1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14




      chuyện với Đoạn Cao Thụy lần này làm khai thông được số chuyện.

      Trở lại quân đội tiếp tục thực hạch sát trong kế hoạch huấn luyện, khảo sát cho diễn tập sắp đến, cũng phải tranh thủ thời gian để chuẩn bị. Thời gian này với Trần Cẩn rất ít gặp nhau, nhưng mỗi lần đến quan khu đều cố ý tránh mặt .

      Bây giờ hạch sát chọn người bắn tỉa tốt, trời rất u, khí xung quanh cũng rất ngột ngạt. Nguy cơ bốn phía, đám sĩ quan đều lo lắng đứng ngồi yên, bởi vì họ lúc nào cũng có thể bị loại ra khỏi cuộc hạch sát bất cứ khi nào.

      Màn hình điện tử lên những vị trí nấp của các sĩ quan, nhiệm vụ lần này của bọn họ là phân thành nhóm để tiến hành huấn luyện, khảo sát khả năng phối hợp tác chiến và năng lực ứng biến của mỗi người khi có hỏa lực.

      Bây giờ Nhung Hâm Lỗi đứng trước màn hình chăm chú quan sát rồi chỉ huy: “Chuẩn bị xe tăng.”

      Trong sân huấn luyện có người lái xe tăng ra ngoài, người trong phòng lái liền phát mục tiêu, lập tức báo cáo: “báo cáo, phát mục tiêu ngụy trang cách bụi cỏ 100 thước."

      Nhung Hâm Lỗi chỉ vào màn hình hét lớn: “Mặc kệ mục tiêu có sử dụng hỏa lực uy hiếp hay , nhất định phải tiêu diệt.”

      Bởi vì xe tăng chỉ hoạt động trong phạm vi cấm hỏa pháo, tạo nên vùng chết, lúc này đột nhiên có tiếng súng vang lên, trong xe các các tay súng bắn tỉa còn chưa xuất phát, cùng lúc đó người ở phòng lái bốc khói hồng có vẻ bị bắn trúng cũng như mất năng lực chiến đấu.

      Nhung Hâm Lỗi ngờ hai người này phối hợp tốt như thế, khẽ nhếch miệng nhìn chằm chằm hai sĩ quan trong màn hình, khẽ cười rồi nghiêng đầu với Trì Gia Hựu bên canh: “Nhớ hai người kia, sau này cậu so tài với họ xem sao.”

      Rồi tiếp tục nhìn mục tiêu kế tiếp, màn hình điện tử có sĩ quan nào đó nấp trong bãi cỏ, liền phát ra, căng thẳng chỉ huy: “Chỉnh camera lại gần ta .” Đem mục tiêu phóng lớn, lúc này nín thở, chờ đợi mục tiêu nhanh chóng bắn hỏa lực.

      Thấy sĩ quan kia cầm súng nhắm ngay phí trước bắn, “Bùm!” tiếng súng vang lên đồng thời ở nơi khác lại có khói hồng bốc lên đồng nghĩa với việc tiếp tục có người chết, bởi vì phạm vi hoạt động của mục tiêu khá rộng nên tiếp tục nấp chỗ cũ để thăm dò địa hình.

      Sau lúc lâu mới thấy mục tiêu hoạt động, sĩ quan nhắm mục tiêu phía phía trước bắn chết tại chỗ, ngờ lại mục tiêu chỉ bị thương, vẫn còn năng lực chiến đấu.

      Nhung Hâm Lỗi đúng trước màn hình liền xị mặt, nhìn Trì Gia Hựu : “Loại, đưa về doanh trại.”

      “Báo cáo, nhưng bình thường thành tích hạch sát của ta rất tốt.” Thấy Trì Gia Hựu vẫn còn muốn tiếp nhưng thấy sắc mặt trầm xuống liền dám tiếp.

      Đầu tiên Nhung Hâm Lỗi nhắm mắt lại, những chuyện này đều biết, trước khi tiến hành hạch sát xem rất kĩ hồ sơ của bọn họ, lần lượt chon ra những người ưu tú, nhưng cơ hội chỉ có lần, nếu ở chiến trường cho phép bọn họ mắc chút sai lầm nào.

      thấp giọng với Trì Gia Hựu: “Cậu biết vì sao ? Bởi vì ở vị trí bắn tỉa tốt nhất, có thể địa hình ở chỗ đó hết sức có lợi chính vì vậy thể mắc chút sai lầm nào. Nếu đây là chiến trường người chết chính là .”

      Lần hạch sát này kéo dài hai ngày hai đêm, cho đến buổi sáng ngày thứ ba mới xong, lần này chọn được 60 người tinh nhuệ, 15 người bị đưa về doanh trại, theo kế hoạch chỉ lấy 50 người nhưng cũng phải là người luôn rập khuôn theo quy cũ, vượt chỉ tiêu nhưng phải sau khi kết thúc hạch sát lần nữa mới có thể tham gia diễn tập quân được.

      Trần Cẩn ở bên này cũng xoay xở cho sứt đầu mẻ trán, bởi vì Hàn Tinh Tinh kết giao với Đoạn Cao Thụy, cho nên chủ nhật Hàn Tinh Tinh ở cùng , Trần Hoan hẹn hò với Trì Gia Hựu, chỉ còn đơn mình.

      đến doanh trại thay thím đưa cho chú ít đồ, ngờ lại bị ông kiên trì muốn ăn cơm ở phòng ăn của doanh trại rồi mới cho về, dành lòng từ chối chú nên miễn cưỡng đồng ý, vừa đến phòng ăn bộ đội ăn cơm ngờ mới vào căng tin, mọi người ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Nhung Hâm Lỗi.

      Cảm nhận được khí có chút lạ thường, Nhung Hâm Lỗi ngừng ăn nhìn Trì Gia Hựu ngồi đối diện hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Doanh trưởng nhìn chẳng phải biết sao.”

      lập tức nghiêng đầu, ngờ lại nhìn thấy người nửa tháng gặp, chỉ liếc nhìn Trần Cẩn cái, cảm thấy hơi lúng túng quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

      Mọi người thấy doanh trưởng gì, liền ồn ào trêu chọc : “Ơ, đến lúc nào vậy?”

      Trần Cẩn mím môi nhìn bọn họ cười rồi gật đầu chào. cố ý đến căng tin sớm chính là sợ gặp , ngờ bây giờ cũng ăn cơm ở đây.

      nhìn xung quanh, liếc nhìn cái, chính trị viên Lục Văn Ngạn bưng chén lên, biết tâm tư của , nhếch miệng cười tiếng, lấy đũa trong tay chỉ vào Nhung Hâm Lỗi: “Hâm Lỗi ở đây này.” vừa xong mọi người lập tức nín cười cho đỏ cả mặt, Trì Gia Hựu đầu tiên là đưa tay bịt miệng sau đó giả vờ ho khan mấy tiếng rồi trừng mắt nhìn Nhung Hâm Lỗi đối diện, thấy vẫn cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn để ý đến ánh mắt của mọi người, liền lấy tay đẩy cái.

      Lúc này sắc mặt Trần Cẩn cứng đờ nhìn mọi người vẫy tay cười : “Xin lỗi, mọi người ăn trước , tôi có việc bận trước nha.” biết nhìn thấy nhưng vẫn bỏ mặc quan tâm.

      Trẩn Cẩn dứt lời, đôi đũa trong tay Nhung Hâm Lỗi liêng dừng lại, ngẩng đầu tin nhìn . ngờ nha đầu này vừa thấy vội kiếm cớ, nếu trước kia khi bị mọi người trêu chọc với rất vui mừng hưởng ứng.

      khí bây giờ như ngừng lại, Lục Văn Ngạn lớn: “Tôi ăn xong rồi.” xong liền đứng dậy rời , thấy mọi người vẫn còn sững sờ tại chỗ, vui quát: “Các ngươi đều ăn xong rồi, về ngồi lỳ ở đây làm gì?”

      Lục Văn Ngạn xong Trì Gia Hựu liền đứng dậy lau miệng với Nhung Hâm Lỗi: “Tôi cũng ăn xong rồi.”nhưng thấy mọi người vần còn ngơ ngác liên nhắc nhở: “Mọi người ăn xong rồi về luôn .”

      Lúc này mọi người hiểu ý rối rít về, bây giờ trong phòng ăn chỉ còn lại và Trần Cẩn.

      nhíu mày nhìn , rồi đứng dậy tới.

      Trần Cẩn cho rằng muốn thấy , cho nên đợi mọi người về hết rồi mới ra về, mím chặt môi, cúi đầu giọng : “Em về trước đây.” Ròi xoay người ra cửa, vừa mới bước ra đến của tiếng Nhung Hâm Lỗi vang lên sau lưng.

      “Đứng lại.”

      nghiêng đầu hiểu, nghi ngờ nhìn , thấy tay cầm ít thức ăn, “ phải em đến ăn cơm sao, mau đến đây ngồi ăn .” Giọng bây giờ rất dịu dàng.

      sửng sốt nhìn lúc lâu rồi mới phản ứng lại, ra phải nhìn thấy liền ra về mà là thay bưng thức ăn qua, ngồi cùng bàn với . Nhìn lấy đũa đặt ở đối diện.

      Trần Cẩn khẽ mỉm cười, tự nhiên nhìn : “Cảm ơn.”

      vui lại: “Em trở nên khách sáo với từ khi nào vậy hả?” xong thấy sắc mặt đột nhiên ảm đạm liền giọng lại: “Ý của cần phải khách sáo với như vậy, em ăn nhiều chút.” buồn bực cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

      ngồi đối diện liếc mặt nhìn , mới thời gian gặp mà hình như gầy phải, ánh mắt nhìn rất mệt mỏi, mặt lạnh lùng, chỉ là khuôn mặt của vẫn đẹp trai như vậy, quá lâu thấy thế nên bây giờ chăm chú nhìn quên cả ăn cơm. Cho đến khi Nhung Hâm Lỗi lúng túng biết làm thế nào mới dịu dàng nhắc nhở: “Em ăn nhanh lên, thức ăn nguội hết cả rồi.”

      “Dạ.”

      ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận ăn cơm, trước đây cũng phải chưa từng ăn cơm với nhưng lúc trước ăn cơm chuyện đều tránh chuyện gì cả, mặc dù khi đó còn nhưng sau khi thổ lộ với mỗi khi gặp nhau đều luôn dè dặt và cẩn thận như bây giờ.

      bây giờ chỉ cần gặp lại nhớ lại những lời với lúc xe tối hôm đó, bây giờ nghĩ lại chỉ muốn kiếm khe hở nào mà chui vào thôi, khi tỉnh lại nghĩ lại ra những lời như vậy.

      Sau khi ăn xong, theo sau lưng , hai người cùng con đường , ai cũng trầm mặc chuyện, được lúc thấy vẫn theo sau, quay lại hỏi: “ bận việc gì à?”

      nghe xong liền nhíu mày, bất đắc dĩ trả lời: “ bận mà, hơn nữa bây giờ giờ nghỉ trưa.”

      tự nhiên gật đầu: “À, em quên.” Sau khi ra khỏi phòng ăn đây là những câu đầu tiên của hai người họ.

      đến cổng, Trần Cẩn oán giận trong lòng sao quãng đường này lại ngắn thế, dừng chân, ngoảnh lại nhìn khẽ cười: “Được rồi, em về đây, giữ gìn sức khỏe nha.” cảm giác giống đôi vợ chồng mới cưới tạm biệt nhau vậy, thấy thời gian này gầy rất nhiều, có chút đau lòng thay .

      Vừa mới bước được vài bước, “Đợi nào..!” Nhung Hâm Lỗi đột nhiên gọi lại.

      Nhìn từ từ xoay người lại nhìn mình, ánh mắt lúng túng nhìn thẳng vào mắt , nghĩ chút rồi mới : “Tiểu Cẩn.”

      “Dạ.” hiểu nghi ngờ nhìn , đột nhiên gọi lại làm rất kinh ngạc.

      với Thích Vân Hâm chỉ là bạn bè bình thường thôi, chứ có quan hệ gì đặc biệt cả, ý của ba cũng phải là ý của .” rốt cuộc cũng ra chuyện muốn với .

      nghe xong liền cười tươi, trong lòng hết sức vui sướng, nhìn cười : “Em biết rồi ạ.”

      “Em biết rồi đừng buồn nữa, cũng đừng suy nghĩ lung tung, lại càng được quán bar uống rượu.” Khi đến quán bar nhíu mày cố ý nhấn mạnh.
      thư hồ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 15



      Nhung Hâm Lỗi cảm thấy khi ra những lời này có dụng ý rất ràng, bởi vì trong lòng biết từ khi nào luôn để ý đến suy nghĩ của Trần Cẩn, rất khi giải thích với người khác nhưng hôm nay phá lệ giải thích cho Trần Cẩn.

      nghe xong môi luôn tươi cười, ánh mắt sáng rực, ngẩng đầu nhìn vào mắt , còn được voi đòi tiên đòi hỏi: “Vậy sau này tốt nhất là giữ khoảng cách với ta , đừng trước mặt em vui vẻ trò chuyện như vậy nữa, mà thích ta sao vẫn hay trò chuyện nhiều như vậy, ta thích mà người ngoài ai cũng nhận ra cả, dù sao làm như vậy khiến em rất khó chịu.”

      chăm chú nhìn hơi nhíu mày chứ gì cả, ai biết còn to gan kéo tay nũng nịu : “Như thế nha, gì coi như là đồng ý rồi.” xong vui vẻ xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng rời , lắc đầu với theo: “ thân thiết với Thích chủ nhiệm khi nào vậy hả?”. Trong trí nhớ của chỉ cùng Thích Vân Hâm ăn cơm mấy lần mà giờ lại bị Trần Cẩn thành như thế này, ngờ nha đầu này lại còn để ý đến những chuyện nhặt như thế nữa.

      “Trong lòng biết nhất mà.” đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu tức giận , thấy sắc mặt rất khó chịu, tâm tình liền tốt hơn hẳn, nhìn vẫy tay chào rồi vội vàng bỏ chạy.

      nhìn theo bóng dáng cho khi bóng dáng đó mất hút, miệng khẽ nở nụ cười , xoay người về phòng làm việc.

      Cửa còn chưa kịp đóng có tiếng vang lên sau lưng , “ về rồi hả?”. Lục Ngạn Văn lập tức lên trước mặt Nhung Hâm Lỗi đập vai cợt nhã , thấy sắc mặt Nhung Hâm Lỗi hơi lúng túng, nhanh nhẹn tránh ra, lần này thể bỏ qua cho Nhung Hâm Lỗi dễ dàng được: “Tôi này, Hâm Lỗi, trong lòng cậu tám phần là vui mừng lắm phải , Hâm Lỗi tôi cảm thấy là dù cậu có trốn thế nào cũng thoát đâu. Bé con nhà người ta theo đuổi cậu rất nhiệt tình với lại bé đó cũng có ý với cậu hai năm rồi mà.” Lúc này tiếp tục cố ý đến gần cười .

      Trì Gia Hựu đúng lúc đến phòng làm việc, sau khi chào hai người bọn họ xong mới phát ở đây có chút khác lạ.

      Nhung Hâm Lỗi vòng qua bàn ngồi xuống ở chỗ khác, để ý đến Lục Ngạn Văn, bởi vì quả nghe Lục Ngạn Văn quả sai, biết phản bác như thế nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Lục Ngạn Văn hổ là chính trị viên ngay cả chuyện cũng làm cho người ta thể lại được.

      Để Lục Ngạn Văn cười ha ha lúc, Trì Gia Hựu mới : “Lão Lục, đừng trêu lão đại với Trần Cẩn nữa, thấy Lão đại nhà ta xấu hổ sao?”.

      “Về sau cậu được gọi cả họ cả tên kia nữ đâu, chừng lập tức phải gọi là chị dâu cũng nên.” Lục Ngạn Văn cắt đứt lời của Trì Gia Hựu.

      Nhung Hâm Lỗi nghe xong khóe miềng liền co quắp, sau đó nghiêm mặt : “ những chuyện này trong phòng làm việc cậu cảm thấy thích hợp sao? “. xong liền đưa mắt nhìn Trì Gia Hựu hỏi: “Cậu chuyện cùng lão Hạng thế nào rồi?”

      “Rất thuận lợi.” Trì Gia Hựu tự tin trả lời.

      Tháng sau hạch sát chuẩn bị cho diễn tập quân , bây giờ còn có rất nhiều việc phải làm, cật lực làm việc, ngày nào cũng tiến hành các khóa mục huấn luyện liên tiếp, cũng chỉ diễn tập quân mới làm mất ăn mất ngủ như thế này, bởi vì chưa bao giờ để thua cả.

      Lúc ăn cơm trưa Trần Cẩn nhận được điện thoại của Hàn Tinh Tinh, nghe xong điện thoại ngồi ngây ngô trong phòng cả buổi tối, những lời Hàn Tinh Tinh làm ngẩn cả người, cũng biết Đoạn Cao Thụy cho Hàn Tinh Tinh uống gì mà kể từ khi hai người bọn họ quen nhau, số lần Hàn Tinh Tinh về phòng ngủ ít hẳn , lúc điện thoại cũng dặn dò Hàn Tinh Tinh đừng có chơi đùa quá mức rồi sau này dễ hối hận mà biết có nghe nữa.

      Kể từ lần gặp nhau ở trong doanh trại, cũng gặp lại lần nào nữa, ra ý của cũng hiểu được, phải cố ý để hiểu lầm, nếu sao lại giải thích với , có thể lâu nữa là người của , nghĩ đến đây trong lòng liền nảy sinh ý nghĩ khác, sau khi tan việc liền chủ động gọi điện cho , ngờ gì, lập tức đến công ty .

      “Có chuyện gì sao em?” Nhung Hâm Lỗi chạy đến công ty , nhìn thấy câu đầu tiên chính là như vậy.

      Trần Cẩn nghe hơi ngẩn ra, biết phải trả lời như thế nào, nhìn vội vội vàng vàng chạy đến, có chút xẩu hổ, cắn cắn môi : “ ra em...em....em có chuyện gì đâu, chỉ là em nhớ , lâu ròi gặp..... có khỏe ?” cúi đầu, hỏi.

      Mấy câu nhớ thương tiếng động chạm vào lòng , trái tim bỗng thấy ấm áp, mềm mại hẳn rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Rất khỏe.”

      “Em sao?” hai người vừa đến bãi đỗ xe vừa chuyện.

      nghiêng đầu nhìn , suy nghĩ rồi : “Gặp được rồi em khỏe ngay.”

      nghe xong liền khẽ cười: “ đưa em về trường học.”

      “Dạ.” Sau khi lên xe liền thắt dây an toàn cho , thuận đường đưa đến nhà hàng ăn cơm luôn.

      mở cửa xuống xe , rồi vòng sang mở cửa xe cho Trần Cẩn, gương mắt nhìn hỏi: “Sao lại đến nhà hàng?”

      “Em chưa ăn cơm phải ?” trầm mặt hỏi lại .

      Thấy trả lời, khẽ bĩu môi, sau đó đưa đến phòng ăn, bây giờ là thời gian ăn tối nên phòng ăn cũng khá đông.

      chọn ghế dài có ai ngồi, ngồi xuống, nhìn ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện, ra ngoài vẫn nhớ thay quần áo bình thường mặc nên khí phách của bây giờ được như khi mặc quân trang nhưng trông có vể hiền hòa, dễ gần hơn.

      Đem thực đơn cho Trần Cẩn, nhìn gọi thức ăn, ở bên cạnh liếc mắt nhìn và lặng lẽ nhớ kỹ. Trong cả bữa tối chỉ nhìn ăn, mặc dù cách ăn uống của cũng thể gọi là tao nhã nhưng cảm thấy hết sức thú vị, ra ăn cơm tối rồi.

      Sau khi ăn xong liền lái xe đưa về trường học, hai người chầm chậm dạo bước sân trường, biết nên chuyện gì với , thể làm gì khác ngoài việc nhìn những hòn đá cuội nằm đường cả.

      thấy chẳng lời nào, mình cũng chuyện, hai người cứ yên lặng về phía trước, cuối cùng Trần Cẩn tức giận chạy lên phía trước, vừa thở hổn hển vừa : “Hâm Lỗi, chậm chút, em theo kịp rồi.”

      Nghe vậy liền bước chậm , Trần Cẩn chạy đến bên cạnh kéo kéo tay , nhíu mày nhìn hỏi: “Sao vậy?”

      muốn nhìn cười khẽ, rồi to gan ôm lấy cánh tay chặt.

      “Tiểu Cẩn, buông ra.” hít hơi sâu rồi nghiêm túc .

      buông, em buông đâu, Hâm Lỗi ràng cũng thích em, sao phải làm như thế?”. xong vòng tay ôm chặt từ phía sau.

      Nhung Hâm Lỗi đặt tay lên tay , suy nghĩ rồi : “Tiểu Cẩn, bây giờ cũng phân biệt được tình cảm dành cho em thuộc loại nào, nơi này bây giờ rất hỗn loạn.” lấy tay chỉ vào ngực mình.

      “Đừng với em là chỉ xem em là em , Hâm Lỗi có thể nhìn thẳng vào lòng mình , nhìn em .” đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt , nhón chân đưa tay ôm cổ , mắt vẫn chăm chú nhìn vào mắt : “Hâm Lỗi, nghe cho kĩ, em thích , rất thích .” nhìn nhìn môi chuyển động từng chữ, bây giờ ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, cảm thấy cơ thể mình nhiệt huyết trào, làm chỉ muốn bỏ chạy ngay, ngờ lại to gan kéo mặt xuống hôn.

      Bây giờ ánh mắt rất lúng túng, sâu thấy đáy, lần thứ hai bị hôn lén, cũng đẩy trong ngực mình ra chỉ hạ giọng : “Tiểu Cẩn, thể đặt em ở vị trí đầu tiên, thể lúc nào cũng ở bên cạnh em khi em cần , càng thể khi nào cũng ở bên cạnh em được. Em còn trẻ có thể chưa hiểu hết được những vấn đề khi hai chúng ta ở bên cạnh nhau đâu.” Trong lời của còn mang theo chút áy náy. cũng muốn ở bên , nhưng Đoạn Cao Thụy đúng, sợ bây giờ là do nhất thời xúc động nên mới có ý nghĩ đến với , sợ cuối cùng cũng giống như kết quả của mình với Phó Lâm vậy.

      Trần Cẩn nghe được câu trả lời của , liền ngẩng đầu nhìn buột miệng : “Em hiểu, nhưng em biết cả đời này em chỉ cần thôi, cần ai ngoài cả, thím em có thể làm được em cũng làm được, Hâm Lỗi em quan tâm, chỉ cần trong lòng em vẫn có vị trí của em là được.” những câu sau giọng có chút nghẹn ngào, rồi chui đầu vào trong ngực .

      Nhung Hâm Lỗi nhắm mắt lại, thừa nhận bị những lời của làm cho cảm động biết phải như thế nào nữa, biết mình còn lý do gì để cự tuyệt , chỉ có thể thừa nhận tình cảm của bản thân dành cho , lúc sau vòng tay ôm chặt , chống cằm đầu : “Nhớ, sau này được phép như thế này với người đàn ông khác nghe chưa?”

      từ trong lòng ngẩng đầu lên cố ý hỏi: “Tại sao?”

      “Em đừng tưởng rằng ai cũng chịu đựng trêu chọc của em như ?”

      Trần Cẩn cười thầm, nhón chân hôn lên mặt : “Em biết rồi, sau này em chỉ làm như vậy với , được chưa?” xong lại chui vào trong ngực .
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16




      Trần Cẩn về đến phòng ngủ thấy đèn vẫn sáng, mở cửa ra nhìn, ngờ người ở phòng lại là Hàn Tinh Tinh, thấy Trần Cẩn đứng trước cửa vẻ mặt nghi ngờ nhìn mình, Hàn Tinh Tinh lập tức nhảy xuống giường nhìn Trần Cẩn quát: “Cẩn Cẩn, cậu đâu, sao về muộn như thế này?”

      “Hết giờ làm việc tớ ăn cơm với Hâm Lỗi, phải cậu về sao? Sao cậu ở cùng với Đoạn của cậu mà lại về đây?” vừa nhắc đến Nhung Hâm Lỗi mặt Trần Cẩn liền đỏ lên.

      “Để mình hỏi trước, cậu với ta xem ra rất tốt nha, các cậu bắt đầu từ khi nào? Thành khai báo, là cậu trước hay ta trước?” Hàn Tinh Tinh vừa nghe Nhung Hâm Lỗi đưa Trần Cẩn ăn cơm , lập tức tò mò bước đến, thấy Trần Cẩn vẫn để ý đến mình, chậc lưỡi bước lên kéo tay Trần Cẩn, “Lại đây, Cẩn Cẩn cậu lại đây ngồi , cho rốt cuộc chuyện là như thế nào? Làm sao cậu thu phục được ta vây?”

      Trần Cẩn lườm Hàn Tinh Tinh cái rồi mới lại ngồi bên cạnh ấy, cúi đầu: “Vừa mới bắt đầu lúc nãy. Là tớ trước.......tất cả đều do tớ chủ động.”

      “Cậu có tiền đồ nha.” Hàn Tinh Tinh nắm chặt tay nhíu mày .

      Trần Cẩn ngẩng đầu liếc Hàn Tinh Tinh cái rồi lập tức lại: “Vậy sao? Ai bảo tớ chỉ thích ấy thôi. Tớ có tiền đồ, vậy Hàn Tinh Tinh còn cậu sao?” nhìn Hàn Tinh Tinh chút, nín cười tiếp: “Cậu giỏi, đừng cho là tớ biết cậu cả ngày chìm đắm trong mĩ sắc , nhớ là phải khiến Đoạn Cao Thụy đưa đến cục dân chính đó.”

      Hàn Tinh Tinh liền giơ hai tay lên, giọng điệu rất tự tin : “Tất nhiên, tớ chỉ lo cho cậu thôi, còn Đoạn Cao Thụy là của tớ rồi, đời này ấy chỉ có thể lấy tớ nếu tớ tha cho đâu! Tớ cho cậu biết, cậu đừng nuông chiều vị kia nhà cậu quá nếu ta làm phản liền.” Hàn Tinh Tinh vỗ vai cũng quên nhắc nhở cho .

      Trần Cẩn rửa xong lên giường nằm ngủ, có chuông điện thoại làm giật mình tỉnh dậy, nghĩ là Nhung Hâm Lỗi gửi tin nhắn cho , lập tức mỉm cười, mở khóa màn hình nhìn, ngờ lại là tin nhắn vừa xa lạ vừa quên thuộc gửi đến, là ngân hàng gửi tin nhắn đến, giống như trước có người nào đó gửi tiền vào tài khoản , mấy năm nay liên tục nhận được số tiền gửi vào tài khoản, nhưng bởi vì chú thường căn dặn, nên số tiền đó vẫn còn nguyên trong thẻ.

      cầm điện thoại suy nghĩ chút, nhắm mắt mấy giây, rồi lấy điện thoại ra nhìn, biết bây giờ nghỉ ngơi chưa, nhìn màn hình ngẩn ngơ lúc, hạ quyết tâm gửi tin nhắn cho Nhung Hâm Lỗi: “Hâm Lỗi.....”

      Nhung Hâm Lỗi mới vừa về phòng, vừa chỉnh sửa xong tài liệu ở phòng làm việc, liền về phòng ngủ, rửa mặt xong chuẩn bị ngủ, thấy điện thoại bàn reo, nhanh chóng cởi quân trang treo lên tường, rồi lại bàn lấy điện thoại, ra là Trần Cẩn gửi tin nhắn cho , màn hình điện thoại chỉ có tên của mình khóa miệng tự chủ kéo mỉm cười, nhìn chằm chằm vào điện thoại lúc mới trả lời tin nhắn cho : “Có phải nhớ rồi ?”

      Trần Cẩn bên này nhận được tinh nhắn của lập tức tỉnh táo lại, hề suy nghĩ trả lời: “Dạ, sao, có nhớ em ?”

      suy nghĩ chút rồi nhắn lại: “ cũng nhớ em. Em nhanh ngủ , ngày mai còn làm nữa đó.”

      Trần Cẩn sau khi nhận được tin nhắn cuối cùng của tâm tình rất tốt, cả buổi tối ôm chặt điện thoại trong ngực ngủ, tất cả xảy ra giống như giấc mơ, mơ mộng rất nếu với bên nhau như thế nào, nhưng đều có cảm giác chân như hôm nay, ngờ đêm nay chỉ vì mấy tin nhắn của mà thay đổi tâm tình.

      Khi sa vào tình con ai cũng giống nhau, ngay cả lúc làm Trần Cẩn miệng lúc nào cũng hé nụ cười, đời hơn, nghĩ đến tối hôm qua lại nhận được tin nhắn của ngân hàng, quyết định sau khi tan làm về nhà.

      Bởi vì gọi điện thông báo trước cho thím nên khi về đến nhà thím chuẩn bị thức ăn xong rồi, thay giày vào nhà, cửa phòng ngủ mở ra, Trần Hoan từ trong phòng chạy ra: “Chị về rồi à!”

      “Uh, chị về rồi.” lại ghé sát tai Trần Hoan : “Tối chúng ta trò chuyện .” Hai chị em mà ở cùng chỗ thế nào cũng hết chuyện, vào phòng bếp bưng thức ăn lên, ba người vui vẻ ăn cơm tối, ăn cơm xong Trần Cẩn nhìn thím và Tiểu Hoan ngồi đối diện : “Thông báo cho hai người tin vui, thím, Tiểu Hoan, con và Nhung Hâm Lỗi chính thức bên nhau.”

      Vừa mới dứt lời Trần Hoan liền buông đũa kinh ngạc hỏi: “ hay giả, từ lúc nào vậy chị?” Trần Hoan ngờ chuyện lớn như vậy mà Gia Hựu lại cho .

      “Từ tối hôm qua, ấy rốt cuộc cũng đồng ý rồi.” Trần Cẩn đến chỗ này liền cúi thấp đầu, dám nhìn thẳng vào mắt Trần Hoan.

      “Giỏi lắm, Hâm Lỗi nên thông suốt sớm hơn, thím vẫn luôn cảm thấy hai đứa rất xứng đôi.” Hứa Văn ở bên cạnh khích lệ , lần trước thấy Nhung Hâm Lỗi đưa về nhà bà cũng đoán được Nhung Hâm Lỗi động tâm với Tiểu Cẩn rồi, đáy mắt Hâm Lỗi biểu lộ tình cảm của nó cho Tiểu Cẩn rất ràng.

      xong liền đứng dậy vào phòng bếp rửa chén, mới vừa ra khỏi phòng bếp liền thấy Tràn Hồng Phong về, nhìn ông cười khẽ: “Chú về rồi à.” Rồi rót nước bưng lên mời ông.

      “Ừ.” Trần Hồng Phong đến sa lon ngồi xuống, cầm ly nước lên uống hớp, Trần Cẩn chạy vào phòng ngủ lấy thẻ ngân hàng trong túi xách rồi ra.

      đến phòng khách ngồi xuống sa lon nhìn Trần Hông Phong cúi đầu giọng : “Chú, giống như mọi lần lại có người gửi tiền cho cháu.”

      còn muốn tiếp mặt chú liền căng thẳng, cắt ngang lời : “Vào phòng làm việc, chú có chuyện muốn với cháu.”

      Trong phòng làm việc thấy rất sợ, mặt chú bây giờ rất nặng nề đúng là dọa sợ mất hồn, đem thẻ ngân hàng đặt lên bàn, ròi xòe hai tay ra, ý là còn vật nào nữa, cắn cắn môi hỏi: “Có phải là tiền trai gửi cho cháu ?”

      Trần Hồng Phong ngồi vào bàn làm việc, lấy thẻ cất vào ngăn kéo rồi khóa lại, ông nhíu chặt chân mày nhìn trả lời: “Cháu đừng đoán mò, chuyện của Dự Lâm cháu nghĩ chú lo sao? Thẻ này chú cầm tạm mấy ngày, tuần sau về nhà chú trả lại cho.”
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17.1





      mím môi, nghĩ đến lúc nãy hôn mà tim vẫn còn đập thình thịch, lần này hôn khác với lần trước rất nhiều, lần đó hôn rất thô bạo, biết hôm đó hôn chỉ đơn thuần là muốn phát tiết mà thôi, hề nghĩ đến cảm nhận của , nhưng trong nụ hôn lúc nãy cảm nhận được rất dịu dàng và còn có thương trong đó.

      nép vào lòng , hít hơi sâu : “Em biết , cho dù em có thế nào chăng nữa vẫn cứ liều mạng như vậy thôi, nếu chẳng phải là Nhung Hâm Lỗi mà em biết.”

      nghe xong liền mỉm cười, gì, màn đêm cũng bắt đầu buông xuống, hai ngươi nắm tay nhau dạo vài vòng trong sân huấn luyên rồi dắt nhau ra cổng, bây giờ chưa muốn cho trở về, từ khi họ chính thức bên nhau thời gian bên cạnh là rất ít, bây giờ mới nhận ra mình luôn quý trọng mỗi phút giây khi ở bên , được lát liến dừng lại, nhìn muốn rồi lại thôi: “ thể lấy xe đưa em về được nên em về cẩn thận chút. Về đến nơi nhớ gọi cho .”

      cúi đầu nhìn mặt đất lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn : “Dạ.”, bỏ tay vào túi áo rồi xoay người rời , mới được vài bước nhưng cảm thấy vẫn đứng yên nhìn rời , liền dừng lại ngây người mấy giây, sau đó xoay đầu nhìn cười, bỗng cảm nhiên cảm thấy lưu luyến nên chạy nhanh lại ôm chặt .

      “Sao vậy em?” nhìn hành động của giống đứa trẻ con cảm thấy hơi buồn cười, vỗ vào vai nhàng hỏi.

      “Em muốn xa chứ sao nữa.” vùi đầu vào trong lòng , lưu luyến trả lời. khẽ cười buông ra, ánh mắt dịu dáng nhìn thẳng vào mắt , những đường cong cứng nhắc mặt cũng mềm mại ít.

      biết mà, em nhanh về nhà , về muộn là bi mắng đó.” đưa tay vuốt tóc , giọng rất cưng chiều.

      về đến nhà, thay giầy xong, lấy túi xách cất vào phòng ngủ liền lấy điện thoại nhắn tin cho : “Hâm Lỗi, em về đến nhà rồi.”

      “Ừ.” Hình như nhắn tin rất tiết kiệm chữ phải.

      Ngồi chờ tin nhắn , ánh mắt trở nên rất buồn bã khi nhận được tin nhắn trả lời chỉ có chữ của , ôm chặt điện thoại vào trong ngực cười khổ, chốc lại lại khôi phục nét mặt.

      Ra phòng khách thấy Trần Hoan sân thượng tưới hoa, bước đến liếc mắt nhìn chậu Huệ Lan, châm chọc : “Sao bình thường thấy thím chăm sóc mà bây giờ lại là em, chăm sóc hoa thú vị lắm sao?”

      “Em cũng hết cánh rồi, ba liên tục dặn là phải chăm sóc nó cho tốt mà, với lại em cũng rãnh rỗi có việc gì làm.” Trần Hoan nhìn chậu Huệ Lan trước mặt tưới nước lên, rồi xới đất dưới chậu, tưới thêm lần nước mới đưa dụng cụ vào phòng bếp. Trần Cẩn nhìn theo thở dài, chú lớn tuổi rồi mới bắt đầu thích trồng hoa.

      Bữa tối, khi hai chị em ăn cơm Trần Hồng Phong về nhưng vẻ mặt của ông rất lạ, thấy Trần Hoan múc canh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Hoan lúc rồi mới : “Lúc nào rãnh đưa con rể tương lại về nhà cho ba xem mặt, muốn lấy được con của Trần Hồng Phong này xem có vượt qua kiểm tra của ông già này hay .”

      Trần Hoan liền ngừng tay lại, tròn măt nhìn ông tin hỏi lại: “Ba, ba đồng ý cho bọn con bên nhau rồi.” nghe giọng điệu của ông Trần Hoan và Trì Gia Hựu thành công rồi.

      Trần Hồng Phong uống hớp canh, tựa lưng vào ghế hừ tiếng: “Cũng chắc chắn, nêu như đưa về nhà cũng có thể coi như thể.” Ông nhưng ánh mắt vẫn như có như liếc nhìn Trần Cẩn.

      Hứa Văn ở bên cạnh cười cũng gì.

      Còn Trần Cẩn giả vờ như nghe thấy cúi đầu ăn cơm.

      “Con cảm ơn ba.” Trần Hoan vui mừng , tươi cười nhìn Trần Cẩn ra đấu thành công.

      Lần này ăn xong Trần Hoan xung phong rửa chén, thấy Trần Hông Phong ngồi ghế sa lon nhưng ánh mắt nhìn rất chăm chú, nhưng lại im lặng gì, nhìn ông gật đầu rồi vào bếp lấy bình tưới nước, ra ban công ngừng tưới nước cho chậu Huệ Lan, giống như nó có thâm thù đại hận gì với vậy, cố ý làm vậy để cho chú nổi giận trước thôi.

      “Dừng tay lại cho chú.” Trần Hồng Phong nghiêm mặt nhìn quát lớn. Thấy nha đầu Trần Cẩn giày vò chậu lan quý ông thích làm ông đau lòng dứt.

      Mặc dù bị tiếng quát của chú làm cho hết hồn nhưng vẫn đứng yên tai chỗ giả vờ hiểu nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy chú?”

      “Nha đầu kia. Cháu cố ý phải , biết chậu lan này là chậu lan quý của chú, chú tốn bao nhiêu công sức để chăm sóc nó, cháu lại giày vò nó khong thương tiếc thế hả.” ông nhíu chặt lông mày nhìn vui mắng.

      Biết suy nghĩ của mình bị chú nhìn thấu, bất đắc dĩ lắc đầu : “Chú có chuyện gì muốn với cháu sao, sao lại nhìn cháu với ánh mắt đó mà lại gì cả?”
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 17.2





      Trần Hông Phong vứt tờ báo lên bàn, nheo mắt nhìn thăm dò hỏi : “Chú nghe thím cháu , cháu và Hâm Lỗi nhau rồi phải ?”

      “Dạ.” cúi đầu ngoan ngoãn trả lời.

      Lấy được câu trả lời chắc chắn từ Trần Cẩn ông liền cười to, cầm tờ báo lên rồi : “ tệ, xem Lão Nhung lần này có thể gì nữa , ha ha, lần này lại có thêm mấy chậu lan quý nữa rồi.”

      còn tưởng chú chế nhạo mấy câu, như vậy mới giống tính cách của chú , hề nghĩ đến ông lại có tính toán như vậy.

      phải chú , chú Nhung muốn hợp tác cho Hâm Lỗi với nữ sĩ quan đó nên mới để ấy vào làm chung quân khu với Hâm Lỗi sao?” vui chất vấn chú.

      “Chú lúc nào? Huống chi giao tình nhà ta với nhà lão Nhung rất tốt, ông ấy tại sao đồng ý chuyện hai đứa chứ.”

      xong ông cũng để ý Trần Cẩn mặt u ám nhìn mình, vào phòng làm việc, mở ngăn kéo lấy thẻ ngân hàng ra, nhìn ngó xung quanh thấy Hứa Văn và Trần Hoan ở phòng khách liền đưa thẻ cho Trần Cẩn : “Nếu như lại có người gửi tiền vào cháu cứ đưa về nhà, à mà khi nào có thời giân đưa Hâm Lỗi về nhà mình ăn cơm.”

      “Dạ.” buồn bực nhận thẻ rồi trả lời.

      Từ lúc bắt đầu chính thức nhau đến bây giờ, suốt ngày luôn lo được lo mất, thời gian này liên tục gọi cho hỏi thăm tình hình của như thế nào, nếu có lúc gọi bận nghe lúc sau gọi lại cho .

      Nhưng thời gian chuyện với cũng rất ngắn, chỉ biết là vết thương cánh tay bây giờ còn gì đáng ngại nữa rồi. Mà hề biết những lo lắng này của , trong lòng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của quân đội cả.

      Mấy ngày nay lượng công việc của rất nhiều, tổng biên tập giao cho với Chu Thành biên tập lại mấy bài viết, vừa mới làm tiếng Chu Thành ỏn à ỏn ẻn vang lên sau lưng: “Tiểu Cẩn Cẩn, em cứ làm xong công việc trước mặt nha.” xong cũng quên ấy tay chỉ vào màn hình máy tính cho .

      đến Chu Thành nổi bật nhất phải kể đến cách ăn mặc rất giống phụ nữ rất nữ tính, giọng nhàng mà đúng ra là ẻo lả, khi chuyện có chút quyến rũ, hơi thùy mị, thỉnh thoảng còn ăn đậu hủ của đồng nghiệp nam trong công ty.

      đợi Chu Thành làm xong, ròi hai người cùng nhau ghép lại lúc nữa mới xong, gửi email qua cho tông biên tập rồi mới tắt máy tính để chuẩn bị về.

      Tốt nghiệp rồi nên ở kí túc xá của trường nữa, mà nhà cánh công ty khá xa nên hết giờ làm việc là bắt xe về ngay. đứng vỉa hè chờ taxi xe của Chu Thành đến, nhìn gọi: “Tiểu Cẩn Cẩn, lên xe tôi chở em về.”

      “Chị , chị có đùa đấy chứ?” bước lại gần nhìn Chu Thành tin cười hỏi lại.

      Nghe gọi mình là chị sắc mặt Chu Thành liền dịu dàng hơn: “ Tôi thừa thời gian đùa với em, nhanh lên xe .” xong còn nhìn đá lông nheo làm sững sờ lúc mới có phản ứng.

      Sau khi lên xe Chu Thành nhìn gương sửa lại kiểu tóc rồi mới lái xe , liếc mắt nhìn nhắc nhở: “Nhớ thắt dây an toàn vào.”

      địa chỉ cho Chu Thành xong hai người đều im lặng chuyện, nhưng ra cũng chẳng biết chuyện gì với Chu Thành cả, với lại Chu Thành cũng có hứng thú với phụ nữ nên coi ta như đồng nghiệp nữ luôn.

      Xe đến dưới nhà, tạm biệt Chu Thành, xuống xe thấy Nhung Hâm Lỗi đứng tựa lưng vào thành xe chờ .

      kinh ngạc nhìn hỏi: “Sao lại đến đây?”

      Nhung Hâm Lỗi im lặng trả lời, còn Trần Cẩn lại hỏi tiếp: “ đứng đây làm gì? Sao lên nhà ? Mà chờ em lâu chưa?”

      vừa mới đến.” theo thói quen nhíu chặt mày, giọng bây giờ tốt chút nào nhìn trả lời.

      làm sao vậy?” nghe giọng điệu của rất lạ, liền ngẩng đầu hỏi .

      “Người đàn ông lúc nãy đưa em về là ai vậy?” trả lời mà hỏi lại , giọng có chút vui. ra cũng nhìn người đàn ông trong xe, chẳng qua nghe thấy giọng của người này rất quái lạ, trong lòng cũng thích buổi tối có người đàn ông nào đưa về cả.

      “Là đồng nghiệp của em mà, vừa mới làm xong việc với ấy nên ấy đưa em về luôn.” lơ đễnh trả lời.

      Mặt vẫn còn xị xuống, trả lời nghiêng đầu nhìn dó xét hỏi: “Hâm Lỗi, ghen sao?”

      Lúc này Nhung Hâm Lỗi cũng im lặng trả lời , liền hiểu ra, ôm chặt cánh tay miệng tươi cười : “ đừng nghĩ nhiều, ấy là gay chỉ thích đàn ông thôi. Tình cảm chị em thôi mà.”

      kinh ngạc nghe khi nghe giải thích, khóe miệng khẽ nâng lên, bây giờ thể nhìn ra tâm trạng của được.
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :