1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29



      Trần Cẩn bị cho choáng váng dám tiếp, chỉ bĩu môi yên lặng ngồi xe.

      Về đến nhà, xuống bếp nấu thức còn cắm cơm, rồi thức thời yên lặng ngồi sofa, thấy bưng thức ăn ra ngoài liền chạy ù vào bếp bưng cơm ra, chuyện này hai người tự ngầm hiểu lấy, khi nào cũng vậy, cần cũng có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương. Lúc trước ăn cơm thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn chút rồi tiếp tục ăn cơm nhưng bây giờ chỉ cúi đầu ăn cơm, nhìn vào bát cơm xem như là người vô hình vậy.

      chuyện, đương nhiên cũng yên lặng ăn cơm.

      Trần Cẩn thấy từ lúc về đến giờ vẫn cứ im lặng, trầm nên tâm trạng rất buồn bã, mất mát. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh mà cảm thấy khó chịu nhất, bản thân cũng hề chuẩn bị tâm lý, sau khi ăn xong dọn dẹp rồi rửa bát chén, còn ngồi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, làm tất cả mọi việc xong xuôi mà chỉ ngồi ghế giúp được chút gì, suy nghĩ lại lúc rồi mới chạy lên tầng tắm.

      Ở phòng tắm hơn tiếng đồng hồ mới xong, vào phòng ngủ thấy vẫn chưa về phòng, hai tay đặt sau đầu tựa vào sofa xem ti vi, bước đến bên cạnh cầm khăn lông lau tóc, đứng bên cạnh nhìn chăm chú lúc, khi đó mới phản ứng lại nghiêng đầu nhìn , lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

      hỏi vậy làm mặt xị xuống nhưng vẫn hỏi : “Sao còn chưa ngủ?”

      “Em lên trước .” Ánh mắt lại chăm chú nhìn vào ti vi mà hề liếc nhìn chút nào nữa, giọng lại cực kỳ lạnh nhạt, hờ hững. Trần Cẩn khẽ gật đầu, tâm trạng lúc nãy thê thảm tả nổi, cực ghét loại thái độ này của .

      Lạnh lùng cười nhìn rồi chạy lên tầng thay quần áo, kéo valy ở góc tủ ra, xếp lại quần áo trong valy, kéo tủ ra lấy hết quần áo của nhét vào trong valy. Hôm nay đối xử hờ hững, lạnh nhạt với như vậy, khó mà bình tình được, nổi khùng lên mới lạ. Trần Cẩn ném quần áo lên giường, kìm chế phẫn uất( phẫn nộ+ uất ức) trong lòng xếp từng cái từng cái cất vào valy.

      Nhung Hâm Lỗi lên tầng nghe trong phòng ngủ có tiếng động lớn, vốn định tắm nước lạnh rồi về phòng bình tĩnh chuyện với , ngờ vừa vào phòng lại thấy mở tủ quần áo thu dọn đồ đạc cất vào valy.

      Tức giận bùng nổ, hai mắt đỏ rực chạy nhanh đến thô bạo cướp quần áo trong tay nhét trở lại tủ, Trần Cẩn thấy quần áo trong tay mình bị lấy sạch, tròn mắt kinh ngạc nhìn .

      Thấy đối xử với mình như vậy, Trần Cẩn xoay người tiếp tục lấy quần áo trong tủ ra nhưng lại bị nhanh tay cầm chặt cổ tay, hề tốn chút sức lực kéo trở lại: “Em muốn làm gì? Muốn nghe lời trai em, rời khỏi nơi này sao?” bước đến lạnh lùng chất vấn .

      Bốn mắt nhìn nhau, Trần Cẩn theo bản năng nhắm mắt lại, cố ý lảng tránh ánh mắt của .

      nghĩ Nhung Hâm Lỗi lại kéo sát lại, ánh mắt gắt gao nhìn lạnh giọng : “Trả lời !”, nghe giọng này làm cho cả người phát run.

      cắn môi, nhíu chặt mày nhìn quát lớn: “Liên quan gì đến ? phải vẫn để ý gì đến em sao?”

      hùng hồn trả lại, rồi cúi người xuống sửa soạn hành lý, hề biết Nhung Hâm Lỗi lại bước đến, mất hết lý trí đá văng cái valy ra xa. “Ầm” tiếng lớn làm Trần Cẩn hoảng sợ. ngẩng đầu nhìn chằm chằm, lại bước nhanh đến gần, kéo vào trong ngực rồi thô bạo hôn.

      ( mong mọi người thông cảm đoạn tiếp này mình có kinh nghiệm)

      gặm cắn môi , thần tốc tiến quân rồi chiểm đoạt toàn bộ, mặc cho ở trong ngực giẫy dụa, tay đấm chân đá lên người cũng hề đáp lại. ôm chặt áp chặt cửa khẩn trương, gấp gáp hôn , “Tiểu Cẩn.....Tiểu Cẩn....đừng ....em còn như vậy điên lên mất.” điên cuồng hôn , giọng khàn khàn vang bên tai , ra sợ rời . Lúc trước đối với cực kỳ tự tin, nhưng khi nhìn dứt khoát thu dọn hành lý, trong giây phút đó sợ hãi vô cùng, sợ hề lưu luyền gì mà rời khỏi . Cho nên mới mất lý trí đá văng valy mà để ý đến cảm nhận của .

      Luôn là như vậy, khi dịu dàng dỗ giành bao nhiêu quyết tâm của đều cánh mà bay, tan biến hết. Bất cứ chuyện gì cũng vậy, chỉ cần giọng nhàng chuyện trong phút chốc quên hết mọi thứ, bởi vì rất , rất người đàn ông này.
      “Nhung Hâm Lỗi.” ngừng giãy dụa, yên lặng trong lòng gọi.
      “Sao?” đáp lời .
      “Sau này được bày ra bộ mặt vừa rồi với em nữa.... em ghét thái độ hôm nay của .” úp mặt sát vào người bất mãn . “Tiểu Cẩn, phải để ý đến em, chỉ là trong lòng có chút khó chịu thôi.” xong rồi nhàng hôn lên trán , ôm chặt vào lòng.
      lúc sau, Trần Cẩn đẩy ra, chuẩn bị thu dọn những đồ đạc bị đá rơi ra lúc nãy. Đầu tiên, buông ra nhưng rồi lại kéo trở lại trong ngực mình, váy áo bây giờ của Trần Cẩn lộn xộn tả nổi nữa rồi, người lại có hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm.
      Nhung Hâm Lỗi cúi đầu thưởng thức cảnh xuân lộ ra sót thứ gì, ánh mắt càng lúc càng sâu.
      “Từ từ, chờ em thu dọn xong nơi này .” Hiểu được suy nghĩ từ trong mắt , muốn đẩy ra lần nữa.
      Trần Cẩn còn chưa kịp thực thuần thục cởi từng cúc áo trước ngực của ra, “Cứ để đó , mai dọn dẹp giúp em.” nhưng tay cũng hề ngừng lại. Trần Cẩn lùi người về phía sau làm Nhung Hâm Lỗi hiểu lầm là trốn tránh ,mặt lạnh, bá đạo kéo áo lót lên, cúi đầu ngậm điểm mẫn cảm ngực trong miệng rồi khẽ cắn , chậm rãi thưởng thức ngọt ngào, tay cũng nhàn rỗi vuốt ve bên ngực trắng muốt kia làm Trần Cẩn ngứa ngáy khó chịu rên lên tiếng, đây mới là phản ứng thành nhất của cơ thể .
      khẽ cười tiếng đặt lên giường rồi hôn từ từ từ ngực xuống đến đùi, nhàng đốt lửa khắp người , hôn xuống tận đến bàn chân, giống như là ăn chậm nhai kỹ, hề nóng vội hề giống mọi ngày luôn mạnh mẽ chiếm đoạt, há miệng cắn lên đùi , bị cắn đau nhưng dám lên tiếng, cả người nóng rực nhưng vẫn chậm chạp hành hạ .
      Cảm thấy giữa đùi ẩm ướt, chuyển tay xuống vuốt ve dải đất ẩm ướt ấy, càn rỡ trêu chọc, Trần Cẩn cảm thấy mình bị hanh hạ đến phát điên rồi, phía dưới ẩm ướt đến chịu nổi nhưng lại cứ vờn bên ngoài chậm chạp tiến vào, “Hâm Lỗi.” Trần Cẩn khẽ cắn môi cầu xin, chờ đợi , Nhung Hâm Lỗi nghe xong lại chỉ nhếch miệng cười, nhìn phản ứng lúc này của , hôn lên môi cần rỡ qua lại trong miệng đến khi cảm thấy khó thở mới rời , rồi nhàng cắn lên vành tai, thở gấp bên bên tai làm càng thêm muốn . Nhung Hâm Lỗi vẫn làm như biết, cố nhịn ở bên tai dụ dỗ: “Tiểu Cẩn, xin , liền cho em.”
      “Hâm Lỗi.” ánh mắt mờ mịt, sắc mặt ửng đỏ ngàng gọi tên .
      “Còn gì nữa ?” động tình gọi tên mình làm mừng rỡ nhưng chỉ chậm rãi tiến vào chứ định lấp đầy , Trần Cẩn cảm thẩy cả người lơ lửng còn cảm giác, vậy mà hề có ý định buông tha, mím môi vòng tay ôm lấy cổ nũng nịu gọi: “Hâm Lỗi.... Hâm Lỗi...” xong mặt liền đỏ rực vùi vào cổ , rụt rè dùng bắp đùi cử động, mời gọi . lâu rồi gọi như vậy nữa, từ khi hai người chính thức nhau còn gọi nữa, say sưa hôn cổ .
      Nhung Hâm Lỗi nghe vậy liền chuyển lên bộ ngực trắng muốt của gắm cắn, cho đến khi điểm mẫn cảm sưng lên mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt thâm thúy như muốn nhập vào cơ thể mình, liếm môi rồi khẽ cười : “Ừ, ngoan, lúc em vẫn thường gọi như vậy.” xong lại từ từ tiến vào rồi nhanh chóng rút ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn .
      Thấy còn cử động, khẽ gọi: “Ông xã.”, xong lại chủ động hôn lên cằm của cái, mắt chợt sáng lên khi nghe , giữ chặt eo dùng sức tiến vào, giọng khàn khàn hỏi : “Em vừa mới gọi là gì? Gọi lại lần nữa.” nâng cao đùi lên, cầm lấy cằm ép nhìn thẳng vào mắt mình còn tay kia đưa lại nơi ẩm ướt vuốt ve, tay có dính dịch liền thoa lên cơ thể .
      “Ông xã... ông xã...” còn chưa thõa mãn nên gọi liên tiếp, lần này ngăn miệng lại, hai người miệng lười triền miên, càng lúc càng gấp như muốn xe rách , cuối cùng bế lên, tiến vào sâu trong người , tăng tốc độ, liên tục tiến công. Cả buổi Trần Cẩn bị ép gọi là ông xã, còn nghe gọi bên tai ngừng, biết bao nhiêu lần, thanh có chút mệt mỏi: “Tiểu Cẩn, em là của , cho phép em theo rời khỏi đây.” xong ôm chặt, tiến vào cơ thể chạy nước rút.
      Cả căn phòng tràn đầy mùi hoan ái, hai người liên tục triền miên.


      Last edited by a moderator: 15/10/14
      thư hồ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30


      Từ nơi huấn luyện trở về doanh trại, Thích Vân Hâm, Nhung Hâm Lỗi và đoàn trưởng Phạm xe bước xuống, cảnh vệ liền mở cổng cho họ, sau khi xuống xe đoàn trưởng Phạm nhìn Nhung Hâm Lỗi cười sâu xa rồi đưa tay vỗ vỗ vai .

      Nhung Hâm Lỗi về phòng làm việc lấy tài liệu sửa lại lần nữa, điện thoại vang lên, ra là đoàn trưởng Phạm Hàn Mặc gọi đến phòng làm việc của ông ấy. gõ của phòng, đoàn trưởng Phạm nhìn Nhung Hâm Lỗi nheo mắt cười cười, đoàn trưởng Phạm thân quân trang, tóc ngắn đơn giản, khoảng chừng 40 đến 50 tuổi, mặt có nếp nhăn, thấy Nhung Hâm Lỗi sau khi chào liền nở nụ cười : “Cậu tính thế nào , quân số có quyết định, lần này đoàn chúng ta chỉ cử 15 tay súng bắn tỉa đến biên giới, cấp chỉ định cậu là người chỉ huy.”

      “Có phải ý của ông ấy hay ?” Nhung Hâm Lỗi nhíu chặt chân mày, dò xét hỏi thử. Nghe mình được chỉ định làm chỉ huy làm ngẩn cả người, lần này tập trung những tay súng bắn tỉa ít người cùng cấp bậc với mình, thậm chí còn có cả mấy thượng tá, dù sao còn có binh đoàn khác nữa tham gia, cũng nghĩ sâu xa nhưng cũng muốn làm người chỉ huy, biết đây là kế hoạch bình thường hay là do ba bày ra nữa.

      Nghe Nhung Hâm Lỗi hỏi như vậy đoàn trưởng Phạm liền nhíu mày, thuận tay cầm ly trà, uống ngụm rồi để ly trà xuống, rồi mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn : “ phải, tôi biết cậu ghét ông ấy nhúng tay vào chuyện của cậu, nhưng mà công văn chỉ định cậu vào vị trí chỉ huy này lại là do ông ấy tự mình phê chuẩn. Tôi cũng thể thay đổi được nhưng cậu cũng đừng tự tạo cho mình quá nhiều áp lục, mấy năm gần đây cậu liều mạng thực nhiệm vụ chúng tôi đều thấy và ghi nhớ trong lòng, lúc học ở trường quân đội cậu cũng lập được nhiều kì tích rồi kia mà. Nên phải đem mọi chuyện đổ lên đầu ông cụ nhà cậu đâu.” Năm đó ông cụ nhà Nhung Hâm Lỗi đưa Tây Tạng rèn luyện tận mấy năm rồi mới điều về thành phố A, khi đó mọi người trong quân khu nghĩ ông ấy lại có thể ra tay độc ác với con trai mình như vậy, đem Nhung Hâm Lỗi chỉnh chết cho chết sống lại.
      Lần này đến biên giới ít nhất cũng phải mấy tháng, Nhung Hâm Lỗi ra khỏi phòng làm việc của đoàn trưởng Phạm gì, nhưng lại thấy sợ vì mình với bạn phải xa nhau thời gian khá dài, muốn gặp nhau cũng phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ về.

      Khi Nhung Hâm Lỗi về doanh trại Trần Cẩn liền về nhà ở, về đến nhà thấy Tràn Hoan tâm trạng có chút vui, bình thường lúc ăn cơm luôn chuyên ríu rít nhưng hôm nay lại rất yên lặng khi nào hay thím hỏi trả lời cho có lệ, chỉ có với thím chuyện với nhau. Tối nay, chú ở quân khu chưa về chỉ còn ba người phụ nữ trong nhà ăn cơm tối, thấy Trần Hoan để bát đũa xuống : “Con ăn xong rồi.” rồi vào phòng ngủ.

      Trần Cẩn mím môi, cũng gì, nhân lúc thím vào toilet liền dọn dẹp bàn ăn sạch , rửa xong bát đũa rồi mới lặng lẽ vào phòng ngủ, Trần Hoan nằm nghiêng người co ro giường, chăn kéo lên trùm hết cả mặt.

      Mái tóc dài buông xõa lộ ra, giờ phút này nhìn Trần Hoan rất nổi bật làm rung động lòng người, “Sao vậy Hoan Hoan, xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Cẩn nhìn em như vậy rất lo lắng, dứt khoát cởi dép ra chui vào trong chăn, ôm chặt Trần Hoan.

      “Em với ấy cãi nhau.”Trần Hoan mở mắt nhìn , buồn bã trả lời.

      “Phải vậy! Tính khí Gia Hựu rất tốt mà, phải rất chiều chuộng em à, có chuyện gì mà lại đến nước này rồi?” kinh ngạc hỏi Trần Hoan, tính khí thối hoắc của Nhung Hâm Lỗi gây gổ với là chuyện bình thường nhưng Trì Gia Hựu mà gây gổ với Trần Hoan đúng là chuyện lạ.

      ấy em có quan hệ mập mờ với sinh viên nam trong trường, em mới làm ầm lên. Sinh viên nam đó theo đuổi em nhưng em từ chối rất nhiều lần rồi, chỉ là ngờ lần này lại chẳng kiêng nể gì đúng lúc ấy thấy liền muốn đánh cho trận lại bị em giữ lại.” Trần Cẩn cúi đầu, giọng càng lúc càng .

      “Sau đó sao? hai người chỉ như vậy liền chiến tranh lạnh à, bọn em cả năm gặp nhau được mấy lần, thời gian này rãnh rồi nên kiếm chuyện để làm sao, hai người cố gắng thông cảm cho nhau .” Trần Cẩn ở bên cạnh khuyên bảo.

      “Câu này chị nên với Gia Hựu ấy, em thấy em vẫn thông cảm cho ấy mà ấy mắc bệnh đa nghi quá nặng rồi.” đến đây Trần Hoan nghiến răng nghiến lợi . Với tình trạng này có chuyện Trần Hoan chủ động liên lạc với Trì Gia Hựu đâu, con bé cho rằng Trì Gia Hựu suy nghĩ nhiều, dù sao chuyện này con bé nghĩ nó sai. Chỉ là trong tình ai đúng ai sai khó có thể phân rằng.
      Nghe con bé vậy Trần Cẩn cũng biết thế nào để khuyên nó nữa, lúc này chuông cửa vang lên, Trần Cẩn bĩu môi nhìn Trần Hoan : “Chị mở cửa , chắc là chú về.” xong liền xuống giường mang giầy rồi chạy mở cửa, ngờ người đến lại là Nhung Hâm Lỗi, trong lòng rất vui mừng.

      Hứa Văn định mở cửa
      mà thấy Trần Cẩn trước chỉ dừng lại dùng ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn ra cửa, khi cửa mở ra mặt bà mới thả lỏng nhìn người ngoài cửa mỉm cười: “Hâm Lỗi đến à, nhanh vào trong ngồi .”
      “Dạ, Chào thím.” Nhung Hâm Lỗi bước vào phòng chào hỏi.
      đến sofa ngồi nghiêm chỉnh, hôm nay đến đây mặc quân trang mà mặc áo sơ mi trắng với quần đen, nhìn rất tuấn tú, Trần Cẩn thấy đến kinh ngạc kêu lên tiếng rồi chạy vào bếp rót trà bưng ra cho .
      Nhung Hâm Lỗi giọng hỏi: “Thím, hôm nay chú Trần về nhà sao?”
      Hứa Văn ngồi đối diện cười hiền : “ về, chú vừa mới gọi điện về là ngủ ở đơn vị, hôm nay cháu đặc biệt đến thăm Tiểu Cẩn sao?”
      ạ.” bình tình trả lời nhưng xong lại đưa mắt nhìn Trần Cẩn chút, Trần Cẩn lập tức bĩu môi. Hứa Văn thấy vậy liền hiểu ý, “Hai cháu chuyện , thím về phòng trước.” Cảm giác mình ở đây làm kì đà cản trở hai người chuyện nên liền về phòng ngủ.
      Đợi thím đóng cửa phòng, Trần Cẩn lập tức dịch người ngồi sát bên cạnh , mím môi, kiềm chế vui mừng trong lòng tò mò hỏi: “Sao hôm nay lại đến nhà em?” xong lại nghiêng đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn , Nhung Hâm Lỗi bị nhìn với ánh mắt như vậy liền có chút vui, cứng ngắc miệng : “ đến xem sư trưởng về chưa thôi.”
      Nghe được trả lời như vậy Trần Cẩn cắn môi, kiềm nén tức giận trong lòng, vui : “ phải đến thăm em sao, vậy có thể về được rồi đấy, em muốn về phòng ngủ với Hoan Hoan.” (DĐ LQĐ)
      “Vậy về đó.” Nhung Hâm Lỗi hơi sững sờ, ánh mắt lúng túng nhìn lúc rồi hờ hững .
      Trần Cẩn hai tay khoanh trước ngực, gật đầu nhìn rồi : “Được, về . tiễn, good bye.” mặt vẫn giữ nụ cười nhìn chào.
      Nhung Hâm Lỗi lạnh nhạt nhìn , khóe môi cứng ngắc, rồi xoay người về mà hề ngoảnh lại. ra đến cửa chỉ do dự mấy giây rồi mở cửa phòng ra, chỉ sau mấy giây cứ như vậy biến mất trước mắt .
      Thấy hề ngoảnh đầu lại cái, Trần Cẩn tức giận ngã xuống ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, rồi nhắm lại, thở dài, tự an ủi trong lòng: nên tức giận, nên tức giận. Nhưng càng nghĩ lại càng tức, tiện tay cầm gối ôm bên cạnh lên ngừng đánh loạn lên ghế, Nhung Hâm Lỗi đáng chết, ràng là hai ngày rồi chưa gặp nhau, gọi điện thoại quan tâm cũng được nhưng lâu lắm cũng đến nhà tưởng là đến gặp , ngờ lại lạnh lùng đến xem chú về chưa. về liền lập tức về mà ngoảnh lại cái, bị chọc tức điên lên mất.
      Trong chốc lát, tủi thân muốn khóc, bình thường khi con vẫn rất nhạy cảm, cảm thấy chỉ cần làm loạn tí là liền quay đầu , chẳng lẽ nhận ra là giận dỗi sao, nhưng lúc nãy sắc mặt cũng đổi, càng nghĩ càng tức giận, lấy gối ôm đập cái mạnh rồi ném ra xa. Nhìn cái chén Nhung Hâm Lỗi vừa mới uống, khẽ cắn răng cầm lấy cái chén vào phòng bếp rửa rửa lại cho hả giận.
      Vừa mới cất chén vào tủ, “Chị, chị có điện thoại.” Trần Hoan từ phòng ngủ gọi vọng ra, Trần Cẩn đoán là điện thoại của Nhung Hâm Lỗi, những chuyện lúc nãy liền vứt ra sau đầu, nhanh chân chạy vào phòng ngủ,cười nhận lấy điện thoại từ Trần Hoan, lấp tức nhận điện thoại.
      “Xuống nhà.” thanh trầm thấp truyền từ đầu bên kia đến, trong giọng có chút lo lắng.
      xuống, sao xuống em phải xuống, như vậy mất mặt.” Trần Cẩn tức giận đáp lời, ít nhất khí thế cũng thể vứt bỏ.
      “Vừa rồi biết người nào đó vội vàng đuổi về, bây giờ lại cáu kỉnh sao?” Nhung Hâm Lỗi cười khẽ trả lời. (DĐ LQĐ)
      “Ai cáu kỉnh chứ, xuống xuống.” nghe vậy, Trần Cẩn còn chưa kịp tắt điện thoại liền chạy xuống dưới nhà, xem ra chiêu khích tưởng của rất có hiểu quả.
      Mới chạy đến cầu thang, Nhung Hâm Lỗi kéo người lại, Trần Cẩn bị dọa hoảng sợ kêu lên, giây sau người bá đạo nào nó liềng ngăn lại bởi nụ hôn, ấn lên tường hung hăng hôn lên môi , hai người dây dưa lúc lâu Nhung Hâm Lỗi mới buông ra, Trần Cẩn hổn hà hổn hển thở gấp, “Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn.” ngậm vành tai lẩm bẩm .
      Trần Cẩn yên lặng nép trong lòng , rồi khẽ mỉm cười ngẩng đầu cố ý hỏi : “Sao về luôn ?”
      “Nha đầu thù dai, sai câu, bị em chỉnh chịu rồi mà.”
      “Tiểu Cẩn.” ở bên tai giọng lẩm bẩm.
      “Dạ.”
      ra, đêm nay đến đây là để thăm em.” thấp giọng , thanh có chút khàn khàn, có chút mê hoặc.


      Last edited by a moderator: 15/10/14
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31



      “Vậy mà còn đến để gặp chú em, mà sao lại đột nhiên lại đến tìm em vậy?” Trần Cẩn ở trong lòng cố ý hỏi.

      Nhung Hâm Lỗi chỉ yên lặng ôm chặt đáp lại.

      Mùng hai tết, Trần Cẩn nhận được điện thoại của Nhung Hâm Lỗi bảo đến nhà gặp cha mẹ . Ba mẹ đối xử với rất thân thiết, dù sao trước đây ba với ba cũng là bạn vào sinh ra tử nên cũng quá xa lạ, chỉ là ngờ con trai của mình với Trần Cẩn lại ở bên nhau, nghĩ đến đây trong lòng ba Nhung liền rất vui vẻ.

      Mẹ Nhung lại cần lo lắng tìm đối tượng cho con trai mình nữa, Trần Cẩn vừa đến cửa liền thấy câu đối tết, do dự đứng trước cửa Nhung Hâm Lỗi nhanh chóng mở cửa ngay, bước vào phòng khách đập vào mắt là bức tranh Mẫu Đan, tên là Phú Qúy nở hoa, góc phải còn có bức tranh thư pháp, đoán chừng câu đối ngoài cửa là do ba Nhung viết. Bây giờ cảm thấy chú Nhung giống như là nhà nho.

      đứng ở phòng khách quan sát nhà lúc, phát nhà rất cổ điển, ghế trong phòng khách là ghế Hồng Mộc ( ta chẳng biết là ghế gì cả),phía trước ban công có mấy chậu Huệ Lan rất giống mấy chậu ở ban công nhà , ra mấy chậu hoa của nhà là từ nhà của chú Nhung.

      Ba Nhung thấy đến mặt mày tươi cười chào đón nhưng khi liếc mắt nhìn
      Nhung Hâm Lỗi mặt mày lại nhíu lại, hai cha con bọn họ mỗi khi gặp nhau đều mặt sưng mày sịa.
      nhà bốn người hòa thuận ăn cơm, mẹ Nhung vào phòng bếp suy nghĩ định lên tầng chuẩn bị phòng ngủ cho Trần Cẩn, nào ngờ Nhung Hâm Lỗi nóng lạnh : “Tối nay, Tiểu Cẩn ngủ với con.”
      Sau khi nghe xong, mẹ Nhung cười gian nhìn Trần Cẩn : “Rất tốt.” Xem ra ngày mình được bế cháu cũng xa nữa rồi.
      Trần Cẩn nghe xong hai người bọn họ mặt đỏ bừng.
      Buổi tối, Nhung Hâm Lỗi và Trần Cẩn ôm nhau ngủ, cũng hề làm gì, chỉ ôm chặt vào lòng rồi ngủ.
      Mùng ba tết, buổi tối Trì Gia Hựu đứng dưới nhà cam chịu nhận tội, ngờ lại gặp Trần Hồng Phong về nhà, cảnh vệ mở cổng giúp ông, Trần Hồng Phong sau khi xuống xe đến gần mới biết là con trai của Liên Trưởng Trì, nhìn người trước mặt phát run vì lạnh nhưng thấy ông trở về nhanh chóng đứng nghiêm theo tư thế quân đội chào ông, Trần Hồng Phong khẽ cười bước đến ân cần hỏi thăm: “Tiểu tử, có lạnh lắm , có muốn vào nhà ngồi ?” còn đưa tay vỗ vào vai .
      “Cảm ơn sư trưởng, cháu chờ Hoan Hoan xuống là được rồi.” xong thân thể vẫn đứng nghiêm tại chỗ, hề nhúc nhích, Trần Hồng Phong giật giật khóe miệng, nụ cười trong mắt càng sâu: “Cậu cả người đều lạnh cóng rồi. Cậu muốn dùng khổ nhục kế để con tôi đau lòng sao?”
      Thấy vẫn đứng nghiêm như cũ, ông cũng đành vào nhà.
      Vào phòng khách, ông ngồi sofa đọc báo lúc vẫn thấy Trần Hoan ở phòng ngủ ra ngoài nên mới lên tiếng hỏi vợ: “Hoan Hoan sao cứ ở trong phòng ngủ ra ngoài thế?”
      “Tiểu Cẩn chuyện với con bé trong phòng ngủ, tiểu tử kia chưa sao?”. Hứa Văn nghi ngơ bước đến hỏi, Trần Hồng Phong liền nghiêm mặt : “Ừ, tiểu tử kia cũng lên nhà đứng đợi trước cổng.”
      Nghe Trần Hồng Phong vậy Hứa Văn lập tức đến cửa sổ kéo rèm ra, rồi cúi đầu nheo mắt nhìn ra phía cổng vẫn thấy Trì Gia Hựu đứng đợi.
      Trong phòng ngủ, Trần Cẩn ngừng khuyên bảo: “Hoan Hoan, em xem Gia Hựu cứ đứng như vậy, trời lạnh, thân thể có là sắt thép cũng ngã bệnh mất thôi.”
      Trần Hoan cắn chặt môi, rồi ngó đầu ra ngoài cửa sổ, Trần Cẩn thấy Hoan Hoan bắt đầu dao động nên lại tiếp: “Em xem, Gia Hựu biết sai rồi, cũng nhận lỗi rồi, biết sai nhận lỗi là tốt rồi. Hơn nữa năm hết tết đến, nếu bị chết lạnh làm sao đây?”. Nghe câu phía sau của Trần Cẩn Trần Hoan khẽ cau mày, khoé miệng co quắp: “Chị, sao chị cứ giúp ấy vậy, tám phần là vì mặt mũi Hâm Lỗi rồi.” đến đây, Trần Hoan tức giận nhìn chị mình cá, rồi trở về giường ngồi, kéo chăn lên trùm kín cả mặt, lúc này vẫn do dự có nên xuống hay .
      “Em cái gì vậy, phải chị muốn tốt cho em sao, các em khó lắm mới được gặp nhau vậy mà còn gây gổ, chị hâm mộ em chết được đây này, Gia Hựu như vậy em còn muốn gì nữa, Hâm Lỗi chết tiệt ấy thỉnh thoảng còn làm chị em tức chết kìa.”
      Trần Hoan nghe xong liền sững sờ, sau đó cúi đầu gì, Trần Cẩn liền trực tiếp kéo xuống giường giục: “Em còn do dự cái gì nữa xuống nhanh .” xong liền cầm tay kéo Trần Hoan mạch ra cửa, Trần Hồng Phong ngồi sofa cầm ly trà để uống thấy hai chị em qua, liền nhíu mày hỏi: “Hai chị em sao vậy, muốn đánh giặc hả?”
      Trần Cẩn phụ hoạ : “Cũng khác mấy đâu.” Rồi mở cửa nhà, đẩy Trần Hoan ra ngoài, đóng cửa lại liền quay đầu với Trần Hồng Phong: “Chú, chú có thấy vừa cháu có hùng và khí phách ?”
      Trần Hồng Phong thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của liền thấy buồn cười.
      Trần Hoan xuống dưới nhà, thấy Trì Gia Hựu lạnh run cầm cập, trái tim liền cảm thấy đau đớn, bây giờ mặc đồ thường, mặc áo khoác ngoài màu đen nhưng cũng chẳng thể giúp cho ấp hơn tý nào, hai người bốn mắt nhìn nhau rồi Trần Hoan nhanh chóng cúi đầu xuống, mím môi gì, chuẩn bị chạy về nhà.
      Trì Gia Hựu đoán được ý định của nên nhanh chân bước đến kéo lại gần rồi ôm chặt vào lòng, cả người lạnh cóng, thanh có chút run rẩy : “Hoan Hoan, xin lỗi, hôm đó nên giận dữ với em, tha lỗi cho ….”
      ở trong lòng nghe vậy liền tủi thân sùi sụt, nhưng thấy lạnh phát run lại đau lòng, khi nãy khi xuống nhà chuẩn bị những lời để trong nháy mắt lại ân cần hỏi han: “Có lạnh lắm , hay là lên nhà trước .” Thấy vẫn quan tâm mình, Trì Gia Hựu suy nghĩ được gì nữa, cảm giác như mình được sống lại, trực tiếp nâng cằm lên, “ lạnh chút nào.” xong liền động tình hôn .
      P/S: hihi thức trưa để làm tặng mọi người. sr vì chậm trễ



      Last edited by a moderator: 15/10/14
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.2



      Trần Cẩn đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới nhà thấy hai người hôn nhau, liền tươi cười rồi kéo rèm cửa sổ lại.

      Hôm nay là Valentine, theo lý thuyết Nhung Hâm Lỗi chưa bao giờ quan tâm đến mấy ngày lễ theo dương dịch cả nhưng hôm nay là ngoại lệ, mai phải lên đường đến biên giới nên giành thời gian ngày hôm nay cho Trần Cẩn.

      Hai người nắm chặt tay nhau vỉa hè, đường cũng có rất nhiều đôi tình nhân tình chàng ý thiếp âu yếm nhưng hai người chỉ đơn thuần nắm tay nhau dạo, cảm thấy có chút thích nên Trần Cẩn dừng lại kéo kéo tay .

      “Sao vậy?” Nhung Hâm Lỗi nhíu mày cúi đầu hỏi .

      “Hâm Lỗi, nhìn bọn họ kìa ghen tỵ quá.” xong rồi lấy tay chỉ đôi tình nhân đối diện, cầm tay bó hoa hồng, xong cái miệng nhắn của lại khẽ nâng lên.

      “Chẳng lẽ chúng ta phải là đôi sao?”Nhung Hâm Lỗi hỏi ngược lại, rồi nắm lấy tay bé của bỏ vào túi áo mình, đương nhiên hiểu ý của .

      phải, nhìn thấy ấy ôm bó hoa to sao, em cũng muốn, nhanh mua hoa cho em , hôm nay là Valentine mà chẳng tặng em gì cả là sao?”. Thấy nhúc nhích tốt bụng nhắc nhở .

      “Valentine sao, đó chỉ là ngày lễ dương, chỉ muốn cùng em ra ngoài dạo thôi, mà cũng phải chưa tặng hoa cho em. Huống gì tặng hoa có gì tốt đâu, cảm thấy lãng phí.” hơi giận lại.

      “ Sao chẳng có chút lãng mạn nào cả vậy, quỷ hẹp hòi, chuyện đó từ thời xa xưa như vậy rồi, hơn nữa lâu lắm rồi có tặng hoa cho em đâu, lúc ấy em thích ngày nào cũng tặng cho em cơ mà.” hậm hực dậm chân, ngẩng đầu tức giận nhìn .

      nhớ là mình có lời này.” mím chặt môi, nín cười trả lời cố ý để ý vẻ mặt uất ức của .

      Trần Cẩn liền đùng đùng nổi giận.

      Dáng vẻ
      của Trần Cẩn lúc này giống như nàng dâu bị ghét bỏ, Nhung Hâm Lỗi dắt đến cửa hàng thời trang, đưa vào cửa hàng mua quần áo, khi chọn quần áo chỉ cần thích do dự cà thẻ, gọi nhân viên phục vụ gói vào, mua hơi rất nhiều quần áo mới hả giận, bởi vì tất cả quần áo vừa mua đều xách hết.
      Cầm quần áo để xe, lại dắt vào siêu thị, Trần Cẩn quan tâm muốn làm gì, vẫn còn giận , Nhung Hâm Lỗi lại mu cho rất nhiều đồ ăn vặt cho . Khi tính tiền làm cho nhân viên siêu thị choáng váng. Trong xe chứa nổi, liền cẩn thận để đồ ăn vặt vào cốp xe, thấy đến gần nhanh chóng đóng lại.
      Cầm tay dạo, "Em còn muốn làm gì nữa?" khó có khi kiên nhẫn hỏi như thế này. rất ghét bồi con dạo phố, chuyện này cũng biết nên lúc trước thấy với Phó Lâm bên nhau chỉ cần ấy muốn dạo phố liền lập tức trở mặt.
      "A, Hâm Lỗi, hôm nay sao vậy, phải thích dạo phố sao?" cố ý hỏi .
      "Còn phải xem là dạo phố cùng ai ." mặt đổi sắc, bình tĩnh đáp.
      Trần Cẩn nghe xong liền tươi cười gật đầu:" Vậy để em suy nghĩ , em muốn xem phim, gần đây Châu Tinh Trì có bộ phim mới tên là Tây Du hàng ma em muốn xem, nghe là rất hay."
      Nhung Hâm Lỗi nghe tên người đàn ông khác liền ghét bỏ liếc cái: "phim Châu Tinh Trì xem qua rồi, nhưng nam chính là ai?"
      " xem cưới thời đại chưa, nam chính là Lưu Dịch Dương trong phim này đấy, đẹp trai vô cùng." uống nước cầm tay, ánh mắt lấp lánh nhìn .
      Nhung Hâm Lỗi nhìn chằm chằm lúc, ngờ lại có thể như vậy, chứng tỏ rất hâm mộ , thấy bày ra bộ mặt hy vọng câu trả lời của giống câu trả lời của , liền khôi phục lại vẻ mặt, bình thản trả lời: "Chưa xem qua." lát còn thêm: " đẹp rồi còn nhìn người đàn ông khác làm gì?" Lần này cố ý nhấn mạnh để chọc giận .
      Lần này Trần Cẩn liền nổi đóa , dậm chân kiên nhẫn : "Nghe ở ngoài đời ta cũng là người đàn ông tốt, rất nghe lời vợ."
      "Chẳng lẽ nghe lời vợ là người đàn ông tốt, em chẳng có đầu óc gì cả. Chẳng lẽ đối tốt với em?" lại nhíu mày nhàng hỏi nhưng lời này lại làm cho có cảm giác lạnh mà run.
      hắng giọng : "Ý của em là ấy rất cưng chiều vợ. ...." Trần Cẩn muốn Nhung Hâm Lỗi tính khí khó chịu nhưng lại thấy ánh mắt tối sầm lại lập tức tươi cười níu lấy cánh tay lấy lòng: "Hâm Lỗi nhà chúng ta đối với em là tốt nhất."
      Sắp chiếu phim Trần Cẩn mu bịch bỏng ngô rồi cùng Nhung Hâm Lỗi vào rạp xem phim, tìm chỗ ngồi xuống đặt bịch bỏng ngô ở giữa chỗ hai người, rồi chần chừ hỏi Nhung Hâm Lỗi: " ăn phải ?"
      hơi nhíu mày trả lời lại: " ăn." Sau đó đem nước uống cho , khi biết bắt đầu chiếu phim những hình ảnh màn hình dọa sợ hết hồn nhưng vẫn cố trấn tĩnh nuốt nước bọt xem tiếp. Nhung Hâm Lỗi bên cạnh lại thưởng thức bộ mặt thú vị của , cất bỏng ngô sang bên cầm nước uống, cảm thấy hoảng hốt liền uống ngụm, kiên trì chịu bộ dạng khóc được cười cũng chẳng xong này cho thấy, nhưng tay lại dùng quá sức làm cho nước văng tung tóe.
      Nhung Hâm lỗi bên cạnh nhíu chặt mày lấy khăn giấy ra cẩn thận lau cho , lau lau lại biết bao nhiêu lần, rồi cầm lấy nước uống trong tay : "Để cầm cho, nước uống đến miệng mà còn biết uống."
      Trần Cẩn cắn môi, nhìn tỉ mỉ quan tâm làm trái tim rất ấm áp biết gì, khi phim đến đoạn hài hước nhịn được cười ôm bụng cười ha hả, ra phải chỉ có mình cười, trong rạp cũng có rất nhiều người giống chỉ có khóe miệng co quắp, vỗ vỗ tay, sau đó chỉ vào hình ảnh màn hình kéo tay hưng phấn hỏi: " Hâm Lỗi, thấy có buồn cười kìa? Ha ha ha.... thể nhịn cười nổi."
      "Có gì đáng cười đâu." mặt lạnh từ đầu đến cuối, nhìn thấy ràng, khi còn hưng phấn như vậy làm cụt cả hứng, cho đến khi xem đoạn cuối cùng thấy nam chính chết Trần Cẩn liền chảy nước mắt, nữ chính như vậy nên nam chính tâm tư cẩn thận hơn, hơn nữa tình cảm thay đổi phong phú hơn, trước kia loại phim cẩu huyết này xem xong liền quên ngay chứ gì đến buồn đến rơi lệ, kể khi Nhung Hâm Lỗi đến này liền chẳng có tý tiền đồ nào, thành người mít ướt mất rồi.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      thư hồ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 31( tiếp)

      có cảm nhận được đôi bàn tay lau nước mắt cho rất nhàng đầy cưng chiều và thương, còn khi thấy khóc trái tim đập cũng chậm lại vô thức đưa tay lau nước mắt cho , nhưng khi chạm vào mặt trong lòng lại có chút ngứa ngáy.

      “Sao xem phim mà cũng khóc thế?” lau nước mắt giùm nhưng cũng quên trêu chọc .

      nép vào ngực hít mũi cái, sau đó mới : “Em thấy nữ chính kia còn thê thảm hơn em nhiều, ít nhất em còn có thể làm cho động lòng, tạo thành cục diện thể cứu vãn.”

      “Em có lạnh ?” Nhung Hâm Lỗi mở rộng áo khoác ra, đêm bao trong ngực, cúi đầu xuống hỏi . chuyển chủ đề, biết ý của đến chuyện lúc trước cự tuyệt , cũng may Trần Cẩn để tâm đến chuyện đó mà vẫn buông tay nên hai người mới có thể hạnh phúc như hôm nay.

      Trần Cẩn ở trong lòng lắc đầu cái, rồi gọi: “Hâm Lỗi.”

      “Sao vậy?” cúi đầu xuống đúng lúc môi đặt trán .

      có gì đâu, chỉ là em thích gọi tên thôi.” xong lại rụt cánh tay lại, ôm chặt , có cảm giác bây giờ mình có cả thế giới.

      “ Vậy chúng ta lên xe , em mặc ít quá nếu như cảm lạnh làm sao.” đến đây khẽ cau mày, lát sau còn thêm: “Em có đói ? Có muốn quán ăn cơm tối , ở trong phòng ấm hơn đấy.”

      “Em muốn quán đâu, em muốn ăn cơm làm.” xong rồi cọ cọ trong ngực giống như làm nũng với .

      “Được, chúng ta về nhà ăn cơm.”

      đến bãi đậu xe, Nhung Hâm Lỗi mở cửa xe ra, rồi lấy bó hoa hồng to ở ghế sau đem đến trước mặt .

      Trần Cẩn nhìn bó hồng này ánh mắt sáng rực, tươi cười lẫn kinh ngạc : “ mua hoa hồng khi nào thế, khó trách lúc nãy mua hoa cho em. Sao bây giờ mới tặng cho em?”. ra chuẩn bị rồi, chỉ chịu nhận thôi.

      bó hoa to như vậy, em ôm nó ra đường cầm tay em được nữa sao.” Nhung Hâm Lỗi giật giật khoé miệng, vui giải thích. muốn người phụ nữ của mình lưu luyến những thứ đâu, đến cầm tay của cũng được.

      Hoá ra là như vậy, nghe vậy liền tay ôm hoa tay nắm chặt tay , thuận tay kéo vào ngực, rồi nhanh chóng hôn lên môi , hơi thở ấm áp của phả lên tai , Trần Cẩn động tình hôn đáp trả, vừa : “Hâm Lỗi, em .”

      Nhung Hâm Lỗi nghe vậy liền ôm chặt hơn, hôn càng sâu: “Em lại .”

      “Em .” tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn của , cho đến khi hôn cho đầu lưỡi tê dại mới buông ra.

      Sau khi lên xe, liền bật điều hoà, trong xe từ từ ấm lên, bảo cởi áo khoác ngoài ra rồi cởi áo của mình ra do dự bắt mặc vào, Trần Cẩn gì chỉ bĩu môi nhìn .

      “Sao vậy?” thấy vậy liền hỏi .

      “Thế em đấy?” Trần Cẩn thấy mình vừa bày tỏ rất ràng mà chẳng đáp trả lại tý nào, sao nghe xong chẳng bày tỏ chút nào cả. Chỉ khi hôn xong : “ biết rồi.” Như thế là thế nào, chẳng giống như suy nghĩ của tý nào.

      là đàn ông chỉ thể ra hành động chứ ra miệng để làm gì, em còn chưa cảm nhận được?” liếc cái. Thấy mày cau lại, mặt có chút ảm đạm, liền nhíu mày nhìn rồi nhếch miệng lên trêu chọc : “Có hay chỉ ở miệng là được sao?”

      làm sao em biết được, vậy muốn làm gì?” tức giận đáp lại .

      nghe xong liền bật cười rồi cúi đầu khẽ bên tai : “Đương nhiên là hành động thực tế rồi, làm cho em có thể cảm nhận được, nhìn thấy được.”

      nghe vậy trái tim ngứa ngáy, bị trêu đùa nên hai má đỏ bừng, cố ýné người ra để tránh những hành động mập mờ của rồi : “Tại sao trong đầu đàn ông các đều đầy những ý nghĩ về chuyện kia thế.”

      Nhung Hâm Lỗi chưa nổ máy mà thuận tay đặt vô lăng đưa lên trán vuốt vuốt, cười khẽ rồi đùa giỡn với : “ chuyện gì đâu, Tiểu Cẩn em suy nghĩ lệch lạc đâu thế, cố ý xuyên tạc ý của rồi đấy.” thành công làm cho thể phản bác lại.

      Về đến nhà Nhung Hâm Lỗi lấy mấy túi

      xe đưa hết vào nhà, nhìn thấy chiến lợi phẩm hai người mang về, Trần Cảnh khinh ngạc : “Ơ, nhà chúng ta mua nhiều đồ thế này á.”

      Khóe miệng Nhung Hâm Lỗi khẽ giật giật, đáp lời vào phòng bếp chuẩn bị nấu ăn. Nấu ăn và dọn dẹp sạch trong phòng bếp xong, ra ngoài thấy ngồi sofa xem tivi liền dịu dàng gọi: “Tiểu Cẩn, ăn cơm thôi.”

      Nghe gọi, Trần Cẩn lập tức tắt tivi rồi đứng dậy.

      Sau khi ăn xong thấy ghế sofa còn vài túi đồ ăn vặt và trái cây nên nhíu mày : “Sao mua nhiều thế này, tuần em làm sao ăn hết.”

      “Vậy em mang về cho Tiểu Hoan ăn với. Buổi tối ăn xong quà vặt đánh răng nếu sâu răng đấy nha.”

      “Bàn chải đánh răng với khăn mặt của em nhớ đặt chỗ, sau này đừng có vứt lung tung đấy, Trong tủ lạnh cái gì cũng có, nhưng em uống Cacavừa thôi, ăn trái cây cho nhiều vào. Buổi tối khi ngủ đắp chăn dày ấy, gần đây trời bắt đầu lạnh rồi, nên ngủ tăng nhiệt độ điều hòa lên.” Nhung Hâm Lỗi dặn dò .

      “Sao hôm nay nhiều vậy, phải lại chuẩn bị đâu đó chứ?” Ánh mắt tối lại, bĩu môi tức giận . Cái gì cũng chuẩn bị hết cả như thế này làm cho cảm thấy hoảng hốt, sợ đột nhiên rời .

      “Hôm nay chưa , ngày mai .”

      Buổi tối Nhung Hâm Lỗi giống như giông tố, muốn lần rồi lại lần, cuối cùng còn dừng lại ở trong cơ thể chậm chạp lấy ra, trận vận động này của hai người làm ướt cả ga giường, sau lúc lâu, Nhung Hâm Lỗi mới lưu luyến từ trong cơ thể ra ngoài, vào phòng tắm tắm nước lạnh xong rồi mới xả nước ấm vào bồn tắm.

      Mặc xong quần áo ra ngoài, thấy Trần Cẩn mơ màng thiếp , nhếch môi cười, đến bên giường, trực tiếp bế lên, giọng dỗ dành, “Cẩn Cẩn, tắm thôi.” cẩn thận bế đặt vào bồn tắm, chạm vào nước nên Trần Cẩn lập tức tỉnh lại, thấy Nhung Hâm Lỗi lấy sữa tắm xoa lên vai mình, tay cầm súng lâu ngày, những vết chai sần tay làm ngứa ngáy, mặc dù hai người chuyện thân mật nhất cũng làm rồi nhưng tắm cho làm có chút xấu hổ.

      “Hâm Lỗi, ngủ trước , em tự tắm là được.”

      Ánh mắt thâm thúy nhìn rồi xoay người ra khỏi phòng tắm.

      Đợi tắm xong lên giường nằm, mới đưa tay qua kéo lại, ôm vào lòng để gối đầu lên cánh tay mình còn tay kia lại đặt ngực , cả tối đều ôm với tư thế này mà ngủ.

      Khi Trần Cẩn rời giường, ánh mắt hơi chậm lại, đưa tay xoa mắt, cảm giác chỉ còn bản thân trong căn nhà này cực kỳ khó chịu, còn ở đây, chỉ mình đơn trong căn biệt thự, trong nháy mắt cảm thấy mất mát dâng lên trong lòng, có chút quen với chuyện như thế này. Sáng nào thời gian này đều là phụ trách gọi rời giường, rồi nghe sai bảo, hôm nay rồi.

      đứng dậy, vừa lúc cổ áo ngủ lại rộng, lúc cúi đầu nhìn thấy những dấu vết mà lưu lại, nghiêng đầu nhìn thấy tủ có tờ giấy: bữa sáng ở bàn, trong tủ lạnh có sữa tươi, em nhớ hâm nóng lại, nhớ được ăn lạnh! Chờ trở lại! Hâm Lỗi.

      Những dòng chữ đập vào mắt làm có chút lưu luyến, đưa tay cầm lấy tờ giấy, chữ của rất đẹp, rất giống chữ mẫu còn lên được cả khí phách, giống người thường thẩm nghĩ như vậy liền mỉm cười.

      Đọc mấy câu sau thấy trong lòng rất ấm áp. Thuận tay cầm di động, ra tắt điện thoại của , sợ có người gọi điện làm thức giấc, vừa mở máy lên, đầu tiên là nhận được tin nhắn của : “ lên máy bay rồi, lần này thời gian khá dài. Em hãy chăm sóc bản thân cho tốt, đừng làm lo lắng.”

      Đọc đến đây, những chuyện phiền muộn về cũng biến mất, chỉ cần trong lòng luôn có , đối tốt với , mặc dù thời gian bên cạnh mình nhiều, chỉ cần trong tim luôn có nhau, đời phải chuyện hạnh phúc nhất là người mình cũng mình sao.

      Khi Nhung Hâm Lỗi đến trực thăng đậu chỉ chờ bọn họ, lập tức tập trung hàng ngũ ngay ngắn, có cả Trì Gia Hựu, chờ xuất phát. Trần Hồng Phong nhìn những người đứng nghiêm trang đó to: “Lần này hành động phải giữ bí mật, hy vọng các đồng chí mang vinh quang về cho sư đoàn ta, tôi muốn thấy các đồng chí mỗi người đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trở về! Đây là vinh dự của các đồng chí.” Nhung Hâm Lỗi trước khi lên trực thăng đưa mắt về phương xa, giống như suy tư chuyện gì, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh bước lên trực thăng.
      Last edited: 9/12/14
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :