1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.3

      Vẻ mặt lạnh nhạt, chuyện lấy vợ này là bất đắc dĩ, tự biết mình chinh chiến nhiều năm chiến trường nên muốn đến chuyện cưới hỏi, cũng muốn làm trễ nải tuổi thanh xuân của bất kỳ nữ tử nào, nhưng hai vị thê tử trước đều là khi chinh chiến trở về phủ mới phát là do mẫu thân chỉ hôn, phái người thay cưới vào phủ, căn bản là trâu bắt chó cày!

      Hoàng đế cảm thấy chính mình đần đồn, là tự vạch áo cho người xem lưng: "Cá tính mẫu hậu ngươi cũng biết, người muốn hoàng muội lôi kéo Vịnh Song tiếp cận ngươi, người chỉ hi vọng ngươi hạnh phúc."

      - Ta biết, ta hiểu mẫu hậu thể chấp nhận được chuyện ra có mệnh khắc thê, bất kể dùng phương pháp gì đều phải chứng minh ta vẫn có thể cùng nữ tử đến thiên trường địa cửu, cho nên ta chỉ có thể chấp nhận, chuyện chính .

      chút cũng muốn tiếp tục đề tài nhàm chán này. Hoàng đế gì, lập gia đình tính là chuyện chính ? đời này cũng chỉ có hoàng đệ mới được những lời này.

      Chu Trần Thiệu vừa quay người, phía sau cột trụ ở hành lang vô thanh vô thức xuất nam tử áo đen, cánh tay có hình xăm con rồng do Chu Trần Thiệu ban thưởng, đây là trong những tử sĩ hoạt động dưới trướng Chu Trần Thiệu, chỉ nghe lệnh Chu Trần Thiệu, mà là người đứng đầu tổ chức này.

      Chỉ thấy tên tử sĩ hai tay cầm quyển sách dày và mật thư, vô cùng cung kính dâng lên cho Chu Trần Thiệu, sau đó hướng Hoàng Thượng hành lễ rồi thân về phía sau cột trụ.

      - Những chứng cớ này đủ để chứng minh hành vi tội ác của tri phủ La Đức Tài, Hoàng thượng có thể phái người tới bắt giam , đảng phái Tướng gia cũng mất thế lực lớn.

      Chu Trần Thiệu lạnh nhạt .

      Hoàng đế nhìn thấy nhiều chứng cớ như vậy, ràng là cái này cần phải hao tốn biết bao nhiêu tâm lực và nhân lực mới có thể thu thập được, mà những sách lược này đều do hoàng đệ thập toàn trước mắt lập ra.

      - đến là rung động, thường ngày Hoàng đệ đều đóng quân ở biên quan, còn phải bất chợt từ Tây Bắc thầm hồi kinh, điều tra những chuyện phản bội cơ mật trái pháp luật này......

      thở dài tiếng: "Loạn trong giặc ngoài đều do Hoàng đệ thay trẫm gánh vác, trẫm lại chỉ ngồi ở cái ơi cao thượng này mà hưởng thụ quyền thế vinh hoa, tín ngưỡng của mọi người."

      - Thế nhưng, quyền lực tranh đấu, ngươi lừa ta gạt, những điều này Hoàng huynh đều làm tốt hơn so với thần đệ, đây mới là nguyên nhân chính huynh thích hợp làm chủ nhân của cái Long Ỷ *này.

      *Ghế rồng, ghế vua.

      Giọng điệu Chu Trần Thiệt khẳng định chắc nịch.

      Làm việc trầm ổn phải là tính cách của , có linh hồn bất định, thể tự giam mình vào cái lồng sắt hoàng cung xa hoa này được.

      Hoàng đế thế nào lại biết tính tình của Hoàng đệ, chính cũng từng muốn có cuộc sống ở bên ngoài hoàng cung. cười lắc đầu: "Ta hiểu, ta luyến tiếc những đại quan này, cuối cùng đều bị Hoàng đế bãi quan, lưu đày còn mống."

      - Bọn đều là khối u ác tính, sớm muộn gì cũng phải trừ khử, thế nhưng muốn trừ khử Đỗ Thiên Thức cầm đầu còn phải chờ thời gian nữa.

      - Trẫm hiểu, chúng ta chưa thể động vào , mà lý do là gì ta và ngươi đều ràng, bên người trẫm cũng chỉ có vài người tin được, mà Hoàng đệ là người quan trọng nhất, mẫu hậu lần này để ý, cùng quốc sư.... ....

      - Thần đệ về Tây Bắc trước, thần đệ cáo lui.

      Chu Trần Thiệu chắp tay vái chào, xoay người rời , đạo bóng dáng hắc sắc chợt lóe, bay vút ra khỏi hoàng cung.

      Hoàng đế trừng mắt gì, là, chuyện hôn là bỏ chạy, biết giống ai!

      Nửa tháng sau, người Quốc Công phủ cung kính quỳ xuống, nghe thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng, nhất thời, bên trong phủ Quốc Công là mảnh sương mù.

      Nhất là lão thái quân, sau khi nhận thánh chỉ, mắt lúc nào cũng ửng hồng.

      Ô Hi Ân thèm đếm xỉa tới tin vui giáng từ trời xuống này, chỉ vội vàng an ủi lão nhân gia.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng nước mắt lã chã, thấp giọng bênh vực kẻ yếu, sợ bị chém đầu. Cao thấp trong phủ đều tràn đầy đồng cảm, thê tử Cảnh Vương liên tiếp chết hai người, ràng là mệnh khắc thê, Hoàng thượng tại sao có thể lấy thánh chỉ tứ hôn để áp bức, ràng là muốn Hi Ân chịu chết! Nhưng cho dù là trong lòng nghĩ vậy, bọn họ cũng dám ẩu tả, sợ là họa từ miệng mà ra.

      Nhưng mà, vừa nghĩ tới Ô Hi Ân có khả năng sống được bao lâu, trong lòng mọi người đều rất khó chấp nhận.

      Nhưng tâm mỗi người đều khác nhau, có người là thiệt tình thích nàng, có người là vì nghĩ đến nhân tài trong phủ như cỏ khô, vất vả lắm mới có tài nữ, trừ bỏ y thuật, công phu cao, mà nữ công gia chánh đều biết, tương lai cũng có thể chống đỡ cho gia tộc.

      Nàng bình thường giúp ít người, bởi vậy bọn họ hy vọng nàng có thể gả tới Lương Vương phủ, bởi vì Vương Phủ nằm ở vùng ngoại thành kinh thành, nếu có xảy ra chuyện gì cũng có thể tới đây hỗ trợ. ( Toàn chỉ biết nghĩ cho mình, cái tên bánh bèo Lương Văn Khâm đó, có cho ta cũng ứ cần a!!!! )

      Cảnh Vương phủ tuy rằng ở trong nội thành, nhưng thời gian Cảnh Vương ở kinh thành cũng nhiều hơn được tháng trong năm, mà xuất giá tòng phu, Hi Ân phải đến Cảnh Vương phủ, mà là quân doanh Tây Bắc, Quốc Công phủ thiếu nàng, tình cảnh có thể thảm hại hơn.

      Nhưng mặc kệ tình nguyện hay , bọn họ sao có thể kháng chỉ, căn bản chỉ có thể chờ cuộc chia ly tử biệt này!

      Ngày hôm sau, sau khi nhận được tin tức, Lương Văn Khâm tức tốc lao tới Quốc Công phủ, quên thân phận của mình, bắt được người nào đều hỏi tin tức Ô Hi Ân.

      - Hi Ân nương ở hậu viện của gia nô*.

      *Nô tài trong phủ.

      nha hoàn bị ánh mắt dọa sợ, chân mềm nhũn.

      Lương Văn Khâm nhanh tới hậu , khi thấy đám nô tài vây quanh nàng, kẻ khóc người mếu, còn có người khóc thành tiếng.

      (Xin hãy truy cập ***************.com, thư mục Truyện cổ đại để đón xem chương mới sớm nhất. Đồng thời ủng hộ mình, mỗi bình luận của các bạn là động lực to lớn đối với mình :) )

      Ô Hi Ân nắm tay lão thái bà: "Đừng khóc, ta phải ta tốt lắm sao? Ta rảnh nhất định thường xuyên trở lại chăm sóc các người, cũng nhất định phải ăn cháo tự tay Khang bà bà nấu, cho nên, các người nhất định phải khỏe mạnh."

      - Nhưng mà....

      Trong lòng Khang bà bà khổ sở nghĩ, biết nàng có thể sống được bao lâu, còn kịp ăn cháo mình nấu hay , tiểu thư là người thiện lương tốt bụng, vì sao phải gả có Vương gia có mệnh khắc thê? Ông trời có mắt!

      Khang bà bà nhịn được mà rơi lệ, hốc mắt nhi tử ở bên cạnh cũng phiếm hồng.

      Bỗng dưng, bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người, cầm cổ tay Ô Hi Ân lôi chỗ khác.

      "Đường tỉ phu?" Ô Hi Ân hoảng sợ.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa theo trực giác theo sau.

      " được theo!" Lương Văn Khâm quát.

      Hai nha hoàn muốn theo nhưng lại dám, cho đến khi thấy chủ tử lắc đầu, các nàng mới đành phải đứng ở tại chỗ, nhìn Lương Văn Khâm kéo tiểu thư đến đình viện*.

      *chỗ để nghỉ chân.

      Nhưng chưa tới đình, Ô Hi Ân rút tay về: "Hành động này quy củ."

      Lương Văn Khâm chỉ có thể mãnh liệt ức chế khát vọng mang nàng rời khỏi Quốc Công phủ, cùng nàng đến sau đình, ánh mắt đưa tình nhìn nàng : "Đừng gả, ngươi bị khắc chết." luyến tiếc, có trời mới biết muốn ôm nàng vào lòng bao nhiêu, trân trọng nàng, bảo hộ nàng. ( Ta khinh -_-! Đồ bánh bèo )

      Gả cho ngươi mới là con đường chết !

      Nàng thản nhiên nhìn : "Nếu đúng như vậy, đó cũng là số mạng Hi Ân."

      - Nhưng mà ta....

      xoay người tiến lên, mê đắm cầm hai tay nàng.

      Nàng lập tức rút tay mình về, cứng rắn : "Đường tỷ phu thỉnh tự trong, Hi Ân cử chỉ này hợp quy củ."


      - Ngươi thể biết ta ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ tứ hôn lại, Lương gia ta là gia tộc lớn, có công với triều đình, có lẽ Hoàng thượng suy nghĩ lại...có thể là.....

      - Cảm ơn đường tỷ phu, nhưng mà Hi Ân nguyện ý gả cho Cảnh Vương.

      Nàng tình nguyện gả cho người chưa gặp mặt lần nào, cũng nguyện gả cho .

      Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, thể chấp nhận được, cỏi lòng tan nát.

      - Thỉnh đường tỷ phu đối xử tử tế với thê thiếp của mình, bọn họ mới là người cần ngươi.

      Nàng lại tiếp.

      Cho nên nàng cần ! cười khổ, sắc mặt tái nhợt xoay người rời .

      Những ngày tiếp theo, hôn lễ vô cùng náo nhiệt được chuẩn bị, Hoàng thái hậu rất coi trọng việc này, vì vậy cái gì cũng đều phải là tốt nhất, áo dài hỉ* của tân lang, mũ phượng của tân nương, còn có cách bố trí tân phòng, chọn mua các thứ gì gì đó, nhất thời cung nhân dưới tất cả đều tất bật.

      *Áo cưới mà tân lang hay mặc giống trong phim.

      Về phần tân lang còn ở Tây Bắc, Hoàng thái hậu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Hoàng đế, tháng qua ngày nào cũng thúc giục người đưa tin đến Tây Bắc, muốn Chu Trần Thiệu trở về thành thân.

      Dù sao chiến ở Tây Bắc cũng tạm thời ổn, Hoàng thái hậu biết việc này, bà thậm chí còn tìm vài tên lão tướng thay nhi tử đảm nhiệm thời gian, đánh bại ngoại tộc xâm lăng để cho ít nhất được nghỉ ngơi lúc, hai tháng sau mới có thể trở lại chiến trường, trong khoảng thời gian này muốn trở về thành thân, chừng còn có thể may mắn có hỉ!

      Nhưng mà có người lại muốn hợp tác, khiến cho Hoàng thái hậu nổi trận lôi đình, tự tay viết phong thư, phái người truyền đến Tây Bắc.

      - Ai gia cũng tin trở lại!

      Nàng kích động đến độ muốn đánh người.

      - Mẫu hậu đừng tức giận, Hoàng đệ nhất định trở về.

      Hoàng đế kìm nén dám cười to, dù sao vẫn còn vài tên nô tài đứng kế bên, nhưng mà mẫu hậu cũng là đuổi cùng giết tận, thư tín lại chỉ viết mấy chữ ngắn ngủn...

      Ngày thành thân mà trở về, ngoài chính thất còn có thêm năm tiểu thiếp, cùng ngươi kề vai sát cánh, hoan hỉ tuổi già.

      Đây căn bản là uy hiếp, Hoàng đệ nếu trở lại bái đường, mẫu hậu liền thay nạp thêm năm tiểu thiếp, có thể trở lại sao?

      chứng minh, uy hiếp quả nhiên hữu hiệu, có điều Chu Trần Thiệu phi ngựa ngày đêm mới tới kinh thành, phong trần mệt mỏi trở lại Cảnh Vương phủ.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Trâu, linhdiep17, thuyt2 others thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá :v tiếp editor ơi

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5:

      Cả tòa Vương phủ giăng đèn kết hoa, đèn dầu sáng rực, đêm tựa như ngày, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, mai là ngày Đại Hỉ, nhưng quản phủ biết đêm khuya mới về tới, cho nên cho tôi tớ vào viện quấy rầy , cho đến trưa hôm sau mới tới thỉnh an.

      ngờ Chú Trần Thiệu dậy từ sáng sớm, còn hoàng cung, cho đến khi chạng vạng tối, cách giờ lành canh giờ mới trở về, làm cho nhóm nô bộc ba chân bốn cẳng hầu hạ tắm rửa thay quần áo.

      Rốt cuộc, Chu Trần Thiệu thân hồng bào tràn đầy hỉ khí, trước ngực cài bông hoa cương màu đỏ, sải bước nhảy lên tuấn mã màu đen, tự mình dẫn đầu đội ngũ đón dâu, khí thế cuồn cuộn lay động, đường khua chiêng gõ trống tiến về phía Quốc Công phủ, tư thế ủa oai hùng, tỏa sáng lưng ngựa, tuy rằng sắc mặt biểu tình, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ và bộ dáng kiên cường vẫn làm cho bách tính chen chúc dưới phố, tranh nhau ngắm nhìn phong thái Cảnh Vương.

      Mặc dù chuyện Cảnh Vương lấy vợ vẫn có người nghị luận, nhưng đại đa số đều đón nhận cách của quốc sư, cho là Ô Hi Ân phúc lớn mạng lớn có thể vì Cảnh Vương mà phá giải mệnh khắc thê, cho nên, cho nên, đây là chuyện vui mừng của Hoàng gia, huống chi Cảnh Vương chinh chiến chém giết cũng là gì bảo vệ quốc gia, bách tính muôn dân thiện lương cũng rất hi vọng cuộc sống gia đình hạnh phúc.

      Đối mặt với muôn dân nhốn nháo đường và tiếng hoan hô chúc mừng, trong lòng Chu Trần Thiệu có ngàn vạn bất đắc dĩ, đây là cuộc tiền trảm hậu tấu bức hôn.

      Nhưng mà may mắn là, khi tự mình chuyến đến hoàng cung, xác định được mẫu hậu từ bi "tạm thời" chỉ bắt cưới nữ nhân có số mệnh quý nhân Ô Hi Ân làm thê tử, mà có cấp thêm năm tiểu thiếp, tổng cộng sáu người thê thiếp.

      Đội ngũ dọc con phố, rốt cuộc cũng tiến vào Quốc Công phủ trong tiếng nổ đùng đùng náo nhiệt của pháo hoa, bà mai đỡ tân nương vào trong kiệu hỉ đỏ thẫm rực rỡ, đường đến Cảnh Vương phủ.

      Ô Hi Ân bên trong kiệu hoa nghe được thanh huyên náo, trái tim nhắn đập cuồng loạn, khẩn trương có, sợ hãi có, nhưng thoải mái cũng có, ít nhất lần này giống với nàng của kiếp trước, tức là vô thanh vô thức xuất giá.....

      Mà phủ Cảnh Vương sớm đông nghẹt khách, quan viên văn võ biếu tặng vô số tơ lụa, gốm sứ cổ họa có quá trị liên thành nhằm biểu đạt chúc mừng, Hoàng thái hậu, Hoàng thượng tự mình tới chủ trì hôn lễ này của Hoàng thất, Hoàng hậu và vô số tần phi cùng con hoàng gia ai ai cũng trang phục lộng lẫy, khung cảnh tương đối long trọng.

      Trong mắt mọi người đều nở rộ vui vẻ, chỉ có Lương Văn Khâm là ngoại lệ, ngay cả lúc tiến đến để chúc mừng đều lộ ra nụ cười nhợt nhạt, chưa đạt đến đáy mắt. Nhưng Ô Thi Viện bên cạnh khác, trang sức hoa lệ, cười tươi như hoa, cái đinh lớn nhất trong mắt nàng hôm nay lấy chồng, sao vui?

      khách quý khác của triều đình cũng nhẫn chịu đựng, đích thị là Đỗ Thiên Đức, mọi người đều biết Cảnh Vương là rể tốt trong lòng , nhưng người bụng dạ sâu vô cùng, đối với việc nữ nhi phải là tân nương hôm nay tuy có tiếc nuối, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, bởi vì chưa hoàn toàn thất vọng, dù sao đường đường là Vương gia, có khả năng chỉ thú thê tử, nữ nhi vẫn còn cơ hội, nhưng mà, nữ nhi và Đồng Nhi công chúa xem ra là tới kịp để tham dự hôn lễ đêm nay rồi.

      Thât đúng là vô dụng! Lôi kéo công chúa ngàn dặm xa xôi đuổi tới An Thành, kết quả là Cảnh Vương trở về kinh thành, hai nha đầu còn biết ở nơi nào.

      Ngay lúc Đỗ Thiên Đức suy nghĩ, đội ngũ đón dâu đến cửa lớn Vương phủ, ít khách nhân ra cửa, trong tiếng hoan hô của quần chúng, Chu Trần Thiệu leo xuống lưng ngựa, cùng tân nương tử đắp cái khăn voan đỏ cầm chung dải lụa đỏ, được người săn sóc dâu, nha hoàn, gã sai vặt đỡ vào trong, mà khách nhân đứng đầy trong phòng.

      Kế tiếp chính là nghi thức quan trọng được tiến hành, liên tiếp bái đường hành lễ, tiếng cười, thanh vỗ tay ngừng vang lên, Chu Trần Thiệu thân đỏ thẫm rung động, dựa theo quy củ bái thiên địa, lạy cao đường, phu thê giao bái, rồi trước đưa tân nương vào động phòng, ánh mắt Hoàng hậu cười cười, ý bảo đứng sóng vai với Hoàng thượng.

      - Đây chính là lễ bái đường đầu tiên của Hoàng đệ.

      - Hoàng nhi của ta là tuấn lãng phi phàm, đáng tiếc, tân nương tử nhanh nhất cũng phải đợi đến sáng mai, sau giữa trưa mới nhìn thấy được bộ dáng .

      Hoàng huynh và mẫu hậu đứng hai bên trái phải của cũng quên thừa cơ hội kề tai , nhưng biểu tình vẫn hờ hững như trước.

      Chúng thần khách nhân đều khom người chúc mừng Hoàng đế, Hoàng thái hậu và Cảnh Vương, Hoàng đế và Hoàng thái hậu vui vẻ tiếp nhận, tân lang lại ngược lại, chỉ cùng mọi người kính lên ly rượu, chợt rời khỏi nơi náo nhiệt này.

      vốn là người lạnh nhạt, có thói quen hưởng khí thân thiện như thế, mọi người cũng hiểu được, có giữ lại.

      Nhưng Chu Trần Thiệu có ý đồ muốn thoát khỏi náo loạn, tìm chỗ yên tĩnh cũng rất khó khăn.

      Bước vào trong hỉ phòng, tân nương thân mũ phượng ngồi ngay ngắn hỉ giường, dung nhan bị khăn voan đỏ che lấp, bà mai cười tươi như hoa cùng sáu người nha hoàn xếp thành hàng đứng đối diện, lại có hai nha hoàn nhìn có chút đau thương mím môi cười lớn đứng kế bên, mặt mũi xa lạ, chắc là nha hoàn hồi môn của phủ Quốc Công.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa rất khó chấp nhận chuyện chủ tử lấy chồng, lại còn là Cảnh Vương khắc vợ, cái này mà gọi là chuyện vui sao?

      Nhưng chủ tử ân cần dạy bảo các nàng, hôm nay là ngày đại hỉ của người, họ nhất định phải cười, tránh làm cho người ta lấy việc làm gây khó dễ, rước họa vào thân.

      Nhưng họ chống nụ cười giả này mặt nhiều canh giờ, đừng là cười, tinh thần cũng xấu, đều muốn hoảng loạn.

      - Tất cả lui !

      giọng trầm thấp của nam nhân phát ta, hai nha hoàn trong nháy mắt tỉnh táo, liếc mắt nhìn thử---

      Oa oa oa ! Tại sao, tại sao tân lang lại vao lớn tuấn như vây? Tiểu Hạ và Tiểu Đóa trợn tròn mắt nhìn.

      Chỉ có bà mai là trầm ổn, tiến lên cúi chào : "Nhưng Vương Gia, còn có chút nghi thức cần thực , như là kết đồng tâm kết, ăn long nhãn, bánh kẹo cưới...."

      - Lui xuống!

      Chu Trần Thiệu lạnh giọng nhắc lại.

      Lời của bà mai bị cắt đứt, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của tân lang, bà mai dám nhiều, kêu đám những người có nhiệm vụ đều theo nàng lui ra ngoài.

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vẫn ngây ngốc bất động nhìn tân lang, cho đến khi ánh mắt lạnh lùng của nhìn về phía họ: "Còn ?"

      - Ách....Vâng!

      Tiểu Hạ và Tiểu Đóa bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng hành lễ lui nhanh ra ngoài.

      Bà mai ở ngoài cửa trợn mắt nhìn họ cái mới đóng cửa phòng lại.

      Có điều, dáng dấp Vương Gia đẹp như thế, là xứng với tiểu thư! Mặc dù sắc mặt lạnh lùng, má phải hình như là có vết sẹo, nhưng cũng khiến cho lòng các nàng đập cuồng loạn!

      Ở trong hỉ phòng, Ô Hi Ân lòng rối rắm thôi, thậm chí lúc Chu Trần Thiệu vừa mở miệng, dạ dày cũng co rút hồi, nàng thể thừa nhận là nàng sợ.

      Trải qua quá khứ bị lăng nhục, chịu hết tra tấn hành hạ, nàng sớm lột xác khi sống lại, nàng cố gắng tăng cao địa vị của mình ở phủ Quốc Công, lấy được thích của lão thái quân, nàng được nhiều người tôn trọng, bao giờ là người hèn yếu nữa, nhưng hình như vẫn thoát được số mạng lập gia đình năm mười sáu tuổi.

      Chu Trần Thiệu là dạng đàn ông như thế nào?

      May mắn là, cũng bắt nàng chờ lâu, giây tiếp theo, lấy hỉ xứng* nhấc hỉ khăn lên.

      * cây gậy mà tân lang dùng để lấy hỉ khăn của tân nương.

      Nàng vốn là cúi đầu, mười ngón tay quấn vào nhau, hít sâu hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, dưới ánh lửa của đôi nến long phượng, nàng thấy được dung mạo chồng.

      Khuôn mặt tuấn mỹ, đường cong góc cạnh ràng, má phải hình như có vết sẹo dài tới vành tai, nhưng sẹo rất mờ, nhìn kỹ phát , mà tròng mắt đen láy hững hờ kia làm cho người ta sinh ra cảm giác chớ lại gần.

      Trong lúc đó ánh mắt nghiêm nghị, quang minh chính đại, hơn nữa còn vô tình phát ra khí thế vương giả, hơi thở mị hoặc, người nam nhân này thu hút tầm mắt của nữ nhân khác, nàng ngờ phu quân của nàng nam nhân như vậy!

      cũng ngờ nàng lại đẹp như vậy, làn da trắng ngần, đầu đội mũ phượng điểm xuyến trân châu tinh xảo, thân hồng bào* thêu chim phượng bằng chỉ vàng, mặt thêu đám mây ngũ sắc phức tạp, quần áo tân nương này càng làm nổi bật lên quý khí và mỹ lệ của nàng nàng.

      Nhất là cặp mắt trong vắt như nước kia khiến muốn đắm chìm trong đó, khó khăn kiềm chế chính mình, ngưng mắt nhìn, dưới ánh nến vàng, đôi môi nàng hồng hào như hoa đào mới nở, tràn đầy mê người.



      Hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao nhau.

      Nàng ngắm nhìn , đây là trượng phu của nàng!

      tại của nàng đều là được ông trời an tặng, nàng mang lòng cảm kích, lấy tâm đối đãi với mọi người, trả ơn cho trời, mà ông trời lại cho nàng nam nhân khắc chết hai thê tử làm trượng phu....

      Nàng trầm ổn thở dài hơi, ổn định lại nhịp tim đập loạn của mình, nàng tin tưởng ông trời cho nàng cơ hội trọng sinh, lại để cho nàng tránh khỏi vận mệnh này, nhất định là có dụng ý của người.

      Đúng vậy, nàng nhất định phải dùng hết khả năng có thể để phát ưu điểm của , thưởng thức , !

      Chỉ là, suy nghĩ trong lòng chuyển biến trăm lần, nhưng trước mắt vẫn là đêm động phòng hoa chúc, nàng vừa hồi hộp vừa khẩn trương, vẫn là nhịn được nuốt nước miếng cái.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      Trâu, Meoconkissu2, linhdiep172 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o chua dong phong ma het chuong rui.hu hu...

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2

      Nàng nhớ rất đêm động phòng ở kiếp trước, còn có những ngày sau đó Lương Văn Khâm đều tìm đến đòi hỏi, nàng hoảng sợ có ý nghĩ muốn khóc chạy trốn, chuyện nam nữ hoan ái này, cho tới bây giờ nàng cũng chỉ cảm thấy đau, chưa từng có nửa điểm vui thích, nghĩ tới đây, lại nghĩ tới lời của bà mai mới vừa rồi....

      - Phu quân, để ta phục vụ người uống rượu giao bôi, hoàn thành nghi thức.

      phải nàng cổ hủ, mà là kiếp trước cùng Lương Văn Khâm uống rượu giao bôi, nàng hy vọng đó là ký ức duy nhất, nàng có cuộc đời mới, ly rượu này cũng đại diện cho lần nữa được sinh ra.

      Tầm mắt của chưa bao giờ rời khỏi người nàng, cho nên khiến nàng kinh sợ, nhưng sau đó lại kiên định, trong lúc này, đôi mắt xinh đẹp kia có quá nhiều cảm xúc phức tạp, có cách nào hiểu .

      Nàng rời khỏi giường, tới trước bàn, cầm hai ly rượu đến trước mặt , nhưng cao lớn, nàng lại phải ngửa đầu nhìn .

      Ly rượu này đúng là khó mà vòng tay nhau để uống.

      Nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt nàng, gì, lập tức ngồi xuống giường.

      Nàng ngẩn người nhưng khẽ mỉm cười, người đàn ông này cho đến bây giờ cũng chưa từng với nàng câu, lại dùng hành động bày tỏ quan tâm.

      Nàng ngồi xuống bên cạnh , nhận lấy ly rượu trong tay nàng, vẫn chăm chú nhìn nàng xinh đẹp tựa như được điêu khắc.

      Tim nàng đập thình thịch, thân thể cũng sinh ra cảm giác nóng lạ thường, khi nghiên người đến gần nàng, cùng nàng uống rượu giao bôi tim của nàng càng đập nhanh hơn.

      ngửi thấy được hương xử nữ nhàn nhạt người nàng, mỹ nhân say rượu, đến cả người luôn luôn lạnh lùng cứng rắn như cũng thấy có chút rung động khác thường.

      Rượu thơm nồng chảy vào bụng, mặt nàng càng đỏ, nàng quên cầm ly rượu tay của để lên bàn, lại đột nhiên nghĩ đến, tiếp theo chính là kiện đó sao?

      chú ý tới khuôn mặt nàng nguyên bản ửng hồng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp cũng lên vẻ bất an.

      Nàng nuốt ngụm nước miếng: "Ta, ta đem cất ly rượu."

      Nàng đứng dậy, nhưng thân hình đột nhiên mềm nhũn, lại ngã ngồi giường, nàng xấu hổ quẫn bách dám nhìn trượng phu, chân nàng thế nhưng lại phản chủ!

      nhìn nàng, nghĩ đến việc nàng hiểu đời, nhưng lại kiên cường dũng cảm lại làm nhịn đường phì cười, ràng chân mềm nhũn đứng dậy nổi nha, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm nhận kỳ diệu.

      Lần này, lấy chén tay nàng xuống, đặt lên bàn, xoay người trở về giường, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm mình, đáng tiếc đôi tay nhắn đặt đầu gối kia lại run nhè , tiết lộ sợ hãi.

      Từ trước tới nay đối với tình nam nữ rất hững hờ, hơn nữa hai người thê tử chết, hứng thú đối với nữ nhân cũng nhiều, nhưng mỹ nhân trước mắt lại dễ dàng gợi lên hứng trí của .

      Nàng là thê tử của , có lẽ nàng so với hai người trước đều dũng cảm và cứng cỏi hơn.

      Đây là mắt thấy được cá tính và kiên cường của nàng, như vậy cho dù nàng gặp quỷ, cũng nguy hiểm tính mạng?

      tới trước mặt nàng, tháo mũ phượng xuống đặt lên bàn, tiếp theo cởi xuống khăn cưới người nàng.

      Nàng nín thở tập trung suy nghĩ, động cũng dám động, nhưng động tác mềm chậm rãi, làm giảm bớt bất an trong lòng nàng.

      cũng biết tại sao mình lại có kiên nhẫn đối đãi với nữ tử mới gặp như vậy, nhưng mà nàng hề giả vờ xấu hổ, cũng có sợ hãi khóc sướt mướt, chỉ nhìn chằm chằm , điềm tĩnh ngồi.

      tháo trâm gài tóc xuống, nhìn mái tóc như thác của nàng tung xuống, làm cho vẻ đẹp hoa lệ của nàng càng thêm động lòng người, kéo màn xuống, ôm lấy nàng nằm xuống giường.

      Lúc nằm xuống, Ô Hi Ân càng có thể cảm nhận được trượng phu của nàng nhiều hơn, đầu nàng chỉ có thể tựa vào ngực , cứng rắn mà ấm áp, hai cánh tay chắc của cũng to hơn tay nàng gấp nhiều lần.

      Trời ạ, vạm vỡ, dáng người nàng nhắn, mà dáng người Lương Văn Khâm tuấn, nhưng lại hơn nhiều so với Chu Trần Thiệu, này..điều này làm sao được, khẳng định nơi đó của càng.... ( :v )

      Mặt nàng trắng bệch, được! Cho nàng cắn răng muốn đề cập xuống dưới, cho dù kinh nghiệm kiếp trước làm nàng cực kỳ sợ hãi việc nam nữ giao hoan, nhưng nàng sống lại, trượng phu của nàng cũng giống kiếp trước, cho nên, có việc gì! cần sợ hãi!

      Ô Hi Ân kỳ sợ muốn chết, nhưng trong lòng nàng vẫn ủng hộ chính mình.

      Chu Trần Thiệu thấy bộ dạng dũng cảm muốn xông ra chiến trường chịu chết của nàng mà cảm thấy vô cùng đáng , nhịn được bật cười.

      Nghe được tiếng cười trầm thấp mà sung sướng của , nàng ngượng ngùng luống cuống, nhìn thấy xấu hổ của nàng, mềm hôn lên môi nàng, thử dò xét thái độ của nàng. Đôi môi kia hương vị ngọt vào vượt quá tưởng tượng của , chậm rãi cởi áo hỉ người nàng ra, bàn tay to lớn nhàng vuốt ve bầu ngực đầy đặn của nàng.

      Nàng xinh đẹp như nhược thế nhưng lại có dáng người hoàn hảo!

      Dục vọng của càng thêm sôi trào, nàng rung nhè , luống cuống rên rỉ, lại làm cho thả chậm tiết tấu thỏa mãn tình dục, tham lam đoạt lấy, mà chính cũng khó tưởng tượng mình lại có thể dịu dàng âu yếm nàng.

      Thân thể cứng ngắc sợ hãi của nàng cũng chậm rãi bị tình dục khơi lên độ nóng, bắt đầu tự chủ được, hô hấp cũng trở nên dồn dập, biến hóa rất này cũng thấy được.

      Nhưng mà, cả người chỉ có thể điên cuồng áp xuống dục hỏa, bởi vì bây giờ phải là thời điểm thích hợp, đôi mắt trong veo như nước kia của nàng vẫn còn tồn tại sợ hãi.

      (Truy cập ***************.com, mục Truyện cổ đại để đọc chương mới sớm nhất vào t6 và cn hàng tuần)

      dịu dàng hôn xuống dưới, khám phá cơ thể nàng, nàng tự chủ được cứng người lại, lạnh run.

      Mau tới như vậy sao? Thô bạo giữ lấy.... ..... Nghĩ đến đây, thân thể nàng càng thêm cứng ngắc.

      - Thả lỏng.... ......

      thấp giọng trấn an, đôi môi nóng rực kề vào tai nàng, nhìn cơ thể xinh đẹp động lòng người, lấy lời lẽ khiêu khích tình dục của nàng, cho đến khi nàng rên rỉ dồn dập, mới tiến vào trong nàng.

      có đau đớn như nàng tưởng tượng, thanh kêu đau của nàng cũng biến mất ở cái hôn dịu dàng của , nàng sợ hãi việc nam nữ giao hoan, nhưng lại dịu dàng, dùng hết khả năng làm cho nàng cảm nhận được cảm giác được quý trọng, cũng cảm nhận được tình dục tốt đẹp.

      Đây là lần đầu tiên nàng sa vào lưới tình mãnh liệt, còn có cảm giác sung sướng khi được thỏa mãn, cơ hồ muốn ngất , lại hôn nàng, nàng tưởng lại tiếp tục, nhưng chỉ khẽ vuốt ve nàng, hôn nàng, làm cho nàng tê dại lại cảm thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy có gì đó lành lạnh của trượng phu chiếm hữu da thịt nàng, thực thoải mái, thoải mái đến mức lặng lẽ chiếm giữ đầu óc nàng, lúc sau, hô hấp nàng đều đều, ngủ say.

      Chu Trần Thiệu dịu dàng bôi thuốc lên những dấu hôn mà mình lưu lại người nàng, lại sửa lại đệm chăn cho nàng.

      ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, còn muốn nàng, kiếp sống luyện võ của quân nhân là thói quen của , làm cho có được thể lực hơn người, khi thân thể có nhu cầu tìm kỹ nữ giải quyết, đêm hai, ba lượt vấn đề gì, nhưng thê tử của ..... ( Đọc đến đây a, ý sạch :3, nhưng mà sau khi cưới nữ 9 sạch hoàn toàn nghen =D )

      Đối với nàng, trong lòng hiểu sao lại có cảm giác quý trọng và đành lòng.
      Last edited by a moderator: 10/11/15
      phuongvutyty, thuyt, Trâu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :