1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vạn kiếp thần tiên, Chân tình viên mãn - Minh Yên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chuyện cũ: LỆ HỒ




      Tôi là gác ngục bé ở đạo An Hạnh. bé, nhưng hai năm trước gia đình cũng phải nhờ cậy vài người, tốn ít tiền mới lo lót được.

      Vì vậy, đối với công việc, tôi luôn nghiêm túc cố gắng, lặng lẽ cẩn trọng, chờ đợi cơ hội tốt để có thể thăng quan tiến chức.

      Ngày qua ngày, tôi đều tiếp xúc với đủ mọi loại người, thiếu ai. Vô tội cũng có, mà tội ác tày trời cũng có. Nhưng tôi chỉ là gác ngục bé mà thôi, lời có thể có giá trị gì, năng lực lại càng đáng nhắc đến. giống như vị có tên là Trần Kiên kia, mặc dù quyền chức phải lớn nhưng lại được quan nhất mực tin tưởng. Bởi ta có tài. Trong đạo này, việc lớn nào cũng có phần công của ta.


      Có điều người ta trời cho ai hết thứ gì. Trẻ tuổi, tài cao, vẻ ngoài có gì thiếu sót. Thế nhưng vợ xuất thân quyền quý, là con lớn nhà quan đạo An Hạnh lại chưa kịp đưa về nhà phải bỏ mạng đường đưa dâu. Cùng nghỉ chân vĩnh viễn dưới đống đất đá ấy chỉ mình dâu mới, mà còn có rất nhiều người khác trong đoàn. Có thể , hoạ này chẳng phải của riêng ai.

      Đương nhiên, người tự tay gây ra thảm kịch ngày hôm ấy làm sao có thể thoát thân được. tại ngồi chờ chết trong ngục, tôi nghĩ chỉ hai ba hôm nữa là hành án thôi.

      Có điều, kẻ tội nhân người người căm hận ấy lại chẳng phải là người xa lạ gì. Mới cách đây có vài tháng, người ấy cũng ngồi chính trong nhà ngục này, chỉ khác lúc đó là tươi cười hớn hở, bây giờ chỉ lặng lẽ khóc lóc, dáng vẻ còn tiều tụy hơn cả người chết.


      Chuyện mới xảy ra vài tháng trước nên tôi đương nhiên còn nhớ. tên là Thị Hồ ấy, vốn là trong số những tên cướp thường hoạt động ở đoạn đường núi mà người dân phải thường xuyên qua lại.

      Bọn họ phải toán cướp lớn. Thông thường cũng chỉ chờ lúc vắng vẻ xuất mà cướp ít đồ, ít tiền. Ngoại trừ hăm doạ ra cũng chưa hại ai. Có điều chỉ thi thoảng mới xuất nên quan sai rất khó bắt được. Mãi tới khi có Trần Kiên tham gia giúp đỡ, phần lớn người trong toán cướp ấy mới bị bắt gọn. Trong số đó, có cả tên là Thị Hồ.


      ấy là trong số những phạm nhận nằm trong quản lý của tôi. Tôi còn nhớ đó là có tính cách tương đối vui vẻ và cởi mở. Mỗi lần đưa cơm hay phải giáp mặt khác, đều cố tìm cách giữ tôi lại mà chuyện. Có lẽ là lâu ngày quen nhiều rồi, bây giờ tự dưng phải vào nhà lao, xung quanh toàn người lạ lẫm chịu chuyện nên biết phải làm sao.

      Tôi cũng vì tiện cho việc thẩm vấn của quan , đành phải ở lại vài câu chuyện, tìm hiểu ít thông tin. biết vì lâu nay cũng giống như những phạm nhân ở đây buồn chán sống qua ngày hay vì tính cách này khiến người ta rất dễ gần gũi, tôi lại có thể cùng này rất nhiều chuyện.


      ấy kể mình vốn là đứa bé mồ côi, được phụ nữ lớn tuổi chồng trong đám người kia nhặt về nuôi dưỡng. Bởi vậy có quyền chọn lựa, tự động tham gia cùng bọn họ, trở thành kẻ cướp đường.

      ấy cũng rất hay khen ngợi vị quan tên Trần Kiên. Mỗi lần nhắc đến ta, hai mắt đều giống như phát sáng.

      Tôi nhìn ra được, này chắc chắn có tình cảm với người kia rồi. Cũng khó trách, Trần Kiên vốn là người xuất sắc như vậy, quan đạo cũng còn ưng ý mà vội vã kén làm rể cơ mà.

      Bởi vậy, tôi liền cho ấy biết:

      - Trần Kiên hứa hôn với con quan đạo rồi. Liệu với gia thế như vậy, bọn họ có chịu nhận làm vợ lẽ ?

      Thị Hồ vừa nghe thấy vậy liền ngẩn ra. Sau đó lẳng lặng lui về góc tường ngồi tựa lên đầu gối suy ngẫm.

      Nhìn vẻ mặt buồn bã kèm theo ít tủi thân kia, tôi bất giác hối hận. Lời của tôi là , nhưng có lẽ ấy khiến cho buồn.


      Hai ngày sau, Thị Hồ mới vui vẻ trở lại. Trong lúc tán gẫu mới vô tình ra:

      - Trước kia tôi vẫn nghĩ làm cướp chẳng có gì xấu. Giống như mọi người, chúng tôi cũng phải suy nghĩ đủ bề, cũng tốn ít công sức để kiếm của bọn họ ít tiền. Tôi thấy số tiền ấy có đáng là bao, tính ra còn rẻ hơn cả phí thuê người hộ tống của bọn họ nữa. Nhưng giờ xem ra, mọi người lại nghĩ về chúng tôi như vậy.

      Dừng lát, lặng lẽ thở dài. lúc sau lại tiếp, giọng xa xăm mơ hồ, khoé mắt loang loáng lệ:

      - Chắc người kia cũng nghĩ về tôi như vậy…

      Trời sinh chậm chạp ít , tôi chẳng biết phải gì để an ủi. Mặc dù, bản thân tôi cũng cảm thấy, này chẳng có gì xấu…


      Thế rồi hiểu vì sao, Thị Hồ được thả ra sau gần hai tháng giam giữ. Lúc chia tay, ấy thậm chí còn nắm lấy tay tôi, tươi cười rạng rỡ mà :

      - Cảm ơn bấy lâu đối với tôi tốt như vậy. Tôi nhất định nhớ mãi quên!

      Lần này tới lượt tôi ngẩn người.

      Nhớ mãi quên…

      Nhớ mãi quên có lẽ chỉ có ấy. Nhớ mãi quên có lẽ cũng chỉ có tình bạn ngắn ngủi trong gần hai tháng ấy.

      Tôi nhớ, vẫn nhớ kỹ đôi mắt ấy, đôi mắt biết cười, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

      ràng là khuôn mặt rất bình thường, thế nhưng lại khiến cho người ta ghi nhớ khắc sâu đến vậy…



      ***



      Lần thứ hai trở lại, còn là vui vẻ ngày trước.

      Khuôn mặt tròn xoe có phần đáng trở nên hốc hác gầy mòn. Đôi mắt trong trẻo biết cười trũng sâu, thẫm lại như mất ngủ rất lâu ngày.

      Tôi biết ấy ngủ từ bao giờ, chỉ biết kể từ ngày vào nhà giam, ấy gần như chẳng hề chợp mắt. ăn uống, chẳng chuyện. Chỉ lặng lẽ ngồi cuộn tròn nơi góc tường, khóc mãi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại khóc.

      Tôi vẫn biết an ủi thế nào, chỉ có thể mỗi ngày đưa cơm, mỗi ngày nhìn ấy tự hành hạ bản thân mà héo mòn xơ xác.

      Chuyện động trời mà ấy gây ra làm sao tôi biết. Nhưng nhìn dáng vẻ ấy như vậy, lại nhớ tới con người vẫn thường chuyện với tôi ngày trước, tôi có cách nào căm ghét nổi.


      Thế nhưng tôi căm ghét có nghĩa người khác cũng vậy. Nhà giam tại đối với Thị Hồ giống như chỗ trú thân an toàn, người người ở ngoài kia đều muốn kiếm cho bằng được này, chỉ hận thể rút xương lột da. Chỉ sợ chính ấy cũng vậy, mà người ấy vẫn hằng thương nhớ cũng vậy.

      Tối hôm đó Trần Kiên biết uống đến say khướt ở đâu, đột ngột xuất nơi nhà giam tối tăm bẩn thỉu này.

      Cả người ràng nồng nặc mùi rượu, ngay cả ánh mắt cương trực sáng thường ngày cũng mờ mịt như bóng đêm ở chốn ngục tù, thế nhưng người vẫn đứng thẳng, lạnh lẽo tới mức hung ác mà nhìn vào chỗ kia ngồi.

      Thị Hồ dám nhìn thẳng, cũng dám khóc. Chỉ lặng lẽ vùi đầu xuống đầu gối, hai tay che kín trước đầu. Bộ dạng sợ hãi, yếu ớt giống hệt như đứa bé vô tội bị chúng bạn hung dữ đánh đập.


      Mọi người trong nhà giam ai dám lại gần, cũng chẳng có ai lên tiếng. gian vắng lạnh nghe từng hơi thở. Rất lâu, rất lâu sau mới thấy Trần Kiên cất tiếng:

      - Ngày đó thả ra đúng là ngu xuẩn cách nào cứu chữa.

      Tôi trông thấy được, bờ vai gầy gò kia run lên rất mạnh.

      Người khác có lẽ nghe được, cũng thể đoán được, nhưng tôi biết ấy lại khóc, khóc rất thương tâm.


      Người kia rời , Thị Hồ cũng gần như chết nửa.

      Hôm nay lại đưa cơm, tôi cuối cùng cũng ra:

      - là bữa cơm cuối cùng rồi, ăn . Dù có chết cũng phải làm con ma no chứ.

      ấy vẫn lặng lẽ đáp lời. Đói no có còn quan trọng gì nữa đâu, ấy bây giờ, vốn dĩ con ma rồi.


      Tôi thở dài, bần thần ngồi xuống trước cửa giam. Cứ tựa vào đó im lặng rất lâu, nhìn người phía trong, cũng làm bất kỳ điều gì. Cứ coi như… để cho người bạn bất tài này tiễn ấy đoạn .

      biết qua bao lâu, cuối cùng ấy cũng mở lời:

      - Ngày trước Trần Kiên có ơn với tôi, thế rồi tôi lại dùng cách này để đáp trả.

      ấy dừng lại rất lâu, giống như hoàn toàn kiệt sức. Giọng còn hơn cả tiếng gió, cứ chập chờn leo lắt như ánh nến giữa đêm đông.

      - Đó vốn dĩ là thương hại, nhưng tôi lại cứ cố nghĩ hẳn là có tí chút tình cảm nào rồi chăng? Níu kéo mãi vẫn chẳng thành. Tôi ghét Kiều Liên lắm, ấy xinh đẹp, ấy có gia thế tốt, ấy lại có cả Trần Kiên. Tại sao tôi lại được như vậy? Nhưng nếu như tôi có được, tôi cũng muốn người khác có được cách trọn vẹn. Bởi vậy hôm đó… hôm đó…

      Thị Hồ bắt đầu khóc, tiếng nức nở có cách nào kiềm chế. Nhưng ấy vẫn cố ngăn tiếng khóc lại, nặng nề cắn chặt lên môi, chỉ để lại những cái nấc nghẹn quặn thắt. Từng tiếng, từng tiếng như lóc của tôi từng miếng thịt, đau tới nghẹn thở.

      - Hôm ấy… tôi tới sườn núi chỗ chúng tôi vẫn thường chặn đường cướp của, tìm được tảng đá lớn, lén lút đào bới cùng cài bẫy, chỉ chờ tới lúc đoàn rước dâu qua đẩy từ cao xuống. Người ta bị chặn đường là điềm xui. Tôi chỉ muốn bọn họ gặp phải điềm xui, đám rước vẹn toàn như ý mà thôi… Nhưng tôi ngu dốt quá, tại sao tôi lại biết chứ? điều đơn giản như vậy… Tảng đá kia to thế, lại ở chỗ cao như vậy mà lăn xuống. Sườn núi bị động mạnh, chẳng bao lâu từng lớp, từng lớp đất đá vốn chỉ là tạm nằm yên bề mặt sườn núi thôi cũng đồng loạt lao xuống. Tôi lại chẳng có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đống đất đá đổ sập xuống, trơ mắt nhìn cả đoàn người vùi xác nơi đó. Là tự tay tôi, tự bàn tay bẩn thỉu của tôi, hại chết ngần ấy người…

      ấy vẫn khóc, vẫn nấc nghẹn lên thành tiếng.

      Còn tôi, ngoại trừ đau xót trong lòng thể an ủi gì, càng có cách nào giúp đỡ.

      Đêm hôm ấy nằm giường trở mình rất nhiều lần vẫn chẳng thể chợp mắt. Tôi lặng lẽ ra ngoài, ngồi bệt xuống góc hiên nhà, ngẩng đầu nhìn trời cao.

      Bầu trời mờ mịt có lấy tia sáng. biết ba mươi chưa nhỉ? Tại sao trăng cũng chẳng thấy đâu?


      Cứ miên man suy nghĩ mãi. Hình dáng gầy mòn yếu ớt ấy, giọng đầy đau khổ dằn vặt ấy, tiếng khóc thành tiếng nghẹn ngào ấy,… Tất cả cứ bám riết lấy tôi ngừng.

      Đột ngột nhận ra, có lẽ tất cả đều là số phận.

      Đó là vận mệnh của ấy, có cách nào trốn cho thoát được.

      ấy có lỗi, cũng làm sai rất nhiều. Quá cố chấp, cũng quá ngang ngược. trót lầm lỡ, chẳng thể quay đầu.

      Đối với ấy, cho dù thương xót bao nhiêu cũng đủ. Nhưng tội lỗi ấy, biết bao nhiêu kiếp mới trả hết?

      Trước mắt có chút ánh sáng. Tôi cũng có câu trả lời.



      Sáng hôm sau tới nhà giam rất sớm. Những gì diễn ra trước mắt lần nữa lại khiến tôi đau thấu tâm can.

      Thị Hồ từ đêm qua đập đầu vào tường tự tử. Máu chảy dọc xuống bên má, thấm ướt gần hết khuôn mặt, có lẽ là rất đáng sợ.

      Nhưng tôi chỉ thấy trước mắt nhoè . Nước mắt cất giấu lâu, hôm nay cuối cùng cũng chảy xuống.


      Mọi người hiểu được, đâu đâu hôm nay ấy cũng phải chết, tại sao ngay trong đêm tối lại tự mình kết liễu cuộc đời? Có lẽ chỉ có mình tôi hiểu được…


      Giọng đứt đoạn lúc chiều hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai:

      - Tôi rất sợ ánh mắt của người đó. Tôi cũng sợ ánh mắt của tất cả mọi người. Làm sao tôi dám đứng trước mặt họ nữa, tôi dám, vĩnh viễn dám…

      ra tôi nhầm rồi.

      Thứ khiến ấy đau khổ nhất phải là cái thù hận hằn sâu của người mà ấy vẫn mong nhớ. Đó chính là dằn vặt tự trách bao giờ có thể vơi bớt.



      ***



      Giữa cảnh chiều chập choạng tối, tôi ngồi mình trước gò đất đốt giấy tiền với ít quần áo, thấp giọng trò chuyện:

      - Thị Hồ ơi, dạo này thế nào? Nếu được đầu thai kiếp mới tốt, nếu còn chưa được, tôi đem ít quần áo đốt cho , cũng thắp cho ít đồ ăn thức uống. Còn cả chút tiền nữa, cần phải tiếp tục làm cướp, cũng tới nỗi khó khăn cơ cực.


      Còn nhớ sau ngày hôm ấy, tôi phải tìm đủ mọi cách, cầu xin, tận dụng đủ mọi mối quen biết mới có thể đưa được xác của Thị Hồ ra ngoài. Tôi tìm được bãi đất trống hoang vắng này, đắp cho ấy ngôi mộ. Hi vọng ở nơi mới, hành trình mới, ấy còn phải vướng bận với quá khứ nữa.

      Sau đó tôi cũng được quan chuyển tới làm lính trong phủ quan. Cuộc sống dễ chịu, thoải mái hơn, còn mỗi ngày phải chứng kiến cảnh tù túng tội lỗi ấy nữa. Đó có lẽ là điều rất may mắn, bởi mỗi ngày, chỉ cần đến nhà ngục, tôi giống như vẫn nghe thấy tiếng của ấy. Tiếng kể chuyện não nề, tiếng khóc dằn vặt đau đớn. Cũng vẫn luôn nhìn thấy bóng dáng ấy ở đó, tại góc tường tối tăm bó gối đơn, mình run rẩy khóc thành tiếng. phải do ấy trở thành hồn ma bám riết lấy tôi, mà chỉ do bóng ma trong lòng tôi cách nào buông bỏ.


      Đốt xong tất cả, tôi vẫn nán lại ngồi lúc lâu. Bần thần nhìn ba nén hương lặng lẽ cháy, làn khói mỏng manh giữa nền trời nhá nhem, bất chợt lại nhớ tới nụ cười rạng rỡ hôm nào.

      - Tôi đến để kể cho nghe, vợ tôi sinh rồi, đáng lắm. cũng phải sống cố gắng, kiếp sau từ từ trả nợ, đừng gặp những chuyện vui nữa.

      Nghĩ mãi cũng chỉ được có bấy nhiêu. Tựa như những người bạn già lâu năm gặp lại, chỉ cần yên tĩnh ngồi bên cạnh nhau vậy thôi. Bất cứ lời nào cũng cảm thấy thừa thãi vô nghĩa.

      Tôi nghĩ cuộc đời này, mỗi người đều gặp phải những người họ nên gặp. Chẳng qua thành hay bại, tốt hay xấu, là do người kia ảnh hưởng họ tới đâu, cũng là do chính họ lựa chọn như thế nào.

      Tôi may mắn hơn ấy, tôi bị ảnh hưởng quá nhiều. Tôi bị cuộc sống ràng buộc, có những việc chẳng thể làm theo ý muốn, vì vậy cuộc đời tôi vẫn bình lặng như vậy, vẫn an ổn mà trải qua kiếp người. Có lẽ vào lúc nào đó, tôi cũng nhớ đến người cũ ít nhiều, nhưng tại, tôi sống vẫn rất hạnh phúc. Bởi tôi còn có gia đình, còn có vợ con.

      Thị Hồ, kiếp sau, kiếp sau nữa, phải sống hạnh phúc đấy!


      Trời tối hẳn, tôi đứng dậy giũ sạch đất bám quần, lặng lẽ thở dài nhìn tấm gỗ mảnh cắm trước mộ. Người bạn duy nhất trong cuộc đời tôi, cuối cùng ngay cả bia mộ cũng thể làm tử tế cho ấy, tạm bợ đến như vậy…

      Tôi dám viết thông tin gì bia mộ, cũng thể nào viết tên . Nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ viết lên đó vẻn vẹn hai chữ.

      Lệ Hồ.

      Cuộc đời của ấy, chính là hồ nước mắt, luôn luôn ầm ĩ xáo động, nhấp nhô ngừng.


      Gió vẫn cứ thổi, mây vẫn cứ trôi.

      Chỉ có kiếp người, vĩnh viễn dừng lại.
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 8: Cuộc đời viên mãn




      Đường đất đá khiến xe ngựa cứ xóc nảy ngừng. Nhưng Chiêu Viên có đệm êm, yên tâm mà ngủ say, tới tận gần cổng thành mới tỉnh dậy. Trong giấc mơ dường như có người ôm nàng như thuở , nhè vỗ về, vừa âu yếm, vừa đung đưa ru .

      Hai mắt Chiêu Viên nửa mở nửa nhắm, bỗng dưng nhớ lại lúc trước Đỗ Chân dỗ nàng khóc cũng dùng động tác giống như ru vậy, chẳng hiểu sức lực ở đâu ra đột nhiên vùng dậy, hai bàn tay nắm lấy vạt áo trước ngực giận dữ:

      - , chàng giấu con riêng ở đâu rồi?

      Đỗ Chân nhìn vào hai mắt vẫn còn hơi mơ hồ nhưng cố tình mở to của nàng, ngạc nhiên nhíu mày trong chốc lát rồi bật tiếng cười to. Chiêu Viên càng giận, hai tay vẫn nắm chặt vạt áo đập đập vào trước ngực cho cười. Nhưng người trước mặt này làm sao lại dễ dàng buông tha như vậy, đuôi mắt nheo lại nhìn nàng đầy ắp thú vị. lát sau, đoán chừng Chiêu Viên hết kiên nhẫn mới nắm lấy bàn tay nàng đặt trước ngực đưa lên môi cúi đầu thơm , hai mắt cũng khe khẽ nhắm lại rất hưởng thụ.

      Lần nữa ngẩng lên nhìn nàng, đáy mắt trở nên rất sâu, giọng:

      - Sao lại nghĩ vậy?

      - Chàng… chàng phải làm động tác ru con sao?

      Cúi đầu bĩu môi cái, lại thấp giọng lẩm bẩm:

      - Thành thạo như vậy…

      Đỗ Chân vươn tay vuốt lên trán nàng, xuôi dọc theo bên thái dương, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo từng cử động của bàn tay. nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng giọng vẫn tràn ngập dịu dàng. Khe khẽ thủ thỉ như dỗ dành:

      - Ru trẻ con đâu phải chỉ để cho chúng nó ngủ?... Mà nàng lại khóc thành như vậy…

      - Nhưng ta cũng đâu phải trẻ con?

      Chiêu Viên , lại còn dùng mũi hừ tiếng. lại cười, lần này là cười đầy chiều:

      - Ừ được rồi, phải trẻ con. Sắp lấy chồng rồi làm sao còn trẻ con nữa. Chẳng qua chỉ phản ứng như trẻ con thôi.


      Nàng bĩu môi thèm lại. ở bên cạnh vui vẻ lắm, cười cười dùng cùi tay đẩy đẩy tay nàng:

      - Sao vậy? Bị con gì nuốt mất lưỡi rồi à?

      Chiêu Viên trúng kế, vừa nghe vậy vênh mặt phản bác:

      - đời này có con gì dám nuốt mất lưỡi ta chắc?

      nhìn nàng, ánh mắt ý vị. Giọng hơi lơ đãng, tựa như đắn đo vậy.

      - Vậy sao?

      Vừa dứt lời liền cúi xuống, hai cánh môi mỏng mềm mại in lên môi nàng chặt chẽ. Trằn trọc, triền miên. Tưởng chừng như chẳng có kết thúc. Vạn vật xung quanh đều quay tròn, giống như lốc xoáy thít chặt cuốn lấy nàng.

      Lí trí tan rã dần, mà cảm xúc trong lòng càng lúc càng dày, càng lúc càng thể kiểm soát. Mãi cho tới khi được buông lỏng, Chiêu Viên vẫn còn chìm đắm trong mơ hồ. Nàng dựa đầu trong ngực , hai mắt lim dim cảm nhận tư vị ngọt ngào lan ra khắp cơ thể. Từ đỉnh đầu truyền tới thanh đem theo ý cười:

      - Thế nào? Lưỡi bị nuốt mất chưa?

      Chiêu Viên mở mắt, mũi hừ cái, giọng yếu ớt:

      - Vẫn còn đây này, mất làm sao được?

      Hai vai bị người ta kéo ra ngoài, Đỗ Chân cúi đầu đối diện với khuôn mặt nàng, đuôi mắt nheo lại hứng thú:

      - Ồ, vẫn được tức là còn chưa mất đúng ?

      Vì thế khuôn mặt đẹp đẽ đáng ghét lại lần nữa cúi xuống. Lần này Chiêu Viên phải trả giá thực , nụ hôn ướt át càng sâu càng kéo dài. Đợi tới lúc ngừng lại, ngay cả sức lực để thở cũng còn. Cả người suy yếu mềm nhũn nằm ngoan ngoãn trong lòng . Đỗ Chân ôm chắc lấy nàng, thỏa mãn thở dài. Hồi lâu mới đắc ý cố chấp khẳng định thắng lợi:

      - Giờ công nhận rồi chứ?

      Chiêu Viên trả lời, dám hay cũng chẳng còn đủ sức. Lưỡi nàng quả thực bị kẻ nào đó gặm nuốt hết cả mất rồi. Chỉ là, kẻ ấy làm người muốn, lại muốn làm con…



      Mùa thu năm ấy, cuối cùng Chiêu Viên cũng được gả về nhà chồng.

      Cả đại lễ hoành tráng, long trọng rực rỡ như vậy, điều Chiêu Viên nhớ nhất, có lẽ chỉ có nỗi hối hận tràn trề khiến người ta rớt nước mắt ngay trong đêm động phòng.

      Người nào đó hưởng lợi mà còn làm trò, vui vẻ sảng khoái ôm lấy nàng cọ qua cọ lại. Giọng ràng vẫn dịu dàng chiều chuộng như vậy, nhưng Chiêu Viên nghe thấy, trong tai chỉ còn lại đùa cợt trêu tức:

      - Dùng được phải ? Ta rồi mà.

      Là ngày bé khờ dại hại nàng.

      Là cái tính ham của đẹp hại nàng.



      Bây giờ hối hận có còn kịp ?


      Chiêu Viên khóc thút thít, mãi mới nức nở :

      - Lúc đó biết thế để dành. Bây giờ chẳng biết là mình dùng hay dùng mình nữa…

      Đỗ Chân hơi buồn cười, hôn lên khoé mắt nàng. Hai tay vỗ về, bên tai cũng thấp giọng an ủi:

      - Đừng khóc. Từ từ còn hối hận nữa.


      là, kể từ lúc đó Đỗ Chân vẫn luôn cố gắng chứng minh cho lời của mình. bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, rất nhanh có thể khiến cho Chiêu Viên hiểu ra: quả , cho dù có bị dùng cũng chẳng có gì đáng phải hối hận cả…

      Cũng trong năm ấy, Chiêu Viên cuối cùng cũng phải đối diện với thử thách đầu tiên trong cuộc đời nàng. Mới chỉ hạnh phúc bên nhau tháng, Đỗ Chân đột ngột phải ra chiến trận.

      Chiêu Viên lần đầu ý thức được, Đỗ Chân của nàng là vị tướng quân, là người phải trực tiếp đương đầu với hiểm nguy vì đất nước.

      Người bảy tháng, chính là bảy tháng ngày nhớ đêm mong.

      Có lẽ là cuộc sống dễ dàng quá quen thuộc, đất nước bình yên quá an nhàn. Lần đầu đối mặt với giặc ngoại xâm, chỉ nàng mà còn biết bao nhiêu người phụ nữ khác phải đối diện với cuộc sống quạnh hiu đầy lo lắng ấy.

      Chiêu Viên hiểu được, phải chỉ có cuộc sống thường ngày, phải chỉ có phủ họ Đỗ, càng phải chỉ có nàng, Đỗ Chân còn phải gánh vai bổn phận của , làm vị tướng quân vì nước mà xông pha chiến trường.

      Giao thừa năm ấy nàng và mẹ chồng được mời vào cung dự lễ mừng năm mới. có chiến tranh, mọi việc cũng được đơn giản nhiều, chỉ có vài ba mâm thức ăn cho những người trong cung quây quần trò chuyện.


      Cuối tháng ba năm sau, tiền tuyết cuối cùng cũng báo tin thắng trận.

      Khi ấy tiết trời vẫn đầy lạnh giá, vài bông hoa gạo đỏ rực vẫn còn sót lại cành cao, cố chấp chưa chịu rụng xuống.

      Bao giờ cho đến tháng ba,

      Hoa gạo rụng xuống, bà già cất chăn.(1)


      Chiêu Viên mặc lớp áo dày cộp, ngây ngẩn lặng ngắm người đứng bên gốc cây hoa gạo già.

      Khuôn mặt xạm đen vì sương gió vẫn đẹp tới nao lòng.

      Cổng phủ lừng lững phía sau lưng, vòng ôm rộng mở tự lúc nào. Mưa phùn trước mắt giống như cát bụi giăng kín trời đất, bạc xóa chẳng thấy chân trời.

      Có người tiến lại ôm lấy nàng, chặt khít.

      Chiêu Viên ngửi thấy mùi mặn của đất, mùi se nồng của gió sương, thấy vị của trái tim thổn thức.

      Đỗ Chân áp má lên trán nàng, ôm lấy bóng hình ngày đêm nhớ mong, nghe tiếng trái tim đập trong lồng ngực, cũng cảm nhận hơi ấm của giọt nước rơi xuống cổ , thấm vào vạt áo ướt cả da thịt.

      nâng khuôn mặt nàng lên, hai ngón tay bởi đao thương mà thô ráp vuốt nơi đuôi mắt. Trong tầm mắt nhòa vì nước, nàng nhìn thấy cười với nàng:

      - Khiến nàng phải lo lắng như vậy… Là ta có lỗi.

      Chiêu Viên lắc đầu trong ngực , giọng vì xúc động mà hơi thổn thức:

      - Chàng đâu có lỗi gì. Đều là vì giang sơn, là vì xã tắc. Chính bản thân chàng còn nhiều lần hiểm nguy…

      Đỗ Chân chỉ cười, nhõm thở dài. tay xoa tóc nàng, giọng hơi cười mà vẫn đầy âu yếm, giấu được mệt mỏi của chiến trận:

      - Ta lâu như vậy sao? Kim Hồ ngây thơ của ta trưởng thành rồi.

      Vẫn luôn như vậy, luôn tìm cách trêu chọc nàng như vậy.

      Nhưng lần này Chiêu Viên cười nổi, chỉ vòng tay ôm chặt lấy . Áp má cẩn thận cảm nhận nhịp tim đập của , rất lâu mới lại cất lời:

      - Bởi ta hiểu, đó là bổn phận của chàng. Là sinh ra định sẵn trở thành đại tướng quân.

      Chỉ thấy vòng tay ôm nàng càng siết chặt. Đất trời mảnh lặng im. có nắng, cũng chẳng có gió. Chỉ có , chỉ có nàng. Cũng chỉ có vòng tay ấm cùng hơi thở kề sát.

      Chiêu Viên nghe thấy giọng ấm áp quen thuộc, nâng niu khẽ khàng mà vẫn cứng rắn chắc nịch:

      - đúng rồi nhưng vẫn còn thiếu. Bổn phận của ta còn có nàng, là trước khi sinh ra định sẵn.

      Chiêu Viên nhìn thấy đôi mắt rực sáng, tất cả cát bụi đều trôi về phía xa, vĩnh viễn.


      Đỗ Chân đặt tay lên bụng nàng, vuốt ve nhè . Giọng bất chợt ngập ngừng:

      - Kim Hồ quả trưởng thành rồi.

      - Phải, là mẹ trẻ con rồi.

      Nàng cười, đáp lại .



      ***



      Cuối năm lại đến Tết.

      Tết thứ hai ở nhà chồng, nhưng lại là Tết đầu tiên Đỗ Chân và Chiêu Viên được ở cạnh nhau.

      Đêm ấy mẹ chồng hầm gà cho cả nhà ăn tân niên, vẫn khỏi cười nhắc lại chuyện ngày trước:

      - Kim Hồ năm nay được ăn gà hầm rồi. Thấy lúc trước sai chứ?

      Chiêu Viên cười, đập lên tay Đỗ Chân còn bế trẻ con thầm trách:

      - mình chàng trêu ta còn chưa đủ sao, tại sao còn kéo theo mẹ vào cuộc?

      - Nhìn vẻ mặt tham ăn như thế, ai mà chẳng muốn trêu chọc?

      Chiêu Viên lườm cái, được lời nào.


      Lại sau này, có ngày Đỗ Chân đột ngột hỏi nàng:

      - Kiếp này nàng đồng ý lấy ta, sau này đời đời kiếp kiếp nàng đều phải ở bên cạnh ta, nàng có sợ mình hối hận ?

      Chiêu Viên bật cười. ngờ Đỗ Chân cũng có những câu hỏi ấu trĩ như vậy.

      - Tại sao phải hối hận?

      - Ngộ nhỡ đời này còn có người nàng hơn ta tại sao?

      hỏi, trong đôi mắt sáng ánh lên chút gì buồn bã băn khoăn khó tả. Người trước mặt nàng này cũng có những lúc yếu đuối tin tưởng vào bản thân mình như vậy hay sao?

      Chiêu Viên sau thoáng kinh ngạc mỉm cười. Dáng vẻ chưa từng dịu dàng tới như vậy. Nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt , ánh mắt nhìn chăm chú. Giọng chất chứa thương, lại pha chút chiều chuộng như dỗ dành:

      - Làm sao chàng biết được ta người khác hơn chàng? Cứ giả dụ như ta có thể có lúc người khác chăng nữa, chẳng qua chỉ bởi, ta chưa gặp được chàng sao?

      “Chẳng qua chỉ bởi ta chưa gặp được chàng sao?”

      Giọng nàng ngừng vang vọng trong đầu , phiêu tán theo máu chảy tới mọi ngõ ngách trong cơ thể.

      Đỗ Chân mỉm cười:

      - Có được lời này của nàng, cuộc đời ta cũng viên mãn rồi.




      Chú thích:

      (1) Ca dao Việt Nam
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Phần 3:

      Gánh nợ kiếp trước, vai đầy nặng.
      Thân tội kiếp này, có đủ mang?
      Duyên này, duyên nợ dở dang.
      Mệnh này, mệnh mỏng, sẻ san cùng người.

      ***​



      Chương 1: Họa từ lúc sinh





      Trấn Đông Hồ mưa to gió lớn tới ngày thứ bảy.

      Bầu trời giữa đêm vẫn sáng rực mảnh. Từng tia chớp lóe sáng như rạch ngang giữa bầu trời, mưa tuôn xối xả như trút nước. Đây có lẽ là trận mưa gió khốc liệt nhất trong cả mấy chục năm nay.

      Mưa rất to, gió cũng lớn.

      Từng hạt mưa to hợp thành cột bị gió thổi hắt ngược lên, trắng xóa như vảy bạc, lấp loáng như ánh sáng lăn mặt nước múa rối, đập vào tán cây rào rào chói rát, va vào mái nhà, ô cửa thành những tiếng rồm rộp như đánh nứt tới nơi.

      Khóm tre đầu bãi bị gió thổi oằn xuống, cong lại như bị người ta bẻ đôi rồi trong nháy mắt lại bật thẳng. Những cây cao tán lá rộng đều bị thổi cho nghiêng ngả. Cành cây va vào nhau, lá vừa rụng bị cuốn rất nhanh, lẫn với nước mưa giữa màn đêm đen như mực trôi đâu .


      Trong nhà họ Đặng đèn đuốc vẫn sáng trưng.

      Giữa gian sảnh lớn trong nhà, người nam ngoài bốn mươi tuổi, khoác bộ áo chùng dài sát đất màu xanh tối hai tay chắp sau lưng, ngừng lại lại. người làm chạy từ cửa vào, quần áo người vẫn còn giọt do bị dính nước mưa, hai tay chắp phía trước cung kính thưa:

      - Bẩm lão gia, thầy lang phu nhân khó sinh. chắc… chắc…

      Người làm cúi đầu ấp úng, đổi lại giận dữ của người đối diện:

      - chắc làm sao?

      Người làm càng cúi thấp đầu, tuy nhìn được vẻ mặt của chủ nhân, nhưng chỉ bằng lời vừa truyền ra khỏi miệng kia cũng khiến ông lùi lại ba bước.

      Lão mặt mày nhăn nhó, khó khăn ra mấy chữ:

      - chắc có bảo toàn được tính mạng…

      Vị chủ nhân mặc áo xanh nắm chặt hai tay, qua thoáng im lặng khiến cả gian phòng đều trở nên bức bối mới nặng nề căn dặn:

      - thầy lang nhất định phải giữ được tính mạng cho phu nhân. Còn đứa trẻ… cũng phải cố gắng hết sức!

      Người làm kính cẩn dạ tiếng, vội vã rời khỏi. Thân hình biến mất trong làn mưa đêm trắng xóa.

      Vị chủ nhân ngửa mặt lên nhìn chữ “Đặng” dát vàng treo bức tường chính trong sảnh, khuôn mặt lộ lo lắng cùng buồn phiền.


      Ông chính là người trụ cột đời thứ ba của gia tộc họ Đặng, cũng là người làm cho gia nghiệp của họ Đặng phát triển nhất từ trước tới nay.

      Họ Đặng làm nghề kinh doanh lúa gạo, là trung tâm buôn bán chính của trấn Đông Hồ chuyên về nghề nông. Bọn họ chỉ có vị thế độc tôn trong trấn mà còn chiếm thị phần buôn bán rất lớn của cả vùng, danh tiếng ai biết tới.

      Đặng Nguyên tại tuy ngoài bốn mươi tuổi nhưng mới chỉ có đứa con . Ai ai cũng biết, người này cực kì thương vợ. Ngoại trừ vị phu nhân này ra nạp thêm bất cứ thê thiếp nào nữa.

      Bây giờ phu nhân khó sinh, tất nhiên khiến lòng ông nóng như lửa đốt.

      Ngoài trời vẫn mưa gió dền dĩ, đứa trẻ này từ lúc chưa sinh ra hề yên ả…


      Trấn Đông Hồ làm nghề nông, lúc này lại vào vụ thu hoạch. Trời bỗng dưng nổi cơn giông gió mưa to suốt bảy ngày, đồng ruộng đều ngập trắng xóa. Vụ này còn cách nào cứu vãn, thế nhưng ngay cả thóc gạo dự trữ trong kho cũng đều ngập nước hỏng hết. Người dân lầm than, trận mưa gió lần này khiến tương lai của cả trấn đều trở nên đen tối mù mịt.

      Nhà họ Đặng làm nghề kinh doanh lúa gạo. Việc kinh doanh trong năm nay coi như hỏng, thế nhưng ít nhiều gì cũng tới nỗi tổn hại quá nghiêm trọng. chuyện đùa, cơ nghiệp cả mấy chục năm, dễ gì trong mấy ngày mà suy sụp.

      Nhưng từ xưa tới nay, mối họa của trời đất làm gì mà dễ dàng tránh được. Chuyện thực gây tổn hại tới nhà họ Đặng vẫn còn chờ bọn họ ở phía trước…



      Dường như nước trời cũng cạn kiệt bởi trận mưa gió lần này.

      Tảng sáng ngày hôm sau, trấn Đông Hồ rốt cuộc cũng được nhìn thấy ánh mặt trời.

      Song hỉ lâm môn, những chuyện tốt đẹp đến với nhà họ Đặng cùng lúc. Giữa giờ Dần con thứ hai nhà bọn họ chào đời. Kết quả mẹ tròn con vuông này thậm chí còn nằm ngoài cả mong đợi của mọi người.

      Đặng Nguyên là người vui vẻ nhất, nếu bởi vì khung cảnh tiêu điều ngoài trấn có lẽ tổ chức tiệc mừng ba ngày ba đêm. Phu nhân tức bà Thị Giang sau ca sinh khó nghỉ ngơi trong phòng. Con lớn mới ba tuổi vừa ngủ dậy được đưa đến phòng dạy học. Người làm trong nhà từ tối hôm qua vẫn tất bật tỉ việc, đến tận bây giờ vẫn chưa khắc nào được nghỉ ngơi.

      Có lẽ yên tĩnh nhất, lặng lẽ nhất khắp nhà cũng chỉ có người, thế nhưng lại chính là đứa trẻ mới vừa chào đời.


      Con thứ hai nhà họ Đặng còn chưa được đặt tên yên lặng ngủ say trong nôi lớn đặt giữa phòng. Vú nuôi biết chạy đâu mất từ lúc nào.


      Nếu chẳng tính tới luật nhân quả, kiếp này của nàng tất cả có lẽ đều bởi thời khắc chào đời của nàng tạo nên.


      Từ lúc con nhà họ Đặng chào đời, trời ngừng hẳn mưa. Suốt mấy ngày thậm chí còn có nắng gắt giữa trưa. Thế nhưng nước đọng quá nhiều, bảy ngày sau vẫn chưa tiêu hết. Mùa màng trải qua ngập lụt hỏng hết, thóc lúa ít ỏi dự trữ được của trấn ngoại trừ số được cất giữ cẩn thận trong kho của nhà họ Đặng phải đều trôi hết thiu thối. Cuộc sống tại của mọi người biết phải dựa vào đâu.

      Cuộc sống mệt mỏi ảm đạm như vậy riêng gì người dân trong trấn, ngay cả nhà họ Đặng phải đối diện với tình trạng thiếu thốn cái ăn cũng chẳng khấm khá hơn gì.

      Hôm nay đáng lẽ là tiệc đầy tháng của con .

      Lại nhắc tới mới nhớ, tới ngày thứ mười sau khi chào đời nó rốt cuộc cũng được đặt tên, Đặng Tuyết Hồ.

      Tuyết Liên, Tuyết Hồ.

      Xem ra, Đặng Nguyên cũng phải là người bận tâm suy nghĩ nhiều về vấn đề tìm thêm chữ mới cho lắm. Thế nhưng chẳng biết vô tình thế nào, chính cái tên này cũng đem lại cho chủ nhân của nó ít gì rắc rối.

      Lại hôm nay là đầy tháng của Tuyết Hồ. Thế nhưng trong sảnh lớn mảnh buồn thương. Bà Thị Giang ôm con trong lòng, khuôn mặt tháng sau sinh nhưng vẫn chưa khôi phục được thần sắc ướt lệ. Đặng Nguyên hai mày nhíu chặt, đau lòng nhìn người vợ thương mà được lời nào. Con lớn vẫn còn , chỉ lặng lẽ ngồi yên góc nhìn cha mẹ. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn đầy ngây thơ đáng lẽ còn chưa hiểu đời cũng lộ ra buồn bã. Quản gia cùng mấy nha hoàn thân cận yên lặng đứng bên cạnh chủ nhân, đầu cúi xuống dám gây ra tiếng động.


      Người lên tiếng đầu tiên phá vỡ bế tắc rốt cuộc vẫn là chủ nhân trong nhà:

      - Phu nhân, bà đừng khóc nữa. Vẫn còn ở cữ sao lại cẩn thận như vậy?

      Phu nhân ngước hai mắt đẫm lệ, giọng cũng nghẹn ngào:

      - Tuyết đáng thương!

      Đặng Tuyết Hồ tuy được đặt tên muộn chút nhưng rất nhanh có khuê danh. Tuyết chính là tên thân mật trong nhà của nàng.

      Lão gia nắm chặt tay đặt bàn, giọng vẫn cố sức dịu dàng:

      - Mọi chuyện đều có tôi lo lắng, bà chỉ cần dưỡng sức. Nếu bà còn trụ vững, con biết làm thế nào?

      Phu nhân buồn bã gật đầu, bằng lòng đưa con tay cho chồng để nha hoàn đỡ về phòng nghỉ.

      Đặng Nguyên nhìn con buồn phiền thở dài.


      Tuyết nhà bọn họ sinh ra tuy ầm ĩ khoa trương, lại trong lúc bộn bề nhiều việc đáng lí chẳng mấy ai quan tâm tới. Ngay cả kẻ làm cha như ông mấy ngày đầu còn thoáng bỏ quên. Thế nhưng chuyện lớn trong nhà lớn, tất rất nhanh truyền ra ngoài.

      Còn nhớ lúc trước Tuyết Lớn ra đời, người dân trong trấn nô nức tới chúc mừng, khiến cho buổi tiệc vốn chỉ định tổ chức trong hai canh giờ đổi thành kéo dài suốt ngày đêm. Tiệc đầy năm của con bé thậm chí còn ầm ĩ hơn rất nhiều, ông làm cha nghĩ lại vẫn còn thấy đầy hãnh diện. Bộ dạng Tuyết Lớn của ông mới tròn tuổi mà xinh đẹp, đáng , lại ngọt ngào như vậy đều khiến người ta trầm trồ thích. Con bé mới mấy tuổi thôi đâu, thế mà nổi tiếng khắp đạo lớn, chỉ trắng trẻo xinh đẹp mà còn thông minh láu lỉnh. Danh tiếng so với phu nhân ông lúc tuổi cập kê có lẽ kém gì. Ông thầm nghĩ tới tương lai mà vui mừng khôn kể.

      nghĩ tới con thứ hai này, Tuyết lại khiến ông phiền lòng đến vậy! Có lẽ chỉ ông, mà còn là cả nhà họ Đặng từ xuống dưới…

      Người gác cổng hộc tốc chạy từ ngoài vào, mắt vừa nhìn thấy lớn vẫn còn ngồi đó lặng im chưa dám lên tiếng.

      Đặng Nguyên phất tay cho nha hoàn đưa con lớn về phòng, nặng nề hỏi:

      - Bọn họ còn chưa sao?

      Người làm băn khoăn nhìn đứa bé trong lòng chủ nhân, giọng thô kệch cố hết sức :

      - Bẩm lão gia, bọn họ bây giờ còn đông hơn trước. Hơn nữa…

      - Cứ , cần lo làm nó sợ.

      Đặng Nguyên cúi đầu đung đưa đứa bé trong lòng, chán nản tới còn nóng vội nổi nữa.

      - Hơn nữa còn rất quyết tâm!

      Đặng Nguyên lại thở dài, gật đầu hạ lệnh cho người làm lui ra. Trong miệng khẽ lẩm bẩm:

      - Tuyết ơi Tuyết , sao con lại ra đời muộn chút kia chứ. biết làm cha mẹ lo buồn…

      Đứa trẻ dường như cũng biết buồn, nằm im trong lòng cha, hai mắt trong sáng mở to khẽ chớp.


      Có lẽ tin đồn bắt đầu được truyền ra từ năm ngày trước.

      Từ xưa đến nay vẫn vậy, những thứ càng li kì càng thần bí, cho dù chưa từng tự mình thực nghiệm, cũng thể tận mắt xác minh được nhưng luôn khiến người ta mù quáng tin vào, những vậy còn tin tưởng tuyệt đối. Chuyện đồn đại về con nhà này chính là trong những thứ như vậy.

      đồn mười, mười đồn trăm. Tiếng dữ đồn xa quả sai. Sức mạnh lan truyền trong dân gian thực khủng khiếp.

      Cũng mới chỉ có năm ngày ngắn ngủi mà thôi, cả trấn vốn đông đúc hàng trăm dân đều nhất trí lòng. Từ khi Đặng Nguyên hiểu chuyện tới nay, gần bốn chục năm chưa từng thấy người dân trấn Đông Hồ đoàn kết như vậy. Lần đầu thấy được lại là chuyện gây khó dễ cho nhà họ Đặng của mình.

      Lúc nghe người làm ấp úng kể ra lời đồn đãi này, cánh tay ông cũng như muốn rụng rời ra. Ông là người làm ăn buôn bán hơn hai chục năm, cũng là kẻ hiểu biết chuyện đời, chuyện thế gian. Cửa ải khó khăn này, Tuyết hay nhà họ Đặng cũng khó mà dễ dàng thoát nổi.


      Thời khắc Tuyết Hồ sinh ra kết thúc trận thiên tai khủng khiếp của trấn Đông Hồ.

      Thiên tai cho dù dữ dội cũng chỉ kéo dài đến bảy ngày. Bảy ngày thôi, chịu mưa chịu gió đối với những người suốt năm cày cấy làm ruộng cũng chẳng có gì là khổ cực. Nhưng hậu quả của trận thiên tai này chỉ dừng lại ở con số ngắn ngủi vậy đâu, biết được chỉ năm hay phải qua mấy năm, bọn họ mới khôi phục lại được cuộc sống tạm coi là no đủ yên bình ngày trước.

      Người xưa vẫn , thần tiên hạ thế ban phát hạnh phúc may mắn cho muôn dân. Thế những kẻ vừa sinh ra khiến cho dân chúng lầm than, người người bất hạnh có thân phận gì?

      Trấn Đông Hồ truyền rằng, Tuyết Hồ chính là kẻ đó. Tuyết Hồ chính là ma chuyển thế!

      Nhìn xem, tên nàng phải cũng có chữ “Hồ” hay sao? Đó chính là dấu hiệu của hồ hại dân! nữ vừa sinh ra khiến bọn họ cực khổ, nếu để nó càng lớn lên, lực càng mạnh còn gây ra những điều gì?

      Trừ nhất định phải trừ từ sớm, được để nữ nhà họ Đặng kia tồn tại thêm ngày nào nữa.

      Cứ theo lệ cũ mà làm, nữ phải đem tới sân làm lễ của trấn thiêu sống làm lễ tế trời đất.


      Người dân trấn Đông Hồ từ sáng tụ tập trước cổng nhà họ Đặng đòi bắt người. Cổng lớn kiên cố cũng chịu được đến bao giờ? Đặng Nguyên thực đau đầu nhưng cũng chưa tìm được giải pháp, trước mắt cũng chỉ còn cách kéo dài thời gian mà thôi.


      Trong nhà duy trì tình thế nội bất xuất ngoại bất nhập hết sức cũng được hai ngày. Hai ngày tuy chẳng nhiều nhặn gì nhưng ít nhất cũng tìm được giải pháp tình thế tạm thời.

      Đặng Nguyên mặc bộ quần áo đen đường hoàng xuất nơi cổng nhà, hai tay giữ phép chắp lại phía trước lớn tiếng hô:

      - Thưa mọi người, Đặng Nguyên tôi trước tiên xin được cáo lỗi mọi người. Lỗi lầm của con dù lớn hay cũng có phần của kẻ làm cha. Tôi muốn đem tặng mọi người ít thóc gạo bấy lâu tích góp được trong nhà, mong mọi người đừng chê. Tôi cũng hứa rằng nhất định mời được thầy cao tay từ tận kinh thành về để làm lễ trừ ma cho con . Chỉ mong giữ được tính mạng cho con cái trong nhà, mong mọi người có thể giúp đỡ.

      Đích thân Đặng Nguyên có vai có vế ra mặt lên tiếng, trước sau phải trái đều thuận lẽ như vậy còn ai có thể phản bác được. Hơn nữa lời này ra cũng đánh thẳng tới yếu điểm của những kẻ suốt hai ngày nay vẫn vây chặt nhà họ Đặng. Bọn họ biết đánh giá thiệt hơn, tất hiểu được gì nên hay . Cho dù có bước qua được cổng nhà kiên cố, cho dù bắt ép được Đặng Nguyên giao ra con , nhưng thiêu sống được người bị đặt danh là nữ ma ấy cũng chỉ giải tỏa được về tinh thần, giải tỏa mối căm hận tích tụ trong lòng họ mấy ngày nay. Nhưng nhà họ Đặng lên tiếng, ít nhất trước mắt cũng có cái ăn. Có thực mới vực được đạo, muốn làm gì gì, bọn họ phải duy trì được tính mạng cái .


      Đặng Nguyên hổ là kẻ làm ăn, đòn tung ra đều chí mạng.

      Dư luận trong dân chúng cuối cùng được giảm bớt, bọn họ cũng chừa cho con nhà ấy đường sống. Tuy kinh tế nhà họ Đặng bị thâm hụt nghiêm trọng nhưng cũng chẳng còn cách nào. Có trách cũng chỉ trách con nhà ông chọn thời điểm đúng để chào đời, cũng trách ông trời thương xót cho Đặng Tuyết Hồ!

      Đúng vậy, có lẽ Đặng Tuyết Hồ sinh ra được ông trời thương xót…


      Tính mạng Tuyết Hồ tạm thời coi như được bảo toàn. Tuy rằng bởi vì nó mà kinh tế gia đình giảm sút, nhưng dù ít cũng là nhà kinh doanh lâu đời, Tuyết Hồ coi như vẫn lớn lên đầy đủ, nếu phải là dư thừa.

      Có lẽ cũng chỉ về mặt kinh tế mà cuộc sống của Tuyết Hồ mới có thể dùng được tới hai chữ “dư thừa”. Về mặt tình cảm, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là thiếu thốn.

      Bà Thị Giang rất thương con, đối với đứa con thứ hai còn nhiều hơn chút thương xót. Vì vậy xét về phương diện bề ngoài, có lẽ Tuyết được mẹ quan tâm hơn Tuyết Lớn chút.

      Nhưng về quan tâm của Đặng Nguyên, cho dù là phương diện bề ngoài hay bề trong gì cũng thể so sánh được. Có lẽ trong mắt ông, đẹp nhất, đáng nhất chỉ có Tuyết Lớn mà thôi.

      Tuyết Hồ tròn tuổi, đừng tới xinh đẹp đáng được như chị ngày trước, cùng lắm chỉ được coi là bụ bẫm trắng trẻo. Ngoài ra ngũ quan hay bộ dáng đều có điểm gì đặc biệt đáng đến.

      Nàng thậm chí còn tỏ ra hơi chậm chạp. Cũng tuổi rồi, chưa biết, cũng . Suốt ngày chỉ bò quanh quẩn trong chiếu, thỉnh thoảng ê a chỉ trỏ gì đó . Hơn nữa còn tỏ vẻ gì đặc biệt thể nhận biết được cha mẹ hay chị . Ai cũng dễ theo, ai cũng vui vẻ chơi cùng.

      Có lẽ điểm đáng , đáng chú ý khiến người khác thích nhất chỉ có hay cười. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần làm mặt xấu với nó, ghẹo nó vài câu hay chỉ đơn giản là lại gần chơi cùng cũng khiến Tuyết Hồ cười rất tươi, khoe ra khuôn miệng với hai hàm lợi đỏ hồng, chỉ lô nhô mấy đầu răng trắng rất .

      Quả thực từ ngoài nhìn vào chẳng có chút nào thông minh láu lỉnh. Nếu để an ủi, rằng họ Đặng hòa đồng dễ gần chăng?

      Đó là còn chưa kể tới nàng vừa sinh ra khiến cho cha mẹ buồn phiền, kinh tế thâm hụt. À , kể đúng ra phải là ngay từ lúc mẹ nàng chuyển dạ trở sinh khiến cha nàng lo lắng khôn nguôi. Nếu so với con lớn xinh xắn đáng , thông minh láu lỉnh lại còn là con vàng con bạc, vừa sinh ra Đặng Nguyên thuận lợi làm ăn buôn bán quả chiếm được phân coi trọng nào. Đặng Nguyên chiều con lớn hơn âu cũng là điều dễ thông cảm.

      Thế nhưng lấy hoàn cảnh của tiểu thư nhà giàu mà , cuộc sống tình cảm của Tuyết Hồ như vậy cũng là đầy đủ, sung túc lắm rồi!



      ***



      Cha mẹ Tuyết Hồ mặc dù cố hết sức mình để bảo vệ con . Thế nhưng đối với tai họa tiềm kiểu này chỉ phòng được ngắn mà phòng được dài, phòng sớm mà phòng được muộn.

      Năm nàng lên hai tuổi bị người ta đầu độc.

      Có lẽ do cha mẹ nàng tích được nhiều công đức, cũng có lẽ như người ta nghiệt khó chết, mạng của nàng cứu được. Nhưng cơ thể nàng bởi vì di chứng của độc tố mà trở nên suy nhược, quanh năm ngày tháng đau ốm, da dẻ lúc nào cũng xanh xao tái nhợt. Vì vậy dung mạo vốn xinh đẹp của nàng càng trở nên nhợt nhạt tầm thường chút ấn tượng. Mà dáng vẻ của nàng trong miệng người ngoài cũng càng giống quái bị đói bụng lâu ngày.


      thử xem, đứa bé hai tuổi liệu biết suy nghĩ chưa?

      Điều này ai nắm .

      Lúc có thể hiểu được nhất, tường tận nhất về vấn đề này cũng chưa chắc thực biết suy nghĩ. Cho dù lúc đó hiểu được lúc lên ba, lên bốn rồi lên năm… cuộc sống rộng lớn đầy rẫy những điều mới lạ hấp dẫn như vậy làm sao còn có thể nhớ được!

      Năm Tuyết Hồ hai tuổi sau khi bị trúng độc, tính nết đều thay đổi hẳn.

      Điểm đáng duy nhất kéo lại của nàng cũng mất, trong mắt người làm càng ngày càng khó hiểu, cũng càng khó chiều. Bọn họ dường như hoàn toàn quên mất dáng vẻ tươi cười dễ gần của lúc trước là thế nào…
      phuong97Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :