1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vượng Phu Kế Phi - Dương Quang Tinh Tử (9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @thuyt cái này phải đợi editor thôi bạn ơi :3

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4

      Vào thời khắc cửa được mở ra, Lương Văn Khâm vào, trong phòng ngoại trừ đôi chủ tớ khiến phiền muộn, nào có Hi Ân thích nhất?

      - Người đâu? phải ngươi nhất định thành công?

      Nụ cười biến mất gương mặt tuấn tú, giận dữ bước đến hỏi.

      Ô Thi Viện vội vàng bảo nha hoàn lui ra, tay nắm chặt trượng phu, lộ ra nụ cười lấy lòng: "Nàng mất rồi, nhưng tối ta cũng có thể phục vụ ngươi, chừng sau đó bụng của ta cũng chịu thua kém mà có hỉ."

      - Nhưng ta tuyệt đối muốn ngươi.

      Vẻ mặt chán ghét, phất tay áo đẩy nàng ra.

      Trọng tâm nàng vững, ngã quỳ mặt đất, rồi lại ôm lấy chân : "Ta còn có biện pháp khác để cho ngươi lấy được Hi Ân, ngươi đừng có được hay ?"

      - Chờ ngươi đưa được nàng lên giường rồi hãy tiếp, nếu , ta ngại viết hưu thư cho ngươi.

      Nàng gấp đến độ : "Vậy ta tìm tỷ muội khác, tựa như là Kim nha đầu của Tứ phòng...."

      - Ta chỉ muốn nàng! Cho dù ta phải hưu tất cả các ngươi, ta cũng nguyện ý !

      Ánh mắt kiên định lườm nàng cái, thô lỗ rút chân ra, tới cửa.

      Ô Thi Viện nắm chặt hai tay, sức lực to lớn, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay khiến nàng đau đớn, nhưng lòng nàng đau hơn !

      Hôm sau, Ô Thi Viện lấy lý do thăm bệnh, Quốc Công Phủ thăm Ô Hi Ân chuyến, nhưng sáng sớm Ô Hi Ân mang theo hai người nha hoàn lên núi hái thuốc, còn chưa có trở lại, nghĩ đến thân thể nàng có việc gì, nhưng có thể Ô Hi Ân gì đó cho lão thái quân.

      Suy nghĩ hồi, nàng nhìn tổng quản trước mắt: "Ta gặp lão thái quân."

      - Lão thái quân và đại phu nhân tiếp đãi Hách công công ở trong thư phòng, công công đưa thiếp mời tới, hình như là Thái Hậu tìm được gánh hát nổi danh ở phương nam tới hoàng cung biểu diễn, bắt đầu từ ngày mai diễn xuất mấy ngày liên tiếp, muốn mời các hoàng thân nữ quyến cùng nhau tới xem kịch chút.

      Hách công công phải là lão thái giám được cưng chiều ở bên người Thái Hậu sao? Chỉ là đưa thiếp được rồi, cần gì phải đến thư phòng? Nàng chau mày nhìn tổng quản: "Ngươi làm việc của ngươi ."

      Tổng quản lui ra, nàng lại để cho nha hoàn đợi ở phòng khách, tự mình đến Hiểu Lan viện của lão thái quân, nhưng còn chưa tới cửa thư phòng thấy bên cửa sổ, lão thái quân hành lễ tiễn thái giám rời .

      Nàng dời mắt khỏi cửa sổ, muốn đến cửa phòng--

      - Chuyện này tuyệt đối được cho ai biết.

      Giọng lão thái quân nặng nề cất lên, bước chân nàng nhất thời dừng chút, nép vào cạnh tường, len lén nhìn về phía bên trong thư phòng, chỉ thấy đại phu nhân gật đầu, nhưng cũng khó dấu lo lắng mặt.

      - Làm sao khéo như vậy? Tính ra ngày sinh Hi Ân đúng là thuộc 'số mệnh Thiên Ất', cả đời may mắn, có thể gặp dữ hóa lành, lại cũng chính là Thiên nữ* mà quốc sư tiên đoán ra được, có thể phá được số mệnh khắc thê của Cảnh vương.

      *Nữ nhân của trời.

      Lão thái quân cũng than thở: "Trùng hợp hay chút nào! Cũng may chuyện này là Thái hậu phái thân tín bí mật tới đây hỏi thăm, nếu Hách công công cần giữ bí mật cho chúng ta."

      - Đúng rồi, nhưng ta nghĩ vương công quý tộc có khuê nữ ra đời vào giờ Mẹo tháng mười hai, cũng như chúng ta giấu giếm chuyện này, ai lại nguyện ý để cho nữ nhi của mình hóa giải sát cho Cảnh vương? Có thể phá hưởng vinh hoa phú quý cả đời hết, ngược lại chính là đời nhà ma rồi.

      - Chuyện như vậy tuyệt đối thể hô hào ra bên ngoài, chúng ta càng thêm đóng chặt miệng, Hi Ân thể gả cho Cảnh vương.

      - Ta nghĩ phải để nàng lấy chồng sớm chút, xem ra ông trời an bài. Ta thà để cho nàng và Thi Viện cùng chung chồng, cũng tốt hơn so với gả nàng cho Cảnh vương, gả bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn*.

      *Chết

      Đại phu nhân thuận miệng , lão thái quân cũng là chần chờ: "Chuyện này hãy hỏi qua ý nàng rồi quyết định, ta muốn nàng làm thiếp, Cảnh vương nếu có mệnh khắc thê, cùng với Hi Ân chính là đôi nam tài nữ mạo, điều kiện của so với Lương Vương công tử cũng cao hơn bậc."

      - Đúng vậy

      Điểm này đại phu nhân muốn thừa nhận cũng được.

      Ô Thi Viện núp ngoài cửa sổ chú tâm lắng nghe, nghe thấy hôn của chồng mình và Hi Ân có thể xảy ra.

      được, trượng phu mê luyến Hi Ân, địa vị chính thất của nàng sớm muộn cũng bị nàng ta đá xuống, huống chi nếu là do lão thái quân đồng ý hôn , mà phải là do nàng dụng kế để cho trượng phu lấy được Hi Ân, nàng thể cùng điều kiện.....

      Càng nghĩ càng cảm thấy ổn, xem ra chỉ có thể chặt đứt ý niệm của trượng phu mới là biện pháp duy nhất bảo toàn địa vị của nàng !

      Mang theo tâm tư tới cửa phòng, nàng giơ tay gõ cửa rồi trực tiếp đẩy cửa vào.

      Lão thấy quân thấy nàng, khỏi ngẩn người: "Sao ngươi lại tới đây? Thân thể tốt hơn chưa?"

      - Cám ơn thái quân quan tâm, uống xong thang thuốc của Hi Ân cũng tốt hơn, hơn nữa ngày hôm qua thân thể nàng cũng được tốt cho lắm, nàng trở lại có gì hay ?

      Chuyện này ngược lại khiến nàng tương đối lo lắng.

      - gì, chỉ bệnh , nằm nghỉ lát hết, sáng sớm hôm nay liền ra ngoài.

      Lão thái quân thấy ánh mắt xin phép của đại phu nhân có thể hay báo cho Thi Viện kiện kia, bà lắc đầu, ra cũng giúp được gì, vô ích thôi.

      Vậy là nàng có nhận thấy được cái gì khác thường? Ô Thi Viện thở phào nhõm, nhìn thấy thiếp mời bàn, mắt sáng lên: "Nghe tổng quản Hách công công tới đây đưa thiệp, là Thái hậu mời thái quân xem trò vui, ai, tâm tình ta cũng rất buồn bực, bằng ta bồi thái quân có được hay ?"

      - Đương nhiên được, đứa bé Hi Ân nhất định hăng hái theo ta.

      Lão Thái quân bật thốt lên.

      Hi Ân, Hi Ân, ai cũng quý nàng sao? Ô Thi Viện nuốt toàn bộ oán hận xuống bụng, chờ xem, tuyệt đối tin tức thiệt "tốt" cho các ngươi, đến lúc đó mỗi người các ngươi đều hối hận vì nâng nàng lên trời !

      Giữa trưa canh ba ngày hôm sau, lão thái quân và Ô Thi Viện ngồi trong xe ngựa vào cung xem cuộc vui của gánh hát.

      Bên dưới sân khấu kịch, Hoàng thái hậu và phi tần nữ quyến ngồi đông đủ, chỗ ngồi đều được cái cung nữ bày nước trà và điểm tâm tinh sảo, hai bên sân khấu còn có thái giám và các cung nữ khác đứng chờ chủ tử sai khiến.

      sân khấu, những con hát đong đưa ánh mắt kiều mị câu người, giơ tay nhấc chân đều là phong tình, tiếng hát tinh tế bay bổng làm cho đám người Hoàng thái hậu nghe như si như say, chỉ có duy nhất Ô Thi Viện là ngoại lệ, nàng cảm thấy thời gian trôi qua lâu, chờ mãi mới đến lúc màn trình diễn kết thúc, mọi người rối rít đứng lên cung tiễn Hoàng thái hậu hồi cung nghỉ ngơi, nàng càng nóng nảy hơn, nàng biết đây là cơ hội cuối cùng, sau này tuyệt đối có cơ hội gặp Thái hậu.

      Đuôi mắt thấy Hách công công từ nơi khác tới, , thừa dịp lão thái quân và Hoàng thái hậu chuyện, nàng lập tức nhanh tới, giọng vài lời với Hách công công, mi mắt lập tức híp lại thành đường.

      - Xin cùng chúng ta tới đây.

      Nàng gật đầu cái, quay đầu nhìn lão thái quân rồi nhờ cung nữ chuyển lời "Thân thể thoải mái, trở về phủ trước", sau đó bước nhanh đuổi theo Hách công công, xuyên qua nhiều đình đài lầu các óng ánh rực rỡ bên trong hoàng cung mới đến cung điện của Hoàng thái hậu. Đợi lúc lâu, mới thấy Hoàng thái hậu duyên dáng sang trọng được Hách công công đỡ vào tẩm cung, bên cạnh còn có lão ma ma, sau lưng là sáu cung nữ.

      Nàng khom người cúi đầu, dám nhìn thẳng.


      Hoàng thái hậu ra lệnh cho sáu cung nữ lui ra ngoài, nhìn thẳng Ô Thi Viện: "Nghe ngươi biết khuê nữ có số mệnh phù hợp với người mà ai gia muốn tìm?"

      Ô Thi Viện tiến lên cúi chào, mi mắt rũ xuống, cung kính : "Đúng thưa Thái hậu."

      Ngay sau đó nàng cho Thái hậu chuyện tình Ô Hi Ân, ra vẽ chấp nhận : "Nô tì vì hành động che giấu Ô Hi Ân của trưởng bối mà cảm thấy vô cùng xấu hổ, bọn họ hoàn toàn nghĩ tới Thái hậu vì chuyện cả đời của Cảnh Vương mà hao tổn tinh thần đến cỡ nào."

      Hách công công và Tần ma ma nhìn nhau cái, lại nhìn qua chủ tử, Thái hậu là người gặp qua nhiều sóng to gió lớn, mà bọn họ cũng phục vụ bà hơn ba mươi năm, bọn họ ràng bà phải là người có thể dễ dàng tin lời người khác.

      Hoàng thái hậu khẽ mỉm cười: "Ngươi vì thương cảm ai gia, tiếc ra số mệnh đường muội, là vì lý do gì?"

      Ô Thi Viện cũng hiểu Thái hậu nhất định hoài nghi, nàng cũng biết chỉ có mới có thể tiêu trừ nghi ngờ trong lòng Thái hậu. " dối gạt Thái hậu, tướng công Thân Vương gia mặc dù có nhiều thê thiếp nhưng vẫn đem lòng thương đường muội, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nàng."

      - Sẵn có thê thiếp, nhiều thêm muội muội cùng chung chồng cũng phải là được.

      Thái hậu tới đây Tần ma ma đứng bên tiến lên vào lỗ tai bà, bấy giờ Hoàng thái hậu mới hiểu được gật đầu: "Ô Hi Ân dù gì cũng là chính thê sinh ra, làm thiếp tự nhiên thỏa đáng, cho nên......"

      - Vâng, Thân Vương gia cố ý muốn lấy lý do cưới nô tì nhiều năm nhưng sinh hạ được đứa con nào mà hưu nô tì, Thái hậu cũng là nữ nhân, nhất định có thể hiểu được, nô tì phải ích kỷ, thứ nhất nếu nô tì bị hưu, đối với nhà mẹ đẻ cũng là chuyện mất mặt, thứ hai, Thái hậu cũng có thể giải quyết được chuyện mà người lo lắng bấy lâu nay, chính là vẹn toàn đôi bên.

      Ô Thi Viện mạnh miệng , xong mặt cũng đỏ, hơi thở cũng gấp, nàng ràng là vì chính mình mà tính toán!

      Hoàng thái hậu hiểu : "Ta hiểu, ngươi có thể lui."

      - Thái hậu?

      Nàng ngẩn người, cứ như vậy thôi sao?

      - Ai gia tự có định đoạt.

      Vẻ mặt nàng lạnh lùng.

      - Vâng !

      Ô Thi Viện mang theo tâm trạng lo lắng, hành lễ lui ra.

      Hoàng thái hậu thấy nàng , vẻ mặt biến đổi, bà hào hứng bừng bừng nhìn hai người nô tài thân cận: "Các ngươi cũng biết đứa bé Hi Ân kia?"

      Tần ma ma mỉm cười gật đầu: "Dạ, thực tế phần lớn dân chúng trong thành đều biết nàng, người dân dung mạo nàng ta chỉ như thiên tiên hạ phàm, mà còn văn võ song toàn, y thuật hơn người, ngoại trừ tận lực chăm sóc lão thái quân Phụng thị phủ của Quốc Công, mặc kệ là phòng lớn, chi thứ hai, đường tỷ muội, thậm chí là người làm lớn , có thể giúp nàng đều giúp, ngay cả người bên ngoài, nếu biết nhà người nào nghèo khổ, nàng cũng trợ giúp lương thực, là nương tốt có tâm địa Bồ Tát."

      - Tại sao ai gia lại biết có nương tốt như vậy?

      Bà buồn bực hỏi.

      - Bẩm Thái hậu, nàng làm việc cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa phần lớn đều ở nhà học y, hầu hạ lão thái quân, vô luận là các phủ khác mời yến hội hoặc là các tiểu thư gia các khác tụ tập, đều chưa từng xuất .

      Hách công công cũng là khen dứt miệng.

      - ra tin về nàng đều là lén lút lưu truyền cho nên mới có nhiều người biết đến nàng, đứa bé kia thích làm náo động.

      - nương tốt như thế, tại sao còn chưa có hôn ?

      Bà cảm thấy kỳ lạ.

      - Bà mai tới cầu hôn muốn dẫm nát cửa nhà rồi, nhưng lão thái quân thương nàng có tâm, có bỏ được đấy.

      Tần ma ma dừng chút lại : " thực tế, nô tài từng nghĩ tới.... ....."

      Bà nhìn Hách công công cái, lập tức tiếp: "Đúng vậy ạ, nhưng mà lúc đó tuổi Hi Ân nương còn quá , mấy năm nay Cảnh vương lãnh binh chinh chiến ở Tây Bắc, năm nay lại nghe Thái hậu muốn tuyển thê tử cho Cảnh Vương, nô tài và Tần ma ma mới muốn chuyện này cho Thái hậu, nhưng lại nghe quốc sư phải là người có số mệnh đặc biệt mới có thể phá được mệnh sát thê."

      Hoàng thái hậu hiểu, gật đầu cái: "Cho nên các ngươi mới ra, nhưng xem ta đây chính là có duyên, chỉ là ta muốn xác định lại số mệnh của nàng."

      - Dạ, nô tài lập tức phái người thăm dò.

      Hách công công chắp tay lui ra ngoài.
      Last edited: 10/10/15
      linhdiep17, phuongvutyty, Meoconkissu22 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o ze chuong moi

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Nam 9 có sạch ko mấy nàng ơi, ta nghe vụ đấu đá tiểu thiếp mà thấy mệt quá. Mấy truyện trọng sinh trc, tiền kiếp có dc 1 chương đỡ đau khổ, truyện này đến mấy chương, đọc phê cả người, hy vọng về sau nu9 càng tươi sáng cuộc đời ^°^
      Meoconkissu2 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.2

      Hoàng thái hậu tươi cười rạng rỡ đứng dậy: " tốt quá, hôm nay tâm tình được, ai gia muốn chuyện hôn này phải thành công, chút nữa có thể gặp hoàng nhi rồi, nhưng mà khi biết ta muốn lập gia đình....."

      Mặt nàng khổ não, nhưng ngay sau đó mắt sáng lên: "Đúng rồi, nhờ Hoàng đế ."

      - Vâng.

      Tần ma ma cười thầm, đỡ Thái hậu đến cung điện Hoàng đế. Xem ra Thái hậu muốn ném củ khoai lang nóng phỏng tay cho Hoàng thượng.

      Bên trong Nghị điện, Hoàng đế ngồi long tọa, bàn trước mặt có nhiều tấu chương, hai bên còn có hai thái giám, sau lưng còn có hai cung nữ cầm quạt quạt lên quạt xuống, bên ngoài cung điện là hàng thị vệ, xem ra uy thế mười phần, lúc nhìn thấy mẫu thân thân ái và Tần ma ma thân tín tới, thầm rên rỉ tiếng, mẫu hậu lại muốn mình đối mặt với lửa giận của hoàng đệ rồi.

      Biết như thế, buông xuống tấu chương, nghe mẫu hậu tới việc hôn của hoàng đệ như biên soạn từ trước, lại còn cười hề hề giao phó cho : "Chuyện cứ như vậy , sau đó nếu gặp Hoàng nhi, xin Hoàng thượng với chút."

      - Mẫu hậu, người căn bản là muốn tiền trảm hậu tấu, hoàng đệ coi như vui nhưng cũng dám nghe theo, người có khả năng đối mặt với mà.

      Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa đề nghị, muốn đơn độc đối mặt với lửa giận của hoàng đệ.

      - Hoàng nhi cứng rắn, hỉ nộ nhìn ra, mẫu hậu nhìn sợ.

      Hoàng Thái hậu giả bộ khổ sở.

      Hoàng đế bất đắc dĩ cúi đầu, mà Tần ma ma cũng cúi đầu cười trộm. Tốt nhất là nên sợ...., bà là người nhìn Hoàng hậu lớn lên, biết nàng nhưng là người mạnh mẽ như báo.

      Lúc này, nội thi trong cung đột nhiên bước nhanh tới, chắp tay vái chào: "Hoàng thượng, tướng gia có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, hi vọng hoàng thượng và Hoàng thái hậu cùng nhau tiếp kiến."

      - Tuyên vào .

      Hoàng đế chỉ có thể gật đầu.

      - là mất hứng, ai gia thích thấy , chỉ là.... .....

      Hoàng thái hậu có chút tức giận nhìn Hoàng đế cái: "Tai mắt Tướng gia trong cung có hay càng ngày càng nhiều rồi, ngay cả ai gia và Hoàng đế ở chung chỗ cũng biết?"

      Hoàng thượng thể làm gì khác hơn, bất đắc dĩ cười khổ: "Trẫm cố gắng."

      Ý trong đó cũng chỉ có hai mẹ con là biết .

      Bảy năm trước, Hoàng thất gặp biến, may mắn nhờ vào Cảnh vương tay cầm binh quyền khởi binh ủng hộ, Hoàng đế mới có thể thuận lợi lên ngôi kế vị, vậy mà vào chỗ lâu, biên quan Tây Bắc có biến, ngoại tộc xâm chiếm Trung Nguyên, lúc đó Cảnh Vương ở Thiên Vệ quốc, lợi dụng lúc Hoàng đế kế vị, nhà Hoàng hậu nương nương lại đục nước béo cò.

      Nhất là Tể Tướng Đỗ Thiên Đức, là huynh trưởng của Hoàng hậu, liên thủ với Hoàng hậu, ai bài cho thân tín của ít chức vụ, thậm chí ngay cả chức vị quan trọng trong ngành phong quan nhậm chức cũng là người của .

      Nếu phải Hoàng thượng kịp thời phát , phế hậu ngăn cản Hoàng hậu can thiệp triều chính, giả vờ trọng dụng nhà mẹ đẻ Hoàng hậu, có thể tình huống nghiêm trọng hơn nhiều.

      Nhưng mà, mặc dù Hoàng hậu dám lỗ mãng, Tướng gia cự tuyệt trọng dụng của , nhưng vẫn là ngừng bồi dưỡng thế lực bên ngoài, kiêu căng lộng quyền, tình huống càng có xu hướng nghiêm trọng, trở thành chuyện nội bộ quan trọng trong triều đình.

      Cũng may, Hoàng đế có nhóm tay sai bí mật, thay giải quyết những quan lại chiếm vị trí quan cao kia, cùng quan mới lập thế cực, hoành hành khắp cả nước. Nhiệm vụ của bọn họ là bí mật truy tìm chứng cứ phạm tội, rồi để cho Hoàng đế phái người bắt, lưu đày nơi xa xôi, khiến thế lực Tướng gia biến mất.

      Có điều chứng cứ phạm tội khó tìm, nhưng muốn bồi dưỡng thân tín lại cực kỳ đơn giản. Mỗi khi nhớ tới, Hoàng đế buồn rầu vô cùng, lúc suy nghĩ miên man Thừa Tướng Đỗ Thiên Đức, mái tóc có điểm bạc trắng, ở giữa lại có chòm râu dê, mặc quan phục* tiến vào điện.

      *Y phục mặc khi vào triều của quan lại.

      phất tay áo quỳ xuống: "Thần Đỗ Thiên Đức ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế......"

      - Được rồi, ta và Thái hậu còn có việc muốn bàn, tướng gia có chuyện nhanh .

      Hoàng đế thấy mẫu hậu bày ra bộ dạng chịu nổi, ánh mắt thúc giục đánh nhanh thắng nhanh, đành phải để cho Đỗ Thiên Đức nhanh việc.

      Chỉ là, cũng nghĩ tới, "chuyện quan trọng" của Đỗ Thiên Đức chính là gả nữ nhi cho Hoàng đệ.

      Nhưng ngay cả Hoàng thượng còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thái hậu : "Ai gia sớm rồi, ta muốn ủy khuất Vịnh Song, ta sợ nàng xảy ra chuyện, đứa bé kia nhưng là do ta nhìn từ đến lớn." Cho nên, ta biết nàng thích hợp với hoàng nhi.

      - Khởi bẩm Thái hậu, thần cũng phải là tin lời của quốc sư, chỉ là thần thấy, có việc gì khó trong thiên hạ, chỉ sợ người có lòng.

      Da mặt quá dầy, cố gắng phải gả nữ nhi cho hoàng nhi! Nét mặt hoàng thái hậu khó coi, hơn nữa việc nàng phái thân tín tìm khuê nữ có số mệnh đặc biệt, hiển nhiên biết nên mới có thể da mặt dày tới hôn .

      Thấy bộ dáng Hoàng thượng muốn để cho Hoàng thái hậu làm chủ, Đỗ Thiên Đức chỉ có thể chắp tay hướng về phía Thái hậu mà : "Thái hậu, tiểu nữ từ theo công chúa, cùng nàng lớn lên, hai người cũng là hảo hữu của nhau, nếu có thể thành thân tỷ muội....."

      Hoàng thái hậu nghe nổi nữa: "Đồng Nhi tính tình trẻ con, kiêu căng lại thiếu lễ phép, ai gia cũng cảm giác mình vô lực, Vịnh Song có thể trở thành tri kỷ cùng Đồng Nhi, đó là duyên của nàng, nhưng tướng gia cũng hiểu cá tính của Cảnh Vương, chuyện nhi nữ tình trường phải là chuyện để ý đến."

      - Nam nhân chí ở bốn phương, Cảnh Vương, nguyên bản là nên để ý đến chuyện tình cảm, nhưng Vịnh Song đặt ở trong lòng, chính là sinh mạng của nàng.

      Đỗ Thiên Đức diễn như , muốn gả con cho Cảnh Vương, tất nhiên có thể coi đây là địa bàn của .

      Hoàng thái hậu đột nhiên nhíu lông mày, tay ngọc trắng noãn vuốt trán: "Bênh đau đầu cũ của ai gia tái phát, ai gia phải về cung nghỉ ngơi."

      - Nô tài đỡ Thái hậu hồi cung.

      Động tác Tần ma ma cực nhanh, biết chủ tử nhịn nổi muốn mắng người.

      Hoàng đế thấy Tướng gia muốn đuổi theo cũng ngăn cản, dù sao cũng có thể đoán được chỉ có thể bất lực rời .

      - Rốt cục rồi !

      giọng trầm thấp quen thuộc vang lên trong điện.

      Hoàng thượng nhìn sang hướng đạo thanh kia vừa phát ra, chỉ thấy phía sau trụ cột là hoàng đệ cao lớn tuấn mỹ.

      Chu Trần Thiệu tiến lên, tuy là huynh đệ ruột, vẫn tuân theo lễ nghĩa, chắp tay muốn bái kiến.

      Hoàng thượng bước nhanh về phía trước: "Đừng có ra mắt ngô hoàng vạn tuế này, ngô hoàng vạn tuế kia nữa, lỗ tai trẫm nghe nhiều đến nỗi muốn chai rồi ! Ngược lại nếu ngươi đến đây từ sớm, sao còn lên tiếng?"

      - Tướng gia ở đây, mẫu hậu cũng ở đây, hai người đều về chuyện của ta, ta ra ngoài phải là tự tìm phiền toái?

      Chu Trần Thiệu tuấn lãng vừa vừa ra hiệu muốn Hoàng đế cùng ngắn ngồi xuống chuyện.

      Hoàng đế nhìn , sâu trong tròng mắt đen nhìn ra hỉ nộ.

      Hoàng đệ là người dũng thiện chiến, là chiến tướng lão luyện, mấy năm nay lãnh binh xông vào trận địa địch, giành được nhiều thắng lợi, nhưng dáng vẻ bên ngoài hề tục tằng, mà là thiếu niên tuấn mỹ, lãnh ngạo, là tướng soái có khí phách mà cũng có quý khí, cho dù má phải có vết sẹo dài nhưng cũng làm giảm vẻ tuấn mỹ của , ngược lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc.

      Tin tưởng nếu biết thân phận , rất nhiều khuê nữ vừa thấy chắc chắn bị lấy mất tim, chỉ tiếc hoàng đệ quá nổi bật, cũng bởi vì chết mất hai thê tử nên bị chụp mũ là khắc thê.

      - Hoàng thượng mỗi lần gặp thần đệ, nhất định phải quan sát lâu như thế?

      thanh Chu Trần Thiệu lành lạnh.

      Hoàng đế nhếch miệng, thức thời nhìn khuôn mặt kia nữa, mà cất tiếng : "Trẫm chỉ là nghĩ hoàng đệ nếu là xuất , tướng gia phải biết điều lui ra trước, tuyệt dám bàn luận chuyện lấy sợ trước mặt hoàng đệ, chỉ là---" Hoàng đế cười lắc đầu nhìn: "Mẫu hậu ."

      - Mẫu hậu nhất định là tính trước, sợ ta cho người sắc mặt, cùng người tính nợ cũ thôi." cũng rất là hiểu tâm tư mẫu hậu, người ngoài mặc dù biết chuyện, nhưng huynh đệ bọn cực kỳ thân cận với mẫu hậu, mà hình tượng mẫu nghi thiên hạ, ung dung quý phái đó chỉ là bên ngoài, Mẫu hậu ra rất có cá tính, tâm tình cũng nặng.

      - Xem ra mẫu hậu muốn vì ngươi an bài hôn , ngươi có tính toán gì ?

      - Ta nếu có thể phản đối cưới hai người rồi.
      Last edited: 13/10/15
      linhdiep17, phuongvutyty, Meoconkissu22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :