1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẫn còn vương vấn - Phong Tử Tam Tam (c62/62) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      truyen rat hay,mong chuong moi.Va cam on ban rat nhieu

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.2

      Sau khi xem phim xong, Lâm Cẩn Nam muốn chúng tôi cùng xe, đưa Lăng Phi về trước rồi mới đưa tôi về. Tôi sợ ở cùng chỗ với Lâm Cẩn Nam, sợ xảy ra chuyện gì, như vậy rất có lỗi với Lăng Phi. Tôi vội vàng từ chối, chút nghĩ ngợi muốn tự mình bắt xe về.

      Lâm Cẩn Nam vui, mặt đen như Trương Phi, bộ dáng kia đừng là tôi, đoán chừng ngay cả Lăng Phi cũng nhìn ra tâm tình của cậu ấy rất tốt. Lăng Phi ra mặt hoà giải, lôi kéo tôi , "Bây giờ muộn lắm rồi, mình cậu an toàn, nếu xảy ra chuyện gì, Cẩn Nam áy náy."

      Tôi nhìn Lâm Cẩn Nam vẫn trầm mặt, do dự chút. Lăng Phi cười cười khoác cánh tay tôi, " cola của cậu đối tốt với cậu như vậy, tớ cũng sắp ghen tị rồi đó."

      Tôi kinh ngạc nhìn ấy, mặt ấy vẫn là biểu tình điềm tĩnh, tôi dám suy nghĩ nhiều, đành phải theo bọn họ lên xe. Tôi trầm mặc ngồi ghế cạnh tài xế, Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi ngồi ở ghế sau. Bọn họ cả đêm đều rất im lặng, gần như lời nào. Tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, có tâm tình lo lắng chuyện của hai người bọn họ.

      Tôi cứ nghĩ đến, lời mà Lâm Cẩn Nam chưa xong lúc ở cửa toilet. . . . . . Bộ dáng lúc đó của cậu ấy, chẳng lẽ là muốn hôn tôi? Lỗ tai tôi bắt đầu nóng lên, trong lòng lo sợ, ngay lúc tôi có suy nghĩ này, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn ngọt ngào đáng xấu hổ.

      Đến cửa nhà Lăng Phi, Cola giúp ấy mở cửa xe. Sau khi xuống xe, Lăng Phi lập tức ngay, mà chủ động lôi kéo tay của Cola giọng gì đó. Tôi lúng túng quay đầu nhìn phía trước mặt, trong đầu lại cảm thấy giờ phút này tiết mục mình diễn tầm thường thối nát cỡ nào, dường như chính là Tiểu Tam đau khổ hối hận trong truyện ngôn tình.

      Tôi cảm thấy chính mình rất nực cười, cũng đáng buồn.

      *

      Sau khi Lâm Cẩn Nam trở lên xe cũng chủ động chuyện với tôi, có lẽ vì có tài xế ở đây, nên cậu ấy rất đàng hoàng ngồi ở ghế sau biết suy nghĩ cái gì. Radio trong xe phát sóng tiết mục người nữ chủ trì giải quyết các vấn đề tình và hôn nhân, tôi nghe đến thất thần, phần lớn là tượng Tiểu Tam.

      Lâm Cẩn Nam chợt bảo tài xế dừng xe, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, còn cách nhà tôi hai con đường đấy. Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại cậu ấy, cậu ấy xuống xe mở cửa chỗ ghế ngồi của tôi.

      Động tác của cậu ấy quá nhanh rất thô bạo, sau khi tôi bị cậu ta kéo xuống xe còn có thể nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa của chú tài xế.

      Tôi cùng cậu ấy mắt to trừng mắt , cuối cùng vẫn là tôi thua trận trước. Tôi xoay người về phía trước, trong lòng phiền não vô cùng, " người cậu đủ tiền thuê xe sao sớm, sao lại cậy mạnh, còn hai con đường nữa đấy."

      "Dịch Mộ Tranh, tôi thích cậu." Lâm Cẩn Nam chợt đầu đuôi câu như vậy.

      Tôi dừng bước, đường đèn đuốc sáng trưng, lồng ngực như có chú nai con với cái đầu an phận va chạm lung tung. Tôi xoay người nhìn cậu ấy, cậu ấy cứ như vậy, khóe miệng tà tà cong lên, vẫn bộ dáng cười xấu xa kia. Thiếu niên tuấn, áo sơ mi trắng, cảnh nền là ráng chiều nhiều màu sắc, cửa hàng bên đường còn phát bài ‘dũng khí’ của Lương Tĩnh Như.

      Tất cả dường như đều rất ấm áp, tôi mới vừa nảy sinh tình cảm thiếu nữ lại nhận được đáp lại tốt đẹp nhất trong đêm hè này.

      Trong lòng tôi có chút giãy giụa, biết bên cạnh cậu ấy còn có Lăng Phi. Lâm Cẩn Nam đến gần tôi, gió đêm hè thổi sợi tóc của cậu ấy có chút tán loạn, nhưng ánh sáng trong mắt của cậu ấy vẫn khiến tôi rung động dời mắt được.

      Tôi ngửa đầu nhìn cậu ấy, há miệng thở dốc, lại ra lời. Cậu ấy cũng sốt ruột, chỉ yên tĩnh chờ đợi tôi đáp lại, dường như biết chắc chắn suy nghĩ chân nhất trong lòng tôi.

      Tôi xoay người chậm rãi bước , nhàng , "Bớt biết xấu hổ , bản thân có bạn còn dám tỏ tình với tôi. Tôi cần tìm đàn ông có vợ. . . . . ."

      Lâm Cẩn Nam sửng sốt mấy giây mới đuổi theo tôi, lông mày cũng nhíu vào chỗ, ". . . Có ý gì?"

      Tôi nghiêng đầu cười với cậu ấy, "Ý tứ chính là, tôi làm tiểu tam." Tôi phải kiểu nữ sinh lập dị, tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích tôi. Tôi khát khao được ở bên cậu ấy, vĩnh viễn ở chung chỗ.

      Nhưng thời điểm bên cạnh cậu ấy còn có Lăng Phi, tôi dính vào giữa bọn họ. Mọi chuyện tôi đều để cho chính cậu ấy lựa chọn, tôn trọng ý tưởng chân nhất của cậu ấy.

      Người được lựa chọn mới là hạnh phúc nhất.

      "Này, tớ cũng chưa kết hôn, khi đó tớ còn chưa hiểu cảm giác của mình với cậu chứ sao." Lâm Cẩn Nam trầm mặt, sau đó hình như lại nghĩ đến cái gì, mặt mày liền giãn ra, vẻ mặt đắc ý sáp tới, "Tớ biết rồi."

      Tảng đá lớn đè ép trong ngực tôi nhiều ngày lập tức giống như bị Lâm Cẩn Nam nhấc , tôi khẽ thở phào nhõm. Nhìn người bên cạnh mình, lồng ngực lại bắt đầu cảm thấy ấm áp. Đây chính là thích?

      Hai người chúng tôi yên tĩnh bộ, khí rất yên tĩnh, rất tốt đẹp, rất thoải mái. Cố tình, bụng của tôi chịu thua kém phát ra thanh ừng ực. Tôi hôi xấu hổ hạ mí mắt, trước kia nghĩ tới có lúc mình thích cậu ấy, nên ở trước mặt cậu ấy, hình tượng xấu xí hơn nữa cũng có. Nhưng bây giờ, dù sao tôi cũng là bông hoa thiếu nữ 16 tuổi, cũng muốn có dáng vẻ thục nữ đoan trang ở trước mặt người trong lòng mình.

      Lâm Cẩn Nam buồn cười, nhịn được lại cau mày nhìn tôi, "Dịch Mộ Tranh, cái dạ dày của cậu hoạt động cũng quá nhanh rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm, người đàn ông như tớ cũng ăn nhiều bằng cậu."

      Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, hừ hừ , "Vậy cũng là bị cậu chọc tức, ngồi ăn với cậu và Lăng Phi, tôi có thể nuốt trôi sao."

      Sắc mặt của Lâm Cẩn Nam thần kỳ thay đổi mấy lần, cuối cùng vui vẻ cười , " ra là cậu thích tớ như vậy rồi. . . . . ."

      Tôi đỏ mặt, lập tức liền phủ nhận, "Ít tự luyến , tôi là bị bộ dáng sài lang hổ báo của các cậu làm cho nghẹn, uống nước no rồi, mấy lần toilet là tiêu hết rồi."

      Suy nghĩ chút tôi lại lời lẽ nghiêm khắc chỉ vào cậu ấy, " cho cậu biết, về sau ăn cơm ăn đàng hoàng cho tôi, có việc gì đừng có gắp thức ăn cho nhau, toàn là nước miếng, vệ sinh!"

      Nhớ tới bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp của bọn họ bàn cơm tôi liền giận! !

      Lâm Cẩn Nam mới vừa rồi còn cong khóe môi lập tức liền thu liễm lại, mặt có vẻ gì nhìn tôi, "Chỉ có cậu như vậy, bụng sờ thấy đống thịt, còn biết xấu hổ đói bụng?"

      Tôi đen mặt, trong đầu ra câu kia thấy web hai ngày trước, đây chính là chạm trúng nỗi đau nha. ngờ cư nhiên bị Lâm Cẩn Nam dùng chặn họng tôi, miệng tôi cứng rắn , "Bà đây chính là muốn ăn, biến thành Doremon, tôi cũng vui vẻ ăn!"

      Tôi buồn bực bĩu môi, trong lòng khỏi than thở, chẳng lẽ quan hệ giữa tôi và Lâm Cẩn Nam chỉ có thể giới hạn ở ăn, gây gổ, ăn, gây gổ. . . . . . Hình thức tuần hoàn vô tận sao? Như vậy nào có niềm hạnh phúc trong tình mà tôi khao khát.

      Lâm Cẩn Nam chợt nhịn được cười ra tiếng, đưa tay vê tóc của ta, "Ăn , biến thành Doremon tớ làm Đại Hùng của cậu."

      Đại Hùng cùng Doremon phải đôi mà! Cậu ngu ngốc. Trong lòng tôi xem thường cậu ấy, ngoài miệng lại , trong lòng cũng bắt đầu dâng lên chút ấm áp.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15

      Tôi cùng Lâm Cẩn Nam tìm nhà hàng KFC gần đó, tôi gọi rất nhiều thứ, cũng thèm hỏi Lâm Cẩn Nam mà bắt đầu vùi đầu gặm lấy gặm để. Ăn như hổ đói, bộ dáng này của tôi đoán chừng khác mấy so với người mới thoát ra từ trại tị nạn. Trà Xanh vẫn tướng ăn của tôi khó coi, bản thân tôi lại để ý. Ăn thôi mà, vốn chính là bổ sung năng lượng cho thân thể, cũng phải là làm dáng, muốn đẹp làm cái gì.

      Lâm Cẩn Nam tay chống cằm, cái tay khác cầm cái ly yên lặng uống nước, đôi mắt lại hề chớp nhìn tôi chằm chằm. Bắt đầu từ lúc tôi bước vào cửa, chọn món ăn, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn cứ yên lặng nhìn tôi chăm chú như vậy. Tôi bị cậu ta nhìn đến ngượng ngùng, đưa ngón trỏ ra lặng lẽ lau khóe môi, "Sao vậy, có gì dính mặt tớ sao?"

      Tôi nhịn được len lén che mặt thẹn thùng ở trong lòng, đáng ghét, người ta là con , xấu hổ mà… Mặc dù tôi biết tôi bây giờ đối với cậu ấy mà nhất định là tăng thêm sức hấp dẫn vô hạn, phải người ta đều người tình trong mắt là Tây Thi sao. Nhìn ánh mắt thâm tình lại chuyên chú như vậy của cậu ấy là biết cậu ấy thích tôi nhiều thế nào…

      Khóe mắt của Lâm Cẩn Nam thoáng giật giật, nhưng chỉ ngậm ống hút lắc đầu lên tiếng.

      Bây giờ cậu ấy dù sao cũng là đối tượng tôi thích, ở trước mặt cậu ấy vẫn cần thiết phải giữ lại chút rụt rè đó. Tôi nghĩ nghĩ, rồi vội vàng ngồi ngay ngắn, cắn từng miếng Hamburg, còn kết hợp cầm khăn giấy thỉnh thoảng lau khóe môi. Tiểu thư khuê các gì đó, ti vi diễn nhiều rồi, tôi xem chút vẫn có thể cần thầy dạy cũng biết.

      Lông mày của Lâm Cẩn Nam hình như nhíu lại càng sâu, vẻ mặt rối rắm nhìn tôi, bộ dáng muốn lại thôi.

      Trong lòng tôi khỏi hơi hồi hộp, có cần khó phục vụ như vậy hay ? Cậu ấy phải chỉ thích thục nữ sao, tôi đoan trang hơn cậu ấy lại vui. Cho nên đương cái gì, đáng ghét nhất, lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy biển a, còn khó đoán hơn cả lòng dạ phụ nữ. Bà đây phục vụ, cái gì mà đoan trang hiền thục đều gặp Jesus .

      Tôi bực mình nhét khoai tây chiên vào miệng, miệng phồng ra, nuốt đến cổ họng nuốt trôi.

      Lâm Cẩn Nam vội vàng đưa ly coca ở bên cạnh cho tôi, lông mày nhíu chặt hề giãn ra, sắc mặt hình như cũng càng lúc càng khó coi.

      Tôi bị nghẹn, trong nháy mắt liền hiểu ra, mới vừa rồi chọn món ăn xong tôi ngay cả hỏi cũng hỏi cậu ấy tiếng, đặt toàn bộ trước mặt mình, chỉ lấy ly nước chanh cho cậu ấy. Cậu ấy chắc hẳn là đói bụng, lại tiện mở miệng, chỉ có thể rầu rĩ như vậy nhìn tôi ăn. . . . . . Ai biết thần kinh của tôi lại tương đối thô, bị nhìn chằm chằm nửa buổi mới ý thức được vấn đề này. Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy chính mình có lỗi với cậu ấy.

      Cái tên họ Lâm khó chịu này. May mà tôi tương đối hiểu cậu ta, nếu tối nay cậu ta phải nước miếng chảy đầy đất rồi sao.

      Tôi miễn cưỡng đem cánh gà nướng trước mặt chia cho cậu ấy, bĩu môi lẩm bẩm : "Này, thấy cậu thích tớ như vậy, tớ ăn mình, hai ta cùng ăn nha."

      Lâm Cẩn Nam cúi đầu nhìn cánh gà nướng vàng rực bóng nhẫy, ngừng hai giây lại đẩy nó về trước mặt tôi, "Cậu cứ ăn ."

      Tôi há hốc miệng, cánh gà nướng còn chưa đủ? Tôi do dự liếc nhìn miếng gà chuẩn bị cắn trong tay, tiếc rẻ lại rối rắm. Suy nghĩ chút vẫn quyết tâm run rẩy đưa miếng thịt gà qua, "Vậy. . . . . . cho cậu thêm miếng này, chính tớ cũng chỉ còn dư lại cái. . . . . ." Tôi hạ mí mắt nhìn miếng gà trong hộp trước mặt, miếng như vậy, còn chưa nếm ra được mùi vị gì đâu.

      Trong lòng khỏi có chút buồn bã, sớm biết như vậy mua nhiều chút, nhưng ở trước mặt người mình thích thể tham ăn giống như Nhị Sư Huynh được.

      Lâm Cẩn Nam lần nữa cúi đầu nhìn cái cánh gà cùng miếng thịt gà trong hộp giấy, giải thích được nhìn tôi, vẫn mang vẻ mặt bối rối, ". . . . . . Tớ ăn."

      kiên nhẫn của tôi tiêu hao hết, người này tâm cũng quá đen tối. Vì cậu ta, tôi cũng nhịn đau nhường thứ mình thích rồi, cậu ta còn muốn như thế nào nữa! Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, "Này, cậu vừa phải thôi nha. Mới vừa rồi cậu ăn, lúc tớ ăn cậu lại nhìn tớ chằm chằm, phải là vì đói bụng là cái gì? Đói bụng cứ thẳng , ăn mà cũng phải khó chịu hả."

      Lâm Cẩn Nam dùng ánh mắt giống như gặp quỷ nhìn tôi, im lặng thở dài, "Dịch Mộ Tranh, tớ vừa rồi nhìn cậu ăn nhiều thứ như vậy, lo lắng dạ dày của cậu có chịu được hay . Cậu rốt cuộc có mấy dạ dày, sao có thể ăn như vậy, cảm thấy khó chịu sao?"

      ". . . . . ." như vậy, mới vừa rồi ánh mắt lửa nóng đó là nhìn dạ dày của tôi sao? ?

      "Là , dung lượng dạ dày của cậu đúng là làm cho người ta phải kinh ngạc."

      ". . . . . . Vậy có muốn bắt làm nghiên cứu ." Tôi nhịn được thầm nho .

      Lâm Cẩn Nam bày ra khuôn mặt có vẻ gì nhìn tôi chằm chằm, tôi bỗng nhiên cảm thấy mắt của cậu ấy hình như có thể xuyên thấu thân thể của tôi nhìn vào dạ dày của tôi. Tôi yên lặng giơ tay lên che bụng, cúi đầu uống coca, len lén giương mắt nhìn cậu ấy, cậu ấy vẫn bày ra biểu tình suy nghĩ sâu xa nhìn tôi chằm chằm.

      Tôi hậm hực đem lon coca trong tay đưa cho cậu ấy, "Muốn uống sao? uống lãng phí ——"

      Lâm Cẩn Nam im lặng triệt để, tựa lưng vào ghế ngồi bất đắc dĩ nhìn tôi, quơ quơ cái ly trong tay, "Cám ơn, tớ uống nước chanh là đủ rồi. . . . . ."

      *

      Cái miệng quạ đen của Lâm Cẩn Nam rất linh nghiệm, khỏi KFC bao xa dạ dày của tôi liền bắt đầu đau dữ dội. trán tôi cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng mặt lại muốn biểu ra bất kỳ điều lạ nào, cái tên này sắp biết rồi, vẫn thể bị cậu ta cười nhạo.

      được vài


      bước, ruột đau như xoắn lại với nhau. Tôi nhịn được càng càng chậm, Lâm Cẩn Nam nhận thấy bất thường của tôi, đưa tay muốn đỡ tôi, “Ai, cậu sao chứ?”

      Tôi khom người, gian nan ngẩng đầu nhìn cậu ấy, lời ra cũng mang tiếng nức nở, “Lâm Cẩn Nam, sao cậu rủa tôi trúng năm triệu chứ.”

      Lâm Cẩn Nam có lẽ bị dáng vẻ của tôi hù sợ, hai lời, liền ngồi xổm xuống trước mặt tôi, “Tớ cõng cậu bệnh viện.”

      Tôi cảm thấy khó chịu, hình như phải đơn giản chỉ là ăn đến đau bụng, cơn đau thắt bén nhọn làm cho tôi còn hơi sức để chuyện. Lâm Cẩn Nam đưa tôi đến bệnh viện rồi lập tức liên lạc với ba mẹ tôi, sau đó kết quả kiểm tra là viêm ruột thừa, lập tức làm phẫu thuật.

      Tôi vừa nghe phải mổ sợ rồi, từ tôi sợ vào bệnh viện, chính cũng phải được Địch Tiểu Liên ôm, huống chi bây giờ phải động đến dao. Mặc kệ tôi khóc rống thế nào, Dịch Bách Sanh vung tuyệt bút lên liền ký tên, chút do dự tiễn tôi vào phòng giải phẫu. Cắt ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, nhưng tôi vẫn phải ở bệnh viện quan sát mấy ngày.

      có cách nào lên lớp, Lâm Cẩn Nam ngược lại mỗi ngày tan học đều đến chơi với tôi. Có lẽ là chưa trở về trường học, phải đối mặt với Lăng Phi, cảm giác tội ác của tôi giảm bớt rất nhiều, vẫn giống như trước đây, cùng cậu ấy tranh cãi tới cùng, cũng có quá nhiều thay đổi bởi vì chúng ta lòng mình với nhau.

      Chúng tôi ở bên nhau, chuyện cũng cố ý tránh nhắc tới Lăng Phi, đêm đó trước khi , cậu ấy ràng với Lăng Phi. Về phần ràng thế nào, làm thế nào, tôi đều hỏi cậu ấy. Trong tiềm thức, tôi vẫn sợ phải đối mặt với chuyện này.

      Mỗi lần Lâm Cẩn Nam tới thăm tôi đều mang tới canh mẹ cậu ấy nấu, canh dì Tần nấu ngon hơn canh của Dịch Tiểu Liên nấu. Tôi uống canh tại nhà bọn họ lần, vì vậy sau đó Lâm Cẩn Nam luôn đem canh của nhà cậu ấy tới dụ dỗ tôi.

      Cậu ấy bưng chén canh nhất định muốn đút cho tôi, tôi sống chết muốn, sợ ba mẹ tôi nhìn thấy. Cậu ấy nhìn tôi cứ uốn éo tới lui để tranh, lập tức liền trầm mặt vui, “Tớ như vậy mất mặt sao?”

      “….”

      phải là cậu bị mất mặt, mà là cậu là tên nhóc mới 17 tuổi, được chứ! sớm bị Dịch Bách Sanh cấm cửa đó.

      Nhìn cậu ấy vui, tôi đành phải chiều ý cậu ấy. Đỏ mặt mặc cho cậu ấy đút cho tôi ăn. Cậu ấy nhìn tôi uống canh, mặt dần dần lộ ra nụ cười, giống như gió xuân ấm áp, vui mừng giống như chính cậu ấy uống canh vậy.

      “Quả Cam, uống nhiều chút , gần đây cậu cũng gầy rồi.” Trong giọng của Lâm Cẩn Nam mang theo ý cười, nhưng lực chú ý của tôi đều đặt vào canh mà cậu ấy đút cho, hề để ý tới vẻ mặt cười như cười của cậu ấy.

      “….. Đương nhiên gầy rồi… cũng chưa được ăn thịt, phao bơi bụng tớ cũng mất rồi.” Tôi hạ mí mắt nhìn chén canh trong tay cậu ấy, toàn là nước, chút xíu thịt băm cũng có.

      Lâm Cẩn Nam cười đến kỳ quái. “Chờ cậu khỏe lên, đây mua thịt cho cậu ăn, bồi bổ thêm nhé.”

      “…….” Cần gì phải cậu ấy mua, nhà tôi có sao? Sao tôi lại cảm thấy lúc cậu ấy lời này có ý tứ bậy bạ gì đó? Tôi nhịn được nghiêng đầu suy nghĩ, lại nhìn ánh mắt của cậu ấy, phải chính là nhìn lệch chỗ nào sao? Ánh mắt của cậu ta liên tục đảo qua đảo lại nơi nào đó trước ngực tôi.

      “Phi, sắc lang đáng chết, lại dám đùa giỡn bệnh nhân như tớ, biết xấu hổ sao?” Cái mặt mo của tôi càng đỏ hơn, nắm chăn che lên ở trước ngực.

      “Tớ cho cậu ăn thịt, sao lại thành đùa giỡn cậu chứ?” Cola ngồi xuống bên giường, dựa vào tôi rất gần, nghe thấy được tiếng hô hấp của đối phương. Tai tôi nóng lên, quay lưng lại để ý tới cậu ấy.

      “Quả Cam…” Hô hấp của Cola phả vào cổ tôi, vành tai tôi bị trêu chọc trở nên tê dại kỳ lạ, tôi nhịn được rụt người, quay mặt sang liền chống lại ánh mắt sâu thẳm của cậu ấy.

      Cánh tay của cậu ấy lướt qua bả vai tôi, từ từ giữ chặt đầu ngón tay của tôi, khuôn mặt của cậu ấy ngừng phóng lớn trước mắt tôi, ngón tay của chúng tôi bất giác đan chặt vào nhau. Cậu ấy dùng chóp mũi nhàng cọ vào má tôi, trong hơi thở ấm áp mang theo mùi vị bạc hà nhàn nhạt người cậu ấy.

      Tôi căng thẳng nhìn chăm chú vào ánh mắt của cậu ấy, nhìn ánh mắt nóng bỏng của cậu ấy nhìn chằm chằm vào môi tôi.

      “Cola, tớ… muốn tiểu.”

      “….”
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      susu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16

      Lâm Cẩn Nam cau mày nhìn tôi, hiển nhiên rất bất mãn việc tôi cắt ngang hành động của cậu ấy ngay lúc này, "Dịch Mộ Tranh, cậu còn có thể làm người ta tức giận thêm chút nữa ?"

      ". . . . . ." Tôi uất ức cúi đầu, điều này có thể oán trách tôi sao? Người có ba cái gấp, hơn nữa, tôi khi căng thẳng liền muốn tiểu. Muốn trách cũng phải trách chính cậu ấy, thể tạo ra bầu khí khiến tôi thả lỏng, có dũng khí đương vụng trộm với cậu ấy.

      là vụng trộm, tuyệt đối phải quá. Cậu ấy trước sau đều cho tôi biết quan hệ giữa cậu ấy và Lăng Phi bây giờ như thế nào, tôi mấy lần muốn hỏi, lời đến khóe miệng rồi lại ra, cảm giác này sao lại giống như Tiểu Tam buộc người tình phải ly hôn để cưới mình vậy?

      Trong tiềm thức, tôi có cảm giác tội ác sâu nặng cùng cảm giác hổ thẹn, cho nên cứ giả bộ hồ đồ như vậy.

      Đêm hôm tôi làm phẫu thuật, trước khi cậu ấy cho tôi biết, cậu ấy ràng mọi chuyện với Lăng Phi. qua mấy ngày rồi, thế nhưng cậu ấy chẳng nhắc gì về chuyện đó, trong lòng tôi lo sợ, lại buồn cực kỳ.

      Ở trong phòng vệ sinh ngây người lâu, tôi bỗng nhiên muốn tiếp tục cùng Lâm Cẩn Nam nữa, cảm giác hình như mình cũng thích cậu ấy nhiều như vậy, chỉ là thói quen sao? [d$i‿ễn✩đ‿à$n✩l‿ê✩q$u‿ý✩đ‿ôn$] Nhưng nghĩđến việc cậu ấy tiếp tục đương với Lăng Phi, có lẽ rồi kết hôn, hoàn toàn thuộc về người kia, tôi lại thể khống chế được khó chịu buồn bực trong lòng.

      Tôi hiểu tình cảm của mình, cứ như vậy ở phòng vệ sinh tự hành hạ mình, hung hăng gãi tường. Kỳ quái là Lâm Cẩn Nam thế nhưng cũng tới gõ cửa. . . . . .

      Khi tôi từ phòng vệ sinh ra ngoài rốt cuộc cũng biết cậu ấy tại sao vẫn chưa tới gọi tôi.

      Lăng Phi với đôi mắt ửng hồng ngồi ở bên giường, dáng vẻ giống như nàng dâu cúi thấp đầu.

      Lâm Cẩn Nam ngồi ghế sa lon đối diện với giường, cũng trầm mặc . Hai người hình như chuyện gì đó vui, rất giống giận dỗi. Trong lòng tôi có dự cảm tốt, cậu ấy nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi lúng túng đứng tại chỗ, khí dường như cũng có chút quỷ dị.

      Lăng Phi ho tiếng, cặp mắt vẫn đỏ ửng ngước lên nhìn tôi, "Quả Cam, cậu sao rồi? Mới vừa biết chuyện cậu phải phẫu thuật."

      Tôi cứng cổ dám nhìn Lâm Cẩn Nam, chỉ sợ Lăng Phi nhìn ra chuyện gì. Bây giờ suy nghĩ lại, nếu vừa rồi tôi toilet, chừng bị Lăng Phi bắt gian tại trận rồi, sau lưng tôi cũng dâng lên cảm giác lạnh lẽo.

      Lâm Cẩn Nam hình như nhìn ra tôi được tự nhiên, đứng dậy ra cửa, "Hai người chuyện , tôi mua đồ uống."

      Lăng Phi nhìn chăm chú vào bóng lưng của cậu ấy mà thất thần, tôi nhìn dáng vẻ mất hồn của ấy mà trong lòng rất khó chịu. [di♫e»n。dٿan♪。l«e。q♫u»y。d«o♪n] ấy vẫn nhìn theo cho đến khi bóng dáng của Cola biến mất ngoài cửa mới thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống nhìn đầu gối của mình, "Cậu ấy muốn chia tay với tớ ——"

      ". . . . . ."

      Tôi biết nên gì, lúc này cho dù tôi gì cũng đều cảm thấy chính mình vừa dối trá vừa ghê tởm. Nếu như có tôi, Lăng Phi vẫn là công chúa đắm chìm trong tình ngọt ngào cuồng nhiệt.

      Nhưng nếu như Lâm Cẩn Nam xác định mình ấy, tiếp tục ở bên ấy chính là tôn trọng ấy. Như vậy, về sau nếu chia tay, phải càng tổn thương ấy nhiều hơn sao? Tôi an ủi chính mình như vậy, nhưng càng nghĩ càng thấy bản thân rất đáng ghét.

      Vẻ mặt của Lăng Phi tràn đầy ưu thương nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, "Cậu ấy chắc là thích người khác rồi, mặc dù cậu ấy thừa nhận, nhưng tớ có thể cảm thấy. Lúc bọn tớ chung với nhau, cậu ấy thường thường thất thần. . . . . ."

      Tôi chỉ có thể yên lặng nghe, tôi thậm chí dám tưởng tượng, nếu như ngày nào đó Lăng Phi biết người kia là tôi, ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường cỡ nào?

      "Lăng Phi, ra . . . . . ." Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc khó chịu, mấy chữ ra rồi. Lăng Phi sững sờ ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong phút chốc lóe lên tia sáng. Nhìn dáng vẻ mong đợi của ấy, tôi siết chặt đầu ngón tay, nhàng cười, nhìn ấy và , "Điều kiện của cậu tốt như vậy, tên Lâm Cẩn Nam kia căn bản xứng với cậu."

      Lăng Phi có lẽ ngờ tôi như vậy, thoáng sửng sốt chút, cuối cùng gượng ép cong khóe môi coi như đáp lại lời tôi.

      khí lại đóng băng, tôi ngồi giường bứt rứt, ngón chân cọ vào nhau bắt đầu sốt ruột, trong lòng hơi oán trách cái tên Cola này sao vẫn chưa trở lại.

      "Cậu ấy cũng tệ như cậu . . . . . ." Lăng Phi chợt mở miệng chuyện, giống như chuyện mình, cũng nhìn tôi, chỉ rì rầm như vậy, "Lúc mới bắt đầu tớ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của cậu ấy, tớ thích nam sinh cười lên trông có vẻ xấu xa. Cậu ấy chính là có dáng vẻ như vậy, lần đầu tiên gặp tớ liền thích, rất thích."

      Giọng của ấy càng lúc càng , trong lòng tôi có chút phiền não, nhịn được liền oán thầm cái tên Lâm Cẩn Nam này biến thái, quả nhiên sử dụng vẻ bề ngoài đáng chết kia mê hoặc ít thiếu nữ hồn nhiên. Nghĩ như vậy, tôi thấy hơi nhức đầu, thế giới cũng chỉ có mình Lăng Phi bị vẻ bề ngoài hấp dẫn, có phải nên suy tính về sau lấy cái gì đó che người Lâm Cẩn Nam?

      "Sau này ở bên nhau mới phát cậu ấy ra có rất nhiều ưu điểm, bề ngoài cậu ấy có vẻ rất ham chơi, ra làm cái gì cũng rất nghiêm túc, lại rất thông minh, có nhiều thứ nhìn lần là biết. Tôi rất ngốc, rất tự ti, sau khi ở bên cậu ấy lại có loại cảm giác hư vinh , tớ cảm thấy mình cũng xuất sắc như cậu ấy."

      Tôi kinh ngạc nhìn ấy, như vậy. . . . . . là thích sao?

      Lăng Phi nhìn tôi, cười chua xót, "Cậu ấy và tớ ở bên nhau, từ lúc bắt đầu chính là tớ chủ động, từ đầu tới cuối tớ cũng biết ý nghĩ chân trong lòng cậu ấy. . . . . . Nghĩ như vậy, tớ là có chút tự mình đa tình nhỉ."

      Lăng Phi là nữ sinh có dung mạo rất đáng , nhìn dáng vẻ này của ấy, trong lòng tôi chợt khỏi nảy sinh ý muốn bảo hộ. Tôi thở dài, đứng dậy đến gần ấy hơn, đưa tay ôm chắc bả vai của ấy, "Lăng Phi, cậu tốt như vậy, nhất định chàng trai lòng đối đãi với cậu xuất , cậu đối với Lâm Cẩn Nam, chỉ là loại ái mộ cùng tán thưởng, thích phải như thế."

      Lăng Phi hình như có chút u mê, nhíu mày đẹp, có vẻ đăm chiêu nhìn tôi.

      "Thích phải là gặp nhớ, gặp được vui mừng. Ở bên nhau cảm thấy ngọt ngào, xa nhau thấy mất mát. Lúc nào cũng muốn ở cạnh nhau, những cái tốt những cái xấu của người ấy, mỗi khuyết điểm của người ấy đều là độc nhất vô nhị, ngay cả những thứ này cũng phải được thích. Đây mới là thích ——"

      Trong lòng tôi có cái gì đó ấm áp bao lấy trái tim, nếu như trước đó chính tôi còn chưa hiểu, vào giờ phút này trong nháy mắt tôi hiểu ràng rồi. Tôi ngây ngô, có lẽ biết phần tình cảm này có thể kéo dài bao lâu, nhưng rất may mắn là vào lúc này tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.

      Tôi cũng rất biết ơn, khi cậu ấy còn chưa kịp người khác chúng tôi đều hiểu trái tim của mình.

      Lăng Phi nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày nhíu lại càng lúc càng sâu, tôi đưa tay vuốt lên mi tâm của ấy, "Tin tưởng tớ, cậu cũng gặp được người như vậy."

      Lăng Phi chỉ im lặng nhìn tôi mấy giây, cuối cùng mím
      môi cười, "Cám ơn."

      Tôi biết ấy có thể nghe vào lời của tôi hay ..., nhưng mỗi lời tôi với ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng, tôi hi vọng ấy hạnh phúc, vui vẻ.

      *
      Sau khi Lăng Phi rồi, tôi vẫn đứng cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. vòng tay ấm áp ôm lấy eo tôi, tôi nghe thấy hơi thở quen thuộc tràn ngập quanh chóp mũi, an tâm nhắm mắt lại, "Lâm Cẩn Nam, đời này tớ cho cậu cơ hội lần vượt tường, sao cậu dùng nhanh như vậy chứ..."

      Lâm Cẩn Nam tì cằm lên đỉnh đầu của tôi, tỉ mỉ vuốt ve tóc tôi, " xin lỗi, tớ hiểu ra quá muộn, hại cậu khổ sở như vậy."

      Nhịp tim mạnh mẽ của cậu ấy dường như xuyên thấu qua bộ đồ bệnh nhân mỏng manh truyền vào trong tim tôi, tôi chợt cảm thấy rất an tâm. Tôi lười biếng cọ cọ vào cổ cậu ấy. "Cola..."

      "Suỵt. --" thanh trầm thấp của cậu ấy vang lên bên tai tôi, cánh tay ôm tôi siết chặt lại, "Đừng nghĩ gì cả, tất cả còn có tớ. Tớ làm sai, nhất định với ấy. Cậu chỉ cần chờ tớ, ở tại chỗ chờ tớ là được rồi."

      Tôi tin tưởng Lâm Cẩn Nam những suy nghĩ trong lòng tôi, cậu ấy đều biết. Những mâu thuẫn, do dự trong lòng tôi, cậu ấy đều thấy rất ràng. Tôi cười dựa vào ngực cậu ấy, bầu trời ngoài cửa sổ trong vắt mây, khiến lồng ngực tôi vốn dày đặc lo lắng cũng trở thành hư . Cho dù con đường nhiều gian nan, tớ cũng chờ cậu cùng .

      "Lúc nhìn thấy cậu, tớ nhớ cậu. Nhìn thầy rồi, tớ vẫn rất nhớ cậu. Ở trong mắt tớ, mỗi khuyết điểm của cậu đều đáng , tớ nguyện ý làm quen và cưng chiều mỗi tật xấu của cậu, chỉ cần là cậu - Dịch Mộ Tranh, tớ thích tất cả. Qủa Cam, tớ nghĩ, tớ chỉ thích cậu..." Cola nỉ non bên tai tôi.

      Trong lòng tôi ngẩn ra, hóa ra cậu ấy đều nghe được tất cả những lời tôi vừa sao?

      "Tớ rất thích, rất thích cậu, đời này, tớ phải ở bên cậu."

      Tình thời niên thiếu chính là ngây thơ lại ngọt ngào như vậy, giống như kẹo sữa lả lướt của nó mà tới, ăn rồi nghiện, cho đến khi sâu răng đau nhức, bởi vì ham muốn lúc đầu này mà chúng ta gieo nhân nào gặp quả nấy.

      Cola ôm tôi nằm ở giường, chúng tôi nằm nghiêng, cứ như vậy nhìn màu sắc bầu trời ngừng biến đổi. Cậu ấy dán sát vào lưng tôi, vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở nhàn nhạt lưu luyến nơi sợi tóc tôi. Chúng tôi có hành động nào khác, chỉ ôm nhau như vậy.

      Khi đó, chúng tôi ôm nhau mà hồn nhiên nghĩ tới tương lai, nghĩ tới thiên trường địa cửu, lại quên mất có loại bi thương bất đắc dĩ nhất gọi là có tình nhưng có tương lai. Mà tôi và Lâm Cẩn Nam, chính là nhưng cách nào gắn bó.

      Lăng Phi hình như dây dưa với Lâm Cẩn Nam nữa, giống như tiếp nhận thực chia tay.

      Tôi với Lâm Cẩn Nam, cho dù như vậy, chúng tôi cũng phải chờ Lăng Phi hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh mới bắt đầu ở bên nhau, tại vẫn duy trì quan hệ bạn bè. Tôi làm như vậy phải muốn biểu mình cao thượng cỡ nào, bắt đầu từ cái đêm chúng tôi ở trong rạp chiếu phim kia, tôi còn cao thượng được nữa.

      ra tôi đặc biệt ti tiện là Tiểu Tam đặc biệt đáng khinh quyến rũ bạn trai của người khác. Mặc kệ trong lòng tôi có thừa nhận hay , đây đều là cách nào thay đổi.

      Ban đầu Cola hiểu lòng mình nên hẹn hò với Lăng Phi, như vậy đối với ấy cũng công bằng rồi. Nếu như bây giờ chúng tôi lại chút băn khoăn làm tổn thương ấy, rất đáng hổ thẹn rồi. Tôi muốn khiến Lăng Phi đau khổ. Chính tôi trải qua cái loại chua xót khi nhìn người trong lòng mình cùng người khác tình chàng ý thiếp rồi.

      rất khó chịu.

      Lăng Phi là người tốt như vậy, tôi muốn khiến ấy khó chịu giống như tôi lúc trước.

      Nhưng, thể thừa nhận, mặc dù chúng tôi giao hẹn chỉ làm bạn bè, nhưng biết tâm ý của nhau, làm sao có thể chút ái muội nào? Huống chi trước kia, tình cảm giữa tôi và Lâm Cẩn Nam dường như từng chút từng chút tích lũy dần, khi chúng tôi còn chưa sáng tỏ tình cũng mọc rễ nảy mầm rồi.

      Thời điểm đó chúng tôi vẫn còn quá ngây thơ, cho là mình có thể giống như người lớn, che giấu tình cảm cùng ham muốn của mình hề sơ hở, nhưng đúng là, chúng tôi cũng chỉ là đứa bé 16, 17 tuổi, vĩnh viễn cũng học được cách ngụy trang, đối đãi với tình cảm cũng quá mức non nớt.

      Thế cho nên ngây thơ của tôi làm thương tổn Lăng Phi, cũng trở thành cơn ác mộng mà cả đời này tôi thoát ra được.
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      susu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17

      Sau khi trở về trường học, tôi lại quay về cuộc sống êm đềm buồn lo trước kia, Cola còn thường xuyên tới lớp chúng tôi nữa. Có lẽ sợ kích thích đến Lăng Phi, ở trường học cậu ấy cũng theo khuôn phép cũ, chưa từng trêu chọc tôi quá trớn.

      Thỉnh thoảng tan học, cậu ấy chờ ở chỗ cách nhà tôi hai con đường, đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào đó dọa tôi sợ nhảy dựng lên.

      Chúng tôi cùng ăn, ở quảng trường xem các ông các bà múa ương ca. Tuổi mười sáu mười bảy, luôn cực kỳ khát khao đối với tình . xuyên phá lớp màng kia, nhưng trong lòng chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng trong mắt đều chỉ nhìn thấy đối phương.

      Sau khi tôi xuất viện gặp lại Lăng Phi, ấy dường như trầm mặc hơn nhiều so với trước kia; những lúc ở cạnh tôi, ấy cũng còn nhiều lời như trước. Tôi lý giải tất cả đều là di chứng sau thất tình, nữ sinh ưu tú như vậy, bị người bỏ rơi hẳn buồn rất lâu nhỉ?

      ngày, Lăng Phi đột nhiên kỳ kỳ quái quái hỏi tôi, "Quả Cam, cậu có người trong lòng ?"

      Lúc đó tôi sợ hết hồn, tim cũng nhịn được nhảy thình thịch, lấy lệ, ". . . . . . có, có."

      Lăng Phi hình như quá tin tưởng, chỉ mím chặt môi nhìn tôi chằm chằm, lát sau ấy , "Vậy tớ giới thiệu cho cậu người nhé? tớ sắp về nước, dáng dấp đặc biệt đẹp trai, thua kém gì Lâm Cẩn Nam."

      Tôi hơi bất ngờ, tại sao phải so sánh trai của ấy với Lâm Cẩn Nam. Trong lòng tôi có ai tốt hơn Cola. Tôi đổi chủ đề, giả bộ hứng thú hỏi, "Cậu còn có trai sao, sao tớ lại biết?"

      mặt Lăng Phi rốt cuộc có chút ý cười, ấy hình như rất coi trọng người này, trong đôi mắt luôn ảm đạm có chút ánh sáng, "Lúc tớ còn , ba mẹ tớ ly hôn, tớ theo ba."

      Tôi quá để ý tới những điều ấy , chỉ luôn len lén quan sát sắc mặt của ấy, ấy cứ so sánh trai của mình với Cola, tôi cho rằng ấy biết gì đó. Nhưng bây giờ nhìn lại hình như giống. Ở trường học chúng tôi vẫn giữ khoảng cách, hơn nữa nếu như Lăng Phi thực biết cái gì, ấy hẳn biểu ra chút gì đó.

      *

      Chủ nhật Cola hẹn tôi công viên hải dương, tôi dậy sớm, mặc vào chiếc váy ngắn màu hồng nhạt mà tôi thích nhất. Nhìn vào gương thấy đôi chân thẳng tắp của mình, tôi có chút đắc ý, trong lòng sớm reo hò nhảy múa. Mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.

      Tôi tới công viên hải dương này rất nhiều lần, nó được xây ở góc tây bắc của công viên Sâm Lâm. Tôi nhìn chán mấy con rùa biển lớn, Cá Mập Trắng ở bên trong đó rồi. Nhưng cùng Lâm Cẩn Nam, dường như ngay cả con rùa biển to lớn kém cỏi, ngốc nhất, khó coi nhất cũng trở nên cực kỳ đáng .

      Tôi ghé sát vào kính thủy tinh, nhìn nó lười biếng chuyển động, mặt nén được nở nụ cười. Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh sáng màu xanh dương chiếu vào mặt cậu ấy khiến đường nét khuôn mặt ấy càng nổi bật.

      Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng lần lượt suy nghĩ, thế giới này thể có người nào đẹp trai hơn Lâm Cẩn Nam. Mà trong lòng chàng trai tuấn như vậy chỉ có mình tôi, đây cũng là chuyện tốt đẹp nhất thế giới của Dịch Mộ Tranh tôi.

      Chúng tôi chen chúc trong đám người, khi đó vóc dáng của tôi còn chưa quá cao, chỉ hơn mét rưỡi, mà Lâm Cẩn Nam cũng sắp cao đến 180 cm rồi. Tôi bị du khách chen lấn tới mức dán sát vào tường thủy tinh, nhịn được chu miệng có chút bực bội.

      Hình như Lâm Cẩn Nam để ý thấy tôi thoải mái, hai cánh tay đặt ở hai bên hông của tôi chống lên mặt tường thủy tinh, tạo cho tôi gian nho . Cậu ấy cao lớn khỏe mạnh đứng phía sau lưng tôi, cằm đặt lên bả vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ của tôi, ngứa ngáy tê tê.

      "Em hung dữ, mau lớn , nếu lớn thêm phải sống ở trong lòng tớ cả đời."

      Lỗ tai của tôi ửng hồng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, đôi mắt của cậu ấy đen sẫm sáng ngời giống như đá quý. Tôi khỏi bị cậu ấy mê hoặc, ngơ ngác nhìn, hồi lâu mới nhớ tới phản bác, "Tớ còn , còn lớn đấy. giống cậu, ngừng phát triển rồi, mấy năm tiếp theo chắc co lại đấy."

      Lâm Cẩn Nam nhíu mày, dưới nhìn tôi, "Cho dù tớ co lại cũng cao hơn cậu, chú lùn."

      ". . . . . ." Tôi tức giận hừ tiếng lời nào. Chê tôi lùn, chê tôi lùn cậu tìm Diêu Minh là được rồi!

      Lâm Cẩn Nam chợt hôn lên tóc tôi, giọng , "Có điều tớ chỉ thích cậu lùn, như vậy tớ có thể luôn giấu cậu trong khuỷu tay của mình, ai cũng thấy được, giành được cậu."

      Được rồi, tôi thừa nhận người này ra mấy lời rất buồn nôn, nhưng tôi vẫn là có cốt khí bị mấy lời buồn nôn ấy làm cho ngọt ngào. Tôi nhịn được mím môi cười, ngờ tên ngốc này mấy lời tâm tình mà mặt mày cứ tỉnh bơ như vậy.

      Vì là Chủ nhật nên đặc biệt có nhiều du khách, Lâm Cẩn Nam xếp hàng mua đồ uống, vài bước lại yên tâm quay đầu lại dặn dò tôi, "Này, được chạy lung tung đó, nơi này rất nhiều người xấu."

      Tôi nhịn được trợn trắng mắt, làm ơn, tôi cũng sắp mười bảy tuổi rồi. Hơn nữa, ban ngày ban mặt sao có thể có người xấu chứ? Tôi khẽ gật đầu, kiên nhẫn thúc giục cậu ấy, "Biết rồi, quỷ dài dòng. Mau !"

      Lâm Cẩn Nam cau mày, liếc mắt nhìn tôi chế nhạo, "Loại người tham ăn như cậu, dùng que kẹo là có thể lừa cậu theo rồi."

      Tôi dùng ánh mắt hung ác để biểu đạt bất mãn của mình, cậu ấy liền cười xếp hàng.

      Tôi đứng tại chỗ, nhàm chán nhìn chằm chằm cậu ấy trong hàng người. Cậu ấy đứng xếp hàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi, tôi liền làm mặt xấu với cậu ấy, ra sức nhíu mày le lưỡi.

      Lâm Cẩn Nam ngẩn người, chợt ngoắc ngoắc tay về phía tôi. Tôi nghi ngờ đến gần, cậu ấy lập tức mạnh mẽ ôm tôi vào trong khuỷu tay, khẽ bên tai tôi, "Vẫn là như vậy yên tâm hơn."

      Tôi thừa nhận tôi thích cảm giác cậu ấy dính lấy mình như vậy, mặc dù rất buồn nôn, nhưng rất thích như vậy.

      Có lẽ kết hợp cao thấp như hai chúng tôi quá chướng mắt, tôi cảm thấy có ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Nhưng phóng tầm mắt nhìn, chỉ còn đám người đông đúc.

      *

      Thời tiết tháng năm ở thành phố N luôn rất hay thay đổi, buổi sáng ra ngoài còn nắng vàng rực rỡ, lúc này lại đột nhiên mưa lớn. Chúng tối đường liền bị dính nước vô cùng nhếch nhác, vội vội vàng vàng chạy vào trong rừng cây ven đường. Rừng cây bởi vì cành lá rậm rạp chặn được nước mưa xâm nhập, thỉnh thoảng có hạt mưa hắt vào.

      Tôi ngẩng đầu nhìn phía , mặt trời bị tầng mây che khuất hoàn toàn, có mấy tia nắng vàng chiếu lên mặt tôi. Tôi nheo mắt lại, sững sờ nhìn vài tia nắng mặt trời trong khí.

      Chung quanh rất yên tĩnh, hình như chỉ có tôi và Lâm Cẩn Nam.

      lúc tôi thất thần, trán lại có cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt. Tôi phục hồi tinh thần, thấy Lâm Cẩn Nam cười nhìn mình, cậu ấy hôn lên trán tôi, hai tay nắm bả vai của tôi, cứ như vậy cong khóe mắt nhìn tôi.

      Hô hấp của tôi có chút nặng nề, biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy chỗ vừa bị cậu ấy hôn qua đều nóng rực đến còn tri giác.

      biết sao tôi lại nhớ tới Lăng Phi, tôi rất ghét chính mình khó chịu thế này, luôn vào lúc mấu chốt nghĩ đến chuyện có được hay . Nhưng chính là nghĩ tới lập tức mất hứng. Tôi xoay người đưa lưng về phía cậu ấy, lúng túng cúi đầu kéo váy, "Ách, nơi này rất vắng vẻ, có cái gì kỳ quái xuất chứ?"

      Lâm Cẩn Nam lên tiếng, cũng có chút động tĩnh nào. Tôi dám quay đầu lại nhìn cậu ấy, cắn chặt môi dưới lau nước cánh tay mình.

      Cậu ấy chợt ôm lấy tôi, cánh tay vòng ôm chặt quanh cánh tay của tôi, "Quả Cam. . . . . ."

      Lồng ngực tôi phập phòng kịch liệt, ngơ ngác nhìn mười ngón tay giao nhau trước ngực mình. Lâm Cẩn Nam nhàng cọ vào cổ tôi, vành tai lành lạnh dán vào tôi, các ngón tay khớp xương ràng lướt qua làn váy của

      tôi. Tôi căng thẳng tóm tay cậu ấy lại, lắp bắp ‘”Co la —”

      “Ngoan, đừng nghĩ tới cái gì hết, chỉ cần nghĩ tới tớ là được rồi.”

      Tôi nghe lờicậu ấy, ngón tay buông lỏng ra, mặc cho tay của cậu ấy xuyên qua váy mình, cuối cùng lưu luyến bụng tôi. Tôi rất khẩn trương, lại có chút lo sợ, biết cậu ấy muốn làm gì, nhưng lại rất thích cái cảm giác bàn tay to lớn ấm áp của cậu ấy vuốt ve da thịt mình…

      Hô hấp của cậu ấy bắt đầu nặng nề, lồng ngực cũng nóng đến dọa người, cách lớp vải mà tôi cũng có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu ấy tăng lên.

      Tay của cậu ấy chạy đường, cuối cùng bao lấy nơi mềm mại nho của tôi. Tôi luống cuống nắm chặt cánh tay bền chắc của cậu ấy, trong đầu mảnh trống rỗng. Tay của cậu ấy từ từ tăng thêm chút lực, ngón trỏ cùng ngón giữa kịch liệt vuốt ve nơi nhảy cảm lại ngây ngô kia.

      dòng điện kỳ quái bắt đầu lan tràn khắp cơ thể tôi, còn có thứ gì đó nong nóng bắt đầu chảyra ngoài. Tôi cảm thấy bên dưới có thay đổi, rất sợ hãi, lo lắng gọi cậu ấy lại, “Cola, tớ giống như, giống như cái kia tới...” Nhất định làdì cả đến thăm tôi, nến tạisao lại có chất lỏng nóng hổi từ trong thân thể chảyxuống.

      Giọng của cậu ấy khàn khàn trầm thấp, kèm theo tiếng hít thở nặng nề, lại giải thích được cười , “ là đồ ngốc —”

      Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thân mật dán sát cận ấy nhưvậy, bị cậu ấy vuốt ve thân mật như vậy. Tôi có dừ thừa hơi sức suy nghĩ, chỉ có thể vô lực dựa vào cậu ấy, đầu óc hỗn loạn nghe lời của cậu ấy.

      Lâm Cẩn Nam ôm tôi càng lúc càng chặt, giống như muốn khảm tôi vào trong thân thể của cậu ấy vậy.

      Thân thểcủa tôigiờ phút này rất kỳ quái giống như cá mắc cạn, muốn cậu ấy cho nhiều hơn. Nhưng tôi biết mình muốn gì, chỉ cảm thấybị cậu ấy đụng chạm như vậy tuyệt chán ghét, thậm chí cũng quên mất đây là vùng ngoại ô, giờ phút này bộ dạng quần áo chỉnh tề của chính mình nhếch nhác cỡnào.

      Cuối cùng ngay khi tôi cho rằng cận ấy tiến thêm bước cậu ấy lại buông tôi ra, chỉ tựa vào vai tôi nhàng thở hổn hển, giống như đè nén gì đó.

      Tôi có chút kỳ quái, kinh ngạc nghiêng mặt sang bên nhìn cậu ấy, “Cola?”

      Cậu ấy chạm vào mặt tôi, cánh tay vòng lên eo tôi, “Đừng chuyện, còn nữa tớ khống chế được chínhmình.”

      Tôi mặc dù hiểu cậu ấy khống chế cái gì, mơ hồ cũng cảm thấy có gì đó đúng. Ví dụ như, hình như có cái gì đó cứng rắn chống đỡ phía dưới, cái này, là cậu ấy có phản ứng với tôi sao? Trong lòng tôi biết vì sao lại có chút đắc ý, tôi đúng là đủ tà ác…

      *

      Lúc mưa dần, chúng tôi rời , phía chân trời mặt trời bỗng nhiên lại xuất , rữc rỡ chói mắt, giống như tâm tình của tôi giờ phút này. Tôi cúi đầu vẫn nhìn xuống con đường trải đá dưới chân, trong đầu ngừng nhớ lại chuyện vừa rồi cùng cậu ấy, nghĩ như vậy, càng dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

      Lâm Cẩn Nam yên lặng bên cạnh tôi, biết nghĩ gì, có lẽ cũng ngượng ngùng, vẫn chưa mở miệng chuyện. Chúng tôi cứ như vậy trầm mặc bộ đoạn, cậu ấy lại đưa tay ôm cổ tôi, kéo tôi vào trong ngực, còn cười xấu xa xoa tóc tôi, “Dịch Mộ Tranh, cậu ngượng ngùng sao?”

      Mặt tôi nónglên, nhăn lỗ mũi giả bộ bình tĩnh, “Ai ngượng ngùng chứ, phải là người giở trò lưu manh như cậu xấu hổ mới đúng.”

      Cậu ấy lại lộ ra nụ cười đáng chết đó, rạng rỡ khiến tôi choáng váng, “Thôi , dù sao về sau cậu cũng là vợ tớ, tớ làm sao phải xấu hổ chứ.”

      “... Lưu manh.” Tôi cùng biết nên lại cậu ấy thế nào, ngoài miệng mặc dù mắng cậu ấy, nhưng trong lòng tôi nhịn được suy tư lời ấy.

      Chúng tôi... kết hôn sao? Nụ cười của Lâm CẩnNam còn đọng lại khóe môi, tôi nhìn dáng vẻ vui vẻ ấy, trong lòng cũng tự nhủ, Dịch Mộ Tranh, dũng cảm chút, mày thích chàng trai này, thích, muốn cả đời.

      Thứ hai tôi ngồi ở trước bàn ăn sáng, vừa lắc chân uống sữa tươi, vừa nghe Dịch Tiểu Liên thao thao bất tuyệt cằn nhằn liên miên. Điện thoại di động kêu lên, Dịch Tiểu Liên quăng tới ánh mắt bát quái.

      Tôị bình tĩnh lau miệng, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại di động, là Lâm Cẩn Nam. Tôi nhịn được cười trộm trong lòng, khoa trương như vậy sao? ngày thấy liền nhớ thành ra như vậy à?

      Tôi chậm như rùa qua bên nghe điện thoại, vừa mới câu “alo” liền nghe được thanh lo lắng của Lâm Cẩn Nam, “Quả Cam, hôm nay xin nghỉ ! Đừng đến trường, cũng đừng hỏi tại sao, tối nay tớ cho cậu biết.”
      Last edited by a moderator: 10/12/14
      susu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :