Vườn cam trong điện Versailles & Mùi hương sát nhân - Annie Pietri (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 7


      - Ta phải hiểu rằng mi bằng lòng làm việc cho ta, phải ? - mụ Voisin hỏi, vẻ nghi ngờ.

      Mụ thể tin vào lật ngược tình thế mau như thế.

      - Vì có lựa chọn nào khác, nên tôi chấp nhận chế nước hoa cho bà cùng với chất cồn ngọt của tôi, - Marion .

      Mụ phù thủy hơi giật mình và nhíu mày.

      Marion quyết định đương cự trước kẻ hành hạ mình nữa. ràng, chống cự thêm nữa ích gì. Chưa bao giờ trong cuộc đời còn ngắn ngủi của mình, bắt buộc phải quyết định việc quan trọng mà nhanh chóng như vậy. Điều cốt yếu là kéo dài thời gian, giữ mạng sống và nhất là tìm cách trốn thoát.

      - Tôi chấp nhận nhưng với số điều kiện, - Marion thêm.

      - Điều kiện gì? Ta nghe đây.

      Marie-Marguerite quan sát cảnh tượng chớp mắt, chỉ dám thở nhè . thấy mẹ mình căng như sợi dây cung. Nếu tù nhân thay đổi ý kiến lần nữa, mụ phù thủy trả thù người bằng cách đánh thương tiếc.

      - Tôi muốn được ăn, tôi đói muốn chết đây, - Marion - Nếu tôi yếu trong người, năng khiếu về nước hoa phai nhạt, tôi biết điều đó. Tôi cũng cần có quần áo đàng hoàng và mũ bôn-nê.

      Mụ Voisin bẻ miệng thành cái nhếch mép bồn chồn khiến mụ trông có vẻ dữ tợnơn.

      - Làm vậy, mi có thể trốn dễ dàng hơn chứ gì! - Mụ nghiến răng trước khi phá lên cười - Bộ mi tưởng ta dễ bị lừa lắm sao!

      Ngay lúc đó, Marion phát ra rằng chiếc mề đay còn cổ nữa. Mặt mề đay mà đeo ngày đêm từ ngày mẹ , Marie, từ trần, biến mất! nỗi buồn muốn khóc cưỡng lại được bỗng xâm chiếm trẻ. cụp mắt xuống. Mụ Voisin thắng. bao giờ chạy trốn mà có cái mề đay quý giá của mình.

      - Tôi... chẳng hề có ý định thoát thân, - buông lời, vẻ cam chịu - Tôi hứa với bà là ở lại đây. Ngay khi bà cung cấp cho tôi những sản phẩm cần cho việc pha chế chất thuốc nước và nước hoa, tôi bắt tay vào việc. Tôi chỉ cầu đối xử với tôi cho tử tế và lấy lại tấm mề đay của tôi.

      - Cho ta biết mi cần những thứ gì. Còn quần áo với mề đay của mi để hạ hồi phân giải.

      - Làm cồn ngọt bà hãy gom về đây càng nhiều hoa trắng mà bà có thể tìm thấy càng tốt, vải sạch, dầu và cồn với số lượng kha khá, hai cái chậu, cái rộng và sâu, và vài hòn đá lớn. Còn nước hoa cần số tinh dầu. Tôi đưa bà danh sách.

      - Hoa trắng? Tinh dầu? Lần đầu tiên trong nghiệp của ta, ta cầu những loại hàng hóa này... Marie-Marguerite, mi lấy những thứ đó. Ta lo những thứ còn lại...

      - Vâng, phu nhân, - Marie -Marguerite trả lời - Nhưng ai canh chừng Marion khi cả hai chúng ta đều bận?

      - Ừ nhỉ... Lần này mi có lý. Để mình ta thôi. Cũng may là ta còn phải mua số tim bồ câu để bào chế chất bột tình dành cho nhà vua. Nếu , với tất cả những cái hoa và mùi hương đó, mấy con mẹ chủ tiệm tưởng rằng ta đổi nghề! Ồ, cho cùng, nếu người ta có hỏi, ta đổ cho thói đỏng đảnh của mấy mụ khách hàng, rồi sau đó mua hai ba con cóc đầy mụn mủ để ra vẻ chơi sộp.

      - Vậy tôi sắp xếp cho làm nước hoa ngủ đêm ở đâu, phu nhân? - Marie-Marguerite hỏi.

      Mụ Voisin suy nghĩ lúc trước khi trả lời:

      - Đem cái ổ rơm ra đây. Nó ngủ trong phòng làm việc của ta. Đem cho nó tô súp và miếng bánh mì, rồi chờ cho nó ăn xong. Sau đó, mi cột chặt tay nó lại để nó đừng có đụng vào bất cứ cái gì thuộc về ta.

      Quay về phía Marion, mụ thêm:

      - Ngày mai mi có tất cả những gì mi cần.



      Marion ngủ lấy giây. có mặt của cái xác trẻ nằm trong phòng bào chế, bên kia vách tường, làm lo lắng. Như lúc nãy, mùi thơm sô--la, mùi máu gây lộn mửa thoảng từ dưới cửa, trộn lẫn với mùi hôi thối toát ra từ những cái lọ trong đó ngâm những con cóc bị cắt cổ, những con rắn độc và cả những bàn tay người! Chưa kể vô số những chất mà Marion chưa từng bao giờ ngửi và do đó thể nhận diện được.

      nằm dài cái ổ rơm xấu hôi mùi rơm mốc thếch, và nhìn quanh. Qua cửa sổ, nhìn mặt trăng gần tròn soi sáng bầu trời gợn mây. Nhờ ánh trăng, thợ nước hoa thấy rất những cuốn sách sắp hàng cái kệ, xa .

      gượng dậy và rồi cũng đứng lên được, bất chấp chân tay bị trói chặt. Sau khi khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, và hết sức cẩn thận, di chuyển bằng cách nhảy từng bước cho đến khi mắt có thể đọc được tựa những cuốn sách. Ánh mắt ngưng lại ở tựa cuốn trong số đó...

      - Phương pháp và cách sử dụng thuật ướp xác người quá vãng. Nó đây rồi, tập sách nổi tiếng, - Marion thầm với chính mình - Ta phải có nó...

      ngước mắt lên và nhìn chăm chăm vào trần nhà, biết rằng phòng của mụ Voisin nằm ngay đó.

      - ngày kia, mi vào tù, đồ bất lương! Của cải của mi bị tịch thu và hoàng thượng chắc nỡ từ chối ta cuốn sách đơn giản.




      CHƯƠNG >


      Sáng hôm sau, Marion được Marie-Marguerite đánh thức rất sớm, này đem cho tô nước dùng.

      - Bạn nuốt cái này lẹ lên, - - Má tôi về. Bà ấy ra chợ.

      Người phụ nữ trẻ chạy ra với mụ phù thủy để đỡ tay cho mụ. Hai tay đầy hoa trắng, mụ Voisin nhanh chóng vào căn phòng nơi Marion ngủ qua đêm. Con mụ theo bén gót, nặng nề xách những cái giỏ đựng mấy chai dầu và cồn, cùng với số vật liệu còn lại. Hai người nhanh vào phòng bào chế và đặt cái gánh nặng của mình xuống đất.

      - Tôi phải bào chế cái gì trước đây? - Marion hỏi.

      - Chất cồn ngọt của mi! - mụ phù thủy đáp đắn đo - Ta cần cái đó vô cùng cho thuốc độc dùng cho nàng “tiểu thư” và cho chất bột tình dành cho hoàng thượng.

      - Còn nước hoa? - Marion thắc mắc.

      - Ừ nhỉ, mấy mẹ khách hàng ráng chờ vậy.

      Trong góc khuất của phòng bào chế, Marie- Marguerite, cuối cùng cũng có được tim bồ câu, lao vào bào chế chất bột tình . Trong lúc đó, dưới cặp mắt chăm chú của mụ Voisin, Marion bắt đầu làm việc. ngắt từng cánh hoa , vứt bỏ cành và lá. Sau đó, cắt vải thành từng mảnh để tẩm dầu. Trong cái chậu, xếp xen kẽ những lớp vải và cánh hoa. Bên , đặt cái chậu kia, chất đầy đá sỏi để chèn cho chặt.

      - Bây giờ phải chờ, - Marion giải thích.

      - Chờ à? - mụ phù thủy, sững sờ, lặp lại lời - Chờ tới chừng nào?

      - Tôi biết, tất cả tùy thuộc vào chất lượng của hoa. Phải để thiên nhiên làm công việc của mình. Những cánh hoa phải trở nên trong suốt. Sau đó mới ướp chúng trong cồn. Cái đó phải mất hai ngày.

      - thể được. Bà hầu tước hẳn mất kiên nhẫn>

      - Tôi chưa bao giờ hứa là công việc này mau chóng. Nếu bà gấp quá, tôi có thể đề nghị với bà giải pháp khác... mà xem ra nó thanh tao hơn nhiều.

      - Giải pháp gì? !

      - Thay vì chất bột thừa kế, bà nghĩ sao nếu đó là nước hoa thừa kế? Hẳn bà có trong rương ve thuốc độc do bà bào chế. Với những tinh dầu mà bà đem về cho tôi, tôi có thể làm ra loại nước hoa hoành tráng và đủ bốc khiến ai có thể phát ra dấu vết của chất độc.

      - Vậy mi cần bao lâu để làm?

      - hoặc hai tiếng là tối đa.

      - Tuyệt lắm! - mụ phù thủy thốt lên - Ta còn có thể cung cấp cho mi cái lọ tuyệt đẹp. Như vậy tối nay đơn hàng của ta được giao. Sau đó chúng ta chờ cho đến khi nào chất cồn ngọt của mi sẵn sàng để bào chế chất bột tình . Mặc dù mi vắng mặt trong triều và mi còn đánh hơi những món ăn dọn cho hoàng thượng nữa, ta vẫn cứ thích thận trọng là hơn. Hình như ngài trở nên đa nghi kinh khủng. Ngài dám thay mi bằng cái “mũi” khác chừng!

      - Có rồi sao? - Marion nghẹn họng.

      - Ta rồi, ở điện Versailles, ngoại trừ hoàng gia, chẳng có ai đáng giá cả, người hầu còn tệ hơn. Họ chỉ là những cái bóng qua, người ta quên ngay tức . Mi đừng có ảo tưởng nữa, giờ này, hai Ngài Ngự chắc còn nhớ cả khuôn mặt lẫn giọng của mi đâu.

      Marion cảm thấy nỗi buồn mênh mang xâm chiếm và đôi mắt đong đầy lệ. Vui sướng vì làm cho bối rối, mụ Voisin phá lên cười.

      Bất chấp nỗi đau, vẫn giữ được kha khá tinh để lợi dụng phút sảng khoái của mụ chủ ngục của mình.

      - Bà đem quần áo cho tôi chưa? - hỏi.

      - Đây! - mụ kia miễn cưỡng nó trong lúc đưa cho gói quần áo cũ mà mụ lôi ra từ trong những cái giỏ để dưới đất.

      Marion đợi mời mới thay quần áo. quan trọng nếu những cái đồ cũ vá chằng vá đụp và sờn đến chỉ đó được mặc quá nhiều lần.

      - Bộ đồ đó là của Marie-Marguerite. Mặc phải giữ gìn.

      - Còn mề đay của tôi?

      - Để tính sau!

      - Tôi khẩn cầu bà chiếu cố cho tôi lần nữa, - Marion bảo.

      - Gì nữa đây? - mụ phù thủy trong lúc ngước mắt lên trời.

      - Tôi chứng tỏ thiện chí của mình, đúng ?

      - Ừ, đúng đấy.

      - Như vậy, bà thể từ chối tôi cái ơn huệ này. Tôi muốn tham dự thánh lễ mi-sa.

      - Chèn đét ơi, mi tưởng ta là con mụ đần chắc! - mụ Voisin thét lên ông ổng - có chuyện mi ra khỏi đây đâu. Kể cả khi đích thân đức giáo hoàng đến chủ tế ở nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng. Ồ, ta biết cái quỷ kế của mi, con nha đầu ạ! Mi hứa làm việc cho ta, nhưng thực ra mi chỉ nuôi hy vọng trốn thoát khỏi cái nhà này bằng mọi cách. Trước hết hãy chứng minh thành tâm của mi bằng cách bào chế chất bột thừa kế . Khi nó có tác dụng rồi lúc đó hẵng tính.

      - Chừng nào? - Marion cố.

      - Khi tiểu thư trẻ trung xinh đẹp dám làm phiền vị khách hàng danh tiếng nhất của ta, rời khỏi cõi người sống để đến cõi tối tăm. đủ rồi, bây giờ làm !

      Mụ Voisin mở cái rương trong phòng bào chế. Mụ bắt đầu lục tung bên trong, đầu gần như chúi hẳn vào đó. phút sau, mụ đứng dậy, tóc rối bù mặt đỏ gay. Trong tay phải, mụ ve vẩy cái lọ pha lê thanh l điểm bằng những họa tiết thanh mảnh và uy nghiêm bằng bạc.

      - Đẹp chứ hả? - mụ nhận xét cách tự hào - Dành cho tiểu thư Fontanges ta thể làm kém hơn.

      Bấy giờ, mụ xòe tay trái ra. Trong lòng bàn tay có lọ xíu bằng thủy tinh trắng, miệng đậy bằng cái nút bần.

      - Đây là chất độc do ta bào chế. Nó được việc đấy.

      - Tôi phải dùng số lượng bao nhiêu?

      Mụ phù thủy gãi cằm. Mụ suy nghĩ.

      - Dùng hết, - cuối cùng mụ phán - Như vậy chắc ăn hơn...



      Dưới giám sát chặt chẽ của mụ, Marion toàn tâm toàn ý vào công việc của mình.

      Khoảng bốn giờ chiều, cuối cùng, sẵn sàng trao lại cái lọ cho mụ Voisin. Bên trong, nước hoa trong vắt sắc vàng lấp lánh trong ánh sáng của những ngọn nến rọi sáng gian phòng bào chế.

      Mụ phù thủy muốn mở cái nút bằng bạc chạm khắc để tự mình kiểm tra kết quả.

      Marion chặn động tác của mụ lại:

      - Đừng làm gì hết! Với chất cồn, hơi thuốc độc bốc lên nguy hiểm đấy.

      - Mi cho là vậy à? - mụ Voisin lo lắng kêu lên.

      - Chắc chắn rồi. Nếu bà đích thân giao lọ nước hoa này cho người nhận, hãy báo cho người nào làm nhiệm vụ này là ai được mở cái lọ ra hết.

      - Mặc dù mi là tù nhân của ta, ta vẫn phải vâng lời mi, vì mi thông thái về nước hoa hơn bất cứ ai ta biết. Mọi việc diễn ra

      Mụ phù thủy nhàng cất lọ nước hoa vào hộp , rồi bỏ nó vào cái túi da to theo mụ khắp nơi.

      - Ta vào điện Versailles ban đêm. Khi ta rời khỏi biệt cung của phu nhân de Montespan, lúc đó quá trễ để trở về cách an toàn. Ta ngủ lại ở Quán Trọ Vương Triều. Marie-Marguerite! Khi ta vắng mặt mi hãy canh chừng Marion như canh sữa nấu lửa, nghe chưa. Mi chịu trách nhiệm đấy. Nếu có chuyện gì xảy ra với nó hay nó tẩu thoát, ta hứa danh dự với mi là tự tay ta vặn họng mi đó!




      C

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9


      Mụ Voisin gõ vào cánh cửa biệt cung sang trọng hai mươi hai phòng mà bà hầu tước de Montespan sử dụng trong lâu đài Versailles.

      Tối hôm đó, lần như lệ thường, phải Claude des Œillets ra đón mụ. tiểu thư danh dự mà mụ phù thủy quen mặt dẫn mụ tới gian phòng khách ái nương ngồi.

      - Rất vui được gặp mụ, phu nhân Voisin! Mụ có đem cho ta thứ mà ta đặt mụ làm, lần cuối chúng ta gặp nhau ?

      - Chỉ phần thôi, thưa phu nhân.

      - Sao lại thế nhỉ? - bà de Montespan, phật ý, nghiến răng hỏi.

      Mụ Voisin ném cái nhìn về phía người phụ nữ trẻ, vẫn chưa chịu lui bước.

      - Chúng ta có thể chuyện tự do ?

      - Được, đứa này mới vào làm cho ta. Con bé đến từ miền quê nào có trời biết và chỉ được tiếng địa phương của nó thôi. Ta bảo đảm với mụ là nó chẳng hiểu những gì chúng ta đâu. Tuy nhiên, chúng ta hãy cẩn thận, đừng lớn tiếng quá, có thể có tên hầu nào đó nghe lén ngoài cửa.

      - Claude des Œillets c nhà bà nữa sao?

      - Còn chứ, nhưng lúc này, bạn tội nghiệp ốm. ấy ho như xé phổi và sốt đến nỗi mất cả trí khôn. Lương y của ta ra toa cho ấy nằm nghỉ tám ngày... Chuyện vãn thế đủ rồi! Tốt nhất mụ hãy cho ta xem cái mà mụ phải giao cho ta.

      - Cái đủ để làm biến mất mãi mãi con người dấu trong tim của người mà chúng ta biết...

      - Đồ uống à? Găng tay hay cái sơ mi được “dọn”[11]?

      [11] Áo mà vải hoặc da được tẩm thuốc độc. Thuốc độc bám vào da và giết người đó trong vài ngày - ND.

      Mụ phù thủy lục trong cái túi da của mình và lôi ra cái hộp , rồi mụ mở ra với vẻ bí mật.

      - , thưa phu nhân. Đó là loại nước hoa thừa kế, mụ .

      - Ồôôô! - ái nương bật cười - Cái tên hay quá! Nhưng mụ có chắc là sản phẩm này có tác dụng như mong muốn ?

      - Tiện nhân xin bảo đảm. “Vụ việc” tốn nhiều thời gian và rất giống với cơn bạo bệnh. Ai cũng biết là vài chứng bệnh có thể mang bệnh nhân trong vòng hai ba ngày. Điều đó hiếm gặp, lệnh bà cứ hỏi các vị lương y, họ xác nhận. Lệnh bà thấy, nhờ nước hoa này, chẳng ai nghi ngờ gì cả và cuối cùng bà loại bỏ được phiền toái đó.

      - Ta biết mụ có tài làm nước hoa đấy. Cái mùi mà mụ sáng chế, nó ra sao nhỉ? Đưa cái lọ cho ta ngửi thử coi.

      - Xin lệnh bà chớ nên. Hơi của nó có thể độc đấy. ai được mở cái nút này ra, tất nhiên là trừ tiểu thư de F...

      - Suuỵt! nêu tên...

      Mụ Voisin gật đầu đồng ý.

      - Tốt lắm! - Athénaïs tiếp - Ta biếu cho nàng lọ nước hoa này với vui sướng cần giấu giếm. Mà lại sợ hậu quả, vậy mới khoái chứ!

      Nghiêng người về phía mụ phù thủy, bà de Montespan thầm thêm:

      - Cá nhân ta ta thấy là nực cười và kỳ cục, cái lệ bắt buộc mấy bà ái nương phải tặng nhau những món quà hoành tráng. Biết sao bây giờ? Hoàng thượng rất gắn bó với điều đó!

      - Trong trường hợp này cái tục lệ ấy giúp lệnh bà đấy.

      Bà hầu tước nhìn quanh để bảo đảm chỉ có hai người trong phòng.

      - Cho ta biết, phu nhân Voisin, - bà thầm - Chừng nào mụ mới đưa cho ta cái chất bột mà ta mong muốn để dành cho hoàng thượng.

      - Mau thôi, - mụ trả lời với giọng tâm tình - số chất rất khó tìm, và số loại cây khó tính đòi hỏi thời gian ngâm tẩm lâu hơn mới có công hiệu mạnh.

      Ái nương tuồn vào tay mụ phù thủy túi tiền bằng da. Mụ này nhăn nhở cười và cúi mình thầm những lời cám ơn. Rồi mụ rời khỏi biệt cung đẹp đẽ của vị khách hàng.



      Như mụ Voisin dự kiến, đêm bắt đầu buông xuống khi mụ rời tòa lâu đài. Gió thổi khiến mụ rùng mình.

      Bước nhanh chân, mụ băng qua sân hoàng gia, ra khỏi cổng và dồn bước hơn nữa quãng trường nhà binh. Mụ mau chóng chui vào những đường hẻm được thơm tho của làng Versailles, hướng về phía nhà thờ cổ Thánh-Julien[12]. Mụ vạch đường giữa những xe kéo, sạp chợ, những người qua đường giờ này vội vã về nhà, chó hoang, gà, heo thả rông. Trong cái khu bình dân của làng Versailles này mọc lên Quán Trọ Vương Triều, nơi mụ Voisin nhiều lần lưu trú>

      [12] Nơi đây ngày nay là nhà thờ Đức Bà, đường Paroisse - ND.

      Mụ vừa vừa lâu lâu lại sờ vào cái túi đựng đầy đồng vàng mà mụ nhét vào túi váy của mình.

      - Ôi chao, - mụ thầm - sao hôm nay cái nhà trọ quỷ này xa thế! Ta già rồi. Và sao ta lại khát thế...

      Khi yên vị trong cái buồng tồi tàn giá hai mươi xu đêm ( buồng nhà trọ rất đắt vì ở gần lâu đài, và như vậy là gần vua và triều thần), mà lão quản lý bắt mụ trả tiền trước, mụ xuống nhà ăn và gọi bữa tối: pa-tê thỏ bao bánh mì, ra-gu thịt heo với nhiều nước xốt, phô-mai dê, bánh mì trắng và hai chai rượu Bourgogne loại ngon.



      Lúc đó, trong lâu đài, hầu phòng hết sức kéo sợi dây buộc cái coóc-xê của người đẹp Athénaïs. Bà cố nín thở làm cho eo thon hơn.

      Mặt đỏ gay vì gắng sức, bà rủa:

      - Sau chín lần mang thai[13], bây giờ ta tròn như cái thùng tôn-nô.

      [13] Bà hầu tước có hai con với ông de Montespan, chồng bà, rồi 7, có thể là 8 con với nhà vua - ND.

      quên tất cả những bữa tiệc mà bà từng thưởng thức, từ khi bà trở thành ái nương của vua Louis XIV, mười ba năm nay. Bà mê rượu vang và rượu mùi, thứ mà bà thường lạm dụng. Nhưng bà thích nhất là đồ ngọt: mứt quả nguyên trái, mứt các loại, bánh quy hạnh nhân, và tất cả những loại bánh kem mà người làm bánh của bà làm mỗi ngày. Cái ý nghĩ rằng dồi dào món ăn như thế có thể là nguyên nhân đẫy đà của bà chẳng bao giờ thoáng qua tâm trí bà cả...< />

      Sau cùng, thẳng như chữ i trong cái coóc-xê cứng của bộ váy thiết triều xanh và vàng, bà sẵn sàng yết kiến vua và hoàng hậu trong gian khánh tiết của Biệt Cung Lớn. Nhưng lúc này còn sớm, và bà có cuộc thăm viếng cần phải làm.

      Với tiểu thư danh dự thay thế Claude des Œillets cùng, ái nương đương kim tiến về phía chỗ lưu trú xa hoa mà nhà vua ban cho Angélique de Fontanges.

      Bà gõ vào cửa. hầu phòng ra mở và khụy gối chào.

      Cầm cái hộp đựng lọ nước hoa trong tay, môi nở nụ cười, bà de Montespan được dẫn tới gian phòng nơi tân ái nhân của nhà vua vừa làm tóc xong.

      Với bình thản của loài thú dữ tin chắc hạ con mồi, bà hầu tước khen ngợi địch thủ mười tám tuổi của mình về vẻ đẹp của mớ tóc vàng và làn da thanh khiết của .

      - Bạn mến, - bà trong lúc đưa cái hộp ra bằng động tác duyên dáng - Xin vui lòng nhận món tặng phẩm mọn này.

      Mới vào triều chưa bao lâu và còn ngây thơ lắm, de Fontanges rối rít cám ơn khi nhìn thấy cái hộp. muốn nhanh chóng hít cái hương thơm đựng trong đó và chộp lấy cái nút.

      Bà hầu tước chặn hăm hở của lại:

      - Xin hãy vì lòng khiêm tốn của tôi, - bà làm dáng - chỉ nên khám phá cái mùi hương hiếm có này khi nào tôi ra khỏi đây, và ngày mai, chỉ có chị em mình với nhau, cho tôi biết tất cả những gì hay mà nghĩ về nó.

      Từ những lời có cánh giả dối đến chuyện tầm phào, thời khắc trôi qua. Dần dần, vẻ bên ngoài êm dịu của Athénaïs tan ... Bà bất chợt bị luồng hỏa khí căm thù bốc lên nên quét cái nhìn dò xét vào tình địch. Bà đành phải chấp nhận điều hiển nhiên: Angélique de Fontanges xinh đẹp tuyệt vời. Dáng thanh mảnh, duyên dáng trời phú, nụ cười tươi tắn và lòng tự tin đến mức hỗn xược của người phụ nữ trẻ, ý thức được tình của vị vua vĩ đại nhất thế giới dành cho mình, làm cho bà hầu tước chịu nổi...>

      Ghen đến mờ mắt, bà de Montespan cắt ngang câu chuyện và từ giã Angélique đồng thời hứa gặp lại , lát nữa, ở bàn bài bạc của hoàng hậu.

      Khi vào hành lang dẫn đến Biệt Cung Lớn, bà thở dài:

      - Trời ơi, sao ta ghét nó quá thế này! Nó chết, ta biết, vậy mà ta cũng thể ngăn lòng căm ghét nó. Nếu hoàng thượng mà có đủ thời gian để phong tước công cho nó, chắc ta chết mất...




      CHƯƠNG 10


      Đúng lúc đó, trong gian phòng ăn đông chật người ở Quán Trọ Vương Triều, Catherine Monvoisin rống lên trong những bài nằm trong danh mục bài ca của mụ đàn bà say rượu:

      Hoan hô rượu vang của khỉ


      Gây hoan hỉ cho lũ vô lại!


      Hoan hô ông Thần-Ve chai


      Rượu ngon của bọn cáo già


      Biến gã lơ láo ngây dại


      Thành kẻ quỷ kế mưu sâu


      Đông đảo thợ thuyền làm trong lâu đài ăn tối ở đó, bọn người hầu rảnh việc, bọn thị vệ, những tiểu thương, mấy hầu và vài chịu chơi đẹp , tóm lại, toàn bộ khách hàng của quán trọ phá lên cười và lặp lại điệp khúc với mụ:

      Đó chính là Coulanges-Nát rượu


      Luôn sưởi ấm những nàng sợ lạnh!


      Và kìa, nho trắng làm rượu


      Nào đâu phải là nước đái mèo!


      Chỉ đến khi nốc hết hai phần ba của chai rượu thứ tư, mụ phù thủy mới lăn ra nằm bất động bàn. Lão chủ quán và người giúp việc lực lưỡng phải khiêng mụ lên buồng rồi cười vui vẻ, quăng mụ lên giường.



      Tiếng chuông nhà thờ Thánh-Julien vừa điểm bốn giờ cửa căn buồng nơi mụ Voisin ngáy khò khò mở bật ra.

      Mụ phù thủy làu bàu trong miệng nhưng dậy nổi, bàn tay nóng hổi nắm lấy búi tóc để giở cái đầu của mụ nửa kín nửa hở sau tấm vải trải giường lên.

      - Dậy , đồ chó chết! Hai chúng ta cần chuyện.

      - Chao ơi, ta... ta mơ... hay sao, - mụ kia lắp bắp trong lúc cố gắng giương đôi mí mắt lên.

      - Mi mơ. Và điều ta sắp là cơn ác mộng đối với mi so với những mộng mị vớ vẩn của mi, đồ say xỉn.

      - ... bị bệnh sao?

      - Có chứ, đồ chó cái khốn nạn, - Claude des Œillets trả lời bằng giọng khàn đục. Dù vậy ta vẫn phải tới, bất chấp cơn sốt.

      - Mà... để làm gì?

      - Mi dám lừa bà chủ của ta! Phu nhân de Montespan, vị khách hàng danh tiếng nhất của mi! Mà hơn nữa, lại còn khiến lệnh bà bị liên lụy dưới mắt hoàng thượng. Ta thề với mi là mi phải hối tiếc, đồ vô lại. Trước hết, trả lại cho ta cái túi tiền mà bà hầu tước cho mi hồi nãy. Đưa ngay đây! Sau đó mi hãy nhấc cái thây nhơ nhuốc của mi ra khỏi đống bùi nhùi này và theo ta.

      Thế nhưng, tùy tùng của người đẹp Athénaïs biết điều... Là nếu mụ Voisin có thể uống nhiều rượu hơn cả toàn bộ phụ nữ ở Paris Versailles cộng lại, mụ ta cũng có khả năng tìm lại đôi chút sáng suốt để hành động trong tình hình cấp bách.

      Mụ mau chóng hiểu rằng có cái gì đó nghiêm trọng vừa xảy ra. Lợi dụng cơn ho dữ dội của vị khách mời, mụ vùng dậy và dùng hết sức bình sinh đánh vào mặt bà ta. Bà des Œillets mất thăng bằng và té nhào xuống chân giường sau khi va đầu rất mạnh vào tường.

      - Giờ ta rảnh tay lúc, - mụ phù thủy khi nhìn thấy Claude des Œillets hoàn toàn bất động. biết chuyện gì ngấm ngầm diễn ra. Nước hoa... Con mẹ ranh này đến nước hoa. Bây giờ ta mới đoán ra bằng cách nào Marion muốn đưa ta vào tròng... Đáng lẽ ta phải biết trước và giết nó ngay lập tức chứ. Chàaa! Danh tiếng của ta tiêu rồi. Chắc chắn bà hầu tước biết con oắt con lớn lối kia chưa chết. Nhưng bao giờ quá trễ để làm tốt công chuyện. Mi hãy đợi đấy, chờ ta về tới nhà , ranh con ạ, ta gởi mi gặp con bé Alexandrine ở vương quốc bóng tối.

      Vừa say vì rượu vừa say vì giận, mụ Voisin chụp cái áo choàng và cái túi to của mình rồi nhìn ra cửa sổ. Trời bắt đầu sáng dần. Mụ lao xuống cầu thang, băng qua căn phòng ăn vắng lặng, chỉ được soi sáng bằng những tàn củi hồng trong lò, và ra khỏi quán trọ. Khi ra ngoài, mụ hít hơi dài và ra hiệu cho chiếc xe ngựa chở thuê, may mắn sao vừa ngang đó.

      - Paris! - mụ kêu xà ích trong lúc leo vào xe.

      Khi yên vị băng ghế, mụ cáu kỉnh :

      - Hai giờ nữa, mi bị cắt cổ, Marion Dutilleul ạ.



      Trong khi vội vã rời quán trọ, mụ để ý thấy, ngay cạnh cửa, gã ăn mày nằm mặt đất, cuộn tròn trong mớ quần áo rách nát.

      Khi cỗ xe ngựa đem mụ phù thủy , con người khốn khổ ấy nhanh nhẹn tháo bỏ mớ giẻ rách trùm lên bộ trang phục đen của ta. đứng vụt dậy, rồi chạy đến con hẻm ngay góc quán ăn.

      Ở đó, hai điềm chỉ viên của cảnh binh nhà vua, cũng đều mặc đồ đen ngồi vắt vẻoưng ngựa, chờ gã ăn mày giả, tay họ dắt cương con ngựa thứ ba. Người đồng mưu với họ nhảy lên yên và cả ba phi nước đại để bắt kịp cỗ xe ngựa.



      Về phần mình, nửa nằm nửa ngồi băng ghế của chiếc xe hòm và lắc lư vì những cái xóc của đoạn đường xấu, Catherine Monvoisin lại chìm đắm trong giấc ngủ khôn dò, đầy dẫy những cơn mê của kẻ nghiện rượu.



      Hai giờ sau, mụ giật mình thức giấc vì xà ích tránh được ổ gà to. Mồm chát đắng, đầu mụ đau như búa bổ. Bằng đôi tay mũm mĩm, với móng tay vàng khè, khoằm xuống và quá dài, mụ xoa mặt mạnh, sắp xếp lại mái tóc muối tiêu rối nùi và giở màn cửa lên để xem mụ ở đâu.

      Lúc này trời sáng . Xuyên qua màn sương, ánh mặt trời nhợt nhạt cũng đủ làm mụ chói mắt. Mụ phù thủy nheo mũi và chớp mắt nhiều lần. ngạc nhiên làm sao khi mụ nhìn thấy, ngay trước mặt, phần cao nhất của ngọn đồi là gác chuông của nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng...

      - Đến đây coi như về gần đến nhà rồi còn gì! - mụ làu bàu chửi - Chao ơi, ta bị quáng gà hay sao thế này! Sao lại thế được? Ta chỉ bảo xà ích đưa ta về Paris, chứ đâu có chỗ nào... Lão này làm sao biết ta ở khu Thành Phố Mới chứ?

      Mụ Voisin chắc hẳn đầu óc có nặng nề vì quá đà trong việc nhậu nhẹt tối hôm trước, nhưng mụ đâu có ngu. Nếu xà ích chở mụ về đúng ngay nhà mụ, mà trước đó mụ hề cho biết chính xác chỗ nào, đúng là người ta giăng bẫy mụ rồi.

      Mụ nghiêng phân nửa người ra ngoài cửa sổ. Bất chấp khoảng cách giữa họ và chiếc xe ngựa thuê, mụ phát ra ngay ba người kỵ sĩ áo đen theo xe.

      - Chaaa! - mụ nổi giận - Bây giờ tới lượt bọn mật thám của ngài de La Reynie theo dõi mình!



      Trước cửa nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng, trong buổi sáng sớm lạnh lẽo của dịp ci đông, đông đảo tín đồ tụ tập, sau khi dự lễ mi-sa sáu giờ, khiến chiếc xe ngựa phải chậm lại. Mụ phù thủy lợi dụng cơ hội đó để xuống xe, lẩn vào đám đông và lặn mất tăm.

      Kinh ngạc khi thấy chiếc xe ngừng lại, nhân viên của ông La Reynie phóng ngựa tới.

      - Tôi nghĩ mụ ấy vào nhà thờ, - xà ích với họ, vẻ tiu nghỉu, khi họ đến ngang tầm.

      - Đồ ngu! - trong các kỵ sĩ ra vẻ là chỉ huy, mắng mỏ - Tại mà con rắn độc ấy thoát khỏi tay chúng ta. ráng mà giải thích với ngài chỉ huy trưởng (ông La Reynie)! Các kia, thôi!

      Họ ào ào tiến vào trong nhà thờ mờ ảo vì khói hương trầm và phân tán ra để dễ rảo bước các lối . Bước chân họ vang vang dưới vòm mái.

      Họ xem xét kỹ càng từng ngóc ngách trong mỗi gian nhà nguyện hai cánh nhà thờ, vòng quanh từng cây cột, khám xem có ai núp trong tòa giải tội và thậm chí giở cả tấm khăn trải bàn thờ bằng đăng ten nhuyễn lên để chắc rằng có ai trốn bên dưới. Họ chấm dứt cuộc lục soát ở kho đồ thánh.

      Mụ Voisin thấy đâu...

      Vị linh mục và các em giúp lễ đứng đó, bận rộn sắp xếp lại những đồ lễ, hết hồn vì can thiệp của những người vũ trang vào nơi linh thiêng như thế này.

      - Chúng ta chỉ còn mỗi việc là ra khỏi đây thôi, quý ạ! - người chỉ huy mật thám càu nhàu rủa - Con mụ già lừa chúng ta quả ra trò.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 11


      Chủ nhật ngày 12 tháng Ba...

      - Lục [14], ghi ! - Ngài de La Reynie, chỉ huy trưởng cảnh binh, ra lệnh cho thuộc cấp. - “Th lệnh của Đức Hoàng Thượng Louis XIV, người đàn bà tên Catherine Deshayes vợ của Monvoisin, thường gọi là mụ Voisin, bị bắt giữ ngày hôm nay tại nhà ở đường Beauregard thuộc Thành Phố Mới. Y thị bị cùm trong pháo đài Vincennes để bị tra hỏi về những tội ác mà y thị phạm. Con và đồng phạm với y thị, người có tên Marie-Marguerite Monvoisin, cũng đồng thời bị bắt giữ...”

      [14] Thư ký tòa – ND.

      Vị tướng cảnh binh nghỉ lát. Thư ký của ông viết nốt câu cuối cùng ông đọc, rồi buông bút, chờ huấn lệnh mới.

      Sau lúc suy nghĩ, ông La Reynie tuyên bố:

      - Cho nhân chứng vào. Chúng ta phải nghe cách nhìn nhận của người này về việc. Khi ghi nhận lời khai của y, chúng ta mới có thể lập biên bản đầy đủ hơn, rồi các cậu trình nó cho quan tòa. Về phần mình, ta gấp rút tới điện Versailles để giao nó tới tận tay hoàng thượng.

      lúc sau, Marion vào ngồi đối diện với ngài de La Reynie, ông an tọa đằng sau bàn làm việc rộng.

      mặc lại bộ váy người làm nước hoa của hoàng hậu, mà, theo chỉ dẫn của Marie-Marguerite, được tìm thấy trong ngôi nhà lợp tranh của mụ Voisin. Chỉ có cái mũ bôn-nê là nằm trong bộ trang phục. Được tìm thấy trong mớ hổ lốn của cái rương ở phòng bào chế, có lẽ nó là của trong những nạn nhân của mụ phù thủy. Rộng hơn cái mũ mà Marion thường đội nhiều, nó có cái lợi là che phủ hết cái đầu bị cạo trọc của .

      - Ta rất vui được gặp ở đây, thưa tiểu thư. Ngay khi mất tích, đội thanh tra và cá nhân ta nhận được lệnh lên đường tìm , chậm trễ. Hai Ngài Ngự rất lo lắng và, chẳng giấu gì , rất sợ cho tính mạng của . Tệ nhất là, chắc đoán ra, chúng ta chẳng có manh mối nào để dẫn chúng ta những bước đầu tiên của cuộc điều tra. Ta xin có lời khen về dũng cảm và xin ca ngợi cái cách đặc biệt sáng suốt mà làm để gởi cho chúng ta tín hiệu.

      - Tôi có làm gì khác ngoài cái nghề của tôi đâu ạ, thưa ngài: đó là chế tạo nước hoa.< />

      - Hẳn rồi. Nhưng đâu phải là bất cứ loại nào! Chỉ có mùi giống như thế này: nước hoa của hoàng hậu Marie-Thérèse, được chế tạo độc quyền cho người.

      - Quả vậy, Ngài Ngự làm tôi được vinh dự khi ngài xức nó hàng ngày từ năm nay.

      - Như vậy có thể dễ dàng suy ra kinh ngạc của hoàng thượng khi, trong buổi tiếp tân được ngài tổ chức tối hôm qua, ngài nhận ra rằng, ái nương mới của ngài, tiểu thư de Fontanges, cũng dùng cùng loại nước hoa như phu nhân của ngài. Ngài nhận ra dấu ấn của chỗ đó và hiểu ngay thông điệp: vẫn còn sống và kêu cứu! Khi phu nhân de Montespan nhìn thấy quân vương và de Fontanges xì xầm vào tai nhau, rồi nhìn về phía mình, bà đoán rằng mình bị lộ. Bà trở nên xanh xám đến nỗi trong bàn bài bạc mà bà ngồi, mọi người đều nín bặt, nghĩ rằng bà xỉu và ngã khỏi ghế.

      - Làm sao ngài làm được việc liên kết điều đó với mụ Voisin? - Marion hỏi.

      - Ngài Colbert và cá nhân ta cũng nằm trong đám khách mời. Ngài Ngự kín đáo kéo chúng ta vào phòng làm việc riêng của ngài. Ở đó, cách xa những cái tai tọc mạch, ngài lệnh cho chúng ta phải canh chừng mọi động thái dù nhất của bà hầu tước và đám tùy tùng của bà. Ngay sau đó, chúng ta bố trí lực lượng cách kín kẽ. Năm người trong số những mật vụ của chúng ta được giao nhiệm vụ canh chừng mọi lối ra vào biệt cung của bà Athénaïs. Họ nhìn thấy bà như chạy về nhà, môi mím chặt, mặt méo xệch và còn xanh hơn mặt người chết. Sau đó họ nghe tiếng la hét mà sao hiểu nổi chuyện gì. Vài phút sau, Claude des Œillets ra bằng cánh cửa dẫn ra cầu thang phụ, bà ta loạng choạng bước xuống, trước khi lao vào trong chiếc xe mui gấp. Ba người của ta bám đuôi theo và bà ta dẫn họ đến chỗ mụ phù thủy, ở trong quán trọ tồi tàn tại làng Versailles.

      - Rồi sau đó?

      - Mụ Voisin dắt mấy cậu chỉ điểm của ta đến nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng. Nhưng mụ ta qua mặt được cảnh giác của các cậu ấy và họ mất dấu mụ cách ngu ngốc.

      - Nhưng mà nhân viên của ngài biết căn nhà tranh vách nát của mụ ấy ở đâu, vì họ tìm thấy tôi ở đó. Tại sao họ đến chờta ở đó?

      - Cơ quan của chúng ta biết mụ đàn bà này và đặt mụ dưới tầm kiểm soát, nhưng mụ hay qua mặt chúng ta đến nỗi, lần này, chúng ta nhất quyết để mất dấu mụ.

      - Tầm kiểm soát quá kém hiệu quả, ngài phải công nhận điều đó, - Marion ngắt lời ông với vẻ trách móc.

      - Ta... đồng ý với , - ông La Reynie thở dài, hơi ngại ngùng - Cái xác tìm thấy trong phòng bào chế của mụ phù thủy là bằng chứng hiển nhiên của bất lực của mấy cậu theo dõi.

      - Thưa ngài, chính vì lơ là đó mà suýt chút nữa các ngài có thêm thây ma thứ hai tay: xác của tôi! - thợ nước hoa nhấn mạnh thêm - Cũng may là Marie-Marguerite Monvoisin có mặt ở đó. Chính nhờ ấy mà tôi còn sống đây. Tôi biết ơn ấy lắm.

      - Sao! còn bênh vực ta à? - Viên cảnh binh tức giận.

      - Chắc chắn rồi!

      Ông La Reynie ném cái nhìn đầy uy quyền về phía người thư ký, ông này mau chóng nhúng bút vào lọ mực.

      Quay về phía Marion, ông :

      - tiếp , tiểu thư, chúng ta nghe .

      - Marie-Marguerite chỉ là tội nghiệp, tuyệt vọng, từ khi mới sinh ra đời phải phục tùng bà mẹ đê tiện chỉ muốn rẫy bỏ . ấy phụ giúp mẹ chỉ vì bắt buộc, tôi có thể cam đoan với ngài. Tôi tận mắt chứng kiến. ấy chẳng phải phù thủy cũng chẳng phải đồng phạm với bà mẹ xấu xa của mình. Suốt cuộc đời mình, ấy luôn bị mẹ đe dọa, bị dọa đánh đập còn tệ hơn nữa bị dọa giết... Giống như hoàn cảnh của tôi. Mụ Voisin suýt nữa cho cả hai chúng tôi đời nhà ma! Chỉ ít lâu trước khi người của ngài vây hãm căn nhà, mụ ùa vào như cơn cuồng phong, hai con mắt lồi lớn, răng nhe ra như con quỷ khát máu. Lúc đó, tôi trong phòng ăn, ngồi trước lò sưởi cùng Marie-Marguerite. Chúng tôi ăn ít nước dùng và cố để sưởi ấm. Cả hai chúng tôi, chẳng ai ngờ mụ lại về sớm đến thế, nên con mụ nghĩ đến việc trói tôi vào ghế. Mụ phù thủy để rơi áo choàng và xách tay xuống đất, rồi mụ nhào vào tôi, trong lúc miệng rủa xả thậm tệ. Mụ dùng tay chân dộng tôi liên tiếp và hung bạo đẩy con mụ ra, chỉ muốn can mẹ. Sau đó, mụ nhìn thẳng vào mắt tôi và hét lên:

      “Ta cho mi biết cái giá phải trả cho những kẻ phản lại ta, Marion Dutilleul ạ! Đáng lẽ mi phải chết từ mấy ngày nay rồi. Ta hy vọng mi biết tận dụng khoảng nghỉ mà ta để cho mi, vì phút cuối của mi điểm, cục cưng ạ. Bà hầu tước, người muốn xem cái xác nguyên vẹn của mi, hẳn được mãn nhãn. Làm vậy may ra ta mới lấy lại được lòng tin của bà.”

      - Lúc đó, - Marion tiếp với giọng yếu ớt - mụ Voisin móc trong túi váy ra con dao nhọn. Mụ vòng quanh ghế và đến đứng sau lưng tôi. Bằng những ngón tay như những cái vuốt, mụ chộp lấy đầu tôi và đặt con dao ngang cổ họng tôi...

      Marion im lặng lát. Tim đập nhanh, và sợ hãi lộ nét mặt . nuốt nước bọt và run rẩy tiếp:

      - Tôi vẫn còn cảm thấy cái lạnh buốt và sắc bén của lưỡi dao nhọn đặt cổ tôi. Đúng lúc đó, Marie-Marguerite xen vào. thực ngăn cản buổi hành quyết tôi bằng cách cãi nhau với mẹ...

      - Tôi van bà, hãy ngừng lại! ấy đau khổ quá nhiều vì lỗi của bà! Bà mà giết ấy, bà xuống chín tầng địa ngục!

      - Địa ngục chẳng làm ta sợ. Chỗ của ta là ở đó. Ta ngồi bên trái quỷ Sa-tăng! Ta biết để đạt được điều đó, ta phải bị nướng ở quảng trường Grève trước . Từ ngày ta làm cái nghề đẹp đẽ và thu nhập tốt là nghề thầy bói, ta quen với ý nghĩ đó rồi. Mấy ông quan tòa chắc chẳng có chút thương xót nào dành cho ta, thế ... thêm hoặc bớt mạng người nữa, điều đó chẳng quan trọng gì và thể làm lệch cán cân được.

      - Thầy bói ư? đầu độc người ta có! Tôi tin chắc là mấy vị quan tòa thương hại gì đâu, vì bản thân bà có thương xót ai bao giờ! Bà cứ giết tôi nếu bà muốn, tôi biết bà rất mong muốn điều này ngay khi tôi mới mở mắt chào đời, nhưng hãy để Marion ! Nếu bà làm điều lành này, có thể là lần duy nhất trong đời bà, ít nhất bà cũng nhàng lương tâm.

      - Lương t của ta kệ ta! Còn việc thả con rận này ra sau khi nó cho ta vào tròng như vậy bao giờ! Tại nó mà bây giờ ta mất uy tín trước vị khách hàng danh tiếng nhất của ta và mới chỉ cách đây nửa giờ, suýt nữa ta bị cảnh binh của nhà vua tóm cổ. Còn mi, đứa con ngu đần của ta, đừng lo, ta giải quyết trường hợp của mi, sau khi xong việc với con gian ác này. Tụi mi chẳng có gì phải ghen tị cả. Ta cắt cổ tụi mi, cả hai đứa, và đích thân ta đào hố trong vườn để chôn tụi mi.

      - Có quá nhiều bộ xương chôn trong cái mảnh đất xíu đó rồi, tôi tin là bà còn chỗ để chôn cả ba người.

      - Ba người?

      - Bà quên Alexandrine rồi sao. lẽ bà để ấy thối rữa ở đây, cái bàn thợ của bà!

      - Chết ! Con bé này đủ rồi nha! Mi chết đến nơi rồi còn lo cho cái xác của nó nữa hả? ràng giết cả mi nữa là đúng lắm rồi, rồi ta giải quyết mi lát n...

      - Chính những gã mật thám của ông ngắt lời mụ khi phá cửa ùa vào. Nhờ Marie-Marguerite, mà họ có đủ thời gian lôi tôi ra khỏi móng vuốt của mụ giết người đó. Tôi xin thêm, trước khi bị bắt giữ, người phụ nữ khốn khổ ấy vẫn có đủ thời gian để lục túi và trả lại tôi tấm mề đay, vật duy nhất tôi còn giữ được từ mẹ tôi, vật mà tôi giữ gìn như giữ mạng sống của mình.

      - Tôi cám ơn vì những lời khai báo đó, thưa tiểu thư. Lời chứng của có tầm quan trọng lớn lao. Những vị thẩm phán lưu ý đến điều đó. Còn riêng tôi, tôi xin hứa làm hết những gì có thể để giúp Marie-Marguerite khỏi lên giàn hỏa.

      Ngài La Reynie đứng dậy và thêm với nụ cười:

      - Ở Versailles, có nhiều người thương lắm đấy. Ta có thể cam đoan với rằng vắng mặt của được mọi người cảm nhận sâu sắc. Hoàng hậu nóng lòng muốn gặp . Bây giờ , thị vệ dẫn ra xe ngựa chờ ngoài đường.

      cỗ xe thùng màu ve đậm tô điểm gì, thắng bốn con ngựa đốm, đậu trước cửa tòa án khu Arsenal.< />

      Marion cảm thấy mệt mỏi tận cùng và chưa gì dự định ngủ giấc, nằm thoải mái chiếc băng ghế, trong thời gian từ Paris Versailles.

      Người thị vệ theo mở cửa xe và hạ cái bậc lên xuống xuống, trong lúc Marion túm váy lại để lên xe bị vướng. Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái bóng trong cảnh mờ tối của thùng xe. ngạc nhiên xiết bao khi nhận ra đó chính là hoàng hậu.

      - À, tiểu thư làm nước hoa của ta! - hoàng hậu Marie-Thérèse thốt lên với sắc Tây Ban Nha ngọt ngào - Vui biết bao khi gặp lại ! Khi thông tin về việc giải thoát bay đến triều đình, ta cầm được ý định lên đường ngay để đến tìm .

      - Xin tạ ơn, hoàng hậu. Con vinh dự quá, con biết sao, - Marion khiêm cung thưa, nụ cười rạng ngời môi, mọi mệt nhọc tan biến.

      - Vậy đừng gì nữa để ta ... Biết gặp nguy hiểm, tim ta tràn ngập tuyệt vọng, giống những gì ta cảm thấy khi con cuối cùng của ta, Phu Nhân , từ trần hồi mới năm tuổi. Nếu có mệnh hệ gì trong chuyến phiêu lưu tai hại đó, chắc ta lại có cảm giác mất con lần thứ hai.

      Những lời của hoàng hậu xúc động đến nỗi Marion cầm được nước mắt.

      - , đừng mủi lòng như thế, - Marie-Thérèse với - lại làm ta khóc mất. Và bây giờ phải lúc, vì ta còn phải thực lòng cám ơn nữa.

      Hoàng hậu thở dài trước khi tiếp:

      - biết đấy, vua Louis lúc nào cũng rất nhạy cảm trước quyến rũ của những phụ nữ đẹp. Và những người này trong triều đâu có thiếu! Ồ, tất nhiên ta ta. Ta có nhan sắc.

      - Thưa Lệnh bà..., - Marion phản đối.

      Nhưng hoàng hậu chặn lại bằng cái khoát tay.

      - Lịch sử nhớ ta bằng hình ảnh bà hoàng hậu buồn bã và mờ nhạt, bé, tròn trịa và mất răng, ta biết. Ta khá sáng suốt để đánh giá hình ảnh phản chiếu ta từ gương. Thế mà, tối qua, nhờ , và bất chấp những gì phải chịu đựng mấy ngày qua, ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Điều đó đến với ta quá hiếm hoi trong suốt cuộc đời ta để khỏi nhắc đến nó. Vậy , hôm qua, phu quân vương giả của ta ngay tức khắc nhận ra mùi nước hoa ta dùng. Đó có phải là bằng chứng thể chối cãi rằng ngài cũng ít nhiều quan tâm đến ta và ngài cũng có đôi chút tình cảm với ta ? Ta nợ nhiều lắm, Marion ạ. Cách đây năm năm, cứu mạng ta, còn hôm nay đem tình của hoàng thượng trả lại cho ta!




      ĐOẠN KẾT


      Catherine Deshayes, vợ góa của Monvoisin, biệt danh mụ Voisin, bị các quan tòa xét xử và kết tội hoạt động phù thủy.

      Trong khu vườn nhà mụ ở đường Beauregard, người ta tìm thấy nhiều thi thể bị vùi ở đó. Qua những cuộc thẩm vấn, mụ cung cấp danh sách khách hàng của mụ. Tên của bà hầu tước de Montespan chưa bao giờ được thấy trong đó.

      Mụ bao giờ được ra khỏi tù và bị kết án lên giàn hỏa.

      Vụ hành quyết diễn ra ngày 22 tháng Hai năm 1680. Năm ấy mụ bốn mươi tuổi.

      Sau đó, Marie-Marguerite ra tòa làm chứng nhiều lần, và với rất nhiều chi tiết, chống lại phu nhân de Montespan.

      Khiếp đảm vì những gì ngài đọc được trong những bản báo cáo thẩm vấn do ngài de La Reynie trình lên, và vì sợ tai tiếng, nhà vua đốt hết những tài liệu liên quan đến bà Athénaïs quỷ quái trong lò sưởi phòng làm việc riêng của ngài.



      thời gian sau những việc đó, lúc chuẩn bị mừng sinh nhật thứ hai mươi của mình, kiều nữ Angélique de Fontanges lìa đời, chỉ vài tháng sau khi sinh bé trai chết trong bụng mẹ.

      Cáchành mổ tử thi và kết luận rằng chết tự nhiên vì mắc chứng bệnh phổi.

      Tại Versailles, người ta đồn rằng, ít lâu trước khi qua đời, nữ công tước de Fontanges mua của hai người bán hàng cặp găng tay và những thước lụa. Công nương xứ Palatina, em dâu của vua Louis XIV, làm người ta hiểu ngầm rằng đôi găng tay được tẩm thuốc độc, và có nhiều triều thần tin rằng cách giải thích việc như vậy là đúng.

      Tuy nhiên, cách chính thức, giả thuyết về đầu độc được giữ lại.

      Nguyên nhân về ra của Angélique vẫn chưa được làm sáng tỏ.

      Lo sợ bị đầu độc, hoặc tin vào những tiết lộ mà chỉ có mình ngài biết, đức quân vương xa lìa hẳn bà de Montespan. Thế nhưng vì là mẹ của nhiều ông hoàng được vua thừa nhận, bà vẫn được phép ở lại trong lâu đài Versailles, nhưng vị quân vương chỉ lâu lâu ghé thăm xã giao bà chút thôi.

      Cũng bị thẩm vấn trong “vụ án Thuốc Độc”, và bị số lớn bị cáo nhận diện, Claude des Œillets rút lui khỏi cuộc sống cung đình và toàn tâm toàn ý lo cho con . Bà sống giữa căn nhà của mình ở Paris và lâu đài Suisnes gần thành Brie-Comte-Robert[15]. Biết bà bị liên lụy, chẳng có ai ngạc nhiên về biệt tích của bà. Có người còn nghĩ bà bị cầm tù ở nơi đày đọa nào đó. Bà chết ở Paris năm 1687. Lúc đó, Blanche, con bà mới mười tuổi.

      [15] Nguồn: Wikipédia.

      Marion quên hai cái tên mà bà des Œillets thốt ra ngày bị bắt cóc, sáng 10 tháng Ba 1679, và tiết lộ chúng với ngài de La Reynie.

      Romani và Bertrand bị bắt giữ. Chúng thú nhận đều là đồng phạm của mụ Voisin, và làm Marion mất tích. Chúng cũng thừa nhận mình giả dạng làm người bán hàng rong để xâm nhập vào chỗ ở của nữ công tước de Fontanges...



      Marie-Marguerite Monvoisin có lẽ được hưởng khoan hồng của nhà vua và qua lời hứa của Ngài de La Reynie với Marion. bị xét xử, cũng bịết án lên giàn hỏa thiêu. thực tế, gần như còn tệ hơn vậy. Ở tuổi hai mươi ba, người ta giam vào pháo đài Belle-Ile, nơi có ai chăm sóc, lửa sưởi mùa đông, gần như có gì ăn và rách rưới, cho đến khi chết, rất nhiều năm sau đó.

      Khi biết tin ấy bị giam giữ, Marion nghĩ rằng ấy thoát nạn... bao giờ biết về số phận của người mà nhờ có ấy mới còn đời này...

      Tuân lệnh nhà vua, mọi của cải tài sản của gia đình Monvoisin đều bị tịch biên và thiêu hủy. Ngoại trừ cuốn sách. Cuốn mà Marion nhìn thấy, đêm kia, trong phòng làm việc của mụ Voisin, mà được phép cất giữ...

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :