1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chuơng 22.2




      “Em sợ sáng mai tỉnh dậy ở đây nữa.” ở trong lòng khẽ đấm vào ngực , bất mẫn .

      phải về đây rồi sao, đừng đoán mò nữa, ngủ .” lại lần nữa ôm chặt vào lòng.

      Tối nay ôm chặt vào lòng liền có suy nghĩ muốn sau này mãi mãi có thể ôm như thế này mà ngủ.

      Sáng sớm, Hàn Tinh Tinh gọi điện hẹn ra ngoài dạo phố,nghĩ cũng thấy kì lạ, Hàn Tinh Tinh ở cùng Đoạn Cao Thụy mà lại hẹn dạo phố. Chủ nhật, Nhung Hâm Lỗi vốn được được nghỉ nhưng vẫn ra ngoài, nhưng dù sao cũng nghĩ nhiều định là ra ngoài mua chút đồ rồi trở về ngay, thời gian hai người bên cạnh nhau cũng nhiều nên muốn bị lãng phí .

      Cùng Hàn Tinh Tinh ra ngoài, tâm với ấy những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay, hai người dắt tay vào siêu thị, lấy xe đẩy mua những thứ cần thiết, đứng xếp hàng đợi tính tiền, vô tình cửa thang máy tầng hai mở ra liền nhìn thấy Nhung Hâm Lỗi giúp phụ nữ có thai xách giỏ mua hàng.

      Nếu là người phụ nữ khác có thể thấy đó là chuyện bình thường, nhưng người phụ nữ đó phải là ai khác mà là người cũ của Phó Lâm, Phó Lâm ở khu cửa hàng đồ trẻ em mà ở bên cạnh lại rất khẩn trưởng nhìn ta, cả nhân viên phục vụ đều nghĩ họ là đôi vợ chồng trẻ.

      đứng nguyên tại chỗ im lặng chăm chú nhìn hai người phía trước, cũng nhúc nhích chỉ trừng mắt nhìn họ, rồi bỗng nhiên cười khẽ tiếng, Hàn Tinh Tinh ở bên cạnh liền cảm thấy có chút kì lạ liền kéo tay hỏi: “Sao lại nữa?”

      Trần Cẩn vẫn đứng yên hề có phản ứng, Hàn Tinh Tinh liền tò mò nhìn theo ánh mắt của bạn, có chút ngạc nhiên tò mò hỏi: “Người phụ nữ đó là ai vậy?”

      “Bạn cũ của ấy.” hề suy nghĩ chút nào mà trả lời ngay, tim lúc này bỗng chốc nhói đau, từng thử suy nghĩ đến người phụ nữ này, xem ta như chưa hề tồn tại, nhưng hôm nay xuất của tại lại lần nhắc nhở , trước đây khi hai người bọn họ bên nhau cũng từng nhìn thấy tình huống tương tự.

      Hàn Tinh Tinh nghe thấy vậy liền cười lạnh, hừ tiếng: “Tốt lắm.” xong liền tức giận kéo Trần Cẩn đến trước mặt Nhung Hâm Lỗi: “A, Tiểu Cẩn, cậu xem ai đây này!”

      nghĩ lại nhìn thấy ánh mắt của Nhung Hâm Lỗi có chút tin.

      Phó Lâm lên tiếng chào hỏi Trần Cẩn trước: “Trần Cẩn, em cũng đến đây sao?”. Bởi vì Phó Lâm hề biết Nhung Hâm Lỗi và Trần Cẩn nhau. Lúc này Nhung Hâm Lỗi vần chăm chú nhìn vào Trần Cẩn trả lời, hề nghĩ đến mình vừa nhấc tay cái liền bị bắt gặp, Trần Cẩn nhìn cười khổ, thấy Phó Lâm cầm món đồ chơi bên cạnh lên nhìn Nhung Hâm Lỗi : “Hâm Lỗi, cầm giúp em với.” hình như hoàn toàn để ý đến vẻ mặt Trần Cẩn lúc này.

      nhìn cười lạnh mấy tiếng, gật đầu lần nữa rồi dứt khoát xoay người rời , muốn nhìn cảnh tượng ân ân ái ái của hai người này thêm giây phút nào nữa.

      Nhung Hâm Lỗi vẻ mặt hốt hoảng theo, gọi lớn: “Tiểu Cẩn.”

      Thấy vẫn như cũ dừng lại liền tiến lên cầm tay kéo lại, đứng trước mặt buồn bực : “Tiểu Cẩn, em có ý gì đây?”

      “Em có ý gì? Nhung Hâm Lỗi câu này là em nên hỏi mới đúng chứ, nếu thể quên được ấy còn em sao đây, ra hôm nay bận theo ấy sao?!”

      “Em đừng cố tình gây , cũng vừa mới gặp ấy thôi.” lập tức giải thích.

      xong thấy vẫn để ý đến mình xoay người rời , bước nhanh nắm chặt tay lần nữa, muốn nên dùng sức hất tay ra: “Em hề cố tình gây , Nhung Hâm Lỗi nếu vẫn thể quên được ấy, vậy chúng ta chia tay.” xoay người về phía lớn, túi xách hàng của rơi toán loạn mặt đất.

      “Em vừa cái gì? Rút lại lời vừa cho !” tức giận lớn tiếng đáp trả lại , giọng của rất lớn nên ai cũng nhìn về phía hai người bọn họ.

      “Em chúng ta chia tay! Em bao giờ nghe lời của .” Rồi cố sức thoát khỏi kiềm chế của nhưng thể địch nổi sức lực của .

      đồng ý!” tái xanh mặt nhìn quát lớn.
      thư hồ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23




      Trần Cẩn bị quát to như vậy nên sững sờ tại chỗ tròn mắt tin nhìn chằm chằm, cố gắng thoát ra khỏi kiếm chế của , lại cúi đầu nhìn thứ rơi toán loạn mặt đất trong lòng liền hoảng hốt xoay người rời .

      nhanh chóng nhặt những thứ rơi mặt đất rồi nhanh chóng đuổi theo , cầm lấy tay kéo vào trong ngực rồi ôm chặt .

      “Em rốt cuộc muốn như thế nào?” nhíu mày nhìn hỏi.

      Trần Cẩn cúi đầu nhìn cành tay ôm chặt eo , dùng sức đấm mấy cái, vẻ mặt hoảng hốt: “Em có thể muốn như thế nào chứ? Nhung Hâm Lỗi nh buông tay ra, nhiều người nhìn kìa.” Trần Cẩn dậm chân .

      Lời vừa xong sắc mặt liền đen lại, ôm chặt hơn, cúi đầu nhìn hùng hồn : “ mới quản nhiều chuyện như vậy! Nhung Hâm Lỗi theo đuổi người phụ nữ của mình bọn họ quản sao.”

      Thấy tức giận, mím chặt môi khuôn mặt nhắn phồng lên nhìn chằm chằm, Nhung Hâm Lỗi liền quyết định: “Em lên xe cho .” giải thích mà cứ như vậy ôm lên xe, rồi nhanh tay khoá cửa xe lại, nhìn nhếch môi cười, trong ánh mắt rất tự tin nhìn Trần Cẩn như có ý : “Xem em chạy như thế nào?”

      Thấy cửa xe bị khóa lại, Trần Cẩn nản lòng nhìn gật gật đầu, trong xe đột nhiên lại rất yên tĩnh, nghiêng đầu vẻ mặt đơn nhìn : “Nhung Hâm Lỗi, nên nghĩ lại trong tim có em tồn tại hay , em giống như những người khác, có thể luôn ở cạnh người đàn ông để chờ người ta từ từ quên bạn cũ, em làm được chuyện đó, Trần Cẩn em rộng lượng được như vậy, nếu như thể quên được chúng ta chia tay .” quyết định đánh cuộc lần, tưởng thời gian ba năm để có thể quên Phó Lâm, nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện như vậy, mới nhận ra tất cả chỉ là tưởng tượng của mà thôi. xong liền nhắm mắt lại chờ trả lời.

      nghe xong hơi ngẩn người, sau đó hạ thấp giọng : “Tiểu Cẩn, đối với em như thế nào, em cảm nhận được sao?” cực kỳ sốc khi những lời như vậy, ánh mắt trở nên sâu thấy đáy.

      Thấy vẫn cúi đầu trả lời, cũng hề chuyện nữa, đột nhiên phát cũng hề hiểu chuyện giống như mình suy nghĩ, từ trước đến nay luôn trong trạng thái bị động, cho nên mới hề tin tưởng như vậy, suy nghĩ lúc rồi mở cửa xe ra.

      nhìn chút rồi cuống quýt xuống xe, có mấy thứ vô tình rơi xe .

      Trần Hồng Phong bây giờ ngồi sofa phòng khách xem ti vi, mà Hứa Văn lại phơi quần áo sân thượng, cửa nhà vừa mở ra Trần Hông Phong nheo mắt liếc nhìn người vừa mới về, rồi lại tiếp tục khôi phục vẻ mặt xem ti vi, Trần Cẩn thay giầy xong vào nhà liền giọng chào: “Chú.” Trần Hồng Phong vẫn chuyên chú xem ti vi để ý đến , đợi Hứa Văn phơi xong quần áo trở lại phòng khách thấy vui mừng : “Tiểu Cẩn, cháu về rồi sao.”

      “Dạ, cháu về rồi ạ.” xong vẫn đưa mắt liếc nhìn chú mình, “Tiểu Cẩn trở về lo lo lắng lắng, bây giờ cháu trở về rồi, bày ra bộ mặt như thế này cho ai xem đó hả?” Hứa Văn cố ý bước lên trước, giả vờ như biết hỏi chồng.

      Sắc mặt Trần Hồng Phong bây giờ rất khó coi, trong mắt Trần Cẩn liền có ý cười nhìn ông gật đầu cái.

      Hình như nhân ra bản thân có chút đúng, ông ho tiếng : “Trở về là tốt rồi, chú còn cho rằng cháu ở luôn nhà Hâm Lỗi chứ, đúng là con lớn thể giữ mà.” Lời kia vừa ra, Trần Cẩn liền cúi thấp đầu xuống, thừa dịp thím vẫn ở đây nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

      Mấy ngày nay Nhung Hâm Lỗi hề gọi điện cho , cũng im lặng chủ động trở lại nữa, trước đây vẫn luôn thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình của nhưng bây giờ cố gắng kiềm chế bản thân, mỗi lần nhìn số liền ném di động ra xa, sợ bản thân khống chế được mà gọi cho như lần trước, vừa nhấn phím gọi xong liền tắt máy.

      Quân diễn còn chưa tổ chức chúc mừng, lần này trung đoàn Trần Hồng Phong giành được toàn thắng, ông liền đưa người nhà tiệc, vừa đến mọi người liền giơ tay ra chào theo ông theo kiểu quân đội, đợi ông đáp lẽ rồi mới ngồi xuống, bàn Nhung Hâm Lỗi ngồi mọi người vẫn rất thức thời giừ lại chỗ trống bên cạnh , Trần Cẩn vừa đến liền nhìn lướt qua , thấy ánh mắt thâm thúy nhìn mình liền cúi đầu xuống.

      Chính ủy Đơn Thái Xa vừa nhìn liền biết đôi vợ chồng son này giận dỗi nhau, liền nhìn về phía Trần Cẩn gọi: “ , lại đây ngồi .” Còn chưa có phản ứng đám người liền kéo qua ngồi bên cạnh Nhung Hâm Lỗi.

      Mà Trần Hoan ngồi cùng bàn với Trì Gia Hựu, hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, ngược lại Trần Cẩn và Nhung Hâm Lỗi hai người bọn họ ngồi cạnh nhau nhưng lại giả vờ như quen biết, sư trưởng khẽ cười cũng gì thêm.

      Thích Vân Hâm ngồi cũng bàn nhìn mọi người hành động cũng chỉ cười phụ họa. Quả nhiên Nhung Hâm Lỗi vẫn ở bên bé kia.

      Trần Hồng Phong hắng giọng : “Diễn tập lần này biểu của mọi người rất tốt, mong là hằng năm chúng ta đều giữ vững được như vậy. Hy vọng lần diễn tập ở sư bộ lần sau cũng có thể đật được thành tích như thế này.” Ông xong mọi người lập tức vỗ tay, ngược lại Nhung Hâm Lỗi trong lòng muộn phiền buồn bực uống rượu, thấy Trần Cẩn vẫn để ý đến mình, cũng biết chuyện gì, hai người cứ giằng co qua lại.

      Mọi người ai cũng vui mừng nên ngừng chúc rượu, nên Trần Hồng Phong bây giờ cũng uống rất nhiều, Hứa Văn bên cạnh ngừng kéo kéo ông ngăn cản ông uống rượu. số sĩ quan ồn ào chạy tới mời rượu Nhung Hâm Lỗi, mọi người bây giờ đều ngắm vào Nhung Hâm Lỗi mà mời rượu, nhất định bỏ qua cho .

      Lần này Nhung Hâm Lỗi hề từ chối ai cả, ai đến mời đều uống hết, Trần Cẩn ngồi bên cạnh ăn cũng ngon, nhìn uống nhiều như vậy rất lo lắng cho thân thể của nhưng cũng biết làm thế nào khuyên ngăn uống ít chút.

      Cuối cùng lúc tiệc liên hoan kết thúc, Trần Cẩn chuẩn bị đứng dậy theo Trần Hồng Phong và Hứa Văn về nhà, mới vừa đứng dậy liền bị Nhung Hâm Lỗi nắm chặt tay thả. Thấy giữ chặt tay mình, Trần Cẩn nhíu mày chút rồi dùng sức rút tay mình ra, mặt Nhung Hâm Lỗi lúc này cũng rất đỏ nhưng vẫn hề cử động.

      Trần Hồng Phong ra đến cửa thấy Trần Cẩn liền ngoảnh lại hỏi: “Tiểu Cẩn, nhanh lên, sao còn đứng đấy nữa.” Vẻ mặt Trần Cẩn hốt hoảng, nhìn Nhung Hâm Lỗi vẫn nắm chặt tay mình, sắc mặt liền rất khó coi.

      Nhung Hâm Lỗi lập tức đứng dây nghiêm: “Báo cáo, đợi lát nữa cháu đưa Tiểu Cẩn về.” Hứa Văn đứng bên cạnh giúp: “Bọn vừa mới gặp nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện để , để hai đứa chuyện với nhau lúc .”

      Trì Gia Hựu đưa Trần Hoan về nhà, còn lại nhóm người còn lại trong phòng đều chăm chú nhìn họ, thấy tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn mình, Trần Cẩn trong khoảnh khắc kích động muốn chạy , vừa mới được mấy bước, Nhung Hâm Lỗi liền chặn lại, hướng trái liền hướng phải nhưng nhất định cho thoát khỏi .

      Các sĩ quan trong phòng nhìn hai người cười ầm lên rồi : “Chị dâu, thủ trưởng ấy biết ấy sai rồi, chị tha thứ cho ấy .” Nghe xong những lời kia, Trần cẩn lúng túng nhìn Nhung Hâm Lỗi, khóc cũng được mà cười cũng chẳng xong, chỉ có thể cắn chặt môi, thấy có phản ứng mọi người lại to: “Chị dâu, tha thứ cho thủ trưởng mà.” Sau khi xong cả đám người liền ôm bụng cười to, đám người này quậy phá như vậy ngay cả Nhung Hâm Lỗi cũng có cách trị bọn họ.

      Sắc mặt biết là do uống rượu hay là do khí lúc này mà càng ngày càng đỏ. Chính ủy Đơn Thái Xa cầm bó hồng lớn tiến đến, dưới chứng kiến của mọi người, Nhung Hâm Lỗi mặt đỏ nhận lấy hoa rồi đưa cho Trần Cẩn nhàng : “Tiểu Cẩn, đừng giận nữa có được ?”

      Trong lòng có chút cảm động, nhìn hành động lớn như vậy, vốn định thể dễ dàng bỏ qua cho như vậy, nhưng thấy tất cả ánh mắt hi vọng mọi người nhìn , cũng thể làm mất mặt được, thể nhận hoa trong tay được.

      vừa gật đầu đồng ý, trong lòng tràn đầy vui sướng ôm chặt vào lòng, mọi người xung quanh lại ồn ào vỗ tay: “Hôn , hôn !”

      Trần Cẩn bị bọn họ chọc tức, đỏ mặt nhìn về phía bọn họ quát lớn: “Cho dù muốn hôn, cũng cho các nhìn.”

      Đơn Thái Xa đem bọn người ồn ào này ra ngoài, Nhung Hâm Lỗi nắm chặt tay dắt đến phòng làm việc của , vừa mới vào phòng liền áp lên cửa, vội vã hôn , nhanh chóng dùng lưỡi len vào trong miệng hôn sâu, giống như muốn đem cả người nuốt vào. Chờ bản thân cảm thấy thõa mãn mới buông ra.

      “Tiểu Cẩn, rất nhớ em.” Lời này là do có chút men rượu mới dũng cảm ra, ôm vào trong lòng lẩm bẩm bên tai , biết vì sao khi nghe rồi có chút chua xót, thậm chí còn muốn khóc.

      Hoa trong tay cũng bị chút thương tiếc vứt xuống sàn nhà.

      Trần Cẩn hơi đỏ mặt, lập tức khôi phục vẻ mặt đẩy đẩy , rồi cẩn thận nhặt hoa đất lên, ngẩng đầu tức giận nhìn : “Tất cả đều tại , hoa đẹp như vậy mà lại phá hỏng rồi.”

      Nhung Hâm Lỗi vẫn ôm trong lòng nhưng lại cười cười rồi với : “Nếu em thích hoa sau này thường xuyên tặng hoa cho em.”

      ngẩng đầu thấy cười phớt lờ để ý đến nữa, “Mấy ngày nay sao em thèm để ý đến ?”. Nghĩ tới mấy ngày trước thái độ của rất hờ hững làm luôn canh cánh trong lòng, cũng thấy liên lạc gì cho cả, trong lòng rất khó chịu.

      “Còn tại sao nữa, sợ vẫn quên được bạn cũ nên dám làm phiền chứ sao!” Trần Cẩn bất mãn . Nhung Hâm Lỗi nghe xong nhíu chặt chân mày, vội vàng giải thích: “Ai quên được ấy, đối với em như thế nào chẳng lẽ em còn chưa sao? Hôm đó chỉ tình cờ gặp ấy thôi, người ta là phụ nữ có thai nên chỉ giúp ấy chút thôi.”

      Thấy vẫn ngồi im lặng, tiếp tục dỗ ngọt: “Tiểu Cẩn, em đừng giận nữa mà, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau, đừng giận nữa.”

      Nghĩ đến hai người gặp nhau cũng rất ít khi được gặp nhau, nhưng cũng phải cố ý gây , chẳng qua cũng hiểu tình cảm của giành cho như thế nào thôi.

      Trần Cẩn vẫn còn lưỡng lự liền ôm ngang eo rồi bế lên dứt khoát đặt lên giường, nhanh chóng cởi quần áo ra, cởi cúc áo sơ mi ra, Trần Cẩn ngồi giường nhìn hành động của , lắc đầu, lại thấy cởi xong quần áo lên giường nằm ôm chặt vào lòng rồi.

      Lần đầu tiên muốn thoát ra khỏi cái ôm của , Nhung Hâm Lỗi thấy vậy liền nhíu mày cúi đầu nhìn trong lòng : “Sao vậy, ôm em chặt quá hả?”

      phải, chỉ là tối nay hai chúng ta phải chịu khổ rồi, chọn địa điểm đúng nơi rồi.” Trần Cẩn giải thích.

      Nhung Hâm Lỗi dĩ nhiên là hiểu ý của , giọng có chút buồn bực: “ biết rồi.” rồi lại cúi xuống hôn lên môi , cảm nhận được ngực mền mại của dán chặt vào người mình, bất mần buông ra rồi lại ôm chặt lại, hít sâu hơi: “Em đến là để hành hạ đây mà! Về sau cho chia tay như vậy nữa nghe chưa, nếu xem xử lý thế nào...Em nghĩ đây là trò chơi sao! Tại sao đến trêu chọc rồi lại muốn rời đó, bao giờ có chuyện đó đâu.”
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 24


      Sáng sớm, Nhung Hâm Lỗi dậy từ lúc nào, thức dậy chậm rãi xếp chăn ánh nhưng ánh mắt có chút ê ẩm, Nhung Hâm Lỗi mở cửa bước vào giúp lấy nước nóng, bởi vì bình thường ở quân đội bọn vẫn dùng nước lạnh, sợ nhắn như Trần Cẩn thể chịu được nên phải lấy nước nóng cho , bưng bữa sáng đặt bàn, rót thêm cho cốc nước nóng bên cạnh.

      Cửa vừa mở ra, Trần Cẩn ngẩng đầu nhìn khẽ mỉm cười, liền bước lại gần nhíu mày hỏi: “Sao em ngủ thêm lát nữa?”

      “Ngủ lâu quá dậy đau đầu!” xong giơ tay gõ lên đầu, lắc đầu bước đến ngồi giường giúp xoa bóp lúc rồi cúi đầu hỏi: “ bớt đau chưa?”

      “Dạ, đỡ nhiều rồi.” nhắm mắt hưởng thụ chăm sóc của , sau đó cầm hai tay của ngẩng đầu nhìn cười: “Em chưa hề nghĩ tới giữa hai chúng ta còn có thể như thế này.” Trước đây cũng chưa từng nghĩ đến dịu dàng, chăm sóc như bây giờ, chỉ nhìn thấy chăm sóc người khác nhưng đó phải là , bây giờ vẫn còn chút cảm giác mơ hồ, khó tin.

      “Chỉ cần em nguyện ý, sau này mãi mãi như vậy.” Nhung Hâm Lỗi nhếch môi ôm lấy vào trong ngực, hé miệng mỉm cười. Trần Cẩn từ trong lòng vùng dậy nhảy xuống giường mặc quần áo tử tế rồi đánh răng rửa mặt, sớm chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho , ăn xong điểm tâm Nhung Hâm Lỗi cứ ôm chặt thả, hai người ngồi cứ chơi đùa như vậy.

      Cảm thấy người trong ngực an phận cứ níu lấy cổ áo chơi đùa, vuốt ve tóc rồi dò hỏi: “Hôm nay phải huấn luyện, em ở đây với được ?”. Trần Cẩn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn rồi cố ý lại sát bên tai gật đầu cái giống như đồng ý rồi chầm chậm : “Được, nhưng phải đồng ý với em.....” Cố ý kéo dài chờ chủ động hỏi.

      “Chuyện gì?” Nhung Hâm Lỗi nhíu mày hỏi luôn, nha đầu này biết lại bày ra trò gì nữa rồi, Trần Cẩn đứng dậy trịnh trọng nhìn thẳng vào : “Sau này cho bắt nạt em, được ra lệnh cho em! thể lớn tiếng với em! Em cũng phải lính của .” Giống như biết được điểm yếu của nên vội vàng ra điều kiện ngay.

      đen mặt nhìn , những điều kiện vừa mới ra khiến dở khóc dở cười, im lặng lúc rồi mới lên tiếng: “ bắt nạt em lúc nào, quát em cũng phải là do em chọc tức giận sao.”

      “Em mặc kệ, có đồng ý hay , đồng ý bây giờ em lập tức ngay.” Điệu bộ Trần Cẩn bây giờ giống như nữ vương, hôm nay tin là trị được , Nhung Hâm Lỗi đáng ghét này cứ động tí là quát mắng , tật xấu này phải chỉnh ngay nếu sau này sống làm sao được.

      Thấy về phía cửa được mấy bước chuẩn bị rời , vội vàng bắt lấy tay níu lại, rồi ôm lại từ phía sau, giọng : “Được, cái gì cũng nghe lời em.”

      Nhìn vẻ mặt hả hê thắng lợi của , cười xấu xa ôm lại dựa cửa phòng rồi nhanh chóng hôn lên đôi môi ngọt ngào của , nhàng ma sát cánh môi và đưa đầu lười vào trong miệng đây dưa qua lại, nụ hôn này đặc biệt kéo dài, cho đến khi cả người đều nóng lên, an phận đưa tay từ ngang hông của vuốt ve dần lên phía , bàn tay ngừng dày vò trước nơi mền mại và mẫn cảm ở ngực . Đem cắn nuốt từng ngụm vần chịu buông ra.

      Trần Cẩn có thể cảm nhận được nơi nào đó của nóng rực dán chặt vào mình, lúc này đưa tay xuống giữa hai chân của , chuẩn bị cởi quần . cũng biết có nên ngăn cản hay , đành phải để muốn làm gì làm.

      “Cốc, cốc, cốc!” tiếng gõ cửa vang lên, Trần Cẩn bị dọa cho hoảng sợ, mở mắt nhìn chằm chằm Nhung Hâm Lỗi, dùng sức đẩy mấy cái mới miễn cưỡng rời khỏi môi , khẽ cắn cánh môi .

      Đợi chỉnh sửa xong trang phục Nhung Hâm Lỗi đen mặt tình nguyện mở của phòng, “Chuyện gì?” tối mặt, vui nhìn người phía trước hét lên.

      ràng là trách người này phá hỏng chuyện tốt của mình, chính trị viện Lục Văn Ngạn đứng ngoài cửa cười ha hả nhìn bọn họ, thấy Trần Cẩn quần áo xộc xệch, sắc mặt đỏ ửng, nhìn kỹ thấy đôi môi cũng sưng đỏ liền đoán được hai người bọn họ làm chuyện gì mới ra mở cửa lâu như vậy.

      Lục Văn Ngạn che miệng ho khan mấy tiếng, nhìn bộ mặt tức giận của Nhung Hâm Lỗi lúc này cố gắng nín cười : “Hâm Lỗi, ra ngoài chuyện lát.”

      Vẻ mặt Nhung Hâm Lỗi trầm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Văn Ngạn, “Em ở đây chờ lát, rồi trở lại ngay.” Ánh mắt dịu dàng nhìn Trần Cẩn nhàng , ai biết lại tưởng bộ dạng thô bạo lúc nãy của là người khác.

      Trần Cẩn xấu hổ mặt đỏ bừng gật đầu.

      được đoạn khá xa, Lục Văn Ngạn nhịn được nữa bước đến khoác tay lên vai Nhung Hâm Lỗi vui vẻ cười to, Nhung Hâm Lỗi trầm mặt nghiêng người quát to: “Lão Lục, cười đủ chưa?”

      Lục Văn Ngạn vỗ vỗ tay: “Chưa đủ, để tôi cười lúc nữa , chú em, phải đây cố ý phá hỏng chuyện tốt của cậu, cậu ngàn vạn lần đừng có mang thù .” Vừa thế sắc mặt Nhung Hâm Lỗi lại càng khó coi hơn.

      “Tôi đoán nhất định là cố ý nếu bây giờ lại cười hả hê như thế này.” Nhung Hâm Lỗi nghiêm mặt đáp trả.

      “Nhìn cậu này, chúng ta đều ba ngày hai bữa gặp được mặt vợ, gặp mặt xẩy ra chuyện đó là bình thường. Chỉ là sáng nay chủ nhiệm Thích tìm cậu có chuyện gì ấy, nên nhờ tôi thông báo cho cậu thôi. Tôi làm sao biết hai người ....” đến chỗ này Lục Văn Ngạn mím chặt môi nín cười, tiếp: “Huống chi tối qua hai người cũng chẳng thấy động tĩnh gì.” xong lại tiếp tục cười ha hả.

      Nhung Hâm Lỗi bị những lời Lục Văn Ngạn chọc giận nhưng biết phải phản bác lại như thế nào. Trở về phòng làm việc liền thấy Thích Vân Hâm đứng trước cửa phòng, tay còn cầm túi hồ sơ, Lục Văn Ngạn nhìn về phía Thích Vân Hâm cười cười rồi rời .

      Nhung Hâm Lỗi nhìn về phía ta cười rồi mở cửa phòng làm việc ra: “ ra chủ nhiệm Thích đến.”

      đừng gọi em là chủ nhiệm Thích, gọi tên là được rồi, đừng gọi là chủ nhiệm Thích em cảm thấy là lạ, nếu vậy phải em phải gọi là thủ trưởng sao.” Thích Vân Hâm mỉm cười với .

      “Mời ngồi, hôm nay em tìm có chuyện gì sao?” đến trước bàn làm việc ngồi xuống.

      “Là như thế này, tài liệu liên quan bảo em tìm đều ở trong túi hồ sơ cả.” Thích Vân Hâm lấy túi hồ sơ sau lưng đưa cho .

      nhận túi hồ sơ rồi nhíu mày liếc mắt: “Được, cảm ơn.” Chỉ có câu duy nhất rồi ánh mắt lại tập trung túi hồ sơ, hề nhìn ta lần nào nữa. Thích Vân Hâm nhìn chằm chằm mộ lúc rồi mím môi : “Cảm ơn lời chúc tốt lành của lần trước, máy dò nhiệt mà đội chúng em nghiên cứu vừa mới tiến thêm được bước, mọi người chuẩn bị để thử nghiệm.”

      “Vậy sao, mọi người tiếp tục cố gắng.” Nhung Hâm Lỗi cười cười phụ họa, mỗi khi cười rất đẹp trai, từ khi Thích Vân Hâm bước vào phòng làm việc ánh mắt ta luôn chuyên chú nhìn .

      lát sau thấy ta vẫn còn đứng ở đấy, ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”

      “Oh, có chuyện gì.” Thích Vân Hâm ra đến cửa quay đầu lại nhìn rồi hỏi: “Hâm Lỗi, nghe với cháu sư trưởng nhau.”

      “Ừ, Tiểu Cẩn là bạn .” Nhắc đến Trần Cẩn những đường cong cứng nhắc khuôn mặt liền mềm mại hẳn .

      Nghe được câu trả lời của , sắc mặt Thích Vân Hâm liền ảm đạm hẳn , rồi khôi phục lại trong chốc lát: “ có chuyện gì nữa, em trước đây, chúc hai người hạnh phúc.” thức thời vội vàng rời , trước đây tận mắt nhìn thấy nên thừa nhận, nhưng tối hôm qua ánh mắt của hề rời khỏi người Trần Cẩn , biết mình với là chuyện thể nào, coi như gia đình muốn hợp tác thế nào, Nhung Hâm Lỗi vẫn hề đặt vào trong lòng.

      Nhung Hâm Lỗi thay đồ bình thường rồi mang Trần Cẩn đến phòng ăn ăn cơm, hai người tay trong tay đến rạp chiếu phim cùng nhau xem phim, ra cảm thấy xem phim chẳng có chút thú vị gì nhưng có ở bên cạnh nên kiềm chế lại tính khí của mình, chờ đến khi hết phim, chỉ cần nghĩ muốn làm gì liền đứng chờ bên cạnh hay là đưa dạo khắp nơi, cảm thấy thời gian mình có thể bên cạnh quá ít, hai ngày nữa lại phải trở về doanh trại rồi. Cho nên trân trọng từng giây phút khi ở bên cạnh .

      nghĩ ở bãi đỗ xe lại gặp lại Phó Lâm, Nhung Hâm Lỗi nhìn thấy ấy chỉ cười cười, rồi chuẩn bị lên xe để đón Trần Cẩn, Phó Lâm từ phía sau gọi lại: “Hâm Lỗi!”

      “Sao em lại ở đây mình?” nhìn bụng lớn đứng trước cửa xe, hơi nghi ngờ liền hỏi.

      “Ừ, ấy vừa có chút chuyện nên bảo em lên xe chờ trước.” Phó Lâm cúi đầu, vuốt ve cái bụng bầu của mình. Muốn tìm chuyện để với nên liền hỏi: “ ra với Trần Cẩn nhau. Xin lỗi, lần trước làm cho ấy hiểu lầm .”

      Nhung Hâm Lỗi dừng lại chút, sắc mặt cứng ngắc trả lời: “ sao.”

      Thấy đem chuyện này để trong lòng Phó Lâm liền thêm: “A, chúc hai người hạnh phúc, ngờ tiểu nha đầu đó được như ý muốn.” xong sắc mặt có chút ảm đạm. chưa bao giờ nghĩ mình chia tay lại tạo hội cho Trần Cẩn. Mặc dù khi đó với Trần Cẩn gặp nhau nhiều, nhưng là con có thể phát được, khi ở trước mặt và Nhung Hâm Lỗi ấy luôn gượng cười, nhưng sau đó Trần Cẩn liền giữ khoảng cách với Nhung Hâm Lỗi.

      Chính buông tha trước, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy người trước đây thuộc về mình bây giờ lại là của người con gài khác, trong lòng có chút khó chịu. Có số thứ liên quan đến tình mà chỉ là cam lòng.

      “Làm sao em biết?” Nhung Hâm Lỗi nghi ngờ hỏi lại, ra ngay cả Phó Lâm cũng phát Trần Cẩn có tình cảm với từ khi đó, tại sao lại biết.

      “Năm đó em có thể nhân ra từ thấy ánh mắt ấy nhìn , chỉ là để ý đến mà thôi, cứ xem ấy như đứa trẻ.” Phó Lâm nhìn miễn cưỡng cười.

      đứng suy nghĩ lát, rồi mở cửa xe chuấn lên xe, lại bị Phó Lâm gọi lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt mờ mịt : “Hâm Lỗi, chúc hạnh phúc.” xng liền cúi đấu hé miệng cười khổ.

      “Cảm ơn.” tay nắm tay lái, nghiêm túc đáp lời.

      Trần Cẩn hai tay xách theo mấy túi hàng vừa mới mua, lảo đảo nghiêng ngã đến, Nhung Hâm Lỗi vội vàng bước đến cầm giúp Trần Cẩn, ngờ lại nhìn thấy Phó Lâm. Trần Cẩn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trong nháy mắt ánh mắt trở nên buồn bã, nhìn Phó Lâm lúng túng gật đầu chào.

      Phó Lâm cũng có chút lúng túng, nhìn Trần Cẩn lên tiếng chào: “Chị lên xe trước nha.” sợ Trần Cẩn lại hiểu lầm lần nữa nên vội vàng lên xe.

      Nhung Hâm Lỗi mở cửa đợi Trần Cẩn lên xe, rồi đóng cửa xe lại, thay thắt dây an toàn.

      “Nha đầu, sao lại vui rồi, em tự tin về bản thân chút .” Thấy cắn chặt đôi môi lời nào, chủ động cầm tay lại gần.

      Trần Cẩn cúi đầu, túc giận nhìn Nhung Hâm Lỗi : “em biết hai người là vô tình gặp nhau, nhưng trong lòng em vẫn thoải mái, em thậm chí cả đời quên được bộ dạng của ấy mà đòi sống đòi chết, em tự tin cái gì đây, nghĩ lại muốn tìm người đàn ông cho tức chết thôi.”

      “Em dám.” xong gấp gáp ôm vào trong ngực, hít sâu hơi rồi : “Lúc đó làm sao nghĩ mình có thể em chứ.”
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25.1




      Trần Cẩn sau khi xong chỉ tức giận bĩu môi chứ hề đáp lại, tay nắm chặt túi xách. Nhìn ra ngoài cửa xe, gian xung quang đen kịt chỉ có những vì sao xa xôi nổi bật bầu trời, đem ồn ào náo nhiệt của thành phố thu vào bên trong.

      Hai người cùng nhau xách đồ vào nhà, giống như là vừa trải qua trận đánh, Trần Cẩn vừa về tới nhà liền còn chút tinh thần nào. Nhung Hâm Lỗi thấy vậy liền ôm vào trong ngực, cúi đầu hỏi: “Sao vậy? Em khó chịu ở đâu hả?”. hơi thở ấm ấp của quanh quẩn bên tai, cúi đầu nhưng trong mắt ý cười vẫn rất , nhàng gật đầu. Nhung Hâm Lỗi vừa thấy vậy liền đặt mấy thứ lên bàn ôm đến ghế sofa rồi rót nước bàn đưa cho .

      Trần Cẩn hốt hoảng lắc đầu nhưng sau đó vẫn bưng cốc nước rót cho uống hơi cạn sạch rồi thêm: “Chân chỉ hơi đau chút thôi.” vừa xong liền đặt ngồi ghế sofa, cởi giày chân xuống rồi nhàng, tỉ mỉ giúp xoa bóp bàn chân.

      Thấy làm như vậy trong lòng Trần Cẩn hết sức ngọt ngào, cơm tối lại do chủ động đảm nhận, ngồi sofa ngắm nhìn bận rộn ngừng trong bếp đột nhiên nhận ra lúc ở cùng Hàn Tinh Tinh ngồi nghe nàng say sưa chuyện của ấy với Đoạn Cao Thụy rất vênh váo, nhưng hôm nay Nhung Hâm Lỗi như thế này cũng thấy rất tự hào ngồi gật gù cái đầu. Lấy điện thoại ra chụp khoảnh khác hạnh phúc này lại, trong hình dáng người cao to cùng với phong cánh rất mạnh mẽ của nhìn thế nào cũng hòa hợp với cái muỗng cầm tay, nhìn bức ảnh hài lòng gật đầu, lưu hình lại rồi cười khúc khích.

      Đúng lúc Nhung Hâm Lỗi bưng thức ăn ra ngoài, thấy nhìn mình cười rất quỷ dị như vậy, nhàng hỏi : “Có chuyện gì mà đột nhiên cười vui vẻ như vậy?”

      có chuyện gì đâu, chỉ là được ở cùng với nên em vui thôi, em xuống bếp lấy thức ăn.” nhìn cười tươi, cất điện thoại , liền vội vàng chạy nhanh xuống phòng bếp bưng thức ăn lên, dám với là bởi vì hôm nay rất giống với mẫu hình đàn ông nội trợ, lại chụp ảnh lưu lại nên mới cười tươi như vậy, với tính tình của mà biết được biết xử lí thê thảm đến cỡ nào.

      Ăn xong cơm tối, Trần Cẩn vào phòng ngủ, vừa mới cởi áo khoác ra, Nhung Hâm Lỗi liền lặng lẽ bước đến: “Tối nay cần về đâu, gọi điện xin phép chú Trần cho em ở đây tối nay với rồi.” đứng phía sau nhàng ôm , cúi đầu ngửi hương thơm từ người , giờ phút này thực trầm luân mất rồi, ngay mai phải dậy sớm để về doanh trại nên thể nào để về bây giờ được.

      “Chú em có ?” cúi thấp đầu, thận trọng hỏi rồi đêm bàn tay bé của mình cầm lấy tay , mười ngón tay đan vào nhau tách rời.

      “Ừ, chú em chúng ta chú ý chút.” xong cười xấu xa, nhàng cắn lên bả vai , rồi buông ra, đợi xoay người nhìn lại nhếch môi chầm chậm cởi từng cúc áo , nhìn thân bình của từ từ lộ ra trước mặt mình, Trần Cẩn nuốt nước bọt nhìn : “Nhung Hâm Lỗi, em cảnh cáo , tốt nhất là thu lại ý nghĩ đó , dì cả của em đến, em ... em muốn cuộc đại chiến đãm máu đâu.”

      Nhưng Nhung Hâm Lỗi lại để ý đến tiếp tục cởi áo rồi từ từ bước lại gần từng bước từng bước ép sát, ánh mắt nóng rực nhìn . Trần Cẩn thấy vậy lại lùi dần về phía sau, cuối cùng láo đảo suýt chút nữa ngã bề cửa sổ, nhanh chóng bước lên giữ chặt hông rồi kéo vào lòng ôm chặt, ánh mắt thâm thúy nhìn , cúi đầu nghiêng hôn lên trán : “ chỉ cởi quần áo thôi mà, em suy nghĩ nhiều quá đấy. Trong đầu em nghĩ được gì khác sao hả?”

      xong cười khẽ, buông ra, theo thói quen bước tới cửa sổ kéo rèm cửa lên. Bây giờ cởi xong áo sơ mi, người chỉ mặc áo sát nách đem ôm vào trong ngực, rồi bế lên đặt bàn sách, đưa tay gạt hết tất cả mọi thứ bàn xuống sàn nhà, Trần Cẩn ngây ngốc nhìn lúc rồi mới có phản ứng đoán được kế tiếp muốn làm gì, lập tức đẩy ra: “Từ từ ! Nhung Hâm Lỗi, muốn làm gì, phải chỉ cởi quần áo thôi sao.”

      Nhung Hâm Lỗi nhìn thẳng vào mắt chân thành : “Tiểu cẩn, cho ”. Lời của cho phép người ta cự tuyệt, xong liền cứng răn ôm vào trong ngực.

      Trần Cẩn lúc này khóc ra nước mắt rồi, đau khổ nhăn mặt hạ giọng với Nhung Hâm Lỗi: “Nhưng em là đến ngày đó mà, nếu cần đến hành động em ra tay trước với rối.”

      Nghe xong chỉ biết cười khổ, tiến lên hôn , đầu lưỡi len lỏi vào miệng linh hoạt hút hết những ngọt ngào từ miệng , hai người triền miên ngớt, ngọn lửa trong mắt mới dần tắt, ánh mắt thâm thúy nhìn lúc rồi mới buông ra, xoay người lấy quần áo tắm.

      Trần Cẩn thấy thế mới yên lòng, lên giường chờ nhưng biết ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết có người ôm chặt vào lòng, chỉ sợ rời xa mình.

      Sáng sớm thứ hai, Nhung Hâm Lỗi phải về doanh trại, cũng phải đến công ty làm. Đến giờ tam tầm, sửa soạn lại rồi chuẩn bị ra về.

      chiếc xe Mercedes màu đen dùng ngay trước của công ty, tại xe nhanh chong xuống xe mở cửa xe, vị phu nhân từ xe bước xuống, hình như sớm đoán được thời gian Trần Cẩn tan ca nên mơi đên đúng vào lúc này.

      Trần Cẩn vừa mới bước ra khỏi của công ty, thấy Chu Di tươi cười nhìn , bước chân trở nên chậm lại nhìn người phía trước lúc, Chi Di lại bước đến nhìn tươi cười , giọng hết sức nhàng: “Tiểu Cẩn, mẹ chuẩn bị phải về thành phố C, con có thể ăn với mẹ bữa cơm được ?”

      Nghe xong những lời này, sắc mắt Trần Cẩn trong nháy mắt thay đổi liên tục, nhìn người trước mặt trả lời: “Được.” rồi lên xe, tài xế đưa hai người đến trước cửa nhà hàng liền dừng lại.
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 25.2




      ra là chuẩn bị từ sớm, vừa bước vào cửa bồi bàn dẫn hai người đến phòng rồi, thức ăn cũng được dọn sẵn ra rồi, chọn ghế cách xa Chu Di nhất rồi mới ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn im lặng lúc lâu rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Khi nào ?”.

      Chu Di đáp lại: “Ngày mai rồi.” Trần Cẩn thoáng nhìn lên bàn thức ăn trước mặt, rồi nghĩ tới vừa rồi chiếc xe chở hai người bọn họ đến đây là Mercedes thi chợt mỉm cười, vẻ mặt bình thản : “Xem ra cuộc sống của bà tệ lắm, ít nhất kinh tế cũng rất tốt.”

      Chu Di nghe xong cười mỉa mai, rồi chuyển chủ đề: “Nghe con với con trai lão Nhung nhau phải ?”. Bà cũng biết Trần Cẩn đoán được bà lấy chồng khác rồi.

      Sắc mặt Trần Cẩn vui nhìn bà ta, bộ dạng nghi ngờ khó hiểu hỏi lại: “ sao? ấy được sao? Tôi với ấy nhau liên quan gì đến bà?”.

      “Tiểu Cẩn, con cần phải cảnh giác với ta như vậy, ta chỉ quan tâm con chút thôi, con trai lão Nhung dĩ nhiên ta có gì để nhưng con cũng biết là quân nhân đấy.”

      “Quân nhân thế nào? Ba cùng với chú tôi cũng đều là quân nhân phải sao?” Trần Cẩn có chút ngạc nhiên nhìn Chu Di rồi khẽ cười, giống như là chấp nhận được loại suy nghĩ này.

      Chu Di buột miệng : “Tiểu Cẩn, con đừng kích động như vậy, ta quân nhân được, chỉ là hy vọng con suy nghĩ kỹ chút, cần theo bước của ta.” Bà hy vọng Trần Cẩn chỉ lấy người bình thường sống cuộc sống bình thường là được, quân tẩu phải là việc Tiểu Cẩn có thể gánh vác.

      “Tôi hiểu ý của bà, lúc trước bà thấy tôi ở cùng Hâm Lỗi khi đó chúng tôi ở cùng nhau chưa được bao lâu, nhưng đối với ấy tôi chẳng có suy nghĩ gì, đời tôi nhất định ở cùng ấy.”

      “Đừng trước chuyện gì cả, ban đầu lúc ba con mất, con mới được 8 tuổi, khi đó ta đủ sức để gánh vác hết gánh nặng về kinh tế dồn lên vai ta. Con có nghĩ đến Hâm Lỗi và ba con chính là chung con đường hay ?”

      “Tôi hiểu, nên bà liền mang theo trai bỏ đúng ?” ánh mắt Trần Cẩn sâu xa nhìn người được gọi là mẹ mình trước mặt, từng chữ ra trong nháy mắt phá vỡ khí trong phòng lúc này.

      Thức ăn trước mặt Trần Cẩn hề động đũa, bàn đầy sơn hào hải vị nhưng biết vì sao chỉ cần ngồi với Chu Di cùng bàn trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, cay đắng khó tả, chứ gì đến việc ăn uống.”

      “Làm sao con biết chuyện này?” sắc mặt Chu Di hơi hoảng hốt, ánh mắt khiếp sợ nhìn , giọng có chút run run.

      Trần Cẩn chỉ khẽ mỉm cười, trong ánh mắt có chút chán nản chớp mắt liền biến mất, hít sâu hơi : “Chú tôi cho tôi biết, sao vậy, bà cảm thấy còn ai biết chuyện này mà cho tôi nghe nữa. Ông ấy vần luôn dối tôi, vì sợ tôi thể tiếp nhận nổi chuyện bà đưa trai bỏ mà bỏ tôi lại, nhưng lần trước khi bà đến nhà ông ấy chịu cho tôi biết này.”

      Sắc mặt của Chu Di trắng bệch nhìn Trần Cẩn, môi mím chặt nên câu gì, thấy bà câu gì Trần Cẩn lại thêm: “ ra tôi sao cả, mỗi người đều đều vì quyền lợi của mình mà tính toán, nhưng tôi mong chuyện tình cảm của tôi bà nên nhúng tay vào, bởi vì tôi rất ấy. Tôi chuẩn bị xong mọi thứ, giống như bà đâu, chỉ cần việc tôi quyết định vĩnh viễn bao giờ thay đổi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :