1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vượt Khuôn - Tử Liễm (Quân nhân Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26




      Chưa đến giờ tập hợp nhưng tiếng kẽng vang lên, tất cả chiến sĩ ở đội súng bắn tỉa nghe được tiếng kẽng liền chuẩn bị trang bị vội vã đến sân huấn luyện rồi nhanh chóng tập hợp, mặt trời cũng gần tắt hẳn nên bầu trời nhá nhem tối, chút lạnh lẽo quanh quẩn trung, trong khí lại tản ra mùi thơm của bùn đất, họ đứng yên nghe lệnh chuẩn bị xuất phát mà cảm xúc dâng trào, chí khí sục sôi.

      Liên trưởng Trì Gia Hựu và chính trị viên Lục Văn Ngạn đứng ở sau lưng Nhung Hâm Lỗi, Nhung Hâm Lỗi đứng trước mặt các chiến sĩ ánh mắt lạnh lùng quét qua các chiến sĩ tập hợp lượt rồi lớn tiếng : “Huấn luyện kế tiếp là huấn luyện dã ngoại sinh tồn, đây là phương pháp huấn luyện bình thường trong quân đội, tôi tin tưởng ngoài lính trinh sát các đồng chí ở đây đều vượt qua đợt huấn luyện lần này, lần này chúng ta có kế hoạch huấn luyện, toàn bộ mọi người đều phải phát huy tốt khả năng của mình tại chỗ, mong các đồng chí đừng làm tôi thất vọng, tôi chờ tin tốt từ các đồng chí! Còn về địa điểm huấn luyện và nhiệm vụ thực được thông báo sau. Các đồng chí đừng sợ tôi huấn luyện chết vì tôi cũng sợ huấn luyện chết mọi người. Tất cả các đồng chí chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

      “Chuẩn bị xong! Sắn sàng lên đường.” thanh trả lời của những tay súng bắn tỉa tương lai vang xa, ràng, họ chờ đợi từng ngày từng ngày để đến đích.

      Nhung Hâm Lỗi hướng về phía họ gật đầu rồi rời , Trì Gia Hựu liền xuống kiểm trang bị của bọn họ, xem bọn họ còn đưa theo những trang bị cần thiết hay .

      Trực thăng đưa bọn họ đến dải đất hoang vu còn phía là rừng rậm u, nơi này điều kiện cực kỳ gian khổ, nguồn nước rất ít ỏi mà quy định của đợt huấn luyện này là cho mang theo bất kỳ loại lương thực nào chỉ được mang theo các vật phẩm cần thiết, bọn họ chỉ có thể lấy nguồn sống từ thiên nhiên mà ở đây có rất nhiều dã thú và rắn rết. Lựa chọn nơi này để huấn luyện với mục đích là để những người chiến sĩ này có khả năng thích ứng với hoàn cảnh với môi trường thiên nhiên. Nhung Hâm Lỗi và Trì Gia Hựu đứng cạnh màn hình điện tử thản nhiên nhìn trực thăng từ từ xuống thấp, các chiến sĩ lúc này bắt đầu tìm vị trí nấp nhưng vẫn quên tìm kiếm kẻ địch.

      Nhung Hâm Lỗi đứng bên màn hình điện tử ánh mắt sắc lạnh chỉ huy: “Chuẩn bị xuất kích.”

      Trực thăng vừa hạ xuống còn chưa kịp chuẩn bị người chỉ huy nấp trong bụi cây đột ngột xuất , chỉ cách chiến sĩ tập huấn quá năm thước, ta tiến lên đoạt súng và nhanh chóng đánh chiến sĩ trẻ ngã mặt đất, lúc này những chiến sĩ khác cũng phát được mục tiêu, chuẩn bị để đánh trả người chỉ huy bất ngờ tung người nhảy lên vòng hường khác trong nháy mắt biến mất thấy đâu.

      Các chiến sĩ đều ngây người sợ hãi với hành động kinh người này, khi trực thăng của bọn họ vừa mới đáp xuống Nhung Hâm Lỗi chỉ huy trạm kiểm soát thứ nhất thực nhiệm vụ lúc nãy làm cho mọi người ai nấy đều bàng hoàng. Nhung Hâm Lỗi đứng nhìn màn hình cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử chỉ huy: “trước tiên án binh bất động, chờ bọn họ thích ứng với hoàn cảnh .”

      Trì Gia Hựu vẫn đứng im quan sát bên cạnh Nhung Hâm Lỗi chợt xen vào: “Thủ trưởng, có nên cho bọn họ khảo nghiệm thêm, đưa bọn họ vào rừng rậm thử xem sao?”

      Nhung Hâm Lỗi nghĩ ngợi lát rồi gật đầu: “Ý kiến này tồi, đem mục tiêu chuyển vào rừng rậm như vậy cũng tăng độ khó của huấn luyện lên.”

      Màn hình chuyển đến hình ảnh chiến sĩ cầm la bàn định vị phương hướng, Nhung Hâm Lỗi vừa mới hạ lệnh di chuyển hết mục tiêu màn hình điện tử trước mặt đột nhiên tối sầm lại, tất cả phương thức liên lạc bị cắt đứt trong nháy mắt.

      Sắc mặt Nhung Hâm Lỗi liền trầm xuống cầm bộ đàm lên to: “Số 07, nghe được xin trả lời.” Nhưng lại hề nghe thấy thanh trả lời của người bên kia. nắm chặt hai tay thành quả đấm, chân mày nhíu chặt lại nhìn Trì Gia Hựu bên cạnh : “Nhanh kiểm xa xem có chuyện gì xảy ra?”

      phút sau, Trì Gia Hựu chạy đến phòng chỉ huy báo cáo: “Báo cáo, tín hiệu bị nhiễu, tất cả liên lạc đều bị cắt đứt, nếu là tình huống ngoài ý muốn có xin cứu viện hay ? Xin chỉ thị!”

      Nhung Hâm Lỗi nghe Trì Gia Hựu báo cáo xong, ánh mắt liền ảm đạm , lúc sau mới : “ cần. Nếu thời điểm khó khăn này mà cũng vượt qua cần thiết tồn tại trong doanh trại của chúng ta nữa.” xong hai tay càng nắm chặt, những chiến sĩ được huấn luyện kia là những người tài giỏi kiên cường dưới tay sao lo lắng cho bọn họ được chứ, chỉ là bây giờ tình thế có chút thay đổi, cũng coi như tăng độ khó huấn luyện lên vậy.

      Trần Cẩn sau khi tan ca thỉnh thoảng đến nhà Nhung Hâm Lỗi, thay dọn dẹp nhà cửa, thời gian này hai người rất ít liên lạc, mỗi lần gọi điện đến điện thoại đều tắt máy, nhắn tin chẳng thấy trả lời, liền đoán được hẳn là huấn luyện rồi. mỗi lần doanh trại có việc, ban ngày đều tắt máy nhưng buổi tối ngủ mở máy thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn của chủ động gọi lại mà bây giờ chẳng thấy động tình gì.

      Chỉ là lần này thời gian có chút dài, đè nén những lo lắng trong lòng, chờ gọi điện cho mình. Thời gian này, Trần Cẩn lại hay về nhà, về nhà giúp thím ít việc vặt trong nhà. Lần này về lại ngoài ý muốn thấy chú Trần Hồng Phong ở nhà, thường ngày chừng này chú đều đến quân khu chơi cờ, uống rượu với bạn rồi. Hôm nay lại khác thường chỉ ở nhà loay hoay với mấy chậu hoa Lan.

      Trần Cẩn ngồi ghế sofa chăm chú nhìn đồ tay Trần Hồng Phong, nheo mắt nhìn lại cẩn thận sau đó hé miệng cười, đầu gật gù. nhịn nổi liền cố ý trêu chọc: “Chú, chú xem sao chậu Lan nhìn tràn đầy sức sống như vậy, phải nó rất khó trồng sao? Mà bây giờ nó vần tốt tươi như vậy? phải là đồ giả chứ?”

      Ánh măt Trần Hồng Phong hơi giận đem chậu Lan tay đặt xuống, đến trước mặt nghiêm nghị : “Cháu thỉnh thoảng mới gặp chú câu nào dễ nghe được sao, lúc nào cũng làm chú bực mình là sao.”

      “Cháu nhàn rồi có chuyện gì làm nhưng chú bình thường bây giờ ở nhà, chú làm cháu thấy tò mò. phải là chú bất hòa với các chú, các bác trong quân khu đấy chứ?”

      “Chú hôm nay ra ngoài, bởi vì tối nay nhà chúng ta vị khách đến thăm, đến lúc đó cháu biết.” Trần Hồng Phong cầm nhìn chậc chậc cười, rồi cầm ly trà lên uống hớp.

      “Cháu nên quan tâm chút, người này có quan hệ với cháu vô cùng lớn đấy.” lúc thấy có phản ừng gì Trần Hồng Phong thêm.

      “Tại sao cháu phải quan tâm đến chuyện đó, chuyện đó chưa chắc liên quan đến cháu nhưng cháu muốn hỏi chuyện liên quan đến chú, tại sao Hâm Lỗi tắt máy mấy ngày nay, ở doanh trạ có chuyện gì sao?” nhắc đến Nhung Hâm Lỗi mặt Trần Cẩn có chút thoáng buồn, nhưng cũng rất quan tâm.

      Trần Hồng Phong cười khẽ, lắc đầu : “Tiểu Cẩn, hết cách rồi, cháu muốn ở bên Hâm Lỗi cần thiết phải chấp nhận được những chuyện này, Hâm Lỗi từ cố chấp chắc chắn bị lão Nhung cho ra ngoài huấn luyện rồi, các này gọi là Hổ phụ sinh hổ tử, Lão Nhung năm đó muốn huấn luyện cho Hâm Lỗi khiếp sợ để điều nó về bệnh viện quân khu nhưng nó chịu nên rãnh rỗi các chú các bác chúng ta chăm sóc nó tý thôi.”

      Nghe Trần Hồng Phong chuyện trước kia của Nhung Hâm Lỗi làm Trần Cẩn ngừng đau lòng, Trần Hồng Phong còn : “Chuyện cháu và Hâm Lỗi, lão Nhung cũng biết rồi, nên bớt chút thời gian đến chuyện với Hâm Lỗi, thuận tiện đem chuyện của hai đứa báo cáo, cũng nên sớm kết hôn thể kéo dài mãi được.”

      “Chúng cháu vừa mới nhau, còn muốn hưởng thụ thêm tí nữa rồi mới kết hôn, mà Hâm Lỗi gì đâu, chú gấp gáp làm gì?” Vừa nghe đến kết hôn, liền cúi thấp đầu, vò vò tay áo trả lời.

      “Nhìn cháu xem, chú chỉ muốn tốt cho cháu thôi, tránh đêm dài lắm mộng.” ông đến đây Hứa Văn bưng thức ăn ra, cửa phòng vừa mở ra chú liền đứng dậy nhận thức ăn từ thím bưng tiếp đặt lên bàn rồi cùng thím vào bếp bưng giúp thức ăn ra, Trần Cẩn nhìn chú thím tình cảm như vậy chợt nghĩ đến mình và Nhung Hâm Lỗi.

      Buổi chiều Trần Cẩn vào phòng bếp học nấu ăn, Hứa Văn ở bên cạnh tỉ mĩ, nhẫn nại dạy từng chút , “Loại thịt này phải làm cho tan đá mới có thể dùng được. đầu tiên cháu phải ngâm cá trong 30 phút, để khử mùi tanh .”

      Hứa Văn sợ phiền phức mà ở bên cạnh kiên nhẫn dạy bảo, Trần Cẩn cẩn thận quan sát rồi ghi nhớ, thỉnh thoảng còn làm thêm chức phụ bếp, lát sau Hứa Văn chợt : “Chờ Hâm Lỗi trở về, cháu thử làm chút. Cháu bỗng nhiên bảo thím dạy cháu nấu ăn, nhất định là vì Hâm Lỗi rồi.”

      Trần Cẩn suy nghĩ liền gật đầu: “Dạ, ấy ngày nào cũng huấn luyện cực khổ, tương lai cháu muốn để ấy nấu thức ăn cho cháu, cháu muốn tự mình chuẩn bị thức ăn cho ấy.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      chương 26( tiếp)



      Trần Hồng Phong cười khẽ, lắc đầu : “Tiểu Cẩn, hết cách rồi, cháu muốn ở bên Hâm Lỗi cần thiết phải chấp nhận được những chuyện này, Hâm Lỗi từ ngoan cố chắc chắn bị lão Nhung cho ăn ít khổ, các này gọi là Hổ phụ sinh hổ tử, Lão Nhung năm đó muốn huấn luyện cho Hâm Lỗi khiếp sợ để điều nó về bệnh viện quân khu nhưng nó chịu nên rãnh rỗi các chú các bác chúng ta chăm sóc nó tý thôi.”

      Nghe Trần Hồng Phong chuyện trước kia của Nhung Hâm Lỗi làm Trần Cẩn đau lòng thôi, Trần Hồng Phong còn : “Chuyện cháu và Hâm Lỗi, lão Nhung cũng biết rồi, nên cũng dành thời gian đến chuyện với Hâm Lỗi, thuận tiện đem chuyện của hai đứa báo cáo, cũng nên sớm kết hôn thể kéo dài mãi được.”

      “Chúng cháu vừa mới nhau, còn muốn hưởng thụ thêm tí nữa rồi mới kết hôn, mà Hâm Lỗi gì đâu, chú gấp gáp làm gì?” Vừa nghe đến kết hôn, liền cúi thấp đầu, vò vò tay áo trả lời.

      “Nhìn cháu xem, chú chỉ muốn tốt cho cháu thôi, tránh đêm dài lắm mộng.” ông đến đây Hứa Văn bưng thức ăn ra, cửa phòng vừa mở ra chú liền đứng dậy nhận thức ăn từ thím bưng tiếp đặt lên bàn rồi cùng thím vào bếp bưng giúp thức ăn ra, Trần Cẩn nhìn chú thím tình cảm như vậy lại chợt nghĩ đến mình và Nhung Hâm Lỗi.

      Buổi chiều Trần Cẩn vào phòng bếp học nấu ăn, Hứa Văn ở bên cạnh tỉ mĩ, nhẫn nại dạy từng chút , “Loại thịt này phải làm cho tan đá mới có thể dùng được. Đầu tiên cháu phải ngâm cá trong 30 phút, để khử mùi tanh .”

      Hứa Văn sợ phiền phức mà ở bên cạnh kiên nhẫn dạy bảo, Trần Cẩn cẩn thận quan sát rồi ghi nhớ, thỉnh thoảng còn làm thêm chức phụ bếp, lát sau Hứa Văn chợt : “Chờ Hâm Lỗi trở về, cháu thử làm chút. Cháu bỗng nhiên bảo thím dạy cháu nấu ăn, nhất định là vì Hâm Lỗi rồi.”

      Trần Cẩn suy nghĩ liền gật đầu: “Dạ, ấy ngày nào cũng huấn luyện cực khổ, tương lai cháu muốn để ấy lại phải nấu thức ăn cho cháu, cháu muốn tự mình chuẩn bị thức ăn cho ấy.”

      “Tốt lắm, vậy sau này hai đứa kết hôn Hâm Lỗi có lộc hưởng rồi.” Hứa Văn lòng khen .

      Trần Cẩn nghe xong mặt liền đỏ lên, tiếp tục vùi đầu vào làm.

      Tiếng chuông cửa vang lên, Trần Hồng Phong ngồi ghế sofa lập tức đứng dậy mở cửa, người đến là thanh niên xa lạ mặc âu phục, nhìn Trần Hồng Phong cười cười rồi chào: “Chú.”

      Ánh mắt Trần Hồng Phong nhìn ta có chút sững sờ lúc rồi mới đáp lại: “Dự Lâm, lâu rồi gặp cháu nhưng cháu thay đổi chút nào cả, vẫn giống lúc còn bé chỉ cao hơn thôi, vẫn rất giống ba cháu.” Ông kích động , hốc mắt đỏ ửng , hít sâu hơi kéo ngồi xuống sofa.

      Trần Cẩn vừa mới làm xong món kho tàu liền bưng ra phòng ăn, nhìn về phía phòng khách : “Chú, khách tới rồi sao?”

      “Ừ, Tiểu Cẩn, cháu ra đây nhìn xem, xem có còn nhận ra ai đây nữa ?” Trần Hồng Phong bước vào kéo Trần Cẩn ra, chỉ về người thanh niên phía trước.

      Ánh mắt Trần Cẩn chuyển động, nhìn người trước mặt sững sờ, hoảng hốt, những kí ức cũ từ từ kéo về, người mất tích từ lâu lắm đến giờ bỗng chốc đứng trước mặt mình làm khó có thể tiếp nhận, Trần Dự Lâm mặc âu phục đen, đeo caravat, quần áo chỉnh tề, làm người ta cảm giác rất nho nhã, lịch , nhìn Trần Cẩn sững sờ ở trước mặt nhàng : “Cẩn Cẩn, về rồi.”

      Ánh mắt Trần Cẩn mờ mịt nhìn người trước mặt rồi chạy đến về phía trai đám : “, về rồi sao? phải ở nước ngoài à!”. xong còn đưa tay đấm liên tục vào người Trần Dự Lâm, Trần Dự Lâm cúi đầu nhìn em mình cười , cúi đầu xuống : “Sao em thay đổi chút nào vậy, vẫn đanh đá như xưa. về mấy ngày trước rồi.” xong lại khách sáo đưa túi quà trong tay cho Trần Hồng Phong: “Chú, cháu nhớ chú vẫn hay thích uống rượu nên đặc biệt đưa đến đây tặng chú chai.”

      Rồi lễ phép đưa chai rượu cho Trần Hồng Phong, Trần Hồng Phong đưa tay nhận lấy chai rượu, mở ra xem, là chai Louie XIII, mắt liền sáng rực đem chai rượu đặt lên ban rồi tươi cười kéo vào phòng ăn, Hứa Văn bưng thức ăn lên đầy đủ, Trần Dự Lâm nhìn thấy Hứa Văn liền lễ phép chào và hỏi thăm sức khỏe, bốn người ngồi quây quần chỗ chuyện, Trần Dự Lâm đột nhiên đến thăm ông làm Trần Hồng Phong có chút mất mát, ông cũng đoán ra chút ít nhưng vẫn chờ Trần Dự Lâm . Lần này tới đây chắc là muốn nối lại quan hệ với Tiểu Cẩn rồi.

      Lần đến thăm này Trần Dự Lâm cũng có chuẩn bị mà đến, tán gẫu với Trần Cẩn lúc rồi lưu số di động của mình vào máy Trần Cẩn, còn lần này về nước cũng là do Chu Di sắp đặt.

      Mấy ngày liên lạc với Nhung Hâm Lỗi nên làm cả ngày Trần Cẩn vẫn cứ bất an, thỉnh thoảng lại cứ nhìn vào màn hình điện thoại để giải tỏa chút, cảm thấy chán lại cất vào trong ngăn kéo, vẫn biết nếu có tin nhắn hay cuộc gọi chuông đổ nhưng vẫn cứ hay nhìn điện thoại theo thói quen, muốn bỏ qua bất kì thông tin nào của cả dù là tin nhắn hay cuộc gọi.

      Tan làm với vẻ mặt mệt mỏi, ngờ người mất tích mấy ngày nay lại đứng ở cửa công ty chờ mình, ánh mắt chăm chăm nhìn , trong chốc lát tưởng là xuất ảo giác, thất thần lúc mới nhìn Nhung Hâm Lỗi tuấn đứng trước của công ty, vẻ mặt cũng mệt mỏi nhìn khẽ mỉm cười.

      biết vì sao khi nhìn thấy , mũi có chút chua xót, muốn lập tức chạy về phía trước ôm lấy , nhưng lại kiềm chế lại, hình như gầy rất nhiều, giữa hai lông mày nhíu lại cần cũng biết rất mệt mỏi, dưới cằm râu cũng mọc lởm chởm.

      Nhưng cố ý giận dỗi để ý đến , sau đó nghiêng người qua ngờ lại bị giữ chặt cổ tay, thấy vần còn giãy giụa liền dứt khoát kéo vào lòng rồi ôm đến cửa xe, biết mình thể địch nổi nhưng vẫn cố vung tay, bất mãn : “ biến mất nhiều ngày như vậy có phải muốn liên lạc với em ?”. Mặc dù biết huấn luyện thể liên lạc được nhưng vừa nghĩ đến mấy ngày có chút tin tức nào của lại có chút ủy khuất.

      phải huấn luyện vừa xong liền thay quần áo đến đây gặp em đầu tiên sao?” giọng của lúc này nghe cực kỳ mệt mỏi, giải thích cho , xong vẫn quên nhìn mỉm cười, còn khí phách thường ngày lại có vẻ rất dịu dàng, đem mặt nạ lạnh lùng hằng ngày vứt bỏ , chỉ nhìn người phụ nữ của mình trước mặt, ba ngày ba đêm ngủ, nhưng vẫn lo lằng thể liên lạc với nên sáng nay vừa nghe thông báo là hoàn thành nhiệm vụ, liền ra lệnh cho trực thăng đưa họ về ngay.

      Bởi vì phải chỉ huy huấn luyện nên thể mang theo di động, vừa về phòng làm việc liền mở điện thoại thấy rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của , mới biết luôn chờ điện thoại của nên chỉ vội thay quần áo mà chưa ăn uống gì cả liền chạy đến công ty chờ tan việc.

      Nhung Hâm Lỗi để ý đến người qua lại bên đường ôm lấy chặt vào lòng, thở dài : “Tiểu Cẩn đừng giận, để ôm lát, mấy ngày nay phải huấn luyện nên di động tắt máy.”

      “Em biết mà.” Trần Cẩn nép trong lòng buồn buồn trả lời.

      “Biết vậy sao còn giận nữa?” Nhung Hâm Lỗi thấp giọng khẽ bên tai làm biết phải trả lời làm sao, giọng có vẻ mệt mỏi, giống như là vượt mọi chông gai trở ngại vì muốn về đây gặp vậy.

      “Vì em hy vọng mắng em.” Trần Cẩn cũng ôm chặt thủ thỉ trong ngực , chỉ sợ lại đột nhiên biến mất.

      Hai người về đến nhà, Nhung Hâm Lỗi lấy chìa khóa ra mở cửa Trần Cẩn đột nhiên ở phía sau ôm chặt.

      “Có chuyện gì sao em?” Nhung Hâm Lỗi mỉm cười, dịu dàng hỏi , kéo tay ra rồi xoay người lại chăm chú nhìn , Trần Cẩn mặt buồn thiu nhìn , rồi nhón chân lên chủ động hôn , môi đột nhiên sát lại làm nhiệt huyết trong người dâng cao, hai tay chuyển xuống ôm chặt eo , đổi bị động thành chủ động, vội vã hôn đáp trả lại, hai người bây giờ chỉ có thể dùng cách này mới có thể có thể thể được nhớ nhung về nhau của hai người, đem đầu lưỡi vào trêu đùa đầu lưỡi hồi lâu mới cảm thấy tìm lại được hương vị thích của mình, đến khi thở gấp mới buông ra, giọng khàn khàn ở bên tai trêu chọc: “Nhớ sao?”

      “Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, nhớ đến nổi điên. Nhưng lại thể liên lạc với .” đến đây giọng ỉu xìu, tức giận bĩu môi. Thấy nụ cười mặt càng ngay càng sâu, lập tức bất mãn: “ mau, cũng nhớ em.” xong đưa tay bắt lấy cổ áo kéo xuống, giọng điệu ra lệnh, chút nghi ngờ mà trực tiếp vào chủ đề.

      Nhung Hâm Lỗi mím môi, cúi đầu xuống hôn lên mặt rồi : “ cũng nhớ em, bảo bối.” xong liền trực tiếp ôm lên lầu, rồi bắt đầu cởi quần áo của mình, nhìn chờ đợi cởi quần áo, gãi gãi đầu chăm chú nhìn rồi nghi ngờ hỏi: “Hâm Lỗi, phải vừa mới huấn luyện xong sao? mệt sao? cần nghỉ ngơi à?”

      Còn chưa xong dùng miệng ngăn lại, nhàng cắn vành tai của : “ tại cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức. Tiểu Cẩn....” gọi tên lại cố ý kéo dài giọng ra, giống như nỉ non vậy, cuối cùng lại tiếp tục trằn trọc, hôn mút môi .

      Trần Cẩn e thẹn vùi đầu vào ngực trả lại: “ phỉ em lo lắng cho sức khỏe của sao? Ngộ nhỡ mệt chết làm thế nào?”

      “Em nên lo lắng cho bản thân mình .” Dứt lời nhếch môi nhanh nhẹn vòng tay cởi móc áo lót của ra, chờ kịp hôn , mười ngón tay hai người xen vào nhau, lần này rất khẩn cấp, cảm thấy như thế nào cũng đủ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế sức lực của bản thân làm bị thương, từ từ cảm nhận, động tác phía dưới càng ngày càng nhanh, Trần Cẩn nằm phía dưới ngừng thở dốc, để mặc cho rong ruổi người mình, hôm nay đối với cực kỳ dịu dàng, giờ phút này hai người hòa chung chỗ, trong phòng tràn đầy hơi thở hoan ái.

      Khi hoan ái qua , Nhung Hâm Lỗi vẫn bá đạo ôm trong ngực, cũng để mặc ôm nằm sát trong lòng , cho dù trong mơ cũng muốn ôm vào lòng như thế này, ngay cả trong lúc ngủ mày của cũng nhíu chặt, Trần Cẩn nằm trong lòng chăm chú người ôm mình, vừa rồi mới ở người mình ra sức làm bậy mà bây giờ ngủ say, vừa tức vừa đau lòng, nhàng đưa tay vỗ vỗ lưng , lúc sau mới kéo thân thể mệt mỏi của mình vào phòng tắm tắm, tắm xong liền xuống nhà chuẩn bị cơm tối.

      thức dậy là chín giờ tối, khi cảm giác được trong tay ôm ai đó nữa mới tỉnh dậy, xuống nhà liền thấy Trần Cẩn mặc tạp dề nấu ăn.

      đứng ở chân cầu thang hơi kinh ngạc nhìn , nghe tiếng động Trần Cẩn nhìn lại mới phát xuống nhà, trong tay bưng chén nghiêng người nhìn chút rồi : “ ngồi xuống nghỉ ngơi lát, em làm gần xong rồi.”

      “Tiểu Cẩn?” nhìn chuyên tâm nấu ăn, nhàng gọi .

      “Dạ.” Trần Cẩn vẫn tiếp tục nấu ăn, đem cất dầu , ngâm cá trông nước thêm vài phút, rồi vớt ra bỏ vào nồi, vì động tác này chưa nhuần nhuyễn nên dầu trong nồi bắn ra ngoài làm cho sợ hãi lùi về phía sau. Thức ăn này đều do tự chợ mua, muốn bổ thêm sung dinh dưỡng cho , nhìn bộ dạng của lúc nãy rất mệt mỏi.

      Nhung Hâm Lỗi đứng bên cạnh nhìn động tác này nhíu mày rồi bước đến cầm muỗng trong tay , rồi nấu tiếp. giúp được gì nên đứng sau lưng nhìn nấu xong món ca kho tàu mới bưng vào bàn ăn.

      “Em biết nấu cơm từ khi nào vậy?” Đây là câu đầu tiên từ khi xuống nhà lại giờ.

      “Thím dạy cho em, lần đầu tiên nấu hy vọng khó ăn quá, ngày nào cũng mệt mỏi nên em muốn khi trở về nhà có thể ăn cơm luôn chứ muốn khi đó còn phải nấu ăn cho em.”

      nghe xong liền mỉm cười: “ sao đâu, thể để cho em theo mà còn bị đói được.” ngờ lại vì mà bắt đầu học nấu ăn, nhìn cố gắng thay đổi bản thân vì mình, chỉ im lặng cảm nhận chứ gì, vì đặc thù của nghề nghiệp nên thể làm tròn nhiệm vụ của người bạn trai, cũng thể cho nhiều nhưng biết để ý đến những thứ này.

      Sau bữa ăn, lên nhà lấy chi phiếu giao cho Trần Cẩn, có chút kinh ngạc nhận nhưng vẫn nhận lấy chi phiếu, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “ đưa cho em làm gì? Em có tiền mà.”

      biết, nhưng đưa cho em giữ, em có thể dùng thêm.” giải thích cho . Trừ ở giường ra còn khi ở nơi khác rất ít chuyện tình cảm mà bây giờ lại giao tiền cho giữ, hy vọng là có thể hiểu được, nguyện cả đời này ở bên .

      Cầm chi phiếu trong tay chơi đùa lúc, cố tình hỏi: “Ơ, phải là đàn ông đều đem tiền cho vợ mình sao?”

      Nhung Hâm Lỗi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, lười biếng nhìn về phía Trần Cẩn nhíu mày cười , dò xét hỏi: “Chẳng lẽ em muốn làm vợ sao?”

      “Dạ, muốn.” Trần Cẩn giả vờ tức giần hừ tiếng, kiên định lắc đầu, để ý đến .

      Nhung Hâm Lỗi bất đắc dĩ tiến đến ôm vào lòng : “Nha đầu ăn ở hai lòng, em sớm muộn gì cũng phải gả cho .” xong sức lực tay ôm eo lại tăng thêm.
      thư hồ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27.1



      Sáng sớm, chăn bỗng nhiên bị xốc lên, cảm giác lạnh lẽo liền tràn vào, Trần Cẩn bất mãn rụt người và nằm co lại, rồi mò mẫm tìm chăn kéo lại nhưng lại thể tìm được, do Nhung Hâm Lỗi đem chăn ôm người còn giường nữa, biết dùng biện pháp gì để gọi rời giường nữa.

      Trần Cẩn bị cái lạnh buổi sáng làm cho thưc giấc, vừa mở măt liền thấy Nhung Hâm Lỗi nghiêm túc đứng bên giường, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn mình, vò vò đầu tóc rối bời của mình bất mãn : “Hâm Lỗi , đừng làm phiền em ngủ.” xong kéo chăn trong tay lại, đắp kín mặt tiếp tục ngủ. Nhung Hâm Lỗi nhìn thở dài, ngồi xuống bên giường vừa vừa dỗ giành: “Tiểu Cẩn, dậy em.”

      Mặc cho dụ dỗ thế nào, Trần Cẩn vẫn hề để ý, thể nha đầu này luôn làm cho đau đầu mà biết làm thế nào cả.

      bước đến ngăn kéo bên cạnh giường lấy còi trong đó, rồi thổi, trong quân đội tiếng còi là hiệu lênh thức dậy, hôm nay đứng trong phòng ngủ thổi còi muốn Trần Cẩn nghe lệnh mình như lính mà rời giường.

      Trần Cẩn nằm trong chăn nghe tiếng còi chói tai, liền từ giường bật dậy nhìn Nhung Hâm Lỗi đứng cánh đó xa thổi còi, vẻ mặt chưa thõa mãn nhìn mình, khóe miệng nâng lên thành nụ cười, làm xù lông, trực tiếp ôm gối lên đập vào người nhưng lại bị bắt được.

      xem nơi này là bộ đội sao hả?” Trần Cẩn tức giận nhìn gào lên rồi lại tiếp tục lấy chăn che lại để ngủ.

      Thấy từng bước từng bước lại gần, lại làm nũng: “Để cho em ngủ thêm lúc , lúc nữa thôi, có được ? Em rất mệt.” thanh lười biếng từ trong chăn vang lên, nhưng Nhung Hâm Lỗi lại nghe cái gì, chỉ biết lúc này nhẫn nại của cũng còn sót lại chút nào, hít sâu hơi, mím chặt môi ngồi xuống giường, giọng có chút vui: “ nhớ là tối qua chúng ta làm gì cả, hôm nay em làm sao?” Lo lắng sáng nay phải làm nên tối qua chịu ấm ức buổi tối nếu tối qua cũng phải làm khổ bản thân như vậy rồi.

      “A! sớm mà , có phải cần phải dậy sớm làm như trong bộ đội các đâu.” thò đầu từ trong chăn ra , ánh mắt có chút nghịch ngợm, nhưng vẫn lảo đảo xuống giường mặt còn mang theo mệt mỏi.

      Khóe miệng Nhung Hâm Lỗi khẽ co quắp, “ lẽ em muốn đuổi về nhà sao?” Mặt đen lại hỏi lại .

      Nghe như vậy, làm cho Trần Cẩn sợ mất hồn, lập tức chạy lại bên cạnh giường, cắn chặt môi, bất mãn, giận dữ nhìn chằm chằm Nhung Hâm Lỗi, lắc đầu cái. vội vàng mặc quần áo tử tế rồi lại lảo đảo nghiêng ngã chạy vào phòng tắm rửa mặt.

      “Hâm Lỗi, bàn chải đánh răng em đâu?” mặc quần áo xong việc đầu tiên là chạy vào phòng tăm đánh răng, cúi đầu nhìn lại thấy bàn chải đánh răng của mình đâu buồn bực hỏi vọng ra ngoài. “Ở bên tay phải, ngăn thứ ba.” Nhung Hâm Lỗi lắc đầu bất đắc dĩ trả lời.

      “Hâm Lỗi, lấy giùm em cái khăn lông với.” Trần Cẩn đánh răng xong lại thấy thiếu khăn mặt nên lại gọi Nhung Hâm Lỗi mà lại hề thấy phiền hà mặc cho sai bảo, lấy khăn lông đưa vào phòng tắm cho .

      Xuống nhà thấy Nhung Hâm Lỗi chuẩn bị xong bữa sáng, Trần Cẩn vừa uống sữa vừa tươi cười hỏi: “Hôm nay về đơn vị sao?”. Thấy vẫn có thời gian chuẩn bị bữa sáng cho mình nên hơi ngạc nhiên hỏi , rồi liếm liếm môi.

      Nhung Hâm Lỗi nhìn mặt trầm lại trả lời: “Mai mới về.” lúc sau nhìn vẫn để ý thong dong ăn bữa sáng, hề gấp gáp chút nào, khóe miệng co quắp lạnh giọng : “Tiểu Cẩn, em ăn nhanh lên chút, để ý thời gian chút, nhanh lên ăn xong đưa làm.”

      Câu này chắc là câu dài nhất của từ trước đến giờ. ở doanh trại khi kèn vừa vang lên lập tức chuẩn bị xong xuôi, về khái niệm thời gian ở bộ đội là cực chuẩn, hôm nay về nhà thấy Trần Cẩn có tính lề mề này làm đau đầu biết làm sao, nếu lúc trước là chủ nhật hai người có thể chậm rãi chút nhưng bây giờ phải làm mà vẫn lười biếng như vậy.

      Trần Cẩn thả thức ăn trong tay xuống nhíu mày nhìn bất mãn : “Sao lại mắng em?”

      mắng em.” Nhung Hâm Lỗi lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu của có vẻ hết sức nhàng.

      “Lúc nãy giọng của như vậy mắng em là cái gì chứ?” Trần Cẩn phản bác, thấy khóe miệng khẽ giật giật mà câu gì nên cũng thêm, lúc nãy khi mới thức dậy sai bảo nhiều như vậy chỉ sợ làm mất hết kiên nhẫn rồi.

      Ăn xong đến trước quầy rượu rút khăn giấy lau miệng, rồi đến bên cạnh nắm tay : “Lúc nãy vì mắt hai chữ -ghét bỏ. Em cho biết, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, huống chi tối qua còn em là vợ , nên nhất định phải chấp nhận hết mọi tính xấu của em.”

      Nhung Hâm Lỗi vốn định thêm nhưng nghe câu phía sau nhận là vợ của mình nên sắc mặt mềm mại ít, sau khi lên xe, vẫn giống như trước giúp thắt dây an toàn, ngẩng đầu lên nhìn trong gương lại thấy cười khúc khích.

      “Em cười cái gì?” vẫn mặt lạnh nhìn mà chăm chú nhìn phía trước lái xe.

      có gì, chỉ là em cảm thấy làm có người đưa đón thích.” Xe dừng lại trước của công ty , cởi dây an toàn ra, nghiêng người sang cạnh đưa tay ôm cổ rồi nhàng hôn lướt qua môi : “Tạm biệt, tối nay chờ em về.” chú ý ánh mắt rất vui mừng, chuẩn bị đứng dậy lại ôm chặt lại rồi cúi đầu hôn lên môi , hôn rất dịu dàng, nhưng càng lúc càng sâu, hình như càng hôn càng muốn buông ra, hai người môi lưỡi triền miên lúc lâu mới buông ra, thanh khàn khàn : “Mau , nếu trễ giờ đó.” Giọng của lúc này rất và dịu dàng, giống như thầm bên tai . Cũng biết là ai để cho bây giờ lại bảo trễ giờ.

      Bởi vì có giục, nên vừa mới đến nơi Chu Thành đẩy kính mắt từ sống mũi lên, ta đeo kính nên nhìn được ánh mắt căm phẫn của , “ muộn tý nữa trễ giờ đó, biết ?”

      “Ừ.” dè dặt gật đầu nhưng nghĩ thầm phải tôi còn chưa muộn đó sao.

      “Nếu đến trước mười phút, hôm nay chúng ta làm được nhiều việc hơn, hơn nữa còn có thể tan ca sớm, có thể hoàn thành công việc trước, tại sao lúc nào cũng đến đúng giờ thế nhỉ, sớm hơn được phút."
      thư hồ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27.2




      “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy người đẹp như tôi sao?” Chu Thành tức giận liếc xéo nhìn hỏi.

      Chu Thành liên tiếp mấy câu làm choáng váng cả đầu, chỉ biết gật dầu phụ họa, phải thừa nhận ta đúng mà cảm thấy mình cần thiết phải so đo với ta, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện.

      Nghe được câu sau cùng của ta làm kinh ngạc cằm cũng muốn rớt xuống: “ có, chỉ là tôi cảm thấy hôm nay rất đặc biệt, rất quyến rũ. Nhất là khi đeo kính này vào! Làm cho tôi tâm hồn điên đảo luôn.” Trần Cẩn nhìn Chu Thành nịnh bợ mấy câu.

      Thấy ca tụng mình nên Chu Thành cũng tiếp tục giáo huấn nữa , chỉ cười cười rồi nhún vai cái.

      làm việc nghe điện thoại reo, nhìn số biết trai gọi nên liền nghe ngay: “Alo, Tiểu Cẩn.” thanh từ bên kia truyền đến.

      , có việc gì thế.” hơi bất ngờ hỏi trai, trong lòng có chút vui mừng.

      có gì đâu, chỉ là sau khi tan ca muốn tìm em thôi, chúng ta lâu rồi trò chuyện rồi.” Nghe trai vậy liền đồng ý ngay.

      hoàn thành công việc của mình, cố gắng làm cho Chu Thành bực mình,rồi hai người nhanh chóng làm xong phần việc chung. Sau khi tan ca, Trần Dự Lâm đứng trước cửa công ty , lần này lái xe đến vì công ty cách công ty cũng xa lắm.

      Trần Dự Lâm vẫn nho nhã, tuấn như vậy, đứng tựa vào tường nhìn Trần Cẩn cười cười, nụ cười sâu vào tận đáy mắt. Hai em vừa dạo đường vừa chuyện, về chuyện của hai người khi còn bé.

      Có lẽ do lâu rồi gặp nhau nên Trần Cẩn hoạt bát hiếu động trước kia, bây giờ đứng trước mặt Trần Dự thu lại ít, hỏi cuộc sống ở với chú như thế nào, bất luận hỏi câu gì đều trả lời hai chữ, rất tốt.

      Hai em vào quán sủi cảo, thấy Trần Cẩn nhìn thực đơn Trần Dự Lâm : “Nếm thử chút , nhớ em khi còn rất thích ăn sủi cảo mà.”

      Hai người tìm vị trí gần của sổ rồi ngồi xuống, Trần Dự Lâm thay lấy sủi cảo, thấy ngồi ăn đối diện mình làm cho cảm thấy như thời gian quay trở lại quá khứ, khi còn bé, có thể tự mình ăn, thỉnh thoảng còn gắp sủi cảo trong chén của , còn hùng hồn giải thích rằng: “Em thấy ăn, em giúp ăn ít nếu rất lãng phí, đến lúc đó ba lại mắng .”

      Khi đó hai em bọn họ cũng ngồi như thế này, trong khoảnh khắc giống như được trở về lúc còn bé.

      “Sao ăn, em thấy mùi vị ở đây cũng tệ lắm.” vừa ăn vừa nhìn trai hỏi, trước kia sủi cảo đều do tự tay Chu Di làm, khi đó cả nhà bọn họ rất hòa thuận chỉ là ngờ bây giờ lại trở nên như thế này.

      nhìn em ăn lại nhớ đến lúc em cũng có dáng vẻ như vậy, à, bây giờ em và Nhung Hâm Lỗi bên nhau sao?” Trần Dự Lâm đến đay ánh mắt liền ảm đạm , chuyện này là nghe mẹ , nghĩ đến em của mình lúc trước lại em , nghe được chuyện này liền cảm thấy việc đời khó đoán.

      “Đúng vậy, ha ha...... nghĩ tới đúng , biết là em rất vất vả mới có thể thu phục ấy đấy.” xong Trần Cẩn nhìn cười hắc hắc, rồi làm hình chiến thắng.

      “Em xem em này, ăn như vậy đó hả, con phải rụt rè chút chứ. Sao lúc bé nhận ra em có tình cảm với Hâm Lỗi chứ?” nhìn biều tình của em Trần Dự Lâm có chút buồn cười.

      Trần Cẩn uống hớp trà, nhíu mày hỏi: “Rụt rè, có biết nếu em là em đây mà rụt rè thể giành được tình cảm của ấy đâu. ra em cũng biết em ấy từ lúc nào nữa, năm đó ấy mặc quân trang làm cho em mê mẩn, hơn nữa thần hồn điên đảo rất nhiều năm rồi.” Trần Cẩn chuyện say sưa còn đem sủi cảo trong bát Trần Dự Lâm ăn hết, khi đến Nhung Hâm Lỗi mặt hạnh phúc gì có thể diễn tả được.

      Những điều này Trần Dự Lâm đều nhìn thấy và thầm ghi nhớ, thấy em như vậy làm cảm thấy khả năng thành công của dự định khả năng thành công rất thấp. thấy trai gì, Trần Cẩn hơi sững sỡ sau đó hỏi: “, bây giờ làm ở đâu vậy, sao lại biết công ty em?”

      muốn biết em làm ở đâu bảo người công ty tra chút là được thôi, công ty với em cách nhau xa lắm, là tạm thời là Tổng giám đốc của tập đoàn Tầm Xa.” Ánh mắt Trần Dự Lâm chứa ý cười nhợt nhạt, hình như đoán được hỏi câu này.

      Trần Cẩn nghĩ lúc rồi : “Em nhớ khi còn bé, ước mơ sau này giống như ba vậy, cũng muốn làm quân nhân mà. ngờ bây giờ lại là Tổng giám đốc của công ty nước ngoài, ngẫm lại như bây giờ cũng tệ. Xem ra cuộc đời cũng có nhiều lựa chọn.” xong đặt đũa xuống nhìn .

      Nhắc đến chuyện này ánh mắt Trần Dự Lâm ảm đạm lại, cười khổ, có thể giống như ba và chú, làm người quân nhân là ước mơ lúc còn bé của , sau này với mẹ suy nghĩ của mình lại bị mẹ mắng cho trận, nguyên nhân đơn giản vì muốn vào vết xe đổ của ba mình nữa.

      Ăn xong sủi cảo, hai em về, đường về Trần Dự Lâm dò xét hỏi Trần Cẩn: “Em bao giờ nghĩ rời khỏi đây chưa?” hy vọng em có thể cùng về thành phố C để có thể bồi thường cho .

      Trần Cẩn hề nghĩ mà trả lời ngay: “ có, những người em quan tâm đều ở đây, em sao có thể rời khỏi đây được, hơn nữa bây giờ cũng ở đây sao?”

      Trần Dự Lâm nghe xong chỉ cười nhàn nhạt trong chốc lát rồi thu lại ngay.

      Nhung Hâm Lỗi bây giờ chán nản ngồi sofa, căn giờ đến công ty đón Trần Cẩn, vừa dừng xe trước của công ty thấy cùng Trần Dự Lâm liền quay xe trở về, Trần Hồng Phong cũng với trở về, chỉ là cảm thấy Trần Dự Lâm về lần này có mục đích gì đó.

      Trần Cẩn từ chối trai đưa về nhà, sợ đến lúc biết ở cùng Nhung Hâm Lỗi lại nghĩ hay.

      Đón taxi về nhà, vừa mở cửa thấy Nhung Hâm Lỗi xem ti vi chiếu về tình hình quân , biết về nhưng ánh mắt vẫn hề nhìn , lại còn chăm chú xem tivi.

      Thấy có vẻ mặt như vậy làm hơi tức giận, bình thường khi làm về đều rất vui vẻ, giống hôm nay làm như thấy vậy, cả ngày hôm nay trong lòng chắc chỉ có ti vi thôi, tức giận thay giày xong liền đến sofa dứt khoát ngồi bên cạnh , rồi cẩn thận nhìn , thấy có phản ứng gì liền lấy remote trong tay .

      Nhung Hâm Lỗi cũng hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt liếc Trần Cẩn cái rồi chuyển ánh mắt lạnh lùng nơi khác. Mặc cho muốn làm gì làm, Trần Cẩn năm chặt remote nhìn cười cười : “ đừng xem tình hình quân nữa, chú em ở nhà lúc nào cũng xem cái này, bây giờ lại tới lượt sao.”

      “Sao em về muộn như thế này?” ngồi sofa trầm mặc lúc, rồi mới đem chuyện muốn hỏi ra.

      Trần Cẩn cầm remote chuyển sang kênh tài chính rồi mới .

      “Em dạo với trai em lát rồi mới về.” thà trả lời.

      “Chỉ dạo lát thôi sao, ta chuyện gì khác với em sao?” nhíu mày hỏi lại .

      gì là gì, chỉ chuyện khi còn bé thôi. Chúng em còn có chuyện gì nữa sao?” thấy trả lời như vậy mặt mới có vẻ dịu lại , đưa tay ôm vào lòng lẩm bẩm gọi: “Tiểu Cẩn.”

      “Dạ.” úp mặt vào ngực nhàng đáp lại, tại cảm thấy mình thể đoán ra được vui buồn thế nào nữa, khi dịu dàng chân thành, khi lại lạnh lùng trầm mặc.

      “Chúng ta mãi mãi như thế này nhé!.” xong liền cầm chặt tay .

      Bàn tay to lớn, cực kỳ ấm áp, mười ngón tay đan vào nhau, làm cho tim đập càng ngày càng nhanh.

      Trần Cẩn nghe xong trái tim rung động ngẩng mặt lên nhìn , bây giờ trong mắt chỉ có hình bóng của , dịu dàng như vậy làm bỏ vũ khí đầu hàng, đỏ mặt gật đầu, rướn người hôn lên môi , lại bị giữ chặt lại, đem sát vào người mình rồi ở bên tai khẽ: “Tắt ti vi , chúng ta lên lầu làm chuyện khác.”

      xong cười khẽ tiếng, nhanh tay tắt ti vi rồi ôm lên lầu. thuần thục giúp cởi quần áo, rồi nhanh chống đặt dưới thân. người rong ruổi còn miệng kề sát bên tai lẩm bẩm kêu tên , ép nhìn thẳng vào mắt đến khi trong măt hai người chỉ còn hình bóng của nhau.
      thư hồ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28





      “Hâm Lỗi, tôi ngờ cậu lại em tôi.” Trần Dự Lâm ngồi đối diện với Nhung Hâm Lỗi , đây là câu đầu tiên của người bạn tốt lâu rồi gặp mặt của Nhung Hâm Lỗi.

      “Ừ, được sao?” Nhung Hâm Lỗi nhàn nhạt liếc mắt nhìn , thay đổi sắc mặt nhìn người từng là bạn thân của hỏi lại.

      Trần Dự Lâm đặt hai tay lên bàn ngẩng đầu nhìn : “Cậu có thể cho em tôi gia đình hoàn chỉnh ư?”. Giọng vẫn ôn hòa nhưng trong ánh mắt có chút lạnh lùng. Cho dù hai người chuyện có khách sáo như thế nào bây giờ khí giữa hai người vẫn gương cung bạt kiếm.

      “Tôi có thể hay cũng phải do cậu quyết định, hơn nữa cậu nghĩ có thể bù đắp những tổn thương Tiểu Cẩn trước kia phải chịu ư, cậu làm được sao?” Nhung Hâm Lỗi nóng lạnh phản bác.

      “Cậu căn bản là làm được, cậu quên thân phận bây giờ cậu là gì sao, nếu tổ quốc có chuyện gì hay có nhiệm vụ khẩn cấp, tổ quốc lên tiếng gọi Tiểu Cẩn phải làm sao, con bé có thể chịu được cú sốc ấy lần thứ hai ? Cậu quên năm đó ba tôi vì sao mà hy sinh chứ?” cố ý chuyện này, xong bưng ly cà phê lên nhấm nháp.

      “Tôi cảm thấy cậu lo lắng quá mức, cần tự cho mình là đúng thay cố ấy quyết định tất cả ội chuyện, chuyện cậu quyết định chưa chắc là những chuyện ấy muốn, mà bây giờ cậu chuyện này có phải quá muộn hay . Huống chi chuyện ấy cũng phải mình cậu có thể quyết định.” Vừa nghe Trần Dự Lâm xong liền thấy tức giận, lập tức phản bác lại ngay hề để ý đến sắc mặt khó coi của Trần Dự Lâm lúc này.

      Trần Dự Lâm nghe xong lại cười khẽ, ánh mắt ta bây giờ sâu thấy đáy, khóe miệng khẽ cong lên nhìn với vẻ mặt ôn hòa cười cười đáp lại: “Sau này cậu biết tôi có thể quyết định hay ?” ta cũng bị những lời của Nhung Hâm Lỗi làm cho tức giận nhưng vẫn cố duy trì nụ cười mà trả lời.

      Những lời này lọt vào tai Nhung Hâm Lỗi làm giận tím mặt, lạnh lẽo đứng dậy nhìn Trần Dự Lâm, giọng còn mang theo ý cảnh cáo: “Trần Dự Lâm, tôi trước cho cậu biết, tốt nhất cậu nên quên ý định này , đừng giở trò với tôi! Những chuyện khác tôi quan tâm nhưng chuyện liên quan đến ấy tôi tuyệt đối từ bỏ đâu.” xong liền đùng đùng nổi giận xoay người rời , chỉ còn Trần Dự Lâm ngồi ngây ngốc tại chỗ, trầm mặt cười lạnh.

      Nhung Hâm Lỗi đến phòng làm việc trong doanh trại xử lý xong tài liệu, làm luôn kế hoạch huấn luyện ngoài trời của tháng sau nhưng tâm trạng tốt lên chút nào.

      ngồi tựa mình vào ghế yên lặng suy nghĩ, ánh mắt chăm chăm nhìn đồng hồ tường, tâm tình càng thêm tồi tề nên liền đứng dậy ra ngoài sân huấn luyện mặt mày nhíu chặt nhìn binh sĩ tập luyện, số người vừa mới tấp bắn xong nghỉ ngơi, thấy thủ trưởng đến, Trì Gia Hựu liền đến báo cáo tình hình huấn luyện hôm nay cho , ngờ khi nghe xong lạnh lùng đưa mắt quét quanh sân tập lượt rồi hét lớn: “Tất cả, nghỉ, nghiêm, tất cả chạy bộ 5km. Chạy!”. Lời ra làm cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ, trong đó có cả Trì Gia Hựu, ai cũng bị vẻ mặt nghiêm nghị của dọa hết hồn.

      “Nhìn cái gì mà nhìn! Vẻ mặt này của các cậu là có ý gì, phục sao? Chạy ngay lập tức cho tôi.” đem tất cả bức xúc trút lên đầu những binh sĩ vô tội.

      Trì Gia Hựu đứng bên canh Nhung Hâm Lỗi nhưng dám lên tiếng, tình hình này mọi người đều hiểu bây giờ là thủ trưởng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Chính ủy Đơn Thái Xa nghe tình hình hôm nay của Nhung Hâm Lỗi nên đến phòng làm việc của .

      “Hâm Lỗi, sao hôm nay cậu phát hỏa lớn vậy, ăn nhầm thuốc súng rồi hả?” xong liền kéo ghế ngồi đối diện Nhung Hâm Lỗi, nhìn Nhung Hâm Lỗi suy tư hỏi.

      Nghe chính ủy Đơn Thái Xa như vậy nhưng vẫn duy trì tư thế cũ, thất thần ngồi im, cũng hề đáp lại, ánh mắt trống rỗng.

      cho nghe xem nào, xảy ra chuyện gì rồi. phải cậu giận dỗi với vợ đó chứ? Nếu sao lại đến doanh trại phát hỏa thế?”. Đơn Thái Xa hề có ý định bỏ qua cho , chỉ dò hỏi thử câu, đàn ông vô cớ tức giận chỉ có hai trường hợp, thứ nhất là do công việc còn thứ hai là do gây gổ với phụ nữ. Nhưng Đơn Thái Xa ngẫm nghĩ Nhung Hâm Lỗi tức giận hôm nay khả năng thuộc về trường hợp thứ hai lớn hơn.
      Nhung Hâm Lỗi mặt lạnh nhìn Đơn Thái Xa, giọng cũng hết sức lạnh nhạt: “Ông , cậu đừng có ngồi đó mà đoán mò. có chuyện gì đâu, tôi chỉ muốn cho đám tiểu tử kia tăng cường huấn luyện chút thôi.” Đơn Thái Xa nhìn “vịt chết mà còn cứng mỏ” cũng gì thêm.

      Chuyện cứ như vậy trôi qua thời gian, Trần Dự Lâm biết gần đây Trần Cẩn với Nhung Hâm Lỗi thời gian ở bên nhau là rất ít liền gọi điện hẹn ăn cơm.

      Dẫn Trần Cẩn đến phòng ăn sang trọng, vừa mới mở cửa phòng thấy có người ngồi chờ trong phòng, hướng người đàn ông đeo kính trong phòng mỉm cười thân thiện, người đó liền gật đầu chào lại. Trần Dự Lâm đưa tay giới thiệu: “Tiểu Cẩn làm quen tý nha, đây là bạn của – Triệu Thịnh”.

      “Chào .” hướng người đàn ông kia mỉm cười gật đầu chào, đối phương liền chào lại: “Chào em”, khép cửa phòng lại rồi tùy tiện tìm chỗ kéo ghế ra ngồi xuống.

      Hôm nay, Đoạn Cao Thụy cùng mấy quan chức trùng hợp có buổi tiệc ở đây, thấy Trần Cẩn ngồi chuyện cùng hai người đàn ông lạ hoắc, hăn nghiêng người nhìn cho cẩn thận bị gọi vào phòng, chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu chào hỏi.

      có chút nghi ngờ, nghĩ thế nào cũng có chút bình thường nên mượn cớ vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Nhung Hâm Lỗi.

      Nhung Hâm Lỗi nhận được điện thoại, lập tức lái xe đến địa chỉ Đoạn Cao Thụy cho, từng đến nơi này, chẳng qua khi đó đến cùng với ba mình, biết Trần Dự Lâm nghĩ thế nào mà đưa Trần Cẩn đến đó, thường chỉ có thương nhân với quan chức lớn mới đến mà lại đưa em mình đến nơi đó gặp đàn ông.

      Nhung Hâm Lỗi tìm được phòng liền đẩy cửa bước vào, cả ba người bàn ánh mắt lúc này đều đặt người . Trần Cẩn cũng ngờ khi thấy đứng ở cửa phòng, ngạc nhiên liếc mắt nhìn Trần Dự Lâm như muốn hỏi chuyện này là sao, cũng hiểu nổi tình cảnh bây giờ là thế nào nữa.

      Nhung Hâm Lỗi ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Trần Dự Lâm với Trần Thịnh rồi đưa mắt nhìn chằm chằm Trần Cẩn, đưa tay kéo dậy: “ theo .” Rồi kéo ra khỏi ghế.

      “Chờ chút.” Trần Dự Lâm mỉm cười nhưng Nhung Hâm Lỗi làm như nghe thấy kéo Trần Cẩn , hai tay nắm chặt nổi cả gân xanh, nhưng lại bị Trần Cẩn kéo dừng lại.

      Trần Dự Lâm vẫn ngồi bên cạnh mỉm cười, hề sợ hãi, lạnh nhạt nhìn Nhung Hâm Lỗi, giọng điệu vẫn ôn hòa : “Hâm Lỗi, cậu đến rồi cùng nhau ngồi xuống , tôi với Tiểu Cẩn cùng nhau ăn cơm, đây là bạn của tôi, tôi giới thiệu cho Tiểu Cẩn làm quen chút, sao chứ?” Trần Dự Lâm chậm rãi , gật đầu với Nhung Hâm Lỗi rồi giới thiệu người với , để ý đến tình cảnh lúc này, người ngoài sáng suốt đều nhìn ra là cố ý khiêu khích Nhung Hâm Lỗi.

      “Cái này cần đâu.” Nhung Hâm Lỗi lập tức trả lời, hiểu được giọng của Trần Dự Lâm cố ý muốn chọc giận , “ ấy chỉ cần biết tôi là đủ rồi, đúng rồi báo cáo kết hôn của tôi được phê chuẩn rồi, chuẩn bị ngày đính hôn, khi đó cậu là trai của ấy phải đến chúc mừng cho chúng tôi nếu Tiểu Cẩn rất buồn.” xong lịch gật đầu chào rồi kéo Trần Cẩn ra ngoài.

      vẫn nắm tay Trần Cẩn chặt, kéo ra ngoài, mặt bây giờ rất rất tức giận, ra khỏi phòng liền thả tay ra, bước nhanh phía trước hề để ý đến phía sau.

      cảm thấy rất tức giận nên vừa vừa chạy theo sau, cố gắng bên cạnh cầm lấy tay , nhưng hề để ý, thấy vẫn còn tức giận, nhụt chí cầm chặt tay buông, cả người dán chặt lên người như ăn vạ, “Trần Cẩn, em buông tay ra.” lạnh lùng gọi cả tên ra.

      Khi gọi là Trần Cẩn, giọng lạnh lùng thể lạnh lùng hơn mới biết rất tức giận, nhưng có ý lạnh nhạt giận dỗi nắm chặt tay buông, “Em thả, lúc nãy muốn kết hôn với em đấy, muốn đuổi em , có chuyện đó đâu.” Nhung Hâm Lỗi cúi đầu nhìn nha đầu kè kè bên người mình liền mềm lòng gì thêm.

      “Lên xe.” Từ lúc ra khỏi nhà hàng đây là câu thứ hai với , chân mày theo thói quen nhíu lại, sắc mặt khó coi nhìn Trần Cẩn quát.

      Thấy vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, cúi đầu ấm ức : “Hâm Lỗi, hứa sau này quát em nữa mà.” Giọng vẻ như muốn khóc.

      Nghe vậy sắc mặt mới dịu xuống, chờ thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại nhanh chóng khởi động xe, nhưng lái xe rất nhanh làm cho Trần Cẩn hoảng sợ, há hốc miệng nhìn lái xe mà hề để ý phía trước cứ liều mạng phóng , khi lái ngang chiếc xe tải hai xe áp sát gần nhau, liền nhanh tay lái sang bên, Trần Cẩn ngồi xe theo quán tính bị nghiêng người, bị dọa sợ mất hồn mất vía, hoa mắt chóng mặt, nhịn được hét lớn: “Nhung Hâm Lỗi, điên rồi sao, bị phạt là chuyện nhưng muốn sống nữa hả?”

      xong liền dừng xe lại, liền bị đập đầu về phía trước, lạnh lùng nhìn : “Trần Dự Lâm cũng rất thủ đoạn, rất biết cách chọc giận , em chờ mà xem, có cách làm cho cút khỏi nơi này.”

      “Hâm Lỗi, đừng như vậy, chuyện như vậy do em quyết định.” gấp gáp giải thích cho .

      “Em với gặp nhau chuyện gì? Có phải muốn em về thành phố C với ? Muốn khảo nghiệm tính kiên nhẫn của sao?” nghiêng đầu trầm hỏi .

      ấy muốn dẫn em rời khỏi đây nhưng em đồng ý. Hâm Lỗi tỉnh táo chút .”

      nhìn chằm chằm với ánh mắt tóe lửa: “Còn muốn tỉnh táo, em ? Lúc nãy đánh trong phòng nể mặt em lắm rồi.” giọng lớn tiếng .
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :