1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2


      bị dùng sức đẩy lùi ra sau mấy bước, ngạc nhiên nhìn chạy nhanh vào nhà bất đắc dĩ lắc đầu, cũng biết có tình cảm với từ lúc nào.

      dám đuổi xuống xe, thang máy vừa dừng lại ở tầng 17, liền xoay người vào nhà, còn chưa đủ tuổi,nghĩ đến đây ão não cốc đầu, tức giận nghĩ mình ngốc lúc nãy nên hôn môi chứ hôn má làm gì biết!.

      “Chú, thím. Cháu về rồi ạ!.” cúi đầu cởi giày vào nhà. Hứa Văn thấy về liền hỏi: “Tiểu Cẩn hôm nay Hâm Lỗi đưa cháu về à?” rồi rót nước cho . Trần Hồng Phong tựa vào ghế sa lon, gập báo để lên bàn rồi mới hỏi : “Tiểu Cẩn, hôm nay cháu đến trường Hoan Hoan xem mít tinh à?”

      “Dạ.” Trần Cẩn nhận lấy ly nước uống mấy ngụm rồi chạy đến dưới điều hòa để ngồi, thấy chú thím vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình, để ly nước xuống, bĩu môi: “đừng mà, chú thím đừng nhìn cháu với ánh mắt đó được , bọn cháu có gì cả.”

      “Ôi, Tiểu Cẩn nhà ta xấu hổ rồi, nhưng mà Hâm Lỗi được đâu.” Trần Hồng Phong cười cười trêu chọc , rồi nghiêm mặt .

      “Vì sao?” Trần Cẩn khó hiểu nhìn về phía Trần Hồng Phong hỏi.

      Cảm thấy khí có chút bất hòa, Hứa Văn vội kéo Trần Cẩn lại, hướng Trần Hồng Phong bất mãn : “được hay cũng phải do quyết định, mặc dù Hâm Lỗi hơn Tiểu Cẩn 10 tuổi nhưng em thấy thế là đẹp mà, chuyện của bọn trẻ để chúng tự sắp xếp .”

      “Chỉ sợ là Tiểu Cẩn chúng ta đơn phương mà thôi.” Trần Hồng Phong vừa liếc nhìn vừa chế nhạo rồi tiếp tục đọc báo.

      Nghe chú vậy, Trần Cẩn liền nổi giận, đến sa lon lấy báo trong tay chú: “chú, chú thể đề cao chí khí của người khác mà dập tắt oai phong của cháu, làm thôi nếu làm cháu nhật định theo đuổi được ấy.” xong liền quay về phía chú mình chào theo nghi thức quân đội.

      Thứ năm học Trần Cẩn bận rộn tìm công ty để thực tập, buổi sáng đến võ quán học, vừa mới ra khỏi cửa, vừa nóng vừa lạnh làm đau đầu hoa mắt, về đến nhà liền mở điều hòa nằm chữ đại giường, huấn luyên quân cũng gần xong rồi, biết bây giờ như thế nào, ngày nào cũng nóng bức Tiểu Hoan có chịu được nữa.

      Vừa nghĩ tới đây điện thoại đổ chuông, Tiểu Hoan gọi.

      “Trần Hoan, bây giờ nghỉ trưa em dám gọi điện thoại cho chị à, sợ bi bắt sao?” tức giận với Tiểu Hoan, nghĩ ràng nha đầu kia chịu nổi gọi cho kể khổ.

      “Chị, em bị cảm nắng rồi nằm ở phòng y tế, chị đến thăm em .”

      “Cái gì, em bị cảm nắng, đỡ tí nào chưa? Chị ....chị đến được sao?”Trần Cẩn lập tức đứng dậy khẩn trương hỏi em.

      thừa, em bị cảm nắng nhưng giờ sao rồi! Chị sao thể đến trường em, huyện quân được hơn nửa tháng rồi, chị muốn gặp Hâm Lỗi sao, chí khí lúc trước của chị đâu rồi! Em tạo cơ hội giúp chị đó, cho chị biết ở đây ấy được rất nhiều sinh viên nữ hâm mộ”.

      “Chị này, em bị bệnh mà vẫn muốn tạo cơ hội giúp chị, chị mà được sao!”.

      Trần Cẩn nằm giường suy nghĩ cuối cùng hạ quyết tâm, đứng dậy mặc quần áo, trang điểm, vừa ra khỏi phòng liền gặp thím chợ về.

      “Tiểu Cẩn, cháu đâu đấy?”

      muốn thím lo lắng nên chuyện của Tiểu Hoan nên lập tức trả lời: “cháu tới võ quán tý thím ạ.” xong liền luôn.

      “Nhớ về sớm ăn cơm nhé!” Hứa Văn hướng phía cửa lớn.
      Trâu thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.3


      Đến trường học của Tiểu Hoan, hỏi phòng y tế, mới đến cửa phòng thấy Tiểu Hoan mệt mỏi tựa vào ghế, sắc mặt khó coi ngay cả môi cũng trắng bạc. Bên cạnh có ly nước sôi, cách vách cũng có mấy sinh viên vì huấn luyện quân mà phải vào đây.

      “Trì Gia Hựu đâu?” Trần Cẩn nhíu mày hỏi rồi lấy cho Tiểu Hoan ly nước ấm khác.

      huấn luyện, lúc nghỉ có cùng với Hâm Lỗi đến thăm em.” Trần Hoan nhắm mắt nghiêng đầu vào thành ghế trả lời.

      Hâm Lỗi rảnh, chỉ thỉnh thoảng kiểm tra thôi. Chị có muốn gặp ấy , ấy ở văn phòng đó.”

      “Được rồi, bây giờ chị ở đây chuyện với em, chờ em truyền nước xong , bị như vậy mà vẫn nhiều thế sao?”

      Trần Hoan vừa nhấc tay hoa cả mắt, tức giận : “đó phải là em giúp chị sao!”.

      Trần Cẩn nghe xong liền nín cười, lắc đầu: “muốn giúp chị em cũng khỏe lại ”.

      chờ Tiểu Hoan truyền nước xong, trả tiền thuốc rồi cầm mũ đưa cho Tiểu Hoan. Lúc này cửa phòng mở ra, là Gia Hựu với Nhung Hâm Lỗi. Trì Gia Hựu vừa vào phòng liền đến bên Tiểu Hoan ân cần hỏi han.

      hơn chút nào chưa, em còn thấy đau đầu nữa .”

      Thấy , Nhung Hâm Lỗi chỉ hơi ngạc nhiên rồi liền nhìn cười cười.

      thấy xấu hổ liền buông tay Tiểu Hoan ra: “hai cũng đến mà bây giờ cũng muộn rồi, thím còn chờ em về nữa, Tiểu Hoan chăm sóc bản thân cho tốt đó, em...em về trước.”

      Dừng lại trước mặt Gia Hựu nghiêm túc : “ Gia Hựu, em giao Tiểu Hoan cho , đừng để con bé lại phải vào đây nữa.” Rồi vẫy tay chào Tiểu Hoan mà nhìn đến Nhung Hâm Lỗi bên cạnh.

      Ra khỏi phòng y tế, thể kiềm nén được cảm giác mất mát trong lòng, nhanh mà trời lại nóng bức, vừa vừa ngừng lau mồ hôi, Nhung Hâm Lỗi vẫn theo phía sau .

      theo em làm gì?” dừng lại nhìn dò xét.

      tiễn em.” nhìn nghiêm mặt trả lời.

      phải Tiểu Hoan bảo tiễn em đấy chứ?” để tay sau lưng nghiêng đầu nhìn cười, tò mò biết vì sao hôm nay lại nhiệt tình như thế.

      phải.” Nghe trả lời vậy làm tâm tình tốt hẳn lên.

      Sau lúc, : “ biết là Tiểu Hoan gọi em tới.”

      “Ý của là gì?” biết muốn gì nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn hỏi.

      “Từ trước đến nay, vẫn xem em là em nên thể tiếp nhận tình cảm của em được, em còn , chưa hiểu đâu.” Rồi cười khẽ, sau đêm hôm đó biết thích mình, thích nên phải cho ràng, muốn bị tổn thương, chỉ là hiểu bé này thích từ khi nào!”.

      “22 tuổi rồi mà còn ư? Vậy cho em biết thích kiểu phụ nữ như thế nào?” nhụt chí bước lên chất vấn .

      Vẻ mặt thay đổi nhưng lùi về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với .

      thích như thế nào quan trọng, quan trọng là thích người như em.” Giọng của có phần lạnh nhạt và tuyệt tình.

      Trần Cẩn mím môi nhìn lúc, bây giờ mới biết làm việc gì cũng dứt khoát dây dưa dài dòng, ngay cả từ chối cũng như vậy.

      cúi đầu cười buồn, trong lòng chẳng dễ chịu tí nào: “em phải kiểu người thích nên thể dùng quan điểm của để đánh giá tình cảm của em. Em biết vì sao muốn tiễn em ra đây, đưa đến cổng trường là được rồi, em tự bắt xe về làm phiền nữa.”

      đưa mắt nhìn theo nhưng trong lòng lại nhớ đến đêm bị hôn trộm. Đêm đó ánh mắt của cũng kiên định nhìn ,ghé sát tai , giọng giống như giọng vừa với . Nghĩ đến đây lắc đầu, hít sâu hơi, biết có hiếu ý hay , xem ra đầu cũng có vấn đề rồi.
      thư hồTrâu thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.1


      Từ đó về sau, đến trường thăm Tiểu Hoan nữa cho dù Tiểu Hoan đe dọa hay dụ dọa như thế nào, nhưng đồng nghĩa là bỏ cuộc. Đối với Nhung Hâm Lỗi, vội chờ hết thời gian huấn luyện quân , còn có rất nhiều cơ hội.

      gặp phải ít phiền não, học cấp ba lúc gần thi đại học muốn thi trường quân đội, chú nghe xong liền liền giận tím mặt mắng hồi rồi tuyên bố chỉ cần có ông còn ở đó đừng nghĩ đến việc thi vào quân đội, ý nghĩ đó được thực liền lén học võ ở bên ngoài. nghĩ sễ cố gắng “văn võ song toàn”, số việc phải cố gắng hết sức sau này rồi hối hận.

      Bởi vì ba hai người là chiến hữu vào sinh ra tử, nên cũng vậy. 15 năm trước, 8 tuổi, ba Trần Hồng Khải hy sinh khi thực nhiệm vụ, ngay cả lễ tang của ba cũng dám , ngày đó hai và chú tìm khắp nơi, nhưng cuối cùng là tìm thấy trốn trong tủ quần áo, khi đó đối với chỉ người hay chơi đùa cùng thôi.

      Sau này, được chú thím chăm sóc, hai người mất liên lạc. Hai người gặp lại là chuyện của 9 năm sau, sư đoàn của chú với sư đoàn khác diễn tập quân trong tháng, diễn tập xong đoàn trưởng Hồng quân cùng đoàn trưởng Lam quân dẫn người nhà liên hoan.

      Lần liên hoan này, người của quân đoàn đến ít, các sĩ quan tụ tập lại chỗ thi nhau uống rượu, đúng lúc này cửa mở ra, là Nhung Hâm Lỗi đến, thức ăn cũng chưa gắp xong, ngẩng đầu nhìn người quân nhân trước mặt. chỉ thấy quen quen biết gặp ở đâu rồi, bộ quân trang người làm thêm oai phong và hiên ngang, thể thừa nhận là người tuấn nhất đơn vị của chú . kinh ngạc nhìn mất mấy giây, tư nhiên nhìn về phía khẽ mỉm cười.

      Đối với chủ động của làm có chút chống đỡ nổi, mặt đỏ lên rồi cúi đầu.

      “Hâm Lỗi đến đây, ngồi bên cạnh chú này!”.Trần Hồng Phong uống rượu khá nhiều kéo lại ngồi bên cạnh Trần Cẩn.

      Sĩ quan ngồi đối diện cầm cái chén đến vỗ vỗ vai : “Hâm Lỗi, nghe đoàn trưởng biểu của cháu trong lần diễn tập này rất tốt, mạnh mẽ đánh phủ đầu đánh thắng trận này.”
      Nhung Hâm Lỗi cúi đầu trả lời: “lần này là công của tất cả mọi người mà.”

      Rồi hai cùng vỗ vỗ vào vai nhau, tất cả mọi người cùng cười ầm lên, ngừng chúc rượu. Cả bữa ăn cơm thấp thỏm yên, có cảm giác gặp người này ở đâu mà nhớ nỗi.

      Sau khi cơm nước xong, Trần Cẩn ra ngoài dạo mình, cảm nhận khí mát mẻ trong sân huấn luyện, tâm tình cũng thư thái hẳn, nhận thấy có ai đứng sau lưng vỗ vào vai .

      “Tiểu Cẩn!” Nhung Hâm Lỗi nhìn về phía cười .

      xoay người nhìn ngẩn ra lúc, người này có khuôn mặt rất đẹp.

      đẹp trai, là?” nhìn chằm chằm rồi hỏi.

      “Thế nào, nhận ra nữa hả? là con trai bác Nhung, Hâm Lỗi này! Ngày xưa em ngày nào cũng theo chơi khắp nơi mà, nghĩ lớn như thế này rồi đó mà còn càng ngày càng xinh đẹp.” xong vẫn quên vuốt tóc , ánh mắt còn rất dịu dàng.

      Trần Cẩn lùi về phía sau mở to mắt nhìn , ra vị soái ca này là con trai bác Nhung, là người trong tang lễ của ba đưa đến mộ ba. Lúc đó, 26 tuổi là Đại đội trưởng sư đoàn của chú còn chỉ mới 16 tuổi.

      Trong mắt , cái gì cũng tốt chỉ có điều chịu được ánh mắt thương hại của dành cho .

      Có lẽ tình cảm dành cho bắt đầu từ lúc ấy, từ khi đó trở mỗi khi rãnh rỗi đều đến doanh trại thăm chú để được nhìn thấy .

      về đến nhà là 1 giờ, bạn Hàn Tinh Tinh giục về trường. Về đến kí túc, Hàn Tinh Tinh ở phòng mà gọi điện cũng chẳng bắt máy.
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.2


      Vừa mới ra khỏi cửa kí túc thấy mọi người xúm lại, càng ngày càng đông, tò mò lại xem liền thấy hai sinh viên nữ đánh nhau nhưng có ai ra can ngăn mà chỉ đứng bên xem góp vui, là Hàn Tinh Tinh cùng bạn nữ phòng bên cạnh đánh nhau, chưa biết thăng thua nhưng bây giờ Hàn Tinh Tinh yếu thế rồi.

      Hàn Tinh Tinh bị đó túm lấy tóc thả. Hai người ai cũng bị thương rồi nhưng chẳng thấy ai lên can ngăn cả, Trần Cẩn liền xông về phía trước tách hai người ra, giữ chặt tay Hàn Tinh Tinh lại quát: “Tinh Tinh đừng đánh nữa?”

      “Trần Cẩn, cậu đừng ngăn mình, mình phải cho ta bài học.” Trần Cận lườm Hàn Tinh Tinh cái, ngờ bạn hất tay ra làm lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

      Hai lai tiếp tục đánh nhau, Hàn Tinh Tinh kéo đó xuống từ cầu thang, Trần Cẩn bị hành động này dọa ngây người, thấy bạn đó sắp ngã xuống, kịp suy nghĩ liền chạy tới đỡ, cả hai người bị ngã xuống nhưng lại nằm phía dưới thành đệm thịt, đau mà khóc ra nước mắt.

      biết ai báo cảnh sát, xe cảnh sát đến cổng trường, thấy hai cảnh sát xuống xe bắt luôn cả Trần Cẩn lên xe. kinh ngạc nhìn cảnh sát to: “ cảnh sát, bắt sai người rồi!”

      “Có gì oan uổng về đồn rồi sau!” cảnh sát liếc mắt nhìn trả lời. Phiền phức nhất là loại sinh viên rảnh rỗi có việc gì làm, gây rối thêm việc cho bọn họ, nhưng cũng ngờ lần này là hai sinh viên nữ.

      “Gì? Còn phải viết biên bản, tôi có phạm pháp đâu!” Trần Cẩn tức giận .

      Có nghĩa là, là đồng phạm nên cũng phải đưa về đồn cảnh sát.

      Lớn như vậy nhưng đây là là lần đầu tới đây, nhìn khắp xung quanh nhưng giống trong suy nghĩ của cho lắm, viết xong biên bản, hai người bị giam lại ở phòng tạm giam.

      bạn kia được cảnh sát đưa bệnh viện kiểm tra.

      Quan sát xung quanh phòng tạm giam, vách tường loang lổ, cửa vào lạnh lẽo, Trần Cẩn liền vỗ cho bạn mấy cái, nghiến răng nghiến lợi : “Hàn Tinh Tinh, cậu đánh nhau với người khác vào đồn cảnh sát còn kéo mình vào đây làm gì? Làm thế nào bây giờ?”

      ngờ Hàn Tinh Tinh nhìn cười gian : “ ở đây thôi, mà ngờ cậu cũng nghĩa khí đấy chứ. Hai chúng ta cùng vào sinh ra tử.”

      Hai người nghiêng đầu ngồi chổm hổm mặt đất, giống như hai pha phách, ngang ngược.

      Trần Cẩn lắc đầu đẩy bạn xuống: “thôi , tớ muốn chung hoạn nạn với cậu đâu, cùng cậu hưởng giàu sang được, mà cậu đánh nhau ở đâu đánh lại tìm ngay cổng trường đánh nhau! ở trước mặt nhiều người như thế mà đánh nhau, làm bạn với cậu sai lầm.”

      “Tại đôi cẩu nam nữ kia khoe khoang trước mặt tớ, ta xúc phạm tớ, tớ tức điên lên liền cho ta bạt tai, nhưng ta đánh lại tớ thế là đánh nhau luôn.” Hàn Tinh Tinh bất đắc dĩ trả lời với bộ dạng quan tâm.

      Lần này Trần Cẩn nhào tới mắng: “chị hai, vì chút chuyện của kẻ vứt bỏ cậu như ta cậu làm thế có đáng ? Lập tức gọi điện cho ba cậu bảo lãnh cho chúng ta ra nếu chúng ta phải qua đêm ở đây đó. biết trường xử phạt chúng ta như thế nào đây? ở đây buổi tối nhiều muỗi, côn trùng, tớ sợ, tớ muốn qua đêm ở đây.” Nghĩ đến đó mà nổi cả da gà lên.

      được, nếu ba tớ biết tớ vào đây chừng muốn tớ ở đây thêm mấy ngày nữa ấy chứ, Cẩn Cẩn cậu thể đẩy tớ vào hố lửa.” Hàn Tinh Tinh nức nở .

      “Yên lặng, hai vẫn còn chuyện được sao?” nghe được bên này có tiêng ồn, cảnh sát liền lại nhìn hai .

      Hai yên lặng nhìn nhau biết trả lời làm sao. Cuối cùng, Trần Cẩn mặt dày gật đầu cái: “tạm được.”

      “Tạm được, vậy chờ thêm .” Đồng chí cảnh sát nhìn đáp lại
      thư hồTrâu thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3.3


      Thấy đồng chí cảnh sát căn bản có ý thả hai người ra, trừ Nhung Hâm Lỗi ra bây giờ Trần Cẩn nghĩ rà là ai có thể bảo lãnh cho ra ngoài, nếu chú co mà biết chết chắc luôn.

      Rất tình nguyện nhưng vẫn phải lấy điện thoại ra gọi cho biết tình cảnh bây giờ của .

      ăn cùng Đoạn Cao Thụy nhận được điện thoại của Trần Cẩn, nhíu mày nhìn điện thoại chút rồi mới nghe máy, sau đó bỏ đũa xuống nhìn Cao Thụy : “cậu ăn , tôi đây có chút việc.”

      “Đợi chút.” Đoạn Cao Thụy dập tắt thuốc híp híp mắt ngẩng đầu nhìn vui : “Chuyện gì, tại sao mỗi lần hai chúng ta họp mặt cậu đều có chuyện là sao?”

      Nhung Hâm Lỗi nghiêm túc trả lời: “bạn tôi bị cảnh sát bắt, tôi phải bảo lãnh ấy.”

      Đoạn Cao Thụy nghi ngờ nhìn lúc, sâu đó cười to mấy tiếng: “tôi cậu còn có bạn như thế đó, được, tôi đưa cậu , có tôi ở đó mọi chuyện dễ giải quyết hơn.” Rồi bước đến khoác vai Nhung Hâm Lỗi cười mờ ám.

      đến đồn cảnh sát 10 giờ tối, Đoạn Cao Thụy vẫn còn theo sau lưng. Người của đồn cảnh sát thấy Đoạn Cao Thụy liền bước tới chào hỏi: “Đoạn đội trưởng sao lại đến đây?”

      Đoạn Cao Thụy đến bàn bên cạnh bàn làm việc của cảnh sát ngồi xuống, nhận thuốc lá từ ngưới cảnh sát lúc nãy, rồi đưa thuốc là cho Nhung Hâm Lỗi nhưng nghiêm mặt : “Tôi hút thuốc lá.”

      “Em tôi gây chuyện cho nên tôi đến để bảo lãnh cho ấy. Nghe kiểm tra, kia sao đúng ?”. Đoạn Cao Thụy tựa vào ghế, nheo mắt hút thuốc nhìn rất bất cần đời hỏi, có ý là người bị hại có chuyện gì mà cũng truy cứu trách nhiệm có phải nên thả người .

      “Là em của à, người nhà mình cả. Tiểu Vương, mau thả hai ấy ra .” Đồng chí cảnh sát liền lập tức trả lời. Đoạn Cao Thụy vừa đến, đồn canht sát liền lập tức thả hai ra.

      Ra tới cửa Trần Cẩn liền thấy Nhung Hâm Lỗi chuyện với người mặc đồng phục cảnh sát, vẫn cúi đầu dám nhìn .

      Đoạn Cao Thụy nhìn theo mắt của Nhung Hâm Lỗi, biết người bạn đó của Nhung Hâm Lỗi nhất định là Trần Cẩn, Đoạn Cao Thụy nhìn trước mặt làm cho kinh ngạc, nhìn rất xinh đẹp, tóc thẳng dài ngang vai, mặc áo sơ mi trắng, thân thể gầy gò, nhìn thế nào cũng giống là người gây đánh nhau.”

      Sửng sốt nhìn chằm chằm vào trước mặt rồi quay lại nhìn Nhung Hâm Lỗi cười khẽ : “Là bé này à, nhìn ấy giống người như vậy cho lắm, mà bé này là ai đấy, rất xinh đẹp.” Câu cuối cùng ghé sát tai Nhung Hâm Lỗi mới .

      “Là em của tôi!” Nhung Hâm Lỗi lạnh mặt trả lời.

      “Vậy sao, cậu có bao nhiêu em vậy! Tiểu tử, cậu đừng lén lút đương nha.” Đoạn Cao Thụy vỗ vào của rồi cười to.

      Nghe vậy, Hàn Tinh Tinh bên bật cười, kéo kéo áo Trần Cẩn.

      Nhung Hâm Lỗi đanh mặt lại, cố ý né tránh chuyện này: “Cậu đừng bừa, chuyện hôm nay chưa đủ phiền sao, tôi đưa hai ấy về trước !”.

      “Được, cậu !” rồi vỗ vỗ vào vai Nhung Hâm Lỗi.

      Đoạn Cao Thụy vừa rời khỏi đồn cảnh sát, ánh mắt của liền tập trung người Trần Cẩn.

      “Rốt cuộc là chuyện gì, dám to gan để đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho em, giải thích vì sao em lại đánh nhau.” trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi .khi và Đoạn Cao Thụy ăn cơm, đúng lúc gọi điện đến, mình ở đồn cảnh sát làm ngẩn cả người, còn tưởng rằng có chuyện gì, càng nghĩ tới Đoạn Cao Thụy cùng đến đồn cảnh sát. Đến nơi mới biết đánh nhau với người khác nên mới bi bắt, người kia được cảnh sát chở bệnh viện kiểm tra.

      “Em đánh nhau, em chỉ can ngăn bon họ đánh nhau thôi, ai biết cảnh sát cho em là đồng phạm nên bắt em đó chứ.” Trần Cẩn uất ức trả lời .

      Lúc này sắc mặt của Nhung Hâm Lỗi càng thêm khó coi.

      Thấy tình hình có chút đúng, Hàn Tinh Tinh vội kéo Trần Cẩn qua bên thay giải thích: “là em đánh nhau, cậu ấy chỉ ngăn em lại thôi, cậu ấy đánh nhau đâu.”

      Sau khi lên xe, hai người cũng chẳng ai lên tiếng, xe dừng lại trước cổng trường, Hàn Tinh Tinh đẩy cửa xe, chào Nhung Hâm Lỗi rồi chạy về phòng trước.

      Lúc này thở Trần Cẩn cũng chẳng dám thở mạnh lên tiếng: “em lên phòng đây.” rồi mở cửa xuống xe.

      “Đứng lại!” ánh mắt sắc lạnh, gọi lại theo thói quen.
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :