Vườn cam trong điện Versailles & Mùi hương sát nhân - Annie Pietri (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 23


      Marion trở lại dãy gian hộ của bà hầu tước. có ai, ngoài Lucie, nhận ra vắng mặt của .

      Vào đúng ngày trước hôm diễn ra lễ hội, khu trang phục rộn rã hơn lệ thường. Ông thợ cắt may có mặt, chờ để được tiếp. Mọi người chen nhau quanh tượng người mẫu đó nổi bật bộ váy của bà hầu tước. Marion lại gần và sững người trước công trình của những thợ khâu. từng chiêm ngưỡng những bà quý tộc dạo trong ngự viên với trang phục thiết triều. cũng nhớ lại những món trang sức mà các vị khách nữ đeo người nhân buổi hoàng gia năm 1668... Nhưng còn ở đây! chưa từng thấy điều gì có thể so sánh nổi! bộ váy của chuyện thần tiên. bộ váy kỳ công, làm toàn bằng vàng! Vải màu hoàng kim được thêu rất tỉ mẩn bằng chỉ vàng đủ sắc thái. Những đăng ten và dải băng cũng bằng vàng. Với bộ này, bà hầu tước chẳng ngại mang thêm hằng hà sa số kim cương cỡ bự để có vẻ sáng chói hơn.

      con rắn độc mang trang phục ánh sáng, Marion nghĩ thầm. Chết , tất cả sẵn sàng cho thắng lợi của bà ta trước hoàng hậu Marie-Thérèse tội nghiệp! Có thể đó là dấu hiệu... Và nếu vụ đầu độc đến rất gần?”

      Hồi nãy, trong ngự viên, có linh cảm về mối nguy gần kề. Phải làm sao cho hoàng thượng biết tin về mưu này càng sớm càng tốt.

      Marion biết chắc rằng người ta chẳng cho lại gần nhà vua. Tất nhiên vẫn có thể gởi cho ngài mảnh giấy, nhưng có lẽ quá trễ khi ngài đọc được nó... Suy tính kỹ, đến kết luận rằng chỉ có người đủ gần gũi với hoàng thượng để có thể can thiệp.

      trở lên phòng, lấy cái lọ đựng thuốc bả khỏi ngăn tủ, thấm giọt dưới mỗi cánh mũi và nhanh chóng rời khỏi dãy gian hộ của bà hầu tước.




      CHƯƠNG 24


      - Chuyện quái gì thế này? - ngài d’Aquin hỏi, ông là người vừa được Marion tiết lộ tất cả - Cháu muốn ta tin rằng cháu biết đọc! Nhưng trước hết tên cháu là gì cái ?

      Vị lương y sải bước trong gian phòng khi nghe . Marion kể lại những gì mà cho bà hầu tước biết trước đây. Như mọi khi, lúc nhắc đến mẹ, lại siết chặt trong những ngón tay gầy yếu cái mặt mề đay bao giờ rời xa .

      - Biết đọc biết viết là điều hiếm có và quý giá với có hoàn cảnh như cháu. Như vậy cháu đâu có dốt, nên cháu phải hiểu rằng ta thể đến gặp vua và kết tội bà de Montespan được! Nhất là lại có bằng cớ! Hình như có lần ta với cháu rằng đừng bao giờ nên kết tội những người quyền thế thế giới này. Bộ cháu muốn ta rục xương trong ngục Bastille sao?

      Vị lương y giở bộ tóc giả ra để gãi đầu và lại bước ngang bước dọc như con gấu trong chuồng. Marion quan sát ông. Bất chấp cái vẻ thô ráp, cộng với cặp chân mày rậm rạp của ông, người đàn ông này khiến tin tưởng. Quần áo của ông tất nhiên trông có vẻ hơi dơ bẩn, nhưng điều đó chẳng có gì lạ trong triều. cũng nhìn xuống đôi giày ông mang, nhưng nhìn thấy dấu vết nào của máu nữa. Dù sao cũng vui là mình dùng chất bả. Nhờ nó mà chí ít cũng thoát được những cái mùi hôi thối ở nhiều hành lang và cầu thang của tòa lâu đài.

      - Nếu ít ra cháu có bằng chứng, chỉ cần thôi, của những gì cháu ! - ông d’Aquin thêm.

      - Cháu chỉ có tờ giấy nhắn đó, thưa ông. Nhưng cháu có thể nhận ra mùi của chất bột, dù người ta chỉ bỏ nhúm vào đĩa ra-gu lớn!

      - Ai bảo đảm với ta rằng cháu tưởng tượng ra cái tin nhắn đó? Và bằng phép lạ nào cháu có thể nhớ được cái mùi pha rất loãng như thế?

      - Ở chỗ bà hầu tước, cháu thuộc số những người phải canh thức giấc ngủ của bà. Việc của cháu là canh thức, nên...

      - À! Những người canh thức cho bà de Montespan! - vị lương y cười để cắt ngang. - ra cháu làm cái giống gì trong những đêm dài ngủ ấy?

      - Cháu chế tạo nước hoa mà bà cầu, cho chính bà... hay cho người khác.

      - Quỷ thần ơi! làm nước hoa, - ông d’Aquin, bỗng nhiên tỏ ra nghi ngờ, đáp lại.

      - phải theo cái nghĩa mà ông có vẻ hiểu đâu, thưa ông! - Marion sửng cồ - Cháu chẳng có gì giống với bọn lang băm cộng tác với bọn phù thủy. Cháu hả, cháu chế tạo ra nước hoa ! Cháu biết nhận diện tất cả những mùi hương, dù chúng ra sao!

      Ông d’Aquin bối rối trước ánh mắt nghiêm trang và biểu hoàn toàn trung thực toát ra từ gương mặt của đứa trẻ này.

      - Ta lúng túng... mạng sống của hoàng hậu quý giá đến mức ta thể bỏ qua tin cháu được. cho ta biết mà cháu ngửi ở Clagny. Nếu nó có chứa độc dược, cháu có thể ta biết đó là gì ?

      - Thưa ông, .

      - Cháu vừa cho ta biết cháu có thể nhận dạng bất cứ loại mùi nào mà!

      - Muốn vậy, cháu phải được ngửi qua ít nhất lần, mà cháu chưa ngửi độc dược bao giờ. Trong thành phần của chất bột ấy, cháu chỉ nhận ra mùi máu. Còn lại cháu mù tịt.

      - Ta hiểu rồi, - ông d’Aquin rồi lại bắt đầu rảo quanh phòng - Bọn phù thủy đều có kiểu cách làm giống nhau. Chế phẩm của chúng đều có chứa máu khô của những trẻ em nạn nhân của lễ mi-sa đen, cùng với lòng ruột của các em lại thành tro. lạ gì khi cháu chưa được ngửi!

      - Thưa ông, còn cách nào ngăn chặn lễ mi-sa đen được dự trù vào đêm nay và ngăn cản việc hiến tế đứa trẻ vô tội hay sao?

      Vị lương y đứng lại trước mặt . Ông đặt gối xuống đất để ngang với chiều cao của và dịu dàng :

      - bé tội nghiệp, cháu khờ lắm! Trong những khu nghèo hèn của thành Paris, người ta khó để tìm ra những phụ nữ cùng cực mà với họ, đứa con chẳng là gì khác hơn cái miệng nữa cần phải nuôi. số người sẵn sàng bỏ con đổi lấy vài đồng. Bọn phù thủy biết điều đó và giúp họ vứt bỏ. Như vậy đêm nay hay ngày mai, cái gì đến đến! Thời đại chúng ta, tình mẫu tử hề là thời trang! Cảnh binh làm việc của họ, nhưng may là họ đâu kiểm soát được hết mọi thứ. Tốt hơn, chúng ta nên quay lại với chất bột đó... Trước khi trình với hoàng thượng, ta muốn biết nó có chứa độc dược hay . Ta nghĩ có kế. Cháu hãy trở lại với công việc bên chỗ bà hầu tước và cứ cư xử tự nhiên như thường.

      Ông d’Aquin mở cái tủ đứng có cánh cửa kêu kèn kẹt dễ sợ. Nó đầy những chai lọ đủ cỡ, hộp đựng và hàng xấp giấy. Ông quay lại phía Marion và đưa cho cái lọ thủy tinh .

      - Nếu cháu được chỉ định canh thức cho bà chủ đêm mai, cháu phải làm cách nào để thêm vào thức uống của bà ấy vài giọt của sản phẩm này. Sau đó, hãy mở to lỗ tai ra. Rất có thể, lưỡi của bà ấy lại líu lo trong giấc ngủ.>

      - Và lần này cần đến trúng thực nữa! - Marion vừa cười vừa thêm.

      - Ta thấy rằng chúng ta hiểu nhau. Về mau và hãy đến gặp ta sáng mai. Hy vọng chúng ta biết được nhiều hơn.




      CHƯƠNG 25


      Công việc của ngày hôm sau mệt đến rũ người. Bà hầu tước tiếp đủ loại người đến chuẩn bị cho ngày hội. Ông thợ may, thợ tóc, chú thợ giày đến xem việc mang thử những đôi giày óng ánh vàng, cùng tông màu với bộ váy, và cả ngài Le Nôtre nữa. Theo cầu của hoàng thượng, ông đến để xin ý kiến bà hầu tước về việc trang trí cái khóm cây nơi bữa ăn được dọn tại đó. Tất cả những nhộn nhịp ấy khiến con Pyrrhos trở nên hung hăng hơn bao giờ hết. Rồi nó cũng cắn thợ khâu trẻ coi chừng nó.

      Marion từng mơ ước được dự phần vào những bí mật nho của công việc chuẩn bị lễ hội. được dự. Nhưng số bí mật trong đó quá nặng nề để chịu đựng và có thể cũng nguy hiểm nữa. Marion cảm thấy đêm hôm ấy sao lâu tới quá. muốn nghe ngay những tiết lộ mà bà hầu tước tuôn ra dưới tác động của chất thuốc nước.

      Qua những cửa sổ của gian phòng khách lớn, lâu lâu lại nhìn ra ngoài. Những cây cam trồng trong chậu gỗ vừa được mang đến để trang hoàng cái sân đá cẩm thạch. Đêm mai, sau bữa ăn , chỗ đó là chỗ trình diễn tấn thảm kịch của nhân vật Alceste[3]. nhận ra ngay, giữa những cây khác, những cây cam xíu mà chiêm ngưỡng ở vườn ươm. Chúng là tác phẩm của cha , và Marion cảm thấy tự hào vì điều đó. Được trồng trong chậu sứ, mỗi cây đều được đặt chân đế thếp vàng. Khắp mọi nơi, mái nhà, bệ cửa sổ và ban công, người ta đặt hai hàng nến song song. Những giỏ hoa chỉ được đặt vào chỗ ngày mai, dưới chân những cây cam, cùng lúc với những chùm đèn bằng pha lê và bạc.

      [3] nhân vật trong kịch Le Misanthrope của Molière - ND.

      Khi cuối cùng màn đêm buông xuống, Marion chỉ còn đúng giờ để ngủ. thức giấc, Lucie cho biết được chỉ định để canh thức cho bà de Montespan.

      Marion nhận thấy bạn mình có vẻ buồn bã.

      - Chuyện gì xảy ra với chị vậy, Lucie?

      - Martin và chị quyết định lấy nhau. ấy xin bà hầu tước, theo đúng phép tắc, nhưng bà chịu. Chị muốn nhờ des Œillets hộ cho chị. Nhưng ta đâu mất biệt... hầu ngựa cho biết thấy ta đâu đó bằng xe ngựa cách đây giờ.

      - Bà hầu tước là con rắn độc! - Marion thốt lên.

      vừa chợt hiểu ra rằng phu nhân danh dự chính là người thay thế ái nương trong lễ mi-sa đen.



      - Em bị cái gì mà dám như thế?

      - Đúng là con rắn độc, tin em ! Em thể chị biết hơn được, chị Lucie à. Đừng với ai hết nha, và cứ tin em.



      Vào giờ ngủ của bà hầu tước, mọi chuyện diễn ra đúng như ông d’Aquin dự trù. Trước khi chui vào giữa chăn nệm của cái giường lớn, bà ta uống ly nước có mùi hoa cam. Bà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, và những câu chuyện ngủ mơ ban đêm bắt đầu tuôn ra. Chúng chuyển thành chuyện mê sảng mau đến mức Marion nghĩ rằng mình lạm dụng chất thuốc nước!

      Trong đêm canh thức này, ái nương giao cho chế tạo ra mùi thơm tuyệt vời nhất để nâng cao hơn nữa, nếu có thể, ánh rực rỡ của bộ váy bằng vàng của bà.

      Trong lúc làm việc, bỏ sót lời trong bài diễn thuyết của bà ta, dù chúng rất lộn xộn.

      Lần này, đó là việc phải nghiền nát, vào đúng lúc, chàng thân mềm trẻ tuổi và rau diếp của chàng, việc phải khâu vải voan quanh bộ xương người, về buổi tiệc của những lọn tóc vàng và về nữ thần Camarde của người đàn ông xứ Gascogne...

      Nếu mạng sống của hoàng hậu bị nguy hiểm, Marion đ phì cười vì những gì vừa nghe được, nhưng ra chẳng hiểu gì nhiều. Khi thuật lại những lời nhảm của bà de Montespan, chắc ông d’Aquin thất vọng cho mà xem.

      Sáng ra, Marion rời khỏi phòng bà hầu tước ngay khi những hầu phòng đến canh lúc bà thức giấc. lên phòng để làm vệ sinh nhanh và uống chén nước dùng. Trời còn sớm nhưng Lucie đem nó từ bếp lên. Trước khi phóng đến chỗ vị lương y, lấy cái lọ thuốc bả ra, ngắm nó mà suy tính và sau cùng cất nó vào ngăn tủ. Thây kệ những cái mùi lan tỏa, nhờ vào đêm tối, trong những hành lang và cầu thang của cung điện! Cái mũi của có ích cho ...

      Bầu trời trong vắt và khí êm dịu. Ngày thứ Tư 4 tháng Bảy năm 1674 này hứa hẹn ngày rất đẹp.




      CHƯƠNG 26


      -Ta hiểu rồi! - ông d’Aquin thốt lên. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn ta tưởng! Hai án mạng như thế cũng chưa đủ đối với bà ta. Bà ta còn mưu thêm vụ thứ ba nữa!

      Viên ngự y chắc mới thức dậy lâu. Ông còn mặc chiếc áo ngủ mà ông vội vàng bỏ vào trong quần. đội tóc giả, tóc tai bù xù như đêm đầu tiên Marion gặp ông, ông ngồi tại bàn làm việc, hai tay ôm đầu.

      chờ đợi, nôn nóng muốn biết kết luận của ông.

      - Xem nào, - ông tiếp. - Thần Camarde tượng trưng cho cái chết, mà ta nhắc cháu rằng ngài de Montespan là người Gascon. ràng dã tâm của bà hầu tước dành cho chồng được khẳng định! Bộ xương người, đó là La Vallière tội nghiệp, ái nương trước đây. Hoàng thượng than thở về gầy ốm của rất lâu trước khi giam mình trong Dòng Kín Carmel. Tấm vải voan khâu chung quanh hẳn có nghĩa là bà de Montespan muốn nhìn thấy tàn đời trong Dòng Kín.

      - Còn chàng thân mềm?

      - Ta sợ đó chính là hoàng thái tử. Ở tuổi 13, đó là chàng trai mập mạp điềm tĩnh, ít và suốt ngày nhồi nhét kẹo bánh. Chủ yếu là món mứt cọng rau diếp ngào đường. Bà hầu tước muốn thành hôn với nhà vua nhưng tính dừng lại ở đó. Bà ta chắc hy vọng rằng trong những con trai của bà ngồi lên ngai vàng nước Pháp. Muốn vậy hoàng thái tử phải biến ! Hoàng hậu, thái tử và hầu tước de Montespan, như vậy là ba vụ sát nhân! Đủ số rồi đó!

      - Những lọn tóc vàng như vậy là để chỉ hoàng hậu, - Marion xen vào.

      - Rất đúng! Điều làm ta lo ngại, đó chính là bữa tiệc cuối cùng mà ta đề cập...

      Sau hồi suy nghĩ rất lung, vị lương y thốt lên:

      - Và nếu đó là bữa tiệc dự kiến đêm nay, sau buổi diễn kịch? Ta tìm thấy lời giải thích nào khác!

      Marion ớn lạnh. Cái linh cảm khẩn cấp mà nhận được hai lần như vậy là có cơ sở!

      - Chúng ta phải hành động mau! - ông d’Aquin mau khi đứng dậy.

      Ông vào phòng trong, thay vội quần áo và trở lại, cái hộp bằng kim loại trong tay.

      - Cháu ngồi xuống đây, - ông với Marion trong lúc đẩy cái ghế vào sát bàn làm việc. - Ta thu thập được số độc dược mà bọn phù thủy thường đặc biệt thích sử dụng. Cháu hãy ngửi chúng và, nếu trong số đó có mặt trong chất bột dành cho hoàng hậu, cháu có thể nhận ra.

      - Cháu nhận ra nó ngay, chắc chắn, thưa ông.

      Marion hài lòng vì dùng chất bả của mình và tuần tự hít từng cái lọ bằng thủy tinh mà vị lương y đưa cho .

      Chiếc áp chót làm bật ngửa cổ ra sau.

      - Đúng là chất này! thể lầm được. Nhiều thành phần khác mà cháu biết được thêm vào. Nhưng cái mùi ghê tởm này, cháu nhận ra nó ngay tức khắc!

      Ông d’Aquin đóng cái lọ lại và cất nó cùng những cái khác vào hộp.

      - Đây là độc dược chậm. chế phẩm quỷ quái, để cho nạn nhân chút cơ may n. chút đầu tăm của nó đủ để giết ngay tức khắc trẻ sơ sinh, trong lúc người lớn héo hắt dần trong vòng tuần trước khi tắt thở. Đó chỉ là vấn đề tỷ lệ giữa tầm vóc của nạn nhân với số lượng độc dược nuốt vào. Ta báo ngay cho hoàng thượng. Nhưng trước hết, ta dẫn cháu về khu phục vụ. Từ hôm qua, trong lâu đài, tất cả những ai gọi là người quay thịt hay phụ bếp đều làm ở đó để chuẩn bị cho bữa đại tiệc. Cháu được giao nhiệm vụ ngửi tất cả những món dành riêng cho bàn của hoàng thượng.

      Marion sững sờ. Kể từ giây phút này, mạng sống của hoàng hậu nước Pháp nằm trong tay .




      CHƯƠNG 27


      Trong khu vực bếp của nhà vua, bầu khí náo nhiệt khó tả ngự trị. Khi đến nơi, Marion bị chìm ngập trong tiếng nồi niêu xoong chảo, chen lấn ngừng nghỉ và tiếng la hét của bọn đầu bếp. Hơi nóng tỏa ra từ các lò nấu khổng l chịu nổi. Hỗn hợp những mùi gia vị, nước dùng trong đó còn hầm xương động vật, mỡ nấu lại, nước xốt cháy, vỏ củ quả và nước rửa chén làm buồn nôn. Nếu được giao nhiệm vụ tối quan trọng, trốn chạy khỏi chốn này chậm trễ.

      Ông d’Aquin gửi gắm cho sĩ quan. hiểu gì lắm, vị này dẫn thăm toàn bộ các phòng hợp thành khu vực bếp. Về phần mình, viên ngự y ngay về phía ngự phòng. đến giờ thăm khám cho bệnh nhân hoàng gia của ông.

      Suốt hôm đó, Marion qua mọi gian phòng để ngửi những nước ướp thịt, những món ra-gu khác nhau, nước xốt và nước hầm. Trong gian phòng lớn, nơi người ta tuần tự đưa lên những món dành cho bữa đại tiệc, ngửi mọi thứ pa-tê, bánh bao và những liễn pa-tê. dành thời gian ở khu vực làm bánh, nơi cái mũi của cuối cùng cũng tìm được hương thơm thanh tao của những loại mứt ướt, bánh hạnh nhân, mứt quả và bánh ga-tô đủ loại. loại bánh ma ca rông nào dù nhất thoát khỏi thanh sát của . cũng đến phòng lưu trữ để kiểm tra các loại phô mai, trái cây tươi và rau xanh. Còn những món đến từ phòng quay thịt, lo vào phút chót.



      Martin lâu lâu lại đến với và đem cho chút gì đó để nhấm nháp. cố khám phá cái bí mật về diện của trong khu v bếp, nhưng cứ im lặng như hến.

      Vào khoảng sáu giờ tối, trong lúc nhà vua và quan khách ở trước khóm cây nơi bữa ăn được chuẩn bị, ông d’Aquin đến gặp .

      - Cháu chẳng tìm thấy gì, thưa ông, - với ông. - Cháu rất tiếc. tí dấu vết độc dược nào cả.

      - Cứ tìm . Có lẽ chưa trễ lắm. Ta về phòng đây. Có gì mới, báo ta biết.

      Trong nhà bếp, nhộn nhịp lên đến đỉnh điểm. Trong vài giờ nữa, phải phục vụ nhà vua và quan khách. Marion từ phòng này sang phòng khác, khi qua trước phòng làm bánh, phát cái bàn phục vụ hai cây cam có cành lá đơm đầy kẹo bánh. đến đây năm phút trước mà nhìn thấy chúng.

      - Người ta vừa đặt chúng ở đấy tức , - cậu chạy việc khẳng định với , trong lúc nặng nhọc nâng cái nồi to bằng gang.

      - Ai mang chúng tới?

      - Em biết, - cậu trả lời, cậu chỉ khoảng mươi tuổi. - Chị hỏi lớn đằng kia xem, - cậu thêm trong lúc hất cằm về hướng Martin.

      Marion đến gặp ngay.

      - Đó là những cây cam dành riêng cho hoàng thượng và hoàng hậu, - Martin giải thích - Chúng đẹp quá, phải ? Hoàng thượng đòi phải đặt chúng bàn, ngay trước mặt các ngài, làm sao để mỗi người các ngài có ngay trong tầm tay những thứ ngọt ngào ưa thích. Hàng tháp kẹo bánh được phục vụ cho quan khách những chiếc đĩa bằng sứ.

      - có thấy ai đem chúng lại ?

      - Theo thấy đó là cậu phụ bếp trẻ. Nhưng thể tên cậu ta. ngày như ngày hôm nay, người ta thâu nhận mọi kẻ đến xin việc. Nghĩa là bất cứ ai! chàng kia, chẳng hạn, làm mọi người cười no bụng, vì sực nức mùi nước hoa! Xức nước hoa để phụ bếp! Ai mà nghĩ được?

      - Mùi nước hoa gì vậy? ->

      - Người đẹp ạ, đâu có tài như em trong chuyện đó! mùi khó chịu, cái đó chắc! Đủ nồng để đuổi muỗi!

      - Giống như mùi hoa phong lữ thảo géranium, chẳng hạn?

      - Đúng rồi! - Martin khẳng định.

      Marion nhíu mày. Chỉ có người, theo biết, rất mê tinh chất của hoa géranium. Đó là Claude des Œillets!

      quyết định đến xem xét những cây cam gần hơn. cây được gắn những trái cam xíu và những trái sơ ri bằng mứt, nhưng cũng có cả dâu tây và quả sung figue tươi, những loại trái cây ưa thích của nhà vua.

      Cây thứ hai chỉ mang những bánh hạnh nhân giã có màu sắc khác nhau tí chút. Marion thấy số có sắc nâu của sô--la. nghi ngờ gì nữa, đây là cây dành riêng cho hoàng hậu. lại gần, nhưng ngạc nhiên làm sao khi nhận ra rằng tất cả bánh hạnh nhân ở đây chẳng có chút mùi nào cả! Marion ngửi đất trong cái chậu bằng sứ, mùi của thân gỗ và cành lá mà biết . ngửi thấy bất cứ mùi gì. Cả mùi hạnh nhân, cả mùi đường, mùi sô--la, mùi va ni hay mùi hoa cam còn tệ hơn. Tất cả những hương thơm đáng lẽ làm mũi phập phồng hoàn toàn trống vắng. Đúng là chẳng hiểu gì cả.

      mối hiềm nghi xâm chiếm tâm trí , và nỗi lo sợ mau chóng tràn ngập lòng . lẹ làng khóa cây cam của hoàng hậu trong ngăn tủ, bỏ chìa khóa vào túi và hớt ha hớt hải rời nhà bếp.

      Khi về đến phòng, Lucie ngồi giường mình. vừa khóc vừa ăn ngấu nghiến những chiếc bánh quy mà Martin đem cho để an ủi vì cuộc hôn nhân bất thành của họ. lời, Marion mở ngăn tủ nơi cất giấu chất bả của . Cái lọ vẫn nằm ở chỗ cũ nhưng vơi ba phần tư. “Sáng nay, nó vẫn còn gần đầy mà!”, nghĩ bụng.

      Mọi việc , nhưng còn điều phải chứng minh. quay về phía Lucie.

      - được! - hét lên trong lúc giật khỏi tay này chiếc bánh quy cuối cùng mà định ăn nốt.

      chế lên đó hai giọt chất cồn ngọt và, như phỏng đoán, chiếc bánh trở nên hoàn toàn mùi... Chất bả cũng có tác động khi được lên chất liệu!

      Marion nhắm mắt lại và để thoát ra tiếng thở dài tuyệt vọng. ý thức được lỗi lầm của mình khi tiết lộ bí mật với bà de Montespan trong ngự uyển cung Trianon và hiểu ra ý nghĩa của cái nhìn trao đổi với des Œillets.

      “Con rắn độc ấy cho người đến lục lọi đồ đạc của mình, nghĩ thầm. Chắc chắn mụ ta dùng chất bả của mình để che giấu mùi độc dược!”. Marion thề rằng từ rày về sau còn ai được biết những điều thầm kín này nữa.

      Bây giờ phải báo ngay với ông d’Aquin! Có thể ông có đủ thời gian để với hoàng thượng trước bữa ăn khuya.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 28


      Tiếng vỗ tay vang rền. Vua Louis XIV, hoàng hậu Marie-Thérèse, các hoàng tử và toàn bộ triều thần hoan nghênh thành công vang dội của các nhạc công và diễn viên thuộc Viện Hàn lâm nhạc Hoàng gia. Quinault và Lully, tác giả và nhà soạn nhạc của vở diễn, vừa leo lên mấy bậc thềm chia cách sân triều với sân đá cẩm thạch để cúi chào những khán giả quý tộc.

      Sau khi thuật lại tất cả cho ông d’Aquin, Marion trở lại phòng mình. Khoảng tám giờ, nghe thấy tiếng nhạc. Buổi trình diễn bắt đầu. lúc sau, vị lương y dẫn vào biệt cung của hoàng gia, và từ khung cửa sổ của lầu , họ cùng quan sát cảnh tượng.

      Họ thấy vua và hoàng hậu tiến vào lâu đài để đến gian sảnh nơi đặt bàn ăn. Bây giờ là nửa đêm.

      - nào! Ta biết chỗ từ đó có thể nhìn thấy hết mà ai thấy ta, - ông d’Aquin thầm.

      Marion bước bên cạnh ông, mắt nhìn khung cảnh của những gian phòng. kỳ vĩ, còn xa hoa hơn cả chỗ bà hầu tước! Toàn bộ quần thần đều được nhà vua mời nên hai ông cháu tâm đầu ý hợp chỉ gặp đám kẻ hầu người hạ mặc chế phục. số cúi chào viên ngự y thứ nhất của nhà vua, họ ngạc nhiên nhìn hầu kè kè bên ông.>

      Ông d’Aquin, rất quen thuộc nơi này, mở cánh cửa giấu sau trướng phủ tường. Họ dọc theo hành lang và vào trong hốc tường, căn phòng kín mít rọi sáng bằng chân đèn ba nến. Phòng được trang bị hai ghế bành, cái bàn chân và tủ côm-mốt đó đặt hai cây cam ... Từ căn phòng chật, lỗ nhìn rất kín đáo cho phép họ thấy gian sảnh đại tiệc.

      - Bàn của hoàng thượng và hoàng hậu ở ngay đầu, - ông d’Aquin thầm.

      Rồi ông tránh ra để Marion, tới lượt mình, nhón chân lên nhìn. Gần như quên luôn mối nguy hiểm rình rập hoàng hậu, run lên vì hạnh phúc. lâng lâng niềm vui với ý nghĩ mình ở trung tâm của cung Versailles, tại trong những chỗ bí mật nhất...

      Các vị vua chúa sắp đến nơi, tiếp theo sau là những nhân vật được mời dự tiệc. Có mặt cả Đức Ông, em của nhà vua và vợ ông ta, bà công nương người Đức to béo. Sau đó là hoàng thái tử, phu nhân de Montespan và vài quý bà thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời mà vua Louis XIV muốn tôn vinh.

      Dàn vĩ cầm bắt đầu tấu lên và dừng chơi cho đến khi tàn bữa tiệc.

      Mắt dán vào lỗ nhìn, Marion chán ngắm nghía những bộ váy đẹp với màu sắc óng ánh. Những ngọn nến, từ những chân đèn và đèn chùm bằng pha lê, làm tăng thêm ánh lấp lánh của vải vóc và đồ nữ trang, bằng ánh sáng rực vàng, thanh thoát và mơn trớn của mình.

      Tất nhiên Athénaïs là người đẹp nhất trong bộ váy vàng. Bà hoàng hậu tội nghiệp, được bao phủ bởi tất cả châu báu có trong hộp nữ trang của mình và nhét người trong chiếc áo ngực siết chặt đến tức thở, nhìn bà bằng những cái nhìn thèm muốn.

      Ông d’Aquin xem vòng quanh sảnh.

      - Bà hầu tước nhận được phép của hoàng thượng cho đem con Pyrrhos theo, trong lúc hoàng hậu nhận lệnh để bầy chó của bà ở nhà, - ông thở dài khi ngồi xuống. - Bây giờ chúng ta phải chờ thôi.

      Bữa tiệc khuya kéo dài rất lâu. Marion nhìn thấy đám người phục vụ đưa lên mỗi người hàng chục đĩa thức ăn. Giống như điệu vũ ba lê, rất thích mắt. nghe tiếng lanh canh của ly chén, tiếng cười và tiếng reo của quan khách. Mọi hương thơm tuyệt diệu lần nữa bay đến tận mũi .

      Sau món súp, món đầu bữa trung bình và lớn, món nâng cao, món rô ti, những món ngọt hay mặn giữa bữa và món rau trộn, món trái cây rốt cuộc cũng được phục vụ.

      - Thưa ông, người ta đem món tráng miệng lên kìa! - Marion qua hơi thở trong lúc nhích ra khỏi lỗ nhìn.

      - đến lúc rồi!

      Vị lương y đứng bật dậy:

      - Cháu ở đây nhé. Ta trở lại tìm cháu, mau thôi.

      thế rồi, ông cắp hai cây cam dưới mỗi cánh tay và biến mất trong hành lang.



      Trong lúc đó, bên kia vách ngăn, bàn của nhà vua được phủ đầy những tháp trái cây tươi, những đĩa bánh ga-tô lớn đủ loại, trái cây ngâm rượu mạnh, những tách đá bào, những hũ mứt quả, những giỏ mứt trái cây khổng lồ và hằng hà sa số những cốc tròn đầy caramen, kẹo trứng chim và những đồ ngọt khác rất ngon miệng. Người ta cũng đem lên hai cây cam mà Marion nhận ra ngay. Những quan hầu phục vụ hoàng thượng và hoàng hậu đặt chúng cách khéo léo trước cặp vợ chồng vương giả. Marion giật nảy mình: cây cam treo những bánh hạnh nhân giã của hoàng hậu được đặt trước mặt nhà vua. Hoàng hậu, tới lượt mình, nhăn mặt trước cái cây mang những loại trái ưa thích của đức lang quân.

      Trong lúc chuyện với em mình, nhà vua vừa chọn được cái bánh hạnh nhân sô--la mà ngài giữ giữa những ngón tay, chờ cho hết câu chuyện.

      Bà hầu tước như bị hóa đá. Sắc mặt của bà tái xanh, và bất chấp cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, ánh mắt của bà lộ lo lắng khủng khiếp. Marion có cảm tưởng như bà còn thở được nữa.

      biết rằng ái nương mong muốn đụng chạm đến nhà vua, mặc dù bà rất hận ông rẫy bỏ hoàng hậu để lấy bà. Nếu ông chết , bà chẳng còn là gì nữa trong triều, ngoài danh hiệu mẹ của ba đứa con hoang, và cuộc trả thù của bà Marie-Thérèse rất khủng khiếp. Trong trường hợp đó, hoàng hậu, trở thành nhiếp chính, có đủ uy quyền để tống ái nương thất sủng vào tu viện ở tỉnh lẻ để sống những ngày tàn...>

      Chó Pyrrhos, bị mùi của kẹo bánh ngọt thu hút, tìm cách vừa sủa vừa chạy quanh bàn. Trong thờ ơ toàn diện, Marion nhìn thấy nó đến gần vua Louis XIV và ngồi lên hai chân sau để làm dáng. Vừa liếm mép, nó vừa gãi gãi vào bộ hoàng bào điểm đá quý.

      Cuối cùng, bỏ dở câu chuyện, nhà vua nhìn về phía vợ mình mỉm cười. lần nữa ngài đưa chiếc bánh hạnh nhân đến gần miệng, nhưng vào phút cuối, lại tung nó lên trời. Marion thở ra nhõm và dán mũi vào tường để nhìn sót chút nào cảnh tượng đáng kinh ngạc diễn ra dưới mắt . Con Pyrrhos nhảy vọt lên cao nhất có thể, bắt được cái bánh thèm muốn từ lâu và nuốt trộng vào họng. Cú nhảy ngoạn mục đó lôi kéo chú ý của quan khách. Ngay lúc sau, con chó run bần bật vì những cơn co giật kinh khủng đến mức nó bị bắn khỏi mặt đất như thể bốn chân có gắn lò xo. Chỉ trong vài giây, mõm đầy dãi và cặp mắt lộn tròng, nó ngã xuống chết ngay sàn trước mặt đám quần thần sững sờ.




      CHƯƠNG 29


      - Hoàng thượng chờ cháu đó, Marion! - ông d’Aquin mỉm cười gọi.

      Lần thứ nhì, theo ông qua dãy phòng chờ và phòng khánh tiết của ngự phòng. Bầu khí ở đó khác hẳn với đêm hôm trước. Rất đông quần thần đứng đó, mỗi người chờ được vua tiếp để xin xỏ đặc ân hay lấy lòng ngài. Khi hai người qua, vài cái đầu quay lại nhìn. Những nụ cười tinh quái đuổi theo hầu dồn bước theo sau vị ngự y.

      Hôm đó, Marion mặc bộ trang phục vừa được giặt ủi phẳng phiu. Lucie tặng dải ruy băng đẹp, thu hồi được sau chuyến làm việc của ông thợ may, để đeo tấm mề đay, trông nổi bật nền bộ váy hở cổ. Tóc được chải gọn ghẽ dưới cái mũ bôn-nê thêu, và cặp mắt long lanh vì hạnh phúc.

      Khi hai người đến trước khung cửa hai cánh, bao quanh là những thị vệ quân Thụy Sĩ, ông d’Aquin nghiêng đầu và vào tai :

      - Hoàng thượng biết hết mọi chuyện. Hơn nữa, đêm qua, cháu thấy kế hoạch của ngài được thực hoàn hảo ra sao rồi. Đối với ngài, cháu là người cứu hoàng hậu nhờ khứu giác hiếm có. Bất kỳ lúc nào, cháu cũng được kết tội bà hầu tước. Ngài Ngự muốn mẹ của các con ngài lại bị liên quan, mà có bằng chứng cụ thể, trong vụ án độc dược nhơ nhớp như vậy. Nhưng, cháu cứ yên tâm, phu nhân de Montespan nắm bắt được hoàn toàn ý nghĩa của thông điệp, và hoàng thượng cho rằng trong tương lai bà ấy dám ti toe gì nữa.

      Vị lương y chỉ vừa đủ thời gian ngẩng lên cánh cửa mở ra.

      Nhà vua và hoàng hậu ngồi những chiếc ghế bành lớn cuối gian khánh tiết riêng. chậm rãi tiến tới và khụy gối chào cách vụng về.

      - Tiểu thư hãy đứng dậy, - nhà vua với cách dịu dàng.

      Marion tin vào tai mình nữa. Vua nước Pháp vừa xưng hô với như quý !

      - Thưa tiểu thư, ta luôn biết ơn vì những gì làm cho hoàng hậu. Ngài d’Aquin cho ta biết, nhờ năng khiếu về nước hoa gì so sánh được, thành công trong kỳ tích này. Dự định của ta phải là lần nữa đưa vào thử thách; nhưng có thể cho ta biết những tinh chất gì tạo thành nước hoa mà ta dùng được ?

      Mùi nước hoa này, Marion nhận ra ngay khi vào gian khánh tiết. hề bối rối, trình bày với nhà vua bài phân tích rất cụ thể và cho phép mình thêm như kết luận:

      - Thưa bệ hạ, con chẳng có công trạng gì trong việc mô tả chất nước thơm đó, vì chính con chế tạo ra nó theo lời cầu của phu nhân de Montespan, vì bà muốn tặng nó cho ngài.

      Marion nhìn về phía viên ngự y, người cùng vào với đứng cách xa ra chút. Nghĩ cho cùng, ông đâu có cấm về ái nương qua chuyện nước hoa!

      Nhà vua hơi nhíu mày và nghĩ lúc trước khi tiếp lời:

      - Hình như ta nhận ra tiểu thư. Ta gặp nhiều lần, ở chỗ bà hầu tước và ở điện Trianon bằng sứ. số người đưa tin của ta cho biết thường thấy trong ngự viên giống tiểu thư chôn cái gì đó dưới gốc cây. Những cái chai, hình như vậy. Có đúng là tiểu thư ?

      Còn Marion cứ nghĩ bí mật của mình được giữ kín!

      - Bẩm đúng, thưa bệ hạ, - cụp mắt xuống trả lời.

      Sau đó, giải thích tại sao và từ khi nào có thói quen đó.

      - Như vậy là biết đọc và biết viết. con người bé kỳ lạ! Bây giờ ta bắt đầu biết rồi, cũng chẳng có gì phật ý khi thấy biến ngự viên của ta thành khu vườn kín của . Và ta lệnh cho cứ tiếp tục!

      Hoàng hậu Marie-Thérèse, vây quanh bởi hàng chục con chó bé tí xíu, nhìn mỉm cười. Nhà vua quay về phía bà và tiếp:

      - Để ghi nhận lòng biết ơn đối với , hoàng hậu mời cùng dạo với chúng ta. Long xa chờ bên dưới. Nó chở chúng ta đến nơi mà ta chắc chắn để cho tiểu thư thờ ơ.




      CHƯƠNG 30


      Marion và ông d’Aquin theo các bậc vương giả và cùng họ leo lên chiếc xe ngựa mui xếp lộng lẫy trước cái nhìn hoài nghi của đám quần thần.

      - nào! - nh vua ra lệnh cho phu xa.

      Thời tiết rất đẹp. Chiếc xe ngựa lăn bánh những lối rộng rãi, hai bên là những hàng cây được tỉa tót kỹ lưỡng và những bồn hoa tuyệt đẹp. Nó vòng qua nhiều bồn phun nước, từ đó vọt lên những tia nước khổng lồ, rơi xuống thành trận mưa những giọt li ti óng ánh pha lê phủ lên những pho tượng thếp vàng.

      Marion mê mẩn vừa vì cảnh tượng huy hoàng vừa vì giọng của nhà vua, khi đích thân ngài thuyết minh về toàn bộ những kỳ quan đó. Lúc chiếc xe ngừng lại ở đầu con kênh đào lớn, nhìn thấy hai chiếc thuyền gondole thếp vàng sẵn sàng cho chuyến dạo chơi.

      Giấc mơ của được thực ư? dám tin vào điều đó cho đến khi nhà vua mời lên thuyền, cùng với ngài và hoàng hậu. Hạnh phúc như chưa từng bao giờ nghĩ mình được thế trong suốt cuộc đời, để mình được sóng nước mang . món quà tuyệt vời làm sao!

      Nhà vua có tiếng là người công minh. Ngài trừng phạt nghiêm khắc khi cần, nhưng ngài cũng biết tưởng thưởng khi có ai đó xứng đáng. Marion có bằng chứng ở đây. Khi vuốt ve chiếc mề đay, tiếc rằng mẹ Marie thể chia sẻ với niềm vui lớn lao này. Ngay khi cuộc dạo chơi chấm dứt, tự hứa chạy ào đến vườn ươm cam để kể cho bố Antoine nghe câu chuyện thần tiên thực này. Và vì nhà vua lệnh cho cứ tiếp tục giữ thói quen của mình, cũng phó thác niềm hạnh phúc của cho đất trời Versailles.

      Thong thả, chú lái thuyền gondole người Venise cho chiếc thuyền quẹo vào nhánh của kênh đào phía tay phải, theo hướng Bắc.

      Marion choáng ngợp. Tất cả mới đẹp làm sao! Được ru bởi tiếng nước vỗ róc rách êm dịu và tiếng đàn viôlông, ngắm nhìn những thảm cỏ đầy hoa, cây cối và những tượng điêu khắc chạy dài hai bên con kênh. Xa hơn chút, ngay trước mặt , lấp ló nét thần tiên của điện Trianon bằng sứ...




      CHƯƠNG 31


      Đứng phía chiếc cầu thang dẫn từ kênh đào lên những bồn hoa của điện Trianon, Marion hết sức ngạc nhiên nhìn thấy bố Antoine, hai bác Augustine và Gaspard Lebon, giữa đám đông thợ làm vườn. Dưới tiếng hoan hô của họ, cả nhóm về phía Phòng Hương Thơm.

      - Đây là chỗ của , - nhà vua tuyên bố khi nhìn Marion - có thể đến đây bất cứ lúc nào muốn và ở đây bao lâu tùy thích.

      Ngài đích thân mở cánh cửa của tòa nhà trước khi long trọng trao lại cho chiếc chìa khóa mạ vàng rất đẹp.

      Marion thể tin vào mắt mình.

      - Con... con biết... sao... Vinh dự quá, thưa Bệ hạ... Làm sao... Làm sao tạ ơn ngài đây? - lắp bắp.

      - Đừng cám ơn ta. Đây phải là món quà, mà là công cụ để làm việc giúp hoàn thành nhiệm vụ mới của mình. Hoàng hậu cho biết đó là g>

      - Bắt đầu từ giây phút này, là thành viên trong nhà ta, thưa tiểu thư, - hoàng hậu cho biết bằng giọng thánh thót với sắc Tây Ban Nha rất nặng - phải với tư cách người hầu, tất nhiên. Biệt tài của xứng đáng hơn thế. Hoàng thượng chuẩn y: từ giờ mang danh vị người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu.

      Người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu! Chắc chắn Marion sống trong ngày đẹp nhất đời .

      - Xin tạ ơn Ngài Ngự vô cùng, - Marion đáp trong khi quỳ gối xuống đất.

      - đứng dậy , tiểu thư, - hoàng hậu mỉm cười - Ta còn bất ngờ khác cho .



      theo nhà vua, ông d’Aquin và toàn bộ thợ làm vườn, hoàng hậu và Marion hướng đến những hàng cây cam trồng chiếc sân lộ thiên mỹ miều đầy ánh nắng quay mặt về hướng Nam.

      - Nếu có ở đó, có lẽ giờ này ta ra người thiên cổ, - Marie-Thérèse tiếp - Để đánh dấu chiến thắng của ta trước số mệnh và trước những kẻ thù, bất kể họ là ai, ta quyết định trồng cây cam con. Ta hy vọng được sống lâu như nó!

      - Chúng ta gọi nó là “Cây của hoàng hậu”, - nhà vua phán thêm - Để chúc cho nó sống lâu, cũng như chúc cho hoàng hậu, và cũng để tôn trọng cái nghi thức bí của , cái chai đựng thông điệp phồn vinh được chôn dưới gốc của nó.

      Lúc đó bọn thợ làm vườn đến mang theo chồi cây con mà họ mau chóng chôn xuống đất. hầu ngựa mang đến cho hoàng hậu Marie-Thérèse cái chai. Bà lấy từ trong hầu bao ra cuộn giấy và loay hoay nhét nó vào cổ chai.

      Marion đảo mắt nhìn nhanh chung quanh. Trung thành với thói quen, những muốn hái đóa hoa cam để bỏ chung với thông điệp. Rồi, trấn tĩnh lại, nghĩ cái cây của hoàng hậu phải xứng đáng hơn với chỉ đóa hoa đơn giản nên quyết định tặng cho nó cái mà quý hơn tất cả. Cái mề đay của mẹ Marie!

      Khi nhìn thấy động tác của , nhà vua đặt đeo đầy nhẫn của mình lên vai :

      - Hãy giữ lại cái báu vật đó, tiểu thư ạ! Có cái gì đó bảo ta rằng nó rất quý giá với .

      Ngài tự tay cột lại dải ruy băng mà vừa cởi ra và thêm vào trong chai đồng louis vàng để tượng trưng cho chiếc mề đay.

      Cái chai chôn xong, mọi người tiến đến khóm cây nơi bữa ăn được chuẩn bị. Nhà vua khen ngợi bố Antoine rồi cụng ly với những người làm vườn.

      Mặt trời bắt đầu xuống khi Marion leo lên chiếc thuyền gondole để về lâu đài. Lần này chỉ có mình với nhà vua, hoàng hậu và ông d’Aquin cùng chiếc gondole thứ hai.

      Nhà vua mở lời ngay khi họ rời bến:

      - Từ đâu mà có chiếc mề đay mà sẵn sàng hy sinh đó?

      - Nó là của mẹ con, Marie. Con nhận được nó khi mẹ mất cách đây 4 năm.

      - Bà ấy có nó từ ai?

      - Con biết, thưa Ngài Ngự.

      - Vậy , ta cho biết, vì ta biết chiếc mề đay đó. Ta cũng biết mẹ của .

      Marion giật mình và nắm chặt chiếc mề đay trong tay trong lúc nhìn thẳng vào mắt đức vua.

      - Lúc đó chúng ta chỉ là những đứa trẻ. Mẹ là con người hầu của mẹ ta, hoàng hậu Anne. Ta bảy tuổi còn mẹ sáu. Chúng ta luôn ở cùng nhau, ngay cả khi các thầy thái phó đến để dạy ta tiếng Pháp. Từ chỗ đó, bà học đọc. Bà có trí khôn rất lanh lợi, và khi làm bộ như chơi với búp bê, bà bỏ qua chữ nào được ra. Sau đó, khi chúng ta chỉ có mình, ta chỉ cho bà cách tạo chữ và ta sửa lỗi cho bà. Ta rất thương Marie, - nhà vua thở dài tiếp. - Ta còn có thể rằng bà chính là tình thực đầu tiên của ta nữa... có tin ta khi ta ta là người đặt cho bà đủ loại tên thân mật? “Hoàng hậu của ta” là cái tên bà thích nhất, và rồi cuối cùng ta cũng chỉ gọi bà bằng cái tên đó! của ta”, tên đó rất hợp với bà, bà xinh đẹp làm sao... ngày kia, ngày mà ta quyết định tặng cho bà món quà để chứng minh tình bạn của ta, ta hỏi xin mẹ ta món nữ trang trong hộp của bà. Đầu tiên mẹ ta từ chối, nhưng do ta nài nỉ quá nên bà nhượng bộ và cho ta cái mề đay đó. Từ ngày đó, nàng Marie thân của ta lúc nào cũng đeo nó người.

      - Như con vẫn làm từ khi mẹ mất, - Marion thầm .

      - Sau này, - nhà vua tiếp - cuộc đời chia cách chúng ta, như biết đấy, và ta chẳng bao giờ gặp lại bà nữa. Tiểu thư có thể cho ta biết vì sao mẹ mất ?

      - Mẹ con mất trong vũng máu lớn vì lỗi của bà đỡ say be bét, người duy nhất mà bố con tìm được giữa đêm khuya. Con thoát khỏi cảnh giác của bác Augustine, người canh chừng con và con thấy điều mà lý ra con được thấy. Từ đó, con mất ngủ và con chịu đựng được khi nhìn thấy máu và tệ hơn là mùi của nó.

      - Con bé tội nghiệp! - nhà vua thầm khi nhìn thấy những giọt lệ lớn lăn má Marion.

      Ngài đưa cho chiếc khăn tay đẹp viền đăng ten nhuyễn. Khi đưa lên mặt, ngửi thấy mùi nước hoa chế tạo cho ngài mới đây, mà hề hay biết. Đó là mùi hương tuyệt vời. hít nó vào đầy buồng phổi và dần dần nỗi phiền muộn của tan .

      - Ta rất tiếc, ta muốn làm cặp mắt đẹp thế kia phải khóc.

      Nhà vua đằng hắng trước khi tiếp:

      - có biết , tiểu thư, ta giữ lại từ tuổi niên thiếu cái thói quen đặt cho mỗi người cái tên thân mật? Ngay bây giờ ta tìm thấy cái tên rất hợp với .

      Trước im lặng đầy ngạc nhiên của Marion, nhà vua hỏi:

      - thích biết cái tên đó sao?

      - Dạ có, thưa Bệ hạ.

      - Mẹ là “Hoàng hậu của ta”. Từ giờ trở , ta gọi là “Công chúa của ta”. Con g của hoàng hậu chắc phải là công chúa chứ?

      Marion và nhà vua nhìn nhau rồi phá lên tràng cười tâm đầu ý hợp.

      Đêm hôm đó, trong nơi trú ngụ mới của mình, ngay phía biệt cung của hoàng hậu Marie-Thérèse, Marion nằm chiếc giường êm ấm và lần đầu tiên từ bốn năm qua, ngủ giấc đến sáng...




      PHẦN KẾT


      Nhà vua muốn Athénaïs, bà hầu tước xinh đẹp, phải lo sợ. Ngài ra lệnh điều tra gì hết, nghĩ rằng bản thân mình giải quyết xong vụ việc. Thế mà, bà Montespan tiếp tục đến tham khảo chiêm tinh gia, thầy bói bài và phù thủy đủ kiểu.

      sủng ái của nhà vua kéo dài lâu nữa. Năm 1679, “vụ án độc dược” đầy tai tiếng được đưa ra ánh sáng. Ái nương bị liên can rất nhiều lần, và nhà vua cuối cùng quay lưng hẳn với bà.

      Bà des Œillets, người hầu phòng số của bà, bạn tâm giao và phu nhân hầu cận, cũng bị liên can. Bà ta chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân mình. Tuy nhiên bà bị trừng phạt nghiệt ngã. Theo lệnh vua, bà bị chỉ định lưu trú trong nhà dưỡng lão tồi tàn ở tỉnh lẻ. Bà chết ở đó năm 1689, bị mọi người bỏ rơi.

      Hoàng hậu Marie-Thérèse, về phần mình, nhâm nhi chiến thắng cuộc sống và tình địch của mình. công chúa Tây Ban Nha tròn người, với hàm răng hỏng, là phụ nữ công bằng, biết lắng nghe và đầy lòng nhân, say mê trẻ con. Bà gặp may với con cái của mình. Vào thời bà biết Marion, chỉ có hoàng thái tử là còn sống. Bà đặc biệt đau đớn vì mất đứa con cuối cùng, lên năm tuổi. Khi gặp Marion, bà thấy có nét giống con mất của bà cách kỳ lạ nên nhận làm con nuôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

      Sau cái ngày tháng Bảy năm 1674 đó, cuộc sống của hoàng hậu lại rơi vào chuỗi ngày đơn điệu. Bà tiếp tục cầu nguyện, chơi đùa với đám người lùn làm trò và nhồi nhét sô--la. chung, chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống của bà. Chẳng có gì, nếu đến diện của Marion, mà bà thương lòng cùng với những mùi nước hoa tuyệt vời và độc nhất vô nhị mà chế tạo để làm hài lòng bà.

      Ít lâu sau khi Marion vào làm cho hoàng hậu, Lucie Cochois và Martin Taillepierre nhận được phép từ vua cho thành hôn. Chàng đầu bếp trẻ tuổi tiếp tục làm việc trong nhà bếp hoàng gia - nơi mà tài năng của mau chóng được công nhận. Với niềm vui lớn, Lucie thôi phục vụ bà hầu tước để, đến lượt mình, gia nhập nhà của hoàng hậu.

      Khi Marie-Thérèse từ trần, tháng Bảy năm 1683, Marion trở thành người chế tạo nước hoa cho ông Vua-Mặt Trời.

      Antoine Dutilleul rất tự hào về con của mình. Bác Augustine, Gaspard và tất cả thợ làm vườn, những người nhìn thấy Marion lớn lên, đều chia sẻ cảm xúc ấy.

      Từ dạo đó, mỗi lần họ trồng cây mới trong ngự viên của lâu đài, họ đều chôn dưới gốc cái chai chứa thông điệp phồn vinh để chúc thọ cái cây và đồng xu vàng, tượng trưng cho tấm mề đay của Marie.

      Khi mượn câu chuyện tuyệt vời này để hình thành nên truyền thống, những người làm vườn, theo cách của mình, tôn vinh cái số mệnh khó tin của Marion và cả niềm đam mê của dành cho nước hoa, đất và hoa cam ở cung điện Versailles.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      MÙI HƯƠNG SÁT NHÂN


      Đây là những kiện diễn ra trong cuốn “Vườn Cam trong điện Versailles”...



      Chúng ta ở thời điểm tháng Sáu năm 1674, vua Louis XIV làm vua nước Pháp từ ba mươi mốt năm nay.

      Marion Dutilleul là con của chị hầu và làm vườn.

      đeo cổ tấm mề đay bằng vàng mà mẹ , Marie, chết khi còn rất trẻ, để lại cho như gia tài.

      Ch , Antoine, làm việc tại vườn ươm cam của lâu đài Versailles, dưới quyền của ngài Le Nôtre.

      Năm mười ba tuổi rưỡi, người bé so với tuổi, gầy ốm, xinh đẹp lắm và mắc bệnh mất ngủ, Marion vào phục vụ cho ái nương của nhà vua: bà hầu tước de Montespan, mỹ danh là Athénaïs.

      chia sẻ căn phòng , dưới mái của cung điện, với Lucie, hầu khác.

      Nhờ tình bạn và tháo vát của Lucie, nhưng nhất là nhờ năng khiếu hiếm có, năng khiếu sáng tạo những mùi nước hoa tuyệt vời, mà Marion vẫn giữ được vị trí người hầu của bà hầu tước đỏng đảnh và khó tính.

      Tiếc thay, mưu và thủ đoạn nảy mầm trong cái đầu xinh đẹp của Athénaïs... Bà ta sẵn sàng chấp nhận mọi thỏa hiệp để thỏa mãn ham muốn danh vọng, nắm giữ tiền tài và bảo đảm được địa vị ái nương đương kim. Giàu nứt đố đổ vách, bà ta có thể mua được tận tụy, đồng lõa, phục vụ và im lặng của vô số bọn vô lại. Bà ta thích thú ở bên bọn phù thủy và đặc biệt là Catherine Monvoisin, tức mụ Voisin, chuyên gia đầu độc giàu kinh nghiệm nhất, mà những lời khuyên tỏ ra hữu ích cho bà. Mụ Monvoisin cung cấp cho vị khách hàng danh tiếng nhất của mình đủ loại thuốc trộn: cồn ngọt, thuốc bột hay thuốc thoa, và cả thuốc độc nữa. Bà hầu tước chẳng bao giờ do dự sử dụng chúng khi bà quyết định làm đến cùng dự định chết chóc nào đó...

      Nhưng đó là chưa kể đến cá tính rất mạnh, tinh nhạy và nhất là năng khiếu của Marion! Cái năng khiếu cho phép nhớ và nhận diện được bất cứ loại mùi nào, dù thơm hay thối...

      Nhờ “cái mũi” của mình, trẻ cứu sống được hoàng hậu Marie-Thérèse.

      Nhà vua mau chóng biết được người bạn tình “hiền dịu” của mình, người đẹp Athénaïs, chính là nguồn gốc của mưu chống lại vợ mình. Thoạt tiên, ông quyết định gì... Nhưng sau đó, bằng cách rất khôn ngoan, ông trừng phạt bà: trước toàn thể triều đình, ông ghi nhận lòng biết ơn đối với Marion bằng cách chính thức phong làm người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu.

      Hoàng hậu Marie-Thérèse vui sướng!>

      Về phần mình, vị ái nương ghen tức điên cuồng và tự ái tổn thương, chưa biết ngày nào đó mình có gượng lại được từ lăng nhục của nhà vua...




      CHƯƠNG 1


      Versailles, năm năm sau... Ngày thứ Tư 1 tháng Ba năm 1679.



      Buổi chiều muộn.

      Marion ở trong Phòng Hương Thơm, nằm cách điện Trianon bằng sứ vài bước chân. Từ khi nhà vua tặng cho tòa nhà để thực hành nghệ thuật chế tạo nước hoa, trẻ đem đến nơi đó số thay đổi. Đồ nội thất xa hoa, những chiếc độc bình Trung Hoa, tượng bán thân bằng đá porphyre xanh biếc, những tranh ảnh, đồ gỗ thếp vàng và màn trướng bằng lụa thêu cành lá đủ màu sắc được đưa vào kho của Phòng Đồ Gỗ hoàng gia.

      Gian phòng khách tinh xảo, nơi vua Louis XIV và phu nhân de Montespan thường đến nghỉ ngơi vào những lúc nóng nhất của mùa hè, được sơn lại màu trắng và trở thành phòng nghiên cứu đơn giản về thực vật học. Marion cho kê ở đó những chiếc bàn lớn và ngăn kệ, đó những chậu đất mùn được xếp thành hàng. Chính ở đó, tiến hành nghiên cứu, dưới cái trần nhà là nơi duy nhất còn giữ lại vẻ uy nghi và màu sắc nguyên thủy: xanh biển, trắng và sắc vàng, biểu tượng của điện Trianon bằng sứ.

      Marion gieo hạt, giâm cành, tỉa tót và ghép thân số lượng vô kể những cây có mùi thơm. Mối lo toan của là làm sao nuôi cấy những loại cỏ và hoa để chúng có chất lượng chê vào đâu được. Đó là điều kiện tiên quyết để sau đó có được những giọt tinh dầu hiếm hoi và quý giá cần thiết cho việc tôi luyện thành loại nước hoa ưa thích của hoàng hậu Marie-Thérèse. Mùi nước hoa này, Marion tổng hợp riêng cho mình Ngài Ngự năm trước, và nó khiến ngài quyến luyến đến mức phải dùng hàng ngày.

      Như mọi khi, số phu nhân trong triều, muốn làm mọi cách để bắt chước hoàng hậu, đề nghị trả cho thợ nước hoa trẻ những số tiền kha khá để có được lọ nước hoa loại đó. nhân de Montespan đầu tiên! Bà thể chấp nhận việc những tạo phẩm đẹp đẽ nhất, bất kể là gì, lại dành cho bà. Để đạt được mục đích, buổi sáng đẹp trời, bà khôn khéo có mặt ngay đường của Marion và nhờ vậy có thể chuyện riêng với . Với khả năng quyến rũ trời cho, ái nương dùng hết duyên dáng của mình, đến mức nịnh nọt cả người hầu cũ. Sau đó bà còn hứa với tặng cho cả cơ nghiệp thực để đổi lấy lọ của cái chất mật hoa quý giá ấy. Marion từ chối thẳng thừng. Nghệ thuật của là để phục vụ hoàng hậu và chỉ hoàng hậu mà thôi! Mặc dù người đẹp hầu tước tiếp tục mỉm cười sau khi chịu đựng cự tuyệt ấy, ánh căm thù vẫn lóe lên trong đôi mắt xanh biếc của bà. Tất nhiên điều đó thể thoát khỏi chú ý của Marion...

      chấm dứt buổi kiểm tra ở chỗ những cây giống mọc ra từ hạt hoa violet mà gieo từ hai tuần trước. Những lá non xíu màu xanh dịu mắt nở xòe ra là là mặt đất. trẻ chạm chúng bằng đầu ngón tay. “Ngày mai phải trồng lại thôi, - nghĩ - chứ nếu chúng bị ngạt vì mọc chen chúc nhau thế này, mà mình quá cần những bông hoa này. Ngài Ngự thể thiếu mùi hương của chúng dù chỉ ngày”.

      Marion nhìn ra xung quanh mình. Mọi thứ có vẻ bình thường. hít vào lần cuối hỗn hợp những mùi hương thơm ngát tỏa ra từ những bụi cây dấu, và ra.

      xoay chiếc chìa khóa mạ vàng trong ổ và về hướng lâu đài. khí mát lạnh. Marion siết chặt chiếc khăn san quanh vai.

      Lúc đó, làm sao ngờ được câu chuyện được bàn trong biệt cung của bà hầu tước de Montespan...




      CHƯƠNG 2


      - Hoàng thượng bỏ rơi ta! Lần này ta chắc chắn! - Athénaïs điên tiết, cặp mắt đẹp mở lớn vì giận dữ.

      Trong mớ đăng ten bay lượn và tiếng sột sot của vải taffetas[1] đỏ thắm của bộ váy, bà buông mình xuống những chiếc gối đặt trường kỷ của gian phòng khách lớn và th nhìn Claude des Œillets, bà chìa tay về phía bà này.

      [1] loại vải lụa óng ánh - ND.

      Ngay lập tức, người đầy tớ trung thành và là bạn tâm toàn tâm toàn ý của bà đem đến ly lớn nước lạnh thơm mùi hoa cam, cái khay bạc mạ vàng.

      - Lệnh bà có bằng chứng gì về việc đó , thưa phu nhân? - Bà ta hỏi.

      - Vua Louis chấp nhận có mặt của ta trong xe của ngài.

      - Chắc lệnh bà lại thua số tiền lớn với trò boca[2] phải ạ?

      [2] Boca là trò chơi may rủi đáng sợ, bị cấm trong toàn bộ vương quốc ngoại trừ trong triều đình - ND.

      Bà hầu tước nhún bờ vai đầy đặn.

      - Phải, như mọi khi, may mắn lại chê ta, - bà trả lời, giọng bực tức - Nhưng vấn đề phải ở đó.

      Bà ném cái nhìn giận dữ về phía bà hầu cận và tiếp:

      - Đáng lẽ hoàng thượng và ta phải tham quan ngự viên và cùng khám phá tác phẩm mới nhất của Le Nôtre[3]: Rừng Nguồn Nước. biết ! Vua Louis ném thẳng vào mặt ta rằng mùi nước hoa của ta làm ngài khó chịu. Đây là lần đầu tiên ngài lăng nhục ta như vậy. Mà lại còn trước toàn thể quần thần nữa chứ!

      [3] André Le Nôtre, (1613-1700), quan làm vườn hạng nhất của - ND.

      - Phải chăng đó chỉ là lúc bực bội? - des Œillets nhắc khéo.

      - Đừng hỏi ngu ngốc nữa nếu ta nghĩ là muốn cười nhạo ta. phải chuyện tiền cũng chẳng phải bực bội. cũng biết như ta... Hoàng thượng chỉ quan tâm đến Angélique de Fontanges, con bé mười tám tuổi ngờ nghệch nhiều, ta hiểu bằng mánh khóe nào mà nó đặt chân được vào triều. Đó mới là mối lo !

      - về phong nhã, Ngài Ngự luôn tỏ ra là người rất chung thủy, lệnh bà phải là biết. Có ai đó đặt trước mắt ngài nhằm mục đích hại lệnh bà. Trong chốn cung đình này, tất cả chỉ là mánh lới. Từ nhiều năm nay rồi, chắc hẳn lệnh bà có cách đối phó với điều đó.

      - Nhưng sao chứ, - ái nương tức tối - ta biết Louis! Ngài phụ nữ thông minh, học thức và trí tuệ. Ta hiểu sao ngài lại có thể si mê con chim non khờ khạo dạng như vậy. La Fontanges chỉ là con nhà quê ngu dốt chán chết!

      - Có lẽ thế, thưa lệnh bà, nhưng ta lại có cái vẻ tươi thắm ai bì kịp và có nhan sắc đặc biệt...

      Bà hầu tước de Montespan thở dài:

      - Hoàng thượng mất trí rồi. Ngài bao phủ ta với tiền tài và danh vọng. Rồi xem, có ngày ngài phong cho ta tước công trong lúc ngài cứ kiên quyết từ chối ta và còn giao cho ta làm tổng quản gia Cung hoàng hậu[4]. Nhưng... nghĩ cho kỹ, chỉ có con ngốc đó giữa Louis và ta. Năm năm trôi qua vậy mà ngài vẫn còn oán giận ta vì mưu đầu độc Marie-Thérèse. Những nghi ngờ của ngài đều đổ lên đầu ta. Vậy mà, bé Louis-Alexandre, con chúng ta, lúc đó chỉ mới tám tháng rưỡi. Ta nghĩ lòng rằng đứa con này và hai đứa trước nữa xích chúng ta lại gần nhau. Thế mà! Chẳng phải ta sinh cho Ngài Ngự ba đứa trẻ tuyệt vời trong vòng năm năm qua đó sao? Bất chấp điều đó, ta nhận thấy ngài quan tâm đến ta như trước nữa. Và... thấy đấy, Claude, ta tin chắc rằng cái con khố rách áo ôm Marion Dutilleul cũng có phần trách nhiệm trong những gì xảy ra với ta hôm nay.

      [4] Đây là chức trách cao nhất trong Cung hoàng hậu ND.

      - hầu cũ của lệnh bà liên quan gì đến chuyện này? Nó đâu có tìm Angélique de Fontanges ở tận cùng xứ Auvergne quê hương ta để đem vô triều.

      - Hẳn nhiên là rồi! Nhưng nó gì vua cũng nghe. Có Trời mới biết nó phác họa chân dung ta ra sao từ khi vào phục vụ cho hoàng hậu. Cái con trời đánh đó có tài dúi cái “mũi” nổi tiếng của nó vào đủ mọi thứ chuyện chẳng liên can gì đến nó. Nếu Ngài Ngự xem ta như mụ đánh thuốc độc rẻ tiền, chắc hẳn là do nó chứ ai khác. Đúng là khó mà tin được... mà lại còn bất công nữa!

      Khó mà tin được? Bất công? Những tiếng đó vang vọng trong trí bà des Œillets, cố kìm lại cử chỉ bực tức.



      ...Thực ra, Claude des Œillets bí mật nuôi lòng ghen tị đối với bà de Montespan. Cả bà ta cũng có lúc vinh dự được hưởng phúc từ vua Louis XIV và ba năm trước, bà sinh cho ông đứa con: tên là Blanche. Bà ta mình nuôi con, chia sẻ thời gian giữa ngôi nhà ở Paris, nơi con bé sống và công việc của mình cạnh bà hầu tước ở Versailles, Saint-Germain (lâu đài hoàng gia ở Saint-Germain-en-Laye), Clagny (lâu đài xây dựng ở Versailles, trong khu Clagny và được nhà vua tặng cho phu nhân de Montespan), Fontainebleau hay điện Le Louvre. Với lòng khiêm cung, bà chờ đợi đến lúc nhà vua quyết định công nhận đứa con . Bà nhiều lần van nài ông, nhưng mỗi lần như vậy ông đều lạnh lùng trả lời: “Để ta xem”. Thời gian trôi qua và bà des Œillets bắt đầu hiểu rằng con bà vẫn chỉ là đứa con hoang, vua Louis XIV ràng sẵn lòng để phong cho nó làm công chúa.

      Đó là lý do tại sao bà phu nhân danh dự ngoan ngoãn lại mau mất kiên nhẫn và thể chịu đựng hơn nữa trước thói đỏng đảnh lẫn những cơn giận ngừng của chủ nhân...



      Ái nương hy vọng bằng cách đó làm cho bà, người đồng lõa với bà ta, tin rằng bà ta vô can trong mưu tiến hành chống hoàng hậu Marie-Thérèse? là loạn trí!

      Để lương tâm mình yên ổn như vậy, bà hầu tước hẳn là có trí nhớ quá tồi.>

      Bà Claude tìm cách để hồi phục trí nhớ cho bà ta. Để nhắc với bà ta rằng, chính bà cũng được trời phú cho tính cách được tôi luyện và bà phải là người dễ bảo, bà gằn giọng cách vị nể:

      - Thưa phu nhân, hẳn bà quên những cái bánh hạnh nhân có tẩm thuốc dành cho hoàng hậu...

      - chứng cớ, hoàn toàn giống như chẳng có gì xảy ra. Chẳng có gì! nghe ? Ta cấm nhắc ta nhớ lại chuyện đó. Ta mong hãy vứt bỏ những điều ngu ngốc đó ra khỏi đầu óc, như chính ta làm.

      - Chắc lệnh bà cũng xóa khỏi trí óc mảnh giấy tìm thấy cách đây năm rưỡi gần tòa giải tội, nền gạch nhà thờ Grands-Jésuites đường Saint-Antoine? Trong đó đề cập đến việc đầu độc hoàng thượng... Lệnh bà còn nhớ , đó là ngay lúc lệnh bà vừa báo với Ngài Ngự rằng lệnh bà có mang Louis-Alexandre.

      - muốn ám chỉ cái gì? - Athénaïs gắt gỏng - Ta liên can gì đến việc đó. ai biết tác giả của tờ giấy là ai, cũng như người ta làm được việc lật tẩy những kẻ chủ mưu. Chắc điên khi tưởng tượng rằng ta có ý muốn, dù rất , phạm đến tính mạng của hoàng thượng? Nếu mất ngài, ta cũng tiêu đời! nhìn thấy ai ngu ngốc tới mức cưa cái cành mà mình ngồi đó ?

      - Em hề buộc tội lệnh bà. Em chỉ muốn chứng minh với lệnh bà rằng người ta có thể quên dễ dàng như vậy, và hoàng thượng của chúng ta có vẻ như rất đau khổ khi khám phá ra mưu đó, - Phu nhân des Œillets cố.

      - có ý định lên lớp ta phải ?

      Bà hầu tước trừng mắt nhìn người bạn tâm giao với vẻ khó chịu. Bà này nhìn xuống và chịu đựng ánh mắt của bà. Bà hầu tước có vẻ bối rối vì điều đó.

      - Đúng là vua Louis run sợ với ý nghĩ chết vì thuốc độc, - bà tiếp lời, vẻ ủ ê. - Cuộc điều tra có kết quả. Ngài Colbert và chỉ huy trưởng cảnh binh La Reynie nhận lệnh phải giữ bí mật. Ngoài ra chỉ có số ít người biết. Vụ việc bị lấp liếm, đúng thế, nhưng hoàng thượng chưa bao giờ căm sợ bọn phù thủy đến vậy và ra lệnh phải kiểm soát chặt bọn chúng.>

      - Điều đó có gây cho lệnh bà chút lo lắng nào , thưa phu nhân? Có khi nào lệnh bà còn cần đến phục vụ của bọn chúng ?

      - Tất nhiên là có! Ta vừa với xong: hoàng thượng lạnh nhạt với ta! Ta cần có những loại bột nhằm mục đích làm ngài quên cái con bé Fontanges chết tiệt đó và trở lại với ta cũng hăng say như trong quá khứ.

      - Em biết có nhiều phù thủy vừa bị bắt giam, nhưng mụ Voisin, mà lệnh bà luôn tin tưởng, vẫn tiếp tục hành nghề. Lệnh bà có muốn em tìm mụ ta để mụ cung cấp cho lệnh bà chất...

      - ! Hoàng thượng trở nên rất đa nghi! - Athénaïs ngắt lời bà ta - Đồ ăn, đồ uống của ngài, tất cả đều phải qua cái mũi của con Marion trước khi được phục vụ. Con ranh con đó luôn chực chờ. Nó có thể phát mọi mùi bất thường trong thức ăn hay rượu vang. Chừng nào nó còn trong vòng thân cận của hoàng thượng, vô phương. Thời gian gấp lắm rồi... Ý định của ta là loại bỏ Fontanges! Nếu chẳng may, con đó có con với Louis, nó trở thành ái nương đương kim... thay thế ta! Ta chịu được sỉ nhục ấy!

      Ánh mắt cuống cuồng vì giận dữ của bà hầu tước quét ngang những phù điêu mạ vàng viền quanh trần gian phòng khách lớn. Những thiên thần mũm mĩm và những gương mặt nữ thần trong thần thoại liệu có gợi cho bà ý hay nào ? ý hay?

      Sau lúc suy nghĩ lung, Athénaïs quay lại phía Claude des Œillets và :

      - Phải loại Marion ra khỏi triều...

      - Điều đó xem ra dễ, - bạn tâm giao của bà phản bác. - Hoàng hậu quý nó nên chịu rời nó ra đâu.

      - Marie-Thérèse có ý kiến gì được, - bà hầu tước cười gằn trả lời. - có thể tin ta... Marion chỉ ra khỏi triều mà đơn giản là biến mất luôn.

      - Thưa phu nhân, em dám nghĩ...

      - Vậy đừng nghĩ nữa, Claude ạ! chỉ cần vui lòng gọi chúng nó thắng chiếc xe ngựa kín đáo nhất của ta và chạy đến chỗ mụ Voisin. Ta viết mấy ch đưa cho mụ ta.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 3


      Mười ngày sau, thứ Sáu ngày 10 tháng Ba...



      Lúc này là ngày hay đêm? Marion biết.

      Cái đầu khiến hết sức đau đớn. nằm nghiêng bên, thân hình co quắp, tay và chân bị trói chặt, miệng bị khóa, hai mắt bịt kín. cái mũ chụp bằng vải thô trùm kín đầu . Chỉ có mũi và phần má phải chạm xuống nền đất nện, nền đất nhớp nhúa, khô, lạnh và gồ ghề.

      Trong chỗ xa lạ này, cái mùi bốc ra ghê tởm. nghi ngờ gì nữa, những chất thải hôi thối được đổ xuống đó, rất gần, và lên men từ từ toát ra cái mùi gớm ghiếc nhất.

      Marion buồn nôn. thở gấp, và trái tim đập trong lồng ngực nhanh đến nỗi nghe tiếng đập của nó đến tận thái dương. vô cùng kinh sợ. Chưa bao giờ phải trải qua cảm giác sợ điếng người như vậy.

      có cảm tưởng như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, đặc quánh và nhớt nhát như chất chai[5], mà khó khăn lắm mới thoát ra được.

      [5] Chất nhựa cây để trét thuyền – ND.

      mở mắt ra nổi vì cái băng bịt mắt quấn chặt quanh đầu và giữ trong bóng tối hoàn toàn. thể biết mình ở đâu. Chỉ có vài tiếng động và những tiếng từ xa của hai người phụ nữ văng vẳng đến tai ...

      Marion tự trấn tĩnh, lấy lại hồn vía và cố nhớ mọi việc. Những hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu đưa về thời điểm vừa ra khỏi phòng mình, dưới mái tòa lâu đài Versailles....Lúc đó là năm giờ sáng. Marion dự định đến Phòng Hương Thơm. Trời mát lạnh. Sau khi làm vệ sinh, mặc bộ trang phục người hầu theo màu sắc của hoàng hậu và khoác lên vai áo choàng bằng len nâu. chỉnh mũ trùm lên cái mũ bôn-nê bằng vải ba tích viền đăng ten, để chống lại cái lạnh trong những khu vườn mà ngang. Rồi tiến vào hành lang. Khi cánh cửa khép lại, cảm giác kỳ lạ xâm chiếm .

      Bình thường, giờ này, náo động nào đó vẫn diễn ra dưới gầm cầu thang, vang vang tiếng cười và tiếng bước chân vội vã của những hầu. Nhưng sáng hôm đó, im lặng dễ sợ. Những mùi quen thuộc của xà bông, lửa củi, bánh mì nhúng súp trộn lẫn với những mùi thơm khác... Cánh mũi của Marion phập phồng. hít hít khí, như con chó săn giữa rừng rậm. cảm nhận được mùi đất, mùi da, mùi rượu vang rẻ tiền, mùi chuồng ngựa, mùi mồ hôi cộng với cái mùi mà ghét nhất: tinh dầu hoa phong lữ thảo géranium...

      Năm năm trước, trong khu bếp hoàng gia, khi truy lùng dấu vết nhất của độc dược trong những món ăn dọn cho vua Louis XIV và hoàng hậu Marie-Thérèse, chính cái mùi đó phát lộ diện của Claude des Œillets.

      Hôm nay bà ta nấp ở chỗ nào? Bà ta làm gì cái tầng dành cho những hầu của hoàng hậu?

      Marion còn thời gian để đặt câu hỏi nữa. Hai người đàn ông bịt mặt nhảy xổ vào . Hoàn toàn bất ngờ, chỉ kịp vùng vẫy và kêu lên nổi tiếng. Bị khóa chặt, bị trói, bị bịt mắt bằng băng vải, nhìn thấy cú đánh mà trong hai tên bất lương giáng lên đầu . Chưa bao giờ có cái cảm giác kinh khủng rằng cặp mắt sắp bắn vọt ra ngoài. cơn đau khủng khiếp khiến rơi vào im lặng và chìm trong vực sâu của giấc ngủ mê. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, còn phân biệt được giọng xa xăm và nghèn nghẹt... Giọng của Claude des Œillets gọi hai tên bất lương bằng tên của chúng: Romani và Bertrand.

      Còn sau đó là hư vô.

      điểm mốc nào, Marion tập trung vào mấy giọng , tiến lại gần cái chỗ bí mà người ta giam giữ . Bắt đầu từ đó, nghe được chúng hơn. trong hai giọng có vẻ như thuộc về phụ nữ đứng tuổi, đầy vẻ độc đoán. Marion còn có cảm giác lạ là sắc, ngữ điệu đó hề xa lạ với ... Than ôi, ghi nhớ được thanh cách hoàn hảo như ghi nhớ những cái mùi, nếu ngay từ câu đầu tiên, biết phải đối mặt với ai.

      trẻ bị ngắt dòng suy nghĩ bởi những mẩu đối thoại mà hiển nhiên là được nghe. thấy nghẹt thở, kiểu như vừa bị đánh mạnh vào bụng...



      Tại Versailles, vắng mặt của Marion ở thời điểm thức giấc của hoàng hậu phải ai nhận ra. Lucie nhận ngay được lệnh chạy đến Phòng Hương Thơm, nơi Marion đến làm việc từ hừng đông.

      - Có lẽ nàng ngủ gục ngon lành ở đó! - tiểu thư danh dự bình phẩm, tưởng rằng mình ăn dí dỏm - Phu nhân de Montespan từng khẳng định rằng nàng vô tích và nằm ngủ ở những nơi bất lịch , vào bất cứ giờ nào trong ngày, nhưng ban đêm ổ rơm đàng hoàng !

      thăng tiến tưởng của Marion trong triều của vị vua lớn nhất châu Âu và thế giới kích thích lòng ganh ghét và là cơ hội cho nhiều lời đàm tiếu.

      con của thợ làm vườn mà leo lên đến chức Người chế tạo nước hoa riêng của hoàng hậu khiến các bà dòng dõi quý tộc lớn vây quanh hoàng hậu phải nghiến răng trèo trẹo. Cũng chính mấy quý bà ấy thường xuyên van nài cung cấp cho họ lọ nước hoa dành cho Ngài Ngự.

      Tất cả những bà công tước, hầu tước và bá tước này nọ, với giọng điệu đầy mật đắng, đều khá ngu ngốc để cho rằng cái năng khiếu của Marion là đáng kể nếu được sinh ra là quý tộc! Theo những con rắn độc salon[6] này, náu mình đằng sau lòng tự cao tự đại và tính kiêu căng, tô điểm bằng lụa là gấm vóc và nữ trang, công việc uy danh như thế chỉ có thể thuộc về thiếu nữ dòng dõi. quan trọng những khả năng giỏi trong nghề làm nước hoa: cứ phải dòng dõi cái !

      [6] Salon là phòng khách - ý ám chỉ những kẻ miệng lưỡi nham hiểm buôn chuyện ở các phòng khách quý tộc xưa - ND.

      Bà hoàng hậu phải là biết những lời nhận xét gây tổn thương đổ lên đôi vai mảnh khảnh của Marion và bà đều bênh vực khi nghe thấy chú>

      - Quý bà nên biết, Marion ngủ rất ngon ban đêm và giường tử tế, từ khi trở thành thành viên trong nhà ta, - Marie-Thérèse can thiệp, bằng giọng cắt đứt ngay mọi bình phẩm - Marion ngủ gục ở Phòng Hương Thơm như quý bà ư? Điều đó lạ với ta đấy! Dù phu nhân de Montespan có nữa! Ta biết bé đó. toàn tâm toàn ý phục vụ ta tốt nhất và làm việc nghỉ. ! Nếu có mặt ở đây giờ này chắc là có gì ngăn cản rồi. Theo ta, chắc gặp điều bất hạnh... Do đó, thưa quý bà, hãy mặc đồ và làm tóc cho ta . Ta muốn hoàn toàn sẵn sàng khi Lucie trở về, để đến chỗ hoàng thượng nếu tìm thấy Marion. Ta tin rằng khó khăn gì khi khẩn cầu hoàng thượng tung ra toàn lực lượng cảnh binh của vương triều để tìm bé!



      Cùng lúc đó, trong căn phòng tầng của lâu đài Clagny, phu nhân de Montespan nằm dài ghế trường kỷ bằng gỗ thếp vàng căng vải nhung xứ Gênes màu ngà và hồng đào.

      - Mụ làm theo lệnh ta chưa? - bà hỏi người đàn bà bé tròn trịa, mặc toàn màu đen, ngồi trước mặt bà cái ghế đẩu thấp.

      - Theo đúng ý lệnh bà, thưa phu nhân, - mụ Voisin trả lời giọng.

      - Ta muốn coi bằng chứng công việc của mụ.

      Mụ phù thủy mở ngay cái hộp để đầu gối.

      - Chúng đây, - mụ ta trong lúc móc ra ba trái cầu tròn bằng vải trắng.

      Athénaïs nhíu mày:

      - Cái gì vậy?

      Mụ chuyên đánh độc nở nụ cười bí hiểm.

      Từ mảnh vải đầu tiên, mụ ta lôi ra mớ tóc màu hạt dẻ dài và dày.

      - Lệnh bà có nhận ra lọn tóc này , thưa hầu tước phu nhân>- Phải chăng nó là...

      Bà de Montespan để lửng câu hỏi của mình.

      - Những sợi tóc của Marion Dutilleul, - mụ Voisin thêm vào cho đủ - Đúng vậy! Nhưng tiện nữ còn có cái này hay hơn trình lệnh bà. Lệnh bà có thể nhìn vào đó để biết lòng tận tụy của tiện nữ hầu lệnh bà.

      Lần lượt mụ phù thủy lôi từ đám vải ra trái tim còn rỉ máu và cái mũi bị cắt rời nham nhở...

      Bất cứ ai cũng phải rùng mình khi nhìn thấy cái cảnh đồ tể này. Còn ái nương lại phá ra cười lớn.

      - Ta lại thích nhìn thấy cả thân hình cái con khố rách áo ôm đó hơn, - bà ta , khi dứt cơn cười - Dù sao ta cũng phải công nhận là mụ làm tốt công việc. Mụ hoàn toàn xứng đáng với vài đồng ê quy mà ta dành cho mụ.

      Bà hầu tước đưa cho mụ thầy bói túi tiền bằng da đỏ. Mụ ta nhắc nhắc nó bằng bàn tay lão luyện. cần xem xét số tiền trong đó! Mụ đánh giá nó đủ nặng để rạp người cám ơn và quyết định để bà khách hàng sộp nhất của mình ở lại mình mà nhâm nhi cái chiến thắng đó.

      Kẻ thù hạng nhất của Athénaïs bị loại khỏi vòng chiến. Còn lại Angélique de Fontanges...

      Mụ Voisin hứa sớm đem đến loại độc dược để loại trừ kẻ tình địch mà tuổi trẻ và nhan sắc khiến ái nương phải run sợ, cộng với cái chất bột tình dành cho nhà vua. Rồi mụ biến bằng những bước chân êm ru.




      CHƯƠNG 4


      Mười hai tiếng chuông báo hiệu 12 giờ trưa gác chuông nhà thờ Đức Bà-Tin Mừng điểm lúc lâu, mụ Voisin mới về đến căn nhà tranh của mụ ở đường Beauregard[7].

      [7] Đường nằm trong khu phố mới của Paris gọi là Thành Phố Mới, đầu đường Saint-Denis - ND.

      Mụ thiết kế phòng coi bói, nơi mụ tiếp khách hàng, trong gian khá sang trọng nhìn ra vườn. Đằng sau bàn làm việc và cái ghế bành của chủ nhà là khung cửa thấp lè tè mở sang phòng bào chế.

      Đó là nơi mụ ta hướng tới, sau khi băng qua gian phòng lớn ở tầng trệt, bằng những bước dài, để ý gì đến bữa ăn sẵn sàng cái bàn bằng gỗ đánh véc-ni.

      - Má chưa muốn ăn trưa sao? - phụ nữ trẻ khoảng đôi mươi hỏi.

      - Marie-Marguerite, ta với mi là đừng gọi ta bằng má nữa! Ta muốn cái chữ đó bật ra trước mặt khách hàng của ta. Ta thấy điều đó có ảnh hưởng xấu đến họ.

      - Ảnh hưởng gì cơ ạ?

      - Tự ta biết...

      - Bà xấu hổ vì tôi, đúng ?

      - Làm sao với mi bây giờ... Mi quá nhạy cảm. Mới giết con cóc là mi khóc rồi. Kiếm chút tiền mi cũng quan tâm, mà lại còn thích uống rượu vang nữa chứ!

      - Tóm lại tôi xứng đáng là con của người như bà.

      - Ta từng đặt hy vọng rất nhiều vào mi, nhưng mi chỉ trở thành phù thủy hạng bét. Đó là lý do tại sao ta muốn mọi người biết mi là con của ta. Người ta ắt tưởng rằng ta nuôi dạy mi tốt. Mi chỉ làm được phụ tá là cùng. Mà đó là vì ý tốt của ta với mi, chứ ra mi chỉ là đồ vô tích .

      Người phụ nữ trẻ cảm thấy tim mình nghẹn lại và cằm mình run lên kiểm soát được. Tuy nhiên, cũng kìm được nước mắt chực trào ra, vì biết giọt nước mắt dù nhất cũng làm bà mẹ nổi cơn điên.

      - Từ giờ trở , - mụ phù thủy tiếp tục - mi xưng hô với ta là “phu nhân”. Hừm... được đấy, “phu nhân”, cái này thích hợp đây. Và mi hãy cẩn thận... Lần tới ta mà nghe mi kêu tiếng “má” nữa, ta làm cho mi thuộc bàgậy, nghe chưa!

      Lúc này, Marie-Marguerite nhìn mụ thầy bói với đầy vẻ chịu đựng.

      - Thưa phu nhân, bà chưa muốn ăn trưa sao? - hỏi lại.

      - Có chứ, tất nhiên! Ta đói đến mức có thể nuốt trộng con ngựa. Nhưng hãy kiếm gì cho ta uống . Họng ta khô còn hơn miếng da cừu thuộc.

      Trước khi mất hút vào gian để thức ăn, Marie-Marguerite ném cái nhìn e dè về phía cái bàn thợ, có hình dáng cơ thể người được phủ vải nằm đó...

      Vô cảm trước cái mà mụ thản nhiên gọi là công việc của ta, mụ Voisin còn thèm nhìn về góc này của phòng bào chế... Mụ đặt cái áo choàng bằng len đen xuống ghế tựa nhồi rơm và móc từ váy ra túi tiền mà bà de Montespan cho mụ vài giờ trước. Mụ trút nó ra nắp của cái rương quần áo.

      - Số tiền khá quá, trời ạ! - mụ thốt lên đầy tự hào sau khi đếm những đồng ê quy.

      Khi con mụ trở lại với cái chai và ly trong tay, mụ lại :

      - Như vậy, bà hầu tước đánh giá cái mạng của con làm nước hoa cũ của mình bằng hai mươi đồng tiền vàng. Thú là ta hy vọng được nhiều như vậy. Nào chúng ta hãy mừng kiện này! Mi tìm cái ly nữa rồi cụng ly với ta.

      - Má... ơ... phu nhân, bà quên là tôi thích rượu vang cũng chẳng thích nơi này à.

      - Đồ đần! Chừng nào mi mới làm ta khỏi thất vọng đây? - mụ Voisin thốt lên trong lúc cuống cuồng cất những đồng ê quy vào túi tiền.

      Rồi mụ giằng lấy cái chai trong tay người phụ nữ trẻ:

      - Đưa cho ta cái này rồi hâm nóng món ra-gu .

      Marie-Marguerite lỉnh vào trong căn buồng dùng làm bếp và đặt nồi lên bếp lò, trong đó ỉ than h>

      Vài phút sau, ra với mẹ trong phòng ăn.

      Đầu ngửa ra sau, mụ phù thủy vừa nốc xong ly rượu.

      - Ái chà! Ta vẫn còn khát... Đem cho ta chai nữa! - mụ lè nhè hất cằm về phía cái chai lăn lóc bàn.

      - Bà muốn uống nước giếng sao? Sáng nay tôi mới kéo đấy. Bà uống nhiều quá ngủ gục cho mà coi, mà chúng ta còn phải làm việc.

      - Hay quá nhỉ! Cứ đưa rượu cho ta, hay mi muốn ăn gậy hả. Quỷ ! ngày nào là ta bắt buộc phải sửa trị mi.

      - Tôi đây, phu nhân, tôi đây, - Marie-Marguerite sợ hãi .

      khốn khổ quen ăn đòn từ tấm bé nên ít khi nào dám cãi lệnh của bà mẹ ác nhân kia.



      Khi mụ Voisin thôi còn nghiến ngấu thức ăn và rượu nữa, mụ khó nhọc nhấc mình ra khỏi ghế và bắt đầu hát.

      Tuy vậy, con mụ vẫn dám đến nhắc mụ là hai người còn việc phải làm.

      Mụ phù thủy loạng choạng về phía phòng bào chế. Mụ nhìn những dãy lọ đầy những cỏ, lá chân bê, rễ cây quăn queo với những cành nhánh tỏa ra tứ phía và những chất khác nhau mà chỉ mụ mới biết để làm gì. Cặp mắt nửa nhắm nửa mở của mụ ngắm nghía những cái bình bằng thủy tinh sắp hàng kệ và trong đó được ướp nào là da cóc, đầu rắn độc và đầu cá brô-sê, lưỡi dê đực, tim hươu đực, những cánh chim nhạn cháy đen, thằn lằn chiên, những mảnh phổi cáo và gan chó sói, óc chim , tôm đất, phân con công và còn nhiều thứ kinh tởm và đáng ngại khác.

      - Chính mi mới là người phải làm, cục cưng ạ! - mụ với Marie-Marguerite - Trong khi chờ ta gặp bọn cung ứng để mua mấy trái tim bồ câu, mi hãy bỏ các loại cây vào ngâm . Ít nhất cái đó mi làm được. Đó là chất bột mà bà hầu tước đòi ta làm. chất bột tình dành cho nhà vua, tất nhiên rồi. Ta hứa cung cấp càng sớm càng tốt.

      - Chừng nào bà mới ra chợ? Vì sau đó, tôi phải đốt những trái tim thành tro, giã chúng lâu sao cho chúng chỉ còn như bụi, và pha nó vào chất thuốc. Làm cái đó mất nhiều thời gian lắm.

      - Hãy làm những gì ta bảo và thôi đừng hỏi nữa!

      - Nhưng thưa phu nhân, bà vừa với tôi là gấp lắm mà! - Marie-Marguerite thốt lên, bực bội.

      - Để ta tính sau, có lẽ ngày mai. Bây giờ mi thấy đó, ta đứng còn vững nữa! Ta sắp ngủ tới nơi...

      - Bà lại uống quá nhiều rồi!

      Mụ phù thủy nhún vai, ngáp ầm ĩ và day day đôi mắt, mà khó lắm mụ mới mở lên được:

      - Ta lên phòng đây. Chừng nào xong báo ta biết.

      - Nhưng mà... tôi sợ ở đây mình, thưa phu nhân. Với người phụ nữ chết kia...

      Mụ Voisin nhìn kỹ con mình với vẻ khinh bỉ rồi ném ánh mắt qua phía cái thân hình dài dài, phủ vải trắng, bàn thợ. Mụ lại móc túi tiền bằng da đỏ ra và đến đứng sững bên cạnh cái xác. Mụ đặt hai mươi ê quy vàng từng đồng xuống tấm vải trắng dài theo cái xác hồn.

      - Chính nhờ con người trẻ tuổi này mà chúng ta có nhiều vàng như vầy, đừng quên nhé. Mà trong tình trạng này ta cam đoan là nó thể làm hại mi đâu! Dù sao cũng tội nghiệp mi , mi quen với xác chết! Trong cái nghề như nghề của chúng ta đây là điều thể thiếu được.

      - bao giờ tôi có thể... má... thưa phu nhân. Nhất là cái cơ thể này lại phải để ở đây lúc. Chừng nào bà mới bỏ nó ?

      Mụ phù thủy thở dài. Sau đó mụ nhặt lại từng đồng tiền vàng và, với khoan khoái giấu giếm, lại lần nữa trút chúng vào trong túi tiền.

      - Khốn nạn ! Mi giống thằng bố nhát gan của mi hơn giống ta. Thế mà, nhờ những thức mà ta ráng nhồi nhét cho mi từ tấm bé, mi có thể... Thôi bỏ qua chuyện đó, chúng ta bàn chán rồi.

      - Chừng nào bà mới chôn nó? - Marie-Marguerite cả gan thêm.

      - Đủ rồi! phải chuyện của mi! - mụ gầm lên - Chúng ta ở trong phòng bào chế của ta và đây là công việc của ta! Ta thích hành nghề của ta theo ýcủa ta, mà cần phải chịu đựng những lời than vãn triền miên của mi.

      - Hẳn vậy rồi thưa phu nhân, nhưng nếu bàn thợ trống chúng ta đặt... công việc tiếp theo của bà ở đâu?

      - Ừ nhỉ! Bỏ đám cây đó lại , và tìm cái đó cho ta! Xin Ngài quỷ Sa-tăng thứ lỗi! Tí nữa ta quên...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 5


      Marie-Marguerite ra vườn và nhanh về phía túp lều nằm cạnh lò nướng bánh mì. mở cửa. Vài giây sau, mắt quen dần với bóng tối. Lúc đó, mới phân biệt được cái bóng sáng nằm mặt đất, chân trần và bị trói chặt, đầu trùm trong cái mũ chụp của cái áo trói người điên dài bằng vải mộc xấu xí.

      - Bạn ngủ à? Vậy tốt, - với vẻ thương hại - Đó là điều tốt nhất bạn nên làm. Giấc ngủ xua sợ hãi.

      nhàng lại gần và thầm:

      - Mình biết bạn là ai và số phận nào người ta dành cho bạn. Dù sao, giờ đến lúc bạn phải đối mặt với những con quỷ của má mình.

      Marie-Margurite thở dài:

      - Bây giờ bạn dậy ! Mình giúp bạn đứng dậy, - tiếp trong lúc gỡ dây trói cột chặt chân của “người lạ”.

      “Đôi bàn chân đẹp quá, trơn láng, sạch , - nghĩ thầm, thoáng sững sờ. - Bạn phải là con trai, như mình nghĩ ban đầu, mà là tiểu thư quen maôi giày được đóng khéo”.

      tiếng rên nghẹn đáp lại lời .

      - Nào, bạn đừng lo lắng quá. có mặt của bạn trong nhà này có nghĩa là bạn có giá trị nào đó. Ở đây, người ta làm vì vinh quang, mà phải thu lợi!

      Sau đó phải dìu người bị bắt đến tận phòng bào chế.

      - Mẹ kiếp! Trông như mi đem tới bao đồ dơ vậy! - mụ phù thủy cười phá lên trêu chọc.

      Rồi mụ dùng đầu ra dấu cho Marie-Marguerite.

      Cực chẳng , dẫn cái bao đồ dơ lại gần bàn thợ rồi cởi dây trói tay. Sau đó, bỏ mặc người bị bắt, lùi vào sát tường. Người chết, dưới tấm vải, làm sợ khiếp vía...

      Tới lượt mụ Voisin xáp lại gần, chân kéo lê theo dáng nặng nề và lảo đảo của mụ đàn bà say rượu. Bằng động tác hung bạo, mụ lật cái mũ chụp của tù nhân ra sau.

      Marie-Marguerite thấy ra cái đầu bị cạo trọc, đằng sau cột hai cái nút của hai dải băng bịt mắt: ngang miệng, cái kia ngang mắt. Cái cổ mảnh khảnh còn đầu khá .

      - Mình thấy đúng rồi, - thào với chính mình - Mình tự hỏi biết má mình làm gì tiểu thư này.

      Bất chợt, mụ phù thủy giật phăng cái băng bịt mắt con mồi của mình ra.

      - Sao, người đẹp, mi có nhận ra ta ?

      Marie-Marguerite nhíu mày và tiến lên vài bước để nhìn kỹ gương mặt của người mà mẹ mình gọi bằng “người đẹp”.

      - Ôi dào, đừng moi óc nữa, con à, mi chưa bao giờ nhìn thấy nó đâu. Hơn nữa, còn tóc thế kia, làm sao mà nhận ra nó được. Thế mà, ta nhận ra ngay cái gương mặt mà ta gặp cách đây những năm năm, ở Versailles, chỗ phu nhân de Montespan. Cứ nhìn ánh mắt kinh hãi nó chiếu vào ta, đủ thấy nó hiểu ai giam giữ nó. Có phải , Marion Dutilleul?

      - Tôi nhớ bà rồi, - Marion thều thào bằng giọng vô hồn. - Con Ngáo Ộp... Đó là cách mà bọn hầu chúng tôi gọi bà hồi đó. Cho tôi biết tôi ở đâu và tại sao.

      - Mi ở trong nhà ta, ta dẫn mi tới đây để, từ giờ trở , mi làm việc cho ta.

      - thể được, tôi thuộc về hoàng hậu.

      - Hết rồi, cưng, - mụ Voisin đốp chát cách tự tin. - Mi quay về điện Versailles nữa. Mi biến mất, và, trong triều, con người mau bị quên lắm. Cao lắm là vài ngày nữa, người ta thông báo là mi chết.

      - Theo tôi đoán chắc bất hạnh của tôi đến từ phu nhân de Montespan.

      - Quả vậy! Và bà ta trả công cách hậu hĩnh cho cái việc mà bà nhờ ta làm. Bà hầu tước bảo ta khử mi, bà toại nguyện: cách nào đó, mi chết. Bà ta còn muốn nhìn thấy tiểu thư Fontanges chết nữa kìa, và ta, lại lần nữa, làm cho bà ấy thỏa lòng.

      - Làm sao bà dám những điều quỷ quái ấy trước mặt tôi? Bà nên biết là tôi tố cáo bà ngay khi có dịp.

      - Mi định với ai chứ?

      Cảm giác phẫn nộ khiến Marion lấy lại sinh lực.

      - Hoàng thượng bỏ rơi tôi! - mạnh dạn trong khi trừng mắt nhìn mụ chủ ngục của mình - Ngài cho người tìm tôi, tôi báo chuyện này cho ngài La Reynie, và bà bị bỏ tù!

      - Xììì! Ai nghĩ tới chuyện tìm mi ở nhà ta chứ? Mi gặp ai ở đây hết, ngoại trừ vài thầy phù thủy bạn ta, những người thậm chí với mi lời. Còn việc báo có mặt của mi ... đừng mong, họ biết giữ mồm giữ miệng.

      - Vậy , tôi chạy trốn!

      - Nhìn ta nè! Mi dám ra đường ăn mặc như vầy , đầu trọc lóc và chân ? Bé con ơi, mi bị đưahẳng vào trại, với mấy con mẹ điên thôi!

      - Tôi là người ta tìm thấy tôi mà!

      Mụ phù thủy phá lên cười thô bỉ.

      - Tìm sao được! - mụ nghiến răng - Nhưng vì có vẻ mi tin ta, hãy đoán xem cái gì nằm dưới tấm vải này.

      - Giống như... cái xác hồn, - Marion ra vẻ ngập ngừng, ngửi thấy mùi xác chết và mùi máu chắc vấy đầy cái xác.

      - Đúng vậy, đó là trẻ và chính ta giết nó, - mụ phù thủy huênh hoang.

      - Làm gì bà dám làm chuyện đó!

      - Dám chứ sao . Nhìn xem!

      Mụ giật mạnh tấm vải phủ bàn thợ, và cái xác ra. Marion đưa hai tay lên che mặt và nhắm tịt mắt trước cảnh tượng quá kinh khiếp đó, cố giữ để khỏi la lên. Tự bao giờ, mùi máu khiến chịu nổi. Những giọt nước mắt chảy dài .

      - Thôi đừng khóc nhè nữa, đồ đần! - mụ Voisin thốt lên - Đáng lẽ chính mi phải nằm chỗ đó.

      - Tại sao bà lại hại người ta? - Marion nức nở hỏi.

      - Ồ, ta chỉ làm cho đoạn kết của nó nhanh lên mà thôi và tránh cho nó những đau đớn đáng. bé Augustine này bị cơn sốt ác tính kéo dài mà các vị lương y làm sao chữa được. Cha mẹ ấy giao cho ta để ta tìm cách làm điều thể làm... Nhưng mọi người cũng biết là điều thể làm chẳng có ai làm được cả... Nhất là ta! Do đó khi họ biết điều thể tránh được xảy ra những con người tốt bụng ấy nhờ ta ướp xác con họ. Mẹ ta con đến nỗi cứ dùng dằng muốn chôn con mà ướp. Chính vì vậy xác của Alexandrine mới còn đây. Ta có nhiệm vụ phải bảo quản nó trước những tàn phá của thời gian, ngay cả sau khi chôn xuống mồ, để tồn tại mãi mãi. Mi thấy chứ! Ta chỉ giỏi nghề xem tướng số và pha chế đủ mọi loại thuốc. Ta còn biết những bí quyết để ướp xác có từ thời xưa nữa. Rồi ta dạy mi. Tất cả mọi công thức đều được ghi trong cuốn sách ta có. Ta cho mi đọc. Khi ta còn làm ăn được nữa, phải có ai để làm tiếp cái nghề này chứ, vì con đẻ của ta chỉ là đồ vô tích .

      tới đây, mụ Voisin ném cái nhìn độc ác về phía Marie-Marguerite, nãy giờ vẫn đứng đằng xa.

      Marion bàng hoàng vì những gì vừa nghe.

      - Nhưng còn... người chết..., - lắp bắp - bà tàn sát ta! Mặt ta bị biến dạng còn ngực bị cắt gọt và may lại! - Marion tức giận - Bà còn thèm lau sạch máu nữa...

      Mụ phù thủy thở dài.

      - Ta phải làm gấp, vậy đó! - mụ bực tức - Đó là cái giá phải trả để cứu mi. Mi nghe : CỨU-MI! Và qua đó, giữ lại được cái năng khiếu về nước hoa mà mi có được từ Chúa... hay từ quỷ Sa-tăng, ta nào biết. Mi cám ơn ta mới phải chứ còn rên rỉ cái gì! Đúng là ta cắt mũi và moi tim nó. Ta cũng cắt tóc mi. Ta phải đem tới vài bằng chứng để chứng minh là ta hoàn thành nhiệm vụ và xứng đáng được thưởng chứ.



      Mụ Voisin lại thở dài, phả về phía Marion hơi thở sặc sụa mùi rượu vang rẻ tiền.

      - Hãy nhét cái này vào đầu, - mụ tiếp - Từ hôm nay, mi làm việc cho ta. Ngay tối nay, mi bắt tay vào việc. Ta muốn mi chế tạo những loại nước hoa quý hiếm mà ta bán giá cao cho mấy bà khách hàng giàu có. Nhưng chỉ có vậy. Ta nghe phu nhân de Montespan mi nghĩ ra công thức của loại cồn ngọt làm tan những mùi hôi. Chất thuốc nước ấy có ích cho ta để xóa mùi số chất nào đó. Chẳng hạn như thạch tín, hôi mùi tỏi kinh khủng. Và ta đơn hàng khá khẩn cấp... loại bột thừa kế[8], nếu mi hiểu những gì ta ...

      [8] Ý mụ Voisin muốn đó là thuốc độc - ND.

      - Bà lại muốn giết ai đó! - Marion ngắt lời mụ - Mà còn muốn biến tôi thành đồng phạm nữa! Nhờ chất cồn ngọt của tôi, thuốc độc của bà mùi, thể phát >

      - Mi hiểu nhanh đấy, người đẹp ạ!

      - đời nào tôi giúp bà làm công việc bẩn thỉu đó. Tôi phải là phù thủy!

      - Rồi ta coi, - mụ Voisin hống hách cách tự nhiên nhất đời. - Chừng nào mi chịu nổi phải rũ người ra trong ngục, có lẽ lúc đó mi mới quyết định...

      Mụ quay lại phía con mình:

      - Marie-Marguerite, hãy đưa tiểu thư này vô lều. Ở đó, nàng tha hồ suy ngẫm về những lợi ích của vâng lời và những bất lợi của chống đối quá mạnh...

      Bỗng có ai đó gõ cửa phòng xem bói.

      - Quỷ thần ơi! Bà khách hàng hẹn bốn giờ có mặt rồi. Đáng lẽ ta phải dự trù điều này, bà ta chuyên môn sớm, con mẹ ngu! Như thể sớm giúp giải quyết được công chuyện của bà ta. Ôi chao! kịp rồi, thể đưa con Marion qua vườn được, bà kia nhìn thấy... Quỷ tha ma bắt! Chiều nay chẳng có gì diễn ra như dự trù hết!

      Mụ Voisin suy nghĩ lúc trong lúc khách hàng của mụ gõ cửa dồn dập hơn.

      - Trói nàng làm nước hoa lại, Marie-Marguerite, và cột chặt nó vào ghế. Ta muốn nó ngồi im. được để nó gây chú ý cho khách hàng của ta. Sau đó mi hãy mau mau ra gặp ta.




      CHƯƠNG 6


      Marion để trói mà hề kháng cự. lưu ý thấy con của mụ phù thủy vâng lời mụ chút hăng hái.

      Thở dài, Marie-Marguerite ra gặp mẹ mình sau đó trong gian phòng kế bên.

      Hai mắt bịt kín, Marion chỉ còn có thể nghe cuộc chuyện diễn ra bên kia cái vách mỏng. Khóc lóc ỉ ôi, bà khách hàng, giọng ngập ngừng và nhẻ, nhờ mụ Voisin làm cho tuần cửu nh[9] nhằm khiến cho ông chồng bà ta tốt lên, đừng đánh bà ta đến nhừ xương nữa. Hơn nữa, bà khách khốn khổ sẵn sàng trả giá cao để có loại thần dược népenthès[10], loại nước dùng cho da mặt xóa những chấm tàn nhang xấu xí, và cuối cùng là loại thuốc bôi làm ngực bà ta, vốn lép xẹp, tròn đầy lên.

      [9] Đọc kinh 9 ngày liên tiếp - ND.

      [10] Thuốc chống buồn - ND.

      Cuộc thăm khám kéo dài rất lâu. Mụ phù thủy ra lệnh cho con pha sô--la nóng, với rất nhiều quế và va ni nhưng đừng quá nhiều đinh hương. Trong khi chờ đợi, mụ Voisin hứa với bà khách là đích thân đem cho bà ta, trong thời gian sớm nhất, toàn bộ những chế phẩm mà bà ta cần. Mụ cũng đoán số xem sao cho bà ta và, tất nhiên, mụ chỉ thấy toàn hạnh phúc sung sướng đến.

      Marion nhận ra bước chân của Marie-Marguerite, từ bếp trở lại, và tiếng lách cách của ly tách. Nếu hoàn cảnh này đừng quá bi thảm, hẳn cười khi nghe bà khách hàng thốt lên bằng cái giọng lảnh lót:

      - Trời! Mứt quả với bánh hạnh nhân! Những món ngọt mà tôi mê nhất! Bà đãi tôi hậu quá, thưa phu nhân Voisin!

      Marion ngửi thấy mùi sô--la thoang thoảng từ dưới cánh cửa. Mùi hương ngon lành đó làm quên trong chốc lát cái mùi của chết và của máu lan tỏa trong phòng bào chế. Hương sô--la nhắc nhớ điện Versailles và biệt cung của hoàng hậu, đều thấm đẫm hỗn hợp hương ca cao và gia vị. Hoàng hậu Marie-Thérèse mê món đồ uống này đến độ bà chỉ định hẳn bà vú già người Tây Ban Nha chỉ có nhiệm vụ duy nhất là pha chế nó suốt ngày.

      Mùi vị ngon lành đến mức đó khốn thay lại nhắc Marion nhớ rằng từ ngày hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả và khiến chảy nước dãi.

      Khi mùi sô--la nhạt dần hôi hám của phòng bào chế lại chiếm lĩnh gian, và Marion lại cảm thấy buồn nô>

      Bỗng, nghe tiếng bước chân xa dần. Mụ phù thủy tiễn bà khách ra cửa, miệng hứa sớm đưa cho bà ta những loại nước hoa tuyệt diệu, khiến bất cứ gã đàn ông nào cũng chết mê chết mệt, kể cả lão chồng thích hành hạ vợ của bà nữa.

      Marion hiểu ngay là mụ Voisin chỉ bào chế độc dược. Mụ sẵn sàng làm tất cả miễn là nó đem lại cho mụ ít tiền. Nếu phải là kẻ đánh độc chuyên nghiệp, mụ đàn bà này chỉ là mụ buôn chuyện phỉnh phờ, sống nhờ xem tử vi và bói toán, khéo léo khai thác cả tin của hàng tá khách hàng của mụ.

      lần nữa, Marion nghe tiếng bước chân. Mụ phù thủy và con trở lại phòng bào chế.

      - Sao rồi? - mụ Voisin lên tiếng lúc trở vào, trong khi Marie-Marguerite gỡ cái băng che mắt Marion và miếng giẻ bịt miệng khiến trả lời được - Mi có còn nhất định từ chối những lời đề nghị của ta ?

      - Còn, - Marion đốp chát thẳng thừng. - Tôi nhắc lại với bà: tôi phải là phù thủy và bao giờ là phù thủy!

      - Để rồi coi! - mụ Voisin gầm lên - Nếu ta nhớ lầm , cách đây năm năm mi bị con chó Pyrrhos của phu nhân de Montespan cắn.

      - Quả là có. Hôm đó, cơn giông gào thét và bà hầu tước muốn che chở tôi nên ôm tôi trong vòng tay. Con chó của bà ấy ghen tức phát khùng, nên nó mới cắn tôi.

      - Sao con khờ quá vậy, con ! Mi làm ta thất vọng đấy! Nghe đây, ta cho mi . Ta khuyên khách hàng của ta, người rất kinh sợ những cơn thịnh nộ của trời đất, rằng siết vào lòng là để cây ngáng giữa bà ấy và quỷ Sa-tăng. Theo kinh nghiệm, ta biết quỷ sứ tấn công những bé vô tội. Điều đó được chứng thực, vì Athénaïs hề hấn gì sau trận bão đáng nhớ đó. Trái lại, con Pyrrhos bị sấm sét của địa ngục đánh trúng. Con vật gớm ghiếc ấy nhập quỷ dữ vào người mi, khi nó cắm răng vào chân trái mi. Quỷ sứ thường hiển ở phía trái...

      - là đáng tiếc cho lão Sa-tăng, bạn của bà! Có lẽ bị lạc hướng chút, vì tôi bị cắn ở bắp chân phải mà.

      Mụ Voisin ra v suy nghĩ rất lung rồi trấn tĩnh và vặn lại rất tự tin:

      - Kẻ Thâm Hiểm xứng với cái tên của mình. biết tỏ ra mưu sâu kế độc và đánh lừa hiểu biết của con người. Ta vẫn bị thuyết phục rằng cái vết cắn ấy biến mi thành kẻ ma ám. Để ta xem mi có còn thẹo ...

      Bị trói ghế, Marion thể thoát khỏi khám xét của mụ phù thủy. Mụ ta giở cái áo sơ mi dài bằng vải toan lên và xem xét bắp chân của tù nhân.

      Mụ hớn hở vì tìm thấy những vết thẹo ngay phía mắt cá phải của .

      - Ta dám cá là những cái vết này còn đau nữa, - mụ .

      - Chúng còn làm tôi đau từ lâu, - Marion xác nhận.

      - Còn như thế này? - mụ phù thủy hỏi trong lúc ấn hết sức vào những vết thẹo.

      - Cũng .

      Mụ Voisin quay sang chiếc bàn chân, mở ngăn kéo và lôi ra con dao.

      Marion giật mình. Mụ đàn bà này định giở trò rùng rợn gì nữa đây?

      - Đừng sợ. Mi chỉ cần cho ta biết mi có thấy gì thôi, mụ Voisin giải thích trong lúc lướt đầu mũi dao lên những vết thẹo.

      Marion, nín thở, thở ra nhõm:

      - , tôi hoàn toàn cảm thấy gì.

      Mụ phù thủy đứng thẳng dậy, vẻ đắc thắng:

      - Thấy chưa, bằng chứng đó, bằng chứng mà ta tìm! Dù cỡ nào nữa, cái nơi mà quỷ sứ chọn để nhập cũng còn cảm giác. Mi đúng là phù thủy rồi còn gì. Vậy mà tới giờ mi cũng biết... Còn lý do nào tốt hơn để mi làm việc cho ta?

      Mải mê theo đuổi những suy nghĩ của mình trả lời. quan sát mụ chủ ngục của mình và hình thành trong đầu ý kiến về mụ: mụ đàn bà này ràng là kẻ bị ám, nạn nhân của cơn điên bệnh hoạn và ma quỷ. Mỗi cử chỉ thô bạo và lộn xộn của mụ đều chứng tỏ điều ấy, cũng như ánh mắt hằn học, những câu lúc hợp lẽ, lúc mê cuồng, và còn cái cách cười cuồng loạn làm rung lắc cả con người say xỉn là mụ nữa.

      Trong lúc nhiều nghèo khổ bị bắt ngoài đường phố và đưa vào trại, vì lý do nào khác hơn là vì lang thang, ăn mày, mụ Voisin lại tự do hành nghề đầu độc người khác!

      Marion tự hỏi làm sao phản ứng trước đồi bại, hung hiểm như thế và đối mặt với tự tin như vậy. Có nên phục tùng và tuân theo trò chơi đó, hay kiên quyết chống lại?

      Marion đứng trước chọn lựa khó khăn...

      còn mải suy nghĩ mụ Voisin nổi cơn tam bành:

      - Vì mi lì lợm từ chối làm việc cho ta, mi trở lại chết gí trong túp lều đó! - mụ gầm lên - Và tối nay mi chẳng được ăn uống gì hết. Con người ta suy nghĩ tốt hơn và nhất là nhanh hơn với cái bụng lép. Sáng mai ta xem mi có thay đổi ý kiến hay . Mẹ kiếp, ta từng biết nhiều kẻ cứng đầu, nhưng như mi chưa bao giờ!

      - Còn nếu bà lầm sao? - Marion phản bác bằng giọng ung dung.

      - Gì... mi muốn gì? - mụ Voisin ngạc nhiên, lắp bắp.

      - Bà bắt tôi làm giàu cho bà bằng cách pha chế nước hoa “tuyệt diệu”, mà bà vừa đưa ra lòe khách hàng bằng lời hứa, vậy mà bà nhốt tôi trong cái lán hôi hám! Bộ bà sợ những mùi hôi thối ấy làm hư “mũi” tôi sao?

      - Nếu cái mũi kỳ diệu của mi mà mất những khả năng của nó, điều đó xảy ra lâu rồi với hôi hám thường trực trong điện Versailles!

      - Bà có biết tại sao tôi chế ra loại cồn ngọt mà bà thèm muốn, có thể xóa hết mùi ?

      - Ờ nhỉ, ta biết. Mi là người pha chế nước hoa, điều trước mắt là mi chẳng lợic gì khi làm biến mất những mùi hương...

      - Đến lượt tôi giải thích cho bà biết! - Marion đập lại - Tôi chế ra cái thuốc bả ấy, chính là để bảo vệ khứu giác của tôi khỏi mọi mùi hôi. bảo vệ đó là điều kiện thiết yếu để đạt chất lượng trong công việc của tôi. Giờ tôi cảnh báo bà, chỉ có bà mới có thể cân nhắc xem nhốt tôi chỗ nào thích hợp...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :