1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      dong phong hoa chuc ruiiii.tui ko sach nhung van con chap nhan dc mai mot sach la on ma

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.3:

      Hôm sau, động tác nhè khiến cho Ô Hi Ân tỉnh giấc, nhìn lên cái rèm giường tràn đầy hỉ khí*, nàng lập tức nhớ tới mình thành vợ người ta, vội vàng ngồi dậy, lại đối mặt với trượng phu đứng ở mép giường.

      * khí vui mừng, hạnh phúc trong ngày cưới.

      Xem ra tỉnh giấc được lúc, vận bộ áo bào cổ tròn màu tím, tôn lên vẻ tuấn phi phàm.

      chăm chú nhìn vào đôi mắt đen lay láy của nàng, mà mỹ nhân giường lại nhận ra được mình trần truồng, còn biết vì sao mà nhìn lại .

      Toàn thân nàng vẫn còn cảm thấy đau, vừa nghĩ tới chuyện phát sinh đêm qua, ý nghĩ chợt lóe--

      Trời ạ! Sau khi trải qua đêm kích tình, nàng căn bản là ngủ say trong lòng y! Nàng cúi đầu nhanh, chợt hít hơi khí lạnh, vạn phần lúng túng vội vàng kéo mền che kín thân thể trần truồng, mặt thẹn thùng tuấn quẫn đến mức muốn bóc khói, hoàn toàn dám nhìn .

      - Chúng ta là vợ chồng.

      mở miệng, hi vọng nàng khách khí với như vậy.

      Giọng trầm thấp khỏi trấn lúng túng của nàng, nàng khẽ cắn môi dưới, xong rồi thẹn thùng ngước mặt lên, lắp bắp : "Cám ơn, cám ơn ngươi bôi thuốc giúp ta."

      Mặc dù nàng kinh hoảng, nhưng đầu óc vẫn ràng, nàng ngửi thấy được người nàng có mùi thuốc nhàn nhạt, nên các vết bầm người mới giảm bớt , lại nghĩ đến lúc nãy ngượng ngùng kéo chăn che kín thân thể liếc thấy vết xanh xanh tím tím người, đây là dấu vết lưu lại người nàng.

      Nhưng tại sao nàng có thể ngủ sâu như vậy? Chỉ mới nghĩ đến vừa rồi nhìn chằm chằm thân thể trần truồng của mình, mặt nàng càng đỏ.

      Nàng cũng nên rời giường, nhưng thứ nhất nàng có ý phục, còn nữa, quần áo mặc xong, chuyện phục vụ trượng phu rửa mặt thay quần áo mà bà mai lúc trước nàng cũng cần làm.

      liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, nếu sáng sớm có chiến báo tới, nhất định thừa nhận, đây là lần thứ ba lấy vợ, nhưng cũng là lần đầu tiên muốn lưu lại giường.

      nghĩ tới nàng lại có lực hút lớn với như vậy, nghĩ đến chuyện tốt đẹp đêm qua, chỉ muốn ôm nàng nữa mà thôi..... Cho nên mới trước khi rời phải quay lại bên giường, lẳng lặng nhìn nàng chìm trong mộng.

      Nàng nữ nhân xinh đẹp, hoan ái đêm hôm qua xem ra lại khiến nàng đẹp hơn, vẫn nhớ da thịt mịn như tơ lụa của nàng, bờ vai mảnh khảnh lộ ra dưới mền càng hấp dẫn ánh mắt của hơn.

      Nhưng phải là người đám chìm trong tình dục, vì vậy, cúi người kéo chăn che lại thân thể cho nàng, cẩn thận đánh thức nàng.

      Lúc nàng đứng dậy, hành động lấy lòng cùng với khuôn mặt xinh đẹp của nàng khiến cho thấy mọi thứ tốt đẹp.

      Nàng so với hai người vợ trước khác biệt rất lớn, nếu như có thể, lòng hy vọng nàng có đủ dũng khí và kiên cường đối mặt với tịch, dù sao trọng trách của cũng là bên ngoài, thể vì thê tử sinh ảo giác, thấy quỷ khóc thút thít mà ở bên đầu bạn sớm chiều.

      Điều quan trọng là, nếu Ô Hi Ân cũng nhìn thấy quỷ.

      Nghĩ tới đây, thể với nàng: "Ta phải rời , ngươi có thể ngủ thêm lúc nữa."

      - Rời ?

      Nàng ngẩn người, phải vừa mới hồi kinh hay sao? Hôm qua trước lúc lấy chồng, lão thái quân phái người đến Cảnh Vương phủ tìm hiểu, chính là hy vọng nàng có trượng phu đến đón dâu, đối với lão thái quân, đó là xui xẻo.

      - Chiến khác thường, ta lập tức phải trở về Tây Bắc.

      nhàn nhạt giao phó, nhưng đôi mắt đen, sâu thấy đáu lại chăm chú nhìn nàng, bên trong phòng yên tĩnh, bầu khí trong phòng cũng trở nên trầm thấp.

      thành ! ràng là vợ chồng, hai người gắn bó với nhau cả đời, mà người đàn ông này muốn đánh giặc, còn nàng ngủ nhiều hơn chút?

      Nàng hít sâu hơi, chân thành : "Xin phu quân nhất định phải bình an trở về."

      ngồi xuống mép giường, nhìn nàng lâu rồi : "Ngươi lòng?"

      Nàng nhíu mày: "Phu quân có ý gì?"

      - Nếu phải hoàng thượng chỉ hôn, ngươi cần phải gả cho ta, Vương gia lúc nào cũng có thể mất mạng chiến trường.

      - Ván đóng thuyền, Hi Ân chỉ biết phải cố gắng làm hiền thê, giúp phu quân phân giãi ưu phiền.

      - Ngươi oán trách mệnh như vậy? Ta chinh chiến quanh năm, người so với thủ tiết khác là bao.

      Vậy như thế nào? Trượng phu nàng là ông trời ban tặng cho nàng, nàng thế nào cũng thể lui bước, hơn nữa phải làm hết khả năng, chấp nhận số mạng, mạng của nàng là trong tay của mình!

      - oán, Hi Ân nghĩ, có thể trở thành vợ của ngươi cũng là việc tốt.

      nhoẻn miệng cười cái: "Dường như ta cưới người con lạ lùng, nhưng hi vọng ngươi trước sau có thể thủy chung như .

      Nàng nghi ngờ lắc đầu, hiểu ý tứ của .

      Mẫu hậu trước giờ đều lựa chọn cho những mỹ nhân tài mạo xong toàn, lại vì chuyện oan hồn đòi mạng mà rối loạn tâm trí, tự mình dọa mình, kết thúc sinh mạng.

      - Nhớ những gì ngươi , mọi việc đều tận lực nghĩ theo phương hướng tốt.

      cũng khiên định .

      Nàng chưa kịp hiểu lời đột ngột này, gương mặt tuấn tú của bỗng chốc cúi gần, dễ dàng hôn lấy môi nàng, triền miên hôn mút, dịu dàng lại khí phách, cho đến khi nàng thở nổi, mới thỏa mãn rời ra.

      Nhưng môi và nàng chỉ tách ra hơn tấc, vẫn ôm lấy nàng, hơi thở hai người giao nhau, bình tĩnh nhìn nàng lúc lâu, mới đột ngột đững dậy rời .

      Tay phải nàng che lồng ngực phập phồng, tay trái vuốt cánh môi sưng đỏ, lại hôn nàng, nguyên nhân là gì đây? Chỉ là, nghĩ đến đêm qua động tác của cực kỳ tinh tế dịu dàng và kiên nhẫn khơi gợi lên tình dục của nàng, lòng nàng tràn đầy cảm kích, người đàn ông này, là trượng phu mà ông trời lựa chọn cho nàng.....

      Ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng nho của Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Tiểu thư, người tỉnh chưa? Vương Gia cũng nên tỉnh dậy, Hoàng thái hậu tới ạ."

      Hoàng thái hậu? Nàng lập tức hoàn hồn, vội la lên: "Tiểu Hạ, Tiểu Đóa, mau vào giúp ta trang điểm thay quần áo!"

      Hai nha hoàn vội vàng mở cửa vào, lúc này mới thấy giường chỉ có mình tiểu thư, hơi giật mình hỏi: "A, Vương Gia đâu?"

      - Chết tiệt! Đúng là đứa kém cõi, hoàng nhi tại sao có thể chạy trốn.... phải là, cứ như vậy mà bỏ thân nương tử lại, trở về Tây Bắc.

      Hoàng thái hậu thở phì phò, tức đến độ mém chút nữa lộ ra con người , khiến cho Tần ma ma và Hách công công bên thỉnh thoảng ho khan nhắc nhở, nháy mắt ý bảo, tại là ở Cảnh Vương phủ, phía trước còn có nàng dâu mới vào nhà a.

      Nhưng nàng tức a, sáng sớm nàng tới đây để chặn người, nàng an bài tai mắt ở đây, khi biết trời chưa sáng tử sĩ áo đen, tay áo có thêu hình rồng đến chuyện với Hoàng nhi, nàng liền vội vã từ hoàng cung tới đây, nhưng lại chậm bước.

      Nhưng quản trong phủ cũng biết Hoàng nhi rời , nàng là mẹ nàng hiểu rất , hiển nhiên là lúc nàng tới còn ở trong phủ, cho nên thể giao phó chuyện cho cấp dưới mà rời trước.

      - hài tử thối.

      Nàng càng nghĩ càng tức, cẩn thận ra suy nghĩ trong lòng.

      - Khụ, khụ, khụ.....

      Tần ma ma và Hách công công kinh hoảng ngừng che miệng ho khan, nghĩ muốn che giấu lời này của Thái hậu, nhưng hiệu quả tốt cho lắm.

      Ô Hi Ân nghe thấy lời ấy đầu tiên ngẩn ra, nhưng ngay sau đó trong mắt lên ý cười, mà Tiểu Hạ và Tiểu Đóa sau lưng nàng cũng nhịn cười đến nghẹn, dám cười lớn, người ta là Hoàng Thái hậu tôn quý đấy.

      - Đừng ho nữa, ho đến mức ai gia cũng phiền.

      Hoàng thái hậu mất khiên nhẫn phất phất tay áo, liếc mắt nhìn, khóe miệng cười khả ái: "Chúng ta đều là người nhà, ai gia cũng muốn giả vờ này nọ, nhưng là vợ, bất kể sau này ngươi nghe được lời đồn đãi gì, tất cả đều là giả, nếu có nghi vấn tới hỏi ai gia."

      - Thần hiểu.

      Hoàng thái hậu mỉm cười nhìn nàng: "Ai gia nghe rất nhiều về ngươi, tin tưởng ngươi có thể cảm hóa được Hoàng nhi, chuyện hai thê tử trước khia, tuyệt phải mong muốn như vậy."

      - Phu quân chinh chiến sa trường, thống lĩnh mấy vạn tinh binh bảo vệ quốc gia, chống đỡ ngoại tộc xâm chiếm, lấy an ninh quốc gia làm trọng, thần cũng cảm thấy kiêu ngạo, tuyệt có nửa điểm oán trách.

      Hoàng thái hậu cười ha hả gật đầu: "Được, vậy tốt! Hoàng nhi lãnh binh đến biên quan đánh giác, ai gia là mẹ, thể hẹp hòi với con dâu.." tới chỗ này, vẻ mặt bà chuyển thành nghiêm túc: "Chiến tranh vô tình, sinh tử khó lường, Hoàng nhi tuy là văn võ song toàn, nhưng là máu thịt của ai gia, khó tránh khỏi lo lắng, triều đình phải là thiếu người tài giỏi, nhưng vì sao lại để cho lãnh binh? "

      - Thần cho là, phu quân là người có trách nhiệm, cho nên nguyện ý ra chiến trường, ngoại trừ có thể chế tiên cơ địch, còn là người biết hãi, trong nước ra người nào còn có thể có khí phách và tinh thần như vậy? Đây chính là phúc của dân chúng.

      Nàng lòng .

      - Ngươi cũng đúng, ai gia đây cũng cảm thấy kiêu ngạo.

      Hoàng thái hậu cười cười chụp tay nàng vỗ vỗ: "Bất quá, sau này ngươi chính là vương phi của chỗ này, mọi việc đều do ngươi quyết định, nếu có bất kỳ ai làm gì hoặc lời vô lễ, cho dù là Đồng Nhi, nữ nhi của ta hoặc bằng hữu tốt nhất của nàng, Đỗ Vịnh Song - nữ nhi của Tể tướng, cần khách khí, chuyện chủ mẫu nên làm làm, mẫu hậu tuyệt đối ủng hộ ngươi,

      - Cảm ơn mẫu hậu.

      Tiếp theo, Hoàng thái hậu thẳng bà cũng thích lễ nghi rườm rà của cung đình, cho nên nàng cần phải thường xuyên vào cung thỉnh an, có thể làm chuyện nàng muốn làm, chỉ cần đừng để người ta chỉ trích là được, sau đó tươi cười rời .

      Ô Hi Ân rất vui vẻ, nàng có mẹ chồng rất sáng suốt, cuộc sống tươi tốt đợi nàng.

      Tuy trở thành chủ mẫu của Cảnh Vương phủ, nhưng cuộc sống lại rất tự do, từ tổng quản cho đến tôi tớ khác trong phủ đều rất có trách nhiệm, mặc dù Chu Trần Thiệu quanh năm ở trong nhà, nhưng người làm cũng rất quy củ, có thừa nước đục thả câu.

      Đất đai Cảnh Vương phủ cực kỳ rộng lớn, khắp nơi rường cột chạm trở, nhưng nàng cảm thấy khí quá an tĩnh, giống như gia đình, cho nên thích ở lại "Vạn Hiên Viên" của Chu Trần Thiệu.

      Diện tích trong viện rất lớn, cảnh trí cũng đẹp, trong đó, nàng thích nhất là thư phòng, có rất nhiều bộ sách đến từ những nơi khác nhau, thận chí ngay cả sách y học, sách nông công thương cũng ít, có thể thấy được kiến thức của cực kỳ uyên thâm.

      Cuốn "Án thượng thư" xem ra sử dụng nhiều năm, có thể thấy được người thích sưu tầm đồ cũ.

      Mỗi ngày nàng đều đến thư phòng, ngắm vật phẩm Chu Trần Thiệu thường dùng, đến sách vỡ do viết, cũng thường ngồi ở trước bàn đọc sách, tưởng tượng bộ dáng ngồi ở chỗ này, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ, tưởng tượng sa trường dong ruỗi giết địch, lòng thần cầu phúc cho .

      Đúng vậy, thân là Đại tướng quân oai phong nơi sa trường, tay cầm ngàn vạn binh mã, càng là hoàng thân quốc thích, thiên chi kiêu tử, có thể ưu nhã an nhàn sống suốt đời, thế như lại lựa chọn đường cực khổ, có thể thấy được người lương thiện, phải là người ích kỷ.

      Hoặc là trời cao báo đáp nàng, mới cùng nên duyên vợ chồng, nghĩ tới đây, nàng khẽ mỉm cười, khép lại sách vỡ bàn, lúc muốn rời --

      Bên ngoài đột nhiên truyền đến trận "binh binh, lách cách", tựa như là vây gì bị làm vỡ, tiếp theo là thanh la hét ầm ĩ, nàng vội vàng ra khỏi thư phòng, về phía thanh đó.

      Chỉ thấy bên hành lang, nha hoàn té xuống đất, bên người nàng còn có mảnh vụn của bình hoa, hai vô châu ngọc đứng trước mặt nàng, người trong đó ra lệnh nha hoàn kia đứng dậy, người khác liền tát nàng bạt tai, cái lại cái, nha hoàn đáng thương bị đánh đến mặt mủi sưng lên, nhưng lại dám khóc thành tiếng.

      Ô Hi Ân mím môi, thân hình lưu loát bay vút lên, dừng lại bên cạnh giơ tay tát người, níu lấy cổ tay nàng: "Ngươi làm gì?"

      - Càn rỡ! Mau buông tay bổn công chúa ra.

      Chu Đồng thét lên.

      - sai, công chúa Đồng Nhi là người ngươi có thể đụng.

      Đỗ Vịnh Song cuốn tiến lên muốn kéo nàng ra.

      - Ngươi là Đồng Nhi?

      Ô Hi Ân khỏi ngẩn người, nhưng vẫn buông tay Chu Đồng ra.

      - Ngươi là ai mà dám kêu tên ta như vậy?

      Chu Đồng tức giận muốn đánh rớt tay của nàng nhưng lại chỉ phí sức lực.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len ban oi

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6:

      - Chị dâu.

      Ô Hi Ân bình tĩnh buông tay nàng ta ra.

      Chu Đồng lập tức ngẩn người, nàng nghĩ tới người hoàng tẩu mới này ăn mặc đạm mạc như thế, nhưng chất vải lại cực tốt, còn có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành thu hút tầm mắt người khác, hơn nữa vừa nhìn cảm nhận được khí chất bất phàm.

      Đỗ Vịnh Song vừa nghe, càng nhìn chằm chằm nàng, nàng chính là Ô Hi Ân, thê tử mới của Chu Trần Thiệu! Hừ, đúng là mỹ nhân khiến người ta ghen tị, hơn nữa da thịt trắng nõn nà tì vết kia, cả đôi mắt sáng lập lắp như ánh sao đêm kia, làm cho người ta chìm đắm thể dời mắt.

      Thời điểm các nàng quan sát lẫn nhau, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa chạy lại, mặc dù hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng các nàng theo bản năng đứng ra sau lưng chủ tử, phô trương thanh thế.

      Ô Hi Ân cảm nhận được địch ý, dáng dấp xinh đẹp, tướng mạo mỹ lệ, này chắc là bạn tốt của Đồng Nhi - Đỗ Vịnh Song.

      - Nàng là Đỗ Vịnh Song, nữ nhi của Thừa tướng, ngươi tốt nhất để ý nàng chút, lâu nữa nàng cũng trở thành chị dâu của ta.

      Chu Đồng lôi kéo tay bạn tốt, khiêu khích nhìn nàng.

      Ô Hi Ân quan sát nàng ta hồi lâu mới mở miệng: "Có hữu duyên tỷ muội hay là chuyện của phu quân, nhưng bây giờ quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu ta lại thấy các ngươi đánh người làm ở đây, ta nhất định buông tha các ngươi."

      Khí thế nàng , nhưng lại chấn chỉnh Chu Đồng, khiến nàng ta nên lời.

      Đỗ Vịnh Song tức giận tiến lên: "Ngươi cái gì? Là nha hoàn này cẩn thận, ngay cả bình hoa ta tặng cho Chu đại ca nàng cũng làm bể."

      - Là công chúa và Song nương đừa giỡn đường đụng vào tay ta, bình hoa mới có thể bể..." Nha hoàn giọng khóc lóc kể lể.

      Ô Hi Ân nhìn về phía Chu Đồng chột dạ, lại còn có Đỗ Vịnh Song căm thù nhìn chằm chằm nha hoàn, : "Ngươi có gì để giải thích?"

      Nàng ta bĩu môi: "Vậy thế nào? Đồng Nhi là công chúa, đánh nô tài làm sao?"

      - sao cả, nhưng xin Song nương yên lặng, đây là chuyện của ta và em chồng, cũng là chuyện gia quy của Cảnh VƯơng phủ, nếu có dị nghị, sáng mai chúng ta ba người vào cung diện kiến mẫu hậu.

      Ô Hi Ân lạnh nhạt .

      - Lấy mẫu hậu ra để áp đảo ta và Vịnh Song, ngươi nhát gan.

      Bỏ lại lời , Chu Đồng thở phì phò kéo Đỗ Vịnh Song rời , phải là nàng muốn tranh cãi tiếp, mà là nàng sợ mẫu hậu, nàng chiếm được phần nào tốt.

      Đỗ Vịnh Song mím chặt môi, khỏi ưu phiền, ngờ tân Vương Phi chỉ xinh đẹp, mà còn là nhân vật khó dây dưa!

      Ô Hi Ân thèm để ý đến các nàng, đến hướng Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đỡ nha hoàn dưới đất dậy, thấy gò má nàng sưng đỏ, nàng với Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Hai người các ngươi đưa nàng bôi thuốc, lấy thuốc trong hòm thuốc của ta mà bôi cho nàng."

      - Cám ơn Vương Phi, cám ơn Vương Phi.
      Nha hoàn cảm động đến rơi nước mắt.

      Nàng lắc đầu cười tiếng: " ." ra nàng cảm thông với nàng ta, bởi vì nàng cũng từng bị người ta hung ác đánh đập như vậy.

      Sau đó, nàng xuất ngoại làm số chuyện, sau khi trở về phủ nghe tin quản đến trình diện: "Có hay làm Vương Phi sợ? Công chúa Đồng Nhi và Song nương, ách.... Hai người cũng có thân thiết lắm đâu."

      - Lời này của quản chính xác, hai người kia có phải hay thường xuyên cậy mạnh mà vô lễ?

      lúng túng cười tiếng, lát sau mới tiếp, ra công chúa Đồng Nhi cũng hay ăn hiếp người làm, Đỗ Vịnh Song cũng vậy, hai người từ khi còn bé chơi thân với nhau, tình như tỷ muội lại kiêu ngạo cậy mạnh, lúc Cảnh Vương có trong phủ, hết lần này đến lần khác, hai người xem nơi này tựa như là nhà của mình, thường hay tới đây, Đỗ Vịnh Song lại càng coi Đồng Nhi công chúa là chỗ dựa, tự cho mình là đương gia chủ mẫu, cái gì cũng xen vào."

      Nàng gật đầu: "Ta biết, chỉ hi vọng ta tới đây, các nàng có thể biết mà tiết chế."

      Nhưng như mong muốn, các nàng cứ cách ngày là lại đến, Đỗ Vịnh Song lại càng ra sức biến mình thành con khổng tước, mặc kim mang ngân, mặc dù quý khí bức người, nhưng cũng mang theo điểm tục khí.

      Cũng như vậy, nhưng thói quen thân đơn bào của Ô Hi Ân là khiến nàng giống như tiên tử hạ phàm, đẹp tựa như ảo mộng.

      Chu Đồng quan sát Ô Hi Ân chút, rồi : "Ta này hoàng tẩu, hôm nay bằng hữu của ta muốn tới Cảnh vương phủ, nhiều lắm, năm mươi người, à , trăm người, buổi trưa đến, ngươi cũng đừng làm cho ta mất thể diện, rượu tiệc và thức ăn nên chuẩn bị...."

      - ra là mẫu hậu là đoán đúng em chồng đến tìm ta, mới cố ý với ta chuyện của em chồng.

      Ô Hi Ân bình tĩnh cắt đứt lời của nàng ta, nhưng trong lòng vô cùng cảm kích Thái hậu.

      - Ngươi bậy cái gì đó? Tìm ngươi cái gì, ta đây là giúp ngươi.

      Nàng ta thở phì phò đạp chân.

      - Chuyện thiết đãi yến hội, thứ cho ta thể làm theo, nếu em chồng cố ý muốn tiếp đãi khách nhân, như vậy ta sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa bọn họ thẳng tiến đến hoàng cung, xin mẫu hậu giúp tay tiếp đãi yến hội.

      Nàng cười .

      - Ngươi !

      Nghe vậy, Chu Đồng và Đỗ Vịnh Song tức giận thiếu chút nữa hộc máu, chỉ có thể căm giận xoay người rời .

      Các nàng thế nào cũng nghĩ tới, với thân phận của các nàng lại phải ở dưới chân của nữ nhi phủ Quốc Công, các nàng cứ nghĩ, ít hôm nữa Đỗ Vịnh Song gả vào Vương phủ, đoạt chánh vị, trông coi chuyện lớn trong phủ, ai ngờ các nàng nghĩ quá đơn giản, hai ngày liên tiếp ra oai lại bị người ta hung hăng trả ngược lại.

      Hai người sửa sang lại gương mặt rồi ra ngoài, lại thấy nam nhân tuấn bước nhanh đến.

      - Đó phải là Lương Vương hầu gia, Lương Văn Khâm?

      - gấp cái gì?

      Các nàng và ngược phương hướng, cộng thêm tân nặng hề khiến chú ý tới các nàng, bước nhanh vào trong.

      - Đường tỷ phu, sao ngươi lại tới đây?

      Ô Hi Ân nghĩ tới gặp ở chỗ này, mặt kinh ngạc.

      - Ta nhất định phải tới gặp ngươi.

      báo động trước, đột nhiên ôm chặc nàng.

      Nàng sợ hết hồn, lập tức dùng sức đẩy ra: "Đường tỷ phu, xin tự trọng!"

      thống khổ hít hơi khí lạnh: "Hi Ân, ta sắp điên rồi, gặp được nàng, lại lo lắng nàng chết, ta thể làm gì... Ta mang nàng , cái gì ta cũng có thể muốn, nhưng thể để nàng ở đây, ta thể để cho nàng chết."

      kích động nhìn nàng .

      điên rồi sao? Đỗ Vịnh Song và Chu Đồng lưu lại xem cuộc vui, trong lòng cùng toát ra ý nghĩ như vậy.

      Nhưng Ô Hi Ân có ý định để cho diễn kịch: “Đường tỷ phu thất lễ, những gì nên đừng , ta là Cảnh Vương phi, ngươi dẫn ta , ngươi để Hoàng thượng và Cảnh Vương gia ở chỗ nào, hay là ngươi muốn cha mẹ ngươi vì ngươi mang tội dụ dỗ Vương Phi, bị lien lụy tước mất chức quan? Mà ngươi, cũng có thể bị tống vào ngục.”

      Buổi chuyện này giống như cảnh tỉnh, để cho Lương Văn Khâm mấy ngày nay mơ mơ màng màng trong nháy mắt thanh tĩnh. ! muốn cùng nàng trở thành thần tiên quyến lũ, mà phải…… Đúng vậy, suy nghĩ cái gì? cười khổ nhưng tủy chung vẫn lưu luyến dung nhan xinh đẹp này, si ngốc nhìn nàng nữa ngày trời, sau đó sắc mặt thê lương, lắc lắc hai vai, lẳng lặng rời .

      lúc Ô Hi Ân thầm thở phào nhỏm, mắt lại liếc thấy Đỗ Vịnh Song và Đồng Nhi đáng lẽ ra rời , nhưng lại đứng cách đó xa cười lạnh nhìn nàng, giống như là bắt được nhược điểm của nàng.

      Nàng mặc kệ các nàng, xoay người trở về phòng, nhưng trong lòng hiểu , các nàng bỏ qua cơ hội tốt này.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chuong moi muon nam

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :