1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.3



      Có mấy người ở trong góc phát , dùng sức đẩy bàn thủy tinh ra, chuẩn bị chạy trốn, mấy người cảnh sát thấy thế liền đuổi theo, ngờ bọn họ lại chạy về phía Trần Cẩn và Hàn Tinh Tinh, hai người các vẫn còn ngơ ngác Đoạn Cao Thụy từ phía trước đạp lên bàn kính chạy như bay đến chỗ hai , đẩy hai người : “Hai nhanh ra ngoài .”

      Trần Cẩn ngẩn cả người còn Hàn Tinh Tinh run rẩy kéo áo giọng thúc giục: “Cẩn Cẩn, nhanh lên ngoài ..... chàng đẹp trai này tới đây là để bắt người đó.” Hai người mới được vài bước.

      gã lảo đảo rồi ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng cầm chai bia bên cạnh đứng dậy hướng trước Trần Cẩn đập vỡ, Hàn Tinh Tinh sợ quá kêu to: “Cẩn Cẩn, cẩn thận!” Đoạn Cao Thụy cũng đánh nhau nhưng thấy Trần Cẩn gặp nguy hiểm liền lập tức chạy như bay tới.

      Trẩn Cẩn phản ứng kịp thời đẩy Hàn Tinh Tinh ra rồi nhặt ghế bên cạnh ra đỡ, chai bia đập trúng ghế “bùm” tiếng, mãnh vỡ bay tứ tung.

      “A” Hàn Tinh Tinh sợ quá hét lên, nhưng Trần Cẩn lại bị chọc giận: “Dám đánh chị đây à! chị cũng trêu chọc ai, muốn chết hả?”

      Trần Cẩn khom lưng cởi giày cao gót ra, về phía người vừa đập chai bia đánh cho túi bụi, người kia bị đánh cho ngã nhào, muốn đứng dậy nhưng lần này rất tức giận nên sử dụng hết sức đánh quyền nữa, chân trái đạp trúng cổ , nên bàn chân rất đau nhưng vẫn cố chịu đựng đạp năm im mặt đất.

      Đoạn Cao Thụy liền chạy tới còng tay lại, nhìn ân cần hỏi han: “ Sao rồi? bị thương chứ?”

      sao, chân chỉ hơi đau chút thôi.” Bây giờ môi trắng bệch nhưng vẫn lắc đầu miễn cưỡng trả lời.

      Đoạn Cao Thụy giơ ngón tay lên ca ngợi : “ ngờ cũng có chút bản lĩnh đấy! làm cho ba rất hãnh diện đó.”



      Nghe Đoạn Cao Thụy nhắc đến ba, mặt cứng ngắc mấy giây, sao đó nhìn Đoạn Cao Thụy khẽ mỉm cười.

      “Tất nhiên, Cẩn Cẩn nhà ta vì chàng của ấy mà học võ.” Trần Cẩn chưa kịp trả lời Hàn Tinh Tinh nhanh nhẩu trước rồi định cúi xuống lấy giày cao gót cho Trần Cẩn nhưng vô tình thấy sàn nhà có vũng máu, nhìn lên thấy máu từ chân Trần Cẩn ngừng chảy xuống sàn nhà.

      “Cẩn Cẩn, Cẩn.........Cẩn, chân của cậu....” Hang Tinh Tinh lắp bắp, run rẩy đẩy vai Trần Cẩn.

      biết có phải đạp trúng thủy tinh hay nữa, lòng bàn chân đâu quá, chắc được nữa.” Trần Cẩn cắn chặt đôi môi trắng bệch nhìn Hàn Tinh Tinh .

      Hàn Tinh Tinh bị dọa sợ tái mặt, Đoạn Cao Thụy nhìn chân Trần Cẩn, sắc mặt liền thay đổi, lời liền bế Trần Cẩn chạy thẳng đến xe cảnh sát hét lớn: “Đến bệnh viện, nhanh lên.”
      thư hồ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.1





      đến bệnh viện, bác sĩ giúp rửa vết thương rồi băng lại. Trần Cẩn phải nằm yên giường, tay trái còn phải truyền nước biển, cả người giống như vừa trải qua trận chiến đẫm máu vậy, chán nản nhìn trần nhà.

      Hàn Tinh Tinh nhìn Trần Cẩn như vậy liền bật khóc, lúc nãy nhìn Trần Cẩn rửa và băng vết thương chỉ biết cắn chặt môi câu nào, nắm chặt tay.

      Thấy Hàn Tinh Tinh khóc, Trần Cẩn lườm rồi mắng: “Tinh Tinh, người phải khóc là tớ chứ, cậu khóc cái gì hả?.” Giọng vô cùng yếu ớt.

      “Cậu có đau lắm ?....sao câu gì cả vậy?” Hàn Tinh Tinh ngồi trước giường bệnh khịt khịt mũi đứt quãng hỏi.

      “Tớ sao, đừng khóc nữa.” Trần Cẩn an ủi bạn nhưng ngờ Hàn Tinh Tinh lại càng khóc to hơn, lúc nãy ở quán bar rất sợ rồi, hôm nay Trần Cẩn bởi vì bị thương nên rất áy náy.

      Trần Cẩn thấy bạn như vậy nhắm mắt hít hơi, nhịn đau : “Cậu đừng nữa, giúp tớ tiết kiệm chút sức lực tớ liền đau nữa đâu, lúc nãy cậu phải rất hùng sao, còn dám thay tớ đỡ chai bia nữa cơ mà. Chỉ là chân bị thương rồi chắc để lại sẹo, sau này mùa hè chắc thể mặc váy với quần ngắn nữa rồi.” đến đây liền dừng lại, nhớ lại lúc nãy ở quán bar bị dọa cho ngẩn ngơ, ngờ Hàn Tinh Tinh chạy lại muốn đỡ hộ cho .

      sao đâu, mấy tháng nữa tớ dẫn cậu đến viện thẩm mĩ để xóa sẹo là có thể mặc váy được mà.” Hàn Tinh Tinh quan sát bắp chân rồi nghiêm túc .

      “Vậy cậu tài trợ cho tớ nha.” Trần Cẩn tức giận đáp lại ngay.

      Hàn Tinh Tinh nghe vậy sáng mắt lên, vỗ ngực đảm bảo: “Nhất định rồi.”

      Đoạn Cao Thụy nãy giờ đứng bên nhìn hai tranh cãi, liền muốn trêu chọc nên chế nhạo: “Hai càng ngày càng thú vị nha.” xong còn xem thường cười chế nhạo.

      Đoạn Cao Thụy Trần Cẩn cũng nhớ đến ta, hơn nữa ta hại phải nằm tự kỷ giường bệnh cả tháng.

      “Tối qua đến quán bar làm gì vậy?” nhắm mắt uể oải nhìn Đoạn Cao Thụy tra hỏi.

      “Làm nhiệm vụ, còn những chuyện khác tôi trả lời được. xin lỗi , lần này vì tôi mà bị thương, đây là lỗi của tôi, xin lỗi .” Đoạn Cao Thụy nghiêm mặt rồi nhìn cúi đầu xin lỗi.

      “Xin lỗi có ích gì, cảnh sát các làm việc như thế sao?”. Hàn Tinh Tinh nhịn được liền phản bác, thấy Đoạn Cao Thụy tròn mắt nhìn .

      Hàn Tinh Tinh cũng nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn lại rồi mắng: “ nhìn cái gì? Nếu phải vì tên ngựa đực như Cẩn Cẩn nhà tôi bị thương như thế này!”

      Ngựa đực, nghe Hàn Tinh Tinh Đoạn Cao Thụy như vậy Trần Cẩn liền bật cười.

      Đoạn Cao Thụy đen mặt đáp lại: “Tôi này, đừng có mà lắm miệng nha.” Nếu bình thường nhất đinh phản kích nhưng hôm nay là có lỗi trước cho nên thể làm gì để mặc cho Hàn Tinh Tinh mắng chửi.

      “Tôi lắm miệng thế nào chứ, là do mà.” Hàn Tinh Tinh lập tức đáp trả.

      Trần Cẩn mím môi nín cười nhìn Đoạn Cao Thụy : “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, mà tôi có hai cầu với , thứ nhất được cho chú tôi biết, tôi muốn dọa chú và thím tôi sợ. Còn nữa làm phiền đừng với Nhung Hâm Lỗi.”

      “Chuyện thứ nhất tôi có thể làm được, chỉ là tôi rất ngạc nhiên sao lại muốn cho Hâm Lỗi biết.” Đoạn Cao Thụy vừa rồi còn chuẩn bị gọi điện cho Nhung Hâm Lỗi đến thăm
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 8.2



      “Tôi bị thương liên quan gì đến ấy?” tức giận bĩu môi nhìn Đoạn Cao Thụy . ra chỉ muốn cho Nhung Hâm Lỗi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như thế này của , Nhung Hâm Lỗi cũng có nghĩa vụ phải gác chuyện của quân đội để đến bệnh viện thăm .

      Đoạn Cao Thụy nghe vậy liền nhăn nhó lúc rồi mới : “Xin lỗi, nếu phải bởi vì hôm nay tôi phải thực nhiệm vụ, cũng muốn kéo hai người vào chuyện này.” cúi đầu giải thích, vốn chỉ muốn nhờ hai giúp che giấu hộ để tránh bị bọn chúng nghi ngờ, về chuyện Trần Cẩn bị thương là chuyện cũng ngờ đến.

      Hàn Tinh Tinh lập tức đáp trả: “Cẩn Cẩn, khi nãy cậu băng bó tớ gọi điện thoại cho Tiểu Hoan rồi.”

      Trần Cẩn chán nản lắc đầu, nhất định Tiểu Hoan gián tiếp cho Nhung Hâm Lỗi mà.

      “Tớ có chọc giận cậu đến cậu sao hả Tinh Tinh?” Trần Cẩn vẻ mặt đau khổ, nhìn Hàn Tinh Tinh bất đắc dĩ .

      Nhung Hâm Lỗi ở đơn vị tiến hành lựa chọn người có khả năng bắn tỉa tốt, buổi trưa mọi người nghỉ ngơi, chỉ có mình nghiên cứu kế hoạch huấn luyện, có người gõ cửa. ngẩng đầu liền trả lời: “Mời vào!”

      Trì Gia Hựu đẩy cửa bước vào, hướng chào theo kiểu quân nhân.

      chăm chú nhìn kế hoạch trước mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”

      “Báo cáo, có 176 người vượt qua 500 chướng ngại vật cố định, còn ở bia tự do ít hơn 67 người. Tiếp đến là chuẩn bị huấn luyện ở vùng núi.”

      “Tiếp tục.” gật đầu, sau đó nhìn Trì Gia Hựu : “Danh sách chỉ cần 50 người, ai kiên trì được có thể chủ động rút lui, cậu lập tức đưa bọn họ về doanh trại, đừng làm cho doanh trại chúng ta mất mặt!.”

      xong lúc thấy Trì Gia Hựu vẫn chưa , cau mày hỏi: “Sao cậu vẫn chưa ra ngoài?”

      “Báo cáo, còn có việc nữa nhưng liên quan đến việc huấn luyện.” Trì Gia Hựu ngập ngừng muốn rồi lại thôi.

      “Cậu nhanh !”

      “Lúc nãy Tiểu Hoan gọi điện thoại cho tôi Trần Cẩn vào bệnh viện.” Lúc này Nhung Hâm Lỗi ném bút lên bàn trực tiếp đứng lên, khẩn trương nhìn Trì Gia Hựu hỏi: “ ấy có sao ? Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Thấy phản ứng này của doanh trưởng, Trì Gia Hựu liền đoán được ít, mím môi nhìn Nhung Hâm Lỗi : “Bắp chân ấy bị thủy tinh quẹt phải nên bị thương thôi, được băng bó rồi có chuyện gì lớn nữa.” xong nhìn Nhung Hâm Lỗi dò hỏi : “Thủ trưởng có muốn đến bệnh viện thăm ấy ?”

      đâu, nếu có chuyện gì chắc ấy chịu đựng được.” lập tức khôi phục lại vẻ mặt, nhặt bút lên rồi tựa lưng vào ghế, phải muốn đến thăm dù gì lấy thân phận là trai đến thăm cũng có gì quá đáng nhưng vẫn chưa quên lời nhắc nhở của Trần Hồng Phong.

      Cháu thích Tiểu Cẩn đừng có che chở cho nó như vậy nữa, để cho nó hiểu lầm, Tiểu Cẩn cũng còn bé nữa. Đừng làm nó thêm khổ nữa! Những lời này vẫn còn nhớ .

      Trần Cẩn cảm thấy bây giờ mất nhiều hơn được, mới tìm được việc làm liền bị thương luôn. muốn để cho chú biết tình trạng bây giờ của nên chỉ có thể ở ở chung với Hàn Tinh Tinh, Hàn Tinh Tinh mỗi ngày thay rửa với thay băng, Trần Cẩn bị thương nên Hàn Tinh Tinh lại trở thành bảo mẫu của luôn, chăm sóc hắng ngày, Đoạn Cao Thụy trước khi còn chủ đô.ng đưa số điện thoại của để lại cho hai người, có chuyện gì liên lạc cho .”
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.3




      Mới nghỉ ngơi được bốn ngày liền đòi sống đòi chết làm, dù sao muốn để lại ấn tượng xấu cho cấp , cho nên phải mang theo vết thương làm, Hàn Tinh Tinh thể làm gì khác là gọi điện thoại cho Đoạn Cao Thụy đưa Trần Cẩn làm.

      Hàn Tinh Tinh đỡ Trần Cẩn xuống dưới nhà, cả cả nhảy, tay kia còn chống gậy, vừa xuống đến cổng liền thấy có chiếc xe quen thuộc dừng trước cổng trường học, hai chân liền dừng lại bước đến nữa.

      liếc mắt liền nhận ra xe của rồi, nhìn bình tĩnh bước từ xe xuống, sững sờ tại chỗ bước được bước nào nữa, hôm nay Đoạn Cao Thụy đưa làm sao bây giờ lại biến thành Nhung Hâm Lỗi rồi. bất giác lùi về phía sau mấy bước may có Hàn Tinh Tinh đỡ bên.

      Nhìn từ từ lại gần mình.

      đến đây làm gì?” Trần Cẩn ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hỏi.

      “Đoạn Cao Thụy hôm nay có việc bận nên bảo đến đón em.” nghiêm mặt quan sát , bắp chân vẫn còn bị băng lại, lúc trước nghe Cao Thụy chân bị thương, bây giờ tay trái còn chống gậy, sợ là vết thương lại rách ra nữa rồi, nghĩ đến đây sắc mặt đen lại rất khó coi.

      “A” chưa kịp phản ứng gì bước lên ôm ngang eo , để ý đến ánh mắt của mọi người bế cẩn thận đặt lên xe.

      Hàn Tinh Tinh lúc này cũng há miệng trố mắt nhìn. Sắc mặt Trần Cẩn bây giờ cũng rất quấn tũng, để cài dây an toàn cho , nhìn lấy gậy từ trong tay Hàn Tinh Tinh ném vào ghế sau, rồi đóng cửa xe lại.


      “Tinh Tinh, tớ nha.” nhìn về phía bạn vẫy tay chào.

      xe Nhung Hâm Lỗi trầm mặt, rồi đóng cửa xe lại nghiêng đầu hỏi : “Sao vẫn còn phải cần gậy?”.

      “Em sợ đau.” cúi đầu, khó chịu trả lời, nhưng nghe nhắc đến gậy của mình sắc mặt lại ảm đạm chút.

      Hôm qua nhận được điện thoại của Đoạn Cao Thụy, ngờ Cao Thụy lại nhờ đón làm, lúc đầu định từ chối nhưng lại bị Đoạn Cao Thụy câu hời hợt chọc giận: “Dù sao người bị thương cũng phải là tôi, tôi ngày mai rảnh đâu, tôi đem chuyện này giao cho cậu, hay là tùy cậu nhưng ấy nhìn rất bướng bỉnh cũng có thể là mang vết thương đó xe buýt cũng nên, bé đó chuyện gì cũng có thể làm được.”

      Nghe xong Đoạn Cao Thụy liền quyết định đón .

      Hai người trong xe đều im lăng chuyện, nghiêng đầu nhìn gò má hoàn mĩ của , hài lòng mím môi, lát sau còn : “Ai bảo đến đón em? có biết hôm nay em chẳng muốn gặp tí nào, nhìn bộ dạng của em bây giờ có phải rất ngố , chân quấn băng, tay chống gậy, có phải rất buồn cười ?” càng càng cúi đầu thấp, gần như muốn tiếp.

      Thấy trả lời mà vẫn chăm chú lái , cũng muốn chuyện với , Trần Cẩn tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ để ý đến nữa, đên khi gặp đèn đỏ mới dừng lại.

      “Làm sao em đem mình thành như thế này? Có đau lắm ?” cúi đầu nhìn chân ân cần hỏi han, giọng của bây giờ rất dịu dàng




      chương 9.1



      Cảm thấy quan tâm đến mình, liền tủi thân, khịt khịt mũi: “Hỏi thừa, tất nhiên là đau rồi. biết lúc ở bệnh viện đau như thế nào đâu.” xong liền đỏ mắt nhìn quát.

      Lúc này đèn xanh liền sáng lên, khởi động xe rồi lái , khóe miệng hơi cong lên: “Đoạn Cao Thụy em lúc bác sĩ xử lý vết thương có câu nào đâu, còn em rất mạnh mẽ, à mà xem ra hôm nay em vẫn muốn gặp ?.”

      “Trước mặt mà khóc phải rất buồn cười sao, còn muốn em ở trước mặt người khác kêu trời kêu đất phải là rất mất mặt sao, em muốn, về chuyện em muốn gặp là vì em muốn thấy bộ dạnh nhếch nhác , xấu xí của em thôi.” Câu cuối giọng của nghe rất có vẻ rất uất ức.

      Nghe trả lời như vậy trái tim mềm nhũn : “Vậy bây giờ em sợ mất mặt nữa sao?” khẽ cười, chuyển động tay lái, giọng rất dịu dàng.

      “Em mất mặt ít lần trước mặt rồi, còn có ai bảo đến đón em hả?.”

      Lúc băng bó vết thương nhịn đau, cảm thấy có thể nhịn được, để cho mình rơi nước mắt, nhưng cũng rất để ý việc thấy trong bộ dạng xấu xí như thế này. hy vọng chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất của thôi, con trước mặt người con trai mình thích rất chú trọng vào vẻ đẹp bên ngoài.

      Xe đến cổng công ty dừng lại, cố gắng chống gậy vào cửa, thấy mới được mấy bước mà trông rất mệt mỏi, khẽ thở dài xem ra chống gậy làm cũng phải là lựa chọn tốt, thấy dừng lại đứng nghỉ biết chắc chắc mệt rồi, liền nhanh đến cầm lấy cây gậy trong tay , chuẩn bị ôm vào thang máy.

      Thấy tay ôm ngang eo mình, khó hiểu nhìn rồi đột nhiên hiểu ra, liền đẩy tay ra, trợn mắt che ngực ấp úng : “ đỡ em đến thang máy được ? Mặc dù em thích bế nhưng bây giờ được hay cho lắm!”. Được bế rất thích nhưng dù sao bây giờ ở dưới cửa công ty .

      nghiêm mặt nhìn , ánh mắt tối lại, trả lời, chỉ cầm gậy giúp rồi dìu vào thang máy.

      “Được rồi, buổi chiều cần đến đâu, cứ làm việc của .” cúi đầu .

      “Hôm nay rảnh cả ngày.” Nhung Hâm Lỗi nghiêm mặt nhìn rồi thay mở thang máy.

      Đưa Trần Cẩn đến công ty rồi mới lái xe , hình như ai thấy bế cũng rất kinh ngạc phải ai nấy đều trố mắt nhìn bế .

      Về chuyện bị thương vẫn mơ hồ lắm, nghĩ đến đây liền lái xe đến nhà Đoạn Cao Thụy.

      Nhấn chuông cửa quả nhiên là Đoạn Cao Thụy ra mở cửa.

      Đoạn Cao Thụy mắt mơ màng ngái ngủ, muốn mở cửa, nhíu mày nhìn, ngờ người tới lại là , liền tươi cười : “Sao cậu đến đây?”. Bây giờ Đoạn Cao Thụy chỉ mặc cái quần ngắn, nhìn bộ dạng Nhung Hâm Lỗi rất nghiêm trọng chắc là đến hỏi cung đây mà.

      Nhung Hâm Lỗi liếc nhìn bạn cái, vào nhà lại sa lon ngồi xuống: “ phải cậu hôm nay cậu có việc sao, cậu bận ngủ đấy hả?” trả lời ngay mà lại hỏi ngược lại Đoạn Cao Thụy.

      Đoạn Cao Thụy cũng trả lời ngay mà vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt trước, rồi cầm dao cạo râu ra ngoài vừa vừa : “Tôi phải giúp cậu hoàn thành chuyện lớn sao? Mà sao cậu biết tôi ở nhà?”

      “Nếu cậu bận chuyện điện thoại với tôi vượt quá 6 giây, sáng nay cậu cố ý gọi cho tôi, lại còn tới tận 1 phút, cậu rãnh rỗi là cái gì?” cau mày nhìn Đoạn Cao Thụy vui , vốn định tiếp nhưng tiếng dao cạo râu ngừng lại Đoạn Cao Thụy cất xong ròi trở ra hỏi lại: “Ơ, cậu hiểu tôi đấy.” xong lại tiếp tục mặc quần áo.
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9.2



      “Cậu đừng có mà đổi chủ đề, tại sao chân ấy lại bị thương?” mặt trầm hỏi đến cùng.

      Đoạn Cao Thụy mặc xong áo sơ mi, lại vào phòng ngủ lấy áo khoác định mặc thêm: “Sao đây, cậu hỏi làm gì, phải ngay cả thăm ấy cậu cũng muốn sao?” Đoạn Cao Thụy chầm rãi trả lời muốn trêu chọc Nhung Hâm Lỗi chút, muốn xem cậu ta có thể nhịn được bao lâu, xong liền giả bộ tức giận nhìn Nhung Hâm Lỗi.

      “Cậu phải ?” Nhung Hâm Lỗi nghiến răng hỏi, tức giận cho tái mặt, muốn đánh cho Đoạn Cao Thụy trận.

      “Tôi giống cậu thừa nước đục thả câu đâu, nhớ vụ án lần trước ? Tôi nhận được tin bọn chúng làm việc ở quán bar, ngờ đến đó lại gặp ấy, khi đó chúng tôi bắt người, ấy bị thương khi đó nhưng ngờ nàng cũng rất bản lĩnh còn giúp chúng tôi bắt được tên.” đên đây khóe miệng Đoạn Cao Thụy khẽ cong lên che giấu chút đùa giỡn bằng ánh mắt rất vô tội. dám , nếu để Nhung Hâm Lỗi biết vì mà Trần Cẩn bị thương chết chắc.

      ấy dám quán bar?” từ ghế sa lon đứng dậy kinh ngạc tin hỏi lại.

      Đoạn Cao Thụy hiểm nhìn cười : “Cậu kích động cái gì? Con bây giờ quán bar là rất bình thường mà, thế nào? ấy quán bar là chuyện rất khó tin sao?” phớt lờ sắc bộ mặt khó coi của Nhung Hâm Lỗi, tiếp tục thêm dầu vào lửa.

      “Cậu chú ý giọng điệu chuyện , đừng có trách tôi, tôi với ấy phải như cậu nghĩ đâu.” lập tức phản bác.

      “Được, cậu cứ tiếp tục ở đó mà khó chịu , dù sao cậu cũng chia tay với Phó Lâm lâu rồi, tôi thấy nàng Trần Cẩn này cũng tốt đó chứ, nếu phải ấy thích cậu tôi theo đuổi ấy. À, nghe ấy có còn có em phải ?” bây giờ Đoạn Cao Thụy mặc chỉnh tề, ngồi sa lon hút thuốc, nheo mắt nhìn từng vòng khói bay lên, chờ câu trả lời của Nhung Hâm Lỗi.

      ngờ Đoạn Cao Thụy lại chuyển chú ý lên Tiểu Hoan, quả nhiên danh tiếng lăng nhăng nhiều năm của Đoạn đội phải sai, nhắm trúng mục tiêu liền ra tay, liền nhíu mày, cứng rắn : “Em ấy có người rồi, là em của tôi, cậu đừng mơ tưởng nhưng mà bạn ấy lại đúng khẩu vị của cậu đó.”
      “Cậu cái gì?” Đoạn Cao Thụy đen mặt, đem thuốc hút dở ném vào gạt tàn nhìn khổ sở : “Cái đó hả, con gì mà như bà chằn, ai đen đủi lấy phải ta chắc phải hầu hạ ta như Phật, thôi đừng, cho tôi xin, tôi cũng phải người thích bị ngược đãi.” Lần đầu tiên sợ đứa con như vậy.

      Ở công ty, Trần Cẩn sau khi làm xong việc, liền lên mạng tìm ít tài liệu, tổng biên tập thấy bị thương nên cũng làm khó . Sau khi tan sở, nhờ đồng nghiệp đỡ vào thang máy, bây giờ trời hơi tối rồi.

      Người đồng nghiệp đỡ hí hửng : “A, Trần Cẩn bạn trai tới đón kìa.”

      mới ra đến cửa vừa đúng lúc dừng xe trước cửa công ty, vội bước xuống cảm ơn đông nghiệp , rồi cẩn thận đỡ lên xe.

      Nữ đồng nghiệp nhìn thấy đẹp trai nên hơi ngượng ngùng, rồi trả lời: “Đừng khách sáo” xong vẫy tay chào Trần Cẩn.

      Khi về đến trường trời tối, dừng xe ở trước cổng trường, vòng qua bên kia mở của xe đỡ xuống, tay kia cầm gậy giúp .

      Khi hai người đến phòng ăn, mới nghiêm mặt : “Sau này tốt nhất là em đừng đến quán bar nữa.” Giọng rất cứng rắn, lấy giọng điệu của thủ trưởng ra lệnh cho .

      “Vì sao?” hốt hoảng, đoán chắc tên Đoạn Cao Thụy đáng ghét kia quán bar cho biết, phát quan tâm đến mình nhưng vẫn cố ý hỏi.

      tại sao cả.” biết trong lòng hiểu nên muốn nhiều lời.

      đừng ra lệnh cho em.” nghiêng đầu nhìn , sau đó tựa vào tường suy nghĩ lúc, rồi ghé sát gần tai đùa: “Em suy nghĩ việc nghe lời nếu theo em, đừng nghĩ em nghe lời .”

      ngờ lại bày ra trò như vậy, những lời này của Trần Cẩn làm những lời dạy dỗ của định liền chết non, dừng bước trừng mắt nhìn gật đầu: “ theo em làm gì? Em đâu cũng chẳng ai ngăn cản.”

      “Là ngăn cản đấy, chờ chân lành em . Dù sao trong quán bar có rất nhiều trai đẹp, chừng em có thể gặp được.” Trấn cẩn xong, nhận ra sắc mặt tối lại, vẫn tiếp tục thử dò xét.

      kinh ngạc nhìn lúc, cười lạnh tiếng, bây giờ ánh mắt như tóe lửa nhưng mặt vẫn nhìn vẫn rất bình thường, gật đầu : “Tùy em thôi, chỉ cần đừng tùy tiện chơi tình đêm là được, như vậy tốt cho sức khỏe.” Muốn chọc giận chỉ sợ chưa đủ trình độ.

      ngờ lại nhắc đến tình đêm với mình, xem là loại con gì? điều chỉnh lại cảm xúc giận dỗi với : “Cảm ơn nhắc nhở, em thử chút, lớn như thế này rồi nhưng em chưa chơi tình đêm đâu, nghe rất kích thích. nhớ kĩ là người gợi ý cho em đấy.”

      Bây giờ bị chọc giận rồi, ánh mắt buồn bã nhìn quát: “ gợi ý cho em lúc nào hả?”, gân xanh trán , ánh mắt tức giận nhìn , rồi đấm mạnh lên tường.

      tiếng vang lớn làm giật cả mình, cả người rúm hai mắt nhắm lại, bây giờ biết chạm tới ranh giớ cuối cùng làm rất tức giận, chỉ muốn dò xét, để ý đến ý tốt của , bởi vì nghĩ đối với giống người khác nên mới chuyện với như vậy.

      mở mắt nhìn , đem suy nghĩ trong lòng mình ra: “ Hâm Lỗi, ra có thích em đúng ? Em có cảm giác được đối với em giống trước kia, sao lại tự lừa mình dối người như người như vậy, dám đối mặt với tình cảm của mình, vì sao khẳng định đối với em chỉ có tình cảm em thôi.”

      cảm thấy lời của Trần Cẩn làm lòng chảy máu đầm đìa, nhìn Trần Cản trước mặt mà chỉ muốn trốn chạy thôi. vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ em với , bởi vì ngay cả cũng hiểu tình cảm của đố với là loại tình cảm gì nữa, là xuất phát từ lòng cảm ơn đối với ba , vẫn còn loại tình cảm khác nữa tồn tại.

      “Trần Cẩn, em nghe cho kỹ cho , đối tốt với em hoàn toàn là do từ lúc vô cùng kính trọng và cảm ơn ba em, hơn kém, sau này em muốn làm cái gì cũng ngăn cản, dù sao cũng làm hết trách nhiệm của người .” để tay lên tường cúi xuống nhìn lạnh lùng .

      nhiều như vậy xét cho cùng là do thương hại em.” Ánh mắt Trần Cẩn đơn nhìn , ngay cả cũng rất mí mắt nặng nề, cười khổ nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở mắt hửng hờ nhìn , giống như muốn nhìn thấu con người , cắn chặt môi giọng tiếp: “Nhung Hâm Lỗi, xát muối vào vết thương của em rồi có phải thấy rất vui hay ? Em biết em là nhi, ở quân khu nhiều năm như vậy cũng ai nhắc nhở em đấy, nhưng như vậy em cũng cần thương hại của , đừng tự cho mình là đúng.” xong liền dùng sức gạt tay ra, chống gậy khập khiễng bước , mỗi bước đều rất kiên quyết và dứt khoát.

      Nghe xong, rất hối hận, ở trước mặt Trần Cẩn chuyện của ba ấy là đề tài cấm kỵ, ngay cả những ông cụ ở quân khu cũng dám nhắc lại chuyện năm đó, cảm thấy giống như mình vội vã phủi sach quan hệ, cố ý làm tổn thương , sững sờ nhìn bóng dáng bé, gầy gò cố hết sức phía trước, lại lần nữa bước lên đỡ .

      Tay phải khẽ chạm vào tay , ngón tay khẽ động rồi giữ chặt , lại sợ hất tay ra lần nữa, cảm nhận được cả người run rẩy, quay lưng về phía , giọng khàn khàn : “Đừng chạm vào em! Em ghét .” Bây giờ nhịn được nước mắt liền trào ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :