1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẫn còn vương vấn - Phong Tử Tam Tam (c62/62) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 60:

      Từ sau khi mang thai tôi mới biết làm người phụ nữ dễ dàng gì, để sinh mạng có thể thể ra đời bình yên cần phải trả giá bao nhiêu. Từ sau khi bụng to lên thấy tôi bắt đầu thường xuyên buồn vệ sinh, đêm thường thường phải đến mấy lần.

      Cola vốn ngủ sâu, bị tôi đây lăn qua lăn lại, nên chất lượng giấc ngủ cũng kếm trông thấy.

      Nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của , tôi thấy đau lòng, nhưng lại thể phân giường ngủ. Nếu như bên cạnh có ai, buổi tối Cola cần làm gì rất phiền toái. Nhà chúng tôi và ngôi biệt thự ven biển giống nhau, nhà vệ sinh ở nơi đó được thiết kế đặc biệt thích hợp cho người mù, cho nên dù Cola có ngủ mình cũng có vấn đề gì cả.

      Nhưng ở trong căn nhà này, dĩ nhiên có những thiết bị tân tiến như vậy, cho nên trừ việc phải để ý đến bản thân mình ra tôi còn cần quan tâm đến Cola nữa.

      Thói quen tiểu đêm đến tháng thứ bảy càng trở nên nghiêm trọng.

      Thân hình càng ngày càng cồng kềnh, thường thường khi di chuyển cũng rất khó khăn. Lại thể nằm thẳng ngủ, như vậy bụng bị cứng lại như đeo đá, thở nổi. Cho nên trừ buổi tối vệ sinh, dường như cả đêm tôi đều nằm ở giường văng qua vật lại, ngủ hề yên ổn.

      Những lúc như thế Cola kiên nhẫn dỗ dành tôi, cẩn thận kê gối cho tôi nằm được dễ chịu, hai tay đặt lên bụng nhàng vuốt ve, sau đó cất giọng nam tính lại trầm thấp kể lại những câu chuyện từ hồi bé của tôi.

      Cục cưng có phản ứng, nghe được thanh của ba mình dường như rất vui vẻ. Tôi cũng từng đọc diễn đàn làm cha mẹ, thanh của người cha thích hợp để dưỡng thai nhất, bởi vì giọng của phái nam vừa trầm vừa có lực, cục cưng bén nhạy bắt được nhanh hơn. Quả đúng như vậy, cục cưng trong bụng dường như rất ưa thích giọng của Cola, nên vào buổi tối chính là thời điểm nó hoạt động. Duỗi duỗi tay, rồi đá đá chân, có đôi lúc tôi bị nó đánh thức, sau đó mơ mơ màng màng vuốt ve bụng chút rồi lại chìm vào giấc ngủ.

      Khi trở thành thai phụ, điều làm tôi lúng túng nữa chính là sức ăn tăng lên rất nhiều. Sức ăn này phải ám chỉ ăn như hổ đói, mà là số bữa ăn được chia làm nhiều lần. Mỗi lần vào giờ cơm tôi thường chỉ ăn chén , nếu ăn nhiều hơn thấy khó chịu, nhưng ban đêm lại luôn bị đói mà tỉnh lại.

      Tôi cũng kiểu cách giống như trong tivi hoặc là trong tiểu thuyết hay cường điệu hòa, kể cả nửa đêm có tỉnh lại, có thèm ăn thứ gì cũng ra, bởi vì chồng của tôi nhìn thấy được. Tôi muốn tạo áp lực cho , càng muốn vốn rất lo lắng lại càng thêm tự trách bản thân.

      Thời niên thiếu tôi cũng từng ước mơ về lúc mình có bầu được ông xã nâng niu trong lòng bàn tay ra sao, chỉ cần câu thôi là chồng chạy mấy con phố hoặc đứng xếp hàng rất lâu mua cho mình ăn.

      Nhưng bây giờ tôi còn nữa, những tư tưởng đó đều có ý nghĩa gì... tại tôi chỉ khao khát những điều giản đơn, ấm áp cùng cảm giác chân thực mà thôi.

      Thường thường vào buổi tối trước khi ngủ, thím Ngô đều chuẩn bị trước cho tôi vài món ăn vặt hay bánh ngọt, đều là những thứ mà tôi thích ăn. Tôi cũng muốn để người già nửa đêm nửa hôm lụi cụi vào bếp nấu ăn, cho nên khi đói bụng liền lặng lẽ rời giường, đến nhà bếp tìm đồ ăn.

      Mà những lúc đó Cola cũng cẩn thận đỡ tôi dậy, sau đó thức chờ đến khi tôi trở lại mới ngủ.

      Cho nên khi tôi tỉnh lại mà thấy người bên cạnh đâu cũng hơi kinh ngạc. KHoảng trống bên cạnh lạnh lẽo còn hơi ấm chứng tỏ rời lâu rồi, tôi mơ mơ màng màng dụi mắt, thầm nghĩ có lẽ Cola vệ sinh. Bây giờ quen với bố cục của phòng ngủ, nên có thể từ từ đến nhà vệ sinh giải quyết vấn đề cá nhân rồi.

      Tôi gian nan ngồi dậy, ngoài dự đoán là trong nhà vệ sinh lại có ai, vào thư phòng cũng thấy đâu cả. Tôi bật đèn phòng khách lên, gió từ ban công ập vào mặt lạnh buốt, tôi xoa xoa cánh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng dựa vào rào chắn ở ban công.

      Áo ngủ màu đen dường như hòa người và bóng đêm thành thể, nhưng điểm đỏ rực ở giữa hai ngón tay lại cực kỳ chói mắt. Cola phải là người nghiện thuốc lá, hơn nữa từ sau khi tôi mang thai cũng rất ít khi hút. Sau khi bị mù, hành động bất tiện, nên hút thuốc lá lại càng thêm khó khăn. Tôi biết làm thế nào để đốt được điếu thuốc kia, có lẽ phải mất thời gian rất lâu. . . . . .

      Tôi tới, đưa tay ôm lấy .

      Đêm lạnh như vậy, bầu trời u đen kịt bị tầng mây chặn lại hề có chút ánh sáng, chỉ còn lại gió đêm gào thét thổi tung mái tóc đen tuyền. Trong lòng tôi khó chịu, có tâm , nhưng lại cho tôi biết, người phải đè nén đến mức nào mới phải dựa vào hơi thuốc để giải tỏa bớt chứ.

      Cola bất chợt bị ôm lấy, cả người liền cứng ngắc, nhưng rất nhanh hoàn toàn thả lỏng, dụi điếu thuốc vào bên trong chậu hoa, tựa như đứa bé làm việc gì sai, chột dạ cười : "Sao lại thức dậy thế?".

      Tôi gì, chỉ trầm mặc tựa đầu lên vai .

      Cola cũng gì thêm, từ từ thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên trầm, hồi lâu mới giọng : " ra phòng ngủ lại cách phòng khách xa đến vậy ——"

      Tim hung hăng bị bóp chặt, tôi dán vào lưng , tay dùng sức thắt chặt lại: “ Vậy sao gọi em, nếu hai đứa cùng , làm sao cảm thấy xa chứ!”

      Cola thở dài, đưa tay ôm lấy tôi, đáp: “Chưa đến hai tháng nữa là cục cưng ra đời rồi.”

      ban công mờ tối chỉ có ánh trăng yếu ớt, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái cằm thon gầy của , tay từ từ đưa lên mơn trớn, rồi ôm lấy cổ , dán mặt vào đó khẽ cọ cọ: “ luôn luôn ở bên cạnh em, đúng ?”

      Cola cúi đầu, dường như có chút giãy giụa, trực giác mách bảo có lời gì muốn với tôi. Nhung điểm giãy giụa đó cuối cùng cũng biến mất hầu như còn dấu vết gì, thay vào đó là nụ cười bình tĩnh.

      : “Chỉ cần cả đời ở chung chỗ, coi như có mù cũng tốt!”

      Cảm giác vô lực lan tràn giữa chúng tôi, nhưng là chỉ cần phá rách tấm màn mỏng manh đó cả hai vẫn nỗ lực giữ vững cảnh thái bình giả tạo này, muốn cho đối phương thêm phần yên tâm. Chỉ vì , chúng tôi thể rời bỏ nhau, cho nên dù có hỏng bét đến đâu cũng muốn cùng nhau cố gắng, tiếp tục tiến bước.

      Cách ngày dự sinh khoảng tám tuần, buổi tói chuẩn bị ngủ tôi đột nhiên lại thấy bụng hơi quặn lại. Lúc đầu quá ràng nên tôi cũng có lưu ý lắm nhưng đến nửa đêm, cơn đau dần dần tăng lên, khiến tôi vật vã bừng tỉnh.

      Bụng đau đến mức ngay cả giọng cũng bắt đầu phát run, tôi run run đánh thức Cola, : “Ông xã, em…có gì đó khang khác, bụng thấy đau lắm!”

      Cola vừa nghe thấy tôi kêu đau bụng, lập tức liền tỉnh lạị sau vài giây hoảng hốt, rất nhanh liền trấn định lại: “Bảo bối đừng sốt ruột, để gọi thím Ngô!”

      Cola xuống giường kịp xỏ cả dép ra ngoài, có lẽ bởi vì tiếng rên của tôi làm quá kinh hãi, bộ cũng có chút sợ, vốn quen đường mà vẫn phải mò mẫm nửa ngày cũng sờ tới vách tường, bước chân cũng có chút lảo đảo.

      Tôi đau đến mức đầu đầy mồ hôi, toàn thân vô lực nằm ở giường nhìn theo bóng lưng của .

      Qua hồi lâu thím Ngô mới xông tới, nóng nảy hỏi: “Có phải vỡ ối rồi hay ? Nhưng sao lại sớm như vậy chứ!”

      Tôi vẫn biết tình trạng của mình, mặc dù đau, nhưng tuyệt giống như sách miêu tả, cho nên bảo tại tôi bị sinh non là có khả năng.

      phải đâu, có thể ….cháu ăn phải đồ xấu rồi”. Tôi lắp ba lắp bắp nặn ra câu, trán đều là mồ hôi rịn ra thành dòng.

      Cola ở bên cạnh cũng nhanh chóng nắm chặt tay tôi, vuốt trán giúp tôi lau mồ hôi: “Cố nhịn chút, chú Ngô sắp tới rồi:.

      chứng minh là tôi ăn phải đồ tốt.

      Nhìn đám người trong phòng bị tôi nháo nhào đến gà chó yên, tôi thấy có lỗi, yếu ớt lên tiếng giải thích: “ Cái đó…là do con đột nhiên thèm ăn…mỳ ăn liền, mà mọi người lại cho con ăn, vì thế lại càng thèm, càng muốn ăn lần. Vì vậy liền….”

      Dưới ánh mắt khiển trách của mọi người đầu của tôi càng rủ xuống thấp, có cần thiết phải dùng ánh mắt kinh khủng nhìn chăm chằm như thế hay , thấy người ta rất tự trách sao? Tôi yếu ớt nghĩ, chột dạ liếc nhìn Cola trầm mặc đứng bên cạnh.

      Dịch Bách Sanh day day huyệt thái dương, : “Cái thứ đó có bao nhiêu chất phụ gia hả? Cho dù là hồ đồ cũng có mức độ của nó thôi chứ!”

      Tôi uất ức chu chu mỏ dám lên tiếng.

      Mẹ chồng sửa sang chăm đệm cho tôi, từ nãy giờ vẫn lời nào, cuối cùng cũng nhìn sang Cola rồi lại nhìn sang tôi, bất đắc dĩ : “ Hay là để mẹ qua đó, cũng chỉ còn tháng nữa thôi, xin nghỉ phép chắc vấn đề gì!”.

      Dịch Tiểu Liêu lên tiếng ngăn: “Công việc của chị bận rộn như vậy, hay là để em qua hơn, có em ở đó, để xem nó còn bay nhảy thế nào?”

      “…..”Tôi im lặng nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Liêu, bà cứ như tôi là khỉ bằng! Như thế này rồi còn nhảy thế nào được?!

      Hai bà mẹ cùng nhau tranh cãi xem tháng này phải làm như thế nào, Dịch Bách Sanh cũng đứng bên cạnh thỉnh thoảng phụ họa mấy câu. Cha chồng tôi vốn kiệm lời, nhưng vẫn ở bên cạnh cau mày lắng nghe.

      Mà người trong cuộc là tôi, hề có chút cảm giác tồn tại nào, ngồi bên uống nước.

      Ánh mắt của tôi chuyển qua người từ nãy giờ vẫn lên tiếng, lại còn nhíu mày tư lự, biết lại suy nghĩ lung tung cái gì. Từ khi tôi ra khỏi phòng cấp cứu, hề lên tiếng nữa, bây giờ nghe mẹ tôi và mẹ thảo luận về vấn đề hay ở thế nhưng cũng chẳng phát biếu ý kiến gì, dầu gì cũng được xem như trụ cột của gia đình cơ mà.

      hộ khẩu, người chủ hộ còn đứng tên sờ sờ ra đấy.

      Sau đó lại thấy goi cha chồng ra ngoài là có chuyện cần thương lượng, tôi lúng túng nhìn theo bóng lưng của , người từ đầu tới cuối vẫn thèm để ý đến mình chút nào.

      phải chỉ là cẩn thận ăn gói mỳ, hại con trai của hấp thụ chất phụ gia thôi sao. Có cần phải nhen đến thế ? Đúng là tự ái thôi mà.

      Phụ huynh hai nhà giày vò đến tận trời sáng vàng mắt mới rời , kết quả cuối cùng chốt hạ là mẹ chồng và mẹ tôi thay phiên nhau đến đây ở. là ở, nhưng ra mà là giám sát tôi đúng hơn. Nghĩ đến cuộc sống ảm đạm sau này của mình, tôi ngừng nhẫn nhịn, ôm Cola bắt đầu làm nũng: “Ông xã, số em là khổ mà!”

      Cola bị tôi ôm chặt thể động đậy, lại sợ ảnh hưởng đến bụng của tôi, mặt đen lại : “Dịch Mộ Tranh, nếu ngoan ngoãn nghe lời, để ý đến em nữa!”

      Tôi uất ức nhìn , cắn môi, : “Được rồi, vậy về sau em ăn mỳ nữa là được chứ gì!”

      “Cả khoai tây chiên, và nhiều thứ khác nữa!”, sắc mặt Cola ràng càng khó coi hơn, xoay người trịnh trọng : “Rốt cuộc là em mua những thứ đồ này vào lúc nào hả? Chúng ta ở chung chỗ cả ngày, sao lại biết gì chứ?”

      “…….” Tôi thận trọng liếc nhìn người nào đó sắc mặt tốt, nuốt nước bọt cái ực, đáp: “ Cái này, em mua qua…Internet”.

      Hô hấp của Cola trở nên nặng nề, tôi hoảng sợ nhìn gân xanh trán cứ giật lên từng hồi, nghiến răng : “ Cho nên cả ngày chuông cửa cứ kêu vang, những thứ mà nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến hoàn toàn phải tiểu thuyết hay quần áo bà bầu, mà là những thứ đồ ăn đáng chết tốt cho sức khỏe này!”

      Tôi nghe được ràng tiếng hai hàm răng của người nào đó ma sát, Cola trầm rít lên: “Dịch Mộ Tranh, ở ngay trước mắt của tôi mà em dám cho con tôi ăn những thứ đồ tốt cho sức khỏe đó sao? Em cho là tôi chết rồi hả?”

      Tôi sợ run bắn cả người, nhìn người nào đó hóa thành ma nhe nanh múa vuốt, cách mình càng ngày càng gần, liền nhắm chặt hai mắt nép vào thành giường, ôm bụng kêu to: “ Cục cưng à, cha con muốn xử lý mẹ này, mau mau cứu mạng!”

      “……..”

      “Ông xã, cục cưng học theo thói xấu đấy! Ưhm, đừng cắn em mà, đau quá…..”
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      B.Cat thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61

      Trong lúc đợi tôi truyền nước Cola vẫn chịu ngủ, nằm lên giường, vươn tay để tôi gối đầu lên.

      Sáng sớm, hành lang bệnh viện bắt đầu có tiếng bước chân, vẫn chưa tới sáu giờ, nhưng có nhân viên tới phòng dọn vệ sinh. Động tác của dì lao công hơi lỗ mãng, khua cây lau nhà ầm ĩ khắp nơi, va vào chân giường phát ra tiếng vang lanh lảnh.

      Tôi giật nảy mình, cả người cũng run lên theo, thấy tôi hơi động, Cola thuận thế ôm tôi vào lòng, hỏi: " tỉnh rồi hả?".

      Tôi vẫn còn hơi ngái ngủ, giọng mũi nồng đậm "Ưmh" tiếng, sau đó lại mơ màng chui vào trong lòng . người Cola luôn tỏa ra mùi hương đặc trưng, tôi cũng biết diễn tả nó ra sao nữa, tựa như mùi trái cây nhàn nhạt, rất thoải mái, cũng khiến cho người ta trầm mê.

      "Bà xã——" Cola dán vào tai tôi giọng gọi.

      Tôi tuy nghe thấy nhưng lại muốn đáp lại, đầu óc còn có chút mê man, định nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ.

      Cola tiếp tục quấy rầy tôi nữa, qua lúc lâu, lâu đến mức tôi đều biết những lời mà mình nghe được là hay là mơ nữa, có điều hơi thở ấm áp như dòng nước ấm đó vẫn mực quanh quẩn bên cổ tôi chưa từng rời .

      "Nếu như ông trời cao cho em cơ hội, nhưng chỉ có 50% cơ hội về phía hạnh phúc, em tiếp nhận chứ?".

      " nghĩ kỹ rồi, vì em và con, dũng cảm lần, tuy nhiên đôi lúc vẫn cảm thấy sợ hãi!".

      " ra , cho dù kết quả có xấu đến đâu có sao chứ? Quả nhiên nếu chìm đắm trong hạnh phúc quá lâu, con người ta càng ngày càng tham lam".

      Bên tai vẫn quanh quẩn lời giọng của Cola, lúc gần lúc xa, nghe , có chút tự giễu lại có chút mờ mịt, lúc có lúc phất qua bên tai, lời nỉ non như ngừng lặp lại mang đến cảm giác rất chân thực, rất mãnh liệt.

      Mí mắt nặng trĩu, tôi cố thử mở mắt mấy lần, cuối cùng chỉ lầu bầu được câu: "Ông xã à, gì thế ——"

      Cola bên kia im bặt, lát sau mới trầm thấp vang lên: " có gì, em ngủ tiếp !".

      Tôi đổi tư thế, lại nghiêng mặt sang bên nằm ở trong ngực Cola muốn tiếp tục ngủ. Nhưng người bên cạnh chợt nắm chặt lấy bả vai của tôi, tựa như ra quyết định: ", có đấy. Bảo bối tỉnh mau, có lời muốn với em".

      Cola lắc lắc bả vai của tôi, trong giọng lộ vẻ sốt ruột.

      ". . . . . ."

      Tôi chân tướng, mắt nhắm mắt mở, nhìn người nào đó hành động như vừa cắn phải thuốc lắc, đầu óc lơ mơ, vô thức hỏi: "Ưmh, muốn gì?"

      Cola nhíu mày lại, bàn tay đặt vai tôi lo lắng giật giật, có vẻ rất hài lòng với thái độ tập trung của tôi. Im lặng lúc mới : "Hôm nay ba mẹ gì, em còn nhớ ?".

      "? !"

      Tôi ù ù cạc cạc nhìn chằm chằm, hỏi lại: " cái gì?".

      "Chính là được ăn đồ lung tung đấy, nhớ chưa!", Cola mặt lạnh bắt đầu rống lên: "Còn nữa, mỗi ngày thể vận động, qua tháng nữa là đến ngày dự sinh rồi, em có thể đừng cứ mãi lười biếng như vậy được , bản thân phải tự giác chút chứ. Còn nữa, đừng có mà mải mê chơi game, ngồi trước máy vi tính cả ngày, chịu vận động, cục cưng ở trong bụng cũng rất khó chịu đấy!".

      ". . . . . ."

      Cơn buồn ngủ lập tức bị dọa cho chạy sạch, trừng mắt nhìn, giơ tay lên lặng lẽ khoác lên bả vai , hỏi: "Có phải gần đây uống cháo gà nhiều quá, nên hỏa khí quá vượng?".

      Cola mím môi, hô hấp có chút rối loạn, cuối cùng giọng tốt bổ sung thêm câu: "Tóm lại, em nhớ phải ngoan ngoãn là được!".

      Tôi trừng lớn mắt, thể tưởng tượng nổi nhìn , giây kế tiếp liền ôm lấy mặt buông tay, nghiêm túc : "Ông xã, có phải vì em cho con ăn chút chất phụ gia mà còn cần em nữa hả? Về sau, em bảo đảm cho con ăn lung tung nữa mà!".

      ". . . . . ." gân xanh trán Cola giật giật, cẩn thận kéo tôi ra, tạo khoảng cách an toàn, mới đáp: "Em có thể ngoan ngoãn chút được ? Để cho yên tâm làm phẫu thuật nữa!".

      Đầu tôi lên đầy dấu chấm than, nghẹn họng nhìn trân trối: "Phẫu, phẫu thuật?".

      "Lúc trước Thẩm Lạp có tới tìm , còn nhớ ?", Cola rũ mắt xuống, hầu kết giật giật: "Cậu ta biết bác sĩ. . . . . ."

      Đại não tôi trong nháy mắt liền căng lên, mơ hồ biết tiếp theo với mình cái gì.

      " muốn nhìn thấy con của chúng ta ra đời, cũng muốn bảo vệ cho em, chăm sóc em, cho nên quyết định làm cuộc phẫu thuật này!". Cola bình tĩnh , nhưng mặt lại vẻ kiên định lại quyết tuyệt.

      Tôi kích động nắm chặt tay của ahn, cảm thấy chuyện này thể nào tưởng tượng nổi, tại sao lại đột ngột chuyển biến như vậy.

      "Là sao? cách khác, sau khi giải phẫu. . . . . .... có thể tận mắt thấy con của chúng ta ra đời?"

      Cola khẽ ngước mắt, từ từ tràn ra ý cười: ". . . . Ừm!”

      Tôi nhẫn nhịn hét to lên, hưng phấn che miệng lại, : “ tốt quá, em giống như nằm mơ vậy!”

      Cola dường như cũng bị vui lây, cười yếu ớt ôm lấy tôi, nhàng véo mũi, : “Cho nên trong khoảng thời gian này, em phải ngoan ngoãn, phải nghe lời của hai mẹ, nhất định trước khi em sinh cục cưng trở lại!”

      Mới vừa rồi, tôi còn vui mừng đến toét miệng trong nháy mắt liền sụp đổ: “Cái…cái gì, phẫu thuật ở đây sao?”

      Cola an tĩnh nắm tay tôi, lòng bàn tay vẫn tỏa ra hơi lạnh như cũ, từ từ bao bọc lấy mu bàn tay tôi, dùng sức nắm chặt, lên tiếng trấn an: “Ở Hà Lan, Thẩm Lạp cùng , em đừng lo!”

      “Em cũng muốn cùng!”, chưa kịp suy nghĩ tôi bật thốt lên, sau khi kết hôn, càng ngày tôi lại càng lệ thuộc vaò người đàn ông này, nhất là sau khi mang thai, càng thêm muốn tách rời. Tôi hi vọng người đầu tiên nhìn thấy sau khi khôi phục thị lực chính là mình đến dường nào.

      “Tình trạng của em bây giờ sao có thể chịu đựng được hành trình khổ cực này, hơn nữa chẳng phải Hãng hàng có quy định, phụ nữ có thai bảy tháng trở lên cấm được lên máy bay sao?”

      Nghe phớt tỉnh xong, tôi lo lắng sờ sờ lên chiếc bụng rất to của mình, hồ nghi hỏi: “ sao?”.

      Cola gật đầu, tiếp: “Em cứ an tâm ở nhà chờ , sau bảy tám tuần nữa nhất định trở về.”

      Mặc dù rất muốn, nhưng với tình huống của tôi bây giờ, cho dù có theo cũng chỉ tạo thêm phiền hà. Tốt nhất vẫn nên ở nhà dưỡng thai, mới có thể làm Cola an tâm phẫu thuật.

      Tôi tiến sát vào trong ngực , có chút nỡ: “Em nghe lời , nhất định phải khỏe mạnh trở lại đấy, mặc kệ bao lâu em đều chờ !”

      Cola ôm lấy toi, môi chậm rãi đặt lên trán, khẽ : “ nhất định khỏe mạnh trở lại.”

      Ngày Cola , tuy chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn khóc như mưa. Thẩm Lạp và Trà Xanh cùng với , chính điều này lại làm cho tôi càng an tâm. Hai người đàn ông sao biết cách chăm sóc chứ? Chính bọn họ còn chưa biết chăm sóc tốt cho bản thân nữa là.

      Hai người kia còn chẳng biết xấu hổ cười nhạo tôi mãi, Thẩm Lạp cầm vé máy bay trong tay, nhìn tôi khóc nước mắt nước mũi tèm lem, e dè mà chê bai: “Chỉ có tháng, mà cứ như sắp xa nhau mười tám năm thế, chẳng khác nào Vương Bảo Xuyền tiễn Tiết Bình Qúy (*) ra chiến trường vậy, khóc đến nỗi lụt lội cả sân bay rồi!”

      (*): Nhà Đường niên đại Túc Tông, cung đình tranh đấu thái tử lưu lạc bên ngoài nên đổi tên là Tiết Bình Qúy, Bình Qúy sau khi lớn lên đến Trường An gặp được thiên kim của Tướng gia là Vương Bảo Xuyến. Vương tướng quốc được Hoàng thượng ra lệnh chiêu hôn cho Bảo Xuyến, Bảo Xuyến vì chung tình với Bình Qúy tuyệt tình nghĩa với phụ thân bằng tam kích chuổng, sau đó cùng Bình Qúy kết thành vợ chồng. Nhưng ngờ ngày sau khi kết hôn Tiết Bình Qúy lại phải xuất chinh đến Tây Lương. Cuộc chia ly nào kéo dài những 18 năm.

      Hai quân giao chiến, công chúa nước địch gặp và được Bình Qúy tha mang nên đem lòng cảm kích. Công chúa đại chiến được gả cho Bình Qúy, Bình Qúy kế thừa vương vị sau thiết lập hòa bình giữa hai nước, mở ra thông thương giao dịch đẩy mạnh cuộc sống của người dâ. Bảo Xuyến biết được việc này hiểu lầm Bình Qúy hai người phát sinh mâu thuẫn. Sau này, Bình Qúy giải thích ràng mọi chuyện, hai người lại thông hiểu cho nhau cho nên nhà đoàn viên.

      “………….”

      Trà Xanh cũng lành lạnh nhìn tôi : “Lúc Vương Bảo Xuyến tiễn Tiết Bình Qúy cũng khóc đến mức này!”

      biết là tôi bị chạm tới dây thần kinh nào mà khi nghe thấy hai lời độc ác đó, lòng lại đau xót thôi, khóc càng dữ dội. Hai tay siết chặt áo sơ mi của Cola, : “Ông xã, nhớ về nha, em muốn làm Vương Bảo Xuyến đâu!”

      Cola im lặng nhìn lên trời, vừa định chuyện lại bị tôi cắt đứt: “Cũng muốn trở thành Mạnh Khương đâu….”

      “…………………..”

      Khóe môi Cola giật giật, giơ tay lên lau nước mắt cho tôi, : “Bọn họ trêu em thôi, đồ ngốc, kể cả nhớ em cũng phải nghĩ đến con chứ!”

      Nghe lời này chẳng những tâm đau, mà ngay cả người cũng bắt đầu chua xót, có ai an ủi người khác như thế này chứ? Có ai làm chồng như vậy ? Có con rồi gạt mẹ sang bên sao?

      Cuối cùng Thẩm Lạp cũng có lương tâm phát ra, vỗ vỗ vai tôi, bảo đảm: “Yên tâm , tôi chăm sóc cho chồng em tốt, nhất định để cho cậu ta thiếu sợi tóc nào!”

      “Lời này chẳng khác nào lừa trẻ con cả!”. Tôi nhìn ta chằm chằm, vén tay áo lau nước mắt: “Chăm sóc chăm sóc, nhưng cho lâu ngày sinh tình đâu đấy….”

      “………….” Ba người đàn ông nghe thấy thế liền đồng loạt bắn ánh mắt xem thường về hướng nay.

      Từ sau khi Cola , dường như tôi đếm từng ngày , điên cuồng nhớ nhung, nhưng lại dám tùy tiện quấy rầy. Tôi rất sợ tâm tình của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của , Thẩm Lạp cũng , tại Cola cần trạng thái tốt nhất để tiếp nhận ca mổ.

      Tình trạng sức khỏe của Cola vẫn luôn luôn rất tốt, mặc dù bị mù nhưng hề bỏ vận động, cho nên rất ít khi bị bệnh. Ngay cả cảm mạo nóng sốt đều rất ít khi bị , vì thế đối với tình trạng thân thể của tôi vẫn rất có lòng tin.

      Tuần đầu tiên Cola đến Hà Lan liền bắt đầu làm phẫu thuật. Sau đó vẫn trong quá trình phục hồi , nghe Trà Xanh thông báo qua điện thoại rằng: “giải phẫu rất thành công”, chỉ năm chữ ngắn ngủi nhưng tôi lại nhịn được mà hồng vành mắt.

      Trải qua hai năm u tối, Cola rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời rồi.

      Quá trình này chỉ riêng , mà đối với tôi mà cũng là đoạn kí ức khó quên nhưng lại mang ý nghĩa phi phàm. Quãng thời gian này khiến cho cả hai chúng tôi trưởng thành hơn, dần dần cởi bỏ tấm áo choàng trẻ trung, tùy hứng lỗ mãng, dần dần trở nên thành thục, cũng càng hiểu được ý nghĩa của việc thể rời xa nhau.

      Cách ngày dự sinh hai tuần, buổi tối tôi ngồi tán gẫu với Thẩm Lạp MSN, tò mò hỏi câu: ‘Lúc việc phẫu thuật với Cola, tại sao ấy còn phải suy tính lâu như vậy?”

      Đây cũng là chuyện mãi sau này tôi mới nhớ tới, lúc ấy bởi vì quá mức kích động mà bỏ quên những chi tiết này, chờ lúc nhớ tới Cola Hà Lan rồi. Nhưng mà tôi vẫn loáng thoáng cảm thấy Cola còn có chuyện gạt mình, khát vọng nhìn thấy ánh sáng của tuyệt đối mãnh liệt hơn nhiều so với tôi, thế nhưng lại suy tư lâu như thế, nghĩ đến khả năng nào đó, lòng của tôi chợt rét mà run.

      Ở bên kia, Thẩm Lạp lâu mới trả lời, vẫn là giọng điệu ngạo mạn trước sau như kia: “ Tên ngu ngốc Lâm Cẩn Nam này lại với em sao? Cậu ta xem mình như tình thánh rồi, tỷ lệ thành công của ca mổ chỉ có năm mươi phần trăm, nếu như thất bại…. có thể tỉnh lại được nữa!”

      Tôi nhìn những dòng chữ màn hình, tầm mắt dần dần mơ hồ…

      Người đàn ông này, là ngu ngốc mà.

      Nửa năm qua, thâm tâm giãy giụa đấu tranh như thế nào? Mỗi ngày nằm ở bên cạnh tôi, mỗi ngày nhìn tôi mỉm cười, mỗi ngày bình tĩnh gownjsongs, biết bị hành hạ đến mức nào.

      Chợt nhớ tới lần đó ở bệnh viện, : quả nhiên hạnh phúc quá lâu, con người ta càng ngày càng tham lam.

      Chúng tôi phải thánh nhân, đối mặt với cái chết, chân chính e ngại chính là sau cái chết của mình mang lại cho người thân và người mình khổ sở thế nào. vẫn luôn là người đàn ông dũng cảm, vì muốn tôi tin tưởng cho nên mới do dự, hay là bởi vì ý thức trách nhiệm của mình. Nếu quả như mất người đàn ông này, tôi dám tưởng tượng bản thân mình ra sao.

      Nếu như ban đầu cho tôi biết tất cả mọi chuyện, có lẽ, tôi mạo hiểm để bước vào nguy hiểm để mang về phần ánh sáng.

      Thứ tôi muốn nhiều, cho tới bây giờ cũng chỉ cần niềm hạnh phúc giản đơn. Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh tôi, cảm nhận được nhiệt độ chân người , hơi thở của , nhìn thấy hay có quan hệ gì?

      Cũng may ca mổ thành công, cuối cùng trời cao đối với chúng tôi cũng tệ lắm.

      Cách ngày dự sinh còn năm ngày tôi bắt đầu đau bụng, trong lúc mơ màng ngủ cảm thấy phía dưới có dòng nước ấm chảy ra. Tôi hoảng sợ choàng dậy, ngón tay đưa xuống phía dưới, ướt nhẹp mảng rất đáng sợ, luống cuống kêu to, Dịch Tiểu Liêu ngủ ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng tôi lập tức vọt tới.

      Tôi bị vỡ ối, đây chính là dấu hiệu sắp sinh, vì thế khẩn trương siết chặt ga giường, động cũng dám động, nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Liêu cũng luống cuống tay chân như mình: “Mẹ, mẹ, có phải sắp sinh rồi ….đau quá!”

      Dịch Tiểu Liêu vuừa an ủi tôi, vừa khuyên tôi đừng quá khẩn trương, nhưng tôi thấy bà còn khẩn trương hơn mình nhiều, khẩn trương đến mức trắng bệch, hít thở sâu nhiều lần mới trấn định lại, sau đó lập tức gọi 120.

      Thím Ngô kê đệm vào lưng cho tôi, rồi tìm túi vật dụng chuẩn bị từ trước.

      Tôi nhắm hai mắt, tử cung co rút đau đến mức sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Những cơn đau ập đến liên tục khiến cho tôi còn sức để cất lời, môi run run, vất vả mới phát ra vài thanh yếu ớt: Mẹ, gọi cho Cola, bảo ấy về nhanh lên…Nhất định phải nhìn thấy cục cưng ra đời….”
      Last edited by a moderator: 10/4/16
      B.Cat thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62:


      Tuy cũng biết quá trình sinh nở rất khổ sở, nhưng cảm giác đau đớn này đến khi bản thân tự kiểm nghiệm mới hiểu được tình mẫu tử vĩ đại cỡ nào. Từng cơn co thắt khiến cho toàn thân tôi ướt đẫm, giờ phút này tôi còn suy nghĩ được bất cứ điều gì, mồ hôi chảy ròng ròng dính hết lên khuôn mặt tái nhợt, hai chân vô lực cong lên.


      Tôi dám tưởng tượng người khóc, gào thét kia lại là chính mình, cũng dám nghĩ bản thân lại thảm thiết như thế?


      Nhưng chỉ bằng từ thảm thiết này khó có thể hình dung được thực bây giờ.

      Đây quả giống như sinh con, mà giống như đặt mình trong rạp chiếu phim, dõi mắt quan sát bộ phim kinh dị.


      Tôi hoài nghi cục cưng của mình vừa sinh ra liền khóc lớn hoàn toàn là do bị khiếp sợ bởi tiếng thét chói tai của mẹ nó.


      Ngước nhìn lên trần nhà màu trắng, mình tôi nằm ở bàn sinh vẫn cố gắng điều hòa hơi thở để giảm bớt đau đớn. Nữ y tá trẻ ngồi bên cạnh, tay là cuốn Tạp chí Thời trang, đọc cách say sưa, sau đó còn rôm rả bình luận về người mẫu nam trang bìa, nhìn những bóng hồng nhàng lượn lượn lại đầy phòng, tôi tò mò nghiêng đầu liếc mắt nhìn, thiếu chút nữa là nôn ra máu.


      Mẹ nó chứ, đó phải là chồng tôi sao? !


      "Nhìn bắp tay này , chậc chậc, vừa nhìn qua liền biết là dân thể thao rồi!". Y tá A vừa lắc đầu vừa cảm khái, còn đưa tay sờ sờ phía : "Đây phải là P sao?".


      Có chồng mới là P đấy, cả nhà đều là P cả! Tôi vừa đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn vừa quên oán thầm, cũng biết sau khi lên bìa tạp chí tránh được có chuyện như vậy, nhưng khi thấy người khác nhìn ảnh chồng mình rồi chảy nước miếng …, tại sao ngay trong thời điểm quan trọng này lại khiến tôi phân tâm như thế chứ, vì sao chứ?


      "Aiz, loại đàn ông lạnh lùng đẹp trai này vừa nhìn chính liền biết chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà thể với tới, nhưng nếu đặt ở trong nhà làm tượng điêu khắc cũng tệ lắm. có giá trị thực dụng nào!". Y tá B lộ tỏ vẻ khinh thường, cảm thấy lời của mình rất chí lý.


      Đồ hồ ly, ăn được nho liền nho chua, tôi lặng lẽ khinh thường.


      "Cũng đúng ..., nếu có thể lấy được người chồng đẹp trai như vậy, kể cả có đặt ở trong nhà làm điêu khắc cũng vui tai vui mắt mà. Hơn nữa, với thân hình này, vừa nhìn liền biết năng lực OOXX mạnh đến thế nào rồi!".


      Phụt. . . . . . lời của Y tá A khiến cho tôi thiếu chút nữa là nội thương, CMN, có thể đừng ở trước mặt tôi mà trắng trợn bàn luận về năng lực kia có mạnh hay sao? Tử cung co rút càng lợi hại, ngay cả chút hơi sức tặng mấy ánh mắt căm giận về phía kia cũng có.


      Có lẽ thấy tôi cứ mực trừng to mắt, y tá A rốt cuộc cũng có lương tâm, biết tới an ủi: "Aiz, cố gắng nhịn thêm chút nữa, bên dưới cũng mở được bốn phân rồi. À mà đúng rồi, chồng em đâu, gọi ta vào đút cho mấy miếng socola để bổ sung thể lực . Thời điểm cần dùng sức vẫn còn dài mà!".


      ". . . . . ." Tôi yên lặng nhắm mắt lại, run rẩy : "Chồng em. . . . . . có ở đây, chị gọi giúp mẹ em vào đây !".


      Hai y tá đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy vẻ đồng tình nhìn tôi : "Vậy lúc sinh chồng em cũng ở…" hai người ăn ý nuốt xuống nửa câu sau, nhưng trong mắt lại ánh lên ba chữ: ", đáng, thương" to, ràng.


      Tôi im lặng nhìn lên trần nhà, nếu cho mấy người này biết, người đàn ông mà họ thầm khinh bỉ lại chính là người mà mới vừa rồi họ muốn đặt ở trong nhà để vui tai vui mắt nhất định gây ra chấn động đâu nhỉ?


      nhớ phải ngây người trong phòng chờ sinh mất bao lâu, tất cả đều giống như giấc mộng dài . Nhưng cảm giác đau đớn đến chết sống lại đó lại chân nhắc nhở tôi rằng... bản thân xác thực trải qua cuộc lột xác từ người phụ nữ trở thành người mẹ đích thực.


      Cục cưng sau khi ra đời liền cất tiếng khóc đầu tiên, cứ vang vọng quanh quẩn mãi ở bên tai tôi.


      Trong lòng tôi ngừng tỏa ra từng đợt sóng rung động, mãnh liệt tuôn trào ra hốc mắt, ra con người ta được kế thừa như vậy. Tôi cảm nhận được cách chân thực sinh mệnh chào đời như thế nào, nước mắt khống chế nổi tuôn ra nóng hổi, vừa mỉm cười vừa nhắm mắt lại.


      "Chúc mừng, là bé trai, nặng ba cân ba, rất khỏe mạnh!". Vị bác sĩ đỡ đẻ đeo khẩu trang, mắt cười cong cong như vành trăng khuyết cúi xuống với tôi, sau đó vừa giúp tôi lau mồ hôi, vừa dặn dò: "Nghỉ ngơi nhiều vào nhé!".


      ". . . . . ."


      Ah, phải nên bế cục cưng đến cho tôi xem chút sao? TV phải đều chiếu như vậy sao chứ? !


      Tôi oán niệm nhìn chằm chằm vị bác sĩ và mấy y tá bận rộn kia, nhưng toàn thân lại suy yếu đến mức thốt nên nổi lời nào, mơ màng nhìn ánh đèn đỉnh đầu càng ngày càng mơ hồ, dần dần chìm vào trong vùng tăm tối.


      *


      Chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là bình dịch trong suốt, chất lỏng màu chậm rãi chảy vào trong cơ thể. Tôi mờ mịt quay đầu, thấy người nào đó nằm bên mép giường, lộ ra nửa gò má, dưới vành mắt có vết thâm nhàn nhạt, sắc mặt đầy mệt mỏi.


      Tôi giơ tay lên nhàng biết ca mổ rất thành công, cũng biết hậm rãi mở mắt ra, tôi khẩn trương nhìn chăm chú vào người trước mặt. Mặc dù trước đó biết ca mổ rất thành công, cũng biết khôi phục thị lực, thế nhưng lúc mặt đối mặt, đưa mắt nhìn vào nhau, tôi vẫn nhịn được mà khẩn trương.

      Trong con ngươi đen nhánh có bóng dáng nho của tôi, ánh sáng trong vắt sáng ngời lưu động chớp lóe. Tôi nắm chặt tay, nuốt nuốt nước bọt, khẽ cất lời “Co ----------“

      Cola cúi đầu, chính xác hôn lên môi tôi. Bốn mắt nhìn nhau, cong cong lên khóe mắt, chậm rãi trằn trọc, rồi giọng “Bảo bối, em!”

      Tôi đờ đẫn nhìn , ngu ngơ giơ tay lên, quơ quơ trước mắt người nào đó.

      Cola mỉm cười cầm lấy tay tôi đặt ở bên môi hôn lên “ là mẹ rồi, sao vẫn trẻ con như vậy!”

      “…..” Tôi mím môi, nhìn hồi lâu, cuối cùng kìm được túm chặt tay áo của khóc ra thành tiếng.

      Cola thấy tôi nức nở nghẹn ngào, ngay cả vai cũng bắt đầu co rúm, càng khóc càng đau lòng, luống cuống tay chân lau nước mắt cho tôi, vội hỏi “Sao thế? Sao lại khóc?”

      Tôi thút tha thút thít đáp “Em mừng quá!”

      Cola bất đắc dĩ ngồi ở bên giường ôm lấy tôi, cẩn thận dám đụng vào chỗ cắm kim truyền, dỗ dành “Đừng khóc nữa, vừa mới sinh con thể khóc dược, như thế bị hậu sản đấy. Về sau mắt biến thành mắt cá vàng, nhìn cái gì cũng kèm nha kèm nhèm cho mà xem!”

      Tôi vừa nghe vậy, khóc càng thêm to, lại còn ngừng nấc lên.

      Cola cau mày, nghiêng đầu nhìn tôi hỏi “…..sao mà càng khuyên em lại càng khóc dữ hơn thế hả?”

      “…..Ngừng, ngừng được!” Tôi cũng muốn mắt của mình biến thành mắt cá vàng đâu, nhưng càng kìm chế càng ngừng lại được, tôi khổ sở vừa nấc vừa nhíu mày trả lời đứt quãng.

      Cola buồn cười ôm chặt lấy tôi, cúi đầu ngậm lấy môi của tôi, dịu dàng liếm vòng quanh cánh môi, đầu lưỡi tinh xảo dần dần lướt đến khóe môi.

      Bởi vì tôi mang thai, nên Cola luôn rất khắc chế bản thân. Chúng tôi trừ hôn môi ra hề có thêm bất cứ cử chỉ thân mật nào khác, hơn nữa tiểu biệt thắng tân hôn, rất nhanh liền bị hôn đến toàn thân xụi lơ, mềm nhũn, dắm chìm trong ánh mắt đen nhánh sâu thăm thẳm của Cola, thoát ra được.

      “Khụ”

      tràng ho khan đáng đánh đòn vang lên vào đúng lúc này, vừa nghe liền biết ngay là cố ý.

      Thấy chúng tôi thèm nhìn mình, tiếp theo sau đó, người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định lại ho thêm vài tiếng nữa.

      “Khụ khụ khụ --------------“

      Mẹ nó, cũng sợ ho ra máu hay sao! Tôi đen mặt quay đầu lại thấy Thẩm Lạp khoanh tay đứng ở cửa phòng bệnh, cười như cười nhìn tôi chằm chằm “Xem ra tôi xuất rất đúng lúc rồi!”

      Nếu như biết cái gì gọi là mặt dày, như vậy thậ vinh hạnh, người trước mặt đây chính là ví dụ rành rành!

      Tôi trừng mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú rất đáng bị ăn đòn kia. Thế mà người nọ lại thèm để ý chút nào, dửng dưng tới, ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh giường tôi, sau đó còn như rada quét mắt vòng người tôi mới dừng lại “Nhìn dáng dấp khôi phục cũng tệ lắm, chúc mừng nhé!”

      Tôi liếc mắt, đáp “Nhưng cũng đâu cần thiết phải đến chúc mừng tôi ngay lúc này đâu!”

      Thẩm Lạp nhịn được cười ra tiếng “Này, Dịch Mọ Tranh, làm sao mặt lại cứ như chưa được thỏa mãn dục vọng thế kia, dù gì tôi cũng được xem là ân nhân của nhà mấy người phải sao? Lấy thân báo đáp thể, thay vào đó để con trai nhận tôi làm cha nuôi là được rồi!”

      Quả đúng như thế , Thẩm Lạp đích xác giúp chúng tôi rất nhiều, vì thế tôi mới thu hồi cái nhìn căm tức, gữ nguyên bô mặt phớt tỉnh, “hả, cha nuôi gì chứ…..”, tôi lặng lẽ liếc ta cái, yếu ớt tiếp “ tại hai chữ “cha nuôi” này cũng đơn giản đâu, nhất định muốn làm sao?”

      “…..” Thẩm Lạp mới vừa rồi còn hả hê trong nháy mắt liền nhảy lên, vẻ mặt trông kỳ lạ.

      Cola liền vỗ vào gáy tôi, mắng “ĐỪng lung tung!”

      Tôi tỏ vẻ tức giận ôm đầu ngồi yên đó, sau đó le lưỡi nhìn về phía Thẩm Lạp.

      Thẩm Lạp im lặng nhìn lên trần nhà, có lẽ cảm thấy quả thực tôi có thuốc nào chữa được nữa nên cuối cùng bèn quay sang Cola hàn huyên mấy câu mới đứng dậy rời . Tối hôm qua nha ta và Cola cùng nhau bay suốt đêm quay về, đén bây giờ cũng chưa kịp về nghỉ ngơi. Nhìn theo bóng dáng mệt mỏi đó, tôi cảm thấy có lỗi, có được người bạn như vậy cũng là chuyện rất hạnh phúc.

      Đợi Thẩm Lạp khỏi đó, tôi mới kéo tay Cola, cứ thế mà khoa tay múa chân trước mặt , theo dõi ánh nhìn của ngừng. Tôi vẫn cảm thấy bản thân như nằm mộng, ban đầu mọi thứ phát triển theo phương hướng khác, nhưng trong nháy mắt lại như gặp ma thuật, đột ngột chuyển hướng phát triển sang vùng đất tốt đẹp nhất.

      Ánh mắt Cola rất có thần, cũng ngăn cản hành động ngốc ngếch đó của tôi, lát sau mới kéo tôi qua, lẳng lặng quan sát, tôi ngại ngùng dời mắt qua chỗ khác, ấp úng hỏi “Nhìn…nhìn cái gì?”

      Cola thầm nowrnuj cười, khẽ nhắm mắt lại, vững vàng ôm tôi vào trong ngực, khẽ khàng “Về sau nên đối xử với Thẩm Lạp tốt hơn chút!”

      Tôi hơi hoang mang nhíu mày lại, đối với người đó tôi có chỗ nào tốt chứ? Chẳng phải hai chúng tôi vẫn luôn hi hi ha ha, chèn ép lẫn nhau lẫn nhau nhưng tuyệt đối hề cảm thấy ghét bỏ nhau bao giờ sao?

      “Cậu ta đối với em rất tốt.”

      Tôi kinh ngạc mở to mắt, vội vàng từ trong ngực vùng ra “Này, ngàn vạn đừng có hiểu lầm nhé, em và ta có gì đâu!”

      Ánh mắt Cola có chút nặng nề, sau đó yên lặng giơ tay lên vuốt tóc của tôi, khe khẽ thở dài.

      Còn tôi mặc dù hiểu nghĩ gì, nhưng cũng bắt đầu trầm tư, có lẽ vẫn nên cảm ơn Thẩm Lạp, những thứ tôi nợ ta càng ngày càng nhiều…..

      Có Cola ở bên cạnh, tôi bắt đầu miên man nghĩ đến chuyện khác.

      Đó chính là con trai của tôi. Tại sao tại mọi người, bao gồm cả Du Dĩ Nhiên đáng tin cậy đều gặp mặt hết rồi, vậy mà người làm mẹ là tôi đây lại chưa được nhìn mặt con trai của mình! Đây là đạo lý gì chứ?!

      Hơn nữa, tim tôi bắt đầu lạnh khi nghĩ đến chuyện, mọi người trong nhà tôi thực có lương tâm mà, vì sao lại chỉ có Cola và Thẩm Lạp đến thăm tôi, còn những người khác đều vây quanh cục cưng hết thế này, thỉnh thoảng đến an ủi câu để cho tôi cảm thụ tình cảm ấm áp của người thân cũng được à.

      Cola buồn bực vỗ vỗ đầu tôi, sau đó bắt đầu an ủi “Ngoan nào, đến trưa mà có thể quay lại phòng bệnh bình thường đến lúc đó có thể nhìn thấy thằng nhóc kia rồi.” Sau đó lại quỷ dị quay đầu, lúng túng ho tiếng, “Khụ, cái đó, mẹ cho bế cục cưng, biết cách bế…..”

      “…..”

      “…..”

      Tôi và Cola yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó trầm thống di dời ánh mắt.

      Quá đau đớn, quá tự ái mà! Quả thực là kỳ thị người mới làm cha làm mẹ như chúng tôi đây sao?!
      Last edited by a moderator: 11/4/16
      LùnB.Cat thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện 1:

      Lục Hâm ngờ mình còn có thể gặp lại cậu nhóc kia, chẳng qua cậu ta cũng chỉ hơn có ba tuổi mà thôi.

      Trong đầu vẫn luôn gọi người kia là cậu nhóc, có lẽ là bởi vì trí nhớ của đối với cậu ta chỉ dừng lại ở tai nạn xe cộ năm ấy mà thôi.

      Năm ấy, Lục Hâm cũng chỉ vừa bước qua tuổi hai mốt, còn Lâm Cẩn Nam khi đó mới mười tám tuổi, có khi còn chưa đến mười tám tuổi? Lục Hâm nhìn vào sườn mặt tái nhợt của cậu ta nhịn được mà bắt đầu nhớ lại.

      Câu chuyện phát triển tới hôm nay là thế nào? Có lẽ nên bắt đầu đến cậu nhóc kia hơn.

      bị người đàn ông thanh mai trúc mã của mình chèn ép, mà bản thân lại tự do quen, cho tới bây giờ cũng vẫn hiểu nhân nhượng, hy sinh là gì.

      Vì vậy liền chia tay, sau đó lập tức ra nước ngoài.

      tiêu tiêu sái sái rời , bỏ mặc người kia tự sinh tự diệt.

      Còn người nọ dường như cũng giận , rốt cuộc cũng muốn lại cúi đầu trước người con mình nữa rồi. Sau đó nghe bên cạnh xuất môn đăng hộ đối, mà người con kia từ lâu, đến tận xương tủy.

      Lục Hâm vừa chê cười ngu xuẩn đó làm sao có thể bắt được tâm của người đàn ông kia, vừa thầm ôm ngực đau đến lệ rơi đầy mặt.

      phải tất cả thanh mai trúc mã nào cũng đều nắm tay nhau ước hẹn đến già.

      Cũng phải là tất cả tình cảm mất đều có thể tái hợp.

      Lục Hâm biết Cố Vũ An vẫn luôn là người bạc tình lại lạnh nhạt, cực kỳ giống bản thân mình, quả chút ý tứ níu kéo nào.

      Mà tự ái của Cố Vũ An bị chà đạp đến hỏng rồi.

      Cho nên lúc nghe thấy Cố Vũ An rốt cuộc tay trong tay, lại còn hôn nhau dưới tán cây bạch quả trong trường đại học với đứa con ngu ngốc kia, Lục Hâm liền vọt tới quán Bar uống đến trời đất mù mịt.

      Tình mù quáng.

      Người đàn ông xấu xa.

      Ai là người luôn miệng , nhưng giây kế tiếp liền ném ra sau đầu bay đến tận sao Hoả nhớ mong gì.

      Lục Hâm cảm thấy chua xót, vừa uống Whisky, lệ vừa rơi đầy mặt.

      Cuối cùng, quyết tâm cố gắng lần, mặc kệ như thế nào cũng đều muốn cướp Cố Vũ An trở về bên mình lần nữa.

      Đó là Cố Vũ An của riêng mình , ai cũng đừng mong chiếm đoạt, nhất là đứa con vừa ngốc vừa đần đó.

      Trong người thấm đẫm hơi men, mang đến cho dũng khí lớn lao trước nay chưa từng có, Lục Hâm vứt hết tự ái, đạp chân ga chạy băng băng ra sân bay.

      nghĩ, Cố Vũ An nhất định vẫn đợi mình, nếu gặp được , bọn họ xa rời nhau nữa.

      Nhưng sau đó lại bất ngờ xảy ra tai nạn.

      Vì lái xe trong trạng thái say rượu, độ cồn vượt quá chỉ tiêu, hơn nữa còn đâm phải cậu nhóc ngẩn ngơ qua đường.

      Trước khi hôn mê Lục Hâm còn nghĩ, quả nhiên mình và Cố Vũ An còn chút duyên phận nào.

      nỗ lực về phía như thế mà vẫn kịp.

      Như vậy, Cố Vũ An có thể bất chấp tất cả chủ động về phía hay ?

      Ở bệnh viện, sau khi tỉnh lại, quẩn quanh bên chóp mũi chỉ có hương cỏ xanh nhàn nhạt.

      Lục Hâm nhìn lên trần nhà trắng tinh, tâm tình chết lặng. Rượu và tai nạn xe cộ cũng thể giảm bớt nỗi đau tê tâm liệt phế trong lòng.

      Thương thế của Lục Hâm tính là , nhưng vẫn chưa nghiêm trọng tới mức độ tàn tật.

      Chân bởi vì giắt lại trong ghế nên bị gãy xương, mẹ Lục từ thành phố N xa xôi bay tới, đau lòng ôm lấy con mà nước mắt lưng tròng.

      Lục Hâm có chút bất đắc dĩ, lại có chút ấm áp, kể từ sau khi cha qua đời cũng chỉ còn lại bà và sống nương tựa vào nhau.

      Lục Hâm nghĩ, thế giới này, ít nhất vẫn còn có người vĩnh viễn đều ở bên cạnh mình. Cho dù có tùy hứng thế nào, thể lý ra sao bà cũng bao giờ quay lưng lại.

      Lục Hâm dần dần thèm nghĩ đến Cố Vũ An nữa, chuyên tâm điều trị sức khỏe tốt. .

      ngày làm vật lý trị liệu liền nhìn thấy được cậu nhóc bị mình đâm phải.

      Cậu nhóc có dáng người cao to, nhưng có vẻ hơi mỏng manh, người vẫn chưa mang nét khôn khéo lõi đời của người trưởng thanh.

      Hơi thở sạch , trông ấm áp như mặt trời.

      Lục Hâm chống gậy chào hỏi nhưng cậu nhóc lại giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi lập tức cúi đầu cẩn thận chống gậy luyện tập bộ.

      Hành động của cậu vô cùng vội vàng.

      Nhưng mà càng gấp gáp, lại càng bắt
      [​IMG]
      LùnB.Cat thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện: Lâm Bảo bối

      Cục cưng được hai tháng, nhưng vẫn bị gọi là "Tiểu bảo bối" vì phụ huynh hai nhà sau khi suy nghĩ lại vẫn chưa quyết định được tên cho cậu nhóc là gì.

      Chủ yếu là bởi vì có Dịch Mộ Tranh và Dịch Tiểu Liêu tham gia vào cho nên luôn khiến cho chuyện đặt tên vô cùng thận trọng kia trở nên dở khóc dở cười.

      Cola chống tay lên trán liếc nhìn người nào đó lật lật lại quyển từ điển, rồi yên lặng rũ mắt xuống tiếp tục làm việc của mình.

      "Ông xã, cảm thấy tên Lâm Tuấn thế nào?", Dịch Mộ Tranh châu đầu lại hỏi.

      Cola ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc cái rồi đáp: "Cũng bình thường!"

      Ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ . . . . cái tên này, ngay cả từ người này còn tìm ra được, có cái gì tốt mà gợi ý với chả nhận xét chứ?

      ". . . . . ." Dịch Mộ Tranh hơi uất ức, nghĩ mãi ra rốt cuộc vì sao cái tên đó tốt? Chẳng lẽ được sáng tạo lắm? Ít nhất hai chữ “ Tuấn” rất có ý nghĩa thực tế phải sao, con trai của nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai vô cùng.

      Dịch Mộ Tranh kim được lại đưa tay ra sờ sờ lên khuôn mặt hồng hào của con trai, cái miệng nhắn của cu cậu còn hơi giương ra, vừa nhìn thấy rồi.

      "Chuyện đặt tên em đừng tham gia vào làm gì, hãy để cho ba mẹ tự đặt !". Cola cảm thấy lúc này bản thân nên tỏ ra uy nghiêm chút, đây chính là chuyện liên quan đến nửa đời sau của cậu con trai quý tử nhà đấy.

      cũng cảm thấy là người đàn ông, tương lai con trai thích cái tên Lâm Tuấn này.

      Dịch Mộ Tranh giương đôi mắt ai oán nhìn sang, trong quá trình ở cữ, gương mặt của nàng trở nên mũm mĩm hơn trước nhiều, ánh mắt còn mang theo chút tình nguyện, kèm theo ít uất ức.

      Cola vừa nhìn liền muốn hung hăng bóp mấy cái, hung hăng đè ra làm mà …bắt nạt.

      đóng laptop lại, kéo vào trong vòng tay mình: "Nếu sau này sinh con , cho nó theo họ của em, để em tự ý đặt tên nhé!"

      Dịch Mộ Tranh nhìn lên trần nhà cẩn thận suy ngẫm về đề nghị này có chút khả thi này, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy người chịu khổ đều là mình, mà người được lợi chính là tên hồ ly thối bên cạnh.

      "Lâm tiên sinh, ra muốn dụ dỗ em hả ——", Dịch Mộ Tranh nhíu mày, cười giảo hoạt, cũng biết người này nhẫn nhịn đến cực hạn. Trong khoảng thời gian mười tháng mang thai, ra người chịu khổ cũng chỉ có mình .

      Nghĩ đến đây, trong lòng thoáng thăng bằng hơn chút.

      Cola cố tỏ ra kinh ngạc nhìn người trước mắt, nhưng bàn tay lại tuyệt đàng hoàng, vuốt ve mơn trớn bụng ngày càng bằng phẳng, đáp: "Hả? Dụ dỗ em làm cái gì?".

      Dịch Mộ Tranh lời nào, ôm cổ người nào đó chủ động hôn lên, rồi nhàng mổ mổ lên môi mấy cái: "Xấu xa, ràng giúp nhiều lần, tại vẫn bày ra bộ mặt chưa thỏa mãn dục vọng là thế nào".

      Cola cười cười đáp lại, tròng mắt tối tăm, ngón tay chậm rãi chui lên , giọng : " vẫn thích em dùng chỗ khác giúp hơn!".

      Dịch Mộ Tranh nghe thấy thế mặt liền đỏ bừng, cho dù làm mẹ trẻ con nhưng vẫn bị tính lưu manh của người phía dưới kích động đến nhiệt huyết sôi trào.

      Cho dù bọn họ kết hôn được gần hai năm nhưng vẫn chống đỡ được những hành động thân mật của người nào đó.

      Cola hôn lên vành tai mềm mại của bà xã, đầu lưỡi từ từ liếm láp, lòng bàn tay nóng bỏngt xuyên qua làn da tinh tế đánh sâu vào các giác quan, Dịch Mộ Tranh nhắm mắt lại, dưới ánh đèn hai má ửng đỏ như ráng mây chiều.

      Hôn dọc đường từ vạt áo lên .

      Dịch Mộ Tranh chống lên

      [​IMG]
      LùnB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :