1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vạn kiếp thần tiên, Chân tình viên mãn - Minh Yên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786

      Chương 4: Ngọt ngào chiều


      Chiêu Viên bắt đầu cuộc sống gian khổ mà kéo dài như thế.

      Trước mặt nàng, tên Đỗ Chân kia vẫn biểu gì nhiều. Được cái luôn tỏ ra quan tâm tới tình hình học tập của nàng. Đừng thái phó là thầy dạy học của nàng, Chiêu Viên nghĩ Đỗ Chân mới chính xác là người đảm nhiệm chức vụ ấy.

      Chỉ là luôn biết cách lấy lòng lại chiều ý nàng. Kiểm tra bài vở đều đặn thế thôi, song cầu cũng tới nỗi quá khắt khe. Khác với thái phó thỉnh thoảng kiềm chế được mà ôm trán đau đầu, chỉ mực mỉm cười động viên nàng.

      đến đây mới nhớ, lần đầu tiên thấy Đỗ Chân cười, Chiêu Viên suýt chút nữa ngất xỉu. Biểu đáng xấu hổ tới mức khiến thái tử ôm bụng cười lớn, đem ra làm chuyện cười trêu ghẹo nàng suốt mấy tháng trời. Nhưng bây giờ đỡ rồi. Người ta sai, cái gì cũng vậy, cứ luyện tập nhiều là ắt thành quen ấy mà. Chiêu Viên nhìn cười riết rồi cũng tới nỗi quá xúc động như trước. Chẳng qua chỉ là muốn nhìn suốt như nghiện mà thôi.


      Nhưng học chung thế này mới biết. Vì sao trong hoàng cung vẫn còn nhiều hoàng tử như vậy mà lúc phụ hoàng cùng thái phó muốn tìm người học chung với thái tử để phụ giúp lại lựa chọn Đỗ Chân. Mỗi lời , mỗi việc làm đều khiến thái phó ưng ý vô cùng. Chiêu Viên biết chắc chắn là kẻ có tài, chỉ biết cụ thể xuất thân thế nào mà thôi.

      Cũng có lần thái tử hỏi nàng:

      - Bây giờ muội biết thân phận của Đỗ Chân hay chưa?

      Chiêu Viên để ý mấy, chỉ bâng quơ đáp biết.

      Đỗ Chân đối với chuyện này lại tỏ ra hiếu kỳ, hứng thú hơn bình thường. Lúc ấy cũng chen vào hỏi nàng:

      - Công chúa chẳng lẽ muốn biết sao?

      - Biết có ích lợi gì đâu? Chỉ cần ngươi mỗi ngày đều đặn vào cung để ta ngắm đủ là được.

      Thái tử nghe vậy liền lắc đầu thở dài:

      - thấy chưa? Cứ chiều hoàng muội nhiều vào, để rồi cuối cùng chỉ đổi lại được suy nghĩ như thế!

      Đỗ Chân lại cho là phải, chỉ cười nhạt mà đáp:

      - Có gì quan trọng đâu, công chúa thấy sao là vậy.

      lát lại bâng quơ:

      - Dù sao quả thực công chúa cũng còn . Đợi sau này lớn rồi, tự khắc tò mò hứng thú thôi!

      Tư Minh đương nhiên hiểu ý, lập tức cười rất là mấy trong sáng:

      - Ngươi cũng đúng. Dù sao từ háo sắc như vậy, sau này lớn lên biết còn khiến thế gian này kinh hãi tới mức nào!

      Chiêu Viên nghe vậy lập tức nổi giận:

      - Đỗ Chân, ngươi đừng cho là mỗi lần ý trêu chọc khiến ta chưa hiểu mà bị ta ghi nhớ lại nhé! Chỉ là có khuôn mặt đẹp mà thôi, đừng tưởng ta nỡ cho phạt ngươi!


      Nàng làm sao biết mỗi lần bâng quơ khó hiểu gì đó khiến hoàng huynh sung sướng ôm bụng cười chính là trêu ghẹo nàng. Chẳng qua nhiều lúc rất khó hiểu, Chiêu Viên có lý gì để phản bác nên chỉ đành mặc kệ mà lơ . Nhưng mỗi lần nàng đều nhớ, nhất định là có ý xấu!

      Chỉ là Đỗ Chân vẫn luôn là kẻ rất biết điều. Mỗi lần thấy nàng nổi giận đều khéo léo xoa dịu, lấy lòng.

      Cũng giống như lúc này, quay qua đây. Chỉ mỉm cười mà thôi nhưng đuôi mắt khẽ nheo lại, đáy mắt như mặt hồ khe khẽ xao động khiến cho cơn giận trong lòng Chiêu Viên cũng tự động mềm lại. , giọng dịu dàng dị thường, nhất thời có cảm giác như vỗ về trẻ con hờn dỗi vậy.

      - Công chúa đừng vội nóng giận. Thần chỉ là lời vu vơ mà thôi. Đợi khi nào công chúa thực thấy có chỗ nào bất kính, tới lúc đó trừng phạt thần cũng chưa muộn có phải ?

      phải lại nàng chậm hiểu đó chứ? Nhưng thôi kệ , dùng tới kế mỹ nhân như vậy, lại nể tình cũng có lòng , công chúa như nàng đâu cần chấp nhặt làm gì.


      Chiêu Viên chỉ hừ tiếng. Lát sau lại nhịn được đưa tay miết bên má của , mơ hồ lẩm bẩm:

      - Nhưng phải phải thái giám sao? Vì sao da mặt lại nhẵn nhụi mịn màng như vậy? giống như phụ hoàng chút nào.

      Tư Minh đối với vấn đề xưa cũ mà vẫn dai dẳng này khỏi dở khóc dở cười. Đỗ Chân ngoại trừ nản lòng buồn bã cũng chẳng có thể làm gì được hơn.


      Mãi sau này, Chiêu Viên mới biết hối hận muộn.

      Khi ấy Đỗ Chân bắt đầu có thói quen để râu ở cằm mọc lên lún phún. Trong lúc gì gì đó thường cọ lên da nàng, rất ngứa, rất tê dại. Thế nhưng cho dù làm cách nào chăng nữa vẫn chịu từ bỏ, còn thường xuyên dùng cằm miết lên da nàng. Ôi, ngay cả trong ruột cũng ê ẩm thôi! Chiêu Viên chỉ còn biết ngậm ngùi, tự làm tự chịu mà…

      Thế nên mới , còn háo sắc mà làm gì? Lúc ấy da mặt đủ dày lại có cách mà chiếm lấy lợi thế. vậy còn bị chuốc phải tội danh vừa gặp mặt lần đầu khinh nhờn người ta. Để rồi chịu cảnh bị cướp sắc mà còn mang tiếng háo sắc cả đời…
      Chris thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Tết năm Chiêu Viên mười ba tuổi, thái phó nhân buổi học liền cho ba người bọn họ viết câu đối.

      Chiêu Viên mấy năm nay học được ít sách, cũng hiểu được ít chuyện. Song đối với thơ phú hội hoạ lại có mấy biến chuyển.

      Thái tử thường nhìn nàng lắc đầu, rất xem thường mà :

      - Kim Hồ giống ai vậy? Phụ hoàng và mẫu hậu, tất nhiên là cả ta nữa phải đều rất giỏi hay sao?

      Chiêu Viên lập tức lườm tới, hừ tiếng nhếch miệng đe doạ:

      - Hoàng huynh chuyện cẩn thận chút. Huyết thống hoàng tộc đùa được đâu đấy!

      Tư Minh vừa nghe vậy liền lập tức ôm ngực, quay về phía Đỗ Chân giọng đầy oán hận:

      - Đỗ Chân, cậu mau trả cho ta hoàng muội ngây thơ ngoan hiền ! Kim Hồ của ta sao lại học được ăn ghê gớm như vậy!

      Những lúc ấy lại thấy Đỗ Chân tỏ ra hài lòng cách kỳ lạ. Thông thường cũng cười trìu mến với Chiêu Viên, lại vươn tay xoa tóc nàng.


      Lại người này ứng xử năng đều rất nghiêm chỉnh tuân thủ phép tắc, chỉ có những hành động quan tâm kiểu này lại dường như quá chừng mực. Chiêu Viên cảm thấy, mấy động tác ấy so về độ thân thiết thậm chí nhiều lúc còn hơn cả hoàng huynh đối với nàng nữa. Nhưng dù sao Chiêu Viên cũng thấy vui nên thoải mái ngầm chấp thuận. Còn thái tử cho dù có thấy cũng thường xuyên làm lơ, can thiệp. Thi thoảng mới lườm Đỗ Chân đe doạ chút.

      :

      - Công chúa quả nhiên hiểu biết hơn nhiều rồi. Còn mấy thứ tài năng phù phiếm này, có hay có quan trọng gì đâu!

      Trong giọng cũng lộ ra chiều, đắc ý.

      Chiêu Viên đương nhiên được bảo vệ vui ra mặt. Chỉ là đợi tới lúc đem hai câu đối do chính tay nàng viết ra vẫn khỏi hơi e dè xấu hổ.


      Thị Mai đem hai tấm lụa đỏ viết câu đối treo lên cho mọi người cùng xem. Nét chữ được luyện nhiều, viết theo lối thư pháp nhìn qua cũng khá đẹp. Chỉ là lúc nhìn thấy nội dung hai câu đối, thái phó nhất thời cứng đờ nổi lời nào.

      Chiêu Viên ngồi phía dưới, nhìn phản ứng của thái phó đương nhiên hiểu được tình hình, chỉ lặng lẽ cúi đầu sụt sịt.

      Tư Minh nhìn mấy chữ mực đen nền lụa đỏ chói mắt: “Mai trúc sum họp” cùng với “Gà lợn chung mâm” khỏi cười khổ. Hoàng muội của , có hơi thực tế quá…


      Trái lại, Đỗ Chân lại tỏ ra khá thích thú. chăm chú ngắm đôi câu đối hồi lâu, cao giọng tán thưởng:

      - Có thịt để ăn, có cây để ngắm. Ngày tết còn có mong muốn gì hơn? Công chúa quả nhiên suy nghĩ thấu đáo!

      Chiêu Viên mừng như bắt được vàng, vội vã ngẩng đầu. Đôi mắt trong trẻo sáng rực:

      - ? Ngươi cũng cho là thế à?

      - Thần đâu dám dối công chúa?

      Chiêu Viên ôm mặt vui vẻ. Giống như nhớ tới chuyện gì, khoé miệng nhếch lên cao:

      - Tết đến ăn gà là thích nhất!

      Đỗ Chân nghe vậy liền hưởng ứng:

      - Vừa hay mẹ thần có tài làm món gà hầm đặc biệt ngon. Mỗi đêm tân niên cả nhà đều cùng thưởng thức món này.

      - Vậy sao?

      Chiêu Viên nghe vậy liền rạo rực, lập tức quay đầu gọi thái tử:

      - Hoàng huynh, vậy lúc nào chúng ta cùng tới nhà Đỗ Chân chơi . Muội muốn ăn gà hầm!

      xong lại tự mình đắn đo, đôi mày cũng nhăn lại suy nghĩ.

      - Nhưng muốn tới vào đêm tân niên e chừng khó quá. Lúc ấy phải trong cung cũng còn lễ tiệc hay sao? Nếu trốn mẫu hậu nhất định phạt mắng!

      Đỗ Chân nghe vậy chỉ cười . Tư Minh lặng lẽ thở dài, lát sau quay sang Đỗ Chân hỏi :

      - Cậu phải muốn nó học để hiểu biết sao? Sao mà lúc này rồi vẫn còn ngây thơ như vậy?

      - Có gì đâu ạ. Tập tục đó… công chúa chưa được nghe người lớn dạy bảo làm sao biết được. Công chúa bây giờ nhanh hiểu như vậy, chỉ cần tới lúc phù hợp tự khắc biết.


      Lúc ấy lại thấy Chiêu Viên vui vẻ dặn dò:

      - Đỗ Chân, ngươi cứ về nhà dặn mẹ chuẩn bị . Khi nào có cơ hội ta đến ăn thử gà hầm đấy nhé!

      Đỗ Chân đương nhiên chỉ cung kính nhận lời:

      - Thần cũng mong sớm tới ngày ấy.


      Tư Minh lắc đầu nhìn em , chỉ vì gà hầm mà dễ dàng sập bẫy rồi. Nhưng nghĩ cũng phải nghĩ lại, lời của Đỗ Chân ý nhiều như thế, nếu phải là người trong cuộc sớm hiểu tính lại hiểu lễ nghi e rằng nhìn ra được. Hoàng muội lâu nay hiểu biết hơn rồi, năng cũng còn khờ khạo nữa, nhưng để đối đáp với Đỗ Chân ấy mà, xem ra vẫn còn phải từ từ. Chẩng qua chỉ sợ có hiểu biết thế nào, cả đời này vẫn bị trêu ghẹo mà biết cách phản bác được…
      Chris thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 5: Thoát được kiếp nạn



      Trưa nay thời tiết khá oi ả.

      Thị Mai đứng bên quạt liên tục mà Chiêu Viên vẫn thấy nóng, trong người cũng bức bối khó chịu. Ngồi đợi mất lúc lâu mới thấy Văn Lịch dẫn theo hai thái giám ở nhà bếp mang đồ ăn tới.

      Lần lượt bưng ra vài món, vì trời nóng khiến Chiêu Viên muốn ăn mấy, chỉ lặng lẽ ngồi chỗ nhíu mày. Hai thái giám ở nhà bếp thấy nàng mãi chịu động đũa, tên nhanh nhảu giới thiệu:

      - Bẩm công chúa, hôm nay có món cá hấp mà hoàng hậu đặc biệt dặn chúng nô tài chuẩn bị, mời công chúa dùng thử ạ!

      Chiêu Viên nghe lời , tầm mắt cuối cùng cũng chạm tới đĩa cá đặt giữa bàn. Thịt cá trắng mịn, ngừng toả hơi nóng. Quả giữa trời nắng thế này dù sao vẫn cảm thấy ngon được.

      - Cá gì vậy?

      Chiêu Viên hỏi bâng quơ, đũa giơ lên có vẻ suy nghĩ.

      - Dạ bẩm công chúa, là loại cá biển ạ!

      Cá biển? Là loại cá biển đặc biệt nào khiến mẫu hậu phải tự mình dặn dò nhà bếp làm cho nàng?

      hiểu sao Chiêu Viên cảm thấy có chút lạ. Nhìn đĩa cá mãi, cuối cùng lại nhìn hai thái giám vẫn còn đứng cạnh cửa, đột ngột hỏi:

      - A, nhà bếp lại có thái giám mới sao? Tên gì vậy?

      Tên thái giám mới từ đầu tới cuối đều cúi đầu, bị hỏi tới cung kính chắp tay đáp:

      - Khởi bẩm công chúa, thần tên là Văn Khương, mới được cử tới nhà bếp phụ giúp đưa đồ ạ.

      Chiêu Viên nhíu mày nhìn lúc. Sau lại cẩn thận xem đĩa cá. Cá biển, thịt trắng mềm như thế này, lại thêm tên thái giám lạ mặt kia…


      Chiêu Viên chuyển đũa gắp miếng thịt nạc, giọng hơi lơ đãng:

      - Được rồi, hai ngươi cứ về trước .

      Song lại thấy bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ. Nghi ngờ trong lòng đậm hơn, nhất là khi tên thái giám lạ mặt lại :

      - Dạ bẩm, chúng nô tài đợi công chúa dùng xong mang đồ trở về nhà bếp.

      Đây là việc khác thường, nhưng bình thường khi nàng ra lệnh đuổi người, tất nhiên bọn họ cũng nán lại thêm làm gì. Chiêu Viên có phần dè chừng, suy nghĩ chốc lát liền gọi:

      - Văn Lịch, lại đây ta mấy câu!

      Đợi đến gần rồi mới ghé vào tai thầm rất :

      - Mau gọi mấy thị vệ tới bắt hai tên thái giám này lại. Nhanh lên, cũng kín đáo chút!

      Văn Lịch vừa nghe vậy lập tức hơi hoảng sợ, bàn tay cũng run bắn lên. Song gặp cái lườm của nàng lập tức bình tĩnh lại, vâng tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Suốt quá trình ấy, Chiêu Viên vẫn cẩn thận quan sát cái tên tự xưng là Văn Khương kia. rất bình tĩnh, thậm chí có lúc khiến cho Chiêu Viên nghĩ rằng mình quá lo nghĩ rồi. Thế nhưng những điểm kỳ lạ mà vô tình để lộ ra thực khiến nàng thể yên tâm nổi.


      Chiêu Viên lẳng lặng chẳng chẳng rằng, tự đứng lên nhanh chóng vào gian phòng phía trong. Nhưng còn chưa được mấy bước, có vẻ tên kia phát giác ra vấn đề, lập tức lộ bản chất. Chỉ trong khoảnh khắc đột ngột lao tới, vẻ mặt lạnh lùng chút nao núng.

      Tên thái giám đứng cạnh nằng nề quỳ sụp xuống sàn. Thị Mai bấy giờ mới dường như bừng tỉnh, vội vã hô lên to:

      - Người đâu, bảo vệ công chúa!

      Chiêu Viên trong lòng cũng nén được sợ hãi. Chỉ bằng nhúm người toàn cung nữ với thái giám yếu ớt này khẳng định có cậy đông cũng chống lại được tên kia. Hơn nữa Chiêu Viên nhìn ra được, động tác di chuyển nhanh như vậy ràng là người học võ. Chỉ e trong chớp mắt có thể tóm nàng dễ như bắt gà vậy.

      Bực mình , tại sao trong hoàng cung có tập tục cho công chúa học võ kia chứ!


      Chiêu Viên nhăn nhó oán thầm, dùng tốc độ nhanh nhất trốn tới sau bức chắn. Nàng kể từ lúc bỏ chạy vẫn luôn quay lưng lại tiếp tục quan sát phía sau, chỉ nghe có tiếng gió rít lên. Hình như có người tới cứu nàng, bởi tiếng động ấy thể chỉ mình tên kia có thể gây ra được.

      Quả nhiên ngay sau đó, Chiêu Viên nghe được tiếng bước chân thình thịch xông vào. Cũng còn thấy tên thái giám Văn Khương kia bám sát nữa. Nàng bất an cất tiếng:

      - Văn Lịch, thị vệ tới rồi à?

      Lại nghe thấy tiếng trả lời. Ngược lại, lại có giọng cực kỳ quen thuộc vang lên, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng giấu được uy quyền lẫn giận dữ:

      - Giải người !

      Sau đó lại lập tức chuyển thành giọng quan tâm:

      - Thế nào rồi? Có làm sao ?


      Chiêu Viên mừng quýnh chạy ra, làm sao nàng lại nhận ra giọng thái tử được chứ! Chẳng qua vì mải mừng quá, Chiêu Viên nhận ra điểm kỳ lạ là, thái tử thậm chí còn chưa cần nhìn thấy nàng cất giọng ân cần hỏi han như vậy rồi. Bởi vậy lúc nhìn thấy người nữa đứng sát bức ngăn, vươn tay làm động tác gì đó vai lập tức ngẩn người.

      - Đỗ… Đỗ Chân? Làm sao…

      Thị Mai thấy nàng ra mới như ngộ ra điều gì, lập tức sán lại. Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi han bị thái tử sai bảo:

      - Truyền thái y, mau!

      Giọng có vẻ gấp, khiến Chiêu Viên càng giật mình. lẽ… có chuyện gì rồi sao?

      Nàng giơ tay đẩy tỳ nữ cái, nôn nóng thúc giục:

      - Còn mau nhanh lên!


      Người rồi, Chiêu Viên mới lại gần người vẫn đứng yên chưa lời nào kia.

      - Ngươi bị làm sao rồi à?

      Giọng hỏi có chút xác định, càng giấu được lo lắng. Thế nhưng lại chỉ nhìn nàng thản nhiên cười , thậm chí còn câu khách khí:

      - Thần chậm trễ khiến công chúa hoảng sợ rồi! Người có bị thương ?

      Chiêu Viên lắc lắc:

      - bị thương, cũng chưa hoảng sợ mấy. Nhưng mà ta hỏi ngươi làm sao kia kìa!

      Thái tử đứng bên cạnh nhịn được chen ngang:

      - Vẫn còn cười được, chắc chết được đâu hả!


      Chiêu Viên còn chưa kịp hỏi nhiều. Chỉ thấy thái tử đẩy Đỗ Chân ngồi xuống ghế, sau lại khe khẽ thảo luận với nhau gì đó. Thái tử giúp sơ cứu vết thương vai phải, lại đợi tới khi thái y tới đắp thuốc, băng bó rồi đưa người rời . Từ đầu tới cuối bọn họ dường như đều nhìn thấy nàng.

      Chờ mãi cho tới tối khuya vẫn thấy tin tức gì. Chiêu Viên nằm giường lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng nóng ruột quá chịu được, bừng bừng lao dậy, khí huyết dâng tràn khoác áo tiến sang cung thái tử.


      Lúc thấy nàng, Tư Minh khoác thêm áo, nhếch miệng cười trêu tức :

      - Cũng vội vàng quá! Lúc chiều sao hỏi phụ hoàng ?

      - Phụ hoàng với cả mẫu hậu nữa, tới thăm muội được có lúc thôi. Phụ hoàng lại đùng đùng nổi giận bỏ , dẫn cả mẫu hậu mất nên muội có kịp hỏi han gì đâu!

      - Phụ hoàng giận lắm hả? Chuyến này Nghi phi chắc khó sống.

      Tư Minh , lạnh giọng cười khẩy.

      Chiêu Viên nhìn vậy liền hiểu, có điều đó phải là việc nàng tại quan tâm. Mò mẫm tới tận đây giữa đêm khuya thế này, dù sao vẫn phải hỏi cho ra chứ!

      - Vậy hoàng huynh , Đỗ Chân làm sao rồi?

      - Chưa chết được!

      - Hoàng huynh!

      - Nóng vội cái gì?

      Tư Minh nhìn em , dịu giọng thở dài. Chuyện lúc trưa đúng là khiến cũng lo muốn chết. Nhưng ngẫm lại mới thấy, mệnh hoàng muội của đúng là cao lắm. Hơn nữa tên Đỗ Chân kia cứ giống như là có thần giao cách cảm vậy, vô cớ hôm nay lại muốn cùng tới tận chỗ Chiêu Viên thăm hỏi bài vở.

      Hai người này… xem ra đúng là duyên phận trời định rồi!


      Tư Minh nhìn em hai mắt mở to hết cỡ chờ đợi, cuối cùng mới cẩn thận kể lại:

      - Lúc tên kia đuổi theo muội có tung ám khí. Đỗ Chân sợ ám khí xuyên qua bức chắn tới chỗ muội nên mới tự mình lao tới cản lại. Nhưng lại hơi nóng vội, tình huống cũng cấp bách quá nên sơ sẩy để ám khí sượt qua vai phải.

      - Nếu chỉ vậy tại sao hoàng huynh phải lo lắng như vậy? Thái y còn phải đắp thuốc nữa? Hoàng huynh !

      Tư Minh liếc mắt nhìn, để ý cũng kỹ đấy!

      - Chỉ là có ít độc thôi, sớm loại trừ rồi, có gì đáng ngại!

      - vậy?

      - Nếu giờ hai chúng ta có thể thản nhiên ngồi đây mà chuyện ?

      Chiêu Viên đầu tiên là thở phào, sau lại bĩu môi, dài giọng trách móc:

      - Nếu có vậy sao sớm cho muội biết! Hại muội lo lắng từ trưa tới giờ!

      Tư Minh cười cười, nheo mắt quan sát sắc mặt em . Mãi mới :

      - Vậy có muốn tới thăm người ta ?

      Chiêu Viên đắn đo nhìn , suy nghĩ lúc.

      - Được ? Sợ mẫu hậu cho muội ra ngoài.

      - Có hoàng huynh ở đây cơ mà, dễ thôi. Vậy muốn lúc nào?

      - Sáng mai được ?

      Chiêu Viên , hai mắt cũng sáng lên. Tư Minh thấy vẻ vội vã ấy cười càng lớn. Cuối cùng đứng lên xoa đầu Chiêu Viên, khẽ khàng ôm nó vào lòng, thở dài như trút bỏ tất cả nặng nề:

      - Muội sao là tốt rồi! Mọi người đều sao là tốt rồi.



      ***



      Sáng ngày hôm sau, thái tử giữ đúng lời hứa đưa Chiêu Viên xuất cung. Lúc đường bất chợt hỏi:

      - Muội có biết đại tướng quân đương triều là ai ?

      Chiêu Viên ngồi tựa hẳn vào thành xe, suy nghĩ lúc mới :

      - Hình như muội có từng nghe qua mấy lần nhưng nhớ lắm. Nhưng sao vậy?

      - Vậy có biết ông ta bao nhiêu tuổi rồi ?

      Chiêu Viên chăm chú nhìn thái tử lúc lâu, tròng mắt đảo mấy lần, có vẻ như đoán ra được trọng điểm.

      - Hoàng huynh tự dưng nhắc tới chuyện này... lẽ tại chúng ta tới phủ đại tướng quân hay sao?

      Tư Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, mở lớn mắt nhìn em . Hoàng muội của dạo này thông minh lên rất nhiều. Chẳng qua mới hai câu thôi có thể tự mình hiểu được.

      Nhưng vẻ mặt ấy lại khiến Chiêu Viên nhăn mày giận dỗi.

      - cần nhìn muội như thế! Ngày trước vốn biết thân phận tầm thường, có thể theo sát bên người hoàng huynh như thế. Bây giờ thăm người, huynh lại hỏi muội chuyện đó, nghĩ lúc là ra ngay thôi mà!

      Thái tử gật gù, lẳng lặng suy nghĩ mà gì thêm.


      Lúc tới nơi, Tư Minh tựa như rất quen thuộc, mạch dẫn Chiêu Viên thẳng vào phía trong. Ngay cả người làm công trong phủ cũng dễ dàng nhận ra , nhanh nhẹn hành lễ rồi lại vội vã chạy bẩm báo.

      Chiêu Viên đếm được hai khoảng sân rộng, hành lang dài và mấy gian phòng mới tới nơi tương đối yên tĩnh. Căn phòng lớn đóng chặt cửa, nhưng chỉ vừa gõ mấy tiếng bên trong truyền tới tiếng :

      - Vào .

      Hai chữ rất ngắn, Chiêu Viên kịp nghe ra tình trạng sức khoẻ.

      Tư Minh lại tỏ ra đặc biệt vui vẻ, chỉ đẩy mạnh cửa mà vào. Đứng đó quên buông lời trêu chọc:

      - Người cũng tới rồi. Có bao nhiêu đau ốm cố mà bày ra bằng hết !

      Chiêu Viên quay đầu lườm hoàng huynh, chỉ đổi được tràng cười lớn. Mặc kệ ánh mắt mờ ám ấy, nàng thản nhiên nhấc váy bước vào trong.

      Hình như có thấp thoáng mùi thuốc. Chiêu Viên nhăn mày dễ chịu lắm. Vươn mắt nhìn vào phía trong, thấy có người ngồi tựa vào thành giường chăm chú quan sát nàng.

      Kéo cái ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh, Chiêu Viên đột nhiên lại tỏ ra rất thiếu tự nhiên. Thế mới , tính dạn dĩ của nàng vốn là do hoàng cung gây ra mà thôi!


      Ngồi lúc chỉ mải xoắn tay áo gì, cuối cùng vẫn là Đỗ Chân lên tiếng trước.

      - Phải để công chúa nhọc công tới tận đây.

      Chiêu Viên cười cười:

      - Có gì đâu! Mà nghe ngươi trúng độc có gì ngại cơ mà, sao giờ vẫn còn phải nằm liệt giường?

      Đỗ Chân cười khổ. thăm người ốm kia mà, cớ gì phải lời tổn thương lòng tự tôn của người ta thế!

      - Đúng là có gì đáng ngại. Nhưng mẫu thân lo lắng hơi quá, cho thần uống thuốc bổ cho dễ ngủ. Lười biếng hồi, cuối cùng tới giờ này còn chưa rời giường.

      Chiêu Viên nghe vậy hơi giật mình. Bây giờ nhìn sang mới thấy, quả thực chỉ mặc lớp áo trong mỏng. Vạt áo để lỏng lộ ra cả mảng da thịt trước ngực. Nước da vốn trắng trẻo, tuy theo thời gian có vẻ cứng cáp rắn rỏi hơn trước kia, nhưng lúc này có lẽ là do cơ thể yếu, cũng có thể là do ánh sáng nơi này mà càng trở nên nhàn nhạt. Thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng Chiêu Viên cảm thấy chủ yếu vẫn là hấp dẫn hơn, khiến nàng thực muốn vươn tay sờ cái...

      Kìm nén ham muốn vừa bộc phát, nàng quay đầu ho tiếng, giọng vui:

      - Còn chưa rời giường, quần áo thiếu chỉnh tề như vậy mà dám tiếp khách rồi ấy hả?

      Nàng đọc sách rồi, nàng biết đấy nhé. Nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ tuy là ngồi cách nhau cả đoạn thế này nhưng đối diện nhau mà da thịt lồ lộ thế kia chẳng hay tí nào.

      Chỉ là lại nghe được giọng cười trầm thấp. Thanh của người có bệnh, lại vừa ngủ dậy, khàn khàn lại đem theo cuốn hút lạ kỳ:

      - Đều là người thân cả, công chúa việc gì phải ngại!

      cũng giỏi lắm, Chiêu Viên phản bác được. Ngẫm lại nàng quả “thân” cũng “thân” rồi, bây giờ muốn bày đặt người ta cũng chẳng cho nàng cơ hội nữa.

      thế mặc kệ, cứ nhìn cho mắt !

      Tựa hồ đối với mạnh mẽ của Chiêu Viên, Đỗ Chân những e ngại mà còn có chút hưởng thụ, chỉ tựa lưng ngồi đó nhìn nàng.

      Sáng mùa hè, còn sớm mà có nắng. vài vệt nắng chiếu xiên qua khung cửa, lướt qua vai nàng, dừng lại cánh tay . Bất chợt có cảm giác gần gũi rất kỳ diệu.

      Chiêu Viên mải miết nhìn ngắm, lại lắng nghe tiếng thở đều đều hoà lẫn cả vào nhau, tâm trạng nhớ có khi nào lại tốt như vậy. Có lẽ quên, nàng là thăm người ốm cơ đấy!


      Đỗ Chân cũng yên lặng rất lâu, bất chợt lên tiếng:

      - Ngày hôm qua công chúa vì sao lại phát giác?

      - Hả... à...

      Chiêu Viên hơi mím môi, nhíu mày sắp xếp mọi chuyện lượt mới từ từ kể lại:

      - Lúc đầu thấy có thái giám lạ mặt, sau hỏi chuyện phát ra, giọng của vốn bình thường.

      - Vậy sao? bình thường ở chỗ nào?

      Đỗ Chân tỏ ra hứng thú.

      - cũng giống như ngươi đó thôi! Chẳng qua người này có bóp méo giọng chút, nhưng ràng phải là giọng thái giám.

      Chiêu Viên thấy nhướn mày, lại gật gù khen ngợi:

      - Tinh ý lắm, rồi sao nữa?

      để ý thấy giọng điệu giống như là dỗ dành, Chiêu Viên được khen ngợi mà hào hứng kể tiếp:

      - ta lộ liễu gây chú ý tới món cá. Nhưng ta nhìn thấy thịt cá giống với bình thường. Trông có vẻ ngon hơn đấy, nhưng ta lại đột nhiên nhớ tới vài chi tiết từng đọc trong sách hồi trước. Ngươi còn nhớ , cuốn sách ghi chép về địa lý các vùng. Ta nhớ có nhắc tới loại cá nóc rất độc, trùng hợp lại nhắc tới cá biển. Ta đề phòng bất trắc, sai Văn Lịch gọi người, lại chủ động rời . ngờ thế mà lại dám động thủ ! Chắc chắn là vì coi thường công chúa yếu ớt như ta chứ sao!

      - Yếu ớt ấy hả...

      Đỗ Chân hơi cúi đầu, cụp mắt cười . lát lại ngẩng đầu, giống như hoàng huynh của nàng vậy, vươn tay xoa tóc nàng. Chẳng qua là còn chưa dám ôm lấy nàng giống như hoàng huynh mà thôi!

      - Công chúa thông minh quá!

      Chiêu Viên càng vui vẻ, nhoẻn miệng cười với tươi.


      Đối với Đỗ Chân mà , việc lần này là lần thử thách, cũng là lời khẳng định chắc chắn và chân thực nhất.

      Công chúa của ...

      Bấy lâu nay cố gắng nhiều như vậy, hướng này của xem ra đúng rồi!

      Người hôm qua bị tấn công chính là nàng, thế mà mới ngày thôi, lại có thể khoẻ mạnh hoàn hảo ngồi tại trước mặt , thản nhiên cười vui vẻ, tinh nghịch như ánh nắng. Đó chẳng phải là điều vẫn thầm mong mỏi đó sao?



      Bên ngoài cửa có người tới. Đỗ Chân lẳng lặng kéo lại vạt áo, cũng khoác thêm lớp áo choàng để cạnh giường. Chiêu Viên ngó ra, chỉ thấy bóng nha hoàn nấp người cạnh cửa, cung kính cất tiếng:

      - Bẩm thiếu gia, phu nhân mang đồ ăn sáng tới đây ạ.

      - biết.

      Đỗ Chân cất giọng, có chút lạnh nhạt. Chiêu Viên ngạc nhiên nhìn , lại vẫn như cũ nhận được nụ cười an ủi.

      Chỉ lát sau thấy có người bước vào phòng. Là phụ nữ trung niên vẻ mặt phúc hậu. ràng người này biết diện của Chiêu Viên, cho người đem tới hai bát canh lớn đặt bàn, vừa xuất cung kính hành lễ:

      - Tham kiến công chúa! biết công chúa tới chơi nên chưa kịp tiếp đón chu đáo, mong công chúa lượng thứ.

      Ngược lại Chiêu Viên lại có phần thẳng thắn:

      - Có gì đâu, là ta tới mà báo trước cơ mà.

      Phu nhân có phần ngạc nhiên ngước mắt quan sát nàng, Đỗ Chân chỉ lắc lắc đầu gì.

      Chiêu Viên như vừa nhớ ra chuyện, hào hứng tới bên bàn mở bát ra nhìn thử, nhưng vừa thấy thứ ở trong giọng khỏi khỏi tiu nghỉu:

      - Ô, phải là gà hầm hả?

      Đỗ Chân nghe vậy bật cười. Người nào đó xem chừng nhớ cũng lâu quá!

      - Thần lần trước phải qua sao, món gà hầm đặc biệt của mẫu thân chỉ làm lúc giao thừa thôi!

      Phu nhân ban đầu còn chưa hiểu gì, lại nghe con trai vậy tựa hồ suy nghĩ. Lẳng lặng quan sát vẻ mặt tiếc nuối của vị công chúa kia, rất nhanh liền cười :

      - Công chúa chớ cần vội vã. Vậy có thể hẹn công chúa tết năm nao để gia phủ tiếp đãi được ?

      Chiêu Viên nhìn bà, đắn đo suy nghĩ:

      - Nhưng mà mẫu hậu chắc cho phép đâu!

      - Có chứ, tới lúc tự khắc cho phép thôi!

      Đỗ Chân thản nhiên đáp lời như vậy khỏi khiến cho phu nhân càng buồn cười nhìn công chúa. Thế nhưng nàng lại vẫn bày ra vẻ mặt là ai oán tủi thân mà trả lời:

      - Ngươi biết mẫu hậu của ta đâu, nghiêm khắc cứng nhắc lắm!

      Hai người kia lập tức cười lớn.


      Phu nhân nhìn hai đứa con, trong lòng nhõm. Lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của công chúa kia, đúng là vừa gặp mến. Vốn dĩ là công chúa được đương kim hoàng thượng sủng ái nổi tiếng như vậy, nghĩ lại dễ gần đáng đến thế! Mặt mày, đường nét phải là xinh đẹp xuất chúng, nhưng còn khiến bà quý mến gấp vạn lần các ngấp nghé ngoài kia.

      Lại nhìn con trai hiếm thấy cười tới sảng khoái thoải mái tới vậy. Đúng là khó ngờ, con trai bà lại trêu chọc thiếu nữ ngây thơ như vậy. Có lẽ là bởi con trai như thế, mới khiến bà đối với công chúa này vừa gặp hay sao?

      Tình cảm của nó chắn hẳn là hề đâu nhỉ!
      Chris thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 6: Cây lộc vừng ước hẹn




      Từ sau vụ việc ngày ấy, Chiêu Viên biết thân phận thực của Đỗ Chân rồi, đương nhiên cũng hiểu được lý do những lần vắng mặt của .

      Mấy hôm này, nghe hoàng huynh Đỗ Chân lại được cử giám sát quân đội ở đạo gần biên giới phía tây. biết là cách kinh thành bao xa, ngót nghét tháng ròng còn chưa thấy quay lại. Chiêu Viên học còn có niềm vui, tự nhiên cũng mệt mỏi rệu rã chịu học hành cho cẩn thận.

      Suốt mấy ngày cuối tháng tinh thần lúc nào cũng chán nản uể oải, thái tử rốt cuộc cũng nhịn nổi nữa, tự mình để lộ ra tin tức:

      - Hai ngày nữa tên kia trở về.

      xong còn quên thở dài:

      - Cũng cần phải bày ra vẻ mặt như vậy nữa! Nhìn mà chán nản!

      Chiêu Viên đối với tin tức rất hiếm khi kiếm được từ thái tử lần này mà cũng tự ngạc nhiên. Nhìn vẻ mặt ấy xem ra phải trêu nàng, như vậy… hai ngày nữa là người kia trở về?


      Đem theo tâm trạng mong ngóng cùng chút nghi ngờ nho , Chiêu Viên vẫn tự mình tới cổng thành kiểm chứng. Cũng tới giờ thìn rồi, biết Đỗ Chân có trở về nội trong buổi sáng hôm nay hay ?

      Chiêu Viên hơi buồn bã, ngồi ghế nhưng cứ chốc chốc lại đứng dậy tới phía trước ngóng ra xa. Riết như thế chắc cũng có đến cả canh giờ ấy nhỉ! Chiêu Viên thấy thời gian dài như là vô tận vậy.

      Mãi tới khi mặt trời gần lên cao nhất, nàng mới thấy phía xa thấp thoáng có đoàn người tiến lại. hiểu sao lại trở nên hồi hộp, Chiêu Viên gần như là nín thở căng mắt nhìn cho . Từ khoảng cách xa đến thế, nhưng bóng dáng quen thuộc kia đúng là lẫn vào đâu được. Nàng khẳng định chắc chắn, người đầu đoàn người kia chính xác là Đỗ Chân.


      Vẫn là lần đầu thấy mặc áo giáp. Có chút lạ lẫm, cũng có chút hiếu kỳ.

      Chiêu Viên thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy tiếng gió phía thành cao trở nên . biết cứ lẳng lặng ngắm suốt bao lâu, có tiếng người bất chợt gọi nàng:

      - Bẩm công chúa, hoàng thượng cho gọi người trở về.

      Chiêu Viên giật mình quay đầu nhìn Thị Mai, còn có Văn Lịch đứng tận phía xa, gật đầu:

      - Ừ, thôi.

      được quãng, Chiêu Viên lại đột ngột dừng lại, quay người hỏi cung nữ phía sau:

      - Ai báo tin cho em vậy?

      - Hồi bẩm, là người của hoàng thượng tới đây cho em ạ.

      Chiêu Viên ngẩn người.

      Vốn dĩ hôm nay là nàng giấu mọi người, lén mình tới đây. Ngoại trừ hai người theo hầu thân cận còn ai khác biết được. Chẳng qua… chẳng qua…

      Aizz! Thảo nào lúc trước trèo lên đây dễ dàng như vậy, còn thầm nhủ chạy về mách với phụ hoàng đám lính gác cổng hoàng cung rất lơi là. Hóa ra mọi động tĩnh của nàng đều bị hoàng thượng nắm được, thế làm gì có ai dám chạy ra cản trở cho được?


      Chiêu Viên giậm chân, phụng phịu ôm mặt xấu hổ.

      Nàng đường đường là công chúa được mẫu hậu tự tay dạy dỗ cơ đấy! lớn thế này rồi, thế nhưng bây giờ lại diễn cảnh cọc tìm trâu, tự mình trèo lên tít tận cổng hoàng thành cao chỉ để nhìn được người ta cái… Trời ơi, thế này còn mặt mũi nào mà sống đời nữa?


      Thị Mai nhìn công chúa nhà mình ngồi sụp xuống đất ôm mặt rền rĩ tránh được kinh ngạc, lúng túng trong chốc lát mới dám lại gần, ấp úng lên tiếng:

      - Công chúa, người sao vậy? Có… trở về ạ?

      Chiêu Viên vẫn ôm mặt muốn nhìn ai, rất lâu sau mới lấy lại được can đảm, bình tĩnh hạ tay xuống khỏi mặt, rằng đường thẳng xuống dưới.

      Đám thị vệ gác cổng quả thực là vô cùng đáng ghét. Lúc trước chẳng thấy bóng người, lúc này dưng lại đứng đông như vậy làm gì? Hại nàng mỗi câu chào của bọn họ đều khiến trong lòng yên. Nhiều người như vậy, nhiều người biết như vậy… Thanh danh của nàng…

      Dưới chân cổng, cỗ kiệu to tám người khiêng đợi sẵn. Chiêu Viên mím môi nhìn trong chốc lát, rốt cuộc cũng giận dỗi chui vào.

      Những người rước kiệu thiếu may mắn, hiểu nổi vì sao hôm nay công chúa lại ngọc thể bất an như vậy, cứ quãng lại động mạnh lần, khiến cả kiệu to đều chao đảo, quả thực khó khăn lắm mới đưa được kiệu về tới cung của người.



      Lúc về tới nơi thấy ai. Phụ hoàng vẫn còn nhân đạo chán, coi như cho nàng bớt xấu hổ mà rời từ trước. Nghe cung nữ bẩm lại, hoàng thượng sớm rời là để đón công thần.

      Công thần… Tên công thần hại nàng mất mặt!

      Thế nhưng mà tên công thần ấy lại dám tự tới tìm nàng nộp mạng.


      Chiêu Viên thấy , ngoảnh mặt làm ngơ rằng. Vốn là lỗi của mình, nhưng dù sao có người để đổ tội cảm giác cũng dễ chịu hơn nhiều!


      Đỗ Chân có biết chuyện mất mặt của nàng hay mà kể từ lúc đến tới giờ chỉ mực ngồi yên uống trà. Chiêu Viên giận mãi cũng chán, tới khi ngoảnh mặt lại nhìn, thái giám cung nữ theo hầu nàng thế mà đâu hết cả. Chiêu Viên gần như là nghiến răng mà rầm rì mấy chữ:

      - Cũng tin tưởng khách quá nhỉ!

      Đỗ Chân vừa thấy động liền ngẩng lên nhìn nàng, vẻ mặt quan tâm nhìn ra chút trêu chọc giả tạo nào.

      - tháng vừa rồi công chúa thế nào?

      - Ờ, tốt lắm.

      - Công chúa có học hành đều đặn chứ?

      - Có.

      - Vậy có đọc thêm được cuốn sách nào ?

      Tên này chắc chán sống rồi đây. biết nàng bực hay sao mà còn hỏi lắm thế biết, vậy còn hỏi toàn mấy chuyện học hành đáng ghét!

      Thế nhưng Chiêu Viên vẫn còn muốn chờ xem định làm gì, vì vậy chỉ nheo nheo mắt mà trả lời:

      - Có.

      Quả nhiên, Đỗ Chân liền chẳng che giấu gì mà tung ra câu hỏi cuối cùng:

      - Vậy có nhớ thần ?

      - C… Mà ý gì?

      Đây là câu mà muốn hỏi nhất đây hả? Chiêu Viên lườm cái, sau mới thản nhiên đáp:

      - Nhớ chứ! Vốn dĩ trước kia học là để được ngắm ngươi kia mà!

      xong vẫn còn vênh vang đắc ý.

      Nhưng nàng trả lời như vậy, quả nhiên khiến cho Đỗ Chân cười khổ. Dù sao cũng tháng rồi đấy, mỗi ngày đều khó khăn biết bao. Vốn nghe thái tử nàng cũng leo lên cổng thành đón , liền vội vàng thỉnh an hoàng thượng rồi mạch tới đây. Hiểu tính nàng, biết có chủ động ôm ấp thương gì, nhưng nghĩ tới nàng lại vì xấu hổ mà trút giận lên . Đáng trách đấy, nhưng hiểu sao lại vẫn thấy đáng

      - Vậy cũng còn sớm, thần xin phép cáo lui.

      Đỗ Chân đứng dậy hành lễ. Bấy giờ Chiêu Viên mới giật mình ngớ người. Mới suốt tháng, vậy mà lúc về tới mới thăm nàng có ít ít đòi bỏ về là sao?

      Nghĩ lại thấy tủi thân, tất nhiên là xấu hổ làm sao dám ra. Con lớn rồi phiền phức , động tí là xấu hổ. Trước kia nàng mới lẫm liệt hiên ngang biết bao nhiêu!

      - Ừ, về về .

      xong còn quên hừ tiếng.

      - Công chúa có thể tiễn thần đoạn được ?

      Chiêu Viên ngẩng đầu nhìn , vẫn là vẻ mặt chân thành như lúc đầu. Nhưng mà nàng biết thừa, cũng giống như ban nãy đấy thôi, hở ra là tìm cách trêu chọc nàng.

      Chỉ là… biết biết vậy, song hai chân vẫn tự động đứng thẳng dậy theo người ta. Bản thân nàng biết, nàng muốn tại rời chút nào.


      Hai người tản bộ đoạn dài, tới khi đột ngột dừng lại bên gốc cây lộc vừng già. Chiêu Viên ngẩng đầu, chỉ thấy tán cây rộng che kín tầm mắt. Từng dải hoa đỏ rực rơi dài xuống, bất giác che kín cả hai người bọn họ với xung quanh.

      biết gì, Chiêu Viên đưa tay nghịch nghịch dải hoa màu xanh lạc loài giữa rừng đỏ. Đợi rất lâu mới thấy tiếng người chuyện. Tựa hồ… có chút đắn đo.

      ra Đỗ Chân cũng có lúc trước mặt nàng mà đắn đo như vậy.

      - Công chúa năm nay cũng mười sáu tuổi rồi nhỉ?

      dưng lại hỏi tuổi người ta.

      - Biết rồi còn hỏi.

      cười, Chiêu Viên nhìn mà chỉ nghe thấy giọng rất trầm. hiểu sao lúc này lại khiến nàng hồi hộp. Mắt cứ dán vào cành hoa trong tay, càng biết phải câu gì.

      - Hoàng thượng có ý ban thưởng cho thần.

      - Tại sao vậy?

      Người này có vẻ cũng có vấn đề phải, sao mà chuyện chẳng liên quan chút nào cả?

      - Lần này tới chấn chỉnh quân đội ở biên giới phía tây, coi như cũng có vài công lao nho . May mắn được hoàng thượng để mắt.

      - Ừ, thế cũng tốt. Nhưng cho ta để làm gì?

      Đỗ Chân cúi đầu lẳng lặng lắc đầu. Lại chuyện kiểu vậy rồi!

      - Thần muốn tự mình xin ban thưởng. Có điều… chỉ sợ phần thưởng hơi lớn, biết có phạm phải tội khi quân hay ?

      Chiêu Viên hiếu kỳ nhìn lại, chỉ thấy Đỗ Chân chăm chú ngắm nàng. cười, quả nhiên đem lại cảm giác nghiêm túc, chân thành chân thực hơn rất nhiều.

      - Thần muốn hỏi cưới công chúa.


      thoáng bất động.

      Chiêu Viên ngây ngẩn đứng thẳng, mắt nhìn trân trân phía trước. Bàn tay nàng khẽ run lên, khiến vài nụ hoa vẫn còn xanh mà nhàng rơi xuống.

      Trước mặt, những dải hoa đỏ khẽ đung đưa theo gió, tựa như bức màn mỏng che giữa hai người. Nhưng tấm màn ấy lại thưa quá, cứ lay động mãi khiến khuôn mặt nét như vậy, lại cứ chập chờn hiểu.

      Đỗ Chân đột ngột tiến lại gần, xuyên qua bức màn hoa. Chỉ thấy những dải đỏ trôi qua vai , dừng lại ở phía sau, cứ đung đưa đung đưa.

      nhàng nắm lấy bàn tay nàng giữa lớp ống tay áo dày. Hai cánh môi mỏng khẽ động, giọng ấp áp quen thuộc cất lên, nhưng tiếng gọi lại phải là cái tên vẫn thường :

      - Kim Hồ…

      Người này gọi thẳng tên nàng.

      Chiêu Viên thấy nắng đọng lại trong mắt , đuôi mắt nheo nheo tựa cười có ánh sáng lấp lánh lạ kỳ.

      - Nàng thấy liệu có được ?

      Đỗ Chân lại vươn tay vuốt dọc từ trán xuống bên má nàng. Gió thổi giữa những dải hoa cũng chẳng dịu dàng đến vậy.


      - Có lẽ là được.

      Chiêu Viên nghe giọng mình xa lạ. Là tại những nhành hoa cứ lay động mãi kia hay sao? Nàng thấy dưới chân cứ bồng bềnh như sóng nước. Tất cả đều mờ mờ thực, chỉ có khuôn mặt kề sát kia là sắc nét đến vậy.

      cúi gần lại, khoé miệng giấu được nụ cười. Chiêu Viên nhìn thấy, nơi đáy mắt cũng sóng sánh nhu tình.

      :

      - Cảm ơn nàng.

      Thế rồi, hai phiến môi áp chặt. Chiêu Viên vẫn mông lung , chỉ thấy đôi mắt đen thẳm ấy khép lại, hàng mi dày cũng run lên. Bất giác khiến nàng cũng khép chặt hai mắt.

      ra bấy giờ, những tán cây vẫn bị gió thổi xào xạc như thế. Chiêu Viên thậm chí còn cảm giác được nắng ấm đọng má nàng, nơi bàn tay giữ chặt kia từ từ nóng ran, tựa như mồi lửa.


      biết qua bao lâu, đôi môi mềm mại cũng rời . Hai người chớp mắt nhìn thẳng, nơi đáy mắt đều phản chiếu hoàn toàn khuôn mặt đối phương.

      Thế nhưng vào giữa lúc này rồi, Đỗ Chân vẫn còn quên trêu chọc nàng:

      - Sao mặt lại đỏ như vậy?

      Ý cười rất đậm. Khuôn mặt càng đẹp tới ngừng thở. Nhưng Chiêu Viên lại chỉ nghe thấy tiếng bong bóng vỡ tan bên tai nàng.

      Chiêu Viên cúi đầu, bĩu môi. Giọng thầm run run :

      - Chắc là… chưa quen thôi.

      đưa tay nâng cằm khiến hai người lần nữa đối mặt. Giọng cũng nhiễm ý cười, bỗng dưng trở nên lưu manh lạ thường:

      - Vậy làm lại cho quen nhé!





      Chiêu Viên uể oải nghĩ, vậy là dưới tán cây lộc vừng già, nàng đem cả cuộc đời mình giao cho người ta mất rồi…
      Chris thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 7: Quá khứ




      Mọi việc sau đó diễn ra thuận lợi tới mức khó hiểu, khiến cho Chiêu Viên dưới lần nghĩ tới chuyện, nàng lại bị người ta lừa mất rồi, là lừa vào cái bẫy cài sẵn.

      Nghĩ cứ nghĩ vậy thôi, đa nghĩ đâu phải là bệnh của riêng ai?

      Chiêu Viên tiếp tục chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc sau đính ước. Mối quan hệ được làm ràng rồi, cuộc sống cũng dễ dãi hơn. Nàng có thể tùy ý cướp sắc mà sợ phạm phải cấm kỵ của nữ nhi mà mẫu hậu vẫn thường căn dặn. Chẳng qua niềm vui của nàng lớn hơn nếu người kia tỏ ra cam chịu chút. tươi cười hưởng thụ như thế, khiến cho nàng cứ cảm thấy kẻ cướp sắc phải là bản thân mình vậy…


      Đỗ Chân tặng cho nàng miếng ngọc, hình như làm thành đôi với miếng ngọc của , còn là vật làm tin. Chiêu Viên đòi mãi mới chịu đưa nàng xem thử, đúng là chỉ biết trêu chọc nàng.

      Hai miếng ngọc bội tạc theo hình cá chép đuôi dài, uốn mình thành vòng trăng khuyết. Hai con cá ngọc trắng giơ xa dáng vẻ như tưởng nhớ người thương, lúc ghép lại vừa khít thành hình trăng tròn viên mãn, dựa sát vào nhau giống như âu yếm.


      Người lớn trong nhà đều vui vẻ chấp nhận, chỉ có vài nhân vật nho xung quanh tỏ ra chẳng mấy dễ chịu gì. Chiêu Viên thậm chí còn từng tự tai nghe được mấy lời chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Chuyện mới vài ngày trước, nghe thái giám bên cạnh bẩm lại là con của hai vị quan trong triều.

      Bọn họ đứng trong gian phòng ngay cạnh hành lang. Ngẫm lại đúng là xui xẻo cho bọn họ, có lẽ là lúc sáng bước chân trái ra khỏi cửa nên mới bị nàng bắt được.

      người lên tiếng trước:

      - Nghe gì ? Mới nửa tháng trước cái công chúa Chiêu Viên với Đỗ Chân được ban hôn rồi. Lại còn là tự Đỗ Chân thỉnh cầu hoàng thượng nữa chứ!

      - Người ta là công chúa hoàng thượng sủng ái nhất cơ mà. Kén phò mã đương nhiên cũng phải là người xuất sắc nhất chứ!

      - Đúng là số tốt, chỉ dựa vào vậy mà có mọi thứ đời. Xem khuôn mặt ấy, lại còn cả đức hạnh ấy mà nghiễm nhiên chiếm lấy phần tốt nhất.

      - Khuôn mặt đúng là… xem, cùng là con của hoàng hậu, tại sao thái tử dung mạo đẹp như thế mà công chúa này lại chẳng có tí nhan sắc với dáng dấp nào cả? Mà đức hạnh cũng làm sao?

      - nghe hả? Nghe đồn từ bám dính lấy Đỗ Chân, theo sát quản chặt như vậy. Chắc việc Đỗ Chân tự mình thỉnh cầu ban hôn cũng là do ép buộc thôi! Đúng là, cọc tìm trâu mà còn bày đặt giữ sĩ diện!

      Chiêu Viên nghe toàn bộ, sống lưng lạnh toát, người cung run lên. Cung nữ thái giám theo hầu đều im lặng dám năng gì. Đứng nghe lúc như vậy, Chiêu Viên cũng tự sợ nếu còn để bọn họ tiếp tục loạn ngôn nữa muốn tha cũng tha nổi nên mới chỉ thái giám gõ cửa gọi bọn họ ra ngoài.


      Lúc vừa thấy mặt Chiêu Viên, cả hai người kia mặt gần như là còn giọt máu, trắng bệch, run rẩy quỳ xuống. Đầu giập xuống đất liên tục mà xin:

      - Xin công chúa tha mạng, xin công chúa tha mạng…

      Chiêu Viên nhìn vậy chỉ thở dài. Bọn họ ăn suy nghĩ, chuyện có liên quan tới cả hoàng thượng cũng dám tới. Nhưng cùng là phận nữ, nàng hiểu được những suy nghĩ nhen ấy, bởi hơn ai hết Chiêu Viên từng chỉ lần biết ghen tị. Nàng cũng từng nhìn những vây quanh thái tử, cũng từng tự biết dung mạo của bản thân chỉ dừng lại ở mức nào. Nhưng ra ngoài lại là chuyện khác…


      - Muốn xử riêng hay bẩm lên ?

      Chiêu Viên lạnh nhạt .

      Toàn bộ những người quỳ đều kinh sợ cúi đầu càng thấp. Hai vị chủ nhân vừa mới loạn ngôn kia giờ lại im như thóc, mãi mới run run ra mấy chữ:

      - Tạ công chúa ban ơn, chúng thần xin được xử riêng ạ.

      - Vậy được, mỗi người tự vả ba mươi cái. Nghe kỹ, nếu vả kêu cho người làm lại.

      Giọng nàng vẫn dửng dưng nghe ra vui giận.

      Toàn bộ trường đều im phăng phắc có tiếng động. Bởi vậy tiếng bàn tay chạm má của bọn họ đều nghe mồn , bất giác khiến sống lưng cũng lạnh hơn mấy phần.

      Chiêu Viên vẫn thản nhiên nhìn bọn họ, chỉ thở dài. Xem ra vào lúc sợ hãi như vậy rồi nhưng hai này vẫn còn rất tỉnh táo. Mỗi cái tát đều là dùng hết sức mà giáng xuống. Mấy khuôn mặt xinh đẹp ấy cùng lắm là sưng lên thời gian mà thôi, chịu khó điều trị cho tốt có gì đáng ngại. Nếu như nàng giận , bẩm lên người lớn, chỉ sợ đơn giản là ai người ấy chịu phạt.


      Hai người tự phạt xong vẫn dập đầu tạ ơn. Chiêu Viên vốn định bỏ , song nghĩ lúc cuối cùng cũng ra:

      - Hai ngươi ngang ngược liều lĩnh như vậy, cũng là dựa vào cái gì? khuôn mặt đẹp, gia thế tốt phải là may mắn trời ban sao? Nhớ kỹ, gia thế có tốt vẫn luôn kém người, khuôn mặt có đẹp cũng dùng được lâu. Biết dùng lúc nào, thế nào mới là năng lực tự thân. Muốn so với người khác, càng phải hiểu mình là ai.

      Dứt lời liền mạch thẳng. Chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng bọn họ vẫn liên tục tạ ơn, mãi cho tới khi khuất hẳn.


      Bọn họ vào cung nghĩ cho kỹ cũng gì khác ngoài việc lớn là để gả chồng. Nếu như phải chủ nhân các cung vời vào gặp mặt để kén vợ cho con trai cũng là xem mặt để gả cho người thân. Chẳng qua hai người này kém may mắn, người bọn họ muốn gả là thái tử. Cho dù có đẹp đến đâu, gia thế có lớn đến nỗi vẫn có thể thuận lợi gả cho đối tượng chỉ bằng vẻ mặt lúc hoàng huynh nghe được câu chuyện, cuộc sống tương lai có lẽ càng chẳng dễ dàng gì. Nếu vẫn còn khôn ngoan, ắt nên cố chấp tìm tới thái tử làm gì.

      Chiêu Viên vốn ra, nhưng thái tử vẫn biết chuyện. Thế mới hiểu, bên cạnh nàng vốn dĩ có nhiều tai mắt đến mức nào.

      Đỗ Chân có lẽ cũng biết chuyện nhưng tỏ vẻ gì. Chỉ có lần lúc ôm nàng, khe khẽ vuốt tóc nàng mà khen:

      - Kim Hồ giỏi lắm, biết ăn rồi.

      Lần này Đỗ Chân rủ nàng xuất cung dạo phố. Nghĩ mãi, cuối cùng lại dẫn nàng tới ngôi chùa cổ ở ngoại ô kinh thành.

      Suốt dọc đường , Chiêu Viên quả nhiên được thấy rất nhiều thứ mới lạ mà hoàng cung của nàng hề có. Đôi ba gánh hàng bán chè, bán bánh trôi, bánh đúc,… Bọn họ để đồ trong thúng, bình thường gánh rao, hễ có khách có thể dừng tại bất cứ chỗ nào, mỗi bát bánh đều pha chế đủ loại hương liệu khiến Chiêu Viên nhìn mà nuốt nước bọt.

      Lại có vài người ngồi nặn tượng bên đường, nghe Đỗ Chân đó gọi là tò he. Nặn thành đủ hình dáng, đủ màu sắc. Mỗi con vật được cắm vào que tre dài, nom thế lại có thể ăn được! Chiêu Viên hiếu kỳ định cắn thử nhưng bị Đỗ Chân cản lại, sợ đau bụng…


      mãi mới tới nơi. Ngay sau cổng chùa có hàng cau xanh mướt, cây nào cây nấy đều trổ hoa, những chùm hoa cau tua tủa vươn dài, toả hương thơm ngọt mát.

      Bên gốc cau có vài ba người bày sạp bán đồ lễ. Ai cũng để cả chùm hoa cau lớn, có người mua nhánh chứ dùng dao. Có chị vừa gói hoa thoăn thoắt vừa vui vẻ hát:

      - Hoa cau nở trắng vườn chùa

      Người qua, người hỏi, trêu đùa cùng ai?

      Hoa cau thơm ngát nắng mai

      Người thương, người rủ mối mai cùng người.

      Tâm trạng Chiêu Viên cũng vui vẻ theo câu hát. Chỉ là cành hoa cau đơn thuần mà thôi, vậy mà cũng có thể kết duyên đôi lứa cơ đấy!


      Lúc sau bái lạy từng cửa, Đỗ Chân mới dẫn nàng dạo ngoài sân. Lúc ngang qua quán nước, bà cụ bán hàng thấy bọn họ mới hỏi:

      - Tiện đây ăn miếng trầu

      Hỏi rằng quê quán ở đâu chẳng là?(1)

      Đỗ Chân nhìn Chiêu Viên, thấy nàng có vẻ hiếu kỳ mới kéo nàng ngồi xuống. tay đón chén nước của bà chủ quán, thay nàng chuyện:

      - Bọn cháu buôn bán trong Kinh ạ.

      Bà cụ cười, mắt nhìn Chiêu Viên rất kỹ.

      - Vừa nom biết người nhà giàu có. Quần áo, trang sức nào có giống chúng tôi đây đâu.

      Đỗ Chân chỉ cười cười . Chiêu Viên lẳng lặng nâng chén chè uống ngụm, lại khỏi ngạc nhiên. ràng màu sắc đều là vàng đậm, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ hơi ngăm ngăm chát chứ đắng, mùi thơm đậm bằng nhưng hương vị lại thanh mát, nhõm hơn nhiều. Nhìn mãi, lại thấy Đỗ Chân ở bên tai nàng :

      - Đây là nước chè tươi, là hãm nước sôi trực tiếp từ lá chè mới hái. Ở trong cung thường dùng lại là loại lá chè chọn, sao khô lại được tẩm ướp hương liệu. Mùi, vị đương nhiên đều khác.

      Chiêu Viên ậm ừ:

      - ra tới việc này cũng biết. Chỉ là đọc sách sớm hơn vài năm thôi mà, khác biệt cũng nhiều .

      Đỗ Chân buồn cười:

      - Khác biệt là ở quan sát, hiểu ?

      Chiêu Viên hiểu ý , ngoảnh đầu làm lơ.


      Có vài ba người cũng nghỉ ở quán, cầm chén nước chè nóng hổi mà chuyện:

      - Bà mới đâu về mà tay xách nách mang thế kia?

      - Khổ quá, mới ở dưới quê lên. Lại vừa lúc gặp lễ giỗ làng dưới ấy, nán lại mãi giờ mới tới nơi.

      Bà chủ quán nước vẫn luôn tay têm trầu, khỏi ngạc nhiên hỏi lại:

      - Lễ giỗ làng ấy hả? Chỗ bà cũng lạ quá.

      - Lạ gì đâu, tục từ rất lâu rồi, giữ tới tận bây giờ thôi.

      Dứt lời mới đưa miếng trầu têm lên miệng. Nhai qua nhai lại nhiều lần, Chiêu Viên thấy được màu đỏ hoen cả ra khoé miệng, cũng thấy mùi cay cay, nồng nồng toả ra.

      Bác suy nghĩ mãi, cuối cùng lại vỗ người ngồi bên cạnh hỏi:

      - Ông nó còn nhớ chuyện ? Hồi ấy nghe còn bé quá, giờ còn lắm.

      - Đại để là thế này, hồi ấy có tên cướp đường bị quan bắt được. hiểu làm sao tra hỏi hồi lại phát , tên Thị Hồ, những thế còn đem lòng chính vị quan sai bắt mình. Nghe đâu hai người cũng có qua lại thế nào, quan sai kia liền thả này ra. này chắc cũng có tài, sau được mai mối với con vị quan cũng lớn. kia chắc mất người thương, lại ghen ghét con quan nên chờ đúng hôm đón dâu phục ở sườn núi, biết dùng cách nào mà dồn được cả đống lớn đất đá từ sườn núi rơi xuống, trúng đoàn đưa dâu. Có lúc mà hại chết bao nhiêu mạng người, con quan kia đương nhiên cũng thoát được kiếp nạn.

      Ông lão dở, dừng lại châm thêm điếu thuốc lào, lại rít hơi dài mới bần thần kể tiếp:

      - Cái gò đất lớn phía ngoài làng ấy, nghe chính là chỗ chôn xác của đoàn người. Sau hồi ấy cũng có chuyện nọ chuyện kia, nghe đâu người ta còn thấy tiếng ma khóc oán nên mới đem đồ cúng giỗ. Lệ nhiều năm, cuối cùng thành lễ giỗ làng như bây giờ.


      Mùi thuốc lào đắng ngắt khiến Chiêu Viên choáng váng. Nhưng hiểu sao câu chuyện kia lại có sức hút rất kỳ lạ, khiến cho Chiêu Viên dường như hề cảm nhận được bất kỳ khó chịu nào trong cơ thể mà nhích lại gần, giọng hỏi cũng hơi run run:

      - Bác ơi, vậy kia sao ạ?

      - Nghe sau bọn họ cũng truy lùng kia suốt. Nhưng mãi mà thấy đâu, liền tin là đấy chính là con quỷ mượn lốt người mà hại dân.

      Chiêu Viên sửng sốt. đời này lại thực có quỷ sao?

      Còn mải miên man suy nghĩ, Chiêu Viên giật mình khi có bàn tay kéo mình lại, dìu nàng đứng dậy. Chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, tay chân cũng bủn rủn chảy mồ hôi ướt sũng. Bỗng cảm thấy nắng chói quá, trước mắt sáng rực nhìn thứ gì. Thế nhưng lúc qua cổng chùa, tiếng hát của gói hoa lễ lại vẫn ràng như vậy.

      - em, ghẹo má em cười

      Hẹn em, sính lễ hôm mười tới thăm

      Vậy mà cau chửa năm

      Trầu leo xanh mướt… biệt tăm bóng người?


      ra, cảnh buồn vẫn luôn chỉ chờ tới lúc người buồn mà xuất .


      Đỗ Chân vốn để nàng thoải mái nghe chuyện, để ý lúc lại thấy giọng Chiêu Viên rất yếu. Cúi đầu nhìn lại thấy sắc mặt nàng trắng bệch khỏi giật mình lo lắng, vội vã đỡ người dậy, hai câu chào rồi dìu nàng tới xe ngựa còn chờ bên ngoài.


      Kéo rèm xe rộng ra, lại dùng khăn mát lau trán, lau mặt giúp nàng. Chiêu Viên ngả người dựa hẳn vào ngực , hai mắt khép lại ràng rất mệt mỏi.

      Đỗ Chân hơi đắn đo:

      - Là say khói thuốc hay say nước chè? bình thường sao lại thế này?

      Vừa vừa ôm nàng, bàn tay đặt lên trán kiểm tra, lại thử bắt mạch, cúi đầu quan sát sắc mặt nàng. Ngoại trừ tim đập hơi nhanh ra, quả có gì bất thường. Thế nhưng...

      - Cũng là chuyện cũ cả rồi, nàng suy nghĩ nhiều mà làm gì?

      Chiêu Viên khẽ thở dài, giọng cũng mông lung :

      - Ta cũng thấy lạ. Chàng xem vì sao ta lại để ý như vậy?

      Đỗ Chân áp má lên trán nàng trấn an, giọng dỗ dành:

      - Có lẽ là cùng tên mà thôi. Thị Hồ, là nàng băn khoăn cái tên này.

      - vậy sao?

      - Ta cảm thấy, nếu ngày ra đường có người kể chuyện về tên lính đào ngũ tên là Chân, ta cũng bận tâm thôi.

      Chiêu Viên cười , nhưng Đỗ Chân biết nàng vẫn còn suy nghĩ lắm. ôm lấy nàng, hai tay đung đưa theo nhịp, bàn tay lại ở lưng nàng vỗ về:

      - Đều chỉ là chuyện cũ đồn đại, ai mà biết được có bao nhiêu phần đúng. tên Thị Hồ kia, cũng có lẽ chỉ là do người ta thêu dệt nên mà thôi. Cho dù có , biết đâu bên trong còn có điều gì uẩn khúc? Chiêu Viên à, đời này chuyện gì cũng đều có thể.


      Bọn họ cứ ngồi yên lặng lúc lâu, Chiêu Viên lại đột ngột hỏi :

      - Chân, chàng có tin vào nhân quả kiếp trước ? Kiếp này của ta gặp được nhiều may mắn như vậy, có phụ hoàng, có mẫu hậu, có hoàng huynh, cũng có chàng. Có phải kiếp trước ta tích đức nhiều lắm đúng ?

      Đỗ Chân nghe được giọng thảng thốt của nàng, bất giác trong lòng cũng cảm thấy chua xót.

      - Ta biết bản thân ta chẳng xinh đẹp, cũng chẳng phải dạng tài hoa gì. Ngày trước những người kia kỳ sai, ta chẳng qua chỉ dựa vào thương của phụ hoàng mà hưởng hết mọi may mắn cuộc đời này. Nhưng trước mặt họ, ta thừa nhận được, hơn nữa còn giận dữ trừng phạt. Chàng xem, ta như vậy...

      Đỗ Chân đột ngột áp lên môi nàng, hai phiến môi mềm mại cứ chà xát, miết . cảm nhận được bờ môi nàng cũng run lên, nóng hổi. Tự ti trong lòng nàng, chỉ cần để mình thấy thôi, chỉ cần để xoa dịu thôi. Tự ti ấy, ngay cả chính bản thân nàng cũng nên nhìn thấy nữa.


      Trán áp trán, hai mắt đối diện nhìn thẳng.

      Chiêu Viên thấy khoé mắt nheo lại hơi cười. Mấy bức rèm xe ngựa được buông xuống tự khi nào, cứ lắc đều theo nhịp xe. Cơn gió mát vờn quanh, thổi bay ướt át nơi khoé mắt.

      Ngắm ánh mắt ấy, hưởng hơi ấm ấy, Chiêu Viên thấy lòng mình cũng dịu lại. Xúc động trong lòng dâng lên thành câu hỏi:

      - Vì sao chàng lại thích ta?

      cười:

      - Như nàng từng . Thích nàng, là để hưởng ưu ái của hoàng thượng.

      Chiêu Viên lườm , ngoảnh đầu quay . Nhưng mới được nửa đường bị ôm lại, tay vuốt tóc nàng.

      - Ta từng với nàng chưa? Chuyện tình cảm giữa hai người, chỉ cần tự hai người hiểu là được, cũng chỉ có tự hai người mới hiểu được.

      Bởi nàng, là chính con người nàng. Đâu phải chỉ là thích thú vụ lợi mà có lời giải thích?

      Chỉ cái liếc mắt, chỉ nụ cười, lại chỉ bàn tay chạm lên má ,…

      Nàng hỏi có tin vào nhân quả kiếp trước? Có lẽ là duyên nợ rất nhiều kiếp, mới khiến nàng nhiều như vậy…


      Chiêu Viên thả lỏng dựa cả vào ngực , đầu ở vai dụi . Mãi lâu sau mới lại hỏi:

      - Vậy nếu kia là có , vậy những kiếp sau, kiếp sau của ấy phải làm sao?

      Chỉ thấy Đỗ Chân thấp giọng đáp lời:

      - Mỗi người đều có vận mệnh của mình, chỉ cần sống có lòng, chuyện gì cũng có thể hoá giải.



      Chú thích:

      (1) Ca dao Việt Nam
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :