1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.1


      bước hơi chậm lại, xoay người hướng về phía cúi đầu : “em đánh nhau, Hâm Lỗi, phải tim em. Chuyện này em muốn làm phiền nhưng em sợ chú em biết, lần sau......”

      “Em vẫn còn muốn lần sau, gì em sao?” cắt ngang lời chuẩn bị . Nhìn bộ dạng đáng thương của , sợ mình mắng thêm ít câu nữa khóc cũng nên. Trái tim mền nhũn, dừng lại lát rồi nhàng : “em yên tâm , chuyện này cho sư trưởng biết đâu.”

      “Cảm ơn !” cúi đầu nhìn xuống đất, hôm nay tự tay phá hỏng hình tượng trước mặt mất rồi.

      Nhìn hành động khác thường của , cười mỉm : “được rồi, em về phòng ngủ !”. Nha đầu này làm cho cũng biết gì cho đúng nữa.

      Về đến phòng ngủ, Hàn Tinh Tinh liền kéo tay, tò mò hỏi ngừng hỏi : “Cẩn Cẩn, đó là chàng cậu đó sao? Vừa rồi ở đồn cảnh sát ấy là oai nha.”

      Trần Cẩn đẩy tay bạn, chán nản nằm xuống gường đờ đẫn nhìn trần nhà, niềm tin, hy vọng của bây giờ tan biến chẳng còn sót lại chút nào nữa rồi, lắc đầu: “đừng nữa, tớ bao giờ ai nữa đâu!” rồi vùi mặt vào gối, biết từ đồn cảnh sát ra sắc mặt rất khó coi, thèm nhìn nữa, trước kia dù trước mặt làm cái gì chăng nữa vẫn bao dung, tha thứ hết nhưng bây giờ hết rồi.

      ngờ nghe xong Hàn Tinh Tinh lại ôm bụng cười to: “Cẩn Cẩn, chuyện với cậu vui , tớ là cậu coi trọng chứ có cậu ấy đâu.”

      Nghe bạn thế, chớp mắt rồi nhanh chóng từ giường đưng dậy, tự an ủi bản thân, Trần Cẩn thể vì chút chuyện hỏ mà từ bỏ như vậy được, chỉ mới vào đồn cảnh sát có lần thôi mà.

      Sau khi huấn luyện quân xong, Nhung Hâm Lỗi liền đưa sĩ quan của mình về doanh trại, ngồi trong phòng việc cẩn thận đọc hồ sơ, muốn tìm trong đội trinh sát mấy người bắn tỉa tốt để chuẩn bị cho đợt diễn tập cuối năm.

      “Cốc, cốc, cốc!”

      “Mời vào.” ngẩng đầu lên nhìn, lập tức cười : “lão Hạng, sao lại đến đây, ngồi xuống .” Người tới chính là Hạng Triển Bằng đội trưởng đội trinh sát.

      Nhung Hâm Lỗi chỉ ghế ngồi trước bàn làm việc. Hạng Triển Bằng cười mờ ám rồi ngồi xuống ghế đối diện .

      “Nghe cậu muốn chọn trong đội trinh sát của tôi để huấn luyện thành tay súng bắn tỉa hả? đề cử cho cậu mấy người. Người này có trong hồ sơ của cậu đọc đấy, đối với cậu cũng tệ đúng ?”

      Ba là sư trưởng bộ binh quân khu A nên trong này ai cũng nhường vài ba phần mà lại ghét nhất là những người nhờ chuyện với ba, ở đời là vậy có chuyện gì có thể giấu diếm mãi được nên cả sư đoàn ai cũng biết lại lịch của , nhưng rất cao ngạo, từ khi nhập ngũ cho đến bây giờ là doanh trưởng dùng tính mạng của mình để đổi lấy, nên dĩ nhiên muốn ai bảo nhờ vả ba cả.

      đứng dậy rót nước cho Hạng Triển Bằng, cười : “haha, vậy phải cảm ơn rồi.....” suy nghĩ vài lời khách sáo điện thoại trong phòng vang lên.

      liền bước lại nghe điện thoại ngay: “ Alo, chính ủy, có chuyện gì sao ạ?”

      “Hâm Lỗi, lần nầy cậu định chọn bao nhiêu người để hạch sát vậy, huấn luyện được như thế nào rồi?”

      “Quân số còn chưa xác định, còn chọn, còn chuyện huấn luyện chính ủy yên tâm.”

      “Còn có chuyện nữa, đừng trách chú trước, bé kia lại đến, bảo vệ ngăn được đâu.” Chính ủy tốt bụng trước cho .
      thư hồTrâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.2



      “Cảm ơn chú, cháu biết rồi.” Cúp điện thoạn tựa vào ngế thở dài, lắc đầu cười khổ.

      “Sao vậy, yên lành sao mặt mày biến sắc thế rồi, có người đến thăm cậu, có chuyện gì nữa tôi trước nha.” Hạng Triển Bằng đoán Trần Cẩn đến thăm Nhung Hâm Lỗi nên vội vàng ra về.

      “Được, vậy tôi tiễn nữa, khi nào lập xong danh sách tôi cảm ơn sau.” xem hồ sơ lại lần nữa nhìn Hạng Triển Bằng cười .

      Hạng Triển Bằng ra về, vừa mới ra khỏi phòng lại thấy Trần Cẩn đứng ngoài cửa chờ rồi.

      “Hâm Lỗi.” Thấy hưng phấn kêu lên.

      Thấy tiểu nha đầu này sắc mặt thay đổi nhưng ánh mắt lại sáng lên, trong lòng có chút vui mừng, nhưng tầm mắt dừng lại nơi mấy túi ni lon tay sắc mặt liền hơi tối lại.

      biết dưới gì cả, gọi biết ?” nhíu mày nghiêm mặt .

      “Vào , em cầm gì tay đó?”. vừa dứt lời, nhanh tay đưa cho luôn.

      Bĩu môi nhìn hừ tiếng rồi : “em gọi là đâu, em đưa bánh ngọt đến nè, để buổi tối có đói bụng ăn. Là em tự làm để cảm tạ đại ân đại đức của , cho .” Nhung Hâm Lỗi thản nhiên nhận lấy.

      chăm chú nhìn mới thấy tháng huấn luyện quân đen tí, nhưng cũng ảnh hưởng đến hình tượng tuấn của trong lòng .

      “Tiểu nha đầu, em nghịch ngợm vừa thôi.” đen mặt nhìn bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Tùy thôi, cái gì em cũng nghe, nghe được. Em đưa đồ đến rồi, em về luôn đây.”

      “Em về luôn hả?” hiểu nghi ngờ nhìn , tiểu nha đầu vày vừa đến mà về giống bình thường cho lắm.

      “Dạ, chẳng lẽ nỡ để em về à, thôi, buổi chiều em còn phải học nữa.” xong le lưỡi rồi hướng vẫy vẫy tay.

      Nhìn rời , trở lại chỗ ngồi nhìn túi ni lon trước mặt sửng sốt lúc rồi mới đặt lên giá sách. Nhìn đồng hồ, lấy lại tinh thần nhanh ra cửa hướng về phía gọi to: “em đợi nào...!”

      Nghe gọi liền lập tức dừng, quay đầu khó hiểu nhìn .

      “Này, em ăn cơm chưa đó?” nhíu mày giọng dò hỏi, giọng rất dịu dàng, hơn 12 giờ rồi, đoán chừng giờ cũng chưa ăn trưa.

      cắn cắn môi lắc đầu.

      “Em chưa ăn.”

      , đưa em ăn cơm.” giả vờ chỉnh sửa quần áo rồi về phía cười tiếng.

      Trần Cẩn thấy chủ động đưa mình ăn mừng rỡ nhưng cố gắng kiềm chế hướng gật đầu.

      Hai người vào phòng ăn lại gây ra rất nhiều chú ý ,ai cũng ngừng ăn kinh ngạc nhìn họ, rất kì quái nhưng cũng phải công nhận bé này cũng rất có bản lĩnh, tháng trước doanh trưởng bọn họ còn tránh mặt mà bây giờ lại đưa cùng ăn cơm rồi.
      thư hồTrâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4.3



      Nhưng nhìn từ xa họ cũng rất xứng đôi, Trần Cẩn như chú chim nép vào người , chờ bưng thức ăn đến, hai người bọn họ như vậy lại trở thành bức tranh rất đẹp trong phòng ăn.

      Trì Gia Hựu ăn trưa với chính trị viên Lục Văn Ngạn, ra cả doanh trại ai cũng biết Trần Cẩn có tình cảm với doanh trưởng bọn họ, Lục Văn Ngạn từng bóng gió cho nhưng bị trừng mắt rồi lạnh lùng trả lời: “cậu đừng lung tung.”


      Lục Văn Ngạn nín cười nhìn về phía Nhung Hâm Lỗi gọi: “Hâm Lỗi, cậu mang em ăn cơm à.” Vừa xong, tất cả sĩ quan ăn cơm đó liền cười ầm lên, Trì Gia Hựu ngồi bên suýt phun cơm ra ngoài.

      Nhung Hâm Lỗi lúng túng, tức giận tái mặt, hướng bọn họ quát: “Cười chưa, còn cười nữa tất cả ra sân gập bụng 40 cái cho tôi.” Rồi đen mặt tức giận nhìn Lục Văn Ngạn, ngược lại Trần Cẩn lại thấy như vậy rất tốt.

      Mọi người lập tức ngừng cười, phải là chống đẩy mà là gập bụng, mới ăn xong mà gập bụng chắc bọn họ cũng còn mạng nữa rồi.

      Nhung Hâm Lỗi dem thức ăn đạt lên bàn nhìn Trần Cẩn cười : “Đừng để ý đến bọn họ, em ăn nhiều chút. Thức ăn ở đây được như ở nhà nhưng vẫn ăn được.”

      “Dạ!” nheo mắt nhìn gật đầu, rồi hạ giọng : “em thấy họ cũng đúng mà.”

      “Em mau an .” cầm đũa bất đắc dĩ nhìn .

      chờ lên xe rồi mới trở về doanh trại, hôm nay rất vui vẻ, ngờ lại phá lệ đưa ăn cơm. liền lấy điện thoại thông báo cho Tiểu Hoan luôn.

      Trở lại phòng làm việc, chuẩn bị chương trình huấn luyện, được nữa tiếng lại nhận được điện thoại của chính ủy bảo sư trưởng Trần Hồng Phong gọi lên phòng làm việc.

      Vừa vào phong sư trưởng thấy ông chuyên điện thoại liền gật đầu chào,Trần Hồng Phong liền cúp điện thoại rồi cầm tài liệu xem.

      Xem lúc vẫn thấy Nhung Hâm Lỗi đứng, ông mím môi nhìn hỏi: “Lần này có phát được ai có năng lực , kế hoạch huấn luyện cuối tháng chuẩn bị như thế nào rồi?”

      “Báo cáo! chuẩn bị tiến hành hạch sát còn kế hoạch chuận bị xong, có thể thực bất cứ lúc nào.”

      “Ừ, lần này cố gắng tìm cho được khoảng 50 người.” Trần Hồng Phong nhìn gật đầu, sau đó dừng lại chút rồi ngập ngừng nửa muốn nửa .

      Trần Hồng Phong ngẩng đầu nhìn , đặt tay lên bàn chậm rãi : “Hâm Lỗi, bây giờ chúng ta bỏ qua quan hệ cấp cấp dưới, cậu trả lời cho chú vơi tư cách là người bề , rốt cuộc cậu có tình cảm với Tiểu Cẩn hay ?”

      có.” Trần Hồng Phong vừa hỏi xong liền trả lời luôn cần suy nghĩ.

      “Cháu cần trả lời nhanh như vậy, hãy suy nghĩ thậy kỹ. Dù sao lòng chú vẫn đồng ý cho hai đứa qua lại.” Trần Hồng Phong tựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn kĩ ánh mắt của . muốn bỏ sót bất kì vẻ mặt nào của , ông mốn xem cuối cùng Nhung Hâm Lỗi trả lời thế nào
      thư hồTrâu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.1




      “Chú Trần, cháu có . Làm sao cháu có thể thích em mình chứ, chú là người nhìn cháu lớn lên chú phải người biết chứ.” nóng nãy trả lời, tin chắc là có người đem chuyện lúc nãy cho chú Trần biết rồi.

      “Cháu thích Tiểu Cẩn đừng có che chở cho nó như vậy nữa, để cho hiểu lầm, Tiểu Cẩn cũng còn bé nữa. Đừng làm nó thêm khổ nữa, huống chi trai chú chỉ có đứa con , Dự Lâm chưa tung tích. Chú có ý gì đâu, chỉ muốn cho cháu biết tính tình Tiểu Cẩn rất bướng bỉnh.” Lúc đầu giộng ông vẫn có chút cứng rắn nhưng khi đến trai mình lại dịu xuống.

      Đợi Nhung Hâm Lỗi ra về, ông thở dài nhìn ngoài của sổ lúc, mắt có chút đỏ lên, trong ánh mắt ông có chút bi thương và bất đắc dĩ.

      Trần Cẩn đối với Trần Hồng Phong cũng như Trần Hoan, thậm chí còn quan trọng hơn, ông cho ngôi nhà hạnh phúc, người khác có cái gì cũng thiếu. Đó cũng là câu đầu tiên mà ông với Trần Cẩn khi đón về nhà.

      Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ trở về phòng làm việc, rửa mặt rồi lấy súng tập bắn. Mỗi lần bóp cò bình mục tiêu đều rơi xuống vỡ nát, giống như trong sân chỉ có mình bận tâm đến chuyện gì khác.

      Hít hơi sâu, bóp cò lần nữa, xác định hướng có thể bắn trúng mục tiêu. Hôm nay, Trần Hồng Phong tìm chuyện, ông đồng ý cho hai người bọn họ qua lại nhưng ra là muốn đừng làm phiền Trần Cẩn nữa, từ trước đến nay vẫn luôn coi Trần Cẩn là em , nhưng nếu có tình cảm với phải cắt đứt quan hệ, làm như vậy thấy có chút quá mức.
      Từ doanh trại về, Trần Cẩn liền đến trường học, rồi chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và còn muốn xin thực tập. Thu dọn sách vở để ra về lại bị Hàn Tinh Tinh rủ rê dạo phố, liền gọi điện xin phép tối nay ăn cơm ở nhà.

      Hai người đến nhà hàng tây ăn bữa tối, ra về Hàn Tinh Tinh lại kéo mua quần áo, mặt đỏ bừng chắc là do khi nãy uống rượu vang.

      Hai lảo đảo từ cửa hàng ra ngoài, Hàn Tinh Tinh say rượu mất rồi, nghiêng đầu chớp mắt chăm chú nhìn phía trước, mơ hồ kéo áo Trần Cẩn: “Cẩn Cẩn, cậu mau nhìn xem, chàng của cậu ngồi với kìa.” Lấy tay chỉ vào đôi nam nữ ăn ở phòng trước mặt.

      Nghe Hàn Tinh Tinh Nhung Hâm Lỗi ở gần đây, liền ngây người nhìn theo ngón tay Hàn Tinh Tinh, qua cửa thủy tinh thấy đôi nam nữ ăn cơm, nhất là đó luôn nhìn cười cười, ánh mắt vô tình hay cố ý quyến rũ .

      Nhìn hai người họ như vậy theo bản năng nắm chặt tay Hàn Tinh Tinh, hít hơi sâu, trong lòng khổ sở và chua xót, đứng dậy kéo bạn bạn ngồi xuống ghế dài bên ngoài, bây giờ chỉ muốn biết đó rốt cuộc có quan hệ gì.

      Bên trong phòng ăn, Nhung Hâm Lỗi cùng Thích Vân Hâm chuyện rất vui vẻ. Thích Vân Hâm lấy khăn giấy lên lau miệng rồi cúi đầu vén tóc ra sau cười duyên nhìn : “ba em vẫn thường xuyên nhắc đến , em nghe về nhiều nhưng ngờ.....”.

      Nhung Hâm Lỗi khẽ cười, tùy ý đặt tay lên bàn cười : “ ngờ cái gì?”

      “Uhm, để em suy nghĩ , so với lời họ còn tốt hơn đó. Khó trách họ muốn hai chúng ta cùng ăn cơm.” Rồi cười khẽ, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn nhưng lại thấy mặt lộ ra chút gì khác thường. Ở trong quân đội, cũng gặp mấy lần, tự nhận điều kiện của mình rất tốt, trong nhà ba đời đều là quân nhân, bản thân cũng là quân nhân nữ, lần này theo thủ trưởng đến quân khu, nghĩ đến có cố ý hợp tác cho bọn họ, dĩ nhiên rất vui mừng.

      Trần Cẩn và Hàn Tinh Tinh đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy hai người bọn họ nắm tay nhau ra, tức giận cắn chặt môi, dùng sức nắm chặt tay Hàn Tinh Tinh, đau quá Hàn Tinh Tinh kêu: “tình địch cậu trước mặt kìa, cậu tức giận nhưng đừng nắm tay tớ như thế,......... đau quá, tớ vô tội mà.”

      Thấy khuôn mặt buồn thiu của Trần Cẩn, Hàn Tinh Tinh đưa tay vỗ vỗ vai , vội vàng an ủi: “đừng buồn, có chuyện gì đâu, cậu bình tĩnh ! Cẩn Cẩn, chàng của cậu coi trọng đó đâu,có lẽ họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

      “Bạn bè bình thường, Tinh Tinh đó chỉ là cái cớ thôi, ấy ngay cả tay tớ cũng chưa chạm qua nhưng lại nắm tay đó. nhíu mày, khổ sở nhắm mắt.
      thư hồTrâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5.2




      “Dạ, dạ, xin đại gia bớt giận, nếu đại gia cứ đánh tiểu nhân .” Hàn Tinh Tinh liền buông tay cầu xin tha thứ.

      Lúc ra về, đến bãi đỗ xe Nhung Hâm Lỗi rất lịch thay Thích Vân Hâm mở cửa xe, nghĩ Hàn Tinh Tinh lại kéo Trần Cẩn lên xe taxi theo dõi hai người kia.

      “Bác tài, giúp tôi đuổi theo chiếc xe trước mặt.” Hàn Tinh Tinh xong rồi nắm tay Trần Cẩn: “để cho ấy giải thích .”

      “Tinh Tinh, cậu tin hay , ấy biết chúng ta theo dõi đấy...” ủ rũ cúi đầu xuống, nắm chặt tay bạn.

      “Biết thế nào, cẳng lẽ cậu muốn biết cho rằng hay sao?” Hàn Tinh Tinh lập tức phản bác lại.

      “Muốn.” bĩu môi gật đầu cái.

      “Vậy hãy hỏi ấy .”

      Xe taxi vẫn bám theo xe Nhung Hâm Lỗi cho đến khi thấy xe dừng lại, Nhung Hâm Lỗi xuống xe mở của cho Thích Vân Hâm.

      Thích Vân Hâm nhìn về phía vẫy vẫy tay chào: “tạm biệt, hẹn gặp lại!”.

      “Uh.” Nhung Hâm Lỗi hời hợt đáp lời.

      Trần Cẩn bị Hàn Tinh Tinh đẩy xuống xe nhưng dám lên tiếng gọi , trốn sau cây yên lặng từ phía xa nhìn chào tạm biệt Thích Vân Hâm.

      “Nhìn cũng đủ rồi đấy.” Nhung Hâm Lỗi nghiêm mặt nhìn về phía .

      Trần Cẩn trốn phía sau giật cả mình, xem ra đúng là biết theo dõi . cúi đầu từ phía sau cây ra, sau đó lấy hết dũng khí nhìn vào mắt .

      chỉ chăm chú nhìn vào , cũng tức giận, nhưng nhìn ánh mắt của biết mình có chỗ dung thân nữa rồi. Nhung Hâm Lỗi cũng ngờ tiểu nha đầu này còn dám theo dõi , cũng nghĩ xem là ai mà dưới mắt còn làm ra cái trò này.

      Lúc này Hàn Tinh Tinh từ trong xe nhô đầu ra nhìn Trần Cẩn lớn: “Cẩn Cẩn, tối nay nhờ ấy đưa cậu về nha, tớ có việc phải về trước.” Rồi gật đầu chào hỏi Nhung Hâm Lỗi và ngênh ngang rời .

      theo lâu như vậy em muốn làm gì?” trầm mặt hỏi .

      lúc nãy là ai vậy, bạn ? phải chưa có bạn sao, kể từ khi chia tay với chị Phó Lâm.....”.

      “Tiểu Cẩn, có bạn hay có liên quan gì đến em sao?” vừa nghe thấy Trần Cẩn nhắc đến Phó Lâm, liền nhíu mày nhưng giọng vẫn rất lạnh nhạt.

      “Đương nhiên là có liên quan, bởi vì em thích !” hề trồn tránh ngược lại to gan trả lời rồi bước thêm mấy bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

      Đây là lần thứ hai đứng gần như vậy, hôm nay mặc áo sơ mi màu xám,thân hình rất hoàn mĩ, ăn mặc tùy tiện nhưng nhìn lại rất dịu dàng.

      chăm chú nhìn khẽ lắc đầu cười: “Tiểu Cẩn, hôm đó ở trường học rồi chẳng lẽ em hiểu sao?” vậy làm cho còn chỗ trốn nữa rồi. Gương mặt tuấn tú của bỗng áp lại gần, làm cho hô hấp cũng có chút khó khăn nhưng lấy hết dũng khí, nhón chân gần sát mặt : “thế nào, có phải cảm thấy em thể đùa giỡn ?”.

      Hơi thở thở quá gần , ngờ lại dám trêu đùa như vậy, đầu nóng lên, môi mím chặt lại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn lúc.Chương 5.3



      gật đầu khẽ cười tiếng, lấy tay bóp chặt cằm và áp lên thành xe rồi đột nhiên hôn , đưa đầu lưỡi vào trong miệng , thô bạo hôn. Trần Cẩn tròn mắt nhìn , thân thể khẽ run, muốn như vậy nhưng lại bị ôm chặt hơn, chưa từng nghĩ tới chuyện chủ động hôn mình làm cho thấy chút cảm giác vừa xa lạ vừa thân mật, đẩy ra mà ngược lại sau khi thích ứng vòng tay ôm cổ nhiệt tình đáp lại.

      hít hơi sâu, ôm chặt , hai người dán chặt vào nhau chút khe hở, chỉ muốn kiềm chế bản thân nghĩ về nữa thôi, tiếp tục hôn chiếm thành đoạt đất, xung quanh chỉ còn lại tiếng hít thở, muốn nghĩ đến nhưng môi lại có cảm giác đau đớn.

      Cùng lúc đó hông có cảm giác đau làm cho bừng tỉnh, dùng sức bấm vào eo , thở hổn hển nhìn , giọng của có chút khàn khàn: “em cắn ?” trong mắt bây giờ có chút sâu xa khác thường.

      “Là cắn vào đầu lưỡi của em, em....em sao thể cắn ?” bất mãn nhìn mắng nhưng xong lập tức cúi đầu dám nhìn vào nữa. ra hôn căn bản cũng có gì tốt đẹp giống như Tiểu Hoan và Hàn Tinh Tinh , ngoại trừ khó thở cùng với cảm giác đau đau tí chẳng cảm nhận được chút tình cảm nào trong đó. ra trong lòng hiểu ,chỉ là do thích thôi, thích làm sao có tình cảm trong đó.

      nâng cằm lên, ép nhìn thẳng vào mắt , cũng có ý định buông ra, mắt đỏ lên, cúi đầu sát tai tàn nhẫn : “Muốn chơi đùa với ? Tiểu Cẩn sợ em chơi nổi đâu! Em nên nhớ là quân nhân nhưng cũng là đàn ông!” rồi buông ra, đến mở cửa xe.

      chơi nổi, nghe vậy cắn chặt môi, kiềm chế khổ sở trong lòng, im lặng gì.

      “Lên xe, đưa em về nhà.” lạnh lùng ra lệnh.

      chưa kịp phản ứng kéo lên xe làm cho té ở ghế ngồi, liền nghe bên cạnh: “Tách.” nhanh chóng đóng cửa xe, liền nhanh tay mở cửa xe để xuống nhưng cửa xe bị khóa, nghiêng đầu sang bên thấy ngồi cạnh, thể làm gì đành phải chấp nhận.

      cần. Em tự về được, em cần đưa về, Nhung Hâm Lỗi, em ghét . cố ý làm cho em ghét đúng ? Em cho biết, em vẫn còn thích . Em thích 6 năm chứ phải mới hai ngày, muốn bỏ là bỏ được, nghe em thích 6 năm rồi!”

      nghe mà giật mình ánh mắt sửng sốt nhìn hồi lâu, rồi nghiêng đầu lái xe: “Tiểu Cẩn em phải nhớ , vừa rồi là do em quyến rũ . Hơn nữa chỉ xem em là em thôi. có cách nào thích em của mình được.” biết Tiểu Cẩn thích từ 6 năm trước, vẫn cho rằng chỉ là ngộ nhận thôi, ngờ tình cảm dành cho lâu như vậy rồi.

      những lời kia làm cho Trần Cẩn vừa nghe xong liền nổi giận: “Dừng xe, em về trường, em muốn về nhà.” vừa nghiêng đầu vừa kéo tay lại nhưng thấy nhúc nhích gì cả.

      “Vậy đưa em về nhà!” khẩu khí của có chút lạnh lùng.

      “Nhung Hâm Lỗi, nghe hả? dừng xe, dừng ven đường là được, em tự bắt taxi về, làm phiền nữa đâu!” hét lên với .

      “Về dưới nhà dừng xe, bây giờ khuya rồi, biết chưa? Em đừng có mà hồ đồ, im lặng! Đừng có mà quậy!” cũng còn kiên nhẫn nhìn tiểu nha đầu bên canh quát lớn. quát lớn làm cho sợ hồi lâu, trả lời chỉ có thể cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn .
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :