1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      dung la trau do chi

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.3:

      tuyệt! Hơn nữa.... là mạnh mẽ. Điền Tấn trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.

      Chu Trần Thiệu có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn phần cơm này, hai gò má phình ra, tròng mắt đen lửa giận nhìn nàng chằm chằm.

      Mặc dù Điền Tấn còn muốn xem tiếp kịch hay, nhưng nhận thấy người nào đó vẫn luôn cảm thấy chướng mắt mình, cũng chỉ có thể cười trừ, đứng dậy: "Được rồi, hai vợ chồng các ngươi, từ từ ép, từ từ ăn, người đơn như ta mà phải đối mặt với màn tình cảm này, là thương tâm, nên rời thôi."

      Mặt nàng đỏ lên: "Hành động của Hi Ân được thỏa đáng, mong Điền phó tướng tha lỗi."

      - Hành động gì? Ép phu quân bị thương ăn sao? Cái này gọi là tài năng, hành vi này rất đáng khen, làm càng nhiều càng tốt.

      Điền Tấn cười ha hả rời .

      nam tử dí dỏm, Điền Tấn là người rất dễ gần gũi, nàng khẽ mỉm cười, quay đầu lại, ánh mắt rốt cuộc dừng ở cái miệng đầy thức ăn, mặt lại muốn bạo phát của trượng phu.

      Chu Trần Thiệu thấy nàng sợ chết, múc muỗng cơm khác, sắc mặt càng thêm u ám: "Nàng đủ rồi."

      - Vậy xin phu quân bỏ sách vở tay xuống, chuyên tâm ăn cơm.

      - Nếu ta muốn?

      - Vậy ta chỉ có thể ép chàng ăn tiếp.

      trầm nhìn nàng, hơi thở nguy hiểm tràn ra toàn thân, thê tử của lại dám uy hiếp ? Mặc dù nàng lẳng lặng đứng nghiêm, cũng có hành động gì nhiều, nhưng người lại tản ra cố chấp, trái ngược với vẻ đẹp như thiên tiên động lòng người, xung đột này lại khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp.

      Nàng giờ phút này, còn dịu dàng tinh tế, mà là dùng bộ dạng: "Mỏi mắt chờ mong, nàng cũng hèn nhát" nhìn , như thế lại càng hấp dẫn hơn, cặp mắt đen trong suốt kia như rực sáng, đôi môi phấn nộn như dụ dỗ âu yếm, mà vẫn nhớ rất cảm giác mềm mại kia...

      Khó có thể tưởng tượng được, người trầm luân trong dục vọng, nháy mắt lại có khát vọng mãnh liệt, hay đây chỉ là cơn thịnh nộ.... ! Nhất định là giận đến mức đầu óc rối loạn.

      khẽ cắn răng, quyết định khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn biến mất khỏi tầm mắt của !

      vứt sách lên bàn, tay trái lấy chén cơm tay nàng, bỏ lên bàn, cũng lấy tay trái cầm thìa múc từng miếng từng miếng cơm ăn, bao lâu---

      - Nàng có thể .

      Chén bàn sạch cơm, lạnh nhạt trừng mắt nhìn nàng.

      nghĩ tới, nàng lại ngồi xuống bên cạnh : "Ta còn lời muốn ."

      - Ta muốn nàng phải chỉ hai, ba ngày.

      tức giận, ý là cần thiết phải gấp gáp như vậy! Nàng khỏi cười tiếng, nụ cười kia rất đẹp, làm cho tim đập thình thịch.

      - Đúng vậy, ít nhất trước khi thương thế của chàng tốt lên, ta rời .

      Nàng thản nhiên cười tiếng.

      mím môi, đây là uy hiếp? Quả nhiên hổ là người nhà, nàng và mẫu hậu giống nhau, còn là tự mẫu hậu hạ lệnh?

      - Ta hi vọng chàng có thể đáp ứng ta, trước dưỡng thương tốt, cũng nghe theo ta.

      - Nàng đừng được voi đòi tiên, nàng là thê tử của ta, phải là mẹ ta, cũng phải là hoàng thượng.

      - Ta còn hơn là người nhà của chàng, cho nên rất để ý đến vết thương của chàng, mẫu hậu cũng rất lo lắng....

      - Thân thể ta, ta hơn ai hết, có gì đáng ngại.

      - Vết thương bị nhiễm trùng chính là nguy hiểm, lỡ như tình huống nghiêm trọng chút phải cắt bỏ....

      - Thôi! Ta cũng phải là bị thương lần đầu, nơi này cũng phải là có đại phu.

      - Nhưng ta nhất định cho chàng biết tính nghiêm trọng của vết thương này.

      Nàng lòng .

      Mắt trầm nhìn nàng: "Sao nàng thẳng ra, là mẫu hậu muốn nàng tới đây, đơn thuần chỉ là trị thương cho ta, tốt nhất là còn có thể làm cho nàng mang thai, đây cũng là giao phó khác cho nàng ."

      Thất mặt nàng hơi đỏ lên, hiển nhiên đoán đúng.

      - Mẫu hậu quả vội vã muốn ta trở thành cha, nhưng ta đồng ý, nếu như nàng muốn nghe theo lời của mẫu hậu, ta khuyên nàng nên trở về kinh thành, nơi này quá lạnh, nàng lại quá mảnh mai như vậy....

      - Ta mặc dù nhìn yếu đuối mảnh mai, nhưng ta luyện võ lại học y, thân thể có chịu được khí hậu lạnh rét hay , có thích hợp mang thai hay , ta hơn ai hết, ngược lại phu quân...

      Nàng thở dài: " biết quý trọng mình, điểm này, đáng giận cực kỳ."

      kinh ngạc nhìn nàng, nàng xem thường tính khí của , còn cho là nổi giận?

      - Bất kể tin đồn ma quỷ kia là hay giả, hai thê tử chết kia của phu quân cũng là , cho nên quốc sư tìm ra nữ nhân có thể vì phu quân phá mệnh sát thê, mẫu hậu cũng vì vậy mới quyết tâm để cho ta trở thành thê tử thứ ba.

      Nàng trầm tĩnh, lòng : "Tin phu quân thắng trận truyền về kinh, vua dân vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời chuyện phu quân trọng thương cũng truyền ra." Những điều này đều là người của Thái hậu cho nàng biết, dọc đường đến Diên An thành, bọn họ lần lượt mang tin tức đến cho nàng.

      - Ta trở thành chuyện đàm luận cho nhân dân ở các quán trà, rất nhiều người cũng nhìn vào thế cục này mà đoán, chuyện quốc sư như vậy, chẳng lẽ phu quân lại để mặc cho thê tử mình chết, cũng tự mình bỏ mình?

      - Đơn giản là hưu vượn.

      nghe xong, nổi giận .

      - Là hưu vượn, bởi vì ta để cho chuyện như vậy xảy ra.

      Vẻ mặt nàng kiên định nhìn .

      thừa nhận mình kinh ngạc, ánh mắt và khẩu khí của nàng đều giống như cam kết với , nàng tuyệt đối để cho chết!

      Nàng hít hơi sâu: "Ta thường xuyên đến thăm phu quân, ta cũng muốn mình trở thành quả phụ, xin phu quân vì ta, vì mình, mình người thương mà dưỡng thương tốt, chờ thương lành, phu quân muốn làm gì, ta cũng can thiệp, có được hay ?"

      Những lời này xong đều là chí tình chí nghĩa, trong lòng Chu Trần Thiệu càng thêm ấm áp dễ chịu, thành thân ba lần, nhưng đây là lần đầu tiên thê tử của kiên định cho biết đáy lòng của nàng.

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là thanh của gã sai vặt: "Vương gia, nước tắm chuẩn bị xong."

      - Vào .

      Hai tên sai vặt lập tức bưng hai bồn tắm vào rồi tức khắc lui ra ngoài.

      Ô Hi Ân nhịn được muốn bọn họ chuyển bồn tắm qua phòng ngủ, nhưng dù sao nàng cũng mới đến ngày thứ nhất, nên can thiệp quá nhiều, nghĩ đến phần lớn đều ngủ ở chỗ này, trong lòng chịu nổi.

      - Giờ nàng có thể .

      thấy nàng ngồi bất động, là muốn giúp tắm rửa sao? Mới vừa nghĩ tới, nữ nhân này về phía , híp mắt, thấy hai má nàng cũng đỏ bừng, cũng trong lúc đó, nàng giúp cởi áo---

      giữ tay nàng lại: "Ta cần nàng giúp."

      Nàng khẽ cắn môi dưới, do dự nhìn , nhưng vẫn là lấy dũng khí : "Ta là vợ của chàng, đây cũng là lý do ta tới đây, huống chi lát nữa tắm xong cần bôi thuốc lần nữa."

      nheo mắt lại nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh nhìn , tính thỏa hiệp.

      Xem ra phải từ từ làm quen với dáng vẻ khuynh thành nhưng cố chấp kia.

      buông tay nàng ta, lẳng lặng nhìn nàng cởi đồ cho .

      Đúng vậy, bọn họ cũng động phòng, cái gì nên nhìn, cái gì nên cũng thấy hết rồi, huống chi còn là nam nhân, làm sao có thể cùng nữ nhân so đo.

      Chẳng qua là, sau khi nữ nhân này lột từng món y phục của ra, dũng khí ban đầu coi bộ biến mất phân nửa, lúc cái quần cuối cùng của trút xuống, mắt nàng đều nhìn chằm chằm lồng ngực của , hoàn toàn dám nhìn xuống. ( :)) )

      Có dũng khí muốn phục vụ tắm, nhưng mặt lại đỏ ửng và ánh mắt lại tiết lộ nàng hoảng sợ, điều này khỏi làm nhớ đến đêm tân hôn, nàng giả bộ mạnh mẽ nhưng kì thực lại sợ đến mức chân mềm nhũn, khóe miệng hơi cong lên, hỏi thả lỏng mình,

      ra mực nước trong bồn tắm cao lắm, có thể khiến ngâm nửa người dưới trong nước, cũng có đụng đến vết thương, mực nước này canh chuẩn xác, có thể thấy được từ lúc bị thương tới nay, đều tắm như thế này.

      Cũng may lò sửi ở bốn phía, nếu rất lạnh.

      Nàng vắt khăn lông muốn lau lên người , nhưng vừa mới đụng đến liền cảm giác được thân thể của cũng căng thẳng, nàng khỏi cứng đờ, khí này quá mức thân mật, thua đêm động phòng.

      Nhìn lồng ngực cứng rắn trong nước của , toàn thân nàng nóng lên, cổ họng khô khốc, thể tin được, thân thể của nàng thế nhưng lại có cảm giác, điều này làm cho nàng cảm thấy rất xấu hỗ....

      Nhưng nàng cảm ơn , ít nhất với chuyện nam nữ này, làm cho vết dơ từng trải qua trong trí nhớ của nàng biến mất, tất cả lưu lại chỉ đều là thương và dịu dàng của đối với nàng,

      Nghĩ tới đây, nàng lấy lại tinh thần, dịu dàng lau cho .

      Tay của rất lớn, rất thô, vết chai dày, nhưng sờ tới cũng khó chịu, bắp thịt ở lồng ngực rắn chắc, làn da màu đồng mê người, có thể tưởng tượng cởi trần thao binh luyện võ dưới ánh mặt trời mới có màu da như vậy.

      Chỉ là vết sẹo cũ của cũng ít, tay nàng tự chủ được dừng lại ở mấy vết sẹo vai, lại nghĩ tới gương mặt của , lông mày nàng nhíu cái, người đàn ông này sợ đau?

      Nhìn những vết sẹo này có thể thấy, vết thương cũng rất nghiêm trọng, khó trách đối với lời nàng về vết thương kia rất khinh thường, hoặc là nhiều lần vào sinh ra tử, sinh mạng bị nguy hiểm trong mắt nàng, đối với còn cảm giác.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1:

      người nàng mơ hồ có hương thơm nhàn nhạt rất dễ chịu quanh quẩn trong mũi , lúc nàng chà lưng cho , lúc nào cũng cảm nhận được tình dục của bị khơi mào, nửa người dưới kích động liên tục, đêm động phòng bất giác lên đầu, hơn nữa còn cực kỳ ràng.

      - Có thể, ta muốn ngâm nước lát.

      Thanh khàn khàn đặc biệt, biết rất nguyên nhân.

      Nhưng nàng có suy nghĩ nhiều, ngược lại còn thở phào nhõm, bởi vì nàng biết mình có đủ dũng khí mà chà sạch hạ thân cho hay , "Được, phu quân ngâm xong kêu ta tiếng, ta đến phòng ngủ chờ."

      Nàng thực lanh trí, lúc xế chiều, nghe được tin quản dẫn nàng tới đây, báo cho nàng biết cấu trúc nơi đây, thư phòng ở chính giữa, bên phải là phòng ngủ của , còn mé bên trái có hai gian phòng, là phòng khách, và bên là phòng làm việc lớn, các phòng tương thông với nhau, mọi người có thể qua lại dễ dàng, đây là do lúc ngôi viện này xây, chính Chu Trần Thiệu dành ra mấy canh giờ nghiên cứu, thiết lập ra.

      Nhưng lúc quản , nàng cũng có ghi nhớ vào trong đầu, thế nên phía nàng là phòng khách bên trái, chứ phải là phòng ngủ bên phải.

      nghĩ gì thế này, phải mới muốn có hài tử hay sao? nhổ bãi nước bọt, lần đầu tiên phát lời và lý trí của mình thống nhất với nhau, mà toàn bộ đều là cho thê tử xinh đẹp tài trí này của ban tặng!

      - Được rồi, phòng khách được dọn dẹp sạch rồi, chị dâu có thể ngủ ở đây.

      Người chưa xuất , nhưng thanh của Điền Tấn vang lên, ngay sau đó vào từ phòng khách.

      May mà Chu Trần Thiệu thường ngày chăm chỉ luyện tập, tính tự chủ cao hơn rất nhiều so với người bình thường cho nên lúc này tỉnh táo lại, nếu bị bạn tốt bắt gặp bộ dáng hãm sâu vào tình dục vừa rồi, quả là mất mặt.

      đứng dậy, cầm khăn lông lau thân thể, tránh vết thương ra, mặc quần áo vào.

      - Chúng ta trở về phòng ngủ , chị dâu chờ ngươi đó...... đừng là ngươi lại đến thư phòng xem ít sách quái quỷ kia nhé, ta tin chắc là chị dâu để ngươi có cơ hội.

      Điền Tấn nắm chắc mười phần .

      biết tại sao, lại tin tưởng đến vậy, chẳng qua là....

      - phải ngươi ngủ ở phòng khách lớn hay sao?

      - Hôm nay quản muốn để chị dâu ngủ ở phòng kế bên, nhưng chị dâu được lơ là thương thế của ngươi, hai tháng chưa chắc khỏi hẳn, nàng lo là nếu ngủ chung giường, chạm vào vết thương của ngươi, cho nên tạm thời quyết định phân phòng ngủ.

      nghĩ tới nàng lại tinh tế như vậy, nhìn Điền Tấn chút: "Vì vậy ngươi liền tự quyết định nhường phòng bên lại?"

      - Dĩ nhiên, gian phòng kia rất đắt hàng, Chu Đồng kiên quyết muốn ta nhường lại cho Đỗ Vịnh Song, ta nhất định chịu, nhưng chính thê tới, cũng thể ngủ ở căn phòng cực xa. Ta nhường phòng là chuyện kinh thiên địa nghĩa*, hai người kia cũng thể phản đối.

      *Lý lẽ chính đáng.

      Hai người vừa vừa đến phòng ngủ, Chu Trần Thiệu lập tức thấy được Ô Hi Ân sắc mặt hồng lên vì lạnh, áo choàng người còn chưa kịp cởi ra, ngoài ra còn có hòm thuốc tay... Vừa rồi nàng chắc chắn là ra ngoài lấy hòm thuốc, rồi trở lại phòng ngủ, nhưng ban đêm bên ngoài rất lạnh....

      - Nàng phải phái hai nha hoàn lấy là tốt rồi sao?

      buột miệng hỏi.

      Nàng cởi bỏ áo choàng, phát ánh mắt nhìn vào cái hòm thuốc tay nàng, vội vàng giải thích: "Đây là do Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đưa tới, ta chỉ ra ngoài nhận mà thôi."

      - Trượng phu ngươi thương tiếc.

      Điền Tấn cười trêu ghẹo.

      Nhưng Chu Trần Thiệu gì, nằm xuống giường, nàng lẳng lặng tiến lên, thay thuốc, băng bó cho lần nữa, cuối cùng mặc cho bộ quần áo màu trắng, khẽ mỉm cười: "Ta ngủ ở phòng khách, có gì kêu tiếng, ta tới giúp chàng."

      - Thứ mà nam nhân cần buổi tối, chỉ sợ bây giờ có phúc hưởng.

      Điền Tấn ăn gan hùm mật báo, lên tiếng trêu đùa.

      Chu Trần Thiệu oán hận trợn mắt nhìn bạn tốt cái, nàng ngượng ngùng ra phòng khách.

      - Ta cảm thấy ngươi quá may mắn, nàng là mỹ nhân khiến người ta mất hồn, mà ngươi lại có được nàng.

      Điền Tấn ra lời xuất phát từ đáy lòng.

      Mất hồn? Chu Trần Thiệu biết, nhưng biết lúc ban đầu nhìn thấy nàng, liền có cảm giác khác biệt, tròng mắt nàng trong suốt tinh khiết nhưng lại có trầm tĩnh hợp với số tuổi, cười tiếng liền giống như hoa đào nở rộ ngày xuân, hấp dẫn , cũng nhịn được mà bị hãm sâu trong đó....

      - Chỉ có điều, như ta .

      Điền Tấn có ý tốt liếc nửa người dưới của cái: "Thương thế cũng ổn, ngươi cũng nghỉ ngơi lâu như vậy, vừa nãy chị dâu tự mình phục vụ ngươi tắm rửa, chẳng lẽ ngươi có cảm giác sao? phải là có vấn đề ...Oh."

      Vừa xong, cái chén sứ phi vào ngay giữa trán , lực đạo vừa phải, có đập bất tỉnh, chẳng qua là trán sưng lên cục, đau.

      Họa là từ miệng mà ra, Điền Tấn đáng thương, buồn bã vuốt cái trán bị đau rời .

      Hạ màng xuống, Chu Trần Thiệu lại thể ngủ được, nàng chỉ cách mình có gian phòng...

      phải chỉ mình ngủ được, Ô Hi Ân cũng ngủ được, toàn thân nóng lên, ngoài kia ràng vẫn là phong hàn lạnh thấu xương, chẳng lẽ là do bên trong nhà đặt quá nhiều lò sưởi? Nóng quá! Ngày hôm nay dài, rốt cuộc...nàng đến bên người trượng phu.

      Giữa đêm yên ắng, thanh rất khiến cho Ô Hi Ân tỉnh lại, nàng rời giường, lần theo thanh kiểm tra, cho nên cả đêm khó ngủ lại.

      Dưới ánh nến ấm áp, đây là lần thứ ba nàng tới bên người Chu Trần Thiệu, bây giờ là giữa đêm, tôi tớ trong phủ đều ngủ say, trong phòng càng có nước ấm, nàng đành phải lấy khăn bông nhúng vào nước lạnh, rồi hơ trước lò sưởi, kiểm tra lại nhiệt độ, xác nhận khăn bông quá nóng hay quá lạnh, nàng mới cẩn thận cầm tới lau mồ hôi hột người .

      Từ khuôn mặt, lau đường đến cầm và cổ.

      Nàng cho cởi áo bên trong ra, mặc dù khí trong phòng hơi nóng, nhưng xem ra vẫn là nhiệt độ thích hợp, chỉ là chịu được nhiệt độ này, toát hết mồ hôi, cho nên nàng thỉnh thoảng cầm khăn bông lau mồ hôi cho , nhưng biết lúc nàng vào phòng tỉnh lại.

      Hơn nữa đêm, tới kiểm tra ba lần bốn lượt, nữ nhân này xem đứa con nít hay sao? Hơn nữa còn tưởng ngủ như chết, khi nào là người biết cảnh giác, còn cho là nàng rất thông minh!

      Tay nàng lạnh như băng, vừa đụng đến cái trán của , khiến cho thoải mái đến nỗi, muốn kéo nàng lên giường, nhưng lý trí ngăn cản , lại sợ nàng lau xuống dưới, dục vọng bao trùm lên , nghĩ tới đây, quyết tâm mở miệng: "Nàng về ngủ , ta yếu ớt tới nỗi đêm nàng phải tới kiểm tra hai ba lần."

      Nàng đỏ mặt, bối rối nhìn : "Ta ầm ĩ đến chàng? xin lỗi, ta sợ chàng ngủ mê man, bởi vì cơ thể đổ mồ hôi khó chịu, khó có thể ngủ ngon, nghiên người chạm đến vết thương, lở đâu vết thương lại rách ra, chảy máu..."

      - Cho nên đêm tới thăm hai ba lần, muốn ta tỉnh ngủ, có loại chuyện đó?

      Khẩu khí của rất trầm, nhưng mà toàn thân lại sôi trào dục hỏa, lại muốn tự tát mình, hai cái mâu thuẫn này khiến cho giọng được tốt.

      - Dĩ nhiên phải là vậy.

      Nàng vội vàng lắc đầu, mặt xinh đẹp đều là áy náy.

      - Được rồi, ta biết ý tốt của nàng, trở về phòng ngủ , ta dễ chết như vậy đâu.

      Nhưng nàng lại bất động, giống như là lấy dũng khí mở miệng: "Ta muốn phu quân đồng ý, ta thể kiểm tra, thương thế phu quân rất nặng, ta lo lắng cho phu quân, hơn nữa, xin phu quân quý trọng thân thể của mình, bởi vì còn sống khỏe mạnh là điều hạnh phúc, rất hạnh phúc."

      Nàng nghĩ đến đủ chuyện trước khi trọng sinh, nhất là thời khắc tử vong tuyệt vọng kia, nàng cầu xin chuyện gì, chỉ xin có thể sống sót nhìn con trai mình cái, chỉ cái...

      nheo mắt nhìn nàng, phát trong mắt nàng giống như có nước, tận đáy lòng nàng có chuyện gì khổ sở như vậy? như có điều suy nghĩ nhìn nàng, "Bởi vì ý nghĩ như vậy, cho nên nàng học y, muốn hành y cứu người?"

      - , ta học y là vì muốn thay đổi cuộc sống của mình.

      Sau khi sống lại, mỗi ngày trôi qua nàng đều căng thẳng, chỉ sợ ngày lại trở thành vật hi sinh cho đường tỷ lần nữa, nhưng làm sao cho biết những chuyện này được? Nàng lắc đầu cái, đổi đề tài: "Phu quân sao? Tại sao ngay cả bị thương cũng chịu nghỉ ngơi tốt?"

      Nàng trốn tránh vấn đề, nhưng thấy nàng trong cơn đau thương cho nên đành lòng hỏi tiếp, phối hợp trả lời: "Chỉ là ta có chuyện cần phải làm."

      - Ta nghe Điền phó tướng , lần này ngoại tộc xâm chiếm biên cương, chẳng những bị đánh bại mà còn bị tổn thương nặng nề, bắt buộc phải cách xa ngàn dặm khỏi biên cương, bọn họ ít nhất phải dưỡng sức đến sáu năm mới có cơ hội tái chiến, như vậy, sáu năm tới đều thái bình, phu quân còn có chuyện gì cần phải làm vậy?

      Nàng muốn biết nhiều hơn về , lúc trước mẫu hậu rất nhiều, khiến nàng nhạy bén đoán được phu quân muốn gì.

      Chuyện cần làm khẳng định chỉ là đánh đuổi ngoại tộc, cho nên lúc tắm, nàng hỏi Điền Tấn số chuyện.

      - Đó là tình hình quân , Điền Tấn nên với nàng.

      vui bĩu môi.

      - Ta là vợ của chàng, cũng là đại phu trị liệu cho chàng, phải người ngoài.

      - Nàng nên biết, hai thân phận này ta đều phải là ta muốn, hơn nữa là thân phận thứ nhất.

      - Phu quân lo lắng ta bỏ mạng? Ta sợ, nếu như thế, đó cũng là ý trời.

      Nàng bình tĩnh nhìn , nàng chết lần, nếu số mạng sau khi sống lại đều giống như trước kia, nàng cũng tiếp nhận, ít nhất, trượng phu đời này của nàng tốt hơn nhiều so với đường tỷ phu kia, hằng ngày nàng đều cần phải lấy nước mắt rửa mặt.

      Rộng lượng như vậy, nàng quả giống như bề ngoài nhắn mềm yếu, lần nữa lĩnh ngộ ra điều này.

      Ánh mắt của và nàng nhìn nhau, chăm chú! nhịn được dời xuống đôi môi phấn nộn kia của nàng chút...

      Bỗng dưng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi đó có những cơn gió mát phất vào, tạm thời làm cho ham muốn đột phát của giảm xuống, nàng cũng thầm thở phào hơi, cách nào áp chế nhịp tim rối loạn.

      - Mấy ngày nữa, quân đội khải hoàn hồi triều đến kinh thành.

      ép mình sang chuyện khác.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 8.2:

      - Chắc hẳn bây giờ trong thành vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa chờ đón phu quân trở về, đáng tiếc phu quân thể cùng bọn họ hưởng thụ vinh dự.

      - về kinh thành đâu chỉ có mỗi mình ta, cũng có ít binh lính ở lại, đóng quân ở biên thành.

      dừng cái, nhớ tới những người cùng kề vai chiến đấu với mình.

      - ra, bọn họ vốn muốn chờ thương thế ta tốt hơn rồi cùng khải hoàn hồi triều, nhưng đánh thắng trận phải là công lao của mình ta, đó đều là vinh dự của mỗi binh lính tham gia chiến đấu, sau khi Hoàn thượng khen thưởng, phong quan tiến chức cho tướng lĩnh có công lao, bọn họ liền có thể đoàn tụ cùng người nhà....

      Nam nhân này thiện lương... Nàng lẳng lặng nhìn , phát tim của mình ngày càng trầm luân.

      Ánh nến nhu hòa, những bông tuyết nhàng bay vào phòng, chẳng biết từ khi nào, trận bông tuyết đầu tiên rơi xuống, lúc này chắc là nửa đêm.

      Nàng vội vàng đứng dậy: "Ta quấy rầy giấc ngủ của phu quân, lại còn hỏi nhiều chuyện, nên, ta về phòng trước."

      gật đầu cái, nhìn bóng dáng nhắn của nàng biến mất sau cửa.

      Thế rồi, bắt đầu từ hôm đó, từ sáng sớm đến nửa đêm, cuộc sống của Chu Trần Thiệu lúc nào cũng có bóng dáng của Ô Hi Ân, bên ngoài bông tuyết bay phất phơ, bên trong phòng lại đặc biệt ấm áp.

      Mặc kệ có bận rộn hay , tới giờ đổi thuốc nhất định phải đổi, cho dù giận dữ để tôi tớ làm thay là được, nàng vẫn cố chấp làm chuyện nàng nên làm, khiến phiền muộn biết bao nhiêu, muốn nàng cách xa khỏi tầm mắt . Chính xác là do khát khao nàng quá mức nhưng làm gì được, đành chịu đựng đau khổ, nhất là lúc nàng lau người cho , mỗi lần như vậy, ý chí và dục vọng đánh nhau kịch liệt, nam nhân bình thường, nàng rốt cuộc có hiểu hay !!!!

      Ô Hi Ân hiển nhiên hiểu, đối với nàng mà , chiếu cố trượng phu, hầu hạ trượng phu đều là bổn phận, hơn nữa nàng làm rất vui vẻ, mặc dù nàng cũng nhận ra có lúc Chu Trần Thiệu có vẻ kỳ quái, nhưng hơn phân nửa thời gian, đều lẳng lặng nhìn nàng, mà nàng, vô cùng thích khí bình tĩnh như vậy, đó là chuyện cực kỳ bình thường, cũng là hạnh phúc đơn thuần mà trước kia nàng cầu cũng được.

      - Vịnh Song, biết Hoàng huynh gặp phải đại phu gì, cũng uống mấy ngày thuốc, thế nhưng thương thế giống như là có tốt hơn là bao.

      - Nếu ta nhớ lầm, hình như là sau khi Vương phi tự mình trị thương, khí sắc Chu đại ca cũng kém hơn.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhanh chóng trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ, nhìn Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song uyển chuyển tới trước, mặt còn mang theo nụ cười chế giễu, hai người thể quỳ xuống hành lễ, trong lòng cũng khó chịu, các nàng luôn ỷ thế hiếp người, tôi tớ trong phủ ai thích các nàng, hơn nữa, ăn hiếp nô tài coi như là xong , còn luôn tìm cơ hội khiêu khích chủ tử, hơn nữa chọn thời cơ lại vô cùng chuẩn xác, luôn chọn lúc Vương gia đợi ở thư phòng hoặc nằm trong phòng ngủ.

      Ô Hi Ân ngồi ở trong đình, nhìn hai người tiến tới, trong lòng cũng cảm thán, đáng tiếc, khó có thời gian thưởng thức phong cảnh a!

      Tối hôm qua, trận bão tuyết rơi xuống, sáng sớm hôm nay, tuyết đọng lại ngập hết hai bên đường, nhánh cây cũng còn đọng lại tuyết, thế nhưng lại rất xinh [​IMG]
      Tôm ThỏTrâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 8.3:

      - nghĩ tới nàng lại khí phách như vậy.

      Điền Tấn vừa nhìn nàng vừa , khẩu khí còn có vẻ như là phẫn hận tiếc nuối vì gặp nàng quá muộn.

      Chu Trần Thiệu im lặng , tròng mắt đen lại che giấu được tán thưởng. ra đuổi Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song là có lý do, thứ nhất muốn xem nàng có khả năng gì, thứ hai là muốn các nàng chiếm chút thời gian của Ô Hi Ân, điều này có thể khiến cho nàng có lúc nào cũng kiểm tra thương thế của mình, nhưng khi nhìn thấy nàng đối mặt với phiền nhiễu của muội muội và Đỗ Vịnh Song, cảm giác tức giận thế nhưng lại xông lên, nếu phải nàng thể xử lý các nàng, có thể tiến lên bảo hộ.

      nhạy bén nhận ra được thay đổi của mình, chẳng qua biết nàng so với các khác bất đồng, ràng chỉ mới mười sáu tuổi, thế nhưng giống như trải qua bao nhiêu tang thương, nhìn thấu hết việc đời, có đủ trầm và khí phách.

      Lúc suy nghĩ hỗn độn, Ô Hi Dạ tới trước mặt .

      - Xin phu quân trở về phòng , Mạc nương ở di lâu phái người tặng canh tới, uống xong nên nằm xuống nghỉ ngơi.

      Ô Hi Ân giáo huấn tràng dài về thương thế, cũng chất vấn chuyện thanh lâu, chỉ bình tĩnh .

      Điền Tấn ở bên nghe, khỏi hướng nàng cười, giơ ngón cái lên.

      Nàng quả là sáng suốt, nếu mà bây giờ đến hỏi tội , thế chẳng khác nào là đố phụ, nhưng nàng muốn uống canh rồi lên giường nằm? Chu Trần Thiệu mím môi: "Ta uống thuốc còn chưa đủ nhiều? Hơn nữa ta vừa mới rời giường."

      - Vậy cũng rời được lúc lâu, xin phu quân trở về phòng nằm xuống, thuốc canh lát nữa hâm lại cho phu quân uống.

      Nữ nhân này là đáng giận!

      - Ta chưa muốn trở về phòng.

      có mảnh mai như vậy!

      - liên quan tới muốn hay muốn, xin phu quân trở về phòng nằm xuống.

      Nàng rất là kiên trì.

      Điền Tấn chớp mắt cười, nhìn người trước giờ lạnh nhạt bạc tình, giữ trầm tĩnh là tốt, đối mặt với thê tử câu lại câu: "Xin phu quân trở về phòng nằm xuống", mặc dù nhịn được tức giận ngất trời, bất quá... là thỏa hiệp sao?

      Chu Trần Thiệu khẽ cắn răng, xoay người về phòng, bóng lưng bốc lửa.

      - Phu quân về phòng, nàng còn phục vụ?

      Điền Tấn cười cười trêu ghẹo.

      - Bây giờ đến đó, phải bị chàng ghét sao?

      Nàng cười tiếng.

      Khi nào cần tiến khi nào cần lùi, nàng hiểu rất , khó trách Chu Trần Thiệu làm gì được nàng, Điền Tấn cảm thấy bội phục.

      Giờ phút này, Ô Hi Ân đột nhiên thấy Tiểu Đóa nháy mắt với nàng, nàng xoay người nhìn sang, lúc này mới phát có hai xa lạ đứng ở cầu, người trong đó là nha hoàn, tay còn cầm giỏ trúc, trong khí còn mơ hồ có mùi thuốc, nàng biết nên cao hứng hay là khổ sở, trượng phu của nàng là có sức quyến rũ. Đầu tiên là Mạc Liễu Tâm, tại lại thêm người?

      - Ngâm nhi, các ngươi tới.

      Điền Tấn gặp qua các nàng, cười nhìn Ô Hi Ân.

      - Tới, ta giới thiệu người cho các ngươi biết.

      Vẻ mặt Điền Tấn tươi cười chạy tới, nàng cũng hiểu nhìn hai người tới, ánh mắt rơi vào người vị nương kia - chủ tử của nha hoàn tay cầm giỏ trúc, dáng dấp nàng mi thanh mục tú*, nhưng vẻ mặt có chút lạ, Ô Hi Ân thể ra là lạ ở chỗ nào.

      *Dạng như xinh đẹp

      - Thiếu gia, đây là canh bổ Tiểu thư ta nấu cho Vương gia, còn có chuẩn bị món canh khác cho Vương phi, nàng Vương phi theo chiếu cố Vương gia cũng rất cực khổ.

      Nha hoàn áo xanh vừa cười vừa nâng giỏ trúc tay lên, sau đó ngẩn người, vội vàng quỳ xuống: "Vương phi cát tường."

      Điền Tấn nhìn Ô Hi Ân, lại nhìn muội muội mở to mắt của mình, mỉm cười đưa tay nhéo mũi muội muội cái, với Ô Hi Ân: "Đây là muội muội ngốc của ta, Điền Tuệ Ngâm. ra nàng mười bảy tuổi, nhưng ông trời lại để cho đầu óc của nàng dừng lại ở bảy, tám tuổi."

      thản nhiên giới thiệu, nhìn dáng vẻ bồn chồn của muội muội, cười lắc đầu.

      - sao, muội ấy rất tốt, hơn nữa ta và Vương gia có thể là muội ấy lớn lên, muội ấy coi Vương gia như ca ca, mấy ngày nay vẫn muốn tới thăm người chị dâu này chút, lại lo lắng nàng ghét muội ấy, cho nên dám tới.

      - Làm sao như vậy được?

      Ô Hi Ân vội vàng cười mới nàng.

      Điền Tuệ Ngâm là tiểu nương ngượng ngùng, nàng chỉ dám cười lại cái, ánh mắt của nàng hoàn toàn giống như tiểu nương mười bảy tuổi nên có, nhưng nàng so với Ô Hi Ân lại cao hơn hẳn cái đầu. ( tỷ quá lùn :)) )

      Ô Hi Ân đột nhiên nghĩ đến chuyện, : " Có điều, Điền đại [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :