1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vưu vật quân sư - Ma liên (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Wow hun rồi sao :yoyo36:

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Gặp phải phiền toái

      Khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ tinh xảo hé ra sau vạt áo nam nhân, xuất ở trước mặt mọi người, Bạch Chỉ phẫn nộ ngước nhìn khuôn mặt xấu xa cưởi của nam tử kia , “Ngươi!”

      Nàng cư nhiên nhiều lần bị cổ nhân này đùa giỡn.

      Dạ Lan hơi thở gần trong gang tấc, “Tiểu mèo hoang, khuôn mặt này của ngươi, quả đem lại ko ít phiền toái nha.” biết là cố ý hay là vô tình, hai người giờ phút này vẫn duy trì tư thế thập phần ái muội.

      Phịch tiếng, tiếng đổ vỡ vang lên, Vinh quốc công chúa vẻ mặt phẫn nộ, hung hăng trừng mắt Bạch Chỉ, “nô tài lớn mật, còn mau đứng lên, cần ô uế quần áo Ma quân đại nhân!” như thế nào có thể liếc mắt đưa tình nhìn cái thái giám! Nghe đồn Dạ cung Ma quân gần nữ sắc, chẳng lẽ là ?

      Nhưng là, Vinh quốc công chúa lời ra lại nhất thời khiến mọi người có phản ứng lại, dưới ánh trăng mông lung, ánh sáng nhiều màu rực rỡ từ đèn cung đình xa hoa chiếu rọi xuống mặt bàn, cảnh đẹp nhưng lại khiến mọi người hít thở thông, mọi người khỏi xem ngây người.

      đạo ánh mắt đầy dục niệm nhìn tới, làm Bạch Chỉ cảm thấy trận ghê tởm, nhing theo hướng đối diện nhìn sang, nhưng lại bị đám vũ nương che khuất tầm mắt.

      “Làm sao bây giờ, giống như vướng phiền toái nha.” Dạ Lan tựa hồ nghĩ buông Bạch Chỉ ra, “Cầu ta, ta liền giúp ngươi giải quyết.”

      Bạch Chỉ hít sâu hơi, vận dụng nội kình phen đẩy ra Dạ Lan, lạnh lùng nhìn , miệng lại cung kính vô cùng, “Thất lễ .” ai thấy, Bạch Chỉ chân chính hung hăng dẫm nát mặt hài (giày) xa hoa của , trái phải dẫm vài cái.

      Dạ Lan mặt đổi sắc, thản nhiên cùng Bạch Chỉ đối diện , trong giọng tràn đầy nguy hiểm, “Bản quân nhưng là cứu ngươi.” Nữ nhân này, biết tốt xấu.

      “A, kia đa tạ.”

      Dạ Lan thong dong rút chân mình ra, vân đạm phong kinh (bình thản) vỗ vỗ vạt áo. A, vẫn là hung hãn như vây , nếu như vậy, liền nhìn xem nữ nhân này như thế nào tự bảo vệ mình. dấu vết liếc nhìn phương hướng đối diện, phiền toái này, cũng phải giải quyết dễ như vậy .

      Ma quân này, thể lường trước ý tưởng của , nghe Dạ cung đệ tử toàn bộ là nam nhi, chẳng lẽ ...... Thái hậu có chút phản cảm nhíu mày, ánh mắt tự giác chuyển hướng đến góc bên dưới, nam tử mập mạp hai mắt sáng lên, biểu tình thực làm cho người ta buồn nôn ..

      Thái hậu nhàng nghiêng đầu, biết cái gì. Bên người phó tổng quản Lưu công công cúi gập thắt lưng, rồi sau đó liên tiếp gật đầu.

      “Hoàng thượng, hoàng thượng?” Thái hậu hô vài tiếng, Đông Phương Thước đều có phản ứng, theo ánh mắt nhìn theo , là Bạch Chỉ, Tiểu thái giám theo bên cạnh Ly vương, lưu hay là lưu?

      Hải công công nhịn được ở bên tai Đông Phương Thước nhắc nhở một chút. “Ân, Đức Hải, đồ đệ này của ngươi, sai.”

      Đông Phương Thước xấu hổ cười cười, lại nhịn được nhìn nhiều liếc mắt một cái, khó trách hắn ngày thường luôn cúi đầu, nguyên lai là vì vậy. Nghĩ rằng hậu cung này vô số nữ nhân, nhưng lại ai so được với nàng (P/s: Đẹp nó cũng khổ) , siêu phàm thoát tục như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc.

      Kế tiếp đã xảy ra chuyện gì, Bạch Chỉ cũng chưa để ở trong lòng, bất quá vẻ nho nhã thường ngày giữ nổi nữa, chính là chung quanh ánh mắt thật sự quá mức chói mắt, cho dù một lần nữa cúi thấp đầu, đều có cảm giác được những ánh nhìn tìm tòi chăm chú liên tục bay đến người nàng. Đặc biệt là ánh mắt oán hận của Vinh quốc công chúa, đối diện, làm cho người ta sởn tóc gáy.

      Dạ cung Ma Quân mặt mũi quả thật đủ lớn, rõ ràng là sinh thần thái hậu, lại giống như hắn mới là nhân vật chính, từng mỗi đại thần đều phải lên cấp Dạ Lan kính rượu, một người một ly, thể suy tư một chút nam nhân này tửu lượng đến tột cùng là có bao nhiêu.

      Khi chấm dứt, Dạ Lan để lại cho Bạch Chỉ một cái ý cười hàm xúc rõ, coi như nhìn thấy ánh mắt khinh thường của nàng, chúng tinh phủng nguyệt * ngồi nhuyễn kiệu ly khai Khánh quốc điện. (* mặt trăng được các vì sao vây quanh, đại khái như là Dạ Lan làm trung tâm, mọi người xung quanh làm nền).

      “Chỉ công công, Chỉ công công?” Một gã tiểu thái giám ngượng ngùng dắt tay áo Bạch Chỉ, làm cho nàng một trận hiểu. “Chỉ công công, có thể hay dẫn ta đến cấp Ma Quân đại nhân.” Nói xong, hai má một mảnh phi hồng.

      Khuôn mặt giống như có điểm nhìn quen mắt, đúng rồi, hắn chính là cái tiểu thái giám ở Thừa Ân đường kêu to “Dạ Lan thực nam tính”! Bạch Chỉ nhất thời ở trong gió hỗn độn.

      ….

      “Ma Quân đại nhân, thái hậu vì ngài chuẩn bị tẩm cung, mời theo tiểu nhân đến.” Lưu công công hạ thắt lưng, trong mắt lộ vẻ kính sợ. Rất nhanh chạy đến trước mặt nhuyễn kiệu Dạ Lan, ý đồ giữ người, nịnh nọt cười, “Thái hậu còn an bài chút tiết mục nhỏ, hy vọng ngài có thể thích.”

      Dạ Lan tầm mắt lạnh như băng xuyên thấu qua mặt nạ màu đen đem Lưu công công dọa đến mồ hôi lạnh thấm đầy người, đều nói Ma Quân tính cách ̉ quái, hỉ nộ vô thường, mới vừa rồi ở yến hội thì vẫn là như vậy ý cười thản nhiên, nay lại trầm giống như muốn mưa rền gió dữ. Nếu cẩn thận, đầu khi nào rơi cũng biết, nhất thời trong lòng chua sót vạn phần, như thế nào loại chuyện tra tấn người này hắn lại bị bắt đến làm.

      “Đến, đến.” Đối với Lưu công công mà nói, thật sự là một đoạn đường dài.

      Dạ Lan nhìn bên ngoài cung điện hoa lệ, cư nhiên có hai đội nữ tử song song đứng chờ, phong tình muôn phân. Xinh đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đáng , đoan trang, bạc môi khỏi hơi giơ lên, thái hậu an bài, thật là chu đáo.

      Lưu công công cẩn thận chú ý phản ứng của Ma Quân, a, xem ra bộ dạng thực vừa lòng, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Chính là, người giống Ma Quân vậy, làm sao có thể thích nam nhân đâu, này mỹ nhân có ai thương.

      “Ma Quân đại nhân, này, đều là thái hậu tặng cho ngài, đều là nhất đẳng tú nữ, mong rằng đại nhân có thể thích.” Lưu công công nháy mắt một cái, nhóm mỹ nữ lập tức bày ra tư thế mười phần, ủy mỵ cúi người, mắt mang tình ý, xấu hổ ngượng đỏ mặt.

      sai, sai.” Thanh sung sướng vang lên, Lưu công công mặt một trận vui mừng, lại thấy Dạ Lan ra hiệu lệnh, phía sau xuất hiện bốn gã hắn nam tử, mặt chút thay đổi, thân mang sát khí.

      “Nữ nhân này, thưởng các ngươi.” Ngữ khi lạnh lẽo làm cho mỹ nữ từ đầu đến chân rét lạnh thấu xương, các nàng dám tin ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

      Dưới tấm mặt nạ màu đen nở nụ cười lãnh khốc, bốn gã nam tử lắc mình tiến lên, mỗi người từ giữa khiêng lên hai cái mỹ nữ, liền như vậy biến mất ở cửa đại điện.

      Ánh mắt đảo qua đám nữ nhân hoa dung thất sắc, Dạ Lan thay đổi tư thế thoải mái, nhuyễn kiệu từ từ vào cửa điện, cũng quên nhả ra một câu, “Còn lại, các ngươi tùy ý.” (P/s: í có gọi là giữ thân trong sạch ???)

      “A!” Tú nữ nhất thời bị dọa mềm chân ngã ngồi mặt đất, lập tức có vài tên hắc y nam tử tiến lên, nói hai lời liền khiêng lên nữ nhân chính mình lựa chọn biến mất ở trong bóng đêm.

      Lưu công công khóc ra nước mắt, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ Ma Quân hài lòng? Hắn phải ăn nói với thái hậu như thế nào a!!.

      …..

      “Tiểu Chỉ Tử, nhanh như vậy làm gì?” Đột nhiên, chỗ góc tối nhảy ra một bóng dáng, ngăn cản Bạch Chỉ, cư nhiên là Tiểu Lộ Tử.

      “Lộ đại ca, đã trễ thế này, người như thế nào còn ở đây?” Bạch Chỉ cảnh giác nhìn nhìn phía sau hắn, cũng là có bất luận kẻ nào khác.



      Tiểu Lộ Tử cười hắc hắc, thân thủ gãi gãi cái ót, “Còn phải, muốn hỏi một chút ngươi, sinh thần thái hậu có cái gì mới mẻ hay .” Tiểu thái giám giống như hắn, là có tư cách vào khánh quốc điện, thực hâm mộ Tiểu Chỉ Tử, nhanh như vậy có thể xem nơi kia rồi ahhh.

      Bạch Chỉ mỉm cười, “Lần sau, ngươi cùng ta cùng .” Đương nhiên, chỉ cần có Dạ Lan ở nơi đó, Bạch Chỉ nàng tuyệt đối .

      Đột nhiên, Bạch Chỉ một phen kéo qua Tiểu Lộ Tử trốn vào mặt sau núi giả, “Sao…” Nhanh chóng che miệng muốn nói chuyện của hắn, cảnh giác hai cái công công bộ dáng lén lút tới.

      “Kỳ quái, rõ ràng là hướng bên này rồi.”

      “Tìm kiếm, nếu ta thể báo cáo kết quả công vụ a!”

      Đợi hai người kia rồi, Bạch Chỉ lúc này mới buông Tiểu Lộ Tử. “Tiểu Chỉ Tử, đây là có chuyện gì? Mới vừa rồi kia hai người, thoạt nhìn có hảo ý a!”

      Bạch Chỉ thoải mái mà vỗ vỗ bả vai Tiểu Lộ Tử, “ có việc gì Lộ đại ca, ta còn tưởng người xấu đâu, thôi, trở về!” Kỳ thật sau khi nàng rời Khánh Quốc điện, Bạch Chỉ vẫn cảm giác được có người theo dõi nàng, cho nên chuyên chọn ̣a phương nhiều người để , rốt cục đem hai người kia cắt đuôi, quả thực ngoài những gì Dạ Lan nói, nàng gặp phải phiền toái.

      Lạc Mai cung trong trèo mà lạnh lùng, Bạch Chỉ nghĩ đến mới vừa rồi náo nhiệt phi thường cùng nơi này tịch liêu hẻo lánh, thật sự là trong hoàng cung cực đoan đối lập, khỏi thở dài, đẩy đại môn ra rồi vào. (Đại môn = cửa lớn)

      …..
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      Aliren thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Đoạn tay áo Hương vương ( Vâng chính là GAY trong truyền thuyết đó ạ !! )


      Bạch Chỉ lẳng lặng vào sân, đến trong phòng Mộc Cẩn vẫn còn sáng. trễ thế này, còn chưa ngủ sao, đêm nay biết Trường Phong đưa dược cho dùng chưa.

      Tay chậm rãi đẩy cánh cửa ra, “Tiểu Chỉ Tử!” Đột nhiên, bóng dáng người cao lớn xuất ở trước mặt Bạch Chỉ.

      “Trường Phong, ngươi còn chưa ngủ?” Bạch Chỉ thu hồi tay.

      Trường Phong quay đầu nhìn về phía trong phòng,“Ân, vương gia muốn ngủ, ta vào tắt đèn cho , ngươi sao chứ?”
      Bạch Chỉ mỉm cười ,“ có việc gì.” Liền xoay người hướng tới trong viện mình đến.

      Khe khẽ thở dài, Trường Phong đẩy cửa ra rồi vào, chỉ chốc lát sau, trong phòng ngọn đèn liền tắt hết , tuấn lãng nam tử lẳng lặng đóng lại cửa phòng, lưu lại mảnh tối đen yên tĩnh.

      Rửa mặt chải đầu qua loa, Bạch Chỉ ngồi xếp bằng bắt đầu vận khí dưỡng tức, ở hoàng cung nguy hiểm như vậy, nàng ý thức được tầm quan trọng của năng lực tự bảo vệ mình, người theo dõi mình hẳn là còn có thể đợi lát nữa chờ cơ hội ra tay, đều do cái nam nhân đáng ghét kia, nghĩ đến đây, Bạch Chỉ rốt cuộc tĩnh tâm luyện công được, hai chân duỗi ra, ….ngủ!

      Vào đông, trời chuyển sáng phá lệ trễ, khi trời tờ mờ sáng, ngoài phòng liền truyền đến thanh ...tất .tất.tốt tốt.., Bạch Chỉ bất đắc dĩ đẩy ra cửa phòng, nào biết lập tức đạo ngân quang phá mà đến,ý đồ áp Bạch Chỉ về phía cửa.

      “Phản ứng sai.” Trường Phong mỉm cười, chút cũng cảm thấy hành vi đánh lén vừa rồi của mình ổn.
      Nếu phải Bạch Chỉ phản ứng nhanh, di chuyển đầu ra chỗ khác, giờ phút này đầu muốn nở hoa rồi, hơi hơi rút trừu khóe miệng, Trường Phong thử thế này cũng quá độc .

      “Đến, hôm nay dạy ngươi chiêu, Quanh co .” Trường Phong đột nhiên bổ ra chưởng, Bạch Chỉ nhanh nhẹn chợt lóe, hai chân hạ xuống trong viện.

      đôi bàn tay to kiềm chế tay phải của nàng, lực đạo hung mãnh đem cả người Bạch Chỉ đẩy lùi về phía sau, Trường Phong là tuyệt thủ hạ lưu tình, Bạch Chỉ có chút giận, thân hình chút đột nhiên theo cánh tay Trường Phong trượt , hạ tay xuống sau cổ .

      Trường Phong hơi sửng sốt, này Tiểu Chỉ Tử hiểu võ công sao? Nhưng là động tác của nàng giống như trải qua nhiều năm huấn luyện vậy, bất quá, như vậy vừa vặn.

      Bạch Chỉ nghĩ đến muốn thành công ngăn chặn Trường Phong, nào biết, nam tử trước người chuyển động chân ba bước, cư nhiên liền như vậy vọt đến phía sau thân thể nàng , phen chủy thủ sắc bén giờ phút này gác cổ nàng .

      Quanh co! Nguyên lai chính là chiêu này!

      “Tiểu Chỉ Tử, ngươi trước kia từng luyện võ qua ?” Trường Phong chậm rãi buông nàng ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Bạch Chỉ biết muốn hoài nghi,“Mới trước đây cùng gia tỷ ở giang hồ mưu sinh, tổng yếu cũng học chút quyền cước công phu.” Bất quá, chiêu vừa rồi của , quả lợi hại, đột nhiên chú ý tới chủy thủ ở trong tay của , kia đao phong, vừa thấy chính là sắc bén vô cùng.

      Trường Phong thấy nàng nhìn chằm chằm tay mình, lập tức hiểu được, ha ha cười,“Ngươi này tiểu thái giám, đúng là biết hàng, đưa ngươi !” Thân thủ động cái, quăng chủy thủ, Bạch Chỉ liền vững vàng tiếp được chủy thủ kia .

      Trường Phong bình thường luôn luôn giữ bộ mặt khối băng di động, nghĩ tới cười rộ lên, cư nhiên còn mang theo hương vị ánh mặt trời .“Ngươi vẫn là có vẻ thích hợp cười.” Thản nhiên tung câu, Bạch Chỉ yên lặng đem chủy thủ thu vào tay áo.

      Trường Phong hơi sửng sốt, biểu tình nhất thời cứng đờ, khóe mắt thoáng nhìn hành lang gấp khúc xuất nhân ảnh bạch sắc ,“Vương gia, ngươi tỉnh?”

      Kỳ quái, bọn họ cũng có nghe thấy thanh xe lăn hoạt động.

      “Ân, ta muốn ra hồi lâu .” Nhưng là các ngươi rất chăm chú nga. Mộc Cẩn kia mắt xếch hơi hơi híp, bạc môi đẹp cười rộ lên, cư nhiên so với hoa sen còn đẹp hơn .

      “Vương gia, thân thể của ngươi khá hơn chút nào ?” Bạch Chỉ nhìn kia đơn bạc quần áo, khỏi nhướng mày.

      Mộc Cẩn biết vì sao, mặt có tia mất tự nhiên đỏ ửng,“Ân, ăn Tiểu Chỉ xứng dược, muốn tốt hơn nhiều.” Tay nhịn được vuốt đầu gối chính mình, biết suy nghĩ cái gì.

      “Vương gia, trời giá rét, ta đem ngươi vào.” Trường Phong đem áo khoác của mình phủ lên người Mộc Cẩn, vừa muốn mang vào trong, bị Mộc Cẩn ngăn lại, “Ta nghĩ chính mình chút.” Dứt lời, liền chậm rãi chuyển động bánh xe hướng tới sân .
      “Ta thái y viện cấp vương gia bốc thuốc.” Bạch Chỉ nhìn Trường Phong liếc mắt cái, xoay người ly khai Lạc Mai cung.

      ......


      Xèo xèo chi, Bạch Chỉ cúi đầu ở ngự hoa viên tới, đối diện cũng có chiếc nhuyễn kiệu tới, thanh chấn động lắc lư, làm cho Bạch Chỉ khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cư nhiên có người ở ngự hoa viên cũng dám làm ồn như vậy, này cái giá cũng quá lớn, nhìn kia kia lụa là phiêu đãng thượng đẳng, người này thân phận cũng .

      “Đợi chút! Đợi chút!” Đột nhiên, phía sau tiếng la dồn dập truyền đến, Bạch Chỉ cảm thấy thanh khàn kia có chút đáng ghét, quyết định bỏ qua nó, cúi đầu đường của mình.

      Chỉ nghe thấy thanh cỗ kiệu mạnh rơi xuống đất, mặt chấn động càng ngày càng gần, quả thực, Bạch Chỉ bả vai bị bàn tay to mập mạp nắm, “Ngươi, Tiểu Chỉ Tử!”

      Bạch Chỉ hờn giận quay đầu đến, trước mắt là bản mặt mập mạp tròn, lớn, kia a miệng, lộ ra ngụm răng vàng chỉnh tề, hai mắt mê đắm phiếm quang.

      Nhịn xuống xúc động muốn đánh quyền, “ biết các hạ có gì phân phó.”

      “Ngươi, ngươi nhận biết ta?” Người nọ giống như thấy khối thịt béo, tay cầm bả vai Bạch Chỉ run run , ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm Bạch Chỉ .

      “Tiểu nhân ngu dốt.” Bạch Chỉ sau này lui từng bước, nghĩ rằng muốn như thế nào thoát thân mới tốt, bốn phía lại vừa vặn có cái cung nhân khác.

      Trong tay đột nhiên rời độ ấm, làm cho nam tử mập mạp luyến tiếc chà xát ngón tay, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, Bạch Chỉ thế này mới thấy, bụng to béo, theo chuyện hô hấp, có tiết tấu run run , đai lưng nạm ngọc lóe sáng .

      có việc gì, có việc gì, bổn vương thường tiến cung, ngươi nhận biết bổn vương cũng là bình thường.” Nếu sớm biết rằng trong cung có người giống như vị thiên tiên này, khẳng định mỗi ngày tiến cung.

      Bổn vương? cư nhiên là cái vương gia? Bạch Chi ở trong đầu nhanh chóng tìm tòi thông tin từ mấy cuốn sổ sách cung đình ở tàng bảo các, ánh mắt đáng khinh kia làm cho Bạch Chi khỏi cảm giác trận buồn nôn, nghe tiên đế có gã huynh đệ, ngân uế vô cùng, xú danh ràng, đương nhiên để cho người ta ấn tượng khắc sâu, là thích nữ sắc, chỉ thích nam phong! Chẳng lẽ chính là đại danh đỉnh đỉnh đoạn tay aó Hương vương?!

      Đột nhiên nhớ tới ánh mắt tối hôm đó…, còn có kia hai người theo dõi mình, Bạch Chỉ lại lui từng bước, “Vương gia nếu có phân phó khác, tiểu nhân trước cáo lui.”

      “A! Đợi chút Tiểu Chỉ Tử!” Hương vương khóe miệng còn chảy nước miếng, thấy Bạch Chỉ phải , cuống quit vươn tay đến, đột nhiên trận thiên toàn địa chuyển, cổ tay bị người dùng lực cầm, rồi sau đó thân thể cư nhiên hiểu sao quăng ra ngoài, chổng vó ngã mặt đất.

      Phịch tiếng! Cung nhân nâng kiệu trợn mắt há hốc mồm, nhìn tướng ngã chật vật của Hương vương, hít phải ngụm khí lạnh.

      Chỉ nghe tiếng ** rên rỉ, “A! thoải mái

      ------------- BỔ SUNG THÊM----------------

      Chương 21: Đoạn tay áo Hương vương (Vâng chính là GAY trong truyền thuyết đó ạ!!)

      Bạch Chỉ lẳng lặng vào sân, đến trong phòng Mộc Cẩn vẫn còn sáng. trễ thế này, còn chưa ngủ sao, đêm nay biết Trường Phong đưa dược cho dùng chưa.

      Tay chậm rãi đẩy cánh cửa ra, “Tiểu Chỉ Tử!” Đột nhiên, bóng dáng người cao lớn xuất ở trước mặt Bạch Chỉ.

      “Trường Phong, ngươi còn chưa ngủ?” Bạch Chỉ thu hồi tay.

      Trường Phong quay đầu nhìn về phía trong phòng,“Ân, vương gia muốn ngủ, ta vào tắt đèn cho , ngươi sao chứ?”

      Bạch Chỉ mỉm cười ,“ có việc gì.” Liền xoay người hướng tới trong viện mình đến.

      Khe khẽ thở dài, Trường Phong đẩy cửa ra rồi vào, chỉ chốc lát sau, trong phòng ngọn đèn liền tắt hết , tuấn lãng nam tử lẳng lặng đóng lại cửa phòng, lưu lại mảnh tối đen yên tĩnh.

      Rửa mặt chải đầu qua loa, Bạch Chỉ ngồi xếp bằng bắt đầu vận khí dưỡng tức, ở hoàng cung nguy hiểm như vậy, nàng ý thức được tầm quan trọng của năng lực tự bảo vệ mình, người theo dõi mình hẳn là còn có thể đợi lát nữa chờ cơ hội ra tay, đều do cái nam nhân đáng ghét kia, nghĩ đến đây, Bạch Chỉ rốt cuộc tĩnh tâm luyện công được, hai chân duỗi ra, ….ngủ!

      Vào đông, trời chuyển sáng phá lệ trễ, khi trời tờ mờ sáng, ngoài phòng liền truyền đến thanh ...tất .tất.tốt tốt.., Bạch Chỉ bất đắc dĩ đẩy ra cửa phòng, nào biết lập tức đạo ngân quang phá mà đến,ý đồ áp Bạch Chỉ về phía cửa.

      “Phản ứng sai.” Trường Phong mỉm cười, chút cũng cảm thấy hành vi đánh lén vừa rồi của mình ổn.

      Nếu phải Bạch Chỉ phản ứng nhanh, di chuyển đầu ra chỗ khác, giờ phút này đầu muốn nở hoa rồi, hơi hơi rút trừu khóe miệng, Trường Phong thử thế này cũng quá độc .
      Đến, hôm nay dạy ngươi chiêu, Quanh co .” Trường Phong đột nhiên bổ ra chưởng, Bạch Chỉ nhanh nhẹn chợt lóe, hai chân hạ xuống trong viện.

      đôi bàn tay to kiềm chế tay phải của nàng, lực đạo hung mãnh đem cả người Bạch Chỉ đẩy lùi về phía sau, Trường Phong là tuyệt thủ hạ lưu tình, Bạch Chỉ có chút giận, thân hình chút đột nhiên theo cánh tay Trường Phong trượt , hạ tay xuống sau cổ .

      Trường Phong hơi sửng sốt, này Tiểu Chỉ Tử hiểu võ công sao? Nhưng là động tác của nàng giống như trải qua nhiều năm huấn luyện vậy, bất quá, như vậy vừa vặn.

      Bạch Chỉ nghĩ đến muốn thành công ngăn chặn Trường Phong, nào biết, nam tử trước người chuyển động chân ba bước, cư nhiên liền như vậy vọt đến phía sau thân thể nàng , phen chủy thủ sắc bén giờ phút này gác cổ nàng .

      Quanh co! Nguyên lai chính là chiêu này!

      “Tiểu Chỉ Tử, ngươi trước kia từng luyện võ qua ?” Trường Phong chậm rãi buông nàng ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Bạch Chỉ biết muốn hoài nghi,“Mới trước đây cùng gia tỷ ở giang hồ mưu sinh, tổng yếu cũng học chút quyền cước công phu.” Bất quá, chiêu vừa rồi của , quả lợi hại, đột nhiên chú ý tới chủy thủ ở trong tay của , kia đao phong, vừa thấy chính là sắc bén vô cùng.

      Trường Phong thấy nàng nhìn chằm chằm tay mình, lập tức hiểu được, ha ha cười,“Ngươi này tiểu thái giám, đúng là biết hàng, đưa ngươi !” Thân thủ động cái, quăng chủy thủ, Bạch Chỉ liền vững vàng tiếp được chủy thủ kia .

      Trường Phong bình thường luôn luôn giữ bộ mặt khối băng di động, nghĩ tới cười rộ lên, cư nhiên còn mang theo hương vị ánh mặt trời .“Ngươi vẫn là có vẻ thích hợp cười.” Thản nhiên tung câu, Bạch Chỉ yên lặng đem chủy thủ thu vào tay áo.

      Trường Phong hơi sửng sốt, biểu tình nhất thời cứng đờ, khóe mắt thoáng nhìn hành lang gấp khúc xuất nhân ảnh bạch sắc ,“Vương gia, ngươi tỉnh?”

      Kỳ quái, bọn họ cũng có nghe thấy thanh xe lăn hoạt động.

      “Ân, ta muốn ra hồi lâu .” Nhưng là các ngươi rất chăm chú nga. Mộc Cẩn kia mắt xếch hơi hơi híp, bạc môi đẹp cười rộ lên, cư nhiên so với hoa sen còn đẹp hơn .

      “Vương gia, thân thể của ngươi khá hơn chút nào ?” Bạch Chỉ nhìn kia đơn bạc quần áo, khỏi nhướng mày.

      Mộc Cẩn biết vì sao, mặt có tia mất tự nhiên đỏ ửng,“Ân, ăn Tiểu Chỉ xứng dược, muốn tốt hơn nhiều.” Tay nhịn được vuốt đầu gối chính mình, biết suy nghĩ cái gì.

      “Vương gia, trời giá rét, ta đem ngươi vào.” Trường Phong đem áo khoác của mình phủ lên người Mộc Cẩn, vừa muốn mang vào trong, bị Mộc Cẩn ngăn lại, “Ta nghĩ chính mình chút.” Dứt lời, liền chậm rãi chuyển động bánh xe hướng tới sân . “Ta thái y viện cấp vương gia bốc thuốc.” Bạch Chỉ nhìn Trường Phong liếc mắt cái, xoay người ly khai Lạc Mai cung.

      ......

      Xèo xèo chi, Bạch Chỉ cúi đầu ở ngự hoa viên tới, đối diện cũng có chiếc nhuyễn kiệu tới, thanh chấn động lắc lư, làm cho Bạch Chỉ khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cư nhiên có người ở ngự hoa viên cũng dám làm ồn như vậy, này cái giá cũng quá lớn, nhìn kia kia lụa là phiêu đãng thượng đẳng, người này thân phận cũng .

      “Đợi chút! Đợi chút!” Đột nhiên, phía sau tiếng la dồn dập truyền đến, Bạch Chỉ cảm thấy thanh khàn kia có chút đáng ghét, quyết định bỏ qua nó, cúi đầu đường của mình.

      Chỉ nghe thấy thanh cỗ kiệu mạnh rơi xuống đất, mặt chấn động càng ngày càng gần, quả thực, Bạch Chỉ bả vai bị bàn tay to mập mạp nắm, “Ngươi, Tiểu Chỉ Tử!”

      Bạch Chỉ hờn giận quay đầu đến, trước mắt là bản mặt mập mạp tròn, lớn, kia a miệng, lộ ra ngụm răng vàng chỉnh tề, hai mắt mê đắm phiếm quang.

      Nhịn xuống xúc động muốn đánh quyền, “ biết các hạ có gì phân phó.”

      “Ngươi, ngươi nhận biết ta?” Người nọ giống như thấy khối thịt béo, tay cầm bả vai Bạch Chỉ run run , ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm Bạch Chỉ .

      “Tiểu nhân ngu dốt.” Bạch Chỉ sau này lui từng bước, nghĩ rằng muốn như thế nào thoát thân mới tốt, bốn phía lại vừa vặn có cái cung nhân khác.

      Trong tay đột nhiên rời độ ấm, làm cho nam tử mập mạp luyến tiếc chà xát ngón tay, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, Bạch Chỉ thế này mới thấy, bụng to béo, theo chuyện hô hấp, có tiết tấu run run , đai lưng nạm ngọc lóe sáng .

      có việc gì, có việc gì, bổn vương thườngTiến cung, ngươi nhận biết bổn vương cũng là bình thường.” Nếu sớm biết rằng trong cung có người giống như vị thiên tiên này, khẳng định mỗi ngày tiến cung.

      Bổn vương? cư nhiên là cái vương gia? Bạch Chi ở trong đầu nhanh chóng tìm tòi thông tin từ mấy cuốn sổ sách cung đình ở tàng bảo các, ánh mắt đáng khinh kia làm cho Bạch Chi khỏi cảm giác trận buồn nôn, nghe tiên đế có gã huynh đệ, ngân uế vô cùng, xú danh ràng, đương nhiên để cho người ta ấn tượng khắc sâu, là thích nữ sắc, chỉ thích nam phong! Chẳng lẽ chính là đại danh đỉnh đỉnh đoạn tay aó Hương vương?!

      Đột nhiên nhớ tới ánh mắt tối hôm đó…, còn có kia hai người theo dõi mình, Bạch Chỉ lại lui từng bước, “Vương gia nếu có phân phó khác, tiểu nhân trước cáo lui.”

      “A! Đợi chút Tiểu Chỉ Tử!” Hương vương khóe miệng còn chảy nước miếng, thấy Bạch Chỉ phải , cuống quit vươn tay đến, đột nhiên trận thiên toàn địa chuyển, cổ tay bị người dùng lực cầm, rồi sau đó thân thể cư nhiên hiểu sao quăng ra ngoài, chổng vó ngã mặt đất.

      Phịch tiếng! Cung nhân nâng kiệu trợn mắt há hốc mồm, nhìn tướng ngã chật vật của Hương vương, hít phải ngụm khí lạnh.

      Chỉ nghe tiếng ** rên rỉ, “A! thoải mái a.”

      “…”
      Last edited: 9/5/15
      Aliren thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Ma quân ra tay

      “A, thoải mái --” tiếng rên rỉ miên man bất định từ miệng Hương vương phát ra, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy chính mình bị chấn động , vừa muốn lui về phía sau, bàn tay mập mạp muốn bắt được ông quần của nàng.

      “Tiểu Chỉ Tử, ném thực tốt, lại đến, lại đến lần. ” Hương vương biểu tình tràn đầy hưởng thụ.

      Bạch Chỉ có loại xúc động muốn bóp chết , chẳng lẽ này chính là trong truyền thuyết “M”? Lạnh lùng rút về chân mình, “Tiểu nhân cáo lui.” ( MO: giải thích 1 tý, M ở đây và viết tắt của Masochism – hội chứng thụ ngược, đại khái như kiểu khi bị ngược đãi thấy khoái cảm, giống như Tiểu Chỉ tử đánh tên vương gia kia tên đó thấy thích ý >_< )

      “Chớ !” Đột nhiên, trận gió thổi qua, bóng dáng lớn ngăn ở trước mặt nàng ,“Tiểu Chỉ Tử, bổn vương xin Thái hậu, đem ngươi về phủ , như thế nào?” Hương vương trong mắt lóe tinh quang .

      Tiểu Chỉ Tử lúc này làm như thấy tên vương gia đáng kinh tởm nào đó !“Tiểu nhân còn muốn bốc thuốc giúp Mộc Vương, xin cáo lui .” .Bạch Chỉ xem đều lười liếc cái.

      Hương vương sao có thể để người như vậy ,“Tiểu Chỉ Tử, cùng bổn vương hồi phủ lý, khẳng định so với ở trong cung làm cái thô sử thái giám của Mộc Cẩn tốt hơn nhiều, bổn vương nhất định bạc đãi ngươi .” Dứt lời định đem tay mập mạp ngấn mỡ hướng mặt Bạch Chỉ sờ soạng.

      “Thúc thúc!” Đúng lúc này, đầu kia hoa viên truyền đến tiếng kêu vội vàng, Hương vương sửng sốt, nhìn phía người tới, ánh mắt tức biến lãnh, hừ, lại cái đến phá hư chuyện tốt của .

      Bạch Chỉ có chút lo lắng nhìn về phía nam tử áo trắng kia, như thế nào đến đây.

      “Ngươi lâu như vậy, vương gia lo lắng, cho nên ra nhìn xem.” Trường Phong ánh mắt sắc bén đảo qua nam tử mập mạp đối diện, sát khí lộ, nhưng lại khiến Hương vương có chút chột dạ, Trường Phong này, vẫn là kiêu ngạo như vậy .

      “Thúc thúc, biết Tiểu Chỉ Tử có chỗ nào mạo phạm ? Còn thỉnh thứ lỗi.” Mộc Cẩn nhu hòa cười, dấu vết đối với Bạch Chỉ chuyển ánh mắt, chậm rãi đem xe lăn chuyển đến giữa vị trí của hai người.

      Nào biết , Hương vương cũng từ bỏ ý đồ, lại cầm tay Bạch Chỉ,“Mộc Cẩn, Tiểu Chỉ Tử này, bổn vương nhìn là thích, hôm nay đưa mang , ngươi trong cung nếu thiếu người, theo bổn vương trong phủ chọn vài cái qua là tốt rồi.” đối Bạch Chỉ, chính là nhìn trúng rồi .

      Mộc Cẩn nhìn cánh tay mập mạp kia , ánh mắt chợt biến lãnh, nhưng gần như chỉ cái chớp mắt, liền biến mất hầu như còn,“Tiểu Chỉ Tử là người hoàng huynh phái tới, Mộc Cẩn thể làm chủ.”

      Trường Phong lưu tình chút nào nắm phía sau cổ áo Bạch Chỉ kéo tới, lôi đến phía sau mình, đè thấp thanh , “ cần hành động thiếu suy nghĩ.”

      Bạch Chỉ nhìn bóng dáng đơn bạc của Mộc Cẩn, nhịn xuống ý niệm trong đầu đao giết chết tên kia, yên lặng đem chủy thủ trong tay áo dấu .

      Cư nhiên lấy tiểu tử Đông Phương Thước kia đến áp ? Hương vương trong mắt tràn đầy nguy hiểm, khi nào , cái thứ yếu đuối Tàn vương kia, cũng hiểu được phản kháng ? Bất quá đừng lo, có thể tìm Thái hậu, cũng tin vì tên tiểu thái giám, Thái hậu lại cho mặt mũi đâu . ( Sặc, mi giỏi lắm chắc, chỉ biết bám váy lão độc phụ kia !! ) ,

      “Tiểu Chỉ Tử, ngươi đợi bổn vương vài ngày, bổn vương chắc chắn đem ngươi hồi vương phủ , hắc hắc.” Sắc mặt vừa chuyển, cười to nhìn Bạch Chỉ, Hương vương lưu luyến xoay người ly khai ngự hoa viên.

      “Vương gia, này......” Vạn nhất Hương vương tìm Thái hậu, tình có thể dễ làm . Trường Phong có chút lo lắng nhìn về phía Mộc Cẩn, Hương vương là loại người nào, trong cung ai chẳng biết , Tiểu Chỉ Tử nếu phải , chừng có mệnh trở lại.

      Mộc Cẩn có chút áy náy nhìn về phía Bạch Chỉ, thiếu chút nữa, chậm.“Tin tưởng hoàng huynh, ngồi yên để ý đâu . ” Hoàng huynh đối Bạch Chỉ là đặc biệt quan tâm, chính là nguyên nhân Mộc Cẩn nhận định như thế .

      ......

      “Cái gì? Ngươi xem trọng cai kia Tiểu Chỉ Tử ?” Thái hậu nhướn cao lông mi, nàng chỉ biết, Hương vương ở thọ yến nhìn thấy sắc đẹp như vậy, chắc chắn có ý đồ hành động.

      Thái hậu đối với đam mê khác thường của Hương vương phi thường khinh thường, nhưng là là huynh đệ của tiên đế, năm đó hậu vị hoàng hậu cướp được, cũng giúp mình ít lần , cho nên thái hậu mới hết lần này đến lần khác khoan dung hành vi hoang đường của , mà lần này, kia Tiểu Chỉ Tử là đồ đệ Đức Hải, hoàng thượng chỉ sợ đáp ứng.

      “Hoàng tẩu, thần đệ là tâm thích Tiểu Chỉ Tử, cùng với ở Lạc Mai cung lãng phí như thế, bằng liền ban cho thần đệ, hơn nữa Tiểu Chỉ Tử thông minh, hoàng tẩu sợ , đem Mộc Cẩn chiếu cố tốt sao ?” Hương vương có thâm ý khác thử thăm dò, quả thực, thái hậu biến sắc .

      Quả , thái y viện Mộc Cẩn hai chân có dấu hiệu chuyển biến tốt, đây là điều nàng nguyện ý nhất , hừ, chỉ cần là người có quan hệ cùng Mai phi, nàng liền cho bọn họ kết cục tốt, huống chi là con trai của nàng ta !

      “Hoàng đệ, như thế nào Tiểu Chỉ Tử này cũng là người bên hoàng thượng, như vậy , ai gia cùng hoàng thượng , ngươi đợi mấy ngày .” Hoàng thượng tổng cái tiểu thái giám mà phật ý mình . Đột nhiên, thái hậu nghĩ tới cái chủ ý khác.

      “Nếu là được, ngươi cũng có thể chính mình phái người làm.” Đến lúc đó hoàng thượng cho dù đồng ý, cũng muộn rồi .

      Hương vương nghe xong, nhất thời hai mắt tỏa sáng, tối hôm qua phái mấy người đều được việc, càng gia tăng khát vọng của với Bạch Chỉ, nay có thái hậu cam đoan , còn sợ gì. “Hướng vệ.”

      “Có thuộc hạ.” Lập tức, gã thị vệ đeo đai quỳ gối xuống .
      “Làm như thế nào, cần bổn vương phải dạy .” Hương vương đắc ý cười, đối với thái hậu cung kính thi lễ, “Hoàng đệ cáo lui.”

      ......

      Sắc trời dần dần tối lại, hướng vệ mang theo hai người, lẳng lặng canh giữ ở bên ngoài Lạc Mai cung chờ Bạch Chỉ xuất , ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng cẩu u oán kêu, hai người phía sau hướng vệ khỏi rùng mình cái.

      , bọn họ phải lần đầu tiên giúp Hương vương làm loại chuyện này , nhưng là hôm nay, lại càng a cảm thấy chột dạ, “Lão đại, chúng ta......”

      “Câm miệng! Chẳng lẽ hy vọng kế tiếp đến phiên các ngươi sao!” Hướng vệ lời này vừa ra, mặt hai người phía sau lập tức biến sắc, trước kia có gã thị vệ muốn vì Hương vương làm loại chuyện thiếu đạo đức này, kết cục cuối cùng, đó là bị Hương vương “hành chết” . ( Chỗ này nguyên văn viết rất mơ hồ, ta biết là bị giết chết hay bị cường bạo chết, nên để như . Hic! Ko thể trách ta đầu óc đen tối, dù sao Hương vương cũng thuộc loại giới tính đó đó T_T )

      Kỳ quái, hướng vệ hỏi thăm ràng ,sau mỗi ngày, Bạch Chỉ đều qua đây, như thế nào đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh .
      “Làm sao bây giờ, vương gia còn chờ, nếu , vào cướp người?” Người phía sau bắt đầu có chút xao động.

      Hướng vệ lắc lắc đầu, bọn họ cũng phải là đối thủ của Trường Phong, “Ngươi, trước cùng vương gia bẩm báo.”

      “Dạ.”

      cung điện khác , Hương vương gấp như lửa đốt qua lại trong phòng, liên tưởng đến sắp nhìn thấy dung mạo khuynh đảo thiên hạ kia, hai tay liền tự giác hưng phấn mà chà xát lên nhau .

      Trong phòng tràn ngập cỗ hương khí đậm đặc, đây là Hương vương cố tình vơ vét hàng hóa dị quốc mà có được, dùng gia tăng tình thú, ngửi hương vị này, chỉ cảm thấy chính mình cả người lâng lâng .

      “A!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu rên, Hương vương nhất thời cảnh giác,“Ai?!”

      Cảnh giác mở ra cửa phòng, lại phát thủ vệ thị vệ thấy , gã hắc y nam tử nhìn như quỷ mỵ đứng ở trong viện, mặt nạ hoa lệ màu đen lóe sáng dưới ánh trăng mờ ảo , bạc môi màu đỏ như máu khe khẽ mỉm cười.

      “Ma, Ma quân đại nhân?” Hương vương nhất thời hai chân mềm nhũn, thọ yến, nhìn ra Ma quân đối Bạch Chỉ đặc biệt đãi ngộ, chẳng lẽ, biết kế hoạch của mình? Quần áo phía sau lưng khỏi ẩm ướt mảnh.

      Phòng hương khí kỳ lạ theo gió nhàng ra, Dạ Lan hơi hơi ngẩng đầu lên ngửi chút, cần cổ nghiêng mê người, Hương vương nhịn được nuốt nước miếng, nên nên, đối phương nhưng là Ma quân a! Nhưng, lại nhịn được bị khí chất tà mị kia hấp dẫn , dưới thúc đẩy của hương dược, mất hồn mất vía hướng phía trước tới.

      “Ngươi cũng biết, bản quân tới đây vì cái gì?” Dạ Lan giọng cười .

      “Vì sao?” Đáng chết, Ma quân thanh cư nhiên dễ nghe như thế, làm cho cả người mềm nhũn, tự giác vươn tay ra .
      Sóng mắt liễm diễm, hàn quang vừa , trong gió đâu còn bóng dáng nam tử tà mị kia, chỉ để lại cái nam tử mập mạp đứng ngốc ở đấy .

      “Vương gia, vương gia --” Tên thị vệ kia từ Lạc Mai cung trở về, lại thấy trong viện cái thị vệ đều có, lập tức cảm thấy kỳ quái, trung phảng phất hương vị kỳ lạ, cư nhiên còn kèm theo mùi huyết tinh. ( Mùi máu ạ )

      Hương vương vẫn nhúc nhích đứng ở dưới ánh trăng, tên thị vệ liền khẩn trương đến, sợ vương gia mất hứng , đem chính mình gian nan lại. “Vương gia, kia Tiểu Chỉ Tử......”

      Kỳ quái, chung quanh yên tĩnh đáng sợ, thị vệ kia có loại dự cảm bất hảo, căng thẳng lên phía trước, vỗ bả vai Hương vương.

      Chỉ nghe phịch tiếng.......


      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Cầu bao dưỡng, cầu duy trì ~
      (MO: Ta thề, lời là tác giả , phải ta T_T )

      P/s: Ngày mai beta ... * Lau mồ hôi *

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 22: Ma quân ra tay

      “A, thoải mái --” tiếng rên rỉ miên man bất định từ miệng Hương vương phát ra, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy chính mình bị chấn động , vừa muốn lui về phía sau, bàn tay mập mạp muốn bắt được ông quần của nàng.

      “Tiểu Chỉ Tử, ném thực tốt, lại đến, lại đến lần. ” Hương vương biểu tình tràn đầy hưởng thụ.

      Bạch Chỉ có loại xúc động muốn bóp chết , chẳng lẽ này chính là trong truyền thuyết “M”? Lạnh lùng rút về chân mình, “Tiểu nhân cáo lui.” ( MO: giải thích 1 tý, M ở đây và viết tắt của Masochism – hội chứng thụ ngược, đại khái như kiểu khi bị ngược đãi thấy khoái cảm, giống như Tiểu Chỉ tử đánh tên vương gia kia tên đó thấy thích ý >_< )

      “Chớ !” Đột nhiên, trận gió thổi qua, bóng dáng lớn ngăn ở trước mặt nàng ,“Tiểu Chỉ Tử, bổn vương xin Thái hậu, đem ngươi về phủ , như thế nào?” Hương vương trong mắt lóe tinh quang .

      Tiểu Chỉ Tử lúc này làm như thấy tên vương gia đáng kinh tởm nào đó !“Tiểu nhân còn muốn bốc thuốc giúp Mộc Vương, xin cáo lui .” .Bạch Chỉ xem đều lười liếc cái.

      Hương vương sao có thể để người như vậy ,“Tiểu Chỉ Tử, cùng bổn vương hồi phủ lý, khẳng định so với ở trong cung làm cái thô sử thái giám của Mộc Cẩn tốt hơn nhiều, bổn vương nhất định bạc đãi ngươi .” Dứt lời định đem tay mập mạp ngấn mỡ hướng mặt Bạch Chỉ sờ soạng.

      “Thúc thúc!” Đúng lúc này, đầu kia hoa viên truyền đến tiếng kêu vội vàng, Hương vương sửng sốt, nhìn phía người tới, ánh mắt tức biến lãnh, hừ, lại cái đến phá hư chuyện tốt của .

      Bạch Chỉ có chút lo lắng nhìn về phía nam tử áo trắng kia, như thế nào đến đây.

      “Ngươi lâu như vậy, vương gia lo lắng, cho nên ra nhìn xem.” Trường Phong ánh mắt sắc bén đảo qua nam tử mập mạp đối diện, sát khí lộ, nhưng lại khiến Hương vương có chút chột dạ, Trường Phong này, vẫn là kiêu ngạo như vậy .

      “Thúc thúc, biết Tiểu Chỉ Tử có chỗ nào mạo phạm ? Còn thỉnh thứ lỗi.” Mộc Cẩn nhu hòa cười, dấu vết đối với Bạch Chỉ chuyển ánh mắt, chậm rãi đem xe lăn chuyển đến giữa vị trí của hai người.

      Nào biết , Hương vương cũng từ bỏ ý đồ, lại cầm tay Bạch Chỉ,“Mộc Cẩn, Tiểu Chỉ Tử này, bổn vương nhìn là thích, hôm nay đưa mang , ngươi trong cung nếu thiếu người, theo bổn vương trong phủ chọn vài cái qua là tốt rồi.” đối Bạch Chỉ, chính là nhìn trúng rồi .

      Mộc Cẩn nhìn cánh tay mập mạp kia , ánh mắt chợt biến lãnh, nhưng gần như chỉ cái chớp mắt, liền biến mất hầu như còn,“Tiểu Chỉ Tử là người hoàng huynh phái tới, Mộc Cẩn thể làm chủ.”

      Trường Phong lưu tình chút nào nắm phía sau cổ áo Bạch Chỉ kéo tới, lôi đến phía sau mình, đè thấp thanh , “ cần hành động thiếu suy nghĩ.”

      Bạch Chỉ nhìn bóng dáng đơn bạc của Mộc Cẩn, nhịn xuống ý niệm trong đầu đao giết chết tên kia, yên lặng đem chủy thủ trong tay áo dấu .

      Cư nhiên lấy tiểu tử Đông Phương Thước kia đến áp ? Hương vương trong mắt tràn đầy nguy hiểm, khi nào , cái thứ yếu đuối Tàn vương kia, cũng hiểu được phản kháng ? Bất quá đừng lo, có thể tìm Thái hậu, cũng tin vì tên tiểu thái giám, Thái hậu lại cho mặt mũi đâu . ( Sặc, mi giỏi lắm chắc, chỉ biết bám váy lão độc phụ kia !! ) ,

      “Tiểu Chỉ Tử, ngươi đợi bổn vương vài ngày, bổn vương chắc chắn đem ngươi hồi vương phủ , hắc hắc.” Sắc mặt vừa chuyển, cười to nhìn Bạch Chỉ, Hương vương lưu luyến xoay người ly khai ngự hoa viên.

      “Vương gia, này......” Vạn nhất Hương vương tìm Thái hậu, tình có thể dễ làm . Trường Phong có chút lo lắng nhìn về phía Mộc Cẩn, Hương vương là loại người nào, trong cung ai chẳng biết , Tiểu Chỉ Tử nếu phải , chừng có mệnh trở lại.

      Mộc Cẩn có chút áy náy nhìn về phía Bạch Chỉ, thiếu chút nữa, chậm.“Tin tưởng hoàng huynh, ngồi yên để ý đâu . ” Hoàng huynh đối Bạch Chỉ là đặc biệt quan tâm, chính là nguyên nhân Mộc Cẩn nhận định như thế .

      ......

      “Cái gì? Ngươi xem trọng cai kia Tiểu Chỉ Tử ?” Thái hậu nhướn cao lông mi, nàng chỉ biết, Hương vương ở thọ yến nhìn thấy sắc đẹp như vậy, chắc chắn có ý đồ hành động.

      Thái hậu đối với đam mê khác thường của Hương vương phi thường khinh thường, nhưng là là huynh đệ của tiên đế, năm đó hậu vị hoàng hậu cướp được, cũng giúp mình ít lần , cho nên thái hậu mới hết lần này đến lần khác khoan dung hành vi hoang đường của , mà lần này, kia Tiểu Chỉ Tử là đồ đệ Đức Hải, hoàng thượng chỉ sợ đáp ứng.

      “Hoàng tẩu, thần đệ là tâm thích Tiểu Chỉ Tử, cùng với ở Lạc Mai cung lãng phí như thế, bằng liền ban cho thần đệ, hơn nữa Tiểu Chỉ Tử thông minh, hoàng tẩu sợ , đem Mộc Cẩn chiếu cố tốt sao ?” Hương vương có thâm ý khác thử thăm dò, quả thực, thái hậu biến sắc .

      Quả , thái y viện Mộc Cẩn hai chân có dấu hiệu chuyển biến tốt, đây là điều nàng nguyện ý nhất , hừ, chỉ cần là người có quan hệ cùng Mai phi, nàng liền cho bọn họ kết cục tốt, huống chi là con trai của nàng ta !

      “Hoàng đệ, như thế nào Tiểu Chỉ Tử này cũng là người bên hoàng thượng, như vậy , ai gia cùng hoàng thượng , ngươi đợi mấy ngày .” Hoàng thượng tổng cái tiểu thái giám mà phật ý mình . Đột nhiên, thái hậu nghĩ tới cái chủ ý khác.

      “Nếu là được, ngươi cũng có thể chính mình phái người làm.” Đến lúc đó hoàng thượng cho dù đồng ý, cũng muộn rồi .

      Hương vương nghe xong, nhất thời hai mắt tỏa sáng, tối hôm qua phái mấy người đều được việc, càng gia tăng khát vọng của với Bạch Chỉ, nay có thái hậu cam đoan , còn sợ gì. “Hướng vệ.”

      “Có thuộc hạ.” Lập tức, gã thị vệ đeo đai quỳ gối xuống .
      “Làm như thế nào, cần bổn vương phải dạy .” Hương vương đắc ý cười, đối với thái hậu cung kính thi lễ, “Hoàng đệ cáo lui.”

      ......

      Sắc trời dần dần tối lại, hướng vệ mang theo hai người, lẳng lặng canh giữ ở bên ngoài Lạc Mai cung chờ Bạch Chỉ xuất , ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng cẩu u oán kêu, hai người phía sau hướng vệ khỏi rùng mình cái.

      , bọn họ phải lần đầu tiên giúp Hương vương làm loại chuyện này , nhưng là hôm nay, lại càng a cảm thấy chột dạ, “Lão đại, chúng ta......”

      “Câm miệng! Chẳng lẽ hy vọng kế tiếp đến phiên các ngươi sao!” Hướng vệ lời này vừa ra, mặt hai người phía sau lập tức biến sắc, trước kia có gã thị vệ muốn vì Hương vương làm loại chuyện thiếu đạo đức này, kết cục cuối cùng, đó là bị Hương vương “hành chết” . ( Chỗ này nguyên văn viết rất mơ hồ, ta biết là bị giết chết hay bị cường bạo chết, nên để như . Hic! Ko thể trách ta đầu óc đen tối, dù sao Hương vương cũng thuộc loại giới tính đó đó T_T )

      Kỳ quái, hướng vệ hỏi thăm ràng ,sau mỗi ngày, Bạch Chỉ đều qua đây, như thế nào đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh .
      “Làm sao bây giờ, vương gia còn chờ, nếu , vào cướp người?” Người phía sau bắt đầu có chút xao động.

      Hướng vệ lắc lắc đầu, bọn họ cũng phải là đối thủ của Trường Phong, “Ngươi, trước cùng vương gia bẩm báo.”

      “Dạ.”

      cung điện khác , Hương vương gấp như lửa đốt qua lại trong phòng, liên tưởng đến sắp nhìn thấy dung mạo khuynh đảo thiên hạ kia, hai tay liền tự giác hưng phấn mà chà xát lên nhau .

      Trong phòng tràn ngập cỗ hương khí đậm đặc, đây là Hương vương cố tình vơ vét hàng hóa dị quốc mà có được, dùng gia tăng tình thú, ngửi hương vị này, chỉ cảm thấy chính mình cả người lâng lâng .

      “A!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu rên, Hương vương nhất thời cảnh giác,“Ai?!”

      Cảnh giác mở ra cửa phòng, lại phát thủ vệ thị vệ thấy , gã hắc y nam tử nhìn như quỷ mỵ đứng ở trong viện, mặt nạ hoa lệ màu đen lóe sáng dưới ánh trăng mờ ảo , bạc môi màu đỏ như máu khe khẽ mỉm cười.

      “Ma, Ma quân đại nhân?” Hương vương nhất thời hai chân mềm nhũn, thọ yến, nhìn ra Ma quân đối Bạch Chỉ đặc biệt đãi ngộ, chẳng lẽ, biết kế hoạch của mình? Quần áo phía sau lưng khỏi ẩm ướt mảnh.

      Phòng hương khí kỳ lạ theo gió nhàng ra, Dạ Lan hơi hơi ngẩng đầu lên ngửi chút, cần cổ nghiêng mê người, Hương vương nhịn được nuốt nước miếng, nên nên, đối phương nhưng là Ma quân a! Nhưng, lại nhịn được bị khí chất tà mị kia hấp dẫn , dưới thúc đẩy của hương dược, mất hồn mất vía hướng phía trước tới.

      “Ngươi cũng biết, bản quân tới đây vì cái gì?” Dạ Lan giọng cười .

      “Vì sao?” Đáng chết, Ma quân thanh cư nhiên dễ nghe như thế, làm cho cả người mềm nhũn, tự giác vươn tay ra .
      Sóng mắt liễm diễm, hàn quang vừa , trong gió đâu còn bóng dáng nam tử tà mị kia, chỉ để lại cái nam tử mập mạp đứng ngốc ở đấy .

      “Vương gia, vương gia --” Tên thị vệ kia từ Lạc Mai cung trở về, lại thấy trong viện cái thị vệ đều có, lập tức cảm thấy kỳ quái, trung phảng phất hương vị kỳ lạ, cư nhiên còn kèm theo mùi huyết tinh. ( Mùi máu ạ )

      Hương vương vẫn nhúc nhích đứng ở dưới ánh trăng, tên thị vệ liền khẩn trương đến, sợ vương gia mất hứng , đem chính mình gian nan lại. “Vương gia, kia Tiểu Chỉ Tử......”

      Kỳ quái, chung quanh yên tĩnh đáng sợ, thị vệ kia có loại dự cảm bất hảo, căng thẳng lên phía trước, vỗ bả vai Hương vương.

      Chỉ nghe phịch tiếng.......
      Aliren thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Giải quyết phiền toái

      “Ngươi, ngươi cái gì?!” trong điện Phượng Hòa, thái hậu nghe thấy hướng vệ bẩm báo tin tức, kinh hãi, “Ngươi , Hương vương chết?”

      Hướng ra ngoài cau mày dám nhìn Thái hậu ,“Dạ.” Hơn nữa tử trạng dị thường, vết thương cổ mảnh như sợ chỉ, máu muốn đọng lại, vừa thấy chính là cao thủ gây nên.

      Thời điểm sáng sớm còn cùng ai gia chuyện, như thế nào này còn? Tiểu Chỉ Tử !“Truyền khẩu dụ ai da, tức khắc Lạc Mai cung tróc nã Bạch Chỉ!” Hừ, còn có Ly vương, Hương vương tử ngươi cũng trốn thoát can hệ.

      ......


      “Ngươi làm cái gì?” Trường Phong lặng yên tiếng động xuất ở phía sau Bạch Chỉ, thấy nàng giã cái gì đó .

      Bạch Chỉ cả kinh, Trường Phong này, luôn xuất quỷ nhập thần .“Vương gia dùng dược kia thời gian , ta chuẩn bị đổi loại phối phương mới a.” Buông dược quán trong tay đảo, liếc mắt nhìn Trường Phong phía sau, “Ngươi như thế nào bồi ở bên người vương gia?”

      Trường Phong bốc lên khối dược đặt ở mũi ngửi chút, khó trách hôm nay nàng thái y viện lấy thuốc, “Vương gia muốn nghỉ ngơi .”

      Bạch Chỉ có chút lo lắng, Mộc Cẩn nhiều ngày ngủ đặc biệt sớm, biết có phải hay thân thể thoải mái. (MO: phải đâu chị ý đồ sát người ta đó P P )
      Xoát xoát xoát, cửa truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập, hai người cảnh giác liếc nhau, “ ra ngoài nhìn xem.”

      Trong viện xuất đội thị vệ, phía sau là bọn thái giám trong tay cầm cây đuốc, thấy Bạch Chỉ ra, hướng vệ phân trần liền hạ cái thủ thế, “Bắt!”

      Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Trường Phong rút ra nhuyễn kiếm hộ ở trước người Bạch Chỉ, lạnh lùng nhìn hướng vệ ở đối diện,“Đây là cái ý tứ gì?”

      “Thái hậu có lệnh, hoả tốc tróc nã Bạch Chỉ, Trường Phong, ngươi muốn kháng chỉ ?” Hừ, hướng vệ sớm xem Trường Phong vừa mắt , lần này có ý chỉ của thái hậu, muốn nhìn Trường Phong có thể có gan lớn thế nào đây.

      Bạch Chỉ cầm trụ cánh tay Trường Phong,“ cần xúc động, ngươi còn có việc phải làm.” Đối chuyển cái ánh mắt, chậm rãi ra ngoài, thản nhiên cười , “Dẫn đường .”

      Hướng vệ trong lòng kinh ngạc, tiểu thái giám này dưới tình huống như vậy còn có thể gặp nguy loạn, có dũng khí. Hai gã thị vệ tiến lên vừa muốn chế trụ bả vai của nàng, cái ánh mắt lạnh lạnh lùng của Bạch Chỉ bắn qua, “Ta chính mình .” Ngữ khí rét lạnh, khiến cho thị vệ có chút kinh sợ.

      Nhìn Bạch Chỉ bị mang , Trường Phong thân hình chợt lóe, biến mất ở trong sân.

      ......

      “Bạch Chỉ, ngươi cũng biết tội!” Thái hậu ngồi ngay ngắn ở phượng ghế, mặt mang sát khí, bên Đông Phương Thước cũng vẻ mặt biến sắc, Hương vương ở trong cung gặp chuyện may, hoàng thất khó tránh khỏi uy nghiêm cảnh cáo, nhưng nếu là Tiểu Chỉ Tử hạ thủ, Đông Phương Thước khẳng định tin .

      “Bạch Chỉ biết.” Thản nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh.

      “Vô liêm sỉ, còn quỳ xuống!” Thái hậu phẫn nộ vỗ tay vịn, lại bị Đông Phương Thước ngăn lại,“Chậm! Mẫu hậu, tình còn có điều tra ràng mà , trẫm tin tưởng, Tiểu Chỉ Tử là người có chừng mực.”

      Hương vương ham mê khác người, phải biết, thái hậu mới vừa rồi vội vàng gọi tới, vừa nghe mới biết được ra chuyện như vậy, tuy rằng thái hậu ngôn ngữ cực lực che dấu, nhưng là cần đoán đều biết như thế nào, Hương vương ý định tiên hạ thủ vi cường, như thế xem ra, cũng là xứng đáng. Bất quá, thân là đế vương, thể tổn hại vương pháp.“Tiểu Chỉ Tử, canh giờ trước ngươi ở đâu?” ( Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước . canh giờ = 2 tiếng )

      “Tiểu nhân ở trong Lạc Mai cung đảo dược.” Bạch Chỉ nhìn chớp mắt, làm cho Đông Phương Thước trong lòng càng thêm yên tâm.

      bậy, ngày thường giờ này, nô tài đều thái y viện lấy thuốc!” Thái hậu cười lạnh, nàng dễ dàng buông tha cơ hội lần này.

      Bạch Chỉ mỉm cười, giọng điệu bằng phẳng,“Thái hậu đối tiểu nhân là quan tâm đầy đủ, ngay cả hành trình hằng ngày của tiểu nhân đều biết.”

      Lời này vừa ra, Đông Phương Thước có chút hờn giận nhìn về phía thái hậu, nàng quả thực ở Lạc Mai cung sắp xếp cơ sở ngầm, vẫn là chịu buông tha Cẩn đệ.

      “Ngươi, lớn mật, ai gia làm việc còn phải cho ngươi sao? Người tới, tha ra ngoài trượng tễ!” Thái hậu bị nàng hỏi ngược lại tức giận, nghĩ muốn ngay tại chỗ tử hình nàng, miễn phức tạp.

      “Mẫu hậu làm gì kích động như thế.” Đông Phương Thước thâm ý cười, ánh mắt kia làm cho thái hậu nhìn có chút sợ hãi.

      “Tiểu Chỉ Tử, ngươi ở trong Lạc Mai cung đảo dược, có chứng cớ gì ?” ràng là muốn cho thái hậu nhúng tay vào chuyện này, Đông Phương Thước hơi hơi cúi đầu giọng hỏi.
      Bạch Chỉ ánh mắt nháy,“Trường Phong cũng ở đó.”

      “Ha ha, ngươi cho ai gia cùng hoàng thượng là ngốc tử sao, đều là cung nhân trong Lạc Mai cung, giúp ngươi che dấu sao ?” Thái hậu nở nụ cười, nàng biết tiểu thái giám này chính là có chứng cớ.

      Đông Phương Thước nhướng mày, quả , nhân chứng này dùng được, “Còn có những người khác ?”
      Bạch Chỉ dừng chút,“ có.”

      Này cũng dễ làm , tuy Hương vương tử xác định được toàn bộ việc, nhưng là, cũng muốn cấp thái hậu cái công đạo. Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến thông dẫn , “Khởi bẩm bệ hạ, Ma quân đại nhân đến.”

      Đông Phương Thước mặt vui vẻ, hôm qua Ma quân đối Bạch Chỉ có thái độ khác biệt, chỉ cần ra mặt, thái hậu định cái gì nữa.

      Kia hắc y nam tử mang theo thanh phong vào trong điện, khóe mắt liếc chút tiểu nhân quỳ gối bên cạnh, khóe miệng giơ lên độ cong nho , đột nhiên trong thanh lạnh lùng vang vọng trong điện, “ biết hoàng thượng đây là cái ý tứ gì?” Kia sát khí thản nhiên làm cho thái hậu cùng Đông Phương Thước cả kinh .

      “Ma quân đại nhân, đây là......” Chẳng lẽ là trách cứ bọn họ bắt Bạch Chỉ? Thái hậu trong lòng dâng lên trận bất an.

      “Hừ.” Hừ lạnh tiếng, từ trong ống tay áo ném ra vật, vỡ tan mặt đất, lập tức trong điện tràn ngập cỗ hương khí kỳ dị.

      Thái hậu cảm thấy cả kinh, này phải, hương liệu đặc chế nàng đưa cho Hương vương sao, làm sao có thể ở trong tay Ma quân, chẳng lẽ...... Trong lòng dâng lên trận sợ hãi, chẳng lẽ cái kia Hương vương ngay cả Ma quân đều dám xuống tay?

      “Dập quốc Hương vương dám đối với bản quân bất kính, biết hoàng thượng có lời gì giải thích cùng bản quân ? .” Khóe miệng phiếm cười lạnh, Dạ Lan thẳng tắp nhìn phía Đông Phương Thước, lại khí phách như quân lâm thiên hạ. ( khí phách đế vương ạ).

      Đông Phương Thước hấp ngụm khí lạnh, “Đức Hải.”
      Nguyên bản vấn chú ý Bạch Chỉ, Hải công công lúc này mới phục hồi thần, “ Dạ, hoàng thượng.” theo bên người Đông Phương Thước nhiều năm, tự nhiên biết ý tứ hoàng thượng, lập tức biến mất ở bên trong đại điện.

      Thái hậu chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi, chỉ chốc lát sau, thứ trong tay Hải công công đem đến khiến tâm thái hậu tâm hoàn toàn chìm xuống nước.

      “Đây là trong phòng Hương vương lục soát được ?” Đông Phương Thước nhịn xuống tức giận, này Hương vương chết chết, cư nhiên để lại cho cái phiền toái lớn như vậy .

      “Dạ.” Hải công công cúi đầu, cũng hiểu được tình ổn, Ma quân là loại người nào, nếu bởi vì chuyện này mà đối phó triều đình, kia Dập quốc nhất định có phần thắng.

      “Ma quân đại nhân, ai gia cảm thấy, việc này nhất định là có hiểu lầm.” Thái hậu thanh có chút run run, nhưng là trong lòng lại cảm thấy Hương vương làm như vậy, cũng là có khả năng .

      “ Ý tứ Thái hậu, bản Quân bậy?” Dạ Lan thanh chợt biến lãnh.

      , phải.” Thái hậu có chút chống đỡ được, biết cái gì cho phải, trong lòng là hận chết Hương vương .

      Nào biết, kia thân sát khí đột nhiên biến mất, Dạ Lan sâu kín cười, “Mạo phạm bản quân nhân, chỉ có kết cục, chính là , tử.” Ngữ khí này, giống như tình rất bình thường.

      Thái hậu đồng tử nhất thời mở ra, chẳng lẽ , Hương vương chết , là ......

      “Bản quân muốn tự mình động thủ , biết hoàng thượng có có ý kiến gì ?” Cường đại khí tràng nhưng lại làm cho Đông Phương Thước có chút chột dạ, đều Ma quân võ công sâu lường được, theo miệng vết thương Hương vương là có thể nhìn ra.

      “Làm phiền Ma quân đại nhân, Hương vương tử, chỉ là sợ ô uế tay Ma quân.” Bất quá cứ như vậy, Tiểu Chỉ Tử hiềm nghi liền rửa sạch .

      Vỗ ống tay áo, “Đâu có, bản quân hận nhất người gian trá, nhấc tay chi lao mà thôi.” Thời điểm Dạ Lan lời này, ánh mắt quét về phía thái hậu, nhưng lại làm cho nàng khẩn trương nắm chặt tay.

      “Ân, Tiểu Chỉ Tử, nơi này có chuyện của ngươi , xuống .” Đông Phương Thước nhàng thở ra, cười cười.

      “Tiểu nhân cáo lui.” Bạch Chỉ chậm rãi đứng dậy, ngang qua Dạ Lan, thanh trần đầy từ tính quanh quẩn ở bên tai nàng ,“Tiểu dã miêu, lần này, ngươi nên như thế nào đáp tạ ta đây ?”
      ......
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      Aliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :