Chương 17
Sau khi trở về trường học, tôi lại quay về cuộc sống êm đềm buồn lo trước kia, Cola còn thường xuyên tới lớp chúng tôi nữa. Có lẽ sợ kích thích đến Lăng Phi, ở trường học cậu ấy cũng theo khuôn phép cũ, chưa từng trêu chọc tôi quá trớn.
Thỉnh thoảng tan học, cậu ấy chờ ở chỗ cách nhà tôi hai con đường, đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào đó dọa tôi sợ nhảy dựng lên.
Chúng tôi cùng ăn, ở quảng trường xem các ông các bà múa ương ca. Tuổi mười sáu mười bảy, luôn cực kỳ khát khao đối với tình . xuyên phá lớp màng kia, nhưng trong lòng chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, trong lòng trong mắt đều chỉ nhìn thấy đối phương.
Sau khi tôi xuất viện gặp lại Lăng Phi, ấy dường như trầm mặc hơn nhiều so với trước kia; những lúc ở cạnh tôi, ấy cũng còn nhiều lời như trước. Tôi lý giải tất cả đều là di chứng sau thất tình, nữ sinh ưu tú như vậy, bị người bỏ rơi hẳn buồn rất lâu nhỉ?
Có ngày, Lăng Phi đột nhiên kỳ kỳ quái quái hỏi tôi, "Quả Cam, cậu có người trong lòng ?"
Lúc đó tôi sợ hết hồn, tim cũng nhịn được nhảy thình thịch, lấy lệ, ". . . . . . có, có."
Lăng Phi hình như quá tin tưởng, chỉ mím chặt môi nhìn tôi chằm chằm, lát sau ấy , "Vậy tớ giới thiệu cho cậu người nhé? tớ sắp về nước, dáng dấp đặc biệt đẹp trai, thua kém gì Lâm Cẩn Nam."
Tôi hơi bất ngờ, tại sao phải so sánh trai của ấy với Lâm Cẩn Nam. Trong lòng tôi có ai tốt hơn Cola. Tôi đổi chủ đề, giả bộ hứng thú hỏi, "Cậu còn có trai sao, sao tớ lại biết?"
mặt Lăng Phi rốt cuộc có chút ý cười, ấy hình như rất coi trọng người này, trong đôi mắt luôn ảm đạm có chút ánh sáng, "Lúc tớ còn , ba mẹ tớ ly hôn, tớ theo ba."
Tôi quá để ý tới những điều ấy , chỉ luôn len lén quan sát sắc mặt của ấy, ấy cứ so sánh trai của mình với Cola, tôi cho rằng ấy biết gì đó. Nhưng bây giờ nhìn lại hình như giống. Ở trường học chúng tôi vẫn giữ khoảng cách, hơn nữa nếu như Lăng Phi thực biết cái gì, ấy hẳn biểu ra chút gì đó.
*
Chủ nhật Cola hẹn tôi công viên hải dương, tôi dậy sớm, mặc vào chiếc váy ngắn màu hồng nhạt mà tôi thích nhất. Nhìn vào gương thấy đôi chân thẳng tắp của mình, tôi có chút đắc ý, trong lòng sớm reo hò nhảy múa. Mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, trong lòng tôi tràn đầy cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi tới công viên hải dương này rất nhiều lần, nó được xây ở góc tây bắc của công viên Sâm Lâm. Tôi nhìn chán mấy con rùa biển lớn, Cá Mập Trắng ở bên trong đó rồi. Nhưng cùng Lâm Cẩn Nam, dường như ngay cả con rùa biển to lớn kém cỏi, ngốc nhất, khó coi nhất cũng trở nên cực kỳ đáng .
Tôi ghé sát vào kính thủy tinh, nhìn nó lười biếng chuyển động, mặt nén được nở nụ cười. Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh sáng màu xanh dương chiếu vào mặt cậu ấy khiến đường nét khuôn mặt ấy càng nổi bật.
Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng lần lượt suy nghĩ, thế giới này thể có người nào đẹp trai hơn Lâm Cẩn Nam. Mà trong lòng chàng trai tuấn như vậy chỉ có mình tôi, đây cũng là chuyện tốt đẹp nhất thế giới của Dịch Mộ Tranh tôi.
Chúng tôi chen chúc trong đám người, khi đó vóc dáng của tôi còn chưa quá cao, chỉ hơn mét rưỡi, mà Lâm Cẩn Nam cũng sắp cao đến 180 cm rồi. Tôi bị du khách chen lấn tới mức dán sát vào tường thủy tinh, nhịn được chu miệng có chút bực bội.
Hình như Lâm Cẩn Nam để ý thấy tôi thoải mái, hai cánh tay đặt ở hai bên hông của tôi chống lên mặt tường thủy tinh, tạo cho tôi gian nho . Cậu ấy cao lớn khỏe mạnh đứng phía sau lưng tôi, cằm đặt lên bả vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ của tôi, ngứa ngáy tê tê.
"Em hung dữ, mau lớn , nếu lớn thêm phải sống ở trong lòng tớ cả đời."
Lỗ tai của tôi ửng hồng, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, đôi mắt của cậu ấy đen sẫm sáng ngời giống như đá quý. Tôi khỏi bị cậu ấy mê hoặc, ngơ ngác nhìn, hồi lâu mới nhớ tới phản bác, "Tớ còn , còn lớn đấy. giống cậu, ngừng phát triển rồi, mấy năm tiếp theo chắc co lại đấy."
Lâm Cẩn Nam nhíu mày, dưới nhìn tôi, "Cho dù tớ co lại cũng cao hơn cậu, chú lùn."
". . . . . ." Tôi tức giận hừ tiếng lời nào. Chê tôi lùn, chê tôi lùn cậu tìm Diêu Minh là được rồi!
Lâm Cẩn Nam chợt hôn lên tóc tôi, giọng , "Có điều tớ chỉ thích cậu lùn, như vậy tớ có thể luôn giấu cậu trong khuỷu tay của mình, ai cũng thấy được, giành được cậu."
Được rồi, tôi thừa nhận người này ra mấy lời rất buồn nôn, nhưng tôi vẫn là có cốt khí bị mấy lời buồn nôn ấy làm cho ngọt ngào. Tôi nhịn được mím môi cười, ngờ tên ngốc này mấy lời tâm tình mà mặt mày cứ tỉnh bơ như vậy.
Vì là Chủ nhật nên đặc biệt có nhiều du khách, Lâm Cẩn Nam xếp hàng mua đồ uống, vài bước lại yên tâm quay đầu lại dặn dò tôi, "Này, được chạy lung tung đó, nơi này rất nhiều người xấu."
Tôi nhịn được trợn trắng mắt, làm ơn, tôi cũng sắp mười bảy tuổi rồi. Hơn nữa, ban ngày ban mặt sao có thể có người xấu chứ? Tôi khẽ gật đầu, kiên nhẫn thúc giục cậu ấy, "Biết rồi, quỷ dài dòng. Mau !"
Lâm Cẩn Nam cau mày, liếc mắt nhìn tôi chế nhạo, "Loại người tham ăn như cậu, dùng que kẹo là có thể lừa cậu theo rồi."
Tôi dùng ánh mắt hung ác để biểu đạt bất mãn của mình, cậu ấy liền cười xếp hàng.
Tôi đứng tại chỗ, nhàm chán nhìn chằm chằm cậu ấy trong hàng người. Cậu ấy đứng xếp hàng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi, tôi liền làm mặt xấu với cậu ấy, ra sức nhíu mày le lưỡi.
Lâm Cẩn Nam ngẩn người, chợt ngoắc ngoắc tay về phía tôi. Tôi nghi ngờ đến gần, cậu ấy lập tức mạnh mẽ ôm tôi vào trong khuỷu tay, khẽ bên tai tôi, "Vẫn là như vậy yên tâm hơn."
Tôi thừa nhận tôi thích cảm giác cậu ấy dính lấy mình như vậy, mặc dù rất buồn nôn, nhưng rất thích như vậy.
Có lẽ kết hợp cao thấp như hai chúng tôi quá chướng mắt, tôi cảm thấy có ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Nhưng phóng tầm mắt nhìn, chỉ còn đám người đông đúc.
*
Thời tiết tháng năm ở thành phố N luôn rất hay thay đổi, buổi sáng ra ngoài còn nắng vàng rực rỡ, lúc này lại đột nhiên mưa lớn. Chúng tối đường liền bị dính nước vô cùng nhếch nhác, vội vội vàng vàng chạy vào trong rừng cây ven đường. Rừng cây bởi vì cành lá rậm rạp chặn được nước mưa xâm nhập, thỉnh thoảng có hạt mưa hắt vào.
Tôi ngẩng đầu nhìn phía , mặt trời bị tầng mây che khuất hoàn toàn, có mấy tia nắng vàng chiếu lên mặt tôi. Tôi nheo mắt lại, sững sờ nhìn vài tia nắng mặt trời trong khí.
Chung quanh rất yên tĩnh, hình như chỉ có tôi và Lâm Cẩn Nam.
lúc tôi thất thần, trán lại có cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt. Tôi phục hồi tinh thần, thấy Lâm Cẩn Nam cười nhìn mình, cậu ấy hôn lên trán tôi, hai tay nắm bả vai của tôi, cứ như vậy cong khóe mắt nhìn tôi.
Hô hấp của tôi có chút nặng nề, biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy chỗ vừa bị cậu ấy hôn qua đều nóng rực đến còn tri giác.
biết sao tôi lại nhớ tới Lăng Phi, tôi rất ghét chính mình khó chịu thế này, luôn vào lúc mấu chốt nghĩ đến chuyện có được hay . Nhưng chính là nghĩ tới lập tức mất hứng. Tôi xoay người đưa lưng về phía cậu ấy, lúng túng cúi đầu kéo váy, "Ách, nơi này rất vắng vẻ, có cái gì kỳ quái xuất chứ?"
Lâm Cẩn Nam lên tiếng, cũng có chút động tĩnh nào. Tôi dám quay đầu lại nhìn cậu ấy, cắn chặt môi dưới lau nước cánh tay mình.
Cậu ấy chợt ôm lấy tôi, cánh tay vòng ôm chặt quanh cánh tay của tôi, "Quả Cam. . . . . ."
Lồng ngực tôi phập phòng kịch liệt, ngơ ngác nhìn mười ngón tay giao nhau trước ngực mình. Lâm Cẩn Nam nhàng cọ vào cổ tôi, vành tai lành lạnh dán vào tôi, các ngón tay khớp xương ràng lướt qua làn váy của
tôi. Tôi căng thẳng tóm tay cậu ấy lại, lắp bắp ‘”Co la —”
“Ngoan, đừng nghĩ tới cái gì hết, chỉ cần nghĩ tới tớ là được rồi.”
Tôi nghe lờicậu ấy, ngón tay buông lỏng ra, mặc cho tay của cậu ấy xuyên qua váy mình, cuối cùng lưu luyến bụng tôi. Tôi rất khẩn trương, lại có chút lo sợ, biết cậu ấy muốn làm gì, nhưng lại rất thích cái cảm giác bàn tay to lớn ấm áp của cậu ấy vuốt ve da thịt mình…
Hô hấp của cậu ấy bắt đầu nặng nề, lồng ngực cũng nóng đến dọa người, cách lớp vải mà tôi cũng có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu ấy tăng lên.
Tay của cậu ấy chạy đường, cuối cùng bao lấy nơi mềm mại nho của tôi. Tôi luống cuống nắm chặt cánh tay bền chắc của cậu ấy, trong đầu mảnh trống rỗng. Tay của cậu ấy từ từ tăng thêm chút lực, ngón trỏ cùng ngón giữa kịch liệt vuốt ve nơi nhảy cảm lại ngây ngô kia.
dòng điện kỳ quái bắt đầu lan tràn khắp cơ thể tôi, còn có thứ gì đó nong nóng bắt đầu chảyra ngoài. Tôi cảm thấy bên dưới có thay đổi, rất sợ hãi, lo lắng gọi cậu ấy lại, “Cola, tớ giống như, giống như cái kia tới...” Nhất định làdì cả đến thăm tôi, nến tạisao lại có chất lỏng nóng hổi từ trong thân thể chảyxuống.
Giọng của cậu ấy khàn khàn trầm thấp, kèm theo tiếng hít thở nặng nề, lại giải thích được cười , “ là đồ ngốc —”
Đây vẫn là lần đầu tiên tôi thân mật dán sát cận ấy nhưvậy, bị cậu ấy vuốt ve thân mật như vậy. Tôi có dừ thừa hơi sức suy nghĩ, chỉ có thể vô lực dựa vào cậu ấy, đầu óc hỗn loạn nghe lời của cậu ấy.
Lâm Cẩn Nam ôm tôi càng lúc càng chặt, giống như muốn khảm tôi vào trong thân thể của cậu ấy vậy.
Thân thểcủa tôigiờ phút này rất kỳ quái giống như cá mắc cạn, muốn cậu ấy cho nhiều hơn. Nhưng tôi biết mình muốn gì, chỉ cảm thấybị cậu ấy đụng chạm như vậy tuyệt chán ghét, thậm chí cũng quên mất đây là vùng ngoại ô, giờ phút này bộ dạng quần áo chỉnh tề của chính mình nhếch nhác cỡnào.
Cuối cùng ngay khi tôi cho rằng cận ấy tiến thêm bước cậu ấy lại buông tôi ra, chỉ tựa vào vai tôi nhàng thở hổn hển, giống như đè nén gì đó.
Tôi có chút kỳ quái, kinh ngạc nghiêng mặt sang bên nhìn cậu ấy, “Cola?”
Cậu ấy chạm vào mặt tôi, cánh tay vòng lên eo tôi, “Đừng chuyện, còn nữa tớ khống chế được chínhmình.”
Tôi mặc dù hiểu cậu ấy khống chế cái gì, mơ hồ cũng cảm thấy có gì đó đúng. Ví dụ như, hình như có cái gì đó cứng rắn chống đỡ phía dưới, cái này, là cậu ấy có phản ứng với tôi sao? Trong lòng tôi biết vì sao lại có chút đắc ý, tôi đúng là đủ tà ác…
*
Lúc mưa dần, chúng tôi rời , phía chân trời mặt trời bỗng nhiên lại xuất , rữc rỡ chói mắt, giống như tâm tình của tôi giờ phút này. Tôi cúi đầu vẫn nhìn xuống con đường trải đá dưới chân, trong đầu ngừng nhớ lại chuyện vừa rồi cùng cậu ấy, nghĩ như vậy, càng dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Lâm Cẩn Nam yên lặng bên cạnh tôi, biết nghĩ gì, có lẽ cũng ngượng ngùng, vẫn chưa mở miệng chuyện. Chúng tôi cứ như vậy trầm mặc bộ đoạn, cậu ấy lại đưa tay ôm cổ tôi, kéo tôi vào trong ngực, còn cười xấu xa xoa tóc tôi, “Dịch Mộ Tranh, cậu ngượng ngùng sao?”
Mặt tôi nónglên, nhăn lỗ mũi giả bộ bình tĩnh, “Ai ngượng ngùng chứ, phải là người giở trò lưu manh như cậu xấu hổ mới đúng.”
Cậu ấy lại lộ ra nụ cười đáng chết đó, rạng rỡ khiến tôi choáng váng, “Thôi , dù sao về sau cậu cũng là vợ tớ, tớ làm sao phải xấu hổ chứ.”
“... Lưu manh.” Tôi cùng biết nên lại cậu ấy thế nào, ngoài miệng mặc dù mắng cậu ấy, nhưng trong lòng tôi nhịn được suy tư lời ấy.
Chúng tôi... kết hôn sao? Nụ cười của Lâm CẩnNam còn đọng lại khóe môi, tôi nhìn dáng vẻ vui vẻ ấy, trong lòng cũng tự nhủ, Dịch Mộ Tranh, dũng cảm chút, mày thích chàng trai này, thích, muốn cả đời.
Thứ hai tôi ngồi ở trước bàn ăn sáng, vừa lắc chân uống sữa tươi, vừa nghe Dịch Tiểu Liên thao thao bất tuyệt cằn nhằn liên miên. Điện thoại di động kêu lên, Dịch Tiểu Liên quăng tới ánh mắt bát quái.
Tôị bình tĩnh lau miệng, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại di động, là Lâm Cẩn Nam. Tôi nhịn được cười trộm trong lòng, khoa trương như vậy sao? ngày thấy liền nhớ thành ra như vậy à?
Tôi chậm như rùa qua bên nghe điện thoại, vừa mới câu “alo” liền nghe được thanh lo lắng của Lâm Cẩn Nam, “Quả Cam, hôm nay xin nghỉ ! Đừng đến trường, cũng đừng hỏi tại sao, tối nay tớ cho cậu biết.”
Last edited by a moderator: 10/12/14