1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 52: Tỉnh mộng


      Editor: nhuandong




      Nhiếp Duy Dương pha nước ấm thay quần áo ướt, tôi đến phòng bếp tìm đồ ăn.



      Mở tủ lạnh ra thấy thức ăn được bọc ni lon đặt trong khay, a, nhìn ở còn rất tinh sảo, là đồ được tặng à? có chuyện đột nhiên tài nấu nướng của Nhiếp Duy Dương tốt như vậy. Mặc kệ như thế nào, có ăn là tốt rồi, tôi lấy hai khay thoạt nhìn làm cho người ta muốn ăn, dùng lò vi ba hâm nóng lên rồi bê đến bàn ăn.



      bàn ăn được trải khăn trải bàn trắng tinh, ở giữa bàn xếp nhiều đế cắm nến màu bạc phức tạp. Tôi ngồi bên cạnh bàn, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ Nhiếp Duy Dương chuẩn bị bữa tối tinh sảo lãng mạn đón tiếp tôi? Kết quả Bình Bình đến đây, ừ, tức giận, cũng có gì là vô lý.



      Tình cảm và dục vọng của đối với tôi đều là trần trụi chút che giấu, kịch liệt, trực tiếp, ngang ngạnh, bá đạo.



      Tuy hơi đúng trọng tâm nhưng lại hề giả vờ.



      Tôi nhớ tới lúc ở trong lòng nghe được tiếng tim đập dồn dập mà mạnh mẽ, nhắm mắt lại. Aiz, nếu phải tôi biết hậu quả nếu ở bên là nhất định tình từ từ bị nghi kị và tổn thương ăn mòn, chắc chắn tôi rời khỏi biển tình khiến người ta say mê này.



      Nếu phải...



      Cảm giác khác thường lại xuất , đột nhiên ý nghĩ mơ hồ trong đầu trở nên ràng _ vì sao, vì sao tôi chỉ biết, hậu quả ở bên nhất định là tình từ từ bị nghi kị và tổn thương ăn mòn?



      Chọc chọc đĩa salad trái cây, tôi sững sờ dừng ăn, đúng, tôi bắt được, đây chính là mấu chốt của vấn đề. Vì sao mà tôi tin tưởng vững chắc như thế? Sao lại chút nghi ngờ mà tin tưởng điều này?



      Dường như trong đầu miêu tả sinh động đáp án, đúng lúc này, đột nhiên phòng tắm truyền đến tiếng "bõm" của nước chảy, tôi lại càng hoảng sợ, cất giọng gọi: "Nhiếp Duy Dương, làm gì thế?"



      có tiếng đáp lại. Tôi buông dĩa ăn đến cửa phòng tắm, gõ cửa, vẫn có tiếng gì.



      Sau do dự, tôi mở cửa, vươn đầu vào nhìn: "Nhiếp Duy Dương, ... Hả? Làm sao vậy?"



      nằm trong bồn tắm, thân thể thon dài nửa ở trong nước nửa lộ ra bên ngoài, đôi mắt nhắm chặt, mặt đỏ ửng khác thường.



      xong, tôi sờ trán , quả nhiên phỏng tay. Mặc quần áo mỏng ướt sũng chạy ở bên ngoài trong cái thời tiết này, sinh bệnh mới là điều khó xảy ra.



      "Đứng dậy, đứng dậy!" Tôi kéo tay . hơi mở mắt thấy tôi, khẽ vươn tay cầm tay tôi rồi lại nhắm mắt lại. Tôi dậm chân, dùng sức kéo : "Đứng dậy! muốn ngủ qua đêm trong bồn tắm? Đứng dậy lên giường rồi ngủ!"



      hơi nhíu mày, phát sốt khiến đầu choáng váng. chậm rãi tự đứng lên từ bồn tắm. Tôi đưa khăn tắm cho , lau qua loa hai cái, vẫn cầm tay tôi chịu buông, sau đó kéo tôi thẳng đến phòng ngủ rồi ngã gục lên giường.



      cần uống thuốc hạ sốt. Tôi quỳ giường, muốn tìm hòm thuốc, tay lại rút ra được. nhắm mắt lại, tay lại nắm chặt.



      Tôi giật tay, với : " buông tay, em lấy thuốc cho ."



      hai lần mới hơi nhíu lông mày nhổ ra chữ: "."



      Tôi ngước mắt lên trần nhà, coi như là người bệnh, kề tai khuyên bảo: "Em lấy thuốc cho , về ngay, em , được ?"
      Rốt cục cũng buông lỏng tay, tôi đắp chăn lên cho , tìm được hòm thuốc trong tủ chìm ở phòng bếp. Cám ơn trời đất, tôi hiểu được mấy chữ tiếng đó. Quả nhiên trong đó có thuốc hạ sốt.



      Cầm viên thuốc và nước ấm trở lại phòng ngủ, Nhiếp Duy Dương nhắm mắt mê man ngủ mất, gọi ngồi dậy uống thuốc, thèm quan tâm đến lời tôi.



      Tôi đảo mắt, kề tai : "Em phải , phải về nước rồi, em đến sân bay nhé? Chào tạm biệt, hẹn gặp lại?"



      Lông mi dày nhanh chóng hé ra đường , nhăn mày lại : "Em dám."



      Hắc hắc, có hiệu quả.



      ra thăm dò tính của là có thể biết làm như thế nào để ở bên .



      ngừng đổi khăn mặt lạnh đặt lên trán , cuối cùng lúc nửa đêm cũng hạ sốt, đỏ ửng bình thường mặt cũng lui dần. Tôi chống đỡ nổi nữa, bị mệt mỏi cả ngày đánh bại, ngủ say sưa bên cạnh .



      Tôi nhìn thấy phía trước có bóng lưng cao gầy, vai rộng eo thon chân dài nhưng phải là Nhiếp Duy Dương?



      xoay người vươn tay ra với tôi, mỉm cười.



      Tôi nhào vào lòng , lồng ngực quen thuộc khiến người đau lòng, chúng tôi nhiệt liệt ôm hôn. Tôi có thể cảm thấy được tình cảm mãnh liệt đồng thời bốc cháy trong thân thể chúng tôi, dục vọng bồng bột đến đau đớn, khát vọng tuôn trào.



      Cuối cùng cùng tôi kết hợp, trong bụng truyền đến rung động và khoái cảm quen thuộc, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Tôi rên rỉ trong môi lưỡi của , tứ chi quấn chặt cùng , lại cùng nhau hòa tan.



      hỏi tôi: "Tô Tô, em ? Em đồng ý ở bên ?"



      Tôi trả lời: "Em hay quan trọng. Em muốn ở bên , bởi nghi kị và tổn thương của hủy diệt tình của chúng ta, bằng cứ tách ra như vậy, có thể giữ lại hồi ức đẹp."



      Vẻ mặt của đau đớn, lại cao ngạo nở nụ cười: " như vậy quên ."



      Đột nhiên tôi phát ra chúng tôi đứng ở dưới trời mưa khu phố Brussels, Nhiếp Duy Dương xoay người rời , tôi kinh ngạc hỏi: " đâu?'



      xoay người nhìn tôi, thản nhiên tự đắc mỉm cười, cũng gì.



      " ấy đến chỗ của tôi." Đột nhiên ra từ sau lưng Nhiếp Duy Dương, tôi kinh ngạc, kia giống tôi như đúc.



      Tay họ nắm chặt vào nhau, hôn môi, rồi sau đó nhìn nhau cười.



      " !" Tôi hoảng sợ, trái tim giống như bị người khoét , trong lồng ngực trống rỗng lạnh buốt. Tôi ôm ngực cúi người, khổ sở muốn nôn mửa. Tôi run giọng chỉ trích Nhiếp Duy Dương: "Sao có thể như vậy? phải chỉ thích em hay sao? chờ em lâu, luôn luôn đợi cho đến khi em ! Làm sao có thể thân mật với người khác?"

      ---luoimantinh.com---

      kia đứng trước mặt Nhiếp Duy Dương, cười lạnh nhìn tôi: " phải muốn buông ấy cho tôi sao? Là cần ấy, còn trách ai? cần ấy, tôi cần!"



      Tôi kinh ngạc nhìn ta: " sợ ấy làm thương tổn ? sợ thương tổn ăn mòn tình còn chút gì?"



      khinh thường cười lạnh: "Ngay cả tình của mình cũng có lòng tin khống chế được hay sao? Tôi cho phép thương tổn xuất , thương tổn mới có thể xuất , nếu tôi cho phép, cái gì có thể làm thương tổn chúng tôi?"



      lập tức nghiêm khắc với tôi: " nhìn , ích kỷ cỡ nào, nhu nhược cỡ nào, tại buông, hậu quả tự mình gánh chịu !"



      Tôi biện bạch: "Tôi ích kỷ nhu nhược. Tôi chỉ muốn dùng lý trí phân tích tương lai của chúng tôi, ấy mang đến thương tổn."



      " chỉ vì chính thôi!" cắt lời tôi chút khách sáo: "Bạn tốt của từng tổn thương , vì sao có thể chút để ý tiếp tục trả giá vì ta, tiếp tục làm bạn với ta? Vì sao hà khắc với Nhiếp Duy Dương như vậy? Bởi vì quá quan tâm ấy cho nên vô cùng sợ hãi bị làm tổn thương."



      dừng lại chút, rút ra kết luận: " sợ phải là tương lai tốt, chỉ sợ bị thương tổn, nhu nhược co lại trong vỏ ốc."
      Tôi phản bác được, cảm thấy thân thể ướt lạnh, đảo đảo mắt, lại phát chính mình nằm mặt đường lạnh như băng, cách nào nhúc nhích, có sức mạnh lôi kéo tôi về phía sau, càng ngày càng cách xa bọn họ. Tôi trông thấy Nhiếp Duy Dương cười yếu ớt nhíu mày với kia, lòng nóng như lửa đốt, , tôi muốn rời khỏi !
      Mà sau đó ngừng lui lại, dường như sau lưng có vực sâu vạn trượng muốn nuốt hết tôi. Tôi gấp đến mức tận cùng, đột nhiên trong đầu sáng , bừng tỉnh hiểu ra. Tôi nhìn bé, mỗi câu chữ đều ràng: "Tôi biết rằng, tôi chính là , chính là tôi. Tôi cũng có lựa chọn như vậy, cũng có thể lựa chọn như vậy, tương lai như thế nào cũng nằm trong tay tôi, có phải hay ?"



      kia mỉm cười gật đầu, vươn cánh tay với tôi. Tôi chỉ cảm thấy trước mặt là vùng ánh sáng trắng, cùng kia hai hợp thành .



      "Tô Tô!" Đột nhiên có giọng xen vào trong ý thức của tôi. Tôi chợt mở to mắt, đập vào mắt mình là đôi mắt đen xinh đẹp của Nhiếp Duy Dương. vỗ khuôn mặt tôi: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng? Đầu đầy mồ hôi rồi."



      Trái tim tôi đập thình thịch, vui buồn hờn giận trong mộng vẫn còn trong đầu. Tôi bình tĩnh nhìn , đột nhiên vươn người ôm cổ , tựa đầu dính chặt cổ.



      A, tốt, người khác - Tuy chẳng qua đây là tôi khác mà thôi.
      Hale205, lêthanh9009Trúc Chi thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 53: Phù hợp


      Editor: nhuandong




      Cảm giác khác thường và ý nghĩ mơ hồ trong đầu này, tôi vẫn tìm được đáp án của vấn đề, vậy mà bởi vì cảnh trong mơ mà được giải đáp.



      Đúng vậy, tôi mực kiên trì tin tưởng ở bên chỉ có kết cục đau khổ, tôi vẫn cho là rời mới là cách làm lý trí nhất. Hóa ra ngay từ bắt đầu tôi giấu mình ở nơi an toàn, ích kỷ hưởng thụ kích tình của đồng ý gánh chịu bất cứ sức nặng tình gì.



      Tôi mực kiên trì tin tưởng kết cục đau khổ, bởi vì tôi nhu nhược. Tôi chưa làm gì tuyên bố buông tha.



      tại tôi quyết định thay đổi tất cả. Tôi muốn hăng hái dũng cảm nắm lấy tương lai của mình.



      Tôi muốn tương lai có Nhiếp Duy Dương ở trong đó.



      Tôi trượt xuống dưới, cánh tay quấn lấy tấm lưng chắc rắn của , gò má dán bộ ngực trần của , nhắm mắt cảm thụ nhiệt độ ấm áp dưới làn da . Trong lòng tôi vừa yên lặng lại tràn đầy sung sướng. Tôi mỉm cười, người đàn ông này, tôi muốn.



      Nếu biết giao tiếp như thế nào tôi giúp có thói quen chia sẻ cảm thụ lẫn nhau. Nếu nghi ngờ tôi loại bỏ bất an của . Trong tình này, tôi ở đây, tôi buông tay ra nữa.



      "Mơ thấy gì vậy? Vẫn còn sợ hãi?" đỉnh đầu truyền đến tiếng của Nhiếp Duy Dương, tay của đặt lên vai tôi, thoáng cái lại vỗ , tiết tấu tự nhiên, chắc cho tới bây giờ cũng có kinh nghiệm trấn an ai đâu.



      Khi chuyện, lồng ngực cũng chấn động, làm lòng tôi ngứa ngáy.



      "Ừ." Tôi mơ hồ đáp tiếng: " tiếp ."



      "Thích nghe giọng của ?" Giọng có chút vui vẻ, dừng lại chút, : " hát cho em nghe."



      khe khẽ hát lên, giọng hát trầm thấp nhu hòa.



      "Harsh words were said



      And lies were told instead



      I didn't never mean to make you cry



      But love can make us weak and make us strong



      And before too very long



      I was totally in love with you



      I bathed in you



      Lost in you



      aptivated by you



      Amazed by you



      Dazed by you



      Nothing can go wrong



      Nothing can go wrong..."



      Mắt tôi lướt qua bả vai , nhìn về phía rèm che bằng nhung dày màu tối bên cửa sổ sát đất. giờ là sau cơn mưa trời lại sáng. rèm che lên những bóng hoa uyển chuyển đẹp đẽ xen kẽ với song cửa sổ, nơi bị ánh nắng mặt trời chiếu lên lên vùng ánh sáng màu tím.



      Tiếng hát của như là sắc xuân chạm đến ngón tay. Đầu ngón tay xinh đẹp nâng lên, chạm vào đâu ở đó những cánh hoa thi nhau nở ra, để lộ ra nhụy hoa, từng bụi , hương thơm và màu sắc rực rỡ, dần dần thành vùng thành biển, liên tục tràn đầy vào lòng người.



      Trong tim truyền đến mật ngọt đau nhức, tôi thở dài: "Nhiếp Duy Dương, em phát ra muốn khó."



      Tiếng hát của ngừng lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh dần, lập tức tôi bị lôi kéo cùng nhau ngồi xuống. nâng mặt tôi lên, mặt mũi dường như muốn bay lên, ánh sáng trong đôi mắt phát ra, chăm chú nhìn vào mắt tôi, : "Tô Tô, ý em là, em phát hiện__em đã__"



      Tôi nhìn đường cong xinh đẹp đôi môi đóng đóng mở mở, cuối cùng cũng nhịn được rên rỉ tiếng, hai tay bò lên cổ , dán môi lên môi .



      Hơi thở mãnh liệt của xông vào mũi. Tôi cảm thấy thân thể co rút, nhanh chóng có phản ứng ướt át.



      A, cái thứ hấp dẫn này là đáng chết mà.

      ---luoimantinh.com---

      Dường như phản ứng kịp, tôi nháy mắt mấy cái, này, tôi cũng muốn mình hưng phấn đâu nha. Tôi duỗi đầu lưỡi ra, trượt vào môi , quét bên trong đôi môi ướt át mềm nhũn, lập tức nghe được tiếng hút khí, bả vai bị ôm chặt, gáy cũng bị chặt chẽ cố định, thể tránh bị mạnh mẽ hôn.



      Răng môi cọ sát lẫn nhau, lưỡi hai bên bị ngọt ngào hấp dẫn, quấn quanh mút vào, thẳng đến khi trong mắt người cũng nổi lên dục hỏa.



      Hôn môi nồng nhiệt kết thúc, chúng tôi trần truồng như lúc mới sinh ôm lấy nhau.



      "Haiz.." Môi của thở dốc ở bên miệng tôi, hơi thở nóng hổi mang theo tiếng cười hòa lẫn với dục vọng nồng đậm: "Bé cưng chết người."



      Đôi mắt tôi chống lại , màu đen mã não kia như thể muốn bao phủ tình cảm mãnh liệt làm tôi thỏa mãn đến run rẩy. Tôi mỉm cười: "Em thích như vậy, vì em mà điên cuồng."



      Đôi mắt bởi vì lời của tôi mà càng thêm sáng ngời, khàn khàn thở dài trong cổ họng: "Tô Tô... Tô Tô..."



      Tôi nghiêng người đặt người , đẩy nằm xuống, ngẩng đầu lên học bộ dáng của khẽ cắn vào tai . Thân thể đột nhiên run rẩy, hai tay vuốt mạnh eo và mông tôi. Tôi nhịn được mỉm cười, a a, tôi thích nghe tiếng hút khí của .



      trầm thấp rên rỉ, bóp cái hông tôi, nhanh chóng xoay người đè tôi ở phía dưới, hơi thở phun ở bên tai tôi, giọng có chút hung ác: "Em mà còn chơi nữa chết mất."



      Tôi cắn môi, cười: "Em tin."



      Trán đẩy trán tôi, đôi mắt đen sáng ngời nhìn tôi, cánh tay vòng qua cổ tôi chống sức nặng người , tay nắm tay tôi dò dẫm xuống dưới, khóe miệng cười đến quyến rũ: "Cái này tin ?"



      Ngón tay đụng phải dục vọng của , nóng rực và cứng rắn như thế, tôi nhàng hít vào, muốn rút tay về lại bị cầm lấy.



      "Tô Tô..." nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy dục vọng, giọng khàn khàn hấp dẫn, : "Vuốt ve ."



      Tôi bị đầu độc, ngón tay mềm mại từ trước ngực uyển chuyển xuống hông, vòng quanh cơ bụng, cuối cùng rơi xuống của , nhàng vuốt vuốt.



      "A..." môi phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ , mắt đen nheo lại, bàn tay vuốt ve gò má tôi có tầng mồ hôi mỏng.



      Mặt tôi cũng nóng rực. Tôi nghĩ tại nhất định nó cực ngon lành. Khát vọng chưa từng có trước đó tràn ngập tôi, thân thể của tôi hết sức ướt át, môi miệng lại khô khan.



      A, vì sao còn chưa?



      Mũi đẩy đẩy đầu mũi tôi, mắt đen chứa ý cười: "Muốn sao? Mèo hoang ?"



      Chơi loại trò này? Tôi liếc nhìn cái, cố ý thoáng nắm chặt dục vọng của . rên rỉ, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy vành tai tôi, a! Tôi nhịn được run rẩy, gian trá! Chỗ này chính là nhược điểm của tôi!



      Tay trượt xuống dưới, ngón tay thon dài dò xét vùng trung tâm ướt át của tôi, ô, tôi lập tức kẹp chặt tay , dục vọng này khiến cho người ta khó có thể chịu được.



      Lưỡi như thêm dầu vào lửa liếm dọc vành tai tôi. Tôi chỉ cảm thấy da đầu tê rần, khoái cảm nhanh chóng tuôn ra. Môi dán lỗ tai tôi, khẽ thổi khí, hỏi lại: "Muốn ?"



      Tôi giữ chặt eo , buông vũ khí đầu hàng, khàn khàn khẽ hô: "Em muốn , em muốn !"



      thỏa mãn cười , giây sau, lập tức thỏa mãn thỉnh cầu của tôi.



      A... Cảm giác bị tràn ngập khiến tôi thở phào hơi. Sau đó lập tức thở dốc theo tiết tấu mạnh mẽ của . Mỗi lần xâm nhập là lần sâu đến tận cùng, hoàn mỹ như thế, phù hợp như thế, dường như thân thể này sinh ra chính là vì chờ đợi .



      Lửa dục vọng phát ra đến cực hạn, những tia sáng từ từ rơi đầy người chúng tôi. Chúng tôi ôm nhau, thở dốc quấn quít lẫn nhau, tiếng tim đập, lẳng lặng chờ đợi từng tia sáng phát tán trong cơ thể.



      lâu, nụ hôn nhàng cẩn thận hôn lên kẽ tóc trán tôi. Bàn tay vuốt ve gương mặt tôi. mở miệng, giọng khàn khàn còn mang theo tình cảm mãnh liệt chưa ổn định: "Tô Tô, em vẫn chưa trả lời ."



      Tôi vùi mặt vào ngực , vui sướng hít vào mùi của : "Ừ, em đoán muốn em ba chữ cho nghe có phải ?"



      im lặng. lời nào? Vậy tôi cũng .



      Hồi lâu sau, nâng mặt tôi lên, gì nhìn tôi.



      Tôi cười tủm tỉm chống đỡ.



      thoáng nheo mắt, lông mi cao vút hất lên, lại mắt to trừng mắt với tôi hồi lâu, cuối cùng từ trong mũi "Hừ" tiếng, xoay người xuống giường đến phòng tắm.



      Tôi cười đến rung giường. A a a, trước kia cũng đáng như vậy sao?
      lêthanh9009Trúc Chi thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 54: Thảm


      Editor: nhuandong




      Thậm chí ngay cả nội y cũng có.



      Hôm qua quần áo bị Nhiếp Duy Dương xé rách, hôm nay phải ra khỏi nhà, mở tủ quần áo ra chỉ vào vài bộ quần áo để cho tôi chọn. Sặc, cái này cũng có gì, nhưng nghĩ tới ngay cả quần lót của tôi cũng chuẩn bị, hơn nữa lại còn rất vừa. Trong lòng cảm thấy ấm áp, lại có tư tưởng xấu mà nghĩ, biết lúc Nhiếp Duy Dương mua những thứ này có vẻ mặt như thế nào?



      Tôi ra từ phòng tắm, lau khô những giọt nước, chuẩn bị thay quần áo. Giường chiếu cũng được dọn dẹp sạch . Quần áo của tôi được gấp gọn gàng để bên giường. Nhiếp Duy Dương thích sạch . Tôi mỉm cười, nhịn được bắt đầu tưởng tượng, như vậy sau này chúng tôi kết hôn, có thể này nào cũng dọn dẹp giường của chúng tôi như thế này hay ?



      A! Kết hôn! Tôi hơi giật mình, tiếp đó cảm thấy mặt nóng lên.



      "Đây là cái gì?" Giọng của Nhiếp Duy Dương vang lên sau lưng tôi, ngón tay vuốt chỗ lưng tôi.



      Tôi giật mình,định thần lại mới nhớ tới, là vết bầm, khi tắm rửa trông thấy ở trong gương, hồng hồng, may mắn rách da.



      Tôi xoay người, nhìn thấy ăn mặc chỉnh tề. Tôi chọc chọc ngực : "Còn phải là do ban tặng hay sao?"



      Lông mày nhíu chặt: "Là do làm? nhớ vừa rồi nắm chặt em."



      " phải vừa rồi." Tôi trừng : "Ngày hôm qua."



      Vừa chỉa chỉa lên vết nứt bên môi: "Còn có chỗ này."



      im lặng, trong đôi mắt xẹt qua vẻ phức tạp. sờ môi tôi, cẩn thận từng li từng tí như đụng phải chúng nó vỡ: "Tô Tô, ..."



      Ánh mắt hỗn hợp kinh ngạc, áy náy và bất an và đụng chạm cẩn thận từng li từng tí kia của khiến tôi cách nào khống chế đau đớn trong lòng mình.



      Tôi vươn tay ôm cổ , nhìn ánh mắt , nghiêm túc : "Em biết lúc ấy rất tức giận, em cũng có trách nhiệm. Em trách , lại càng vì vậy mà rời khỏi . Nhưng, phải nhớ kỹ, chỉ có có thể làm em rung động, cũng chỉ có khiến cho em muốn hôn, phải học cách tin tưởng em."



      nhìn tôi, màu sắc khác thường lưu chuyển trong đôi mắt, sau đó khẽ cười rộ lên. nâng mặt tôi lên, khẽ hôn trán tôi, : "Được."



      Ok, bước đầu tiên trong kế hoạch thuần dưỡng Nhiếp Duy Dương, thí nghiệm đầu tiên tiến triển thuận lợi.

      ---luoimantinh.com---

      Buổi chiều Nhiếp Duy Dương phải đến trường lên lớp theo lịch học của . Tôi có việc gì để làm nên dứt khoát cùng .



      "Học viện có xa ?" Tôi hỏi : " bộ mất bao lâu?"



      "Khoảng ba mươi phút, nhưng rất lạnh, chúng ta vẫn nên lái xe hơn." cầm lấy chìa khóa xe.



      " bộ được ?" Tôi giữ chặt cánh tay .



      hơi nhíu lông mày: "Em chịu được lạnh."



      " , em mặc rất dày, hơn nữa..." Tôi cười híp mắt nhìn : "Em muốn tản bộ cùng với ."



      Những lời này rất hữu hiệu. Vì vậy, tại chúng tôi bộ đường phố Brussels khi vào đông.



      Bây giờ, dường như càng ngày tôi càng hiểu cuộc sống khi ở chung với Nhiếp Duy Dương.



      Sau 12 giờ trưa, ánh nắng mặt trời sáng nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Người đường bên cạnh miệng mũi đều phả ra khói trắng. Cây lâu năm trụi lủi đứng thẳng, có lẽ lá cành rụng hết, ngẫu nhiên hai chiếc rơi xuống.



      Tôi bên cạnh Nhiếp Duy Dương, cúi đầu nhìn đôi giày da màu nâu nhạt của mình từng bước từng bước dẫm nát gạch đá đường, từ khóe mắt quan sát cánh tay vì chen vào trong túi áo khoác mà hơi cong cong của . Áo khoác ngoài màu đen xen nền trắng tuyết phẳng phiu rộng lớn khiến cho cả đường cong của cánh tay cũng rất đẹp mắt, đẹp mắt đến mức_ khiến cho tôi muốn vươn tay khoác lên khuỷu tay .



      Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, cho tới bây giờ tôi cũng có kinh nghiệm cùng người khác phái ở đường. tại bảo tôi chủ động kéo cánh tay hơi căng thẳng. Vừa len lén liếc cánh tay , ô, rất muốn rất muốn.



      Tôi sờ sờ cái mũi, hít hít mũi, giường cũng lên rồi, nên nhìn cũng nên nhìn, nên làm cũng nên làm, còn ở đây mà nhăn nhăn nhó nhó làm trò cười cho người trong nghề mất. Được, lên !



      Tôi vươn tay ra, làm ra vẻ thoải mái tùy ý duỗi tay khoác lên khuỷu tay .



      Thế nhưng lúc này lại nâng cánh tay lên, đặt lên vai tôi.



      Hai người đụng nhau trung, tôi nhì , thấy được tâm trạng giống mình trong mắt . Chắc hẳn cũng hiểu tôi bởi vì cũng nhịn được cười rộ lên, sau đó cầm lấy tay tôi, cùng bỏ vào trong túi áo bành tô của .



      Tay ấm áp. Tôi dùng tay kia sờ sờ mũi mình, vừa sờ vừa hạ xuống, cuối cùng vẫn "phụt" cái bật cười. Mẹ nó chứ, chuyện này quá ngây thơ rồi?



      "Sao thế?" hỏi.



      Tôi cười: "Em nghĩ tới chúng mình dường như mỗi lần cùng nhau đều là ở giường, kết quả cho đến bây giờ gì cũng làm nhưng việc bình thường nhất như bộ lại chưa từng làm. Ừ, kiểu như vậy, thực có cảm giác đương."



      hếch mày lên, nghiêng đầu nhìn tôi.



      Tôi nhún nhún vai, le lưỡi với : "Được rồi, em thừa nhận, em hơi căng thẳng. Em ra ngoài với như thế này như là kiểu thông báo, kiểu chứng minh hay loại nghi thức, giống với cảm giác chúng ta lén ở với nhau, càng có ý nghĩa hơn..."



      dừng bước lại, khẽ thở dài, sau đó dùng tay kia nâng cằm tôi lên, mỉm cười: "Bé cưng, nếu em thích, chúng ta có thể thường xuyên ra ngoài. Tuy nhiên cảm thấy ở giường cũng có gì tốt."



      Tôi lườm cái, ôi, đàn ông!



      Tôi cho rằng cùng đến phòng đàn... Nhưng ngờ lại đến thư viện. Trợn mắt há mồm nhìn mang chồng cao dày sách tiếng Pháp nguyên bản đặt bàn, tôi : "Em nghĩ chương trình học của chính là ca hát đánh đàn chép nhạc gì gì đó chứ."



      "Ừ, đây là nghiên cứu về văn học kịch. Muốn trở thành nhà nhạc vĩ đại phải có hiểu biết sâu sắc về nghệ thuật kịch, môn học này là bắt buộc." vừa chậm rãi giải thích vừa mở laptop ra: " muốn kết thúc môn học này trước khi nghỉ đông."



      Tôi nhấc đầu gối lên cánh tay đặt bàn, nghiêng mặt nhìn .

      ---luoimantinh.com---

      bắt đầu chuyên chú đọc qua tư liệu rồi gõ bàn phím. Mười ngón tay thon dài nhanh nhẹn lướt qua. Ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ cao khiến cho mái tóc đen và da thịt hơi ánh vàng. Tôi nhìn chằm chằm hề dời mắt.



      Đột nhiên dừng lại, thở dài hơi.



      Tôi chớp mắt mấy cái, cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lên.



      "Bị em nhìn như vậy làm được gì. Cho em tới đúng là quyết định sai lầm." cúi đầu thở dài: "Mèo hoang , chúng ta trở về thôi."



      Tôi bật cười, đẩy cánh tay sờ loạn của : "Cẩn thận túng dục quá độ, kiệt sức mà chết đấy. Em qua bên kia đọc sách, tự học ."



      Lực ảnh hưởng với làm thỏa mãn hư vinh nho của phái nữ trong lòng tôi. Tôi tùy tiện lật xem sách giá sách, nhịn được mỉm cười.



      Vòng vo hai vòng, tôi nhìn qua chỗ Nhiếp Duy Dương ngồi, cái gì kia? Tôi chớp chớp mắt, lại nhìn, nhìn lầm, bên cạnh Nhiếp Duy Dương, ghế tôi vừa ngồi có xinh đẹp mũi cao tóc quăn màu đỏ rượu ngồi.



      Ngực có cảm giác kỳ quái. Tôi ăn dấm chua, đương nhiên . Tính Nhiếp Duy Dương tôi rất hiểu, huống hồ đuổi người, cũng phải rằng ta có sức ảnh hưởng tới hay sao?



      Như vậy, loại cảm giác khó chịu này là như thế nào?



      Ừ, giống như trong nhà bạn có cái thảm rất đẹp, bình thường đều là bạn ngồi nhưng đột nhiên có ngày có người chạy tới, chút khách khí đặt mông ngồi lên cái thảm của bạn__ Được rồi, tôi biết so sánh này hợp lý nhưng nó chính là chuyện như vậy... Bạn biết cái thảm này vẫn là của bạn, nó đứng dậy chạy trốn cùng với người kia nhưng bạn vẫn thấy khó chịu.



      Đột nhiên đồng tình với Nhiếp Duy Dương. ra thậm chí biết tấm thảm của tôi có thể đứng lên chạy trốn với người khác hay .
      lêthanh9009Trúc Chi thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 55: Tình cờ gặp gỡ


      Edit: nhuandong




      Dường như tóc quăn màu đỏ biết Nhiếp Duy Dương, chắc là bạn học? ta nghiêng người chuyện với Nhiếp Duy Dương, cười tươi như hoa, mái tóc quăn màu đỏ rượu dài rủ xuống vai .



      Tôi để sách trong tay xuống, qua.



      Tôi với chính mình, phải là tôi ghen.



      Ghen, hoặc gọi là ghen ghét, bình thường có chứa tâm lý muốn công kích. Mà tôi có bất kì xúc động bạo lực nào. Tôi chỉ muốn cho người khác biết, này, cái tấm thảm này có chủ rồi, đừng tưởng rằng có thể tùy tiện mang về nhà.



      Tôi đứng bên cạnh Nhiếp Duy Dương. nhìn thấy tôi qua màn hình laptop, ngẩng đầu lên, nhướng lông mày ý hỏi tôi.



      Tôi thở sâu, vươn tay ôm lấy mặt , khẽ lẩm bẩm: "Chỉ là muốn dán nhãn lên thảm của em..."



      Sau đó cúi đầu hôn.



      Nhiếp Duy Dương lập tức vươn tay đặt lên gáy tôi, đáp lại nụ hôn mãnh liệt này. Lúc phòng bị bị hôn, môi mềm mại như hoa mà khi bắt đầu đoạt lại quyền chủ đạo, nó lại trở nên vừa nhanh nhẹn lại vừa vững chắc.



      Tôi ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, ôi, hôn đến mức hơi chóng mặt.



      Ánh mắt Nhiếp Duy Dương toát ra vui vẻ, : "Mèo hoang , cố ý quấy rầy ?"



      "Là châm dầu trước." Tôi lý lẽ hùng hồn, buông ra đứng thẳng người, cười thân thiện với tóc quăn màu đỏ rượu vẻ mặt hơi ngây ra bên cạnh, xoay người bỏ , tiếp tục lật sách.



      Về sau lúc tôi quay lại lần nữa kia mất. Lúc ăn cơm bên ngoài, Nhiếp Duy Dương quan sát tôi bằng ánh mắt thâm ý. Khi trở lại chỗ ở, cuối cùng cũng hỏi: "Em ghen?"



      Tôi kiên quyết phủ nhận. Hình như hài lòng lắm với câu trả lời của tôi, đuổi bắt tôi buộc phải thừa nhận. Chúng tôi chạy đuổi cười đùa trong phòng, cũng mãi sau khi thân thể của được thỏa mãn cũng dây dưa với vấn đề này nữa.



      nghĩ tới lại gặp lại tóc quăn màu đỏ rượu nhanh như vậy.

      ---luoimantinh.com---

      Hôm ấy đến nhà thầy hướng dẫn của Nhiếp Duy Dương. Lịch lên lớp của dày đặc lại chịu để cho tôi mình chạy loạn nên tôi đành hóa thân thành cái đuôi đến đây vài ngày. Ngay cả chơi ngắm cảnh cũng được thỏa mãn, thê thảm vô cùng.



      Thầy hướng dẫn của là thầy Pi Kourou, tóc trắng phau buộc thành đuôi ngựa ngay ngắn ở sau gáy, là ông cụ đẹp lão. Bọn họ vào phòng đánh đàn, còn tôi ở lại phòng khách. Lúc tóc quăn màu đỏ mở cửa vào, tôi tập trung tinh thần cầm điện thoại chơi trò chơi đập chuột, lách ca lách cách cực kỳ vui vẻ.



      ta ngồi xuống trước mặt tôi, : "Xin chào!"



      Tôi bị ta làm cho hoảng sợ, con chuột cuối cùng chạy thoát khỏi búa đập, đáng tiếc đáng tiếc, suýt chút nữa phá kỷ lục rồi.



      Tôi cất điện thoại , mỉm cười, cũng tiếng Pháp: "Xin chào!" Mấy từ đơn giản để chào hỏi tôi cũng biết.



      Khoảng cách gần, ánh mắt của ta là màu xám trong suốt, vô cùng xinh đẹp. Tôi chú ý đến chìa khóa trong tay ta, lập tức dự đoán thân phận của . A, sinh viên du học đẹp trai nước ngoài cùng với con xinh đẹp của thầy hướng dẫn, chuyện xưa rất dễ dàng xảy ra.



      ta với tôi cái gì đó, tốc độ rất nhanh, cái này tôi nghe được. Chỉ nghe được hình như đến tên Nhiếp Duy Dương. Tôi cười, muốn giải thích với ta tôi tiếng Pháp được, chỉ giới hạn ở vài từ "Xin chào", "Gặp lại", "Vâng", "Cảm ơn", "Được" mà thôi. Muốn hỏi ta có thể đổi thành tiếng được , như thế tôi còn ứng phó được. Kết quả vừa hé miệng ta lại lập tức tiếp, vẻ mặt càng ngày càng kích động, tốc độ càng ngày càng nhanh.



      là tôi biết việc cắt đứt lời của người khác, thử hai lần, thể chen miệng vào được.



      Vẻ mặt kích động của ta như vậy khiến cho tôi hơi phản cảm. Ở lâu với Nhiếp Duy Dương, dường như tôi có chút lây nhiễm tính các ác liệt của , vì vậy dứt khoát buông tha việc giải thích, mỉm cười nhìn ta, cho ta thoải mái .



      hồi lâu, cuối cùng ta cũng dừng lại, đôi mắt màu xám nhìn tôi.



      Đến phiên tôi? Dùng từ có nhiều công dụng của Nhiếp Duy Dương: " ?"



      ta gật đầu cái, lại tiếp tục nhìn tôi. Tôi khó xử sờ sờ mũi, tôi nên gì nữa? "Xin chào" hiển nhiên là được, "Gặp lại sau", hình như còn chưa tới lúc về. "Đúng", dùng qua, "Cảm ơn", ừ, nhìn nét mặt của ta cũng giống.



      Vì vậy tôi : "Được."



      mặt của ta lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa tin. định mở miệng cái gì đấy tiếng bước chân tới gần. Nhiếp Duy Dương tới, cúi đầu với ta câu.



      Khẳng định là hủy kế hoạch của tôi mà với ta rằng tôi nghe hiểu rồi. Bởi vì kia vừa kinh ngạc vừa tức giận trợn mắt nhìn tôi cái, mặt đỏ đỏ trắng trắng, cắn môi rời khỏi phòng.



      Nhiếp Duy Dương hung hăng trừng tôi cái.



      Này này, tôi lừa gạt kia đau lòng? , đương nhiên là thể. Nếu là như vậy, tôi còn vui vẻ giống người bình thường hơn chút. Vậy mất hứng vì cái gì?

      ---luoimantinh.com---

      Rời khỏi nhà giáo sư Pi Kourou, dọc đường lão đại mặt biểu tình. Ai, dù sao tôi cũng là lừa gạt người trước_tuy tôi bị bắt buộc phải như vậy_ tự giác đuối lý, dọc đường toàn cười.



      Chúng tôi đến nhà hàng có tên là "Sông trăng sáng" gần nhà để ăn cơm. Nơi này phong cảnh thanh nhã, nổi tiếng nhất là món mì ống nhồi thịt vụn, ăn cực kỳ ngon.



      Tôi nịnh nọt giúp cởi áo khoác treo ở ghế dựa, nhìn vẻ mặt của dịu chút, tranh thủ thời gian biện bạch: "Em muốn cho ta biết em nghe hiểu nhưng ta chưa cho em cơ hội."



      Nhiếp Duy Dương lườm tôi, cuối cùng mở miệng vàng: "Nghe hiểu còn chưa tính, biết người khác gì em lại dám đồng ý?"



      ra vấn đề là ở đây. Tôi cẩn thận hỏi: "Em đồng ý cái gì? Bán mình làm nô?"



      tuyệt cổ vũ trò cười của tôi. hừ tiếng, cầm dao ăn ở bàn lên, lật qua chuyển lại trong tay: "Em cứ ? Đoán ra?"



      Ặc, ngẫm lại từ đầu đến cuối, phải là câu cực kỳ kinh điển: "Xin nhường ấy cho tôi..." Hả?



      Tôi há to mồm: "Chẳng lẽ là..."



      Dường như biết tôi nghĩ cái gì, cười với tôi, răng trắng dày khít, tay đặt ở cổ tôi, mỉm cười dịu dàng : " muốn bóp chết em."



      "Em sai rồi." Tôi lập tức chắp tay xin lỗi, nhất thời ham chơi, ai ngờ này dạn như vậy?



      "Em quay lại với ấy em nhường , dùng cái gì đổi cũng được, em vứt bỏ ." Giơ tay thề làm chứng, hơi cõi lòng.



      Cuối cùng Nhiếp Duy Dương cũng lộ ra nụ cười, ngón tay rời khỏi cổ tôi, kéo tay tôi xuống: "Còn có lần nữa bảo đảm em xuống giường được."



      Uy hiếp điển hình của sắc lang. Tôi đuối lý, chỉ có khúm núm.



      Nhân viên phục vụ đưa menu lên, tôi ngẩng đầu, đối mặt với ấy. Hai người đều kinh ngạc kêu lên tiếng, nhân viên phục vụ này lại là Bình Bình.
      lêthanh9009Trúc Chi thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 56: Nghi ngờ


      Editor: nhuandong




      Trong nhà hàng, Bình Bình vội đến vội chút chú ý đến chúng tôi, đợi cho đến khi chúng tôi rời khỏi, trong tiệm cũng hơi nhàn rỗi chút, ấy tiễn tôi ra cửa.



      Bình Bình là xinh đẹp, cái kiểu nam nữ nhìn thế nào cũng...xinh đẹp. Khi ấy mặc áo sơ mi jacket, đuôi tóc nhét ở trong mũ, bất kể nhìn như thế nào cũng giống như thiếu niên xinh đẹp dịu dàng như ngọc. Mà tại, ấy mặc váy hồng phấn và tạp dề kẻ caro màu đỏ trắng đồng phục của "Sông trăng sáng", tỏa ra phần nữ tính dịu dàng khó có thể che lấp.



      " ấy chính là cái bộ dạng này, Bình Bình cậu chớ để ở trong lòng. ấy chịu câu " phải" nghĩa là ấy muốn xin lỗi rồi. Ai, rất xin lỗi! Chúng mình cãi nhau lại liên lụy đến cậu." Nhiếp Duy Dương bỏ lấy xe, tôi kéo Bình Bình lại xin lỗi lần nữa.



      " có gì đâu, đừng như vậy!" Bình Bình tươi cười ôn hòa: "Vốn là mình làm phiền đến các cậu, huống hồ mình biết các cậu cũng phải là cố ý."



      " cậu bị thương chứ? Ngày đó mình nhìn thấy cậu cúi người hồi lâu đứng dậy." Tôi vẫn lo lắng.



      mặt Bình Bình thoáng qua vẻ tự nhiên, sau đó lại cười: "Mình chỉ là hơi hoảng sợ, mình làm thêm lâu, thân thể sao có thể rắn chắc mà đụng cái bị thương như vậy chứ."



      Dừng lại lát, ấy chần chờ hỏi: "Cậu với cậu... Ừ, là người ?"



      A, ngày đó Bình Bình thấy hết. Tôi sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng cười: "Ừ, có thể là như vậy."



      Bình Bình thoạt nhìn hơi giật mình: "Vậy, cha mẹ các cậu có ý kiến hay sao?"



      Tôi thở dài, bây giờ đây chính là vấn đề của tôi, phải mở miệng với mẹ và Nhiếp Văn Hàm như thế nào đây? Bọn họ có phản ứng gì? Có lẽ ban đầu cảm thấy được tự nhiên, có lẽ sau đó tất cả đều vui vẻ nhưng chưa mở miệng trong người vẫn hơi yên. Tôi lắc đầu: " thực tế bọn họ còn chưa biết."



      "A, hóa ra là như vậy!" Bình Bình khép hờ mắt, an ủi vỗ vai tôi như an ủi, sau đó cười với tôi: "Còn nhớ mình muốn làm hướng dẫn du lịch miễn phí cho cậu ? Ngày mai mình có ca làm, để cho mình thực lời hứa, sao nào?"



      Tôi gần như muốn ôm ấy: "Bình Bình, cậu là người tốt."



      Đoán chừng Nhiếp Duy Dương cũng có thời gian chơi với tôi nên trong lòng cảm thấy áy náy, chưa được hai câu đồng ý, vì vậy sau tuần lễ ở Brussels, cuối cùng tôi cũng có thể dạo khắp nơi như khách du lịch.



      Ngồi thềm đá quảng trường Brussels phơi nắng mặt trời, Bình Bình ngừng bên cạnh: "Quảng trường này bắt đầu được xây dựng ở thế kỷ thứ 12, kiến trúc xung quanh đa số là của thế kỷ thứ 17, chỗ kia," ấy chỉ vào phía trước "Chính là tượng thánh Michelle bắt mắt nhất ở quảng trường này."



      Tôi ngẩng đầu, tòa thị chính là điển hình của kiến trúc Gothic, hoa mỹ mà cao ngất. Bên là tháp cao gần 100m, nghe đỉnh tháp là tượng thần thánh Michelle thủ hộ Brussels. Bình Bình nó cao 5m, tôi nhìn ở xa xa chỉ có thể thấy cái đầu bằng ngón tay và hình dáng cao mờ mờ.



      "Nếu như có thể ở đến tháng 8, cậu có thể trông thấy quảng trường được trải đầy hoa tươi rồi." Bình Bình mỉm cười: "Mùa đông có thể gặp phải trời mưa cũng tính là số may rồi."



      Tôi đưa nước trong tay cho ấy, cười : "Bình Bình , cậu có dáng điệu của hướng dẫn viên du lịch!"



      ấy nhận lấy nước uống ngụm, thoải mái : "Đúng vậy, có đôi khi mình cũng kiêm chức làm hướng dẫn viên du lịch."



      Ngón tay của ấy rắn chắc, bởi vì làm việc mà hơi thô ráp, giống tay của tôi ngay cả đường vân tay xù xì cũng có. Tôi vẫn luôn có ấn tượng với Bình Bình. Tôi nghĩ chắc là bởi vì người ấy sở hữu loại độc lập và kiên cường mà bạn bè tôi từng tiếp xúc có, còn có phần áp lực trách nhiệm nhưng tinh thần vẫn nhiệt tình thoải mái, những điều này khiến cho cái đứa từ đến lớn chưa từng chịu khổ là tôi đây vô cùng bội phục.

      ---luoimantinh.com---

      Bình Bình chơi với tôi ba ngày. Chúng tôi cực kỳ thân thiết, buổi tối trở về đều nhắc đến Bình Bình với Nhiếp Duy Dương khiến cho ấy kìm được hôn để chặn miệng tôi.



      Trước Tết lịch ngày, Nhiếp Duy Dương đến nhà giáo sư Pi Kourou, mình tôi chạy ra ngoài. Tôi muốn mua quà mừng năm mới.



      khí rất lạnh. Tâm trạng của tôi lại vừa ấm áp vừa vui mừng. Hành trình đến Brussels lần này khiến cho tôi mở rộng lòng nắm lấy tình , lại thu hoạch được tình bạn mới, cảm giác sung sướng thỏa mãn khiến cho bước của tôi cũng nhàng khác thường.



      Ở gần quảng trường có con đường tên là Huber. Ở đây tập trung rất nhiều cửa hàng bán quần áo. Tôi chọn cho Bình Bình chiếc áo lông mới ở đó. Tôi thấy áo mặc người ấy rất cũ mà lại bị mài mỏng rồi, nhất định ấy cần món quà này.



      Sau đó tôi đến cửa hàng làm chocolate thủ công nguyên chất. Tôi từng cùng Bình Bình mua chocolate ở chỗ này, hương vị cần phải , vào miệng liền tan ra, hơn nữa, tất cả chocolate đều được làm bằng thủ công qua chỉnh sửa.



      Nhân viên cửa hàng tiếng còn tệ hơn tôi, hoa chân múa tay hồi lâu mới khiến cho ta hiểu được tôi muốn tự mình làm chocolate.



      Nhân viên cửa hàng hơi chần chừ, chắc là chưa từng có tiền lệ, đành phải gọi cửa hàng trưởng cao lớn trong có vẻ xanh xao đến hỏi.



      "Please," Tôi hai tay chắp thành chữ thập, nhìn vào mắt cửa hàng trưởng, mỉm cười thỉnh cầu: "I want give my lover a special gift!"



      Tôi xin , tôi muốn làm món quà đặc biệt cho người của tôi.



      Chủ cửa hàng bị tôi làm cảm động, cuối cùng cũng cho tôi được như mong ước.



      Tôi chọn trái tim đôi cùng khuôn_ xác định hơi quá sức, nhưng nó có thể biểu đạt tình cảm của chúng tôi, ai quan tâm tới những thứ khác!
      Cửa hàng trưởng tự làm mẫu cho tôi, chính giữa khuôn có ô trơn nhẵn, đổ nguyên liệu hai màu chocolate vào, khi nó cứng lại rút ô đó ra, lúc chocolate chưa cứng hoàn toàn mà rút chậm làm hỏng, như vậy, có thể làm ra chocolate hai màu chê vào đâu được.



      " tệ." Tôi mỉm cười nhìn chocolate hai màu lớn cỡ bàn tay, thừa dịp chocolate còn mềm, tôi hỏi cửa hàng trưởng mượn đồ làm, viết chữ lên đó.



      Nhiếp Duy Dương muốn nghe lại thể như ý nghe được ba chữ kia. lấy cái này làm quà mừng năm mới cho ấy vậy!



      Khi ngồi ở cạnh tủ kính chờ chocolate làm lạnh, tôi nhìn người tới lui, tưởng tượng phản ứng khi Nhiếp Duy Dương nhìn thấy chữ chocolate, nhịn được cười ngây ngô.



      Từ tủ kính nhìn ra có thể trông thấy cổng vào quảng trường. Tôi nhìn thấy bức tượng mặc trang phục người ăn xin, đột nhiên có bóng dáng quen thuộc lên phía trước tượng người kia.



      Hả? Nhiếp Duy Dương? phải đến nhà giáo sư Pi Kourou hay sao? Đến đây làm gì?



      Định chạy đến hù dọa nhưng lại sợ phát được quà của tôi nên đành phải ngồi xuống nhìn bóng dáng của .

      ---luoimantinh.com---

      Tôi phát , sau khi tôi dứt bỏ được trói buộc để chính mình đối mặt với tình cảm của , trong mắt tôi càng ngày càng mê người. Nhìn xem, ngay cả dáng điệu đường cũng đẹp đến như vậy! Đây là "Trong mắt người tình hóa Tây Thi"? Tôi vừa cười ngây ngô, quảng trường người đến người , chỉ có bóng dáng thân thiết ấm áp đến như thế.



      Đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng về phía tôi, tôi vô ý thức co đầu lại, vừa cười nghĩ mình ngốc, xa như vậy, tôi lại ở trong cửa hàng, sao có thể thấy được?



      quay đầu lại tiếp tục , có người ở phía trước tới, tôi mở to mắt trừng, Bình Bình?



      Bọn họ gặp mặt ở đây làm gì? Chỉ có hai ngày đầu Bình Bình đến tìm tôi, bọn họ mới gặp mặt được hai lần. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, bọn họ cũng quá mười câu. Rốt cuộc vì chuyện gì cần bọn họ cố ý gặp mặt chuyện?



      Mắt thấy bọn họ vào quán coffee thấy nữa, tôi ngồi xuống, trong lòng nghi ngờ thôi. Chỉ là nghi ngờ chứ cũng quá mức lo lắng. Nhiếp Duy Dương, em chọn vậy em tin tưởng . Huống hồ, là người kiêu ngạo như vậy, làm gì lén lén lút lút, đợi lúc trở về rồi hỏi vậy.
      lêthanh9009Trúc Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :