1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.1





      Bây giờ chỉ cảm thấy rất tủi thân, bị quát lớn như vậy sửng sốt cả người, từ khi quen đến tận bây giờ chưa lần nào nổi giận với như vậy, chua xót, đôi mắt tròn to lập tức ửng lên tầng nước mỏng, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhung Hâm Lỗi bỗng thấy có khí có chút đúng, nghiêng đầu nhìn , thấy quay mặt ra ngoài cửa sổ để ý đến nữa, trong lòng liền thở dài, nghĩ đến vừa rồi kích động quát lớn như vậy chắc là sợ mất rồi, ão não vò đầu, hối hận thôi, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, đem trở thành lính mất rồi.”

      Xe chạy đến dưới nhà dừng lại, nghiêm mặt xuống xe vòng sang bên kia mở cửa xe cho , Trần Cẩn sau khi xuống xe cũng để ý đến nữa, cắn chặt môi, cũng thèm chào hỏi bước nhanh vào trong nhà.

      “Chị, chị về rồi à!” tiếng của Trần Hoan từ trong phòng khách truyền ra, vừa nhìn thấy Trần Cẩn lập tức cháy tới kéo tay hỏi : “sao rồi, chuyện hại người tiến triển đến đâu rồi chị?”

      Trần Cẩn theo thói quen hơi nhếch môi, lắc đậu rồi thở dài: “còn như thế nào được, em nhìn mặt chị biết thôi.”

      Trần Hoan nheo mắt nghi ngờ nhìn : “phải , cho em nhìn chút, chị miệng chi đỏ hết lên rồi này.” Ánh mắt chuyển đến đôi môi sưng đỏ của Trần Cẩn vui mừng vỗ tay hoan hô.

      “Suỵt! Em giọng chút, đừng hại chị, chú ở đây đó.” vỗ tay Tiểu Hoan cái , sợ nó lại sai.

      “Ba em chuyện với chú Lôi trong phòng làm việc rồi.”

      Vừa nghe Lôi Tử Kiển đến nhà. ngẩn cả người, ánh mắt có chút ảm đạm, nghiêng đầu nhìn Trần Hoan cười, kéo em cùng ngồi ghế sa lon, lấy điều khiển mở TV. Tâm tình phiền muộn. biết có chuyện gì mà đích thân trung đoàn trưởng của trung đoàn trinh sát đích thân đến nhà biết, muốn nghĩ thêm gì nữa, trong lòng vẫn còn tia hy vọng nhoi nhưng sợ là kết quả như mong muốn.
      Đợi khoảng 20 phút cửa phòng làm việc mới mở ra, Lôi Tử Kiền ra ngoài, Trần Hồng Phong cũng theo phía sau, ông ra tiễn Lôi Tử Kiền về. Hai người vừa mới ra khỏi phòng gần đến phòng khách Trần Hoan nghe thấy tiếng động liền đứng dậy chào: “con chào chú Lôi!”.

      Lôi Tử Kiền nhìn Trần Cẩn mọt lát rồi : “Uh, Tiểu Cẩn về lúc nào đó cháu?”

      “Dạ cháu mới về. Khi nào chú lại đến ạ?”

      “Chú cũng biết chính xác được.” Ánh mắt Lôi Tử Kiền ngẩn ra và lập tức khôi phục nhìn cười khẽ, sau đó xoay người nhìn Trần Hồng Phong : “Lão Trần, đừng tiễn nữa, tôi tự xuống dưới là được rồi.” Lấy tay ngăn lại, kéo cửa ra rời .

      “Dạ, chú về!” nhìn Lôi Tử Kiền rời Trần Hoan liền hướng phía cửa chào.

      Trần Hồng Phong trở lại phòng làm việc, ngồi tựa vào ghế hút thuốc nhìn rất đơn, lúc này cửa phòng chợt mở ra.

      Ông nghiêng đầu đem thuốc đặt thuốc vào trong gạt tàn, nheo mắt nhìn người vừa vào, trong nháy mắt nhíu mày, giọng có chút vui hỏi : “cháu vào đây làm gì?”

      “Chú, có phải có tin tức về trai con , chú cho con biết , đừng lừa con, chú Lôi đích thân đến nhà mình nhất định là có tin về trai con.” Trần Cẩn bước đến chăm chú nhìn chú .

      Trần Hồng Phong nhìn chằm chằm, ông ngờ lại nhạy cảm như vậy, thuốc cháy sát tay có cảm đau rồi ông mới cúi đầu dập thuốc vào gạt tàn, điều chỉnh lại cảm xúc rồi kiên nhẫn : “chúng ta bàn về chuyện diễn tập quân thôi, liên quan gì đến Dự Lâm. Sau này chuyện của trai, cháu cần lo lắng, cháu tự trở về thôi.”

      “Chú, ra .......” Trần Cẩn còn do dự muốn hỏi tiếp.

      Trần Hồng Phong lập tức ngắt lời : “được rồi, chú biết cháu muốn hỏi gì nhưng chú cũng biết, Tiểu Cẩn, cháu có hỏi thêm chú cũng trả lời được, muộn rồi cháu tắm rửa rồi ngủ .” Rồi khoát tay bảo nhanh lên chút.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      chương 6.2



      Trần Cẩn vừa mới ra đến cửa Trần Hồng Phong còn : “tý nữa quên, tối mai theo chú dự tiệc, vốn định cho cả hai đứa nhưng Tiểu Hoan buổi chiều phải về trường rồi.”

      “Dạ, nhưng sao thím !” vui lầm bầm trong miệng.

      “Thím cháu mai có việc ở cơ quan, tối nay cũng về trễ.” Trần Hồng Phong buồn bực trả lời.

      “Dạ.” Trần Cẩn xong ra thuận tay đóng cửa phòng lại.

      Về phòng ngủ lại im lặng gì, Trần Hoan lên giường trải chăn xong: “chị, chị làm sao vậy, có phải ba biết chuyện chị với Hâm Lỗi ?” mỗi lần về nhà hai chị em đều ngủ cùng nhau.

      Trần Hoan cho rằng ba thấy môi chị Tiểu Cẩn đỏ lên mới gọi chị lên phòng dạy dỗ.

      Lại ngờ Trần Cẩn tức giận lườm : “nha đầu, trong đầu em chỉ có Trì Gia Hựu thôi sao, suốt ngày nghĩ chuyện đứng đắn thôi sao.”

      “Vậy sao mặt chị ỉu xìu như vậy. Thôi.....nếu phải như vậy chuyện của chị với Hâm Lỗi tiến triển đến đâu rồi?” xong lại gần dò hỏi.

      Trần Cẩn lấy gối ôm vào trong ngực, tiếp tục trả lời: “sao em hỏi Gia Hựu của em ấy.”

      “Em muốn hỏi lắm chứ nhưng em sợ Hâm Lỗi phạt ấy giữ bí mật thôi.” Trần Hoan lấy lòng kéo kéo áo .

      “Ơ, em suy nghĩ cho bạn trai chu đáo , ra chuyện này ra cũng bị phạt đâu, cũng phải là bí mật quân . Tóm lại chị em hôm nay thê thảm lắm. Được rồi bây giờ ngủ, tỉnh dậy lại chiến đấu tiếp.” phải muốn chuyện này nhưng lúc nãy cảm thấy chú giấu chuyện gì đó, làm tâm tình bứt rứt yên.
      Tối nay, cùng chú dự tiệc, tất cả mọi người trong phong chủ yếu đều là quân nhân, chú vừa đến, mọi người lập tức liền giơ tay chào theo quân lễ, ông lập tức giơ tay chào đáp lễ.

      “Mọi người ngồi xuống ăn tiếp .” Vừa xong đoàn trưởng Phạm Hàn Mặc đến gần họ: “sư trưởng đến rồi”, rồi đưa Trần Hồng Phong lại bàn bọn họ.

      ra khi thấy Trần Cẩn khi vừa mới đến cửa, nhìn gầy gầy như nhưng chỉ mặc quần áo bình thường trong đám người đêm nay lại rất nổi bật. Ngồi cạnh là Thích Vân Hâm , đây cũng phải là ý của , chắc là đoàn trưởng muốn mai mối cho , cho nên vẫn luôn cố giữ chỗ ngồi thay và Thích Vân Hâm.

      Trần Cẩn cũng vội vàng theo, lại đến đúng bàn của Nhung Hâm Lỗi. liếc mắt nhìn tý rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chú. ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy Thích Vân Hâm ngồi đối diện, Thích Vân Hâm mặc quân trang, tóc ngắn ngồi bên cạnh , vừa rồi mới vào thấy cũng ngờ Thích Vân Hâm cũng đến lại mà còn là quân nhân nữa, là khổ đủ đường mà.

      yên lặng quan sát Thích Vân Hâm, cảm thấy dáng vẻ nhìn này rất thùy mị, vai là ba sao gạch, ngờ lại là thượng úy, chẳng trách ấy lại ở đây.

      Thích Vân Hâm là người thông minh, Trần Cẩn vừa đến ánh mắt đặt người Nhung Hâm Lỗi, liền biết là này nhất định là coi trọng rồi, cảm thấy ánh mắt Trần Cẩn có chút thù địch nhưng Thích Vân Hâm chỉ xem Trần Cẩn là bé nên để ý đến, đứng dậy rót rượu cho tất cả mọi người bàn.

      Chính ủy đứng chăm chú nhìn bàn ăn của Trần Cẩn, xem ra bé này ghen rồi, nếu sao vừa nhìn thấy Thích Vân Hâm liền xị mặt xuống. Thấy vậy ông liền phá vỡ cục diện bế tắc này, cười to nhìn Trần Cẩn : “nha đầu, rảnh rỗi đến đây chơi , đối diện cháu là Thích Vân Hâm người mới được điều đến là kỹ sư thông tin đó.”

      Thích Vân Hâm thế nào nữa cũng là người có gia thế, nếu làm sao có thể ngồi ở bàn này, trong quân đội con xinh đẹp chút là rất hiếm, nên có rất nhiều người theo đuổi nhưng Thích Vân Hâm lại là ngoại lệ, bởi vì gia đình rất có quyền thế nên chẳng ai dám theo đuổi .

      “Em chào chị.” Trần Cẩn rất tình nguyện nhìn về phía Thích Vân Hâm chào hỏi.
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.3



      Thích Vân Hâm nhìn khẽ cười rồi trả lời: “Em đừng khách sáo.”

      Trần Hồng Phong uống ngụm vừa vặn nhìn thấy màn này, trong lòng cũng tính toán, ngẩng đầu hỏi Thích Vân Hâm: “nghe lão Phạm cháu là nghiên cứu sinh đúng ?”.

      “Dạ.” Thích Vân Hâm gật đầu cái.

      “Được lắm, đất nước chúng ta cần nhiều nhân tài ở lĩnh vực này lắm.” xong lấy đũa gắp hạt đậu phộng hỏi: “sao thế có người chưa?”. Nghe sư trưởng hỏi vậy tất cả mọi người liền cười ầm lên.

      “Dạ, chưa có đâu à.” Thích Vân Hâm đỏ mặt,thẹn thùng trả lời.

      “Vậy cháu thấy Hâm Lỗi thế nào, cậu ấy là con trai bạn chú đấy!.” Lời này vừa ra, ai nấy đều á khẩu khó hiểu nhìn sư trưởng nhà mình, chẳng lẽ sư trưởng nghĩ đến cháu ông sao, ở đây ai cũng biết Trần Cẩn có tình cảm với Nhung Hâm Lỗi.

      Nhung Hâm Lỗi nghe xong mà giật cả mình, vừa cầm cốc để uống lại đặt xuống, tất cả mọi người đều nhìn và Thích Vân Hâm, sao sư trưởng lo lắng cho còn hơn ba như thế nhỉ.

      “Như thế tốt lắm đâu.” Thích Vân Hâm chưa kịp trả lời Trần Cẩn tức giận chen ngang, xong làm như có chuyện gì nhìn mọi nguười mỉm cười: “Là cháu cẩn thận sai.” Lại phát sắc mặt Nhung Hâm Lỗi bây giờ hết sức khó coi.

      Trần Cẩn lần này , chú cố ý vậy, ông cố ý làm mai cho để cho thấy. cúi đầu gì, chỉ liên tục uống rượu, ngờ chú lại giúp người ngoài, trong lúc vô tình liếc mắt thấy Nhung Hâm Lỗi trầm mặt nhìn . Lúc này chính ủy lại nhìn trêu đùa: “ phải con cùng sư trưởng kết hợp trêu đùa Hâm Lỗi đấy chứ?” mọi người nghe xong liền cười to mấy tiếng phụ họa.

      Hôm nay, tất cả mọi người ai cũng rất vui vẻ, thi nhau chúc rượu, Trần Cẩn cảm thấy buồn buồn nên với chú: “Chú, cháu ra ngoài dạo lát.” Cũng quan tâm ông có đồng ý hay liền đứng dậy ra ngoài.

      quanh sân huấn luyện, cúi đầu nhìn đất cát dưới chân, hôm nay cùng chú đến đây là sai lầm, nghĩ đến đây liền hất tung đất cát dưới chân làm cho nó văng tung tóe, lúc này Nhung Hâm Lỗi đứng sau lưng chăm chú nhìn được lúc rồi.

      Nhìn thấy bên cạnh có bóng người, quay đầu nhìn hỏi: “sao cũng ra đây?”

      chỉ cau mày nhìn gì. muốn ở trong kia nữa, bây giờ ghép với Thích Vân Hâm để trêu chọc rồi.

      Trần Cẩn đứng dưới tán cây nhìn , ánh mắt trong nháy mắt sáng rực: “ phải là bị mấy thủ trưởng trong đó trêu chọc nên xấu hổ ra đây trốn đấy chứ?”

      “Giễu cợt vui lắm sao?” nhăn mặt nhíu mày, ngờ nha đầu này lại dám giễu cợt .

      Biết mình đoán đúng rồi, vẻ mặt Trần Cẩn rất hưng phấn: “ có, em chỉ cảm thấy rất vui vẻ thôi. như vậy cùng đó có quan hệ gi cả.” Nếu và Thích Vân Hâm có quan hệ gì có nghĩa là vẫn còn cơ hội.

      cúi đầu để ý đến , xoay người nhìn binh sĩ chạy bộ trong sân, hít hơi sâu.

      nhìn chằm chằm mặt .

      “Có gì à? Sao em nhìn chằm chằm vây?” khẽ cười, đùa với .

      nhìn em làm sao biết em nhìn chứ.” liền trả lời, cũng ngờ tự động chuyện với .

      bị cho khong biết làm đáp lại nên dứt khoát để ý đến nữa. Trần Cẩn đặt tay ra sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực về phía : “Chỉ cần ở đây chưa có ai......” lấy tay chỉ vào trái tim của , dừng lại chút rồi tiếp: “ em vẫn còn có cơ hội.” Giộng của rất tự tin và chắc chắn.
      nghe xong hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn rất chăn chú rồi khẽ cười: “ rất tò mò em trở nên can đảm như vậy từ lúc nào?”

      Trần Cẩn tức giận đẩy trả lời: “Em vẫn thích ai khác ngoài đâu. Với lại hôn em rồi, phải chịu trách nhiệm chứ.”

      Khóe miệng liền co quắp, rồi ngừng cười nghiêm túc : “Tiểu Cẩn, những lời trước đây em nghe đều hiểu hả? như em phải chịu trách nhiệm với bao nhiêu ?” giọng rất lạnh lùng chẳng chút tình cảm
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.1


      Lúc ra về cùng Trần Hồng Phong, vẫn im lặng chuyện.

      “Sao vậy, thái độ gì đây, sao mặt mày nhăn nhó vậy, có chuyện gì muốn với chú hả?” Trần Hồng Phong cúi đầu nhìn hỏi.

      nghe xong hừ tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mặc kệ chú, Trần Hồng Phong thấy vậy liền gì nữa.

      Về đến nhà, hai chú cháu vừa thay giày xong, thím từ phòng ngủ ra ngoài giúp chú cởi áo khoác, nhìn sắc mặt hai chú cháu đều nhăn nhó cả, liền lắc đầu cười : “Chuyện gì đây, sao hai chú cháu đều mặt nhăn mày nhó như thế này. Ở buổi tiệc gặp chuyện gì vui à?” Trần Hồng Phong chỉ hừ tiếng, đến sa lon ngồi, cầm cốc nước uống hơi.

      Thấy hai người đều im lặng, Hứa Văn liền hiểu được phần, lên trước vỗ vai Trần Cẩn, kéo vào phòng hỏi : “Sao vậy Tiểu Cẩn, cháu giận chú chuyện gì à?”

      Trần Cẩn chỉ bĩu môi lên tiếng, Hứa Văn cười rồi nghiêng đầu vào phòng khách to: “ gì với Tiểu Cẩn đó hả?”.

      gì đâu, lúc xe nó bày cái mặt nhăn nhó như vậy rồi đó chứ.” Trần Hồng Phong vui trả lời.

      Trần Cẩn nghe xong liền nổi cáu: “Chú, đừng nghĩ làm như vậy cháu thích Hâm Lỗi nữa, chuyện đó là thể nào xảy ra đâu.”

      “Khụ, khụ, khụ.......” Trần Hồng Phong vẫn uống trà, nghe vậy liền bị sặc, Hứa Văn thay ông vỗ vỗ lưng, lát Trần Hồng Phong ngẩng đầu nhìn : “Chú có gì cháu đâu, mà cháu là con sao cháu lại năng như vậy hả?”.

      Trần Cẩn dứt khoát tựa đầu vào ghế rồi phản bác: “cháu...cháu... sao chứ, cháu thích ấy là do cháu mà, chú thể trách ấy."

      “Cái gì? Cháu đừng tự mình đa tình được ?” Trần Hồng Phong đen mặt, tức giận cũng quan tâm Trần Cẩn có thừa nhận hay .

      Trần Cẩn nghe xong, cắn chặt môi kìm nén phẫn nộ trong lòng, rồi đứng dậy nhìn Trần Hồng Phong cười mỉm : “ cháu gần đây rất thích cảm giác tự mình đa tình.”

      Lần này Trần Hồng Phong bi chọc giận , ông ngờ cố ý chọc giận ông, Trần Hồng Phong tức đỏ mặt hít sâu mấy cái lại uống mấy hớp nước, Hứa Văn thấy thế vội vàng lại vuốt vuốt giúp ông, Trần Hồng Phong chỉ tay vào Trần Cẩn: “ Em nhìn xem, nha đầu này có phải khắc tinh của hay chứ! Lại còn dám trêu tức nữa cơ mà.” Trần Hồng Phong lời này là muốn Hứa Văn ra mặt hộ ông.

      Nhưng ngờ Hứa Văn lại nhìn ông nhíu mày : “Được rồi, đừng ồn ào nữa, Tiểu Cẩn theo đuổi hạnh phúc có gì sai đâu, Hâm Lỗi là người thế nào chưa biết sao? Nếu có thể cùng Tiểu Cẩn nhà chúng ta thành đôi rất tốt chứ mà!”

      Khuyên chồng xong, Hứa Văn lại nhìn Trần Cẩn cho những lời khuyên lòng và rất sâu sắc: “Tiểu Cẩn, tuy cháu thích Hâm Lỗi, theo đuổi hạnh phúc là đúng nhưng cũng phải có giới hạn, là con phải hiểu chuyện đó. thể dây dưa, quấn lấy Hâm Lỗi buông, còn chút tự trọng trong lòng Hâm Lỗi cháu cũng coi trọng cháu đâu.”

      Nghe thím thế, ánh mắt Trần Cẩn sáng lên, mỉm cười, nhiều năm rồi thím đối với như mẹ vậy, chỉ cần việc muốn thím đều ủng hộ, trừ chuyện muốn thi trường quan đội, còn những chuyện khác thím đều phản đối.

      Trần Cẩn hưng phấn gật đầu: “thím, cháu hiểu rồi. Yên tâm, cháu tìm về cháu rể tốt cho hai người.” xong tự tin vỗ ngực đảm bảo.

      Trần Cẩn tìm được công ty thực tập, làm biên tập ở tòa soạn, ngày đầu thực tập về, với Hàn Tinh Tinh liền quán bar ăn mừng.

      Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau đến nơi xa hoa như thế này, còn Trần Cẩn cùng bạn học đến mấy lần rồi, bây giờ sàn có mấy nước ngoài còn nhảy.
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.2



      Nhìn thấy như thế này, cảm thấy rất vô vị, thích những nơi ồn ào hỗn tạp như thế này chút nào nhưng gần đây tâm tình phiền muộn quá cần tìm nơi phát tiết. Còn Hàn Tinh tinh lại là khách quen ở đây, thường xuyên đến đây uống rượu, cả nhân viên quầy rượu lẫn nhân viên tạp vụ đều biết ấy cả.

      “Hello! Hôm nay tôi đẫn bạn đến.” Hàn Tinh Tinh kéo tay Trần Cẩn về phía người pha chế rượu ở quầy bar vẫy tay.

      Người pha chế rượu nhìn Trần Cẩn cười rồi sau đó lại tiếp tục pha chế. Trần Cẩn nằm quầy bar nhìn bốn phía, bây giờ tạm thời thích ứng được ở đây rồi, chỉ là nhìn mãi vẫn phát được chuyện gì thú vị cả.

      “Hàn Tinh Tinh, cậu là khách quen ở đây à?” Trần Cẩn nhíu mày hỏi.

      “Gần như vậy, này, cho cậu.” Hàn Tinh Tinh bưng ly rượu đưa cho , Trần Cẩn nheo mắt nhìn tý rồi cấm lấy, ly rượu trước mặt có cả màu xanh lần ít màu đỏ, từ từ trộn lẫn vào nhau , chăm chú nhìn lúc rồi lắc lắc ly rượu, cúi đầu nhấm nháp từng tý, mùi vị rất đều rất được.

      “Hương vị thế nào? Đây gọi là lam sắc chi luyến đó.” Hàn Tinh Tinh chống hai tay quầy bar, nghiêng đầu nhìn .

      Trần Cẩn nghe tên xong liền cứng đờ, nhìn Hàn Tinh Tinh trả lời: “Mùi vi cũng được nhưng tên được cho hay lắm, lam sắc chi luyến, sao cậu đặt là Trái Tim Mùa Thu hay Thiên Chi Thành .”

      Hàn Tinh Tinh tức giận quát : “Cẩn Cẩn, cậu muốn đừng uống tớ ép.”

      Trần Cẩn nhún vai cái, tiếp tục bưng ly uống, rãnh để ý nàng Hàn Tinh Tinh.

      Hai người vui vẻ trêu đùa nhau gã đàn ông đến ôm vai hai rồi : “hai vị mỹ nữ, tối nay có rãnh ?”

      Trần Cẩn chưa kịp phản ứng liền phát đôi tay gã đó ôm chặt eo , cắn răng tức giận : “Chết !” cũng nhìn đối phương là ai, lập tức giơ tay lên đấm, khi định thần lại mới biết người này là người cùng Nhung Hâm Lỗi đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho .

      Trần Cẩn thở hổn hển thu tay lại: “là ?”

      Đoạn Cao Thụy cười xấu xa cúi sát tai : “Cẩn thận tôi kiện tội hành hung cảnh sát đấy.”

      là cảnh sát sao, làm gì có cảnh sát nào giống như đâu?” Trần Cẩn lập tức phản bác.

      Lúc này Hàn Tinh Tinh bưng miệng, tròn mắt rồi chỉ vào Đoạn Cao Thụy hét lên: “Ơ, đây phải là người cũng chàng của Cẩn Cẩn đến đồn cảnh sát sao?”
      “Uh.” Đoạn Cao Thụy nheo mắt rồi buông tay ôm Trần Cẩn ra với hai : “Xin lỗi, làm phiền hai phối hợp với tôi chút.” xong liền ngồi giữa hai người bọn họ, lấy ly rượu trong tay Trần Cẩn uống nhưng ánh mắt lại liếc nhìn người đàn ông đầu trọc đối diện.

      Trần Cẩn khẽ cắn môi rồi gật đầu, muốn xem Đoạn Cao Thụy này cuối cùng muốn giở trò gì.

      Hàn Tinh Tinh chăm chú nhìn vào ánh mắt Đoạn Cao Thụy xem giả như thế nào, nhưng nhìn được lúc mặt liền đỏ bừng.

      Họ xong bàn phía trước lại có người đánh nhau, làm chai với ly bàn rơi xuống vỡ nát hết. Đoạn Cao Thụy biết bứt dây động rừng rồi, bọn chúng chạy trốn. Lúc này quán bar rất hỗn loạn, tiếng hét chói tai liên tục vang lên, mọi người ai cũng chen nhau tìm chỗ chạy trốn.

      Mấy cảnh sát mặc thường phục thấy Đoạn Cao Thụy gật đầu ra lệnh liền đồng loạt xông lên phía trước, Đoạn Cao Thụy liếc mắt nhìn mấy người bàn đối diện rồi nhanh chóng bắt gã đàn ông đầu trọc, còng tay lại giao cho cảnh sát bên cạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :