1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 62: Thú dữ


      Edit: nhuandong




      Ngay cả giầy tôi cũng kịp , bị Nhiếp Duy Dương ôm đến ngồi lên bàn bên cạnh suối phun Mỹ nhân ngư trong hoa viên. Bên cạnh cây tùng to lớn cùng với hoa lan vượt qua cái rét của mùa đông chờ hạ đến, vừa nhú ra những phiến lá mới xanh um tươi tốt, nụ hoa màu nhạt trong bóng đêm thoạt nhìn như phát sáng.



      Tôi ghé vào cần cổ , cúi đầu hít lấy mùi của , hỏi: "Mẹ em và chú Nhiếp sao rồi? Mẹ sao?"



      "Bọn họ cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi rồi." Giọng mang theo chút cười khổ: "Nếu dì ấy phải là mẹ em, chuyện dễ giải quyết hơn nhiều. Lúc này mới nhìn ra hai người đúng là mẹ con, đều kiên trì cố chấp giống nhau.



      khuyên được? Tôi ngẩng đầu vẻ mặt đau khổ nhìn . bật cười: "Khuôn mặt nhăn lại như da cún rồi kìa. Đừng lo lắng, dì cũng kịch liệt phản đối như lúc đầu nữa. Phương thức công khai quá tệ, cũng nên cho dì ấy chút thời gian tiếp nhận."



      Tôi tò mò: " gì với mẹ vậy?"



      Nhiếp Duy Dương lại quay đầu sang chỗ khác, mặt ra vẻ tự nhiên, than : "Tin tưởng , bé cưng, người đàn ông muốn lấy được tán thành của mẹ người phụ nữ của ta, từ xưa đến nay đều có cách nào giống cách nào. Cho nên đừng hỏi ."



      Tôi mở to mắt, nhịn được vui vẻ: "Dỗ ngon dỗ ngọt? Xu nịnh vuốt đuôi ngựa?" Với tính cách của đúng là hi sinh lớn.



      "Còn chưa đến mức ấy." trừng tôi, bắt lấy ngón tay tôi cắn cái: "Còn cười, có lương tâm."



      Tôi cười trốn tránh, tay khẽ vuốt lông mi , dịu dàng hỏi: "Có mệt ? Bận rộn cả ngày trở về lại cũng thể nghỉ ngơi."



      Đôi mắt đen nhánh của chăm chú nhìn tôi, rồi sau đó siết chặt cánh tay, gác cằm vai tôi: "Tô Tô, em còn nhìn như vậy nữa chúng ta có cách nào tiếp tục chuyện nữa đâu đấy. rất sẵn lòng "mệt mỏi" hơn nữa."



      Tôi cúi đầu cười, dám động đậy nữa. Tôi cũng vô cùng nhớ thân thể và kích tình của , ai, đáng tiếc, tình hình hôm nay thích hợp.



      "Còn chuyện ảnh chụp, có phải biết từ lâu rồi đúng ?" Tôi hỏi: "Thứ Bình Bình muốn bán cho chính là cái này?"



      cúi đầu, gật gật: " cho rằng lấy hết về rồi."



      "Lấy về?" Tôi nghi ngờ: " lấy về lúc nào?"



      "Cùng ngày." Tôi nhớ tới đêm đó giường: "Lúc ra ngoài tối đó?"



      "Khi đó bọn họ đưa ảnh chụp và điện thoại của ta đến cho ." liếc tôi cái, nhướng mày cười: "Nhìn em xem, mắt đầy chấm hỏi kìa. tìm người hỗ trợ lấy lại những thứ kia, đối với tống tiền rắc rối nhất là muốn đưa ra cái giá cụ thể mà là vĩnh viễn ngừng quấy rầy. Cho nên từ chối giao dịch với ta sau đó tìm người, lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

      ---luoimantinh.com---

      Ngoan độc. ra người này vô thanh vô tức giải quyết chuyện từ lâu như thú dữ giấu răng nanh, im hơi lặng tiếng qua cắn miếng.



      Tôi nuốt nước miếng: "Vậy sao cho em biết?"



      nhíu mày: " cho em biết? Ảnh chụp này đẹp lắm à? Em xem xong vui vẻ?"



      "Khiến người ta khó chịu." Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: " liên hệ với những người kia như thế nào? Có thể lần này phải Bình Bình mà là những người kia..." Trong lòng còn có chút hi vọng nho , Bình Bình vô tình đến mức ấy với tôi, lần đầu bị nhục mà vẫn muốn cắn mãi buông.



      " , những người kia là bạn của Đào Ý Đường." ngăn cản tôi mở miệng hỏi vấn đề mới, xoa bóp mặt tôi, khóe môi khẽ cong: "Trò chơi vấn đáp đến đây là kết thúc. Bé cưng, những điều này em đừng để ý, lấy ảnh chụp dự bị về. Em chỉ cần cẩn thận chính em là được rồi. Lúc này dời chú ý đến người người đàn ông của em được ?"



      Tháng năm là mùa động tình.



      Lúc rạng sáng rón ra rón rén về phòng, cảm giác mơ mơ màng màng vừa mới ngủ lại bị người đập tỉnh.



      Mở to mắt: "Mẹ?" Nhìn vẻ mặt chuẩn bị đàm phán của mẹ, trong lòng tôi khẽ than tiếng, phải chứ? Mới sáng sớm muốn?



      Cũng may mẹ chỉ bảo tôi xuống tầng ăn sáng. Nhiếp Văn Hàm và Nhiếp Duy Dương cũng ở đây. Bữa sáng vẫn ngon miệng như cũ. Có điều nếu phải tôi đói bụng đến mức lợi hại rồi, bị mẹ ở bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy quả thực là ăn vô.



      Tôi vừa để cái bát xuống, mẹ ngay: "Tô Tô, mẹ muốn nhiều với con. Tự con chọn , con muốn mẹ hay là muốn Nhiếp Duy Dương?"
      Sao vậy? Muốn tôi đoạn tuyệt quan hệ với Nhiếp Duy Dương hay là đoạn tuyệt quan hệ mẹ con? Tôi dở khóc dở cười, đây là cái gì? Kịch Quỳnh Dao? Mỗi lần nhìn thấy tình tiết khóc lóc kêu đạo lý luân thường truyền hình, tôi lại nghĩ, trong kịch người ta muốn giải quyết vấn đề mà biết bắt lấy chỗ trọng yếu hay sao? Ai mà chẳng biết cãi nhau chỉ khiến chuyện trở nên bết bát hơn. Vì sao thể tạm thời nhường nhịn, đợi đến khi tỉnh táo rồi bắt đầu thảo luận?



      Vì vậy tôi thở dài: "Mẹ, địa vị của mẹ trong lòng con giống như mặt trời ban trưa ai có thể tranh được."
      Mẹ bị câu thành ngữ lung tung lộn xộn của tôi chọc cười nhưng sắc mặt nguội chút: "Tô Tô, tin mẹ. Con còn quá , biết đàn ông là cái dạng gì, cứ nắm chặt như vậy làm cho con hối hận cả đời."



      Tôi : "Dạ dạ dạ."



      Mẹ nhíu mày: "Nó lớn hơn con nhiều như vậy, dụ dỗ con phải là dễ như trở bàn tay sao? Con nhìn ảnh chụp này . Con đừng giấu mẹ, nó chỉ là muốn chiếm tiện nghi của con, làm sao có thể tình thích con cơ chứ?"



      Tôi : "Đúng đúng đúng."



      Mẹ nhíu mày: "Con đừng qua loa với mẹ. Mẹ biết con lớn, đến lúc quen bạn trai rồi. Chỉ cần là người tốt mẹ phản đối. Con nhìn xem Felix phải rất tốt hay sao? Sáng sủa thiện lương. Mẹ nhìn ra nó thích con, con suy nghĩ về nó xem sao."



      Tôi : "Được được được." Giương mắt kiểu mở cửa hàng trông thấy người mua nhìn Nhiếp Văn Hàm và Nhiếp Duy Dương từ tầng xuống. Hai người cái gì đó, chắc là trao đổi ý kiến với chuyện tống tiền, dường như Nhiếp Duy Dương nghe được tôi với mẹ cái gì, trừng từ xa xa.



      Tôi le lưỡi, trông thấy Nhiếp Văn Hàm tới bàn ăn, Nhiếp Duy Dương lại xoay người ra cửa, vội vàng đứng lên tới. Ừ, bất luận là tai họa ngầm gì đều phải bóp chết từ trong trứng nước.



      Nghe thấy mẹ gọi ở phía sau: "Tô Tô, quay trở lại!" Sau đó là giọng của Nhiếp Văn Hàm : "A Nguyễn, lúc ngủ dậy thấy cổ đau, em xem chút giúp ."



      Tôi cười, chú Nhiếp cũng có cách của chú nha!



      Ngoài cửa sắt chiếc xe của Mặc Hoàng đợi . thấy tôi ra, đứng lại chờ tôi.



      Tôi đứng trước mặt , cười tủm tỉm: "Em thuận miệng dỗ mẹ em thôi."



      bĩu môi: " biết." Rồi lấy thứ đưa cho tôi từ trong ví: "Đến lúc đó ."



      Tôi nhận lấy nhìn nhìn, là vé xem hội diễn của , sở nhạc thành phố N, ngày mai, bên in mặt nghiêng của , hơn phân nửa khuôn mặt trong bóng tối, chỉ có chỗ gần ánh sáng lên ràng, lông mày dài khẽ cong, đôi mắt nhắm lại. Ánh mắt kia chính là câu hồn đoạt phách.



      "Tai họa, tai họa." Tôi lắc đầu cười, lại nhịn được khẽ hôn lên chân dung kia. Tấm ảnh này chụp cực đẹp: " phải cho em theo diễn, sợ phân tâm sao?"



      " bắt em đến trước khi diễn, thấy em mới có thể phân tâm." khom lưng dán môi lên trán tôi, rồi xoay người lên xe.



      Đáng như vậy.



      Đáng như thế.
      Hale205Trúc Chi thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 63: Điều kiện


      Editor: nhuandong




      Bởi vì sáng sớm đuổi theo Nhiếp Duy Dương ra ngoài nên mẹ tức giận với tôi, vào phòng ngủ, chịu chuyện với tôi, dáng vẻ "có nó có mẹ, có mẹ có nó". Tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Nếu tôi và mẹ giận thèm nhìn mặt nhau , để xem là mẹ phiền não nhiều hay là tôi phiền não nhiều? phải tôi có lương tâm, ở đời này nào có con cái cha mẹ bằng tình thương của cha mẹ đối với con cái?



      Tôi buông Nhiếp Duy Dương, cũng khiến mẹ phải đau lòng. Quyết định phải giải thích cho mẹ mềm lòng, vì vậy ở đây nổi nóng tự đòi mất mặt, vào phòng khách ngồi cùng Nhiếp Văn Hàm chờ điện thoại vậy.



      Đợi điện thoại tống tiền.



      Khó có khi ngồi cùng chỗ với Nhiếp Văn Hàm. Ban đầu chúng tôi gì, về sau Nhiếp Văn Hàm phá tan: "Tô Tô, chú chăm sóc thằng bé Duy Dương này tốt, tính tình hơi sai lệch, cháu khoan dung cho nó."



      Tôi cười: "Chú Nhiếp, hai ngày nay mẹ cháu nổi nóng, đều là nhảm, chú cũng tha thứ cho mẹ nhé."



      Nhiếp Văn Hàm bật cười, mấy nếp nhăn mặt, khóe mắt xuất khi cười, rất có hương vị hiền lành: "Chú hiểu. Tô Tô, cháu là bé ngoan."



      Tôi ngượng ngùng cười, khoan dung như vậy? Lên giường trước hôn nhân, giấu giếm mọi người, lại còn là bé ngoan?



      Tôi thở ra, cảm thấy căn phòng này có cảm giác gia đình.



      Đợi cả ngày thấy điện thoại tới, đến tối đêm lại có khách vào cửa.



      "Felix?" Tôi mở cửa cho vào.



      "A Nhiếp còn chưa về?" cười cười với tôi, bắt chuyện với người vừa xuất : "Chú Nhiếp, có gì cần cháu hỗ trợ ?"



      Nào có chuyện gì cần giúp đỡ chứ, ngoài việc mẹ nhìn thấy ảnh chụp biết chuyện tôi và Nhiếp Duy Dương còn tức giận, mọi người cũng vô cùng bình tĩnh đối với chuyện tống tiền này. là quả thực mức cầu nhiều lắm, hai là chắc Bình Bình cũng coi như chuyện này là chuyện loạn luân nên mới tống tiền. thực tế tôi và Nhiếp Duy Dương hề có quan hệ huyết thống, cùng lắm cũng chỉ có thể tranh chấp của con cái thôi, mọi người thấy từ lâu nhưng thể trách.



      Nhưng ảnh chụp này nhất định phải lấy về, nghiệp biểu diễn của Nhiếp Duy Dương mới bắt đầu, nếu ảnh chụp bất nhã như vậy ra ánh sáng mang đến thương tổn cho . thể để nổi lên dù là chút nguy hiểm. Tôi biết thích nghề nghiệp này của mình như thế nào.



      Huống hồ ảnh này chụp xấu như vậy, nhất định phải lấy về tiêu hủy toàn bộ.

      ---luoimantinh.com---

      Mẹ ở tầng nghe thấy tiếng, xuống tầng nhìn thấy Felix, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười kéo Felix chuyện.



      "Tô Tô bị dì làm hư rồi." Mẹ bóc cam đưa vào trong tay Felix, miệng cằn nhằn: "Đừng thấy nó thích cười, tính tình còn chưa trưởng thành đâu. Dì , từ nay về sau tìm bạn trai nhất định phải tìm người ôn hòa hiền hậu, tính tình tốt, hai người mới có thể đến cuối đời với nhau..."



      Gì vậy, mẹ ngồi đối diện với Felix, mí mắt cũng thèm nâng, liếc về phía tôi nhưng sao lời ràng lại là cho tôi nghe chứ?



      Tôi và Nhiếp Văn Hàm liếc mắt nhìn nhau, ông lắc đầu cười: " có Felix ở đây, chú đến công ty chút, về ngay." Rồi đứng dậy.



      Mẹ còn : "Felix, dì thấy tính tình cháu rất tốt."



      Tôi uống ngụm nước suýt nữa phun ra, trời ơi, cái này cũng quá trực tiếp rồi? Huống hồ tôi và Nhiếp Duy Dương có cả cái loại ảnh kia, ngài còn biết xấu hổ đẩy mạnh tiêu thụ nữa, đúng là bắt nạt người thành ?



      Nhìn lại mẹ vẻ mặt căm giận, cũng phải bộ dạng mưu cầu danh lợi đẩy mạnh tiêu thụ. Tôi cười, hiểu , tại mẹ tìm quân cứu viện. Tôi và Nhiếp Duy Dương cùng buông, Nhiếp Văn Hàm mặt ngoài trung lập nhưng ra là ủng hộ. Mẹ mình ai giúp, trông thấy Felix tám phần là muốn có người ủng hộ bà, thuyết phục tôi bỏ Nhiếp Duy Dương trước, dù thế nào cũng đều tốt.



      "Thằng bé Duy Dương kia ngoại trừ trầm chút những thứ khác đều tốt." Mẹ thở dài, nghiêng mắt nhìn tôi: "Tính tình cũng trưởng thành, cháu biết chứ, dì nhìn thấy ảnh này, là kinh hồn táng đảm... Cái này bảo dì sao yên tâm được chứ? Thời gian qua , va chạm với nhau, nó sao có thể vui vẻ?"



      Tôi khẽ cười, suy nghĩ của mẹ lúc này chính là tâm trạng lúc trước khi tôi đến Brussles. Sợ bị thương cho nên trốn tránh, dám tranh giành. Chính xác là có đau khổ và thương tổn nhưng tôi nhớ tới thay đổi của , nhiệt tình và lãng mạn dung túng săn sóc của , a, may mắn tôi suy nghĩ cẩn thận sớm chút, nếu tôi bỏ qua những điều tốt đẹp này. Khuôn mặt u của thể biến mất trong sớm chiều nhưng bây giờ hiệu quả rệt, tôi tràn ngập lòng tin.



      Cuối cùng Felix hiểu chuyện gì xảy ra, liếc tôi cái, tôi làm động tác vô lực với . cười rộ lên, với mẹ: "Dì Nhiếp à, con cháu đều có cái phúc của con cháu, dì đừng quá lo lắng."



      Mẹ thở dài: "Nếu Tô Tô tìm người giống như cháu dì mới lo lắng."



      Khi Nhiếp Duy Dương vào nhà nghe câu này. Mẹ trông thấy , lập tức khép hờ mắt, giả vờ như phát ra. Tôi bật cười. Hình như có đôi khi, người càng lớn càng biết làm ít hành động giống trẻ con.



      Hai hàng lông mày của Nhiếp Duy Dương nhanh chóng nhíu lại, rồi lại khôi phục lại thái độ bình thường, hỏi: "Felix? Tôi còn tưởng Đào Ý Đường đến."



      Felix : " ấy có việc quấn thân. A Nhiếp, Đào tìm được ta."



      Nhiếp Duy Dương nhíu mày: "Suốt cả ngày đêm, tôi còn tưởng rằng ta có thể tìm ngay ra được chứ."



      Tôi hỏi: "Tìm ai? Bình Bình? Đào Ý Đường phải là bác sĩ hay sao? Kiêm cả chức trinh sát?"



      "Đừng có đoán mò." Nhiếp Duy Dương cong cong khóe môi, vỗ vỗ đầu tôi, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh tôi: "Cũng phải là phim, nào có toàn năng như vậy. Là ta có bạn bè. có điện thoại gọi đến?"



      Tôi lắc đầu, chuông điện thoại vang lên ngay, chúng tôi lập tức nhìn sang, màn hình là mã số điện thoại lạ.



      Nhiếp Duy Dương vươn tay bắt điện thoại.



      "Là tôi." Giọng nặng nề lạnh lùng: "Quả nhiên là , đúng là chưa từ bỏ ý định."



      Quả nhiên là Bình Bình. Tôi trừng to mắt theo dõi , mẹ cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nữa, nâng mắt lên nhìn .



      " chuẩn bị theo giá tiền đưa ra, khi nào đưa cho ? Ừ," Tôi đưa giấy ghi chép qua, Nhiếp Duy Dương ghi địa chỉ: "Tôi hi vọng tất cả ảnh chụp và phim... Còn có điều kiện?"



      Bút trong tay dừng lại, mày rậm dựng đứng: " được. Tôi đồng ý."



      Điều kiện gì? từ chối dứt khoát như vậy? Tôi nhìn , sợ tính tình của làm hỏng cuộc đàm phán, vội vàng ra hiệu ôn hòa thương lượng chút. Ánh mắt của lướt qua tôi, vẫn với microphone: " được."



      Tôi sốt ruột ra hiệu cho , lại thấy dường như bên kia cúp, Nhiếp Duy Dương đặt ống nghe về, liếc tôi cái, .



      Tôi sốt ruột: "Có chuyện gì vậy? Điều kiện gì?"
      Hale205, Dung Nguyễn 1995Trúc Chi thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 64: Dụ dỗ


      Editor: nhuandong




      Ba người sáu con mắt toàn bộ chăm chú nhìn vào mặt Nhiếp Duy Dương.



      Dường như muốn nhưng hiển nhiên cũng được, trầm mặt : " ta muốn mình Tô Tô đến giao dịch với ta."



      Mẹ kêu lên đầu tiên: " được! Rất nguy hiểm, làm sao có thể để cho Tô Tô ?"



      Tôi sững sờ, bảo tôi , vì sao?



      Tôi : "Có phải ta cảm thấy em có tính uy hiếp? Em cũng được thôi, dù sao ta cũng chỉ là làm công đọc sách bình thường, còn có thể làm gì em?"



      Felix ngẩng đầu : "Cái gì?"



      Nhiếp Duy Dương lướt mắt nhìn qua ta. Felix nữa.



      Tôi hiểu làm sao, khi nào hai người bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình rồi chứ?



      Nhìn chằm chằm vào Nhiếp Duy Dương: " giấu em cái gì?"



      Vẻ mặt tự nhiên: " có, đừng đoán linh tinh, đợi ta liên lạc lại với ta để ."



      Nếu biết có thói quen khi dối ánh mắt liền thoáng lướt qua đúng là bị giọng của lừa gạt.



      Hận nhất lừa tôi, quản có ý tốt hay là ác ý khỉ gió gì. Tôi đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Felix, điềm đạm cười với : "Felix, cho em biết."



      Ánh mắt Nhiếp Duy Dương lia tới, Felix giật mình: " vô tội."



      Còn : "A Nhiếp, cho Tô Tô cũng tốt, có thể trong lòng ấy cũng biết trước rồi."



      Nhiếp Duy Dương suy nghĩ chút: "Được."



      Tôi thấy giải quyết được, lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại.



      Nhiếp Duy Dương : " ta là sinh viên làm thêm nhưng cũng bình thường gì. Loại chuyện này ta chỉ làm lần mà là kẻ tái phạm."



      "A?" Tôi ngốc rồi.



      Nhiếp Duy Dương liếc qua tôi: "Cho nên mới ngay từ đầu ta tìm đến em có mưu đồ khác. ta luẩn quẩn trong đám sinh viên du học tìm kiếm người nhìn qua điều kiện tương đối khá, sau đó tiếp cận, xác định mục tiêu, lừa đảo hoặc tống tiền. Chúng ta phải là người đầu tiên."



      Felix lại tiếp: " ta vẫn luôn đưa ra cái mức hợp lý. Bạn Đào gần như ta chưa từng thất thủ, giá tiền luôn vừa vặn khiến cho người ta có thể chấp nhận. Mọi người cũng chọn dàn xếp ổn thỏa nhưng lần này đụng phải A Nhiếp, tính tình của cậu ấy..." Felix cười: " ta cũng quá may mắn."



      Hóa ra là như vậy. Tôi cúi đầu im lặng. ra lúc vừa mới gặp Bình Bình, ta dùng ánh mắt nhìn dê béo để nhìn tôi.



      Nhiếp Văn Hàm trở về, Felix cáo từ. lại lần những chuyện xảy ra với Nhiếp Văn Hàm, lần này mẹ và cha con nhà họ Nhiếp đều đứng ở chiến tuyến, kiên quyết đồng ý để cho tôi giao dịch. Số điện thoại kia gọi xong quả nhiên là liên lạc được, chỉ có thể đợi Bình Bình liên lạc lại.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi trở về phòng, trằn trọc đến nửa đêm cũng ngủ được, dứt khoát xuống giường, rón ra rón rén ra cửa.



      Lẳng lặng đứng trong hành lang tối đen, rất xa bên kia là gian phòng của mẹ và Nhiếp Văn Hàm, yên tĩnh lặng lẽ, dưới cửa chút ánh sáng hắt ra. Lúc này, sau thời gian cả ngày lo lắng khẳng định là ngủ say.



      Dưới cửa phòng Nhiếp Duy Dương có chút ánh sáng hắt ra.



      nhàng vặn nắm cửa phòng , cửa mở đường , ánh sáng hắt ra, tôi nhìn thấy tập trung ngồi đọc chồng nhạc phổ dày đặt bàn.



      Chắc là bài biểu diễn vào mấy ngày sau của .



      quay đầu lại nhìn thấy tôi, khẽ nhếch bên lông mi, mắt nổi lên vui vẻ, ngoắc ngoắc ngón tay với tôi.



      Tôi nhàng đóng chặt cửa, qua, quen thuộc ngồi đùi , lật qua lật lại nhạc phổ, mặt là vẻ cực kỳ nghiêm túc.



      rất xem trọng nghiệp của .



      Tôi rũ mắt: "Bài biểu diễn của chuẩn bị như thế nào rồi?"



      "Chỉ cần có giấc ngủ ngon là có thể hoàn mỹ sân khấu." mỉm cười, ngón tay dài chơi đùa vỗ về gáy non mềm của tôi: " ngủ được?"



      Tôi thở dài: "Cảm giác mình như con ngốc, duyên cớ mời người tới rước lấy phiền toái."



      "Ừ." nghiêm trang gật đầu: " tự kiểm điểm, quản tốt."



      Tôi uể oải đầy mình "phụt" tiếng bật cười, người này, nên ác liệt hay săn sóc đây?



      Ngón tay chạy dọc theo đường cong khuôn mặt , ánh mắt mang theo chút vui vẻ sáng ngời nhìn tôi. Tôi cười: "Ánh mắt của như ... 'Đến phi lễ với , nhanh lên nhanh lên.' "



      cũng than cười thành tiếng, ngón tay vuốt ve da thịt gương mặt tôi, môi cúi xuống hôn lên cổ tôi: "Trêu chọc hả? Hả? nhịn đủ lâu rồi, bây giờ châm lửa đấy."



      Tôi vươn người đón ý hùa theo môi , hai tay vòng qua vai , tay xoa cắm sâu vào trong tóc , tay trượt vào trong cổ áo sơ mi của , đầu ngón tay nhàng vẽ vòng tròn ở giữa cột sống, cười: "Châm lửa như thế nào? Như vậy?"



      Hai vai khẽ run rẩy, kêu lên tiếng đau đớn, hai tay dùng sức ghìm chặt tôi, cái hôn cổ biến thành hung hăng mút liếm cắn, hơn nữa đường xuống.



      Tôi khẽ rên rỉ, nụ hôn của nóng bỏng lại hơi lạnh, mềm mại mà mạnh mẽ, gieo hạt giống dục vọng xuống, nhiệt độ làn da tăng lên, thân thể quen thuộc rung động di chuyển.



      Cơ thể của tôi ngứa, ngón tay ngứa, hàm răng cũng ngứa, vì vậy tôi dùng để gãi ngứa, vặn vẹo thân thể ma sát , mở rộng mười ngón tay vuốt ve , vừa mở miệng khẽ cắn lỗ tai . khẽ hít vào, nhào vào tôi, hơi thở chạm vào da trở nên nóng rực, cuối cùng kiềm nén được ôm lấy tôi lăn lên giường đơn.



      Khi tiến vào, môi liên tục hôn lên gương mặt tôi, thấp giọng cười thán: "Mèo hoang , sao lại cảm thấy em cố ý dụ dỗ trong nhà vậy?"



      Tôi cắn cằm mạnh: "Ai bảo được tiện nghi còn khoe mẽ."



      Hai tay tôi vuốt ve bóng lưng thon dài qua tầng áo từ sau vai trong kích tình. Cảm xúc rất tốt, cơ thể phập phồng theo những động tác tạo thành những đường cong mê người, uốn cong trong tay như thể ôm lấy toàn thế giới.



      "Đừng ngừng..." , đôi mắt mê ly, khuôn mặt có chút mồ hôi ẩm ướt, giọng khàn khàn: "Đừng ngừng, vuốt ve ... Bé cưng, khiến cho chết trong lòng bàn tay em !"



      Hạt giống dục vọng nẩy mầm xanh dưới làn da, chăm chú trói chặt tôi, tôi bấu víu khẩn trương, rên rỉ khẩn cầu hôn tôi, xâm nhập tôi, cuối cùng lên tới đỉnh điểm.



      Thở dốc đều đều, tôi mở vòng tay lưng tôi, muốn xuống giường.



      kéo tôi lại, nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ : "Cho ôm."



      Tôi đập tay , cười: "Ôm đến sáng mai, chờ mẹ em tới bắt gian tại giường?"



      nhắm mắt lại thoáng nhăn mày, lẩm bẩm: "Chờ đến khi hết bận biểu diễn nhất định phải lập tức giải quyết chuyện này." Cuối cùng buông tay tôi ra.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi tắt đèn cho , trở lại phòng mình. Dọn dẹp sạch trong phòng tắm, mặc quần jean, mặc lại áo khoác, cầm lấy điện thoại, chậm rãi mở cửa. Đứng hồi lâu ở hành lang, xác định có người thức, nhàng xuống tầng. Nhiếp Văn Hàm chuẩn bị vali tiền để ở góc trong phòng khách, tôi ôm nó ra, cố gắng tạo tiếng động, mở cửa chính ra ngoài.



      Bên ngoài sắc trời . Sáng sớm khí trong lành. Tôi nhìn điện thoại, 4h50 phút, cách thời gian hẹn Bình Bình gửi qua tin nhắn cho tôi còn tiếng mười phút, cũng đủ để tôi tới đó.
      Hale205, Dung Nguyễn 1995Trúc Chi thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 65: Đánh cuộc


      Editor: nhuandong




      Khi Bình Bình gửi tin nhắn qua điện thoại cho tôi, tôi vô cùng hoảng sợ.



      Bản năng muốn tin này cho những người khác, nghĩ nghĩ, lại đổi chủ ý.



      Bọn họ xử lý như thế nào đây? Bọn họ tuyệt đối đồng ý để cho tôi mình giao dịch với Bình Bình. Mà Bình Bình chỉ có tôi ta mới đưa ảnh chụp và phim ra, nếu ta thà rằng để ảnh chụp công khai.



      Nếu như cho bọn họ có lẽ Nhiếp Văn Hàm trả giá cao hơn để mua thứ đó về, mà Nhiếp Duy Dương, cái tên tính khí ngang ngược này khẳng định ngại dùng thủ đoạn khi ở Brussles, chắc chắn lần này mạnh mẽ lấy mấy thứ đó từ chỗ Bình Bình.



      Đây là hai phương pháp có kết quả tốt nhất, cho dù bọn họ thành công ngăn cản Bình Bình, lấy lại đồ nhưng tôi vẫn thể yên tâm.



      Bởi vì cho dù như vậy cũng khẳng định Bình Bình giao tất cả ảnh dự phòng ra .



      Nếu Bình Bình là kẻ phạm tội nhiều lần, hiển nhiên ta có rất nhiều đề phòng. Chuyện lần trước chứng minh. Nhiếp Duy Dương cho rằng lấy được hết nhưng trong tay Bình Bình vẫn có cái dự phòng.



      Tôi muốn từ nay về sau phải luôn luôn lo lắng ảnh hưởng đến nghiệp của Nhiếp Duy Dương.



      Vì vậy tôi quyết định tự mình , chừng có lẽ tôi có cơ hội lấy được hết.



      Nửa giờ ngồi taxi qua nội thành đến giao lộ phía tây, từ giao lộ lại mười phút, hai bên đường nhìn thấy cửa hàng nhà dân, chỉ có tòa nhà u ám lẳng lặng nằm giữa bình minh. con đường màu xám kéo đến chân trời, đường có người đường dù chỉ .



      Tôi xuống xe dưới ánh mắt kỳ lạ của bác tài, đến trước tòa nhà.



      Nghe nơi này là của người mới lập nghiệp muốn xây khuôn viên, xây đến nửa, biết vì nguyên nhân gì mà gặp trở ngại. Dưới ánh sáng nhạt của bình minh chỉ thấy tòa nhà có cánh cửa. Cửa lớn màu đen như quái thú.



      Tôi gửi tin nhắn: Tôi đến.



      Điện thoại lập tức vang lên. Tôi bắt máy, nghe được giọng của Bình Bình: "Tôi nhìn thấy rồi. Căn phòng bên tay phải , tầng hai."



      Tòa nhà chưa xây xong yên tĩnh khác thường, tràn đầy bụi bẩn, mặt đất là xi măng thô ráp, khắp nơi đều là vật liệu xây dựng vất tán loạn. Bậc thang có lan can, tôi dựa vào bên tường giẫm lên cầu thang hơi nghiêng lên tầng hai.



      Vừa lên tầng hai cảm thấy rộng rãi hơn. Bên tường là dãy cửa sổ lớn sát đất. Ánh sáng bình minh trở nên sáng hơn, chiếu vào qua khung cửa sổ. Bình Bình đứng cạnh cửa sổ.



      "Tô Tô." ta cười, lại còn có thể mỉm cười với tôi như trước đây: " lâu gặp."



      ta đến gần tôi hai bước, tôi thấy ta. đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo ngắn tay màu xanh đuôi áo hơi bẩn và quần jean, khuôn mặt vẫn thanh tú như trước, chỉ là ngậm điếu thuốc nơi khóe môi.



      " lâu thấy. Tôi muốn chúng ta gặp lại qua kiểu này." Tôi , nhìn mắt ta: "Dường như lần trước gặp mặt còn dẫn tôi ngắm cảnh ở Brussles."



      Bình Bình tỏ vẻ giật mình: "A, lúc đó à, tôi bề bộn nghĩ nên vì ảnh kia mà lấy của các người bao nhiêu tiền ."



      Tôi mỉm cười: "Lúc ấy tôi suy nghĩ làm thế nào để đáp lại người bạn nhiệt tình sảng khoái này."



      "Haiz," ta trào phúng: "Muốn dùng dịu dàng để tiến công sao? Đừng như thế, chắc biết nghề nghiệp của tôi, đừng giả vờ còn coi tôi là bạn nữa... Giao dịch xong, chúng ta còn liên quan gì."



      ta nghiêng đầu vươn ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, từ bên kia có thể nhìn thấy đường cái: " thể rất có can đảm, có người theo tới."



      Tôi : "Tôi biết là có lý do gì để hại tôi, có gì phải sợ. Huống chi, cũng chỉ là đứa con , cùng lắm hơn tôi hai tuổi."



      Bình Bình ngửa đầu: "Tiếp đó phải muốn , 'Tôi biết bất đắc dĩ'...A?"



      Tôi chăm chú nhìn mắt ta, mỉm cười: " đúng thế sao?"



      Bình Bình thu lại nụ cười: "Người giống như mười ngón tay dính tí nước hiểu được. Chúng ta đừng có lãng phí thời gian nữa, đưa vali cho tôi."



      Tôi nhúc nhích: "Bình Bình, cũng biết, ảnh chụp này có lực uy hiếp đối với chúng tôi như nghĩ? Căn bản tôi và Nhiếp Duy Dương có quan hệ máu mủ, chẳng qua mẹ tôi gả cho cha ấy mà thôi."



      Bình Bình thoáng ngây ngốc, tin tưởng: "Lời dối thấp kém. Nếu như vậy, vì sao Nhiếp Duy Dương còn tìm người đến chỗ tôi cướp đồ? Tại sao phải đến đây giao dịch với tôi?" Lúc lời này, mặt ta lên căm hận.



      Xem ra những người Nhiếp Duy Dương tìm kia tuyệt đối hề dịu dàng với ta.



      Tôi thẳng thắn: "Tôi lo ảnh này gây ảnh hưởng tốt đến nghiệp của Nhiếp Duy Dương. Tôi muốn liều lĩnh ở đây mà để lại nguy hiểm. Lại ảnh này nhìn đẹp chút nào, có đúng ? Cho dù ai cũng chẳng muốn để cho mấy hình ảnh như vậy lưu lạc ở bên ngoài. Hơn nữa," Tôi nhìn mắt ta: "Nếu tôi đến, tôi lo lắng chú Nhiếp hoặc Nhiếp Duy Dương tới tìm , cũng có thể làm thương tổn đến ."



      Bình Bình cười nhạo: " giả mù sa mưa hay là ngu xuẩn vậy? Đến lúc này còn lo lắng xúc phạm tới tôi, đúng là biết thế gian hiểm ác thế nào."



      Tôi thản nhiên nhìn ta: "Cuộc sống tôi trải qua yên bình, đúng là quen coi bạn là địch. Có lẽ ngu xuẩn, nhưng cũng phải là giả vờ. Trong lòng tôi nghĩ như vậy nên mới thế, ít nhiều cũng hiểu tính cách của tôi, đúng ? Tôi chỉ cho rằng chuyện này cần dữ dội như vậy mà vẫn có thể giải quyết."
      ta im lặng, sau đó dường như nhớ tới cái gì thoáng mỉm cười: "Chính xác, cho tôi thấy đứa lòng dạ ngu ngốc nhất."



      Tôi nhìn ta mỉm cười, than : "Bình Bình, tôi biết nếu có lựa chọn làm như vậy. Áo tôi tặng , mặc vừa chứ?"



      Đột nhiên ta ném thuốc lá xuống đất, giẫm giẫm, giọng điệu nguội lạnh: "Câm miệng."



      Tôi để ý tới ta, lên phía trước bước, đặt vali xách tay lên khối bê tông: "Bình Bình, đây là số tiền muốn." Tôi nhìn ta: "Nhưng tôi muốn đưa nó cho ."



      ta hơi kinh ngạc nhìn tôi. Tôi lấy từ trong túi tiền ra cái thẻ, đặt ở bên cạnh : "Đây là tiền riêng mà tôi cất giữ, mật mã ghi ở bên cạnh rồi, cũng chênh lệch với số tiền trong va li. Nhưng số tiền này phải là tống tiền có được mà là bạn đưa cho ."



      Khuôn mặt Bình Bình hơi chấn động, mắt nhìn tôi.



      Tôi chăm chú nhìn ta: "Tôi có năng lực quản trước kia như thế nào, từ nay về sau ra sao, tôi chỉ hi vọng lúc này, giữa chúng ta phải như vậy. Lúc này cần phải bắt mình làm chuyện như vậy. Nếu như muốn lấy cái va li này, nhất định phải đưa ảnh chụp và phim cho tôi trước, bởi vì đây là giao dịch. Nếu như cầm tấm thẻ nảy, có thể đưa ảnh và phim cho tôi, cũng có thể đưa bởi vì đây phải là tống tiền cũng phải là giao dịch mà là tôi tặng. Còn nếu vẫn đưa ảnh và phim cho tôi, tôi cảm ơn ."



      Lạt mềm buộc chặt. Tôi đánh cuộc ván, đánh cuộc tôi dùng tình cảm làm cảm động ta có thể lấy được ảnh và phim.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi lui ra phía sau bước: "Tự chọn ." Trong lòng bàn tay nắm chặt lại, hơi ướt mồ hôi.



      Tôi là người có lòng hướng thiện, nếu như có thể lựa chọn, mọi người chọn làm bẩn tạy.



      Tôi cá là người phải là cỏ cây, sau khi ta lựa chọn vẫn đưa ảnh chụp và phim đưa cho tôi, toàn bộ.



      Nếu tôi cược sai? Tôi để tay vào trong túi, cầm cái lọ "Trợ tim hiệu quả nhanh" kia, dùng sức mạnh. Tôi cũng muốn lấy về.
      Hale205, Dung Nguyễn 1995Trúc Chi thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 66: Trốn tránh


      Editor: nhuandong




      Sau khi đứng yên hồi lâu, mặt ta đột nhiên ra nụ cười hơi mờ mịt: " là người kỳ lạ. Trực tiếp, hơn nữa... để cho người ta có chút nghi ngờ, tuy biết như vậy là rất ngu xuẩn."



      ta cầm bọc giấy mặt đất bên cạnh lên, lên phía trước, đứng trước khối bê tông, đặt bọc giấy ở chính giữa, cười: "Đáng tiếc, tôi dễ dàng bị lay động như vậy. Ảnh muốn, còn có phim đều ở đây."



      ta duỗi tay về phía vali: "Chỉ là giao dịch."



      Thua cuộc! Tôi nghĩ. Như vậy việc tống tiền vẫn thể xác định chấm dứt hay chưa, mục đích tôi tới hoàn toàn đạt được.



      chẳng lẽ phải dùng thủ đoạn cứng rắn để ép hỏi?



      Bình Bình cầm vali rồi đứng tại chỗ, xoay người rời . Tôi nín thở nhìn ta, gì.



      ta lẳng lặng nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên : "Lúc ngã giá với Nhiếp Duy Dương tôi con số hề ít bởi vì tôi muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện ở đây. Tôi ngờ lại gặp ."



      ta muốn cái gì? Tôi cẩn thận ngậm miệng.



      Bình Bình khép hờ mắt: " ngờ ta chịu bàn điều kiện. ta tìm những người kia, cũng hề lưu tình. Tôi cam lòng, cũng muốn báo thù ta cho nên gửi ảnh chụp đến nhà các người. Chuyện vừa xảy ra, , tôi cũng hơi khiếp đảm cho nên chỉ đồng ý cho đến giao dịch. Bây giờ tôi cũng muốn còn liên quan đến các ."



      ta vươn tay cởi dây chuyền cổ xuống, hộp giống như hộp đựng chân dung, mở ra, bên trong chứa cái thẻ nhớ. ta nhìn nhìn hộp trong tay, lại giương mắt nhìn tôi, trong mắt hơi mê mang ôn hòa: "Muốn giữ lại cho mình nhưng nên giao cho ... thấy ngu ngốc như vậy... Hi vọng từ nay về sau vĩnh viễn gặp lại."



      ta giấu là tài tình. Trong tim tôi nhảy thình thịch, cám ơn trời đất.



      Bình Bình định ném cái hộp qua cho tôi, tôi muốn nhận, đột nhiên ta sửng sốt chút, mặt lên vẻ căm hận: "Tôi gần như tin tưởng , suýt chút nữa làm việc ngốc nghếch."



      ta thu tay lại, siết chặt cái hộp lại trong tay.



      Tôi sửng sốt, lập tức nghe thấy tiếng chân lên tầng, đáng chết! Vì sao hết lần này đến lần khác đều đúng lúc này?



      Bình Bình xoay người định chạy về phía bên kia, trong lòng tôi sốt ruột, từ phía sau lưng chạy tới, bắt lấy cánh tay ta, tay nắm được cái hộp . ta đề phòng, bị tôi cướp lấy cái hộp vào tay.



      Bình Bình chửi tiếng, quay lại tát mạnh cái vào bên tai tôi, lại duỗi tay cướp lại hộp .



      Tôi sống đến mười chín tuổi, cho tới bây giờ chưa từng bị ai tát, cuối cùng cũng được nếm cảm giác bị người đánh là như thế nào. Mặt nóng lên đầu muốn ngất, trong lòng như lửa cháy lại lựa chọn buông tay, hai tay nắm chặt, bảo vệ cái hộp chặt, cho ta cướp được.



      "Tô Tô!" Tôi nghe được giọng quen thuộc, giọng kia như tấm gỗ đập mặt hồ băng tháng tư, cực lạnh lại rất cứng, lại mang theo tức giận muốn vỡ toang ra.



      Là Nhiếp Duy Dương.



      Bình Bình khẽ nguyền rủa tiếng, buông tha cướp đoạt với tôi, xoay người chạy về phía bên kia. Tôi quay đầu lại, nhìn cái gì, cho đến khi đụng phải lồng ngực quen thuộc, khóe mắt trông thấy hai người đàn ông lạ đuổi theo Bình Bình. đỡ lấy mặt tôi đặt vào trong ngực. Tai tôi nghe thấy tiếng đánh nhau xen lẫn tiếng chửi bới.



      Cánh tay Nhiếp Duy Dương ôm chặt lấy tôi. Tôi bị ôm suýt chút nữa tắt thở, nghe thấy giọng như băng: "Trả lại gấp bội cho ta."



      Sau đó tôi nghe thấy tiếng Bình Bình thét lên.



      Làm sao vậy? Tôi đẩy , muốn nhìn, Nhiếp Duy Dương lại dùng sức, mực ấn đầu tôi buông.



      Cằm chống ở đỉnh đầu tôi, hơi thở phả tóc tôi, mặt tôi chôn trong áo sơ mi của , chóp mũi tràn đầy hơi thở của , tai nghe thấy tiếng tim đập của , vừa vội vừa nhanh, mạnh mà có lực.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi nhớ tới đêm mưa hôm ở Brussles, lo lắng vì đối phương, chúng tôi ôm chặt nhau. Khi đó tim của cũng đập ràng như vậy, thông qua lồng ngực chấn động đến từng góc trong nội tâm tôi.



      Tôi vươn tay nhàng vòng qua lưng .



      Để cho lo lắng rồi.



      Người đàn ông này, lo lắng như vậy cũng chỉ có thể : " cho rằng... gần như... May mắn..." Mấy chữ như vậy, chỉ có tần suất tim đập tiết lộ tâm trạng của .



      "Nhiếp Duy Dương..." Tôi khẽ : "Em lấy hết phim dự trữ của ta rồi, cầm về hết rồi..."



      để ý đến tôi.



      Tôi nghe được tiếng bước chân có trật tự, còn có tiếng kêu, là mẹ tôi: "Trời ơi, Tô Tô, con sao thế? Bị thương ở đâu rồi sao?"



      Nhiếp Duy Dương buông tôi ra. Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ và Nhiếp Văn Hàm tới, phía sau còn có Đào Ý Đường.



      Sắc mặt mẹ trắng bệch, hốc mắt ướt át. Bà chạy lại nắm lấy vai tôi, nhìn tôi từ xuống dưới, run giọng : " sao chứ? sao chứ? Có bị thương ở đâu ?"



      " có" Tôi vội vàng lắc đầu, cố cười muốn cho mẹ yên tâm, nhưng mặt bên trái bị động tác này làm cho đau, kiềm được mà nhíu mày: "Úi!"



      Mẹ nhìn mặt tôi, kinh hô: "Sao lại sưng lên như vậy?"



      " có gì đáng ngại." Tôi nắm lấy tay mẹ, cho mẹ khẩn trương sờ loạn người tôi, giương mắt nhìn bốn phía. Bình Bình và hai người đàn ông kia thấy tung tích. Nhiếp Duy Dương cũng quay đầu lại qua bên tôi, đứng đầu cầu thang gì đó với Đào Ý Đường sau đó cùng xuống tầng.



      Người này! Lúc đầu gọi tiếng, rồi từ đầu đến cuối cũng chịu với tôi câu.



      Tôi lấy mấy thứ khối bê tông lại, đưa túi giấy và cái hộp cho Nhiếp Văn Hàm ở bên cạnh: "Chú Nhiếp, phim ta giấu cũng lấy được rồi, lần này cần lo lắng nữa."



      Nhiếp Văn Hàm cầm đồ, thở dài, vỗ vỗ vai tôi: "Tô Tô, từ nay về sau ngàn vạn lần thể như vậy nữa. Cháu có biết là rất nguy hiểm ? May mắn bạn Duy Dương tìm người hỗ trợ mới tìm được chỗ này."



      Tôi cúi đầu lên tiếng.



      ra khỏi căn nhà u ám này, gió đầu hạ đập vào mặt tôi, tâm trạng tôi thoải mái. Cuối cùng cũng giải quyết được chuyện này, hơn nữa giải quyết trước ngày biểu diễn của Nhiếp Duy Dương, có thể để cho còn gánh nặng làm chuyện của rồi.



      Đào Ý Đường và mấy người lạ thấy đâu, chỉ có xe của nhà ở phía dưới. Nhiếp Duy Dương dựa vào xe, tay đút vào túi quần, lẳng lặng nhìn về phía bãi đất hoang xa xa, mặt có chút biểu cảm.



      Chúng tôi qua, Nhiếp Duy Dương đứng thẳng người, với Nhiếp Văn Hàm: "Cha, cha lái xe ."



      Sau đó kéo cửa sau ra ngồi vào trong, cũng liếc tôi cái, giống như tôi hề tồn tại, ơ, vì saotôi cảm thấy hơi lạnh?



      Mẹ say xe, luôn luôn ngồi ở phía trước. Tôi ra phía sau ngồi cùng với Nhiếp Duy Dương.



      đường nhiều lần như bị thần kinh muốn nhanh chóng về nhà chườm đá vào má cho tôi.



      Gò mái bên trái bị đánh bắt đầu chết lặng, sau đó đau đớn dần nổi lên, nóng hừng hực kèm theo đau ỉ.



      Tôi đưa tay vỗ vỗ chỗ đó, lập tức nhàng hít , ra bị người tát đau như vậy.



      Giương mắt nhìn Nhiếp Duy Dương, anhnhìn thẳng phía trước, chớp mắt, cũng tới an ủi tôi, dường như phát tôi bị đánh.



      Tôi hơi ức, tay khẽ đụng tay bên chân .



      lập tức tránh né, khoanh hai tay, mắt cũng chuyển, mực nhìn chằm chằm vào sau gáy của Nhiếp Văn Hàm lái xe.



      Tay tôi cứng đơ ở chỗ trốn tránh, nhìn bên mặt chút biểu cảm mà vẫn đẹp mắt như cũ của , hơi ngây người.



      Ai, nếu như phải và cha tình cảm ít đến mức liếc mắt nhìn cũng muốn đột nhiên tăng lên chính là tức tôi rồi.
      Hale205, Dung Nguyễn 1995Trúc Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :