Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt - Zoe Ferraris [Trinh thám]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28

      Ibrahim và Daher đứng chuyện ở hành lang với Chánh Riyadh Shaya sải bước tới với vẻ hào hứng. “Tôi phát ra vài điều về cái tên ông có được từ thầy phù thủy trừ tà đó.” ta . “Gì vậy?” “Chúng tôi có danh sách nhân viên làm việc cho những công ty taxi khác nhau. Tất cả những người có tên trong danh sách đều có lý lịch phạm tội và bọn họ sống hoặc làm việc gần phố Sitteen. Có tên Sheikh Hajar trong đó.” “Tên hung thủ của chúng ta là sheikh (1) à?” Riyadh hỏi.
      (1) Sheikh là từ chung dùng để gọi các trưởng tộc, trưởng làng, học giả, lãnh tụ Hồi giáo...
      “Thực ra, theo những gì tôi được biết chưa bao giờ là sheikh.” Shaya . “Nhưng có điều này - trước khi làm việc cho công ty taxi, từng là nhân viên cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ.” Chánh Riyadh giơ bàn tay lên và Ibrahim hiểu ông định bắt về đây, nhưng Shaya ngớ ngẩn tiếp. “Còn nữa.” ta xúc động . “Bố của Sheikh Hajar bị tù vì đâm vợ ông ta.” “Làm thế nào có được thông tin đó?” “Phân khu cảnh sát bắt ta gửi đến hồ sơ. Có vài vấn đề về cuộc sống gia đình thời thơ ấu của được ghi trong báo cáo. Bố của kẻ bạo hành . Ông ta hay treo lên xà nhà và dùng roi đánh . Ông ta chết trong tù. Hajar được người bà ở Jeddah mình nuôi nấng. Có vẻ, sau khi ông bố bị bỏ tù, người mẹ chạy trốn và tự vẫn. vài tuần sau đó, người ta tìm thấy xác bà ta ở Muscat - quê hương bà ta. Tôi kiểm chứng lại câu chuyện, nhưng cho đến thời điểm này tôi tìm cách để có được xác nhận về cái chết của bà mẹ, hình phạt bỏ tù dành cho ông bố, và cái chết của ông ta trong tù.” “Thế còn người bà của Hajar sao? Vẫn còn sống chứ?” Ibrahim hỏi. “Tôi tìm hiểu về điều đó.” Shaya . Chánh Riyadh quay sang Ibrahim. “Tôi muốn người này được đưa đến đây ngay.” Ibrahim hiểu thêm rằng: Tôi để theo vụ này bởi tuân lệnh tôi, và nếu như vậy tôi tìm người khác. “Chúng ta có thông tin gì liên quan đến việc phạm tội của ta ?” Ibrahim hỏi. “Cho dù thế nào cũng đưa đến đây ngay.” Riyadh . “Tôi muốn chuyện với . Để xem gì về lý lịch của mình. Để biết tất cả những gì có thể biết. chưa bị bắt mà đấy chỉ là thẩm vấn thôi, các hiểu chứ?” Ibrahim quyết định tranh cãi gì. Katya gõ cửa và Daher ra mở. Nhìn qua vai ta có thể thấy các tập hồ sơ nằm la liệt khắp phòng. “Tôi cần chuyện với Thanh tra Zahrani.” . Daher tỏ vẻ khó chịu. “Ông ấy bận.” Daher quay trở vào trong, và phút sau, Ibrahim bước ra. “Tôi xin lỗi vì làm phiền.” . “Chiều nay tôi đến gặp đại tá về hưu Hussain Sa’ud. Ông ấy tiếp quản vụ án bàn tay bị chặt mà Tiến sĩ Becker và tôi tìm được trong số hồ sơ vụ án cũ hôm qua.” “Tốt lắm.” “Năm 1989, Đại tá Sa’ud phát được mười ba bộ phận cơ thể - có phần đầu – đều thuộc cái xác phụ nữ. Chúng bị rải khắp Jeddah này. Đằng sau nó còn là câu chuyện dài nữa mà kể bây giờ được. Vụ án đó được gọi là vụ Osiris. Đây là hồ sơ vụ án.” đưa cho ông bản chụp hồ sơ vụ án. “Và cho rằng vụ này có liên quan đến vụ Thiên sứ sao?” “Có khả năng đó.” . “Các bộ phận của cái xác được rải khắp Jeddah cũng theo hình chúng ta phát ngoài sa mạc. Nhưng còn có điều nữa.” “Là gì vậy?” “Ban đầu, vụ bàn tay bị chặt đó là do Thanh tra Mu'tazz phụ trách. Có vẻ tuần trước Mu'tazz đến gặp Đại tá Sa’ud và lấy bản chụp hồ sơ này. Trong đó bao gồm các báo cáo và ảnh chụp từng bộ phận của cái xác kia. Mu'tazz với Sa’ud rằng ông ta phỏng vấn những nghi phạm trước đây của vụ Osiris. Ông ta có gì với ông về chuyện đó ?” Ibrahim chỉ trừng mắt nhìn . “Tôi chỉ muốn ông biết điều đó.” .

      Chương 29

      Sheikh Rami Hajar, người khách mà thầy trừ tà kia kể với họ, phải là sheikh, như Ibrahim nghĩ. chỉ đơn thuần là được mẹ đặt tên là Sheikh. Ibrahim có những người em họ được đặt tên theo các thứ trong tuần, và ông cũng biết cậu bạn cùng trường có em đều được đặt tên là Mohammed, vậy tại sao lại thể tên là Sheikh chứ? hề gì đó là xúc phạm tới nhận thức thông thường khi người đàn ông được đặt tên là Sheikh, phải là ông già Bedouin hay nhân vật tôn giáo. Hoặc có lẽ ta nghiên cứu đạo Hồi cách nghiêm túc nên mới xứng đáng với lời xưng tụng kính cẩn như vậy.

      Có vẻ như ngài Sheikh Hajar này dành trọn cuộc đời mình để quấy nhiễu phụ nữ. bị tố cáo lên ủy ban Bảo vệ Phẩm hạnh và Ngăn ngừa đồi bại những sáu lần vì hành vi đụng chạm bất chính. Khi còn là kỹ thuật viên y tế cứu thương, ta khai rằng mình mới chỉ chạm vào hai người phụ nữ trong trường hợp khẩn thiết để cứu mạng họ, nhưng đó lại phải câu chuyện mà gia đình những phụ nữ này trình báo. người đàn ông trẻ tuổi người này là sheikh - tố cáo Hajar quấy rối mẹ ta, bằng cách thò hai tay vào giữa hai chân bà và “đút ngón tay vào trong người bà” khi ở phía sau xe cứu thương. may là, trước tòa án truyền thống, lời của phụ nữ chỉ có giá trị bằng nửa lời của đàn ông và do người con trai kia tự mình chứng kiến hành vi này nên ta đủ khả năng chứng minh tính xác tín của việc. Lời buộc tội đó bị bác bỏ, cũng như những trường hợp khác. Nhưng người làm việc tại ủy ban tiếp tục tìm hiểu về vấn đề này và cuối cùng trình báo cáo lên sở cảnh sát Jeddah rằng Hajar tốt đến mức đó và cần phải được theo dõi. Cảnh sát quá bận bịu để có thể bận tâm đến kẻ sờ mó lung tung như vậy, nhưng họ cũng buộc phải lập hồ sơ đầu tiên về Hajar.

      Cuộc điện thoại tới Trăng lưỡi liềm Đỏ cho biết bị sa thải từ năm ngoái vì có hành vi bất chính. Họ từ chối tiết lộ hành vi đó là gì, chỉ rằng Hajar thích hợp với công việc phải tiếp xúc với phụ nữ lạ mặt. Vì thế cấp của Hajar ngay lập tức giới thiệu cho việc lái xe taxi. ngớ ngẩn này có vẻ chẳng ảnh hưởng gì tới viên chức của Trăng lưỡi liềm Đỏ, người với Ibrahim: “Ít ra chúng tôi cũng có thể ta rất giỏi lái xe.”

      Hajar sinh ra và lớn lên ở Oman, chuyển tới Jeddah cùng với bà khi mười lăm tuổi. vẫn giữ quyền công dân Oman của mình nhưng vẫn có 'iqama, chứng nhận định cư của Ả Rập Xê-Út, nên có thể dễ dàng tra cứu lý lịch làm việc của . bỏ học trường y nửa chừng để làm nhân viên kỹ thuật y tế cứu thương. Sau khi rời Trăng lưỡi liềm Đỏ, tìm được việc tại công ty taxi-trắng của thành phố, dịch vụ có phần cao cấp hơn loại dịch vụ taxi- vàng, nhưng chiếc xe của chiếc Camry Toyota cũ và được lắp đặt công-tơ mét, nên khó theo dõi việc di chuyển của trong thành phố. Hay ít ra là theo như công ty taxi khai báo. Lẽ dĩ nhiên có điện thoại di động, và giấy phép hành nghề, nhưng ai biết hằng ngày đâu. Theo như người quản lý tổng đài tại trụ sở chính của công ty cho biết, Hajar có lý lịch lái xe trong sạch và được xem là nhân viên mẫn cán.

      Hồ sơ thứ hai của cảnh sát cho biết Hajar từng bị bắt lần đầu tại phân khu phía Tây. bị buộc tội hành hung viên chức và có hành vi thích hợp ở nơi công cộng. Có vẻ như viên chức thấy đuổi theo phụ nữ dọc con phố lớn tiếng với ta, chặn đường ta, làm tất cả mọi cách để có thể giữ ta lại mà thực tế chạm vào người ta. Khi viên chức kia cố ngăn lại Hajar tấn công và làm gẫy tay ta. Hajar khai báo rằng người phụ nữ này, giống như số phụ nữ khác cố tình làm vậy, thuê xe của và khi đến nơi lại có tiền trả. dễ dàng đối với ta khi ra khỏi xe và bỏ . Phải bạo gan đến mức nào mới dám đuổi theo phụ nữ, nhất là khi những người xung quanh đều có suy nghĩ bảo thủ như gã viên chức đó, và khả năng bị cảnh sát tôn giáo bắt là cao hơn mức bình thường. Nhưng Hajar sẵn lòng bỏ qua việc đó, nên đuổi theo ta. Ngay cả khi bị tống giam, Hajar vẫn còn giận dữ đến mức rằng “những phụ nữ đó đáng bị đối xử như vậy.” Lẽ dĩ nhiên tên của người phụ nữ kia được ghi trong hồ sơ , nhưng Hajar với cảnh sát rằng thường đón khách ở Jamjoon.

      Nhìn bề ngoài, Hajar có vẻ giống kẻ gấy rối bình thường đường phố Jeddah, nhưng Ibrahim vẫn còn nhớ lo lắng dứt của Iman Arsheedy về . Những hành vi phạm tội đáng kể đôi khi lại là dấu hiệu của những động thái khó lường hơn. Đó là chưa kể đến việc Hajar là tài xế taxi hoạt động gần Jamjoon. Nhìn ảnh hố sơ tội phạm của , Ibrahim nhận ra điều mà Arsheedy về . Khuôn mặt Hajar có nét gì đặc biệt, thậm chí là bình thường, nhưng có cái gì đó hề thân thiện ở . Đôi mắt trống rỗng, trống rỗng sâu thẳm phía sau vẻ căm hờn đặc trưng của bức ảnh phạm nhân. Đó là cái nhìn chăm chăm của con thú và của kẻ hề thông minh, chứ phải của người từng học trường y. Báo cáo của cảnh sát cho biết có mang theo người loại thuốc: chlorpromazine. Hajar từ chối bât cứ gì về thứ thuốc này, nhưng bác sĩ của xác nhận việc kê đơn là xác thực. Tìm kiếm nhanh Internet cho thấy chlorpromazine là loại thuốc an thần loại mạnh.

      may là họ có địa chỉ của Hajar. số vùng phụ cận của Jeddah có dịch vụ bưu điện, tên đường phố hay số nhà. Theo ông chủ của , Hajar sống tại trong những khu vực đó. Chính vì vậy mà lúc này Ibrahim và Daher ngồi trong chiếc xe mang đèn hiệu của cảnh sát đỗ đối diện với tổng đài hãng taxi trắng đó. Tổng đài gọi cho Hajar đề nghị đến văn phòng để nhận phiếu chi thưởng, nhưng ràng là Hajar cắn câu bởi họ chờ ở đây hai tiếng rồi. Ibrahim hiểu rằng lố bịch khi bọn họ phải làm việc thấp kém này. Mà lại là cuối tuần nữa, điều đó càng khiến cho việc này thỏa đáng chút nào. Nhưng ông quyết định phải làm gì đó.

      Daher với tay về phía tách cà phê thứ ba trước khi lên tiếng cằn nhằn. “Đáng lẽ chúng ta có thể cầu mấy tay trẻ hơn làm việc này.”

      “Chúng ta có thể làm vậy.” Ibrahim đặt toàn bộ chú ý của mình vào những chiếc taxi và lúc nào rời mắt khỏi chúng. “Nhưng tôi muốn để mặc việc này cho may rủi.”

      thực là ông kiềm chế lo lắng. Phần lớn những người mất tích đều được tìm thấy trong vòng hai mươi tư giờ đầu tiên hoặc bao giờ được tìm thấy nữa. Lẽ ra ông nên thôi phụ trách vụ Thiên sứ - giao nó lại cho Mu'tazz, người có lẽ xứng đáng với vị trí đó - và chuyên tâm tìm kiếm Sabria, ngay cả khi việc đó đòi hỏi cả thời gian trong giờ làm việc. Ông biết mình giải thích thế nào với gia đình, đặc biệt là với trai mình, người chắc hẳn phát ra vụ việc này rồi. Nhưng ông vẫn nên thử mới phải.

      Ibrahim cố tự nhủ rằng chẳng tốt cho Sabria chút nào nếu ông bị tống vào tù vì tội ngoại tình. Nếu toàn bộ đời sống hôn nhân của ông có bị đổ vỡ đó là bởi gia đình ông phát ra việc ông gặp gỡ . Nếu ông mất việc ông cũng mất khả năng có được tin tức về việc tìm kiếm . Nhưng trong những khoảnh khắc yên bình thực vẫn thể chối bỏ được: ông có những quyết định hèn nhát để bảo vệ chính mình, nghiệp của mình, và cuộc hôn nhân chết từ hai mươi năm trước.

      Ông thấy mình chết dần vì thực là ngoài mối liên hệ mong manh với phụ nữ xa lạ ở Chamelle Plaza, ông còn bất cứ đầu mối nào khác nữa. Ông nên làm gì đó - bất điều cứ gì. Katya hằng ngày đều gọi cho ông để cập nhật tin tức đáng thất vọng. Ông hoàn toàn phụ thuộc vào , vì vậy ông buộc phải tin tưởng . Trong lúc ấy ông lại ở đây, ngồi trong ô-tô, nhâm nhi cà phê, và chẳng hề động não này của cảnh sát trong khi vẫn có khả năng ở ngoài kia, có lẽ bị giam giữ trong tầng hầm hoặc nhà kho hay cái lán ngoài sa mạc của kẻ nào đó chết dần chết mòn nếu còn sống. Đội Điệp vụ lúc này cũng ở phía sau , và Ibrahim chỉ còn biết cầu nguyện Ubaid tìm ra trước.

      “Tại sao ông lại rời Đội Điệp vụ?” Daher hỏi.

      Ibrahim quay sang ta. “Họ cầu tôi ra .”

      “Tại sao vậy?”

      “Tôi tuân theo các quy tắc.”

      “Quy tắc nào cơ?”

      Ibrahim thở dài. “Tôi cho rằng việc thuê phụ nữ là việc bình thường. Tôi thúc ép để giữ họ lại trong đội ngũ. Tôi đấu tranh với sếp mình về chuyện này, lúc nào cũng là vế chuyện này. Và có quá nhiều người trong Đội thích việc đó và họ nghĩ tôi đúng phép tắc.”

      Daher tỏ vẻ hoài nghi, như thể ta biết việc còn hơn thế nữa.

      ' nực cười.” Ibrahim tiếp. “Tất cả những tranh cãi về những gì phụ nữ được và được phép làm là phí thời giờ.”

      Daher gật đầu. “Đúng đấy, tôi chỉ nghĩ phụ nữ hoàn toàn thấy thoải mái khi làm việc gần với đàn ông đến vậy. phải là tôi để tâm đến việc này quá mức, chỉ là...”

      Ibrahim gạt tay. “Tôi quan tâm đến cảm nhận cá nhân của bất cứ ai về phụ nữ hết, và cũng nên như vậy. Nếu có mối bận tâm đến phẩm hạnh bắt đầu xen ngang vào cách làm việc, có chuyện. Và tin tôi , ngay cả trong thành phố này, luôn luôn có chuyện.”

      * * *

      “Nayir có rất nhiều họ hàng.” Samir . “Thí dụ như, các em họ của tôi và gia đình họ đến đây thăm hỏi trong vài tháng. Và còn cả gia đình của Imam Hadi cũng cần phải tính đến nữa. Tôi cảm thấy hay lắm nếu mời họ tới dự lễ, nếu cân nhắc đến việc Nayir là người họ quý và thằng bé chưa từng cưới xin.”

      Vậy ra là thế, Katya nghĩ. Đó chính là lý do vì sao ăn bữa tối dài như vô tận tại nhà chú Samir cùng Nayir và Ayman vào buổi tối yên bình ngày thứ Sáu. Bố ở nhà chống cự với cơn cảm lạnh.

      Bọn họ ăn xong từ tiếng trước và giờ ngồi hiên nhà nhìn ra khu vườn lớn trồng chanh và cọ cảnh. Cả ba người ngồi theo hàng ngang, còn Samir ngồi đối diện, như thể vị thẩm phán điều khiển phiên tòa, dẫu chỉ là phiên tòa trang trọng và mang tính nội bộ. Ông ngả người về sau, tay cầm tách trà, tay cầm sợi dây điếu ống.

      “Tôi chắc là người thân và bạn bè của cháu cũng vui mừng khi đến dự. Chính vì vậy tôi mạn phép chuyện với bố cháu, ông ấy chắc chắn rất nhiều bạn bè của ông ấy thấy vô cùng thất vọng nếu hai đứa định tổ chức đám cưới riêng tư mà có đến cả bữa tiệc chiêu đãi để họ có thể chia vui việc nên duyên của các cháu.”

      Katya bắt đầu nghĩ đến việc bố vẽ ra “cơn cảm lạnh” để tránh phải đối mặt với cuộc trò chuyện này. Ông hiểu Katya nổi giận khi biết ông và Samir mưu đồ việc này sau lưng . Nayir và Ayman ngồi cạnh như đóng băng.

      “Và lẽ dĩ nhiên là cả các bạn đồng nghiệp của cháu nữa chứ.” Samir tiếp. “Họ muốn góp mặt trong kiện đáng mừng này.”

      “Tất nhiên ạ.” Katya buột miệng , hy vọng là có vẻ hoảng hốt trước ý tưởng đó. Đồng nghiệp của là những người cuối cùng được biết về đám cưới của . lo lắng nhìn sang Nayir, người hiểu toàn bộ việc.

      “Chúng cháu tổ chức cưới thôi ạ.” Nayir kiên quyết . “Nhưng chú đúng. bữa tiệc chiêu đãi gọn sau đám cưới là ý kiến hay. Vì họ hàng và bạn bè thân thiết của gia đình ta. Cháu cân nhắc đến việc đó.”

      Ngữ điệu của có ý chấm dứt cuộc trao đổi ở đây, nhưng Samir, chẳng có vẻ gì bị tác động bởi thái độ lạnh lùng của cậu cháu, vẫn vui vẻ : “Thực ra, bố Katya và ta bàn bạc kỹ rồi, và mọi việc đều được đồng thuận. Chúng ta thanh toán chi phí của bữa tiệc, còn bố Katya lo phần thiệp mời và gọi điện.” Ngay tức Katya hiểu rằng điều đó có nghĩa là có phải lo những việc đấy. “Chúng ta lên danh sách khách mời sơ bộ và chỉ cần các cháu cho biết liệu có ai bị bỏ sót hay thôi.”

      “Có bao nhiêu người trong danh sách rồi ạ?” Nayir hỏi, lúc này có vẻ hài lòng.

      “Hai trăm hai mươi mốt người.”

      “Sao cơ ạ?”

      “Chúng ta muốn bỏ sót bất cứ ai.” Samir . “Cháu có thể gây thù chuốc oán cả đời chỉ vì quên gửi thiệp cưới đấy, hãy ghi nhớ điều đó.”

      Nayir tỏ ra bực tức và liếc nhìn Katya với vẻ có lỗi. Còn Ayman lại thích thú. “Em biết ban nhạc rock rất hay nếu muốn mời họ.” Cậu . “Vài người bạn của em lập ban nhạc có tên là Silk Slave. Bọn họ ở Jeddah này.”

      Nayir lắc đầu.

      “Đừng lo.” Samir . “Chúng ta sắp xếp phần nhạc rồi. Tất cả những gì các cháu phải làm là ngồi đó và thư giãn thôi.”

      Katya trở về nhà, tắm nước lạnh, vấ cố giữ tâm trí tỉnh táo. tê liệt và kiệt sức. trèo lên giường nhìn chăm chăm lên trần nhà và nhận ra vừa ràng buộc mình với đám cưới. Chứ phải với Nayir. Điều này lớn hơn rất nhiều. vừa ràng buộc mình với hơn hai trăm con người. Và dù có thế nào điều đó cũng được chứng thực.

      chìm vào giấc mơ mình bơi giữa biển cả. nhõm. Bồng bềnh. bơi giữa thảm san hô và đàn cá sáng lòa. mê mẩn vẻ đẹp của nước, những tia sáng chiếu rọi và mịn màng của làn da mình. hồi hộp khi được ở trần. Ở trần và ở ngoài trời. nghĩ về tất cả những gì ngưỡng mộ ở chính mình: đường cong duyên dáng của vòng hông, cặp mông tròn trĩnh, bắp thịt săn chắc và mềm mại. Có cảm giác như thể suốt đời mong ước được ngắm nhìn trong trạng thái nguyên sơ, được mặc những bộ đồ bó sát hay mặc gì hết, tất cả những đường cong của chỉ lộ mà còn được ngắm nhìn, được ngưỡng mộ. Đó là tội lỗi xấu xa nhất, niềm kiêu hãnh vô nghĩa này, nhưng cho phép mình hoan lạc trong từng khoảnh khắc đó. tỉnh dậy hạnh phúc và ngượng ngùng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30
      chạy các mẫu vân tay của nạn nhân trong vụ Osiris mà hề hy vọng tìm được mẫu nào phù hợp. Và quả thực là có kết quả gì. Hơn bất cứ điều gì khác, chỉ mong có thể xuống ngay văn phòng của Mu'tazz và hỏi ông ta tìm hiểu được những gì qua các cuộc phỏng vấn những thanh niên trong chuyến đánh cá đó. Chắc chắn cách điều tra ấy thu hoạch được điều gì đó, dù chỉ lờ mờ, manh mối nho nào đấy đáng để theo đuổi. Tuy vậy hoàn toàn chắc chắn rằng có rào cản thể phá vỡ được giữa Thanh tra Mu'tazz và bản thân , nhân viên phòng thí nghiệm thấp cổ bé họng. phụ nữ cố nhúng mũi vào việc của cánh đàn ông.

      đưa bản sao hồ sơ vụ Osiris cho Ibrahim và giữ bản sao của Sa’ud cho mình. Trong hồ sơ có tên của tất cả những thanh niên thuyền khi chiếc hộp kia được vớt lên. Đối với , có vẻ có thể tự phỏng vấn bọn họ, nhưng có đến tám cái tên trong danh sách. khối lượng công việc quá lớn. phải dành trọn thời gian rảnh rỗi của mình để thực việc này, giả sử những thanh niên đó đều nhận lời chuyện với , và việc đó có đáng khi mà Mu'tazz thực rồi?

      ngồi trong phòng thí nghiệm suốt ba giờ đồng hồ trước khi cảm thấy nóng ruột đến mức phải rời khỏi tòa nhà. Dùng tiền taxi Ibrahim cho, quay lại Chamelle Plaza, đoán chắc là lại rơi vào ngõ cụt khác. Nhưng rồi bất ngờ khi phục vụ Amal vòng qua quầy thu ngân để chào và chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc nơi có phụ nữ ngồi kín như bưng trong chiếc áo trùm và khăn che mặt, tay ôm lấy hai vai cách ủ rũ, tách cà phê đặt trước mặt

      “Chính là .” Amal khẽ . “ ta quay lại sáng nay.”

      Katya ngay lập tức đến bên chiếc bàn kia. “Xin lỗi.” . “ có phiền nếu tôi xin phép hỏi câu?”

      Người phụ nữ ngước nhìn , đôi mắt gần như bị che khuất phía sau khăn che mặt. ta gì.

      Katya ngồi xuống. Người phụ nữ bồn chồn.

      “Tôi đến đây vì việc của Sabria.”Katya .

      Người phụ nữ đó đứng dậy. mắt ta hoảng hốt. “Tại sao ấy đến đây?”

      “Tôi . Tôi tìm ấy đây.”

      biết ấy sao?”

      .” Katya . “Tôi làm việc này giúp người bạn.”

      “Bạn nào vậy?”

      Katya thở dài. “ người mà ấy .”

      Ánh mắt kia đầy nghi hoặc. “ muốn gì?” ta hỏi.

      “Tôi tìm Sabria.” Katya đáp. “ ấy biến mất khỏi căn hộ của mình.”

      là cảnh sát à?”

      “Tôi với rồi, tôi giúp người bạn. Tại sao các lại gặp nhau ở đây?”

      trả lời.

      ấy đưa cho thứ gì đó phải ?” Katya hỏi.

      ta trông như thể sắp sửa đứng lên.

      “Nghe này.” Katya . “Có thể đây là cách duy nhất chúng tôi có thể tìm hiểu được chuyện gì xảy ra với ấy.”

      “Tôi biết ấy ở đâu cả.” ta .

      “Tôi hiểu.” Katya bắt đầu thấy bực. “Nhưng nếu có thể cho tôi biết ấy làm gì ở đây giúp chúng tôi tìm ra ấy.”

      ta đứng dậy, bám tay lên mặt bàn. Bàn tay ta run rẩy. “Chính các người bắt người con vô tội phải ngồi tù.” ta - “Tên ta là Carmelita Rizal. Nếu các người muốn biết thông tin gì nữa hãy mà hỏi ấy.” ta sải bước quay . Katya đứng lên và theo ta.

      “Vậy ai là Carmelita Rizal?” hỏi.

      Người phụ nữ đó quay người lảo đảo và hét toáng lên: “Đừng động vào tôi!” Những khách hàng mua sắm xung quanh đó quay sang nhìn Katya chằm chằm, và bước lùi lại. kia chạy và mất hút trong đám đông.

      Tra cứu nhanh cơ sở dữ liệu cho thấy người phụ nữ tên là Carmelita Rizal bị giam giữ tại Nhà giam Phụ nữ Briman ở Jeddah. Katya trở lại phòng làm việc của Ibrahim nhưng cửa khóa và đèn tắt. thậm chí cũng thấy Daher ở chỗ ta thường đứng gần máy pha cà phê ở đại sảnh.

      sẵn sàng để đến nhà giam phụ nữ ngay bây giờ. lại có cảm giác nóng ruột cảm thấy suốt hôm nay. Nhưng Ayman trả lời điện thoại, mà còn đủ tiền taxi. Hơn nữa, còn chắc là mình có vào được nhà giam hay . cần chuyện với Ibrahim. Ông là người duy nhất có thể thu xếp cuộc gặp mặt kín đáo.

      Bực mình, trở lại phòng thí nghiệm ở tầng .

      Chương 31

      Hai sĩ quan cảnh sát chìm rốt cuộc bắt được Hajar vào sáng ngày thứ Bảy, khi đến văn phòng tổng đài để lấy “tiền thưởng”.

      Nhìn ngoài đời thực, Hajar thậm chí còn khó chịu hơn trong ảnh nhiều. Trong khoảng thời gian làm việc trước đấy của Ibrahim ở Đội Trọng án, sĩ quan cấp từng với ông người ta luôn có thể nhận ra ai đó tâm thần bất ổn bởi những người này có rất nhiều phần trắng trong nửa mắt của bọn họ. Đó phải là do làm bộ, mà là điểm cố hữu, thậm chí là đặc điểm di truyền. Nếu điều đó đúng, Ibrahim nhớ lại, có lẽ là vì những người có tâm thần bất ổn dành quá nhiều thời gian để nhìn chăm chăm người khác cách ngấu nghiến. Cách nhìn đó khiến ngưòi ta cảm thấy như sắp bị ăn thịt vậy.

      Hajar được đưa về đồn trong khi cảnh sát khám xét căn hộ của . mình thuê căn phòng ở tầng hầm tòa nhà khu Kandara, cách Cầu phố Sitteen xa.

      Ibrahim bắt đầu chuyện với .

      sống ở Kandara bao lâu rồi?” Ibrahim hỏi.

      Hajar hề chớp mắt.

      “Đó có phải là nơi thường bắt những người phụ nữ ?” Ibrahim chờ đợi.

      Hajar động đậy.

      nên trả lời hơn. Chúng tôi bắt vì tội giết người”

      “Giết người phải việc đúng đắn đâu.” Mặc dù ngữ điệu được cẩn trọng điều chỉnh ở mức bình thường, nhưng ta vẫn hề chớp mắt và giữ nguyên ánh mắt chăm chăm như cá mập đó dán vào Ibrahim. có vẻ nuôi dưỡng cuồng bạo thầm lặng đầy chết chóc. Ibrahim hiểu vì sao Imam Asheedy lại bất an với gã này đến vậy.

      Ông mở tập hồ sơ và lấy ra hai bức ảnh của May Lozano, bức chụp khi còn sống, bức còn lại chụp khi chết. Ông đặt bức ảnh khác ngay phía dưới. Bức ảnh chụp Amina al-Fouad.

      “May Lozano,” ông vừa vừa chỉ vào bức ảnh, “ bị bắt cóc bởi người đàn ông lái xe cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ. Giống hệt chiếc xe đỗ trước tòa nhà chung cư của . Chúng tôi tìm thấy chìa khóa xe trong phòng khách của . Tôi thấy rất kỳ lạ là còn sở hữu chiếc xe như vậy đấy.”

      Hajar hề xúc động.

      “Amina al-Fouad,” Ibrahim tiếp, “ bị bắt cóc bởi chiếc taxi ngay trước Trung tâm Jamjoom. Chúng tôi biết thường chở khách đến Jamjoom.”

      Rồi Ibrahim đặt tiêp tấm ảnh của Maria Reyes lên bàn. Quan sát thấy Hajar hề phản ứng gì, ông thấy khó chịu. “Tất cả những phụ nữ này đều bị bắt cóc ở khu vực quanh Cầu phố Sitteen, xa căn hộ của là mấy.” Điều này đúng, nhưng ông muốn thử xem Hajar phản ứng thế nào. lần nữa, hề có phản ứng gì. “Và dĩ nhiên, còn thứ này nữa.” Ông đẩy tập hồ sơ khác ngang mặt bàn và lật mở nó. Trong đó là hồ sơ phạm tội của Hajar. “ có tiền sử về việc quấy rối phụ nữ.”

      Hajar chẳng hề bận tâm liếc nhìn tập hồ sơ.

      ở đâu ba tuần trước vào buổi chiều Chủ nhật vậy?” Ibrahim hỏi.

      “Tôi biết. Có lẽ làm việc.” Giọng Hajar đều đều.

      có nhớ bất kỳ khách hàng nào ? Bất cứ ai có thể xác minh cho các địa điểm của ?”

      Khi Hajar trả lời, Ibrahim tiếp. “Như vậy là cũng có chứng cớ ngoại phạm?”

      Có tiếng gõ lên cửa và Majdi bước vào, mang theo tập hồ sơ khác. ta khom người và thầm với Ibrahim trước khi ra. Ibrahim mở tập hồ sơ mới.

      “Có vẻ bên pháp y phát ra máu và tóc ở phần sau chiếc xe tải của .”

      Lẩn đầu tiên Hajar tỏ vẻ tự đắc. “Xe của Trăng lưỡi liềm Đỏ mà.”

      “Họ tìm được những dấu vết đó thành phía trong đuôi xe của .” Ibrahim . “Phần lớn các nạn nhân được đưa vào xe cứu thương bằng cáng, vết máu đó lại nằm ở chỗ nào gần chiếc cáng cả, nhưng nó ở đúng vị trí mà người ta có thế nghĩ đến nếu đập mạnh khuôn mặt của phụ nữ vào thành xe. Vết máu nằm ở gần trần xe, cho nên có thể ta đứng trong xe. Có lẽ để chống cự.”

      Đến đó ông mới cảm thấy rùng mình sợ hãi đầu tiên của Hajar.

      Lại có tiếng lao xao ngoài cửa. Lần này Chánh Riyadh bước vào. Ibrahim ngay lập tức nhận ra có điều gì đó ổn. Khi Ubaid và hai người đàn ông ở Đội Điệp vụ xuất thấp thoáng phía sau Riyadh ngoài hành lang, Ibrahim chết lặng người.

      Riyadh hất cằm ra hiệu cho ông ra ngoài. Ibrahim đứng dậy.

      Ở ngoài hành lang, Chánh Riyadh . “Sao ta vào phòng tôi nhỉ.” Đó phải là câu hỏi. Bọn họ im lặng theo ông. Hai phút dằng dặc trong kinh hãi, nỗi hoài nghi và cả chấp nhận vấy lấy Ibrahim. Ông hiểu rằng bọn họ đến đấy là vì ông, rằng bọn họ phát ra điều gì đó. Ông hiểu, qua nét mặt của Chánh Riyadh, rằng mình còn phụ trách vụ Thiên sứ nữa. Nhưng ông thể tin vào điều đó. Có vẻ lố bịch khi bọn họ ngồi đối diện bàn làm việc của Riyadh và rồi Ubaid lên tiếng, bằng giọng dịu dàng và kỳ thực rất quyên rũ của ông ta. “Chúng tôi phát ra chứng cứ, thưa Thanh tra Zahrani, cho thấy quan hệ của ông với Sabria Gampon thân mật hơn rất nhiều so với những gì ông cho biết trong cuộc trao đổi lần trước của chúng ta.”

      “Tôi ý ông là sao.” Ibrahim đáp. Giọng ông lạc hẳn .

      “Thực ra, tôi muốn cụ thể, nhưng chứng tôi phát khá nhiều bằng chứng sinh học cho thấy ông ở trong căn hộ của ấy trong tháng vừa rồi và thực tế là ông chung giường với ấy.” Ubaid có vẻ tức giận khi ra điều đó, như thể phải tuyên bố điều như vậy - thậm chí trong văn phòng kín đáo - là xúc phạm mà đáng lẽ Ibrahim nên miễn cho ông ta. Chung giường với ấy. Nếu ông chết điếng người đến mức đó, trở nên vô dụng vì cú sốc đến mức đó, Ibrahim hẳn , Thực tế, tôi còn chung nhiều thứ khác nữa chỉ là chiếc giường của ấy đâu, chỉ để xem điều đó khiến vẻ mặt lố bịch của Ubaid trông thế nào.

      Thái độ Riyadh cho thấy thất vọng và có phần tức giận. Ít nhất thái độ đó cũng ở mức vừa phải. Ibrahim mất vị trí điều tra chủ chốt trong vụ án quan trọng nhất của mình.

      “Tôi cho rằng, với tư cách là sĩ quan cảnh sát,” Ubaid tiếp, “ông hiểu đó là phận của chúng tôi để giữ gìn khuôn phép - có lẽ còn nặng hơn các công dân khác bởi chúng ta là đại diện của luật pháp.”

      “Tôi thu xếp để những sĩ quan này bắt giữ ông. cách kín đáo, tất nhiên rồi. Và suy xét cách thận trọng, chúng tôi đưa ông đến trong những địa điểm bí mật gần văn phòng trung tâm để giải đáp số vấn đề.”

      Họ cố tránh việc giữ Ibrahim trong cùng tòa nhà với trai ông. ràng là Omar vẫn chưa biết gì về chuyện này.

      Riyadh trông như thể sắp phản đối, nhưng ông ta có thể gì đấy? Tôi cần người này - ta là người duy nhất có thể phá vụ án Thiên sứ? Còn có những người khác nữa, có lẽ còn phù hợp hơn Ibrahim, nếu họ dễ bảo hơn. vị chánh thanh tra cứng rắn hơn chắc hẳn đấm tay xuống mặt bàn và với xúc động mãnh liệt rằng những vi phạm đức hạnh là gì khi còn mối nguy lớn hơn đối với thành phố này, chính là việc tên giết người hàng loạt vẫn còn nằm ngoài vòng pháp luật. Nhân danh Chúa, liệu họ có thể chờ ? Nhưng Riyadh phải người như thế. Và làm sao có thể trách ông ta được? Điều ông ta phải đối mặt là quá lớn để cá nhân có thể tự giải quyết.

      Ubaid nhanh chóng đứng dậy và ra hiệu về phía các sĩ quan của mình. Bọn họ vấy lấy Ibrahim, và ông lịch đứng lên. Ông cân nhắc, rất nhanh, mình có nên trốn chạy hay , nhung ý tưởng đó có vẻ lố bịch. Ông luôn phải trốn tránh chuyện này rồi, trốn tránh vợ ông, trốn tránh Đội Điệp vụ và những giới hạn của nó, trốn tránh thanh thế của trai minh và ảnh hưởng của điều đó đối với nghiệp của ông, và cuối cùng là trốn tránh trách nhiệm tìm kiếm Sabria. Khi những người đó hộ tống ông ra cửa, ông nhận ra mình mệt mỏỉ vì trốn chạy; chính tâm can ông, chính bản năng xác tín của ông rằng trò chơi kết thúc.

      Chương 32

      Sáng Chủ nhật, Katya bước vào phòng họp và thấy bàn làm việc của biến mất. Những tấm rèm màu đen bị gỡ xuống và những chiếc cột được dựng tựa vào tường. loạt thùng hồ sơ và tất cả những trang thiết bị đặt bàn làm việc hoàn toàn biến mất. sững sờ giương mắt nhìn.

      Lấy lại tình thần, trở ra đại sảnh, thấy bị kích động, tổn thương và tức giận. thấy số sĩ quan đứng ngoài cửa văn phòng của Ibrahim, nhưng phía sau có ai đấy gọi tên . Đó là Adara.

      “Mình có cái này cho cậu ở phòng thí nghiệm.” Adara .

      “Ồ.” Katya đáp. “ lát nữa mình xuống dưới đó.”

      “Sao cậu xuống luôn bấy giờ nhỉ?”

      nghĩ ngợi gì, theo chân Adara vào thang máy. Khi bọn họ ở trong và cửa đóng lại, Adara . “Ibrahim Zahrani bị bắt tối qua. Ông ấy bị buộc tội ngoại tình.” Katya thấy choáng váng. “Có vẻ ông ấy ngủ với nhân viên cũ của mình ở Đội Điệp vụ, phụ nữ mất tích. Chánh Riyadh trao vụ Thiên sứ lại cho Mu'tazz rồi.”

      “Mình thể...” Katya gần như nên lời. “Gì cơ?”

      Cửa thang máy mở và họ bước ra ngoài. Khi họ qua phòng khám nghiệm tử thi của nam giới, Katya thấy Abu-Musa ngồi im bên bàn làm việc đọc sách và thưởng thức cà phê.

      “Ai làm chuyện đó vậy?” khe khẽ hỏi. .

      số người ở Đội Điệp vụ.” Adara đáp.

      “Cậu có chắc là phải người trong Đội Trọng án ?”

      Adara trả lời cho đến khi họ bước vào phòng khám nghiệm tử thi nữ rồi đóng cửa lại.

      “Abu-Musa có lý do gì để tố cáo ông ấy cả, nếu đó là ý cậu muốn hỏi.”

      “Abu-Musa chưa hề thực bất cứ công việc gì trong vụ này, phải vậy sao?”

      , ông ta chưa làm gì hết.” Adara . “Tất cả những cái xác đó đều là phụ nữ, và lẽ dĩ nhiên ông ta động vào họ. Ông ta đứng gác để bảo đảm có ai khác động chạm vào họ, vì vậy mình cho rằng chúng ta nên biết ơn mói phải.”

      Katya ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng trong phòng. “Mình thể tin nổi chuyện này.”

      “Ý cậu là việc của Zahrani à?”

      “Ừ. Ông ấy phụ trách điều tra vụ này cơ mà!”

      “Mình hiểu.” Adara dựa vào quầy.

      “Chết tiệt!” Katya thấy nghẹn ngào. “Vậy đó là lý do tại sao bọn họ dỡ bỏ khu vực làm việc của mình ở phòng họp. Mu'tazz muốn phụ nữ tham gia vào vụ này.” ngước nhìn Adara, mong thấy mạnh mẽ gương mặt , ánh mắt kiểu như mẹ thường nhìn khi tủi thân. Nhưng thay vì đó, chỉ thấy thông cảm.

      “Mình biết về bạn của Zahrani và việc ta mất tích.” Katya . “Ông ấy có lý do gì để làm việc đó cả. Ông ấy tìm ta, và mình giúp ông ấy.”

      Adara có vẻ gì bất ngờ, chỉ là tò mò.

      “Bọn mình vẫn hiểu chuyện gì xảy ra với ta. Mình cố theo dõi người phụ nữ ta từng gặp gỡ ở khu mua sắm Chamelle, và người đó cho mình tên phụ nữ khác, ở tù. ta người phụ nữ này giải thích mọi chuyện. Mình cần giúp đỡ của Zahrani để vào được nhà giam đó. Mình vẫn chưa với ông ấy về người phụ nữ này.”

      “Mà cậu cũng thể với ông ấy lúc này được. Ông ấy ở địa điểm thẩm vấn nào đấy.”

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Katya hỏi.

      “Có vẻ bọn họ đủ chứng cứ để buộc ông ấy tội ngoại tình. Majdi nghe Osama những người buộc tội ông ấy là phần tử tôn giáo cực đoan có chiến dịch. Bọn họ tìm kiếm người để làm gương. Ông ấy biết bọn họ ở Đội Điệp vụ và có vẻ vài chuyện hay xảy ra.”

      “Liệu bọn bọ có thực đưa ông ấy ra tòa ?”

      “Đó là điều ai cũng nghĩ đến.”

      “Chuyện này điên rồ!” Katya ôm đầu. “Allah, mình chắc mình có thể làm việc này nữa hay . Mình phải cố gắng làm việc mười tiếng mỗi ngày, rồi mang các hồ sơ về nhà nữa. Mình biết là buộc phải làm vậy, nhưng nó là cách duy nhất để mình có thể hoàn thành mọi công việc. Mình cố gắng chăm lo hơn cho ngôi nhà, cho bố mình, cho em họ mình... Mình chỉ được ngủ khoảng bốn tiêng mỗi đêm. Và hết...” ngước lên nhìn Adara. “ hết, tháng sau mình làm đám cưới. Mình biết là mình vẫn chưa với cậu về chuyện này, và mình xin lỗi, chỉ là... mình vẫn chưa tìm được chiếc váy nào.”

      bật khóc. Tủi thân đến mức vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Adara siết chặt đôi vai .

      “La hawla walla kuwata illa billa.” Adara . có sức mạnh hay quyền năng nào ngoài Allah.

      Katya gật đầu. quá mất tự chủ để có thể thốt lên lời.

      “Và cậu có sức mạnh đó của Người.” Adara buông ra. “Mình vui là cậu giúp Zahrani.”

      Katya cố gượng cười. “Mình xin lỗi về chuyện này. Mình nên khóc mới phải.”

      “Đừng lo.”

      “Cậu với ai chứ?”

      “Tất nhiên là rồi.” Adara . “Nhưng mình mong nhận được lời mời dự đám cưới đấy.”

      Katya mỉm cười. “Xong ngay.”

      Adara đưa giấy ăn cho . Katya lau mắt.

      “Mình phải đến nhà giam phụ nữ Briman.” . “Mình biết là người phụ nữ ấy biết điều gì đó về Sabria. Điều đó có thể quan trọng đối với Zahrani nếu mình tìm ra nó. Mình chỉ biết làm cách nào để vào được nhà giam ấy.”

      “Mình chắc là cậu cần có giấy phép.” Adara . quay sang phía quầy và bắt đầu mở hộp dụng cụ. “Mình nghĩ đến người có thế sẵn lòng cấp giấy cho cậu ngay bấy giờ. Nhưng cậu phải với ta những gì cậu biết.”

      “Ai vậy?”

      “Waseem Daher.”

      “Cậu đùa mình đấy à.” Katya đứng dậy. “ ta có thể tố cáo mình là ngoại tình chỉ vì mình chuyện với ta. Cậu cho rằng ta làm gì với Zarahni chứ?”

      Adara nhìn với vẻ quở trách. “Cậu biết gì về Waseem Daher nào?”

      ta là kẻ ngốc.”

      “Khi Daher lên sáu, bố ta chết trong tai nạn vì Daher ngồi ở ghế sau quá ồn ào.” nhăn mặt. “Mình nghĩ trung úy đó sẵn lòng thay mặt cậu gọi cú điện thoại, nhất là khi làm thế là tham gia giải tội cho biểu tượng người cha quý của ta.”

      Katya ngồi xuống. Điều này xoa dịu được cơn bực tức của . có thể thấy vẻ tự mãn mặt Daher khi biết bị tống cổ ra khỏi phòng họp.

      “Có phải cậu thực có thứ gì muốn cho mình xem ?” Katya hỏi.

      “Thanh tra Zarahni chưa đủ hay sao?”

      Phòng thẩm vấn lạnh cóng, căn phòng sang trọng nếu ông thấy nó quá lạnh. lạnh lẽo đối chọi với thách thức kiên định trong trái tim ông. Ông với bọn họ điều gì hết. Và thẳng thắn mà , đó sỉ nhục cho họ nếu đặt câu hỏi. Những nghi phạm về tội ngoại tình bao giờ thú tội hết. Bọn họ đều biết phải có bốn nhân chứng để chứng minh bất cứ điều gì. thực tế bốn nhân chứng đó phải chứng kiến hành vi ngoại tình. Ngay cả lúc này, với những bức ảnh và bằng chứng về DNA, thẩm phán cũng thể buộc tội ông nếu có nhân chứng. Đó chính là điều mà Sharia . Ông vẫn có khả năng thoát tội.

      Ban đầu thể hình dung được việc này thực tế bị đưa ra tòa nhưng sau hàng giờ đồng hồ trôi qua và căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn, Ibrahim bắt đầu nhận ra bọn họ thẩm vấn ông vì có mọi thứ bọn họ cần. Họ chắc hẳn hối lộ hoặc đe dọa những người thuê nhà khác trong tòa nhà của Sabria để làm chứng chống lại ông. Bởi vì Ubaid quả quyết như thế cơ mà.

      Tối hôm ấy, nhân viên bảo vệ đưa ông đến xà lim, ở đó ông được ăn bữa ăn nóng và được đưa bản kinh Koran cùng chiếc điều khiển hệ thống điều hòa nhiệt độ. Lúc đó ông tức giận vô cùng. Bọn họ đến thẩm vấn ông. Vậy họ ở quái đâu hết cả rồi? Buổi sáng hôm sau, nhân viên bảo vệ trở lại vào giờ cầu nguyện đầu tiên để đưa cho ông chiếc thảm cầu nguyện và nước để tẩy trần. Ông nhận lấy. Sau đó, bọn họ đưa ông trở lại phòng thẩm vấn, và ông ngồi đó mình.

      Những nỗi sợ hãi mỗi lúc lớn dần; ông dường như thể kiểm soát được chúng nữa. Ông hiểu rằng bọn họ tìm thấy Sabria. chết. Bị siết cổ, bị đánh, bị bắn. Và bọn họ cho rằng ông giết . giờ bọn họ chắp nối vụ việc để chống lại ông. Bọn họ rằng ông biết về những môi quan hệ bất chính của với những người đàn ông khác. Rằng ông tình cờ phát ra giường với gã mua dâm và giết trong cuồng ghen, rồi đánh đập thân xác . Sau đó, ông dối cảnh sát và quan trọng nhất là khai báo về mất tích của . Nhưng chắc chắn bọn họ có thể cho rằng ông khai báo về việc mất tích vì sợ bị buộc tội ngoại tình?

      Mọi việc đối với bọn họ lúc này đều quá ràng. Nếu là kẻ ngoại tình, tại sao lại phải là tên giết người được chứ? Những hình dung của ông bắt đầu xa đến mức, lâu sau giờ ăn trưa, ông ngạc nhiên nhận ra mình hề có bằng chứng gì về việc Sabria chết. sợ hãi chính là vấn đề - nó che phủ tất cả. Ông thể nào phân biệt được liệu đó điều từ tận tâm can cảm thấy hay đó chỉ đơn giản là bệnh hoang tưởng, trú ngụ cùng nơi bản năng của ông cũng lên tiếng. Ông nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng tâm trí. Nhưng thể. Liệu có phải chết rồi, hay chỉ do ông khiếp hoảng?

      Ông hút hết hai bao thuốc và chuẩn bị xin bao thứ ba cửa mở. cảnh vệ đứng ngoàỉ hành lang. Tiếng ồn ào nín bặt.

      Hamida chị ông bước vào. Ông chưa gặp bà ở đồn cảnh sát bao giờ, nên gặp gỡ này khiến ông lấy làm lạ. Bà là típ ngưòi liều lĩnh đến bất cứ đâu mình thích.

      Hamida lớn hơn ông mười hai tuổi và giống người mẹ hơn cả mẹ của ông. Mùa đông nào bà cũng ở Ả Rập Xê-Út. Bà thường đến vào tháng Mười và ở lại đến tận tháng Ba. Hamida kết hôn với người Palestine và có với nhau sáu mặt con trước khi ông ta trốn với phụ nữ trẻ hơn, bỏ mặc bà nương tựa vào hào phóng của những người thân trong gia đình. Chính vì thế mà bà sống như vậy, mùa đông nào cùng di trú ở hàng chục gia đình, mỗi nhà lại ở tuần và làm những việc riêng của mình. Bằng cách xuất trong những khoảng thời gian ngắn hạn và vô thưởng vô phạt như vậy, bà thành công trong việc tiêm phòng cho mọi người về có mặt của mình và kéo dài hoạt động từ thiện này của gia đình gần hai mươi năm rồi.

      Bất cứ khi nào Hamida ở lại nhà Ibarhim là Jamila lại tìm được cớ đế phàn nàn. Nhưng Ibrahim quý Hamida vô cùng. Bà là người phụ nữ duy nhất mà ông biết chẳng bao giờ nề hà về đàn ông, về việc mặc áo trùm, về các buổi cầu nguyện hay bất cứ khuôn phép nào. “Tôi chẳng quan tâm Mecca nằm ở hướng nào hết.” Bà hay vậy. “Chúng ta đều sống quả địa cầu. Dù tôi có để đầu ở đâu chăng nữa, tôi cũng luôn nhìn về Mecca!”

      Ông đứng lên để chào đón bà, xúc động đến mức nên lời.

      Bà nhìn ông với ánh mắt có phần chế giễu và : “Bọn họ để em về nhà. Em bị quản thúc tại gia, nhưng ít ra cũng chết dí ở đấy. Omar thu xếp việc đó rồi.”

      Ông biết, dù có chuyện gì xảy ra Hamida là người duy nhất thế giới này luôn đứng về phía ông. Ông cảm thấy mắt mình rưng rưng ỉệ.

      “Chị với bọn họ là chị lái xe đưa em về nhà.” Bà .

      Ông bật cười nghẹn ngào và ôm lấy bà nhằm tránh để bà thấy ông khóc

      Người cảnh vệ bước vào và để ông ký nhận tài sản của mình, chỉ là điện thoại di động và chiếc ví. Bọn họ tước phù hiệu của ông ở đồn. Người cảnh vệ hộ tống họ ra ngoài theo lối để họ ít có khả năng tiếp xúc với người khác nhất.

      Hamida vờ như nhận thấy những giọt nước mắt của ông.

      “Em tưởng chị ở Gaza chứ.” Ông .

      “Chị vừa về hôm nay.”

      “Chị ở với bọn em nhé?”

      “Omar trước .” Bà . “Em biết nó thế nào rồi đấy.”

      Ông bất ngờ về việc Omar thu xếp để ông được thả, nhưng điểm mấu chốt của nỗi sợ hãi . Ông thế hình dung được làm thế nào Omar vẫn trụ vững mà bị ảnh hưởng sau tất cả những việc này. Thực tế là có khả năng ông phải trả giá cho vụ tai tiếng này bằng chính công việc của mình - hoặc chí ít là vị trí tại Đội Điệp vụ. Việc tận tâm với em trai và cần thiết phải bảo vệ những tiêu chuẩn đức hạnh trong cơ quan ngày càng bị chi phối bởi những kẻ như Ubaid, để cân bằng được hai việc đó là gần như thể.

      chiếc xe tuần tra đèn hiệu đợi bên lề đường trước tòa nhà. Bọn họ ngồi vào sau chiếc xe. Hai sĩ quan mặc thường phục ngồi ở ghế trước và dám nhìn ông.

      “Đưa chúng tôi đến Kilo Seven.” Hamida cao giọng . Ông chỉ muốn hôn bà cái.

      Ông dám nghĩ đến điều gì chờ đợi ông ở nhà; ông chỉ tạ ơn Chúa đưa chị mình đến đấy. Khi gã chồng của bà bỏ , bà dấn mình vào cuộc sống tự do nay đấy mai đó. Tuy có luộm thuộm và ổn định, nhưng cách sống đó lại hết sức thoải mái cho mọi người trong gia đình. Nếu mọi người còn gì khác để họ luôn về Hamida. ở với ai nhỉ? Họ cho bà và lũ trẻ nằm giường hay chiếu? Họ có cho bà ăn ? Tại sao bà lại trở về Palestine cơ chứ? Bà có căn nhà ở Gaza giữa vườn cấy trái mênh mông. Tuy vậy, khi có người hỏi bà về căn nhà đó, bà thực ra bà chưa từng ngủ trong nhà. Bà thích được trải chiếu nằm dưới những cấy chanh. Cách đó an toàn hơn. (“Có ai nghe về việc Isarel ném bom cái cây chưa?”)

      Căn nhà là phần lớn trong của Hamida. phụ có thể giữ được căn nhà ở Palestine và sống được ở đó nghiễm nhiên được đối xử như quý tộc. Mỗi khi bà trở lại Gaza, đám phụ nữ bàn tán xôn xao: Allah, bà ta chết. Bà ta bị bắn và chết! Bọn họ ném bom mấy cái cấy ấy, cứ chờ mà xem! thương hại và lo lắng đó là những thứ dầụ xoa dịu hoàn hảo đối với thể thừa nhận chính là ghen tỵ đối với bà. Hamida, như bọn họ , lúc nào cũng lại lại. Vất va vất vưởng! Và giờ các con trai của bà ta lớn cả rồi, bà ta thậm chí chẳng có người đàn ông trong nhà”, trời định thế rồi, bà ta hẳn là rất đơn! Nhưng cái chính là cuộc sống đó khiến Hamida hài lòng. Ibrahim thể nghĩ được tấm lá chắn nào tốt hơn thế để bảo vệ ông trước gia đình mình ngoài phẩm cách sáng ngời và lẫy lừng của bà.

      Daher có trong phòng họp. ta có phòng làm việc, chỉ có chiếc bàn chính thức tại trong những căn phòng ngách phía sau chiếc bảng trắng. Katya lén nhìn vào thấy chiếc bàn trống . chín giờ sáng rồi; đáng lẽ ở đấy phải chộn rộn họp hành và bố trí công việc mà giờ Mu'tazz đảm đương chứ. Nhưng chỉ có hai sĩ quan trẻ ngồi trong căn buồng ngách, nghịch ngợm với mấy chiếc điện thoại di động và trông có vẻ rầu rĩ. Bọn họ cố tình lờ .

      trở lại phòng thí nghiệm và thấy Charlie Becker chờ ngoài cửa.

      “Tôi nghe hết chuyện rồi.” Charlie . “Chánh Riyadh kéo tôi vào văn phòng của ông ấy và trình bày về việc Mu'tazz giờ phụ trách việc điều tra.”

      “Tôi cần chuyện với Daher.” Katya . “ có nhìn thấy ta ? Tôi cần chuyện về Thanh tra Zahrani.”

      .” Charlie . “Nhưng tôi có thể giúp tìm ta.”

      Charlie đưa xuống tầng dưới tới phòng của Chánh Riyadh. thò đầu vào cửa phòng, và chánh thanh tra ngồi ở bàn ngước nhìn lên. “Vâng, Tiến sĩ Becker.” Giọng ông ta nghe có vẻ yếu ớt.

      “Tôi tìm Trung úy Daher.” . “ ta có thông tin gì đấy muốn với tôi.”

      “Tôi cho là ta chưa đến đâu”

      Bọn họ trở lại khu đại sảnh. Charlie tiến thẳng ra phía cửa trước. Có cửa an ninh mà hầu hết mọi người phải sử dụng để vào tòa nhà. Bọn họ đứng phía sau cửa và chờ đợi.

      Những người đàn ông bước vào, đưa mắt liếc nhìn họ hiếu kỳ nhưng lịch nhìn mái tóc được che phủ của Charlie. Mười lăm phút sau, Daher đến cùng hai sĩ quan.

      “Trung úy Daher.” Charlie . “Chúng tôi cần chuyện với .” ta ngạc nhiên. Hai ngưòi đàn ông kia ngượng ngùng bỏ khi thấy Charlie chạm vào cánh tay Daher. ta liếc nhìn với ánh mắt xem thường.

      “Chúng tôi cần giúp.” Charlie . “Về việc của Thanh tra Zahrani.”

      “Có chuyện gì về ông ấy vậy?”

      Charlie ra hiệu cho Katya giải thích với ta bằng tiếng Ả Rập. “Zahrani bị bắt tối qua.” Katya . “Ông ấy bị buộc tội ngoại tình.”

      “Tôi biết.” Mặt Daher trắng bệch ra. “ muốn gì?”

      Katya đợi cho hai người đàn ông kia xa hẳn. “Tôi cần có cho phép để vào nhà giam phụ nữ Briman.” thào. “Tôi cần chuyện với trong những tù nhân ở đó. ta biết điều gì đấy rất quan trọng về người phụ nữ được cho là người Zahrani gặp gỡ.”

      “Sao kia?” ta lớn tiếng, rồi tiến lại gần hơn chút. “Làm thế nào biết những chuyện đó?”

      “Zahrani biết người phụ nữ này mất tích. Bọn họ làm việc cùng nhau ở Đội Điệp vụ. Ông ấy đề nghị tôi thực số điều tra bởi ta làm việc tại trung tâm mua sắm dành cho phụ nữ và ông ấy thể tự mình đến đó được.” Bất chợt nhận ra điều này nghe có vẻ thuyết phục. Ibrahim thực cuộc điều tra bí mật sao? Trong khi vụ Thiên sứ vẫn còn dang dở ư? Và ông hề về điều này với viên sĩ quan đáng tin cậy nhất của mình?

      “Ông ấy chưa từng gì với tôi về vụ này cả.” Daher .

      có thể giúp tôi vào nhà giam Briman nào?”

      .” ta . “Và nếu thông minh ra, hãy lên phòng thí nghiệm của mình ở tầng và trở lại làm việc trước khi Mu'tazz phát ra phung phí thời gian ở dưới này - hoặc là ông ta có thể quyết định sa thải đấy.”

      ta quay sang Charlie gật đầu cái cứng nhắc rồi bỏ .

      Chiếc xe cảnh sát dừng lại trước tòa nhà của Ibrahim. có người hàng xóm nào ngoài khu nhà, ngoài mấy phụ nữ mang khăn che mặt đứng chuyện phía cuối phố.

      Ông nhận ra chiếc ô-tô của vợ mình đỗ ngay cửa trước. Đó là chiếc xe dẫn động bốn bánh lớn, màu trắng viền đỏ và có vết lõm ghi chắn hậu. Rahman, trai của Jamila là con người khốn khổ với mục tiêu duy nhất của cả cuộc đời là gìn giữ thanh danh của gia đình mình - và điều đó tức là bao gồm cả em ông ta nữa. Nhìn thấy chiếc xe đó khiến Ibrahim nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào khi đồng ý trở về nhà. Đấy là phần thưởng mà Rahman hẳn trân trọng: kẻ tội lỗi xấu xa trở về nhà trong ô nhục để đối diện với người vợ bị khinh miệt của . Ông có lẽ an toàn hơn nếu ở lại đồn.

      Ông biết gia đình mình được nghe lại những thông tin gì. Ông muốn hỏi Hamida nhưng mất thể diện khi biết ngay trước mặt hai sĩ quan này.

      Khi họ ra khỏi xe, Hamida choàng lấy tay ông và họ vào tòa nhà. Chí ít cảnh sát còng tay ông. Hai viên sĩ quan lẳng lặng theo. Ông chắc điều gì chờ đợi mình nữa, nhưng lên nửa chừng cầu thang, hai chân ông bắt đầu run rẩy. Hamida đứng lại bên cạnh ông.

      Ông thể nào tập trung được. Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến chỉ là câu thôi, nhưng quá đau đớn để có thể thốt lên thành lời: bọn họ có biết chuyện chị? Ông nhìn Hamida dò xét, nhưng bà nhìn hai sĩ quan đứng sau họ vài bước chân với vẻ hạ cố

      Dĩ nhiên là bọn họ biết , ông nghĩ. Làm sao mà bọn họ lại biết được chứ?

      cánh cửa bật mở ở chiếu ngay phía và Aqmar bước ra. Khi nhìn thấy Ibrahim, vẻ mặt cậu lên tất cả.

      Bố khiến chúng con thất vọng.

      “Ôi bác.” Aqmar vừa vừa mỉm cười. “Bác vào nhà .”

      Bà buông tay Ibrahim, tiến lên để chào Aqmar và nhìn cậu với ánh mắt đầy ngụ ý. Hai vận động viên chạy tiếp sức trao nhau ngọn đuốc. Bà bước tiếp lên tầng vào hang ổ của Jamila.

      Aqmar nhìn vào mắt bố mình. “Bố ở lại đấy với con.” Cậu : “Bố lên đó và chuyện với mẹ con.” Ibrahim đáp.

      “Bác Rahman đó.” Aqmar .

      “Vậy bố chuyện với cả bác ấy nữa.”

      “Bọn họ bàn bạc về việc chặt đầu bố đấy.”

      Ánh mặt họ gặp nhau, và Ibrahim nhận ra nỗi sợ hãi của con trai mình.

      “Thôi được.” Ông vừa vừa ra hiệu cho Aqmar bước vào trong căn hộ. “Vậy chúng ta đợi.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33.1

      Quả thực, chúng ta tạo ra mọi thứ theo tỷ lệ.

      Theo Đại tá Sa'ud, đó chính là điều mà tên tội phạm của vụ án năm 1989 viết lại bằng máu. Nó khiến Nayir phải suy nghĩ. Sa'ud trích dẫn câu như là: chúng ta tạo ra mọi thứ theo trật tự. Nhưng đáng lẽ ông phải là tỷ lệ mới đúng, bởi đó mới là điều được viết trong kinh Koran. Khi họ rời nhà ông đại tá, Nayir xem lại các bức ảnh chụp trong tập hồ sơ ông đại tá đưa cho họ. Và quả thực, tên giết người viết là trật tự. trích dẫn nhầm kinh Koran, chưa kể đến lầm lạc chung, chỉ ra thứ quan trọng về mình.

      Trật tự.

      Nayir có những suy nghĩ dị giáo khác thường. tự nhủ rằng đó là lẽ tự nhiên đối với người vô cùng căng thẳng vì đám cưới sắp diễn ra. nghĩ đến ý nguyện của Chúa. Kinh Koran , hết lần này đến lần khác, rằng có gì xảy ra mà phải là phần ý nguyện của Chúa. Như vậy câu hỏi tất yếu được đặt ra là: người ta phải giải thích thế nào về cái ác? Tại sao Chúa lại để tên giết người hàng loạt có mặt thế gian này?

      Dù bất cứ hình hài nào Người tạo nên, Người đều đặt các ngươi ở cùng nhau.

      Và lời giải đáp mà phần lớn thầy tế Hồi giáo đưa ra là Chúa lựa chọn để số người chệch khỏi thiện lộ.

      Chúng ta chia tách bọn họ thành những nhóm khác nhau thế này… số là người ngay và số người là đối nghịch.

      Nhưng đó thực lời giải đáp. Nó chỉ là mở rộng của ý niệm rằng Chúa là đấng toàn năng. Tại sao Người lại lựa chọn để số người lạc hướng chứ? tại câu trả lời duy nhất mà Nayir có thể nghĩ đến là Chúa chưa bao giờ mong muốn tạo ra thế giới hoàn hảo cả bởi Người muốn nó phi hoàn hảo hơn. Câu trả lời này hợp lý hơn nhiều. Nhưng làm sao Người có thể để những chuyện như thế xảy ra thế gian này chứ? Tại sao, vì chuyện đó, Người lại để cho ác quỷ tồn tại?

      Và cho đến giờ, tên giết người kia, kẻ tìm khoái lạc bằng việc cướp an toàn, danh dự, và sau cùng, là mạng sống của con người theo cách lố bịch nhất, lại là kẻ luôn bận tâm đến trật tự.

      tạt vào lề đường phía trước nhà ga và thấy Katya đứng trong bóng râm xíu của mái hiên bê-tông của toà nhà. để lộ khuôn mặt. Nét mặt trông phiền muộn.

      bước vào chiếc Rover. “Cảm ơn đến.” .

      có gì. Mình đâu đấy?”

      thích việc này đâu.” . “Em cần đến nhà giam phụ nữ Briman. Em chỉ đường cho đến đó.”

      Nhà giam? nghĩ. phần trong vẫn giữ niềm tin rằng sĩ quan cảnh sát luôn ngồi ở bàn làm việc, viết báo cáo, rồi nhâm nhi cà phê với các đồng nghiệp nữ và bao giờ rời khỏi trụ sở. thích những hình dung khác làm phá tan những hình ảnh đó: Katya ngồi trong xe cả ngày cùng nam sĩ quan cảnh sát, Katya mặc lên người bộ giáp phục và mang súng, Katya ngồi đối diện với tên giết người tàn bạo trong phòng thẩm vấn, Katya mình đối mặt với ác quỷ.

      Bớt căng thẳng nào, tự với mình. Người ta cho phép các nữ sĩ quan được dùng súng hay lái xe hoặc thậm chí là đạp xe đạp, nên thực ấy gặp phải vấn đề gì vậy nhỉ?

      “Có phải là vụ giết người hàng loạt em?” hỏi.

      phải ạ.” . “Đấy là vụ khác.”

      chờ đợi, nhưng còn lục lọi trong túi xách.

      “Trông em có vẻ hơi căng thẳng.” . ngừng lại. “Em có muốn dừng lại uống chút cà phê ?”

      nhìn mệt mỏi. “, cảm ơn .”

      Có phải bị hoang tưởng nhỉ? Lần nào gặp lại thấy mỗi lúc thêm lo âu, và thể nghĩ rằng đó chính là vì đám cưới. Rằng có lẽ suy nghĩ lại.

      “Vụ án tiến triển thế nào rồi em?” hỏi.

      “Bọn họ bắt giam nghi phạm.” Trông như thể muốn thêm điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

      “Em phát được liệu có phải Mu'tazz thực che giấu thông tin đối với điều tra viên chính ?”

      “Có, đúng là ông ta làm vậy.”

      Những câu trả lời cụt ngủn của khiến mỗi giấy phút trôi qua lại càng thêm lo lắng. “Và...?”

      thở hắt ra. “Rất khó giải thích ạ.”

      vài phút sau họ đến nhà giam. “ có phiền khi đợi em ?” hỏi.

      “Dĩ nhiên là .”

      “Cảm ơn .” Và chỉ có vậy, bước ra khỏi xe.

      thứ lỗi cho, chúng tôi sơn lại số phòng.”

      Giám đốc nhà giam là phụ nữ tên là Latifah Matar. Bà có dáng người thấp, gọn, nhanh nhẹn, tự tín, cách xử chừng mực và đáng tin cậy. Bà khiến Katya nhớ đến những giáo viên tiểu học từ những ngày xa xưa của mình, những phụ nữ vừa thoải mái thể mình nghiêm khắc lại vừa thể được những khía cạnh nhân hậu. Có vệt sơn lớn màu xám cẳng tay của Matar; nó dấy bẩn lên áo choàng của bà, và giờ bà phải cố chùi sạch bằng khăn giấy ướt.

      “Tạm được rồi.” Bà vừa vừa hạ ống tay áo xuống rồi ra hiệu dứt khoát cho Katya bước ra ngoài. “ với tôi nào.”

      Katya trình bày rằng làm việc ở Đội Trọng án và có vấn đề pháp y của vụ án cũ, chính vì vậy gặp khó khăn gì để được chấp thuận chuyện với phạm nhân. Thực tế là, Matar rất vui mừng vì có dịp để phạm nhân tiếp xúc với phụ nữ “có cuộc sống tự tin và hữu ích” như vậy. Ở trạm an ninh, họ chạm mặt nữ phạm nhân làm cảnh vệ có tấm biển tên đề WARDA. ta cao mét tám và đủ to khỏe để hạ gục người đàn ông. lạnh lùng gật đầu khi Marta đưa Katya qua cổng.

      Hành lang tràn ngập những điều kỳ diệu. Phía bên trái là xưởng vẽ rộng mênh mông với ngổn ngang nào giá vẽ, bảng màu, và những chiêc áo khoác ngoài lấm lem, xung quanh là những bức tranh vẽ hoa, máy móc, và những hình thù giống người rất kỳ quặc. Có cả phòng đọc, có sách và bàn để phụ nữ ngồi đó viết. Phía bên phải là khu vực làm đẹp. Qua những ô cửa cửa ra vào, Katya nhìn thấy hàng máy sấy tóc và sáu người phụ nữ sơn móng và cắt tóc.

      “Tôi hề biết là bà có cả tiệm làm đẹp nữa.” .

      Matar dường như thấy phản ứng của hơi ngây ngô. “Vâng.” Bà . ''Chúng tôi cho rằng điều quan trọng là dạy họ những kỹ năng mà họ có thể dùng đến khi được phóng thích.”

      Katya lúc này lại càng ấn tượng hơn.

      “Tôi luôn với Bộ rằng người ta thể đưa người phụ nữ trở lại với xã hội nếu ta thể tự chăm lo được cho bản thân.” Matar . “Phần lớn những phụ nữ này cần có phục hồi. Họ từng luộm thuộm. Họ có giáo dục. Và thẳng thắn mà , công việc giúp họ tránh xa những rắc rối. Ngoài tiệm làm đẹp này, các lớp học chữ và vẽ, chúng tôi còn điều hành trường đào tạo y tá ở đấy nữa.”

      Đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên.

      “Và dĩ nhiên còn có cả nhà trẻ.” Họ dừng lại trước cánh cửa có cửa sổ. “Đấy là nơi chúng ta tìm Rizal. Tôi phải đề nghị đợi ở đấy.”

      Katya im lặng gật đầu.

      băn khoăn hiểu người mở ra nơi này có đọc tấm biển phía ngoài rằng đấy là nhà giam hay .

      lâu sau, cánh cửa bật mở và Matar bước trở ra. “ Rizal hân hạnh được tiếp chuyện với .” Bà .

      “Ồ.” Katya . “ ấy tử tế quá.”

      Hijazi.” Matar đột ngột . “Chúng tôi muốn trao cho những người phụ nữ này ý thức trách nhiệm. Phần lớn họ mắc những sai lầm về đạo đức. Họ có khiếm khuyết, và có gì vốn là sai với họ cả. Nếu chính họ cho rằng có điều đó, chỉ bởi có người làm rối loạn tâm trí họ. Chính vì vậy chúng tôi cố gắng dạy họ cách tôn trọng bản thân mình và người khác.”

      “Vâng, tôi vui vì điều đó.” ngượng ngùng . hề có ý bình luận mỉa mai.

      “Rất tốt. Giờ để tôi đưa đến phòng phỏng vấn nào.”

      Mu'tazz hẳn khúc khích cười hân hoan khi nhìn thấy cảnh tượng này: Ibrahim bị giam trong phòng khách của con trai mình và nghe tiếng khóc than của vợ mình dội xuống từ phía trần nhà. giam giữ đó cũng hà khắc chẳng kém gì trong phòng thẩm vấn. Ông được phép sử dụng điện thoại di động. Bất cứ người nào bước vào nhà đều bị khám xét. Constance tội nghiệp bị đe dọa bởi những người cảnh vệ đứng gác ở cửa trước và cửa sau nhà mình đến mức dám ra khỏi căn hộ nữa. Trái lại, Aqmar bỏ ra ngoài và vẫn chưa về nhà. Ibrahim cảm thấy tan nát cõi lòng.

      sắp đến giờ cầu nguyện buổi trưa. Ông bơ phờ ngồi sô-pha xem kênh truyền hình bằng tiếng Ả Rập nghe tiếng ồn ào ngoài cửa trước. Người cảnh vệ gì đó. Ibrahim nhìn qua khe cửa thấy Saffanah ở ngoài hành lang. ta đứng cách người cảnh vệ chỉ chừng bước chân, đầu hơi nghiêng sang trái và cúi xuống, giống như con thú chuẩn bị di chuyển theo hướng định.

      ai được phép vào hay ra mà bị khám xét hết.” Qua giọng gay gắt của tay cảnh vệ có lẽ ta nhắc lại điều bắt buộc đó đến lần thứ ba rồi. Nhưng Saffanah vẫn tiến lại gần hơn. Người cảnh vệ cố làm vấn đề rằng ta được vào trong bởi có lẽ nào ta lại đưa tay khám xét phụ nữ cả, và Saffanah cũng thể thái độ ràng kém rằng ta vào căn hộ của Aqmar và lẽ dĩ nhiên là có chuyện để đàn ông lạ mặt đụng vào người mình. ta thậm chí còn chuyện với kiểu người đó. Khám xét là điều thể tưởng tượng được.

      Ibrahim mở cửa. Người cảnh vệ quay lại. Và Saffanah lao vọt vào trong nhà.

      “Này!” Người cảnh vệ hét lên.

      Ibrahim đưa hai tay lên. “Con bé là con dâu tôi. Nó hơi lập dị chút.”

      Người cảnh vệ vô cùng tức giận. “Tôi phải báo cáo về việc này.”

      Ibrahim đóng cửa lại trong lúc ta với tay lấy điện thoại di động. Người cảnh vệ thò chân vào cửa và đá bật nó mở. ta đứng giữa cửa với điện thoại đặt tai, trừng mắt nhìn Ibrahim và Saffanah. “Tốt hơn hết là ấy mang theo điện thoại di động.” ta .

      phải lo đâu, con bé tin vào điện thoại di động.”

      Người cảnh vệ bước ra ngoài hành lang chuyện điện thoại và Ibrahim đóng cửa lại. ta hẳn phải là đệ tử ruột của Ubaid. Ibrahim thể hình dung được cảnh sát thi hành công vụ bình thường lại hành xử cách cứng nhắc đến như vậy. Với lại, từ trước đến giờ ông chưa bao giờ là tù nhân cả.

      Saffanah đứng trong góc phòng cạnh cánh cửa trượt bằng kính, lối dẫn ra ban-công.

      “Chuyện gì vậy con?” Ibrahim hỏi. Ông thẫn thờ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi và nhận chìm từng tế bào của mình trong caffeine và nicotine đủ để lúc này có thể phát xạ được. Ông chắc mình có thời gian cho rắc rối nhặt này.

      “Con chán ở trong nhà mình lắm rồi.” Saffanah .

      bước về phía chiếc sô-pha rồi ngồi xuống bên. lúc sau, ông cũng ngồi xuồng ở góc phía bên kia, đặt hai chân lên bàn trà và châm điếu thuốc. lát sau đó, Constance nhàng bước vào và chào họ. Trông hình như muốn mời họ uống trà nhưng rồi lại có vẻ cho rằng đó là ý hay cho lắm. Ibrahim thấy thảm hại vô cùng. Cuối cùng Constance cũng lặng lẽ rời , để mặc hai kẻ tan vỡ trái tim nương dựa cùng chiếc ghế.

      * * *

      Xem xét kỹ hơn tòa nhà được đẹp lắm. Phòng khách xíu nặng mùi chất tẩy công nghiệp và nước lau sàn. Carmelita Rizal ngồi chiếc sô-pha. Đứa con trai của ta - có lẽ hai hay ba tuổi gì đó - nằm ngủ bên cạnh, gối đầu lên đầu gối mẹ. Rizal có gương mặt của người mẫu - gò má cao, cặp môi đầy đặn, và đôi mắt to hình quả hạnh nhân. ta là người châu Á; Katya đoán là người Philippines. ta mặc áo choàng đen dài và đội khăn trùm đầu. Đứa bé mặc quần khaki và áo sơ-mi trắng. Cách phục trang lên vấn đề liên quan đến chính thể. Katya thấy buồn.

      ngồi vào chiếc ghế kim loại. chiếc bàn trà đặt giữa họ là cuốn tạp chí phụ nữ và giỏ hoa nhựa phai màu.

      Rizal.” Katya . “Cảm ơn gặp tôi. Nếu phiền, xin phép được hỏi đôi điều.”

      Rizal cố tỏ ra can đảm. “Về chuyện gì vậy?”

      “Tôi muốn hỏi về người phụ nữ có tên Sabria Gampon.”

      Rizal bồn chồn và nắm chặt lấy đôi vai con trai mình.

      biết ấy chứ?”

      “Hmm.” ta gật đầu. “Chúng tôi từng làm việc cùng nhau.”

      “Ở đâu vậy?”

      “Chúng tôi làm việc trong cùng gia đình.”

      Katya lắc đầu. “ có thể giải thích chút được ?”

      Rizal lo lắng thở hắt ra. Hai đầu gối bắt đầu run rẩy. “Chuyện là, cả hai chúng tôi đến đấy vì nghĩ rằng chúng tôi được thuê làm giúp việc. Ông chủ của chúng tôi tên là Mahmoud Halifi. thực ra là tên tội phạm chuyên đưa phụ nữ tới Ả Rập Xê-Út rồi bán họ làm lao động nội địa cho những gã đàn ông giàu có muốn quan hệ tình dục. Vì lý do nào đó quyết định giữ Sabria và tôi ở lại nhà . Tôi đoán là thích chúng tôi.” căm phẫn nét mặt . “Trong tình huống như vậy, người ta phải nương tựa vào nhau thôi. Chúng tôi trở nên rất thân thiết.”

      Sabria cũng đẹp như vậy, và Katya có thể hình dung được tên cặn bã như Halifi muốn lợi dụng vẻ ngoài lộng lẫy của những người phụ nữ này như thế nào.

      “Chúng tôi mất liên lạc thời gian.” Rizal tiếp. “ ngày nọ ấy biến mất. Tôi hề biết chuyện gì xảy ra với ấy. Halifi với rôi rằng gửi trả ấy về Philippines. Tôi tin ta nhưng tôi có cách nào để tìm ấy cả. Tôi bắt đầu nghĩ rằng ấy thực về nước rồi.” ta bật cười buồn bã và tự ti “Hóa ra ấy bỏ trốn. Halifi chuyển tới ngôi nhà khác. ấy sau đó quay trở lại để tìm tôi, nhưng chúng tôi chuyển nơi khác rồi.”

      “Làm thế nào sau đó tìm được ấy?”

      “Tôi bỏ trốn. Tôi làm việc mà Sabria làm. Tôi đến Kandara. Tôi sống dưới chiếc cầu ở đó, hỏi thăm mọi người về ấy, nhưng ai biết ấy là ai. Rồi tôi bị bắt giam.”

      “Liệu tôi có thể hỏi,” Katya , “vì sao lại ở đấy ?”

      “Ăn cắp và hành hung.” thẳng thắn . “Tôi tìm được công việc nào. Tôi thể có được thị thực để rời khỏi đất nước này, chính vì vậy tôi kẹt ở đấy. Tôi có họ hàng. Tất cả người thân của tôi đều ở Philippines. Tôi phải sống hè phố. Chúng tôi phải ăn.” Đứa con trai của cựa quậy và nhàng vỗ về đứa bé. “Có người bắt được tôi ăn cắp, và tôi đâm ta.”

      ở đấy bao lâu rồi?”

      “Ba năm.” Rizal có vẻ gì quá cay đắng cả. “Đấy là tháng cuối cùng của tôi.”

      “Con trai được mấy tuổi rồi?”

      “Ba tuổi. Cháu được sinh ngay trước khi tôi vào đấy.”

      Katya cảm thấy tan nát cõi lòng khi nghĩ đến việc đứa bé mới chỉ biết đến thế giới bên trong nhà giam. “Vậy làm thế nào tìm được Sabria?” hỏi.

      ấy tìm đến tôi. hôm, ấy đến đấy. Có ai đó nghe được tôi chuyện về ấy ở khu cầu đó cuối cùng tìm thấy ấy và kể với ấy vể tôi. kinh ngạc. Tôi hạnh phúc vì được gặp ấy đến mức khóc suốt.” thích thú cười khi hồi tưởng lại. “Có chuyện gì xảy ra với ấy phải ?”

      ấy mất tích.” Katya .

      Rizal gật đầu. Nụ cười tắt lịm. “Tôi biết là có chuyện hay mà.”

      “Tại sao?”

      “Tôi gặp ấy tháng nay rồi. khoảng thời gian khá dài, kể cả với ấy.”

      Katya giải thích những cáo buộc của Đội Điệp vụ chống lại Sabrina “Tôi gặp phụ nữ ở Chamelle Plaza. ấy có thể giúp tôi làm vài điều về những biến động tài khoản ngân hàng của ấy. Điều đó có thể giúp giải oan cho ấy khỏi những cáo buộc này.”

      Rizal bật cười, rồi sau đó trở nên nghiêm nghị. “Làm sao tôi biết được đó là chứ? Có thể ngay lúc này đấy Sabrina cũng ở tù và đề nghị tôi điều gì đó được dùng để chống lại ấy sao.”

      “Đó phải là lý do tôi đến đây.” Katya . “Người đàn ông ấy bị bắt vì tội thông dâm. Nếu chúng tôi thể chứng minh được Sabrina phải là điếm, Ibrahim bị buộc tội là kẻ dẫn khách của ấy. Nếu điều đó xảy ra, người đàn ông mà bạn của thực quý bị chặt đầu, và chúng tôi vẫn tìm được Sabria.”

      “Ông ấy phải là tay ma dẫn khách của ấy.” Rizal với vẻ khó chịu trước lời gợi chuyện đó. “Halifí mới chính là kẻ như vậy. Tại sao họ chặt đầu chứ?”

      “Nếu cho tôi biết Sabria thực làm gì điều đó giúp chúng tôi minh oan cho ấy.”

      Rizal ngồi dựa vào ghế vẻ thất thần lên gương mặt ta. “Chưa chắc vậy.”

      “Thôi được, thậm chí là ấy có làm việc gì đó phi pháp chăng nữa,” Katya , “ tôi chắc rằng tội đó thể nào tệ hơn là điếm được - ít ra là dưới góc nhìn của pháp luật. Và hãy tin tôi , tôi cố gắng để bảo vệ ấy bằng mọi cách có thể.”

      Rizal đáp.

      “Tôi hiểu là việc này có thể khiến ấy gặp rắc rối.” Katya . “Nhưng nó có thế là cách duy nhất để tìm ra ấy. Chí ít giúp minh oan cho Ibrahim, và tôi cho rằng đó cũng chính là điều Sabrina mong muốn.”

      Rizal trầm ngâm suy nghĩ vài phút rồi gật đầu.

      “Thôi được rồi.” . “Có những phụ nữ ở Kandara, biết đấy. Những Philippines, những Indonesia, những người giống như tôi. Bọn họ bị cưỡng hiếp. Bọn họ bị đánh đập. Bọn họ bị đối xử tàn tệ đến mức có lúc cố tự vẫn, hiểu chứ?”

      Katya gật đầu.

      “Mỗi khi như vậy, có ai đấy trở nên khôn ngoan. Bọn họ phát việc lạm dụng đó xảy ra ở đâu và ghi hình lại. Sau đó bọn họ sử dụng những hình ảnh đó để buộc tay chủ nhà phải thả người phụ nữ đó ra - và phải trả khoản tiền để ta sinh sống, nhờ vậy ta phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.”

      “Có phải rằng Sabrina là người tống tiền chủ nhà ?” Katya hỏi.

      “Tôi gì hết.” Rizal . Con trai bắt đầu cựa quậy. Đứa bé trở mình, và trượt đầu khỏi lòng mẹ. “ ấy rất thông minh trong chuyện tiền bạc. Và ấy quan tâm đến người khác hơn chính bản thân mình.”

      “Còn người phụ nữ ở khu mua sắm đó sao?” Katya hỏi. “ ta nhận tiền từ việc này phải ?”

      Rizal nghiêng đầu. “Tôi biết người đó là ai. Nhưng đúng, Sabrina gặp gỡ những phụ nữ như vậy ở khu mua sắm, và bọn chúng biết việc đó.”

      “Sabria có giữ những hình ảnh về những vụ hãm hiếp đó ?”

      Rizal nhíu mắt nhìn . “Có các bản sao lưu.” ta . “Phòng trường hợp có chuyện xảy ra với ấy.”

      “Tôi cần xem những hình ảnh đó.” Katya . “Chúng có thể giúp chúng tôi biết kẻ nào bắt cóc Sabrina.”

      Rizal cân nhắc lúc lâu, rồi . “ có bút ? Hãy ghi lại con số này.” Katya lục trong túi xách tìm chiếc bút rồi viết con số đó lên tay mình. “Đó là địa chỉ IP.” Rizal . “Các cuốn băng được lưu giữ mạng. Đấy là mã khóa đăng nhập.” Katya vội vàng ghi lại những con số khác. “ hãy vào trang đó mà xem. có thể tự mình thấy những cảnh tượng kinh khủng mà những kẻ đó từng làm.”

      * * *
      Chương 33.2

      Nayir chưa từng bao giờ dành quá nhiều thời gian ngồi chết lặng. thực là chuyện đó xảy ra trong phòng khách nhà Katya lại càng làm cho tình thế trở nên tồi tệ hơn. Nó gợi lại những kỷ niệm về lần gần nhất ở đấy, đợi gặp bố của Katya (cũng là lần đầu tiên gặp ông) để hỏi xin cưới . giày vò tại này cũng kém thế chút nào. Nỗi sợ hãi vượt quá những rào cản của nó, bị nung nóng bởi những độc tố vô hình, sẵn sàng lây nhiễm sang mọi thứ.

      Cuối cùng cửa cũng mở và Katya ngồi vào xe.

      “Em băn khoăn liệu có thể đưa em đến chỗ khác nửa .” lắc đầu vô vọng. “Em họ em vẫn chưa về.”

      Nhịp điệu giao thông đường cao tốc khá dễ chịu. Hẳn là cảm thấy mệt mỏi khi phải làm tài xế cho mình bởi có vẻ lúng túng cả mười lăm phút rồi, hết cắn móng tay rồi lại cắn môi. Những người bạn hay cợt nhả của từng cảnh báo về điều này. Rằng kết hôn là cưõng ép mình làm nô lệ. cho rằng mình ký tờ giấy đó là vì tình và tình dục, nhưng đồng thời cũng ký kết với việc đưa đón, việc chờ đợi tại những hàng ăn trong các khu mua sắm, trong các phòng chờ bác sĩ, trong những hàng dài ở các nhà hàng khi được phép ngồi. ký kết với việc dành phần lớn thu nhập của mình cho việc ăn, ở, mặc, và làm hài lòng người phụ nữ cưới. Ở những quốc gia khác, gánh nặng tài chính đôi khi được chia sẻ. Ở những quốc gia khác, phụ nữ có thể lái xe đây đó. Nhưng ở đây, quả thực là phải làm tất cả vì vợ mình.

      “Nayir.” lên tiếng, giọng có phần đứt quãng. “Em nghĩ việc này đến đâu cả.”

      khiến chính mình phải ngạc nhiên khi khéo léo chuyển sang làn đường tốc độ chậm và lái lên phần vai đường. Chỉ đến khi xe dừng hẳn mới cảm thấy run rẩy dưới sống lưng. Tất cả sức lực của cơ thể dao động theo những cú đánh nghiêng ngả đột ngột mà những kẻ nhau có thể tung ra bằng tàn bạo dịu đàng nhất.

      Trong xe tối nhập nhoạng, nhưng vẫn có thể nhận ra lo lắng, nước mắt lưng tròng.

      “Có chuyện gì sao em?” khẽ hỏi.

      “Tất cả những chuyện này em thể kể với được vì em sợ phản đối.”

      “Là những chuyện gì vậy?”

      ''Những chuyện ở cơ quan.”

      “Hãy nghe .”

      im lặng lúc rất lâu.

      Bỗng nhiên chuyện trở nên nhố nhăng. Họ chấm dứt chuyện này vì công việc của sao? có thể gì với được nhỉ? cảm thấy mình có thể tha thứ mọi điều ngoại trừ việc làm đổ vỡ đột ngột và giải thích được kế hoạch của họ.

      “Hãy cho biết .” nhàng . “ cố gắng hiểu. Bỏi vì em đúng. Chuyện này đến đâu cả nếu chúng ta thành với nhau.”

      gật gật đầu cách miễn cưỡng và bắt đầu giải thích về những hành vi của mình tại nơi làm việc: lén lút loanh quanh, lấy trộm tài liệu, bí mật sao chép ảnh. với về việc bước vào phòng họp khi những người đàn ông đều có mặt ở đó là việc khó khăn đến mức nào nhưng vẫn ép mình phải can đảm để làm nhằm nắm được các thông tin. kể lại cách mà trình bày giả thuyết của mình về tên giết người trong vụ Thiên sứ là kẻ làm việc trong thành phố này, và cho biết về khu vực người ta dựng lên trong phòng họp để dành cho và làm sao giờ đấy nó còn nữa. cố tập trung, nhưng tâm trí chỉ băn khoăn điều: chuyện này xen vào hôn nhân của họ sao? Chuyện này ư?

      Rồi kể đến Ibrahim Zahrani và người tình bí mật của ông và những nỗ lực của nhằm giúp ông tìm lại người phụ nữ đó.

      “Em với .” vội vàng khi nhận ra vẻ mặt sửng sốt của . cố nối ráp câu chuyện và nhận ra rằng thể. “Nhưng đó là thông tin nguy hại. Và thực lòng mà , em chắc mình cảm thấy thế nào về nó nữa. Em biết đó là điều sai trái. Những gì ông ấy làm là vô cùng sai trái. Nhưng người phụ nữ đó mất tích và ông ấy cần giúp đỡ của phụ nữ để tìm ấy, mà bọn em làm việc cùng nhau. Vậy nên ông ấy tìm đến giúp đỡ của em.”

      Sau đó giải thích những chuyện còn lại - rằng ông ấy bị buộc tội ngoại tình và giờ bị quản thúc chặt chẽ tại nhà mà được phép sử dụng điện thoại di động. Rằng đến nhà giam đó để tìm hiểu về những bí mật của Sabria và phát ra có việc tống tiền.

      biết rằng mình rất buồn. Chuyện đáng buồn. giấu giếm mọi chuyện với và hành xử hề đúng mực. Nhưng điều duy nhất thực có thể cảm thấy trong giây phút đó là tức giận điên cuồng khi mọi thứ họ cố gắng gây dựng, toàn bộ công trình tinh tế đó, có thể đổ võ tan tành chỉ bởi đồi bại của kẻ hoàn toàn xa lạ. thấy buồn khi nghĩ đến việc giữ kín những chuyện này, nhưng còn buồn hơn khi nhận ra tin tưởng . Rằng che giấu mọi hành động của mình ở nơi làm việc. Rằng sợ phán xét của .

      Lức này nhìn .

      mừng vì em cho biết.” . “ muốn em làm việc bí mật với kẻ ngoại tình. Nhưng người phụ nữ mất tích và em muốn giúp ta. Em can đảm.”

      “Vâng, em muốn giúp.” . “Em còn muốn mình có thể giúp nữa kia.”

      Họ im lặng lúc lâu. rằng: em muốn mình có thể làm những việc này - chuyện với người lạ mặt, giữ bí mật cho kẻ ngoại tình và xông vào nhà giam. Em muốn đánh giá em thấp vì những việc làm đó. biết phải gì nữa.

      Cả hai đều sốc. có gì để thêm nữa, nhưng sắp đến lúc thích hợp để lộ ra những điều được tính trước, nên lái xe trở lại con đường.

      Khói thuốc đày đặc trong căn hộ đến mức mắt Saffanah đỏ lên. Để tránh tình trạng đó, Ibrahim di chuyển cái công việc tự hủy hoại chính mình ra ngoài ban công.

      Chiều hôm đó, gia đình Jamila quyết định nhanh chóng khởi tố vụ án. Ông bị xét xử vì tội ngoại tình. Ông bị đình chỉ công tác trong ngành cảnh sát trong khi chờ đợi điều tra về các hành vi của mình. Bọn họ sỉ nhục ông, giờ bọn họ lại sắp sửa chặt đầu ông nữa. Và vì cái gì? Vì kích dục tố của ông, vì ham muốn của ông, vì khứu giác của ông. Vì cái cách mà trái tim ông đập hối hả trong lồng ngực khi Sabria bước vào phòng. Tất cả những năm tháng ấy ông thầm khao khát , tất cả những năm tháng ấy ông tin rằng mình bao giờ có cơ hội, rằng ông ván đóng thuyền với Jamila và còn cách nào khác. Cho đến cái ngày trước khi Sabria rời khỏi Đội Điệp vụ, khi ông dám lấy hết can đảm để hỏi , có muốn dạo ? Chỉ đến quầy hàng đó thôi. Mình uống Pepsi nhé. Và đồng ý.

      Ông mong Zaki về nhà. ai biết liệu vắng mặt của cậu là vì Saffanah hay vì phát ra những gì bố mình làm. Ibrahim ngờ rằng đó là nguyên nhân thứ hai. Ông cảm thấy cần phải tự mình giải thích, và vì lý do nào đó ông muốn giải thích cho Zaki nhiều hơn bất cứ ai khác. Hamida ở tầng đối phó với Jamila và trai bà ta, nhưng bà cũng thể ngăn việc bọn họ gọi luật sư đến.

      Ông thể tin được họ làm vậy. Bọn họ thực đưa ông ra tòa. Chắc chắn Jamila sống trong mộng tưởng rằng điều đó xoa dịu cơn giận của bà ta. Cuối cùng bà ta rũ bỏ được nó. Nhưng với xúi giục của trai mình, đó còn chỉ là những cảm nhận của bà ta nữa. Đó là danh dự của trai bà ta. Còn bọn trẻ sao? Chuyện này ảnh hưởng thế nào tới chúng? Ông sợ rằng cuối cùng bọn họ đổ tội cho ông. Giờ tảng băng của cuộc hôn nhân của họ tan chảy, đối lập giả tạo tràn xuống núi, thuần túy và lạnh lùng, gầm lên với sức mạnh chết người.

      Ông vẫn ở ngoài ban công khi chiếc Land Rover dừng lại trước tòa nhà, rồi Katya và chồng bước ra khỏi xe. Ông huýt gió và cả hai ngước lên nhìn. Ông ra hiệu cho họ đứng đó trong khi ông trở vào trong, tìm mảnh giấy và viết vội lời nhắn rồi ném nó xuống phía họ. bắt lấy mẩu giấy và đọc.

      * * *

      Nayir tự hỏi tại sao lúc này lại kể mọi chuyện với .

      Ngay trước khi họ dừng xe con phố nhà Ibrahim, . “Em cần chuyển thông tin về vụ tống tiền này tới Ibrahim. Mọi người ờ đồn đều rằng ông ấy bị giữ trong phòng mà được sử dụng điện thoại. Điều đó với em có vẻ hơi cực đoan, nhưng em biết chuyện gì xảy ra nữa. Em cũng biết gia đình ông ấy bị lập đến mức nào. Em cho là , nhưng ai mà biết được chứ. Mọi việc càng thêm khó xử nếu phụ nữ xuất có ai hộ tống. Và hiển nhiên là em thể với gia đình ông ấy những gì mà em biết.” ngập ngừng nhìn . “Em cần giúp đỡ.”

      Cần. Nayir cảm thấy sức nặng của từ đó. cần . còn cần trong thời gian nữa. Và lúc này đây, ngay sau cú sốc về câu chuyện trong ô-tô, chắc mình có còn sẵn sàng giúp .

      Lời nhắn mà Ibrahim ném xuống từ ban công viết rằng Hãy với trai tôi rằng tôi cần ra ngoài lát. ấy sống ở nhà kế bên. Vì vậy họ gõ cửa nhà Omar và tự giới thiệu rồi giải thích rằng họ đến đây vì nhiệm vụ. Họ nhiệm vụ đó là gì, và Omar cũng muốn biết. Katya chỉ đưa cho Omar xem lời nhắn và . “Em trai của ông muốn có lúc riêng tư, nếu có thể được.”

      Omar hộ tống họ trở lại nhà Ibrahim và dẫn họ lên tầng thượng. Họ đợi ở cầu thang. Omar trở xuống tầng dưới. Họ nghe tiếng ông thuyết phục những cảnh vệ để Ibrahim được lên tầng thượng ngồi. Chỉ khoảng giờ thôi. Ông cần chút khí. Ngay đến tù nhân còn được ra ngoài trời mỗi ngày lần nữa là.

      Sau hồi tranh luận, gọi điện và thói quan liêu tẻ ngắt, Ibrahim xuất ở chỗ rẽ lên cầu thang cùng phụ nữ trẻ bên cạnh. ta hoàn toàn che kín mặt.

      “Đây là con dâu của tôi, Saffanah.” Ông . “Con bé cũng cần chút khí trời.”

      Khi mở cửa tầng thượng, bọn họ choáng ngợp bởi ồn ào của ba mươi đứa trẻ - cháu của ông, em họ của chúng và những em họ hàng xa. Bố mẹ chúng ở dưới nhà an ủi vợ ông và quyết định số phận của ông. Bọn trẻ chỉ thoáng nhận thấy có mặt của họ. Các cậu bé hăng hái đá bóng; còn các bé mải chơi nhảy dây, hò hét, hay túm tụm trong những góc bí mật.

      Đám người lớn ngồi xuống tấm thảm bên bức tường phía nam. Những chiếc đệm ngồi và bộ ấm trà cáu bẩn cùng những chiếc gạt tàn xếp chồng lên bên cạnh chiếc điếu ống nguội lạnh, Ibrahim ngồi dựa lưng vào tường. Nayir và Katya ngồi đối diện với ông. Saffanah quỳ gối nhấc bộ ấm trà lên, rồi mang nó xuống nhà.

      Đám trẻ tò mò về Ibrahim, nhưng chúng để ý đến những vị khách của ông. Ngay từ phút giây Nayir và Katya ngồi xuống, đám con bắt đầu lén lại gần hơn. Ban đầu chỉ có bốn đứa. Ibrahim bảo đứa nhất ngồi lên lòng mình. Những đứa cháu khác của ông ngồi bên cạnh, đứa hai tuổi, ba tuổi, và bốn tuổi, đều ngước nhìn Nayir chăm chú. Ibrahim giải thích rằng mẹ chúng - con Parrah của ông - ở đây vài tuần nay rồi. Saffanah trở lại với chiếc điếu ống được châm, và Ibrahim nhận nó với vẻ biết ơn. Rồi ta lại trở xuống nhà.

      Nayir chăm chú nhìn Ibrahim. Dường như thể nào có chuyện người đàn ông rộng rãi như vậy - gia đình lớn đông vui, với tất cả những đứa cháu tuyệt vời này, niềm vui thú của cảnh tượng này - lại có thể quay lưng lại với và dan díu với phụ nữ cùng làm việc. Đúng vậy, có lẽ cuộc hôn nhân đó trở nên tồi tệ và ông ấy ngã lòng vì vẻ đẹp trẻ trung hơn. Nhưng điều đó có đáng để phạm phải lỗi tày đình này - cũng là trong những tội nghiêm trọng nhất hay ? Nayir cho rằng nó có thể là do ích kỷ, bất mãn xuẩn ngốc với tất cả những gì ông có ở đây, chứ có chút gì là tàn nhẫn. Và ở Ibrahim, chưa hề nhận thấy ngu ngốc hay ích kỷ, chỉ là nỗi tuyệt vọng đầy bi kịch mà thôi.

      Saffanah trở lại mang theo trà cho người lớn và bánh quy cho các bé. Katya có vẻ thoải mái. muốn chuyện với Ibrahim nhưng thể ép mình bất cứ điều gì quan trọng trước mặt lũ trẻ được. Trong khi cố gắng để có cuộc hội thoại ngắn gọn, Nayir nhìn ngắm lũ trẻ chơi đùa. phải lúc nào cũng có thể ngồi ở đâu đó và chăm chú quan sát trẻ con mà thấy rùng mình hay cảm thấy đứng đắn, nhưng gần đây chúng luôn xuất trong tất cả những suy nghĩ của . thấy chúng ở khắp mọi nơi, từng đám chạy đua qua các cửa hàng rau quả, cắm trại đường Corniche, chen nhau trong những chiếc xe tải , và la hét ở các hội chợ. Có cảm giác như Chúa vời đến thế giới này, và rằng: Đây là thứ mà con có.

      Ibrahim bắt đầu hút thuốc. Các cháu của ông luồn lách xung quanh, chịu ngồi yên, và sà vào chỗ Nayir. Những đứa khác làm theo. Làn khói từ chiếc điếu ống bay quẩn quanh gương mặt chúng. Có hai bé ngồi hai đầu gối của Nayir, đứa ôm con búp bê Barbie, đứa còn lại cầm chiếc điện thoại di động bằng nhựa cọ vào đế dép của Nayir cách dò xét, để xem có phản ứng gì . Cuối cùng, lấy hết can đảm trượt vào lòng . Ibrahim chau mày nhìn đứa bé, và nó lấy hai tay che mặt lại. Sau đó nó ngước nhìn Nayir, nhận thấy vẫn bình thường nên lại ngồi im. Lúc đầu có vẻ e ngại khi chạm vào đứa bé, nhưng đến khi nó sà vào vòng tay , còn lựa chọn nào khác.

      “Bố chúng ở Dhahran.” Ibrahim . Nayir hiểu ông có ý rằng: chúng thiếu vỗ về của người đàn ông.

      Bầu trời phủ bóng tối nhập nhoạng, trong khi phía dưới nó cả thành phố bắt đầu lên đèn. Khi chung quanh trở nên tối xẩm và than trong chiếc ống điếu tàn, đám trẻ trở nên mỏi mệt và, cuối cùng cũng nghe theo lời mẹ chúng, khi bọn họ cứ chốc lát lại lên gác, rồi đứng ngoài cửa tầng thượng gọi vào: vào nhà con, đến giờ về rồi. Bọn trẻ vô tâm tính lờ mẹ chúng , vì biết rằng mẹ chúng ra ngoài đó bởi Nayir ở đấy (tuy là qua nét mặt lúng túng của Ibrahim, Nayir ngờ rằng bọn họ muốn tránh mặt ông nữa).

      Các bé xuống nhà trước. Chúng trượt khỏi lòng Nayir, chào tạm biệt và gật đầu khi ông của chúng dặn dò phải nghe lời mẹ. Đám con trai phải giục giã nhiều hơn mới chịu . Cuối cùng, tầng thượng vắng người. Ibrahim đặt chiếc ống hút sang bên rồi . “Dù là chuyện gì buộc phải đến đấy nữa, hãy cứ với tôi.”

      Katya liếc nhìn Saffanah.

      “Con bé sao đâu.” Ibrahim . “Tôi hiểu đấy phải là tin tốt lành, nếu từ nãy rồi.”

      phải tin gì khủng khiếp đâu.” Katya . giải thích về những gì mình khám phá được tại nhà giam phụ nữ đó. Ibrahim, con người mà khi ấy dường như cam chịu thất bại, bỗng ngồi thẳng lên chăm chú lắng nghe.

      vào trang web và xem các đoạn băng đó chưa?”

      “Rồi ạ.” vừa vừa liếc nhìn Nayir. Khi ở trong xe kể chi tiết lắm về những đoạn băng này, và giờ có vẻ ngượng ngùng, qua đó có thể hiểu rằng chúng rất tục tĩu. “Vấn đề là,” tiếp, “tôi nhận ra bất cứ gã đàn ông nào trong đó cả.”

      “Tôi cần xem chúng.”

      lấy điện thoại di động của mình ra. Chiếc điện thoại có màn hình cảm ứng và loay hoay với nó lúc trước khi trao nó lại cho Ibrahim. Ông ngồi dậy, ngay lập tức lần tìm chiếc kính nhưng nó ở trong túi nên ông giữ chiếc điện thoại ở xa xa rồi nheo mắt nhìn.

      Những tiếng gào thét kinh hoàng phát ra từ chiếc loa xíu. Katya nghiêng người để giảm lượng. Ibrahim hầu như để ý đến việc đó. Ông còn chăm chú nhìn vào màn hình. Nayir thể liếc nhìn màn hình, nhưng ở góc đó khiến rất khó thấy được gì, và dù sao nữa tất cả những gì có thể nghĩ đến là việc Katya xem những hình ảnh ấy. Katya thấy phụ nữ bị hãm hiếp bởi gã lạ mặt. Lúc đó nhận ra rằng đấy chính là thực phũ phàng về công việc của .

      Ibrahim đặt chiếc điện thoại lòng mình. Saffanah, người nãy giờ ngồi trong góc để ai phải lôi kéo vào câu chuyện, giờ lại chăm chú nhìn Ibrahim qua cái khe hẹp bé xíu chiếc khăn trùm đầu của mình.

      “Ông có nhận ra bất cứ gã nào ?” Katya hỏi.

      “Có.” Ibrahim . Đôi tay ông run rẩy. Ông có vẻ sửng sốt cách cay nghiệt. “Có, tôi có nhận ra.”

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34

      Fouz Ubaid, kẻ đạo đức giả dành quá nhiều thời gian để giày vò Thanh tra Ibrahim, ngồi cứng người, hai vai vuông vức, hai tay nắm lại trước mặt đặt bàn. Phòng thẩm vấn im phăng phắc. ngồi đó mình kể từ khi người cảnh vệ đưa vào từ hai tiếng trước.

      Bọn họ buộc tội hay cho quyền gọi luật sư, nhưng qua tấm kính chiều, Katya có thể nhận thấy ta chuẩn bị lời bào chữa cho mình. Có gì đó diễn ra nét mặt của con người khi bắt đầu thanh minh cho cách hành xử tồi tệ nhất của mình, chuẩn bị phức tạp về chính dáng, bất chấp, tính toán, và chút sợ hãi. có khả năng bào chữa cho mình. Thực vậy, bọn họ bắt quả tang qua đoạn phim hãm hiếp giúp việc trẻ. ta bị trói lại. Khi ta gào thét để kêu cứu, dán băng dính vào miệng ta. Có vẻ ràng người phụ nữ đó sẵn sàng tham gia vào chuyện này.

      Tuy vậy, điều đầu tiên mà Ubaid khi họ đưa vào căn phòng này là “ ta muốn tôi làm vậy. Đó là sắp đặt theo ý muốn của cả đôi bên.”

      Đó là tất cả những gì cần có để ngăn bộ máy của pháp luật.

      Tội đồng lõa của người phụ nữ kia chính là vấn đề mấu chốt. Nếu đúng và đấy là đồng thuận, cho dù đó là bạo lực và diễn kịch chăng nữa, hình phạt hà khắc nhất mà Ubaid phải đối mặt là mười năm ở tù và nghìn roi. chưa có gia đình, nên đó phải tội thông dâm. chỉ bị buộc tội quan hệ tình dục phi pháp mà thôi.

      Nhưng nếu có thể chỉ ra được rằng cưỡng hiếp người phụ nữ này phải chịu tội hiếp dâm, tức là bị chặt đầu công khai.

      rất mất công để chứng minh vụ cưỡng hiếp, đặc biệt là sau vụ Qatif tai tiếng đó. phụ nữ bị hãm hiếp tập thể ở thành phố Qatif và bị trừng phạt cùng những kẻ hãm hiếp ta, bởi thẩm phán phán quyết rằng ta thuận ý gặp gỡ những gã đàn ông này và do đó phá vỡ trong những giáo lý của xã hội văn minh: phụ nữ được giao tiếp với đàn ông lạ mặt. Tất cả đều phải chịu hình phạt vì tội quan hệ tình dục phi pháp, mặc dù những gã kia bị truy tố về tội hiếp dâm. Chính vì công khai của vụ án này mà đàn ông dễ dàng cảm thấy tự tin hơn khi khai nhận quan hệ tình dục đồng thuận, vì biết rằng khó có thể chứng minh được đó là cưỡng hiếp - và rất khó để phụ nữ khai nhận rằng ta bị cưỡng hiếp, nhằm tránh chính mình bị trừng phạt.

      Gánh nặng đó đè lên vai các điều tra viên để chứng minh Ubaid chủ động rình mò nạn nhân với mục đích cưỡng hiếp ta. Lúc đầu, Katya nghĩ việc này có thể khả thi nếu chứng minh được rằng có người sử dụng các đoạn băng kia nhằm tống tiền phải trả tiền cho kẻ tống tiền. Điều này buộc phải thú nhận tội lỗi của mình. Nhưng nhìn lúc này, nhận ra rằng mới ngông cuồng làm sao. ta có thể khai trả tiền cho kẻ tống tiền chỉ vì cảnh phim đó đáng xấu hổ, bởi nó có thể gây rắc rối cho nghiệp của , và bởi vì, xét cho cùng, đó là quan hệ tình dục phi pháp. Điều đó có nghĩa là phạm tội hiếp dâm.

      Dù thế nào nữa vụ án này do Đội Trọng án phụ trách. Họ quá bận bịu với vụ Thiên sứ để có thể dành thời gian tìm kiếm người Phillipines xác định được danh tính và cố dựng lên vụ cưỡng hiếp nhằm chống lại sĩ quan kỳ cựu của Đội Điệp vụ. Ngay cả khi có tìm được đó, ta vẫn phải bào chữa cho những gì mà tại địa điểm đầu tiên ta mình làm với . Nếu ta khai rằng ta lừa gạt mình, ta phải chứng minh được điều đó - với bằng chứng xác thực. Và điều đó là gần như thể. có bằng chứng chỉ đơn giản là lời của ta chống lại mà thôi.

      Có lẽ Ubaid nghĩ đến việc này rồi, nhưng xem ra phải vậy. chỉ có vẻ như nghĩ ra điều đó mà thôi. Chính vì vậy mà giờ Katya ở đây, chờ đợi và hy vọng rằng trong khoảng thòi gian ngắn ngủi khi Đội Trọng án vẫn có quyền khống chế , họ có thể ép buộc và đe dọa .

      Vài phút sau, cửa mở và Thám tử Mu'tazz bước vào phòng.

      Những phụ nữ ở phòng thí nghiệm của Katya luôn rằng Thám tử Khouri, người mà họ gọi là Abu-Haitham, là người đàn ông sùng đạo nhất trong Cục. Ông ta được bổ nhiệm định sau nhiều lần từ chối ngồi vào xe cảnh sát nếu có bất cứ phụ nữ nào ở trong xe, cho dù ta có che kín mặt và cư xử đúng mực thế nào chăng nữa.

      Ông ta còn có sở thích mang theo chiếc roi da lạc đà ngắn như vài cảnh sát cuồng tín thường sử dụng. Chiếc roi được giắt vào thắt lưng ngay cạnh bao súng và trở thành trào lưu thịnh hành đến mức số sĩ quan khác, bao gồm cả Mu'tazz, cũng mang theo roi như vậy, cam kết thầm lặng đồng hành với đức tin tuyệt đối của Abu-Haitham.

      Mu'tazz chỉ nhất quyết muốn chứng tỏ rằng ông ta là người đàn ông Hồi giáo thuần khiết nhất, nhưng giống Abu-Haitham, ông ta có tính cách khó chịu. Ông ta bao giờ chuyện với Katya. Những gì biết được chỉ là qua những câu chuyện trong phòng thí nghiệm. Lúc này quan sát ông ta, nhận thấy ghê tởm khôn tả. Ông ta có khuôn mặt to, vuông chữ điền; đôi mắt gần sát với đôi lông mày, và cái miệng rộng duyên dáng chút nào. Mỗi khi mở miệng, ông ta thể nào tránh được việc khoe ra cả hàm răng khấp khểnh. Chúng vừa xấu, vừa vàng, lại còn thưa, với chân răng đen sì. Ông ta để bộ râu quai nón được tỉa tót ở quanh miệng và quanh xương quai hàm nhưng nó chỉ càng làm nổi bật thêm cái khoang miệng xấu xí ở chính giữa mà thôi.

      Ông ta đặt tập hồ sơ lên bàn và nhìn xuốg Ubaid.

      “Cho dù cuối cùng các vị thẩm phán có phán quyết thế nào về những lời buộc tội cưỡng dâm đối với , bọn họ cũng giảm án nếu tỏ ra hợp tác với chúng tôi.” Mu'tazz .

      “Chúng tôi biết có liên đới với phụ nữ có tên là Sabria Gampon. Chúng tôi biết ta tống tiền . ta mất tích ba tuần nay, và biết đấy, Đội Điệp vụ rất nóng lòng tìm ra ta.”

      Ubaid ương bướng nhìn chăm chăm vào tấm kính chiều. “Chúng tôi cho rằng có thể biết chuyện gì đó xảy ra với ta.” Mu'tazz lúc này vòng quanh chỗ Ubaid ngồi, dò xét ta từ mọi góc độ. “Nếu biết điều gì đó, chúng tôi đánh giá cao nế cho chúng tôi biết.”

      “Tôi chẳng biết gì hết.”

      Với tốc độ khiến Katya phải giật mình, Mu'tazz đấm Ubaid từ phía sau gáy. Cú đấm sỉ nhục ; người ta có thể nhận ra điều đó qua màu đỏ bừng lên khắp hai má . Mu'tazz tiếp tục lại phía sau ta. “Mày gì kia?”

      “Tôi biết gì hết.”

      Mu'tazz lại đấm , lần này mạnh hơn. Cú đấm khiến đầu Ubaid chạm gần xuống mặt bàn.

      “Mày gì?”

      Ubaid im lặng.

      Đấm! Mu'tazz ra tay mạnh hơn nữa. Đấm! Mỗi lần Ubai ngẩng đầu lên, trông lại càng bẽ bàng hơn. Đôi mắt ngấn lệ vì đau đớn sau mỗi cú đánh.

      “Có phải mày là mày biết tìm Sabrina Gampon ở đâu nhỉ?”

      , tôi...” Đấm!

      “Tôi biết này!”

      Khuôn mặt Mu'tazz ngây ra. Thậm chí trông ông ta có vẻ chán nản, như thể trước đấy ông ta từng làm việc này rồi và biết rằng tình thế tiến triển thế nào cũng như cần quan tâm nhiều đến kết quả ra sao.

      Đấm-đấm!

      Bỗng nhiên Katya thấy sợ. Sao có ai khác vào phòng quan sát vậy? Người ta phải biết chuyện gì diễn ra chứ. Có lẽ khôn nên ở đấy mình, chỉ là phòng khi sau này có ai đó hỏi chuyện. việc diễn ra như thế này đây: việc tra tấn được bao bọc bởi im lặng đồng lõa. Và nhận ra rằng mặc dù muốn chứng kiến Ubaid phải chịu đau đớn, nhưng thực tế là kinh hãi vì điều này và vì vẻ thờ ơ lạnh lùng khuôn mặt của Mu'tazz.

      Mu'tazz rút chiếc roi da lạc đà ra. Ông ta bước lùi lại rồi . “Mày phải gì về Sabrina Gampon nào?”

      Ubaid lắc đầu tuyệt vọng.

      Vút! Chiếc roi quất lên lưng . Ubaid thét lên đau đớn. Trông mặt kỉnh khủng.

      “Mày phải gì đây?”

      gì hết!”

      Vút! Vút! Vút!

      “Làm ơn hãy dừng lại! Tôi biết gì về ta hết!” Đó là những từ cuối cùng Katya nghe thấy trước khi lao ra khỏi phòng.

      Katya dành cả buổi sáng còn lại vừa lặng lẽ làm việc trong phòng thí nghiệm, vừa suy ngẫm cảm giác sợ hãi và tội lỗi. luôn tự nhủ Ubaid đáng bị trừng phạt. Rằng Mu'tazz trừng phạt ta - phía sau thông đồng im lặng đó, có cả im lặng của - bởi mọi người đều biết rằng luật pháp bao giờ cho phép điều này cách hợp thức cả. Nhưng thể thôi nhớ lại vẻ lạnh nhạt mặt Mu'tazz khi ông ta tung ra hết cú đấm này đến cú đấm khác. từng chứng kiến cảnh đàn ông đánh nhau. Ngay bản thân thậm chí từng bị đánh, trong chính căn phòng đó trong cuộc thẩm vấn. Nhưng vẻ mặt của Mu'tazz cho thấy vô cảm hoàn toàn, và thực lòng mà , nó khơi mở nỗi sợ hãi trong . Vụ Thiên sứ giờ là của ông ta, và mặc dù mong muốn tìm ra tên sát nhân đó, nhưng hề muốn tiếp xúc với Mu'tazz chút nào.

      ràng là Mu'tazz gạt ra khỏi vụ án này. Ông ta chỉ đuổi ra khỏi phòng họp đó mà còn thu lại toàn bộ số hồ sơ các vụ án hoàn tất. Những gì còn lại đều vô dụng: hai chiếc hộp có chứa các vụ án còn bỏ ngỏ từ giữa những năm 1990. Rồi cú đánh khác nữa khi sếp của , Zainab, bước vào phòng thí nghiệm và cảnh báo về tình huống mới này.

      “Bọn họ thực làm rất mạnh tay.” Bà ta . “Chính vì vậy chúng ta thể để bất cứ hoạt động nào chậm trễ so kế hoạch được. Họ cảnh báo sa thải số nhân viên phòng thí nghiệm nếu chúng ta để việc đó xảy ra, và tôi có cảm giác là tên nằm đầu tiên trong danh sách đấy.”

      Katya muốn rằng chuyện này lố bịch. Bọn họ vẫn phải chờ kết quả kiểm tra DNA, nhưng hầu hết các bằng chứng của vụ Thiên sứ được xử lý xong hoặc được trao lại cho những nhân viên nam ở tầng dưới. Công việc ở phòng thí nghiệm được hoàn thành đến mức gần như còn gì, và bọn họ bắt đầu xử lý những bằng chứng tồn đọng của các vụ án khác.

      Thất vọng, xuống phòng thí nghiệm pháp y ở tầng dưới thấy Majdi và Osama xem xét vài bằng chứng. làm việc với Osama trong vụ án trước và biết là người có tư duy cởi mở nên cho rằng việc tham gia vào vụ Thiên sứ là phù hợp. Osama trông có vẻ chán nản. “Có chuyện gì vậy?” hỏi.

      “Tôi chỉ xuống để xem vụ Thiên sứ có vấn đề gì .” . Cả hai người đàn ông đều thở dài thất vọng. “Chẳng có gì cả.” Osama . “ có diễn tiến gì cả.”

      “Chuyện gì xảy ra với nghi phạm vậy?”

      Majdi lắc đầu. “Màu máu và tóc chúng ta tìm được trong chiếc xe Trăng lưỡi liềm Đỏ của hóa ra lại là của nam giới. Sau đó chúng tôi phát ra chiếc xe đó bị bán lại bởi nó từng gây tai nạn. trong những nhân viên y tế đập đầu vào thành xe khi chiếc xe lộn nhào, và có vẻ như Hajar chẳng buồn lau chùi nó.”

      Osama dựa vào bàn làm việc. “Chẳng có gì trong chiếc xe đó cho thấy Hajar có liên quan đến vụ sát hại nào cả.”

      “Ngay cả chiếc taxi cũng vậy.” Majdi tiếp. “Chúng tôi xem xét kỹ từng ly từng tý trong xe của . Vấn đề đối với những chiếc taxi là chúng có quá nhiều tóc và mẫu thử. Cho đến giờ, có đến sợi tóc nào phù hợp với các nạn nhân hết. Và có vẻ gì là Hajar xóa các dấu vết - chẳng lau chùi thứ gì.”

      “Bọn họ thả rồi sao?” Katya hỏi.

      , vẫn chưa đâu.” Osama . “Mu'tazz vẫn chưa đưa ra quyết định. Giờ ông ta phụ trách vụ án mà.”

      “Tôi biết.” Katya . “Các nghĩ ông ta làm gì tiếp đây?”

      “Tôi khá chắc là ông ta làm những gì thường làm.” Osama đáp. “Ông ta suy tính thời gian. Ông ta là người khá chậm chạp khi đưa ra ý kiến.”

      Majdi lên tiếng với vẻ bảo vệ. “Nhiều người như vậy mà.”

      có vậy đâu.”

      “Tôi , nhưng tôi tôn trọng những ai cần thời gian để suy tính điều gì là đúng. Đôi khi mọi chuyện phải lúc nào cũng ràng.”

      “Thực ra, tôi nghĩ sai rồi.” Osama . “Ông ta cần đối diện với thực rằng chúng ta rơi vào ngõ cụt. Và ông ta càng sớm nhận ra điều đó ngày nào, vụ án càng sớm được tiếp tục ngày ấy.”

      Ngày thứ Tư, người đàn ông bước vào phòng thí nghiệm và tự giới thiệu mình là Jalal Taleb, luật sư đại diện cho Ibrahim Zahrani. Trước những ánh mắt hiếu kỳ của bạn đồng nghiệp đổ dồn lên mình, Katya phải kéo ông ta ra ngoài hành lang chuyện.

      “Ibrahim đề nghị tôi đến đây hôm nay để tìm số hồ sơ mà ông ấy để ở phòng làm việc.” Taleb . “Tôi thể tìm được chúng. Chánh thanh tra của Đội Trọng án phòng làm việc của Ibrahim được dọn từ khi ông ấy bị bắt giữ và hồ sơ được xếp vào thùng gửi xuống bộ phận Lưu trữ để phân loại. Tôi xuống bộ phận Lưu trữ, và bọn họ thể cho tôi thông tin gì về những hồ sơ đó.”

      “Ông ấy cần những hồ sơ gì vậy?” Katya hỏi.

      “Đó là hồ sơ các vụ án cũ của Đội Điệp vụ có vài điểm liên quan đến Sabria Gampon. Ibrahim cho rằng có thể ấy biết hai gã đàn ông khác trong các đoạn băng ghi hình - hoặc chí ít là nghe được về bọn họ - qua công việc ở Đội Điệp vụ. Ông ấy rất mong được xem lại các hồ sơ đó.”

      “Ông ấy chuyện này với trai chưa?”

      “Vâng, chính trai ông ấy là người lúc đầu gửi các hồ sơ đó cho ông ấy và cũng chính ông ta hôm qua với ông ấy rằng những hồ sơ đó vẫn chưa được gửi trả lại Đội Điệp vụ.”

      “Vậy là chúng vẫn còn ở đây.” Katya .

      “Có vẻ vậy.”

      “Và tại sao ông lại chuyện đó với tôi?”

      “Ibrahim rằng nếu tôi thể lần theo các hồ sơ trong phòng làm việc của ông ấy, tôi nên đến gặp và trình bày tình hình. Có khả năng những hồ sơ đó vô tình được chuyển giao cho thanh tra khác trong Cục. Ibrahim để chúng trong cùng ngăn kéo tủ mà ông ấy để hồ sơ vụ án giết người hàng loạt. Chính vì vậy có lẽ những hồ sơ kia nằm trong phòng làm việc của người Đội Trọng án.”

      Trước khi Katya kịp hỏi tiếp, Taleb giơ tay lên và . “Cho đến giờ biết những gì về vụ của Ibrahim rồi?”

      “Ý ông là vụ buộc tội ngoại tình sao?”

      “Vâng?”

      “Rất ít.” . “Sao vậy?”

      Taleb thở dài. “Mọi chuyện rẽ sang ngả xấu.” Ông ta tiếp tục giải thích rằng, do có lệnh của tòa án mà Ibrahim buộc phải làm mối quan hệ với Sabrina. Và ông làm việc duy nhất có thể làm khi những chứng cứ đưa ra đều chống lại mình: ông tuyên bố rằng chính thức kết hôn với Sabrina, tuy đó là hôn thú bí mật. Ông rằng họ loại giấy chứng nhận hợp pháp có tên là misyar, văn bản hôn nhân được đại diện tôn giáo ký trước. Mặc dù đó phải hành vi thích đáng, nhưng cũng phi pháp.

      Ibrahim cũng tuyên bố trước tòa rằng họ thầm kết hôn nên người vợ đầu phát ra. Nếu điều đó được chứng minh là đúng, điều tệ nhất ông phải đối mặt là vụ kiện của gia đình vợ mình. Vợ ông đệ đơn xin ly hôn vì ông cưới người khác mà với bà ta. (Mặc dù hợp đồng hôn nhân của họ được lập từ hai mươi năm trước đề cập gì đến việc ông buộc phải thông báo với bà ta về ý định cưới vợ hai.)

      Rủi thay, Ibrahim thể đưa ra văn bản đó nhằm chứng minh rằng thực tế ông cưới Sabrina. mang theo văn bản đó trong túi xách khi mất tích, Ibrahim , và ông biết có chuyện gì xảy ra với tờ giấy đó.

      “Nhưng đúng lúc ấy,” Taleb , “Có người ở Đội Điệp vụ chỉ ra rằng Sabrina kết hôn với người đàn ông có tên là Halifi và vẫn chưa ly hôn. cũng biết đấy, luật pháp cũng khá linh động trong việc ly hôn - thí dụ như, đôi khi việc ly hôn được thực bí mật và chính thức - nên điều tra viên đó tìm gặp Halifi và theo những gì ta biết, đúng là ta chưa ly hôn với Sabrina. Chúng tôi cố hạ thấp độ tin cậy trong phát ngôn của ta viện lý do là cảnh sát tìm thấy ta khi dùng heroin, tuy nhiên lòi khai của ta vẫn được tòa chấp nhận.”

      tệ.” Katya .

      “Vâng, và tình hình trở nên xấu hơn. Theo gợi ý của tôi, Ibrahim sau đó phản bác rằng Sabria bị cưỡng hôn, và bị lạm dụng. Sau khi bỏ trôn, ấy gặp lại Halifi năm năm rồi. Vị thẩm phán có vẻ cho rằng chuyện đó có vân đề gì. cuộc hôn nhân là cuộc hôn nhân. Khi bọn họ chưa ly hôn, ấy vẫn là vợ của Halifi, do đó Ibrahim vẫn phạm tội ngoại tình cho dù ông ấy thực cưới Sabrina rồi.”

      “Vậy để tôi đoán nhé.” Katya . “Mọi người cho rằng Sabrina lừa dối cả hai người đàn ông đó.”

      “Chính xác là vậy.” Taleb đáp. “Thẩm phán cho rằng Halifi và Ibrahim có thể đều và Sabrina dối cả hai người. Hay cách khác, ấy cưới Ibrahim mà gì với ông ấy về Halifi cả. tại, tôi để cho tình hình theo hướng đó, bởi nó có lợi cho thân chủ của tôi, nhưng ông ấy lại vô cùng hoang mang về điều này. Ngay từ đầu ông ấy lúc nào cũng như vậy. Cũng tương đối vất vả để thuyết phục ông ấy rằng đó là cách duy nhất ông ấy có thể cứu được cái đầu của mình còn Sabria, người mất tích, ít nhiều cùng phải lo lắng đến mức như ông ấy lúc này được. Nhưng ông ấy e ngại hơn bất cứ khi nào rằng cảnh sát tìm thấy ấy và buộc tội ấy ngoại tình. Cho dù tình hình có diễn biến theo hướng nào chăng nữa, ấy vẫn bị buộc tội này hoặc tội khác thôi.”

      “Và đó là lý do tại sao ông ấy muốn ông đến tìm gặp tôi.” Katya . “Chúng ta phải tìm ra ấy trước cảnh sát.”

      “Đó là cách để nhìn nhận việc.” Taleb . “Ông ấy tin tưởng hơn bất cứ ai khác trong Cục. có công lớn trong việc giúp đỡ tìm kiếm Sabria, và dường như có quan tâm đến chuyện gì xảy ra với ấy. Ông ấy có cảm giác chắc chắn rằng gã đàn ông trong các đoạn băng đó có liên quan đến mất tích của ấy. trai ông ấy luôn thông tin cho ông ấy về tình hình của Ubaid, và tại thời điểm này, cảnh sát tuy loại trừ ông ấy, nhưng cũng có khuynh hướng cho rằng Ibrahim là nguyên nhân của vụ mất tích này, bởi ông ấy chủ động tìm kiếm Sabrina.”

      “Tôi tán thành việc tìm ra những gã đàn ông còn lại.” Katya . “Nhưng cụ thể Ibrahim muốn tôi làm gì chứ? Chẳng lẽ khám xét văn phòng của chánh thanh tra hay sao?”

      Taleb trề môi. “Tôi là ông ấy có kế hoạch cụ thể nào trong đầu hay chưa, chỉ là ý rằng khi người ta muốn thứ gì đó, họ thường cố để có được nó.”

      Quyết định đầu tiên của Katya khá là tự phát: bắt taxi trở lại nhà giam phụ nữ Briman. Nếu có ai đó biết nhiều hơn về những kẻ trong đoạn băng ấy, đó chính là Carmela Rizal.

      Rizal lần nữa vui lòng nhận lời gặp . Họ vẫn ngồi trong căn phòng ấy, lần này có con trai của Rizal, vì cậu bé chơi trong nhà trẻ. Rizal đáng lẽ phải tham gia lớp học làm gốm. Chiếc áo dài thắt ngang lưng của lốm đốm màu vẽ, và có mùi giống mùi đất sét ướt.

      Khi Katya giải thích về những quyết định pháp lý của Ibrahim và thực là cảnh sát tìm kiếm Sabrina để buộc tội ngoại tình, Rizal trở nên căng thẳng.

      tự mình xem những đoạn băng đó chưa?” Katya hỏi.

      Rizal lắc đầu. “Chưa. Sabrina đề nghị tôi giữ mật khẩu của trang đó chính xác là để phòng trường hợp như thế này. Nhưng tôi chưa bao giờ xem những hình ảnh đó cả. ấy mang chúng đến nhà giam đâu, tin tôi !”

      “Tôi cần cho tôi biết tất cả những gì biết về những người có liên quan đến những đoạn bảng đó.” Katya . “Thực rất quan trọng nếu tôi có thể tìm ra Sabria trước cảnh sát.”

      “Tôi biết mình phải giúp thế nào đây.” Rizal đáp

      có phiền khi xem những đoạn băng đó bây giờ để xem nhận ra ai ?”

      Rizal rùng mình và nhắm nghiền mắt lại.

      “Nó có thể là cách duy nhất để tìm được Sabria.” Katya

      cách miễn cưỡng, Rizal chìa tay ra. Katya đưa cho chiếc điện thoại và chờ đợi, quan sát khi gương mặt của Rizal đỏ lên, cơ hàm căng ra khi hai hàm răng nghiến lại. Đến đoạn băng thứ hai, thốt lên: “Ôi Chúa ơi, đó chính là Jessica!”

      “Jessica?”

      “Vâng.” Rizal có vẻ choáng váng. “Jessica Camerone. ấy là bạn của chúng tôi.”

      Katya ghi chú lại. “Là gì cơ?”

      “Thực ra, chúng tôi mất liên lạc với ấy từ rất lâu rồi. Ít ra là tôi.”

      “Sabrina nhắc gì đến việc ấy có liên quan đến đoạn băng này sao?”

      , hề.”

      “Và chắc đó chính là ấy chứ?” Katya hỏi.

      “Vâng, chắc chắn.”

      “Làm sao biết ấy?”

      “Tất cả chúng tôi làm việc cho cùng người. Halifi.”

      “Jessica cũng bị lạm dụng sao?”

      Rizal gật đầu. “ ấy mất tích trước Sabrina. Khi đó tất cả chúng tôi đều bấn loạn cả lên. Mãi sau này Sabria mới tìm được ấy. ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống mới của Jessica. Tôi hề biết ấy có liên quan đến việc này.”

      “Thế còn những gã đàn ông đó sao?” Katya hỏi. “ nhận ra ai à?”

      , ai cả.”

      “Tôi cần tìm danh tính của của bọn họ. có nghĩ là Sabrina giữ những thông tin này ở đâu đó ?”

      Rizal lắc đầu. “Tôi biết ấy giữ những thông tin gì ràng buộc ấy với việc tống tiền. ấy vô cùng thận trọng. ấy chưa bao giờ viết ra. Tất cả những gì ấy giữ đều ở trang web đó.”

      “Chỉ có các đoạn băng trang đó thôi.” Katya .

      “Tôi hiểu!” Rizal bắt đầu có vẻ căng thẳng. “Tôi mong là mình có thế giúp gì đó, nhưng tôi biết gì cả!”

      “Thôi được rồi.” Katya kiên quyết . “Có lẽ biết tên bọn họ, nhưng tôi dám chắc là biết gì đó khác. Sabrina hẳn có lúc chuyện về những người tên. Ngay cả khi ấy kể chi tiết cho nghe, có thể ấy nhắc đến điều gì đó chung chung. Hãy cố thư giãn và nhớ lại. ấy có bao giờ về việc phát ra những gã này lần đầu tiên như thế nào ? Thí dụ như có quan hệ cá nhân với chúng ?”

      , , ấy chưa từng gặp chúng. ấy chỉ biết những phụ nữ có liên đới thôi.”

      “Và ngoài Jessica ra, ấy gặp những phụ nữ kia như thế nào?”

      “Ở Sitteen, như tôi trước đó.”

      ấy kể những gì với về bọn họ?”

      Rizal ngước nhìn lên trần nhà với vẻ đau đớn. “ ấy về thực là bọn họ bị cưỡng hiếp. Rằng bọn họ bị bọn chủ cưỡng hiếp thường xuyên, và đó là lý do tại sao bọn họ bỏ trốn tới Sitteen.”

      “Làm thế nào mà ấy có thể ghi được các đoạn băng hình về những phụ nữ đó nếu bọn họ bỏ trôn rồi?”

      ấy tìm bọn chủ nhà và...” Rizal hít vào hơi, nhắm nghiêm mắt và làm dấu thánh. “Tôi đoán có thể nhận ra rằng ấy thực hoạt động gián điệp.”

      Katya choáng váng lên lời. “Ý ấy cử những phụ nữ đó trở lại với những gã chủ kia, và họ biết trước họ bị hãm hiếp?”

      phải vậy.” Rizal . “ ấy đưa phụ nữ mới vào gia đình mà gã chủ nhà từng là kẻ cưỡng dâm. Tôi biết là chuyện đó kinh khủng. Bọn họ đến đấy chỉ để ghi được những hình ảnh đó.”

      “Được rồi.” Katya . “Vậy là Jessica là trong số những gián điệp ấy?”

      “Tôi hể biết chuyện đó.” Rizal lên lời. “Nhưng đúng vậy, tôi đoán là thế.”

      “Những phụ nữ này - bọn họ được gì khi xong việc?''

      “Sabria trả tiền cho họ. ấy trả cho mỗi người khoản tiền phần lớn số tiền lấy được qua vụ tống tiền. Tôi chính xác là bao nhiêu. ấy cũng hứa giúp họ thoát khỏi đất nước này và trong hầu hết các trường hợp điều đó còn tốt hơn cả số tiền kia. Nhưng những phụ nữ ấy, tôi nghĩ họ làm vậy cũng là để giúp đỡ những phụ nữ khác nữa. Để trừng trị những gã đàn ông đó. Tất cả số tiền Sabrina kiếm được qua việc tống tiền được dành để giúp đỡ những khác thoát khỏi đất nước này.”

      “Bằng cách nào?”

      “Họ mua giấy tờ giả mạo. Họ hối lộ các quan chức...”

      Katya gật đầu. “Chính vì vậy Sabrina biết những gã đó sống ở đâu, và ấy biết cách làm thế nào để đưa người giúp việc vào từng ngôi nhà . ấy chắc chắn phải có vài quan hệ để có thể làm được việc này.”

      “Tôi biết chi tiết mọi chuyện.” Rizal . “ ấy làm việc với công ty dịch vụ giúp việc, nhưng tôi nó tên gì và tôi khá chắc rằng công ty này hề biết ấy làm gì nữa kia. Tôi chỉ biết rằng Sabria có thể làm bất cứ việc gì khi ấy đặt toàn tâm toàn ý vào nó. ấy là như vậy đấy.”

      có nhớ bất cứ chi tiết nào về những gã đàn ông đó ?”

      Rizal lắc đầu.

      “Hãy nhớ lại . Chắc hẳn phải có điều gì đó chứ. cần phải cụ thể; có thể chỉ là ký ức mang máng nào thôi...?”

      “Vâng, được rồi.” Rizal bằng giọng run run. “Tôi nhớ có điều gì đó về ngôi nhà nghỉ. trong những gã đàn ông đó có ngôi nhà ở Ai Cập. Tôi liệu có phải là kẻ hay săn . gã trong số đó rất thích săn. có nhiều súng.”

      có nhớ săn gì ?”

      . Tôi nghĩ là săn chim.”

      “Thôi được rồi.” Katya ngồi lại. “Chi tiết này rất hữu ích, và biết nhiều hơn tưởng đấy.”

      “Tất cả đều chỉ mang máng.” Rizal . “Tôi biết cụ thể. Khi ấy kể với tôi chuyện này, tất cả những gì tôi quan tâm là việc được ra khỏi đây nên tôi thực để ý. Và ấy với tôi cái tên nào cả. Chúa ơi, ấy thậm chí với tôi về việc Jessica cũng tham gia vào chuyện này. Có lẽ ấy cho rằng nó khiến tôi thất vọng.”

      Jessica này...” Katya .

      “Chim ôtit!” Rizal bỗng nhiên thốt lên. “Đó chính là loài chim gã đó thường săn.” Katya ghi lại. “Tôi lấy làm tiếc là thể với nhiều hơn.''

      “Thế là tốt rồi. Jessica này, giờ ấy ở đâu vậy?”

      Rizal run rẩy thở hắt ra rồi chỉ dẫn tới ngôi nhà ở Andalus. “Ngôi nhà đó có khu vườn rộng ở ngay trước nhà, có thể nhận ra nó. Sabrina rằng đến đây. Tôi gần như chết lặng khi ấy với tôi điều đó. Tôi tự hứa rằng trong những điều đầu tiên làm khi ra khỏi đây là đến ngôi nhà đó và tìm Jessica.” đưa lại chiếc điện thoại cho Katya và khẽ mỉm cười. “ ấy khóc khi trông thấy con trai tôi.”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35.1

      A1 Saqr Al Jazeera là cửa hàng cung cấp chim ưng ở đầu phía nam phố Falasteen. Cửa hàng lớn đó rực sáng màu nâu của cát sa mạc dưới ánh đèn đường. Đó là buổi tối ngày thứ Tư. Katya và Nayir ngồi chuyện trong chiếc Land Rover, chăm chú quan sát toà nhà có cửa sổ ấy và chờ lễ cầu nguyện buổi tối kết thúc. Chiếc loa phóng thanh của nhà thờ Hồi giáo vang tiếng adhan (1) nên đúng mười lăm phút nữa cửa hàng đó được phép mở cửa trở lại. Bọn họ chắc có phải vậy . thấy có tấm biển ghi giờ phục vụ nào và có khả năng là cửa hàng nghỉ cuối tuần.

      Tỉnh dậy để cầu nguyện. Tỉnh dậy để sám hối. Đức Chúa là cao cả.

      (1) Lời kêu gọi của thầy tu Hồi giáo báo giờ cầu nguyện cho các tín đồ

      Bọn họ đến căn hộ của bạn Jessica của Sabria. Nếu có người nào giúp được họ nhận diện những gã đàn ông trong các đoạn băng kia, đó chính là ấy. Nhưng ở nhà. Bọn họ đợi suốt tiếng đồng hồ và ai ra vào căn hộ đó cả. Katya thấy ngại khi bắt Nayir phải chờ lâu hơn.

      Chính là người có ý tưởng đến đây. Khi ngồi trong xe, kể với về loài chim ôtit. biết việc săn chim là phi pháp, nhưng theo Rizal trong những kẻ bị tình nghi làm việc này. Nayir rằng cửa hàng cung cấp chim ưng có thể giúp họ lần theo dấu vết của tên săn trộm.

      cho biết việc săn chim ôtit theo lối cổ, tức sử dụng chim ưng để săn, vẫn còn khá phổ biến trong bộ phận những người giàu có. Loài chim đó là con mồi lựa chọn của bất cứ người nuôi chim ưng nào, và mặc dù chim ôtit bị giết hại nhiều bởi nạn săn bắn quá mức, nhưng biết những người giàu có và các doanh nhân nhập khẩu chim ôtit để thả chúng những bãi săn bắn riêng nhằm mục đích thực hành việc nuôi chim ưng theo kiểu truyền thống. đúng ra hoạt động đó bị coi là phi pháp, bởi bọn họ tự mình nhập khẩu con mồi từ Pakistan và sử dụng nó đất tư nhân. Hoàng gia cũng săn chim ôtit ở Pakistan vào các kỳ nghỉ hằng năm và chắc chắn trừng phạt số ít những công dân được hưởng đặc quyền thực hành trong những hoạt động truyền thông cổ xưa nhất của quốc gia. Theo quan điểm của họ, thuật nuôi chim ưng là hoạt động đáng tôn kính, và gần như là linh thiêng và cũng có nguy cơ biến mất kém gì loài chim ôtit.

      Katya ngờ rằng những gã đàn ông mà bọn họ tìm kiếm đều là những kẻ giàu có. Nếu chẳng đáng bị tống tiền. có mang theo hình chụp hai gã đàn ông vẫn chưa nhận diện được trong những đoạn băng đó, vói hy vọng đưa chúng cho Jessica xem. Nhưng có lẽ Nayir đúng, và có ai đó ở cửa hàng chim ưng trong khu vực này nhận ra.

      “Chúng thậm chí còn có cả hộ chiếu riêng nữa.” Nayir .

      “Lũ chim ưng ấy ạ?”

      “Đúng vậy. vài con còn có giá hơn nửa triệu riyal nữa kia. Chủ nhân của chúng cùng chúng và muốn chúng được an toàn.”

      điên rồ. Chẳng phải vị hoàng tử nào cũng có phi cơ riêng hay sao? Chẳng lẽ họ gửi chúng qua hải quan.”

      cho rằng vài người trong số họ làm vậy.” Đôi mắt Nayir ánh lên thích thú mà hiếm khi được thấy, và đột nhiên lại cảm thấy ghen tỵ vì những thứ thực làm vui đều thuộc về thế giới của đàn ông.

      “Thực ra, người bạn tốt của vẫn hằng tháng đến Abu Dhabi.” tiếp. “Ở đó họ có bệnh viện dành cho chim ưng vào loại tốt nhất thế giới, và thậm chí cả khách sạn bốn sao dành cho chúng nữa.”

      khịt khịt mũi. “Sao lại phải săn chim ôtit trong khi có cả trứng cá muối champagne chứ?”

      “Thịt chim ôtit được coi là thứ thuộc kích dục tuyệt vời. Nguời ta săn bắn nó suốt sáu nghìn năm nay vì mục đích hiển nhiên đó.”

      ghen tỵ chuyển sang khát khao. thể tin là nhắc đến từ thuốc kích dục thoải mái đến thế và hình dung trong những cuộc trò chuyện với đàn ông, Nayir trở thành người rất khác. mong được thấy trong trạng thái hoàn toàn thoải mái như vậy nhiều hơn nữa.

      cho rằng người ta săn chim ôtit từ lâu như vậy bởi nó là trong số những loài chim hiếm hoi sống sót ở ngoài sa mạc sao?” hỏi. “Điều đó như việc có hàng trăm loài chim để lựa chọn đâu.”

      mỉm cười. “Thực ra,” chậm rãi , “cảm giác của riêng là chim ôtit chủ yếu đáng giá do cách hành xử của chúng.”

      “Là gì vậy?”

      “Chúng có thứ vũ khí là kỹ năng tự phòng vệ xuất sắc.”

      “Như thế nào ạ?”

      “Khi thấy con chim ưng đến gần, điều chúng làm trước tiên là dang rộng đôi cánh và xòe đuôi. Đó là loài chim lớn tuyệt đẹp - có lẽ là lớn gấp ba con chim ưng ấy chứ - và với đôi cánh dang rộng đó, nó càng có vẻ đáng sợ hơn. Nếu chim ưng vẫn tiến về phía nó, chim ôtit cất cánh và bay thẳng về phía mặt trời làm chim ưng bị lóa mắt. Nếu cách đó vẫn hiệu quả, chim ôtit thải những gì có ở trong ruột nó ra, và cách này có hiệu quả ngay lập tức.”

      Katya mỉm cười. “Như vậy là những người thợ săn thích thú được quan sát cảnh tượng ấy, phải ạ?”

      “Đúng rồi; thực tế là họ luôn để chim ôtit được bay trước. Như vậy thú vị hơn nhiều.”

      từng làm vậy chưa?”

      “Rồi. từng săn.” Niềm vui còn nét mặt nữa, và lần đầu tiên có vẻ buồn bã. “Đó là điều đẹp đẽ, và tệ là chúng ta thể làm theo cách mà nó vốn như vậy nữa.”

      chiếc ô-tô dừng lại tại điểm đỗ bên cạnh xe họ và hai người đàn ông bước ra. người trong số đó mở cửa hiệu. Người kia mang theo chiếc lồng bên trong có con chim ưng đội mũ che mắt. Bọn họ nhận ra Nayir và chào . Cả hai người chỉ hơi liếc nhìn Katya.

      Ông chủ cửa hàng là người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi mà Nayir giới thiệu với Katya. Ông ta trong giống với người châu Á, có lẽ là người Pakistan. Ông ta cộc lốc chẳng buồn xã giao. “Vào .” Ông ta . “Bọn tôi phải thay chiếc lông vũ mới cho con chim này.”

      Con chim được bịt mắt và khá điềm tĩnh khi được mang vào cửa hàng. Katya theo Nayir bước vào trong.

      Bên trong cửa hàng rất rộng, và các mặt hàng bày bán ít đến mức lấp đầy đến phần tư gian. Có mũ trùm che mắt, lồng chim, và găng tay, vài chiếc lồng đắt tiền và túi mang du lịch. Phía sau quầy là loạt những thiết bị đo từ xa được treo tường. Phần còn lại của cửa hàng trống . Phải mất lúc Katya mới nhận ra khu vực đó được phân chia. Phía sau gờ đầu tường là hai dãy lồng đối diện nhau. Đó là chuồng chim.

      Hai người đàn ông kia nhanh chóng nhưng nhàng lấy con chim ra khỏi chiếc lồng, gỡ bỏ mũ trùm đầu của nó, rồi đặt nó lên đầu của quầy bán hàng. Con chim có vẻ phản ứng gì cả. Người chủ cửa hàng với chiếc xô từ giá có nhãn hiệu BROWN AND WHITE xuống. Trong đó đựng cả tá lông vũ. Ông ta lục tìm đến khi bắt được chiếc ưng ý.

      “Ông ta làm gì vậy?” Katya thầm hỏi.

      “Con chim ưng cần có đủ tất cả lông vũ để bay đúng hướng. Nó mất chiếc lông, nên họ thay thế nó. nghĩ họ gắn nó vào bằng keo.”

      ràng họ từng làm việc này rồi. Người chủ cửa hàng vồn vã chuyện với Nayir trong khi làm việc. “Tôi có thể giúp gì cho tôi nay đây, Sharqi?”

      Nayir đẩy hai tâm ảnh của hai kẻ tình nghi qua mặt quầy “Tôi chỉ muốn biết hai có nhận ra mấy người này .”

      Người chủ cửa hàng lúi húi với con chim ưng liền thẳng người lên và liếc nhìn hai bức ảnh. “Có, tôi có biết người. Sao thế?”

      “Bọn họ có thể giúp chúng tôi tìm ra tên giết người.” Nayir . Katya thầm ngạc nhiên rằng dối, nhưng có thể nhận ra là thoải mái khi làm việc đó. Người chủ cửa hàng có vẻ để ý.

      “Tôi chỉ nhận ra có người. Người đàn ông này tên là Hakim al-Adnan.” Ông ta . “ ta rất giàu có. Làm việc tại Tổng Cục Đầu tư nhưng sống ở Jeddah này. trong những kẻ có phi cơ riêng. phải loại người muốn dính đến đâu.”

      Ông ta chỉ vào bức ảnh kẻ hãm hiếp Jessica.

      “Tôi là cảnh sát.” Katya . Người đàn ông Pakistan nhìn chăm chăm khiến nghĩ ông ta lại là kẻ khắt khe về đạo đức nữa, nhưng có vẻ ông ta lắng nghe. “Chuyến viếng thăm này là chính thức.” tiếp. “Tôi có thể báo cáo khi về đồn, nhưng chúng tôi hơi vội. Ông có tình cờ có được địa chỉ của al-Adnan ? Chúng tôi cần hỏi ta vài điều.”

      Người đàn ông Pakistan chớp chớp mắt rồi gật đầu. Ông ta quay lại phía con chim ưng và hoàn tất việc gắn chiếc lông vũ mới. Sau đó ông ta lau tay trước khi mất hút trong căn phòng phía sau. Katya thăm dò thái độ của Nayir. có phản ứng gì.

      Vài phút sau đó người chủ cửa hàng xuất . “ ta để lại số thẻ tín dụng trong dữ liệu của chúng tôi, và chưa từng cầu đặt hàng qua thư, nên tôi có địa chỉ của ta.”

      ta săn thường xuyên chứ?” Katya hỏi.

      “Ồ vâng, mùa đông nào cũng vậy.”

      “Ông có biết gì về địa điểm săn của ta ?”

      “Tôi biết ta có sỏ hữu khu ở gần Taðf. Tôi đến đó lần. Tôi có thể vẽ sơ đồ chỉ đường nếu muốn. Nếu , có thể tìm ta mạng.”

      Trở vào chiếc Land Rover, Nayir có vẻ trầm ngâm.

      “ Taðf cách đây có xa ?” Katya hỏi.

      “Em muốn đến đó bây giờ sao?”

      “Có lẽ vậy.” .

      có vẻ ngạc nhiên. “ tối rồi. chắc chúng ta có thể quan sát được gì nhiều. Và bố em ...?”

      “Em với bố đây là chuyện công việc.”

      “Ông cho rằng đó là điều kỳ quặc sao, em ở ngoài muộn đến thế rồi?”

      nhìn thẳng vào . “Chúng mình sắp cưới rồi, nhớ ? Bố em tin tưởng mà.”

      Nayir quay nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lắc đầu. “Đường cao tốc Taðf là con đường nguy hiểm. Chúng ta nên lái xe đến đó vào buổi tối. Nhưng sẵn sàng đưa em vào ngày mai.” quay lại phía . “Giờ nghĩ ta nên đến xem Jessica về nhà chưa.”

      “Người đàn ông mà người huấn luyện chim ưng vừa mới nhận diện chính là kẻ cưỡng hiếp Jessica. Có lẽ cần thiết phải quay trở lại đó nữa. Chúng ta biết ai là kẻ...” bỏ lửng câu .

      “Có chuyện gì vậy?” hỏi.

      Điều này khiến Katya phải băn khoăn: có vẻ như Sabria bị bắt cóc tại căn hộ của chính mình, nhưng làm thế nào trong những nạn nhân bị tống tiền có thể tìm ra nơi ở được? có tên trong bất cứ danh sách nào. Thị thực của hết hạn và địa chỉ cũng cũ. Theo như cả Ibrahim và Rizal , tự bảo vệ danh tính của mình bằng đa nghi đến mức hoang tưởng. Jessica chính là người duy nhất có vẻ như đủ thân thiết với Sabria để biết sống ở đâu. Và Jessica bị al-Adnan cưỡng hiếp.


      Chương 35.2

      đúng.” Katya . “Ta đến chỗ Jessica .”

      Rizal cho Katya địa chỉ - hình như là có - mà chỉ chỉ đường thôi. Cách khoảng ba toà nhà về phía đông phố al-Andalus là cửa hàng tiện ích có hình cây hoa giấy được vẽ cửa sổ. Xuôi theo khu nhà đó chừng nửa đường là chiếc Huyndai mất bánh bỏ . Chỗ nào đấy gần đó là toà nhà chung cư hai tầng có khu vườn ở phía trước. Rizal ghi nhớ địa điểm này bởi ta quyết tâm đến đây khi nào được thả.

      Lúc này trong căn hộ sáng ánh đèn. Katya và Nayir lái qua khu vườn và bị bất ngờ bởi con chó. Lần trước nó có ở đây. Con chó giống Schnauzer thó màu đen chạy ào ra đón họ, dai dẳng sủa đến cả nửa phút, rồi thong thả giữa hai chậu cây cảnh trở vào trong.

      “Em đoán là có người ở nhà.” Katya .

      Bọn họ nhấn chuông cửa căn hộ bên trái, và phụ nữ trẻ ra mở cửa. Katya ngay lập tức nhận ra qua đoạn băng xem.

      Jessica Camerone?” Katya lên tiếng.

      Người phụ nữ đó gật đầu với vẻ lo lắng. Cũng giống như Sabria và Rizal, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng trông có vẻ mệt mỏi.

      “Tôi xin lỗi vì quấy rầy .” Katya . “Tôi là cảnh sát, và tôi muốn hỏi vài điều về người bạn của .”

      “Người bạn nào vậy?”

      “Sabria Gampon.”

      Bàn tay Jessica bám chặt bậu cửa.

      “Tôi có thể vào nhà được ?” Katya hỏi.

      Jessica liếc nhìn Nayir lo lắng. lùi lại và . “Tôi đợi ngoài này.”

      Katya bước vào căn hộ.

      “Có chuyện gì vậy?” Jessica vừa hỏi vừa ra hiệu cho ngồi bên chiếc bàn bếp. Katya ngồi xuống, và Jessica ngồi đối diện. ta run rẩy, nhưng khuôn mặt lại có vẻ nghi hoặc.

      “Sabria mất tích.” Katya . “ ấy biến mất gần tháng nay. có biết ấy có thể ở đâu ?”

      “Ôi Chúa ơi.” Jessica đưa tay lên che miệng và lắc lắc đầu. Katya đợi lát trước khi nhắc lại câu hỏi.

      “Tôi biết.” Jessica với giọng có vẻ hơi thách thức. “Sao lại hỏi tôi điều đó?”

      “Tôi biết về những đoạn băng ghi hình.” Katya . “Tôi biết bị người đàn ông có tên là Hakim al-Adnan hãm hiếp.”

      “Tất cả giờ kết thúc rồi.” Jessica kiên quyết . “Tôi để mọi chuyện lại sau lưng.”

      thân với Sabria đến mức nào?” Katya hỏi.

      “Ô tôi biết. Tôi quen Sabria rất lâu rồi.” Jessica đứng lên và bước tói bên quầy bếp. “ buộc tội tôi vì điều gì đó chăng?”

      “Tôi có lý do để tin rằng al-Adnan có liên quan đến mất tích của ấy. Nhưng Sabria sống khá kín tiếng. rất khó để tìm ra nơi ở của ấy.”

      “Cho nên nghĩ rằng tôi với ?” Jessica cao giọng.

      “Có hai lựa chọn.” Katya . “ có thể cho tôi biết , giúp tôi tìm hiểu chuyện gì xảy ra với Sabria và có thể bỏ tù gã đó, hoặc tôi có thể bắt giữ , đưa về đồn và bọn họ buộc phải ra . Tôi nghĩ cả hai ta đều hiểu nếu họ bắt giữ , họ buộc tội hành xử bất chính.”

      “Tôi bị cưỡng hiếp!” ta gào lên.

      vô cùng khó khăn để chứng minh được điều này trước toà.” Katya . “Tôi bắt nếu vói tôi thực về chuyện gì xảy ra.”

      .” Jessica . “ vẫn bắt tôi thôi. Bất cứ thông tin gì tôi cho biết đều được sử dụng trước toà, phải vậy ? Và bọn họ muốn chuyện với tôi để xác nhận lại thông tin đó. Và sau đó tôi phải thừa nhận rằng mình bị cưỡng hiếp sao?” “.”

      Jessica đứng ở quầy bếp, hai cánh tay cứng đờ buông hai bên. “Sabria cử vào đây để ghi đoạn băng đó từ khi nào?” Katya hỏi. “ ấy trả cho khoản tiền. Khoản tiền đó có nhiều ?”

      nhiều lắm. Tôi biết ấy làm gì. ấy moi tiền của những gã đó. ấy đưa tiền cho tất cả những phụ nữ cần giúp đỡ, nhưng sau đó tôi bắt đầu nhận ra rằng ấy hề sống khổ sở chút nào. ấy làm, và sống trong căn hộ đàng hoàng. ấy sống ổn, trong khi tôi phải làm hai công việc để trả tiền thuê căn phòng. Còn bốn phụ nữ khác nữa sống ở đây. Khá vất vả, nếu hiểu ý tôi muốn gì!”

      “Cho nên đòi ấy đưa thêm tiền?”

      ấy .”

      “Rồi sau đó sao?”

      biết đấy, chính tôi mới bị hãm hiếp chứ.”

      “Cũng là hợp lý thôi khi cảm thấy mình xứng đáng có.” Katya . “ tự mình liên hệ với al-Adnan phải ?”

      Jessica mất lúc mới trả lời. “Tôi thỏa thuận với Tôi với đòi ít hơn Sabria.”

      liên hệ với bằng cách nào?”

      “Tôi bám theo Sabria đến Chamelle Plaza và tiếp tục theo dõi những phụ nữ mà ấy cử làm .”

      “Hãy hơn .”

      ấy gặp gỡ những phụ nữ này ở đó. Bọn họ làm điếm cho ấy - nhận tiền từ những kẻ ấy tống tiền rồi mang tiền về cho ấy.”

      “Những phụ nữ đó nhận tiền bằng cách nào?”

      “Những gã đàn ông này được chỉ dẫn để đưa tiền cho lái xe của vợ bọn họ. Phần lớn chúng có vợ, và thuê lái xe cho vợ mình. Những tay tài xế đó đưa tiền cho những phụ nữ này, rồi bọn họ mang tiền đến Chamelle Plaza cho Sabria. Đây cũng là nơi ấy đưa tiền cho những phụ nữ nào cần.”

      “Vậy là ngày kia theo dõi ấy.”

      “Thực ra là phải mất tuần.” Jessica . “Tôi theo dõi các đến những địa điểm làm tiền của bọn họ và sau đó bám theo những tay lái xe về nơi ở của bọn họ cho đến khi tìm được al- Adnan. chuyển nhà từ khi cưỡng hiếp tôi, nên tôi biết ở đâu cả. Dù sao tôi cũng chặn tài xế của lại và đưa cho ta lời nhắn tới al-Adnan trình bày điều mà tôi muốn. Vài ngày sau, al-Adnan trở lại tìm tôi. ta ta nhận lời.”

      “Nhưng để đảm bảo với rằng Sabria tiết lộ với cảnh sát, phải hủy các bản sao đoạn băng đó chứ, hoặc thỏa thuận với ấy chẳng hạn.” Katya .

      , tôi chỉ đến và với ấy rằng nếu ấy ngừng tống tiền , tôi đưa cho địa chỉ của ấy. Nhưng tôi thực làm vậy! phải tin tôi. Tôi quá tức giận về số tiền đó, nhưng có lý gì tôi lại ném ấy cho loài chó dữ đó cả. ấy là bạn tôi.”

      “Al-Adnan trả bao nhiêu?”

      Jessica nhăn mặt. “ trả tiền.” ta lại ngồi xuống bên chiếc bàn.

      Katya biết ta dối. có lý nào. “Tại sao al-Adnan lại theo dõi Sabria mà phải là ?” Katya hỏi. “ chắc chắn thỏa thuận với và cho địa chỉ của Sabria.”

      !” ta .

      “Vậy làm thế nào những tay tài xế đó lại phát ra những phụ nữ nhận tiền của ông chủ bọn họ đâu? Bọn họ có thể theo dõi Sabria bất cứ lúc nào.”

      “Tôi biết nữa.” Jessica lo lắng . “Những phụ nữ đó rất cẩn trọng, tôi chắc vậy.”

      có cẩn trọng ?”

      Jessica im lặng.

      “Tôi nghĩ thế này.” Katya . “ gặp al-Adnan. thỏa thuận với . đưa tiền cho với có thể tìm Sabria ở đâu.” “, ! lầm rồi. cho tôi đồng nào hết, và tôi chưa bao giờ vói nơi ấy ở. Tôi gặp , được chưa nào? Và đó chính là lúc tôi nhận ra mình sai lầm. Tôi nhận tiền của . Tôi thấy ở bên kia bãi đỗ xe và quyết định bao giờ chuyện với nữa. Tôi hề chuyện với al- Adnan.”

      “Sau đó đâu?”

      Jessica thỏa giận và nhìn xuống tay mình. “Tôi đến Chamelle.” Tiếng ta đứt đoạn. “Tôi biết là Sabria ở đó.”

      “Như vậy là ngay lập tức trở lại Chamelle. Và tay chân của có thể theo .”

      “Tôi nghĩ đên điều đó.” Jessica . giọt nước mắt lăn xuống bên má ta. “Tôi biết liệu chúng có thấy tôi . Ý tôi là... Tôi biết nữa. Tôi chuyện với bọn họ.”

      “Tại sao trở lại Chamelle?”

      “Khi lần đầu tôi đến gặp Sabria về chuyện này, ấy đề nghị tôi khoản tiền nữa. Nhưng tôi quá tức giận nên nhận. Sau tất cả những gì xảy ra với al-Adnan, tôi tức giận và e sợ. Tôi nhận ra rằng tôi thà nhận tiền của ấy còn hơn là đối phó với ta.”

      Katya gật đầu. “Thế còn Sabria sao? có gặp ấy ở Chamelle ?”

      “Có.” Jessica run rẩy thở hắt ra. “ ấy tuần sau đưa tiền cho tôi. Đến khi đó tôi gọi cho ấy, và ấy trả lời. Tôi cho rằng ấy tránh mặt mình. Tôi thực nghĩ là...”

      “Như vậy là cuộc gặp tại Chamelle Plaza thực tế là lần cuối cùng gặp ấy?”

      “Đúng vậy. tháng trước rồi.”

      “Chân tay của al-Adnan có lẽ theo ở bãi đỗ xe về đến khu mua sắm đó.”

      “Nhưng nó là khu mua sắm dành cho phụ nữ cơ mà.” Jessica .

      “Tất cả những gì chúng cần làm là mặc áo trùm lên người.” Katya đáp. “ và Sabria có cùng nhau rời khu mua sắm đó hay ?”

      Jessica gật đầu, và lúc này nước mắt lã chã rơi. ta gục đầu xuống. Katya nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm áo sơ-mi của ta.

      Chương 36:

      Sáng thứ Năm, Katya đến phòng thí nghiệm từ sớm. Đó là ngày cuối tuần nên cả toà nhà vắng tanh nhưng vẫn mở máy tính lên và tìm dữ liệu về Hakim al-Adnan. Người đàn ông Pakistan huấn luyện chim ưng đó đúng: trong cơ sở dữ liệu của chính phủ có ảnh của al-Adnan phù hợp với bức ảnh chụp trong đoạn băng ghi hình đó. từng là kế toán viên của Bộ Nội vụ trước khi làm việc ở vị trí tại tại Tổng Cục Đầu tư. Địa chỉ nhà của được ghi là ở Jeddah.

      Cũng sáng hôm ấy, Katya và Nayir đứng trước hai cánh cửa gỗ được khắc chạm cầu kỳ. Chúng cũ và khá lạc lõng cách nổi bật phía trước ngôi biệt thự trát vữa stucco.

      người hầu ra mở cửa. Ông ta mặc bộ đồng phục sơ-mi trắng có cổ tay bẻ lên, áo vét đen, ca-vát, và thậm chí cả đôi găng trắng nữa. Ông ta có mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, và khi , giọng ông ta nghe giả tạo cách khó chịu.

      “Tôi có thế giúp gì chị?”

      Katya mỉm cười nhã nhặn. “Vâng.” . “Tôi là phóng viên của tờ Tin tức Ả Rập. Tôi hoàn tất câu chuyện về ông Hakim al- Adnan và vai trò của ông ấy trong việc phục hồi hoạt động mang tính lịch sử là thuật nuôi chim ưng, và tôi muốn tiếp tục câu chuyện với vài vấn đề thực tế.”

      Người hầu nhìn Nayir với vẻ nghi hoặc rồi . “Vâng, nhưng tôi e là ông al-Adnan có ở đây.”

      “Tôi rất xin lỗi làm phiền ông.” Katya . “Ông ấy với tôi rằng có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Mãi đến giờ tôi mới có cơ hội.”

      Người hầu trả lời.

      “Ông có biết khi nào ông ấy về ?” hỏi.

      tháng nữa, tôi e là vậy.”

      “A, tôi hiểu rồi.” Katya , cố tảng lờ Nayir mỗi lúc căng thẳng cạnh . thích dối quá mức ngay trước mặt , và có vẻ cũng chẳng hề thích việc đó. “Tôi phỏng ông ấy lần đầu cách đây khoảng tháng. Ông ấy đến ngôi nhà ở Taðf, nhưng tôi quên hỏi khi nào ông ấy . Tôi xin lỗi.”

      “Ông ấy Taðf tháng trước rồi.” Người hầu .

      Katya nghĩ lại. gần tháng tròn từ khi Sabria biến mất.

      kỳ quặc khi ông ấy mời lên đó.” Người hầu với vẻ châm biếm. “Xét cho cùng, ông ấy huấn luyện chim ưng ở đó mà.”

      “Ồ, thực ra là ông ấy có mời tôi.” Katya vội vàng . “Tôi chỉ biết lịch trình của ông ấy và biết ông ấy ở đó lâu đến vậy.”

      Người hầu trề môi. “Ông ấy dành thời gian đó nhiều hơn là ở đây.”

      “A. Vậy . tôi xin lỗi quấy quả ông. Cảm ơn ông vì giúp.”

      Người hầu gật đầu.

      Trở vào trong xe, Katya biết chắc hai má bừng đỏ.

      “Ông ta biết là em dối đấy.” Nayir .

      “ Ít nhất em cũng có thông tin em cần.” . “Al-Adnan đến Taðf vào đúng tuần mà Sabria mất tích. Nếu ta quả thực bắt cóc ấy, có thể đưa ấy đến đó.”

      Nayir gật đầu và liếc nhìn với vẻ dò xét. “ chẳng bận tâm để tìm hiểu đâu.”

      Nayir đúng, con đường dốc đèo Taðf quả thực hiểm trở. Chỉ vừa mới qua al-Hada thôi mà đường cao tốc bắt đầu gập ghềnh. Con đường đưa họ lên độ cao gần hai nghìn mét chỉ trong quãng đường ngắn chừng hơn hai mươi cây số và với độ liều

      lĩnh cao khi qua hơn chín mươi khúc quanh hình chữ S. Sau chừng ấy đường đất, họ lên được núi. bên đường, những chú khỉ đầu chó lao như tên băn vút vào khe núi, còn phía bên kia là khung cảnh trải ra mênh mông với những dãy núi đá màu cát hùng vĩ. Những tay tài xế khác dường như nghĩ rằng đây là trường đua ngựa, nên thi nhau phóng với tôc độ liều lĩnh và lạng lách vượt qua chiếc Rover con đường chỉ có hai làn xe chạy. Khung cảnh kỳ vĩ; vách đá sâu hun hút đầy khiếp hãi. Katya bám chặt vào tay vịn xe và thầm cầu nguyện trong khi Nayir lái xe đưa họ vào thành phố cách an toàn.

      Sơ đồ mà người huấn luyện chim ưng đó vẽ đưa họ ra đến con đường trải nhựa ngay bên ngoài thành phố. Con đường này dẫn họ lên cao hơn nữa núi và đột ngột trở nên bụi mù trước khi quanh xuống thung lũng. Dưới đó, nép mình trong lòng sông cạn và được bao bọc bởi những ngọn núi là dải đất màu xanh lá cây màu mỡ với ngôi biệt thự trát vữa stucco trắng duy nhất. Khi họ xuống dốc, mùi hương hoa hồng ngào ngạt gian.

      Cuối con đường là cánh cổng, nơi họ gặp nhân viên bảo vệ. ta hỏi gì mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho họ qua với cái gật đầu thân thiện. Lòng hiếu khách của nơi núi rừng, Katya nghĩ.

      bắt đầu cảm thấy lo lắng. chắc làm thế nào họ có thể đối đầu với kẻ giàu có và quyền lực như al-Adnan. Đáng ra nên với ai đó ở cơ quan về việc nhận diện được . Chí ít có thể đề cập việc này với Ibrahim. Nhưng muốn tìm Sabria mà để cảnh sát biết.

      Bọn họ dừng lại trước mặt ngôi biệt thự và chờ đợi.

      Vài phút sau, người đàn ông trẻ mặc áo choàng nâu bước ra vòng qua bên toà nhà. ta mỉm cười và vẫy chào họ. ta có mái tóc ngắn, làn da rám nắng với hai bàn tay to chào đón cả hai bằng cái bắt tay thoải mái với Katya cũng như Nayir, rồi tự giới thiệu mình là Yusuf, người trông nom trang trại hoa hồng.

      “Chúng tôi luôn vui mừng khi có khách đến thăm.” ta . “ chị từ đâu đến vậy?”

      “Jeddah.” Nayir đáp.

      “A, quả là chuyên tuyệt vời.” Sau đó, ta hỏi gì thêm ngoài tên của hai người và muốn biết họ có định nghỉ lại trong ngôi biệt thự tối hôm đó , bởi mấy đêm rồi trời rất lạnh, còn khu cắm trại được hiếu khách như lúc vào xuân.

      “Thực ra chúng tôi đến đây để tìm Hakim al-Adnan.” Katya “Chúng tôi là cảnh sát ở Jeddah và muốn hỏi ông ấy vài vấn đề.” Yusuf ngay tức có vẻ bị chấn động. “Ông ấy có thể giúp ích cho cuộc điều tra của chúng tôi.” Katya thêm.

      “Ông al-Adnan có ở đây.” Yusuf . “Ông ấy có việc vắng và trở lại cho đến tận tuần sau. Tôi rất lấy làm tiếc.”

      “Tôi cũng lấy làm tiếc.” Katya đáp.

      “Mà đằng nào chị cũng đến đây rồi!” Yusuf . “Hãy ngồi uống trà . Xin mời.” ta ra hiệu cho họ bước lên mái hiên phía trước của ngôi biệt thự, nơi có bộ bàn ghế xinh đặt dưới bóng râm của giàn khung gỗ. “Nếu chị có thể dành chút thời gian, tôi rất vui được đưa chị tham quan khu vườn, bởi chị suốt cả chặng đường từ Jeddah lên tới đây.”

      Sau khi dùng trà, Katya và Nayir được hướng dẫn tham quan khu biệt thự và các khu vườn. Taðf nổi tiếng bởi các loại tinh dầu hoa hồng, thứ nguyên liệu được sử dụng để làm những loại nước hoa cao cấp toàn thế giới. Với lòng nhiệt tình của cậu bé, Yusuf kể lại từng chi tiết về loài cây quý của ta và cuộc chiến cao cả mà ta thực để bảo vệ chúng khỏi gia đình nhím độc ác.

      biết ông al-Adnan lắm phải?” Cuối cùng Katya cũng lên tiếng khi họ dạo qua khu vườn.

      “Vâng.” Yusuf chắc chắn đáp. “Ông ấy là chủ nhân tuyệt vời nhất mà tôi có thể mong đợi. Tôi thấy may mắn khi làm việc ở đây và được làm những gì tôi thích.”

      ông ấy có việc vắng phải ?”

      “Vâng.”

      phân phối tinh dầu hoa hồng tới những nơi còn lại thế giới sao?” mỉm cười và Yusuf đáp lại bằng nụ cười tươi rói.

      “Thực ra, ông ấy chuyển hàng tới Mecca.” ta đáp. “Ông ấy tới đó mỗi năm hai lần - vào tháng Tư và tháng Mười - để công đức tinh dầu cho Holy Kaaba (1).”

      (1) Toà thánh điện linh thiêng của Hồi giáo ở Mecca.

      Cũng vài năm rồi từ khi Katya hành hương tới Mecca, nhưng vẫn nhớ tinh dầu được dùng để xức hương cho phiến đá to thẳng đứng ở góc phía nam Kaaba. Theo truyện thánh, chạm vào phiến đá đó giúp tẩy sạch mọi tội lỗi.

      “Ông ấy tốt bụng.” thăm dò Nayir và thấy có ấn tượng gì trước lòng hảo tâm lồ lộ của al-Adnan cả.

      Họ hết khu vườn. hàng những bụi cây vừa được nhổ để lộ ra tầng đất mặt. Lớp đất màu đen màu mỡ, có nhiều mùn, rợp bóng của tấm vải bạt căng giàn.

      Xa phía bên phải là ba hàng cây bụi mới vươn lên đón nắng. Katya bất thình lình nhớ lại giấc mơ, có máu và hoa, và lũ quỷ efreet chôn thân xác dưới đất. hồi tưởng đó ập đến rất nhanh và nét. quay sang Nayir, dường như hiểu có chuyện gì đó hay nhưng là chuyện gì.

      “Những bụi cây này được trồng lâu chưa?” hỏi.

      “Chúng tôi trồng vào đầu mùa hè. vài bụi phát triển tốt lắm.”

      đến bên những bụi cây có vẻ còi cọc.

      “Xin đừng lại gần những bụi cây đó quá.” Yusuf .

      Katya vẫn bước .

      “Xin lỗi, ơi.” Yusuf gọi có phần cáu kỉnh hơn.

      “Những bụi cây này được nhổ lên rồi trồng lại phải ?”

      Yusuf có vẻ tức giận. “, chúng tôi làm vậy.”

      “Tôi cần cái xẻng.”

      “Cái gi cơ?” Lúc này ta bước nhanh về phía . Nayir theo sau ta.

      Katya ngạc nhiên vì đôi tai có thể nghe thấy nhịp đập hối hả của trái tim mình. cảm thấy hốt hoảng lạnh người. Giọng run run khi lên tiếng hỏi: “Chính xác là chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”

      “Thưa , tôi xin lỗi, tôi phải đề nghị tránh xa ra.”

      “Chính xác là bao lâu rồi?” Katya hỏi.

      Yusuf quay lại và bắt đầu hét to về phía ngôi nhà để gọi người làm vườn chính.

      “Có thể có xác chết được chôn dưới những bụi cây đó.”

      Yusuf quay lại nhìn kinh ngạc.

      Người làm vườn chính xuất và sải bước lối mòn dẫn tới từ ngôi nhà, theo sau là hai người đàn ông trẻ. người cầm chiếc xẻng. Phải mất mười lăm phút và bàn bạc nhiều lần trước bọn họ bắt đầu lật lớp đất tơi, nhàng hất chúng ra khỏi đám cây và đắp thành đông ở bên rìa thửa đất. Bọn họ nhổ bụi hồng đầu tiên lên khỏi mặt đất bằng nâng niu mà Katya thấy trong phim tài liệu về khảo cổ học. Ngay cả người Pakistan đó cũng cẩn trọng với con chim ưng bị thương bằng họ.

      Bọn họ đặt bụi cây đầu tiên vào chiếc xe cút kít đầy đất và nước rồi tiếp tục đào sâu hơn. Katya lại lại. chỉ muốn quỳ gối xuống và đào bới lớp đất đó bằng tay mình. Có phải đây chỉ là mơ , điều thực này? nỗi hoảng sợ còn sót lại do quỷ dữ gieo rắc trong tâm trí ? Hai cánh tay run lên nên ôm chặt lấy eo mình.

      Chiếc xẻng đụng phải vật gì đó. Mềm nhưng chắc. Đột nhiên hai người đàn ông kia quỳ gối xuống, gạt bỏ lớp đất tơi bằng tay. Trước khi nhận ra là mình làm gì, cũng quỳ gối xuống cạnh họ. “Cẩn thận đấy. Để tôi.” Lớp đất mát dịu và ẩm ướt, loại đất giống với bất kỳ loại nào từng thấy, và khi những ngón tay của đào sâu vào thứ gì đó, cảm nhận được làn da và vải áo, và bất động của cái chết. vội vàng bới tung lớp đất còn lại. “Ôi Allah, chúng cơn cầu xin che chở của Người.”

      Đó là bàn chân phụ nữ, những móng chân sơn màu đỏ tươi trồi lên khỏi mặt đất.

      Chương 37

      Mới đầu giờ chiều và lễ cầu nguyện buổi trưa sắp kết thúc. Ibrahim chán ngấy việc ngồi xem TV ngán ngẩm với việc Saffanah ngồi bên đầu kia của chiếc sô-pha cũng xem TV nhưng thực là xem và đủ đứng dậy để cầu nguyện, đến mức cuối cùng ông quay sang và hỏi ta. “Cha của đứa bé ở đâu?”

      ta hiểu ngay lập tức ông gì và trả lời. Thậm chí cái nhún vai.

      “Bố chỉ muốn biết con gặp ta như thế nào thôi.”

      Chỉ có hai người bọn họ ở đây. Constance ở tầng , giữ vai trò tai mắt thăm dò tình hình của Jamila. Aqmar làm và Zaki vẫn tránh mặt ông.

      “Nhìn này.” Ông . “ có gì mà con có thể khiến bố bất ngờ được nữa đâu. Và bố hứa nó chỉ được biết trong căn phòng này thôi.”

      Saffanah có vẻ gì là muốn trả lời, nên ông quay lại xem TV. Vài phút sau, chỉ đến khi chương trình quảng cáo bắt đầu, ta mới lên tiếng. “Ở phòng khám bác sĩ.”

      “Sao?”

      “Con gặp ấy ở phòng khám bác sĩ. ấy làm việc ở đó.”

      Ibrahim cố tránh nhìn ta. Ông dám chắc ta nín thinh nếu ông làm vậy. “Con làm gì ở phòng khám đó vậy?”

      “Kiểm tra sức khỏe cho đám cưới.”

      Ông hiểu điều đó có nghĩa là mẹ ta lôi ta đến phòng khám phụ khoa để đảm bảo rằng màng trinh của ta vẫn còn nguyên vẹn. Cứ như thể Zaki quan tâm lắm đến việc vợ mình có chảy máu giường vào tuần trăng mật hay vậy.

      ta là bác sĩ à?” Ibrahim hỏi.

      ạ. Là thư ký.”

      ta biết tình hình tại của con chứ?”

      ta lắc đầu và quay lại xem TV, tay nâng phần đuôi khăn trùm đầu lên rồi che ngang mũi và miệng mình. Đó là cử chỉ bình thường mà ông vẫn thường xuyên thấy ta làm, nhưng giờ nó lại cho thấy ta có vẻ như sợ hãi.

      Như vậy là ta có cảm tình với chàng trai tại phòng khám đó và theo cách nào đấy họ quan hệ với nhau. Ông nghĩ chuyện hay nếu nó xảy ra trước khi ta nhận lời cưới Zaki.

      “Ở chỗ nào con ...” Ngay khi lên tiếng hỏi, ông nhận ra mình quá xa. ta ngây người và ngồi đó bất động như chính bức tường sau lưng ta vậy.

      Chương trình thời vẫn tiếp tục câu chuyện về giúp việc khác bị lạm dụng mới gần đây, ở Dubai. Ông cố nghĩ đến Sabria và việc những câu chuyện như vậy khiến giận dữ đến mức nào. Khi bức ảnh của giúp việc đó xuất bản tin, ông đứng lên và bước ra ban công hút thuốc.

      Khi ông quay lại, bọn họ tiếp tục xem thời thêm nửa tiếng nữa Saffanah lí nhí . “Ở khu mua sắm. Trong phòng vệ sinh.”

      Ông quay sang ta. “Phòng vệ sinh nam sao?”

      ta gật đầu.

      “Cậu ta có hứa hẹn gì ?”

      ta trả lời, nhưng phần còn lại của câu chuyện như trải ra trong tâm trí ông giống như tấm thảm thêu khổng lồ với những cảnh tượng về cuộc đời của những phụ nữ trẻ dám chệch khỏi con đường đức hạnh. phấn khích đến nghẹt thở khi được chuyện vói chàng trai. sợ hãi và lo lắng khi dối mẹ mình và lẻn đến khu mua sắm đó. phấn khích khi theo ta vào khu vệ sinh nam, vào căn buồng. Và rồi, sau bao nhiêu năm che đậy, nỗi khiếp sợ nếu bị phát , lẫn với nỗi đau khi còn là thiếu nữ và khi phải bán khỏa thân với kẻ lạ mặt, kẻ có lẽ vẫn còn vụng tâm và khẩn nài chỉ để thỏa mãn ai khác ngoài chính bản thân ta.

      ấy cưới con.” ta .

      Ibahim nhận ra mình rún thở. “Rồi sau đó?”

      ta lúc này đăm đăm nhìn màn hình, hai bàn tay kẹp vào giữa đùi. “Chúng con cuộc hẹn khác. Nhưng ấy đến.”

      Ông ngồi tựa lưng vào chiếc sô-pha và đau đáu nhìn lên trần nhà. Chẳng có gì để cả. ta hiểu được con người ta tàn nhẫn đến thế nào. chẳng có hy vọng buộc ta phải chịu trách nhiệm nữa.

      “Con biết con may mắn ở điểm.” Ông . “Đừng ghét ta vì vậy, nhưng ít nhất là con bị mắc kẹt với gã đó.”

      Giờ cái cằm ương bướng của ta rằng cuộc trò chuyện chấm dứt ở đây.

      Bỗng nhiên ông choáng váng: ta có thai ít nhất là bốn tháng rồi. Nhìn ta ông nhận ra. Ngay cả khi ở nhà ta cũng mặc chiếc áo choàng đen che lấp dáng người. gần tháng kể từ khi ông phát ra việc này. Lúc đó chắc hẳn ta mang bầu ít nhất ba tháng rồi bởi ta quan hệ với bố của đứa bé trước khi cưới Zaki. Ông nhận ra điều mà đáng lẽ ràng từ trước: quá muộn. ta thể giả vờ đứa con đó là của Zaki được nữa.

      Ông nghĩ đến Sabria nhưng thể hình dung được điều gì may mắn trong việc ra của cả.

      Mười phút sau, có tiếng gõ cửa và cánh cửa bật mở. Omar bước vào rồi đóng cửa lại. Ibrahim đứng lên. Ngay lập tức ông nhận ra có gì đó ổn.

      “Chuyện gì vậy?” Ông hỏi.

      “Em ngồi xuống .” Omar . “Chúng ta cần chuyện.”

      “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      “Em ngồi xuống .”

      Ông chịu ngồi. ghế sô-pha, Saffanah ngồi thẳng người lên.

      Omar thở hắt ra nặng nề. “Họ tìm thấy ấy.”

      “Ai vậy?”

      “Sabria.”

      “Ôi Chúa ơi. ấy đâu?”

      Nét mặt của Omar lên tất cả. Ibrahim ngồi thụp xuống ghế. Saffanah quay sang phía ông.

      “Ôi Chúa ơi, .” Ibrahim .

      rất lấy làm tiếc.” Omar .

      Ibrahim cảm thấy xé lòng thắt ruột, như thể mọi thứ bên trong ông đảo lộn từ trong ra ngoài. Nửa giờ sau đó giống như cơn mê. Ý thức của ông ghi lại tất cả mọi hình ảnh bằng những pha chụp nhanh: ông nắm chặt hai đầu gối mình, cảm thấy khó thở. Bóng tối, những giọng bị bóp nghẹt. Saffanah cúi xuống và nắm hai bàn tay ông. Omar chuyện điện thoại. Constance khóc lóc, bàn tay gầy gò trắng bệch của chặn lên miệng. Và qua tất cả những cử chỉ đó là nhận thức sâu sắc và ràng rằng Sabria chết, ngôi sao băng đó hình thành bầu trời đêm hàng tuần rồi và cuối cùng nổ tung. bao giờ trở về nữa, và mọi thứ ông hằng quý và hy sinh, mọi thứ cho ông niềm hy vọng, chấm hết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :