1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9:

      Tết Nguyên Tiêu. ngày hôm sau, Đỗ Vịnh Song cảm thấy vô cùng thương tâm.

      Chính thê ở bên cạnh, nàng muốn bồi Chu Trần Thiệu cũng có lý do chính đáng, bên ngoài lại huyên náo khiến nàng ở trong nhà nghỉ ngơi gì được, ngay cả hai nha hoàn thân cận của Ô Hi Ân cũng bị đuổi ra ngoài chơi.

      Nhưng nàng phải là nô tài, ngược lại phải khốn khổ ở trong nhà, buồn bực! khi ra ngoài, phải là tự hạ thấp mình, nâng cao người khác, vậy sao được? Nàng ngàn lần thể cổ vũ khí thế người khác như vậy được.

      Có điều ngoài miệng vậy nhưng tâm lại nghĩ khác, mắt lúc nào cũng nhìn ra bên ngoài, tai cũng nghe tiếng cười náo nhiệt ngoài phủ truyền tới, là nôn nóng muốn chết!

      Bên trong phòng khách, Chu Trần Thiệu nằm ghế dài, Ô Hi Ân ngồi bên, Đỗ Vịnh Song và Chu Đồng ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng rướn cổ lên nhìn ra phía bên ngoài, nhưng ngoại trừ cảnh trí trong viện, ngay cả tường rào bên ngoài cũng nhìn thấy, hai người cứ như con ngỗng, hết rướn cổ lên lại rụt về, trông tức cười.

      - Điền Tấn, ngươi dẫn các nàng .

      Đại tướng quân rốt cuộc nhìn nổi nữa mà mở miệng.

      Điền Tấn kinh ngạc trợn mắt, làm ơn , ngay cả muội muội của mình còn phải nhờ Tiểu Thanh cùng, bạn tốt lại chỉ định dắt hai được nuông chiều quá mức này , để cho ta được yên tĩnh chỗ với giai nhân, còn phải đưa các nàng ra ngoài?

      Điền Tấn lắc đầu cự tuyệt, nhưng thấy Chu Trần Thiệu nhíu mày, cũng dám kháng cự nữa.

      đảo tròn mắt vòng, đột nhiên cười gian trá nhìn về phía Ô Hi Ân: "Chị dâu khó có dịp tới Diên An thành này, ra ngoài thăm thú chút chứ?"

      - được, ta ở lại bồi phu quân.

      Nàng lắc đầu cười tiếng, lại tiếp tục nhìn sách thuốc tay.

      - Khỏi cần bồi .

      Điền Tấn nhịn được lên tiếng thuyết phục, văng nước miếng Diên An thành này ngoại trừ đèn lồng rực rỡ muôn màu được giăng khắp nơi, còn có múa lân múa rồng, xiếc ảo thuật, đồ ăn ngon khắp nơi, chợ cũng náo nhiệt.

      xong miệng khô, mà nàng vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng hai được chiều chuộng kia đợi kịp, còn chua chát , "Hừ, cằm người ta cũng vênh lên , Điền phó tướng, ngươi còn dụ dỗ nàng làm gì?"

      Cuối cùng, Chu Trần Thiệu nãy giờ im lặng cũng trao cho nó ánh mắt, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu, ủ rủ mang theo hai nàng mừng rỡ muốn chết kia , lại dối trá lát trở lại.

      - Ngày hội Nguyên Tiêu, nàng muốn xem hoa đăng?

      Chu Trần Thiệu cũng muốn nàng với hoàng muội và Đỗ Vịnh Song, nếu nàng muốn , có thể phái người khác hộ tống nàng.

      - được, ta ở cùng chàng.

      - Ta cần nàng ở cùng ta, nàng cần lưu lại.

      - Ta phải là người thích náo nhiệt.

      Cũng đúng, nghe trời sanh tính tình nàng luôn khiêm tốn, tham dự yến tiệc của các phủ hay tụ hội cùng các tiểu thư khác, nhưng Nguyên Tiêu ở Diên An thành rất náo nhiệt, dân chúng có thể ở Diên An thành an cư lạc nghiệp, vui mừng đón tết, là do dùng hết sức lực để bảo vệ, chẳng biết tại sao, đột nhiên rất hi vọng nàng có thể thưởng thức.

      Huống chi, nàng tới đây mấy ngày, ngay cả cửa lớn cũng chưa từng bước ra bước, tận tâm tận lực chiếu cố vết thương của , hy vọng khiến cho Tết Nguyên Tiêu của nàng trải qua nhàm chán như vậy.

      thầm thở dài: " thích náo nhiệt, vậy đến nơi này với ta chút."

      Nàng có chút tò mò khép sách lại: "Nhưng vết thương của chàng...."

      - chưa được mấy bước, yên tâm .

      Nữ nhân này có lo lắng quá hay , nhưng hỏng bét chính là, chút khó chịu cũng có, ngược lại rất hưởng thụ.

      Chi Trần Thiệu sai, đúng là chỉ có mấy bước, hai người khoác thêm áo choàng giữ ấm, dẫn nàng dưới những bông tuyết trắng, tới lầu các cao nhất trong vườn, nơi đây có chừng ba tầng lầu, đám tôi tớ chuẩn bị đầy đủ lò sưởi, ghế nằm và chăn đệm vân vân...

      Hiển nhiên, khi nghe Vương phi "Phu quân nằm xuống ghế ", mọi người ai cũng thầm cười trộm.

      Lầu các được trang trí tao nhã lịch , rèm cửa nặng nề hai bên được vén lên, bên trong là hai cái ghế dài giống nhau, bọn họ thích nằm nằm, ngồi thưởng thức hoa đăng phố.

      Chu Trần Thiệu nhìn nàng cùng mình ngồi xuống, nghiêng người tựa vào lan can được trạm trổ tinh xảo, hai tròng mắt lấp lánh sáng lên, nhìn ngắm phố cảnh xinh đẹp.

      Trời ạ, là đẹp! Từng nhà giăng đèn hoa tạo thành con sông lồng đèn, khắp nơi đường đều là người ngắm hoa đăng, đám đông chơi đoán đố, trong đình viện cách đó xa, còn có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ sách đèn lồng rượt đuổi nhau.

      Trong lúc nàng mãi mê ngắm cảnh chớp mắt, các nô tài bưng nước trà và điểm tâm tới, trong phòng lập tức tràn ngập hương trà thoang thoảng, còn có bánh trôi màu hồng, màu trắng người ta hay ăn vào dịp Tết, ấm cúng vô cùng.

      Nàng tới cạnh bàn, nhìn phong cảnh Nguyên Tiêu, đây là lần đầu tiên nàng đón năm mới ở bên ngoài, trong phủ Quốc Công nhất định rất náo nhiệt, lão thái quân chắc hẳn là rất nhớ nàng....

      Nàng bưng chén điểm tâm, tới ngồi cạnh bên , ý bảo muốn ép uống, muốn trừng mắt nàng theo trực giác, nàng ép có hứng thú sao? Nhưng chẳng qua chỉ lắc đầu: "Ta ăn những loại này, nàng ăn ."

      Phần lớn nam nhân thường ăn đồ ngọt, nàng miễn cưỡng..cầm muỗng lên, khẽ múc từng miếng từng miếng ăn, vị béo kia dính lên môi, kích thích ánh mắt của , dẫn dụ tiến lên đoạt lấy, mà nàng ở rất gần .

      Cho dù sông đèn trước mặt đẹp kể siết, nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của .

      Nàng quay qua nhìn, hình ảnh ngược của đèn sông xinh đẹp chớp động bên trong tròng mắt đen như có tia lửa của , gò má nàng đỏ ửng, bị nhìn thế nàng cảm thấy được thoải mái, chỉ có thể nhìn bánh trôi tay, cố làm ra vẻ trấn định: "Còn viên chàng có muốn ăn ?"

      - Ta muốn ăn cái này.....

      khàn khàn , bao giờ....muốn khắc chế dục vọng của mình nữa, đưa tay vuốt ve đôi môi đào hồng thuận của nàng, chậm rãi cúi đầu chiếm lấy, nàng là thê tử của , nàng hết thảy đều thuộc về ....... Đây là lần đầu tiên, cảm thấy mừng rỡ khi có quyền lợi của trượng phu như vậy.

      tậm chí muốn tiến thêm bước, mặc kệ cảm xúc mãnh liệt xa la kia, nàng là vợ của , vồn là phải thỏa mãn dục vọng của trượng phu. ( Haiz.... biết nên buồn hay vui )

      Trời ạ, môi của nàng vẫn mềm mại y như trong trí nhớ vậy, thân thể nhắn của nàng tản ra hương thơm động lòng người, muốn có toàn bộ nàng lần nữa, đâu thèm để ý vết thương đáng chết kia!

      Nụ hôn này đốt lên tia lửa tình dục, lửa cháy lan ra đồng cỏ trong , hôn sâu hơn, sâu hơn nữa, nàng nhịn được rên rỉ, ngay cả việc nàng bỏ chén điểm tâm kia lên bàn cũng có cảm giác, để ý đến kháng nghị đau đớn của vết thương và và thắt lưng, kéo nàng từ ghế ôm vào ngực, nàng bị hôn đến mê tình loạn ý, chỉ có thể mặc kệ khơi mào ngọn lửa trong cơ thể, có chút năng lực chống cự nào.

      Tất cả các giác quan của đầu tập trung vào cảm giác của nàng, cho đến khi tiếng rên rỉ kia đánh thẳng vào tia ý thức vốn tràn đầy tình dục kia của , thân thể của bỗng dưng cứng đờ, nàng chầm chậm phản ứng---

      - Vương gia, Mạc nương tới đây... Ách--

      Quản lên lên lầu thấy hai người ôm nhau, bị dọa sợ tới luống cúi đành cúi đầu xuống, nghĩ tới Vương gia và Vương phi còn là đôi vợ chồng mới cưới nha, nhưng mà, đây là chuyện Vương gia giao phó, chỉ cần Mạc nương muốn gặp, người nào cũng được ngăn cản, nếu lời này dùng cho Công chúa và Đỗ Vịnh Song, lão già hồ đồ, đần chết!

      Mạc Liễu Tâm cũng thấy cảnh đấy, cũng vội vàng cúi đầu, nhưng lòng đau cực kỳ.

      Hai người ôm nhau cũng vội vã tách ra, thực ra, nên là Ô Hi Ân vội vàng đứng dậy khỏi lồng ngực , điều này khiến cực kỳ vui, kịp thời dùng sức giữ nàng lại, để nàng ngồi phía bên phải trong ngực , mặc dù nàng vừa rời bị kéo trở về, nhưng động tác này lại làm cho vết thương bên hông đau đớn.

      - Để ta đứng lên , hồng nhan tri kỷ của phu quân ở đây.

      Nàng thấp giọng .

      Mạc Liễu Tâm xác thực là hồng nhan tri kỷ của , nhưng cũng có hơn, trong lòng cực kỳ vui! "Nhưng nàng là vợ ta."

      - Quả cũng ở đây, xin chàng.

      Nàng muốn để cho người ngoài thấy được hành độc thân mật của hai người, hơn nữa giờ đây hồng nhan tri kỹ của còn ở đây.

      Giọng thỉnh cầu của hàng khiến mềm lòng, buông nàng ra, nhìn nàng vội vàng đứng lên, nặn ra nụ cười: "Quản , mau mời Mạc nương lại đây."

      Mặt quản lúng túng mang Mạc Liễu Tâm tới, nhưng mắt cũng dám nhìn chủ tử.

      Mạc Liễu Tâm sớm nghe được dung mạo mỹ nhiều của Vương phi, lại đối xử tốt với người làm, nhưng có lẽ nàng quen Chu Trần Thiệu Trước, nàng hy vọng có thể cưới được thê tử thiện lương xinh đẹp như vậy, ít nhất phải giống như hai người đảm nhiệm trước, khinh bỉ nàng chút, trong lòng nàng cũng thấy khá hơn, thế nhưng xinh đẹp thuần khiết này vậy mà lại vui vẻ---

      - Mạc nương, cám ơn ngươi lần trước đưa canh bổ tới, phu quân uống xong cũng có trợ giúp rất nhiều cho thân thể, ách... Các ngươi từ từ chuyện, ta còn có việc bận.

      Lừa đảo! Thuốc canh kia hề uống và đỗ sạch! Chu Trần Thiệu buồn bực nhìn thê tử xuống lầu, quản cũng lui ra, giờ phút này cũng chỉ còn lại và Mạc Liễu Tâm, tầm mắt của dời nhìn ra ngoài sân, bóng lưng nhắn giẫm mặt tuyết rời .

      Mạc Liễu Tâm bị coi thường quá lâu, nhịn được đến bên cạnh , dịu dàng : "Gia vui khi nhìn thấy thiếp sao?"

      thu hồi ánh mắt, nhìn người trước mặt, dù ở trong Thanh Lâu nhưng cầm kỳ thư họa đều tinh thông, luôn để ý đến lợi ích của mình - Mạc Liễu Tâm, nàng tuyệt đối xinh đẹp, như vậy mới có thể đảm nhiệm vị trí hoa khôi, nhưng giờ phút này, dung mạo và tài trí của nàng hấp dẫn được .

      - Gia?

      - Ta muốn nghỉ ngơi.

      chủ động nằm xuống ghế, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nếu Ô Hi Ân nhìn thấy, khẳng định rất thích thú!

      Mạc Liễu Tâm yên tĩnh ngồi ở bên, ngắm nghía gương mặt tuấn tú nhưng cười khi suy nghĩ điều gì của , nàng quay đầu nhìn sông đèn, tâm trạng buồn bã, Chu Trần Thiệu có chút khác trước, trực giác của phụ nữ cho nàng biết, hơn nữa, điều này có liên quan tới Vương phi.

      Ô Hi Ân trở lại phòng mình, nhưng trong lòng lại rối bời.

      Trước kia nàng tới Diên An, chỉ là muốn làm tròn trách nhiệm của thê tử, nhưng thể phủ nhận, mấy ngày nay, Chu Trần Thiệu chiếm cứ tất cả suy nghĩ trong lòng của nàng, nàng rất ràng, nàng rất sợ tiếp xúc chuyện tình cảm nam nữ sau khi sống lại, tranh giành tình nhân, chỉ sợ lòng ghen tỵ quấy phá.

      Như đường tỷ dữ tợn, mất nhân tính, trở nên vô cùng tuyệt tình và xấu xí.

      Cho nên, nàng muốn tha thứ, thu nạp tất cả của , sai, nam nhân giống như Chu Trần Thiệu vậy, tam thê tứ thiếp là chuyện tuyệt đối bình thường, mà Mạc nương là mỹ nhân, nhìn ra được muốn rất nhiều chuyện với , nàng mới rời để cho chọn họ có gian riêng, quên , mấy ngày nay nàng độc chiếm hơi bị nhiều!

      Được rồi! Ô Hi Ân, ngươi làm tốt lắm, làm rất tốt... Nàng tự với lòng mình, lại giống như tự thuyết phục mình, bởi vì cổ họng nàng vẫn chua xót, tim cũng mơ hồ đau....

      ra Ô Hi Ân đơn, mặc dù triệu chứng có chút giống nhau.

      Mấy ngày sau, tâm Chu Trầm Thiệu cũng cảm thấy buồn bực, nhất là khi nhớ tới thê tử của "để" lại cho Mạc Liễu Tâm, ngực cũng vọt lên cơn giận hừng hực.

      Đường Đường là người có thể nắm mọi chuyện trong tay, Đại nguyên soái chỉ huy hàng ngàn binh lính, lại chỉ có thể vô lực đối với thê tử, người thân cận nhất của mình, tuyệt đối có dục vọng với nàng, hơn nữa nụ hôn sâu bị cắt đứt hôm đó, cứ như cái bánh chưng luôn luôn vây quanh , khiến phiền muộn dứt.

      hi vọng có thể giữ thê tử thông tuệ sáng suốt kia bên người, chuyện nên làm nàng làm, mặc dù cùng chung sống, nhưng lại xuất thần thái thoải mái.

      Là sợ lại đòi nàng? là mãnh thú sao? Vết thương vai và ngang hông còn chưa có khỏi hẳn, còn có thể làm gì đâu!

      Nhiều lắm là chỉ có thể hôn trộm cái... Nhưng ác cái là, ràng có thể muốn làm gì làm, nhưng lại dám nữa.

      Mạc Liễu Tâm lại hết lần này tới lần khác, giống như ngầm được cho phép của nàng, ngày ngày tới cửa, ân cần hỏi han thương thế của , thậm chí còn chim nhạn chiếm tổ chim khách*, nhiều lần đơn độc chung sống cùng , ngược lại Ô Hi Ân xem như có chuyện gì, luôn rất thức thời rời khỏi phòng ngủ hoặc thư phòng, khiến cho nhìn bóng lưng của nàng mà bốc lửa.

      việc cướp chỗ của người khác.

      Thế nhưng, đối với tôi tớ mà , Vương gia cưới thê tử thứ ba chưa được bao lâu, Mạc Liễu Tâm lập tức thường xuyên qua lại như vậy, phần lớn thời gian đều ở cùng Vương gia, ở lại viện mấy ngày.

      Cộng thêm lời đồn đãi khắc thê của Vương gia, mọi người liền cho rằng Mạc Liễu Tâm là nữ tử đặc biệt, tương lai có khả năng ngồi lên vị trí chủ mẫu, cho nên đều lấy lễ đối đãi với nàng, trừ Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song thỉnh thoảng tìm nàng phiền toái, nhưng tình huống hôm nay có chút bất đồng.

      Vào lúc này, Đỗ Vịnh Song thấy chủ tớ hai người Mạc Liễu Tâm đến viện của Vương gia, tức tốc kêu lên: "Nơi này của chúng ta cũng phải Thanh lâu."

      Nhưng chủ tớ hai người Mạc Liễu Tâm cũng chỉ bước nhanh hơn mà thôi, giống như vội vàng dừng lại hành lễ.

      Đỗ Vịnh Song giận muốn điên lên, cho dù Chu Đồng vẫn luôn nhắc nhở nàng.

      Chu Đồng cũng là người hèn nhát, đối với Mạc Liễu Tâm, nàng dám trách móc nặng nề hay giễu cợt, nhưng với Ô Hi Ân, nàng dễ dàng lôi ra tính cách Công chúa chanh chua.

      Vì vậy tích bụng phát hỏa được, liền kéo bạn tốt quanh viện tìm người, phải tìm được ba người chủ tớ Ô Hi Ân để trút giận.

      - Hoàng tẩu, ngươi cũng kỳ quái, ràng là đương gia chủ mẫu, nhưng cả nửa điểm khí thế cũng có, mà còn..ách..mù, để cho nữ phong trần hai ngày ba bữa đến phủ, còn bám vào trượng phu của ngươi?

      Ô Hi Ân bình tĩnh nhìn Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song kích động, "Mạc nương là khách của phu quân, trừ khi phu quân đồng ý, nếu bao gồm ta ở bên trong, bất luận kẻ nào cũng thể cản nàng vào."

      Đúng rồi, đúng rồi, cái nhà này Vương gia làm chủ! Tiểu Hạ và Tiểu Đóa liếc mắt nhìn, dùng sức gật đầu.

      - Nhưng ngươi là chính thất, là chủ mẫu, làm nổi để Vịnh Song làm , phong cách này của ngươi chỉ có thể làm tiểu thiếp.

      Chu Đồng muốn kích Ô Hi Ân, dù sao nàng ta cũng dám đánh nàng.

      Hơn nữa, nếu nàng ta đánh nàng, người làm trong phủ cũng bẩm báo với Hoàng huynh, hoàng huynh đối với Ô Hi Ân giống như đối với Mạc Liễu Tâm, muốn bảo hộ nàng ta, cho tới bây giờ đều chưa ra mặt vì Ô Hi Ân mà mắng nàng, dựa vào điểm này, nàng liền dám lấn lướt Ô Hi Ân.

      - Làm tiểu thiếp hay nhọc ngươi lo lắng, sau này, nếu là Mạc nương, thậm chí là bằng hữu tốt của ngươi, đến lúc đó ngươi mới nên lo lắng.

      Ô Hi Ân bình tĩnh .

      - Có ý gì?

      Nàng hiểu.

      - Ngươi có thể có ba người chị dâu, nhưng ngươi hiểu chuyện, có thể làm người ta ghét, có lẽ trong đó còn có người hoàng tộc, cho phép ngươi bước nữa bước vào viện.

      Trong lời của nàng có tầng ý vị.

      Trong ba người rất có thể có người trong hoàng tộc, đó là Đỗ Vịnh Song chứ còn ai, nàng ta cố ý giễu cợt nàng sao? Thạt là tức chết người!

      - Ta đối xử với nàng ấy như thế.

      Đỗ Vịnh Song kêu to.

      Nhưng Chu Đồng lại ngẩn người, cũng gì bác bỏ, ngược lại nổi giận đùng đùng lôi kéo Đỗ Vịnh Song rời .

      Có điều, lời hào phóng của Ô Hi Ân đối với Mạc Liễu Tâm khiến cho Chu Trần Thiệu cảm thấy thoải mái.

      Đêm đó, nàng tới phục vụ tắm, mãi cho đến khi thay thuốc xong, băng bó thỏa đáng, thủy chung nửa câu, nàng cảm thấy có cái gì đúng, tựa hồ tức giận?

      - Tại sao gì hết vậy, nơi nào thoải mái? Có cần ta bắt mạch cho phu quân ?

      Nàng ngồi xuống bên cạnh , muốn kéo tay xem mạch.

      - cần.

      tức giận bĩu môi, ngọn lửa bực tức đốt ngực vài canh giờ, được, chuyện biểu chiều ra cho nàng, trần thuật lại toàn bộ.

      muốn cái gì? Nàng xử trí thỏa đáng, còn là cách nào ngăn cản lại hành động thô lỗ của Hoàng muội? Nhưng người đàn ông này tựa hồ có quan trọng lời của hoàng muội kia, nàng cũng chỉ có thể suy đoán, "Ta muốn làm thê tử đố kỵ, [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :