Chương 39.
“Được, lúc này có gì em cũng nghe.” Hiếm khi thấy Nhung Hâm Lỗi dễ tính đáp ứng như vậy. Trần Cẩn lại ăn qua loa vài miếng cơm.
Nhìn Trần Cẩn phấn khích như thế, bật thốt lên suy nghĩ trong lòng: “Vậy lấy thân báo đáp sao?”
Trần Cẩn nhìn Nhung Hâm Lỗi cười xấu xa hỏi ngược lại mình, đầu tiên là nheo mắt lại quan sát lúc, “Chuyện đó dĩ nhiên em cầu còn được nha.” Nhìn Trần Cẩn lên tiếng cho đáp án hài lòng, nụ cười mặt Nhung Hâm Lỗi kiềm chế được sâu thêm vài phần. Kể từ khi ở cùng chỗ với Nhung Hâm Lỗi, Trần Cẩn phát hình tượng bây giờ và khó tính trước khi quen khác nhau trời vực. có chút thích ứng được với tương phản như vậy, lúc hai người ở cùng chỗ đều với chuyện bất chính, thậm chí trắng trợn giở trò, hơn nữa mỗi lần về nhà đều có thể lực dồi dào ép khô .
“Đây là em tự , đến lúc đó đừng đổi ý.” Mắt Nhung Hâm Lỗi sáng lên, đầu tiên là ánh mắt sâu xa nhìn lúc, sau đó nghiêng người thầm bên tai nhấn mạnh .
Trần Cẩn nghe xong hăng hái ăn hết đồ ăn còn sót lại mẩu cũng để thừa, sau khi ăn xong tự giác rửa bát, ngờ vừa mới cầm bát đũa đứng dậy, Nhung Hâm Lỗi liền lạnh lùng đoạt lấy bát đũa của , “Để .” Giọng điệu cho phép động vào, biết tại sao lời này rơi vào tai Trần Cẩn lại cực kỳ dễ nghe, biết từ lúc nào hình như hai người từ từ phân chia công việc, lo chuyện phòng bếp, Trần Cẩn phụ trách những việc còn lại.
ra phải chuyện gì cũng bỏ mặc cho Nhung Hâm Lỗi tự thân vận động, chủ nhật rảnh rỗi giúp giặt quân phục, hoặc làm chút việc nhà, đối với mà cuộc sống như vậy hình như cũng rất hưởng thụ.
đứng trước cửa nhìn chằm chằm bóng dáng Nhung Hâm Lỗi lúc, vóc người cao lớn, đứng cặm cụi rửa bát, nhìn cảnh tượng như vậy khiến Trần Cẩn trong nháy mắt sinh ra ảo giác bọn họ giống như sớm thành gia đình. Nhung Hâm Lỗi báo cáo kết hôn được phê duyệt, nhưng trong tiềm thức biết Nhung Hâm Lỗi định khi nào mới hoàn thành chuyện kết hôn.
Hai người bọn họ biết nhau từ bé đến bây giờ, tất cả mọi chuyện từ như giọt nước đều cùng nhau trải qua, vì cũng rơi ít nước mắt, tại nhớ lại dường như là chuyện từ lâu lắm. Giống như trải qua mấy đời, chờ lâu như vậy, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được trời quang mây tạnh. Bỗng nhiên cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.
Trần Cẩn cứ đứng như vậy nhìn lúc lâu, ngẩn ngơ nhìn hình ảnh phía xa ngừng chuyển đổi, vòng lại quay trở lại suy nghĩ ban đầu của , mím môi cẩn thận vào phòng bếp, tới bên cạnh Nhung Hâm Lỗi, từ phía sau vòng tay qua eo , hơi co lại, ôm chặt, cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Sau lưng ngừng truyền đến ấm áp, Nhung Hâm ngưng bát đũa trong tay lại lát, sau đó mới lên tiếng, dịu dàng hỏi: “Sao thế em?”
Trần Cẩn cười phù tiếng, “ sao cả, tự dưng em muốn như vậy. Phải rồi, Hâm Lỗi khi nào mình kết hôn?” tới đây đầu lại theo thói quen cọ cọ lưng , sau lưng truyền đến cảm giác tê dại, khiến trong lòng Nhung Hâm Lỗi ngứa ngáy khó nhịn, hít vào hơi sâu, đúng lúc đó cái bát tay tự chủ trượt xuống đột nhiên rơi vào nước,”Bùm!” thanh vang lên, nước trong bồn bắn lên mảng bọt lớn, làm mu bàn tay Trần Cảnh cũng dính vài giọt nước.
Nhung Hâm Lỗi lập tức nhíu mày nghiêm mặt, mượn chuyện này chuyển đề tài, “Tiểu Cẩn tránh xa chút, cần phải đùa với lửa , có phải muốn rửa cái chén cũng xong.” Nhung Hâm Lỗi xong, mở vòi nước rửa tay sạch , cầm tới chiếc khăn lông. Lúc này chân mày nhíu chặt, cúi đầu nhàng nâng tay lên, giúp lau sạch những giọt nước đọng, bỏ tay Trần Cẩn ra, cùng lúc đó thân hình lùi lại phía sau vài bước giữ khoảng cách với .
Trần Cẩn nghe được đáp án mình mong đợi, trái lại còn bị Nhung Hâm Lỗi quát lớn, kiềm chế được nữa trong lòng phát hỏa, khẽ hừ tiếng, dậm chân, hinh như là cố ý để cho Nhung Hâm Lỗi nghe thấy, sau đó nhanh chóng trở lại phòng khách.
qua cửa trước tới phòng khách, ngồi sofa cúi đầu khó chịu. Nhung Hâm Lỗi nhìn Trần Cần bày ra dáng vẻ tức giận, hé miệng lắc đầu cái, phải biết trong lòng Trần Cẩn nghĩ gì, chỉ là muốn để cho biết nhanh như vậy.
Rửa bát xong ra ngoài tới ngồi sofa cùng với , cảm thấy bên cạnh có hơi thở đè nén, Trần Cẩn cố ý nhàng dịch thân hình sang bên phải, Nhung Hâm Lỗi nhếch môi cười đưa tay trực tiếp ôm lấy .
“Tức giận sao?” Nhung Hâm Lỗi thử thăm dò dụ dỗ , xong còn ôm sát hơn vài phần nhàng vỗ vỗ bả vai .
“ sao…..” Trần Cẩn cố ý kéo dài chữ sao, Nhung Hâm Lỗi nghe xong mím môi cái, sau đó cố tình dùng giọng đùa cợt khẽ cười : “Chuyện kết hôn sao em còn gấp hơn cả , cứ như thể đợi?” xong còn cố ý hạ thấp giọng nhàng cúi người thở hổn hển bên tai .
Khiến cả người Trần Cẩn ngứa ngáy, trong nháy mắt cảm thấy ngay lỗ chân lông cũng dựng lên, thay đổi tư thế tìm vị trí thoải mái dựa vào ngực : “Tốt còn chưa đổi ý, cho nên em mới hỏi chút chuyện của mình định khi nào mới tổ chức, nếu nguyện ý coi như bỏ qua , dù sao cũng còn trẻ cần vội, kết hôn sớm như vậy cũng phải là chuyện tốt.” xong còn cố ý cười cười nhìn , nghe xong sắc mặt Nhung Hâm Lỗi chợt trầm xuống, đúng như mong đợi Trần Cẩn thấy khóe miệng giật giật, trái lại muốn nhìn chút, cuối cùng chuyện này ai mới là người gấp.
“Đây là em ngầm ám chỉ?” Lúc này giọng Nhung Hâm Lỗi có chút lạnh nhạt khác thường.
“ có.” Cảm nhận được Nhung Hâm Lỗi tức giận, Trần Cẩn lập tức phủ nhận.
Nhung Hâm Lỗi lần nữa ôm chặt thêm vài phần: “Có hay trong lòng em nhất, chờ xem tối nay xử em thế nào.” Câu sau cùng Nhung Hâm Lỗi cắn răng nghiến lợi bên tai , xong trực tiếp bế lên lầu đóng cửa lại thực kế hoạch.
Đêm đó quả nhiên Nhung Hâm Lỗi có nuốt lời giày vò đến tận khuya mới chịu ngủ. Hôm sau Trần Cẩn kéo dạo phố mua được ít đồ, Nhung Hâm Lỗi đứng sau nhìn lựa chọn từng món đồ, đợi hài lòng đến quầy tính tiền.
Bắt đầu ra ngoài từ lúc mười rưỡi sáng dạo đến hơn giờ chiều, hai người cùng nhau phí phạm hơn ba tiếng đồng hồ tẻ nhạt.
Nhìn Trần Cẩn ngại phiền phức chọn đồ, đứng bên cạnh có chút sốt ruột lên tiếng: “Em chọn được chưa?” Nhung Hâm Lỗi kiềm chế được nữa, cảm giác đây là cực hạn của mình rồi. Nhìn Trần Cẩn vui vẻ dạo như vậy, cũng đành lòng quấy rầy tâm trạng của cho nên mới thúc giục Trần Cẩn, nhưng giờ thể kiềm chế được xúc động muốn giục trở về.
“Em bảo đảm dạo thêm lúc nữa lập tức chọn được, có được , Hâm Lỗi?” Trần Cẩn xong còn chủ động cầm tay lắc lắc làm nũng giống như đứa trẻ.
Bất kể Trần Cẩn có cầu vô lý hơn nữa, chỉ cần hạ giọng làm nũng tất cả phòng bị của Nhung Hâm Lỗi theo phản xạ buông vũ khí đầu hàng, “Đây là em , quá lúc nữa, mặc kệ .” Nhung Hâm Lỗi nhíu mày nghiêm mặt nhìn chằm chằm lên tiếng.
“Được,” Sau khi có được đồng ý của Trần Cẩn lập tức kéo siêu thị, vẫn đứng phía sau , nhìn Trần Cẩn quét tầm mắt chọn lựa đồ quầy thực phẩm, hai người vẫn duy trì tư thế nắm tay như cũ. Trước khi Trần Cẩn vẫn lôi kéo tay chặt buông, cúi đầu nhìn xuống, tay so với tay vừa gầy lại trắng nõn. Bàn tay bé nắm chặt bàn tay , giống như sợ chỉ cần buông ra chạy mất.
Nhìn chọn ít trái cây, sau khi chọn xong đến quầy thu ngân cà thẻ thanh toán, nhận hóa đơn xách đồ hai người ra cửa siêu thị. Lúc này Trần Cẩn nhìn điện thoại di động thấy thời gian vẫn còn sớm, bước chân chần chừ vài giây, Nhung Hâm Lỗi vừa nhìn đoán được ý định của , làm mặt lạnh nhìn mấy giây, sau đó ngay lập tức thương lượng buông tay ra, tức giận xách theo túi đồ về phía bãi đậu xe.
Trần Cẩn thấy vội vàng như như vậy, cũng lập tức đuổi theo cùng, thấy nhanh nhẹn lưu loát để đồ vào trong cốp, rồi vòng qua chỗ khác mở cửa nhanh chóng lên xe, nào biết động tác của Trần Cẩn còn nhanh hơn so với , chạy lên trước mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, còn nhìn về phía khẽ mỉm cười.
Nhung Hâm Lỗi nghiêng đầu nhìn sang, thấy người bên phải nhìn mình cười ngây ngô, lúc này sắc mặt cứng đờ của mới hòa hoãn lại vài phần. Vẫn im lặng như cũ, khởi động xe, giây sau tiếc chữ như vàng nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.”
Trần Cẩn cúi đầu quan sát, tự mình đưa tay kéo dây an toàn xuống cài cẩn thận, Nhung Hâm Lỗi vẫn nghiêm túc nghiêng đầu nhìn , cho đến khi vang lên tiếng két, biết Trần Cẩn thắt dây an toàn, lúc này Nhung Hâm Lỗi mới bắt đầu cho xe chạy. Dọc đường khí trong xe có chút tẻ nhạt, Trần Cẩn nghiêng đầu thận trọng nhìn Nhung Hâm Lỗi, vốn muốn lên tiếng bảo mở radio nghe chút nhạc hoặc tin tức, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hờ hững của Nhung Hâm Lỗi trong nháy mắt dừng lại ý tưởng vừa rồi.
Thấy vẫn nghiêm túc chớp mắt lái xe, Trần Cẩn thử lên tiếng thăm dò, giọng cực kỳ êm ái: “Hâm Lỗi, có phải theo em dạo phố phiền ?” Nhung Hâm Lỗi biểu như vậy còn nhìn ra chính là kẻ ngốc. Vừa rồi ỷ lại luôn cưng chiều muốn gì được nấy, lần lại lần khiêu chiến kiên nhẫn của , cho nên bây giờ người đàn ông này rất tức giận.
“ phải.” Mặt Nhung Hâm Lỗi vẫn lạnh lùng như cũ trả lời hai chữ.
“ phải, sao còn bày ra bộ mặt như vậy, nếu là đàn ông chừng nghĩ là muốn đánh nhau.” Trần Cẩn tiếp tục nghiêng đầu nhìn .
“Em cảm thấy người đàn ông sao?” Mặt Nhung Hâm Lỗi đen lại trả lời, nhưng vẫn quay sang nhìn .
“Cũng trước được, xã hội bây giờ tự do nhau, nam nữ bình đẳng, nam nam cũng phải là chuyện thể.” thoải mái ra kiêng dè, Nhung Hâm Lỗi nghe xong lại có cảm giác thể nào tưởng tượng được.
Cảm giác hình như mình vừa mới bỏ qua chuyện gì đó, lát sau mới có phản ứng kinh ngạc nhìn : “ vừa gì? ?” Cuối cùng cũng nghe được Nhung Hâm Lỗi ra từ mà mình tha thiết mong ước.
“Từ đâu học được những suy nghĩ quái gở như vậy.” Nhung Hâm Lỗi nghiêng đầu liếc cái, hơi tức giận, bỏ qua lời vừa ngoảnh mặt làm ngơ.
“….Chuyện này sao, có cần phải ra như vậy , nay rất nhiều chuyện đều như vậy mà.” Trần Cẩn ấp a ấp úng nhìn cười cười, cắn môi gì, lúc này trong lòng rất vui vẻ.
cũng thể những chuyện này đều có trong sách đam mỹ, Nhung Hâm Lỗi nghĩ về như thế nào.
Sau khi về đến nhà mới phát , người đàn ông này khó nắm bắt, mới vừa rồi ở xe còn lạnh lùng, giờ về đến nhà lập tức thay đổi.
Bởi vì thứ hai Nhung Hâm Lỗi phải trở lại doanh trại, cho nên buổi tối cũng làm gì chỉ ôm chặt vào lòng làm cách nào cũng muốn buông ra.
tới công cty, Trần Cẩn liền để tư liệu chuẩn bị xong lên bàn, bứt đầu từng bước hoàn thành lượng công việc của ngày. Chu Thành tới nhìn thấy nàng liền dựng biểu tượng ok, đầu tiên là nhìn cười tấm tắc, sau đó mới lên tiếng: “Tiểu Cẩn Cẩn, gần đây sắc mặt tệ, vạn người mê, có phải trúng thưởng .” thanh cực giống như cố ý hạ thấp giọng .
Trần Cẩn nghe thấy câu quảng cáo quen thuộc, bật cười sờ mặt cái nhíu mày trả lời: “ có trúng thưởng, chỉ là , xin đừng làm phiền.” Giọng điệu của Trần Cẩn giống hệt với giọng điệu vừa rồi của Chu Thành.
“Hừ.” Giọng điệu Chu Thành khinh thường hừ tiếng, tiện tay cầm bản sao tài liệu được sửa chữa cẩn thận trực tiếp ném lên bàn Trần Cẩn: “Đây là bài phỏng vấn viết về lộ trình của tập đoàn khi đưa ra thị trường, sửa chữa lại chút. Nghe chỗ này quen thuộc, tiện tay giúp đỡ, tính xem nên cảm ơn như thế nào.”
“Được, cảm ơn Chu tỷ nâng đỡ.” Sau khi tiễn Chu Thành Trần Cẩn ngoài cười nhưng trong cười, đầu tiên dựa cả người lên ghế trầm tư vài giây, nhớ tới công việc tiếp theo, ánh mắt lại sững sờ nhìn chằm chằm tờ giấy A4. Hai chữ "Lộ trình" to đùng giấy đập vào mắt mình,theo quen nhíu mày cái, cầm chặt tài liệu nhìn lúc lâu. Nghe công ty này năm trước mới đưa xí nghiệp ra thị trường nước ngoài, chỉ trong hai năm ngắn ngủi phát triển rất khá ở thành phố A, gần đây chính phủ kêu gọi đầu tư công ty này cũng nằm trong danh sách, Trần Dự Lâm giữ chức tổng giám đốc công ty. Nghĩ tới đây thuận tay lật xem vài tờ, gập lại trong nháy mắt bỏ vào ngăn kéo.
Chương 40.
Mỗi lần Nhung Hâm Lỗi đến đơn vị, Trần Cẩn về nhà ở. cần thông báo Hứa Văn cũng có thể đoán chính xác thời gian trở về. Mấy ngày nay, hiểu vì sao cảm thấy làm việc được yên, tâm trạng buồn bã, cả ngày ngơ ngẩn, thậm chí mệt mõi rã rời, có khi Nhung Hâm Lỗi gọi điện về cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chyện.
Về đến nhà, Hứa Văn chuẩn bị xong thức ăn, quét mắt nhìn thấy bồn hoa ngoài ban công tươi tốt hơn. Hôm nay là thứ năm đúng lúc Trần Hoan có tiết học, vì thể gọi điện thoại cho Trì Gia Hựu nên thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn về nhà. Hai chị em vừa gặp mặt náo loạn phen. Hứa Văn cởi tạp dề, nhìn qua cửa phòng bếp gọi: “Hoan Hoan, tiểu Cẩn, ra ăn cơm.”
“Dạ.” Nghe thấy giọng Hứa Văn hai chị em đồng thanh đáp lại, vào phòng bếp bưng thức ăn ra ngoài. Trần Cẩn vừa bước vào bếp liền thấy mùi dầu mỡ bay vào mặt, dạ dày trong nháy mắt nổi lên cảm giác buồn nôn. Vì Hứa Văn ở đây thể làm giác ngoài nín thở đè xuống phản ứng kỳ lạ này, gần đây luôn xuất phản ứng khó hiểu như vậy, chắc là ăn phải thứ gì tốt gây đau bụng.
Ba người ngồi cùng mâm, thi thoảng Hứa Văn lại gắp thức ăn cho hai người. Ngược lại bà rất thương Trần Cẩn làm vất vả, chưa tới chuyện mỗi ngày phải ngồi máy vi tính, còn bị giày vò đến tận tối mới xong việc, cho nên mỗi lần về bà đều hết lòng chuẩn bị đồ ăn phong phú. Hứa Văn nhìn hai cười cười, múc canh cho Trần Cẩn cùng Trần Hoan.
“Thím ah, cần phiền như vậy, canh này bọn cháu uống hết mà.” Nhìn thím đích thân gắp thức ăn, rót canh cho mình, Trần Cẩn cuống cuồng bật thốt lên.
“ được, phải ăn hết thức ăn, thể lãng phí.” Sắc mặt Hứa Văn có chút vui lắc đầu cái.
Trần Cẩn đành bưng canh lên uống, chỉ cảm thấy mùi khó chịu xông lên, vội vàng ôm ngực nhanh chóng chạy tới nhà vệ sinh. Hứa Văn cùng Trần Hoan hơi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau lúc lâu, thấy phản ứng kỳ lạ của Trần Cẩn, trong lòng Hứa Văn hiểu chút nhưng chỉ nhíu mày tiếp tục ăn cơm.
Trần Cẩn vừa vào nhà vệ sinh nôn ra hết những gì vừa ăn, chảy cả nước mắt, nôn thốc nôn tháo, thở hổn hển, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Lấy tay lau mặt rồi tới gương sững sờ nhìn bóng mình, tại sao thời gian gần đây hay xuất phản ứng này, chẳng lẽ dạ dày mình có vấn đề, nghĩ tới đây nhìn chính mình đầu tóc bù xù trong gương, hít hơi sâu. Mở vòi nước, rửa mặt, chỉnh sửa lại đầu tóc ổn thỏa, trở lại ngồi ăn cơm.
Hứa Văn vừa thấy ra, vội vàng quan tâm hỏi thăm: “Sao rồi, Tiểu Cẩn? Có phải thấy thoải mái hay là?”
“Cháu sao ạ, chỉ là dạ dày hơi khó chịu, nôn ra.” tới đây Trần Cẩn mảy may suy nghĩ nhiều, lau miệng, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
“Như vậy nên tới bệnh viện kiểm tra chút mới được.” Hứa Văn xong vẻ mặt quái dị nhìn lúc lâu. ra chỉ Hứa Văn thấy khác thường, Trần Hoan cũng bày ra vẻ mặt nghi ngờ nhìn . Thấy hai mẹ con hiếm khi vẻ mặt cùng nhất trí, Trần Cẩn bật cười hỏi: “Sao hai người đều nhìn cháu như vậy?”
“Tiểu Cẩn thím hỏi câu, có phải gần đây thấy mệt mỏi? Triệu chứng buồn nôn cũng xuất nhiều lần?” Hứa Văn nhíu mày suy nghĩ chút, rồi lên tiếng hỏi.
“Cũng chưa lâu lắm, quả gần đây cháu luôn thấy mệt mỏi, có tinh thần làm việc, còn bị tổng biên tập mắng trận.” Sắc mặt Trần Cẩn buồn bã thành thành khai báo, thấy vẻ mặt hai người thay đổi, lại hỏi: “Thím ah, sao thím lại hỏi cháu như vậy?”
“ có chuyện gì, Hâm Lỗi có khi nào kết hôn ?” lúc sau Hứa Văn chần chừ hỏi.
“Dạ, báo cáo kết hôn hình như được phê duyệt, chú lại với thím sao?” Trần Cẩn ăn miếng, lại nghiêng đầu nhìn Hứa Văn nghi ngờ hỏi.
“Umh, nhanh chóng kết hôn là tốt rồi, ngộ nhỡ,” tới đây Hứa Văn dừng lại tiếp tục, nhìn Trần Cẩn chuyển chủ đề: “Ngày mai để Hoan Hoan theo cháu tới bệnh viện kiểm tra chút. Trong người thấy khỏe nên kểm tra để biết có vấn đề gì .”
“Dạ,” Trần Cẩn gật đầu.
Sau khi ăn xong, ngay cả bát đũa Hứa Văn cũng cho động, dặn dò ngủ sớm. Trần Cẩn thấy có chút kỳ lạ, về phòng thấy Trần Hoan nằm giường, cởi quần áo lên nằm cùng. Nào ngờ vừa động, Trần Hoan quay đầu nhìn chớp mắt. Dưới ánh trăng mờ, mắt Trần Hoan mở to ngập nước chăm chú nhìn , khiến Trần Cẩn giật mình sợ hết hồn, kêu thành tiếng: “Vẫn chưa ngủ ah.”
“ ngủ được.” Trần Hoan trở mình lăn qua lăn lại tức giận trả lời.
“Chị.” ngừng lại chút thử thăm dò.
“Sao.”
“Chị xem, có khi nào có thai ? Ở cùng Hâm Lỗi thời gian dài như vậy. Cũng nên sớm có, nếu bình thường.” tới đây, Trần Hoan dừng lại chờ phản ứng của Trần Cẩn.
Trần Cẩn nghe thấy vậy, lập tức có chút vui: “ nhăng cuội gì đó, đừng Trì Gia Hựu chưa từng động tới.”
“Còn chưa có, mỗi lần ấy đều kịp thời kiềm chế, còn chưa đến bước cuối cùng, ấy bảo còn phải chờ tốt nghiệp mới có thể làm.” Trần Hoan hơi ngượng ngùng khi đề cập đến chuyện đó, nghiêng người quay đầu về phía cửa sổ.
“Ngược lại ta có thể nhận nhịn vô địch. Ừ, tệ là người đàn ông tốt.” Trần Cẩn cười cười. Xem ra Trì Gia Hựu lại phải nỗ lực hơn Nhung Hâm Lỗi, lúc trước phải lấy hết can đảm mới dám ăn Nhung Hâm Lỗi sạch sành sanh, đoán chừng Trần Hoan có được nửa lá gan của . Như vậy cũng tốt, ai biết mấy năm sau xảy ra chuyện gì, tên nhóc kia suy nghĩ cũng chu toàn, là người đàn ông có trách nhiệm, chờ sau khi bọn họ tốt nghiệp cũng là chuyện tốt.
Vài giây trôi qua, thấy Trần Cẩn lên tiếng, Trần Hoan lại nhìn : “Chị, đây là , chị thấy vừa rồi mặt mẹ viết hai chữ nghi ngờ ah, nếu sao lại bảo chị bệnh viện kiểm tra.”
“ thể nào, như vậy cũng quá nhanh .” Trần Hoan vừa dứt lời, nhắc đến chuyện này phát hình như mình chưa từng nghĩ tới. Vừa rồi đột nhiên nhớ lại, mình cùng cùng Nhung Hâm Lỗi bao lâu dùng biện pháp, có lần còn nhắc , nào ngờ Nhung Hâm Lỗi lập tức trả lời để sinh ra là được. Đến bây giờ cảm thấy mọi chuyện đến quá nhanh, khó trách vừa rồi Hứa Văn lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Trần Hoan đổi vị trí gối đầu, sau đó kéo kéo tay áo Trần Cẩn, giọng : “Nếu , để ngày mai em theo chị tới bệnh viện kiểm tra chút, ngộ nhỡ nếu có , chuyện của chị cùng Lỗi sớm thành cũng tốt.”
Thứ hai, đặc biệt xin nghỉ ngày, đến bệnh viện kiểm tra, làm thủ tục xong đến bệnh viện quân đội để khám, nghe lấy máu xét nghiệm là chính xác nhất.
Ngồi chờ lúc lâu ghế ngoài hành lang khoa sản, khi trong phòng gọi tên Trần Cẩn, Trần Hoan cố ý đưa tay đẩy cái.
Trần Cẩn đứng dậy vào phòng, ngồi trước mặt là nữ bác sĩ trung niên, bà nhìn chằm chằm tờ xét nghiệm gật đầu cái, ngẩng đầu hỏi : “Ông xã tới rồi chứ?”
“Dạ ạ.” Trần Cẩn lắc đầu.
“Ừ, chuyện là như vậy, mang thai bốn tuần rồi.” Nữ bác sĩ xong lại cúi đầu cầm bút lên, rút ra tờ giấy viết viết gì đó, lát sau, vị bác sĩ này đưa tờ giấy cùng kết quả xét nghiệm cho Trần Cẩn.
“Đây là những điều cần lưu ý, có vấn đề gì có thể tới kiểm tra.” Bác sĩ nhàng với nàng.
Ra khỏi vòng khám, vô thức cầm tờ xét nghiệm, lại đưa tay sờ lên bụng của mình, cúi đầu suy nghĩ lúc lâu. ngờ nơi này có đứa bé của và Nhung Hâm Lỗi, thể ngờ chuyện này lại tới hề báo trước. Nghĩ tới đây bỗng hồi hộp tim đập thình thịch, có phải nên lập tức gọi điện báo tin mừng cho Nhung Hâm Lỗi sao.
“Chị, bác sỹ thế nào rồi?” Trần Hoan nhanh chóng chạy lên kéo tay ân cần hỏi thăm.
“Bốn tuần.” Trần Cần xong nhìn Trần Hoan chút, lúc này Trần Hoan chỉ giương mắt nhìn, cũng có phản ứng khác thường. lại lớn hơn: “Bác sỹ thai được bốn tuần rồi, ngược lại em đoán đúng rồi.”
“Bốn tuần, vậy em chính là dì rồi. Trời ạ, chị cùng Hâm Lỗi cũng nhanh. Nhanh, mau gọi điện thông báo cho ấy.” tới đây Trần Hoan kiêng dè lôi kéo tay dậm chân.
Trần Cẩn đen mặt ngăn lại, “Chị muốn đợi ấy về mới , cho ấy niềm vui bất ngờ.”
Rời khỏi bện viện, lúc xe taxi bấm điện thoại gọi cho Nhung Hâm Lỗi, chuông đổ lúc lâu nhưng có ai nhấc máy, Trần Cẩn hơi tức giận, ấn phím thoát.
Về đến nhà Hứa Văn tới chỗ làm, ngồi ghế sofa mệt mỏi nhắm hai mặt lại, trái lại Trần Hoan lại cẩn thận rót cho chén nước để bàn.
Lúc này điện thoại đổ chuông, khiến Trần Cẩn tỉnh giấc trong nháy mắt. nhanh chóng cầm điện thoại bàn bấm nút nhận cuộc gọi: “Tiểu Cẩn.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng quen thộc, mắt trong nháy mắt đỏ lên, bên kia truyền đến thanh náo nhiệt, Trần Cẩn biết chắc mới vừa từ căn cứ lên, nghĩ tới đây khịt mũi : “Hôm Lỗi, khi nào về.”
“Ừ, phải mất mấy ngày nữa mới về được, nhớ chăm sóc bản thân, có chuyện gì gọi điện cho .” đợi Trần Cẩn trả lời, Nhung Hâm Lỗi vội vàng cúp máy.
“Sao rồi chị? Có em bé phải vui mừng mới đúng.” Nhìn Trần Cẩn buồn bã Trần Hoan có chút khẩn trương hỏi.
“Còn chưa kịp ấy cúp máy rồi, có lẽ bận.” Trần Cẩn uất ức trả lời.
Điện thoại được, quyết định gửi tin nhắn, bấm tới bấm lui lại cảm thấy ổn, xóa viết lại, lúc lâu tóm gọn trong mấy chữ: “Hâm Lỗi, được làm ba.”
biết sau khi Nhung Hâm Lỗi nhận được tin có phản ứng gì, Trần Cẩn nhìn tin nhắn suy nghĩ lúc lâu.
Last edited by a moderator: 3/12/15