1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 44. Đau lòng


      Edit: Ốc




      Cho dù tôi là người ít hứng thú với tin tức giải trí nhưng cũng biết nhạc Vạn Hoàng.



      Vạn Hoàng có lịch sử mấy chục năm. Ban đầu chỉ là trung tâm bán vé concert của Pháp, sau này lại thâu tóm công ty đĩa nhạc sau đó bắt đầu bước chân vào chế tác nhạc. Sau vài thập niên pháp triển, Vạn Hoàng là công ty nhạc toàn cầu có thể đếm đầu ngón tay. Cho dù là nhạc thịnh hành hay nhạc cổ điển đều có đám người nổi tiếng như sấm bên tai ký kết với công ty đó. Năm trước Vạn Hoàng mới thiết lập chi nhánh châu Á, tổng công ty đặt ngay tại thành phố N.



      Buổi chiều về nhà, mẹ trông thấy tôi hỏi: “Sao thế, hôm nay ở lại ký túc xá à?” Vẻ mặt cũng rất vui mừng, vội vàng vào bếp làm đồ này nọ cho tôi ăn.



      Tôi : “Mẹ, Nhiếp Duy Dương trở về chưa?”



      , thằng bé chưa về nước.” Mẹ xong lại oán trách liếc nhìn tôi cái: “Sao lại gọi tên người ta? lớn , phải gọi là .”



      Hả? chưa trở về, vậy áp phích tuyên truyền là cái gì?



      Tôi đuổi theo tới phòng bếp hỏi: “Mẹ, mẹ có biết Nhiếp.... Duy Dương có liên lạc gì với Vạn Hoàng ?”



      Mẹ : “Vạn Hoàng? Đó là cái gì?”



      Tôi gì, phất phất tay ra.



      Nhiếp Văn Hàm từ công ty trở về, tôi lại tới hỏi ông.



      “A, hình như từng đề cập với chú.” Nhiếp Văn Hàm vỗ vỗ đầu: “Lần trước nó trở về, dường như là vì có công ty muốn ký kết với nó, có lẽ chính là chỗ Tô Tô ?”



      Hình như. Dường như, Đột nhiên tôi cảm thấy có chỗ nào khó chịu.



      Tôi : “Chú Nhiếp, những chuyện này chú hỏi tới sao?”



      Nhiếp Văn Hàm ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt ôn hòa chính trực có chút bất đắc dĩ: “Đứa Duy Dương này, khi còn chú dẫn theo bên người, chuyện của nó gần đây cũng tự mình sắp xếp ổn thỏa, đến bây giờ chú cũng nhúng tay cái gì, cũng thích hợp hỏi tới.”



      Mẹ ở phòng ăn gọi chúng tôi đến ăn cơm. Tôi trả lời nhưng vẫn ngồi ngốc, có chỗ nào đó khó chịu?



      Đúng rồi, chúng tôi là người nhà của Nhiếp Duy Dương, là người có quan hệ thân mật nhất với , vậy mà ai quan tâm xem làm cái gì!



      Bản tính giận dữ vì người khác bị đối xử bất công lại rục rịch trong tôi. Đột nhiên tôi có xúc động muốn gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương. Ngón tay đặt lên điện thoại rồi lại nghĩ, lần trước sau khi tôi cúp điện thoại của , vẫn luôn qua loa hai câu khi gọi điện thoại cho ba mẹ theo thông lệ mỗi tuần lần, đột nhiên gọi điện thoại cho như vậy, có phải là hơi mất mặt ?



      Cuối cùng tôi gọi điện thoại, vẫn đặt chuyện này trong lòng.

      ---luoimantinh.com---

      Hôm sau tôi trở lại trường học, còn chưa vào lớp bị Mai Tử học lớp bên cạnh gọi tới.



      “Cậu xem, cậu xem này!” Mai Tử nâng chồng giấy lên như hiến vật quý.



      “Cái gì vậy?” Tôi cầm lên xem xét, biết nên khóc hay cười, đây là tư liệu và ảnh chụp của Nhiếp Duy Dương.



      Mai Tử phấn chấn ồn ào: “Sao? Mình có lợi hại ? Mình trăm phương ngàn kế mới tìm được tư liệu ở những học sinh cũ! Ai da, là đẹp trai! Cậu nhìn bức ảnh này xem, có đúng ?”



      Tôi quét mắt nhìn đống tư liệu kia, thuận miệng hùa theo, đột nhiên ánh mắt bị hàng chữ hấp dẫn.



      Hàng chữ ghi ngày sinh của .



      Hả? phải là ngày hôm nay của hai lăm năm trước sao?



      Vì vậy buổi chiều hôm đó có tiết, tôi lại chạy về nhà.



      Hôm nay là sinh nhật của Nhiếp Duy Dương. Vì sao hôm nay Nhiếp Văn Hàm nhắc tới?



      Tôi chờ Nhiếp Văn Hàm tiếng, ừ, hôm nay là sinh nhật của Duy Dương, gọi điện thoại cho ! Sau đó tôi cũng tiếng sinh nhật vui vẻ, chuyện trong đầu có thể đặt xuống.



      Nhưng mà mãi cho tới khi ăn cơm tối xong, hai người muốn về phòng nghỉ ngơi, Nhiếp Văn Hàm vẫn tới.



      Rốt cuộc tôi nhịn được : “Chú Nhiếp, hôm nay phải là sinh nhật của Duy Dương ạ?”



      Nhiếp Văn Hàm nhìn đồng hồ tay, kêu tiếng: “Ôi, thiệt là! lâu làm sinh nhật cho thằng bé, chú cũng quên mất!”



      Tôi khỏi cảm thấy cam lòng, dù thế nào nữa mẹ cũng chưa bao giờ quên sinh nhật tôi!



      Buổi tối tôi ngủ được, mơ mơ màng màng. Trong sương mù, tôi cảm giác có người dùng ngón tay nhàng miêu tả khuôn mặt tôi, nhàng : “Chờ trở lại.”



      Tôi thoáng cái tỉnh táo lại, mở to mắt, trong phòng trống trơn chỉ có bóng đêm màu lam.



      A, sao tôi lại nghĩ đến chuyện rất lâu trước kia như vậy?



      Tôi lại buồn ngủ, lắc lắc đầu, gọi điện cho Nhiếp Duy Dương.



      Điện thoại nhanh chóng được bắt máy nhưng có tiếng gì, tôi hỏi: “Nhiếp Duy Dương?”



      “Tô Tô?” Giọng của hơi chần chừ nhưng vẫn thanh nhã, vô cùng dễ nghe, dường như còn mang theo hương vị bạc hà thường uống vào sáng sớm.



      “Ừm, chuyện là.” Tôi đột nhiên biết gì, vội vàng tìm chủ đề: “Hôm qua em thấy được áp phích tuyên truyền của Vạn Hoàng của .”



      “À.” chút để ý, dường như xem trọng điều này: “Nửa đêm em gọi điện thoại cho cái này sao?”



      Tôi nằm lỳ giường, níu chặt lấy chăn, bóng đêm như chảy xuôi bên cạnh tôi, dường như muốn dung hòa tôi.



      “Ừ, còn có.” Tôi : “Sinh nhật vui vẻ.”



      gì, trong điện thoại chỉ vang lên tiếng hô hấp của .



      lâu sau, nghe thấy giọng trầm thấp của : “Chính cũng quên mất.”



      hiểu sao tôi cảm thấy đau lòng. Tôi cố gắng khiến giọng nghe nhàng và tiếp tục trò chuyện cùng : “Em... Ừm, em cũng biết có ký kết với bọn họ, bây giờ có rảnh ? Em muốn biết chuyện của , có muốn em nghe chút ?”



      Bên kia im lặng chút, sau đó tôi nghe thấy nhanh: “ sao. Em muốn biết cái gì. Cứ việc hỏi.”



      Trong giọng thoáng thay đổi mau dường như có khát vọng.



      Tôi : “Ừm, ký kết với Vạn Hoàng từ lúc nào?”



      : “Vào lần trước trở về. phải trở về ký hợp đồng sao? Chính là cái đó.”



      “À.” Tôi cười khẽ: “ có thể liên lạc với bọn họ, rất giỏi!”



      .” Giọng của cũng mang theo chút vui vẻ: “Là bọn họ tìm . Sau khi hoàn thành khóa vũ đạo bọn họ tìm . Nhưng nhận lời mời bên này cho nên sau này mới ký kết với bọn họ.”



      À, hóa ra là như vậy.



      “Lại tiếp, hai tháng trước là còn nghỉ hè? Làm sao lại về sớm như vậy?” Tôi ngẫm nghĩ lại trước sau phát ra vấn đề.



      “Bởi vì hợp đồng bên kia, phải kết thúc thời gian học tập bên này mới được. Thầy đồng ý cho dùng ngày nghỉ nghiên cứu và luyện tập và qua khảo hạch.” Giọng của hiếm khi ôn hòa và êm dịu như vậy.



      Tôi thầm: “Em chưa từng hỏi .”



      nghe : “Cái gì?”



      Tôi lại thở dài: “Chú Nhiếp cũng hỏi . Sinh nhật cũng ai nhớ. Chuyện gì của cũng tự mình quyết định.”



      Giọng của thản nhiên: “ sớm quen rồi. Những chuyện đó thèm để ý.”



      Thói quen? Chuyện này cũng thành thói quen được sao? là là người nhà, lúc chuyện cũng rất thân thiết nhưng thực ra thể nào nối liền.



      Vậy mà lại là thói quen.

      ---luoimantinh.com---

      Bỗng nhiên tôi cảm thấy cái mũi cay cay, thốt ra: “Nhiếp Duy Dương, em cảm thấy đau lòng... Vì sao?”



      Bên kia an tĩnh lúc sau đó tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của , rốt cuộc trầm thấp khàn giọng : “Mèo hoang , muốn em.”



      Tôi trợn tròn mắt, khí thương cảm biến mất hầu như còn, vừa thẹn vừa cáu: “! ! Trong đầu thể nghĩ cái gì khác à?”



      Tiếng cười trầm thấp của truyền tới như muốn làm rung động cả trái tim tôi.
      MaiAnhSF, Hale205Trúc Chi thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 45. Mơ


      Edit: Ốc




      Bởi vì tối qua gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương nên ngủ được ngon giấc, hôm nay tinh thần được tốt, trời vừa tối tôi trở lại ký túc xá để bổ sung giấc ngủ.



      Trong lúc ngủ mơ phát mình giữa con đường gạch hẹp ở cửa hàng, hai bên là những cửa hàng dịu dàng thanh thản mang phong cách Châu Âu, đèn đường có những đồ trang trí bằng hoa sắt vùng ưu nhã. Phía trước đường có cánh cửa hoa văn màu trắng, có ai đó cho tôi biết, tôi ở Brussels, mở cánh cửa kia ra là có thể trông thấy Nhiếp Duy Dương.



      Trong ánh trăng mờ tôi nghe thấy có người kêu to, thân thể lại bị lắc tới lắc lui, tôi mở to mắt, cảnh trong mơ rời xa và khuôn mặt gần sát mặt tôi càng hoảng sợ, cố gắng ngưng ánh mắt, rốt cuộc thấy là Tiểu Đinh cùng ký túc xá.



      “Tô Tô, dưới lầu có người tìm cậu! Là soái ca cực ưu nhã, cực mị lực!” Tiểu Đinh hưng phấn đến nỗi mặt đỏ hồng.



      Ưm, là ai? Đột nhiên bị đánh thức, đầu nặng nề, tôi cau mày đứng dậy mặc quần áo. Ngoài cửa sổ lầu hai là bầu trời đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy cây ngô đồng bị đèn đường phủ lên lớp ánh sáng mờ nhạt.



      Tôi trùm áo khoác xuống lầu.



      Phía trước ký túc xá là con đường thẳng tắp. Hai bên là những cây ngô đồng rắn rỏi cao lớn của nước Pháp. là cuối mùa thu, chỉ cần cơn gió thổi qua là từng lá cây màu vàng xanh to lớn xinh đẹp như bàn tay bay lả tả xuống.



      Ai tới tìm tôi? Bốn phía tối đen, chỉ có những cây đèn đường đứng vững song song với cây ngô đồng tỏa ra những ánh đèn vàng ấm áp. Tôi càng về phía trước hai bước, đến hành lang nhìn chút thấy bóng dáng cao gầy thon dài đứng dưới đèn đường. mặc bộ áo gió màu đen kiểu thẳng, hai tay đặt trong túi áo, áo gió cài cúc lộ ra áo mỏng màu nâu nhạt cổ chữ V cùng với cổ áo sơ mi trắng.



      trận gió làm những sợi tóc màu đen của hơi tung lên, vài cái lá cây rơi xuống, trong quang cảnh tung bay rơi xuống trước mặt .



      Tôi sững sờ tới trước mặt , sững sờ nhìn đôi lông mày ngang ngạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao thẳng và bờ môi ưu nhã.



      Ngón tay thon dài ấm áp của xoa xoa gương mặt tôi, trong ánh mắt thâm thúy lên vài phần vui vẻ, vài phần mị hoặc, còn có đám lửa .



      Giọng của thấp, lại mang theo chút khiêu khích: “Mèo hoang , em có nhớ ?”



      Tôi nhìn vào ánh mắt của , ngơ ngác : “Vừa rồi em còn mơ tới .”



      Đôi mắt đột nhiên trở nên tối tăm, như có cái gì bạo phát vừa lan ra, tôi chưa kịp phản ứng bị kéo vào trong ngực ôm chặt lấy.

      ---luoimantinh.com---

      lầu có tiếng huýt sáo vang lên, tôi vội vàng đẩy ra: “Nhiếp Duy Dương, buông em ra, đây là trường học đấy!”



      mắt điếc tai ngơ, đôi môi ấm áp đặt bên vành tai tôi.



      Tôi nhịn được rên rỉ tiếng, hai tay bám lấy lưng , các giác quan toàn thân như được mở chốt, cả người run lên.



      giống như được cổ vũ, tay ràng từ eo tôi trượt vào trong áo, vuốt ve ngực tôi.



      Cảm giác lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hơn, tôi đỏ mặt, đẩy tay ra: “ điên à! Ở trong sân trường....” Trời ạ, ràng cứ như vậy ở bên ngoài.... chỉ hi vọng trời đủ tối, ai thấy .



      “Được.” khàn giọng , sờ chóp mũi tôi, ngắm nhìn tình dục cuồn cuộn trong đôi mắt đen: “Vậy chúng ta đổi chỗ.”



      Tôi lại thể từ chối.



      Ngồi xe taxi, ôm lấy tôi hôn nồng nhiệt khiến lái xe liên tục nhìn qua. Tôi đẩy ra được, chỉ hi vọng áo khoác và bóng đêm có thể ngăn cản tầm mắt của lái xe khiến cho bàn tay an phận của với vào quần áo tôi bị trông thấy. khí hơi lạnh, môi lưỡi lại nóng như lửa.



      Xuống xe, kéo tôi vào khu nhà ở cao tầng, thang máy lên thẳng lầu 18.



      lấy chìa khóa, mở phòng B, kéo tôi vào. Vừa đóng chặt cửa, giống như người đói bụng ba ngày trông thấy cao lương mỹ vị, ôm chặt tôi vào trong ngực, vội vàng cuống cuống kéo mở quần áo của tôi, đồng thời sử dụng môi lưỡi giở trò.



      “Ưm...” Thân thể gần như bị vân vê tan ra, thở cũng thở nổi, tôi rên rỉ: “Khó chịu....”



      cúi đầu bên tai tôi cười, tay ôm lấy tôi, vào, bên tai tôi nghe được tiếng khàn khàn khiêu khích của : “Vậy , để cho em ‘thoải mái’.”



      Tôi bị tình dục châm lên, nhìn thấy trước mắt chính là đôi mắt đen bốc cháy của , bên tai chỉ có tiếng thở dốc nóng như lửa chọc người, giữa răng môi đều tràn ngập hương vị dễ chịu trong nụ hôn sâu của , thân thể cảm giác được tất cả vuốt ve mạnh mẽ hoặc khẽ vân vê.



      Khi lửa nóng của tràn ngập trong tôi tôi đóng chặt đôi mắt, cắn vai , vẫn thể ngăn cản chính mình rên rỉ vong tình.



      Tay của mơn trớn cái trán ẩm ướt mồ hôi của tôi, khàn khàn : “Nhìn , bé cưng.”



      Tôi mở to mắt, nhìn thấy mặt hòa lẫn cả dục vọng và thương tiếc, đôi mắt đen nhìn sâu vào tôi, môi mỏng cong lên: “Bé cưng, cho biết đau lòng là cảm giác như thế nào?”



      “Em biết... A....” tiến sâu vào dẫn phát dòng điện khiến tôi run rẩy, tôi thở dốc: “Cảm giác đó.. khiến em muốn ôm ... muốn hôn ... muốn làm cười....”



      “Tô Tô.... Tô Tô...” Khuôn mặt rung động, trong mắt có ánh sáng kỳ lạ lưu chuyển, nhiều lần hô tên tôi như than thở, da thịt cọ xát vào nhau, hơi thở và hơi thở quấn vào nhau. nằm thân hình thon dài của tôi cuồng dã luật động, mỗi lần kết hợp sâu đều khiến tôi rên rỉ dịu dàng.



      Chúng tôi cùng nhau



      Kích tình dần dần bình tĩnh trở lại, rốt cuộc tôi có thể đứng đắn chuyện với .



      “Làm sao lại đột nhiên chạy về?” Tôi dựa lên vai , ngón tay vô thức di chuyển dọc theo đường cong cơ thể xinh đẹp trước ngực .



      bắt lấy tay tôi, đưa tới bên môi cắn xuống, đôi mắt đen nheo lại nhìn tôi, : “ sợ em đói khát khó nhịn, trở về thỏa mãn em.”



      Tôi tức giận, rốt cuộc là ai đói khát khó nhịn chứ?



      Tôi liếc mắt nhìn , tức giận : “Đúng là em phải tạ chủ long ân đấy!”



      cười, từ bên trong đống quần áo lả tả lấy ra thứ đưa cho tôi: “Cho em.”



      “Cái gì?” Tôi nhận lấy, cái hộp hình chữ nhật, mở hộp ra: “Hả?!”



      Tính chất hơi lạnh của hợp kim, cậu nhóc cởi truồng, tóc cuốn cuốn, hai má phình, cái mũi vểnh lên, ưỡn bụng, khoe khoang cậu lộ ra của mình.



      đáng !” Hai tay tôi cầm lấy, nhịn được hôn lên bụng tròn nho kia.



      Nhiếp Duy Dương lấy bức tượng trong tay tôi, khuôn mặt hơi vui: “Đừng hôn loạn, em nên hôn chứ?”



      “Ừ.” Tâm trạng tôi rất tốt, cười lên, vỗ vỗ mặt : “Đừng nóng giận, của nó —— hơn của nhiều.”



      Trong mắt có tia sáng xẹt qua, nhanh chóng xoay người đè lên tôi, ngón tay dài vuốt ve môi tôi, lông mi cong lên, bên miệng lộ ra nụ cười hứng thú: “Khó có được em thừa nhận —— phục vụ em tốt được rồi.”



      Tôi nhìn hàng mi dày dài của , gượng cười: “, đừng, ô....”



      Toàn bộ tiếng đều bị nuốt hết, tôi hoàn toàn bị bao phủ, đối mặt với tình triều mãnh liệt thể phản kháng thầm hối hận nên đùa như vậy.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 46. Quà tặng


      Edit: Ốc




      thích bằng em thích. Bất mãn của thành toàn mỹ mãn của em…”



      Sáng sớm, có tiếng nhạc quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.



      Tôi nhắm mắt lại, sờ điện thoại ở bên gối, bấm nút nghe, tiếng nhạc dừng lại, tôi để điện thoại đến bên tai, giọng ràng: “Alo?”



      “Tô Tô! Cậu ở đâu vậy? Bọn mình đều chờ cậu!” Tiếng kêu vội vàng của Tiểu Đinh truyền tới.



      Tôi đột nhiên tỉnh lại, hỏng bét! Hôm nay lớp ra ngoại ô thành phố N chụp ảnh dân gian, tôi lại quên sạch nhớ gì!



      “Sorry, sorry, mình tới ngay!” Tôi cúp điện thoại, vội vàng muốn đứng dậy.



      “Làm sao vậy?” Sau lưng truyền tới giọng lười biếng từ tính của Nhiếp Duy Dương, cánh tay thon dài của vòng eo tôi.



      Hả, tối qua phải là nằm mơ sao?



      Tôi đẩy tay ra, xuống giường nhặt quần áo đầy đất, sốt ruột lầm bầm: “Trễ rồi, trễ rồi, mười mấy người đều chờ mình em, đến tới nơi còn bị bọn họ ăn!”



      Tôi giương mắt nhìn chậm rãi ngồi dậy, tinh thần sảng khoái, nét mặt sáng sủa, cả người tôi lại bủn rủn, nhịn được căm phẫn phàn nàn: “Đều tại ! Cẩn thận túng dụng quá độ, thể lực suy kiệt!”



      quan tâm chau mày : “Về chuyện ấy em yên tâm, có thể lực tốt thể theo thanh nhạc được, nhất là —— eo, chỉ khi eo có lực mới có thể phát tiếng hát hoàn mỹ.” xong có thâm ý khác liếc nhìn tôi.



      Sắc lang! Tôi lườm cái, có thời gian đùa với , mặc quần áo xong, vội vàng xông vào phòng tắm rửa mặt.



      mặc quần dài, theo tới, tựa ở cửa ra vào: “Trong cái tủ ở sau cái gương có bàn chải đánh răng mới.”



      “À.” Tôi lấy bàn chải đánh răng ra, bóp kem đánh răng rồi liếc nhìn cái: “Nhà của ?”



      gật đầu: “Cha cho gian riêng tư. Ở trường em có việc đâu à?”



      “Ừ. Khoa nhiếp ảnh bọn em ra ngoại ô chụp ảnh dân gian, ba ngày hai đêm, còn phải cắm trại nữa.” Tôi nhổ nước súc miệng ra, tìm sữa rửa mặt giá. tới mở cái bình ra, đổ sữa rửa mặt lên tay tôi.



      Tôi vừa xoa sữa lên mặt lại hỏi: “Có những ai ? Nam hay nữ? Chỉ có bạn học của em?”



      Hả? hỏi ràng như vậy làm gì? Người thân quản chế sao? Tôi biết nên khóc hay nên cười, có thời gian vạch trần , thành thành trả lời: “Đều là bạn học, đương nhiên có nam có nữ, có ai khác.”



      Tôi cúi đầu rửa mặt, im lặng lúc rồi đột nhiên : “Tô Tô, những chàng trai trong đại học tuổi còn rất trẻ.”



      Tôi ngẩng khuôn mặt toàn nước lên nhìn , khoanh tay, mắt cụp xuống dựa người vào đó, mặt biểu cảm, như thể rất đúng lại cực kỳ đứng đắn.



      Tôi nhịn được, phì cười: “Nhiếp Duy Dương, phải ăn dấm khô đó chứ?”



      trừng mắt nhìn tôi cái, ánh mắt lại dời nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trong phòng tắm.



      Tôi cười : “Ừ, nhưng , em thích những chàng trai còn trẻ, hơn nữa.” Tôi qua bên cạnh , chọc chọc lên lồng ngực trần của : “Với quan hệ của và em, nếu em thích nhất định cho , đừng lo.”



      ràng lời trấn an của tôi có hiệu quả gì, mặt dường như càng khó chịu.



      “Lần nay về bao lâu?” Tôi vừa giày vừa hỏi .



      “Hôm nay phải trở lại.” cũng lấy quần áo mặc vào rồi đánh răng rửa mặt: “ đưa em đến trường sau đó phải ra sân bay.”



      “Vội vàng như vậy?” Tôi kinh ngạc, chỉ vì trở về cùng tôi.... Tôi nên cảm động chút hay là nên lão đại dục vọng quá mạnh mẽ?



      Tôi : “ cần đưa em đâu. bằng nghỉ ngơi nhiều chút, nếu cơ thể chịu được.”



      hoàn toàn cảm kích, hừ tiếng từ lỗ mũi, nhướng nhướng mày với tôi: “Cần chứng minh thể lực của mình chút ?”



      Hừ, trong đầu đầy tư tưởng tình sắc! Tôi cắn răng, mặc kệ , tốt nhất là mệt chết !

      ---luoimantinh.com---

      Mặc dù như vậy nhưng lúc ngồi xe taxi, tôi vẫn nhịn được khuyên : “Nhiếp Duy Dương, hay là về nhà nghỉ chút! cần đưa em .”



      lắc đầu: “Về nhà còn phải giải thích, rắc rối.” lại liếc tôi cái, hừ tiếng: “Luôn bảo nên đưa em , chẳng lẽ hẹn với ai sợ nhìn thấy?”



      chỉ có bạn học em rồi.” Người này biết phân biệt tốt xấu lại còn thêm chứng vọng tưởng nghi ngờ. Tôi trừng , khuyên nữa, tự mình vuốt vuốt bức tượng trong tay.



      Tôi càng nhìn càng thích, nghĩ nghĩ, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên với : “Nhiếp Duy Dương, em còn chuẩn bị quà sinh nhật cho .”



      sao.” hờ hững , bộ dạng để ý lắm.



      Tôi vừa đau lòng vừa xúc động: “Vậy tùy , chỉ cần là chuyện em làm được đồng ý với , coi như đó là quà sinh nhật của , có được ?” Tôi xong lại hơi hối hận, chính mình đưa tới cửa, phải nghĩ ra chút chuyện biến thái để tôi làm chứ?



      Đồng tử đen nhánh của sáng lên, nhìn tôi, vẻ mặt thanh thanh lãnh lãnh như bị hòa tan , nụ cười nhàng lên nơi khóe miệng .



      : “ vậy... Kế tiếp, khi năm tới kết thúc học tập, còn bận hơn, có lẽ có thời gian trở về, hay là nghỉ đông em đến Brussels, được ?”



      Hả, phải là chuyện gì rất biến thái hả! Nếu đồng ý là món quà tặng sinh nhật , tôi đồng ý: “Được!”



      Địa điểm tập hợp là ở cổng bắc, xa xa nhìn thấy đám người đứng ở cửa, bên cạnh là chiếc xe medium bus chúng tôi thuê.



      Xe chạy tới gần bọn họ dừng lại. Tôi vừa mở cửa xe vừa quay đầu lại với Nhiếp Duy Dương: “Được rồi, em đây, muốn bắt máy bay cũng được mà nghỉ ngơi cũng được, nhanh lên !” Tôi sợ bị bọn Tiểu Đinh nhìn thấy tôi và xuất cùng lúc. Ngày hôm qua đến trường học tìm tôi, sau đó hai người cùng , bây giờ lại cùng lúc xuất . là muốn nghĩ lệch thế nào cũng có thể nghĩ ra nhiều sai lệch tới đó, ặc, mặc dù đó đúng là , tôi cũng nên biểu ràng cho người ta thấy.



      Ánh mắt Nhiếp Duy Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe quét vòng, đột nhiên xác định rồi mặt của chìm xuống lạnh như băng, đồng tử đen lạnh lùng nhìn tôi, sau đó mở cửa xuống xe.



      Tôi bị làm cho bối rối, nhìn theo ánh mắt . Hả? Đứng bên cạnh Tiểu Đinh là người cổ đeo máy ảnh, có thân hình cao cao và màu tóc châu Á, là Felix?!



      Tiểu Đinh lại ồn ào: “Tô Tô! Cậu nhanh lên! Haiz, ràng phải để Jan Felix tiên sinh chờ cậu!”



      Felix trông thấy Nhiếp Duy Dương sững sờ sau đó nhanh chóng tiến lên hai bước nở nụ cười: “Nhiếp, lâu gặp!”



      Khóe miệng Nhiếp Duy Dương hơi hạ xuống chút, giọng bình tĩnh nhưng lại căng cứng giống như dây đàn: “ lâu.” Rồi lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Hai người hẹn nhau? Tô Tô, cho biết sợ cái gì? Hay là em muốn gạt cả hai bên?”



      Có ý gì? ám chỉ tôi bắt cá hai tay sao?



      Tôi trừng lớn mắt, nhìn vẻ trào phúng gương mặt , chỉ cảm thấy tức giận trong lòng.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 47. Đánh dấu


      Edit: Ốc




      Tôi cắn răng: “ cái gì?”



      Xác thực tôi với Nhiếp Duy Dương là ở đây chỉ có bạn học của tôi. Felix đột nhiên xuất ở đây cũng là chuyện tôi biết trước. Bây giờ có hai khả năng, hoặc là chuyện này tôi biết trước, hoặc là tôi giấu diếm . Mà ràng hỏi mà trực tiếp nhận định tôi dối . Cho dù tin tình cảm của tôi —— quả thực tôi thổ lộ với —— cũng thể nghi ngờ cách làm người của tôi như vậy, tôi gạt cả hai bên? Làm sao tôi có thể làm được chuyện này? Những lời thế nào làm sao có thể mở miệng hỏi được?



      Felix hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”



      Tôi tức giân : “Có người điên.”



      Tiểu Đinh lại gần : “Tô Tô, giới thiệu cho cậu biết, vị này chính là nhà nhiếp ảnh Jan Felix hướng dẫn chúng ta lần này. Ặc, hình như hai người biết nhau?”



      Nhiếp Duy Dương sững sờ, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua tôi. Tôi làm bộ nhìn thấy, cười sáng lạn với Tiểu Đinh: “Đâu có, phải mình hẹn với Jan Felix tiên sinh à?”



      Tiểu Đinh lộ vẻ giật mình: “Tô Tô, cậu sao chứ? Ngủ đến nỗi mơ màng à? Bọn mình mời Jan Felix tiên sinh, cậu hoàn toàn biết mà!”



      Felix nhìn vẻ mặt chúng tôi, rốt cuộc cũng đoán được nguyên do mọi chuyện, vỗ vỗ vai Nhiếp Duy Dương, cười: “Nhiếp, cậu quá căng thẳng.”



      Tôi hừ tiếng, đẩy Tiểu Đinh hiểu cái gì về chiếc xe ở bên kia: “, Tiểu Đinh, phải là muộn rồi sao.”



      Tôi vừa mới hai bước, cả người lại bị kéo về, Nhiếp Duy Dương bắt lấy cánh tay tôi, nhìn tôi: “Tô Tô....”



      Tôi cắt đứt lời , cười ngọt như mật: “ Duy Dương, em và Felix hẹn chơi, xin lỗi vì gạt . Nhưng từ nay về sau gạt nữa, bởi vì liên quan gì cả. buông tay, em phải , gặp lại sau.”



      Felix ở bên cạnh cười khổ: “Tô Tô, em đừng hãm hại .”



      Tôi vung cánh tay, tay Nhiếp Duy Dương giống như được đúc bằng đồng hề suy chuyển, ở phía xa các học sinh cũng tò mò nhìn qua.



      Được rồi, tôi hít sâu hơi, quay lại đứng yên đối mặt với , hất cằm dùng lỗ mũi nhìn . Ừ, tôi vốn phải người mọn như vậy, nếu xin lỗi tính.



      Nhiếp Duy Dương cúi đầu xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm có ánh sáng chuyển động, đột nhiên, bên môi lên nụ cười quỷ dị.



      Tôi giật mình thấy đúng muộn, cái cằm bị nắm lấy, giây sau, đôi môi ấm áp của rơi vào môi tôi.



      Tôi mở to mắt, từ vai trông thấy phía sau như có từng chiếc lá vàng rơi thổi qua, nghe được tiếng huýt sao vang lên xung quanh.



      Tôi chỉ cảm thấy khuôn mặt ầm tiếng cháy lên, trời ạ, đây là cửa ra vào đại học N, Felix ở bên cạnh, Tiểu Đinh ở bên cạnh, bạn học cùng lớp của tôi cũng ở đó xa, còn có rất nhiều người qua đường lại. Bây giờ lại tối như đêm qua mà là giữa buổi sáng, có tuyết có sương mù, tầm nhìn vô cùng tốt, cái này cái này cái này, trình diễn trước mặt mọi người hề che giấu!



      Nụ hôn của trằn trọc sâu thêm. Tôi liều mạng đẩy ra, đưa mu bàn tay lau ẩm ướt môi, mặt đỏ bừng, nửa là tức giân nửa là xấu hổ. Tôi chỉ vào nên lời: “ ....” Từ nay về sau tôi ở trường học thế nào đây?!



      Sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay huýt sáo của bạn học, còn có tiếng than thở của Tiểu Đinh: “Trời ạ, là lãng mạn!”



      “Nụ hôn này để xin lỗi.” híp mắt nhìn tôi, mỉm cười, tay đút vào trong túi quần, dáng người cao gầy nhàn nhã rời , giống như khi đóng ký hiệu lên vật sở hữu của mình, hề lo lắng bị mất.



      Dựa vào... Dựa vào cái gì? ràng tôi bị chiếm tiện nghi mà còn giống như tôi nhận quà của !



      thấy tôi trừng mắt nhìn chau mày, cúi thấp người nhìn tôi: “Sao thế? Áy náy của chưa biểu đạt đủ sao?”

      ---luoimantinh.com---

      Tôi tuyệt đối ngốc đến nỗi so độ da mặt dày với ở trước công chúng, tôi quay đầu bỏ chạy, đụng phải ánh mắt trêu đùa của Tiểu Đinh kéo ấy lên xe. gian trá! Tất cả mọi người đều thấy được, lần này cho dù tôi muốn dùng ba ngày hai đêm này để quyến rũ Felix cũng được.



      Tôi nghe thấy Felix trêu đùa đằng sau: “Nhiếp, tuy mình buông tay nhưng dù sao cậu cũng nên cho mình chút thời gian làm quen chút rồi hãy kích thích mình.”



      Nhiếp Duy Dương trả lời: “Tin tưởng mình, Felix, cậu có rất nhiều cơ hội để rèn luyện năng lực thích ứng của cậu.



      xa xa mơ hồ nghe được với Felix: “Cậu đúng, mình quá căng thẳng....”



      Nhờ phúc của Nhiếp Duy Dương, cắm trại dã ngoại chụp ảnh ba ngày hai đêm quả thực là dày vò.



      Mỗi người qua trước mắt mình lộ ra nụ cười sâu xa, ngừng nhắc đến nụ hôn nồng nhiệt xấu hổ trước mặt mọi người ngày đó của tôi. Tiểu Đinh và mấy nữ sinh càng quấn quít lấy tôi hỏi ngừng, gần như khiến tôi phát điên.



      Cuối cùng là Felix tốt bụng tới giải vây, bảo các ấy đến hỏi , biết Felix thế nào với các ấy. Sau khi Tiểu Đinh trở về nắm lấy ống tay áo của tôi, nhìn chằm chằm vào tôi : “Tô Tô, nhất định các cậu phải ở cùng nhau hạnh phúc, đầu năm nay lãng mạn rất hiếm, cậu nhất định phải hoàn thành giấc mộng này cho bọn mình.”



      Tôi dở khóc dở cười, cái gì với cái gì chứ!

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Phiên ngoại 1


      Edit: Ốc




      Buổi đêm yên tĩnh.



      Khi tôi nhìn thấy ấy, tôi nghe thấy được giọng nhàng.



      Tôi vẫn mình đứng trong màn đêm yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hát của tôi, tôi chưa từng nghe thấy những thanh khác.



      Bây giờ, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy ấy nhàng nhanh chóng chạy trốn như vậy, lần đầu tiên tôi nghe được tiếng mềm mại tuyệt vời toát ra xuyên qua bóng tối, xuyên qua tĩnh mịch vang lên trong tai tôi, chảy vào đáy lòng tôi, quấn quanh lưu chuyển trong thân thể của tôi, hội tụ thành khát vọng mãnh liệt khó hiểu.



      Tôi biến sắc nhưng trong đáy lòng lại kinh ngạc.



      hề yên tĩnh nữa, bóng tối dao động.



      *



      Tôi ngờ lại thấy ấy nhanh như vậy, mặc dù chỉ là bức ảnh.



      Felix ở bên cạnh ồn ào: “Nhiếp, ngày đó cậu phát ra bé này là đáng tiếc, nhìn ấy rất có cảm giác! Mình quả thực bị ấy mê hoặc, cậu có cảm giác gì ?”



      Cảm giác, đúng vậy.



      Cảm giác kia lại xuất lần nữa, yên tĩnh và hắc ám quanh năm làm bạn với tôi rạn nứt trong nháy mắt, tình cảm mãnh liệt lạ lẫm khác thường tràn từ sâu trong thân thể tôi, quá mạnh mẽ, quá nóng bỏng, tôi vậy mà lại khẽ run.



      Thân thể dậy sóng còn cuồn cuộn, tôi phải thở mới có thể bình phục được tiếng trái tim đột nhiên đập rộn lên.



      Tôi lầm bầm trả lời: “ ấy.... khiến mình có dục vọng.”



      Đào Ý Đường đứng bên cạnh cười vang, Felix tức giận đoạt bức ảnh lại: “Đừng có mà đùa nhàm chán như vậy.” Giống như tôi khinh nhờn nữ thần của cậu ấy.



      Khóe miệng tôi khẽ cong, tự tôi biết, phải vui đùa, là thân thể và trực giác của tôi phản ánh trực tiếp nhất. Khi lần đầu tôi nghe được tiếng trong đêm yên tĩnh, tôi biết như vậy.



      *



      xem xét nhãn hiệu rượu nhọ năm 82 số lượng có hạn chai rượu từ tay tôi trượt xuống đấy, bắn thành đóa hoa màu đó sàn đá tuyết trắng.



      Trợ lý tổ chức hôn lễ đứng sau lưng tôi hít sâu: “A! Rượu này đắt như vậy! Tổng giám đốc cần, phải làm sao đây?”



      Tôi biến sắc : “ sao, còn bình nữa, cậu lấy ra .”



      Trợ lý vội vàng rời , tôi lấy chén rượu từ mâm người bồi bàn qua, ngửa đầu uống hết.



      Cồn trong rượu cũng giảm bớt nhịp tim dồn dập của tôi.



      Hôn lễ của ba vô cùng náo nhiệt, y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, tôi tránh khỏi đám người, ựa người cây cột la mã màu trắng lạnh như băng, vẫn nhìn thẳng vào bé đứng cạnh cửa sổ.



      Trong tay bưng cái chén, nghiêng đầu híp mắt nhìn mọi người trong bữa tiệc, vài phần thanh thản, vài phần tự tại, giữa hàng mi là tùy tiễn phóng khoáng giống như bộ dạng của mà bảy năm trước tôi mới gặp.



      giơ tay nhấc chân đều tạo ra tiếng, tạo thành tiếng nhạc hoa lệ lại dồn dập phả vào mặt tôi, dời núi lấp biển tuôn vào trong thế giới yên tĩnh của tôi, tình cảm mãnh liệt nhiều năm chưa cảm thụ qua lại bộc phát lần nữa ở sâu trong thân thể. Tình cảm mãnh liệt này ngủ đông, sau khi ở tỉnh lại lần nữa càng trở nên hung mãnh, nhanh chóng khống chế cả cơ thể tôi.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi hít thở sâu, cảm giác ràng tình cảm mãnh liệt điên cuồng tuôn trào trong người tôi, bên miệng tự chủ được gợi lên nụ cười, ấy lại là em tương lai của tôi. Nếu có ông trời... nhất định ông trời cũng biết, ấy thuộc về tôi, bởi vậy mới đưa ấy tới bên cạnh tôi. Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm người ấy, vội, tôi tự nhủ, vội ở đây, sớm muốn gì ấy cũng là của tôi.



      Ánh mắt của tôi nhất định khiến ấy phát ra, ấy xoay đầu lại, đôi mắt trắng đen ràng nhìn tôi cái.



      Thân thể của tôi cứng đờ.



      Sau khi quay đầu trở lại, tôi mới cúi đầu cài lại nút thắt lễ phục, che dục vọng nhanh chóng tức dậy ràng.



      Nhìn bộ dạng nhàn nhã thư thái của , trong lòng tôi có chút tức giận, biết cái gì, nhưng mà chỉ tùy tiện liếc mắt cái tôi có phản ứng.



      Vì vậy tôi bị kích thích về phía , quay lại nhìn thấy tôi dường như muốn mỉm cười, điệu bộ lễ pháp càng khiến tôi để ý, quan hệ của tôi và ấy tuyệt đối phải là loại quan hệ lạ lẫm lễ độ, mà hẳn là quan hệ càng thân mật, càng khiến người sợ run, diên cuồng và thâm trầm.



      Tôi tới gần, mang ít lòng trả thù ác ý cúi người bên tai , : “ muốn biết tư vị khi cắm vào người em là thế nào.”



      Tôi xoay người , nhe thấy sau lưng truyền tới tiếng ly thủy tinh vỡ vụn. A, chỉ là mèo hoang có móng vuốt.



      *



      Tôi nhìn đống hỗn loạn trước mặt, ngồi ngốc ở trong phòng.



      Tôi muốn ấy.



      Tôi cứ như vậy mà muốn ấy, thể để ý đến ý nguyện của ấy, thậm chí chờ được tới lúc về đến nhà.



      Tôi nên nắm tay ấy, cảm xúc da thịt mềm mại dưới những ngón tay khiến dục vọng của tôi hoàn toàn bộc phát, thể nào kiềm chế.



      Cũng tốt, tôi vốn cũng muốn kiềm chế.



      Lúc ở dưới người tôi điềm đạm đáng hỏi tôi vì sao.



      Vì sao? Bởi vì ấy là thanh duy nhất trong bóng đêm yên tĩnh của tôi, ấy làm thức tỉnh dục vọng của tôi, khiến tôi kiềm chế được?



      Lời này mà ra, ấy dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn tôi chứ?



      Tôi cười xấu xa, thuận miệng thêu dệt câu chuyện xưa thối nát tầm thường.



      Sau đó, tôi phát tôi bị ấy lừa, ấy cũng phải là bé nhu nhược như vậy.



      Nếu để cho ấy rời như vậy, từ nay về sau nhất định ấy nhượng bộ với tôi, vô cùng đau nhức?



      May mắn tôi bắt được ấy.



      Sau đó....



      Tôi vươn tay che mặt, khuôn mặt có chút nóng lên, nghĩ tới cảm giác mất hồn vừa rồi ở trong cơ thể , tôi hé môi, trong cổ họng lặng lẽ phát ra tiếng rên rỉ.



      Tôi đúng là điên rồi.



      *



      Suýt nữa chết vì hấp dẫn.



      Tôi mở khóa cong, nhìn đáng thương co thành cụm đất. Bây giờ biết sợ hãi rồi? A, bé cưng, đấu với , em còn kém xa.



      Tôi nhìn rương đồ này, nghĩ dùng những vật này người có cảnh tượng gì? Nhất định khiến người khác hưng phấn. cần thương xót , vốn muốn dùng những đồ này người tôi.



      Đột nhiên lại khóc ồ lên. Thân thể nho run rẩy mãnh liệt, khóc lớn như có ủy khuất rất lớn.



      Tôi nâng mặt lên, trông thấy ánh mắt sợ hãi bất lực tuyệt vọng của .



      mặt đầy vệt nước mắt.



      Đột nhiên tôi cảm thấy có cảm giác khác thường sinh sôi trong lòng.



      thể nào giải thích được tâm tình của mình, tôi quyết định bỏ qua cho .



      Tôi mang đến phòng tắm rửa thân chật vật của tôi và , đôi mắt to ngập nước và cái mũi đỏ bừng của làm tôi bật cười.



      Tôi với , tôi tra tấn .



      Ánh mắt đột nhiên sáng lên, giống như bị tuyên án tử hình lại đột nhiên nhận được đại xá.



      Hành động kế tiếp của khiến tôi hoàn toàn ngây người, đột nhiên nghiêng người hôn lên đôi môi tôi.



      Nụ hôn này nhè ngắn ngủi, hoàn toàn thể so sánh nụ hôn nóng bỏng của tôi và lúc kích tình, càng kém kích thích hơn nụ hôn khiêu khích của , thế nhưng nụ hôn này khiến lòng tôi như bị đánh cái, sau đó đập mạnh lên mà trước nay chưa từng có, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dồn dập.



      Tôi vẫn cho rằng ấy là người làm thức tỉnh dục vọng của tôi.



      Nhưng mà đến bây giờ tôi vẫn biết đây là vì cái gì tôi sống uổng phí hai mươi năm rồi.



      cúi đầu, tôi nhịn được khẽ sờ lên môi mình.



      À, ra tôi ấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :