CHƯƠNG 11 (tt)
Tần Đức Chính đưa Tô Tiểu Bồi đến căn nhà ngói đỏ tường xanh ở ngoại thành.
Trong nhà vô cùng sạch , ràng sau khi nữ tử đó bỏ trốn , Đồng Phong biết xảy ra chuyện, liền dọn dẹp lượt. Căn nhà lớn, chỉ có mấy gian phòng, cũng thấy nội thất hay vật phẩm kỳ quái gì, nhưng Tô Tiểu Bồi tìm thấy chiếc hộp cất trong tủ quần áo, trong hộp có mấy món trang sức .
“Cái này cũng có gì đặc biệt. người đàn bà con ai mà có trang sức, có điều những thứ này đều phải là của nương kia, thể trở thành vật chứng chứng minh ta giam giữ nàng ta.” Tần Đức Chính .
“Ta biết.” Tô Tiểu Bồi gật đầu, lời khai của bà lão đó cũng nghe, những đồ này đích xác phải là của con bà ta. Tô Tiểu Bồi nhìn chăm chú những món trang sức, màu sắc, kiểu dáng, phong cách và chất liệu đều giống nhau, chúng phải của cùng người, chính xác hơn, là cùng loại người. Thê thiếp của Đồng Phong dùng trang sức tốt hơn thế này nhiều.
Trong đầu Tô Tiểu Bồi chợt lóe lên ý nghĩ, với Tần Đức Chính: “ chỉ có vụ án, Đồng Phong là tội phạm liên hoàn.”
Tần Đức Chính dấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Những thứ này là chiến lợi phẩm ta cất giữ. nhất định còn bắt cóc nhiều nương khác, sau khi cưỡng bức giày vò ra tay sát hại. Thi thể của những nương đó đều bị xử lý cả rồi.”
Tần Đức Chính càng kinh ngạc hơn.
“ thu dọn sạch căn nhà, tiêu hủy chứng cứ, nhưng những vật này lại nỡ vứt , vì cần chúng để thỏa mãn dục vọng biến thái của mình.” Khi Tô Tiểu Bồi phân tích chứng cứ, luôn dùng vài từ vựng của thời đại, Tần Đức Chính cũng quen thuộc với việc này, suy đoán cũng có thể hiểu được tám chín phần, nếu hiểu liền hỏi lại. Trong suy nghĩ của ông ta, vị Tô nương này tuy chuyện cổ quái, nhưng đích thị là có khả năng phá được kỳ án.
Tô Tiểu Bồi đặt những món trang sức đó xuống, đứng thẳng người dậy trong lòng tương đối chắc chắn Đồng Phong là tội phạm cưỡng hiếp giết người hàng loạt. Bỗng nhiên thấy sống lưng lạnh toát, bởi vì ở thời đại cũng có vụ án gần giống thế này. Hung thủ sắp đặt trường gây án ở bên ngoài, mỗi lần gây án, liền bảo vợ hoặc nhân tình ở nhà hoan lạc, hàng xóm nghe được động tĩnh, thế là có bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ. rất giỏi khống chế tâm lý người khác và các tình tiết, cho nên việc mãi vẫn bại lộ, đến khi nhân tình của dính líu đến vụ án ma túy, phía cảnh sát điều tra thẩm vấn, ngờ lại lần ra vụ án lớn như vậy.
Tô Tiểu Bồi với Tần Đức Chính: “Chỗ này vắng vẻ, có thể chôn thi thể. giết người xong, nhất định xử lý thi thể ở gần đây, Tần đại nhân có thể đưa người tìm kiếm xung quanh, người bị hại chắc chắn chỉ có .”
Tần Đức Chính tin liền phái bổ khoái quay về nha môn, gọi Cố Hưng đưa thêm người đến, mọi người chia nhau tìm kiếm, cuối cùng tìm được dấu vết từng bị đào lấp ở trong khu rừng cách căn nhà xa, đào lên xem, quả nhiên có bốn thi thể.
Vụ án có đột phá trọng đại, Phủ doãn lập tức tra xét các vụ báo quan mất tích con , để người nhà đến nhận chứng. Chứng cứ rành rành trước mặt, Đồng Phong thể quanh co được nữa, thê thiếp của cuối cùng cũng . Đúng như Tô Tiểu Bồi suy đoán, Đồng Phong mỗi khi ra ngoài gây án, đều bảo thê thiếp hoan lạc trong nhà, lại bắt người hầu tránh , dặn phàm có người hỏi, chỉ cần cứng miệng vấn đề gì. Thê thiếp mấy năm nay Đồng Phong trở nên rất ghê gớm, bọn họ đều sợ , gì phải làm vậy, dám hai lời.
Tô Tiểu Bồi lần lượt chuyện với ba người phụ nữ này rất lâu, cảm thấy thủ pháp ngược đãi và khống chế tâm lý của Đồng Phong thực rất giống với tên hung thủ thời hiên đại kia, nếu phải gian thời gian khác nhau, nghĩ là Đồng Phong đọc báo xem tivi rồi mô phỏng vụ án đó. Nhưng sau khi chuyện với Đồng Phong, khẳng định là người cổ đại chính cống. Tô Tiểu Bồi cảm thấy mình quá đa nghi rồi, khỏi cười mình hồ đồ.
Vụ án phá xong, trước sau chỉ mất đến năm ngày, thậm chí còn làm sáng tỏ chuỗi vụ án cũ, Phủ doãn đại nhân đương nhiên rất mừng. Tô Tiểu Bồi nhìn bóng dáng bà lão kia quỳ trước nha môn, dập đầu lớn tiếng hô thanh thiên đại lão gia rồi gạt lệ bước mà trong lòng buồn bã, may mà kẻ ác bị trừng trị, cũng coi như chút an ủi đối với người làm mẹ.
Đến hôm nay, Tô Tiểu Bồi viết thư cho Nhiễm Phi Trạch. kể cho chàng nghe chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, phá được án, bất giác lại nhớ mẫu thân của mình, nay ở cách nhà rất xa, sợ quay về được nữa.
Tô Tiểu Bồi cứ viết rồi lại viết, tâm trạng càng lúc càng sa sút. Trong thư viết chàng là bằng hữu duy nhất của trong thế giới này, cũng nhớ chàng, biết thành Bình Châu cách đó bao xa.
Viết đến đây, chợt Tô Tiểu Bồi dừng bút. đem bức thư có dòng chữ “sau này chắc chắn gặp lại” của Nhiễm Phi Trạch ra đọc, rồi lại cất , sau đó thở dài, ngồi đờ đẫn.
Biết bao xa để làm gì chứ, lẽ nào còn có thể gặp chàng? Chàng dẫn theo tránh khỏi bất tiện, thực ra vốn dĩ chàng định đưa đến am ni , bây giờ có nha môn quan phủ để dung thân, là tốt lắm rồi, nên biết thoả mãn, thể cứ luôn thêm phiền phức làm nhỡ thời gian của chàng. Thực ra nghĩ kỹ cũng may mắn biết bao, vừa xuyên gặp được người tốt như Nhiễm Phi Trạch, dưới chăm sóc của chàng, phải chịu vất vả gì, ngoại trừ việc mãi chẳng tìm thấy người muốn tìm ra, những việc khác đều rất thuận lợi. Nhưng tìm được người mới là mấu chốt, tìm được Trình Giang Dực chẳng thể về nhà, mà chẳng có chút đầu mối gì, có thể làm thế nào đây?
Nếu như phát ra mất tích, mẹ lo lắng nhiều thế nào? nhớ bà nhiều lắm, tuy hai mẹ con cứ gặp nhau là tranh cãi ầm ĩ, nhưng vẫn rất nhớ mẹ. Trước đây ba luôn hai mẹ con tính khí giống nhau, ngẫm ra cũng đúng. cũng nhớ ba nữa, ở đây còn có ảnh của ông để ngắm...
Tô Tiểu Bồi thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nặng nhưng rất ràng.
Tô Tiểu Bồi cảnh giác, Lưu thẩm, người nhà của Lưu thẩm hay là Bạch Ngọc Lang và những người quen biết, khi đến tìm, ngoại trừ gõ cửa đều gọi thêm tiếng “Tô nương”. Mà người gõ cửa lần này lại hề lên tiếng. Tô Tiểu Bồi đáp, cầm dao găm lên, lặng lẽ đến sau cánh cửa.
Ngoài cửa có bất cứ động tĩnh gì, dường như tiếng gõ vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng Tô Tiểu Bồi biết nghe nhầm.
“Ai vậy?” đè thấp giọng xuống hỏi, có tiếng trả lời.
Tô Tiểu Bồi đợi lát, nhíu mày, muốn quay lại phòng đột nhiên dưới khe cửa xuất phong thư.
phải là thư của Nhiễm Phi Trạch, Tô Tiểu Bồi cần đọc có thể xác định.
Chàng bao giờ dùng phương thức dọa người này để đưa thư cho .
Tô Tiểu Bồi do dự chút, sau đó nhặt bức thư lên. Tiếp theo, cúi xuống khe cửa nhìn ra bên ngoài, có người.
Tô Tiểu Bồi cầm thư quay lại phòng, mở ra.
Chỉ nhìn cái, liền kéo chốt mở cửa, lao ra ngoài.
Trăng sáng lên cao, trời đêm mát mẻ, cả con ngõ được ánh trăng chiếu sáng như thắp đèn, có bóng người. Tô Tiểu Bồi tiếp tục chạy thẳng đến đường lớn. nhìn xung quanh, nhưng thấy người nào khả nghi.
Tim Tô Tiểu Bồi đập dồn dập tưởng như loạn nhịp.
bức thư đó chỉ có ba chữ - Who are you?
Chỉ có ba chữ. Nhưng người có thể viết được ba chữ này, ngoại trừ ra, e rằng chỉ có Trình Giang Dực thôi.
Tô Tiểu Bồi cầm bức thư đứng ở đầu phố, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
ta ở đâu? ta đưa ra câu hỏi, nhưng đợi trả lời.
ta bỏ thư lại nhưng thấy bóng dáng đâu, là có ý gì?
ta làm thế nào tìm được ? Nếu như đọc thư để lại ở chùa, vậy ta thể biết được chỗ ở của , mà nên cầm thư tìm đến địa chỉ Nhiễm Phi Trạch lưu lại hoặc là tìm đến nha môn mới đúng. ta hỏi là ai, ta biết có thể đọc hiểu tiếng , ta nhất định gặp và biết lâm vào tình cảnh giống mình.
Tô Tiểu Bồi kiểm điểm lại bản thân, ngoại trừ trước mặt Nhiễm Phi Trạch hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tùy ý vài từ thời đại, trước mặt người khác, rất nỗ lực kiềm chế, đến giờ chuyện có dáng có dấp, ít khi có người vừa nghe vừa nhíu mày. Vậy mà bức thư này lại là tiếng , ràng là người viết biết lai lịch của .
Trình Giang Dực, có ý gì vậy?
Tô Tiểu Bồi đột nhiên chạy đến nha môn. Nha môn rất gần nhà , chạy vài bước là đến. Hàng ngày ở đây đều có bổ khoái nha sai canh đêm, Tô Tiểu Bồi nhìn thấy ngay Lưu Hưởng.
“Lưu đại nhân.”
“Ồ, Tô nương, chuyện gì vậy?” Lưu Hưởng nhàn nhã chuyện với nha sai khác, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến nha môn vô cùng kinh ngạc.
“Vừa rồi các đại nhân có nhìn thấy người nào kỳ quái lại quanh đây ?”
“Người kỳ quái?” Lưu Hưởng lắc đầu, quay sang nhìn nha sai bên cạnh, người đó cũng lắc đầu.
“Vậy...” Tô Tiểu Bồi ngập ngừng lát rồi , “hôm nay có người nào đến nha môn tìm ta ?”. ta đến nha môn nghe ngóng về , buổi tối mới lén lút đến đưa thư chăng?
“ nghe .” Lưu Hưởng và sai nha kia vẫn lắc đầu.
“ nương, thế này là sao? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Hưởng hỏi với vẻ quan tâm.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, : “À, có gì.” Chuyện nửa đêm nhận được bức thư kỳ lạ thế này, nên ra hơn.
“Đúng rồi...” định hỏi Bạch Ngọc Lang sống ở đâu, muốn bảo Lưu Hưởng giúp tìm Bạch Ngọc Lang, nhưng nghĩ lại, đêm khuya thế này thân nữ mình tìm nam tử trẻ tuổi, các sai nha giữ được mồm miệng, đến tai người khác gây ra lời đàm tiếu, cũng thích hợp. “Đêm nay mát mẻ, mọi người chú ý hơn nhé, vất vả rồi, ta quay về đây.” kịp thời sửa lại.
Lưu Hưởng và sai nha kia gật đầu. Tô Tiểu Bồi gì nữa, chào hỏi đôi câu rồi cúi đầu ủ rũ quay về nhà.
Tô Tiểu Bồi mở bức thư đặt lên bàn, nhìn chằm chằm ba từ tiếng đó, càng nhìn càng nghi hoặc. Sau đó gấp thư lại để sang bên cạnh, bày giấy mực ra, viết thư cho Nhiễm Phi Trạch.
“Tráng sĩ, người ta tìm có manh mối rồi, ta viết thư cho ta, nhưng lại lộ diện...”
Tô Tiểu Bồi viết xong câu đầu tiên liền dừng lại. Chàng ở xa như vậy, hỏi ý kiến chàng có tác dụng gì. ràng muốn học cách sống tự lập, làm phiền chàng nữa, vậy viết những chuyện linh tinh vớ vẩn này, chẳng phải lại khiến chàng khó xử hay sao.
Tô Tiểu Bồi đặt tờ giấy sang bên, bức thư này chắc giống như bức trước đó, chẳng cách nào gửi cho chàng được.
lại ngẫm nghĩ, viết bức khác. Trải trang giấy mới ra, Tô Tiểu Bồi cắn môi, bàn tay cầm bút hơi do dự. Trình Giang Dực xuất rồi.
ta hỏi là ai. ta quá kinh ngạc khi phát có người cùng xuyên giống như mình, cho nên cẩn thận thăm dò sao? Hay ta có cách nghĩ khác? Còn , phải trả lời ta như thế nào đây, viết thư đặt trước cửa nhà à? Ngộ nhỡ người khác đến lấy làm thế nào?
Tô Tiểu Bồi nhíu chặt lông mày, viết từ đầu tiên: Tráng sĩ.
Trình Giang Dực xuất rồi, có lẽ đột ngột xuyên quay về nhà. Những người khác có thể mặc kệ, nhưng Nhiễm Phi Trạch, muốn ngay đến cơ hội tạm biệt chàng cũng có.
Ban đầu, định viết: “Tráng sĩ, ta về nhà đây, tạm biệt.”
Nhưng mỗi câu chẳng đầu chẳng đuôi thế này, có phải là quá cụt ngủn ? Tô Tiểu Bồi suy nghĩ rất lung, tiếp theo của từ “Tráng sĩ” này nên viết thế nào nhỉ?
ngồi thẫn thờ hồi lâu, suýt chút nữa hạ quyết tâm ngày mai bảo với Bạch Ngọc Lang là muốn tìm tráng sĩ, nhưng lại nghĩ nhỡ rồi, Trình Giang Dực tìm được nữa sao? Hôm nay ta đưa ra câu hỏi, có lẽ ngày mai hoặc là khi nào đó quay lại tìm, thể .
Tô Tiểu Bồi thở dài cái, viết “A Trạch” sau chữ “Tráng sĩ”, ngẫm lại biết nên viết là “Tráng sĩ” hay “A Trạch” đây. Cuối cùng vứt giấy bút sang bên, quyết định phải nghiêm túc cân nhắc chút.
phải nghĩ cách tìm được chàng Trình Giang Dực lẩn tránh này, ta ở trong thành, chắc là cách nhà xa lắm, ngày mai với Bạch Ngọc Lang và Tần Bổ đầu. Người này biết xuyên đến, chắc chắn lưu ý hành vi của , cho nên ta hẳn là có lại quanh nha môn, và còn đến nữa. Chỉ cần lưu tâm, nhất định có thể phát được tung tích của ta.
Còn tráng sĩ, vẫn cần nhanh chóng thông báo cho chàng, có điều chuyện này phải thế nào đây?
Tô Tiểu Bồi tiếp tục suy nghĩ.
Bên phía trấn Võ, Nhiễm Phi Trạch lại bận rộn vì việc khác.
Chàng viết thư cho Tô Tiểu Bồi trước rồi nhờ người gửi . Sau đó chàng lại chạy đến ngôi chùa gần trấn Võ, tìm được người giúp Tô Tiểu Bồi. Ngôi chùa này lớn, giống như các ngôi chùa trước đó, đều chưa từng gặp cũng chưa từng nghe về nam nhân trẻ tuổi mà Nhiễm Phi Trạch miêu tả. Nhiễm Phi Trạch để lại thư và địa chỉ nha môn thành Ninh An, sau đó lại quay về nhà của mình.
Mấy nhân sĩ giang hồ theo dõi bên ngoài khỏi lo lắng, bọn họ theo Nhiễm Phi Trạch ra ngoài, chưa được bao lâu mất dấu chàng, đến giờ thấy chàng quay lại mà có điều gì khác thường, mới thở phào nhõm. Nhiễm Phi Trạch chẳng để ý đến bọn họ, đói ăn cơm, thích ngủ, thời gian còn lại, chàng liền ở tịt trong lò rèn sau nhà. Mấy nhân sĩ kia có lúc cũng lén đến gần lò rèn của chàng, nhưng chỉ nghe thấy bên trong thỉnh thoảng phát ra tiếng gõ tiếng đập, chứ biết chàng làm gì.
Hai ngày trôi qua rất nhanh. Hai ngày này trong trấn Võ và các môn phái đều coi như bình yên, có ai khiêu khích gây , nhà nhà đều đóng chặt cửa thương nghị, nhãn nại đợi kết quả giám định vết thương.
Ngày thứ ba, trời chưa sáng các môn phái lần lượt chạy đến đài đấu võ ở trong trấn chờ Nhiễm Phi Trạch.
Võ đài thi đấu chỉ được xây đắp từ gạch đá đơn giản, ở trong trấn Võ cũng khá có lịch sử, người giang hồ muốn so tài cao thấp với nhau đến đài này thi đấu. Theo quy định bất thành văn trong trấn Võ, bất luận có người xem làm chứng hay , kết quả thi đấu võ đài này đều có uy tín, được người trong giang hồ công nhận. Nhưng cũng vì thường xuyên có người đấu võ ở đây, nên lúc nào cũng có người đến xem náo nhiệt. Các môn các phái cũng thích dán lên bức tường đất đá dài dằng dặc sau võ đài công cáo của nhà mình, hoặc vài tin tức trong giang hồ, lâu dần, bức tường này cũng trở thành nơi tụ tập nhiều người nhất trong trấn.
Hôm nay tường dán đầy các tin tức về vụ án của Thần Toán môn và Thất Sát trang, có tập hợp đầu mối, có phân tích tình hình, có tận mắt chứng kiến gì gì đó, giả giả lẫn lộn, nhiều đếm xuể. Người trong các giới sớm xem hết những tin tức này, là hay giả cũng kiểm tra, những phần chưa ràng trở thành nội dung tranh chấp giữa các bên.
Nhiễm Phi Trạch bước trong ánh nắng sớm mai. Chàng đến võ đài của trấn Võ, đườn nhiên cũng đến gần bức tường bố cáo. Các môn phái hai ngày nay cũng đến làm phiền chàng, những tin tức này mọi người đều biết, cho nên họ đều rất hiếu kỳ, biết chàng định làm thế nào.
Nhiễm Phi Trạch cõng túi vải to dài sau lưng, mọi người suy đoán bên trong đựng binh khí, nhưng Nhiễm Phi Trạch gì cả, chỉ hỏi câu: “Lợn ta cần đâu?”
Người của Thất Sát trang và Thần Toán môn đứng ở hai bên, cách nhau rất xa, đồng thời chỉ tay về phía lán vải lớn hai bên võ đài, bên là của Thất Sát trang, bên là của Thần Toán môn, những môn phái khác ai có ý kiến. Nhiễm Phi Trạch cũng nhiều lời, ngước mắt nhìn toàn cảnh lượt. Đệ tử Thất Sát trang toàn bộ mặc tang phục, góa phụ trẻ của Phương Đồng cũng đứng cùng các đệ tử, trông vô cùng đáng thương. lán vải của họ có treo vải tang, chiếc quan tài lớn bày ở chính giữa. Lợn mà Nhiễm Phi Trạch cần được đặt chiếc bàn cách xa lán. Còn đệ tử của Thần Toán môn toàn bộ mặc y phục đen, biểu cảm nghiêm túc. lán cũng treo vải đen, từ chỗ Nhiễm Phi Trạch đứng, nhìn bên trong.
Nhiễm Phi Trạch đến lán của Thần Toán môn trước, cửa lán có hai môn đồ canh giữ, bên trong trống , chỉ treo con lợn.
Nhiễm Phi Trạch hài lòng gật đầu, chàng đặt chiếc túi của mình xuống, sau đó ra ngoài, đến trước lán của Thất Sát trang ở phía bên kia. “Phương quản , Phó đại hiệp.” Thất Sát trang do hai người này chủ . Nhiễm Phi Trạch thi lễ xong, với bọn họ: “Xin hỏi binh khí của Phương Trang chủ cũng mang đến phải /”
Phương Bình và Phó Ngôn nhìn nhau cái, sau đó Phương Bình vào trong lán của bọn họ, lấy thanh kiếm của Phương Đồng đặt ở cạnh quan tài mang ra đưa cho Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch gật đầu cảm tạ, rồi nhận lấy nó. Chàng lại quay sang phía Thần Toán môn bên này, thi lễ với Cửu Linh Đạo chưởng, mời ông ta vào trong lán của Thần Toán môn.
Cửu Linh Đạo chưởng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn vào. Ông ta vừa cử động, Cửu Linh Trảm lưng liền phát ra tiếng chuông khẽ khàng. Phương Bình nghe thấy thanh đó, liền nắm chặt tay lại.
Nhiễm Phi Trạch đứng giữa các phái, sang sảng : “Ta cần người làm nhân chứng.”
Chuyện nhân chứng này, các phái trong võ lâm thương thảo hai ngày, sớm có chuẩn bị, dù Nhiễm Phi Trạch cầu, bọn họ cũng đề nghị. Giờ nghe thấy Nhiễm Phi Trạch vậy, chưởng môn Huyền Thanh phái Giang Vĩ , chưởng môn Thúy Sơn phái Tào Hạ Đông và chủ hiệu cầm đồ của Sử gia Sử Kính cùng đứng ra.
Nhiễm Phi Trạch có phần lúng túng, : “Được thôi, ba vị cũng được.” Chàng chắp tay hành lễ với mọi người, dẫn ba vị này đến lán vải nơi Cửu Linh Đạo chưởng đứng.
Cửu Linh Đạo chưởng nhíu mày nhìn con lợn treo bên trong lán, thấy Nhiễm Phi Trạch dẫn người vào, vội chuyển ánh mắt sang phía bọn họ, trịnh trọng nâng tay hành lễ, sau đó mọi người cùng nhau đợi xem Nhiễm Phi Trạch muốn làm gì. Nhiễm Phi Trạch , chỉ hạ cửa lán xuống, lập tức bên trong biến thành gian kín, che ánh nhìn của mọi người bên ngoài.
Cửu Linh Đạo chưởng nhăn mày nhìn ba người bọn Giang Vĩ , lại nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, hỏi: “Nhiễm đại hiệp muốn làm gì?”
Nhiễm Phi Trạch trả lời, chàng vào giữa lán, gật đầu với Cửu Linh Đạo chưởng, sau đó đột nhiên rút kiếm của Phương Đồng ra, đâm về phía Cửu Linh Đạo chưởng. Cửu Linh Đạo chưởng giật nảy mình, nghiêng người né tránh theo bản năng. Nhưng Nhiễm Phi Trạch tấn công nhanh như cắt, chiêu khác tiếp tục tung ra, Cửu Linh Đạo chưởng giơ tay rút Cửu Linh Trảm sau lưng ra, “coong” tiếng chặn thanh kiếm lại.
Nhiễm Phi Trạch hề dừng tay, nghiêng người cái, trường kiếm thuận theo cạnh đao của Cửu Linh Trảm hướng đến Cửu Linh Đạo chưởng. Cửu Linh Đạo chưởng vặn người tránh, chém ngang sang phía Nhiễm Phi Trạch.
Ba người bọn Giang Vĩ vừa thấy động thủ liền lùi sang bên, mắt thấy hai người xuất mấy chiêu rất nhanh, hiểu ra vấn đề. Chiêu kiếm của Nhiễm Phi Trạch dùng, chính là Thất Sát kiếm của Phương Đồng bên Thất Sát trang. Ba người vội tập trung tinh thần nhìn kỹ.
Người bên ngoài lán nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ thấy sau khi mấy người đóng cửa lán lại, chẳng bao lâu, tiếng chuông quái dị khẽ vang lên, lúc nhanh lúc chậm, còn kèm theo tiếng đao kiếm va nhau. Mọi người im thin thít, nín thở, cẩn thận nghe ngóng.
Qua lúc sau, tiếng đao kiếm dừng lại. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thào bàn tán đột nhiên nghe thấy trong lán có động tĩnh. Lần này tiếng chuông rất vang, như muốn xé nát bầu khí, lúc nhanh lúc chậm nối nhau dứt. Người nào người nấy vội ngậm miệng, dỏng tai lắng nghe. lát sau, thanh này lại dừng. Lần này mọi người vội phán đoán, đợi đợt sóng thanh tiếp theo. Quả nhiên chẳng mấy chốc, tiếng binh khí giao nhau lẫn với tiếng chuông lại xuất . Lần này tiếng chuông và , có thể đoán tình hình trong lán vô cùng căng thẳng.
Cứ đợt này nối tiếp đợt khác như vậy, trong lán tổng cộng phát ra năm trận thanh. Đúng vào lúc bên ngoài còn sững sờ chờ đợi đợt thứ sáu, cửa lán được kéo mở, năm người bên trong ra.
Thần Toán môn nhanh chóng tràn lên, chưởng môn của Thần Toán môn là Cố Khang khẽ hỏi Cửu Linh Đạo chưởng xảy ra chuyện gì. Còn Nhiễm Phi Trạch và bọn Giang Vĩ lại về bên phía Thất Sát trang, Nhiễm Phi Trạch thi lễ với Phương Bình, hỏi: “Phương đại hiệp, lúc Phương Trang chủ mất, tiếng chuông ngài nghe thấy là loại nào trong số vừa rồi?”
Phương Bình sửng sốt. Loại nào? Lẽ nào tiếng chuông vừa rồi phải tất cả đều được phát ra từ Cửu Linh Trảm sao? Tuy ông ta nghe thấy động tĩnh khi hung án xảy ra, nhưng lấy nhiều tiếng chuông na ná nhau ra để thử ông ta, là chắc chắn lắm.
Phương Bình do dự, đại đệ tử của Thất Sát trang là Phó Ngôn liền sốt ruột. “Nhiễm Phi Trạch, ngươi đến đây để kiểm tra vết thương, cố làm hư ảo là có ý gì? Ngươi muốn bôi nhọ Thất Sát trang, cho rằng chúng ta dối đúng ?”
Nhiễm Phi Trạch bình tĩnh đáp: “Ta chỉ quản việc kiểm tra Cửu Linh Trảm, những thứ khác là chuyện riêng của các vị.”
Phương Bình đứng bên cạnh nghiến răng kèn kẹt, nhưng dám khẳng định là thanh nào, hàng trăm con mắt nhìn vào, lỡ sai câu, khiến Cửu Linh Đạo chưởng có cớ thoát tội, vậy cái chết của trang chủ lại càng oan ức hơn. Phương Bình tự biết trách nhiệm nặng nề, ông ta cắn chặt răng, mặt cứng đờ, sống lưnng toát mồ hôi.
Nhiễm Phi Trạch cũng bắt ông ta phải ra ngay, thấy Phương Bình mãi mà lên tiếng, liền : “Để ta xem qua thi thể của Phương Trang chủ.”
Nhiễm Phi Trạch chuyển chủ đề, đồng thời cũng thu hút chú ý của mọi người. Phó Ngôn mong gì hơn, vội giơ tay dẫn Nhiễm Phi Trạch và bọn Giang Vĩ vào trong lán, mở quan tài ra.
Tuy Phương Đồng chết nhiều ngày, nhưng Thất Sát trang cẩn trọng bảo quản thi thể, giữ gìn được khá tốt, nhưng chuyện thi thể bị thối rữa khó mà tránh được, Nhiễm Phi Trạch cẩn thận xem xét vết thương, đúng như Tiêu Kỳ , toàn bộ vết thương đều do đao chém, thêm vào đó thi thể phân hủy, trừ phi bỏ thịt phanh xương, kỳ thực đúng là chả thể nhìn ra điều gì đặc biệt.
“Thế nào?” Phó Ngôn hỏi.
Nhiễm Phi Trạch “đợi chút” rồi ra ngoài xách con lợn ở bàn vào trong lán của Thần Toán môn, lại mượn Cửu Linh Trảm của Cửu Linh Đạo chưởng, đợi ba người bọn Giang Vĩ cùng vào trong lán, chàng kéo cửa vải che . Mọi người biết chàng định làm gì, đều rì rầm bàn tán.
Phương Bình nhìn sang Phó Ngôn, khuôn mặt đầy hổ thẹn, thấp giọng : “Ta, ta thực cách nào chắc chắn là tiếng chuông nào.”
“Bình thúc, chớ sốt ruột.” Phó Ngôn an ủi ông ta. “Hôm đó tất cả đều nhờ Bình thúc nhớ lại những điều này mới có thể xác định được hung thủ, chớ vội chớ hoảng, cứ từ từ, chắc chắn có thể nhớ lại điều gì đó.”
Phương Bình gật đầu, ổn định tinh thần, cẩn thận nhớ lại tiếng chuông, ông ta chỉ cảm thấy, chắc chắn phải loại thứ hai và thứ tư, ba loại còn lại, ông ta thể khẳng định được. Lúc này Nhiễm Phi Trạch và bọn người Giang Vĩ lại ra ngoài. Giang Vĩ gọi hai vị đệ tử vào trong lán khiêng hai con lợn ra ngoài, đặt ở trước võ đài. Nhiễm Phi Trạch đem binh khí của Cửu Linh Đạo chưởng và Phương Đồng lần lượt hoàn trả, sau đó với Phương Bình và Phó Ngôn: “Vết chém mình con lợn là do ta và Cửu Linh Đạo chưởng trong lúc xuất chiêu lưu lại, có của Cửu Linh Đạo chưởng chém, cũng có của ta chém. Vết thương người con lợn còn lại là do ta dựa vào phương hướng kích thước vết thương người của Phương Trang chủ rồi dùng binh khí khác nhau để chém, có Cửu Linh Trảm, cũng có đao kiếm khác. Những điều này, Giang Chưởng môn, Tào Chưởng môn với Sử Đương gia đều có thể làm chứng.”
Phương Bình vừa rồi bị vặn hỏi lần, liền cảnh giác hỏi: “Vậy sao chứ?”
Nhiễm Phi Trạch : “Sau khi Phương Trang chủ qua đời, chắc chắn có rất nhiều tiền bối kiểm tra vết thương của ông ta, vừa rồi Giang Chưởng môn cũng với ta, chỉ riêng trong tay ngài ấy có sáu phần ghi chép về kiểm tra thi thể. Hai ngày trước ta , hôm nay phải mời tất cả nhưng người trước đó kiểm tra thi thể và vết thương đến, đến giờ ta đưa ra vết cắt của các loại binh khí, mọi người cùng nhau kiểm tra, có thể đảm bảo hơn lời của mình ta.”
Phương Bình và Phó Ngôn nhìn nhau, chẳng thể phản biện được. Có điều nếu để mọi người kiểm tra lần nữa, hà tất phải đợi Nhiễm Phi Trạch đến ầm ĩ trận thế này.
Bên kia võ đài, mấy người trong võ lâm từng kiểm tra thi thể của Phương Đồng lên phía trước quan sát so sánh các vết thương. Phương Bình và Phó Ngôn cũng vội vàng lên xem. Nhiễm Phi Trạch lấy chiếc túi lớn của chàng ra, lần lượt xếp những binh khí dùng ra, có đao có kiếm có rìu mỏng dài. Sau đó chàng để mọi người kiểm tra, còn mình đứng sang bên cạnh.
Tiêu Kỳ đến bên cạnh, thầm vào tai chàng: “Huynh là giảo hoạt!” Bản thân mình làm, lại kéo cả đám người vào, bất luận kết quả thế nào, đều phải do mình Nhiễm Phi Trạch gánh họa, thực là quá giảo hoạt mà.
“Đâu có.” Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, dõng dạc : “Thời gian dài quá, thi thể rữa, lại còn bảo ta kiểm tra vết thương, đùa ta sao? Bỏ thịt phanh xương, bọn họ đồng ý ? Bất luận là phải hay phải, lời ta cũng mấy có mấy trọng lượng, dễ dẫn đến tranh luận, ta hà tất phải làm vậy? Mọi người cùng đưa ra phán đoán, thế mới công bằng.”
Tiêu Kỳ cứng họng, nghe có vẻ rất công bằng, chỉ cần kết luận được mọi người nhất trí Thần Toán môn và Thất Sát trang kia cũng chẳng cách nào phản bác.
Tiêu Kỳ đăm chiêu suy nghĩ, Nhiễm Phi Trạch nhìn đông ngó tây, lát sau, đột nhiên dùng cánh tay huých Tiêu Kỳ. Tiêu Kỳ ngước mắt lên, Nhiễm Phi Trạch hất hàm về phía Huyền Thanh phái, hỏi: “Tiêu huynh đệ, cậu tiểu ca đứng hàng đầu tiên bên trái kia, có phải chính là tiểu sư đệ biết rèn sắt mà huynh ?”
Tiêu Kỳ nhìn sang đó, cậu thiếu niên có khuôn mặt nghiêm nghị, dáng người đoan chính kia đích thị là Quý Gia Văn, tiểu sư đệ xếp hàng thứ mười tám mà y nhắc đến. Y lườm Nhiễm Phi Trạch cái, phớt lờ chàng.
Nhiễm Phi Trạch : “Huynh ta cũng biết là cậu ta. Vóc dáng, độ dài cánh tay, hình dáng bàn tay kia, thiên tư tồi đâu.”
Tiêu Kỳ nghe nổi nữa, giọng trách chàng: “Đừng bỉ ổi thế có được ?”
Nhiễm Phi Trạch mặc kệ y, lại : “Cậu ta ràng rất muốn lên xem, nhưng mọi người đều là tiền bối, cậu ta đành kìm nén lại, chà, cậu bé này rất điềm tĩnh.”
Tiêu Kỳ lườm chàng. “Huynh đến tuổi này rồi còn chưa lấy vợ, biết là có bệnh kín gì ? Chớ có chủ ý đứng đắn, nếu ta chém huynh.”
“Nghe , nghe , sao lại chua thế này.”(1) Nhiễm Phi Trạch vẫn nhìn Quý Gia Văn, miệng lại : “Tiêu huynh đệ yên tâm, nếu như ta có sở thích đó, tuổi tác, tướng mạo của huynh xứng với ta hơn.”
(1) Trong tiếng Trung, ghen tuông thường được ví với “ăn dấm chua”.
“Cút !”
“Huynh cũng chớ sốt ruột về nhân duyên của ta, giờ ta, ừm...” Nhiễm Phi Trạch có ý trêu đùa, chữ “ừm” kia kéo ra rất dài khiến Tiêu Kỳ trợn mắt nguýt chàng.
Nhiễm Phi Trạch bật cười, cuối cùng khẳng định: “ giờ ta cũng có ý trung nhân rồi.”
“Chúc mừng.” Giọng Tiêu Kỳ nghe rất hờ hững, chẳng chút thành ý. Điều này thực cũng khó trách y, vì lời của Nhiễm Phi Trạch ai mà biết được câu nào là nghiêm túc, câu nào là chọc ghẹo.
“Huynh tin?” Nhiễm Phi Trạch nhếch nhếch môi, tiếp: “Đợi mấy chuyện phiền phức này kết thúc, ta đón nàng ấy đến, giới thiệu cho huynh. Chắc chắn huynh chưa từng gặp nương nào thông minh như nàng ấy.”
Tiêu Kỳ liếc xéo chàng cái, tiếp lời, có lẽ y tin lời Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch lại : “Thi thể của Phương Trang chủ kia, vết thương tuy khó phân biệt, nhưng ông ta bị chém nhiều như vậy, cũng hơi lạ.”
Tiêu Kỳ giật giật khóe miệng, hiểu sao Nhiễm Phi Trạch có thể quay ngoắt từ chuyện ý trung nhân sang hung án nhanh như thế. Y vội hỏi: “Nghĩa là thế nào?”
“Có người từng với ta, gây ra vết thương nhiều thế này nặng thế này, chắc chắn là trong lòng chứa đầy oán hận. Cửu Linh Đạo chưởng tính khí cao ngạo, khinh thường người khác, nhưng phải loại người dễ dàng mất khống chế như vậy. Nếu có thể đao lấy mạng chắc chắn tốn sức như vậy. Phương Trang chủ võ nghệ cao cường, nếu giao thủ trận sống mái với Cửu Linh Đạo chưởng, sao vết thương lại chỉ có ở phía trước? Vừa rồi ta giao đấu với Cửu Linh Đạo chưởng, dùng chiêu thức của Phương Trang chủ, nếu gắng hết sức, ta cũng thể đảm bảo được vết thương ở chỗ nào. Hơn nữa, nếu muốn lén lút giết người, tại sao còn mang binh khí có thể phát ra tiếng chuông?”
“Cửu Linh Đạo chưởng phải là sát thủ, lén lút để làm gì? Nếu đổi lại là ta, chết cũng mang theo Huyền kiếm.” Tiêu Kỳ nhíu mày, đúng là có những người rất chung thủy với binh khí của mình, nhưng lời của Nhiễm Phi Trạch phải có lý. “Chuyện giao đấu vừa nãy, huynh với bọn Tào Chưởng môn và sư phụ ta chưa?”
“Bọn họ tận mắt nhìn thấy, ta hà tất phải lại?” Nhiễm Phi Trạch quay sang nhìn Tiêu Kỳ, cười, : “Hơn nữa, giờ chẳng phải ta với huynh rồi sao?”
Tiêu Kỳ tức tối chửi thầm Nhiễm Phi Trạch giảo hoạt. Suy đoán này, nếu Nhiễm Phi Trạch mở miệng, y chắc chắn cũng thể im lặng. Cứ coi như y , sư phụ và chưởng môn khác nhìn thấy cảnh Nhiễm Phi Trạch giao đấu, suy đoán trước đó cũng được chắc chắn, mà những suy luận này đều phải do Nhiễm Phi Trạch ra, chàng có thể rũ sạch trách nhiệm. Nhiễm Phi Trạch nhìn biểu cảm của y, lại huých vào khủy tay y. “Công lao này nhường cho huynh, huynh nên cảm tạ ta.”
Tiêu Kỳ lườm chàng, muốn chế nhạo mấy câu, đám người bên kia kiểm tra xong vết thương rồi.
Kết luận đúng như Nhiễm Phi Trạch dự liệu, người Phương Đồng chỉ có vết chém, có các vết thương khác, phù hợp với đặc tính của Cửu Linh Trảm. Nhưng nếu như chỉ dựa vào vết thương, dùng các binh khí như kiếm, đao, rìu mỏng dài... cũng có thể tạo ra vết chém giống như thế này. cách khác, thể xác định có phải Cửu Linh Trảm gây ra .
có kết quả - cục diện bế tắc.
Nhiễm Phi Trạch rất hài lòng với kết quả này.
phải chàng vui vẻ khi thấy việc được ràng, quan trọng hơn chính là, bất luận hai bên có kế sách gì, chàng cũng có thể rút chân khỏi vũng bùn này cách êm đẹp. thực chứng minh, chỉ cần đao kiếm giao nhau, muốn gây ra vết chém giống hệt nhau là chuyện hề khó. Điều chàng muốn làm là chỉ ra dấu vết, còn về kết luận, là chuyện của các phái giang hồ.
Nhiễm Phi Trạch mấy ngày nay đều khắp trấn Võ, đến võ đài xem mấy trận tỉ thí vốn lấy danh nghĩa là thi đấu nhưng thực ra là để báo thù xả hận, lại xem hết lượt tin tức bức tường bố cáo, nào là phân tích vụ án, thông báo báo thù, tập hợp nhân thủ... chàng khá hiếu kỳ với vụ án này.
Hôm đó kiểm tra vết thương xong, chàng cẩn thận xem phản ứng của hai phái, phản ứng của Thất Sát trang kích động hơn chút, dù sao họ cũng hy vọng có chứng cứ định tội cho Cửu Linh Đạo chưởng, đáng tiếc việc trái với mong muốn của họ. Sắc mặt đám người bên Thần Toán môn cũng rất xấu, ầm ĩ trận, cuối cùng bọn họ cũng thể rũ sạch hiềm nghi. Sau hôm đó trấn Võ vô cùng yên ả, Nhiễm Phi Trạch nghĩ chắc là các môn phái đều tụ tập lại đóng cửa thương nghị rồi.
Nhiễm Phi Trạch nghĩ, nếu Tô Tiểu Bồi có ở đây, nàng nghĩ gì về vụ án. Có thể nàng phân tích được suy nghĩ của mọi người.
Nhiễm Phi Trạch rất nhớ nàng, thầm nghĩ nên viết cho nàng bức thư, nhưng chàng vẫn do dự có nên nhắc đến chuyện đón nàng tới đây . Sau đó chàng quyết định chuyện này cứ thư thư , dù gì cũng chưa hết chuyện phiền phức, nàng biết võ, nếu bị liên lụy hay. Chàng kể với nàng những chuyện khác vậy.
Ví dụ chuyện tìm người mà nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, Nhiễm Phi Trạch viết rằng về phía chàng vẫn chưa có gì tiến triển, sau đó chàng hỏi bên phía nàng có động tĩnh gì mới . Chàng , nếu như nàng có tin tức gì bắt buộc phải với chàng, chàng muốn gặp người đó lần. Đường về nhà của nàng xa xôi, chàng yên tâm, chàng dự định đích thân tiễn nàng quay về, chàng hỏi xem ý nàng thế nào.
Nhiễm Phi Trạch viết đến đây bỗng khựng lại. Hỏi ý của nàng thế nào. Ngộ nhỡ nàng được, vậy há chẳng phải là tự đào hố chôn mình sao?
Trong những ngày này, Nhiễm Phi Trạch suy nghĩ rất nhiều, chàng chắc chắn, vô cùng chắc chắn là mình trúng mê hồn thuật rồi.
Tuy Tô Tiểu Bồi phải quay về nhà, tuy nàng rất cổ quái, nhưng thích chính là thích thôi, chàng việc gì phải dằn vặt vì việc này. Chàng nhớ nàng, rất nhớ.
Cho nên thể hỏi ý của nàng được, chỉ chàng muốn tiễn nàng thôi. À, chuyện đón nàng đến đây, vẫn nên đánh tiếng trước hơn, để nàng biết chàng vứt bỏ nàng, “sau này chắc chắn gặp lại” là lời lòng của chàng. Chàng tiếp tục chăm sóc, tiếp tục giúp nàng tìm người, chàng muốn mãi mãi làm chỗ dựa của nàng.
Nhưng thế nào cho thích hợp, chàng cần phải nghĩ kỹ. Tô Tiểu Bồi tuy bận tâm những lề thói thế tục, nhưng trước đó chàng để nàng ở lại, đến giờ lại muốn mời nàng đến ở cùng, hai người còn là nam quả nữ nữa, nếu thẳng thừng quá, thực là vượt lẽ thường tình. Chàng muốn dọa nàng sợ. Chàng ngẫm nghĩ rồi cười, nàng bị dọa đâu, chẳng phải nàng còn than vãn chuyện Bạch Ngọc Lang lôi thôi dài dòng những lễ giáo đó hay sao, bức thư ấy khiến chàng cười rất lâu, chàng còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm và ngữ khí của nàng nữa.
Nhiễm Phi Trạch đắn đo xem phải viết như thế nào, bỗng nghe thấy có người gõ cửa.
Chàng nhíu mày, mặc kệ, nhưng người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ. Nhiễm Phi Trạch đứng phắt dậy, hậm hực mở cửa ra.
đứng bên ngoài là Tiêu Kỳ và hai đệ tử trẻ tuổi của Huyền Thanh phái, người chính là Quý Gia Văn. Nhiễm Phi Trạch chăm chú nhìn cậu ta, còn Tiêu Kỳ lườm chàng.
“Chuyện gì?” Nhiễm Phi Trạch sợ bị lườm, nhưng chàng nôn nóng muốn viết thư để gửi .
Tiêu Kỳ và hai đệ tử Huyền Thanh phái cùng nhau thi lễ với chàng, sau đó Tiêu Kỳ bảo hai người đó đợi ở bên ngoài, còn y vào phòng, ngồi xuống bàn, dường như muốn từ từ chuyện với Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch chau mày lại, giang hồ à giang hồ, ràng nên đeo kiếm sống tiêu diêu tự tại, đằng này lại còn lễ giáo nhiều hơn cả bách tính bình thường, còn phải làm bộ làm tịch. Nhiễm Phi Trạch cũng ngồi xuống, với Tiêu Kỳ: “Có chuyện mau .”
Tiêu Kỳ hắng giọng : “Huynh biết đó, án mạng của trang chủ Thất Sát trang đến giờ chưa có tiến triển.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu.
“Đạo lý báo thù giải hận huynh ta thương lượng qua với sư phụ và những tiền bối khác. Mọi người tuy cảm thấy có lý, nhưng sau khi hỏi Thất Sát trang, bên đó cũng nghĩ ra được người nào có thù lớn như vậy với trang chủ. Tính tính lại, vẫn chỉ có Cửu Linh Đạo chưởng có khả năng nhất. Nhưng chuyện này nghi vấn trùng trùng, ví dụ vết thương trong lúc giao đấu, tiếng chuông, hay thời gian giết người...”
Nhiễm Phi Trạch xua xua tay. “Được rồi, những điều này cần phải lại với ta.”
Tiêu Kỳ ngậm miệng, lát sau mới ngập ngừng hỏi chàng: “Huynh thấy thế nào?”
Nhiễm Phi Trạch : “Theo như ta thấy án mạng là chuyện lớn, nên báo quan phải báo quan, tự có thanh thiên đại lão gia thay các huynh tra án.”
Tiêu Kỳ kìm được lườm chàng, đùa sao?
“Huynh biết đó, ta đâu có lăn lộn trong giang hồ, chỉ rèn sắt đúc đồ mà thôi. Ta trước nay luôn giữ lễ, tuân thủ pháp luật, an phận giữ mình, những ân oán linh tinh vớ vẩn trong giang hồ bọn huynh, ta có thể can dự vào sao? Vẫn nên báo quan tốt hơn, thành Bình Châu gần như vậy, huynh bảo Thất Sát trang kia khiêng thi thể đánh trống kêu oan, chắc chắn có tác dụng.”
Tiêu Kỳ tiếp tục lườm chàng, trong giang hồ quá nhiều chuyện kể tỏ, quan phủ mắt nhắm mắt mở cho qua, giờ lại đưa đến tận cửa, để quan phủ quang minh chính đại gây phiền nhiễu cho giang hồ sao?
Nhiễm Phi Trạch nhún vai, biểu cảm “huynh đến tìm ta có tác dụng gì chứ”.
Tiêu Kỳ trầm ngâm hồi lâu rồi : “Ta với sư phụ rồi.”
“ chuyện gì?” Nhiễm Phi Trạch lơ đễnh hỏi, đột nhiên chàng nghĩ hay là dùng vụ án này làm lý do để cầu Tô Tiểu Bồi đến đây giúp đỡ? Danh chính ngôn thuận, cũng quá lộ liễu. Nhưng đám người này rất phiền phức, nếu Tô Tiểu Bồi có ý định điều tra án phải làm thế nào? Đột nhiên tim chàng đập dồn dập, nàng tìm được người kia quay về nhà, chắc luôn mà với chàng tiếng chứ? Trời ạ, thế bức thư này phải nhanh chóng gửi mới được, còn phải dặn dò cả Bạch Ngọc Lang nữa. Ừm, vẫn là đón nàng ấy đến bên mình tốt hơn, dù sao đâu cũng phiền phức cả, bản lĩnh thu hút phiền phức của nàng cũng chẳng kém chàng. Huống hồ nếu như nàng chịu ở lại bên chàng lâu dài, nàng cũng phải thích ứng với cuộc sống của chàng. Ừm, hình như là nghĩ hơi xa rồi.
“Ta với sư phụ, huynh chỉ cần năm ngày phá xong Linh Lung trận.”
Nhiễm Phi Trạch thẫn thờ hồi lâu mới sực tỉnh, ngước mắt lên hỏi: “Vậy sao?”
“Chuyện vào Linh Lung trận rồi còn có thể lẻn ra ngoài, giết người xong lại quay về, cần phải khảo chứng, cũng là manh mối duy nhất còn tác dụng. Các phái bọn ta cử ra số người cùng nhau vào Linh Lung trận, cần người dẫn đường thông thạo về trận pháp cơ quan và ám khí.”
“Thần Khí môn đó, bọn họ am hiểu nhất là trận pháp với cơ quan ám khí.” Nhiễm Phi Trạch hào phóng nâng cao uy phong của đối thủ cạnh tranh.
“Bên trong Linh Lung trận, huynh và sư phụ huynh động tay động chân nhiều nhất còn gì.”
“Oan uổng.”
“Chớ kêu oan, những người chịu khổ trong Linh Lung trận vì bọn huynh ít đâu.”
“Chẳng qua bọn ta muốn làm cho Linh Lung trận thú vị hơn chút thôi, đây chẳng phải là tâm nguyện ban đầu của các tiền bối khi bố trận sao? Nếu thú vị, trận pháp này há chẳng phải cần tồn tại nữa sao?”
Tiêu Kỳ nghe chàng giảo biện, chỉ : “Ba ngày nữa Thất Sát trang muốn làm tang cho Phương Trang chủ, sau tang , các phái chọn ra người cùng vượt Linh Lung trận. Nếu như thực có thể tra ra điều bất thường, các phái bảo vệ cho Cửu Linh Đạo chưởng nữa, Thần Toán môn bắt buộc phải đưa ra câu trả lời. Chuyện này quan hệ trọng đại, huynh nghiêm túc chút .”
“Ta nghiêm túc hết mức rồi.”
“Lần trước với huynh, Thần Toán môn tìm được chứng cứ, sợ là quay sang xấu huynh. Quả nhiên mấy ngày nay bọn họ rêu rao, huynh có cách tạo ra tiếng chuông và vết thương, đổ tội cho Cửu Linh Đạo chưởng. Khi xảy ra án mạng, tuy huynh ở thành Ninh An, nhưng bọn họ điều tra hành tung năm nay của huynh, nghi ngờ huynh nhận sai khiến hoặc là cấu kết với kẻ khác hành .”
Nhiễm Phi Trạch cười cười. “Cứ để bọn họ điều tra .” Nét mặt tuy vẫn bình thản, nhưng chàng lại chột dạ nhớ đến Tô Tiểu Bồi. Thần Toán môn là tổ chức tình báo số trong giang hồ, thầy tướng số và các sạp bói toán ở các thành đều là tai mắt của bọn họ. Muốn tra ra cổ quái của Tô Tiểu Bồi có gì khó khăn cả. Bản thân chàng lo, phiền phức lớn hơn chàng cũng từng gặp qua, nhưng Tô Tiểu Bồi chính là điểm yếu của chàng, khiến chàng khỏi lo lắng.
"Nếu có chuyện gì khác, huynh về trước , ta rất bận."
"Bận chuyện gì? Huynh muốn đốt lò sao?" Nếu Nhiễm Phi Trạch đốt lò, cũng coi như đại trong giang hồ, chàng hiếm khi đúc binh khí, nhưng hễ đúc là cho ra thần khí. Chàng thân mình, có danh tiếng thế lực lớn như Thần Khí môn, nhưng số ít những người hiểu biết trong giang hồ, cho dù phải đánh nhau vỡ đầu cũng muốn có được món binh khí do chàng đúc ra.
" có tâm trạng đốt lò, ta phải viết thư."
"Viết thư?" Tiêu Kỳ tỏ ra bực bội. "Ta bàn chuyện quan trọng với huynh đó."
"Thư của ta cũng quan trọng."
"Thư gì mà quan trọng như vậy?"
"Thư tình."
Tiêu Kỳ suýt chút nữa kìm được muốn chửi chàng trận, nhưng nghĩ đến hình tượng danh môn đại phái, y liền nuốt cơn giận này xuống.
"Nếu chiêu này của ta hữu dụng, sau này truyền thụ cho huynh." Nhiễm Phi Trạch còn biết xấu hổ mà như vậy.
Tiêu Kỳ bị chàng chọc tức, trước khi chỉ ném lại câu: "Huynh chớ rời khỏi trấn Võ, chuyện vào Linh Lung trận, ta trước cho huynh biết."
được rời khỏi trấn Võ? Nhiễm Phi Trạch cảm thấy cầu này đáng ghét. Tính chàng ghét nhất là bị người ta khua tay múa chân bắt làm cái nọ cái kia. Huống hồ bây giờ chàng lo cho Tô Tiểu Bồi. Vốn chỉ băn khoăn xem nên viết thư như thế nào, bị mấy lời của Tiêu Kỳ dọa, chàng liền do dự có cần lập tức quay lại thành Ninh An trông chừng Tô Tiểu Bồi hay .
Nhưng chàng lại nghĩ, nếu đến bước đó, chàng càng lo lắng càng khiến người ta biết tầm quan trọng của Tô Tiểu Bồi, sợ là bất lợi cho nàng hơn. Chàng vẫn nên ở đây xử lý xong xuôi vụ án này trước .
Nhiễm Phi Trạch ổn định tâm trạng, viết tiếp bức thư. Chàng nhắc đến chuyện muốn đón Tô Tiểu Bồi đến nữa mà dặn dò nàng chú ý ngôn hành, chăm sóc tốt cho bản thân. Chàng nhấn mạnh nếu tìm được người nàng muốn tìm, đừng vội ngay, bắt buộc phải cho chàng biết, vì chàng có lời muốn trước khi nàng về nhà. Sau đó chàng lại viết bức thư cho Bạch Ngọc Lang, dặn dò cậu ta lưu tâm đến an toàn của Tô Tiểu Bồi, dặn cậu ta chăm sóc tốt cho nàng, lại dặn cậu ta nếu Tô Tiểu Bồi muốn , nhất quyết phải giữ nàng lại.
Viết xong, chàng đọc lại lượt rồi mới gửi .
Sau khi xác nhận thư được gửi , Nhiễm Phi Trạch lại vòng quanh trấn Võ. Chàng đến tường bố cáo xem tin tức, lại nghe mấy người nhiều chuyện tán gẫu lúc, sau đó chàng thong thả về nhà, được nửa đường, chàng nhìn thấy Cửu Linh Đạo chưởng đứng ở góc khuất đợi chàng.
"Nhiễm đại hiệp." đợi Nhiễm Phi Trạch có phản ứng, Cửu Linh Đạo chưởng lên tiếng chào hỏi trước.
"Đạo chưởng." Nhiễm Phi Trạch quyết định qua đó xem ông ta muốn làm gì.
"Nhiễm đại hiệp có nhớ quẻ ta từng bốc cho cậu khi còn ."
"Vẫn nhớ." Nhiễm Phi Trạch cười cười, chẳng nhẽ ông ta định dùng quẻ bói để tranh thủ cảm thông của chàng?
Kết quả Cửu Linh Đạo chưởng lại : "Năm đó ta từng với cậu, kỳ duyên đến, đời này uổng phí. Giờ cậu cần cẩn thận, kỳ duyên đến, nguy hiểm trùng trùng." Ông ta xong, cũng đợi Nhiễm Phi Trạch kịp phản ứng lại, liền quay người luôn.
Nhiễm Phi Trạch trầm tư, ông ta những lời này, là muốn chàng biết kết quả của quẻ bói hay cảnh cáo chàng? Vì chàng làm trái với lương tâm, giúp đỡ ông ta trong chuyện kiểm tra vết thương sao? Nhiễm Phi Trạch nhíu chặt chân mày, đột nhiên hiểu vì sao Thất Sát trang lại oán hận Cửu Linh Đạo chưởng đến vậy. Cách chuyện của ông ta khiến người ta hận.
Cũng biết có phải là chịu ảnh hưởng bởi những điều Cửu Linh Đạo chưởng mà Nhiễm Phi Trạch thấy bất an khôn nguôi. Mấy ngày này trong trấn Võ cũng có động tĩnh gì, nhưng lại tràn ngập khí bức bối manh động. Thi thể của Phương Đồng Trang chủ Thất Sát trang được đưa về trang để mai táng, rất nhiều đại phái cũng , trấn Võ bỗng chốc vắng vẻ.
Hôm nay Nhiễm Phi Trạch ngồi trong phòng trầm tư hồi lâu, chàng muốn đúc cho Tô Tiểu Bồi món vũ khí phòng thân, nhưng mà chân tay nàng vụng về thế, phải đúc như thế nào mới tiện cho nàng dùng đây. khổ não Tiêu Kỳ lại đến, vẫn dẫn theo tiểu sư đệ Quý Gia Văn kia. Nhiễm Phi Trạch nghĩ chắc chắn là sư môn bọn họ có lệnh, tại tình thế ổn, các đệ tử được mình hành động.
Tiêu Kỳ đến với Nhiễm Phi Trạch, nhân dịp dự tang lễ, các phái thương lượng xong chuyện vào Linh Lung trận, ba ngày nữa tiến hành, bảo Nhiễm Phi Trạch chuẩn bị chút. dở, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa tràng tiếng vó ngựa dồn dập, Quý Gia Văn quát lên: "Người nào đến đó?"
Tiêu Kỳ và Nhiễm Phi Trạch ra ngoài, thấy thiếu niên mặc sai phục bổ khoái cưỡi ngựa phóng đến.
"Lão Lục của Bạch gia?" Sáu người con của Bạch gia tướng mạo giống nhau, Lão Lục thích chốn võ lâm, chỉ muốn làm đương sai , điều này rất nhiều người trong giang hồ đều biết, Tiêu Kỳ vừa nhìn cũng đoán ra được thân phận cậu ta. Nhiễm Phi Trạch nhìn thấy Bạch Ngọc Lang, trong lòng đột nhiên nảy sinh dự cảm lành. Thư của chàng mới gửi được mấy ngày, bên đó chắc vẫn chưa nhận được, cứ coi như nhận được rồi, cũng thể nào là Bạch Ngọc Lang đích thân đến đưa thư. Chàng liền đẩy Tiêu Kỳ ra, gọi: "Lão lục."
Bạch Ngọc Lang vượt qua Quý Gia Văn, vội vàng xuống ngựa, thở hồng hộc, nên lời: "Nhiễm thúc, đại tỷ, tỷ ấy..."
Nhiễm Phi Trạch nhìn sắc mặt của Bạch Ngọc Lang, tâm trạng đột nhiên chùng xuống.
"Đại tỷ gặp nạn rồi. Hôm đó Lưu thẩm mang bữa sáng đến cho đại tỷ, phát ra giường tỷ ấy toàn là máu..." Vừa cậu ta vừa thở dốc, phần sau bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Nàng ở đâu?" Nhiễm Phi Trạch quát lên.
" thấy đâu. thấy đại tỷ đâu nữa."
Chỉ có vết máu ở trong phòng.
HẾT TẬP 1