1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi vô lại của hàn vương - Nguyệt Thượng Hồng (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Khổng Tước Sơn Trang

      "Ngữ Thu a di, có thể để Ngạo nhi yên tĩnh chút ."

      Đám người Phong Dạ Hàn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được Băng Lam trầm mặc ra.

      ". . .Hàn Vương Gia, tiểu thư người cần chờ nàng nữa, cũng cần Hầu phủ tìm nàng, nàng trở lại nơi đó nữa. Bảo trọng!" Băng Lam xong, điểm chân, nhanh chóng xuống chân núi.

      Mắt phượng của Phong Dạ Hàn lạnh lẽo như hàn băng, tay nắm chặt, gầm : "Điều tra, điều tra cho ta."

      Truy Nguyệt, Bích Nguyệt, Lãm Nguyệt nhanh chóng biến mất trước mặt họ, chỉ còn người Xuất Nguyệt ở lại.

      "Xem ra ta còn có cơ hội." Trong lòng Thượng Quan Dực sung sướng, nhiều ngày bực tức như vậy cuối cùng cũng có cơ hội ra.

      Phong Dạ Hàn liều mạng dùng khinh công, như gió lốc xuống chân núi. Xuất Nguyệt cũng phải dùng khinh công chạy như điên đuổi theo.

      Phong Hề Ngạn giật giật khóe miệng, trong đôi mắt màu trà nhiều hơn tia thú vị. Phong Hành Thượng ngước cổ, thở dài : "Thần công của thất đệ ai có thể sánh bằng."

      Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê, ở chỗ dưới thác nước, bóng dáng trắng ngà nhàng di chuyển, kiếm tay vung lên liên tục.

      Kiếm thuật thay đổi tự nhiên, bộ pháp linh hoạt, tư thế tự nhiên mà tuyệt đẹp, khí thế lưu loát, kết hợp cương nhu, lúc chợt bình thản vững vàng, lúc chợt lên xuống thoải mái, hoàn mỹ dung hợp đủ tĩnh, buông, ổn, đều, chậm, hợp, liền mạch, xoay tròn, tự nhiên như vậy làm cho người ta tự chủ tiến vào loại ý cảnh "Di chuyển đẹp như phượng múa, kiếm như rồng bay".

      "Tiểu thư. Có tin tức mới!" Băng Tâm như trận gió nhanh chóng đến chỗ bóng dáng tảng đá kia.

      Ngạo Tình thu kiếm, thân kiếm chính xác cắm vào vỏ.

      "Lần này, Thiếu Trang Chủ Khổng Tước Sơn Trang Lạc Sơ Hàn kêu gọi hùng giang hồ đại lục cùng các đảo quốc mười ngày sau, ở Khổng Tước Sơn Trang cử hành đại hội Hùng, nếu thắng được ba phần thưởng theo thứ tự là Bảo Châu Hàn Thiềm, kiếm Bích Xà, Phật Thủ Ngàn Năm." Băng Tâm đem y nguyên tin tức lấy được từ Dung Hi ra.

      "Tây Hộc quốc cũng ở trong phạm vi này?" Ngạo Tình có chút nghi ngờ, Khổng Tước Sơn Trang đến tột cùng muốn gì, vì sao đưa cả đảo quốc vào, khó giải thích.

      "Phải, Dung Hi công tử , hoàng tộc Tây Hộc quốc hình như cũng rục rịch ngóc đầu dậy, hình như sớm chọn người dân dự thi." Băng Lam xen vào : "Đúng rồi, tiểu thư, lần này chúng ta lấy danh nghĩa nào dự thi? Danh nghĩa Tiên sinh, Dung Nguyệt Sơn Trang hay là Bích Huyết cung?"

      Ngạo Tình suy tư lúc, cầm kiếm lên, vừa vừa : "Đều lấy. Mau truyền lời cho Liễu Diệp Thanh."

      Liễu Diệp Thanh? Băng Tâm phản ứng nhanh nhất "Chẳng lẽ vị nữ tử áo xanh kia chính là Liễu Diệp Thanh?" Mắt hạnh của Băng Lam ngưng lại, có chút hiểu ra.

      "Tiểu nha đầu, thông minh hơn rồi!" Ngạo Tình quên trêu ghẹo .

      Luyện công xong, thoải mái nằm trong bồn tắm đầy cánh hoa mai, những mệt mỏi đều tan hết, Ngạo Tình cầm khăn trắng lên nhàng lau thân thể.

      Khăn lụa trơn lau người thoải mái, ở trong làn hơi nước, động tác của Ngạo Tình dần dần ngừng lại, nàng kinh ngạc nhìn da thịt mình bóng loáng trong suốt, cơ hồ hề tỳ vết.

      Bảo Châu Hàn Thiềm, vốn là bảo vật gia truyền của Lăng gia, chỉ có hậu nhân có được Phượng Hoàng Kiếm mới có tư cách có được. Tại sao lại ở Khổng Tước Sơn Trang? Khổng Tước Sơn Trang vì sao lại có năng lực tổ chức đại hội Hùng? Vì sao đảo quốc cũng có phần?

      Thân thể mỹ nhân vừa trượt, biến mất trong bồn tắm.

      "Đến đây... Khách quan dùng bữa hay là ở trọ?" Tiểu nhị bị tứ đại mỹ nhân trước mắt hớp hồn . Trong lòng thầm hưng phấn, quá con mẹ nó đẹp, tựa như tiên tử trời. Từ đáy lòng cảm kích Trang chủ Khổng Tước Sơn Trang cử hành đại hội Hùng lần này, khiến tiểu nhị này được dưỡng mắt.

      "Cho mấy món ăn ngon của quán, chuẩn bị bốn gian phòng thượng hạng." Băng Tâm giả bộ thục nữ nhìn tiểu nhị ngơ ngẩn, nhịn được cười ra tiếng.

      Thảm, cười thôi, cười tiếng, tiểu nhị kia sững sờ, ba hồn mà mất bảy phách.

      Ba người còn lại bất đắc dĩ lắc đầu cái, muốn tìm chỗ ngồi xuống.

      "Tiểu nhị ca, đây phải là đại hội Hùng sao? Sao lại cảm thấy tiêu điều thế này?" Băng Tâm hỏi tiểu nhị bận châm trà.

      " nương có điều biết, nếu như các ngươi tới hôm qua ngay cả chỗ ngồi cũng tìm được, ngày mai đại hội Hùng sắp bắt đầu, tất cả những người có thiếp mời đều có thể nghỉ tại Sơn Trang, tại những người ở đây phần lớn là muốn tham gia náo nhiệt chút. Khách quan, các ngươi nhưng cũng tới tham gia náo nhiệt phải ?" Tiểu nhị lại nhiệt tình .

      " phải, chúng ta tới dự thi, nhưng đường trì hoãn thời gian." Băng Lam lạnh giọng, muốn cùng người ngoài tiếp xúc nhiều.

      Tiểu nhị quen nhìn sắc mặt mọi người, tự nhiên rất thức thời bận việc khác.

      Ngạo Tình khỏi cười : "Đây là điển hình câu ‘ăn xong cơm chay cần hòa thượng’(như kiểu ăn cháo đá bát bên mình ấy)." xong, cầm ly trà lên che giấu nụ cười.

      "Tiểu thư. Ta đây phải là vì... " Băng Lam hiếm khi đỏ mặt .

      "Hắc. Khách quan. . . Bên này. . . Xin mời." Tiểu nhị ha ha chào hỏi.

      "Cám ơn."

      Liễu Diệp Thanh nhìn về nơi phát ra thanh đầu tiên, tiếp đó Ngạo Tình cũng nhìn theo, đồng thời ngốc trệ.

      Toàn thân áo trắng như tuyết, nam tử như tiên nhân, mặt mày như vẽ, đôi mắt sáng như sao, trong suốt như hồ thu, khẽ mỉm cười làm người ta thấy như cả vườn hoa xuân đột nhiên nở rộ, ba hồn bảy phách đều bị đoạt , bật thốt lên, thanh thanh thúy làm cho người ta ngứa ngáy.

      Trong lòng Ngạo Tình lạnh run, mỹ nam tử như vậy, nhìn mặt ngoài ôn nhuận, sợ là người lạnh lùng, với tất cả mọi thứ đều là vô tình cùng tuyệt tình, bởi vì hình như bất cứ chuyện gì đời cũng ở trong lòng bàn tay , có chuyện gì có thể làm hứng thú.

      Ngạo Tình thu hồi tầm mắt, thấy mắt hạnh của Diệp Thanh vẫn hoảng hốt như cũ, trong lòng thầm than, ngờ người luôn có cảm tình gì với nam nhân như nàng cũng có lúc bị điện giật.

      Chậc chậc. biết là việc tốt hay xấu đây!

      "Nước miếng cũng rớt xuống, có muốn lấy cốc hứng ?." Ngạo Tình cười trêu .

      "Nhiều chuyện." Liễu Diệp Thanh ý thức được mình luống cuống, vội vàng cúi đầu uống trà .

      "Lỗ tai của ngươi bán đứng ngươi, ngươi trưởng thành, hoa đào cũng đến lúc nở rồi, phải là chỉ nghĩ về nam nhân thôi sao, có gì phải ngượng ngùng. Dũng cảm chút, rèn sắt khi còn nóng, đến đó xin phương thức liên lạc, nếu cảm thấy xấu hổ, tỷ giúp ngươi hỏi." Ngạo Tình nhìn lỗ tai của Diệp Thanh hồng đến có thể máu ra, đành lòng, vỗ ngực đảm bảo xử lý tốt.

      Băng Tâm cùng Băng Lam nhịn được, hai người phun nước trà trong miệng ra.

      "Ngươi. . . Ngươi lại . . .Ta. . ." Liễu Diệp Thanh giật muốn nổ tung ngực, tay gắt gao nắm lấy mép bàn.

      "Oa nhi(đưa ) đáng thương, ngay cả uy hiếp người khác cũng biết , bình thường ngươi nên nhiều chút quen, ngươi thấy người ta người đàn bà chanh chua chửi đổng, đó là ngày ngày mắng, ngàn mắng vạn mắng thuận miệng mà ra, phải hay ?" Ngạo Tình cười đùa .

      Băng Tâm cùng Băng Lam nhịn được, ôm bụng cười đến sung sướng, vội vàng lui tới cái bàn cách đó hai mét.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Gặp lại.

      Khách quan trong điếm nghe tiếng động quay lại nhìn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra mà cái bàn bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh.

      Đôi mắt trong veo đối diện với đôi mắt hạnh, tia lửa bắn ra bốn phía.

      Tầm mắt nam tử như tiên kia cũng dời đến, xong, mục đích đạt được.

      "Các vị, ngại quá, hai vị tỷ tỷ nhà ta là đúng là đôi oan gia, đến đâu đấu đến đấy, nhưng qua hồi lại cùng nhau vui vẻ thôi. xin lỗi vì quấy rầy các vị dùng cơm xin lỗi." Băng Tâm cười .

      Mọi người nghe mỹ nữ xin lỗi, cũng rối rít bảo sao, ai bận việc nấy. Mỹ nhân đúng là được đối xử tốt thế đấy, nếu là nam nhân sớm bị xì mũi coi thường rồi.

      Trong lòng Băng Lam thầm than, phương thức này cũng làm người khác chú ý quá .

      khéo thành sách, bốn người Ngạo Tình đến cửa sơn trang lại chạm mặt soái ca kia.

      " là có duyên thiên lý năng tương ngộ, biết công tử xưng hô như thế nào? Tại hạ Hàn Tình, xá muội Hàn Thiến, Hàn Tâm, Hàn Lan." Ngạo Tình cung kính chắp tay.

      Hàn Tâm(nghĩa là thất vọng đau khổ), nghe tên này khóe miệng Băng Tâm ngừng run rẩy, đôi mày thanh tú của Băng Lam nhướn cao, đây là biểu nàng cố nén bật cười.

      "Tại hạ Tây Mộc Sơ có lễ. nương mời trước." Sở Mộc Hi cười dịu dàng, xua giá rét cuối đông.

      Ngạo Tình cười khoa trương, nhìn bộ dạng Liễu Diệp Thanh, đúng là coi trọng người ta, chỉ thiếu viết lên mặt bốn chữ ‘ta thầm mến ngươi’ thôi.

      "Ách. . . Đây là Nhị muội của ta, ít nhưng tâm tính rất tốt, hay chuyện nhưng hễ hỏi đáp." Ngạo Tình chuyện thoải mái.

      ràng là se tơ hồng!

      Ngón tay Liễu Diệp Thanh khẽ trắng bệch, Băng Tâm Băng Lam kìm nén đến luống cuống.

      " nhiều chưa chắc , Hàn Tình nương tính bướng bỉnh là khó có được." Sở Mộc Hi vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, tùy ý làm động tác xin mời.

      Mặc dù ngoài mặt Ngạo Tình nở nụ cười thong dong, nhưng trong lòng lại vì Diệp Thanh đổ mồ hôi hột, đây chính là khối Huyền Băng ngàn năm có vẻ bề ngoài được bao bọc bởi ánh mặt trời, nếu Diệp Thanh ngươi phải nữ tử có tính nhẫn nại để mà "Có công mài sắt" đáng thương!

      Lấy thiệp mời ra, người nọ lại là Kim thiệp, lai lịch lớn đấy.

      Vừa vào Sơn Trang, khiến người rung động. Khổng Tước Sơn Trang xây dựng núi Khổng Tước, cũng dựa vào đó mà đặt tên.

      Núi Khổng Tước ở giữa Túc Nguyệt quốc cùng Cao Li quốc, lại có con sông lớn bắt nguồn từ Thuần Vu quốc. Có vị trí địa lý tốt, độc lập với tam quốc ở ngoài, lại cùng mạch sống tam quốc tương liên, quân chủ tam quốc chiêu dụ nhiều năm mà có kết quả. ít người giang hồ đều cho rằng Khổng Tước Sơn Trang chính là nước , chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đều đủ.

      Đây quả thực là phiên bản kiến trúc hoàng cung đạt đỉnh điểm, nếu thải kỳ(cờ màu) biến thành hoàng kỳ(cờ vàng), chắc chắn ít người lầm tưởng được vào hoàng cung. Kế núi gần sông, đình đài lầu các, quả nhiên là đại vương núi trôi qua tự nhiên tự tại.

      Ngạo Tình kinh ngạc, đôi mắt trong veo có vài tia u ám. Nếu như thảm án diệt môn năm đó có liên quan tới Khổng Tước Sơn Trang, như vậy, sơn trang này cũng có cơ hội tái xuất như tại... Tập hợp hùng đại lục.

      Băng Tâm cùng Băng Lam cảm thấy người Ngạo Tình tản mát ra khí lạnh lùng, vẻ mặt cũng cứng lại.

      vào sân, mới nhìn thấy biển người, tiếng người huyên náo, nếu cẩn thận đứng trong đám người, muốn tìm cũng khó như mò kim đáy biển vậy.

      Hơn mai mươi lôi đài to lớn, mà lớn nhất là lôi đài có đường kính rộng khoảng hai mươi thước, cao hai thước, đoán chừng là để sử dụng cho trận chung kết. Mỗi lôi đài cách nhau khoảng, ở giữa xen kẽ ít mái che nắng, bàn ghế, hàng trước có bàn chấm điểm, lại có vị trí khách quý ở hàng hai, hàng thứ ba là chỗ ngồi của tuyển thủ, người xem đều là vé đứng.

      "Tiểu thư, tình huống như thế, chúng ta phải làm sao?" Băng Tâm nhìn biển người đông đúc, đau khổ .

      "Tiểu thư, tầng tầng kiểm tra như vậy quá khó khăn rồi. Làm thế nào bây giờ?" Băng Lam cũng có chút tin tưởng lắm.

      Ngạo Tình liếc hai người cái: "Thế giới này có loại cửa gọi là cửa sau, hai ngươi nhanh chóng dùng đầu óc mà suy nghĩ ."

      Cửa sau?

      "Nha. Tiểu thư muốn dùng danh hiệu của tiên sinh." Băng Tâm kêu lên sợ hãi.

      Tuy Lam Vân mai danh tích vài chục năm, nhưng danh tiếng truyền lưu rất rộng. Lúc trước ở hôn lễ thái tử Cao Li quốc vừa lộ mặt, Khổng Tước Sơn Trang sáng sớm liền hướng núi Vân phát hùng thiếp, còn là thiếp vinh dự cao nhất lại có tên, người có thiếp này đều có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết, chỉ cần trước trận chung kết viết tên người tham gia là được. Nghe lần này cũng chỉ phát ra năm thiếp như vậy, mỗi Hoàng thất tờ, còn lại chính là Lam Cơ Tử.

      "Dừng lại, giọng chút cho ta, kêu lớn tiếng như vậy, muốn mang sói tới sao?" Ngạo Tình gõ đầu Băng Tâm. Bốn người tại đều khoác choàng trắng như tuyết đầu, tự nhiên cũng ít ít phiền toái.

      ", tìm chỗ ấm áp ngồi thôi."

      Rốt cuộc vì sao mà vội vàng tổ chức đại hội Hùng như thế, chọn thời điểm đầu mùa đông này. Nhưng giữa mùa đông vẫn còn hơn ngày hè nóng bức, hình như cũng phải chuyện xấu.

      Ngày tiếp theo, quả loại rất nhiều người tham gia.

      Ngạo Tình muốn ở tại Khổng Tước Sơn Trang, buổi tối, bốn người trở lại khách điếm nghỉ ngơi. Nhưng lão bản khách điếm cầu xin vì người đến quá nhiều, làm cho các nàng chỉ còn hai gian phòng, như thế này dĩ nhiên là thu ít tiền. Băng Tâm thiếu chút nữa là kiếm xuyên qua lão bản, bị Ngạo Tình ngăn lại. Đều là người làm ăn cũng biết lão bản khó khăn, cũng liền thỏa hiệp.

      Lúc này, Diệp Thanh bị cản ở ngoài cửa, Ngạo Tình sảng khoái hưởng thụ việc tắm nước nóng. Ở nơi nhiều người quả nhiên khí ngột ngạt, có chút khó chịu. Nghĩ xem ngày mai có nên tìm chỗ nào cao để xem náo nhiệt .

      Ừ. Rất thư thái! Mơ mơ màng màng thiếu chút nữa ngủ.

      Bỗng chốc, cỗ mùi vị quen thuộc bay tới, tên ngu ngốc này, tại mới đến.

      "Thế nào? Mấy ngày thấy cũng thành hái hoa tặc rồi hả?" Ngạo Tình rất tức giận, tiếp tục vuốt ve cánh tay.

      "Chín ngày, mười đêm, sáu canh giờ, ba khắc rồi, ta tới tìm thê tử của ta, phải hái hoa tặc." Phong Dạ Hàn uất ức .

      Trong lòng Ngạo Tình run lên, ra là nhớ ràng như thế. Trong lòng khỏi ngòn ngọt, khóe miệng khẽ tạo thành đường vòng cung.

      Cứ như vậy, chắc là bỏ ra nhiều tiền mới mua được chưởng quỹ.

      "Ta hôm qua tới, vì sao hôm nay chàng mới đến?" Hôm qua cố ý tạo chú ý của Tây Mộc Sơ, là vì Diệp Thanh, thứ hai cũng là vì mình. Để Phong Dạ Hàn tìm đến mình, tối hôm qua còn rất thất vọng. Nàng cho là vẫn còn để ý lời trước kia của mình.

      "Hôm qua có chuyện rất quan trọng phải xử lý."

      Ngạo Tình vừa nghe, chuyện gì so với mình quan trọng hơn? Vừa mở đôi mắt trong veo ra, ngây ngẩn cả người.

      Chẳng biết lúc nào, Phong Dạ Hàn sớm lột hết quần áo người, trời ơi. Ngạo Tình chỉ kém chảy máu mũi.

      Đường cong tuyệt đẹp, lồng ngực kiên cố, vai rộng có lực, eo thon tràn đầy dụ hoặc, vùng tam giác tuyệt mỹ, mê người làm cho người ta khó có thể mở mắt.

      Lúc nàng còn ngây ngốc, Phong Dạ Hàn sớm bước vào thùng tắm lớn, trong nháy mắt, nước ấm dâng cao.

      "Chàng. . . Làm gì?" đầu lưỡi Ngạo Tình nhất thời thắt lại, tận lực dựa vào thành thùng tắm.
      Last edited by a moderator: 26/3/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Sương phòng.

      "Ngạo nhi, ta . . . rất nhớ nàng." cúi đầu, uất ức ngây ngốc nhìn nước, giống như đứa bé chịu hết uất ức.

      là người ít lời tâm tình, còn chưa dứt lời, mặt sớm đỏ bừng.

      Nhìn kỹ, khuôn mặt tuấn dật tiều tụy, trong mắt phượng toàn tia máu, râu cũng dài ra, hình tượng cao quý bức người, lạnh lẽo hoàn mỹ coi như bị bỏ .

      Trong lòng Ngạo Tình khẽ nhói, cánh tay ngọc duỗi dài, ôm Phong Dạ Hàn, vừa đụng đến thân thể lửa nóng, toàn thân giật mình chút, : " xin lỗi, lúc ấy tâm tình Ngữ Thu di quá kích động, ta cũng thể làm gì khác đành chọn biện pháp vòng vèo như vậy, huống chi, nhiều chứng cớ có liên quan tới phụ hoàng của chàng, ta nhất thời cũng rất hận."

      "Ta trách nàng." Cánh tay sắt hung hăng cố định eo của Ngạo Tình, cơ hồ khiến nàng hít thở thông. Thế nhưng loại lực độ này làm cho nàng khắc sâu cảm nhận được cái loại cảm giác nhớ nhung mãnh liệt " Ngày gặp như cách Ba Năm".

      Ngạo Tình muốn hỏi tra được những gì rồi, bờ môi khêu gợi chặn lên, phần lửa nóng sớm chống đỡ bụng.

      Môi lưỡi quấn quít, triền miên giao nhau, mặt hồng tim đập, sương mù mờ mịt, Phong Dạ Hàn lửa nóng cao, vội vàng đem ôm Ngạo Tình tới, hung hăng đè xuống ở cạnh thùng lên, tùy ý làm bậy .

      Thân thể nàng vẫn chặt như cũ, đột nhiên có vật xâm nhập khiến Ngạo Tình thích nghi được, giùng giằng muốn rời khỏi, nay Phong Dạ Hàn giữ chặt hông của nàng, tay an ủi thân thể căng thẳng của nàng, làm cho nàng trốn được, tận tình đòi lấy.

      được nếm qua phong tình, Phong Dạ Hàn càng ngày càng cảm thấy cách nào khắc chế được hấp dẫn của thân thể mềm mại xương, mỗi lần đều muốn lần lại muốn nhiều hơn, càng thâm nhập, thân thể của nàng tựa như túc(thuốc phiện), làm cho nghiện sâu, trầm luân.

      nhớ bị Phong Dạ Hàn giằng co mấy lần, khi tỉnh lại qua cả hoàng hôn, mặt trời lặn.

      "Tỉnh." gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, cười đến thỏa mãn, còn vẻ tiều tụy, thần thái còn như lấp lánh. Chuyện nam nữ này, nam mò mẫm chơi đùa, mà lúc sau mệt mỏi lại là nữ.

      Ngạo Tình nhàng hoạt động, cảm giác khung xương toàn thân như bị xe đè nát, tiếng xương kêu răng rắc.

      Ngạo Tình nổi giận, trừng mắt nhìn người nào đó: "Phong Dạ Hàn, lần sau còn giày vò như vậy, ta tha cho chàng."

      "Ta nhất thời khống chế được!" Phong Dạ Hàn ủy khuất cúi đầu, nhưng trong mắt phượng có tia sáng lóe qua, khóe miệng hơi cong.

      Nghẹn lời.

      Choáng nha, đúng là hiểu ta. Ngạo Tình đưa tay vỗ vỗ cái trán, là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bị ăn sạch sành sanh rồi.

      Toàn thân đau nhức, bữa tối cũng ăn ở trong phòng ăn. Nhìn mấy món ăn , lại muốn ăn nhiều hơn.

      "Ngạo nhi, ta điều tra, hình như chuyện hai mươi lăm năm trước có liên quan tới An Lam Dung."

      Ngạo Tình nghe thấy tin tức liền ngừng lại, nếu do Phong Dạ Hàn , tin tưởng có đầy đủ chứng cớ mới ra. Nhưng là, nhìn nét mặt Phong Dạ Hàn hình như. . .

      Ngạo Tình đưa tay cầm tay , trí nhớ về khổ sở hơn hai mươi năm sao có thể quên là quên.

      Sau đó, hai người đem tin tức mình lấy được cùng hoài nghi trao đổi lần. ngờ An Lam Dung cư nhiên cấu kết với Tả Thừa Tướng Úy Trì Tùng, trang chủ Khổng Tước Sơn Trang là Lạc Nam lại là thủ hạ cũ của Úy Trì Tùng, như vậy, mọi việc dần dần ràng.

      "Còn mật chỉ là chuyện gì xảy ra?" Đây cũng là vấn đề liên quan tới hai người, Ngạo Tình dĩ nhiên hi vọng đó phải .

      "Năm ấy, chính là lúc An Lam Dung đắc sủng, phụ hoàng đối với nàng trăm hô trăm ứng, sau lại xuất Nhu phi, An Lam Dung thất sủng." Phong Dạ Hàn cũng từ nhiều đầu mối mới lấy được tin tức.

      "Đàn ông các ngươi, thấy , chỉ nghe người mới cười, sao biết người xưa khóc." Nhưng An Lam Dung cũng phải hạng người thiện lương, cuối cùng biếm lãnh cung coi như là tự làm tự chịu.

      "Ta chỉ muốn mình nàng." Phong Dạ Hàn đưa tay ôm Ngạo Tình, tự mình dùng muỗng đút nàng.

      cảm động là giả, nàng cũng tin tưởng .

      "Vô luận như thế nào chàng nhất định phải giúp ta lấy Bảo Châu Hàn Thiềm, ta muốn chứng ít chuyện." Giọng như chém đinh chặt sắt khiến Phong Dạ Hàn ngẩn ra.

      Vẻ mặt Phong Dạ Hàn nghiêm cẩn: "Nếu Ngạo nhi muốn, ta nhất định lấy được."

      Ngạo Tình muốn chuyển cho ánh mắt cảm kích, ai ngờ vừa nhìn thấy mắt phượng toát ra lửa dục: "Ngạo nhi, lúc tách ra nàng có nhớ tới ta ?"

      Lại chiêu này nữa.

      "!" Giọng rất khách khí.

      Ánh mắt Phong Dạ Hàn chuyển lạnh, tâm tình cũng xuống, độc lạnh lùng giống như bị người đời vứt bỏ. Khiến trong lòng Ngạo Tình khó chịu, có lẽ khi còn bé luôn có thói quen được người khác thương, tâm nơi nương tựa, cho dù tại trưởng thành, cũng vẫn thể thoát khỏi suy nghĩ ấy.

      "Nhớ! Rất nhớ! có lúc nào nhớ cả!" đôi tay Ngạo Tình ôm lấy gương mặt tuấn tú, hung hăng hôn lên.

      Nhiệt tình của Phong Dạ Hàn cũng tăng lên, đầu tiên là lướt qua rồi dừng, tiếp theo vĩnh viễn xâm nhập, chiếm đoạt, hai cơ thể cách áo cũng cảm nhận được tương tư lẫn nhau, bế ngang Ngạo Tình lên, lướt đến gian phòng, phòng mây mưa.

      Trong thoáng chốc, Ngạo Tình thấy mắt phượng lóe qua tia thực được gian kế, lúc này trễ.

      Lầu dưới mấy người bàn, khí quái dị.

      "Tiểu Hạt Tiêu, lâu gặp." Truy Nguyệt nhận ra Băng Tâm đầu tiên. Xuất Nguyệt, Lãm Nguyệt cúi đầu , chỉ có Bích Nguyệt cười đến cảnh xuân rực rỡ.

      " tại ta là Đồ Đệ của Lam Cơ Tử, Hàn Tâm." Nếu phải có nhiều người ở đây, sợ lại tổn hại hình tượng thục nữ của mình, Băng Tâm chỉ muốn quyền quét ngang gương mặt lẳng lơ kia.

      Hàn Tâm(Thất vọng đau khổ). Phì tiếng, Bích Nguyệt rất cho Truy Nguyệt mặt mũi, đúng là thất vọng đau khổ.

      Băng Lam cùng Diệp Thanh tiếp tục uống trà, liên quan tới ta, cần can thiệp.

      Băng Tâm lười phải hao phí tâm lực, trong lòng buồn bực, gia cũng sợ túng dục quá độ, cũng giày vò tiểu thư cả đêm, vẫn đòi lấy vô độ như thế, dù thế nào, chúng ta đều tới dự thi, cũng phải có chừng mực .

      ". Tự chúng ta ." xong, tiểu nha đầu nóng nảy nâng kiếm ra khỏi khách sạn, Băng Lam cùng Diệp Thanh thể làm gì khác đành theo.

      "Nữ tử Hàn Thiến kia, có phải cái vị lần trước xông trận giúp vương phi ." Bích Nguyệt hâm mộ .

      "Đúng vậy."

      "Trời ơi. Dáng dấp vương phi xinh đẹp còn chưa tính, ngay cả bằng hữu của nàng đều thiên tư như thế, xem ra sau này đều cần dạo hoa phố rồi."

      Ba người còn lại nhìn vẻ mặt phong nguyệt(trăng gió) của Bích Nguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu.

      Rốt cuộc buổi trưa ngày trước trận chung kết, Phong Dạ Hàn mới bằng lòng bỏ qua cho Ngạo Tình. Hai người chậm rãi từ lầu xuống. Nếu phải vì thần công của Phong Dạ Hàn có thể trợ giúp, Ngạo Tình muốn gây mê nghiệt này, để cho an phận chút.

      Nhìn ánh mắt mập mờ của mọi người, cho dù da mặt người có dầy hơn cũng phải nứt ra. Liếc thấy khóe miệng Phong Dạ Hàn cong cong, cười như cười, phần bạo ngược trong con người Ngạo Tình muốn cho vài quyền.

      "Tiến triển như thế nào?" Vì đánh vỡ lúng túng, Ngạo Tình mở miệng hỏi.
      Last edited by a moderator: 31/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: Danh sách trận chung kết.

      "Tiểu thư muốn hỏi tiến triển của đại hội hùng sao?" Băng Tâm bụng đầy ý nghĩ xấu, vẻ cười như cười .

      Nha đầu hư, biết còn cố tình hỏi. Cũng chỉ có Băng Tâm dám trong lúc Ngạo Tình thoải mái mà như vậy.

      "Hảo muội muội, mau ." Nhịn, nhịn, nhịn.

      Nàng nhịn nhưng những người khác nhịn, nàng quên hung ác liếc nhìn người nào đó.

      "Cũng sắp xong rồi." Khẩu khí Băng Tâm hòa hoãn chút: "Mạnh nhất có Vô Ảnh môn tới từ đảo quốc, U Minh cung của Cao Li quốc, Bích Huyết cung, Phong Hỏa đường của Túc Nguyệt quốc, Ngọa Hổ đường của Thuần Vu quốc."

      "Phong Hỏa đường?"

      "Tiểu. . . Tỷ tỷ cũng cảm thấy kỳ quái sao. Nghe năm trước ở vùng Chu Sơn thành lập tổ chức, Đường chủ là soái ca hai mươi ba tuổi, luyện được Huyền Minh Băng Chưởng, ít người dự thi bị thương nặng nề."

      "Huyền Minh Băng Chưởng, có triệu chứng gì?" Loại này chưởng pháp hình như chưa bao giờ từng thấy, Ngạo Tình hăng hái hơn.

      "Người bị trúng chưởng, toàn thân băng hàn, khiến cho đối phương còn sức lực tái chiến." Truy Nguyệt tiếp lời .

      Toàn thân băng hàn?

      "Đó là loại chí chưởng pháp, nếu đả thương người bảy phần, trước đó tự làm thương bản thân ba phần. Người nọ cũng quá ngoan(độc ác)!" Ngạo Tình nhớ là Lam Cơ Tử có quyển sách nhắc tới loại chưởng pháp này, ngờ nó tồn tại.

      " trách được, mỗi khi thắng được ván đều là mồ hôi đầm đìa xuống đài." Sức quan sát của Liễu Diệp Thanh khá mạnh, tất nhiên có lưu ý điều này.

      "Ừm. Nhị muội, rốt cuộc thông suốt!" Diệp Thanh lại có thể nhiều như vậy, chuyến này ra ngoài, tảng đá cứng đầu Diệp Thanh này cũng có chút nứt ra rồi.

      Băng Tâm, Băng Lam ngừng uống trà, coi như gió thoảng bên tai.

      Diệp Thanh hiểu Ngạo Tình gì, hồi lâu mới nghĩ ra, mặt trắng tiểu biến thành mặt đỏ quan công.

      "Đừng ép ta!" Khuôn mặt nhắn sung huyết đỏ bừng, vẻ mặt tức giận.

      Vớ vẩn, khối băng đối diện kia cũng bị Ngạo Tình dạy dỗ thành nam tử nghiệt, Tiểu Thanh này sao lại có thể thay đổi chứ.

      cười phen, Ngạo Tình phân phó Băng Tâm làm việc, Băng Lam cũng có nhiệm vụ đặc biệt.

      "Ai muốn làm Hộ Hoa Sứ Giả?" Ngạo Tình lưu manh nhìn bốn người Xuất Nguyệt trước mặt.

      Bốn người vừa nghe, có chút bối rối.

      "Vương phi, Xuất Nguyện nguyện cùng Băng Lam tiểu thư cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ." Lấy hết dũng khí ra, Xuất Nguyệt quả nhiên là Xuất Nguyệt.

      Băng Lam vừa nghe vậy, gương mặt thay đổi liên tục từ trắng xanh rồi hồng. Ngạo Tình phất tay : " ".

      Cứ như vậy đôi thích hợp xong.

      "Vương phi, Truy Nguyệt muốn cùng làm nhiệm vụ với Tiểu Lạt Tiêu." miệng lưỡi người này lời kinh người.

      "Tiểu thư, ta kháng nghị. Nếu muốn làm việc với người miệng lưỡi trơn chu này, Băng Tâm xin miễn." Băng Tâm hận thể đâm mấy kiếm lên người Truy Nguyệt.

      Bả vai Bích Nguyệt cùng Lãm Nguyệt run rẩy, vẻ mặt Truy Nguyệt bi thương, bả vai rũ xuống.

      Xem ra nước chảy hữu tình hoa rơi vô ý.

      "Lãm Nguyệt, ngươi ." Ngạo Tình thể làm gì khác đành phải đổi người, tránh cho hai người đến lúc đó hai bên đều tổn hại.

      Khóe miệng Lãm Nguyệt giật giật, liếc mắt nhìn Truy Nguyệt, có thể cự tuyệt được ?

      "Đúng rồi, dễ sai bảo hơn." Băng Tâm rốt cuộc nhõm.

      Nha đầu này đúng là dám . Băng Tâm trực tiếp đưa ánh mắt cho Lãm Nguyệt, làm Lãm Nguyệt sợ đành phải ảo não đuổi theo.

      Phong Dạ Hàn ngơ ngác, nháy mắt hỏi tại sao lại an bài như vậy khiến Ngạo Tình dùng sức nhéo đau. Nam nhân này làm cho người ta hoài nghi có chút tình thương nào, hạnh phúc cả đời thuộc hạ của mình mà lại để ý.

      "Nam nữ phối hợp, làm việc mệt." Ngạo Tình thể làm gì khác đành uyển chuyển chút, thấy kiến thức nửa vời của Phong Dạ Hàn, cũng lười để ý tới: "Hai ngươi cũng đừng đau lòng, tối nay có mỹ nhân để sửa chữa."

      Bích Nguyệt vừa nghe, hai mắt sáng loáng lóe lên, Truy Nguyệt lại có chút hứng thú nào.

      Vào buổi tối, sáu bóng người chợt tiến đến phòng của Ngạo Tình.

      "Nhã Trúc tham kiến tiểu thư."

      "Nhã Lan tham kiến tiểu thư."

      Nhã trúc là tiểu nương trong sạch, phụ trách vận hành Bích Huyết cung, từ thái độ nghiêm cẩn, cười qua loa. Nhã Lan kiều mỵ lại ít xấu hổ, phụ trách buôn bán của Hầu phủ, lẫn vào thương trường, tự nhiên có nụ cười mị hoặc mọi người.

      Từ lúc mới vừa vào cửa, đôi mắt đào hoa của Bích Nguyệt chưa rời khỏi Nhã Trúc, Lãm Nguyệt cũng len lén liếc Nhã Lan mấy lần. Ngạo Tình vừa nhìn liền hiểu. Xem ra chỉ còn Truy Nguyệt có tin tức gì rồi.

      "Xin hỏi tả sứ, tả sứ hộ pháp, Bích Huyết cung vào chung kết, biết trận này tiểu thư tự mình lên đài, hay thuộc hạ làm thay." Nhã Trúc là nghiêm túc đáng , hoàn toàn giống như vẻ nghiêm túc của nữ hài mười tám tuổi.

      Tả sứ hộ pháp? Bốn người Xuất Nguyệt cùng Băng Tâm Băng Lam đều ngẩn ra.

      "Ngươi lên . nên miễn cưỡng!" Diệp Thanh , giọng hiếm khi như vậy.

      "Vâng, Nhã Trúc tuân lệnh." Nàng chắp tay lui tới bên.

      "Tiểu thư, gần đây tiền tài của Khổng Tước Sơn Trang phần lớn dùng vào việc mua củi, lương thảo cùng lưu hoàng." Nhã Lan qua rồi từ trong ngực móc ra mấy trang giấy chuyển lên, "Đây là số lượng mua mấy tháng gần đây."

      Ngạo Tình nhìn xong, liền đưa cho Phong Dạ Hàn. Phong Dạ Hàn nhìn chút, chân tướng.

      "Nếu như đoán sai, đại lục sắp còn ngày an bình." Ngón tay mảnh khảnh của Ngạo Tình liên tục gõ lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

      "Bó củi sử dụng để chế tạo binh khí; lương thảo cần khi nuôi quân; lưu hoàng là nguyên liệu để chế tạo thuốc nổ."

      Mọi người trong phòng hít vào, sắc mặt lạnh lùng của Phong Dạ Hàn càng thêm thâm trầm.

      "Lãm Nguyệt, trước khi kết thúc đại hội hùng làm ám vệ cho Nhã Lam."

      "Bích Nguyệt, đại hội hùng, tính mạng của Nhã Trúc giao cho ngươi."

      Lãm Nguyệt cùng Bích Nguyệt nghe, lập tức cúi người lĩnh mệnh.

      "Khi tổ chức đại hội hùng, các ngươi đều phải mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, đó là trợ giúp tốt nhất với chủ tử của các ngươi." Ngạo Tình quên phân phó .

      Phong Dạ Hàn giật giật khóe miệng, vô ý thức kéo tay Ngạo Tình, mắt phượng chân thành hữu tình, mọi người thức thời tản ra bốn phía.

      Cuộc so tài quả nhiên hấp dẫn nhiều người. đài dưới đài tất cả đều là người, cơ hồ ngay cả chỗ ngồi cũng phải ngực dán vào lưng.

      lâu lắm, vị nam tử mặc trường bào màu trắng, nổi bật bất phàm, vừa nhìn chính là loại người cao ngạo tuyệt tình, dùng tư thế tuyệt đẹp từ trời đáp xuống, sau khi chạm đất lại là vẻ mặt tươi cười, ánh mắt tinh nhuệ liếc sơ ngàn vạn người dự thi cùng người xem dưới đài.

      "Tại hạ là trang chủ Khổng Tước Sơn Trang Lạc Sơ Hàn"

      Dưới đài Ngạo Tình vô tâm nghe những lời này, ngồi ở bên nhắm mắt dưỡng thần, len lén dùng bộ nội công tâm pháp kì dị mà Lam Vân dạy, chỉ có thể chất kỳ lạ như của nàng mới có thể luyện thành, để do thám biết nội lực đối phương như thế nào. Buông ra ngũ quan, phát ra nội lực, do thám trình độ nội lực thâm hậu của các tuyển thủ cho trận chung kết dưới đài. Sau thời gian ly trà, trong lòng có chút hốt hoảng, tất cả đều phải loại vừa.

      Bỗng chốc, cỗ hơi thở bắn ngược trở lại. Hỏng bét! Nhanh chóng thu hồi.

      vài người cũng giống nàng, có thể chất chí thuần chí nhu, cũng biết tâm pháp do thám nội công.

      Quả nhiên Ngọa Hổ Tàng Long, xem ra cuộc chiến tàn khốc bắt đầu.

      Rốt cuộc nghe được trọng điểm.

      "Danh sách tiến vào trận chung kết: thái tử Tây Hộc quốc Sở Mộc Hi, Ngũ Hoàng Tử Túc Nguyệt Quốc Phong Dạ Hàn, nhị hoàng tử Thuần Vu quốc Công Tôn Vũ Hiên, thái tử Cao Li quốc Thượng Quan Dực, đô đệ của Lam Cơ Tử Hàn Thiến, Hàn Lăng, Tần Mục Phỉ của Vô Ảnh môn, Thái tàn của U Minh cung, Nhã Trúc của Bích Huyết cung, Ngôn Tuyệt của Phong Hỏa Đường, Hòa Thạc của Ngọa Hổ đường. Khổng Tước Sơn Trang Lạc Sơ Hàn, Lạc Vũ Phi, Lạc Trí Viễn, Lăng Ngữ Thu, Lãnh Đan Đan, tổng cộng mười sáu người, hai người tổ, vòng thứ nhất chọn ra tám người, rút thăm theo hình thức đối chiến, cứ thế mà suy ra, quy tắc tranh tài điểm đến là dừng, thể gây nguy hiểm tới tính mạng, nếu tuyển thủ thất thủ lỗi thương phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, Sơn trang phụ trách."



    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Phượng Hoàng giả.

      Ngạo Tình vừa nghe thấy Ngữ Thu di cùng biểu tỷ cũng dự thi, nghĩ mãi hiểu, hai người đó lại còn tham gia danh nghĩa Khổng Tước Sơn Trang, chẳng lẽ Lạc Nam cùng Lãnh gia có giao tình? Hoặc mục đích của bọn họ giống mình?

      biết là vô tình hay cố ý, sáu nữ tử dự thi cùng xếp cặp với nhau, Ngạo Tình với Lạc Vũ Phi, Diệp Thanh với Lãnh Đan Đan, Nhã Trúc với Ngữ Thu di đôi. Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc, Sở Mộc Hi với Thượng Quan Dực, Công Tôn Vũ Hiên với Ngôn Tuyệt, Thái Tàn với Lạc Trí Viễn, Tần Mục Phỉ tỷ thí với Lạc Sơ Hàn.

      Cặp đầu tiên ra sân chính là Diệp Thanh và Lãnh Đan Đan.

      Hai người đều thuộc dạng băng sơn mỹ nhân, người xinh đẹp lạnh lùng; người băng thanh ngọc nhuận.

      Hai người vừa lên đài, mọi người dưới đài rối rít khen đẹp. Diệp Thanh rút kiếm Liễu Diệp ra, Lãnh Đan Đan dùng kiếm Thính Phong.

      Đều là kiếm tốt!

      Hai người ôm quyền cười tiếng, nhanh chóng dời bước hoán ảnh, quá nhanh, người dưới đài chỉ thấy luồng ánh sáng ở trước mặt chuyển động, nghe được thanh kiếm chạm nhau, như làn gió thổi qua, sau đó ngừng lại, kiếm Liễu Diệp của Diệp Thanh dừng ngay trước ngực Lãnh Đan Đan, mà kiếm Thính Phong của Lãnh Đan Đan lại nằm mặt gỗ cách đó vài thước.

      quá nhanh, tất cả mọi người kịp xem, cũng nhìn ra hai người sử dụng kiếm pháp gì đánh xong.

      Lãnh Đan Đan hào phóng chắp tay, cười : "Ta thua." Diệp Thanh cũng keo kiệt, dịu dàng cười : "Đa tạ."

      Quá đẹp.

      Kế tiếp là Ngữ Thu di cùng Nhã Trúc, Nhã Trúc dĩ nhiên là dùng Bích Huyền kiếm pháp của Bích Huyết cung, hai người giao đấu mười mấy chiêu, thế lực ngang nhau. Đột nhiên, Ngữ Thu di thay đổi kiếm pháp, nhanh chóng nâng kiếm, khom người đâm phía dưới, Nhã Trúc cũng sợ, nhấc chân quay ngược lại, ai ngờ, chiêu này là hư chiêu, Ngữ Thu di nhanh chóng lật lại, chuôi kiếm xoay ngược hình cung, đứng dậy, chân trái khẽ bước, kiếm đâm ngược lại, mũi kiếm ngay tại tay cầm kiếm của Nhã Trúc.

      lão giả lớn tuổi kêu lên "Mi điểm giữa xích, Phượng Hoàng Kiếm."

      Cái gì? Phượng Hoàng Kiếm. Chỉ cần người có tuổi chút đều biết Phượng Hoàng Kiếm là kiếm pháp biến mất 25 năm của Lăng gia, mà người này họ Lăng, chẳng lẽ?

      đài Nhã Trúc sớm chắp tay nhận thua, mọi người đều nhìn Lăng Ngữ Thu, xôn xao mảnh, suy đoán rối rít.

      Trong lòng Ngạo Tình có chút hiểu, Ngữ Thu di tại sao lại sử dụng Phượng Hoàng Kiếm ở đại hội hùng?

      Đến phiên Ngạo Tình, Lạc Vũ phi sớm chờ ở đài, thanh nhuyễn kiếm Tử Kinh, phát ra tử sắc(sắc tím) quang mang, kiếm khí bức người. Ngạo Tình có thói quen mang kiếm, tự nhiên phải mượn kiếm. Cũng muốn dùng kiếm của Băng Tâm Băng Lam làm lộ thân phận tiểu thư hầu phủ. Trong lúc do dự, cảm nhận được đạo ánh mắt quen thuộc, nội tâm sững sờ, đây rồi.

      Nàng rất vui vẻ chạy đến trước mặt Phong Dạ Hàn, mặt hoa si, "Ca ca tuấn tú này, có thể cho Hàn Tình mượn kiếm dùng chút ."

      Mọi người vừa nghe, phì tiếng bật cười. Bả vai Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt đứng sau lưng Phong Dạ Hàn run rẩy. Miệng lưỡi vương phi là.

      Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn rút lợi hại, nhẫn bật cười, giơ tay lên, Truy Nguyệt vội vàng cung kính đem kiếm Tụy Tâm của Phong Dạ Hàn đưa ra.

      "Ca ca tuấn tú này, chỉ có tuấn phi phàm, tâm địa cũng là nhất đẳng thiện lương, biết khuê nữ nhà nào có phúc trạch có thể vào lòng ca ca?"

      Truy Nguyệt cùng Xuất Nguyệt chịu nổi, gia nhập đội ngũ cười ầm lên.

      Mi tâm Phong Dạ Hàn nhíu lại có thể gắp chết con muỗi, Ngạo Tình thể dừng lại. điểm chân, lên võ đài.

      Thượng Quan Dực cười, khỏi nhìn Ngôn Tuyệt bên, cũng thấy hơi cười cười. Người luôn luôn tránh nữ nhân như tị xà hạt(rắn rết) như Phong Dạ Hàn, cư nhiên cho nữ tử này mượn kiếm, còn có thể chịu được nữ tử đùa giỡn, chắc hẳn sau đại hội hùng, chuyện này trở thành chuyện bát quái trà dư tửu hậu phen.

      Lạc Vũ Phi, muội muội của Lạc Sơ Hàn, như bông hoa mới nở, tinh thần phấn chấn, mặt tràn đầy nụ cười thanh xuân, da thịt trắng noãn lại hồng hồng, lông mày như vẽ, đôi môi đỏ mọng, là vị tuyệt thế giai nhân, nhất là hai mắt cười đáng , lại làm cho người nhìn liền cách nào quên được, chỉ là cặp mắt đó hàm ít dã tâm, tranh quyền đoạt lợi.

      "Tiểu muội muội muốn đấu thế nào?" Ngạo Tình vừa nhìn mỹ nhân cứ vui vẻ, cười .

      " biết vị đại tỷ này muốn đấu thế nào?" Như vậy, trả lời mà hỏi lại, còn mang theo vẻ mặt làm bộ nghiêm chỉnh mỉm cười.

      "Tiểu muội muội đấu thế nào liền đấu thế đấy , tỷ tỷ nghe lời ngươi. Tránh cho người xem dưới đài ta lấy lớn hiếp , tránh việc phá hư danh tiếng của sư phụ ta." Ngạo Tình hì hì .

      Người xe dưới đài ngừng đưa mắt tán thưởng, quên mất màn đùa giỡn lúc nãy của Hàn Tình với Phong Dạ Hàn.

      "Vậy so kiếm." khuôn mặt Lạc Vũ Phi vẫn tươi cười như cũ, cư nhiên tức giận. Có chút trình độ.

      "So kiếm liền so kiếm thôi." Ngạo Tình che miệng cười phen, mới mở miệng .

      Ai cũng hiểu Ngạo Tình tại sao lại như thế, cũng chỉ có Phong Dạ Hàn dưới đài biết nàng nghĩ gì, nha đầu này, nhất thời múa mép khua môi liền cả người thoải mái. Giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ cười tiếng.

      Thượng Quan Dực cùng Ngôn Tuyệt đều canh chừng vẻ mặt của Phong Dạ Hàn, khỏi nhìn Hàn Tình đài, Hàn Tình, Hàn, Tình, hai người đều sững sờ, lại tự xưng đồ đệ của Lam Cơ Tử? Thầm mắng trong lòng. Trừ Bách Lý Ngạo Tình, còn có nữ tử nào có thể đến gần Phong Dạ Hàn.

      Lạc Vũ Phi đem quét ngang kiếm, kiếm khí màu tím có thể dễ dàng thấy được. Ngạo Tình điểm hai chân phóng người lên, hư ảo mấy bước, thân hình xoay nửa, nhõm tránh qua chiêu thức ngoan độc kia.

      "Tốt!" Có người hô lên, "Đồ đệ của Lam Cơ Tử quả nhiên lợi hại!"

      dừng lại, Lạc Vũ Phi phản công, mũi kiếm đâm thẳng Ngạo Tình, tốc độ như tia chớp, người có nhãn lực xem nhịn được kinh hô lên. Phong Dạ Hàn nháy mắt ngồi thẳng lại, kiếm kia quá nhanh.

      độc ác, Ngạo Tình lấy tốc độ mà ít người có thể có rút kiếm.

      Keng tiếng, vỏ kiếm Tụy Tâm Kiếm chính xác bay về phía Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn đưa tay nhận lấy. thanh kiếm với ánh lạnh bức người_kiếm Tụy Tâm, mỏng như cánh ve, Ngạo Tình vừa dùng, khí lành lạnh nhộn nhạo ở võ đài.

      Thấy Ngạo Tình nhàng ngăn cản chiêu kiếm của mình, khỏi bắt đầu nghĩ ngợi nên sử dụng loại chiêu thức nào, Ngạo Tình chỉ thủ chứ tấn công, làm cho nàng biết làm cách nào.

      "Thế nào, tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ thủ chứ tấn công, thế này cần phải đánh tới khi nào?" Sắc mặt Lạc Vũ Phi cuối cùng cũng ngừng cười, mỉa mai .

      "Này muội muội cũng phải ra tuyệt chiêu, khiến tỷ tỷ có dục vọng tấn công mới được." Hơi thở Ngạo Tình vững vàng, nhanh chậm.

      "Cuồng vọng!" Lạc Vũ Phi rốt cuộc nổi đóa, lập tức huy kiếm biến hóa chiêu thức, sưu sưu, lại là chiêu thức mà vừa rồi Ngữ Thu di mới vừa rồi sử dụng "mi điểm giữa xích", nhìn giống như mới vừa học được, khổ luyện lâu.

      Trong lòng Ngạo Tình hừ lạnh, xem ra cái đuôi hồ ly muốn lộ ra rồi.

      "Mẫu thân, nàng cũng biết Phượng Hoàng Kiếm? ." Lãnh Đan Đan kinh ngạc . Đôi mắt trong veo của Ngữ Thu suy nghĩ bách chuyển, mím môi.
      Last edited by a moderator: 15/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :