1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.1




      Nhung Hâm Lỗi áy náy cúi đầu xin lỗi: “Tiểu Cẩn, xin lỗi em, lúc nãy có hơi nóng nên lung tung.” xị mặt xuống nắm chặt tay , muốn buông ra, chỉ sợ lại tức giận rồi chạy trốn luôn.

      Bây giờ cảm thấy tay chân luống cuống, hốt hoảng thôi, biết Trần Cẩn khóc nhưng lại biết an ủi như thế nào, vì vậy chỉ đứng im như vậy.
      đưa lưng về phía , để ý đến chút áy náy của lúc nãy, mặc kệ cầm chặt tay , đợi mình khóc đủ, hít sâu rồi : “Nhung Hâm Lỗi trong lòng hiểu , cái em muốn phải đơn giản chỉ là câu xin lỗi.” nghiêng đầu cầm chặt gậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn .

      nhíu mày cúi đầu nhìn , đứng im trả lời, ánh mắt bây giờ sâu thấy đáy, ra hì cũng biết bây giờ mình nên trả lời như thế nào nữa, thấy mặt đầy nước mắt, muốn đưa tay giúp lau khô nhưng rồi kiềm chế lại.

      Trần Cẩn cười khổ, lần nữa gật đầu, lau khô nước mắt, đưa tay gạt tay ra, chống gậy về phòng. Người vô ý, người nghe hữu ý, giải thích thế nào cũng như vậy thôi.

      biết dù có ép như thế nào cũng vô dụng, tính cách của luôn như vậy, bức bách mà nhận được đáp án muốn nghe bằng giữ lại cho mình chút lòng tự trọng còn hơn, thích người là chuyện tốt nhưng vì người đó mà vứt bỏ hết tôn nghiêm của bản thân, sợ rằng cuối cùng cũng vì người đó mà phá hủy cả bản thân, ngốc như vậy, chỉ muốn lấy người thương , chỉ vậy thôi.

      Vất vả lắm mới về đến phòng ngủ, may phòng ngủ bọn là ở tầng hai, Hàn Tinh Tinh vẫn để cửa phòng ngủ chờ , mấy bạn cùng phòng khác chuẩn bị tốt nghiệp nên ra ngoài tìm việc ngủ ở phòng, Hàn Tinh Tinh thấy mệt mỏi bước vào phòng, liền chạy lại đỡ , thấy vẫn cúi đầu, mắt đỏ ửng, liền ân cần hỏi thăm: “Cẩn Cẩn, sao cậu lại khóc, có chuyện gì sao, ai khi bắt nạt cậu à?”.

      Trần Cẩn chỉ cắn chặt môi trả lời, ngồi xuống giường vùi mặt vào gối.

      “Cẩn Cẩn, ra là có chuyện gì, đừng khóc nữa được , có phải chàng kia khi bắt nạt , ta làm gì cậu hả?” Hàn Tinh Tinh hỏi liến thoắng đợi Trần Cẩn trả lời nhưng Trần Cẩn vẫn im lặng gì cả. ra vùi mặt vào gối ngừng khóc.

      Thấy hai vai Trần Cẩn run run, Hàn Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh mắng: “Sao cậu chẳng có chút tiền đồ nào vậy, chưa bắt đầu ta khóc lên khóc xuống làm sao mà thành công đánh gục ta được.” Ai ngờ Trần Cẩn nghe xong lại khóc to hơn, có lẽ khi khóc xong mà bị tổn thương nữa.

      Hàn Tinh Tinh ngồi nhìn Trần Cẩn từ từ nín khóc, cũng dám thêm câu nào.

      Trần Cẩn là người mà khi tâm tình tốt mặc cho ai sao cũng chỉ hững hờ, thờ ơ thôi, chờ khóc mệt, mắt sưng đau, mới đứng dậy vuốt đôi mắt sưng đỏ : “Cậu đúng, tớ chẳng có tiền đồ tí nào, chờ sau này khi ấy cũng thích tớ rồi tớ cho ấy biết thế nào là cảm giác tan nát cõi lòng.”

      Hàn Tinh Tinh nhìn gật đầu, rồi nắm chặt tay giơ cao quả đấm : “Nhất trí, tớ tin cậu làm được.”

      Khi thích người, trong lòng tràn đầy hy vọng nên luôn ảo tưởng là người đó cũng thích mình, nhưng khi cố gắng tìm chân tướng cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất cũng chỉ là bản thân mình thôi, bởi vì họ cố gắng hết sức cho nên đối phương thể nào cảm động được. Trần Cẩn cũng như vậy mà Nhung Hâm Lỗi cũng như vậy.

      ngờ đêm đó Hàn Tinh Tinh gọi điện mắng cho Đoạn Cao Thụy trận, chỉ còn cách im lặng nghe Hàn Tinh Tinh mắng, lại tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Mấy ngày sau, Nhung Hâm Lỗi vội vàng trở về doanh trại, sửa lại kế hoạch huấn luyện, còn cả kế hoạch tuyển quân cuối năm, vội đem mình thành người luôn bận rộn công việc.

      Ngược lại Trần Cẩn bây giờ rất rãnh rỗi, làm đều ngồi taxi, ngồi sửa lại kế hoạch cuối tháng lại nhận được điện thoại của Đoạn Cao Thụy.

      bé, hôm nay có rãnh ?” Đoạn Cao Thụy tựa lưng vào ghế trong phòng lamg việc nhả ra từng ngụm khói, cười hỏi .

      “Tan làm rãnh, có chuyện gì sao?” Trẩn Cẩn cao giọng tức giận hỏi.

      ăm cơm cùng tôi được , thay cho lời xin lỗi của tôi.”

      “Được.” Trần Cẩn liền vui vẻ nhận lời.

      Cùng Đoạn Cao Thụy đến phòng ăn, tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, thấy đầu tiên Đoạn Cao Thụy cúi đầu nhìn xuống chân hỏi: “Vết thương lành chưa?”

      “Ổn rồi, nhàng chút sao, ít nhất là phải đâu cũng mang theo cái gậy đáng ghét kia.” cúi đầu nhìn chân mình .

      Chọn xong thức ăn Trần Cẩn đem thực đơn cho phục vụ rồi nhìn Đoạn Cao Thụy dò xét hỏi: “Sao gọi cho Tinh Tinh đến đây?”

      Vừa nghe đến tên của Tinh Tinh, Đoạn Cao Thụy liền sợ tớ mức mặt mày trắng bệch, khoát tay: “ muốn tôi gọi bà chằn kia đến đây, hai người mà cùng ăn tôi tiền đâu mà trả chứ.”

      “Hai người hợp nhau đấy, người tên ngựa đực, người tên bà chằn.” xong liền bật cười, nhìn sắc mặt tái mét của Đoạn Cao Thụy, ghé lại gần nheo mắt hỏi: “ năm nay bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa?” trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, chừng tên này cùng Tinh Tinh có thể hợp thành đôi, hai người bọn họ rất giống đôi oan gia.

      Thấy Trần Cẩn hỏi thắng như vậy, liền mím môi rồi : “ hỏi chuyện này làm gì? phải thích Nhung Hâm Lỗi sao? Chẳng lẽ muốn tìm tình khác hả?” chậc chậc nhìn cười gian .

      Trần Cẩn đánh giá bộ mặt đáng ghét của Đoạn Cao Thụy lúc, nhìn khuôn mặt của đúng là dễ làm cho người ta mê muội, nhìn thế nào nữa cũng đẹp trai hơn Nhung Hâm Lỗi chút: “Ông chú, chú nghĩ nhiều rồi.”
      thư hồ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10.2




      “Ông chú? nha đầu, tôi cho biết tôi cùng tuổi với Nhung Hâm Lỗi đấy, bây giờ cũng chưa có bạn vợ ở đâu ra.”

      đừng dọa tôi nha, còn chưa có bạn , chẳng lẽ....” Trần Cẩn tròn mắt quan sát hồi lâu, rồi trịnh trọng : “Tôi cho biết, Hâm Lỗi là của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Nhắc đến Nhung Hâm Lỗi sắc mặt liền ảm đạm chút rồi khôi phục như cũ.

      Đoạn Cao Thụy uống nước nghe xong, suýt tí nữa phun nước ra ngoài.

      thể hiểu nổi những thời nay trong đầu nghĩ cái gì nữa, quả thể nào chấp nhận nổi.” Đoạn Cao Thụy dở khóc dở cười nhìn .

      “Thời đại này, người lớn tuổi như , điều kiện lại tốt, trừ những người làm hòa thượng trong quân đội ra, có bạn chắc ly hôn hoặc chính là gay.” đến đây nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Trần Cẩn liền tươi cười nhìn về phía phục vị gật đầu : “Cảm ơn.”

      Đoạn Cao Thụy liếc nhìn thức ăn bàn, ở bên gật đầu, lầm bẩm : “Khó trách Nhung Hâm Lỗi cũng chống đỡ được.”

      Nha đầu này lên tiếng thôi còn nếu lên tiếng ai cũng bái phục, mới mấy câu với bị cho cơm cũng nuốt được.

      Hai người câu qua câu lại giống như bạn bè lâu năm rồi, tuy cách nhau mười mấy tuổi nhưng nhìn thế nào cũng giống bạn bè cùng tuổi.

      Ở trưởng nửa tháng, vết thương đùi gần như là khỏi hẳn rồi, mới dám bắt xe về nhà. Thím ở nhà, Tiểu Hoan nhất định là hẹn hò với Trì Gia Hựu. Hôm nay là thứ bảy cũng phải là ngày nghỉ, chú chắc vẫn còn ở quân khu, nghĩ đến đây liền bắt xe đến quân khu thăm chú. Kể từ hôm đó, cũng gặp , ra nếu muốn gặp rất dễ dàng.

      rất lâu rồi chưa đến đây, đúng trước cửa quân khu hít sâu hơi, tâm tình bỗng chốc thoải mái hẳn, ngẩng đầu nhìn hai đồng chí lính gác cười rồi vẫy tay chào, cũng chờ họ chào lại liền nghênh ngang bước vào.

      Mới bước qua cửa được đoạn liền thấy Nhung Hâm Lỗi và tình địch Thích Vân Hâm dạo ở đằng xa, hai người họ vừa vừa chuyện nhìn rất vui vẻ, Trần Cẩn định thần nhìn lại, mắng thầm trong lòng: “Hôm nay ra cửa quên thắp hương rồi, vừa mới vào cửa gặp hai người bọn họ."

      Trần Cẩn nhìn rồi tính toán qua khúc quanh trước rồi đường vòng. Nhung Hâm Lỗi chuyện với Thích Vân Hâm nhưng vừa mới vào cửa nhận ra ngay, mặc dù chuyện với Thích Vân Hâm nhưng ánh mắt luôn dõi theo hình dáng gầy gò của Trần Cẩn.

      xin lỗi, chỉ có thể đưa em đến đây thôi, bây giờ còn có chút việc bận, chúc em nghiên cứu thành công hệ thống định vị.” dừng lại nhìn Thích Vân Hâm nhàng .

      Thích Vân Hâm vẻ mặt buồn bã, nhìn cười : “Dạ, cảm ơn , vậy cứ làm việc , hẹn gặp lại!” biết Nhung Hâm Lỗi muốn tìm Trần Cẩn nhưng sao có thể biết xấu hổ mà cản trở.

      Trần Cẩn ở đằng xa nhìn hai người bọn họ quyến luyến, tay nắm chặt lại để ý đến, nhanh chân về phía khúc quanh, chuẩn bị tìm Trần Hồng Phong.

      “Trần Cẩn, em đứng lại đó cho .” Giọng của vang lên sau lưng, thấy đứng yên tại chỗ, liền bước lên trước mặt nghiêm mặt rồi : “Bây giờ thấy cũng thèm chào nữa rồi hả?”

      cúi đầu khẽ cắn răng, nghĩ ra tại sao lại gọi lại, tức giận hất cằm lên nhìn nghi ngờ hiểu : “Em phải lính của , sao gặp phải chào?”
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11




      trừng mắt nhìn gật đầu cái: “Em được lắm.” lại bị mấy câu của Trần Cẩn chọc tức rồi, ngờ nha đầu đến bây giờ vẫn chưa hết giận. Trần Cẩn nhìn cười lạnh tiếng rồi quay đầu rời , lập tức giữ tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn .

      là đàn ông mà chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, tay cầm súng hằng ngày bây giờ lại cầm chặt tay Trần Cẩn, thậm chí còn siết chặt mà cũng hay biết, đâu đến nỗi phải hít vào hơi: “Nhung Hâm Lỗi, cuồng bạo lực hả, buông tay em ra.”

      “Muốn tay buông ra, có chuyện đó đâu.” xong rồi cầm cổ tay giơ lên cao, nhíu mày nhìn , giọng rất khác thường.

      nổi cáu cái gì? Buông tay ra!” dùng sức để kéo tay ra, nhưng làm sao có thể, kiềm chế tức giận : “Đây là doanh trại quân đội , đừng có mà động tay động chân với em ........cẩn thận em kiện lên tòa án quân đấy.” ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của .

      lại giống như cũ đứng im, nắm chặt tay và lạnh lùng nhìn câu nào.

      Trần Cẩn bắt đầu đỏ mặt nhìn gật đầu: “Nhung Hâm Lỗi, thả phải ? Vậy đừng trách em trước.” xong liền dùng chân đá , nhưng ngờ lại bị nhanh tay bắt được gót chân, cau mày hỏi thăm: “Vết thương đùi khỏi hẳn chưa? Còn nữa muốn đấu võ với em ở đây.” vừa dứt lời liền buông tay ra.

      Ai ngờ lại cực kỳ tức giận ra tay đánh lần nữa, nhanh tay bắt lấy tay thuận đà ôm vào trong ngực, rồi cầm luôn tay còn lại của , ôm chặt làm thể cử động được nữa.

      chút võ công như thế này mà muốn đánh sao?” nhìn mấy lần rồi ghé sát tai lạnh giọng .

      Cảm nhận được hơi thở của sát bên tai, sắc mặt liền thay đổi, chuyện cũng thèm giãy giụa nữa, chờ phản ứng của .

      phát người trong ngực có chút kì lạ, liền buông tay ra nhìn thẳng vào , lo lắng hỏi: “Sao thế? Em bị thương ở đâu rồi hả?” ão não vò đầu, lúc nãy sao khống chế sức lực của mình chứ, lại còn đánh nhau với .

      “Nhung Hâm Lỗi, bắt nạt em.” Mắt ửng tầng nước nhưng vẫn hung hăng nhìn .

      có.” Mặt bây giờ hốt hoảng có lời nào diễn tả được.

      chút do dự cầm tay lên, rồi cúi đầu cắn mạnh vào tay nhả, thấy hề động đậy lại càng cắn mạnh hơn, chỉ có thể cắn chắt răng để muốn làm gì làm, đau nhưng cũng dám .

      Cắn chán mới buông tay ra, ngẩng đầu nhìn : “Nhung Hâm Lỗi, phải là em thích muốn làm gì có thể động tay động chân với em, chỉ có em mới có quyền đó! Còn nữa em còn chưa hết giận chuyện lần trước đâu.” xong liền hung hăng trừng rồi xoay người rời .

      đứng im nhìn càng lúc càng xa, khóe miệng khẽ cười khổ, vén tay áo nhìn chỗ vừa cắn, tay có cả hình dấu răng, bị cắn nhưng bây giờ lại cắn cho chảy máu luôn rồi, nha đầu này đúng là ra tay thương tiếc mà.

      Nhung Hâm Lỗi vừa về phòng làm việc chính ủy Đơn Thái Xa liền vào theo sau.

      “Chính ủy, sao lại đến đây? Mời ngồi.” liền cất tài liệu nhìn Đơn Thái Xa cười .

      Đơn Thái Xa vào phòng liền tự rót nước uống, nhìn nín cười : “Hâm Lỗi, cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, thời gian này doanh trại nhiều việc lắm sao?”

      “Cũng bình thường.” Nhung Hâm Lỗi tựa lưng vào ghế chậm rãi .

      “Cậu vừa mới gây gổ với bé Tiểu Cẩn hả?” Đơn Thái Xa biết mà vẫn cố ý hỏi, vừa nhìn thấy Nhung Hâm Lỗi với Tiểu Cẩn gây gổ xong.

      “Sao hôm nay đưa chị dâu về đây?” sắc mặt Nhung Hâm Lỗi xám xịt, lập tức chuyển đề tài.

      “Bà xã đưa con về nhà ba mẹ vợ chơi rồi. mình có việc gì làm nên đến đây thôi, cậu xem nào, người có sẵn bên cạnh thích, hay là cậu thích Thích chủ nhiệm rồi? cậu cũng nhiều tuổi rồi đấy, chuẩn bị cưới vợ là vừa.”

      đừng bậy! Mà đừng chuyện này nữa được ?” có tình cảm gì với Thích Vân Hâm cả, trong này ai cũng cho rằng hai người bọn họ rất môn đăng hộ đối, nhưng lại quan tâm nhiều như vậy.

      Trần Cẩn thừa dịp Nhung Hâm Lỗi áy náy với , liền báo thù rửa hận, bây giờ trong lòng liền thoải mái , muốn đến phòng làm việc tìm chú lại nghe lính gác chú uống rượu mới ông cụ ở quân khu rồi cũng biết bao giờ mới về.

      Về đến nhà thấy thím nấu ăn trong phòng bếp, cũng ngoan ngoãn vào hỏi: “Thím cháu giúp thím rửa rau nha.” rồi cầm cải trắng đem đến.

      cần đâu, mình thím làm được rồi, mà sao dạo này thứ 7, chủ nhật cháu lại về nhà thế?”

      suy nghĩ chút tìm lí do cho phù hợp: “Cháu phải ở trường học, luận văn tốt nghiệp có chút vấn đề nên về nhà được, hôm nay xong cháu về nhà ngay luôn.” biết lý do này rất gượng gạo này cũng hơi khó tin nhưng thể là do quán bar nên chân bị thương dám về nhà được, nghĩ đến đây chẳng dám nhìn thẳng vào mặt thím.

      Hứa Văn bất đắc dĩ lắc đầu ôn hòa nhìn cười: “Được rồi, tâm ý của cháu thím hiểu mà.”

      “Dạ, chỉ thím hiểu cháu nhất mà.” xong liền đem cải trắng cầm rửa sạch.

      Đến gần 10 giờ tối Trần Hồng Phong mới về nhà, ông uống nhiều rượu nên lái xe phải đỡ ông lên nhà, thấy vậy và thím vội vàng chạy lại đỡ ông, Trần Hoan bây giờ cũng đứng trước cửa nhà.

      “Hoan Hoan, em còn đứng đó làm gì nữa, lại đây giúp tay .”

      Nghe Trần Cẩn vậy Trần Hoan mới có phản ứng, nhanh chóng vào của thay giày rồi cùng đỡ Trần Hồng Phong đến sa lon. Hứa Văn vào trong bếp làm nước giải rượu đưa ra cho Trần Hồng Phong uống: “ ông uống ít chút nhưng chẳng lần nào chịu nghe.” Hứa văn ngồi cho ông uống vừa than vãn.

      “Mấy chiến hữu mấy chục năm gặp nhau bây giờ gặp lại nên vui quá, uống hơi nhiều. Lần sau như thế này nữa.” Trần Hồng Phong vỗ tay vợ rồi giơ tay lên đảm bảo.

      Trần Hồng Phong nằm ghế sa lon cũng tỉnh rượu dần rồi, Hứa Văn xị mặt xuống: “Được, vậy tối nay cứ nằm đây mà ngủ.” xong liền tức giận bỏ vào phòng ngủ.

      Trần Hoan vẫn cúi đầu từ lúc nãy tới bây giờ, dám lời nào, Trần Hồng Phong
      Yên lặng nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn thấy điệu bộ bây giờ của ba cũng dám ho he chỉ sợ chọc giận ba. Trần Cẩn thấy thế liền đẩy vai Trần Hoan ý bảo vào phòng tránh trước , tránh cho hai ba con trở mặt.

      Đợi Trần Hoan rời phòng khách, nhìn Trần Hồng Phong tươi cười rối rót nước bưng đến: “Chú, chú uống trà .”

      Trần Hồng Phong liếc cái rồi lấy chén nước trong : “Chú nghe , hôm nay cháu đánh nhau với Hâm Lỗi là vì trước cửa quân khu cháu nhìn thấy Hâm Lỗi chung với Thích chủ nhiệm phải ?” xong để ly nước xuống chăm chú nhìn mặt bàn lắc đầu, rồi lại ợ hơi rượu.

      Trần Cẩn trợn to mắt thể tin hỏi lại: “Cái gì? Chú, người nào mà lắm chuyện xuyên tạc vậy?”. cũng biết lúc chiều gây gổ với lại đến tai chú nhanh như vậy, hơn nữa lại xuyên tạc thành ra như thế này nữa.

      “Sao chú có thể biết, chuyện trong quân khu việc gì mà chú chẳng biết. vì sao lại đánh nhau với Hâm Lỗi?” Trần Hồng Phong nheo mắt tiếp tục hỏi .

      “Cháu đánh ấy khi nào? Còn nữa bọn cháu cũng đánh nhau trước cửa quân khu, chú đừng nghe người khác lung tung. Do ấy bắt nạt cháu trước, cháu chỉ tự vệ thôi mà.” nóng nảy nhìn chú giải thích.

      Trần Hồng Phong bị biểu của bây giờ làm cho kinh ngạc lúc, sau đó nhíu mày : “Nếu Hâm Lỗi thích Thích Vân Hâm, cháu đừng có mà ghi hận bọn họ, Tiểu Cẩn, chú cho cháu biết, chuyện của hai người bọn họ đều là lệnh của cha mẹ, cháu cũng thể trách Hâm Lỗi được.”

      “Chú cái gì, Chú Nhung muốn Hâm Lỗi ở cùng ta hay sao?”nghe chú xong, tròn mắt nhìn chú hỏi lại với giọng tin.

      “Đúng vậy, chuyện này....Hâm Lỗi cũng thể như thế này mãi, nó cũng hơn 30 tuổi rồi, ít nhất bây giờ cũng phải có đối tượng rồi, ánh mắt nó cao như vậy nên mới giới thiệu Thích Vân Hâm cho nó, ra chuyên này cũng rất tốt.” Ông ấp úng xong rồi bắt chéo tay để ra sau đầu nằm tựa ghế sa lon nhắm mắt lạị.

      nghe xong liền cắn môi, hai tay nắm chặt, vẫn cho là chỉ cần thích Thích Hâm Vân vẫn còn cơ hội, nhưng nghĩ đến hôm nay lại nghe được chuyện này làm biết phải làm sao, bây giờ mới biết Nhung Hâm Lỗi gặp gỡ với Thích Vân Hâm, hơn nữa là cho mọi người đều hợp tác cho họ.

      cũng biết mình về phòng như thế nào, bây giờ giống như cái xác hồn, chưa bao giờ lại cảm thấy khó chịu như thế này.
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12



      Trần Cẩn lảo đảo tựa vào tường, Trần Cẩn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của liền bị dọa cho hết hồn liền chạy lại hỏi han: “Chị, chị làm sao vậy?”

      cười khổ rồi ngã lên lên giường mở mắt nhìn trần nhà : “Bây giờ chị hết hy vọng rồi, có lẽ ấy ở bên nữ sĩ quan đó tốt hơn.”

      “Chị đừng lung tung, Hâm Lỗi có đồng ý đâu.” Trần Hoan bĩu môi với giọng hiển nhiên tin.

      “Chuyện đó chị cũng lắm, ai cũng thích Thích Vân Hâm vừa thụy mị vừa nết na, bây giờ ba ấy lại để bọn họ làm chung quân khu, chừng lâu ngày có thể nảy sinh tình cảm.” lắc đầu cười khổ, nhắm mắt lại muốn tiếp, “À quên, sao chú lại nhìn em với ánh mắt đó, em chọc giận gì chú hả?”

      Trần Hoan cúi đầu vuốt chăn, giọng trả lời: “Lúc nãy Gia Hựu đưa em về ba em thấy, cho nên mới nhìn em như vậy đó.”

      cười cười, dịch người lại gần, vỗ vỗ tay Tiểu Hoan dịu dàng : “ có chuyện gì đâu, Trì Gia Hựu với nhà chúng ta cũng rất môn đăng hộ đối, chú với ba cũng biết rồi, chắc tại em với chú nên chú vui thôi, tin chị , chú phản đối đâu. Hai người nhất định phải lấy nhau, để cho chị còn chút lòng tin.”

      Trần Hoan gật gật đầu: “Chị, ra có những chuyện cũng cần cố chấp quá, có số việc trong lòng chị hiểu là được rồi cần phải tra xét cho đến cùng đâu.”

      Trần Cẩn cười khẽ, suy nghĩ tí rồi : “Vậy cũng đúng, ngốc chút cho dễ sống, mọi chuyện quá ràng cũng phải là chuyện tốt, như chị bây giờ trừ chuyện tình cảm thuận lợi ra, còn những chuyện khác chị hề oán hận, quả nhiên là người , em chuyện rất đời nha.”

      Nhung Hâm Lỗi bây giờ tiến hành loạt huấn luyện, trời hơi tối chỉ có thể bật đèn để tiến hành bắn bia hạch sát, trong sân huấn luyện gió lạnh liên tục thổi đến, tiếng súng chợt vang lên, sau lúc: “Báo cáo, người số 5 phát, số hai 6 phát, số ba 4 phát, số tư 4 phát, số năm 6 phát, số bảy 3 phát.”

      nghe báo cáo thành tích xong đen mặt lại, cầm lấy loa trong tay Trì Gia Hựu hướng về phía đám sĩ quan quát: “Các cậu tưởng mình là thần súng hay sao? Đừng tưởng rằng có thể vào đội trinh sát mà ngông cuồng, tự đại, xem lại mình xem! Mới thay đổi ít thời gian và dụng cụ mà bia cũng bắn trúng phải ? Vậy mà định chọn các cậu vào đội tinh nhuệ của quân khu đấy! Lập ra thành tích như thế này tôi cũng thấy xấu hổ thay các cậu. Quả lãng phí quân tư! Đất nước bồi dưỡng các cậu mà các cậu làm gì thế này!” chỉ thẳng vào bọn họ quát lớn.

      Các sĩ quan ai cũng im re, thở cũng chẳng dám thở mạnh, câu nào nghe khiển trách.

      quát xong rồi nhìn Trì Gia Hựu lạnh lùng : “Đem súng lại đây.” Trì Gia Hựu liền nhanh chóng đem súng lại đặt lên bàn, ngẩng đầu nhìn, nhanh tay cầm lấy súng tháo rồi lắp súng lại, dùng tốc độ nhanh nhất nhắm bia, nín thở bắn liền 30 phát tất cả đều trúng tâm bia, thành tích như vậy trong quân đội căn bản là có rất ít người làm được, mà bây giờ lại là buổi tối nên càng khó hơn.

      người cầm bia tới cho đám sĩ quan quan sát, ai cũng tròn mắt há miệng, bây giờ ai cũng tâm phục khẩu phục rồi. Đối với cách sử dụng và tháo lắp súng thành thạo từ lâu, lúc học trong quân đội cũng từng nghiên cứu rất kĩ về súng, ở liên đội nổi tiếng với biệt danh là Tay súng thần rồi.

      “Thấy chưa, nếu các cậu quan sát tình hình thực tế, chỉ phát năng lực cá nhân các cậu làm thế nào? Nếu là bia chuyển động trong điệu kiện như thế này, liệu các cậu có dám chắc chắn bắn trúng bia hay ? Cuối năm diễn tập quân sao đây! Nếu sau này các cậu được giao nhiệm vụ giải cứu con tin làm thế nào? Nếu ra chiến trường mấy ngày huấn luyện này với đống lý thuyết các cậu học được xem như là vô dụng! xem ra mấy ngày tới chúng tôi phải tăng cường huấn luyện.” xong liền trực tiếp ném loa cho Trì Gia Hựu xoay người rời , cũng biết vì sao mấy ngày nay mình như ăn phải thuốc súng, chỉ cần có chút sai lầm là liền nổi nóng.

      Trần Cẩn chỉ còn hai tháng nữa là chính thức tốt nghiệp, lớp tổ chức quán bar liên hoan, hơn nữa bắt buộc hôm đó ai cũng phải đưa người tới, lúc ấy vui mừng nắm chặt tay Hàn Tinh Tinh : “Dù sao tớ cũng sợ độc thân, làm sao cũng có cậu cũng đơn giống tớ.” xong còn nhìn Hàn Tinh Tinh nhướng mày, tặc lưỡi cười.

      Ai biết Hàn Tinh Tinh lại đẩy tay ra, sờ lên cằm mình : “Tớ là người rất sĩ diện, vì thế tớ nhờ được người cùng rồi. Cẩn Cẩn cậu đừng coi thường tớ quá.”

      Từ lúc đó luôn tò mò người Hàn Tinh Tinh là ai, đến quán bar liền thấy Đoạn Cao Thụy đứng ở cửa khom lưng nhìn Hàn Tinh Tinh giơ tay ra, Hàn Tinh Tinh cười tiếng buông tay ra rồi ôm cánh tay Đoạn Cao Thụy. Bây giờ mới biết người trong miệng Hàn Tinh Tinh là Đoạn Cao Thụy, hai người trước mặt mà vô sỉ ân ân ái ái, ràng rất giống nhau mà.

      “Hai người các ngươi có gian tình.” tròn mắt nhìn Hàn Tinh Tinh quát.

      Hàn Tinh Tinh khinh thường phản bác Trần Cẩn: “Ai cùng ta có gian tình, tớ và ta chỉ là tạm thời thôi, cậu đừng bậy.”

      Đoạn Cao Thụy cảm thấy mất mặt, nhịn được liền theo: “Đúng làm sao tôi có thể thích bà chằn này được.”

      “Ui da.....” Đoạn Cao Thụy đau qua phải hít hơi sâu, ra Hàn Tinh Tinh nhéo tay .

      vào phòng, ai có bạn trai rất thê thảm, Đoạn Cao Thụy thay Hàn Tinh Tinh cản hết rượu còn mình Trần Cẩn phải uống hết tất cả rượu mời, mọi người trong phòng ai cũng đều nhắm vào mà chúc rượu, đến khi Hàn Tinh Tinh ra đỡ hộ mới nghỉ được chút, đầu óc bây giờ rất choáng váng, tựa lên vai bạn nam trong lớp ngủ gục, Hàn Tinh Tinh giống như có dự cảm, liếc mắt thấy Trần Cẩn nằm trong ngực bạn nam ngủ liền với Đoạn Cao Thụy: “Còn nhanh gọi điện cho người em của , cẩn thận Cẩn Cẩn là của người khác đó.” rồi liếc nhìn Trần Cẩn ở ghế sa lon.

      Nghe Hàn Tinh Tinh , Đoạn Cao Thụy vào nhà vệ sinh gọi điện thoại. Kết quả là lúc bạn nam kia cẩn thận dìu Trần Cẩn Nhung Hâm Lỗi đến, thấy ngã trong ngực gã đàn ông, lòng cảm thẩy rất khó chịu, máu như chảy ngược, đôi tay nắm chặt nổi cả gân xanh, bước nhanh về phía trước chút nhàng kéo vào ngực.

      Bạn nam kia lúng túng buông tay ra, bạn học xung quanh liền ồ lên tranh nhau : “ là bạn trai Trần Cẩn à, sao chưa bao giờ gặp vậy, với ấy nên ấy phải uống rất nhiều rượu đấy.” Nghe bọn họ xong sắc mặt liền đen lại, càng ngày càng khó coi.

      Đoạn Cao Thụy vỗ vỗ vai với nụ cười rất nham hiểm : “Chúc cậu gặp nhiều may mắn.” Rồi ôm Hàn Tinh Tinh trong ngực luôn.

      dìu đến bãi đỗ xe, tay mở cửa dùng sức nhét vào xe, giống như nhận ra cái gì, lắc lắc đầu đứng dậy liền đụng vào cửa sổ xe, lập tức tỉnh táo lại ít. Quan sát xung quanh thấy quen thuộc nên phản kháng nữa, yên lặng ngồi tựa vào ghế.

      thấy có thấy yên lặng ngồi ghế phụ, liền thay thắt dây an toàn nhưng sắc mặt vẫn vẫn nhăn nhó, ngờ đừng quán bar mà hôm nay vẫn còn .

      Trần Cẩn nheo mắt nhìn thấy nhíu mày liền to gan đưa tay lên vuốt, “Em lại nổi điên cái gì thế?” cau mày định đem hai tay nắm chặt, hướng quát lớn, lại bị tránh ra.

      “Em điên, em cho biết, em say rượu nhưng tại em vẫn biết mình làm cái gì.” xong tức giận lẩm bẩm, lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm.

      Cảm thấy nhìn chớp mắt, liền lạnh lùng : “Em đừng nhìn như vậy được ?”

      Trần Cẩn bật cười khúc khích rồi đưa tay vuốt má , Nhung Hâm Lỗi liền cho xe dừng lại, nhìn quát: “Trần Cẩn, em ngồi yên , đừng có táy máy tay chân.”

      ! Lần trước hôn em, lần này em chỉ sờ mặt thôi mà, cười cái xem nào.” Bây giờ tiếng của Trần Cẩn át hẳn tiếng luôn, rồi lại đưa tay sờ sờ cằm trêu đùa, đưa tay gạt tay xuống, muốn bức điên mà.

      Mới ngồi yên lặng được lúc rồi lại nghiêng đầu tiếp tục chăm chú nhìn vừa lầm bầm: “Nhung Hâm Lỗi, có biết 4 năm trước khi thấy vì Phó Lâm đau khổ, biết em lúc đau như thế nào ?” đột nhiên ghé sát tai , rồi nghiêng đầu rời , cười khúc khích : “ biết phải , làm sao biết được lúc đó em rất tuyệt vọng và đau khổ ?”. Năm đó khi chia tay với Phó Lâm, ánh mắt đau đớn tuyệt vọng đó của tránh được mắt , cũng bởi vì chuyện này mà thất bại trong cuộc thi đấu võ, cũng vì lần đó mà bị gãy chân phải nằm bênh viện quân khu, 4 tháng đó hề xuất trước mặt .

      Ánh mắt mờ mịt, rồi khẽ cười tiếp tục : “Em muốn thi trường quân đội, muốn vào đó với , muốn mình có thể cùng làm việc với nhưng người nhà em ủng hộ, vì em đủ năng lực để thi vào đó và nếu vào được mất hết bạn bè."

      co người trong ghế ngốc nghếch chăm chú nhìn : “ có biết hay ?”. cười khổ tiếng, nhìn hỏi: “ biết ?Tự mình lau nước mắt, càng lau nước mắt càng chảy nhiều, càng khóc nhiều hơn nhưng lại vô dụng biết làm gì.” Cho nên mới thổ lộ mấy năm tình cảm dành cho , nếu cố gắng bọn họ mãi mãi có kết quả.

      nhắm mắt lại, nín thở nghe tiếp: “Em vẫn cho rằng chỉ cần em muốn, cố gắng hết mình, nhưng những cố gắng của em đều bị phủ nhận hết, lập tức xử tử nó, đời này có nhiều đàn ông như vậy, sao em lại chỉ thích mình để rồi bị xem thường như thế này.” xong liền ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế cho nước mắt rơi , ngây ngốc tự giễu.

      “Đừng nữa....Tiểu Cẩn.” nhịn được liền , rồi kéo lại nhìn thẳng vào mặt mình, tay do cầm súng nhiều năm nên bị chai sần, đặt lên mặt làm hơi đau, ánh mắt bây giờ sâu hút thấy đáy, cứ chăm chú nhìn , càng nhìn lại càng đau lòng.

      Trần Cẩn lắc đầu kéo tay ra lại tiếp: “Em cần thương hại của ... tại em sống rất tốt, chú thím đều đối xử như ba mẹ ruột, đừng nhìn em bằng ánh mắt thương hại như thế, em cầu xin đó!”
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13


      biết , em luôn rất mạnh mẽ và kiên cường.” Nhung Hâm Lỗi thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn .

      “Em kiên cường thế nào, ở đây,” nhìn sang bên, cười khổ tay ôm lồng ngực : “Đều chịu nổi đả kích, em phải làm sao bây giờ?”

      “Tiểu Cẩn, hôm nay em sao vậy, cho biết có phải có xảy ra chuyện gì ?” cau mày đưa tay ôm vai đem xoay người lại nhìn thẳng vào mình lần nữa. Hôm nay rất khác thường, mọi hôm cho dù trốn tránh hay cự tuyệt thế nào vẫn luôn để ngoài tai, giống như bây giờ, luôn nhìn với ánh mắt tuyệt vọng và đau khổ.

      im lặng để trách mắng máu lạnh sao, bây giờ cũng về tình cảm của mình như thế nào nữa, nhìn suy nghĩ rồi cười cười rồi phất tay: “Em sao. Em rất khỏe, rất tốt.....” gật đầu trả lời rồi nhắm mắt lại, giống như ngủ.

      ra muốn tiếp nữa, sợ mình đánh mất luôn cả tự tôn, sợ mình nhịn được mà ôm khóc, muốn lớn tiếng hỏi sao lại nghe theo lời ba me đồng ý gặp gỡ Thích Vân Hâm.

      Nhưng dám, sợ kết quả làm cho bản thân tuyệt vọng, cho nên lần nữa lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Trong xe bây giờ rất tĩnh lặng, nhìn nhắm mắt muốn chuyện với mình nữa, cởi áo khoác đắp cho , rồi hạ cửa kính xe cho gió thổi vào, gió chiều mang hơi lạnh, đem tất cả muộn phiền của thổi , chợt tỉnh táo, tiếp tục nổ máy lái xe.

      Xe dừng lại ở dưới nhà Trần Cẩn, cúi đầu cởi dây an toàn ra cho , bây giờ Trần Cẩn ngủ từ lâu, nhàng mở cửa rồi cẩn thận bế lên nhà, hết sức cẩn thận và nhàng chỉ sợ làm tỉnh dậy.

      Trần Cẩn rất nên rất nhanh bế lên tầng 6 ấn chuông cửa, là Hứa Văn mở cửa, Hứa Văn nhìn thấy đứng trước cửa, lại còn bế Trần Cẩn rất ngạc nhiên, đầu tiên chăm chú nhìn , rồi mới gật đầu cười : “Hâm Lỗi đến sao.” ôm Trần cẩn lúng túng chào lại: “Dạ, chào dì.”

      “Đứng trước cửa làm gì, vào nhà nhanh lên cháu.” Hứa Văn vội vàng lấy dép đưa cho thay, tay bế Trần Cẩn, thay dép xong nghe Hứa Văn sau lưng: “Sao Tiểu Cẩn lại uống rượu như thế này, cả người toàn mùi rượu, giờ ra cả phòng cũng toàn mùi rượu rồi.” xong liền dẫn Nhung Hâm Lỗi đến phòng Trần Cẩn, nhìn cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

      nhận ra Hứa Văn cố ý tránh , cũng gì, cần thận đặt lên giường, cởi giày ra rồi kéo chăn mỏng đắp lên cho .

      chăm chú nhìn ngủ, thấy lông mi động đậy, môi lại mím, bộ dạng ngủ rất ngoan ngoãn, bây giờ với khi bình thường đúng là khác nhau trời vực.

      đứng dậy rời , đóng cửa phòng lại.

      Lúc này Trần Cẩn mới dám mở mắt ra, vội vàng vỗ ngực, hít sâu. Lúc nãy làm sợ chết khiếp, chỉ sợ bị biết, ra khi ôm lên nhà tỉnh rồi nhưng cảm thấy ngượng nên dám mở mắt ra với lại rất thích cảm giác được ôm trong lòng, lúc đó cho rằng là người đàn ông của mình.

      ngờ rằng lại bế vào tận phòng ngủ, thím lại còn đặc biệt tránh mặt cho hai người bọn họ, biết vẫn luôn nhìn , cho nên lúc nãy mới khống chế được giật giật mi, cảm thấy khó thở, chờ ra mới thở phào.

      Nhung Hâm Lỗi ra đến phòng khách thấy Trần Hồng Phòng ngồi với Hứa Văn ở sa lon, ánh mắt chăm chú nhìn mình. liền đừng nghiêm chào Trần Hồng Phong nhưng vẻ mặt ông nặng nề ngồi im, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sắc bén quan sát lúc rồi mới lên tiếng: “ vào phòng làm việc chú, chú có chuyện muốn với cháu.” Giọng ra lệnh cho phép từ chối.

      Vào phòng làm việc, ông liền khóa cửa lại, đưa lưng cho nhìn ra cửa sổ, sau đó rồi mới xoay người lại quát : “Chuyện chú với cháu lần trước cháu quên rồi sao! Lần trước chính cháu với chú là thích Tiểu Cẩn, vậy bây giờ cháu giải thích cho chú như thế nào? Cháu đừng đối xử với Tiểu Cẩn như vậy nữa, nó cũng lớn rồi! Hâm Lỗi, có phải cháu cố ý như vậy đối với nó như vậy hay ?”

      đợi Nhung Hâm Lỗi trả lời ông lại hỏi tiếp: “Sao Tiểu Cẩn lại uống rượu?”

      “Có phải cháu gì tổn thương nó hay ?”

      “Chú Trần, ấy uống rượu với bạn học, cháu nhận được điện thoại nên mới đón ấy về.” Nhung Hâm Lỗi giải thích.

      “Vậy cháu với Thích Vân Hâm là sao? phải ba con muốn hợp tác cho hai người đứa sao? Hôm nay lại dây dưa với Tiểu Cẩn như thế này nữa. Chú cho cháu biết, mặc kệ hai nhà chúng ta có giao tình như thế nào nhưng cháu dám đùa giỡn với Tiểu Cẩn đừng có trách chú nể tình.” Trần Hồng Phong nhìn to.

      Nhung Hâm Lỗi cúi đầu, mặc cho Trần Hồng Phong quát mắng, mặt cứng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trần Hồng Phong : “Chú Trần, cháu và Thích chủ nhiệm chỉ là bạn bè bình thường, còn ba cháu muốn như thế nào là chuyện của ông ấy, đó phải là ý của cháu, chuyện của cháu chẳng liên quan gì đến ba cả.” với giọng chắc chắn và thản nhiên, nghĩ tối nay Trần Cẩn lạ như vậy chắc cũng liên quan đến chuyện này, khó trách lại với những lời như thế.

      “Vậy bây giờ cháu với Tiểu Cẩn quan hệ gì?” Trần Hông Phong trợn mắt nhìn trách mắng.

      “Cháu với Tiểu Cẩn quen nhau từ , đưa ấy về là chuyện bình thường mà.” tiếp tục trả lời.

      “Cháu rất biết kiếm cớ trốn tránh trách nhiệm. Tiểu Cẩn nhà chú ra ngoài cũng rất ưu tú, có rất nhiều người thích nó, nó cũng phải có cháu là được, chỉ là bây giờ nó còn , chưa hiểu chuyện mà thôi.”

      Trở lại doanh trại, việc đầu tiên là chạy vào nhà tắm tắm nước lạnh. Hôm sau khi gặp Đoạn Cao Thụy, hả hê cười rồi chế nhạo: “Sao mặt lại đen thui thế? Tối hôm qua ở cùng cảm giác như thế nào tôi nghe chút xem nào?”

      “Sao tôi thấy lời nào từ trong miệng cậu đều xấu xa vậy.” nhìn Đoạn Cao Thụy mắng.

      Đoạn Cao Thụy khinh bỉ nhìn giơ tay lên : “Đừng với tôi là cậu chút suy nghĩ cũng có nha, tôi chỉ ra mặt mà cậu dám đối diện thôi.”

      “Tôi cũng biết làm sao nữa, sợ khi tiếp nhận tình cảm của ấy rồi mới biết tình cảm đối với ấy phải là tình ...đến lúc đó phải là tôi đùa giỡn tình cảm ấy sao.” nới lỏng cổ áo, rồi hít hơi sâu.

      “Dễ thôi mà, chỉ cần cậu tiếp xúc với ấy nhiều nảy sinh tình cảm thôi.” Đoạn Cao Thụy lại nhìn tặc lưỡi cười cười.

      Nhung Hâm Lỗi trừng mắt lườm : “Đừng nghĩ tôi cũng giống như loại người lăng nhăng đa tình như cậu.” dừng lại chút rồi tiếp: “Phụ nữ khó hiểu, khi thích rất thâm tình nhưng muốn chia tay cũng rất tuyệt tình.”

      “Để tôi cho mà nghe, chắc chắn cậu bị Phó Lâm làm tổn thương, cho nên trong lòng cậu luôn bị ám ảnh đúng ? Phó Lâm cậu là có mục đích, ta biết rất bản thân muốn cái gì, ngoài miệng luôn cậu nhưng ra ta bản thân ta hơn, ra cậu cũng biết nếu là Trần Cẩn ấy có bao giờ ép buộc cậu vì ấy mà xuất ngũ ?” Đoạn Cao Thụy tức giận mắng xối xả.

      Nhung Hâm Lỗi nghe xong cũng trả lời, biết Phó Lâm khi ở trong trường quân đội, Phó Lâm là mối tình đầu của , năm đó khi ấy rất bận rộn, ở trường bạn phải nghiên cứu về súng ống, làm thế nào để được thành tích tốt nhất, lại muốn thoát khỏi danh tiếng, địa vị của ba nên luôn chỉ chú tâm vào công việc. Khi diễn tập quân Phó Lâm phải nhập viện, thể đến thăm ấy, cũng thể liên lạc với ấy tròn ba tháng.

      Sau khi diễn tập kết thúc chia tay với Phó Lâm, bởi vì ấy thể nào chịu được khi vào lúc quan trọng nhất, cần nhất người bên cạnh. Lúc đó Phó Lâm cho hai lựa chọn: “ chuyển công tác, hai là bọn họ chia tay.” Vì vậy hai người liền chia tay.

      với Phó Lâm chia tay, phần lớn trách nhiệm thuộc về , Đoạn Cao Thụy đúng, thình cảm thể ích kỷ như vậy, nhưng muốn bỏ trách nhiệm của mình làm được, tính mạng thuộc về quân đội, thuộc về quốc gia.

      lắc đầu cười khổ: “Tớ từng nghe chú Trần Tiểu Cẩn từng định thi trường quân đội.”

      “Thế là được rồi, cậu còn sợ cái gì nữa, chẳng lẽ cậu định nghe theo lời ba cậu cùng nữ sĩ quan kia gặp gỡ hả?”

      Nhung Hâm Lỗi nhìn chất vấn: “Chuyện này làm sao cậu biết?”

      bé nhà tôi cho tôi biết.” Đoạn Cao Thụy nhả ra từng vòng khói nhìn về phía khiêu khích.

      Xem ra Trần Cẩn nghĩ chuyện này là rồi, cho nên hôm qua mới có những biểu lạ như vậy, “Hai người các cậu tiến triển nhanh thế, phải cậu có tình cảm với bạn Tiểu Cẩn sao?” Nhung Hâm Lỗi suy nghĩ chút rồi chuyển đề tài.

      “Cũng bình thường, nhanh là so với cậu thôi..... tôi cảm thấy ấy cũng được, vậy cậu lúc trước cũng có tình cảm với Trần Cẩn mà, chết mà vẫn còn chịu thừa nhận cơ mà.”

      Nhung Hâm Lỗi nghe vậy mắt liền nhăn nhó, nhíu mày lúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :