1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vưu vật quân sư - Ma liên (Chương 48) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: Thân phận bại lộ

      “Tiểu Chỉ, ngươi có tâm ?” Mộc Cẩn nhàng buông xuống quân cờ, nâng mắt lên nhìn khuôn mặt tinh mỹ nhắn ngây người, mỉm cười .

      Bạch Chỉ tay hơi run chút, quân cờ đen liền rơi xuống bàn cờ, lúc này nàng mới ý thức được, quân đen của mình bị quân trắng của Mộc Cẩn bao xung quanh. Hắc tử, màu đen, trước mắt lại ra hình dáng chiếc mặt nạ màu đen viền vàng tinh xảo kia..., nàng khỏi nhướn mày,

      “ Ai, ta thua.”

      Mộc Cẩn có chút lo lắng vươn tay ra, mu bàn tay lạnh lẽo dán vào trán Bạch Chỉ, “ Có phải hay sinh bệnh?.”

      Trong phút chốc, Bạch Chỉ giống như điện giật lui về sau, nhất thời thất thần, trán giường như còn lưu lại mùi hoa sơn chi, hương vị này, hình như giống mùi thơm dịu người nam tử đeo mặt nạ kia, mùi thơm khiến cho người ta cảm giác thoải mái.

      “Tối hôm qua ngủ ngon.”

      Kỳ căn bản là ngủ, người kia rốt cuộc là ai, có cái mục đích gì, cư nhiên biết chính mình là nữ tử, hơn nữa có thể thần biết quỷ hay xuất ở trong hoàng cung. Bạch Chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú như nguyệt ở đối diện , chỉ cảm thấy trong lòng có loại cảm giác kỳ quái, được, bị Mộc Cẩn nhìn hồi lâu, nàng tự giác cảm thấy khẩn trương. “Ta cấp vương gia chuẩn bị thi châm.” Dứt lời, cũng quay đầu lại ly khai phòng.

      Mộc Cẩn nhìn bộ dáng kích động của Bạch Chỉ , chẳng lẽ chính mình làm sai cái gì?

      Trong viện truyền đến ít thanh kỳ quái, Bạch Chỉ chậm rãi qua, phát Trường Phong ở bên cạnh ao luyện trường kiếm, tuấn lãng nam tử này luyện khởi cư nhiên có phong thái như thế, ánh mắt sắc bén, chiêu số mạnh mẽ hữu lực, bộ pháp vững vàng, Bạch Chỉ tán dương gật đầu.

      “Như thế nào, muốn học sao?” Trường Phong nhìn chằm chằm kiếm, chỉ nghe “thương” tiếng, thân kiếm vào vỏ.

      Hỏi nàng? “ Bán nguyệt* sau, ta lại học.” Tuy rằng muốn bắt đầu luyện nội công tâm pháp, nhưng là Bạch Chỉ cảm thấy chính mình còn chưa làm tốt việc điều hòa khí tức trong cơ thể, nghe kiếm pháp này cùng với nội lực hai kết hợp làm , nàng nghĩ, chỉ cần đến bán nguyệt sau hẳn là có thể. (Bán nguyệt = nửa vầng trăng, nhưng ở đây có nghĩa chỉ thời gian, đại khái là tuần trăng khuyết ) .

      Trường Phong hơi hơi nhíu mày, tiểu thái giám này hiểu chính mình muốn là cái gì, làm việc đều có kế hoạch, điểm ấy thực thưởng thức.

      “Đúng rồi, Trường Phong, ngươi từng nghe qua tên Dạ Lan chưa ?” người tập võ, tin tức hẳn là linh thông hơn.

      Nào biết, Trường Phong tay nắm kiếm chợt trở nên căng thẳng, biểu tình chợt biến lãnh, “ Ai cho ngươi người này?” Thanh kia, giống như Bạch Chỉ làm sai chuyện tình gì cực nghiêm trọng .

      “Nghe trong cung người ta .” Nàng phải suy nghĩ tốt chút, mới có thể quyết định nên hay là chuyện tình tối qua cho Trường Phong.

      “Hừ.” Trường Phong lạnh lùng hừ tiếng , “ là Dạ cung Ma quân, triều đình ngày ngày đều muốn mượn sức . Tiểu Chỉ, nếu là ngày sau gặp , trăm ngàn cần chọc , nếu có đại phiền toái .” ( P/s: ~[>~<]~ , ngay bên cạnh mỗi ngày đấy mà... )

      Bạch Chỉ thân thể tự giác run lên, tối hôm qua muốn chọc a. Xem phản ứng này của Trường Phong , người này nhất định là có cừu* tất báo, thân phận của mình bị vạch trần , ngày sau phát sinh loại tình gì , Bạch Chỉ khỏi lâm vào trận trầm tư.(Cừu = Thù )

      “ Ba ngày sau là sinh thần Thái hậu, Ma quân cũng tới.” Trường Phong những lời này thể nghi ngờ chính là quăng cho nàng trái bom, ý niệm đầu tiên trong đầu Bạch Chỉ chính là, ... xuất cung! Nhưng là, khuôn mặt đẹp như ngọc lại lên trong đầu, Bạch Chỉ bình tĩnh suy nghĩ, Dạ Lan, người giống như , chắc chắn lựa chọn phương thức khác đến tra tấn chính mình, nếu người này cũng quá thú vị .

      Vào ban đêm , loạt ngân châm bài bàn, giường nam tử khóe miệng luôn lộ vẻ thản nhiên cười , Bạch Chỉ cúi đầu, đều có thể cảm giác được ánh mắt nhu hòa kia nhìn chăm chú , vẫn nhắc nhở chính mình thân phận tại là thái giám công công , chậm rãi tâm cũng liền tĩnh .

      Mộc Cẩn bỏ quần dài, hai chân đều đều thon dài liền ra ở trước mắt, nếu là ở cổ đại, nữ tử đứng đắn nhìn thấy da thịt nam tử, chắc chắn mặt đỏ tim đập, nhưng là Bạch Chỉ ở trung tâm bơi lội đại nhìn qua người người mặc quần bơi bó sát, cái kia so với này đương nhiên tính là gì, tại tự nhiên là khí định thần nhàn, chỉ là, nếu có thể xem ánh mắt nhìn chằm chằm nàng của tốt rồi.

      “Vương gia, ta mặt có cái gì?” Bạch Chỉ bắt đầu có điểm hoài nghi, Mộc Cẩn có hay có vấn đề .

      “Ta chỉ là cảm thấy, nếu ở ngoài cung, Tiểu Chỉ nhất định có thể mê đảo ngàn vạn nương .” Mộc Cẩn ôn nhu cười, đột nhiên phát hình như đụng đến chỗ đau của Bạch Chỉ , cuống quít giải thích, “ Tiểu Chỉ, ý tứ của ta là, Tiểu Chỉ bộ dạng vô cùng tốt.”( P/s: Mộc ca bị tâm thần phân liệt a... )

      Bạch Chỉ nhịn cười, xem ra là nghĩ đến chính mình bởi vì thân phận công công mà tự ti, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ cảm giác thú vị, rút xuống cây ngân châm cuối cùng xong liền xoay người hề nhìn , yên lặng rồi ra ngoài.

      “Tiểu Chỉ.” Mộc Cẩn khẩn trương la lên nhìn bóng dáng thương tâm rời , trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình là quá thất lễ, có nghĩ đến cảm thụ của Bạch Chỉ.

      Trong bồn tắm, Bạch Chỉ tóc dài rối tung xõa khuôn mặt , nghĩ đến bộ dáng khẩn trương của Mộc Cẩn buồn cười, chính mình có phải hay quá tà ác , thích xem bộ dáng lúng túng của mỹ nam.

      Bùm! Bên ngoài truyền đến thanh kỳ quái, hình như là từ cái ao bên kia, từ khi có nội lực, Bạch Chỉ thính giác so với trước kia càng thêm mẫn cảm, hoả tốc đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa ra hướng tới trong viện chạy , chỉ thấy trong ao lớn như vậy dập dờn gợn sóng, bên cạnh ao là chiếc xe lăn bị đổ, chút màu trắng nổi lên, Bạch Chỉ trong lòng lộp bộp, bất chấp nhảy vào trong ao, liền kích khởi bọt nước văng tung tóe.

      Mộc Cẩn ở trong nước dần dần mất khí lực, trước mắt mảnh mông lung, nguyên bản muốn tới phòng Tiểu Chỉ xin lỗi, ngồi ở ghế lại giống như có người ở sau lưng đẩy phen. Lần này muốn chết sao? Nhưng là , thể chết được, nếu ở trong cung chính mình chết , Tiểu Chỉ cùng Trường Phong bị định tội, tuyệt muốn lại liên lụy bọn họ .

      biết lấy khí lực từ đâu, Mộc Cẩn ở trong nước lại cố di chuyển, gian nan mở mắt ra, giống như thấy có người nhảy vào trong nước , là Trường Phong sao? Mộc Cẩn trong lòng lại dấy lên hy vọng.

      Cổ tay bị dùng sức túm trụ, người nọ nâng thân thể của chính mình chậm rãi hướng về phía trước di động, tóc dài màu đen ở trong nước giống tản ra mềm mại như tơ lụa, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo, lông mi thản nhiên khinh khóa, khuôn miệng nhắn đỏ bừng mím chặt , Mộc Cẩn ngốc lăng nhìn màn trước mắt, là tiên nữ tới cứu sao .

      “Khụ khụ!” Bạch Chỉ dùng sức đem Mộc Cẩn mang theo lên bờ, khẩn trương vỗ phía sau lưng , cho đến khi nhả ra ngụm nước lớn. “Vương gia, ngươi sao chứ?”

      Mộc Cẩn từng ngụm từng ngụm hô hấp khí, dùng tay áo quơ chút, mặt chật vật, “Ta ......” Quay đầu lại, tầm mắt nhất thời dừng lại, bốn phía lâm vào trận trầm mặc.

      Chỉ thấy dưới ánh trăng nữ tử tóc dài ướt át, đôi mắt ngập nước, mũi khéo léo đáng , miệng nhắn nhàng thở gấp, thân màu trắng bạc linh lung mềm mại, phần áo hơi mở lộ ra ảo xương quai xanh tinh xảo, bừng tỉnh xuất thủy tinh linh*.(Ý xinh đẹp như tinh linh )

      Bạch Chỉ ý thức được thích hợp, cúi đầu, khỏi hút ngụm khí lạnh, nàng mới vừa rồi vội vàng quên khỏa ngực, giờ phút này thân phận nữ tử muốn lộ thể nghi ngờ.

      “Tiểu Chỉ, ngươi......” Giờ phút này Mộc Cẩn trong lòng rung động, biết dùng từ gì để diễn tả, cho tới nay đứng ở bên người , uy uống dược, giúp châm cứu , cư nhiên là nữ tử! Nàng thậm chí còn gặp nhìn qua da thịt chính mình! Nghĩ đến đây, Mộc Cẩn khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ, tim đập chưa bao giờ đập nhanh như vậy, loại cảm giác này, giống như lạnh lẽo trong lòng đột nhiên dấy lên tia hỏa diễm, ngọt ngào lan tràn, khỏi tựa đầu phiết đến bên, khí quỷ dị mà vi diệu.

      Bạch Chỉ lôi kéo cổ áo, đột nhiên nghĩ tới cái gì,“Vương gia, ngươi làm sao có thể ngã đến trong nước?” Nàng làm xe lăn hẳn là thực vững vàng, chẳng lẽ ...... Trong đầu đột nhiên ra Tiểu Lộ Tử kia câu, “Dĩ vãng mỗi lần thái hậu tổ chức thọ yến, Ly vương là người khônt khỏi chịu thiệt thòi.”

      “Ta......” Mộc Cẩn muốn biết cái gì cho phải, tay tự giác đỡ than mình.

      “Trường Phong đâu? Vì sao có canh giữ ở trong cung?” Này Trường Phong, hôm qua để cho cái nam tử lỗ mãng kia trà trộn vào còn chưa tính, hôm nay cư nhiên làm ra sai lầm lớn như vậy, nếu có nàng, Mộc Cẩn lần này chết ở Lạc Mai cung .

      Than hơi, tình muốn xảy ra, Bạch Chỉ thể nhận. Chậm rãi vươn tay đem Mộc Cẩn giúp đỡ đứng lên,“Vương gia, ta mang ngươi trở về thay quần áo.”

      Nào biết, Mộc Cẩn đột nhiên thu cánh tay, “Ta, ta chính mình đến.” tại biết Bạch Chỉ thân phận nữ nhi, như thế nào còn có thể lại làm cho nàng hầu hạ .

      Trong phòng im lặng, tràn ngập bầu khí xấu hổ, Bạch Chỉ đơn giản vì Mộc Cẩn hạ mạch, “Vương gia, hai chân của ngươi bị nước lạnh kích thích , hai ngày này xuất đau đớn, phải nằm giường nghỉ ngơi điều trị mấy ngày.” Thái hậu thọ yến, cũng thế.

      “Ân.” Mộc Cẩn thản nhiên lên tiếng, cũng là có giương mắt xem nàng.

      Bạch Chỉ chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, trách chính mình lừa ? Qua lâu sau, Bạch Chỉ thản nhiên mở miệng, “Kỳ ta là nữ nhi của Van Phong, Vạn Lâm.”

      Mộc Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng chính là Vạn Lâm? Tiểu nương bị nhốt ở gian ngục cách vách ngày đó? Ngày đó Bị Trường Phong cứu ra, về sau, nghe Vạn Lâm bị chết cháy ở lao ngục, Mộc Cẩn tự trách trận, hơn nữa còn trách cứ Trường Phong vì sao có đem nàng cùng nhau cứu ra, nghĩ tới, nàng còn sống .

      “Ngươi ở lại trong cung, là vì tìm kiếm manh mối?” cũng tin tưởng, vạn tướng quân thông đồng địch bán nước.
      Bạch Chỉ gật gật đầu.

      bằng, ta làm cho vương huynh giúp ngươi......”

      “Vương gia, chuyện tình của cha ta cũng dễ dàng giải quyết .” Tâm tư của nàng cũng phải chỉ là điều tra chân tướng chuyện Van Phong, nàng còn muốn dựa vào Đông Phương Thước tới tìm Bạch Hân.

      Quả , nay trong triều mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, cho dù hoàng huynh biết Vạn tướng quân là vô tội , cũng chỉ có thể nhắm mắt mở mắt .“Lâm nhi, ngươi cái nữ nhi gia ở trong hoàng cung, quá mức nguy hiểm.”

      Bạch Chỉ lạnh nhạt cười,“Ta là Bạch Chỉ bên người vương gia, chính là Bạch Chỉ tiểu thái giám.”

      Mộc Cẩn thể lần nữa xem kỹ nữ tử trước mắt này, trong mắt lóe ra kiên định, sâu chạm vào tâm của .

      “Hảo, Tiểu Chỉ.” Mộc Cẩn trong lòng thầm hạ quyết tâm.

      Bạch Chỉ mỉm cười, thực tinh thuần tốt đẹp, rơi vào trong mắt nam tử, đúng là như thế, gì sánh kịp......

      -----#--#------
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Aliren thích bài này.

    2. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Truyện hay truyện hay nha ^^
      Thanks bạn. Hóng chap mới nào :yoyo26:

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Dạ cung Ma quân

      Phanh! Sáng sớm, trong viện truyền đến trận tiếng nổ mạnh, Bạch Chỉ tới liền thấy phen cảnh tượng như thế này.

      Trường Phong ở trong sân vung kiếm như phong, chiêu thức tràn ngập sát khí hiển nhiên biểu lộ tại tâm tình có bao nhiêu phẫn nộ, dưới loại tình huống này, vẫn là cần để ý đến hơn.

      “Hừ.” Trường Phong lạnh lùng thu kiếm, nhìn Bạch chỉ đằng xa muốn xoay người.

      Bạch Chỉ thân hình dừng lại, khẽ thở dài, “Trường Phong, vương gia lần xảy ra ngoài ý muốn, liên quan đến ngươi.” cần đoán nàng cũng biết, Trường Phong là giận chính mình sơ suất cho những người đó thừa dịp mà có cơ hội.

      Nào biết, cúi đầu, hai đấm nắm chặt gân xanh bạo khởi, vác khuôn mặt đen thui trở về tòa viện. Bạch Chỉ nhướn mi, lẳng lặng nhìn cầm cái hòm màu đỏ tới.

      “Vinh quốc công chúa khinh người quá đáng!” Trường Phong tại người còn mang theo sát khí, Bạch Chỉ mở hòm ra, thấy được, cư nhiên là pho tượng ngọc muốn vỡ thành vụn như cánh hoa .

      “Đây là hoàng thượng vì vương gia chuẩn bị , ngày mai sinh thần thái hậu làm cho vương gia mất mặt mũi, nào biết ta vừa ra ngự thư phòng liền gặp Vinh quốc công chúa, bị nàng đụng phải chút còn vu cáo ta đối nàng bất kính! Nếu phải ta quá mức xúc động cùng thị vệ bên người nàng ta loạn đánh, nhất định kịp trở về, vương gia hội......” Trường Phong tức giận đến nghiến răng, thậm chí hoài nghi là Vinh quốc công chúa tìm người đến hạ thủ.

      Bạch Chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, này Trường Phong tính tình chính là rất thẳng thắn .

      “Ngày mai vương gia .” Bạch Chỉ vuốt vẽ mấy mảnh ngọc, xúc cảm lạnh lẽo, trong sáng xanh biếc, quả là thượng đẳng mĩ ngọc.

      “Cho dù vương gia muốn , ta cũng cho!”

      Bạch Chỉ nhìn cái hòm, suy tư lát,“Tuy rằng vương gia , này lễ, vẫn phải đưa .” Vứt cho Trường Phong cái ánh mắt yên tâm, cầm hòm biến mất ở sân cửa …

      ......

      “Tiểu Chỉ Tử, người ngươi muốn tìm ta cho người tìm đến đây.” Hải công công híp mắt, dẫn gã chạm trổ tượng đến trước mặt Bạch Chỉ. “Vị này là Tạ sư phó.”

      “Tạ sư phó.” Bạch Chỉ mỉm cười, mở hòm xuất ra khối ngọc, “Phiền toái Tạ sư phó .”

      Kia Tạ sư phó lần đầu tiên nhìn thấy tiểu công công xinh đẹp như tinh linh này, nhất thời trong nháy mắt tự chủ thất thần.

      “Khụ khụ.” Hải công công ho khan vài tiếng, “Lão tạ a, đây chính là tạp gia đồ đệ, lần này ngươi đem hết toàn lực giúp đỡ a .”

      Tạ sư phó rốt cục phục hồi lại tinh thần, xấu hổ cười cười, nghĩ rằng chính mình ở lâu trong cung, như thế nào còn có thể nhìn chằm chằm tiểu công công lâu như vậy, lâu mà còn chưa biết đường. “Tiểu công công, yên tâm , nhất định làm cho ngươi tốt nhất!”

      “Ngươi nghe , ngày mai Thái hậu đại thọ, Dạ cung cung chủ cũng tới đó!” ngang qua ngự hoa viên, chợt nghe vài cái cung nữ nhàn hạ nghị luận .

      “A!” cung nữ khác thét chói tai làm Bạch Chỉ giật mình, làm cái gì mà kích động như vậy a.

      “Ngươi là Dạ cung Ma quân? Trời ạ, hàng năm cung đình đại đối dùng mọi cách mời cũng đến, lần này sao lại đến đây a?” Cung nữ mặt toát ra vẻ háo sắc tươi cười.

      “Có thể là triều đình thành ý đả động , phải biết rằng, Dạ cung thế lực trải rộng thiên hạ, nếu đem tài này vì triều đình sở dụng, như vậy Dập quốc ở tứ quốc địa vị giống nhau đâu! Hơn nữa, nghe , Ma quân bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ.” Kia tiểu cung nữ mặt cũng đỏ lên chút.

      Tuấn mỹ? Vẫn là dùng từ tà ác hình dung có vẻ tốt hơn. Bạch Chỉ mặt chút thay đổi nhìn các nàng liếc mắt cái, cần lại nghe các nàng tiếp, miễn cho nhớ tới cái tên nam nhân lỗ mãng kia. ( P/s: Vâng tên lỗ mãng hờ hờ... )

      ......

      Ngày này, Dập quốc hoàng cung giăng đèn kết hoa, nơi nơi bãi đầy đồ cổ trân phẩm, kỳ hoa dị thảo đem vào trang trí làm cung điện tăng thêm vài phần xuân sắc.

      “Tạ sư phó, đồ của ta làm tốt sao?” Sáng sớm Bạch Chỉ đến trong viện Tạ sư phó, nào biết , trong viện đúng là bóng nười.

      “Tạ sư phó? Tạ sư phó?” Bạch Chỉ gõ gõ cửa, nhưng là lại có người trả lời, đẩy cửa vào, thế nhưng phát Tạ sư phó nằm dựa mặt bàn, bên chân bày vài cái bình rượu.

      Nguy rồi! Bạch Chỉ chạy nhanh qua đánh thức ,“Tạ sư phó, đồ của ta đâu?”

      “Ân? Ta, ta như thế nào ngủ?” Tạ công công thanh tỉnh lại, cư nhiên vẻ mặt hiểu, nhớ tối hôm qua Tiểu Bính Tử dẫn theo mấy bình rượu ngon đến, thấy còn rất có mùi vị, cũng liền uống mấy chén, như thế nào ngủ đến bây giờ ?
      Tiểu Bính Tử? Chính là cái tiểu thái giám ngày đó bị Lệ trừng, xem ra là cố ý nhằm vào mình.

      “Này thực tốt, ta tối hôm qua còn chưa làm xong đâu.” Tạ sư phó nóng nảy, cư nhiên rượu vào hỏng việc!

      Bạch Chỉ thế nhưng lại bình tĩnh vô cùng, “Tạ sư phó, bằng như vậy......”

      ......

      Thẳng đến chạng vạng, Bạch Chỉ trong lòng ôm cái hòm màu đỏ theo Tạ sư phó từ trong viện ra, lại phát trong cung kỳ quái, tựa hồ, cung nhân cũng thấy.

      “Nhanh chút, đến đây, đến đây!” Hai gã cung nữ hoang mang rối loạn lướt qua bên cạnh Bạch Chỉ chạy qua .

      Nghi hoặc tiến lên phía trước, chỉ thấy trước cửa cung Thừa Ân, chật ních cung nữ thái giám, bọn họ hưng phấn mà hướng cửa cung nhìn xung quanh , Bạch Chỉ lẳng lặng đứng ở góc sáng sủa, thấy đội hắc y nam tử khí thế mười phần đến, phía sau cư nhiên có nhuyễn kiệu, các loại da thú phô thành tháp tử thượng dày làm ghế gã nam tử.

      Chỉ thấy trong cánh tay trắng nõn của cầm bầu rượu thập phần tinh xảo, mặt nạ đẹp đẽ quý giá màu đen tinh xảo, khóe môi để lộ ý cười lãnh khốc, Bạch Chỉ trong đầu oanh tiếng, là ! Dạ Lan!

      Cổ áo choàng bằng gấm thượng đẳng hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh mỹ cùng hầu kết dụ hoặc, rượu ngon bên miệng, hầu kết chậm rãi chuyển động, cư nhiên trí mạng hấp dẫn người .

      Ưng mâu lợi hại bỗng như bừng tỉnh bắn về phía góc sáng sủa nơi Bạch Chỉ đứng, Dạ Lan để ý ánh mắt sùng bái của mọi người, vươn ngón tay trái, nhàng đặt ở môi, đối với Bạch Chỉ tà mị cười, động tác này, coi như cho nàng, quản chắc mình miệng, nếu ......

      “Trời ạ! Làm sao bây giờ, ta thở được ! Này Dạ cung cung chủ rất nam tính nga~ !” Bên cạnh thanh lanh lảnh của gã tiểu thái giám vang lên, ý tứ ái muội trong lời , vẻ mặt thẹn thùng nhưng lại làm cho Bạch Chỉ nhịn được làm ra động tác nôn mửa, động tác này cũng là có tránh được ánh mắt của Dạ Lan.

      Dạ Lan nhàng mà giật giật bạc môi, Bạch Chỉ thưởng cho cái xem thường, nàng ràng thấy ba chữ “Tiểu dã miêu”. ( Tiểu dã miêu = mèo hoang ).

      Xa hoa đại yến, vị trí Dạ Lan tọa chỉ dưới Đông Phương Thước chút , có thể thấy được triều đình đối với Dạ cung cung chủ coi trọng. Hơn nữa phía sau hai gã hắc y nam tử đứng thẳng tắp, sát khí, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ .

      Rất nhiều người kinh ngạc phát , thế lực trải rộng thiên hạ Dạ cung cung chủ, cư nhiên tuổi trẻ như thế, tuy rằng đeo mặt nạ, nhưng thân khí độ kia , ai có thể hoài nghi dưới tấm mặt nạ chính là dung mạo tuấn mỹ hơn người .

      Yến hội còn chưa có bắt đầu, Vinh quốc công chúa muốn nhìn chằm chằm nam tử tà mị đối diện, ánh mắt đều tập trung người .

      “Tiểu Hà, ngươi bản cung hôm nay trang dung như thế nào ?.” Vinh quốc công chúa giọng hỏi nhất đẳng cung nữ ở bên người .

      “Công chúa hôm nay xinh đẹp động lòng người, ở đây ai có thể so với công chúa .” Cung nữ kia lời “ vuốt mông ngựa” thập phần lưu loát. ( Vuốt mông ngựa = nịnh hót)

      Vinh quốc công chúa kiêu ngạo cười, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người kinh tới hướng nam tử vạn chúng chú mục đối diện .“Ma quân đại giá quang lâm, dự yến Dập quốc hoàng cung là khiến cho kẻ hèn này vẻ vang vô cùng . ” Kia thanh ngọt ngào cùng với vẻ kiêu ngạo ngày thường của nàng ta quả thực như hai người khác nhau .( Vạn chúng chú mục = thu hút ánh mắt mọi người , đại khái là như vậy a...)

      Dạ Lan miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đem Vinh quốc công chúa đến nhìn lượt, “Câm miệng.”

      “......” Vinh quốc công chúa nhất thời sửng sốt, chung quanh ánh mắt mọi người nhất tề hướng tới người nàng, mặt tươi cười cứng đờ, mỗi người đều Ma quân dễ chọc, nghĩ tới cư nhiên ngay cả nàng đường đường công chúa cũng nể tình.

      “Ha ha ha, Dạ cung cung chủ bớt giận.” đài vang lên vài tiếng vỗ tay to, Đông Phương Thước thân hoàng bào phong thái sáng láng ra, màn mới vừa rồi đều thấy được ràng, thấy Vinh quốc công chúa mất mặt, tâm tình là vô cùng vui sướng. ( P/s: Hờ hờ , cười nỗi đau của người khác a..., ta cũng cười ha ha...)

      Theo sau ra là Thái hậu thân châu báu trang sức rực rỡ chói mắt, uy nghiêm tôn quý ngồi ở bên người hoàng đế, ánh mắt sắc bén lướt qua quét Vinh quốc công chúa, rồi lại bày ra bộ dáng hiền từ nhìn nam tử thần bí phía dưới đài kia.

      Mấy năm qua triều đình có ý muốn mượn sức Dạ cung, nay vất vả đưa mời đến, cũng thể để cho bất luận kẻ nào phá hỏng đại .

      “Vinh quốc công chúa hiểu chuyện, làm Ma quân đại nhân mất hứng, mong rằng ngài bao dung, để ý chút chuyện này.” Thái hậu tuy năm mươi, nhưng thanh nghe qua, lại như phụ nhân hai tám, thái hậu vừa , vừa xem phản ứng của Dạ Lan.

      Dạ Lan ngửa đầu tiếp tục uống rượu ngon, ngón tay thon dài chậm rãi vân miệng chén cười đến tà khí. “Đâu có.”

      “ Truyền Ca múa trợ hứng!” Đông Phương Thước ra lệnh, loạt A Na vũ nữ thân hình tinh tế mềm dẻo xương đến giữa sân, nhạc khúc vang lên, đem tầm mắt mọi người đều chuyển dời đến những mỹ nữ phô bày kỹ thuật múa thượng đẳng đài.

      “Nghe Dập quốc Ly vương là thiên hạ đệ nhất mĩ nam, bản quân như thế nào thấy?” Ma quân nhìn chung quanh bốn phía, kỳ quái nhìn về phía thái hậu đài.

      Này, vì sao Ma quân hội đột nhiên hỏi ? Thái hậu mặt đổi sắc, “Ly vương thân thể khoẻ, tự biết thể làm phiền Ma quân đại nhân, cho nên có đến. Huống hồ, chính là cái vương gia danh nghĩa, định là thể cùng đại nhân đánh đồng.” ( -,-#||||| , sau này cho bà die đẹp... )

      Thái hậu lời này, là êm tai. Dạ Lan khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhìn vũ cơ liên tiếp liếc mắt đưa tình ,“ những vũ cơ này làm mất mặt Dập quốc nữ tử .”

      “Tê --” Lời này vừa ra, ít người hít phải ngụm khí lạnh, này Ma quân cũng quá nể mặt, Thái hậu nguyên bản tươi cười nay lại có chút cứng ngắc, Đông Phương Thước vẻ mặt vẫn là ý cười thản nhiên, nhìn về phía đám vũ cơ diễm lệ diêm dúa, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      “Nga? biết Ma quân đại nhân nhìn trúng Dập quốc thiên kim nhà nào? Kia nhất định là khuynh quốc khuynh thành chi nữ , phải những dong chi tục phấn này có thể so bì.” Thái hậu ánh mắt nhìn quanh toàn trường, cùng lúc đó, công chúa và những thiên kim trọng thần đều sửa sang lại quần áo, chỉnh lại đầu tóc có chút hỗn độn.

      Vinh quốc công chúa ánh mắt sáng quắc nhìn nam tử đối diện, gương mặt lên hai luồng đỏ ửng .

      Dạ Lan nhu nhu mi, nhớ tới khuôn mặt oa nhi nhắn dưới ánh trăng hôm đó, ánh mắt tức giận băng lãnh hôm ấy, khỏi cười ra tiếng “Nghe , Ly vương bên người có cái tiểu thái giám, là thông minh.”

      Cũng vào lúc này, người nào đó trong Lạc Mai cung, cỗ dự cảm xấu nảy lên trong lòng...
      Aliren thích bài này.

    4. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      A mưu gì vậy? :-ss

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Cung yến phong ba

      “Tiểu Chỉ Tử, Tiểu Chỉ Tử!” Tiểu Lộ Tử vẻ mặt kích động chạy đến ngoài Lạc Mai cung, vừa vào cửa, liền thấy Bạch Chỉ trong viện , “Ai nha, Tiểu Chỉ Tử, mau, Hải công công gọi ngươi Khánh Quốc điện!” khỏi phân trần đem nàng kéo dậy.

      Khánh Quốc điện? phải nơi Dập quốc chuyên dùng để tổ chức yến hội sao? Bạch Chỉ nhìn chiếc hòm màu đỏ, còn tưởng rằng, ngọc này phải sử dụng đến .

      Dọc theo đường , Tiểu Lộ Tử biểu tình cực kỳ hưng phấn, làm cho Bạch Chỉ có chút kỳ quái, “Lộ đại ca, thọ yến phát sinh cái chuyện tốt gì à ?”

      Nào biết, Tiểu Lộ Tử đột nhiên mắt rực như sao, “Ngươi cũng biết a , ta , ta rốt cục nhìn thấy Ma quân trong truyền thuyết! Chính là kia liếc mắt cái, chậc chậc chậc, là danh bất hư truyền a .”

      Bạch Chỉ khỏi cảm thấy buồn cười, có khoa trương như vậy sao, bất quá, thể thừa nhận, Dạ Lan đúng cái nghiệt, quả đúng là sinh ra để làm hại nhân gian nga .

      Ngoài điện Khánh quốc canh phòng nghiêm ngặt, tầng tầng bày trí lính gác, cũng khó trách, trong thọ yến đều là quan to quý nhân cùng hoàng thân quốc thích, tuyệt đối cho phép xuất tia ngoài ý muốn .

      Bạch Chỉ bước tiến vào trong điện, trừ bỏ nhóm cơ vũ mỹ nữ, những người khác ánh mắt toàn bộ tập trung đến người a nàng.Tựa như tất cả đều thắc mắc Dạ cung Ma quân khâm điểm tiểu công công này, rốt cuộc nàng có chỗ nào khác người.

      “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu.” Bạch Chỉ cúi người hành lễ , vừa tiến đến liền sâu sắc cảm giác được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của tà mị nam tử dưới đài kia .

      “Miễn lễ.” Đông Phương Thước mỉm cười, nhiều ngày đều có tìm Tiểu Chỉ Tử chơi cờ, đột nhiên cảm thấy có chút ngứa tay, xem ra sau khi thọ yến kết thúc, phải đem gọi tới đại chiến ba trăm hiệp.

      “Như thế nào? Ly vương mặt mũi cũng lớn, sinh thần Thái hậu cũng đến, thường ngày đến cũng thôi, ngày đại lễ, là tránh khỏi .” Đột nhiên, Vinh quốc công lanh lảnh cất giọng, thanh lớn , vừa vặn khiến các đại thần ở đây đều nghe được.

      “Công chúa đùa, ai đều biết Ly vương điện hạ trong cung có điểm nghèo khó, nào có lấy ra được thọ lễ, này phải làm khó sao .” Lệ phi che miệng cười , Dạ Lan ánh mắt tùy theo nhìn lại, nhưng lại làm cho nàng đột nhiên cảm thấy lạnh buốt , chẳng lẽ nàng sai ?

      Hải công công cầm hòm đỏ trong tay, đối với Đông Phương Thước ra hiệu ánh mắt , hơn nữa sâu nhìn qua Bạch Chỉ dưới đài.

      “Mẫu hậu, đây là thọ lễ Cẩn nhi đưa cho mẫu hậu. ” Đông Phương Thước tiếp nhận hòm, ở trước mặt Thái hậu mở ra, ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào biểu tình mặt Thái hậu, có nghi hoặc, có khó hiểu, càng nhiều nhất , là bộ dạng xem kịch vui .

      Thái hậu tính qua loa hướng bên trong nhìn nhìn, đột nhiên, thanh tức giận vang lên, “Ly vương đây là ý tứ gì!”

      Vinh quốc công chúa trong mắt lên tia đắc ý cười, chẳng lẽ Trường Phong có phát đồ bên trong bị nát? Hừ, ngu xuẩn.

      Đông Phương Thước trong lòng cả kinh, khỏi nhìn về phía hòm kia, đúng là đống ánh vàng rực rỡ màu lúa mạch, phía dưới lúa mạch là ngũ cốc đủ màu đủ loại . Ngay chính giữa là cây lúa mạch, bộ dạng vô cùng tốt, tại thời tiết rét lạnh như vậy, cư nhiên có thể tìm được thứ lương thực này, Đông Phương Thước tán thưởng nhìn về phía người dưới đài, cần phải , này nhất định là ý tứ Bạch Chỉ.

      Dạ Lan bộ dáng tà mị, đem biểu tình mọi người ở đây thu hết vào đáy mắt, con mắt hơi hơi mở ra nhìn sườn mặt tinh xảo phía đối diện, tiểu dã miêu, ngươi lại bày ra trò gì mới đây.

      “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, tuyết rơi phủ dày, mà xem lúa mạch này bộ dạng tốt, sang năm, nhất định là mùa bội thu!” Hải công công vui sướng hướng tới Đông Phương Thước cùng Thái hậu quỳ xuống, phần thọ lễ này, Bạch Chỉ tâm tư là xảo diệu a.

      “Ha ha, cho cùng! Cẩn đệ đưa phần thọ lễ này đúng là có thành ý! Thưởng !” Đông Phương Thước cười, đem lúa mạch hàm kia tiến đến bên miệng thử chút ,“ sai, sai!”

      Thái hậu hơi sửng sốt, Hoàng thượng đều như vậy , nàng cũng chỗ phát tác, chỉ có thể cho qua .

      “Hừ, sinh thần Thái hậu, chỉ đưa đôi cỏ dại, Ly vương là bất hiếu!” Vinh quốc công chúa cũng mặc kệ nhiều người như vậy, lập tức liền đen mặt quát lớn.

      Bạch Chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên,“Hoàng thượng, trong hòm còn có thứ khác .”

      Đông Phương Thước nhíu mi, đẩy ra ngũ cốc, bên trong cư nhiên còn có mấy khỏa ngọc đào vô cùng xinh đẹp, từng khỏa bóng láng mượt mà , thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt .

      Đông Phương Thước cầm lấy cái, lại phát , chất ngọc này phải cùng với thứ ngày đó sai Trường Phong mang về giống nhau như đúc sao? Xem ra, trong đó còn có tình biết . Bất quá, ngọc đào này tạo hình thập phần tinh xảo, thoạt nhìn hết sức mỹ vị ngon miệng, làm cho người ta nhịn được muốn cắn ngụm.

      “Mẫu hậu, ngươi xem đào mừng thọ này, có phải hay thập phần tinh xảo? ” Đông Phương Thước đem khỏa ngọc đào nhàng bỏ vào trong lòng bàn tay Thái hậu, nhưng nàng ta tựa hồ thấy vậy, trong ánh mắt kia lên tia chán ghét, “Ân.”

      Hải công công vừa lòng nhìn Bạch Chỉ, ánh mắt kia, giống như cho Bạch Chỉ, làm rất tốt ! “Hoàng thượng, đây chính là thượng đẳn điền ngọc a!” Lời này vừa ra, các đại thần mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Ly vương như thế nào có thứ tốt như vậy .

      “ Người bên người Ly vương, quả thực thông minh lanh lợi.” Đúng lúc này, Dạ Lan trầm mặc hồi lâu rốt cục mở miệng, thái hậu vừa thấy, giống như nghĩ tới cái chủ ý gì, khóe miệng khỏi vẽ lên trận ý cười sâu xa, “Tiểu Chỉ Tử, còn mau cấp Ma quân đại nhân châm rượu.”

      Dạ Lan ngón tay thon dài dọc theo thân chán rượu đảo qua vòng, mí mắt hình dáng ràng mỹ lệ hơi nâng lên , cư nhiên mang theo vài phần quyến rũ, “Làm phiền công công .” Công công hai chữ đặc biệt ràng nhấn mạnh, làm cho Bạch Chỉ trong lòng chắc chắn , là cố ý !

      Bạch Chỉ chậm rãi đứng dậy, cúi đầu tới bên người nam tử kia, giờ phút này trong sân vũ cơ vẫn múa, đáng tiếc có bao nhiêu người xem. Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng sườn mặt nam tử, để lộ chiếc cằm thon gọn tinh xảo, chất lỏng màu đỏ rượu chậm rãi được rót vào chiếc ly hoa lệ, chỉ thấy khóe miệng tà mị nam tử khẽ nhếch, dùng thanh chỉ có hai người nghe được giọng , “Tiểu dã miêu, làm náo loạn cũng phải là chuyện tốt .”

      Bạch Chỉ cũng rất bình tĩnh đứng thẳng dậy, muốn yên lặng thối lui đến phía sau Dạ Lan, nhưng là bàn tay to lớn hữu lực đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng, bất ngờ dùng sức làm cho Bạch Chỉ trọng tâm vững, cư nhiên chút liền ngã vào trong lòng tà mị nam tử kia, nhất thời mùi thơm ngát quen thuộc vây quanh chóp mũi nàng .

      “Tê --” Bốn phía phát ra tiếng hít thở hoảng sợ, mọi người trong đầu cùng cái ý niệm, tiểu thái giám này, xong đời rồi!

      “Lớn mật, người tới, đem cẩu nô tài có quy củ này lôi ra ngoài, trượng tễ! ” Thái hậu vỗ mặt bàn, phẫn nộ quát, Hải công công quýnh lên, Tiểu Chỉ Tử như thế nào cẩn thận như vậy !

      Nào biết, Dạ Lan đột nhiên nắm ngang lưng Bạch Chỉ, dùng sức chút khiến nàng ngồi đùi chính mình . “Ngươi!” Bạch Chỉ căm giận trừng mắt nhìn liếc mắt cái, mặt đỏ bừng.

      muốn chết, liền câm miệng.” Dạ Lan buồn cười ở bên tai Bạch Chỉ phun ra câu, gắt gao bắt lấy móng vuốt an phận kia ,“Này Dập quốc công công, là so với nữ nhân còn kiều mỵ hơn , bản quân thực là thích.”

      “Tê --” Thấp hấp thanh lại truyền đến, này này này, nguyên lai Ma quân thích dạng này , nhưng là, đối phương là cái tiểu thái giám a! Vinh quốc công chúa sắc mặt đặc biệt khó coi, khăn tay trong tay nàng bị dày vò đến biến dạng .

      Thái hậu mặt co rút, “Ma, Ma quân đại nhân, Dập quốc mỹ nữ như mây, chỉ cần Ma quân đại nhân thích, cho dù là công chúa, ai gia đều có thể......”

      “Công chúa? Bản quân cảm thấy, vẫn là tiểu thái giám thú vị nhất a.” Dạ Lan mỉm cười, ở trước tầm mắt mọi người, phen cầm lấy cằm nhắn tinh xảo của Bạch Chỉ , bạc môi khiêu gợi hề báo trước hạ xuống mặt nàng ......
      Last edited by a moderator: 30/4/15
      AlirenAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :