1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương Phi Xà Y - Long Ngạo Tuyết (Full 55c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Là sao nàng, khoan chương nào?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54.2 Biến Hóa Động Trời.


      Bốn bóng người ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên đám người chiến đấu ở bên , từ sâu trong ánh mắt dần dần biến đổi trở thành màu đỏ khát máu, sau đó dùng toàn lực đánh ra luồng đấu khí mạnh mẽ tấn công lên bốn phía.

      Đấu khí mãnh liệt, sắc bén từ bốn phương tám hướng bắn tới, phải là chiêu thức này quả là rất mạnh.

      "Băng nhi" Cảm giác được đấu khí mạnh mẽ ập đến, Xích Liên Triệt trợn tròn hai mắt, nhanh chóng bay đến bên cạnh Bạch Băng. 'Ầm' đột nhiên bị luồng đấu khí ở phía sau đánh thẳng vào người, nhưng Xích Liên Triệt hề để ý, thậm chí ngay cả cái nhăn mặt cũng có, mà vội vàng đưa mắt nhìn về vị trí của Bạch Băng.

      Các Bóng người ở xung quanh thấy cảnh tượng này, thân hình nhanh chóng tới đánh ra chưởng mạnh về phía Xích Liên Triệt.

      Trong lòng Xích Liên Triêt vốn rất sốt ruột, cho nên trong hai con ngươi cũng vì tức giận mà đỏ ngầu. Khi thấy mấy cái bóng người này ngăn cản hành động, vô cùng nổi giận, từ bên trong lòng bàn tay ngưng tụ lại đấu khí mỗi lúc lớn hơn.

      Bạch Băng nhìn đấu khí cũng cảm nhận được, đấu khí của bóng người này cũng có thực lực ngang với mình, nhưng mà cũng thể chỉ dựa vào đấu khí mà khẳng định thực lực của đối thủ, cho nên nàng cũng rảnh rỗi mà quan tâm tới mấy người phía sau. Đến khi đấu khí lao tới gần mình, Bạch Băng cũng cả kinh.

      "Tỷ"

      "Băng nhi"

      "Băng tỷ tỷ"

      "Bạch Băng" Vài giọng vang lên, ở bên trong chất chứa đầy lo lắng.

      Bạch Băng dù kinh hãi nhưng vẫn bình tĩnh, chân điểm xoay người chống lại bóng người kia. Trong nháy mắt khi đấu khi tới vị trí của nàng Bạch Băng đứng ở sau bóng người kia.

      "Ầm Rầm"

      Máu tươi bay đầy trời.

      Cho tới khi Bạch Băng quay đầu lại, ở khuôn mặt thanh tú dính đầy máu tươi nhìn xinh đẹp vô cùng, sau đó ánh mắt mới trừng lớn lên.

      "Xích Liên Triệt!" Đôi mắt của Bạch Băng lúc này mang theo tức giận và dám tin.

      trung đột nhiên có cái tay cụt bay qua trước mặt, rơi xuống mặt đất.....

      Thấy Bạch Băng đứng trước mặt Xích Liên Triệt mới yên tâm trở lại, cặp mắt màu đỏ cũng dần dần nhạt .

      Bạch Băng đờ đẫn trợn to hai mắt, rồi lại cúi đầu nhìn cánh tay cụt ở mặt đất. Bỗng nhiên nước mắt tí tách rơi, Triệt, Triệt của nàng, bị mất cánh tay..........

      Bạch Nham, Xích Liên Vũ nhìn tình huống này cũng cực kỳ kinh ngạc.

      Tư Đặc Nhĩ nhìn cảnh này, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mờ . người bị trúng Huyết Chú nặng như vậy, thế nhưng lại vẫn chống đỡ được chỉ bị mất cánh tay....chỉ sợ tâm mạch lúc này cũng bị đấu khí làm cho chấn động, muốn bảo vệ tính mạng sợ là, khó!

      "Ai cho ngươi xông tới đây...." Bạch Băng kinh hoảng, trong lòng nàng lúc này vô cùng sợ hãi. người bị đấu khí đánh trúng, cánh tay bị mất, còn Huyết Chú mới vừa tái phát vẫn còn chưa ổn định lại.....

      "Đừng khóc, thiếu cánh tay ta cũng vẫn chết được" Đưa tay lau nước mắt mặt Bạch Băng.

      Bạch Băng đưa tay cầm lên bàn tay của Xích Liên Triệt, Triệt của nàng nếu thiếu bàn tay, vậy nàng để cho mọi người đều phải chôn cùng!

      "Để ta giải quyết" sau khi lau nước mắt, Bạch Băng nở nụ cười nhàng nhưng cực kỳ khát máu lên tiếng: "Muốn đồng quy vu tận? Các ngươi có bản lĩnh này sao?"

      Giọng điệu này khiến cho mọi người vừa tức giận vừa chấn động, ngay cả bọn người Bạch Nham cũng cả kinh.

      Dứt lời, Bạch Băng lập tức nhắm mắt lại, trong đầu ngừng cố gắng cảm thụ hơi thở kỳ bé ở xung quanh.

      "Bên trái người, bên phải ba người, phía trước hai người, người" Lỗ tai vừa cảm nhận, miệng cũng ra xong.

      Nghe thấy Bạch Băng thế, Bạch Nham hề chần chờ mà ngay tức khắc tấn công mãnh liệt về bên phải, Thần Công Liên chưởng đánh về bên trái, Xích Liên Vũ cũng công kích các vị trí còn lại.

      Lãnh Dao định điểm mũi chân, công kích ở cao nhưng lại kịp. Bởi vì vào lúc này, đột nhiên đạo đấu khí màu cam ở trong lòng bàn tay Bạch Băng, giống như cái lưới lớn bắn thẳng lên . Lần ra tay này của nàng quả là vô cùng tàn nhẫn, nhìn qua khác gì cảnh tượng trời đất bị hủy diệt.

      "Ầm Rầm, Ầm Ầm, Rầm Rầm" Vô số tiếng nổ động trời vang lên, sau đó là vài bóng người ngã xuống đất.

      Bọn họ thể nghĩ tới khi Bạch Băng vừa mới xong, Bạch Nham lập tức công kích. Trong khi toàn bộ chú ý của bọn họ đều đặt ở người của Bạch Băng, vì vậy mà lúc các cao thủ ở bên cạnh tấn công bất ngờ, bọn họ kịp chống đỡ.

      Bảy người rơi xuống mặt đất, thân hình của mỗi người đều ra ràng trước mắt mọi người.

      Bạch Nham và Xích Liên Vũ tiến lên, chưởng đánh vào những bóng người nằm đất. Bọn họ chặt đứt cánh tay của Lục đệ, tuyệt đối bỏ qua!

      "Ầm" Ngay trong nháy mắt mấy thân hình di chuyển, đột nhiên ở phía trước truyền đến tiếng gào thét khiến cả mặt đất trở nên rung động.

      Ba trăm vạn nhân mã cùng với ma thú chiến đấu ở phía xa xa kia, bất chợt vang lên tiếng gào thét làm cho Bạch Băng phải nhíu mày. Khí tức của tiếng gào này so với Tiểu Kim cũng kém là bao, chẳng lẽ cũng là đế vương ma thú?

      Còn chưa đợi Bạch Băng suy nghĩ xong, ở trung xuất thứ gì đó giống như tảng đá, khiến cho khí tức xung quanh lập tức kéo đến quay ở quanh nó.

      "Đây là cái thứ gì vậy?" Bạch Băng nhíu mày, tảng đá? Tảng đá lại biết di chuyển, hay là ma thú? Nhưng nhìn giống, hơn nữa khí tức ở quanh nó lại lớn như vậy.... ngay cả đám người bên cạnh, lúc này cũng đây là gì.

      "Khụ khụ....." Xích Liên Triệt cố đứng dậy cho nên thân thể có chút choáng váng, cũng do bị mất máu quá nhiều vì mất cánh tay.

      Bạch Băng xoay người, nhìn thấy thế trong lòng trầm xuống, nhanh tay sờ soạng tìm kiếm ở trong ngực Xích Liên Triệt.

      "Mau lấy Thất Huyết Linh Lung ra ăn hết " Trực tiếp đưa tay vào trong áo của lấy ra Thất Huyết Linh Lung, sau đó đỡ lấy Xích Liên Triệt, ý bảo ăn hết.

      Thất Huyết Linh Lung là thần dược có thể khởi tử hồi sinh, tại Triệt bị đứt cánh tay, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cùng với Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên vừa rồi cũng mới phát tác .... nàng chỉ sợ chịu được.

      "Ta còn chưa yếu tới mức này......." Xích Liên Triệt nở nụ cười, Thất Huyết Linh Lung đối với Băng Đế Chi Liên có tác dụng nhưng còn với Huyết Chú lại là vô dụng, có ăn vào cũng uổng phí mà thôi.

      Thấy Xích Liên Triệt ăn, Bạch Băng kiềm chế được mà kêu to: "Nhanh ăn , lẽ ngươi muốn để máu chảy ra hết rồi chết khô à" Ánh mắt nàng đỏ lên, chóp mũi chua xót vô cùng, rồi sau đó Bạch Băng nhanh tay đưa Thất Huyết Linh Lung tới bên miệng .

      Xích Liên Triệt lo lắng nhìn qua, khi thấy đôi mắt đỏ ửng kia cũng từ chối nữa. Há mồm đem Thất Huyết Linh Lung trực tiếp nuốt xuống, lập tức cảm nhận được luồng khí nóng bỏng từ cổ họng trôi xuống.

      Bạch Băng nắm lấy cổ tay của Xích Liên Triệt, trong lòng cảm thấy yên tâm. Mạch tượng của rất yếu, biết là do vừa rồi bị thương hay là do Huyết Chú ở trong cơ thể vừa phát tác tạo thành nữa.

      "Thân thể của ngươi....." Bên này Bạch Băng còn chưa hỏi xong, ma thú ở lao xuống dưới. 'Ầm' tiếng vang lên, do các ma thú ở lao xuống đất mà tạo thành.

      Sắc mặt Bạch Băng lúc này cũng trở nên rất xấu, chuyện này là như thế nào chứ. Rồi lại đưa mắt nhìn về thứ giống như ngọn núi kia, trong mắt biến đổi liên tục.

      "Thần thạch" Xích Liên Triệt nghiêm mặt nhìn qua rồi lên tiếng, trong giọng cũng là tràn đầy kinh ngạc.

      "Cái gì là thần thạch?" Bạch Băng hiểu hỏi, còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Nhìn qua giống như tảng đá phát cuồng, mà tảng đá to như ngọn núi này lại liên tục di chuyển ngừng, hơn nữa chưởng đánh ra của nó còn làm cho rất nhiều ma thú chết và bị thương.

      "Thủ hộ thạch của Ám Ma tộc" Thủ hộ thạch của Ám Ma tộc, đó chính là thứ chỉ có trưởng lão của Ám Ma tộc mới có thể sử dụng. giờ tại sao lại xuất ở nơi này, Xích Liên Triệt nghi ngờ nhìn về phía Bạch Băng: "Năm vạn người cùng với ma thú cao cấp của ngươi mang đến đều là của Ám Ma tộc?"

      Bạch Băng ngơ ngác gật gật đầu, Thủ hộ thạch của Ám Ma tộc?

      Là ai ra tay, Tây Ma Nguyệt? đúng, nếu như Tây Ma Nguyệt ra tay cũng trở thành kẻ địch của nàng!

      "Uy lực của thứ này so với ba trăm vạn nhân mã chiến trường như thế nào?" Bạch Băng quay đầu hỏi.

      "Khác biệt so với trời và dưới đất" Sắc mặt Xích Liên Triệt cũng trầm xuống, khiến cho máu trong người lại quay cuồng. Vốn bị đấu khi làm vỡ nát kinh mạch, giờ lại thêm chuyện này làm phải lo lắng... chỉ sợ chống đỡ được lâu.

      Ánh mắt Bạch Băng lóe lên, so sánh như trời với dưới đất, so sánh này.....Xem ra là uy lực của thần thạch này cực kỳ lớn!

      Trong khi ở bên này trận chiến, Khương Vân hoàng và Đông Liêu hoàng cùng với ma thú hộ thân đều hống to, rồi công kích về phía Tiểu Bạch và Tiểu Kim.

      Khương Vân hoàng và ma thú hộ thân dùng hết đấu khí cùng với nội lực đánh ra, tạo thành uy lực cực lớn. Sau đó là kết hợp với ma thú hộ thân của Đông Liêu hoàng sử dụng lửa, ánh lửa bùng cháy dữ dội bắn thẳng lên trời, thiêu đốt toàn bộ.

      Tiểu Bạch và Tiểu Kim bĩu môi nhìn hai con ma thú hộ thân xông tới, chỉ là ma thú bé mà cũng dám so sánh với thần thú bọn nó, nếu như thu thập được làm sao xứng đáng theo chủ nhân chứ.

      Ma thú hộ thân của Đông Liêu hoàng ngửa mặt lên trời, hít vào hơi rồi trong miệng phun ra lửa, nhìn màu đỏ kia cũng đủ biết là nhiệt độ nó nóng tới mức nào.

      Tiểu Kim cũng giỏi về sử dụng lửa, cho nên khi thấy lửa kia đánh tới hề lùi mà còn tiến lên. Trong nháy mắt, ở quanh thân thể nó cũng tạo thành cái vòng màu đỏ chụp xuống, khiến cho ngọn lửa của ma thú phun tới bị đánh bay, thẳng tắp bắn ngược trở lại.

      Cùng lúc đó, ở trong miệng Tiểu Kim cũng phun ra lửa nóng, đồng thời theo sát ngọn lửa bị bắn ngược trở về kia. Hai ngọn lửa giao nhau giống như con Giao Long sáng rực chói mắt, tấn công về phía ma thú hộ thân của Đông Liêu hoàng.

      "Ầm, Ầm rầm" tiếng nổ mạnh vang lên, nhất thời làm cho xung quanh giống như bị núi lửa bạo phát phun trào, bắn ra tung tóe .

      "A.........."

      "A.........." Binh lính đứng gần đó đều bị dính lửa mà chết, kịp phản ứng.

      Sau khi tiếng nổ chấn động qua , nhìn lại thấy ma thú hộ thân của Khương Vân hoàng cũng nằm mặt đất, toàn thân đều bị lửa đốt cháy tỏa ra mùi khét lẹt nồng đậm.

      Đông Liêu hoàng lúc này mất năng lực tự hỏi, đờ đẫn nhìn về phía ma thú hộ thân của . Ngay khi ngọn lửa thiêu đốt tâm của cũng như mất , chỉ kích vậy mà ma thú của lại bị đánh chết, thể tin nổi tại sao lại có ma thú đáng sợ như vậy, đáng sợ!

      Mà ba trăm nhân mã lúc này cũng chỉ còn lại chưa được nửa, vì bị ma thú chém giết. Đây hoàn toàn là ngoài dự tính của bọn , nếu biết trước Xích Nguyệt có ma thú cường đại như vậy, bọn tuyệt đối tấn công ạ!

      Tiểu Bạch nhếch miệng cười, giống như tình huống này nằm trong dự đoán của nó. Sau đó nó xoay người, sư dụng quang mang sáng rực của sừng kỳ lân, trong nháy mắt ánh sáng tỏa ra rực rỡ đến chói mắt.

      Lúc hai ma thú hộ thân lúc sắp biến mất ngay trước mặt mọi người, quang mang giống như tia laser bắn thẳng vào mắt Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch híp mắt lại, trong con ngươi để lộ ra ánh sáng màu tím, sừng kỳ lân phóng ra luồng quang mang tấn công thẳng vào đoàn ánh sáng đỏ như tia laser kia.


      Chưa đợi hai ma thú hộ thân kịp chạy , ánh sáng màu đỏ kia tập kích tới, uy lực chỉ trong nháy mắt bộc phát ra giống như có thể hủy thiên diệt địa, làm cho cả chiến trường lúc này đều chấn động.

      Các binh sĩ còn sống sót, nhìn thấy tình cảnh này vô cùng sợ hãi và lo lắng. Đủ loại cảm xúc lên trong đầu, đối mặt với quân đoàn ma thú cường đại bọn họ thể chống đỡ, mà bây giờ.... khác nào bảo bọn họ đứng im chờ chết cho xong.

      Khương Vân hoàng hoang mang, cứ tưởng ma thú hộ thân có thể chiến thắng. đúng là mơ tưởng rồi, ma thú hộ thân của còn chưa có ra chiêu gì, bị diệt rồi còn đâu ạ!

      Tiểu Bạch và Tiểu Kim thấy thế cười cười, giờ tới lúc giải quyết quân vương của hai nước này rồi. Bọn chúng bẩn thỉu như vậy, dù có chết cũng thể nào để chủ nhân phải ra tay, làm bẩn tay của người được, cho nên cứ để bọn nó xử lý là được rồi.

      Bạch Băng bên này cùng với mọi người vẫn nhíu mày nhìn thần thạch cao lớn kia, thần thạch này to lớn làm gì, nhưng còn uy lực này lại làm cho bọn họ rất đau đầu ạ.

      Ma thú ở bên dưới vẫn liên tục công kích, nhưng chỉ với lần công kích của thần thạch làm chết rất nhiều ma thú rồi.

      Binh lính hai nước chiến đấu ở bên kia bắt đầu cũng có người nhìn về bên này, khi trông thấy cảnh tượng này bọn họ cũng chấn kinh, cái này là gì, ma thú? Nhưng mà sau khi kinh hoảng qua lại cảm thấy rất vui sướng, vì bọn họ có cảm giác tảng đá to lớn này là tới giúp bọn ạ. Bọn cần gì quan tâm tới đó là thứ gì, chỉ cần có thể giúp đỡ được bọn là tốt rồi!

      "Uy lực tảng đá này , chúng ta nên làm như thế nào?" Xích Liên Vũ nhìn tảng đá kia cũng giật mình, tảng đá này là từ đâu mà tới, mà dựa vào chưởng vừa rồi cũng đủ làm cho người ta phải kinh hãi ạ!

      Còn đợi mọi người trả lời, thần thạch kia công kích về phía Bạch Băng và Xích Liên Triệt. Mục tiêu vô cùng ràng, mỗi bước di chuyển của thần thạch đều làm rung động cả mặt đất xung quanh.

      " tốt, tỷ, mục tiêu của bọn nó là ngươi và tỷ phu" Bạch Nham thấy tình thế ổn, liền hô to để cho Bạch Băng chạy nhanh .

      Bạch Băng căng thẳng, mục đích là bọn nàng? Nàng gần như đoán ra được thần thạch này ra do ai phái tới. Mộc Cầm và Vương Lam, ngờ bọn họ giờ phút này lại xen chân vào, xem ra tất cả mọi ân oán hôm nay phải giải quyết lượt, khiến cho chúng chấm dứt tại đây!

      Xích Liên Triệt có chút vui mừng, tiếng hô to tỷ phu của Bạch Nham có thể , làm cho thương tích của có chút tốt lên, khiến tâm trạng vui vẻ và có thêm động lực để hồi phục.

      Thần thạch nhanh chóng di chuyển, binh sĩ đứng gần chạy kịp đều bị đè chết. Xích Liên Triệt đứng bên cạnh, hai tay vận chưởng lực vung lên, làm vô số tảng đá rơi xuống đều lao về phía trước.

      Tảng đá lớn khác nhau, giống như mưa đá từ trời rơi xuống làm mọi người ở đây muốn tránh cũng được, mà cũng biết phải tránh đâu bởi vì diện tích trận mưa đá này quá rộng. Ngay lập tức xung quanh bị màn mưa đá này, làm cho bên dưới đất xuất rất nhiều máu thịt lẫn lộn của binh lính.

      Bạch Băng nhăn mặt nhíu mày, hai mắt nhìn chắm chằm tảng đá, trong đầu cấp tốc suy nghĩ. Bốn phía có chỗ để trốn, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết?

      Bạch Nham và Xích Liên Vũ mấy người đều đỏ ửng cả con mắt mà chạy , nhưng tốc độ rơi xuống của trân mưa đá này khiến bọn họ căn bản là chạy thoát!

      Dưới chân Xích Liên Triệt thoáng động, cơn gió mạnh thổi qua làm bay những sợi tóc của . Từ sâu trong đôi mắt màu đỏ của Xích Liên Triệt lúc này, nếu ai nhìn vào thấy nó tỏa ra khí tức giống như Tu La.

      "Ầm ầm, ầm......." Những thanh điên cuồng vang lên liên tục.

      Ngay trước lúc tảng đá rơi xuống, Xích Liên Triệt đem Bạch Băng bảo vệ ở bên dưới người, Hai tay ôm chặt lấy nàng, sau đó bay thẳng lên . Bạch Băng chỉ biết giương mắt mà nhìn, vậy mà lại xông ngược lại với hướng rơi của tảng đá, chẳng lẽ muốn sống nữa!

      Những tảng đá ở liên tục rơi xuống người Xích Liên Triệt, nhưng lại hề kêu lên tiếng, mà gắng nén hơi rồi bay thẳng lên !

      "Lục đệ!"

      "Tỷ phu!"

      thể , nhìn cảnh này, trong lòng bọn họ đều đổ mồ hôi ướt đẫm. Người bị thương nặng như vậy, còn có thể sử dụng nội lực lớn như thế sao.

      "Xích Liên Triệt" Tảng đá rơi xuống thân , Bạch Băng vùng vẫy yên, trong mắt lúc này hoàn toàn đều là lo lắng, như thế nào lại tự quyết định làm theo ý mình như vậy.

      ràng là thể sử dụng nội lực, tay bị chặt đứt, trong người bị Huyết Chú phản lại. ràng biết nếu dùng nội lực càng khiến nó phát tác nhanh hơn, nhưng vì sao lại vẫn làm.

      "Phốc........." Trong miệng phun ra máu tươi, hai mắt Xích Liên Triệt híp lại, cười lên tiếng: " có việc gì"

      " có việc gì.... Ngươi tưởng ta là đứa ngốc sao?" Ánh mắt Bạch Băng đỏ ửng, nhưng nàng quật cường để cho nước mắt rơi xuống.

      Xích Liên Vũ phi thân bay qua, đưa tay bắt lấy mạch tượng của Xích Liên Triệt sắc mặt cứng đờ. Mạch tượng này..... vậy mà có mạch ...."

      Mạch có, Huyết Chú lại nhanh chóng phát tác. Lúc này dù ngay cả Băng Đế Chi Liên cũng thể áp chế nổi nữa, giờ phút này khí nóng và lạnh ở trong cơ thể chạy loạn, bao trùm lên mạch tượng.... Điều này lên, sinh mệnh của đến thời điểm kết thúc.

      " có mạch tượng rồi....." Xích Liên Vũ trầm mặt, giọng .

      Bạch Băng nghe thế cả kinh, vội vàng chế trụ mạch đập của Xích Liên Triệt. có, có, có..........

      Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên khi cùng lúc phát tác, chỉ sợ Xích Liên Triệt chết.

      , nàng muốn, tuyệt đối muốn!

      Bạch Nham, Lãnh Dao, Thần Công Liên, khi cả ba người chạy tới đều sửng sốt. Bọn cũng biết mạch tượng có là đại biểu cho chuyện gì. Đảo mắt nhìn qua Bạch Băng khép hờ mắt kia, trong lòng mọi người đều có cảm giác vô cùng chua xót.

      Thần Thạch nhìn về phía đám nhân loại bé, dơ tay đánh ra chưởng. Đột nhiên luồng ánh sáng màu đỏ giống như pháo hoa nổ tung rơi xuống, mang theo tốc độ cực nhanh.

      "Trời ạ...."

      "Nhanh quá.....Mau tránh......." Binh lính của Xích Nguyệt chiến đấu thấy thế đều hô to, chạy .

      "Ầm Ầm ầm ầm ầm" Tảng đá màu đỏ mang theo uy lực mãnh liệt rơi xuống, tính tới người mà ngay cầm thú cũng bị chết ít.

      Những người ở phía xa thấy cảnh này đều ngây người, hôm nay rốt cuộc là có những quái vật gì ạ. Cái sau so với cái trước còn lợi hại hơn, ma thú màu trắng lúc trước mạnh mẽ mà hiếm có rồi, giờ lại còn thêm cái thứ này là sao.

      "ha ha, Bạch Băng chỉ cần ngươi dừng lại, giao ra nhẫn Ám Ma ta có thể tha cho ngươi khỏi chết" cao truyền xuống giọng cực kỳ hung hãn.

      Mọi người ngẩng đầu, đập vào mắt là ma thú Hải Văn bồ câu cấp chín. Bên có ba nữ ba nam, mà giọng kia phát ra từ người mặc y phục màu tím. Nhìn qua mấy người này đoán chừng khoảng mười mấy tuổi mà thôi, điều này càng khiến mọi người khó hiểu thôi, nhóm người này là người ở đâu ra ạ?

      Bạch Băng liếc mắt nhìn lên, lập tức khiến cho người ta phải sợ hãi.

      "Là phụ thân" Bạch Nham kêu lên sợ hãi.

      Thân thể Bạch Băng cứng lại, nhìn về phía sau Hải Văn bồ câu. Đúng vậy, quả là phụ thân.

      "Bạch Băng, chỉ cần ngươi dừng tay lại, giao ra nhẫn Ám Ma rồi sau đó đem ma thú của ngươi cho ta, ta để cho cha ngươi cùng tỷ đệ các ngươi cái mạng" Mộc Cầm nhìn xuống Bạch Băng ở bên dưới, tới khi nhìn sang chỗ Bạch Nham ánh mắt lại càng sáng hơn, tuy thế nhưng cũng rất nhanh bị nàng ta giấu .

      Bạch Nham vậy mà chết, nhưng tình tới mức này Bạch Nham với bọn họ cũng có tác dụng gì nữa rồi. Mục đích của bọn họ chính là làm cho Bạch Băng giao ra vua của vạn thú, sau đó để bọn chúng giết mọi người!

      "Đem Tiểu Bạch và Tiểu Kim giao ra cho các ngươi? Mơ tưởng!" Bạch Nham tức giận, Tiểu Bạch là vua của vạn thú, nếu như rơi vào trong tay bọn chúng chẳng phải thiên hạ đại loạn sao!

      "A...? giao? Vậy các ngươi chỉ có thể nhặt xác của phụ thân mà thôi, còn có.... Nàng!" Vương Lam xong đem Xích Liên Toàn với sắc mặt trắng bênh đưa ra trước tầm mắt của mọi người.

      "Toàn nhi" Xích Liên Vũ kêu lên, là Toàn nhi! Nàng làm sao lại ở trong tay của đám người Mộc Cầm?

      Ánh mắt Bạch Nham lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Xích Liên Toàn, trong lòng lóe lên chút khác thường. Nghe , đêm đó nàng ta biến mất, tại sao lại rơi vào trong tay bọn chúng?

      Xích Liên Triệt nằm mặt đất nắm tay Bạch Băng có chút căng thẳng, Bạch Băng cúi đầu nhìn nét mặt thoáng qua lo lắng của Triệt. Phụ thân ở trong tay của Vương Lam, giờ nàng rất khó xử, mà Tiểu Bạch và Tiểu Kim nàng càng thể từ bỏ. giờ sinh mệnh của Triệt lại càng nguy hiểm, nàng lúc này cảm giác vô cùng bất lực, nàng biết phải làm sao.

      Bạch Băng cảm thấy lo lắng, thậm chí còn sợ hãi nữa. Bởi vì những người nàng để ý ở trước mặt, mà sinh tử đều dựa vào quyết định của nàng. Nàng phải làm sao đây, những người này đều là người nàng muốn bảo vệ, nàng sợ, nàng rất sợ, sợ đến cuối cùng nàng thể bảo vệ được.

      "Sơn nhi, ngươi nhìn xem trận chiến tranh rung động như vậy, so với năm đó đúng là trò hề có đúng " Dứt lời, Vương Lam nhìn về phía Bạch Băng.

      Năm đó nếu phải là vì nàng ta cùng với Xích Liên Triệt, thiên hạ này sớm thuộc về mẫu tử các nàng rồi. Mà các nàng còn sống tới hôm nay, mục đích duy nhất chính là muốn trả thù bọn họ, muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ chết , những thế mà nàng còn muốn hành hạ bọn họ cho tới chết!

      "Đúng thế, lần này xem ra vẫn là có lực lượng hơn lần trước" Xích Liên Sơn phe phẩy cây quạt trong tay, gật đầu cười to.

      Bạch Băng nắm chặt tay Xích Liên Triệt, giương mắt nhìn chằm chằm về chỗ Vương Lam và Xích Liên Sơn. nhiều tuổi như vây mà bộ dạng của mẫu tử các nàng vẫn thay đổi, nhưng mà cũng chỉ khiến cho người ta càng thêm chán ghét mà thôi!

      "Bạch Băng, Xích Liên Triệt lúc này thể chịu đựng được nữa. giờ cũng có ai có thể giúp đỡ các ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là nên đem vua của vạn thú cùng với ma thú đế vương giao ra. cách khác, trong lòng các ngươi vẫn luôn muốn tìm kiếm phụ thân phải sao, chuyện này nặng ra sao các ngươi tự cân nhắc " Vương Lam nhếch miệng tươi cười, mang theo mười phần tự tin nắm chắc.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54.3 Biến Hóa Động Trời.


      Bạch Hào nàng thể mặc kệ, mà vương bài của Nguyên Nguyệt lại chính là Xích Liên Toàn. Vốn cho rằng dùng Xích Liên Toàn có thể uy hiếp Xích Liên Triệt, xem ra giờ cần rồi. Xích Liên Triệt lúc này chẳng khác nào người sắp chết, cần gì phải sợ chứ!

      Bạch Băng che giấu cảm xúc ở mặt, giao ra Tiểu Bạch và Tiểu Kim là điều thể nào. Còn phụ thần với Xích Liên Triệt nàng dùng hết sức của mình để bảo vệ hai người.

      chiến trường lúc này tất cả đều ngừng chiến lại, binh sĩ hai nước cũng ai muốn tiếp tục nữa. Đối với bọn họ có thể dừng lại, quay trở về nhà là điều bọn họ mong muốn nhất, dù cho có phải làm ruộng cả đời cũng ai muốn tham gia quân ngũ nưa.

      Tộc nhân cùng với ma thú của Ám Ma tộc, rồi cả mấy ngàn nhân mã của Bạch Băng mang tới cũng đều đình chỉ chiến đấu mà tập trung nhìn qua bên này.

      Khương Vân hoàng và Đông Liêu hoàng sớm bị Tiểu Bạch với Tiểu Kim hành hạ cho thảm hại, máu chảy đầm đìa mà ngất . Nhìn toàn thân, xương cốt đều bị vỡ vụn có chỗ nào lành lặn, sau đó nằm im bất động nhúc nhích.

      Thấy hai người còn hơi thở, Tiểu Bạch và Tiểu Kim mới xoay người đối diện với Thần thạch.

      Bạch Băng nhếch miệng, ngẩng đầu: "Năm đó thể đem các ngươi giết chết là sai lầm của ta, nhưng mà yên tâm, sai lầm như vậy tuyệt đối xảy ra lần nữa vào hôm nay!" Lời trong miệng cùng với vẻ mặt cuồng vọng khiến người ta phải sững sờ. Trước kia sai lầm, hôm nay lặp lại, nàng làm cho tất cả bọn đều phải chết!

      "Ngươi.....Tốt, tốt, Bạch Băng, hôm nay ngươi tốt nhất là nên cầu nguyện đừng để rơi vào trong tay ta, nếu chắc chắn ta đem ngươi lăng trì, rồi đem làm thức ăn cho cẩu!" Vương Lam nhìn thấy bộ dạng liều lĩnh ngông cuồng như cũ của Bạch Băng, trong lòng tức giận tới cực điểm khiến cho lời ra ngoài cũng cực kỳ ngoan độc.

      Đáng tiếc ạ, muốn lăng trì nàng sao? Ha ha, loại tra tấn này ở trong mắt Bạch Băng chẳng khác gì là gãi ngứa cả, trong tay nàng còn có biết bao nhiêu là hình cụ tra tấn còn lợi hại hơn gấp trăm lần.

      Trong lúc hai người chuyện, đôi mắt nhắm lại của Bạch Hào từ từ mở ra, nhìn xuống bên dưới nhất thời giật mình.

      Bên dưới là mảnh đất chồng chất đầy thi thể của người và ma thú, mà điều khiến giật mình hơn chính là ở bên dưới có hai thân hình bé dính đầy máu tươi, đó chính là Tiểu Nham và Băng nhi của , bọn họ tại sao lại ở chỗ này?

      người đầy máu, bọn chúng bị thương.....

      Quay đầu liếc mắt nhìn Mộc Cầm và Chân Nguyên cái, vẻ mặt trở nên tức giận: "Muốn đánh muốn giết cứ việc, đừng có làm điều dư thừa"

      "Chậc châc, tại chúng ta đâu nỡ giết ngươi. Ngươi bây giờ chính là vương bài của chúng ta, chỉ cần nữ nhi của ngươi chịu giao ra nhẫn Ám Ma cùng với hai ma thú. Chúng ta lập tức thả ngươi ra, còn nếu các ngươi ai cũng đừng nghĩ còn giữ được mạng mà ra khỏi đây!" Mộc Cầm khẽ động khóe môi, tay cầm thanh đoản đao đặt lên cổ của Bạch Hào, sau đó quay đầu nhìn qua Bạch Băng: "Giao hay là giao"

      Bạch Nham nắm chặt quả đấm, tức giận bốc lên ngùn ngụt. Lãnh Dao nhìn Bạch Nham, rồi lại quay đầu nhìn Xích Liên Toàn, trong lòng bỗng cảm giác được có chút thích hợp, bởi vì vẻ mặt của Xích Liên Toàn lúc này hoàn toàn trắng xanh còn chút máu, vô cùng dọa người.

      Tiểu Bạch và Tiểu Kim liếc nhau, bọn nó đều cảm nhận được nội tâm của chủ nhân giãy giụa và khủng hoảng. Bọn nó tin tưởng chủ nhân tuyệt đối đem mình giao ra cho những người này, nhưng mà phụ thân của chủ nhân lại ở trong tay trưởng lão Ám Ma tộc, nếu chủ nhân muốn cứu sợ là rất khó!

      Hơn nữa Xích Liên Triệt lúc này cũng bị Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên phát tác, chỉ sợ cũng chẳng giữ được mạng sống bao lâu nữa.

      'Tiểu Kim, chúng ta có phải hay là rất vô dụng?' Tiểu Bạch mờ mịt lên tiếng hỏi. Chủ nhân đau khổ như vậy nhưng bọn nó lại giúp được gì, lúc đầu cứ nghĩ Huyết Chú ở người Xích Liên Triệt có thể giải được nhờ vào Thất Huyết Linh Lung, nhưng rốt cuộc cũng có tác dụng.....

      'Ta cũng thấy thế, nếu chúng ta sớm tiến hóa hơn mọi chuyện xảy ra như thế này' Tiểu Kim cúi đầu xuống, trong lòng nó cũng rất buồn.

      Hải Văn bồ câu ngừng vỗ cánh bay lượn ở trời.

      Mộc Cầm càng lúc càng ép Bạch Băng phải đưa ra quyết định, khiến cho Bạch Băng lo lắng và khó chiu vô cùng.

      "Băng nhi, Nham nhi, đừng nghe bọn chúng. Phụ thân có thể thấy các ngươi yên tâm rồi, dù có chết cũng sao cả" Bạch Hào nhìn Bạch Băng và Bạch Nham ở bên dưới, mặt lộ ra vẻ tươi cười an ủi.

      Nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt cái vẫn có thể nhận ra bọn họ. Bởi vì dung mạo của nàng cùng với mẹ nàng rất giống nhau, Tiểu Nham cũng mới lớn nên chưa biến hóa gì nhiều. giờ thấy bọn họ còn sống tốt, cũng yên tâm rồi.

      "Phụ thân......"

      "Phụ thân............." Bạch Băng và Bạch Nham cùng lúc lên tiếng, lời vừa ra làm cho mọi người đều hiểu, trong đó có bao nhiêu xúc động.

      "Bạch Băng, ngươi suy nghĩ cho ràng, ta cũng có nhiều thời gian mà cùng các người chờ đợi" Trong lòng Mộc Cầm bắt đầu có chút lo lắng, Hai người Nguyên Nguyệt và Chân Nguyệt ở trong Ám Ma tộc giữ chân Tây Ma Nguyệt chỉ sợ cũng được bao lâu.

      "Ha ha, thể nghĩ tới Bạch Băng ngươi cũng có lúc sợ hãi" Vương Lam nhìn ra sắc mặt khủng hoảng của Bạch Băng, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh bỉ.

      Trong lòng tính toán ngoan độc, hôm nay nàng nhất định muốn xem xem là nàng lợi hại hay vẫn là Bạch Băng lợi hại hơn!

      Xích Liên Sơn đứng ở bên nhìn xuống Xích Liên Triệt, càng nhìn càng thấy Xích Liên Triệt ổn. Hôm nay đưa bọn chúng toàn bộ xuống địa ngục, sau đó lại đánh giết vào Hoàng Thanh, muốn xem xem Xích Liên Hoàng còn có năng lực gì để chống đỡ!

      Đúng vậy, Bạch Băng lúc này cực kỳ cố gắng để che giấu sắc mặt của mình. Nàng bây giờ cách nào có thể bình tĩnh được nữa, trong lòng gần như mất chế!

      "Nếu như các ngươi có ý định làm tổn thương tới phụ thân ta, vậy ta khiến cho các ngươi toàn bộ phải chôn cùng theo!" Cả người Bạch Băng lúc này cực kỳ nhếch nhác đứng ở chiến trường, sắc mặt lo lắng, cùng với con ngươi tối đen bị nhiễm màu đỏ của máu mà toát ra sát khí khiến người ta phải sợ hãi.

      "Khụ khụ...." Xích Liên Triệt cảm giác thấy được tức giận của Bạch Băng thoáng mở mắt, bỗng nhiên híp mắt lại nhìn qua tất cả. dù có phải mất mạng này, cũng dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ những thứ mà nàng quý trọng.

      Cánh tay vung lên, đem Huyết Chú và Băng Đế Chi liên dồn lại vào chưởng này, tuy thân thể bị thương nặng nhưng khi ngưng tụ lại cả hai thứ này khí tức toát ra vẫn như cũ khiến người ta phải kinh sợ.

      Nguyên Trúc trưởng lão ở trung thấy thế sắc mặt cũng lạnh , tay hướng về phía Mộc Cầm ra hiệu. cũng muốn mất thêm thời gian nữa, nếu nàng ta giao ra vậy giết cái lão già này rồi sau đó mạnh mẽ cướp đoạt có sao!

      " khi thế, vậy giết cho ta!" Mộc Cầm hô to, Thần thạch ở bên dưới lại bắt đầu di chuyển tấn công vào Tiểu Bạch và Tiểu Kim ở đối diện.

      Bạch Băng cũng chần chờ mà nhanh chóng bay lên , đấu khí trong tay bắn ra liên tục.

      Thần Công Liên, Bạch Nham, Xích Liên Vũ cũng tấn công về phía Văn Hải bồ câu. Tuy ma thú này rất mạnh mẽ nhưng mà trước tấn công của nhiều cao thủ như vậy cũng thể chịu đựng được nổi.

      Ma thú phi hành ở trung lắc lư ổn định, Mộc Cầm đứng bị chấn động, thiếu chút nữa là ngã xuống. Đưa mắt liếc về đám người công kích, trong lòng lập tức dâng lên tức giận.

      "Tốt ạ. Bạch Băng ngươi quan tâm tới sống chết của lão già này, vậy ta tiễn thay ngươi đoạn đường, để cho ngươi phải hối hận cả đời" Dứt lời, đoản đao ở trong tay áo tiếp sát tới cổ của Bạch Hào.

      Ánh mắt của Bạch Băng trở nên hoảng loạn, vội vàng tập hợp ra đạo đấu khí màu cam. Sau đó 'ầm' tiếng vang lên, đấu khí của nàng đánh ra bị vòng bảo vệ đánh bật lại.

      Đấu khí của Nguyên Trúc là đấu khí cường giả của Trưởng lão Ám Ma tộc, cho nên mạnh mẽ của nó cần nghĩ cũng đủ hiểu. Mà Bạch Băng nhìn thấy thế trở nên nóng nảy, mắt thấy đoản đao chạm vào cổ của Bạch Hào, cả trái tim nàng đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, môi đều bị nàng cắn nát.

      "Ầm rầm, ầm" Chợt có đạo đấu khí hỗn loạn mang theo màu đỏ và trắng bay qua trong tầm mắt mọi người, đánh mạnh vào vòng bảo vệ kia. Đấu khí cường hãn của vòng bảo vệ vậy mà lại bị đánh vỡ, tạo ra thành cái lỗ to như cái động.....

      "A............."

      "Tại sao có thể như vậy................"

      "A............... Ta sắp ngã xuống rồi........."

      Vòng bảo vệ bị phá vỡ, đấu khí đánh thẳng vào tay trái cầm quyền trượng của Mộc Cầm. Nhất thời làm cho đoản đao bên tay phải bị rơi xuống, mà Hải Văn bồ câu cũng bị chấn động mà lao thẳng xuống.

      mặt mấy người Mộc Cầm lúc này đều trở nên luống cuống, Vương Lam lại càng kinh hãi hơn!

      Nguyên Trúc kéo lấy Mộc Cầm bay lên, sắc mặt lúc này rất khó coi. Ngay cả Tây Ma Nguyệt có ở đây cũng chưa chắc phá được vòng bảo vệ này của ..... chuyện này.... rốt cuộc là ai mà lợi hại như vậy?

      Thần Công Liên trông thấy vậy, chân điểm rồi lao lên về phía Hải Văn bồ câu. Hai tay nhanh chóng đưa ra đỡ lấy Bạch Hào và Xích Liên Toàn rơi xuống.

      Bạch Băng trừng to mắt, quay đầu nhìn về nơi phát ra đấu khí. Nhất thời trái tim nàng cũng kinh hãi muốn ngừng đập, Xích Liên Triệt!

      "Xích Liên Triệt!" Nhìn người ngã xuống, Bạch Băng vội vàng hô to. vây mà lại đem Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên ép lại thành , sau đó đánh ra chưởng mạnh mẽ này.........

      "Có thể giúp được ngươi tốt....." Xích Liên Triệt nở nụ cười. Trước khi chết, có thể giúp nàng bảo vệ được người quan trọng nhất đới với nàng, vậy là tốt rồi..... Mà đây cũng là câu sau cùng trước khi nhắm mắt......

      "Xích Liên Triệt...........Triệt............" Bạch Băng liều mạng ôm Xích Liên Triệt, thân thể ngừng run rẩy: "Triệt, ngươi mở to mắt ra nhìn ta.... Triệt......Đừng rời khỏi ta, đừng bỏ ta lại, nếu ta cũng sống nổi, ta cũng chết.........."

      Gió nhàng thổi qua, mặt trời ngả về hướng tây để lại từng vệt màu đỏ chiếu ở phía cuối chân trời......

      "Triệt, có ngươi ta rất đau khổ, ta chết. Triệt, Xích Liên Triệt, ngươi nỡ để ta chết có đúng hay , nếu nỡ hãy mở mắt ra nhìn ta......" Giọng trong trẻo mà lạnh lùng lo lắng vang lên, khiến tâm của mọi người ở đây đều phải chấn động.

      Đám người Xích Liên Vũ nhìn tình huống này, trong lòng cũng đều đau xót nên lời.

      "A...........Xích Liên Triệt!" Bạch Băng ngửa đầu hét lên tiếng đau đớn tận tâm can, cơ hồ vang tới tận trời cao.

      Đó là tiếng kêu bi thương thống khổ, xé nát lòng..........

      tiếng này, giống như đánh thẳng vào trong lòng mọi người, cái loại đau đớn này ai có thể cảm nhận được nổi là đau tới mức nào.....

      Bạch Hào sau khi ổn định thân thể, nghe được tiếng kêu này cả kinh. quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả người Bạch Băng ôm thân thể đầy máu, rồi sững sờ quên cả phải làm gì.

      "A................" Nàng muốn phát điên rồi, trong lòng đau đớn làm cho nàng thể nào thở nổi.

      Triệt chết, Triệt của nàng chết, nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa đây.

      Mọi người đứng giữa chiến trường lúc này cũng đều quên tất cả, trong mắt chỉ còn người toàn máu được nữ tử ôm lấy?

      Giờ khắc này mọi người mới biết được, ra người thiếu niên đó chính là nữ tử, người nữ tử này chính là người dẫn đến cuộc chiến loạn....

      Lúc này ở trong mắt tất cả binh sĩ của Xích Nguyệt quốc vô cùng chấn động, người nữ tử trọng tình trọng nghĩa như vậy, bảo sao Lục vương gia của bọn họ lại tới mức như thế. Đây đâu phải là tai họa của Xích Nguyệt quốc, mà nàng chính là cứu tinh của Xích Nguyệt mới đúng!

      Đứng chiến trường bọn lúc này đều hiểu , hai nước tấn công đều hề liên quan tới nữ nhân này. Mà đó chỉ là cái cớ để tấn công Xích Nguyệt thôi, nếu như có Bạch Băng thủ hộ Xích Nguyệt bọn họ mất từ lâu. Giờ phút này, nhìn Bạch Băng, tất cả mọi người đều triệt để bị rung đông!

      "Vì Lục vương gia, chúng ta vì Lục vương gia báo thù" Tất cả binh lính đều đồng thanh hô lớn, sĩ khí trong thoáng chốc dâng lên cao ngất trời.

      Tiểu Kim và Tiểu Bạch ở trong lòng cũng tê liệt, bọn nó cho tới bây giờ chưa từng thấy chủ nhân điên cuồng như vậy. Trong tim chủ nhân đau đớn bao nhiêu bọn nó đều cảm nhận được, từ lúc Xích Liên Triệt chết , bọn nó có cảm giác chủ nhân muốn sống nữa, bởi bọn nó hiểu tâm tình chủ nhân lúc này hoảng loạn mất rồi.

      Tư Đặc Nhĩ nhìn qua bên này, thấy tình cảnh chấn động đó, ngay cả cũng kìm chế được mà chấn kinh. tức giận của nữ nhân có thể tưởng tượng được, nhưng mà tức giận của Bạch Băng lại thể đoán trước.

      " còn có thể cứu" Đột nhiên giọng vang lên, như muốn trấn an đau đớn của người dần dần mất tỉnh táo.

      Mấy người ở bên cạnh nghe thế vội vàng nhìn về phía Tư Đặc Nhĩ đầy nghi ngờ, đủ các loại ánh mắt nhìn chằm chằm mà theo dõi về cùng phía. Bạch Băng giương mắt mờ mịt đầy nước mắt nhìn lên, còn có thể cứu, có thể cứu?

      "Huyết Chú và Băng Đế Chi Liên khi cùng phát tác nhất định chết, nhưng mà cũng chết ngay lập tức. Trong thời gian nén nhang, nếu như tìm được Linh Dược có thể cứu được" Tư Đặc Nhĩ giọng lên tiếng. Người giật dây để cho hai nước tấn công Xích Nguyệt chính là , chẳng lẽ quyết định này là sai lầm rồi. Mà vào giờ khắc này, khi nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí kia của Bạch Băng hiểu ra.....

      "Linh Dược? Linh Dược gì?" Bạch Băng vội vàng hỏi, ánh mắt cũng dần dần sáng lên mang theo hy vọng.

      "Trái tim ma thú của Kim Vân Mãng" Tư Đặc Nhĩ xong, cùng khiến mọi người phải giật mình.

      Trái tim của Đế vương ma thú Kim Vân Mãng? Thế gian này biết tìm ở đâu? Đế vương ma thú ít rồi, giờ lại còn đòi trái tim của ma thú cao cấp nhất.

      "Kim Vân Mãng kia rốt cuộc là phải tìm ở đâu?" Lãnh Dao mang vẻ mặt cầu xin hỏi, ma thú lợi hại như vậy ngay cả nghe qua còn chưa có, vậy biết đâu mà tìm.

      Bạch Nham nhíu mày, đừng nén nhang, dù cho có là năm thời gian , chỉ sợ cũng tìm ra được Kim Vân Mãng này.

      Bạch Băng cúi đầu, nén nhang, nén nhang sao? "Ta tìm" Dù cho chỉ có phần mười thời gian nén nhang này nàng cũng liều mạng tìm. Chỉ cần Triệt còn có thể sống, dù là phần nghìn cơ hội nàng cũng buông tay.

      Hắc Tử và Nhung Nhung đứng sau Bạch Nham ngừng vò đầu, nghe qua Bạch Băng vừa hình như là nàng cũng biết Kim Vân Mãng ở đâu? thể nào ạ, Tiểu Kim theo nàng lâu như thế, chẳng lẽ nàng vẫn biết?

      Nhưng mà cho cùng, chuyện này cũng rất rắc rối ạ!

      Ánh mắt Tiểu Bạch nhìn qua Tiểu Kim rất kỳ lạ, trái tim của Tiểu Kim có thể cứ sống Xích Liên Triệt sao? Đúng vậy, trái tim Tiểu Kim so với Linh Dược còn lợi hại hơn, vì nó chính là thánh thú của đế vương ma thú. Trừ bỏ trái tim ra, ngay cả thân thể cũng đều là bảo bối.

      Nhưng mà, nếu Tiểu Kim mất trái tim, Tiểu Kim chết......

      Trông thấy ánh mắt của Tiểu Bạch, Tiểu Kim cũng chỉ thoáng cười rồi dời ánh mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Kim trở nên bình tĩnh như vậy, trái tim của nó có thể cứu sống Xích Liên Triệt, người mà chủ nhân thương nhất.........

      "Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt" Tư Đặc Nhĩ ngăn trở hành động của Bạch Băng, lúc Bạch Băng nhíu mày câu của vang lên? Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt? là có ý gì?

      "Ma thú Tiểu Kim của ngươi, nó chính là Kim Vân Mãng!" Tư Đặc Nhĩ quay đầu nhìn Tiểu Kim, đoán lầm Tiểu Kim này chính là đế vương ma thú Kim Vân Mãng.

      Lời này rơi vào trong tai của mọi người khác gì quả bom, Tiểu Kim là Kim Vân Mãng, ma thú cấp bậc cao nhất Kim Vân Mãng? Trời ạ, đây cũng quá khó tin rồi.

      Thân thể Bạch Băng run lên, Tiểu Kim của nàng là Kim Vân Mãng? Nàng đờ đẫn quay đầu nhìn qua ánh mắt của Tiểu Kim, trong lòng đột nhiên cả kinh, Tiểu Kim định lấy trái tim để cứu Xích Liên Triệt?

      , nàng muốn. nàng làm được, nắm chặt hai tay kịch liệt run rẩy, rồi lại nhìn thân hình của Tiểu Kim vẫn chưa hề chuyển động.

      Tiểu Kim theo bên nàng nhiều năm như vậy, nàng làm sao nỡ để cho nó chết , mà Triệt nàng cũng nỡ. Tất cả mọi chuyện này đều làm đầu óc nàng quay cuồng, khiến nó muốn nổ tung ra.

      "A............" Bạch Băng đưa hai tay ôm đầu, ngẩng lên hét tiếng.

      Vì cái gì mà bắt nàng phải lựa chọn như vậy, vì cái gì những thứ nàng để ý quan tâm đều phải rời nàng . Nếu có thể nàng tình nguyện mình chết , gánh vác tất cả mọi thứ chứ nàng muốn mất những người nàng quan tâm ở bên cạnh.

      Gió thổi mạnh hơn, giữa chiến trường lúc này có hình ảnh người thiếu nữ ngửa đầu đứng thẳng, thân thể yếu đuối có cảm giác như sắp bị gió cuốn .

      "Tỷ tỷ......." Bạch Nham thở hơi, tỷ tỷ đau lòng làm cho tim của cũng rất đau. Bắt nàng phải đưa ra quyết định này, đối với nàng quả là quá tàn nhẫn rồi!

      Bạch Hào cũng chảy nước mắt, tất cả đều là do . Nếu phải do bị Nguyện Trúc khống chế Lục vương gia xảy ra như thế này. Sau đó nữ nhi của cũng đau lòng, Băng nhi, phụ thân xin lỗi ngươi.............

      Khóe mắt của Tiểu Bạch cũng ẩm ướt, biết trong lòng của chủ nhân rất khó chịu, cũng biết chủ nhân nỡ để cho Tiểu Kim phải chết. Nó biết, chủ nhân cũng muốn mất Xích Liên Triệt, nhưng nàng lại mâu thuẫn thể đưa ra quyết định, muốn tổn thương bất cứ ai.

      Trong đôi mắt màu vàng của Tiểu Kim lúc này ướt đẫm nước mắt, chủ nhân, nguời chính là chủ nhân mà nó thương nhất. Cho nên nó nỡ nhìn thấy chủ nhân thương tâm, lại càng muốn thấy chủ nhân vui........

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào người nữ tử ôm đầu nhắm mắt đứng thẳng người kia, cũng đồng thời đều thấy cả vẻ mặt thống khổ tái nhợt, cùng với thân thể kịch liệt run rẩy...........
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55.2 Đại kết cục: Cùng Sinh Cùng Tử (Hoàn)


      "Ha ha, uy lực của Kim Chung Tráo này dựa vào các ngươi mà tưởng có thể ngăn cản sao" Hai mắt Nguyên Trúc đỏ bừng, hung dữ cười to: "Hôm nay ta để cho các ngươi đều chôn thân tại nơi này!"

      Dứt lời, Kim Chung Tráo lại càng đè ép uy lực nặng nề hơn, khiến cho mọi người ở dưới, thậm chí cả cây cỏ cũng đều chịu nổi mà như bị lực hút thẳng lên .

      "A............."

      "A..................." Khoảng cách của Kim Chung Tráo càng lúc càng gần, lực hút càng thêm mãnh liệt. đám người ở bên dưới trong nháy mắt bị hút vào, đều lập tức biến thành tro tàn.

      Xích Liên Vũ và Thần Công Liên ở bên dưới do có vòng bảo vệ, nhưng cũng chống đỡ được lâu. Bọn họ đều thấy cái kim đỉnh lay động liên tục, mà bên vòng bảo vệ của Bạch Nham và Tư Đặc Nhĩ cũng sắp giữ được.

      Ánh mắt Tư Đặc Nhĩ lóe lên, chết tiệt, lợi hại của Kim Chung Tráo này quá kinh khủng khiến bọn họ đều thể chống lại được, chẳng lẽ đều phải chết ở đây.

      Trăm vạn binh lính cùng vô số ma thú ở dưới chống đỡ được đều bị Kim Chung Tráo hút vào trong, tình cảnh lúc này vô cùng hỗn loạn. Những tiếng thanh hô to, gào thét của người và ma thú liên tục vang lên ngừng, như tỏ tức giận và bất lực.

      Vì lực hút phía quá mạnh mẽ làm thân hình Xích Liên Triệt cũng bất ổn, dần dần bị bay lên . Bạch Băng thấy thế đưa tay kéo lại, sau đó nhìn thoáng qua tình cảnh bất ổn của binh lính Xích Nguyệt, phụ thận, Lãnh Dao, Bạch Nham .... tất cả làm cho lòng nàng càng thêm kiên định đưa ra lựa chọn.

      Tay kéo lấy Xích Liên Triệt cực kỳ căng thẳng, đấu khí người cũng đều bộc phát ra tất cả nội lực.

      "Đem tất cả nội lực của các ngươi đánh thẳng vào Nguyên Trúc" Bạch Băng hô to.

      Đám người Thần Công Liên nhìn về phía Bạch Băng, nhưng ai nghi ngờ hỏi lại, mà tất cả đều ngưng tụ đấu khí làm theo chỉ thị của Bạch Băng.

      Khóe miệng nở nụ cười, muốn giết các nàng chết sao. Rồi lại quay đầu nhìn qua Xích Liên Triệt, ý cười càng lan rộng hơn, dù chết cũng phải chết cùng chỗ.

      "Đánh ra" Bạch Băng nhìn mọi người hô to. Sau đó đột nhiên nàng bay thẳng về phía Kim Chung Tráo.

      Mọi người giật mình sững sờ tại chỗ, nhìn Bạch Băng và Xích Liên Triệt bị hút vào trong ngọn lửa của Kim Chung Tráo, tất cả chỉ thấy ngọn lửa nóng rực thiêu đốt hai thân thể.

      Ngay trong nháy mắt tiến vào trong Kim Chung Tráo, thân thể Bạch Băng ngưng tụ ra nội lực đem bản thân nàng và Xích Liên Triệt bảo vệ ở bên trong. Khiến cho ngọn lửa kia cách nào chạm tới, sau đó cả hai từ từ hạ xuống bên trong.

      Mà trong nháy mắt đấy, bóng dáng màu vàng lên, Tiểu Kim hét to tiếng làm Bạch Băng cũng chấn kinh, nàng biết Tiểu Kim làm sao lại theo vào, còn chưa kịp bình tĩnh lại nàng thấy Tiểu Kim cúi đầu nhìn xuống vị trí trái tim của mình....

      Hai mắt Bạch Băng trợn to, chỉ thấy Tiểu Kim ngậm lấy viên màu đỏ rực đập kịch liệt.

      "Tiểu Kim" Bạch Băng kinh hô, nước mắt chảy ra như mưa, Tiểu Kim vậy mà lại tự lấy trái tim của mình ra.

      Lúc này, cảm xúc ở trong lòng Bạch Băng ai có thể lý giải được, mà cũng ai có thể hiểu được.... trong lòng nàng bây giờ có cảm giác vô cùng đau đớn, giống như trái tim bị kiếm xuyên qua vậy.

      Tiểu Kím nhíu mắt lại, nở nụ cười an ủi. Sau đó miệng ngậm trái tím, còn đầu to lớn cọ cọ vào người Bạch Băng, giống như đây là lần cuối cùng nó làm nũng chủ nhân, tận hưởng hương vị người của chủ nhân.

      "Tiểu Kim, tại sao lại làm vậy, ta làm sao có thể để người chết, sao ngươi lại ngốc như vậy, là ngu ngốc mà" Bạch Băng đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Kim.

      Tuy nàng có lòng tham muốn Xích Liên Triệt sống, nhưng nàng cũng muốn Tiểu Kim chết, nàng nỡ. Tiểu Kim và Tiểu Bạch cùng nàng trải qua bao nhiêu gian khổ, tuy là tình giống với Xích Liên Triệt, nhưng mà nàng có thể , nếu có thể nàng thà là tự mình chết chứ cũng muốn nhìn thấy tình cảnh lúc này.

      Tiểu Kim cố gắng kìm nén nước mắt, thân thể ngừng giật giật quay cuồng, sau đó cố lấy hơi thở cuối cùng đem trái tim đưa tới bên miệng Xích Liên Triệt, chỉ cần Xích Liên Triệt có thể sống, nó làm cái gì cũng đều đáng giá.

      Ngọn lửa ở bên trong Kim Chung Tráo lúc này cũng bắt đầu bùng cháy dữ dội hơn, mặc dù được vòng bảo hộ nhưng y phục người cùng với tóc của Bạch Băng cũng bắt đầu có mùi cháy khét, sợ là cái vòng bảo vệ này cũng chống đỡ được bao lâu.

      Bên ngoài lúc này khôi phục lại yên tĩnh quỷ dị, nhưng tâm thần mọi người vẫn còn chưa thể nào bình tĩnh lại được.

      "Tỷ....." Bạch Nham hét to tiếng, tỷ vì cứu mọi người mà lại tự để bản thân bị vây ở trong Kim Chung Tráo.

      Trong mắt Tư Đặc Nhĩ cũng là thể tin nổi, Bạch Băng quả nữ nhân đặc biệt, hành động của nàng ở trong mắt , cho dù là người nam tử cũng thể làm nổi.

      Khó trách những người bên cạnh nàng sẵn sàng tiếc tính mạng mà bảo vệ nàng, ra khi có nguy hiểm, nàng cũng có thể vì tất cả bọn họ mà hy sinh.

      Xích Liên Vũ, Thần Công Liên đều ngẩn người mà nhìn ngọn lửa kia, nhưng mà lại thể nhìn thấy bóng dáng của Bạch Băng và Xích Liên Triệt. Bọn họ chỉ thấy ngọn lửa giống như Hỏa Long kia dần dần phá tan vòng bảo hộ ở bên trong.

      Nguyên Trúc điều khiển Kim Chung Tráo lúc này bị mấy đạo đấu khí cường đại đánh trúng cũng bị thương , đấu khí của tất cả đều dồn vào Kim Chung Tráo cho nên còn đủ để chống đỡ lại, vì thế mà ngay tức khắc bị đánh ngã xuống đất, trong miệng xùi bọt mép và máu tươi, thân thể co giật liên tục.

      Bên trong Kim Chung Tráo, Bạch Băng ôm chặt Xích Liên Triệt, nằm bên cạnh là Tiểu Kim nhắm mắt. Bạch Băng nức nở ngừng, chợt thấy Xích Liên Triệt có cử động, vội vàng lau khô nước mắt quan sát kỹ, nàng muốn nhìn thấy Triệt tỉnh dậy.

      Quả , sau lát lông mi của Xích Liên Triệt khẽ rung động, đôi tay cũng thoáng nắm lại.

      "Băng nhi........" Giọng khàn khàn vang lên, Bạch Băng vội vàng nắm lấy tay Xích Liên Triệt.

      "Ta ở đây, ta ở đây" Bạch Băng khóc rống lên, nước mắt rơi xuống cả mặt Xích Liên Triệt.

      Xích Liên Triệt thấy thế rút tay ra, miễn cưỡng mở mắt. Nhiệt độ xung quanh làm cho mặt đỏ bừng, ánh lửa toát ra tuy nóng nhưng lại thể gây trở ngại cho nhìn chằm chằm gương mặt khóc của Bạch Băng, sau đó đưa tay lau nước mắt cho nàng.

      Cảm giác được khí tức ở người thoải mái hơn, mà tồn tại của Băng Đế Chi Liên và Huyết Chú đều biến mất thấy đâu, vì sao lại vậy nhưng mà có thể tỉnh lại là tốt rồi. Nhưng khi thấy Bạch Băng đau lòng như thế, tâm tình cũng đau đớn theo.

      Bạch Băng đưa tay lau nước mắt, lao vào ngực Xích Liên Triệt lớn tiếng khóc: "Tiểu Kim..... Tiểu Kim chết rồi.......Nó vì cứu ngươi nên chết .... Nó lấy ra trái tim của mình để cứu ngươi........."

      Thân thể Xích Liên Triêt thoáng cứng đờ, rồi đưa tay vỗ lên lưng Bạch Băng. Sau đó ánh mắt nhìn qua bóng dáng to lớn của Tiểu Kim, trong lòng lúc này cũng có cảm giác đau đớn, Tiểu Kim kia luôn luôn làm nũng nàng, thế mà lại chấp nhận đưa trái tim của mình ra để cứu .....

      'Ầm....' tiếng vang lên, kéo lại tâm trí của hai người lại. Ngọn lửa xung quanh lúc này phá vỡ làm vòng bảo hộ thủng ra lỗ lớn.

      Xích Liên Triệt đứng lên đem Bạch Băng bảo vệ ở trong lòng, quần áo của bắt đầu bốc cháy tỏa ra mùi khét lẹt bay vào mũi.

      "Xích Liên Triệt" Bạch Băng hét to, người bị thiêu đốt phát đau giống như thân thể chuẩn bị hòa tan với ngọn lửa vậy.

      "Đừng sợ, chúng ta nhất định có thể ra ngoài" Xích Liên Triệt lên tiếng vô cùng kiên định, mà quanh thân lúc này cũng tỏa ra những ánh sáng màu vàng, dần dần bao phủ khắp người.

      Bạch Băng gật gật đầu, nhìn qua thi thể Tiểu Kim nằm đó nàng lại cảm thấy chua xót, lập tức lao ra, nàng muốn để cho thân thể của Tiểu Kim bị biến mất ở trong này.

      Mọi người bên ngoài lúc này đều đứng ở dưới nhìn chằm chằm lên Kim Chung Tráo ở , Bạch Băng và Lục vương gia đều chết, đều chết.................

      Mộc Cầm và Xích Liên Sơn trông thấy Nguyên Trúc chỉ run rẩy vài cái rồi chết, mà lúc này Bạch Băng và Xích Liên Triệt cũng đều chết. Bọn họ cũng cần thiết phải ở nơi này nữa, nhân lúc mọi người còn để ý tới, nếu như sợ là kịp.

      Mộc Cầm gọi hai con Đại Điêu tới rồi vội vang leo lên , bay .

      'Ầm Rầm' đạo ánh sáng bắn ra, làm cho Đại Điêu lập tức rơi xuống dưới. Vào lúc này mọi người mới chú ý thấy, Mộc Cầm và Xích Liên Sơn bỏ chạy.

      Nhưng còn đợi mọi người ra tay, ánh sáng màu trắng ở trời xẹt qua, sau đó là nam nữ xuất ở ngay trong mắt mọi người.

      "Tây Ma Nguyệt!" Thần Công Liên kinh hô, đảo mắt nhìn về người nữ nhân bên cạnh. Người này đẹp, rất đẹp, mà diện mạo này cùng với Bạch Băng có chút giống nhau.

      "Giản nhi" Bạch Hào trừng lớn hai mắt nhìn người nữ nhân ở , nhận sai, nàng là Giản nhi.

      Bạch Nham đứng cạnh nghe thế, cũng quay đầu nhìn lên nữ nhân ở kia, người kia chính là mẹ ?

      Hậu Giản dơ tay chạm vào Kim Chung Tráo, nhất thời Kim Chung Tráo nổ tung. Trong nháy mắt lửa nóng bắn ra giống như pháo hoa rơi xuống mặt đất, nhưng khi rơi xuống người ai cảm thấy đau đớn.

      Kim Chung Tráo bị nổ, Bạch Băng và Xích Liên Triệt ở bên trong cũng xuất trong tầm mắt của mọi người.

      "Tỷ"

      "Băng nhi" Bạch Hào và Bạch Nham kinh hô, còn mấy người Thần Công Liên lúc này mới vội vàng tỉnh lại, đưa mắt tìm kiếm hai bóng dáng người vừa rơi xuống đất.

      Xích Liên Triệt ôm Bạch Băng hạ xuống, Bạch Băng vội vàng tìm kiếm thi thể của Tiểu Kim. Tại sao có, tại sao lại thấy thi thể của Tiểu Kim đâu? Tại sao lại như vậy, sao có thể......

      "Thi thể của Tiểu Kim thấy nữa......." Bạch Băng lúc này để ý tới mọi người, mà cầm lấy tay Xích Liên Triệt lo lắng hỏi.

      Xích Liên Triệt đưa mắt nhìn thoáng qua , bên cũng có, vậy thi thể Tiểu Kim đâu rồi!

      " cần tìm nữa" Bạch Băng sốt ruột, nghe thấy thanh của Hậu Giản: "Nàng tới nơi mà nàng nên rồi"

      Bạch Băng nghe thế nhìn lên , ở lúc này có hai người, người là Tây Ma Nguyệt, vậy còn nữ nhân này.........

      Nhíu nhíu mày, giọng của người này rất êm tai, nghe như gió xuân thổi qua, hơn nữa còn có khuôn mặt này nhìn rất quen thuộc, giống như gặp ở đầu rồi vậy. Trong lúc suy nghĩ, trong đầu chợt lóe lên, là mẹ nàng!

      "Ngươi.....ngươi là nương ta" Bạch Băng nhìn chằm chằm người .

      Hậu Giản cười, nhìn thấy Bạch Hào và Bạch Nham rồi mới dừng lại người Bạch Băng: "Nữ nhi và nhi tử của ta giờ cũng trưởng thành rồi, làm ta rất vui mừng. Nhưng thời gian của ta còn nhiều nữa, chỉ sợ những thứ ta có thể làm cho các ngươi cũng chỉ có mấy chuyện này"

      Hậu Giản xong, tay chợt vung lên cao. Nhất thời sấm sét từ trời lập tức vang lên, sau đó là mây đen kéo tới làm cho mưa to bắt đầu rơi xuống.

      Mà mỗi nơi khi được mưa tưới xuống, nhất thời cả vùng đất vốn bị thiêu hủy đều biến mất. Sau đó cây cỏ lấy tốc độ nhanh chóng sinh trưởng trở lại, trong nháy mắt toàn bộ nơi đây đều tràn ngập lực lượng..

      Tử thi chiến trường và máu loáng cũng đều biến mất, tất cả thi thể đều còn. Mưa rơi vào cánh tay của Xích Liên Triệt bị mất , trong chốc lát có cảm giác chỗ đó nóng lên. Đột nhiên ở trong trung xuất cánh tay, sau đó bay về phía Xích Liên Triệt.

      Bạch Băng mở to hai mắt, sau đó nàng nhận ra đó là cánh tay của Xích Liên Triệt bị dứt bay qua trước mặt nàng, rồi dừng lại ở vai Xích Liên Triệt, tiếp đó là đạo ánh sáng màu bạc lóe lên, trong chớp mắt đem cánh tay kia nối lại!

      Mọi người giật mình, nhìn tình cảnh này có ai mà giật mình kinh hãi ạ? Chuyện này chắc chỉ có thần mới làm được, chứ người thường sao có được lực lượng này.

      " nối lại được rồi?" Bạch Băng vội vàng xem xét, quả chút dấu vết cũng có, giống y hệt như lúc trước.

      Nhìn chuyện này, nàng nghĩ tới mẹ nàng là Thần tộc, vậy năng lực của mẹ có thể hay cứu được Tiểu Kim ạ?

      "Tiểu Kim, người có thể hay cũng cứu được Tiểu Kim sống lại" Bạch Băng nhìn về phía Hậu Giản hô to.

      "Kim Vân Mãng khi mất trái tim có cách nào sống lại" Hậu Giản giọng , nhìn bộ dạng đau khổ của Bạch Băng nàng cũng giật mình. Nàng thể tin được, Bạch Băng lại có tình cảm sâu nặng như vậy với Kim Vân Mãng.

      Kim Vân Mãng vì nhân loại mà tự nguyện lấy ra trái tim, cũng khiến nàng chấn kinh. Thôi, nàng cũng muốn thấy nữ nhi mình thương tâm, mà nàng lúc này cũng chỉ còn lại có chút thời gian, nếu có thể giúp được nàng làm hết sức.

      "Tuy có cách để sống lại, nhưng mà hồn phách của nó vẫn còn tồn tại. Bởi vì có tình cảm với nhân loại cho nên nó cũng thể nào thành tiên" Hậu Giản xong lại khiến cho Bạch Băng căng thẳng hơn.

      Hai tay Hậu Giản chạm vào nhau, ánh sáng màu vàng ở xung quanh cũng bắt đầu ngưng tụ lại, mãi lúc sau ở giữa trung dần dần ra thi thể sớm biến mất, sau đó từ từ trở nên lại, càng lúc càng , mãi cho tới lúc biến thành quả trứng chim mới dừng lại.

      Hậu Giản ngưng khí thở ra, sau đó đưa quả trứng chim vào tay Bạch Băng, đó là quả trứng chim hình tròn có màu vàng.

      "Đây là Tiểu Kim?" Xích Liên Triệt nhìn quả trứng màu vàng ở trong tay Bạch Băng, nghi ngờ hỏi.

      "Kim Vân Mãng trọng tình trọng nghĩa, cho nên ta làm như vậy các thượng tiên nhất định đều có thể hiểu được. Quả trứng màu vàng này, các ngươi chỉ cần ấp nó, rồi đợi tới ngày nó nở ra cũng chính là ngày Kim Vân Mãng sống lại" Hậu Giản xong, quay đầu nhìn qua Bạch Hào đứng cạnh Bạch Nham: "Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng rồi"

      "Giản nhi......." Bạch Hào rơi nước mắt, kể từ lúc nàng rời được mười sáu năm rồi, nghĩ tới còn có thể gặp lại nàng lần.

      "Nương" Hai mắt Bạch Nham đỏ bừng, trong trí nhớ của hình ảnh của nương rất mơ hồ. giờ thấy được cũng biết phải biểu đạt ra sao, cho nên tiếng gọi này lên tất cả cảm xúc trong lòng rồi.

      mặt Hậu Giản vẫn nở nụ cười như cũ: "Ta trời nhìn các ngươi, vẫn luôn nhìn các ngươi"

      Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, sau khi thấy người nữ nhân giống như tiên nữ kia biến mất. lâu sau, mọi người mới phản ứng kịp, trân chiến này bọn họ thắng.

      chiến trường lúc này đều bị cơn mưa to tẩy rửa sạch , tất cả mọi chuyện cũng đều kết thúc.

      Bạch Băng cầm quả trứng màu vàng nhìn Xích Liên Triệt mỉm cười, sau đó nhìn đám người Bạch Nham đứng trong mưa nở nụ cười tươi. Đây chính là nụ cười xuất phát từ tận trong đáy lòng của nàng, nàng cười với bọn họ chứ phải là nụ cười giả dối.

      Trận mưa này kéo dài khoảng nửa tháng, sau khi tạnh mưa bầu trời cũng trở nên sáng sủa trở lại, mặt trời cũng mọc lên chiếu sáng xuống cả đại lục.

      Cả vùng đất như có phép màu thần kỳ, cây cối đột nhiên trở nên cao lớn, hoa cỏ khoe sắc rực rỡ. Mọi người thấy cảnh tượng này, ai cũng đều phải kinh ngạc.

      Sau khi chiến tranh chấm dứt, binh lính của Xích Nguyệt cũng đều trở về thành. Mọi người đều kể lại tình hình ở chiến trường, dân chúng nghe xong đều vô cùng sùng kính Bạch Băng, mà giờ nàng cũng trở thành Lục vương phi của Lục vương gia rồi.

      Trước kia bọn họ vì tin nhầm lời đồn, cho nên mới vũ nhục Lục vương phi ạ. Bọn đúng phải là người mà, nhưng từ nay về sau nếu người nào dám xấu Lục vương phi nửa câu bọn họ nhất định đem lột da sống, sau đó ném ra khỏi Xích Nguyệt!

      đường lớn, mọi người ai ai cũng đều cao hứng, vui vẻ cười.

      Tất cả mọi người đều biết , có được cuộc sống yên bình hôm này là đều nhờ vào Lục vương phi. Cho nên ở trong lòng bọn họ đều rất cảm kích Bạch Băng, mà có nàng là thần tiên chuyển thế tới để cứu vớt Xích Nguyệt cũng hề sai.

      đường cái, trong quán rượu lúc này đều vô cùng náo nhiệt, tất cả đều vừa ăn vừa uống mà bàn tán về những chuyện lớn gần đây.

      "Này, các ngươi có nghe thấy gì chưa, Đông quý phi xuống tóc làm ni rồi" Trong tửu lâu có nam tử lên tiếng , trong vẻ mặt cũng chẳng có chút thương cảm nào.

      "Đúng thế, chuyện này ta cũng biết. Có ai mà biết nàng ta trước đây hiểu lầm Lục vương phi, còn cho người theo đuổi giết. giờ Lục vương phi muốn lấy mạng nàng ta là tốt rồi" Đại Hồ Tử ở bên cạnh nghe nam tử kia xong cũng lên tiếng.

      "Đúng thế, Lục vương phi là có tấm lòng rộng lượng nên mới tính toán. Nhưng mà nghĩ lại, dù sao Đông quý phi cũng là mẹ đẻ của Lục vương gia, cho nên Lục vương phi làm sao lại ra tay độc ác được" vị nam tử khác xong, cũng cầm lên ly rượu uống cạn hơi.

      "Đừng những chuyện nhàm chán này nữa, Lục vương phi cùng với Lục vương gia tổ chức đại hôn vào ba ngày nữa. Nghe dân chúng của Xích Nguyệt đều chuẩn bị mọi thứ tốt để chúc mừng cho Vương gia rồi đó"

      "Nếu chúng ta cũng " Đại Hồ Tử thấy thế lại chen ngang vào .

      Mà Đại Hồ Tử vừa xong, nam tử ăn mặc hoa lệ ở bên cạnh cũng xoay người : "Đương nhiên là phải , ngươi chắc còn chưa biết chuyện này , Hoàng thượng chuẩn bị sẵn sàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Lục vương gia rồi"

      " tốt quá, Lục vương gia kế vị, sau đó Lục vương phi trở thành hoàng hậu. Xích Nguyệt của chúng ta có được hoàng thượng và hoàng hậu lợi hại như vậy, đúng là phúc khí của dân chúng ạ" Trong tửu lâu lúc này cũng trở nên ầm ĩ, mặt ai cũng lên vẻ vui mừng.

      Đúng vậy ạ, Xích Nguyệt có Bạch Băng và Xích Liên Triệt trấn thủ còn có ai dám phục, còn có ai dám gây chiến ạ. giờ bốn nước thành hai nước, hơn nữa thái tử của Bắc quốc là Thần Công Liên cũng rất cung kính với Bạch Băng. Bảo hướng đông tuyệt dám hướng tây, mà đánh chết cũng dám phản kháng.

      Phố lớn ngõ khắp kinh thành đều bàn tán đủ thứ chuyện về Bạch Băng, quả đem hai người Bạch Băng và Xích Liên Triệt coi như thần, bởi vì mỗi chuyện từng trải qua vừa rồi đều khiến họ phải rung động, khắc sâu trong lòng.

      Cuộc chiến sinh tử này quả khiến cho Xích Liên Triệt và Bạch Băng gần nhau hơn, mà câu chuyện này của hai người cũng được mọi người lưu truyền lại khắp cả đại lục..................

      Hoàn



      Cuối cùng cũng hoàn truyện này, truyện thấy ngoại truyện nhưng mình để ý, nếu có mình edit nốt.

      Nhân đây mình xin cám ơn tất cả mọi người ủng hộ mình.

      Và đây là truyện tiếp theo mà mình sắp edit. viewtopic.php?style=2&p=2095212#p2095212 Mong mọi người ủng hộ nhé =D.
      Chris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @banglangtrang123 : khúc đầu chương 11 & 15 đó nàng, ta thấy nội dung liền mạch lắm so với chương trước

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :