1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vạn nhân mê Thời Mễ Mễ - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 9
      Tất cả đều là tự nhiên, trước tiên là vô cùng hối hận nhận lỗi, sau đó là cầu xin tha thứ và thổ lộ tình với nhau, sau cùng lại là trèo lên giường, kịch liệt chiếm hữu đối phương.



      Thở gấp, rên rỉ, căng cứng, gầm , giật lên, run rẩy đến mềm nhủn, hô hấp nặng nề, toàn thân còn sức lực, giống như sau khi chiến đấu mất còn, giường bừa bộn là cảnh tượng hai người quấn quýt phân biệt ai với ai.



      em.” Đoàn Dục Thần sau khi hơi bình phục lại thở gấp, thâm tình chân thành với Thời Mễ Mễ, mà phản ứng của lại là tặng cho cái nhéo lên mặt.



      vậy mà đồng ý chia tay với em!” Thời Mễ Mễ bắt đầu tính toán thù hận.



      “Trong lòng chưa bao giờ đồng ý.”



      ”Em tin.”



      có thể thề với trời.”



      “Chưa từng muốn chia tay em cho dù là sau khi nghe những lời của tên hỗn đản Nhan Thế Ngọc kia?” nghi ngờ.



      ”Chưa từng có.” chắc như đinh đóng cột.



      ”Được, nhưng vẫn nghi ngờ trong sạch của em.”



      ”Xin lỗi, là sai, cho dù bị ghen tị làm u mê đầu óc cũng nên nghi ngờ cách em làm người, bởi vì em tuyệt đối thể làm ra những việc như Nhan Thế Ngọc , nên biết từ sớm.” nghiêm túc nhìn chuyên chú. ”Xin lỗi, Mễ Mễ. Cho dù em muốn phạt như thế nào, đánh , mắng hoặc làm cái gì cũng được nhưng đừng bảo chia tay với em được ? Trái tim của đủ khỏe để chịu đả kích như vậy thêm lần nữa đâu.”



      Thời Mễ Mễ đem cánh tay lúc nãy đấm lên tường đưa đến trước mặt, đau lòng nhìn những vết máu bầm và miệng vết thương lộn xộn mu bàn tay, dịu dáng mắng chửi: “ là tên ngốc.”



      thằng ngốc, nếu sao lại tin lời tên khốn Nhan Thế Ngọc kia?” Đoàn Dục Thần mỉm cười, tự mình chế giễu đồng ý với lời mắng của .



      “Tên hỗn đản đó nhất định là vì bị em đá, trong lòng sinh oán hận mới chạy đến trước mặt xấu em, bởi vì là bạn trai tại của em.”



      chỉ tại cũng là cuối cùng.” Đoàn Dục Thần đột nhiên mở miệng, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, nhàng hỏi: “Mễ Mễ, gả cho được ?”



      Đối diện với cầu hôn bất ngờ của , Thời Mễ Mễ đột nhiên phát suy nghĩ và cảm giác lo lắng, sợ hãi, hoang mang ổn định, do dự quyết trước đây của tất cả đều cánh mà bay, thay vào đó là loại hương vị ngọt ngào của hạnh phúc.



      nhìn , bất ngờ nở nụ cười khiến người khác mờ mắt mê say.



      “Được.” .



      Đoàn Dục Thần kích động trong nháy mắt cúi người hôn , cho đến khi hơi thở của hai người gấp gáp sắp thể nở nổi môi mới rời khỏi .



      lại lần.” khàn giọng, cầu.



      cái gì lại lần?” bị nụ hôn nóng bỏng lúc nãy làm cho có chút choáng váng.



      lại lần em đồng ý gả cho .”



      Nghe thấy câu trả lời của , Thời Mễ Mễ bất ngờ bật cười, vươn tay ôm lấy cổ , dịu dàng với : “Rm đồng ý gả cho , học trưởng.”



      *******



      Sắp kết hôn rồi! Mà kết hôn cần phải chuẩn bị những gì? Trước quan tâm đến những lễ nghi phức tạp tổ tiên truyền lại, nay người trẻ tuổi việc đầu tiên nghĩ đến chính là chụp hình cưới, cho nên mấy ngày nay Thời Mễ Mễ đều kéo Đoàn Dục Thần chạy đến cửa hàng áo cưới.



      Nhan Thế Ngọc luôn luôn chú ý cẩn thận đến tình hình hẹn hò của hai người bọn họ quả dám tin đây là , hai người bọn họ vậy mà lại chuẩn bị kết hôn? Chuyện này làm sao có thể?!



      Ngày đó ràng nhìn thấy đau lòng muốn chết rời khỏi nhà , chuyện này phải chứng tỏ Đoàn Dục Thần tin tưởng lời của cho nên mới đau lòng rời khỏi ta phải sao? Nhưng bây giờ sạo lại biến thành thế này? Rốt cuộc là sai ở đâu?



      được! Ngoại trừ có người nào có đủ tư cách có được , thuộc về !
      nheo hai mắt lại, vô cùng ác độc xuyên qua cửa xe và tủ kính nhìn hai người trong cửa hàng áo cưới, biết chính mình nhất định phải nghĩ ra kế khác để chia rẽ bọn họ mới được.



      Ánh mắt chuyển, nhìn những tấm hình bị tùy tiện vứt ở cái ghế ngồi bên cạnh.



      Đây là hình chụp Thời Mễ Mễ cùng người đàn ông khác hẹn hò nhân lúc Đoàn Dục Thần đến công ty, vốn cho là chúng vô dụng, ngờ đến vẫn phải dùng đến.



      Bây giờ, chỉ cần chờ thời gian, chờ cơ hội đem những thứ này giao cho , sau đó lại thêm dầu vào lửa mấy câu, tin ngay cả vật chứng đều có tên Đoàn Dục Thần kia còn kiên quyết muốn cưới .



      Chờ chờ chờ, chờ từ chiều cho đến tối, từ cửa hàng lại đến cửa hàng áo cưới chờ ở bên ngoài cho đến công ty bách hóa, cuối cùng chờ được lúc Thời Mễ Mễ vệ sinh, Đoàn Dục Thần ở lại mình.



      chút do dự lập tức về phía trước.



      “Ôi, là trùng hợp, nghĩ đến lại gặp mặt nhanh như vậy.”



      Nghe thấy giọng của , Đoàn Dục Thần lập tức xoay người, sau đó rét lạnh nhìn .



      Thái độ thù địch của làm cho Nhan Thế Ngọc cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng tự với chính mình đó là bình thường, dù sao làm lành với Thời Mễ Mễ, có thái độ thù địch với người lúc trước xấu Thời Mễ Mễ là cũng là bình thường, nhưng chờ sau khi đem chứng cứ trong tay đưa cho , tất cả thay đổi.



      “Cái này cho .” vòng vo nữa, trực tiếp đem túi hình chụp đưa cho .



      Đoàn Dục Thần hề nhúc nhích.



      “Cái này là chứng cứ Thời Mễ Mễ chân đạp hai thuyền, chẳng lẽ muốn xem sao?” nhướn mày hỏi.



      Đoàn Dục Thần vẫn chút phản ứng.



      “Có nhớ lần trước ngày đó suýt chút nữa đụng vào tôi ? Hình này chính là chụp vào hôm đó, theo tôi biết, lúc đó hai người hẹn hò rồi phải ? Nhưng ta lại ở bên ngoài còn ngang nhiên cùng người đàn ông khác em em, căn bản là coi ra gì, biết ?” kiên trì nỗ lực , cố gắng dùng hết sức để chí rẽ bọn họ.



      “Tôi chỉ biết chuyện,” Đoàn Dục Thần cuối cùng mở miệng chậm rãi , ”Tôi từng cảnh cáo , đừng để cho tôi nghe thấy bất cứ lời đồn gièm pha nào về Mễ Mễ, nếu tôi nhất định đánh chết .”



      Lời vừa rơi xuống, ra tay nhanh như chớp, trong nháy mắt hung hăng đánh cho đấm lại đấm, trái đấm, phải đấm, phía trước đấm, đánh ngã quỵ mặt đất ngay tại chỗ, hình chụp vốn trong tay lại rơi đầy đất.



      Bởi vì thông với đường vào nhà vệ sinh lại gần đến giờ công ty bách hóa đóng cửa, xung quanh căn bản là có người nào khác, càng có người ra mặt ngăn cản trận bạo lực này, cho nên sau khi đánh ngã quỵ đất, Đoàn Dục Thần vẫn cảm thấy tức giận bừng bừng, liền xách cổ áo lên, lại đánh thêm mấy đấm nữa, cho đến khi tiếng Thời Mễ Mễ vang lên bên cạnh.



      “Được rồi, học trưởng, ít nhất cũng chừa cho ta chút sức lực để ra khỏi công ty bách hóa này chứ.” dựa vào bức tường bên cạnh nhàn nhạt .



      Kông biết ra lúc nào, Đoàn Dục Thần dùng sức đem người trong tay ném xuống, về phía .



      ”Em ổn ?” hỏi.



      ”Ân huhm.” gật đầu, ánh mắt hướng xuống dưới dùng những tấm hình lơi lả tả dưới đất.



      Đoàn Dục Thần nhìn theo ánh mắt của , lần đầu tiên đem ánh mắt đặt tại những tấm hình kia.



      “Kỹ thuật chụp hình tệ!” Im lặng hồi, ở miệng .



      Thời Mễ Mễ lập tức cười thành tiếng, ” cũng cảm thấy như vậy?”



      Hai người nhìn nhau cười, Đoàn Dục Thần nắm tay chuẩn bị rời , sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng Nhan Thế Ngọc thoi thóp tức giận.



      “Tôi ….kiện các người….đánh người.”



      Đoàn Dục Thần vốn muốn để ý đến , Thời Mễ Mễ lại đột ngột giữ đứng lại, sau đó xoay người cười lạnh với .



      “Như vậy tôi có phải cũng nên kiện tội sỉ nhục danh dự?”



      “Tôi ….đều là lời .”



      “Vậy sao? Vậy tôi ngược lại muốn hỏi người từng cùng tôi lên giường, trước ngực tôi có nốt ruồi, là ngực trái hay bên ngực phải?”



      nghĩ đến lại bất ngờ hỏi như vậy, Nhan Thế Ngọc sau hồi ngây người lập tức trả lời: “Ở bên phải.” Tỉ lệ 50 – 50, tin bản thân xui xẻo đoán sai như vậy.



      Thời Mễ Mễ đột nhiên quay đầu, Nhan Thế Ngọc ở bên cạnh lập tức hoảng sợ, nhanh chóng sửa lại, ”Tôi sai rồi, là bên trái.”



      bất ngờ quay đầu lại, dương dương đắc ý cười lạnh với , cười đến nổi bứt rứt yên, da đầu run lên.



      ”Nó ở bên trái cũng ở bên phải, mà là ở giữa.” dùng lời ngọt ngào .



      Nhan Thế Ngọc cả người cứng đờ, môi trở nên trắng bệch trong nháy mắt mím thành 1 đường.



      nghe cho tôi, Nhan Thế Ngọc.” Đoàn Dục Thần đột nhiên nguy hiểm , giọng điệu bình tĩnh lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng. “Trải qua lần này, nên biết tôi là người được làm được, cho nên, đừng tiếp tục thử sức nhẫn nại của tôi, bởi vì lần sau tôi đánh trận, tôi khiến thân bại danh liệt, vĩnh viễn có chỗ đứng.”



      Nhan Thế Ngọc lập tức run lên, toàn thân kìm chế được phát run, nhưng tin có đủ bản lĩnh để làm điều đó.



      “Đừng cho là có chút tiền có thể làm gì được tôi, nếu như lên toà kiện cáo thân bại danh liệt, người bị thiệt chỉ sợ chính là .” .



      “Ai với chúng tôi dùng pháp luật?” Thời Mễ Mễ bất ngờ mở miệng, ”Có thể tôi quên cho biết, người đàn ông trong hình chụp kia ra là em của ấy, kinh doanh quán bar, hẳn là biết làm cái nghề này mà quen biết đủ hạng người là rất khó làm ăn, cho nên….” tiếp tục tiếp, nhưng ý tứ biểu đạt rất ràng.



      Cả người Nhan Thế Ngọc cứng đơ được gì nữa.



      Đoàn Dục Thần và Thời Mễ Mễ để ý đến nữa, xoay người sóng vai .



      “Sao biết lão Đường quen biết nhân vật đủ hạng người nào?” đường, Đoàn Dục Thần nhăn mày hỏi.



      “Em cũng biết, lần sau chúng ta gặp ấy hỏi ấy .” Thời Mễ Mễ mỉm cười .



      Đoàn Dục Thần cười thành tiếng, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại, nhìn , ánh mắt từ phía dưới mặt chậm chậm xuống trước ngực.



      ”Sao vậy?” hỏi.



      ”Từ trước đến giờ cũng biết trước ngực em có nốt ruồi.” .



      ”Là có nha.” dương dương đắc ý .



      Đoàn Dục Thần ngạc nhiên nhìn hồi, cuối cùng lắc đầu bật cười.



      ra em mới là người đứng đầu chế tạo những lời đồn.”



      “Bị phát rồi.” mỉm cười.



      phải phạt em.”



      ”Ác?”



      ”Phạt em cả đời này đều phải .”



      mỉm cười, lập tức ngẩng đầu nhón chân tặng nụ hôn.



      ”Vâng, tuân lệnh.” .



      ************



      “Rốt cuộc cậu nhìn gì vậy, có gì thẳng được ?” Trong quán bar, Đoàn Dục Thần ngồi bên cạnh quầy bar, chịu được mở miệng với Đường Duẫn phía sau quầy.



      Nguyên cả buổi tối, từ sau khi và Thời Mễ Mễ cùng đến quán bar, ánh mắt thăm dò của Đường Duẫn chút che giấu dừng ở mặt, người hai người bọn họ, biết trong lòng nghĩ cái gì, cũng chuyện làm cho cả người được tự nhiên.



      Cho nên chờ đến khi Mễ Mễ kìm chế được tế bào khiêu vũ, chạy đến sàn nhảy vui chơi, lập tức mở miệng hỏi ta.



      “Gần đây trong quán bar có hai chuyện sôi nổi liên quan đến hai người, tớ rất muốn biết là hay giả.” Đường Duẫn thay đổi ánh mắt thăm dò, chầm chậm ra vấn đề của ấy.



      “Chuyện gì?”



      “Nghe hai người các cậu sắp kết hôn?”



      Đoàn Dục Thần lập tức toét miệng cười. “Đúng.”



      “Thằng nhóc này, chuyện như vậy lại cho tớ biết, còn để tớ nghe từ chỗ người khác, là tên hỗn đản!” Đường Duẫn lập tức chửi lớn.



      “Hôm nay bọn tớ đến đây là để cho cậu chuyện này, mấy ngày trước đều bận rộn xem áo cưới, cho nên mới đến.” Đoàn Dục Thần giải thích, ”Nhưng ngoại trừ người nhà hai bọn tớ, chuyện này chúng tớ còn chưa cho bất kì người nào, sao có người biết chuyện này nhỉ?”



      “Có người nhìn thấy các cậu trong tiệm áo cưới, sau đó 1 đồn 10, 10 đồn 100, cậu cảm thấy bọn họ làm sao mà biết?” Đường Duẫn vui .



      Đoàn Dục Thần cười cười. ”Cậu chính vì vấn đề này mà nguyên cả buổi tối vẻ mặt mới kì lạ nhìn bọn tớ?”



      Đường Duẫn nhìn cái, có chút tự nhiên lắc đầu. ” thực tế, còn có chuyện.”



      “Chuyện gì?”



      Đường Duẫn mím mím môi, do dự biết có nên mở miệng với chuyện tiếp theo.



      ”Lão Đường?”



      “Tớ biết nên với cậu chuyện này như thế nào.” ta than thở.



      “Rốt cuộc là chuyện gì?” Đoàn Dục Thần nhăn mày hỏi.



      “Chuyện này để em .” Từ sàn nhảy đến Thời Mễ Mễ bất ngờ đứng sau lưng .



      “Mễ Mễ?” lập tức quay đầu nhìn .



      Sau khi Thời Mễ Mễ đến ngồi xuống chỗ của mình, đầu tiên tặng cho cái mỉm cười xán lạn sau đó mới quay đầu nhìn về phía Đường Duẫn.



      “Chuyện mà có phải liên quan đến nốt ruồi?” nhướng mày hỏi.



      “Sao biết chuyện này?” Đường Duẫn ngạc nhiên nhìn .



      ”BBởi vì tôi có năng lực đặc biệt.” Thời Mễ Mễ nháy mắt với ta.



      Đoàn Dục Thần ở bên cạnh nhịn được bật cười, ra lão Đường chuyện này, còn cho là chuyện gì lớn lắm, nhìn bộ dạng cậu ta nghiêm túc, cẩn thận.



      Đường Duẫn nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, hiểu hai người bọn họ sao lại phản ứng như vậy.



      biết bọn họ đều rêu rao rằng từng cùng phát sinh quan hệ, cho nên mới biết…”



      “Biết trước ngực tôi có nốt ruồi? Hơn nữa còn mọc ở chính giữa?” Thời Mễ Mễ mỉm cười tiếp lời hoàn thành câu .



      “Tôi biết sao có thể cười được, còn có cậu nữa.” Chân mày Đường Duẫn nhăn lại thành đường từ gương mặt tươi cười của Thời Mễ Mễ chuyển đến mặt Đoàn Dục Thần, thắc mắc: “Chẳng lẽ hai người tức giận sao?”



      “Tôi rất tò mò, biết bọn họ có nốt ruồi trước ngực của tôi là màu hồng hay màu đen ?” Thời Mễ Mễ cười hỏi.



      Đoàn Dục Thần nghe thấy vậy trong nháy mắt từ buồn cười trở thành cười lớn.



      ”Học trưởng.” Thời Mễ Mễ nũng nịu liếc cái, muốn kìm chế chút.



      ”Hai người hẳn phải là bị tức giận điên rồi chứ?” Đường Duẫn lắc đầu, lo lắng nhìn hai người hỏi.



      “Lão Đường, còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, bọn họ có nốt ruồi kia là hồng hay là đen ?” Thời Mễ Mễ đem ánh mắt chuyển đến mặt ta nghiêm túc hỏi.



      Đường Duẫn lắc đầu.



      ”Được, lần sau nếu như có người như vậy, liền hỏi nốt ruồi của tôilà hồng hay đen.” duyên dáng cười cái.



      ”Hai người rốt cuộc là làm cái gì?” Đường Duẫn nhìn về phía Đoàn Dục Thần càng cười càng thể ngừng, cuối cùng chịu được mà hỏi.



      có chuyện gì, có chuyện gì.” Đoàn Dục Thần cố gắng kìm chế tiếng cười của mình lắc đầu xua tay.



      có chuyện gì mới là lạ!” tin. ”Rốt cuộc là chuyện gì, chuyện này có phải có nội tình bên trong gì đó đúng , có thể cho tôi biết cũng để tôi cười cái được ?”
      ”Có thể nhưng tôi có điều kiện.” Thời Mễ Mễ nhìn cái, có ý đồ khác mỉm cười.



      ”Điều kiện gì?”



      ”Chúng tôi muốn mượn quán bar của để làm nơi tổ chức đính hôn….”



      “Cái này có vấn đề gì!” ta lập tức đồng ý, có thể tưởng tượng trường hôm đó có bao nhiêu náo nhiệt, rượu trong quán của bán được rất tốt.



      ”Tôi còn chưa xong, có thể đừng đồng ý nhanh như vậy miễn cho sau này hối hận.” tốt bụng nhắc nhở .



      cái gì?”
      “Địa điểm miễn phí, đồ uống miễn phí.”



      ”Ê ê ê, hại người nha?” Đường Duẫn lập tức trợn trừng hai mắt , ”Địa điểm miễn phí đủ thể tấm lòng rùi, còn muốn đồ uống miễn phí?”
      đời có bữa ăn , muốn biết bí mật phải trả giá.” Thời Mễ Mễ đắc ý , vẻ mặt vô cùng gian thương.



      ”Lão Đoàn, em chúng ta mấy năm nay tớ cũng đối xử tệ với cậu, cậu lại dung túng cho vợ cậu đối xử với tớ như vậy?” Đường Duẫn lập tức quay đầu khiếu nại với Đoàn Dục Thần.



      ”Đem nó coi như quà mừng đám cưới của cậu cho chúng tớ được sao, dù sao lấy tình cảm của chúng ta quà mừng của cậu hẳn quá chứ?” Đoàn Dục Thần toét miệng cười.



      đúng, quà mừng là quà mừng, giao dịch là giao dịch.” Thời Mễ Mễ lập tức sửa lại.



      “Uy uy uy, trở nên keo kiệt như thế khi nào vậy?” Đường Duẫn đột nhiên quay đầu kêu lớn với , ”Tôi nhớ là từng hùng hồn lúc vạn nhân mê kết hôn tuyệt đối nhận quà mừng, hơn nữa muốn đãi tiệc ba ngày ba đêm để cho mọi người ăn đến khi bội thực. Lời này là ?”



      “Tôi từng như vậy, nhưng điều kiện đầu tiên chính là tôi gả vào gia đình giàu có, nhưng bay giờ tôi gả vào gia đình nhân viên làm công ăn lương bình thường, tháng chỉ có mấy vạn thu nhập cố định. Ai, có cách nào, chồng có tiền, người làm vợ đương nhiên phải vất vả dốc sức vì kế sinh nhai của gia đình thôi.”



      Thời Mễ Mễ rất ràng mạch lạc, chút xấu hổ cũng có, nhưng Đoàn Dục Thần và Đường Duẫn ở bên cạnh lại đồng thời há hốc miệng, hai người đều dùng thái độ ngạc nhiên trừng , giống như bất ngờ nhìn thấy người ngoài hành tinh.



      “Hai sao lại nhìn tôi như vậy?” thắc mắc hỏi.



      lão Đoàn thu nhập tháng chỉ có mấy vạn, lừa quỷ à? Ai biết giá trị con người cậu ấy nhiều hơn 500 triệu, thu nhập bình quân năm cộng thêm cổ phiếu ít nhất cũng 7, 8 nghìn vạn.’’



      Cằm dưới của Thời Mễ Mễ nháy mắt rơi xuống, nhanh chóng nhìn Đoàn Dục Thần cái, lại quay đầu kêu lên với Đường Duẫn: ” đùa à?”



      “Đây là ai cũng biết, tôi đùa làm sao được?” Đường Duẫn .



      ấy chứ?” vội vàng xoay mặt về phía Đoàn Dục Thần hỏi.



      Đoàn Dục Thần im lặng nhìn hồi, cuối cùng từ từ khẽ gật đầu.



      “Oh my god!” Thời Mễ Mễ nhịn được kêu thành tiếng , mặt toàn bộ là thái độ thể tưởng tượng nổi.



      “Chẳng lẽ biết chuyện này sao?” Đường Duẫn thay Đoàn Dục Thần hỏi ra thắc mắc trong lòng.



      Thời Mễ Mễ lắc đầu, vẫn bộn rộn tiêu hóa tin tức đến bất ngờ này.



      biết?” ta lại hỏi lần nữa.



      Thời Mễ Mễ thắc mắc nhìn ta lắc đầu, sau đó trong chớp mắt, nhớ đến lời ta vừa mới .



      “Mọi người đều biết?” nhìn Đường Duẫn lại quay đầu nhìn về phía Đoàn Dục Thần. ”Mọi người đều biết?” nhìn lại lại lần nữa.



      chờ đó.” Sau khi Đường Duẫn xong, lại quay người nhờ người nhân viên ở bên cạnh vào phòng nghỉ của nhân viên giúp ta lấy tạp chí ở mặt bàn ra đây.



      Sau hồi, người nhân viên được nhờ cầm ra quyển tạp chí, Đường Duẫn nhận lấy sau đó mở ra trang viết có hình người nào đó ở , trực tiếp đưa đến trước mặt để nhìn.



      Thời Mễ Mễ đầu tiên là nhìn thấy hình của Đoàn Dục Thần tạp chí, sau đó mới chú ý đến tiêu đề chữ lớn ở bên cạnh bức hình, người đàn ông độc thân kim cương trị giá con người 500 triệu?!



      “Cái này……” nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Dục Thần, cả người lộ ra 1 loại bộ dạng kinh ngạc đến nổi thành lời.



      Đoàn Dục Thần bị phản ứng chân thực của cảm động đến vô cùng, luôn cho là ít nhiều vì giá trị con người mới hẹn hò với , ngờ thực tế căn bản phải là như vậy, căn bản là biết có bao nhiều tiền, thậm chí còn cho rằng chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường, vẫn đồng ý gả cho .



      Trời ơi! Cám ơn ông để cho giấc mộng đẹp của con trở thành .



      em.” nồng nàn nhìn , sau đó lại nhịn được cúi người hôn , nhiệt tình đến nổi gần như quên mất bọn họ bây giờ ở nơi công cộng.



      “Khụ! Khụ! Khụ!” Đường Duẫn chịu được ho lên 3 tiếng để nhắc nhở vị trí bây giờ của bọn họ.



      Thời Mễ Mễ đỏ mặt vươn tay đẩy Đoàn Dục Thần rời khỏi môi mình, sau đó quay đầu nhìn .



      bị sặc rượu sao?” trêu chọc hỏi.



      “Xin tội nghiệp tội nghiệp cho tôi lão già này, đừng như vậy kích thích tôi được ?” Đường Duẫn giả vờ đáng thương.



      “Được rồi, tội nghiệp . Quà mừng của tôi lấy nữa, nhưng địa điểm và đồ uống vẫn phải cung cấp miễn phí.” hào phóng .



      “Được, bây giờ có thể cho tôi biết bí mật đằng sau câu chuyện nốt ruồi kia được chưa?” cũng quên chuyện này.



      “Có thể.” xong vẫy vẫy tay với , muốn đến gần chút.



      Đường Duẫn lập tức nghiêng tai về phía .



      “Thực ra nốt ruồi của tôi nằm ở mông.” .



      Đoàn Dục Thần ở bên cạnh lại nhất thời cười lớn thành tiếng, oa ha ha… là… là….ha ha…
      Chris thích bài này.

    2. chân ngắn 295

      chân ngắn 295 Well-Known Member

      Bài viết:
      524
      Được thích:
      330
      CHƯƠNG 10
      Sau khi cùng Đường Duẫn thảo luận đại khái xem hội trường sắp xếp như thế nào, có thể chứa được bao nhiêu người, thức ăn và nước uống cần chuẩn bị bao nhiêu v…v các thứ liên quan đến tiệc kết hôn, Đoàn Dục Thần và Thời Mễ Mễ cùng nhau rời khỏi quán bar của lão Đường.



      Bãi đổ xe cách quán bar khoảng đường khoảng 5 phút bộ, hai người bọn họ tay trong tay, vai sóng vai bộ dưới đèn đường, lãng mạn ngọt ngào.



      Nhan Thế Ngọc ngồi trong xe dừng bên lề đường, ánh mắt lạnh lùng mà độc ác nhìn hai người bọn họ.



      Từ sau khi hai người bọn họ vào quán bar, vẫn luôn ở bên ngoài chờ bọn họ ra, muốn báo thù, tuyệt đối để cho bọn họ hay bất cứ người nào xem thường.



      mặt đến bây giờ vẫn còn vết thâm đen do Đoàn Dục Thần đánh tại công ty bách hóa ngày đó, mỗi lần nhìn bản thân trong gương, oán hận của đối với hai người bọn họ liền tăng thêm mấy phần.



      hận bọn họ, càng hận khiến trở thành bộ dạng ngày hôm nay!



      tháng gần đây, vứt bỏ quan tâm đến công việc, hôm trước cuối cùng chọc giận cha , những đuổi khỏi công ty còn xóa bỏ quyền thừa kế của , mà Tinh Ngọc vợ trước giờ luôn được ba thương lại cầu xin cho thôi ngược lại còn chế giễu đáng đời, muốn tốt kiểm điểm lại mình.



      Kiểm điểm? làm sao chỗ nào mà phải kiểm điểm? Nếu như muốn có sai lầm chính là quen biết tiện nhân Thời Mễ Mễ kia! ta những hại mất công việc, mất quyền thừa kế còn mất vợ, càng hại bây giờ ngay cả người bạn cũng có, mỗi người chỉ biết thờ ơ nhìn cười nhạo.



      Xem thường có phải ? Nhớ lại ngày trước lúc đắc ý hăng hái, mỗi người bọn họ ai đối với vô cùng nịnh bợ chỉ cần có thể nhìn bọn họ thêm cái hay cùng bọn họ nhiều câu, mà bây giờ sao?



      Mẹ nó, tất cả đều là do tiện nhân kia hại, là hủy hoại tất cả của , là hại hai bàn tay trắng như bây giờ, ngay cả những con chó bên cạnh trước đây đều xem thường .



      Tất cả đều là hại!



      muốn trả giá cho tất cả chuyện này!



      Nắm lên con dao gọt trái cây, mới mua trong cửa hàng tiện lợi, ghế ngồi bên cạnh, vứt vỏ dao lại ghế, sau đó nắm chặt con dao sáng léo xuống xe, xông về phía bọn họ.



      “Thời Mễ Mễ, tôi muốn đền mạng!” nắm chặt đao, kêu lớn đâm về phía .



      loại phản xạ thần kinh bản năng khiến cho Thời Mễ Mễ và Đoàn Dục Thần đồng thời xoay người lại, nhưng động tác phản xạ tiếp theo của hai người người bình thường làm được.



      Thời Mễ Mễ khom lưng xuống, tránh thoát dao đâm về phía ngực , mà Đoàn Dục Thần lại dùng tay gọn gàng đánh rơi con dao gọt trái cây trong tay Nhan Thế Ngọc, đồng thời đạp cái đá văng ra, tất cả động tác đều rất trôi chảy, nhanh chóng tự nhiên khiến người khác nên lời.



      “Mễ Mễ, em sao chứ?” quay đầu hỏi.



      “Học trưởng, cuối cùng lần này hẳn nên tin chỗ đau tại eo của em hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Thời Mễ Mễ cười trả lời .



      Đoàn Dục Thần gật gật đầu, lạnh lùng đem ánh mắt trở về người Nhan Thế Ngọc thảm hại đứng dậy từ mặt đất, cả người tản ra khí nguy hiểm và hung ác. về phía .



      “Học trưởng!” vươn tay giữ lại, lại gạt cái đẩy tay ra.



      Thời Mễ Mễ tức giận, lần nữa giữ lại, cuối cùng cũng dừng bước, mặt thái độ quay đầu nhìn .



      “Giao cho pháp luật xử lý, em muốn tự mình ra tay.” kiên định nhìn .



      chuyện, tức giận làm cho lý trí của làm việc, bây giờ chỉ có suy nghĩ duy nhất chính là hung hăng đánh tên hỗn đản kia, xé thành từng mảnh . lại muốn giết Mễ Mễ!



      “Em sao.” Giống như nhìn ra suy nghĩ lúc này trong đầu , nắm chặt tay , cam đoan với , nhưng giây sau___



      “Cẩn thận!” lập tức kéo qua bên cạnh, tránh được lần tấn công khác.



      ra Nhan Thế Ngọc ở đằng sau giấu con dao gọt trái cây khác, trong lòng vẫn chưa cam chịu nhân lúc hai người chú ý, lần nữa rút dao ra xông về phía bọn họ.



      “Tên cặn bã nhà ngươi!” Đoàn Dục Thần hung ác quát thành tiếng, vung nắm đấm nhanh chóng xông về phía .



      ”Học trưởng!” Thời Mễ Mễ nhanh chóng đuổi theo , lo lắng bị mất lý trí kìm chế được mà giết .



      Dù sao cũng từng học võ, trưởng câu lạc bộ võ thuật tại trường đại học cũng phải là giả, ít nhất cô_đệ tử do đào tạo ra, mấy năm nay ăn chơi trong đám sắc lang có tiền, đều là lợi dụng những chiêu thức dạy để đánh lùi sắc lang, mới có thể bảo vệ trong sạch, an toàn trở ra.



      Con dao gọt trái cây trong tay Nhan Thế Ngọc dưới phản kích phẫn nộ của Đoàn Dục Thần, giống như đồ chơi trẻ em thể_đâm tới, trong nháy mắt liền bị đá bay. Sau đó, tay nắm chặt cổ áo của nhấc lên, tay lại nắm chặt đấn nhanh chóng đánh .



      “Học trưởng, đừng!” Thời Mễ Mễ chỉ kịp ngăn cản nắm đấm thứ hai của , ôm chặt cánh tay rắn chắc giơ cao của , lắc đầu với .



      “Buông tay.” tối tăm mà hung dữ ra lệnh cho .



      Thời Mễ Mễ vội vàng lắc đầu.



      muốn giết em.” lạnh lùng .



      “Em biết, nhưng chúng ta bị thương, mà sau khi chịu đá và đấm của ngay cả đứng cũng vững.” liếc nhìn Nhan Thế Ngọc gần như có thể là vắt tay cái, bình tĩnh . “Cho cảnh sát xử lý được , học trưởng?”



      mặt chút thái độ nhìn , chút cũng muốn buông tay.



      “Học trưởng?” lại kêu lên tiếng, nhìn vẫn có phản ứng nào như trước, quyết định giúp tay.



      bước về phía trước 1 bước, chặn giữa hai người bọn họ, để cho cho dù vẫn muốn đánh cũng bởi vì kẹp ở giữa mà ra tay được. Sau đó xoay người, nắm chặt cánh tay nắm cổ áo Nhan Thế Ngọc, bắt đầu gỡ từng ngón từng ngón tay ra.



      cám ơn em.” ở sau lưng , đột nhiên mở miệng.



      “Em quan tâm đến , phải . Em hi vọng tên hỗn đản mà phạm pháp.”



      Cuối cùng hoàn toàn gỡ tay rời khỏi tên hỗn đản kia, mà Nhan Thế Ngọc lại nhanh chóng giống như đống đất nhão nằm đất, khóe miệng chảy máu, từ hai bên má kéo dài đến dưới cằm xưng phù như cái bánh bao lớn, mặt đất chỗ nằm còn có mấy cái răng bị đánh gãy dính máu.



      “Ô hô ô hô….”



      Đại khái có người nhìn thấy chuyện này thay bọn họ báo cảnh sát, cảnh sát vội chạy xe đến, lập tức dừng ở bên đường, sau đó hai vị cảnh sát có súng nhanh chóng xuống xe.



      “Các người sao chứ?” vị cảnh sát hỏi bọn họ, vị cảnh sát khác lại còng tay Nhan Thế Ngọc nằm mặt lại, cũng nhặt lên hai con dao gọt trái cây rơi đất chuẩn bị đem về trụ sở cảnh sát làm vật chứng.



      “Chúng tôi có phải cùng các về trụ sở cảnh sát làm tường trình ?” Sau khi Thời Mễ Mễ lắc đầu chứng tỏ mình sao, bình tĩnh hỏi.



      “Các người quen nghi phạm?” Cảnh sát hỏi.



      ta tên Nhan Thế Ngọc, tổng giám đốc công ty quốc tế Sang Dân.” Thời Mễ Mễ trả lời.



      tổng giám đốc?” Cảnh sát có chút ngạc nhiên.



      ”Xe của chúng tôi dừng ở bãi đậu xe phía trước, làm phiền cảnh sát tiên sinh ở đây chờ chúng tôi lát, chúng tôi cùng các trở về trụ sở cảnh sát.” Thời Mễ Mễ hơi do dự chút liền quyết định.



      Vị cảnh sát gật đầu, đầu tiên là đưa nghi phạm vào trong xe, sau đó liền ở bên đường chờ hồi, cho đến sau khi hai người lái xe cùng bọn họ, hai xe đồng thời về trụ sở cảnh sát.



      ***********



      Tin tức tổng giám đốc công ty quốc tế Sang Dân dính líu đến việc giết người thành nhất thời trở nên sôi nổi trong xã hội thượng lưu, nữ nhân vật chính Thời Mễ Mễ dưới bôi nhọ của những người cố ý bị gán cho là hồ ly tinh, nhưng những ngày gần đây, tất cả tin tức báo đài toàn bộ đảo lại hướng Thời Mễ Mễ, đem viết trở thành người phụ nữ đại có suy nghĩ, có trí tuệ, độc lập tự chủ.



      Vì sao lại như vậy?



      Bởi vì sau khi truyền thông đưa tin, Thời Mễ Mễ bị dân chúng gán cho là hồ ly tinh, rất rất nhiều nhân vật tinh của xã hội, những người đàn ông độc thân hoàng kim, trước giờ đều chịu nhận phỏng vấn của truyền thông, mỗi người lại chủ động gọi điện đến công ty truyền hình ngỏ lời sẵn lòng bảo đảm cho , hơn nữa nội dung cuộc chuyện của mỗi người đều cơ bản giống nhau khen ngợi xinh đẹp lại thông minh như vậy, hơn nữa vô cùng tin tưởng nhân cách làm người của .



      Trời ơi, những nhân vật tinh của xã hội, những người đàn ông độc thân hoàng kim kia, những người đàn ông khiến cho phụ nữ chạy theo như vịt, mỗi ngày cầu nguyện chỉ cần khiến cho bọn họ quen biết người hoặc là làm cho người trong đó nhìn trúng họ, cho dù tuổi thọ của bọn họ lập tức giảm 10 năm cũng nguyện ý, tất cả bọn họ lại đỡ cho Thời Mễ Mễ!



      Trời ơi, thần tượng, Thời Mễ Mễ là thần tượng của bọn họ!



      ra chính là muốn thông minh, tư tưởng độc lập tự chủ giống như như vậy mới dễ dàng khiến cho những bạch mã hoàng tử kia nhìn trúng, rất cám ơn rồi.



      Thế là phong trào Thời Mễ Mễ liền như vậy xảy ra bất ngờ, cuốn sạch tâm hồn của những ôm mộng, vì làm đẹp xã hội thổi vào hơi thở mới tràn đầy sức sống.



      *******



      ”Xin hỏi…có thể làm phiền kí cho tôi cái được ?”
      4 người ngồi xung quanh bàn đồng thời ngẩng đầu nhìn người mới đến, chỉ thấy khoảng hơn 20 tuổi, ăn mặc thời thượng, có chút hương vị của Thời Mễ Mễ, ánh mắt chuyển chăm chú nhìn Thời Mễ Mễ, hai tay đưa ra quyển sách cây bút.



      ”Tiểu thư phải nhận nhầm người chứ, chúng tôi ở đây có ngôi sao, xin hỏi muốn xin chữ kí của ai?” Duẫn Thắng Nam hỏi.



      ”Tôi nhận sai, tôi muốn xin tiểu thư Thời Mễ Mễ kí tên cho tôi. Xin hỏi có được ?” cung kính nhìn Thời Mễ Mễ.



      ”Đương nhiên có thể.” Thời Mễ Mễ phóng khoáng trả lời, sau đó nhận lấy đồ trong tay ấy, nhanh chóng tự nhiên kí lên chữ Mễ, lại ở chữ Mễ viết thêm x2, sau đó đem quyển sách trả lại cho .



      ”Cám ơn.” ấy vui mừng kích động , sau đó cúi chào cái, ôm quyển sách có chữ kí tự tay viết của Thời Mễ Mễ vô cùng hài lòng xoay người rời .



      ”Rốt cuộc đây là chuyện gì? Mễ Mễ cậu khi nào bước chân vào làng giải trí vậy, sao tớ biết?” Duẫn Thắng Nam khó hiểu hỏi.



      “Cậu biết? Thắng Nam bao lâu rồi cậu đọc tin tức?” Lữ Tư tin được trừng mắt hỏi Duẫn Thắng Nam.



      “Chẳng lẽ Mễ Mễ bước vào làng giải trí, sau đó lần liền nổi tiếng ngay cả báo đài cũng đưa tin?” Duẫn Thắng Nam mở lớn hai mắt.



      Ba người còn lại đều dùng thái độ giống như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn ấy, sau hồi, Thời Mễ Mễ bật cười lắc đầu.



      ”Dạo này rốt cuộc cậu bận rộn cái gì, tớ bận đương, Bồng Khiết bận cùng chồng cậu ấy tạo người….”



      ”Mễ Mễ!” Uông Bồng Khiết nhịn được kêu lên.



      Thời Mễ Mễ nhìn ấy đỏ mặt, tiếp tục : ”Tư còn lại là bận….”



      ”Bận công việc.” Lữ Tư nhanh chóng ngắt lời , ”Gần đây tớ đều bận làm kiếm tiền, rất ít lên mạng chat chit, mà cái này đều do Thắng Nam, nếu phải cậu ấy kiên quyết muốn giành công việc với tớ, bây giờ tớ cũng cần khổ sở như vậy.” lộ ra bộ dạng đáng thương hề hề.



      ”Cậu sai rồi, cậu nên cám ơn tớ mà phải trách tớ, bởi vì nếu như phải tớ, khẳng định bây giờ cậu bị tên ác ma Viên Tiêu kia làm cho chết rồi.” Duẫn Thắng Nam sau đó quay đầu về phía Mễ Mễ. ”Lúc nãy phải cậu hỏi dạo này tớ bận gì sao? Đây là câu trả lời.”



      “Có khoa trương như vậy sao?”



      ”Đâu chỉ khoa trương, ta căn bản là ….” Duẫn Thắng Nam đột nhiên ngậm miệng.



      ”Là cái gì?” Lữ Tư tò mò hỏi.



      ”Thôi , các cậu còn chưa cho tớ biết lúc nãy kia vì sao muốn chữ kí của Mễ Mễ?” lắc đầu, trở lại vấn đề nhìn 3 người bọn họ.



      ”Cái này để tớ .” Lữ Tư lập tức cướp lời, sau đó liền đem tất cả tin tức tạp chí và những chuyện Mễ Mễ với sau này, toàn bộ đều ra.



      ”Mễ Mễ, cậu quen biết những doanh nhân nổi tiếng kia khi nào thế?” Sau khi nghe xong Lữ Tư thuật lại, Duẫn Thắng Nam hỏi.



      ”Quen lâu rồi.” Thời Mễ Mễ trả lời.



      ”Sao cậu chưa bao giờ ?”



      ”Tớ sao?” để tâm lắm.



      ”Cậu chưa !” Duẫn Thắng Nam có chút tức giận thầm oán.



      ”Thắng Nam, cậu tức giận sao? Sao vậy? chẳng lẽ trong những người Mễ Mễ quen biết có kẻ thù của cậu?”



      Uông Bồng Khiết đoán.



      “Cậu sai.”



      ”Á?! Là ai?”



      Ba người đồng thời trợn trừng hai mắt nhìn .



      ”Chuyện này các cậu cần lo.”



      ”Nhưng…”



      ”Được rồi, hôm nay tập hợp là tổ chức để Mễ Mễ chia tay cuộc sống độc thân. Đến đây Mễ Mễ, tớ kính cậu.” Duẫn Thắng Nam giơ chén rượu lên với Thời Mễ Mễ. ”Tớ chúc cậu và Đoàn học trưởng bạch đầu giai lão, vĩnh dục ái hà.” (bên nhau đến già, trăm năm hạnh phúc.)



      ”Trời ơi! Thắng Nam sao cậu chưa uống rượu say? Bây giờ là thời đại nào rồi, còn dùng những lời chúc phúc cổ xưa như vậy?” Lữ Tư chịu được kêu lên.



      ”Được, vậy để cho cậu .”



      , cổ xưa rất tốt, tớ thích lời chúc mừng cổ xưa.” Thời Mễ Mễ nhanh chóng , để tránh cho Lữ Tư đống thuật ngữ đại mạng làm cho nghe hiểu gì, chứng minh lạc hậu.



      “Muốn cổ xưa phải ? Cũng được, các cậu nhất định biết mạng các loại người đều có, đặc biệt là người văn, nghe đây. Chúc cậu, kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi. Thiên trường địa cửu tẫn, thử ái miên miên vô tuyệt kì.” (kết thành vợ chồng, ai người ân ái nghi ngờ. lâu như trời đất có lúc hết, tình này mãi mãi biến mất.)



      ”Rốt cuộc cậu cái gì vậy?” Thời Mễ Mễ khóc ra nước mắt, hai người khác thái độ mặt cùng kém bao nhiêu.



      ”A, nghe hiểu sao? Ý tứ chính là….”



      “Thôi quên , mỗi lần cậu càng giải thích càng phức tạp, tớ hiểu quá mà.” Thời Mễ Mễ ngăn cản tiếp tục giải thích, hai người khác lại mãnh liệt gật đầu phụ lên tiếng phụ họa theo. ”Bồng Khiết, đến lượt cậu chúc phúc tớ, hi vọng cậu đơn giản chút, cậu biết trước đây lúc học tớ đều bận bịu làm đẹp, căn bản nghe giáo viên cái gì, cho nên xin càng đơn giản càng tốt được ? Đừng thử thách kiến thức học vấn của tớ.” đùa.



      ”Yên tâm, cậu tuyệt đối có thể nghe hiểu tớ .” Uông Bồng Khiết , ”Chúc cậu____hạnh phúc.”



      ”Ha ha…” Thời Mễ Mễ nhất thời cười lớn thành tiếng, ”Cái này tớ thích, đơn giản ràng vào trọng điểm.”



      Uông Bồng Khiết hơi mỉm cười.



      ”Ai, hâm mộ các cậu đều tìm được nơi về, tớ cũng muốn kết hôn.” Lữ Tư đột nhiên tức cảnh sinh tình than thở.



      ”Sao vậy? Tớ cho là cậu chỉ cần có máy tính, có bạn mạng là đủ rồi, sao đột nhiên muốn kết hôn rồi?”



      ”Thấy các cậu hạnh phúc như vậy đương nhiên muốn rồi, bất quá tớ cũng giống như các cậu gặp được vận tốt, tìm được người đàn ông có tiền lại các cậu, cho nên nghĩ nghĩ lại độc thân vẫn tốt nhất, nhưng là…..ai, đấu tranh quá.”



      ”Tớ thấy cậu quá nhàn rỗi, đổi lại là tớ làm việc còn có thời gian, nào có thời gian chuyện đương? Hơn nữa tình lại thể làm đồ ăn, mà đàn ông có thể phút trước cậu, phút sau lại chuyển người người khác, đàn ông như vậy muốn làm gì? như tiền rất thực tế, hơn nữa cần lo lắng ngày nào đó nó phản bội cậu.”



      Giọng trào phúng của Duẫn Thắng Nam vừa rơi xuống, xung quanh đột nhiên xuất im lặng bình thường. Thời Mễ Mễ, Uông Bồng Khiết, Lữ Tư ba người hẹn mà đều dùng ánh mắt nghi ngờ, thăm dò nhìn .



      ”Thắng Nam phải là cậu từng chịu tổn thương tình cảm chứ?” Lữ Tư là người đầu tiên nhịn nổi lên tiếng hỏi.



      Duẫn Thắng Nam đột nhiên cứng đờ, nhưng lập tức lại khôi phục được thái độ bình tĩnh: ”Sao cậu lại cho là như vậy? Chúng ta quen nhau lâu như vậy, có khi nào cậu thấy nó chuyện đương linh tinh đó , chuyện đương sao lại chịu tổn thương tình cảm?”



      “Cho nên việc là xảy ra trước khi quen bọn tớ phải ?” Thời Mễ Mễ .



      Duẫn Thắng Nam lại lần nữa cứng đờ, môi tự chủ mím lại thành đường. ”Chuyện quá khứ tớ quên.” cứng rắn .



      ”Sao có thể, nếu như….” Lữ Tư lập tứ kêu lên, lại bị Thời Mễ Mễ ngắt lời.



      ”Quên tốt, chuyện vui nên sớm quên .” Thời Mễ Mễ xong, nâng tầm mắt lên đụng ngay Đoàn Dục Thần từ đối diện đến đây. ”Úc, bị bắt rùi.”



      Uông Bồng Khiết 3 người trong nháy mắt quay đầu, nhìn thấy ngoại trừ Đoàn Dục Thần xụ mặt ra, người theo sau lưng vào quán bar này còn có Chương Kính vẻ mặt trầm lặng, bạn tốt Viên Diêu giống Chương Kính lúc nào cũng bận tối mày tối mặt lúc này mặt thái độ.



      ”Xong rồi” Uông Bồng Khiết thấp giọng kêu lên.



      Duẫn Thắng Nam lại vội vàng quay đầu lại, tỏ thái độ lạnh lùng làm như thấy, nâng ly rượu lên nhấp ngụm.



      Lữ Tư mở to hai mắt nhìn tất cả trước mặt, nghĩ thầm có phải mình bỏ lỡ mất kịch hay nào ?



      Thời Mễ Mễ mỉm cười đứng dậy đón Đoàn Dục Thần, nhón chân hôn cái.



      tới rồi!” dịu dàng , Đoàn Dục Thần lại chút phản ứng.



      bên khác tình hình cũng khác bao nhiêu.



      ”A, lão công.” Uông Bồng Khiết cẩn thận chào hỏi, Chương Kính lại chỉ cứng rắn nhìn , câu cũng .



      Mà Viên Tiêu sao, đứng ở phía sau từ đầu đến cuối im lặng , chớp mắt nhìn Duẫn Thắng Nam tự mình uống rượu. Lữ Tư chờ xem kịch đương nhiên là mở miệng.



      im lặng giữa 7 người khiến người khác chịu được.



      ”Uy, rốt cuộc là sao vậy? Các làm ơn mở miệng chuyện được !” Lữ Tư cuối cùng chịu được phá tan im lặng.



      ”Em có thai, thế nhưng lại còn chạy đến chỗ này uống rượu!” Chương Kính đột ngột dùng giọng đầy áp lực chuyện.



      ”Khiết!” Thời Mễ Mễ, Duẫn Thắng Nam, Lữ Tư 3 miệng lời đồng thanh kêu thành tiếng nhìn về phía , ”Sao cậu cho bọn tớ biết cậu có thai? Vậy mà cậu còn uống rượu!”



      ”Em còn uống rượu?” Chương Kính dùng giọng nguy hiểm từng từ .



      , em chỉ uống ngụm mà thôi, hơn nữa chuyện em mang thai còn chưa có chứng thực, chỉ là nghi ngờ mà thôi.” Uông Bồng Khiết có chút chột dạ .



      ”Nghi ngờ sao? Được rồi, bây giờ chúng ta kiểm tra, nếu như xác định em có thai, trước khi sinh con ra, ngoại trừ trong nhà, em chỗ nào cũng đừng nghĩ !” Chương Kính tức giận cả người run lên, xong trong nháy mắt ôm lấy thân hình của , thẳng mạch đem ra ngoài.



      ”Mễ Mễ_____” Uông Bồng Khiết quay đầu cầu cứu Thời Mễ Mễ, người ở phía sau lại vẫy vẫy tay với , bộ dạng ”Cậu nên ngoan ngoãn ở trong nhà chờ sinh ”, ánh mắt nhìn theo bị đưa ra cửa.



      ”Em cảm thấy Chương Kính làm như vậy sai?” Đoàn Dục Thần đột nhiên mở miệng.



      Di, đồng ý chuyện rồi? Cũng biết sợi dây thần kinh nào của đúng, lúc nãy sao lại tức giận vô cớ như vậy?



      ”Đúng, sai, em cảm thấy Chương Kính làm như vậy đương nhiên là đúng, dù sao phụ nữ có thai vốn nên uống rượu, cũng nên ngoan ngoãn ở trong nhà mới đúng.” gật đầu đồng ý.



      ”Được.” Đoàn Dục Thần cũng gật đầu , ”Lời này là em tự , em tự mình muốn làm như vậy.”



      ”Dát? Ý gì?”



      ”Em là cái đó của mình bao lâu đến cũng biết chứ?” Đoàn Dục Thần đột nhiên cúi người bên tai giọng .



      ”Dát?!” Thời Mễ Mễ lập tức quay đầu nhìn , trong đôi mắt trợn tròn lên kinh ngạc, nghi ngờ, khó có thể tin, vui mừng, lại pha lẫm sợ hãi v…v, tình cảm rắc rối, phức tạp. cúi đầu nhìn cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, …có thai rồi?!



      ”Mễ Mễ, là ngay cả cậu cũng có thai rồi?” Lữ Tư khó mà tin được nhìn vóc người vẫn yểu điệu của .



      ”Tớ…” Có thể sao? có thai rồi? ”Em có thai?” Thời Mễ Mễ nhìn Đoàn Dục Thần hỏi.



      ”E là vậy.” Đoàn Dục Thần chuyển mắt nhìn chăm chú.



      ”Trời!” đột nhiên che miệng lại, kích động lại vui mừng : ”Em sắp làm mẹ.”



      Xác định phản ứng của là vui mừng, mà phải là sợ hãi hay có bất cứ vui nào, trái tim đnag treo trung của Đoàn Dục Thần cuối cùng từ từ trở về chỗ cũ.



      luôn lo lắng trách làm tốt biện pháp tránh thai, hoặc là muốn có con nhanh như vậy, dù sao ham chơi, thích làm đẹp như vậy mà sinh con có thể thay đổi trạng bây giờ của rất nhiều, cho nên sợ thích có thai, cần đứa con này nhưng nhìn bộ dạng bây giờ, cuối cùng có thể thở phào hơi.



      Nhịn được cúi người hôn cái, nắm tay lên, 10 ngón tay đan vào nhau.



      ”Chúng ta về nhà , ngày mai cùng em khám phụ sản.” ôn nhu .



      ”Ân.” Thời Mễ Mễ nhìn gật đầu, vui mừng biết mình mang thai vẫn rung động trong lòng .



      Đứng thẳng dậy, Đoàn Dục Thần quay đầu nhìn về phía Viên Tiêu, Duẫn Thắng Nam và Lữ Tư .



      ”Tớ chịu trách nhiệm đưa các ấy về.” Viên Tiêu thể từ chối mở miệng .



      ”Cám ơn.” gật đầu với Viên Tiêu, sau đó dắt Thời Mễ Mễ ra ngoài.



      Hạnh phúc,====================
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :