1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vạn Kiếp Yêu Em - Thi Định Nhu (Trọn bộ 2 tập - full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 50

      Trả lại nguyên châu

      Tháng Tám, Bắc cực hề lạnh giá như Bì Bì nghĩ.

      Vùng băng giá dải cỏ xanh mơn mởn, những vùng trũng còn tích nước, mấy con chim mỏ dài vui vẻ hót líu lo cành cây.

      Bì Bì mặc chiếc áo lông rất dày, nhưng bên ngoài hoàn toàn lạnh lắm, thậm chí còn cần đội mũ.

      Cuối vùng băng giá là Bắc Băng Dương mênh mông vô bờ bến. Mặt trời nhô rất thấp, chỉ chuyển động ở phía chân trời, cả ngày lặn.

      “Mùa hè là thời khắc đáng quý nhất của chúng tôi trong năm”, Thiên Hoa ngồi bên cạnh lái xe , “Tháng Tám là mùa thu nơi đây, mùa đông cũng sắp tới rồi”.

      “Ừm, mùa hè đúng là lạnh lắm”, Bì Bì bỏ găng tay ra.

      con chim cắt lông trắng chao lượn . Phía xa vùng vịnh màu xám, khối đá to mọc đầy nấm màu đỏ, vài bóng trắng lướt qua ở phía xa.

      Bất chợt sống lưng thẳng lên, khóe mi ươn ướt, chỉ về bóng trắng đó, hỏi: “Kia là…”.

      “Đó là sói Bắc Cực.”

      ngượng ngùng rụt tay lại, có chút xấu hổ.

      lại phân biệt được sói và hồ ly.

      “Về mùa hè, lông của chúng tôi màu xám, khi nào đến mùa đông lông của chúng tôi mới chuyển sang màu trắng.”

      Thiên Hoa , Hạ Lan rất may mắn. Mùa hè ở Bắc Cực, chuột Lemming thường sống thành bầy đàn, rất dễ để săn mồi. Nếu như Hạ Lan đến đây vào mùa đông, có lẽ chẳng qua được tuần.

      có biết mùa đông nơi đây lạnh như thế nào ?”, Thiên Hoa dừng xe, giúp Bì Bì đeo chiếc ba lô du lịch to đùng lên lưng, sau đó về hướng cánh đồng hoang vu, “Đổ cốc nước xuống, nước còn chưa kịp chạm đất, vẫn lơ lửng trung bị đóng thành băng rồi”.

      tới nước, Bì Bì mới phát ra mình rất khát, lấy chai nước trong túi ra, ngửa cổ uống ừng ực lúc hết nửa bình.

      “Tay phải của sao thế?”, Thiên Hoa hỏi.

      đường dù làm bất cứ việc gì Bì Bì cũng chỉ dùng tay trái. Vì phép lịch nên Thiên Hoa cũng hỏi, đến bây giờ ta kìm lại được nữa rồi.

      “Bị thương ấy mà”, thờ ơ.

      Cánh tay phải của bị thương rất nghiêm trọng, cổ tay bị Triệu Tùng bóp vỡ, ảnh hưởng đến thần kinh, cho tới bây giờ cả cánh tay thể nhấc lên được nữa. có sức để duỗi tay, cầm nắm vật gì và cũng thể cầm bút viết.

      Để có thể đến được Bắc Cực cách nhanh nhất, hề đến bệnh viện, chỉ mua chút băng gạc ở hiệu thuốc rồi nhờ người băng bó qua loa, sau đó cùng Thiên Hoa lên máy bay rời khỏi thành phố C.

      Cánh tay rất đau, lúc đầu là đau nhức, cả dọc đường thể dựa vào thuốc giảm đau, sau đó cả cánh tay như bị tê liệt, cảm thấy đau nữa, nhưng đồng thời cũng có bất cứ cảm giác gì nữa.

      Hai người lên ngọn núi hoang vu cằn cỗi, vượt qua vùng đồng bằng, vượt qua những con đường quanh co, vượt qua sườn cỏ rồi đến thung lũng.

      Cả chặng đường dài Bì Bì dám chuyện, bởi vì Thiên Hoa tập trung vào việc lần tìm tung tích của Hạ Lan Tịnh Đình.

      Bôn ba suốt ba tiếng đồng hồ, đột nhiên Thiên Hoa dừng bước, chỉ tay về phía triền núi vắng lặng, , “Có lẽ ấy ở gần đây”.

      Trái tim Bì Bì bất chợt đập nhanh, kiễng chân lên nhìn về bốn phía, nhưng chẳng phát thấy điều gì.

      Trước mắt chỉ là vùng đồi núi rộng lớn với màu xám xịt.

      quay đầu lại, nhìn Thiên Hoa.

      Thiên Hoa liền nhắm mắt, đứng im giữa đất trời lúc lâu, rồi đột nhiên quay người về hướng Đông.

      Bì Bì vội vàng theo sau.

      sườn núi ngổn ngang những khối đá lớn, bên bám đầy rong tảo đá rực rỡ muôn vàn màu sắc.

      Vén đám cỏ dại sang hai bên, giữa khối đá liền ra hang động.

      Nơi đây rất nhiều hang động, cửa động này vô cùng bí mật.

      Bì Bì biết Hạ Lan Tịnh Đình ở đây bởi vì ngửi thấy mùi dương xỉ nồng đậm.

      cúi người nhìn vào, hang động rất sâu, bên trong toàn màu đen kịt.

      Trong hang động sâu hun hút ấy truyền ra hơi thở gấp gáp yếu ớt.

      Có lẽ vẫn bị thương, thể cử động được.

      liền đứng dậy, lo lắng hỏi Thiên Hoa, “ ấy có ra ngoài ?”.

      Thiên Hoa liền lắc đầu, “ đâu, tôi nghe sau khi Triệu Tùng đưa ấy tới đây, ấy vẫn luôn trốn trong hang, chưa bao giờ ra ngoài cả. ấy bị thương rất nặng, mọi người đều tin rằng đây là huyệt mộ mà ấy chọn. Cứ cách ngày lại có hồ ly mang đồ ăn đến cho ấy. Dù sao Hạ Lan cũng là thủ lĩnh của giới hồ ly, tới khi chết vẫn được hưởng đặc quyền”.

      Bì Bì kìm được, , “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”.

      hãy mở nắp lọ thủy tinh ra, rồi đặt vào trong hang, chân nguyên của ấy tự động kiếm tìm chủ nhân của nó.”

      liền mở ba lô, lấy lọ thủy tinh mà coi như tính mạng mình ra.

      Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy lọ thủy tinh trong suốt này, Thiên Hoa ngẩn người, hỏi: “Sao lại có những hai viên ngọc vậy?”.

      “Chúng bay ra từ người Triệu Tùng khi ta chết, tổng cộng có ba viên nhưng khi đó vỡ mất viên. Tôi nghĩ, viên ngọc màu tím nhạt chắc chắn là của Hạ Lan. Còn viên ngọc màu xanh tôi biết của ai. Hạ Lan , Triệu Tùng giết Thanh Mộc và nuốt chân nguyên của ông ấy. Vậy nếu như viên ngọc này phải của Triệu Tùng là của Thanh Mộc.”

      Thiên Hoa nhìn chằm chằm vào hai viên nguyên châu bồng bềnh trôi nổi trong lọ thủy tinh, hít hơi sâu, gật đầu , “Có lẽ viên màu xanh là của ngài Thanh Mộc. Hồ tiên vạn năm mới có nguyên châu màu như vậy. Nếu như nuốt nó vào, Hạ Lan tăng thêm rất nhiều công lực.”

      Bì Bì khẽ cười.

      Nếu như viên ngọc màu xanh da trời biến mất, lời nguyền của ngài Thanh Mộc cũng biến mất.

      Vậy chỉ còn sống được hai năm rưỡi nữa thôi.

      Chỉ cần chạm lên nó, viên ngọc đó vỡ tan như bong bóng xà phòng.

      Nhưng làm vậy, “Nếu như, sau khi trả nguyên châu về chủ, ngài Chủ tế chỉ là thủ lĩnh cao nhất trong tộc hồ ly, mà ban ngày cũng có thể nhìn thấy mặt trời sao?”

      “Đúng vậy!. ấy còn là kẻ mù nữa.”

      Bì Bì đặt lọ thủy tinh vào trong hang, sau đó mở nắp ra.

      Hai người cùng lùi lại, đứng đợi bên ngoài.

      ấy phải mất bao nhiêu thời gian để khôi phục hình người?”

      “Tròn năm. Vốn dĩ cần lâu như vậy, nhưng vì ấy bị thương.”

      “Vậy tôi ở đây trông chừng ấy.”

      nhìn thấy đàn sói ban nãy rồi chứ? muốn vùi thân trong bụng sói hả? Mùa đông cũng sắp tới rồi, muốn chết cóng à?”

      “Ngộ nhỡ trong thời gian xảy ra chuyện gì….”

      yên tâm , tôi ở đây trông chừng ấy, bảo vệ cho ấy được an toàn.”

      Bì Bì vui mừng như phát điên, kìm được nắm chặt tay Thiên Hoa, “Cảm ơn , Thiên Hoa!”

      ngờ Thiên Hoa vội rút tay lại, cười lạnh, “ đừng vui mừng quá sớm, tôi có diều kiện.”

      “Điều kiện?” Bì Bì ngẩn người, trái tim bắt đầu đập loạn, “Điều kiện gì?”

      “Mong sau này đừng bao giờ tới tìm ấy nữa?”. Thiên Hoa nhìn vào mắt Bì Bì, “ ấy đợi chín trăm năm, tôi cũng đợi ấy năm trăm năm rồi. đời của rất ngắn, sang kiếp khác còn nhớ chuyện gì nữa. Thế nhưng năm trăm năm qua, từng phút tôi đều nhớ , từng phút tôi đều đau khổ. cảm thấy tôi cũng nên có được cơ hội sao?”

      đợi Bì Bì trả lời, Thiên Hoa lại tiếp, “Huống hồ, chuyện này có ý nghĩa với ? Mất nguyên châu, Hạ Lan mất hoàn toàn ký ức khi trước, ấy thể quen được nữa. Nếu ấy còn nhận ra , chúng ta hãy bắt đầu lại từ vạch xuất phát. Hãy tin tôi, lần này tuyệt đối thể có nhiều cơ hội hơn tôi đâu. Con người và hồ ly có cuộc sống khác biệt, hãy nhanh chóng trở về với cuộc sống của mình, hãy quên tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây ."
      Bì Bì thấy nhói trong đau trong lòng.
      " có đồng ý với tôi ?" Thiên Hoa .
      Do dự lát, cuối cùng gật đầu.
      Sau đó đột nhiên mở to mắt, " nhìn kìa..."
      hiểu vì sao viên ngọc màu xanh da trời bỗng bay từ trong ra, khẽ khàng lơ lửng ở cửa hang.
      Bì Bì như ngừng thở, thấp giọng hỏi, "Sao thế?"
      Dáng vẻ của Thiên Hoa cũng rất mơ hồ , "Đây là viên nguyên châu của bố Hạ Lan, theo lý mà , sau khi rời khỏi nguyên chủ, nó tự động tìm kiếm ai có huyết thống gần nhất với chủ của nó để nương nhờ thân thể người đó . Trừ khi Hạ Lan cần nó."
      "Vậy chúng ta phải làm sao? Cứ để cho nó bay ở đây như vậy à?"

      ánh sáng kỳ dị lóe lên trong mắt, Thiên Hoa bất chợt cúi người xuống, miệng há to.

      Trong giây phút ấy, tay Bì Bì vội vàng vung mạnh cái, đầu ngón tay chạm vào viên ngọc, “bụp” tiếng, viên ngọc vỡ tan, rồi biến mất trong trung.

      Thiên Hoa giận dữ đứng lên quát, “ làm gì vậy?”

      “Xin lỗi,” Bì Bì : “Viên nguyên châu đó phải của .”

      Thiên hoa cười lạnh: “ dám hủy viên nguyên châu của trưởng lão cao nhất trong tộc hồ ly, là gan to bằng trời!”, rồi ta vung tay tát cái.

      Bì Bì bỗng thấy bên tai đau rát, khi quay đầu lại, phát ra viên my châu vẫn luôn làm bạn với mình bất chợt nằm gọn trong tay Thiên Hoa. ta ngẩng đầu, nuốt viên my châu vào bụng.

      “Xin hãy trả lại my châu cho tôi!” Bì Bì hờ hững , “Tôi hứa với đến tìm ấy nữa, đây là vật kỷ niệm duy nhất Hạ Lan để lại cho tôi.”

      sai, nhưng nếu my châu vẫn nằm trong tay , chỉ cần hai người ở gần nhau, ấy vẫn shâu cho tôi”, đôi mắt Bì Bì híp lại.

      “Có giỏi tới đây bắt tôi nhả my châu ra”, Thiên Hoa cười đùa vẻ thắng lợi.

      Bì Bì chậm rãi lấy từ trong túi áo ra mảnh gỗ màu đen.

      Mặt Thiên Hoa lập tức biến sắc, ngẩng đầu lên, lớn tiếng, “Mấy trăm năm nay, Thiên Hoa tôi chỉ biết khép nép cung phụng trước mặt mình Chủ tế thôi. Quan Bì Bì, nếu muốn lấy lại viên my châu này, hãy châm lửa . Muốn tôi nhả nó ra ư, đừng mơ!”.

      rồi, ta nhắm mắt, ngẩng đầu chịu chết.

      Bì Bì nhìn ta với sát khí đằng đằng, lúc lâu sau bèn vứt mảnh gỗ xuống đất, “Xin …hãy lòng ấy.”

      Thiên Hoa ngạc nhiên mở mắt ra, phát vẻ mặt Bì Bì lạnh băng, ánh nhìn như phát điện.

      có gật đầu ?’’

      Thiên Hoa gật mạnh đầu.

      Vùng hoang mạc thổi tới cơn gió, cùng với nó là cái lạnh đến thấu xương.

      Bì Bì nhìn vào hang động, sau đó đeo ba lô lên, về phía trước, ngoảnh đầu nhìn.

      được khoảng trăm bước, bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn.

      triền núi màu xám phía xa xa, bóng trắng đứng đó, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, nó có vẻ độc và yếu ớt.

      nhìn chăm chú về phía đó, trong chốc lát quên cả hít thở

      tự với lòng mình: Hạ Lan, cuối cùng em cũng nhìn thấy rồi.

      Khoảnh khắc này quả nhiên là sinh ly tử biệt.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 51

      Kết ái

      Cuối cùng Bì Bì cũng hiểu, trong những câu chuyện hoang đường, người hoang đường luôn có hạnh phúc của riêng mình.

      Mỗi lần Sisyphus đẩy khối đá to lên đỉnh núi, ta được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy mặt đất, ta hiểu ra đáng quý của sinh mạng và ý nghĩa của lao động.

      Ai lặp lại là chẳng ích gì?

      Trong những lần lặp lại, sinh mệnh được thay đổi từng chút từng chút , và trong mỗi lần lặp lại ấy, chúng ta đến khởi đầu mới.


      Bì Bì vẫn thi đỗ nghiên cứu sinh. Sau lần thi vòng hai, kiểm tra sức khỏe, cứ ngỡ mình được nhận giấy báo đỗ, cho đến tận cuối tháng Tám mới được thông báo là mình trượt trong kỳ thi này.

      đến vì sao nhưng biết nguyên nhân.

      kịp thời chữa trị, nên cánh tay phải của bị thương nghiêm trọng, tới mức ảnh hưởng tới dây thần kinh. Tay phải thể nhấc lên, thể cầm đồ, dần dần cơ thịt của cả cẳng tay và bàn tay đều bắt đầu teo lại. Ngón tay có cảm giác, mỗi ngày cứ nắm lại như con giun. đến rất nhiều bệnh viện và tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng vẫn sao chữa khỏi được.

      Song cũng nhanh chóng học được cách đánh máy bằng tay trái, tốc độ hề chậm.

      chuyển vào sống trong căn nhà bên đường Nhàn Đình, tự học lấy nghệ thuật làm vườn, sửa sang lại hoàn toàn vườn hoa của Hạ Lan Tịnh Đình.

      Mỗi khi hoàng hôn xuống, lại pha ấm trà, ngồi ghế mây thưởng thức hoa cỏ do tự tay mình trồng.

      còn nhớ câu của Hạ Lan Tịnh Đình, rằng linh hồn cũng có mùi hương riêng. Chỉ cần còn có chút ký ức, cho dù là những ký ức vụn vặt, xa vời, mỗi khi nhớ về , đều có thể lần theo gió mà đến đây.

      Thế nhưng ngày nào cũng nhớ da diết, nhớ đến từng ngày hai người trải qua, từng tình tiết xảy ra khi hai người ở bên nhau. Nếu như linh hồn cũng có hương thơm, nhất định mùi hương ấy rất mạnh, rất nồng.

      Mỗi lần gió thổi qua cửa sổ, chiếc chuông gió kêu leng keng, đều bất giác nhìn ra bên ngoài, tưởng tượng ra người mặc áo gió đeo kính đen tiến về phía mình.

      Thế nhưng, Hạ Lan Tịnh Đình chưa bao giờ đến cả.


      cũng thường xuyên về nhà thăm bà và bố mẹ mình.

      Mọi người rất thương , lần nào về cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho .

      Cứ cách mấy ngày bà và mẹ lại cãi nhau lần, vẫn làm người hòa giải, cuối cùng vẫn có người giận dữ đập cửa bỏ , đến nửa đêm lại lặng lẽ mò về ngủ.

      Chẳng có cách nào cả, đây chính là cuộc sống của con người.


      Bì Bì mở tiệm hoa trong chợ hoa dưới chân núi. bán hoa, bồn cảnh và cả cây giống nữa. Kỹ thuật làm vườn của ngày cao, kiếm được chút tiền, ngày có danh tiếng trong nghề, thường xuyên được những người xung quanh mời đến chăm sóc vườn và trồng hoa, thiết kế vườn giúp họ. Bì Bì rất thích công việc này, hoa và đất khiến cảm thấy vô cùng thân thiết.

      Đôi khi cũng hoang tưởng rằng ngày, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên trở về ngôi nhà này, việc đầu tiên hai người cần làm chính là gì hết, thẳng đến đáy giếng thể tình của mình.

      Mặc dù Hạ Lan Tịnh Đình còn nhận ra nữa, nhưng có lẽ cơ thể và da thịt họ vẫn còn lưu lại phần ký ức.

      ngừng trồng hoa mẫu đơn, hy vọng khi Hạ Lan Tịnh Đình quay về bị đói, có thể tiếp đãi bằng thứ đồ ngon nhất.

      Tất cả những điều đó đều chỉ là hy vọng.

      Hơn bốn năm nay, Hạ Lan Tịnh Đình chưa trở lại bao giờ.


      Ngày nọ, bán hoa trong tiệm, đột nhiên thấy chiếc xe con màu đen dừng trước cửa, người đàn ông trẻ vô cùng khôi ngô tuấn tú bước từ xe xuống.

      Người đàn ông ấy khoác mình bộ comple thẳng thớm, tay ôm bó hoa hồng to, đến trước quầy hàng, rồi bất thình lình quỳ gối xuống: “Bì Bì, làm vợ tớ nhé, được ?”.

      ngồi chiếc ghế cao trong quầy hàng, ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra đó là Gia Lân.

      “Gia Lân?”

      Vừa để ý chút, quầy hàng xuất thêm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sáng, “Là tớ đây”.

      “Cậu về rồi à?”

      “Đúng thế.”

      nhìn chiếc nhẫn được nạm viên kim cương lớn, “Cậu phát tài rồi sao?”.

      “Đúng.”

      biết phải gì, bèn , “Chúc mừng cậu”.

      “Bì Bì, làm vợ tớ nhé, được ?”

      buồn suy nghĩ trả lời ngay, “”.

      “Tớ vừa biết tin cậu bị thương ở tay, đừng lo lắng, sau này tớ chăm sóc cho cậu.”

      “Vì sao cậu lại muốn chăm sóc cho tớ?”, hỏi.

      “Bởi vì tớ cậu”, Gia Lân lớn tiếng, “Ngày trước tớ sai, hãy để tớ được lòng và thủy chung cậu lần này!”.

      Bì Bì liền trả lại nhẫn cho Gia Lân, thờ ơ , “Cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng xin lỗi, tớ còn cậu nữa rồi”.

      “Bì Bì”, Gia Lân vội , “Cậu luôn là lương thiện nhất, có thể cho tớ cơ hội nữa ?”.

      ”, lại tiếp, “, mà kohong ”.


      Gia Lân thường xuyên tới thăm , đồng thời cũng thường xuyên tới thăm bà và bố mẹ , thậm chí còn bảo cả bố mẹ mình mang lễ cao quà lớn đến nhà đặt vấn đề cho mình.

      Nhưng cho dù cậu có gì, có nghĩ ra cách gì, Bì Bì vẫn cương quyết đồng ý.

      may, mùa thu sắp đến, Bì Bì còn có nhiệm vụ của mình, bèn tìm cái cớ rồi rời khỏi thành phố C.


      Hằng năm mỗi độ thu sang, đều đến các nông trường ở tỉnh Thiểm Tây và vùng Đông Bắc mua hồ ly. thuê mười mấy người huấn luyện đến nông trường ở núi Đại Hưng An của Hạ Lan Tịnh Đình lúc trước để huấn luyện các kỹ năng sống cần thiết trong cuộc sống hoang dã cho hồ ly. Sau đó đưa từng đám từng đám đến các vùng núi rừng khác nhau sinh sống. Địa điểm xa nhất chính là Siberia. Mỗi mùa đông đều trải qua những lộ trình dài những con tàu ở phương Bắc, để kiếm tìm thêm những nơi hồ ly có thể sinh sống.

      Mùa đông năm nay cũng ngoại lệ. lựa chọn tuyến đường sắt qua Siberia nước Nga. Từ Vladivostok1 xuất phát về hướng Đông, vượt qua tám múi giờ, đưa hai nghìn con hồ ly đến vùng rừng rậm và thảo nguyên dọc đường theo từng nhóm. Đây là con đường sắt dài nhất thế giới, cả lộ trình hơn chín nghìn kilomet, liền mất khoảng sáu ngày rưỡi. Hoàn thành xong mọi việc, từ Ulan-Ude nằm ở bờ phía Đông hồ Baikal, chuyến tàu khác từ Chita vào Mãn Châu. Thanh toán vài tài khoản trong công ty dịch vụ hậu cần ở Mãn Châu, sau đó mua vé trở về Bắc Kinh.

      1 Là trung tâm hành chính của Primorsky Krai, Nga.

      Chuyến tàu hỏa bắt đầu lắc lư chuyển bánh.

      rất thích cảm giác ngồi xe, nó giống như chuyến tàu rời bến, ở bờ bên này cũng chẳng thuộc bờ bên kia, tựa như vào con đường dài vô tận chẳng có điểm dừng, tâm trạng lênh đênh chẳng nơi nương tựa của được thoải mái phát triển cách mục đích trong hành trình lênh đênh nơi thuộc về ấy.

      cứ nhìn mãi ra phong cảnh bên ngoài cửa thời gian dài,
      uống hết cốc trà này đến cốc trà khác. Hành khách trong xe thấy chỉ hoạt động được bằng tay, ai nấy đều hết lòng giúp đỡ, họ chủ động đến xách hành lý giúp . rất thích nhiệt tình hiếu khách của người Đông Bắc, nhưng chẳng có hứng đâu mà trò chuyện cùng họ. Bởi vì những việc liên quan đến , liên quan đến nghiệp của đều rất đỗi ly kỳ, thôi, hễ nhắc đến là khơi gợi lòng hiếu kỳ của người khác, họ nhất quyết phải truy hỏi đến cùng. Thà rằng gì cả, còn hơn là ấp úng mấy câu cho qua chuyện.

      Về ưu điểm của những chuyến du lịch đường dài cũng chẳng có gì đáng nhắc đến. Ngồi trong toa tàu, đọc hết cuốn tiểu thuyết võ hiệp, xem xong hai bộ phim điện ảnh, cảm thấy mệt mỏi bèn chìm vào giấc ngủ. Đoàn tàu chạy được hai mươi tám tiếng đồng hồ, đến ba giờ sáng hoàn toàn tỉnh giấc, chuyến tàu dừng tại ga Thiên Tân. xuống sân ga hít thở chút khí giá lạnh của mùa đông. Khi lên tàu bỗng thấy đói bụng.

      Toa bán đồ ăn được thiết kế theo kiểu mới ở ngay bên cạnh, ngoài việc cung cấp ba bữa ăn, ở đó còn có quầy bar theo kiểu cách tân, cung cấp các loại rượu và đồ uống. vào gọi cốc trà sữa và hai miếng bánh ngọt, nhân viên rất vui vẻ, pha cho cốc trà sữa thơm ngào ngạt, hai miếng bánh ngọt dường như mới được lấy từ trong lò ra. tay cầm cốc trà sữa, tìm chỗ nào đó để ngồi.

      Trong toa có mấy vị khách, bốn người ngồi túm tụm lại với nhau chơi bài. người đàn ông mặc áo gió màu đen ngồi ghế trước mặt .

      Nhìn khuôn mặt người đàn ông ấy, bỗng thấy chấn động trong lòng, suýt chút nữa làm rơi cốc trà sữa tay xuống đất.

      Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn , rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong tay nắm chặt cốc nước lạnh.

      Hóa ra thực còn nhận ra nữa rồi.

      bỗng cảm thấy nản lòng, bàn tay như còn sức lực, cộng thêm đoàn tàu vào ngã rẽ, chiếc khay tay liền đứng vững, “bụp” tiếng, cốc trà rơi xuống sàn. vội vàng cúi người xuống nhặt, ngờ hai miếng bánh khay cũng rơi xuống, lăn tới gầm bàn. Tay trái vốn linh hoạt bằng tay phải, chỉ có thể nhặt từng thứ lên . định với người nhặt thứ đồ lăn xa nhất, đột nhiên bàn tay vươn tới nhặt giúp miếng bánh quyệt đầy bơ bên , rồi vứt vào thùng rác.

      Trái tim loạn nhịp, biết nên làm thể nào mới phải. cảm ơn tiếng, rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh, sau đó liền nhận ra đây là chỗ ngồi của người ta, bèn vội vàng đứng dậy, “Xin lỗi, tôi ngồi nhầm chỗ rồi.”

      sao, tôi có thể ngồi chỗ đối diện.”, ngăn bước chân , ép ngồi lại vị trí đó.

      vẫn muốn uống trà sữa chứ? Tôi lấy giúp .”, điềm đạm , dáng vẻ rất ga lăng.

      biết vì nhìn thấy cánh tay bình thường của nên muốn giúp .

      chưa kịp từ chối tới quầy bar. Biết chỉ là vô tình làm đổ cốc trà sữa nên nhân viên phục vụ làm cốc khác cho hề tính tiền.

      bưng cốc trà sữa đến, rồi đặt cẩn thận bên tay trái .

      “Cảm ơn” lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình.

      “Đừng khách sáo.” cười khẽ.

      Bất giác, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt , tham lam ngắm nhìn từng chi tiết người .

      chẳng thay đổi gì, nụ cười, hình dáng, giọng , thậm chí cả ngữ khí khi trò chuyện đều giống y hệt trước đây.

      Nhưng trong mắt còn nét u buồn như trước, có vẻ trẻ hơn, tuấn hơn, và cũng tràn đầy sức sống.

      cứ ngẩn người nhìn chằm chằm, lúc lâu sau bèn ho lên tiếng, vội vàng thu lại ánh nhìn, cười thẹn thùng, “Nhìn rất giống người mà tôi quen. Vừa rồi khiến tôi giật mình, tôi cứ ngỡ là ấy .”

      Dứt lời liền thấy hối hận ngay. như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm, mà lại mang theo ý cợt nhả, cố tình tiếp cận làm quen với người ta.

      “Vậy sao?”, bán tính bán nghi, “ là người ở đâu vậy?”

      “Tôi sống ở thành phố C.”

      có vẻ ngơ ngác, như thể chưa từng nghe qua tên thành phố này.

      “Còn ?”

      “Tôi từng sống ở rất nhiều nơi, mấy năm gần đây tôi sống ở Helsinki, thủ đô của Phần Lan.”

      “Xa như vậy sao? Thế là Hoa kiều à?"

      “Cứ cho là như vậy ."

      có biết tiếng Phần Lan ? "

      "Biết."

      "Vậy đến Trung Quốc du lịch à ?"

      "Ừm…Đúng vậy."

      "Làm quen chút nhé, tôi họ Quan, tên là Quan Bì Bì", đưa tay ra.

      "Tôi họ Hạ Lan", chần chừ lúc, bắt tay , bàn tay rất ấm áp, rất mạnh mẽ, "Hạ Lan Huề."

      "Huề ? Là chữ Huề nào ?"

      " đoán thử xem, nếu như đoán đúng, có thể đưa ra cầu với tôi, tôi cố gắng hết sức để hoàn thành nó giúp ", cách thần bí.

      "Tôi được đoán mấy lần ?".

      " lần."

      "Có phải chữ Huề bên cạnh có bộ Giác ? Chữ Huề có số nét nhiều nhất ấy ?"

      lộ vẻ ngạc nhiên mặt, :" , là chuyên gia từ điển sao ?"

      " phải"

      Nghĩ lúc, , "Có phải bây giờ đến lượt tôi đưa ra cầu ?"

      "Đúng thể."

      " có thể đến phòng tôi giúp tôi việc ?"

      "Đương nhiên là được rồi", trong chuyến dài lặng lẽ, cuôi cùng cũng gặp được việc thú vị, cười rất vui vẻ.

      theo đến phòng của , bên trong chỉ có mình ở.

      tàu có thiết bị sưởi ấm, chỉ mặc có chiếc áo vải bông. Bất chợt đưa tay vụng về cởi từng chiếc khuy áo ra.

      Lỗ khuyết rất , nên tháo khuy ra phải chuyện dễ dàng lắm. Bàn tay run rẩy, trái tim tăng nhịp đập.

      bình tĩnh nhìn , lúc lâu sau mới hỏi, " làm gì vậy ?"

      "Cởi áo."

      Thân hình thon thả mảnh vải che thân của lên trước mắt , biết do căng thẳng hay bởi kích động, cứ rùng mình ngừng. ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn vào đôi đồng tử của .

      Có thể dễ dàng nhận ra rất khó xử, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn lời nào, giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

      " , làm như vậy rất nguy hiểm.", thờ ơ buông lời cảnh cáo.

      "Tôi có chuyện muốn với ."

      đợi tiếp.

      "Tôi là loài động vật."

      " loài động vật ?"

      "Đúng vậy, cũng giống như , chúng ta đều thuộc động vật có xương sống và có vú."

      Đôi mắt rất sâu, sâu nhìn thấy đáy, mắt đột nhiên thay đổi chỉ trong chốc lát.

      "Tôi có hứng thú với Động vật học, à."

      "Bình minh sắp tới rồi, hôm nay là ngày nắng, có nhìn thấy mặt trời ?"

      hít vào hơi sâu, lên tiếng .

      lúc sau mới , ", tôi nhìn thấy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời cả ."

      vội nắm lấy bàn tay , đặt trước ngực mình, để cảm nhận được nhịp đập trái tim , " cần nhìn, mặt trời ở ngay đây."

      Lòng bàn tay băng lạnh, ánh mắt lờ mờ hiểu chuyện gì xảy ra.

      Ngoài hành lang vọng tới tiếng thông báo đoàn tàu sắp tới ga.

      "Sắp tới Bắc Kinh rồi", mê mẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt người con lạ, " sống ở Bắc Kinh ư ?"

      "Tôi xuống Bắc Kinh rồi chuyển sang máy bay về thành phố C", có chút nhếch nhác, hơi thở bỗng gấp gáp trong phút chốc, "Còn ?"

      " trùng hợp." , "Tôi cũng tới đó, chúng ta cùng nhé ? Tôi có thể xách hành lý giúp . Đúng rồi, tên là gì nhỉ ?"

      "Quan Bì Bì."

      The End

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :