1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 32



      Những ngày có Nhung Hâm Lỗi, Trần Cẩn vẫn làm bình thường, thỉnh thoảng về nhà hai người bọn họ quét dọn, đôi lúc chủ nhật mình về ngôi nhà của hai người rồi ở đó cả ngày. rất hy vọng khi về đó thấy trở về.

      Có lúc nghĩ theo thói quen tin nhắn cho , nhưng trừ tin nhắn trước khi lên máy bay chẳng hề liên lạc với , cứ nhìn lại tin nhắn hay mảnh giấy để lại lại thẩn thờ, cảm thấy càng nhìn càng thấy chưa thoả mãn.

      Trần Hoan bây giờ cũng giống như , hai chị em ngầm hiểu, thầm chờ đợi cũng dám hỏi Trần Hồng Phong xem khi nào hai người đó mới trở lại. Bởi vì hai đều biết dù có hỏi thế nào chăng nữa Trần Hồng Phong chắc chắn trả lời cho bọn họ.

      Trần Cẩn thỉnh thoảng lại lấy điện thoại xem lịch màn hình, rồi khoá màn hình lại, tựa vào ghế làm việc nhắm mắt lại cẩn thận tính toán, Nhung Hâm Lỗi được 78 ngày 16 giờ rồi. Đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau thời gian dài như vậy, cũng giống như bình thường làm xong công việc của mình, Tổng Biên Tập đem mấy nhân viên mới đến cho hướng dẫn, công việc cũng nhàng hơn trước rất nhiều. Từ bữa tiệc hôm đó rời thấy Trần Dự Lâm tìm nữa.

      Trần Dự Lâm hẹn ở quán cà phê dưới công ty chuyện, ngồi lúc lâu , cảm thấy có chút kì lạ, lấy thuốc lá ra chậm rãi châm lữa hút rồi lơ đãng nhìn từng làn khói thuốc bay trung, rồi mới dập thuốc , ánh mắt thâm thúy nhìn Trần Cẩn ngồi đối diện, nhàn nhạt mở miệng, trong lời có chút gì biến đổi vẫn cứ đều đều : “ nghe em và Nhung Hâm Lỗi rât lâu rồi gặp nhau, khó trách tâm tình của em trong thời gian này tốt cho lắm.” đến đây lạnh nhạt nhìn cái, thấy ánh mắt có có gì khác thường hắng giọng tiếp: “Có phải hai người giận dỗi nhau đấy?”

      Trần Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào mắt , nghi ngờ hiểu : “Người nào với đây? Ai chúng em giận nhau? Tình cảm của chũng em vẫn tốt nhưng trong đơn vị có việc nên gần đây ấy rất bận.” cúi đầu che giấu hài lòng, biết trai lại quan tâm chuyện đó như vậy, xem ra lần này chắc là do Chu Di bày mưu đặt kế rồi, nghĩ đến đây phiền muộn cắn môi, vốn rất lo lắng cho Nhung Hâm Lỗi rồi mà trai bây giờ lại còn nhắc đến nữa lại càng thêm lo hơn.

      Trần Dự Lâm nhíu mày hỏi lại giọng hơi giận: “Chẳng lẽ bận đến nỗi có thời gian liên lạc với em sao?”

      biết giải thích với trai như thế nào cho đúng, chẳng lẽ là lần này ấy bị cấp điều thực nhiệm vụ quan trọng sao, đây phải là chuyện muốn sao , nghĩ lát rồi : “ , em biết rất quan tâm em nhưng em lại càng hy vọng đừng can thiệp vào chuyện của em, em cũng phải trẻ con, biết mình chọn lựa cái gì, lần trước cố ý đưa em giới thiệu với đồng nghiệp của đơn giản chỉ muốn ấy nhìn thấy cảnh như vậy, ra cần thiết, là em thích ấy trước liên quan gì đến ấy cả. Còn nữa, tết này em cùng với ấy gặp cha mẹ ấy rồi, chuyện chúng em coi như là ván đóng thuyền rồi.”

      Nghe xong câu cuối cùng Trần Cẩn , khóe miệng của Trần Dự Lâm chợt co quắp lại, nắm chặt quả đấm ngón tay giữa hơi trắng bệch.

      “Được, chuyện của em nếu chú phản đối đây có tư cách gì mà phản đối.” xong nhìn Trần Cẩn nhưng lại cúi đầu đáp lời nên lập tức cầm áo khoác rồi đứng dậy, than thở : “Về thôi, để đưa em về.”

      Xe dừng lại ở dưới nhà, thấy Trần Cẩn xuống xe chỉ nhìn qua cái rồi mím môi, Trần Cẩn cúi người khom lưng vào trong cửa sổ xe hỏi: “, lên nhà ngồi lát ?”

      cần đâu, tự chăm sóc bản thân mình cho tốt.” xong mỉm cưởi nhìn , khởi động xe rồi lái .

      Trần Cẩn về đến nhà thấy khí trong nhà lúc này rất khác thường, mỗi ngày cả nhà ăn cơm đông đủ Trần Hoan lại buồn bực vui nên về phòng ngủ nghỉ ngơi trước, nếu là trước kia hẳn con bé kéo chuyện dứt rồi. Chỉ là sau khi Trì Gia Hựu rời làm nhiệm vụ con bé ngày nào cũng vậy.

      nhận ra thay đổi của Trần Hoan trong thời gian này, kể từ khi Trì Gia Hựu thực nhiệm vụ con bé mỗi ngày đều chán nản, buồn bã, muốn nhiều, chủ nhật nào về nhà cũng rất ít khi chuyện với Trần Hồng Phong.

      Nhất là khi thấy Trần Hồng Phong ngày nào cũng nhàn rỗi, thấy ông chỉ loay hoay chăm sóc mấy chậu cây cảnh ban công kia là liền giận dỗi. Sau khi ăn cơm xong, Trần Cẩn liền giúp Trần Hồng Phong múc cho ông chén canh, thấy ông tươi cười liền kéo ghế đến gần.

      Gừng càng già càng cay, Trần Hồng Phong thấy hai chị em như vậy, đưa tay nhận bát canh rồi nhàn nhạt : “ ra lần này ta cũng biết chính xác bọn họ đâu và khi nào có thể trở lại. Nhưng hai đứa đừng lo lắng quá, nhất là Hoan Hoan, con xem con ngày nào cũng ủ ê mặt mày.”

      Vừa nhắc tới mình, Trần Hoan liền ai oán nhìn ông cái rồi buông bát xuống lập tức rửa mặt rồi chạy vào phòng ngủ.

      Lời ông vừa như là liều thuốc trợ tim cho hai người, Trần Cẩn cúi đầu ăn cơm cũng hỏi nhiều, Hứa Văn ở bên phụ họa cười cười : “Năm đó thím cũng như vậy thôi, hai đứa các con cố gặng nhịn , nếu được sau này sống làm sao được.”

      Sau khi ăn xong, Trần Cẩn mở cửa phòng vào, thấy Trần Hoan nhắm mặt nằm giường, từ đến lớn khi nào mà có chuyện như ý là con bé liền giam mình trong phòng rồi nằm ngây ngốc giường. Trần Cẩn đến bên giường vỗ vỗ vai của Trần Hoan, lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”

      “Em sao đâu.” Giọng ỉu xìu, rồi nghiêng đầu sang bên muốn chuyện tiếp, nghe được câu trả lời măt Trần Cẩn liền ảm đạm nhiều.

      Thấy em muốn thêm nữa, nó chỉ cúi đầu rồi lại nhắm mắt lại.

      “Em lo lắng Trì Gia Hựu xảy ra chuyện gì phải ?” Trần Cẩn vẫn mím môi hỏi.

      “Còn chị, Hâm Lỗi lâu như vậy rồi chẳng lẽ chị lo lắng cho ấy sao? Cũng gần ba tháng rồi mà chẳng có tin tức gì cả.” Trần Hoan trả lời mà nghiêng đâu hỏi lại .

      “Lo lắng là tất nhiên, mỗi lần ấy làm nhiệm vụ chị đều tự hỏi ấy làm cái gì hay khi nào ấy có thể trở lại, những chuyện này chị đều biết chỉ ngây ngốc chỗ chờ ấy, chờ ấy trở về, lần này ấy lâu như vậy mà cuộc điện thoại cũng chẳng có, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, chị cũng rất lo lắng chứ, nhưng cũng có cánh nào chỉ biết chịu đựng, kiềm chế sợ hãi trong lòng, cho nên Hoan Hoan à em cũng phải cố gắng lên .”.Trần Cẩn cười khổ, cẩn thận kéo chăn đắp lên người cho em.

      Trần Hoan gật đầu, nhìn Trần Cẩn : “ ra Hâm Lỗi cũng có tin tức gì cả, em cho là Gia Hựu xảy ra chuyện gì nên cố ý liên lạc với em…em ngày nào cũng sợ hãi ấy xảy ra chuyện gì đó. Chị, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì em biết phải làm thế nào đây.”

      Trần Cẩn lập tức ngắt lời, đưa tay nắm lấy tay em, qua chắn cũng thấy con bé nắm chặt, khẽ run rẫy: “Em đừng suy nghĩ nhiều, có ngộ nhỡ, vào bộ đội lâu như vậy, tình huống như vậy chắc cũng quen rồi, làm gì có nhiều ngỗ nhỡ như vậ xảy ra đâu. Hãy đến điều tốt đẹp, đừng lo lắng quá.”

      Lời này cho em nghe cũng như an ủi bản thân mình đừng lo lắng, Nhung Hâm Lỗi nhất định nhanh chóng bình an trở về.

      Nhung Hâm Lỗi bên này vừa mới đến gần mục đích bao lâu, liền cũng với Lôi Tử Kiền bí mật bàn bạc tính toán kỹ lưỡng, muốn đến gần biên giới phối hợp với tổ chuyên án cũng nghiên cứu phương án mai phục để bắt hết bọn buôn lậu thuốc phiện. Lôi Tử Kiền đem tài liệu với ảnh của bọn chúng đưa cho tất cả tiểu đội xem, lần này phối hợp cùng cảnh sát càng nắm chắc phần thắng.

      Hôm nay, cùng với các tay súng bắn tỉa mai phục trong bụi cỏ đợi kẻ địch lọt vào vùng mai phục, lần này có hợp tác với cảnh sát hình Đại đội trưởng Lôi Tử Kiền cũng ở bên trong cùng nhau thực , lưới tóm sạch bọn buôn lậu may túy biên giới vùng đông nam.

      Sau khi đến nơi, Lôi Tử Kiền liền bố trí , chia nhau vị trí mai phục. Rừng núi u, cực kì yên tĩnh, chỉ nghe thanh của các loài chim bay với tiếng thông tin truyền , bởi vì thời gian mai phục là ban ngày nên chỉ cần cẩn thận chút là có thể bị phát ngay nên ngay cả hô hấp cũng cực kì thận trọng. các tay súng bắn tỉa được bố trí ở những vị trí thuận lợi, nằm rạp mặt đất , Nhung Hâm Lỗi liếc mắt nhìn mặt đất, nhiều chỗ có cỏ, rêu và còn cành cây khô phat chút dấu vết nào. trầm ngâm rồi ngẩng đầu lên nhìn lên những cành cây, lúc này lập tức đề cao cảnh giác: “Tât cả tiểu đội chú ý, gần đây có thể có chôn mìn sát thương, mục tiêu hết sức giảo hoạt, nơi này mọi nơi đều có dấu vết, phát mục tiêu cần lập tức báo cáo thể tự tiện hành động, xong.”

      “Nhận được, .”

      Nhung Hâm Lỗi mở ống nhòm mờ mờ quan sát thấy phía trước có bóng dáng người rất cao lớn, Trì Gia Hựu ở bên cạnh là người quan sát, cầm ống ngắm lên quan sát kỹ rồi nhắc nhở: “Phát mục tiêu ở hướng 7, cự ly cách 500 thước. xong.”

      Nhung Hâm Lỗi nghe xong sắc mặt trầm xuống , chuẩn bị lên tiếng đột nhiên phát chút ánh sáng nhanh chóng lướt qua mắt , lập tức lấy tay giữ chặt cò súng, lần nữa hé mắt nơi ống kính tìm kiếm nơi vừa chiếu ánh sáng kia đến, ở đối diện dốc Tùng Lâm, phát ràng kẻ địch tập kích cầm súng hướng về phía bên này, Nhung Hâm Lỗi hít hơi sâu, ngón tay căng thẳng, cũng lúc đó ở phía đối diện bọn chúng cũng giống như cảm giác được, tiếng súng nhanh chóng vang lên, Trì Gia Hựu lập tức tung người nhảy đến đẩy Nhung Hâm Lỗi sang bên, “Bùm!” thanh vang lên từ bắp chân Trì Gia Hựu.

      “Trì Gia Hựu.” giọng quát, rồi lập tức xé vải quần áo trói chặt bắp chân cho Trì Gia Hựu, lúc này Trì Gia Hựu cắn chặt môi, yếu ớt mở miệng: “May mắn bắn trật, nếu hai chúng ta mất mạng rồi. đừng để ý đến em, nhanh bắt người .”

      “Bùm, bùm.” Bọn buôn ma túy từ chỗ nấp trong rừng sâu bắn ra, trong mưa bom lửa đạn, bọn chúng bắt đầu ném lựu đạn, trường tiếng súng vang lên khắp nơi, khói thuốc súng tràn ngập. Nhung Hâm Lỗi với Trì Gia Hựu vẫn nằm im như cũ, thấy Nhung Hâm Lỗi hề nhúc nhích, Trì Gia Hựu nắm chặt vết thương ở chận hô lớn: “Mau .”

      Lúc này Nhung Hâm Lỗi mới lo lắng nhìn Trì Gia Hựu, nắm chặt tay súng chạy về phía trước.

      khí lúc này giống như mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động, bốn phía tiếng súng vang lên ngừng, bọn buôn ma túy chuẩn bị mở đường rút lui, Lôi Tử Kiền mang theo cảnh sát bao vây chúng lại, theo dõi bọn chúng lâu như vậy lần này chắc chắn phải thu lưới thành công.
      thư hồ thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33


      Lôi Tử Kiền nhanh chóng ra lệnh đánh nhanh thắng nhanh, các tay súng bắn tỉa nghe được lệnh lui ra xa 200 thước, tính toán để tiến về phía mai phục.

      Nhung Hâm Lỗi ép sát người xuống thấp để rút lui, “Đoàng đoàng!” mấy tiếng súng vang lên, tay súng bắn tỉa bên cạnh bị trúng đạn ngã xuống đất, nghiêng đầu, mắt sắc lạnh kinh hãi giật mình nhìn cảnh này, tay nắm chặt tay súng, cắn răng cúi người đỡ đồng đội dậy, ngờ tay vừa mới chạm đến mặt đất, đầu đạn nhanh chóng bay lướt qua cánh tay .

      cố gắng đỡ người bên cạnh dậy, mím môi nhìn về phía bọn buôn ma túy, bọn buôn ma túy nhân cơ hội này liều chết đối đầu với .

      Bởi vì đối phương có hỏa lực rất mạnh, cộng với chúng ngừng ném lựu đạn, cuối cùng Nhung Hâm Lỗi bị cấp dưới kéo nhanh chóng rút lui. Có ít cảnh sát rút lui ra vòng ngoài nấp sau tảng đá mới ngắm bắn.

      Nhung Hâm Lỗi mới vừa được vài bước, “Đoàng!” tiếng súng vang lên, luồng nhiệt từ cánh tay chảy xuống ra tay mình bị trúng đạn, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, khẽ cắn răng sắc mặt liền trắng bệch, cũng quan tâm bản thân mình bị thương, vươn tay trái dễ dàng chế ngự đối phương mặt đất, tên trong bọn chúng thừa dịp mọi người đều trúng đạn bị thương liền chạy trốn.

      Sau khi giằng co hồi lâu bọn buôn ma túy đều sa lưới được hết, cũng với giúp đỡ của người dân những người bị thương nhanh chóng được đưa cấp cứu.

      Cùng lúc đó Trần Cẩn làm trong đầu luôn cảm thấy cảm giác bất an mơ hồ, lo lắng biết có xảy ra chuyện gì nhưng lực bất tòng tâm, nhìn đồng hồ chút đến giờ tan tầm. đưa tay mệt mỏi dụi vào đôi mắt , tắt máy vi tính, sắp xếp lại tài liệu rồi mới đứng dậy ra về.

      Trong nhà Hứa Văn và Trần Hồng Phong cũng vẫn giống như ngày thường, về nhà thấy chú mình ngồi sofa xem chương trình về quân . Chú vẫn nhàn nhã ngồi xem ti vi, còn thím lại bận rộn dưới bếp, cũng rảnh rỗi nên ngồi ở sofa lát, nhưng thấy chú thèm để ý đến mình nên dứt khoát chạy xuống bếp rửa rau giúp thím, sóng yên biển lặng như thế này làm cho tăng thêm can đảm chờ đợi.

      Lại thêm khoảng thời gian nữa trôi qua, nhưng vẫn hề có tin tức gì của Nhung Hâm Lỗi, chỉ là hôm nay vừa làm về liền nhận được điện thoại của Trần Hoan.

      “Chị! ấy gọi cho em, ấy về rồi. Em muốn chờ nữa, em muốn gặp ấy. Em gọi báo cho chị tiếng, đúng rồi, chị, Hâm Lỗi gọi điện cho chị chưa? Chúng ta cùng chứ?” Trần Hoan bên đầu kia điện thoại vui mừng đến giọng cũng lạc hẳn .

      Trần Cẩn nghe xong liền lập tức đứng dậy, cầm chặt điện thoại trong tay: “Bọn họ trở về?”. đến đây giọng của có chút tin tưởng nên : “Nhưng chị nhận được điện thoại của Hâm Lỗi mà.” Nghĩ đến đó trong lòng lại có chút buồn bã.

      có chuyện gì đâu, chị xem Gia Hựu về rồi chắc Hâm Lỗi chắc chắn cũng về rồi, chừng ấy muốn cho chị niềm vui bất ngờ ấy chứ, hai chúng ta cùng chứ chị?” Trần Hoan hưng phấn .

      với Trần Hoan hẹn nhau trước cửa quân khu, hai người đến cửa quân khu thấy người tới chỉ có Gia Hựu, Trần Hoan thấy Trì Gia Hựu ánh mắt liền sáng lên, hét lên tiếng rồi nhanh chóng chạy đến ôm , Trì Gia Hựu khép vòng tay lại, ôm chặt Trần Hoan hơn, cúi đầu bên tai: “ về”. Lời vừa ra mắt Trần Hoan liền đỏ bừng, hít mũi cái, biết cái gì, do quá kích động nên những chuyện chuẩn bị trước để hỏi khi thấy Trì Gia Hựu liền quên mất còn nhớ chút nào cả.

      Thấy hai người kia ôm chầm lấy nhau kia, Trần Cẩn có chút bất đắc dĩ, nhìn bọn họ như vậy, lại càng thấy nhớ hơn, đứng yên chờ hai người trước mặt buông nhau ra mới khẽ mở miệng, giọng nhàng: “Nhung Hâm Lỗi đâu?”

      “Đúng vậy, Gia Hựu, Hâm Lỗi đâu sao thấy đâu cả? biết chị em đến sao?” Trần Hoan tò mò hỏi.

      Lúc này sắc mặt Trì Gia Hựu liền tối hẳn , nhìn Trần Cẩn giọng : “Trần Cẩn, lão đại….” giọng có chút ngập ngừng, chân mày nhíu chặt, hơi khổ sở cắn răng.

      ấy thế nào? Sao cậu về rồi mà ấy chưa về? xẩy ra chuyện gì rồi?” chỉ cảm thấy thân thể mình khẽ run run, giọng cũng đứt quãng, dám tưởng tưởng câu kế tiếp Trì Gia Hựu là gì, cho nên mới nhanh chóng hỏi lại, cố ý cắt ngang câu đó.

      Trì Gia Hựu ngập ngừng, lát sau : “Em đừng lo lắng, lão đại qua thời gian nữa mới về được, còn có chút chuyện chưa xử lý xong, chỉ ấy chưa về được bây giờ thôi.” biết khuyên như thế nào chỉ tìm đại lý do cho đỡ lo lắng thôi.

      Trần Hoan đứng bên cạnh sắc mặt chợt thay đổi, cảm thấy trong giọng của Gia Hựu có chút khác thường, chỉ mấy giây ngắn ngủi, liền khôi phục sắc mặt tiến đến bên cạnh nắm chặt tay Trần Cẩn: “Chị, chị đừng lo lắng ,lẽ nào chị biết Hâm Lỗi là người luôn bận rộn sao?”

      đến đây Trần Cẩn có chút đơn cúi thấp đầu, rồi nhìn hai người trước mặt rồi mới khẽ, giọng có chút : “Em em giao cho , em về trước đây.” xong liền quay người nhanh bước .

      “Chị, em về với chị.” Thấy chị luống cuống, Trần Hoan nắm chặt tay chị .

      Trần Cẩn cúi đầu cười cười, gỡ tay Trần Hoan ra, dịu dàng : “ cần đâu, hai người bọn em lâu rồi gặp nhau cứ chuyện cần theo chị, đừng lo lắng, chị về nhà thôi.”

      Tùy tiện lên Taxi, gần như tuyệt vọng từa đầu vào cửa sổ, tài xế thấy hơi lạ lùng nên hỏi: “ nơi nào vậy?”.

      “Tùy tiện dạo vòng , tôi còn chưa nghĩ ra.” Trần Cẩn vẫn nhắm mắt, hít hơi sâu. Tài xế Taxi rất kinh ngạc nhìn cái rồi lái lòng vòng theo cầu của , qua lúc lâu mới mở mắt ra ngoài cửa sổ thấy cảnh vật ngừng lùi lại về phía sau ngừng, cứ ngây ngốc nhìn hơn 10 phút sau, trong đầu lên suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy bất cứ chuyện gì cũng quan trọng nữa, ra cảm giác khó thở cùng với cảm giác đau đớn là như vậy, cảm thấy trái tim đau đớn chịu nổi.

      Nửa giờ sau mới địa chỉ nhà.

      Xuống taxi, cẩn thận che giấu hết tâm tình vừa rồi, Hứa Văn nghe thấy cửa mở liền ra ngoài nhìn thấy liền hỏi: “Cẩn Cẩn về rồi sao, gặp Hâm Lỗi chưa?” Vì thấy khá lâu nên mới đoán gặp Nhung Hâm Lỗi.

      “Chưa ạ!” Trần Cẩn miễn cưỡng kéo ra nụ cười, khẽ lắc đầu rồi thêm: “Chắc ấy còn chưa làm xong nhiệm vụ, thím, cháu về phòng trước. Tối nay cháu ăn cơm đâu, đừng phần cho cháu.”

      Thay xong giày, về phòng mình ngồi ngây ngốc, biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá hay nữa, trong đầu luôn lặp lặp lại là ấy xẩy ra chuyện gì đâu, nhưng vừa nghĩ Gia Hựu về rồi nhưng còn chưa về. lại ngàn lần cầu mong bình an vô trở về.

      Hứa Văn thấy Trần Cẩn về nhà nhưng vẻ mặt cũng như giọng có chút khác lạ nên liền đến phòng tìm Trần Cẩn, vừa mới đẩy cửa ra liền thấy ánh mắt đơn, lạc lõng của Trần Cẩn.

      Hứa Văn khẽ thở dài, đến bên cạnh khẽ vỗ vỗ vai an ủi: “Cẩn Cẩn, đừng lo lắng.”

      “Thím, cháu thấy Gia Hựu rồi nhưng lại thấy Hâm Lỗi. Thím con phải làm gì bây giờ?” giọng khẽ run run, Hứa Văn thấy như vậy trong lòng cũng thấy rất khó chịu, ôm chặt vào lòng vồ : “ có chuyện gì đâu, trước kia thím cũng như vậy thôi, rất nhiều lần cũng nghĩ như cháu, có lần chú cháu Tân Cương hơn nửa năm mới về, lúc đấy thím rất suy sụp, khi đó tất cả thông tin liên lạc đều bị cắt đứt, cố gắng chịu đựng từng ngày, bây giờ nhìn lại thời gian khổ sở đó chẳng là gì cả. Cho nên Cẩn Cẩn, cháu cứ thả lỏng tinh thàn đừng suy nghĩ vẫn vơ.”


      “ Cháu cảm thấy rất khó chịu, run sợ lo lắng cả ngày, cháu chịu đủ rồi, chịu đủ rồi…” xong liền nhịn được vùi mặt vào gối khóc, mới đầu chỉ hơi sùi sụt nhưng sau rồi khóc nấc lên thanh cũng có chút hơi nghẹn ngào.

      Hứa Văn muốn an ủi lại trong tiếng nấc: “ ra cháu cầu gì cả, chỉ cần ấy bình an quay về là đủ rồi.” ánh mắt của lúc này liền ngừng trệ lại, chỉ chằm chằm nhìn khoảng phía trước tủ quần áo, rồi thẩn thờ nhìn trần nhà.


      , cậu ấy bình an trở về.” xong Hứa Văn đưa tay cầm chặt tay , khuyên đừng nên suy nghĩ và lo lắng quá nhiều.

      Mấy ngày nay, khi làm việc cũng thể tập trung, lúc nào cũng thơ thẫn, mất hồn mất vía, phải chỉ là do mất ngủ mà còn do chuyện khác, quầng mắt thâm tím, đồng nghiệp Chu Thành thỉnh thoảng có kích thích cho mấy câu, đơn giản cũng chỉ muốn quan tâm, muốn chú ý nghỉ ngơi.


      Trần Cẫn lơ đễnh ngồi làm việc nhưng chẳng thể tập trung nổi, lúc này điện thoại để bàn liền vang lên, nhanh chóng cầm lên, tay cũng khẽ run run vừa nhìn lên màn hình liền ngây người, dãy số cực kỳ quen thuộc, gắt gao cắn môi, bàn tay run rẩy nhấn nút nghe, giọng có chút ràng: “Alo”. Câu này giống như dùng hết sức lực của mình để ra. Mấy giây trôi qua đầu bên kia truyền đến thanh khàn khàn: “Tiểu Cẩn.”

      trả lời, nước mắt nhịn được cứ rơi xuống, thấy mình có chút luống cuống đưa tay lau nước mắt, trấn định hỏi : “ ở đâu vậy?” xong căn chặt môi, chờ bên kia trả lời.

      “Ở dưới công ty em.” Còn chưa hết câu Trần Cẩn cũng kịp tắt máy, quan tâm gì hết, chạy ào nhanh xuống cửa.

      thấy rồi, rốt cuộc thấy rồi, Nhung Hâm Lỗi đứng trước xe cầm điện thoại nhìn về phía cười cười, quân phục còn chưa kịp thay, thân quân phục làm cho càng thêm tuấn hơn, gầy rất nhiều, cằm cũng nhọn ra, da đen sạm lại .

      Trong nháy mắt khi nhìn thấy , Trần Cẩn mắt liền đỏ lên, ngơ ngác đứng yên nhìn mấy giây sau đó che miệng lại chạy nhanh về phía .
      thư hồ thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34


      Có lẽ do Trần Cẩn quá vui mừng nên phát người Nhung Hâm Lỗi có vết thương, Nhung Hâm Lỗi nhìn thấy nên bản thân cũng nên hồ đồ nhưng vết thương bị đụng phải đau quá, trong nháy mắt mặt xanh lét, sợ vết thương bị vỡ ra dọa sợ nên cố gắng chịu đựng đau đớn hai ba lần liên tiếp, rồi cố gắng đưa tay kéo trước mặt.

      Lúc này cũng thèm để ý đến ánh mắt của mọi người nữa, đem ôm chặt vào trong lòng, Trần Cẩn biết mình đủ sức để chống lại , chỉ cúi đầu vào lòng nức nở : “Nhung Hâm Lỗi! Nếu quay về, em liền tìm người khác! Em ghét .”

      Nhung Hâm Lỗi đẩy ra, khẽ nghiêng người lùi về sau mở cửa xe ra, đem đẩy vào trong xe rồi đóng cửa lại, sau đó vòng qua bên kia ngồi lên xe.

      Sau khi lên xe Nhung Hâm Lỗi liền quay sang đè ngồi yên ghế, ánh mắt hướng về phía cười xấu xa hỏi: “Em vừa mới gì?” Trong lời có chút lạnh lùng bức người, làm cho ngẩn cả người, cắn chặt môi ngẩng đầu tức giận nhìn : “Em muốn tìm …”.

      Trần Cẩn chưa kịp xong, Nhung Hâm Lỗi liền nghiêng đầu hôn lên môi , đầu tiên là nhàng hôn bờ môi sau đó nhanh chóng thần tốc tiến đoạt đôi môi , tay giữ chặt đầu , ép lại sát mình hơn: “Cẩn Cẩn, rất nhớ em.” bên tai , giọng trầm thấp, giống như thầm thầm, cảm giác tê dại truyền đến làm tim đập nhanh.

      xong lại lần nữa hôn , cho đến khi hít thở thông nhữa mới buông ra, lát sau còn : “Cẩn Cẩn, nhớ em. Rất muốn, rất muốn….”

      xong, hướng về phía thuận tay ôm sang bên , chặt, chẳng hề muốn buông ra nữa. Trần Cẩn ở trong ngực níu lấy áo sùi sịt khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi thể ngừng lại được. thấy như vậy chỉ cười thầm, tám phần nha đầu này bị mình dọa cho ngốc luôn rồi, suy nghĩ chút mới vỗ lên vai ôn nhu an ủi: “Cẩn Cẩn, ngoan, đường khóc nữa, phải về đây rồi sao, xem em làm thế nào tìm người khác được.” Rồi cúi đầu đưa tay lau nước mắt cho , tay để mặt nên có chút ngứa nên liền nghiêng đầu tránh ra, tức giận lại ghé đầu vào lòng .

      “Đừng khóc, Cẩn Cẩn, đều là do tốt.” Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ mở miệng lần nữa, lớn như vậy đây là lần đầu tiên kiên nhân dỗ con như vậy, trước kia mỗi khi con khóc là lại thấy phiền phức nên thường là quay người bỏ luôn, nhưng phát chỉ cần vợ mình khóc có chút năng lực chống đỡ, bỏ vũ khí đầu hàng ngay, tùy muốn làm gì làm.

      Nào biết, Trần Cẩn để ý lời của chút nào, chỉ chôn mặt vào lòng khóc, trong lòng thoải mái liền đem nước mắt, nước mũi lau lên áo của hết cả, nhưng vẫn đủ vẫn cứ cựa quậy, làm cho cả áo ướt nhẻm hết. Nhung Hâm Lỗi bát đắc dĩ liếc mắt nhìn, vừa mới trở về đơn vị chưa kịp chào thủ trưởng lập tức lái xe đến đây, nghĩ nha đầu này vừa thấy là lau hết nước mắt rồi lại nước mũi lên người thế này, cúi đầu nhìn níu níu ống tay áo mình thấy có chút buồn cười nhìn : “Cẩn Cẩn, có muốn lau lên đây nữa .” ý bảo lau nước mắt lên tay áo mình.

      Trần Cẩn lúc này mới ngừng khóc, hít hít lỗ mũi hồng hồng, đôi mắt sưng đỏ, ngẩng đầu ai oán trừng mắt liếc cái: “Nhớ em thế nào, sao em nhìn ra .”

      “Ừ, cũng biết.” cười cười cúi đầu hôn lên trán cái. Lúc này điện thoại vang lên, cúi đầu nhìn biểu mặt , nào biết xịu mặt xuống rồi theo phản xạ rời khỏi ngực , có chút bực mình, vất vả mới có thể gặp và ôm được lát cú điện thoại làm cho tránh ra, sắc mặt trầm xuống lần nữa giữ chặt trong lòng, ấn nút nghe, lạnh lùng : “Chuyện gì?” Cùng lúc đó đem người trong lòng ôm chặt hơn, mặc cho giãy dụa thế nào cũng để ý.

      “Này tôi này, sao cậu về mà cũng thèm thông báo cho tôi tiếng! Nếu phải tôi thấy Đội trưởng của tôi về tôi cũng biết tiểu tử cậu về rồi, gia ta chạy đến quân doanh thăm cậu như thế nào, cậu lại như làn khói bỏ chạy tìm vợ, Nhung Hâm Lỗi cậu đúng là trọng sắc khinh bạn. Vết thương tốt hơn chưa? Sao nằm viện thêm ít ngày nữa rồi hãy về?” Đoạn Cao Thụy lúc này ngồi ghế trong văn phòng , cầm điện thoại giống như hét quở trách .

      Nhung Hâm Lỗi liếc mắt nhìn Trần Cẩn bên cạnh sắc mặt chợt trầm xuống, biết trả lời như thế nào, dù sao Trần Cẩn cũng chưa biết bị thương, ngẫm nghĩ lát mới trả lời: “Tạm được, tôi vẫn rất khỏe, có việc gì nữa ? tại tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm.”

      Nhung Hâm Lỗi lập lờ nước đôi như thế làm cho Đoạn Cao Thụy lập tức im lặng, rồi ở bên này gật đâu cái : “Được rồi, cậu làm việc nên làm với vợ . Chú ý thân thể, người còn có vết thương tốt nhất là nên vận động mạnh đâu.” xong “Pằng.” tiếng lập tức cúp điện thoại, Nhung Hâm Lỗi chắc hiểu ý của rồi, nghĩ đến đây Đoạn Cao Thụy cười khẽ, rồi giống như nghĩ đến chuyện gì con mắt chợt tối lại, đưa tay cầm thuốc trong ngăn kéo hút, hít mạnh hơi.

      Nhung Hâm Lỗi thấy Trần Cẩn chăm chú nhìn mình, trong nháy mắt lại tươi cười, cúi đầu nhàng bên tai : “Tiểu Cẩn, đừng lo lắng. Là Đoạn Cao Thụy gọi đến thôi. Hôm nay ai cũng đừng nghĩ quấy rầy chúng ta.”

      Trần Cẩn nghe xong nở nụ cười yếu ớt, rốt cuộc cũng yên tâm, sợ vừa mới được gặp lại có người tìm có việc, nghĩ đến đây tâm tình thoải mái hơn nhưng ngoài miệng vẫn : “Liên quan gì đến em.”

      Chờ khởi động xe chuẩn bị về nhà mới nhớ mình chưa xin phép mà tự tiện ra về nên lập tức gọi điện cho Chu Thành, năn nỉ cầu xin hồi Chu Thành mới đồng ý giúp hoàn thành công việc hôm nay của .

      Chuyện công việc giải quyết xong, về đến nhà, Nhung Hâm Lỗi đứng trước sảnh hài lòng gật đầu : “ hổ là nữ chủ nhân của nơi này.” Nhà đều dọn dẹp gọn gàng, sạch , cả sàn nhà đều lau chùi sạch bóng.

      Trần Cẩn lập tức hướng ma trảo về phía , thanh có chút tức giận buồn bực : “Em ba, bốn ngày đều trở về đây dọn dẹp nhưng lần nào cũng chẳng có ở đây.” đến đây cúi thấp đầu, giống như nhớ lại bản thân đơn lẻ bóng đến đây, lại tiếp: “Mấy tháng nay đối với em rất là giày vò, cực khổ. Cái gì gọi là sống ngày như ba thu em cũng chân chính được trải nghiệm.” đến đây cảm thấy có chút tỉu thân.

      Nhung Hâm Lỗi xoay người ôm chặt lấy , nhíu chặt chân mày, đau lòng đặt cằm lên vai tham lam hít lấy mùi thơm của tóc, hơi thở của , lúc sau mới , giọng cũng trầm thấp khàn khàn, trong lời cũng có chút bất đắc dĩ nhàn nhạt: “Cẩn Cẩn, xin lỗi, để cho em phải lo lắng rồi.”

      Trần Cẩn đưa tay ôm chặt , ở trong lòng nặng nề trả lời: “Đừng ba chữ này, đó đều là em cam tâm tình nguyện, em cảm thấy mình rất hạnh phúc rồi, chỉ cần lòng em, tất cả đều đáng giá. Chờ đợi tính là gì, cũng thể quan trọng bằng bình an trở về.” Lời này của làm cảm động biết gì, nơi mềm mại nhất trái tim là nơi chứa đựng tình dành cho .

      Tắt vòi hoa sen, Trần Cẩn tắm xong liền vội vàng mặc áo choàng tắm vào rồi ngồi lên giường, Nhung Hâm Lỗi đợi tắm xong liền vào, hôm nay hành vi của có chút khác thường thường, trước kia thưởng cởi quần áo treo ở bên ngoài hoặc là bỏ vào máy giặt, mặc áo sát nách vào phòng tắm, nhưng lần này liền trực tiếp mặc quân trang vào nhà tắm, làm ra cẩn thận đụng phải , lúc ấy cũng để ý chỉ là vui chu môi ra.

      Lúc chờ tắm lên giường ngồi, tiện tay cầm quyển tạp chí đầu giường vừa xem tạp chí vừa chờ ra ngoài, Nhung Hâm Lỗi ở phòng tắm sau khi tắm xong , tự mình bôi thuốc, buộc chặt áo choàng tắm kỹ rồi mới ra ngoài.

      Thấy người giường còn chưa ngủ, hình như là đợi mình, cầm quyển tạp chí lật qua lật lại xem thấy ra, mừng rỡ nhìn : “ tắm xong rồi à.” xong quan sát kỹ, kể từ khi hai người bọn họ thân mật mỗi khi tắm xong đều để trần, áo choàng tắm mua rồi nhưng vẫn cứ cất trong ngăn tủ chẳng thấy lấy ra mặc, hầu như mỗi lần ngủ cùng cũng chỉ mặc áo sát nách hoặc để trần còn vẫn mặc rất kín đáo.

      Hôm nay khó thấy được mặc áo choàng tắm lần.

      “Ừ.” Nhung Hâm Lỗi trả lời xong thấy vẫn nhìn mình chằm chằm, khóe miệng khẽ giật giật, nhíu mày hỏi câu: “Sao nhìn chăm chú vậy?”

      Sau đó đến bên giường kéo chăn ra rồi lên nằm bên cạnh , nào biết giống như bạch tuộc nhào đến ôm chặt.

      Nhung Hâm Lỗi đau quá hít sâu hơi nhưng dám phát ra tiếng, cố gắng nhịn đau hỏi: “Sao vậy em?”

      “Em sợ là em nằm mơ. Trước kia đều mặc áo choàng tắm, hiếm khi thấy mặc lần cảm thấy cứ là lạ như thế nào ấy.” Trần Cẩn xong lại ôm chặt hơn. nghe xong cười khẽ rồi dịu dàng trả lời: “Lâu rồi mới về đây nên làm em ngốc luôn rồi sao.” trả lời cố ý tránh câu phía sau của .

      ngốc có.” xong siết chặt tay phải của , ngờ lại chạm đến vết thương, mím chặt môi, thấy vẻ mặt rất khổ sở, mím môi, nhíu mày hốt hoảng hỏi: “Tay phải của sao vậy?” xong liền nắm chặt tay phải rồi kéo ống tay áo lên

      Màu trắng băng cánh tay mạnh mẽ vì vừa mới đụng phải liền thấm đỏ màu máu, còn có chút mùi thuốc nhàn nhạt và hương thơm của sau khi tắm, cảm thấy mũi có chút ê ẩm, khó trách quân phục cũng chẳng thay liền vào phòng tắm, khó trách mới vừa rồi để cho giúp cái gì cũng tự làm, nghĩ đến mình trong phòng tắm băng bó xong mới ra ngoài vì muốn để cho biết người cho vết thương. thậm chí còn biết phía dưới lớp băng là vết thương như thế nào nữa, hôm nay lại còn dùng sức đánh , nghĩ đến đây liền hối hận muốn chết.

      Ánh mắt chợt tối lại, thấy lại muốn khóc, giọng có chút vội vàng: “ có việc gì đâu, chỉ là vết thương thôi, sao đâu, sợ em lo lắng nên mới .” xong liền ôm lại gần, nghiêng người hôn lên môi để dời chú ý của .

      Cảm nhận cái hôn nồng cháy của , tùy ý chiếm đoạt, vừa hôn đáp trả vừa ôm đưa tay lên ôm chặt cổ lẩm bẩm : “Buổi chiều chúng ta gặp nhau em còn dùng sức đánh . Khó trách sắc mặt lúc ấy rất khó coi, Hâm Lỗi, em cố ý, cho em muốn xem chút.”

      biết mà, thích bộ dạng ấy của em. Xem làm gì chứ.” Qủa quyết cự tuyệt thỉnh cầu của , lại trừng phạt chuyên tâm bằng nụ hôn.

      “Tiểu Cẩn.”

      “Dạ.”

      nghĩ chúng ta nên vận động , làm giãn gân cốt chút.”
      thư hồ thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 35


      Thời gian này Nhung Hâm Lỗi cứ cách hai ngày lại chạy về nhà, vợ chồng son lâu ngày gặp mặt nên luôn ngọt ngào như mới ngày đầu.

      Chủ nhật, Hàn Tinh Tinh ngoài ý muốn gọi điện cho Trần Cẩn. với Tinh Tinh cũng rất lâu rồi gặp mặt, thời gian này cảm thấy ấy có chút là lạ, lúc hai người gặp nhau cũng hề nhắc đến Đoạn Cao Thụy, ấy cũng hiểu hai người ấy chắc chắc giận nhau. Hàn Tinh Tinh vừa cố chấp vừa có lòng tự ái cao, nếu đối phương hạ mình ấy kiên quyết nhượng bộ.

      Hôm nay đến nhà ấy, cũng khác trước kia nhiều lắm, chỉ là Đoạn Cao Thụy có ở đây nữa, để ý thấy gạt tàn thuốc cũng còn, ghế sofa, phòng ngủ, phòng bếp đều dọn dẹp sạch , gọn gàng.

      nghi ngờ, dò xét hỏi: “Cuộc sống của cậu bây giờ đơn giản nhỉ, cậu với Cao Thụy sao vậy?”

      Hàn Tinh Tinh nằm sofa nhắm mắt lại : “Mình với ấy chia tay nửa tháng rồi, cho cậu biết vì mình đợi ấy nhận sai trước, ra chỉ cần cú điện thoại hay câu dỗ giành của ấy… bọn mình quay lại nhưng hề có, đàn ông quả nhiên ai tốt, ăn sạch sành sanh được rồi chẳng bao giờ quý trọng mình nữa.” Sau khi xong cười buồn tiếng.

      Trần Cẩn ngơ ngác lúc, nhớ trước đây hai người bọn họ còn rất tình cảm, ngọt ngào thế mà trong nháy mắt lại như vậy, đến ghế sofa ngồi cùng Hàn Tinh Tinh, : “Hai người rốt cuộc xẩy ra chuyện gì vậy? Tình cảm phải chỉ người cố gắng là được đâu, nó giống như đánh giặc vậy nếu làm tốt thất bại liền. Hai người các cậu vẫn còn thương nhau sau này làm sao đây? Hai người chẳng có ai chịu nhường ai cả, tớ còn gì được nữa đây.”

      “Có lẽ sống chung lâu với nhau nên nhận thấy đối phương hợp, rất nhiều chuyện cứ phát sinh, tóm lại là do công việc của ấy.” Hàn Tinh Tinh chán nản , giống như muốn nhắc lại đến chuyện này nữa. ấy mở mắt nhìn Trần Cẩn chút, “Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, hôm nay mình gọi cho cậu cũng phải bảo cậu làm cố vấn đâu, tối nay cậu phải theo mình dự tiệc của công ty mình tổ chức, mình có bạn trai nên cậu phải là người đồng hành của mình đấy.”

      Vừa nghe xong Trần Cẩn liền tức giận, đưa tay đánh Hàn Tinh Tinh: “Ý gì đây hả? coi tớ như đàn ông hả, cậu có thể bắt cóc đẹp trai ở công ty cậu ấy, khả năng này giống phong cách của cậu hơn đấy.”

      “Mình có sai gì sao? Mình còn muốn làm lành với ấy, tìm người khác chọc giận ấy chúng tớ đứt hẳn luôn ấy.”

      “Ơ, cậu cũng biết suy nghĩ như thế à, cũng chưa đến nỗi cải tạo được.”

      Trần Cẩn gọi điện cho Nhung Hâm Lỗi thông báo tối nay phải bồi Hàn Tinh Tinh tham gia tiệc rượu của công ty ấy. Tại nơi tổ chức tiệc rượu, đại sảnh được trang trí rất sang trọng và lộng lẫy, sâm banh rót trong ly thủy tinh được bày các bàn tiệc đủ loại, Hàn Tinh Tinh thỉnh thoảng phải phải cùng cấp mời rượu khách, thấy bạn bắt đầu mệt Trần Cẩn mới bước đến dìu Hàn Tinh Tinh đến ghế ngồi.

      Lúc này có người tiến đến mời rượu: “Hàn tiểu thư, xin chào, vị này là?” Đối phương là người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen cầm ly rượu tay.

      “Nhâm tiên sinh, đây là bạn của tôi.” xong hai người chạm cốc uống cạn, Trần Cẩn nhìn phía người đàn ông cười cười thay lời chào. Đợi Hàn Tinh Tinh uống xong liền kéo bạn sang bên hỏi : “Khi nào chúng ta về đây, cậu cũng uống nhiều rồi, như thế này lái xe làm sao được đây.”

      “Tớ lái được cậu thay tớ chứ sao.” Hàn Tinh Tinh đứt quãng , rồi cười cười đưa chìa khóa xe cho Trần Cẩn luôn.

      Trần Cẩn đỡ Hàn Tinh Tinh ra cửa chính, ôm thắt lưng Hàn Tinh Tinh nghiêng ngã dìu ấy về bãi đậu xe, Hàn Tinh Tinh ngừng. cũng có chút chịu nổi: “Hàn Tinh Tinh, cậu nổi điên gì đấy? Thiếu phụ thất tình hả?”

      thôi…mình cậu mới đúng.” Hàn Tinh Tinh trả lời ràng. Lúc này có mấy bóng người cao lớn đến chặn đường của hai người. Trần Cẩn thấy bóng người tiến đến gần mình, sợ hãi trừng mắt nhìn người trước mặt.

      Nhận thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm Hàn Tinh Tinh, đẩy Hàn Tinh Tinh cái, lúc này ấy mới phản ứng lại lập tức buông Trần Cẩn ra, vẻ mặt hốt hoảng theo phản xạ lùi về sau mấy bước, nào biết đối phương cũng buông tha: “Ơ, đây phải bạn của đội trưởng Đoạn sao? Lần trước tôi còn nhìn thấy hai người bọn họ em em đường đấy.” xong bước đến đưa tay sờ lên cằm Hàn Tinh Tinh, sợ nên Hàn Tinh Tinh lùi về sau mấy bước vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

      người đầu trọc liền tiến lên cướp điện thoại trong tay ấy, trực tiếp ném xuống đất, điện thoại bị vỡ bắn tung tóe.

      “Buông cái tay bẩn thỉu của mày ra.” Trần Cẩn nổi giận nhìn về phía ta quát lên, kéo Hàn Tinh Tinh ra sau lưng mình, bây giờ cũng biết làm thế nào mới đúng, đối phương có bốn, năm gã đàn ông lực lưỡng nếu , hai gã có thể đối phó được dù sao họ tả đản nhiều năm như vậy uổng phí nhưng bây giờ còn có Hàn Tinh Tinh bên cạnh nữa mà đám ngưới này lại lại nhắm về phía ấy, chắc chắn là do Đoạn Cao Thụy phá án chọc tới người nào rồi, đối phương lại dời mục tiêu quấy phá đến Hàn Tinh Tinh.

      “Đại ca, nàng này rất cay nha. Dáng người cũng tồi, em muốn đùa giỡn với nàng này chút.” Nghe Trần Cẩn vậy, gã đứng sau lưng gã đầu trọc bỉ ổi .

      “Các người do ai phái đến?” Hàn Tinh Tinh dò xét hỏi thử, nghĩ thầm phải kéo dài được thêm thời gian chút nào hay chút ấy.

      cần phải dài dòng.” Gã đầu trọc đưa mắt nhìn hai gã bên cạnh, hai gã này liền xông lên trước nắm chặt lấy tay Hàn Tinh Tinh, chuẩn bị kéo ấy lên xe.

      Còn gã đàn ông bỉ ổi lúc nãy lại tiến đến gần Trần Cẩn liền bị nhấc chân đá ngay ở chỗ hiểm giữa hai chân : “Dám có suy nghĩ bỉ ổi với chị này! Mày có khả năng ấy đâu.” Nhìn gã đàn ông hét thảm lên, nằm lăn lê dưới đất, hả hê cười rồi hướng về phía Hàn Tinh Tinh hét lớn: “Tinh Tinh, dùng sức đá vào giữa hai chân bọn chúng ấy! Phải mạnh vào đây.”

      Hàn Tinh Tinh vừa giơ chân liền bị bọn chúng giữ chặt lại, Trần Cẩn muốn tiến đến kéo Hàn Tinh Tinh qua, ngờ lại bị gã đầu trọc hung giật tay lại. Trần Cẩn nóng nảy theo phản xạ nhấc chân dùng gót giày nhọn dẫm mạnh lên chân , hận thể dẫm cho xuyên chân ta luôn, may mắn hôm nay giày cao gót, gã đầu trọc ôm chân kêu thảm thiết.

      Trần Cẩn thoát thân được, lập tức chạy đến góc bên trái tìm xe Hàn Tinh Tinh cắm chìa khóa và khởi động xe rồi nhanh chóng mở cửa xe ra, giờ phút này cực kỳ khẩn trương, trong đầu chỉ có khái niệm là lái xe về phía mấy gã đàn ông, cùng lắm đồng quy vu tận, xe lao nhanh về phía Hàn Tinh Tinh, hai gã đàn ông bị dọa nên buông Hàn Tinh Tinh ra, lùi lại vài bước.

      Trần Cẩn lập tức dẫm phanh lại, thân thể theo quán tính đập về phía tay lái, Hàn Tinh Tinh run rẩy mở cửa xe rồi ngồi lên, cả thân thể đều phát run.

      Trần Cẩn cảm thấy tức giận nhên lái xe dừng lại ở khúc cua phía trước rồi lái nhanh về phía gã đầu trọc, gã bị dọa đến hai chân cũng phát run mới quay đầu xe lái rời khỏi nơi này.

      “Cẩn Cẩn, hôm nay có cậu chắc mình đầu thân hai nơi rồi.” Hàn Tinh Tinh dị dọa cả người đều run rẩy, toát mồ hôi lạnh, hơi thở hỗn loạn.

      “Chuyện hôm nay cậu nên với Đoạn Cao Thụy . Ôi trời!! Hôm nay quá kích thích rồi! Linh hồn bé của tớ bị dọa bay mất thôi.” Trần Cẩn khoa trương .

      ngờ Hàn Tinh Tinh còn mạnh miệng : “Chuyện của mình liên quan gì đến ấy.”

      “Chị hai của tôi ơi, vấn đề là mấy người đó vì ta mới đến tìm cậu. Tám phần là đắc tội người nào rồi.”

      Đưa Hàn Tinh Tinh về nhà, lấy xe của ấy lái về nhà mình.

      Sau khi xuống xe vào nhà, liền thấy Nhung Hâm Lỗi ngồi ở phòng khách chờ về.

      “Hâm Lỗi.” Trần Cẩn híp mắt tươi cười nhìn chào hỏi.

      “Chân của em làm sao vậy?” Nhung Hâm Lỗi khẩn trương hỏi, từ khi thay giày liền phát ra chân hơi lạ.

      “Cái đó do em bộ cẩn thận nên bị trật chân thôi.” tươi cười , khóe miệng khẽ giật giật, đến ghế sofa ngồi xuống bóp chân .

      !” vừa liếc mắt liền nhìn ra dối, lạnh mặt chất vấn.

      “Hâm Lỗi, là…” còn chưa hết thấy mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh hơn, bị dọa sợ liền cúi đầu : “Em…..em hôm nay đụng phải mấy tên lưu manh nên đánh nhau với bọn chúng.”

      “Có bị thương ở đâu ?” Lời của thành công làm cho hốt hoảng, lập tức đến gần kiểm tra từ đầu đến chân lượt.

      đừng tức giận, sau đó em nhanh chân lái xe chở Tinh Tinh chạy . ra mục đích của chúng phải em mà là Tinh Tinh, nghe mấy gã hình như chúng biết Đoạn Cao Thụy phải, em đoán Đoạn Cao Thụy khi phá án chọc giận bọn chúng, gọi hỏi ấy thử xem.” xong nhưng chẳng thấy trả lời, nghiêng đầu nhìn thấy suy nghĩ, “Hâm Lỗi, có nghe em đây?” Trần Cẩn cẩn thận hỏi lại .

      Ai biết lại hề để ý đến , mặt lạnh giống như nhìn thấy rồi đứng lên lên tầng. lẳng lặng nhìn bóng lưng thầm cắn môi, hình như quan tâm đến nữa rồi, nghĩ vậy ảo não cúi thấp đầu. lát sau, Nhung Hâm Lỗi cầm theo túi ni lon xuống rồi dừng lại trước mặt ném túi ny lon sofa , nhìn thấy bên trong đựng chai rượu thuốc, trân trối nghẹn họng ngẩng đầu nhìn bóng lưng của , thấy vào phòng bếp bưng chậu nước lạnh ra.

      Ngơ ngác ngồi sofa, nhìn bóng hình của , ra lên tầng là vì tìm thuốc cho ……

      bưng chậu nước đến gần để xuống bên cạnh, ngồi xuống sofa, nâng chân lên cởi tất ra, lấy khăn lông thấm ướt nước đắp lên chân rồi tỉ mỉ xoa bóp, mặt vẫn trầm nhưng giọng lại nhàng hơn: “ tức giận, chỉ lo lắng cho em thôi. Rất đau có phải ?” xong còn cẩn thận lau chân cho sạch rồi thoa rượu thuốc lên. Động tác của chậm rãi và nhàng, sợ dùng lực mạnh làm đau, thấy thỉnh thoảng đau căn môi, có chút tức giận, sớm biết như thế này gọi điện giục về sớm hơn chút. Nếu Đoạn Cao Thụy bắt được đám người kia phải đến đồn cảnh sát cho chúng trận nhừ tử mới được.

      sao…, tức giận là được. nhớ chuyện với Đoạn Cao Thụy nha, em lo Tinh Tinh gặp rắc rối.”

      biết rồi. Về sau cho về nhà muộn như thế này nữa.” xong nắm tây thành quả đấm, ngón tay giữa trong nháy mắt liền trắng bệch, Đoạn Cao Thụy thế nào cũng phải cho câu trả lời phù hợp.
      thư hồ thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36.1
      biết rồi, về sau cho phép em về muộn như thế này!” xong tay nắm thành quả đấm, ngón tay trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cái tên Đoạn Cao Thụy này, để xem cậu ta làm thể nào cho câu trả lời thích hợp.”


      “Vâng, em biết rồi.” Trần Cẩn bĩu môi gật đầu. Mới vừa rồi giọng điệu của được tốt lắm, ngờ Trần Cẩn lại có thể thành đồng ý, hiếm khi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Sau khi Nhung Hâm Lỗi nhìn biểu của , liền nở nụ cười hài lòng, ánh mắt cũng dịu vài phần, vươn tay cầm chặt mắt cá chân của , bàn tay bao phủ đầu
      [​IMG]










      Chương 36.2

      “Còn có chuyện gì nữa ?” Đây là điềm báo Nhung Hâm Lỗi kiềm chế tức giận. Hiếm khi kiên nhẫn hỏi như vậy, mặc dù nhận ra cố gắng chịu đựng, nhưng hiểu tại sao sau khi nhìn thấy như vậy nhất thời Trần Cẩn cảm thấy tâm trạng rất tốt, lập tức mấp máy môi, “ có, tắm .” xong còn cười sung sướng, dáng vẻ như thực được gian kế, giống như hoàn toàn biết tối tay chờ đợi biết thế nào là dữ dội.


      Sau khi bị hành hạ tới sắp muộn giờ làm, cuối cùng Trần Cẩn cũng dám coi thường . Tối qua trước khi mê man ngủ thiếp , Nhung Hâm Lỗi gần như bá đạo ôm vào trong ngực câu khiến dựng tóc gáy: “Lần sau trước khi muốn giở trò khôn vặt đùa giỡn , trước tiên phải nhìn xem em có đủ thể lực !”


      Trong phòng làm việc, sau khi Nhung Hâm Lỗi thiết kế tốt bảng kế hoạch tuyển binh lính, mới chuẩn bị rời , tựa vào nghế trầm tư suy nghĩ lúc, liền nhớ tới dáng vẻ khập khiễng của Trần Cẩn, nhất thời nhíu mày, bấm điện thoại gọi cho Đoạn Cao Thụy.


      Đầu dây bên kia vừa được kết nối, ai ngờ Đoạn Cao Thụy ở hộp đêm, Nhung Hâm Lỗi hai lơi lái xe đến chỗ Đoạn Cao Thụy. Sau khi vào phòng nhìn thấy sắc mặt Đoạn Cao Thụy khó chịu ngồi ghế salon hút thuốc, bên cạnh còn có mấy người đàn ông trung niên cùng mấy xinh đẹp uống rượu, ở bàn phía trước mặt còn có mấy người ngồi chỗ đánh mạt chược.


      Ngược
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :