1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18




      vừa mới gì? muốn gặp Tiểu Cẩn! Tôi trả lời bây giờ luôn, có chuyện đó đâu.” Trần Hồng Phong từ ghế sa lon đứng dậy nhìn người phụ nữ đối diện quát lớn. Sắc mặt của ông trong nháy mắt đỏ lên, Hứa Văn vội vàng kéo tay ông, ý bảo ông đừng quá kích động, rồi khuyên nhủ: “Hồng Phong, có chuyện gì ngồi xuống chuyện, đừng kích động như vậy.”

      Người phụ nữ ngồi đối diện khẽ thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Hồng Phong với ánh mắt ai oán: “Chú Trần, cầu xin chú nể mặt chú, là người mẹ tôi xin chú cho tôi gặp Tiểu Cẩn lần, cho tôi với con bé mấy câu...tôi chỉ muốn thấy con bé lớn lên như thế nào thôi.” Người phụ nữ cậu xin đó là Chu Di mẹ của Trần Cẩn.

      còn dám nhắc đến trai tôi, tôi cho biết! Chu Di, bây giờ Tiểu Cẩn là con tôi rồi, con bé sống với chúng tôi rất tốt, tôi cực khổ nuôi con bé lớn lên lẽ nào lại để cho đưa .” đến đây Trần Hồng Phong kích động vươn tay ra chỉ Chu Di rồi lấy ly trà bàn uống ngụm, rồi lại cắn răng nghiến lợi tiếp: “ đừng trở về làm khổ Tiểu Cẩn, tôi cho biết, có chuyện đó đâu, chuyện này thương lượng gì hết! Ngày xưa tiếng nào đưa Dự Lâm thôi, chuyện đó cũng lâu rồi, bây giờ mới chú ý đến Tiểu Cẩn sao, .”

      Hứa Văn ở bên liên tục thay Trần Hồng Phong vuốt ngực cho dễ thở, ánh mắt Chu Di hơi nhắm lại, bà biết hôm nay đến đây chắc chắn bị Trần Hồng Phong trách mắng, chỉ là ngờ Trần Hông Phong lại giọng này, giọng cứng rắn thể thương lượng.

      Bây giờ trong phòng khách yên tĩnh mấy giây, Trần Hoan mới từ phòng ngủ ra, cảm thấy phòng khách vẫn tràn ngập thuốc súng liền thức thời trở về phòng.

      như vậy là chú nhất quyết cho tôi gặp Tiểu Cẩn sao?” Chu Di cười khổ tiếng rồi nhìn lại ánh mắt sắc bén của Trần Hồng Phong.

      Lúc này Trần Cẩn đứng trong thang máy với Nhung Hâm Lỗi, hoàn toàn biết nhà xảy ra chuyện gì, giả vờ tò mò nhìn người trước mắt cố ý hỏi: “ mau, sao hôm nay lại đến đây?”

      đen mặt lại, nhìn chút, thể làm gì mới : “ nhớ em, được sao?”

      nghe xong liền buồn bực buông tay ra, cắn cắn môi: “Nhung Hâm Lỗi, giọng dễ nghe chút được sao. Nghe uất ức giống như là em ép vây.”

      trả lời chỉ nhếch môi cười, ngẩng đầu nhìn camera trước mặt, rồi đột nhiên ôm vào trong ngực, hai người cùng nhau ra khỏi thang máy.

      Mở cửa ra, hai người vào thay giày nhưng tay vẫn còn nắm chặt, Trần Cẩn cười cười nhón chân đến trước mặt Nhung Hâm Lỗi : “Em phải cho chú kinh hỉ, chú nhất định ngờ được là đến đâu.”

      Vừa mới đến phong khách thấy Trần Hồng Phong đến trước mặt Chu Di, nghiêm mặt : “Số tiền này trả lại cho , cứ yên tâm , Tiểu Cẩn cần tiền của , lần nào con bé nhận được tiền đều đưa cho tôi, tôi đem tiền gửi vào thẻ này, bây giờ trả lại cho , con bé chẳng nợ cái gì cả.”

      Trần Hồng Phong ra mọi người ai cũng sững sờ tại chỗ, Trần Hồng Phong lúc này mới phát Trần Cẩn cùng với Nhung Hâm Lỗi về, khí xung quanh giống như đóng băng, Hứa Văn vội vàng cười bước lên trước : “Hâm Lỗi và Tiểu Cẩn về rồi sao?”

      Vừa nghe đến tên Trần Cẩn, Chu Di vội vàng đứng dậy, quay đầu lại ánh mắt mờ mịt chăm chú nhìn Trần Cẩn, cả người bà phát run, lúc lâu mơi ấp a ấp úng gọi: “Cẩn Cẩn, con....cũng lớn như vậy rồi.” xong hốt hoảng lau nước mắt ngừng rơi.

      Trần Cẩn nhìn người phụ nữ trước mặt chăm chú nhìn rất lạ, cảm thấy người này vừa xa lạ vừa quen thuộc. Trực giác cho biết người này chính là mẹ , Nhung Hâm Lỗi ở bên cạnh dùng lực ôm chặt vào lòng.

      Trần Cẩn mím môi, ánh mắt sắc bén nhìn Chu Di, cố gắng cười nhưng thể chỉ có thể duy trì vẻ mặt như lúc đầu.

      Trần Hồng Phong vẻ mặt hốt hoảng và căng thẳng, nhìn Chu Di : “ có thể được rồi đó, bây giờ gặp Tiểu Cẩn rồi, con bé rất khỏe mạnh và sống rất vui vẻ, có thể yên tâm.”

      Chu Di còn muốn với Trần Cẩn nhưng nghe Trần Hồng Phong vậy, nắm chặt thẻ trong tay, sau đó nức nở gật đầu : “Xin lỗi, làm phiền mọi người.” Ánh mắt bà bây giờ rất hỗn loạn, bà phát ra bà là khách mời mà đến của ngôi nhà này, ra năm đó bà bỏ ảnh hưởng chút nào đến Trần Cẩn cả, nhìn Trẩn Cẩn bây giờ sống rất tốt, cần bồi thường của bà. Bà hề biết tất cả đều do Trần Hồng Phong tốn rất nhiều công sức Trần Cẩn mới được như vậy .

      Chu Di che miệng chạy ra khỏi phòng khách, Trần Cẩn đứng yên nhìn theo bóng dáng của bà, cho đến khi bóng dáng ấy khuất sau cánh của nới lấy lại tinh thần, trong miệng còn lẩm bẩm : “Mẹ.....”

      Mấy người còn lại sững sờ nhìn nhau.

      Ánh mắt Trần Cẩn đờ đẫn nhìn Trần Hồng Phong, sau lúc mới chuyện: “Chú có phải chú dấu cháu chuyện gì ?”

      Trần Hồng Phong liếc mắt nhìn Nhung Hâm Lỗi và Hứa Văn, sau đó nhìn Trần Cẩn : “Chúng ta vào phòng làm việc chú chuyện.”

      Khi hai chú cháu đứng trong phòng làm việc, nghiêng đầu, nhìn chú mình trừng mắt trách móc: “Chú, phải chú mẹ con mất rồi sao? Vậy chuyện vừa rồi là sao? Sao chú lại như vậy?”

      Nghe Trần Cẩn gọi Chu Di là mẹ, trần Hồng Phong xoay người lại, mắt đỏ lên nhìn : “Cháu gọi ta là mẹ? ta chết nhưng cũng khác nhau là bao, ba cháu hy sinh khi thực nhiệm vụ được bao lâu ta mang Dự Lâm , hại chú trăm ngàn cay đắng tìm hai mẹ con họ, ai biết được sau này hai người họ sống rất sung sướng. Cháu cho rằng ban đầu là Dự Lâm muốn bỏ nhà , con mẹ nó, căn bản là phải là ta mang đấy! Thế nào cháu vẫn muốn nhận mẹ nữa sao?” trách móc làm Trần Hồng Phong nổi giận, xong thuận tay cầm lấy cốc nước bàn ném mạnh xuống đất, "Choang" cốc nước vỡ văng tứ tung, nhìn quát.

      bị hành động của Trần Hồng Phong dọa , vội vàng lùi về sau mấy bước, tựa lưng vào cửa, tay cầm nắm cửa nhìn Trần Hồng Phong lắc đầu : “Chú đừng kích động, cháu muốn gây gổ với chú, cháu chỉ hỏi chút thôi mà nhưng mà cháu cảm thấy tối thiểu cháu phải có quyền biết chuyện này.”

      “Vậy bây giờ cháu biết chưa, là ta vứt bỏ cháu, cháu có muốn nhận ta làm mẹ nữa ?” ánh mắt Trần Hông Phong sắc bén nhìn , từng bước từng bước ép sát hỏi.

      Nhung Hâm Lỗi đứng ngoài phòng khách nghe trong phòng làm việc có tiếng vang lớn, lập tức chạy nhanh vào, ngờ lại gặp Trần Cẩn đùng đùng nổi giận từ trong phòng chạy ra.

      Vừa nhìn liền hiểu được mấy phần, muốn đuổi theo , Trần Hồng Phong cũng từ trong phòng chạy ra đuổi theo Trần Cẩn ra lệnh: “Trần Cẩn, cháu đứng lại cho chú.” ngờ câu trả lời lại là “Rầm.” tiếng lớn! đóng cửa lại, trong nháy mắt đem tất cả ngăn cách.

      “Chú Trần, để cháu đuổi theo ấy.” lập tức chạy .

      chỉ muốn đuổi theo người phụ nữ ấy hỏi cho , hỏi bà tại sao lại đối xử với như vậy nhưng chẳng thấy bóng dáng bà ấy đâu nữa.

      Đến bây giờ vẫn còn nhớ năm 8 tuổi, tang lễ của ba , trong nhà toàn xe quân đội đến, ánh mặt trời ấm áp trở nên lạnh lẽo, cảnh tượng xa lạ làm cho chỉ muốn chạy trốn. cảm thấy mình chạy rất xa rồi, muốn bị Nhung Hâm Lỗi tìm được. cũng muốn lại chuyện xảy ra nhiều năm trước nhưng tại sao họ chẳng để được như ý muốn.

      Nhung Hâm Lỗi đuổi theo gọi tên sau lưng, thấy cứ chạy dừng lại liền chạy nhanh đến kéo vào lòng ôm chặt : “Tiểu Cẩn, em đừng chạy nữa.” ôm chặt lấy chậm rãi , giọng của lúc này rất dịu dàng giống như là sợ lại chạy .

      “Em muốn về nhà.” Trần Cẩn nép vào lòng run rẩy .

      Nhung Hâm Lỗi cúi đầu nhìn , hoảng hốt ôm chặt an ủi: “Được, chúng ta về nhà, Tiểu Cẩn, có chuyện gì đâu, em còn có mà.” xong thấy trả lời mặt liền biến sắc bế lên.

      Trần Cẩn để mặc cho ôm vào ngực, đến bãi đậu xe, lại để xuống.

      Sau khi lên xe, đóng cửa xe lại, thay thắt dây an toàn, vẫn dõi theo những hành động của : “Nhung Hâm Lỗi, có khi nào đột nhiên rời xa em hay là chúng ta chia tay ?” giọng của bây giờ rất lạnh nhạt.

      có chuyện đó đâu, em đừng lung tung.” Ánh mắt buồn bã, nghiêng đầu nhìn trả lời rất chắc chắn, có thể hiểu được ý trong câu của .

      Giống như là hề nghe câu trả lời của , gật đầu lẩm bẩm: “Nếu như có ngày như vậy phải trước cho em biết, để em chuẩn bị tâm lý trước, em cũng dây dưa, níu kéo đâu, chỉ cần ra ám hiệu, đến lúc đó em bỏ chứ phải là bỏ em.” xong câu này ánh mắt của bỗng chốc trở nên rạng rỡ.

      cho em lung tung, Tiểu Cẩn em điên rồi sao.” Nhung Hâm Lỗi hốt hoảng nhìn quát, tiến đến trước mặt cúi đầu trực tiếp ngăn miệng lại, hung hăng hôn .
      thư hồ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19



      Cảm nhận được cái hôn nóng bỏng của , Trần Cẩn mới bừng tỉnh, hôn lúc lâu mới buông ra, bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt ánh mắt Trần Cẩn trở nên thẹn thùng.

      mím môi vòng tay ôm cổ , ngẩng đầu nhìn chăm chú: “Đây là lần thứ ba chủ động rồi.” khẽ mỉm cười, mặt còn hơi ửng hồng. trả lời chỉ nhếch môi cười, sau đó ngồi lại ghế lái xe .

      Thấy mình càng càng xa nhà, nghi ngờ nhìn hỏi: “ đưa em đâu vậy?”

      “Đến nhà .” vẫn nhìn thẳng lái xe trả lời. Khi run rẩy trong ngực muốn về nhà tính toán dẫn về nhà qua đêm, hai người trong xe vẫn trầm mặc chuyện, bên ngoài cửa xe những tòa nhà cao tầng ngừng lùi lại phía sau, đem đêm xa hoa trụy lạc trở thành hư vô.

      Nhận ra đây cũng phải là đường về doanh trại, liền nghi ngờ hỏi lại: “Hâm Lỗi, muốn đưa em đâu, đây phải đường về doanh trại mà.”

      “Đến nơi em biết.” trả lời ngắn gọn, cũng chẳng giải thích gì thêm, tiếp tục lái xe . Xe chạy đến đường lớn vắng vẻ, rồi lại quẹo vào con đường mấy phút, dừng xe ở ngôi nhà khá lớn, xuống xe nhấn mật mã, cánh cổng từ từ mở ra, liền lái xe vào gara.

      Trần Cẩn sửng sốt nhìn ngôi nhà trước mặt, sau đó mới hỏi: “Hâm Lỗi, sao em biết còn có ngôi nhà như thế này? Rốt cuộc có mấy ngôi nhà vậy?”

      từng đến nhà , bởi vì ba vag ba là chiến hữu vào sinh ra tử, cho nên lần đó đến nhà , ba mẹ đối với hết sức ân cần, nhưng còn có căn phòng ở quân khu nữa, vẫn cho rằng ở căn phòng mà quân đội phân cho nhưng ngờ vẫn có thêm căn nhà ở bên ngoài.

      khẽ cười : “Chuyện em biết còn rất nhiều, bình thường nếu doanh trại có chuyện gì mới về đây nghỉ ngơi.” mở cửa, bật đèn rồi dắt vào phòng.

      đứng trong phòng khách, nhìn xung quanh tất cả đều rất xa lạ, nhất thời trong lòng có chút yên, nhìn ra tâm tư của liền cúi đầu nhìn cười : “Em ngồi xuống , với cần khách sáo vậy đâu.”

      xác định ở đây có ai khác nữa?” lòng vẫn còn chút sợ hãi ngẩng đầu lên hỏi, nghĩ đến đây bất mãn hừ tiếng, chừng với Phó Lâm sống ở đây rồi.

      có, chỉ có hai chúng ta thôi.” nhíu mày, ngờ nha đầu này lại đa nghi đến vậy.

      Trần Cẩn quan sát xung quanh lần nữa rồi đến ngồi ở quầy rượu, tựa người vào ghế chăm chú quan sát ánh mắt : “ chưa mang Phó Lâm đến đây chứ?” bĩu môi nhìn hỏi.

      “Chưa đâu.” Vẻ mặt có chút buồn bực trả lời.

      Nghe được câu trả lời của , những lo lắng trong đầu bỗng chốc tan biến hết, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, lấy ra nhìn ra là Trần Hoan gọi đến, ấn nút nghe: “Alo, chị, bây giờ chị ở đâu? Chị sao chứ?”

      “Chị ở với Hâm Lỗi, em đừng lo lắng.” giải thích lúc mới khiến Trần Hoan ở bên kia yên tâm ngắt điện thoại.

      Nhung Hâm Lỗi vào phòng bếp từ lâu, lát làm xong cơm chiên, bưng ra ngoài: “ có chuyện gì nữa ăn cơm thôi.”

      Trần Cẩn ngồi quầy rượu vừa ăn vừa hỏi : “ biết nấu ăn sao?”

      cười khẽ tiếng: “ cái gì cũng biết hết. Tối nay em ngủ phòng của lầu.” xong liền lên lầu chuẩn bị khăn mặt, trải chăn và lấy đồ ngủ của mình ra cho .

      ăn cơm xong lên lầu nghỉ ngơi, nằm giường lăn qua lộn lại nhưng vẫn ngủ được, hoàn toàn biết bây giờ tắm, hết sức mong chờ chuyện xảy ra kế tiếp, tính toán tối nay ăn hết luôn, Hàn Tinh Tinh rất đúng, muốn bắt tái tim người đàn ông làm tù binh của mình đầu tiên phải hạ thủ thân thể đối phương, nghĩ đến đây liền che miệng cười trộm mấy tiếng.

      mình nằm giường suy nghĩ lúc, nghĩ đến tình huống xảy ra tối nay nụ cười môi chợt tắt, cố suy nghĩ đến chuyện vui nữa, chợt phát ra nằm giường lâu rồi mà thấy vào, chần chờ lát rồi mặc áo vào chuẩn bị xuống lầu.

      Nhung Hâm Lỗi tắm xong người chỉ mặc chiếc quần sooc ngắn, người vẫn chưa lau khô nước vẫn còn xuống, trực tiếp ra phòng khách, vừa mới bật đèn liền thấy Trần Cẩn đứng trong phòng khách rồi, hai người sửng sờ nhìn nhau lúc, muốn phá tan bầu khí quái dị này nên lúng túng mở miệng: “Sao em lại xuống đây?”

      bây giờ chìm đắm trong sắc đẹp, mất hồn nhìn , nghe hỏi mởi bừng tỉnh vội bưng ly trà bên cạnh cười : “Em ....em xuống uống nước. Hâm Lỗi....”

      .” kiên nhẫn tiếp lời .

      “Cái đó, thân hình cũng tệ nha.” tươi cười, ánh mắt chút kiêng kỵ quan sát khắp người .

      chưa hết sắc mặt tối sầm lại nhanh chóng xoay người cầm khăn lau tóc.

      nhìn bóng lưng của mà nuốt nước miếng, mặt có chút ửng đỏ.

      “Sao vẫn còn chưa lên ngủ .” xoay người lại hỏi rồi tiếp tục lau tóc.

      “Em phải chờ đây sao.” cúi đầu xuống câu này với tốc độ rất nhanh.

      cần chờ ... tối nay ngủ sofa.” nhíu mày .

      Cùng lúc đó Trần Cẩn tròn mắt há hốc miệng tin hỏi lại: “ cái gì?”. Là hề có chút sức quyến rũ nào nên ngồi bên cạnh mà hề có chút tâm tư làm loạn sao, cảm thấy vừa rồi rất dễ hiểu mà.

      thở ra hơi, nhìn : “Em muốn ngủ sofa, dù sao ngủ đâu em ngủ ở đó.”

      “Tiểu Cẩn?” đen mặt lại xoay người tin nhìn hỏi.

      Trần Cẩn tròn xoe hai mắt vô tội nhìn : “Dạ, sao vậy ?”

      là đàn ông đấy.” Nhung Hâm Lỗi mặt căng thẳng, nặng nề .

      “Em biết , hơn nữa còn là người đàn ông của em.”

      Cuối cùng Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ phải lên lầu ngủ cùng , hai người nằm giường nhưng vẫn quay lưng lại cho , vì giường rộng lắm nên định dịch người ra sát mép giường, muốn cùng tới gần sợ kiềm chế được. Trần Cẩn nằm giường thấy cố ý nằm cách xa như vậy rất buồn bực, cực kỳ tức giận tiến lại gần , từ phía sau vòng tay ôm lấy .

      Nhung Hâm Lỗi hít vào hơi khí lạnh, đem hai tay ôm gỡ ra, muốn lại như vậy lần nữa, dùng lực đẩy rồi mắng: “Tiểu Cẩn, em có thể nằm cho yên được , đừng động tay động chân với .”

      “Em mặc kệ, Hâm Lỗi, sao nằm cách xa em như vậy, người em có gai sao? chán ghét em lắm sao?” Trần Cẩn lại dịch sát lại gần , trực tiếp ôm chặt vai , thấy lại muốn đẩy mình ra, giả vờ uất ức : “Nhung Hâm Lỗi, chán ghét ở gần em hay là có vấn đề?”

      Nhung Hâm Lỗi trán sớm đầy mồ hôi, trong bóng tối nên Trần Cẩn dĩ nhiên thấy mặt đỏ lên, cố gắng kiềm chế bản thân : “Tiểu Cẩn, lại nữa, em tốt nhất là buông ra, để tức giận rồi đừng có mà khóc.” xong liền nắm chặt hai tay.

      “Em buông. Em muốn ăn đó! Sao nào?” đem mặt dán sau lưng , tranh luận.

      Nhung Hâm Lỗi nghe xong liền sửng sốt lúc, cũng đẩy ra nữa.

      “Đây là do em .” xong liền kêu tiếng, rồi xoay người đè dưới thân, vội vàng và hung hăng hôn , cảm thấy được hít thở càng ngày càng nặng nề, biết mình chơi dại rồi, ban đầu nếu phải Hàn Tinh Tinh khuyến khích dụ sắc cũng nghĩ đến.

      Cảm giác thân mật chưa bao giờ biết đến này chờ đợi lâu nhưng trong lòng bây giờ vẫn có chút sợ hãi, xé rách quần áo của , thô bạo hôn môi và từ từ chuyển xuống xương quai xanh gặm cắn. Tay mang theo hơi ấm trong chốc lát phủ lên người , do cầm súng lâu năm nên tay chai sần làm đau nhưng vẫn cảm thấy có chút hưng phấn và mong chờ. Cảm nhận được dị vật giữa hai chân sát vào người mình làm hơi sợ hãi.

      Trần Cẩn cả người run bắn lên, khó chịu hít sâu hơi, chỉ có thể để mặc muốn làm gì làm, dám làm gì thiếu suy nghĩ cả. Hôn cắn đến trước ngực liền dừng lại, chăm chú nhìn rồi tiếp tục hôn môi , giày xéo môi lúc rồi mới ôm vào ngực, thở dốc, giọng của cũng vì thế mà trở nên khàn khàn: “Thế nào, bây giờ em biết sợ chưa?”.

      Lúc nãy nếu chút lý trí sót lại trong đầu nhắc nhở mình, muốn để mặc dục vọng bản thân lập tức ăn . Nhưng phải nhịn, nếu chưa xác định được bản thân có thể cho tương lai hay thể hành động lỗ mãng.

      Bởi vì là Trần Cẩn chứ phải là người khác.

      Trần Cẩn ngờ lại dừng lại vào lúc này, hơn nữa cũng rất mong đợi chuyện xảy ra tiếp theo nhưng bây giờ chỉ biết mặc ôm chặt vào trong ngực .

      Thấy ở trong ngực nhúc nhích, sợ lúc nãy hơi kích động làm sợ, cúi đầu sát bên tai : “Tiểu Cẩn.”

      “Dạ.” Cảm nhận được hơi thở của sát bên tai, nép trong trong đáp lời.

      “Hâm Lỗi.....” tủi thân lên tiếng gọi .

      “Sao vậy em?” Nhung Hâm Lỗi dịu dàng hỏi.

      “Sao tiếp tục?” giọng của lúc này còn mang theo chút bất mãn và nghi ngờ.

      ngờ lúc nãy đến giờ nha đầu này lại băn khoăn chuyện đó, khẽ mỉm cười cúi đầu hôn lên trán dịu dàng : “Chờ viết báo cáo kết hôn rồi chúng ta tiếp tục chuyện này.” Đây cũng là lời giải thích của .

      “Dạ, em chờ .”
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20




      Trần Cẩn nghĩ ra làm thế nào để có thể đem Nhung Hâm Lỗi giữ chặt, sau hôm đó, Hàn Tinh Tinh mời đến nhà ăn cơm. Ba người cơm nước xong Đoạn Cao Thụy : “Sớm biết như thế này gọi Hâm Lỗi đến, cả ngày bận rộn nghỉ thế làm gì chứ.”

      “Bảo rửa chén sao vẫn còn ngồi đây?” Hàn Tinh Tinh đến bên cạnh Đoạn Cao Thụy nhàng thở ra, giọng càng lúc càng cao.

      “Bà xã, lập tức rửa chén ngay.” Vẻ mặt ai oán của Đoạn Cao Thụy lập tức tan thành mây khói, tươi cười đứng dậy vào phòng bếp, cũng dám có câu oán hận. Trần Cẩn nghẹn họng trố mắt nhìn màn này, khiếp sợ nhìn Hàn Tinh Tinh, lại thấy Hàn Tinh Tinh nhìn mình Làm ra tư thế cây kéo.

      Trần Cẩn lập tức để ý đến Hàn Tinh Tinh nữa, biết và Nhung Hâm Lỗi thắng chỉ có thể gặp nhau hai lần, hai người này có việc gì lại ân ân ái ái trước mặt , chút kiêng nể gì khoe khoang tình cảm, chịu đủ rồi.

      Trần Cẩn ngồi trong phòng khách nghiêng người, nhìn Đoạn đội rửa chén trong phòng bếp, lắc đầu chậc chậc cười: “Qủa nhiên đàn ông rửa chén có sức quyến rũ nhất, Hàn Tinh Tinh, cậu dùng cách nào mà khiến Đoạn đội nghe lời cậu như vậy?” giọng điệu có chút tin tưởng.

      Hàn Tinh Tinh ngồi sofa, vỗ ngực kiêu ngạo cười : “Có thể dùng cách gì hơn, tất nhiên là uy hiếp và dụ dỗ rồi.” Thây Trần Cẩn vẫn nhìn mình tức giận hỏi lại: “Thế nào, cậu tin phải ?”

      Trần Cẩn chăm chú nhìn lần nữa, khẽ mỉm cười : “Tớ tin, cậu đừng vỗ ngực nữa bẹp dí bây giờ.”

      “Cao Thụy nhà tớ quân tâm đến những thứ này.” Hàn Tinh Tinh nóng nảy giải thích, lúc ấy Hàn Tinh Tinh tặc lưỡi tiến đến bên hỏi Trần Cẩn: “Cậu và vị nhà cậu chuyện kia đến giai đoạn nào rồi, thành công hay ?” xong liền trực tiếp khoác tay lên vai Trần Cẩn, cảm thấy vai bất chợt nặng, Trần Cẩn nghiêm mặt gạt đặt vai mình xuống tức giận : “Cậu đưa ra ý kiến bắp cùi, đêm đó tớ có làm như thế nào ấy cũng chạm vào tớ cả.”

      Hàn Tinh Tinh nghe xong thể tin sửng sốt mất lúc, sau đó nghẹn họng nhìn Trần Cẩn chằm chằm.

      Trần Cẩn đáp trả ánh mắt kinh ngạc của bạn bằng: “Thế nào? Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt như vậy có được ?”

      thể nào, Cẩn Cẩn cậu cũng quá kém rồi.” Hàn Tinh Tinh xong liền cười ha ha, Đoạn Cao Thụy ở trong phòng bếp cất xong bát đũa, lúc này lại nghe tiếng cười vang lên trong phòng khách, liền biết tiếng cười này nhất định là do từ miệng vợ của mà ra, mím môi cất tạp dề, nghiêng người nhìn về phía phòng khách hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui như vậy?”

      “Chính là Tiểu Cẩn.....Ưhm.” Hàn Tinh Tinh còn chưa xong Trần Cẩn liếp nhanh chóng bịt miệng bạn lại, nhìn Đoạn Cao Thụy cười cười : “ có việc gì đâu, chuyện con ấy mà, khống cần biết đâu.” Trần Cẩn nhìn Đoạn Cao Thụy giải thích, sau đó trừng mắt nhìn Hàn Tinh Tinh cảnh cáo: “Tớ cấm cậu chuyện này cho ấy nếu cậu coi chừng tớ với ấy là do cậu dạy tớ đấy.” Lời này Trần Cẩn dường như nghiến răng nghiến lợi .

      Hàn Tinh Tinh nghe xong mặt biến sắc giơ hai tay đầu hàng: “Đừng, Cẩn Cẩn, tớ là được chứ gì, cậu cho tớ .” Hàn Tinh Tinh lập tức cầu xin tha thứ.

      Từ tối hôm đó, nhiều tuần rồi cũng gặp Nhung Hâm Lỗi, vẫn như cũ ngày nào vẫn làm rồi hết giờ là về, ở công ty thịnh dương suy, đồng nghiệp Chu Thành đôi lúc im lặng đến đáng sợ, mặc dù đôi lúc tổng biên tập giao cho hai người bọn họ việc cùng nhau làm, muốn vượt quá giới hạn đồng nghiệp nên ta luôn vạch giới hạn với . Sau này nghe đồng nghiệp trong công ty lại, ai hợp tác Chu Thành ta đều có thái độ như vậy cả.

      cũng chỉ có thể để mặc ta như vậy, bởi vì diễn tập quân mà Nhung Hâm Lỗi tắt điện thoại hơn 1 tháng nay rồi, hề có chút tin tức gì của cả, rất ghét cảm giác này, lo lắng biết có bị thương , vì tính cách của là vậy khi thực nhiệm vụ luôn sẵn sàng hy sinh bản thân. Mà thể hỏi làm cái gì được, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, khổ sở chờ đợi, mặc dù gian nan nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, khi hai người chính thức bắt đầu biết mình phải trải qua những chuyện này.

      Khi quân diễn chính thức bắt đầu màn đêm dần buông xuống, tất cả đều yên tĩnh, Nhung Hâm Lỗi và đồng đội của mình nấp trong rừng rậm, chỗ bọn họ chính là tâm điểm chính nơi quân có thể có trợ giúp về hỏa lực, mục đích chủ yếu của bọn họ bây giờ là tìm ra nơi đóng quân của chỉ huy Lam Quân để tiêu diệt.

      Lúc này lính trinh sát nhắc nhở: “Mục tiêu xuất ! phương hướng 10 giờ, mục tiêu số 7, khoảng cách 1500 thước. Xong”. Người này xong người khác lại tiếp lời: “Phương hướng 9 giờ, mục tiêu số 3, khoảng cách 700 thước. Xong”.

      “Phương hướng 2 giờ, mục tiêu số 4, khoảng cách 900 thước. Xong.”

      Nhung Hâm Lỗi nghe xong nín thở rồi ra lệnh: “Tất cả các đội chú ý, cho dù mục tiêu có hỏa lực trợ giúp chúng ta nhất định phải tiêu diệt được.”

      xong đưa tay nắm nắm đất giơ lên, chầm chậm bóp vỡ, đất vỡ vụn trong tay từ từ rơi xuống, mượn ánh sáng yếu ớt của ánh trăng nhìn qua trình rơi xuống của mảnh vụn đất trong tay rồi nhắm nay kính ngắm, phán đoán tốc độ gió, phương hướng của mục tiêu, nhắm trúng mục tiêu phát hạ gục quân địch trong nháy mắt.

      Trì Gia Hựu bên cạnh khiếp sợ nhìn tý rồi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu.

      nấp trong rừng hồi lâu, chờ đợi xe tăng Lam Quân đến trinh sát nhắc nhở: “Báo cáo, hướng đông nam, cách 2000 thước có trực thăng tiến lại gần phía này, xin chỉ thị. Xong.” nghĩ ra mình nấp ở vị trí rất bí mật mà làm sao bọn họ vẫn phát được, vì ổn định lòng quân, lập tức ra lệnh cho các tổ: “Tất cả các tổ chú ý, quân địch mới chỉ nghi ngờ, chắc chắn dùng hỏa lực, lập tức dọn dẹp trường, rút lui.”

      Mọi người sắp dọn dẹp xong Nhung Hâm Lỗi lấy Tướng chôn địa lôi xuống đất, chờ địch từ phía xuống liền bị đụng phải, mang lính của mình rút lui, quan sát kĩ xung quanh tìm điểm phục kích, mọi người đứng ở điểm phục kích quan sát trực thăng của Lam Quân xoay tròn đầu.

      Trì Gia Hựu : “Báo cáo, tại có nên tấn công , có nên bắn rơi trực thăng ?” xong thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi liền tối lại lát liền ra lệnh: “Tất cả các tổ chú ý, để tôi bắn rơi trực thăng.” Muốn bắn rơi trực thăng đâu có dễ như vậy, Trì Gia Hựu cúi thấp người tiến lại gần , quan sát, đem kính ngắm quan sát đến, ngắm trực thăng phía lúc rồi báo cáo: “Hướng đông nam, cách 600 thước.”

      Nhung Hâm Lỗi nín thở, qua kính ngắm nhắm ngay trực thăng phía , mỗi nhịp tim cũng làm rất khẩn trương, nêu bắn trúng toàn phân đội bị tiêu diệt, hơn nữa làm căn cứ bị bại lộ hoàn toàn, nhắm trúng mục tiêu, tiếng súng vang lên, bằng tốc đọ nhanh nhất bắn trúng bình xăng của trực thăng, tiêu diệt luôn cả cơ trưởng trong phát súng.

      Trong lần diễn tập này Nhung Hâm Lỗi được xem là người có công lớn trong chiến thắng này.

      Trận diễn tập này rất mệt mỏi, mấy ngày rồi chợp mắt, Trì Gia Hựu sau khi tắm rửa sạch liền lập tức gọi điên thoại cho Trần Hoan, ngờ Trần Hoan lại cùng Trần Cẩn đến doanh trại.

      Hai người đứng trước cửa chờ Nhung Hâm Lỗi và Trì Gia Hựu, thấy hai người bọn họ ra, Trần Hoan chay nhanh đến ôm tay Trì Gia Hựu, Trì Gia Hựu hé miệng cười cười ôm chặt Trần Hoan vào lòng, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Ngược lại Nhung Hâm Lỗi lại đứng im nhìn Trần Cẩn, hai người bọn họ cứ im lặng chăm chú nhìn nhau, cuối cùng Trần Cẩn bước đến ôm lấy . Tay nhất thời cứng ngắc giữa trung, lúc sau mới có phản ứng, vỗ và vai thấp giọng : “ còn chưa tắm đâu, cả người toàn mồ hôi.”

      “Em mặc kệ.” càng như vậy, càng ôm chặt hơn, bất đắc dĩ cười cười rồi : “Tiểu Cẩn, chúng ta về nhà thôi.”

      “Về nhà?” Trần Cẩn tròn mắt tin nhìn , vừa mới đến mà ngờ lại muốn đưa về, hình như biết nghĩ gì, liên cúi thấp đầu, ánh mắt cưng chiều nhìn chăm chú : “Bây giờ về nhà .” xong liền cười khẽ tiếng, từ sau đêm ở nhà hai người bọn họ bây giờ mới gặp nhau, thời gian ở bên cạnh rất ít, thứ mà có thể cho cũng nhiều, thể giống như Đoạn Cao Thụy đối với Hàn Tinh Tinh có thể làm hết chức trách của bạn trai, nên chỉ có thể tận dụng từng phút giây để được bên .

      Hai người vào nhà, Trần Cẩn mới miễn cưỡng buông tay ra, khẽ mỉm cười vào phòng ngủ lấy vật gì đó nắm chặt trong tay rồi ra ngoài đứng trước mặt Trần Cẩn nhìn .

      “Sao vậy ?” nghi ngờ hỏi , Nhung Hâm Lỗi trả lời mà trực tiếp đặt vào tay .

      Trần Cẩn cảm thấy trong tay có chút lạnh, nhíu mày mở tay nhìn ra là chuỗi chìa khóa, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn , lúc này mới : “Sau này em có thể tự mình đến đây.” xong liền lấy quần áo vào nhà vệ sinh.

      Buối tối vẫn đòi ngủ chung với , đành phải ngủ chung với như lần trước chỉ có điều lần này trốn tránh nữa, sợ vui, quân diễn xong cả người mệt nhoài, giả vờ nhắm mắt lắt liền ngủ say.

      Trong khi Trần Cẩn bên cạnh, đậu tiên là to gan vuốt ve mặt , thấy có phản ứng liền le lưỡi cái.

      Lăn qua lăn lại mà vẫn khó ngủ, mở mắt nhìn : “Hâm Lỗi?”, dè dặt gọi , biết lúc này ngủ hay chưa dù sao mới diễn tập xong, nhất định là rất mệt mỏi.

      “Sao vậy?”

      chưa ngủ sao?” nghe được câu trả lời của kinh ngạc hỏi lại.

      ngủ được.” thiu thiu ngủ rồi, nhưng vì nghề nghiệp nên rất nhạy cảm, chút gió thổi lá bay cũng có thể làm tỉnh ngủ, huống chi nằm bên lăn qua lăn lại trong chăn, hơi thở của cứ quanh quẩn bên người , kiềm chế được bản thân phải rất cố gắng rồi gì đến ngủ.

      ngủ được chúng ta làm tiếp tục chuyện hôm trước .” Nghe được chưa ngủ, liền hưng phấn ghé sát tai .
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21




      Những lời như vậy đáng lẽ là do Nhung Hâm Lỗi nhưng bây giờ lại là Trần Cẩn ra, cảm thấy những lời như thế con nên ra tí nào, xoay người ôm cười xấu xa : “Tiểu Cẩn, là do em đưa đến cửa.” xong liền đặt dưới thân. Trong bóng tối, hơi thở nặng nề của vang sát tai , nuốt nước miếng nhìn nhưng lại có hành động gì thêm, chỉ lấy tay vuốt mặt : “Tiểu Cẩn, những lời như vậy phải là những lời nên đâu.”

      “Vậy em nên như thế nào, chẳng lẽ là em muốn ăn sao, có biết nhìn mà ăn được rất khó chịu ?” nằm trong ang tức giận lại, ngay lập tức chặn miệng lại bằng nụ hôn, thở dốc bên tai rồi trêu chọc, cảm thấy cảm thấy thân dưới của mình run bắn lên, cười bên tai : “Đừng sợ, cho em được toại nguyện.”

      Trần Cẩn nghe xong liền sửng sốt mấy giây, thấy ở phía vẫn cử động, mở to hai mắt nhìn , hô hấp bắt đầu trở nên rối loạn. dọc theo cổ của hôn đường xuống, tốn chút sực lực nào cởi áo ra, cúi xuống ngậm cắn đỉnh mẫn cảm ngực .

      Phía dưới Trần Cẩn thở hổn hển, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này lại đến lần nữa, cùng lúc ấy Nhung Hâm Lỗi tăng lực đôi tay giầy vò ngực , sau đó tay lại đưa xuống vùng đất bí giữa hai chân rồi cởi quần lót ra, nghiêng người tiến lên hôn môi , hai người cùng nhau triền miên, cảm nhận được giữa hai chân bắt đầu ướt, khẽ cười, dời tay lên bụng rồi lại vuốt ve qua lại rồi lại hung hăng bóp mông , dùng sức chuyển động vào nơi bí của , Trần Cẩn cắn chặt môi nhưng vẫn nhịn được lên tiếng kêu đau, móng tay cắm chặt vào bờ vai , vừa khóc vừa : “Nhung Hâm Lỗi, muốn giết chết em à, đau quá.”

      Nghe vậy đỏ mặt lên, từ từ rút ra, tiến lên hôn khô nước nước mắt của , ánh mắt lúng túng chớp mắt nhìn : “ sao có thể giết em, đau lắm sao em?”. Vuốt ve mặt rồi lại tiếp tục hôn , chậm rãi chen vào nơi bí giữa hai chân , ngừng thở dốc bên tai .

      “Tiểu Cẩn, em rời xa đúng ?”, xong rồi lại dùng sức đâm mạnh cái, làm phải hít sâu hơi, hai mắt rơm rớm nước mắt hổn hà hổn hến thở rồi : “ có chuyện đó đâu, Hâm Lỗi em sợ đột nhiên rời xa em.”

      Ánh mắt thâm thúy nhìn , rồi lại ôm chặt vào trong ngực liều chết triền miên.

      ở bên tai , bắt lấy hai chân nâng lên cao, cho đến khi hai người thân mật còn khe hở mới buông ra, Trần Cẩn quay mặt nhìn nơi khác, lại bị kéo lại hôn lên môi , lại lần nữa đưa lên đỉnh.

      trận đánh lâu dài cuối cùng cũng ngừng nghỉ, ôm chặt vào ngực rồi hôn lần nữa, lông mi của bây giờ vẫn còn sót lại vệt nước mắt, vẫn còn muốn tiếp tục nhưng sớm ngất nên tạm thời chỉ có thể nhịn ôm mà ngủ.

      Sáng sớm thứ hai, khi rời giường thấy ở bên cạnh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác sợ hãi, mình rời giường lại phát người kia ở bên cạnh chắc chắn là điều rất khổ sở, kìm chế cảm giác hốt hoảng trong lòng nhàng lên tiếng gọi: “Hâm Lỗi.” Trong phòng ngủ có động tĩnh gì, chịu đựng đau nhức giữa hai chân đứng dậy, mở cửa phòng, lại nghe tiếng động dưới nhà. Biết dậy sớm xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng cho , mới khẽ thở phào hơi rồi xoay người vào phòng vệ sinh.

      Mặc quần áo tử tế rồi mới xuống dưới lầu, vừa đúng lúc bưng thức ăn ra ngoài, nhìn thấy khó khăn bước đến bàn ăn, bước đến nhìn thẳng vào mắt , trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Trần Cẩn cuống quýt quay mặt nơi khác, cảm thấy hơi thở của chợt áp lại gần, lúc này đưa tay thân mật khoác lên vai , đỡ ngồi xuống.

      Trần Cẩn uống hớp sữa tươi, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hỏi: “Hôm nay lại phải nữa sao?”

      “Ừ. Buổi chiều phải đến doanh trại nhưng tối nay về.” xong thấy sắc mặt ảm đạm , liền dịu dàng với : “ cố gắng về sớm với em.”

      Nghe xong lời giải thích của gật đầu thay câu trả lời, “Sao vậy?” thấy sắc mặt có chút thay đổi nho , quan tâm hỏi.

      có gì, chỉ là lúc nãy tỉnh dậy thấy ở đâu cả...” cúi đầu trong miệng.

      có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng.” môi bây giờ luôn hé nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn trả lời.

      “Tiểu Cẩn.” nghe được gọi ngẩng đầu lên trả lời: “Dạ.”

      “Chú Trần biết em qua đêm ở đây.” lúc sau Nhung Hâm Lỗi giọng .

      Trần Cẩn đặt ly sữa xuống, khẩn trương nhìn hỏi: “Chú em mắng đấy chứ?”

      có.”

      “Vậy tốt. Là em ăn , sao chú có thể mắng được.” yên tâm vỗ ngực .

      Nhung Hâm Lỗi nhíu mày nhìn hành động của , lập tức nhắc nhở : “Sau đó đến lượt ăn em.”

      Sau khi ăn xong Trần Cẩn liền lên phòng ngủ để dọn dẹp, mới vào của phòng Nhung Hâm Lỗi cũng nhanh chóng bước vào theo, ôm vào ngực, dùng chân đóng của phòng lại, Trần Cẩn cảm nhận được thân thể biến hóa, biết lần này tha cho .

      “Hâm Lỗi.” ánh mắt mờ mịt, làm ra bộ dạng nũng nịu đáng nhìn . bây giờ bị đè lên cửa phòng thể cử động được, đành phải cầu xin tha thứ.

      “Sao vậy?” tay chống lên cửa, còn tay kia cầm lấy cằm nâng lên, trong mắt bây giờ đều là ý cười, vẫn có ý định buông ra.

      “Em biết em sai rồi.” cúi đầu thành khẩn nhận lỗi, trong lòng thầm mong có thể bỏ qua cho .

      “Em sai ở chỗ nào?” vẫn giữ chặt cằm của , ép nhìn thẳng vào mình, ánh mắt biết cười nhìn hỏi ngược lại.

      “Em nên có suy nghĩ ăn .” cúi đầu dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của , thấp giọng trả lời. Xem ra nên nổi hứng sắc lang trêu đùa , bây giờ hay rồi có báo ứng ngay tức luôn rồi.

      “Nhưng em cũng ăn rồi, hơn nữa còn ăn no rồi, nhưng.....” Nhung Hâm Lỗi cúi đầu gặm lên bả vai , cười khẽ tiếng, mặt cũng ửng đỏ, sau đó mới tiếp: “Nhưng mà ăn chưa no, Tiểu Cẩn, em nên làm sao bây giờ?” xong bàn tay xấu xa đưa xuống vuốt ve thân dưới của .

      Thân thể Trần Cẩn lập tức run lên, lập tức ngăn lại: “Từ từ , Hâm Lỗi, em hỏi , rốt cuộc có thích em hay ?”, cuối cùng cũng có can đảm hỏi , với nhau nhưng rất hoang mang, suốt ngày lo được lo mất, mặc dù trong lòng biết có tình cảm với nhưng giờ phút này vẫn rất khẩn trương, rất muốn biết đáp án của .

      Nhung Hâm Lỗi dừng tay lại, nhíu mày ở bên tai giọng chất vấn: “Sao em lại hỏi như vậy?”

      “Mặc dù em biết giữa hai chúng ta tình cảm hề ngang hàng, nhưng em vẫn muốn biết.”

      “Tiểu Cẩn, nếu trong lòng có em đêm hôm đó như vậy.” xong trực tiếp ôm chặt trong ngực bước nhanh đặt giường, rồi nhanh chóng đưa trực tiếp vật nóng rực của vào nơi tư mật của mạnh mẽ đâm vào, dày vò cho đến khi ngất giường mới dừng lại.

      Trần Cẩn ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh dậy, Nhung Hâm Lỗi đến doanh trại.

      Nằm giường nhìn đống quần áo vứt bừa bãi sàn nhà, bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn mỏng đắp người ra, lại thấy ở ga giường có vệt máu đỏ thẫm, làm nhớ lại chuyện tối hôm qua, cắn răng lấy hết sức lực xuống giường, kéo ga giường ra nhưng vừa mới đặt chân lại đứng vững nên cả người và ga giường ngã nhào sàn nhà, cảm giác đau đớn làm cho tỉnh táo lại, nghiến răng hùng hổ : “Nhung Hâm Lỗi chết tiệt, mặt người dạ thú, ràng người dục vọng chưa thõa mãn là mình,sao bây giờ lại là .”

      xong nhặt ga giường lên, gian nan lắm mới lê chân qua phòng khách, trực tiếp ném ga giường vào máy giặt, phải bái phục thể lực của , cẩn thận bước về phòng, mỗi bước phía dưới lại càng đau rát hơn.

      Vào phòng ngủ tìm quần áo của , sau khi tắm xong mặc quần áo của rồi ra phòng khách ngồi, lấy thức ăn làm cho bỏ vào lò vi sóng cho nóng lên để ăn.

      Ăn xong lại lên lầu ngủ tiếp, hơn 9h tối Nhung Hâm Lỗi mới về đến nhà, định ở doanh trại thêm lát nữa nhưng nhớ đến Trần Cẩn còn ở nhà liền vội vàng về xem như thế nào, về đến nhà, thấy đèn phòng khách vẫn sáng còn tưởng Trần Cẩn chờ mình, hớn hở mở cửa ra lại thấy , nhíu chặt mày lên tiếng gọi: “Tiểu Cẩn.”

      có người trả lời.

      nhàng bước lên lầu mở cửa phòng ngủ ra, thấy ngủ say giường rồi, cởi quần áo ra vào phòng tắm tắm rửa sạch rồi mới lên giường, thấy Trần Cẩn nằm co ro góc, khẽ mỉm cười, tay kéo sát lại gần .

      Động tác này của làm cho Trần Cẩn thức giấc, lấy tay dụi dụi mắt, ánh mắt mơ màng hỏi: “ về rồi.”

      “Ừ.” Nhung Hâm Lỗi kéo vào lòng, ôm chặt rồi nhàng hôn lên trán , nhưng lại cảm nhận được vật nhạy cảm chống đỡ giữa hai chân mình, lập tức tỉnh táo lại, mở to hai mắt nhìn .

      “Sao vậy em?” thấy mang bộ mặt uất ức nhìn mình, nghi ngờ nhìn hỏi.

      “Hâm Lỗi...tối nay cần làm tiếp có được hay , nơi đó rất đau. Mấy ngày nữa chúng ta lại tiếp tục có được ?” cúi đầu vào trong lòng , “Hâm Lỗi, như vậy có được hay ?” nũng nịu với .

      liền hiểu ý , vỗ vỗ bả vai , dịu dàng bên tai : “Em ngủ , tối nay chúng ta làm gì cả.” biết mình nín nhịn nhiều năm rồi, tối hôm qua mới dốc hết sức lực lên người , bây giờ mới thấy có chút hối hận, hôm qua hơi nóng vội hại bây giờ mới đau rát như vậy. Nghĩ đến đây đau lòng ôm chặt vào lòng.

      Nhung Hâm Lỗi giao chìa khóa nhà cho nên thi thoảng lại đến dọn dẹp nhà cửa cho . Kể từ tối hôm đó thời gian mà gặp càng ngày càng ít, lâu lâu mới chuyện điện thoại được với nhau. Nhưng mỗi lần chuyện điện thoại đến nửa chừng lại có việc gấp nên phải tắt máy, lúc sau lại gửi tin nhắn an ủi .

      Cũng từ sau đêm hôm đó tình cảm của hai người cũng tăng lên ít, mỗi lần về nhà chú Trần Hồng Phong cũng chẳng gì, cũng muốn ngồi xuống chuyện với ông nhưng đều bị ông nghiêm mặt nhìn rồi bỏ vào phòng làm việc làm cho câu nào. Chủ nhật, nhận được cuộc điện thoại từ 1 số lạ, hẹn gặp ở phòng ăn, Trần Cẩn suy nghĩ lúc rồi đồng ý, có số việc phải mời hiểu hết được.
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22.1



      vừa đến phòng phòng ăn có phục vụ liền dẫn đến phòng kín, đẩy cửa ra ngẩng đầu nhìn người trong phòng, người đó thấy sững sỡ, ánh mắt hốt hoảng che che giấu nhưng vẫn lúc này lại lên ràng, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Chu Di lên tiếng trước: “Tiểu Cẩn, mau ngồi xuống .” Muốn đứng dậy tiến đến phía nhưng lại bị ngăn lại: “ cần đâu, bà ngồi là được rồi.”

      Sắc mặt của Chu Di liền ảm đạm lại nhìn , lúc sau mới có phản ứng lại, đưa thực đơn cho rồi tươi cười : “Tiểu Cẩn, con gọi thức ăn , gọi cái gì con thích ấy.”

      cần đâu, bà gọi , bà ăn cái gì tôi ăn cái đó thôi.” Trần Cẩn hé miệng cười, đem thực đơn trả lại cho bà.

      Vẻ mặt bà chợt tái lại, ánh mắt dừng lại mặt chút rồi cười khổ rồi thực đơn : “Ta nhớ lúc con rất thích ăn hải sản.” Bà vừa vừa nhìn thực đơn, đánh vào những món nghĩ là thích ăn rồi mới gọi phục vụ vào phòng.

      “Tiểu Cẩn những năm qua, con sống tốt chứ?” Chu Di hỏi con , đứa con mà bà ngày nhớ đem mong ở ngay cạnh bà, bà có rất rất nhiều lời muốn với con nhưng biết lấy tư cách gì mở miệng hỏi, hôm nay bà chỉ có thể lấy thân phận của người xa lạ để trò chuyện với .

      “Rất tốt, cảm ơn bà quan tâm.” Trần Cẩn cúi đầu cười khổ rồi lại giả vờ hưng phấn : “ ấy bây giờ như thế nào rồi?” hít sâu hơi nhìn lại ánh mắt của Chu Di hỏi.

      “Dự Lâm sao, nó sống rất tốt, mấy năm trước ra nước ngoài, bây giờ cũng sống ở nước ngoài.”

      “Vậy tốt.” Trần Cẩn hạ thấp giọng gật đầu cái, sau đó tiếp: “Bà còn có muốn chuyện gì nữa ?”

      “Tiểu Cẩn.........” Chu Di ấp úng muốn tiếp nhưng lại bị Trần Cẩn ngắt ngang: “ ra tôi vẫn muốn hỏi bà, vì sao bà lại bỏ tôi lại chỉ mang trai . Có phải là do tôi là con ?” khẽ cười, đúng lúc cửa phòng mở ra, phục vụ mở cửa đưa thức ăn lên.

      Sau đó cửa phòng được đóng lại.

      xin lỗi con.” Chu Di mặt đầy nước mắt .

      “Đừng tìm tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi cho lí do để thuyết phục bản thân tôi thôi, chú với tôi, mẹ tôi xảy ra tai nạn giao thông, trai bỏ nhà , nhưng tôi thể tưởng tưởng được lại phũ phàng như thế này. thực tế, bà cũng cần tha thứ của tôi, trong ngày bà bỏ rơi chắc chắn bà biết trước được ngày như thế này rồi. Lần này bà đến thành phố A chỉ thuần túy muốn xem tôi bây giờ sống như thế nào thôi, tôi rất khỏe, sống rất tốt, bà cần lo lắng.” xong liền đứng dậy nhìn về phía Chu Di cười nhạt tiếng rồi tiếp: “Cảm ý tốt của bà, tôi còn có việc xin về trước”

      che miệng kiềm chế cho nước mắt rơi ra nhanh về phía cửa, bóng dáng đơn đường, lấy điện thoại gọi cho Hứa Văn tối nay về nhà rồi bắt taxi về nhà của Nhung Hâm Lỗi, nhưng khi nhấn mật mà mở cổng xong mới nhớ ra là để chìa khóa cửa ở nhà, bất đắc dĩ ngồi trước cửa nhà rồi nhắn tin cho Nhung Hâm Lỗi dặn về sớm chút.

      Nhận được tin nhắn của liền ra lấy xe lái về nhà, ngờ vừa về đến của lại thấy cảnh như thế này, Trần Cẩn co ro tựa lưng vào cửa, thời tiết buổi tối lạnh nên hai má lạnh cóng ửng đỏ, bởi vì vội vội vàng vàng trở về nên quân trang cũng chưa kịp thay cũng chạy đến đây.

      nhíu mày bước đến cởi áo khoác đắp cho , kéo đứng dậy rồi cẩn thận lấy áo quấn chặt người , ôm chặt vào ngực, Trần Cẩn trong lòng ngừng run rẩy, ôm vào phòng khách, thấp giọng hỏi : “Còn lạnh lắm ?”

      sao.” Trần Cẩn trả lời còn chưa ràng, ôm đến ghế sofa nhàng đặt ngồi xuống rồi : “Em ngồi ở đây, pha nước nóng cho em.” nhìn khẽ gật đầu.

      lên tầng pha xong nước tắm rồi xuống nhà dìu vào phòng vệ sinh, thấy cả người vẫn run run rẩy rẩy, có chút hoài nghi nên chép miệng hỏi : “Có cần giúp em tắm ?”.

      Trần Cẩn nghe xong liền trả lời: “, em vẫn có thể tự tắm.” Rồi nhìn gật đầu cười , ý bảo có thể ra ngoài rồi.

      “Được rồi, có chuyện gì gọi , chờ em bên ngoài.” Cảm thấy hiểu nhầm , sắc mặt khẽ ngưng lại, lại lần nữa.

      Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, nằm vào bồn tắm, liền cảm thấy dễ chịu và thư thái rất nhiều. Nhung Hâm Lỗi, là người thích hợp nhất với , có thể cảm thấy thoải mái khi nằm trong lòng hưởng thụ ôn nhu, dịu dàng của .

      Nhung Hâm Lỗi ở bên ngoài gọi điện cho Trần Hồng Phong xin phép cho Trần Cẩn ở nhà cho ông biết chuyện xảy ra lúc nãy.

      Gần 1 giờ trôi qua mới từ phòng tắm ra ngoài, vẫn ở bên ngoài kiên nhẫn chờ , nhiều lần muốn mở cửa vào xem như thế nào nhưng nghe được tiếng nước chảy lập tức dừng bước.

      ra vừa vừa lau tóc, nhìn chút hơi nhíu mày, vào phòng ngủ lấy máy sấy ra cho . Trần Cẩn liền nhận lấy máy sấy, thổi tóc khô, xoay người vào phòng ngủ cất máy sấy dưới nhà gọi vọng lên: “Tiểu Cẩn, xuống nhà ăn cơm.”

      Sau khi ăn xong hai người vẫn trầm lặng chuyện, cảm thấy có tâm , nhíu mày hỏi: “Sao vậy em?”. ra lúc vừa về đến nhà cảm thấy vẻ mặt rất khác lạ, nhưng nếu muốn cũng muốn ép .

      Thấy kinh ngạc nhìn mình, khẽ cười : “Bình thường phải lúc nào em cũng rất nhiều sao, nhưng hôm nay em câu nào.”

      nghe xong chỉ cúi đầu trả lời, vẻ mặt liền ảm đạm lại, ôm vào trong lòng nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao em?”

      “Hôm nay mẹ em tới tìm em rồi, bà mời em ăn cơm, nhưng được lát em chịu được nữa nên tìm lý do trốn về.” nằm trong lòng thà trả lời.

      rất nhiều lần trong những năm qua em vẫn muốn có mẹ có trai, nhưng ngờ lại phũ phàng như vậy.” bất đắc dĩ hé miệng cười khổ, lời này giống như tự với bản thân, đối với mẹ Trần Cẩn, cũng có ấn tượng sâu săc cho lắm, giống như ba của , người mà vẫn luôn cực kỳ kính trọng.

      “Em đừng suy nghĩ nhiều, ngủ giấc ngon, luôn ở bên cạnh em.” cúi đầu khẽ hôn lên trán dịu dàng .
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :