1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vẫn còn vương vấn - Phong Tử Tam Tam (c62/62) Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45:

      Thấy sắc mặt Cola trầm xuống, vẻ mặt như gặp phải quỷ nhìn minhg chằm chằm, tôi chợt rùng mình cái, ánh mắt dao động biết nên nhìn nơi nào, quanh co : "Ha ha, cái này phải rất quen thuộc sao, vậy tự mình đỡ, đỡ lấy nó ——".

      Lòng tốt quả nhiên đều trở thành con lừa béo phệ. Có trời đất chứng giám, tôi tuyệt đối là hot girl thuần khiết, chỉ muốn đỡ “tiểu Cola” giúp ai đó mà thôi.

      Cola hít sâu, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Xoay qua chỗ khác!"

      Tôi vội vàng xoay người, sống lưng thẳng tắp. Quỷ khó chịu, cũng phải chưa từng thấy qua bao giờ, che che giấu giấu làm gì chứ. Toilet kia vốn là toilet tự động, cho nên vừa nghe thấy tiếng xả nước, báo hiêu người nào đó giải quyết xong, tôi mới quay người lại.

      *

      Cola vừa nằm lên giường liền bắt đầu để ý tới người, mặc kệ tôi cái gì cậu ấy đều xem là khí hề lên tiếng. Tự độc thoại hồi, tôi buồn bực kéo chăn đắp qua đầu. Suy nghĩ lát, lại ngang nhiên xông qua đẩy đẩy bờ vai của người bên cạnh: "Cola, cho em mượn ôm chút nhé?".

      Vẫn chịu lên tiếng, tôi vô liêm sỉ lớn tiếng : "Nếu phải lên tiếng, xem như đồng ý rồi đấy nhé".

      "Em cho tôi nhà từ thiện chắc?", người nào đó tiếc chữ như vàng cuối cùng cũng chịu mở miệng.

      Tôi buồn bực cười thầm: nhóc con, còn trị được sao. Sau đó liền phớt tỉnh xoay người, bám lấy tên đầu sỏ: "Nhóc thối Lâm Cẩn Nam, bình thường cho dù có buồn bực thế nào lúc đối mặt với em ít nhất còn đùa cợt hai câu. tại lại y hệt như hũ nút, sắp chết nghẹn em rồi..., thỉnh thoảng đáp lại em vài lời được sao?".

      Cola cười lạnh tiếng, nhắm mắt lại, đáp: "Vậy còn vội vàng buông tay, tìm người nhiều chút, tôi đây u, thích hợp với em".

      Tên khốn này, huyết áp lại bắt đầu tăng vọt, thở hổn hển, cố gắng điều hòa hơi thở cứ như thế sau mấy lần, rốt cuộc cũng điều chỉnh được cảm xúc, cười cười ghé vào bên tai người đó mà lý : " xin lỗi, chị đây chỉ thích u ám, càng u lại càng muốn chinh phục". xong, liền kéo chăn lật người quay lưng về phía người kia, hừ, ai mà có bóng lưng chứ.

      Cola bên kia nhất thời có động tĩnh, tôi cứ cho là cậu ấy ngủ thiếp rồi nhưng lát sau, người nào đó lại chợt lên tiếng: " kiên nhẫn của em có bao nhiêu, tôi so với ai khác còn hiểu hơn nhiều. Quả cam, tôi. . . . . . tại có rất nhiều chuyện đều cần phải dựa vào người khác. Em cảm thấy, có thể chịu được bao lâu. Tình , có thể chống đỡ được bao lâu?".

      Tôi mở to mắt nhìn chiếc thảm màu tím nơi mép giường, mím môi lên tiếng.

      Chuyện như vậy, cậu ấy cho rằng tôi nghĩ qua sao? Nhưng kể cả có biện pháp thuyết phục mình, mặc kệ tình có thể duy trì bao lâu, thực tế có hỏng bét thế nào, tôi chỉ biết, nếu như tương lai người ở bên cạnh mình phải là cậu ấy tôi điên mất. Đáp án này, tìm nhiều năm như vậy, tôi thực quá ràng, vị trí đó ai cũng thay thế được.

      "Cola. . . . . .", Tôi gọi tiếng, quá nhiều lời muốn đều tắc nghẹn ở trong cổ, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại, : "Ngủ ngon!".

      Cam kết thể bằng lời, tôi có nhiều hơn nữa cũng thể mang lại lòng tin cho cậu ấy. Chỉ có thời gian có thể chứng minh, mà thời gian, vẫn luôn bất đắc dĩ nhất cũng tàn nhẫn nhất, phải chỉ lời của tôi liền có thể trao cho cậu ấy cảm giác an toàn. Chỉ có cảm giác lừa gạt người, đối với tương lai của chúng tôi, tôi thực có lòng tin, nhất định có thể để cho cậu ấy chạm vào được thành tâm của mình.

      *

      Buổi tối giày vò quá lâu, tôi lại suy nghĩ lung tung đến hơn nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, người bên cạnh thấy đâu cả. Cả phòng tràn ngập ánh mặt trời cùng thanh của sóng biển, tôi mơ hồ lát mới nhớ tới mình ở nơi nào. Mặc đồ ngủ nhảy xuống lầu, vừa vào đến phòng khách liền nhìn thấy Cola ngồi cạnh bàn ăn.

      Thím Ngô bưng đĩa tới, nhìn thấy tôi liền cười cười, : "Dịch tiểu thư, chào buổi sáng ..., cùng dùng bữa với thiếu gia . Mới vừa rồi, cậu ấy còn dặn tôi để phần cho ——"

      Cola mắt nhìn thẳng, bình chân như vại ngồi ở trước bàn ăn, ngay cả nửa sườn mặt cũng để lại cho tôi.

      Tiểu Tư bưng bát cháo nháy nháy mắt với tôi, vì thế tôi liền nhanh chóng chạy lên lầu thay quần áo, rửa mặt. Lúc xuống lầu thấy Cola mới vừa bắt đầu ăn, chẳng lẽ mới vừa rồi đợi tôi sao? Trải qua quá trình huyết áp bão tố tăng cao thê thảm của mấy lần trước, tôi dám tự luyến nữa, càng kỳ vọng càng thất vọng nhiều.

      Tôi kéo ghế bên cạnh ra, ngồi xuống bên cạnh , mặt mày hớn hở, : "Chào buổi sáng".

      Cola hạ mí mắt, cũng quay đầu, trầm trầm đáp lại: "Chào buổi sáng."

      Nhìn thấy cậu ấy cầm thìa lên, tôi lập tức nhào đến: "Em giúp !".

      Cola quay đầu, ngó mặt tôi, mấy giây sau mới : "Tôi phải là phế nhân!".

      ". . . . . ."

      Tôi ấm ức im lặng, tiểu Tư ở bên khoát tay, giống như bảo tôi đừng nên tức giận. Tôi bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu húp cháo. Thỉnh thoảng nhìn sang người bên cạnh, động tác của cậu ấy rất chậm, nhưng lại rất thành thục, nhuần nhuyễn. Tính thời gian, kể từ lần trước gặp mặt mà cũng đầu tháng tư rồi, cũng gần ba tháng, Cola. . . . . . thích ứng rồi sao?

      Chợt lại muốn ăn nữa, trong lòng nặng trĩu, tôi ăn vài miếng liền nuốt trôi, trầm ngâm cầm thìa khuấy cháo trong bát.

      Cola chợt dừng động tác, chậm rãi : "Nếu muốn ăn cái khác cứ với thím Ngô!"

      Tôi ngẩn người, chợt thấy ấm áp, quả nhiên Cola vẫn còn rất quan tâm đến mình, nhịn được liền muốn vươn tay ôm lấy cậu ấy. Trong đầu mới vừa hình thành ý niệm này, còn chưa kịp thực , vị gia luôn làm người khác tức chết lại lên tiếng: "Ăn xong mau trở về . Tôi với Trà Xanh rồi, lát nữa cậu ấy tới đón em".

      Tôi giật mình nhìn người bên cạnh, tối hôm qua như vậy, chẳng lẽ còn muốn tiếp nhận, hay là năng lực lý giải của tôi có vấn đề, hiểu lầm ý tứ của quỷ khó chịu này? Nhìn sờn mặt bình tĩnh của người nào đó, tôi cắn răng nghiến lợi nhưng lại phát tác được.

      Vì thế liền buông thìa xuống, nghiêm mặt : "Em , phải ở lại chỗ này".

      "Em rất rảnh rỗi sao, phải học à?", Cola cũng tỏ vẻ ngoài ý muốn, nhưng vẫn giữ nguyên điệu bộ thương lượng như cũ.

      "Em xin phép thầy chủ nhiệm . . . .", tôi bẻ mấy ngón tay đếm, yên lặng tính toán đại khái bao lâu mới có thể công phá tòa băng sơn này, có lẽ phải mất đến ba tuần. Vì vậy tôi đưa ra ba ngón tay, tiếp: "Ba tuần, thầy chủ nhiệm phê chuẩn!".

      Cola nghe tôi như vậy, rốt cuộc động tác cũng dừng lại: "Em cho rằng đây là nơi nghỉ phép của mình chắc?"

      "Em trả cho tiền thuê phòng ——", tôi liền chặt đứt lời của cậu ấy, cười nịnh hót: "Ngài cứ ra giá ?".

      ". . . . . . Tôi thiếu tiền", Cola dừng mấy giây mới quay mặt , tình bất định.

      Tật xấu, trước kia thế nào lại phát ra tính khí của tên nhóc thối này lại cứng rắn như vậy? Tôi lại tiếp tục thương lượng: "Vậy em giúp tắm?".

      " cần!"

      “Buổi tối em có thể ngủ cùng với ".

      ". . . . . ."

      "Em còn có thể cùng ,… nhà cầu."

      ". . . . . ." hô hấp Cola trở nên nặng nề, mặt ý định muốn giết người: "Dịch Mộ Tranh, nếu còn nhắc lại chuyện nhà cầu , tôi liền ném em ra ngoài ngay lập tức!".

      Tôi cong môi, cam tâm thầm: "Tối hôm qua, lúc người ta hầu sao thấy dữ dội như vậy, hừ".

      Thím Ngô và tiểu Tư giương mắt nhìn chúng tôi, nhóc kia nuốt nuốt nước miếng, mặt khiếp sợ, hỏi: "Cho nên, tối hôm qua chị. . . ngủ cùng Lâm tiên sinh, còn cùng ấy nhà cầu?"

      Tôi gật đầu, thắt ngón tay, biểu tình chẳng khác nào tiểu tức phụ: “Chị chỉ chiếm gần nửa cái giường, ăn gần nửa chén cơm, nhưng lại đều làm những công việc cần dùng đến thể lực. Tối hôm qua giằng co cả đêm, hôm nay có người còn có lương tâm muốn đuổi người ta nữa chứ. . . . . ."

      Thím Ngô cùng với tiểu Tư cùng nhau nhìn về phía Cola, trong mắt là nồng đậm khinh bỉ.

      Bị oán niệm mãnh liệt xông thẳng tới, Cola cho dù thấy được nhưng cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt khinh thường của quần chúng, liền xanh mặt cảnh cáo tôi: "Dịch Mộ Tranh, em náo đủ chưa!"

      Thím Ngô nhăn mày lại, đồng ý bắt đầu khuyên giải: "Thiếu gia, làm sao cậu có thể đối xử với Dịch tiểu thư như vậy ? Nhìn ấy rất đau lòng đấy, từ nội thành tới đây xa như vậy, mình ấy bắt mấy lần xe, còn trong thời tiết mưa gió như thế dễ dàng gì. Hơn nữa, trong sạch của quan trọng biết bao nhiêu, cậu cũng thể bội tình bạc nghĩa được!".

      Tiểu Tư cũng gật đầu phụ họa theo: "Đúng vậy, Lâm tiên sinh à, sao có thể chuyện với Dịch tiểu thư như thế chứ. Da mặt của con mỏng như tờ giấy, nếu mà bạn trai của em với em như vậy, em sớm để ý đến ấy nữa rồi!".

      Nhìn Cola trăm miệng cũng thể bào chữa, sắc mặt càng đổi sang màu đen, tôi ngừng mừng trộm. Quả nhiên đánh vào trong nội bộ kẻ địch là hoàn toàn sai, áp lực dư luận đáng sợ nhất phải sao? tại chiếm được lòng dân, thắng lợi ở trong tầm mắt rồi. Nghĩ tới đây tôi liền kìm được mà hả hê, cắn đũa nhìn Cola.

      Cola lại gần, cắn răng : "Em làm gì mà bán sức lao động, tôi giày vò em lúc nào chứ, thử ra xem nào?".

      Tôi kinh ngạc, lại bắt đầu chơi trò mất trí nhớ. Vỗ vỗ vai của cậu ấy, giọng nhắc nhở: "Mặc dù công việc dùng thể lực vẫn chưa hoàn thành, đánh lén thành công, nhưng làm nửa cũng được tính mà. Nữ nam dưới là phí sức nhất rồi, phải biết đấy chứ? Còn nữa, ở đây những lời đả kích em như thế, chẳng phải là hành hạ tư tưởng sao? thế còn mang thân thể ra quyến rũ, những thứ này đều là hành hạ lớn lao, em bị giày vò cả đêm, bây giờ còn mang hai mắt như gấu mèo đây này 0.0 !"

      ". . . . . ."

      Bàn tay Cola để ở bàn lúc buông ra, lúc lại nắm và, nửa ngày chưa ra chữ. Xem chừng là bị tôi mãnh liệt chỉ trích, lương tri bị đâm trúng, vì vậy bắt đầu phát thiện tâm, thể thỏa hiệp.

      Cola hít sâu mấy lần, rồi bỏ lại câu "Tùy em", sau đó rời .

      Tôi nhíu mày, cơ hồ có lẽ đoán được ngọn cờ thắng lợi chẳng còn cách xa mình bao biêu nữa. Bàn về phúc hắc thể địch lại người kia nhưng bàn về chơi xấu Dịch Mộ Tranh tôi là số . Tôi lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Trà Xanh, thuận tiện nhắc nhở nếu rãnh khi tới mang cho tôi vài bộ quần áo để thay.

      *

      Nhìn dáng vẻ kia của Cola có lẽ bị tôi làm cho tức giận , ăn sáng xong liền để ý tới tôi nữa.

      mình buồn chán, tôi vòng vo trong phòng hồi, thấy tiểu Tư cầm tờ báo chuẩn bị đọc cho Cola nghe tin tức hôm nay , tôi vội xung phong xông tới nhận việc. Cola ngồi ở ghế, được ánh mặt trời ấm áp bao phủ, bộ quần áo ở nhà màu xám tro được bao bọc bởi chiếc ghế sô pha màu cam, bầu khí ấm áp khiến cho tôi tự chủ cũng thấy ấm áp theo.

      Tôi ngồi vào bên cạnh cậu ấy, ho tiếng, rồi nghiêng đầu : "Em đọc cho nghe nhé, có được hay ?"

      Cola trầm mặc, quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ: ". . . . . . Ừ."

      Tôi cong cong khóe môi, mở ra tờ báo ra bắt đầu đọc. Cái thế giới này, bao giờ thiếu tin tức, qua hàng chữ rậm rạp chằng chịt là cả thế gian muôn màu. Tài chính, kinh tế, xã hội, giải trí. . . . . . chỉ mấy dòng chữ đơn giản liền thâu tóm cả xã hội.

      Trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền thấy được tầm mắt chuyên chú của Cola.

      Cậu ấy an tĩnh nghiêng mặt, mực lẳng lặng đón lấy ánh mặt trời rực rỡ. Sắc vàng nhàn nhạt êm dịu vương lên gò má, cả người hình như cũng được phủ thêm tầng hoàng kim. Ấm áp trong lòng từ từ rộng mở, tràn ra khỏi lồng ngực. Tôi rốt cuộc cũng hiểu loại cảm giác này là cái gì, năm tháng tĩnh lặng, đời này an ổn.

      Mắt cũng nóng lên, từ từ để tờ báo xuống, cả trái tim cũng gia tăng nhịp đập. Cola thấy tôi ngừng, kinh ngạc quay đầu lại. Tôi đưa tay ôm lấy cậu ấy, ngẩng đầu lên khẽ hôn môi người nào đó, thầm : "Cola. . . . . . Chúng ta, kết hôn ?"
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46:

      Bữa trưa, thím Ngô mang thức ăn lên lầu. Cola ở đó chuyện với bác sĩ tâm lý chịu xuống, còn dặn thím Ngô rằng mình xuống dưới dùng cơm. Tôi cảm thấy người này ắt hẳn trốn tránh mình đây, kể từ khi nghe tôi câu kết hôn cậu ấy liền xem tôi như lũ lụt thú dữ, khẽ ngửi thấy mùi liền chạy biến ra xa.

      Tôi buồn bực chọc chọc cơm trong chén, trong lòng thầm hạ quyết tâm, dù người nào đó có là núi băng chăng nữa cũng bị tan chảy!

      Tại sao tôi lại cầu hôn thành công chứ? Chẳng lẽ là bởi vì quá đột ngột, khiến người nào đó bị giật mình? Tôi khổ sở suy nghĩ , đột nhiên muốn ăn nữa, để đũa xuống vào bếp rót nước uống. Mở tủ lạnh ra cầm bình nước lên uống, vừa hay nhìn thấy thím Ngô bưng đĩa xuống lầu, tôi kỳ quái liếc nhìn chỗ thức ăn vẫn còn nguyên xi hỏi: "Sao lại bưng xuống thế ạ?".

      "Thiếu gia có khẩu vị, chợt muốn ăn mì ống ——"

      Mỳ ống sao? Hai mắt tôi sáng lên, vội vàng ngăn thím Ngô lại, mở tủ lạnh ra, rồi quay sang bà cười giảo hoạt: "Thím cứ làm việc , cháu làm xong mang lên cho ấy".

      Thím Ngô có chút khó xử, nhìn tôi từ xuống dưới, đánh giá lượt rồi hỏi: "Cháu... cháu, làm được hả?".

      Mặt tôi chợt cứng lại, tại sao có thể kỳ thị người mới đậu khóa nấu ăn cơ bản chứ? Tôi mà trổ tài giáo chỉ có nước khóc mà thôi! Vì thế liền vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Thím yên tâm, tuyệt đối thành vấn đề".

      Thím Ngô do dự hồi lâu mới xoay người ra ngoài. Dõi theo bóng lưng của thím ấy, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện, vội vàng gọi bà lại: "Thím Ngô, hôm nay chú thím và tiểu Tư cứ nghỉ ngơi ".

      Thím Ngô mở to mắt kinh ngạc, vội vàng khoát tay, : "Vậy được đâu, mình thiếu gia ở đây, tôi thực yên lòng".

      Khóe miệng tôi khẽ kéo ra, người trưởng thành như tôi đây chẳng lẽ có tí cảm giác tồn tại nào sao? Tôi nhìn về phía bà cười giả lả: " phải là còn có cháu sao?".

      Thím Ngô ấp úng đáp: "Cái này, vì có ở đây nên tôi mới càng yên lòng ——"

      ". . . . . ."

      Được rồi, tôi thừa nhận vậy, có lẽ bản thân có chút đáng tin cậy. Hít hơi, tôi ôm lấy bả vai thím Ngô thương lượng: "Thím Ngô, thím xem đấy, bình thường thím và chú Ngô cũng chẳng có cơ hội nào ra ngoài đúng ? tại, thời tiết tốt như vậy, sao xem phim, ăn cơm, gặp bạn bè, … nếu có lỗi với trời xanh mây trắng rồi. Cola ở đây có cháu, trước đây cháu học qua các lớp hộ lý và nấu nướng, chỉ ngày thôi mà quan trọng đâu!".

      Thím Ngô vẫn chần chừ lên tiếng, tôi dừng lát, hạ mí mắt buồn buồn : "Thực chất là cháu muốn tìm cơ hội ở riêng với Cola, thím cũng thấy đấy..., ấy vẫn lạnh lùng với cháu . ."

      Càng thanh của tôi càng , cuối cùng còn có khuynh hướng lã chã chực khóc. Người già vẫn dễ dàng mềm lòng nhất, quả nhiên thím Ngô lập tức liền bắt đầu an ủi tôi, vẻ mặt ôn hòa : "Dịch tiểu thư, đừng khổ sở. Tôi đồng ý với mà, ra từ lúc đến đây tâm tình của thiếu gia sáng sủa hơn rất nhiều, cho dù chuyện nhiều nhưng ngàn vạn đừng đau lòng. Theo tôi thấy, thiếu gia đau lòng , sợ theo cậu ấy khổ đấy".

      Tôi chép miệng, lúc ngẩng đầu lên, mặt bi thương nhìn thím Ngô đáp: "Vâng, cám ơn thím, thím Ngô".

      Thím Ngô nhanh chóng ra ngoài tìm chú Ngô cùng tiểu Tư, ba người họ thay quần áo rồi ra cửa, lúc còn liên tục bảo đảm trước khi trời tối tuyệt đối trở lại quấy rầy thế giới hai người chúng tôi.

      Tôi vuốt cằm, cười gian ra tiếng, tại trong ngôi nhà này chỉ còn lại hai chúng tôi, để xem tên quỷ khó chịu kia còn trốn tránh tôi thế nào.

      Mở tủ lạnh lấy túi mỳ ống ra, tôi tìm thêm mấy nguyên liệu khác, vui vẻ rửa sạch. phải ông bà ta có câu muốn nắm giữ trái tim của người đàn ông, con đường nhanh nhất là thông qua dạ dày sao? Dịch Tiểu Liêu đưa tôi học nấu ăn quả nhiên là quyết định sáng suốt lại chính xác, nếu muốn người khác theo mình, đầu tiên đến phải khiến họ biết mình có nhiều chỗ tốt mới được.

      *

      Bưng mỳ ống vừa nấu xong lên lầu. thể , bây giờ thính giác của Cola tốt đến kinh người, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền biết ngay là tôi rồi. Tôi còn chưa đến gần bị cậu ấy lên tiếng ngăn cản: "Đứng lại, tại sao lại là em? Tiểu Tư đây?"

      Tôi đứng tại chỗ, trừng mắt đáp: "Tiểu Tư có hẹn rồi!".

      ". . . . . . Ai cho phép ta tự tiện rời khỏi vị trí công tác chứ!"

      "Em đấy, em cho ấy nghỉ ngày. Cho nên hôm nay, em chăm sóc !". Tôi vểnh đuôi tới, đặt đồ ăn lên bàn kính. Cola nhíu mày, vẫn chú ý đến động tĩnh bên này, tính cảnh giác cực cao, giống như chỉ sợ giây kế tiếp tôi liền nhào qua giở trò với cậu ấy vậy.

      "Vậy thím Ngô đâu rồi, báo thím ấy đến đây ——"

      Tôi im lặng nhìn cậu ấy chằm chằm, đáp: "Thím Ngô, chú Ngô hẹn hò rồi, nhân dân cả nước đều hẹn hò cả, cho nên. . . . . .", tôi cẩn thận bưng cái đĩa, đứng ở bên cạnh dùng cái nĩa xiên ít mỳ đưa đến bên miệng người nào đó, : "Chúng ta cũng hẹn hò chứ?".

      Cola nghiêng đầu sang chỗ khác, cáu kỉnh tựa như cậu bé. Nhìn dáng vẻ vừa kỳ cục vừa dễ thương đó, tôi thấy hơi buồn cười, liền : "Này, nếm thử chút sao? Lần đầu tiên người ta làm đấy, haiz!".

      Khóe miệng Cola khẽ co giật, chần chờ há miệng, tôi cố nín cười, đút cho người nào đó rồi hỏi: "Như thế nào? Ăn ngon ?".

      Cậu ấy hàm hồ "Ừm" tiếng, coi như là trả lời.

      Được tiện nghi còn ra vẻ luôn luôn là phong cách của tôi, vì vậy tôi liền tiếp: "Em còn làm được rất nhiều món ngon nữa, đồ ăn Trung Quốc, đồ Tây, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, món ăn Quảng Tây, Hoài Dương, chi dù là món nào, nếu muốn ăn em liền làm cho , có được ?"

      Cola hạ mí mắt, thong thả ung dung đáp: "Nhà tôi có đủ đầu bếp rồi, tạm thời muốn mời thêm".

      ". . . . . ." Lâm Cẩn Nam, xem như lợi hại!

      Tôi nghĩ nghĩ, sau đó quyết định đổi sang cách thức khác: "Cola, ra em đảm lắm nhé, vừa vào được phòng bếp, lên được phòng khách, còn có thể lên giường, có thể tán gẫu, có thể làm nũng, có thể giải buồn, thập hạng toàn năng, cho nên. . . . . . Chúng ta kết hôn ?"

      Cola dừng nhai lại, quay đầu đối mặt với tôi.

      Tôi khẩn trương nhìn cậu ấy, nhìn chăm chú vào biểu tình biến hóa của ai đó, sau đó liền thấy cậu ấy chậm rãi sát lại gần, rồi. . . giọng thầm: "Lên giường được ? Lần đó phải ăn vạ kêu muốn nghỉ ngơi giữa trận, nhiều lần còn lười biếng muốn động, nằm lỳ ở giường giả chết?"

      "Đó là bởi vì quá, quá. . .", tôi phồng má, bực mình ra lời. Người nào tối hôm qua còn ra vẻ chính nhân quân tử sợ bị tôi nhúng chàm chứ? Bây giờ lại bắt đầu biết thẹn mà trêu chọc tôi.

      Cola giữ nguyên bộ mặt phớt tỉnh tựa lưng vào ghế, nhàn nhã : " Về phần làm nũng, giải buồn, có con chó lông xù hai ngày trước tiểu Du mang tới là được rồi. Tôi cũng điên đến mức muốn tìm người nhiều suốt ngày ầm ĩ ở bên tai cho mệt."

      Tôi nghĩ muốn bật lon nước ngọt có ga phun chết người trước mặt, phối hợp chút tốt sao? Tôi trầm mặc đút cho cậu ấy ăn, tâm hồn bị đả kích nặng nề chưa gượng dậy nổi, câu cũng thốt ra được.

      "Tại sao chuyện?", người nào đó còn biết sống chết khiêu khích...tôi cứng họng, nghĩ thầm làm tôi nghẹn chết cậu cam tâm bổ thêm mấy dao đúng ?

      "Chưa phục hồi được đừng có trêu chọc tôi!".

      ". . . . . ."

      *

      Chẳng qua năng lực hồi phục của tôi cũng thực kinh người, cho nên sau vài phút nổi giận ngắn ngủi, lực chiến đấu lại bùng lên mạnh mẽ, bốc cháy hừng hực. Dù sao còn có cả buổi chiều, cũng nên kiên nhẫn chút.

      Tôi cắt móng tay giúp Cola, trước khi tiểu Tư dặn lại cho nên tôi liền nhất nhất làm theo.

      Ngón tay của Cola rất đẹp, sau khi cắt xong tôi nhìn lại thành quả của mình tặc lưỡi hít hà: "Quả nhiên là có thiên phú làm hiền thê lương mẫu , nhìn móng tay này , dài ngắn, thực vừa vặn, cũng đau chút nào".

      Nhìn chán, tôi liền nheo mắt lại cười : "Cho nên, chúng ta kết hôn ?"

      ". . . . . ." Cola rút tay của mình về, châm chọc: "Có người muốn kết hôn đến phát điên rồi!".

      Tôi chống cằm, ngồi xếp bằng ở bên cạnh cậu ấy, nhìn chằm chằm vào mặt người nào đó lên tiếng.

      Cola thấy tôi gì, có chút được tự nhiên. Cho dù thấy được, nhưng đại khái vẫn cảm nhận được có người thâm trầm nhìn mình chằm chằm? Cậu ấy lúng túng nghiêng mặt sang bên, ho tiếng: "Em còn ở đây làm gì?"

      Sau giữa trưa ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu lên người, để tiện cắt móng tay cho cậu ấy, chúng tôi mặt đối mặt với nhau ngồi xếp bằng ở sô pha . Tôi vươn vươn tay, duỗi cái lưng mỏi, dựa người lên chân của người nào đó, tựa vào trong ngực cậu ấy đáp: "Em ở đây với !".

      Cola luống cuống rũ mắt xuống, hai tay cứng ngắc đặt ở đệm ghế, phản ứng mấy giây mới : "Dịch Mộ Tranh, em ngồi dậy cho ".

      " đâu!", tôi vòng tay quanh hông của cậu ấy, đầu khẽ cọ cọ: "Làm sao lại khó trị như vậy chứ? Lúc lạnh lúc nóng, mỗi lần để ý đến em, em đều khổ sở. . . . . . Nếu quyết định rời , trước kia cũng nên thương em, em như vậy, làm cho tính tình của người ta trở nên hư hỏng lệ thuộc, em làm sao còn tìm được ai cưng chiều mình như vậy nữa chứ?"

      Tròng mắt đen nhánh của Cola nhàng chớp động, hạ mí mắt xuống, ánh mắt như vậy, thẳng tắp xuyên thấu vào linh hồn của tôi.

      Tôi giơ tay lên vuốt ve những sợi râu nhàn nhạt mặt cậu ấy, cảm thụ cảm giác gai gai truyền tới lòng bàn tay, tiếp: "Cho nên, phải nên chịu trách nhiệm với em sao?"

      "Quả Cam ——", Cola giơ tay lên, chạm lên mặt tôi, nhàng ôm lấy, hỏi: "Tại sao em lại ngoan ngoãn nghe lời chứ!"

      Tôi kéo tay của cậu ấy qua, mười ngón tay đan xen, rồi hôn lên đầu ngón tay của cậu ấy.

      Cola chậm rãi cúi xuống, ngón tay tỉ mỉ mơn trớn mặt tôi, rồi dừng lại nơi khóe môi. Nhìn người nào đó gần trong gang tấc, hô hấp của tôi lập tức tăng nhanh, nuốt nước bọt cái, khẩn trương dõi theo cậu ấy. Chóp mũi của Cola lành lạnh ma sát, hô hấp nhàn nhạt phả lên mặt.

      "Cola. . . . . . Chúng ta kết hôn ?", tôi nhanh chóng ra lời nhẫn lâu, thừa dịp hội cậu ấy ý loạn tình mê mà dụ dỗ sau này lại càng có cơ hội.

      Cola ngẩn người, sau đó nhíu mày, mặt cau lại, : "Dịch Mộ Tranh, rốt cuộc là cái gì kích thích em, sao đột nhiên lại cứ nghĩ đến chuyện kết hôn chứ?".

      Tôi há hốc miệng, trông đầu suy nghĩ, mới vừa rồi. . . . . . phải Cola muốn hôn mình đấy chứ?
      Last edited by a moderator: 27/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47:

      Tôi có chút ảo não, cầm chặt hai tay của Cola, xấn sổ hỏi tới: "... mới vừa rồi muốn hôn em đúng ?"

      Cola chợt khựng lại, lúng túng quay mặt sang bên, đáp: " nhăng cuội gì đấy, ai muốn hôn em chứ!".

      Tôi cố nín cười, lại nằm xuống đùi của cậu ấy, kéo hai tay Cola đặt ở bên tai, giữ vững tư thế mới vừa bị cắt ngang: "Vậy chúng ta Replay nhé, cứ tiếp tục làm những gì mình muốn, em phản kháng đâu!".

      ". . . . . ."

      Nhưng mãi lâu sau cũng thấy cậu ấy làm gì, chỉ rũ mắt xuống, ánh mắt vô hồn như vậy khiến tôi cách nào hiểu được người kia nghĩ gì, chỉ biết rằng cậu ấy lại bắt đầu tránh né rồi. Tôi ngồi lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt trầm mặc của Cola, sau đó từ từ ngả người sang, dán lên môi của cậu ấy.

      Hàng mi của Cola khẽ rung động, nhưng lại đẩy tôi ra. Tôi vòng tay lên cổ cậu ấy, thử đưa lưỡi ra liếm láp, đầu lưỡi lướt qua cánh môi khiến cho hô hấp của cậu ấy từ từ tăng cao. Ngón tay trượt xuống dưới, thoáng qua đường cong bền chắc, lưu luyến nhàng vuốt ve thắt lưng của người nào đó.

      "Cola, hôn em . . . . . cũng muốn có phải ?", tôi khàn giọng hỏi, hơi thở nhàn nhạt phả vào tai cậu ấy.

      Đầu lưỡi bắt đầu công hãm cánh môi, đến lúc chui vào được bên trong trong lòng vui sướng thôi. Tìm được lưỡi của cậu ấy, cẩn thận mút vào mang theo chút bất an. khí chung quanh hình như cũng ngưng đọng lại, bên tai chỉ còn lại tiếng đầu lưỡi ma sát lẫn nhau mang theo hơi thở nóng bỏng.

      Cậu ấy bắt đầu đáp lại tôi, tay mân mê từng tấc da thịt, đầu lưỡi đoạt lại quyền chủ động, kịch liệt đòi hỏi. Tôi từ từ khép mắt, hơi ngẩng đầu lên, hai tay của cậu ấy nóng bỏng khô ráo, vừa thăm dò vừa mút hôn, từ cần cổ tôi trượt thẳng xuống dưới.

      Tôi bị người nào đó áp đảo ở trong ghế sofa, hai chân tự chủ cuốn lấy hông của cậu ấy. Bởi vì nhìn thấy được, nên động tác của Cola đều dựa vào xúc giác của hai tay, ngón tay của cậu ấy giống như dẫn theo ma lực, dao động khắp người tôi, khiến cho toàn thân của sắc nữ nào đó cũng bắt đầu nóng lên, xao động ngừng.

      Tôi thở hổn hển, hai tay chui vào vạt áo sơ mi của cậu ấy, đặt lên lồng ngực. Nơi đó, có thứ vì tôi mà rung động kịch liệt.

      Cola hôn lên xương quai xanh của tôi, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua mắt cá chân, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da thịt, dừng ở dưới làn váy. Tôi khẩn trương nhìn thảng vào cậu ấy, đôi mắt đen nhánh giờ đây cũng bị kích tình cùng đam mê lấp đầy. Tôi khẽ cắn lên cằm, bắt tay cậu ấy lại, chậm rãi trượt vào dưới váy ngắn.

      "Nếu lúc này mà dám dừng lại, em để ý tới nữa". Tôi nhìn trán của người nào đó rịn ra tầng mồ hôi mỏng, nhịn cười đến phát nghẹn. đùa sao, tôi cũng muốn cuộc sống tính phúc trong tương lai bị hủy trong tay chính mình. Nếu trận này lại dừng lại bởi vì những thứ ngổn ngang được tự nhiên kia, phải Cola nhà tôi bị gì gì sao.

      Mà lúc này Cola thở hổn hển, cau mày, do dự hồi mới giọng : "Nơi này, có Durex ——"

      Thiếu chút nữa là tôi phun ra búng máu, ngờ người này do dự nửa ngày là suy nghĩ đến chuyện này. Tôi buồn bực nghiêng đầu sang bên, đáp: " có cũng sao cả".

      " được, bây giờ em vẫn còn học. . .". Lời của Cola còn chưa hết, chuông cửa liền vang lên. Trong lòng tôi rủa thầm, rốt cuộc là tên quỷ thất đức nào, sớm tới muộn tới lại chọn vào đúng thời điểm mấu chốt này mà đến chứ, đến muộn giờ chết hay sao? Muộn giờ nữa là tôi liền có thể làm tan chảy tòa băng sơn trước mặt rồi! Tôi lệ rơi đầy mặt, trơ mắt nhìn Cola từ người mình bò xuống xem như có chuyện gì xảy ra mà sửa sang lại quần áo.

      Tôi liếc mắt nhìn vào bộ phận hài hòa nào đó, tốt bụng hỏi thăm: "Cái đó, chứ? ra chúng ta có thể xem như nghe thấy".

      Cola im lặng xoay người, cau mày, nửa ngày mới thốt ra câu: " mở cửa."

      Tôi mang theo khí thế hung hăng mở cửa, cơn tức trong bụng có chỗ phát tiết, mà "Quỷ thất đức" ngoài cửa, mặt lạnh tanh liếc tôi cái, hỏi: "Thằng nhóc kia bị như vậy, chẳng lẽ em còn lôi kéo cậu ta chơi trò cấm trẻ vận động đấy chứ?"

      ". . . . . ." Tôi nhìn Trà Xanh chằm chằm, trong bụng dâng lên oán niệm vô biên, mảnh đen kịt chạy thẳng tới bóng lưng của người vừa vào cửa. Tôi lại , đánh cũng lại cho nên dùng oán niệm nguyền rủa cả đời.

      Trà Xanh nhanh chóng đổi giày rồi lại lành lạnh lườm tôi cái: "Nguyền rủa suốt hai mươi năm cũng nên cơm cháo gì, ràng dùng được, sao em đổi thử chiêu khác xem sao".

      ". . . . . ." Tôi phát điên vò vò tóc, rốt cuộc là bác sĩ nào chữa trị cho ông trai này của tôi chứ, khi còn bé chuyện so với tại vẫn đáng hơn nhiều! Tôi nguyền rủa Trà Xanh cũng nhân tiện nguyền rủa luôn cả tên bác sĩ kia nữa, lúc cao triều vĩnh viễn chỉ có thể dùng tay phải!

      Trà Xanh ngồi ở bên cạnh Cola, quan sát nét mặt của cậu ấy chút rồi : "Xem ra con bé kia giày vò cậu ít, mắt đầy quầng thâm cả rồi!".

      Cola cong cong mắt, chẳng đúng sai chỉ cười cười.

      Tôi đứng bậc thềm chuẩn bị đóng cửa, nghe thấy ông trai quý vậy liền xoay người phản bác: " đừng có khích bác quan hệ của bọn em, bậy nữa, địa chỉ
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 48:

      Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Lạp tiến tới gần mình, lại ngây ngô nhìn cậu ta đưa tay đặt lên gáy của tôi, sau đó càng ngày càng sát lại gần.

      ". . . . . ." Tôi trừng mắt nhìn, rốt cuộc cũng giật mình che miệng lại kêu to: "Thẩm Lạp, cậu dám hôn tôi cái thử xem!".

      Đáy mắt Thẩm Lạp hàm chứa ý cười, nhíu mày, cúi đầu : "Xem thử xem bây giờ Lâm Cẩn Nam làm gì?".

      Tôi hồ nghi thò đầu ra, thấy mặt Cola trầm, từ từ quay đầu đưa lưng về phía phòng bếp. Tôi quay đầu lại nhìn Thẩm Lạp, hơi thắc mắc, hỏi: “ Thấy rồi, ấy quay lưng mất rồi".

      Có lẽ Thẩm Lạp cảm thấy tôi hết thuốc chữa, nhìn tôi cách cực kỳ miệt thị, chọc tay vào ót tôi cái: "Thỉnh thoảng có thể thông minh lên chút được , chẳng lẽ dáng vẻ kia của cậu ta bây giờ phải là ghen sao hả?".

      ". . . . . ." Tôi lại thò đầu ra thận trọng xác nhận phen, nhưng đập vào mắt chỉ là bóng lưng vững chãi của người nào đó.

      Ghen? Tôi thở dài, mặt đồng tình nhìn Thẩm Lạp, vỗ vỗ vào vai của cậu ta, an ủi: "Chú em à, chị có thể khẳng định với em. Tình huống ghen vừa tục lại vừa cẩu huyết này, thể nào xảy ra ở người Cola được".

      Thẩm Lạp nhíu mày, lát sau mới hỏi: "Tại sao? Chỉ cần cậu ta thích thể nào tránh tục được đâu".

      Bình thường là thế nhưng có người vốn thực kỳ quái, thích người ta, nhưng lại hề ghen tuông bao giờ. Người nào biết lại cứ nghĩ là bản thân cậu ấy kiêu căng, tóm lại, trong suốt hai mươi năm sống cõi đời này tôi chưa từng thấy Cola ghen bao giờ.

      Càng nghĩ tinh thần càng xuống thấp, cúi đầu giọng : "Trước kia tôi cũng từng thân thiết với những nam sinh khác, người khác theo đuổi ...tôi cũng thử tiếp nhận, nhưng cho dù nam sinh kia có điều kiện tốt như thế nào Cola cho tới bây giờ đều chưa từng cảm thấy có nguy cơ, cũng vì vậy mà nóng lòng sốt ruột hay nổi cơn ghen cả. Lần nào cũng đặc biệt trấn định, thờ ơ lạnh nhạt mặc cho tôi và nam sinh kia tiến triển, mặc dù có mấy lần bị ấy ác ý bôi nhọ, nhưng lại chưa bao giờ phát sinh tình huống ‘ ghen tuông’ này".

      Thẩm Lạp chăm chú nhìn tôi, khẽ nheo mắt lại, sau đó nhếch môi : " ngốc quá đấy, tại Lâm Cẩn Nam làm sao đủ tự tin như lúc đó được. được tự nhiên lâu như vậy, ắt hẳn là bởi tự ti, còn hiểu sao? tại, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể khiến cho cậu ta cảm thấy nguy cơ, thứ cậu ta cần. . . . . . chính là dũng khí mang lại hạnh phúc cho !".

      Tôi ngẩn ra, thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Thẩm Lạp. Cậu ta bị tôi nhìn đến nỗi được tự nhiên, đưa tay nắm thành quyền lên khóe môi, khẽ ho tiếng: "Nhìn, nhìn cái gì?"

      Tôi lắc đầu đáp, người này. . . . . . quá ác liệt rồi. Nhìn mặt cậu ta hả hê thế kia, tôi nhịn được lên tiếng hỏi: "Nếu cậu hiểu tâm lý của ấy như thế, sao có thể lợi dụng nhược điểm này. tại, Cola đáng thương như vậy, chúng ta còn bắt tay với nhau trêu chọc ấy thực có đạo đức!".

      Thẩm Lạp trố mắt nhìn tôi, cố gắng nhịn cười, liếc mắt nhìn tôi : "À? Đích xác là hơi thiếu đạo đức chút, ra người nào đó vẫn còn có lương tri, vậy tôi cũng phải tự kiểm điểm lại bản thân mới được".

      "Ừm. . . ra , có lúc nếu như vì để đạt được kết quả tốt, đôi khi chúng ta có thể bỏ qua quá trình tính đến nữa!". Tôi gật đầu rồi nghiêm mặt : "Cho nên, tôi nguyện ý phối hợp với cậu, nắm chặt thối Cola trong tay".

      Chỉ cần đạt được kết quả mong muốn quá trình thế nào cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

      ". . . . . .", ánh mắt Thẩm Lạp thể ghét bỏ tuyệt đối, cậu ta khoanh tay trước ngực, nở nụ cười quỷ dị: "Muốn tôi giúp , cần có điều kiện".

      Tôi nghĩ nghĩ lát, cảm thấy bản mình có gì đáng để cho cậu ta mơ ước cả, vì vậy liền dứt khoát đồng ý. Sau đó lại yên lòng hỏi: "Có điều, cho dù làm thế nào cũng thể khiến cho Cola quá thương tâm, nếu tôi rất đau lòng".

      Ánh mắt Thẩm Lạp nhìn tôi đầy phức tạp, sau đó hừ lạnh tiếng, xoa xoa tay lẩm bẩm: " là buồn nôn chết người, chẳng khác nào vừa muốn bán hết tiêu lại còn muốn bán thêm cả thịt . . ."

      Tôi liếc cậu ta cái, rồi đáp: "Đây mới gọi là chứ!"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Được rồi, tôi thừa nhận, có lúc bản thân cẩn thận nhiều hơi thừa lời, khiến người ta thấy tẻ ngắt.

      *

      Thẩm Lạp giúp tôi bưng trà ra, sắc mặt Cola thực khó coi, lúc này tôi mới bắt đầu nghiêm túc suy tính, chừng có thể xem xét đến đề nghị kia chút?

      Vì thế tôi bắt đầu để ý quan sát phản ứng Cola, trong khi tôi và Thẩm Lạp chuyện với nhau người nào đó vẫn luôn luôn trầm mặc. Vốn ít , bây giờ lại càng bộc phát trầm. Trước đó tôi chính là người phóng từ trường hắc ám về phía Trà Xanh cùng với Thẩm Lạp, tại đổi thành Cola, cậu ấy trầm mặc ngồi ở bên cạnh tôi, sống lưng cứng
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 49:

      Ánh mặt trời đầu xuân nhu hòa, giống như tấm lụa the dịu dàng phất qua, mơn man da thịt mang đến cho con người ta cảm giác vừa thoải mái lại vô cùng dễ chịu. Cola an tĩnh tựa vào ghế dài, nhắm hai mắt lại. Gió biển nhàng thổi phất phơ, từ lúc bắt đầu lên này, cậu ấy vẫn rất trầm mặc, càng như vậy, tôi lại càng tò mò hiểu đến tột cùng người này suy nghĩ cái gì. Có phải vẫn còn rất tức giận vì những hành động ngây thơ mới vừa rồi của tôi hay ?

      Tôi cúi người xuống, đặt tay lên tay cậu ấy, rồi tựa đầu lên đầu gối của ai đó, : " vẫn giận em sao?".

      Cola trả lời ngay, chậm rãi nâng cánh tay khác lên, nhè vỗ về tóc tôi, như có như thở dài, rồi cười cười : " giận chính bản thân mình."

      "Cái gì?", tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, đây là ý gì?

      Cola cười lắc lắc đầu, rũ mắt xuống, thêm bất cứ lời nào nữa.

      Tôi buồn bực tiếp tục ngả đầu lên đầu gối, sau đó dán sát mặt vào lòng bàn tay của cậu ấy, nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay khô ráo: "Cho nên, căn bản hề ghen tuông, đúng ? Nhưng cho dù em có thần kinh thô chăng nữa cũng vẫn là con , cũng muốn bạn trai của mình vì mình mà ghen tuông chút!".

      Bàn tay Cola đặt má tôi khẽ run, cứng tưởng rằng cậu ấy về đáp lại câu, dù là cười nhạo, cũng chẳng sao cả. Nhưng đáng tiếc cậu ấy lại lời nào, giống như hoàn toàn nghe thấy tôi gì. Tôi thất bại nhắm mắt lại, thôi, sớm biết bản thân có chút biện pháp nào với cậu ấy cả, cứ lanh chanh cho rằng có thể nắm được người này trong tay, đúng là tự mình đa tình.

      *

      Bữa tối, Trà Xanh và Thẩm Lạp cùng ở lại ăn cơm.

      Bởi vì tôi kiên trì như thế nên thím Ngô cũng tất tả chạy về, để tôi có thể quyết tâm khoe khoang tài nấu nướng của mình. Mặc dù cho đến tận lúc này, tất tật tài học của tôi chỉ đọng trong tuần lễ.

      Thẩm Lạp vẫn luôn ở đằng sau hỗ trợ, thỉnh thoảng giúp vài việc lặt vặt. Tôi vẫn chìm đắm trong cảm giác lúng túng lúc xế chiều, nên chủ động chuyện với cậu ta. Mà Thẩm cũng chẳng thèm để ý, thỉnh thoảng còn nhạo báng tôi mấy câu chê tôi vụng về.

      Thẩm Lạp rửa sạch nguyên liệu, ngây thơ vẩy nước đọng tay lên mặt tôi. Tôi xoay người trừng cậu ta cái, cong miệng lên cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo cậu, được chọc tôi nữa, nếu hậu quả rất nghiêm trọng đấy!".

      Cậu ta thích thú bĩu môi, nở nụ cười trông rất muốn đánh đòn: "Thế nào, vẫn còn khó chịu vì chuyện buổi chiều sao?". Cậu ta xong liền kề sát lại, nghiêng đầu qua quan sát khuôn mặt thối của tôi, còn dùng tay chỉ chỉ vào trán tôi : "Dịch Mộ Tranh, đúng là đồ ngốc, buổi chiều hành động như vậy, chỉ cần có đầu óc chút liền biết ngay là diễn trò. Mặc dù Lâm Cẩn Nam nhìn thấy được, nhưng cũng phải có cảm giác chứ? Lúc chuyện tạo ra luồng hơi, lại mực theo dõi cậu ta, có thể có cảm giác được sao?".

      Tôi ai oán ngước mắt lên nhìn cậu ta, uất ức : "Sao sớm, nếu tôi cũng xui xẻo như vậy". Nhớ tới câu "Xem em từ từ chết như thế nào" của Trà Xanh khi đó tôi liền tê dại da đầu, đúng là trò hề mà? Nếu sớm biết trước sao tôi lại làm hư bột hư đường như thế?

      Thẩm Lạp vỗ vỗ vào đầu tôi, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, thần bí thầm bên tai: "Tí nữa, nếu có thể bảo đảm xằng bậy, cũng có thể bảo đảm mặc kệ tôi làm cái gì cũng tức giận chừng còn có thể xoay ngược được tình thế!".

      Nghe cậu ta như vậy, tôi vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc: "Tôi nhất định nghe theo tổ chức chỉ huy, kiên quyết tỏ ra thông minh, cầm đèn chạy trước ô tô nữa!".

      Thẩm Lạp "Hừ" tiếng, khinh thường xoay người, đáp: "Thông minh căn bản có chút dính dáng gì tới cả!".

      ". . . . . ." Vì Cola, tôi quyết định phải nhẫn nhịn.

      đồng ý với Thẩm Lạp dù thế nào cũng tức giận, cho nên khi ngồi bàn ăn tối, thấy cậu ta chen đến ngồi vào chỗ của mình tôi rất bình tĩnh chỉ liếc người kia cái. Lúc Cola ăn cơm cần người phục vụ, tôi chỉ thỉnh thoảng gắp thêm vài món cho cậu ấy là được.

      Trong khi tôi để ý đến động tĩnh của Cola Thẩm Lạp chợt gắp vào bát tôi con tôm.

      Cậu ta liếc tôi cái, trước ánh mắt đầy nghi hoặc của tôi, vẫn bình tĩnh cúi đầu ăn cơm của mình: "Ăn nhiều chút, gần đây gầy nhiều quá".

      Tôi thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn khẽ liếc mắt nhìn lại lượt, dường như cớ hơi gầy . Lại phát động tác của Cola hơi dừng chút, tôi hồ nghi quay đầu, nhưng lúc này người nào đó vẫn duy trì động tác chậm chạp nhưng rất quen thuộc. Vì vậy tôi liền phát giác có lẽ bản thân lại tự mình đa tình rồi.

      Cả quá trình ăn cơm đều rất bình thường, trừ Trà Xanh thỉnh thoảng thốt lên vài lời ác độc về tài nấu nước của tôi mấy cái khác đều rất tốt đẹp. Thẩm Lạp cũng có hành động gì đặc biệt, thỉnh thoảng gắp thức ăn cũng đều rất có quy củ, có vượt quá giới hạn. Tôi cùng để mặc cậu ta, dù sao kỳ vọng Cola ghen tuông gì gì đó, sớm buông tha rồi.

      *

      Sau bữa tối, tôi và Cola ra bờ biển tản bộ, Thẩm Lạp và Trà Xanh cũng vô sỉ theo, hóa ra đầu năm nay người có mắt chỗ nào cũng có, ít nhất trước mắt tôi có hai bóng đèn làm ví dụ.

      Ánh hoàng hôn trải dài đường ven biển lộ ra tia sáng mờ ảo, nhuộm rực cả góc trời, làm cho con người ta cảm thấy ấm áp. đường tản bộ, Thẩm Lạp bên, còn Cola vẫn theo sát bên cạnh như thường lệ.

      Thẩm Lạp chợt kéo
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :