1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi vô lại của hàn vương - Nguyệt Thượng Hồng (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Mỹ nhân tuyết

      Đau! Đau quá! Đau đến nỗi nàng quên mất hô hấp.

      Giống như thịt thân thể bị dao găm róc ra từng mảnh, đau quá.

      Cảm giác như có lửa thiêu đốt, so với những lần cổ phát tác trước đây còn đau khổ hơn nhiều.

      Tuyệt tình cổ như cảm thấy được uy hiếp lớn hơn, liền càng thêm điên cuồng hủy hoại thân thể của nàng.

      Băng hàn cực hạn, lửa nóng thiêu đốt, lặp lại luân phiên, lúc lạnh lẽo đến cực độ mà chỉ trong nháy mắt lại nóng cực độ hít thở thông.

      Hai tầng băng lửa hành hạ Ngạo Tình đến chết sống lại.

      Phong Dạ Hàn ôm nàng chặt, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng chịu buông ra, hoàn toàn chú ý đến cảm giác đau đớn nơi bả vai.

      Cơ thể Ngạo Tình nóng đến nỗi như muốn bỏng tay của , cho dù nằm giường hàn băng, cũng giảm bớt được tia khí nóng.

      Rốt cuộc, lúc cổ trùng ở trong mạch máu trước ngực Ngạo Tình du động Phong Dạ Hàn nhanh chóng vung lên cây kim châm, nhanh chóng, chính xác lấy ra cổ trùng màu vàng nhũ ném mặt băng, cổ trùng vẫn còn tồn tại tia sinh khí.

      Lúc này, Ngạo Tình thân mệt mỏi, xụi lơ trong ngực Phong Dạ Hàn.

      Phong Dạ Hàn nhanh chóng lấy thuốc ra, đưa vào miệng Ngạo Tình, điểm huyệt vị, viên thuốc liền được Ngạo Tình nuốt xuống.

      Lúc Ngạo Tình tỉnh lại, dạ minh châu bên trong động tản ra ánh sáng nhu hòa, ánh sáng chiếu lên nền động tạo cảm giác mông lung. Cảm thấy mình hình như vẫn còn nằm giường Hàn Băng, chỉ là phía dưới nhiều hơn tấm thảm bông trắng lớn.

      "Tỉnh." Phong Dạ Hàn nằm bên mép giường cảm thấy có chút động tĩnh, liền tỉnh lại, hơi ngửa mặt lên, đưa tay sờ trán Ngạo Tình, thấy nhiệt độ bình thường, giọng điệu mới thoáng chậm lại.

      "Ừ, sao chàng lên đây?" Ngạo Tình nghi ngờ hỏi, hai người vốn cùng giường chung gối qua, cũng có gì đáng ngại.

      Phong Dạ Hàn có chút nhăn nhó, thỉnh thoảng nhìn đến trước ngực Ngạo Tình.

      Bởi vì tối hôm qua dùng sức quá mức, xé rách xiêm y của nàng, tại nàng chỉ khoác áo mà thôi. Nhìn nàng cực độ mệt nhọc, cũng dám giúp nàng thay y phục. Sắc đẹp ở phía trước, khó có thể chống lại hấp dẫn.

      Nhìn Phong Dạ Hàn có chút ngượng ngùng lại có chút nhẫn, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng, hô hấp hình như cũng dồn dập hơn, như vậy rất hấp dẫn, rất mê người, làm cho người khác động lòng.

      Mê hoặc mắt của nàng, lòng của nàng. Trong lúc nhất thời, trong cơ thể Ngạo Tình sinh ra cỗ khí nhu hòa, ngừng khích lệ nàng dũng cảm lên chút.

      "Lên đây ." thanh vô cùng hấp dẫn khiến toàn thân Phong Dạ Hàn run lên, chợt ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ánh mắt Ngạo Tình, ánh mắt nàng mang theo vô hạn hấp dẫn.

      Ngạo Tình khẽ mỉm cười, xé rách mặt nạ mặt, vết thương mặt sớm khôi phục, xinh đẹp tuyệt mỹ như tiên trời vậy.

      Phong Dạ Hàn khỏi ngây người, cảm nhận được cỗ dục vọng ràng tràn đầy toàn thân của , máu cả người sôi trào.

      Ngạo Tình thấy bộ dạng của , thầm than tên ngốc này là đần chết. Dùng sức chống người lên, khẽ hôn lên môi , Phong Dạ Hàn ngẩn ra, cánh tay đưa lên ôm lấy nàng, lập tức đổi bị động thành chủ động.

      Ngạo Tình còn chưa kịp thở, môi lưỡi sớm bị chiếm lấy. Càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu, môi lưỡi lửa nóng quấn lấy nhau, liều mạng, cướp đoạt thành trì.

      Cho tới nay, Phong Dạ Hàn đều muốn cho nàng hôn lễ lớn, đợi đến đêm động phòng hoa chúc, mới hung hăng đem nàng ôm vào trong ngực, hung hăng đoạt lấy, hung hăng thương nàng.

      Nàng là nữ tử có chủ kiến, vẫn tôn trọng nàng, ép buộc nàng.

      Hơn nữa khi biết phụ hoàng có thể là kẻ thù của nàng trong lòng lâm vào sợ hãi cực độ, sợ nàng cần mình, sợ mất nàng, mất nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, dáng vẻ nàng linh động, dáng vẻ nàng gây ... rất sợ, nếu như nàng muốn cùng mình, vậy nên làm cái gì? Ép buộc nàng ở lại bên cạnh mình. Đúng, từng nghĩ tới dùng biện pháp cực đoan nhất, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn, nếu như như vậy nàng còn có thể có trong lòng ? Khi đó nụ cười của nàng, nước mắt của nàng, dáng vẻ của nàng đều mất hết sao?

      Cũng may, nàng nguyện ý cùng chịu đựng, cùng gánh chịu.

      Ngạo Tình tất nhiên nghĩ đến Phong Dạ Hàn nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn làm theo lòng nàng, nàng người đàn ông này, liền nguyện ý cùng tương cứu trong lúc hoạn nạn, cùng nhau khóc cùng nhau cười, tựa như mấy canh giờ trước "Cùng nhau đau" vậy.

      Tóc đen xõa xuống, hôn, yết hầu khẽ lên xuống, thở gấp, nàng hiểu , hiểu tịch mịch; thương tiếc , thương tiếc nội tâm của lạnh lẽo; từ xưa tới nay chưa từng có ai thương giống như nàng, có ai. cho là từ khi bốn tuổi, liền bị cái thế giới này vứt bỏ, vứt bỏ hoàn toàn, nhưng là, ngờ hai mươi năm tịch mịch qua , đổi lấy nàng. Đáng giá, tất cả khổ đau đều đáng giá.

      "Ngạo nhi, có thể ?" Dục vọng mãnh liệt trong cơ thể ngừng cắn nuốt lý trí, Phong Dạ Hàn vẫn chờ đợi nàng đáp lại.

      "Phong Dạ Hàn." Ngạo Tình dùng ánh mắt mê ly nhìn , ôm chặt cổ của , vô ý thức thâm tình gọi "Hàn."

      Lúc này, thanh mềm mại kia sớm hóa thành khát vọng nóng bỏng, thiêu đốt Phong Dạ Hàn, trong lòng ngừng có tiếng gọi: lấy được nàng, chiếm có nàng, vĩnh viễn vĩnh viễn giữ nàng ở bên người.

      Gió cuốn mây tan, trong động xuân ý nồng đậm.

      Cả đêm, hết sức triền miên, muốn nhập người kia vào làm với mình.

      Cho đến khi Ngạo Tình kiệt sức, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

      Phong Dạ Hàn luôn luôn cho rằng sức khống chế của mình rất mạnh, nhưng khi gặp Ngạo Tình tất cả đều tan rã.

      Băng Tâm cùng Băng Lam chờ ở ngoài động cũng đỏ hồng mặt cả đêm.

      Trong lòng bốn người Xuất Nguyệt vui vẻ nở hoa, tự nhiên từ đáy lòng hi vọng chủ tử ra tay trước chiếm được lợi thế.

      Nếu phải sáu người bọn họ bảo hộ trong ngoài ba tầng, vẫn đem Thượng Quan Dực, Phong Hề Ngạn ngăn ở ngoài động, chỉ sợ bọn họ sớm vọt vào quấy rầy chuyện tốt của chủ tử.

      Nàng tỉnh lại lần nữa ngày trôi qua, đêm xuống.

      "Ngạo nhi." Phong Dạ Hàn lấy tay chống gương mặt tuấn tú lên, nghiêng người đối mặt với nàng, dùng lòng ngón tay nhàng vuốt ve gương mặt hoàn mỹ, thâm tình khẩn thiết, hình như mỗi ánh mắt cũng có thể ngán chết người nằm giường .

      Ánh mắt Ngạo Tình trong veo, nghĩ tới kích tình đêm qua mặt nhanh chóng ráng đỏ, nắm áo lông cáo người, chui vào, quá mất mặt .

      Phong Dạ Hàn phì tiếng bật cười, ngờ bình thường nàng mắt tinh mồm bén, rất thích trêu đùa người khác cũng có lúc xấu hổ như vậy: "Thế nào, đêm qua chính là Ngạo nhi quyến rũ ta đấy, sao bây giờ lại xấu hổ rồi hả?"

      chưa dứt lời, người ở bên trong càng hướng về phía trong áo lui lại, lui lại.

      Ha ha ha. thanh sảng lãng phá vỡ cả bầu trời đêm.

      Thấy nàng sắp xấu hổ đến mức hô hấp được, Phong Dạ Hàn mới : "Tốt lắm. Nhanh rời giường tắm rửa nước ấm thoải mái hơn."

      Ngạo Tình ưỡn ẹo mặc cho Phong Dạ Hàn giúp mình mặc quần áo, cảm giác xương cốt toàn thân như tan ra. Nam nhân, vừa đến giường, tuyệt thể đến lịch .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Vô tình tầm bảo.

      Ra khỏi cửa động, liền nhìn thấy ánh mắt oán hận của Phong Hề Ngạn cùng Thượng Quan Dực, Ngạo Tình cũng nhìn thẳng.

      Choáng nha, bản nương căn bản có gì với các người, là các người tự mình đa tình mà thôi.

      Sau khi tắm nước nóng, ăn bữa cơm mỹ mãn nàng cùng Phong Dạ Hàn dạo quanh núi.

      "Ngạo nhi, nhìn xem." Phong Dạ Hàn khẽ choàng lại áo cho người trong ngực .

      Cái gì vậy, nàng ngẩng đầu nhìn thấy từng hạt trắng lấm tấm bay xuống.

      "Trời ơi, tuyết rơi! Làm sao chàng biết?" Ngạo Tình dám tin nhìn Phong Dạ Hàn, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như "ta biết mà" của , cũng nhiều với , chui ra khỏi ngực , đón tuyết xoay mấy vòng.

      "Oa, quá đẹp!" thanh trong trẻo dễ nghe, giống như nước chảy nơi khe núi.

      Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, khắp bầu trời bắt đầu có những bông tuyết bay bay, cả gian, đất trời cùng núi non như được gột rửa sạch .
      Cảnh sắc u nhã điềm tĩnh, lại thêm những bông tuyết trong sáng như đồng thoại. Hương đêm thơm ngát, bông tuyết trắng cho người ta cảm giác như được thiên nhiên vây quanh. Tất cả đều được gột rửa, tất cả đều thăng hoa, làm tâm linh của con người cũng được thanh lọc trở nên thuần khiết và tốt đẹp.

      Nàng ngẩn đầu, cằm tạo đường vòng cung tuyệt mỹ, đôi mắt trong veo như nước nhàng nhắm lại, đưa tay ngọc ra đón lấy bông tuyết rơi xuống quá đẹp. Giống như tiên tử len lén hạ phàm, múa trong tuyết. Tựa như bức họa tiên tử say lòng người.

      Nhìn nụ cười xinh đẹp, đôi mắt như hồ nước mùa thu, chu sa đỏ thắm, eo như cây liễu, khí chất như hoa sen.

      Cánh tay mềm mại, làn da nõn nà, làn tóc bay bay, điểm son phấn mà vẫn khuynh quốc khuynh thành, như cành hoa lê dưới mưa xuân.

      Phong Dạ Hàn nhìn đến say người.

      Huyền Tu tạm thời còn chưa tỉnh lại, Ngạo Tình làm người tốt phải làm tới cùng, ở lại thêm vài ngày dưới chân núi. Bởi vì quá nhiều người, mà trong nhà gỗ chỉ có hai gian phòng, dĩ nhiên là nữ tử gian, nam tử gian.

      Mà Ngạo Tình cùng Phong Dạ Hàn lại lựa chọn ở trong sơn động có giường Hàn Băng.

      Chẳng biết tại sao, sau khi cùng với Phong Dạ Hàn giường Hàn Băng, Ngạo Tình cảm thấy giường Hàn Băng cũng lạnh lẽo như trước kia, ngược lại có cỗ khí lưu ấm áp xâm nhập đan điền, mà Phong Dạ Hàn cũng cảm thấy như vậy.

      "Nha đầu, làm sao ngươi biết tôn tử của lão trúng độc Ngọc Khô Cốt?" Huyền Ngọc tử vừa xé thịt bò nướng ăn, vừa .

      " ra trước khi lên núi Khúc Sơn, Ngạo Tình từng nghe qua ít chuyệt của tiền bối, biết sáu năm trước tôn tử của lão tiên sinh trúng độc Ngọc Khô Cốt, nhưng ta thấy các phần mộ cũng thấy tên tôn tử người, ta liền phỏng đoán nguyên nhân lão tiên sinh cho mượn giường Hàn Băng, mà Ngạo Tình từng trúng qua loại độc này, muốn thử lần."

      " ra là như vậy, nha đầu quả nhiên cơ trí hơn người!"

      Huyền Ngọc Tử vui mừng, sắc mặt cũng còn tái nhợt, áy náy thở dài : "Lão phu cả đời mê võ điên cuồng, gặp ai trong giang hồ đều tỉ võ lần, đao kiếm có mắt vì vậy mà đả thương ít người, dần dà, liên luỵ thê nhi(vợ con), tôn tử(con cháu), người ta đến trả thù, giết thê nhi của ta, gia môn sắp diệt môn, may mắn lão phu kịp thời cứu được tôn tử duy nhất, nếu khi quy tiên còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông."

      ra là tin đồn là . may là bảo vệ được độc đinh Huyền gia.

      Tiểu thư!

      tiếng kêu sợ hãi làm kinh động ít động vật trong núi. Mi tâm Ngạo Tình khẽ nhăn, Băng Lam đúng là cái loa lớn.

      "Tiểu thư, giường Hàn Băng biến mất!"

      Băng Lam nhanh chóng lên trước báo với Ngạo Tình. Vốn hai người muốn đến cửa hàng mua ít vải bông phủ lên giường Hàn Băng, để ban đêm hai người(Ngạo Tình & Phong Dạ Hàn) ngủ thoải mái chút. ngờ vừa vào cửa động, thấy giường đâu, chỉ còn lại vũng nước.

      Đây chính là bảo bối tổ truyền của Huyền gia, vừa thấy Huyền Ngọc Tử như cơn lốc chạy tới sơn động.

      Mấy người Phong Dạ Hàn cũng chạy tới.

      Quả nhiên như Băng Lam , hóa thành vũng nước rồi.

      Lúc này Ngạo Tình đột nhiên cảm thấy lạ, vừa vào cửa động, chân khí trong cơ thể mình ngừng lưu chuyển, bắt đầu khởi động, hình như bị cỗ lực lượng dẫn dắt. Ngạo Tình lập tức bắt lấy tay Phong Dạ Hàn, nàng phát chân khí trong cơ thể cũng như vậy.

      "Các người có phát , hình như trong động có cỗ lực dẫn dắt chân khí trong cơ thể?" Ngạo nhìn mọi người hỏi, ai cũng lắc đầu. Chỉ có Phong Dạ Hàn là cảm nhận được, ngay cả Huyền Ngọc Tử cũng cách nào cảm ứng được.

      "Lão tiên sinh, biết sơn động này có chuyện xưa gì ?" Ngạo Tình nghi ngờ hỏi.

      "Huyền gia chúng ta đời đời sống ở núi Khúc Sơn này, sơn động này tự nhiên coi như nhà, giường Hàn Băng cũng tồn tại cho tới nay. Tổ tông ta từng có người lớn mật đào giường Hàn Băng , đào rồi lại hình thành mãi mà vẫn suy chuyển, sau đó chúng ta vẫn dùng cho tới nay, có gì ổn sao?"

      "Ngạo Tình cũng chỉ hoài nghi chút, biết tổ tông lão tiên sinh có thần công bí tịch tổ truyền ?". Vẻ mặt Ngạo Tình có chút hưng phấn

      "Trước kia lâu, Tằng Tổ phụ(ông cố) của ta có , sơn động này từng có cao tăng đắc đạo ở, cũng ở trong sơn động tự chế bộ chưởng pháp, khi còn bé ta từng ham chơi vào động tầm bảo, thu hoạch được gì." Huyền Ngọc tử nghi ngờ nhìn Ngạo Tình.

      Ngạo Tình lộ ra nụ cười vui vẻ, như nhặt được bảo vật, mọi người đồng loạt nhìn nàng.

      "Tiểu thư, có phải là có bảo bối gì ?" Băng Tâm như tên trộm lại gần .

      "Ta đoán là vậy, biết đúng ?"

      Lời vừa ra, mọi người nghi hoặc. Phong Dạ Hàn nắm tay Ngạo Tình chặt hơn, ý hỏi tại sao lại thế?

      Ngạo Tình đến gần Phong Dạ Hàn, thầm bên tai hồi. Chỉ thấy gương mặt Phong Dạ Hàn kinh ngạc, nhìn Ngạo Tình chút, sắc mặt nàng ửng hồng.

      "Tiểu thư, đừng chỉ cho gia nghe, cho Băng Tâm nghe với." Băng Tâm đành chen đến giữa hai người, tò mò hỏi, cũng quản thân phận chủ tớ.

      Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, nhìn Ngạo Tình chút, cũng nhìn Băng Tâm chút, bất đắc dĩ cười tiếng.

      "Ngươi quản được sao?." Ngạo Tình để ý Băng Tâm .

      "Hừ! Trọng sắc khinh bạn, ta kinh bỉ tiểu thư!" Băng Tâm thở phì phì lui lại, làm cho bốn người Xuất Nguyệt cười ra tiếng.

      "Lão tiên sinh, giường hàn băng biến mất, có thể liên quan tới Ngạo Tình, ta nhìn chút rồi với người." xong, Ngạo Tình tới trước vũng nước kia, tay phải ngưng tụ chân khí, nhàng đặt trong nước, lúc sau nàng cảm thấy chân khí trong cơ thể mình càng ngày càng tràn đầy.

      "Vạn vạn vật, tương sinh tương khắc, giường Hàn Băng là vật chí , bên trong động có thể làm ngưng tụ giường Hàn băng, chứng tỏ bên trong động cũng có cỗ lực lượng chí dương chí cương tương khắc, vừa vặn chân khí trong cơ thể Ngạo Tình là chí chân chí nhu, cho nên máu của ta hoàn toàn khai mở hai lực lượng này." Lời của Ngạo Tình như của trưởng giả, làm người khác tin phục.

      "Tiểu thư, người lại bị thương?" Băng Tâm tâm quýnh lên, chạy tới kéo Ngạo Tình, mặt Ngạo Tình nóng lên, muốn phải

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Vô tình tầm bảo.

      Ra khỏi cửa động, liền nhìn thấy ánh mắt oán hận của Phong Hề Ngạn cùng Thượng Quan Dực, Ngạo Tình cũng nhìn thẳng.

      Choáng nha, bản nương căn bản có gì với các người, là các người tự mình đa tình mà thôi.

      Sau khi tắm nước nóng, ăn bữa cơm mỹ mãn nàng cùng Phong Dạ Hàn dạo quanh núi.

      "Ngạo nhi, nhìn xem." Phong Dạ Hàn khẽ choàng lại áo cho người trong ngực .

      Cái gì vậy, nàng ngẩng đầu nhìn thấy từng hạt trắng lấm tấm bay xuống.

      "Trời ơi, tuyết rơi! Làm sao chàng biết?" Ngạo Tình dám tin nhìn Phong Dạ Hàn, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo như "ta biết mà" của , cũng nhiều với , chui ra khỏi ngực , đón tuyết xoay mấy vòng.

      "Oa, quá đẹp!" thanh trong trẻo dễ nghe, giống như nước chảy nơi khe núi.

      Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống, khắp bầu trời bắt đầu có những bông tuyết bay bay, cả gian, đất trời cùng núi non như được gột rửa sạch .
      Cảnh sắc u nhã điềm tĩnh, lại thêm những bông tuyết trong sáng như đồng thoại. Hương đêm thơm ngát, bông tuyết trắng cho người ta cảm giác như được thiên nhiên vây quanh. Tất cả đều được gột rửa, tất cả đều thăng hoa, làm tâm linh của con người cũng được thanh lọc trở nên thuần khiết và tốt đẹp.

      Nàng ngẩn đầu, cằm tạo đường vòng cung tuyệt mỹ, đôi mắt trong veo như nước nhàng nhắm lại, đưa tay ngọc ra đón lấy bông tuyết rơi xuống quá đẹp. Giống như tiên tử len lén hạ phàm, múa trong tuyết. Tựa như bức họa tiên tử say lòng người.

      Nhìn nụ cười xinh đẹp, đôi mắt như hồ nước mùa thu, chu sa đỏ thắm, eo như cây liễu, khí chất như hoa sen.

      Cánh tay mềm mại, làn da nõn nà, làn tóc bay bay, điểm son phấn mà vẫn khuynh quốc khuynh thành, như cành hoa lê dưới mưa xuân.

      Phong Dạ Hàn nhìn đến say người.

      Huyền Tu tạm thời còn chưa tỉnh lại, Ngạo Tình làm người tốt phải làm tới cùng, ở lại thêm vài ngày dưới chân núi. Bởi vì quá nhiều người, mà trong nhà gỗ chỉ có hai gian phòng, dĩ nhiên là nữ tử gian, nam tử gian.

      Mà Ngạo Tình cùng Phong Dạ Hàn lại lựa chọn ở trong sơn động có giường Hàn Băng.

      Chẳng biết tại sao, sau khi cùng với Phong Dạ Hàn giường Hàn Băng, Ngạo Tình cảm thấy giường Hàn Băng cũng lạnh lẽo như trước kia, ngược lại có cỗ khí lưu ấm áp xâm nhập đan điền, mà Phong Dạ Hàn cũng cảm thấy như vậy.

      "Nha đầu, làm sao ngươi biết tôn tử của lão trúng độc Ngọc Khô Cốt?" Huyền Ngọc tử vừa xé thịt bò nướng ăn, vừa .

      " ra trước khi lên núi Khúc Sơn, Ngạo Tình từng nghe qua ít chuyệt của tiền bối, biết sáu năm trước tôn tử của lão tiên sinh trúng độc Ngọc Khô Cốt, nhưng ta thấy các phần mộ cũng thấy tên tôn tử người, ta liền phỏng đoán nguyên nhân lão tiên sinh cho mượn giường Hàn Băng, mà Ngạo Tình từng trúng qua loại độc này, muốn thử lần."

      " ra là như vậy, nha đầu quả nhiên cơ trí hơn người!"

      Huyền Ngọc Tử vui mừng, sắc mặt cũng còn tái nhợt, áy náy thở dài : "Lão phu cả đời mê võ điên cuồng, gặp ai trong giang hồ đều tỉ võ lần, đao kiếm có mắt vì vậy mà đả thương ít người, dần dà, liên luỵ thê nhi(vợ con), tôn tử(con cháu), người ta đến trả thù, giết thê nhi của ta, gia môn sắp diệt môn, may mắn lão phu kịp thời cứu được tôn tử duy nhất, nếu khi quy tiên còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông."

      ra là tin đồn là . may là bảo vệ được độc đinh Huyền gia.

      Tiểu thư!

      tiếng kêu sợ hãi làm kinh động ít động vật trong núi. Mi tâm Ngạo Tình khẽ nhăn, Băng Lam đúng là cái loa lớn.

      "Tiểu thư, giường Hàn Băng biến mất!"

      Băng Lam nhanh chóng lên trước báo với Ngạo Tình. Vốn hai người muốn đến cửa hàng mua ít vải bông phủ lên giường Hàn Băng, để ban đêm hai người(Ngạo Tình & Phong Dạ Hàn) ngủ thoải mái chút. ngờ vừa vào cửa động, thấy giường đâu, chỉ còn lại vũng nước.

      Đây chính là bảo bối tổ truyền của Huyền gia, vừa thấy Huyền Ngọc Tử như cơn lốc chạy tới sơn động.

      Mấy người Phong Dạ Hàn cũng chạy tới.

      Quả nhiên như Băng Lam , hóa thành vũng nước rồi.

      Lúc này Ngạo Tình đột nhiên cảm thấy lạ, vừa vào cửa động, chân khí trong cơ thể mình ngừng lưu chuyển, bắt đầu khởi động, hình như bị cỗ lực lượng dẫn dắt. Ngạo Tình lập tức bắt lấy tay Phong Dạ Hàn, nàng phát chân khí trong cơ thể cũng như vậy.

      "Các người có phát , hình như trong động có cỗ lực dẫn dắt chân khí trong cơ thể?" Ngạo nhìn mọi người hỏi, ai cũng lắc đầu. Chỉ có Phong Dạ Hàn là cảm nhận được, ngay cả Huyền Ngọc Tử cũng cách nào cảm ứng được.

      "Lão tiên sinh, biết sơn động này có chuyện xưa gì ?" Ngạo Tình nghi ngờ hỏi.

      "Huyền gia chúng ta đời đời sống ở núi Khúc Sơn này, sơn động này tự nhiên coi như nhà, giường Hàn Băng cũng tồn tại cho tới nay. Tổ tông ta từng có người lớn mật đào giường Hàn Băng , đào rồi lại hình thành mãi mà vẫn suy chuyển, sau đó chúng ta vẫn dùng cho tới nay, có gì ổn sao?"

      "Ngạo Tình cũng chỉ hoài nghi chút, biết tổ tông lão tiên sinh có thần công bí tịch tổ truyền ?". Vẻ mặt Ngạo Tình có chút hưng phấn

      "Trước kia lâu, Tằng Tổ phụ(ông cố) của ta có , sơn động này từng có cao tăng đắc đạo ở, cũng ở trong sơn động tự chế bộ chưởng pháp, khi còn bé ta từng ham chơi vào động tầm bảo, thu hoạch được gì." Huyền Ngọc tử nghi ngờ nhìn Ngạo Tình.

      Ngạo Tình lộ ra nụ cười vui vẻ, như nhặt được bảo vật, mọi người đồng loạt nhìn nàng.

      "Tiểu thư, có phải là có bảo bối gì ?" Băng Tâm như tên trộm lại gần .

      "Ta đoán là vậy, biết đúng ?"

      Lời vừa ra, mọi người nghi hoặc. Phong Dạ Hàn nắm tay Ngạo Tình chặt hơn, ý hỏi tại sao lại thế?

      Ngạo Tình đến gần Phong Dạ Hàn, thầm bên tai hồi. Chỉ thấy gương mặt Phong Dạ Hàn kinh ngạc, nhìn Ngạo Tình chút, sắc mặt nàng ửng hồng.

      "Tiểu thư, đừng chỉ cho gia nghe, cho Băng Tâm nghe với." Băng Tâm đành chen đến giữa hai người, tò mò hỏi, cũng quản thân phận chủ tớ.

      Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, nhìn Ngạo Tình chút, cũng nhìn Băng Tâm chút, bất đắc dĩ cười tiếng.

      "Ngươi quản được sao?." Ngạo Tình để ý Băng Tâm .

      "Hừ! Trọng sắc khinh bạn, ta kinh bỉ tiểu thư!" Băng Tâm thở phì phì lui lại, làm cho bốn người Xuất Nguyệt cười ra tiếng.

      "Lão tiên sinh, giường hàn băng biến mất, có thể liên quan tới Ngạo Tình, ta nhìn chút rồi với người." xong, Ngạo Tình tới trước vũng nước kia, tay phải ngưng tụ chân khí, nhàng đặt trong nước, lúc sau nàng cảm thấy chân khí trong cơ thể mình càng ngày càng tràn đầy.

      "Vạn vạn vật, tương sinh tương khắc, giường Hàn Băng là vật chí , bên trong động có thể làm ngưng tụ giường Hàn băng, chứng tỏ bên trong động cũng có cỗ lực lượng chí dương chí cương tương khắc, vừa vặn chân khí trong cơ thể Ngạo Tình là chí chân chí nhu, cho nên máu của ta hoàn toàn khai mở hai lực lượng này." Lời của Ngạo Tình như của trưởng giả, làm người khác tin phục.

      "Tiểu thư, người lại bị thương?" Băng Tâm tâm quýnh lên, chạy tới kéo Ngạo Tình, mặt Ngạo Tình nóng lên, muốn phải

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Thảm năm xưa(1).

      Băng Lam vừa vội vừa giận, bình thường Băng Tâm suy nghĩ rất nhanh mà, làm sao lại đần như vậy cơ chứ? nhịn được, tiến lên kéo Băng Tâm trở lại, rỉ tai phen. Nghe xong, mặt Băng Tâm hồng thấu. Thân thể bé vội vàng núp sau lưng Băng Lam, vẻ mặt Truy Nguyệt bất đắc dĩ cười cười nhìn Băng Tâm hồi lâu.

      cần giải thích , mấy người Phong Hề Ngạn cũng biết nguyên nhân, sắc mặt khó coi.

      Ngạo Tình với Phong Dạ Hàn: " ra thể chất của chàng là chí dương chí cương, nhưng biết tại sao chàng lại học loại võ công thuần Huyền Băng Chưởng này, bây giờ ta giúp chàng gỡ bỏ toàn bộ nội lực này."

      "Tiểu thư, nếu gỡ bỏ toàn bộ nội lực của gia, gia mất hết võ công sao?" Băng Tâm có lòng hiếu kì lớn, vội hỏi.

      Phong Dạ Hàn biết Ngạo Tình muốn làm cái gì, nhưng tin tưởng nàng.

      "Nha đầu ngốc, gỡ bỏ phần nội lực phù hợp với thân thể mình, hút vào chân khí chí thuần mới có thể khiến thành tựu võ công đạt tới đỉnh." Huyền Ngọc Tử hào sảng .

      Băng Tâm bừng tỉnh hiểu ra.

      "Lão tiên sinh, động này vốn là của Huyền gia, theo đạo lý đây là đồ thuộc về Huyền Gia, vãn bối vô tình lại chiếm được tiện nghi rồi." Ngạo Tình có chút chột dạ, nếu phải nàng mượn dùng giường Hàn Băng, lại cùng Phong Dạ Hàn phen, làm cho giường Hàn Băng của người khác biến mất.

      "Nha đầu, ngươi cứu mạng Tôn nhi của ta ngay cả tính mạng ta nếu ngươi muốn cũng có thể lấy . Huống chi đây là cơ duyên của các ngươi, thể chất của chúng ta đều phải là chí thuần, phần khí chí dương chí cương này với chúng ta cũng vô dụng, coi như là lão phu báo đáp ngươi." Thái độ Huyền Ngọc Tử khẩn thiết, có chút vui nào, quả là rộng lượng.

      "Tạ ơn lão tiên sinh!" Ngạo Tình sảng khoái trả lời.

      Hai tay Ngạo Tình nhanh chóng đặt cùng chỗ với hai tay Phong Dạ Hàn, cỗ chân khí băng hàn chậm rãi từ trong cơ thể Phong Dạ Hàn chuyển tới trong cơ thể Ngạo Tình, vừa bắt đầu đỉnh đầu Ngạo Tình bốc lên hơi nước, dần dần cũng hóa giải chân khí của Huyền Băng Chưởng .

      Thời gian nửa ly trà, gỡ bỏ xong. Sắc mặt Ngạo Tình có chút tái nhợt, mà mạch đập coi như ổn định.

      "Đợi lát nữa ta vận công chém nát tường đá, chàng cần chống cự những lực lượng này. Các vị đều lui về sau chút để bị thương."

      Phong Dạ Hàn gật đầu cái, lui về phía sau mấy bước, tạo ra khoảng trống cho Ngạo Tình vận công.

      Ngạo Tình chậm rãi đưa hai tay ra, ngưng tụ bảy phần nội

      lực, vận chuyển đến trước ngực, hướng thạch bích đưa tới, rầm rầm rầm.

      Chợt, mặt thạch bích phát ra đạo ánh sáng vàng, giống như mặt trời mới mọc xuyên thấu tầng mây, tỏa ra thần quang, mà lại như giống, ít ánh sáng nhanh chóng tăng lên, càng ngày càng sáng, ánh sáng càng ngày càng làm đau mắt mọi người, y hệt tia chớp bức người, cuối cùng tạo thành luồng kim quang mãnh liệt xuyên thấu.

      Tất cả mọi người đều cách nào nhìn thẳng luồng kim quang này, chỉ có Ngạo Tình là ngoại lệ.

      Đột nhiên, luồng kim quang sinh ra lực hấp dẫn cực lớn, vèo tiếng, Phong Dạ Hàn như nam châm bị hút vào vách tường. Trong lúc Phong Dạ Hàn cho rằng đụng vào vách đá luồng kim quang bỗng chốc trở nên nhu hòa, cỗ lực lượng trong cơ thể ngừng xoay tròn, giống như là vào từng tế bào trong cơ thể , giống như nước sông cuồn cuộn hướng về biển, hội tụ ở trong đan điền.

      Vừa mới bắt đầu, cỗ lực lượng kia rất nhu hòa, dần dần, càng tụ càng nhiều, cảm giác bên trong đan điền có cỗ trướng khí, càng ngày càng trướng, như muốn đánh vỡ đan điền của , như bị khống chế.

      Đến lúc cảm thấy đan điền của chịu đựng được, bỗng chốc cỗ cảm giác cường đại nhoi nhói khác ở kinh mạch của di động khắp nơi, Phong Dạ Hàn khỏi than lên tiếng, gương mặt đầy gân xanh, mắt phượng khép chặt, mi tâm nhíu lại, khổ sở rối rắm.

      Trong lòng Ngạo Tình cũng gấp: “Chàng cố chịu chút đau đớn nữa.”

      Rốt cuộc, luồng kim quang càng ngày càng yếu, vẻ mặt khổ sở của Phong Dạ Hàn cũng dần dần bình thường lại. Lúc luồng ánh sáng gần biến mất hoàn toàn, từng dãy chữ viết lên ở vách tường.

      Ngạo Tình mừng rỡ : “Hàn, mau nhớ kỹ tâm pháp.” Phong Dạ Hàn nghe xong, cho dù chân khí trong cơ thể tán loạn, cũng vội vàng nhớ kỹ tâm pháp.

      ra rồi chợt mất, luồng ánh sáng tựa như chưa bao giờ xuất , thạch bích khôi phục nguyên dạng.

      Ngạo Tình nhanh chóng qua, rót vào cơ thể Phong Dạ Hàn luồng chân khí mát mẻ, Phong Dạ Hàn mới cảm giác nhoi nhói đau đỡ bớt.

      đỡ chưa?” Giúp chỉnh lại mấy sợi tóc rối loạn, thấy sắc mặt hơi khôi phục mới yên tâm.

      Phong Dạ Hàn thấy dễ chịu hơn rất nhiều mới gật đầu.

      Đột nhiên, hơi thở của Ngạo Tình có chút dồn dập, vội vàng tĩnh tọa ngay tại chỗ, sau mấy phen điều khí, hô hấp mới chậm lại.

      “Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Ngạo Tình đột nhiên biến sắc, làm nghi ngờ hiểu. Ngạo Tình cũng biết, lắc đầu cái.

      “Lão phu nghĩ, chắc là nha đầu này còn chưa dung hợp được chân khí Huyền Băng, lúc nãy giúp ngươi gỡ bỏ chân khí dẫn tới nội tức nhiễu loạn. Nhưng nội lực của nha đầu này thâm hậu, điều tức lúc liền sao.” Huyền Ngọc Tử rất tâm đắc với phương diện khí công này nên giải thích nghi ngờ của mọi người. “Tên tiểu tử này có được tâm ý của nha đầu là có phúc ba đời đấy!” xong, Huyền Ngọc Tử cười ha hả, ra ngoài động.

      Phong Dạ Hàn sâu sắc nhìn Ngạo Tình vẫn ngồi điều khí, đúng là như vậy, gặp gỡ nàng làm cho thế giới của tràn đầy nụ cười cùng ánh sáng, nàng luôn suy nghĩ cho mình, oán hối.

      Ngạo Tình điều khí xong, mở mắt liền thấy gương mặt tuấn tú lại thâm tình, tóc gáy run run “Trời ơi, lại cái vẻ mặt này, tuy rằng sức chịu đựng của ta rất mạnh nhưng chàng cũng nên quyến rũ ta như vậy.” xong, nhanh chóng muốn chạy .

      Phong Dạ Hàn khỏi có chút buồn cười, lại hơi giận, “Xem nàng chạy chỗ nào.” Cánh tay dài đưa qua, bắt Ngạo Tình ôm vào trong ngực.

      “Ai nha! Ta muốn bình tĩnh!” Ngạo Tình khoa trương la hét, khua khoắng tay chân lợi hại.

      Đám người Băng Tâm cười to ra tiếng.

      Chưởng quyền luân phiên, vút lên trời cao rồi lao xuống, quyền hung hăng đánh vào mặt tuyết, bông tuyết vẩy ra lúc, bóng dáng màu trắng cũng nhảy lên giữa trung, đánh vào mặt đất, làm mặt đất nứt ra, ngừng lan truyền, đường kính ước chừng hai mươi thước, như mạng nhện lớn.

      “Oa! gia lợi hại.” Băng Tâm mừng rỡ nhảy dựng lên, miệng mở to cơ hồ nhét được cả quả trứng ngỗng. Băng Lam cũng hưng phấn thôi.

      ”Đại lục này lại có thêm nhất đẳng cao thủ rồi.” Chưởng lực kia kinh người, Huyền Ngọc Tử cũng bội phục, vuốt râu .

      Bốn người Xuất Nguyệt nhìn nhau, đều vui mừng vì chủ tử nhà mình lấy được tuyệt thế võ công.

      “Tiền bối có biết đây là môn võ công gì hay ?” Lần đầu tiên Thượng Quan Dực thấy chưởng công uy lực kinh người như vậy.

      Huyền Ngọc Tử cười lắc đầu, mắt lão liếc nhìn Ngạo Tình đứng bên trầm tư : “Ta nghĩ nha đầu này có đáp án đấy.”

      ra là tiểu thư biết, tiểu thư mau , chớ bày ra vẻ mặt cao thâm nữa.” Băng Tâm nhanh nhảu nhảy đến trước mặt Ngạo Tình, nhịn được tò mò mà hỏi.

      Ngạo Tình mỉm cười : “Vãn bối còn có chút nghi ngờ, đợi nghiệm chứng mới có thể xác định.”
      Last edited: 11/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Thảm năm xưa(1).

      Lúc này, Phong Dạ Hàn chậm rãi tới, gương mặt hưng phấn cùng nghi hoặc. Cảm giác thân thể mình chưa bao giờ nhõm như vậy, quả giống thay da đổi thịt .

      Ngạo Tình tiến lên kéo cổ tay , trầm ngâm xem mạch, khóe miệng dần dần tạo thành hình vòng cung.

      "Quyền như gió, Chưởng Kích phát ra từ bên trong, nội lực hùng tráng khoẻ khoắn có lực, ta nghĩ đây chính là bộ nội công chưởng quyền mà đại sư trí tuệ nghĩ ra ba trăm năm trước: Huyền Minh thần chưởng." Ngạo Tình đưa mắt nhìn Phong Dạ Hàn "Chúc mừng chàng... chàng vinh dự trở thành người có võ công đứng đầu bảng."

      Đứng đầu bảng? Phong Dạ Hàn ngẩn ra, mắt phượng hơi hoảng hốt, ôm người nàng vào ngực, tâm tình giống như trôi dạt giữa trời xanh "nha đầu hư này."

      "Huyền Minh thần chưởng." giọng của Huyền Ngọc tử vang lên, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ. "Ai. ngờ Huyền gia chúng ta đời đời canh giữ sơn động này, cũng vô duyên có được." xong, lắc đầu về phía nhà gỗ.

      "Chúc mừng gia." Băng Tâm, Băng Lam chắp tay chúc mừng.

      "Chúc mừng chủ tử." Bốn người Xuất Nguyệt hơi khom người, cung kính .

      "Chúc mừng Thất đệ." Phong Hành Thượng lịch . Chỉ có Thượng Quan Dực cùng Phong Hề Ngạn mặt đen , cố làm như thấy.

      Hôm sau, Huyền Tu Hạc cuối cùng tỉnh lại, nhưng vì nằm giường Hàn Băng quá lâu, cơ thể còn chưa kịp khôi phục.

      "Nha đầu, có rãnh rỗi trở lại thăm ta." Gương mặt Huyền Ngọc Tử tiếc nuối, "Nha đầu tốt như vậy, cố tình lại là danh hoa có chủ, nếu lão phu muốn bắt ngươi làm tôn tức phụ(cháu dâu) đấy."

      Khóe miệng Ngạo Tình giật giật, cười đùa : "Lão tiên sinh, chuyện nối dõi tông đường này ngài phải lo lắng, nhìn dáng dấp của tôn tử ngài tuấn tú như vậy, chờ thân thể tốt lên, ngài mang hạ sơn tùy ý bộ vòng, nhất định về sau nhà gỗ này của ngài đủ nhét hoa cỏ ."

      Lại nữa rồi, làm sao mà tiểu thư cứ đùa giỡn người khác vậy. Trong lòng Băng Tâm thầm oán thán.

      Huyền Ngọc tử sợ run hồi lâu, vuốt râu cười to: "Đành nhận lời chúc của nha đầu thôi."

      Mọi người cũng cười .

      Ngạo Tình móc cái bao bố từ trong ngực ra, nhìn qua giống như quyển sách, "Lão tiên sinh, cái này đưa cho ngài, tôn tử của ngài hàng năm nằm giường Hàn Băng, khí lạnh vào cơ thể ít, cái này có thể giúp cường tráng xương cốt thể chất."

      Huyền Ngọc tử cũng khách khí, nhận luôn.

      Mọi người liền trùng trùng điệp điệp xuống núi. Huyền Ngọc tử nhìn mọi người biến mất ở trong tầm mắt, từ từ mở ra bao bố, sửng sốt.

      Bí tịch Tử Nguyệt thần công, đây là loại thần công chí chí nhu thất truyền trăm năm trước, mặc dù kém hơn

      Huyền Minh thần công chút, nhưng sau khi luyện thành cũng có thể độc bá phương, mà nay, có thể địch lại cũng chỉ có vài người mà thôi. Hạc nhi lại đúng là thể chất nhu, luyện môn võ này đúng là rất thích hợp.

      Nha đầu này!

      “Tiểu thư, người tặng cái gì cho Huyền Ngọc tử?” Băng Tâm nhiều chuyện, bên cạnh hỏi.

      Ngạo Tình liếc mắt, “ có gì, quyển nội công tâm pháp bình thường để trả lễ lại mà thôi.”

      Băng Tâm hiểu “Cũng đúng, gia lấy thần công tổ truyền nhà người ta, mang chút đồ đưa người ta cũng là việc nên làm.”

      Băng Lam chỉ cười, trầm mặc , bởi vì nàng biết đó là cái gì.

      Đột nhiên, trước mặt có thêm vài bóng dáng.

      “Tiểu thư, lại là hai nữ tử.” Băng Tâm ra.

      Chỉ là hai nữ tử đứng trước mặt, người mặc váy dài thêu hoa mẫu đơn, dáng người hơi đẫy đà, nhìn ra số tuổi, mang khăn che mặt đỏ thêu mẫu đơn. Mặc dù thấy diện mạo nhưng từ đôi mắt, Ngạo Tình lại cảm thấy chút quen thuộc.

      “Mẫu thân, chính là nàng.” Lãnh Đan Đan đưa tay chỉ Ngạo Tình.

      Lăng Ngữ Thu thần sắc quái dị chất vấn, “Làm sao người biết hai câu thơ kia?” thanh nhu hòa động lòng người.

      “Đó là hai câu thơi khi còn bé mẫu thân với ta, đây là hai câu thờ tằng tổ mẫu (bà cố) làm ra khi nhớ nhung tằng tổ phụ (ông cố) hành tẩu bên ngoài.” Vẻ mặt Ngạo Tình lạnh nhat, nhưng nội tâm lại có loại muốn tìm hiểu chân tướng mãnh liệt, lại có chút kháng cự ngăn nàng theo đuổi chân tường.

      Sauk hi Lăng Ngữ Thu nghe xong, cả kinh thất sắc: “, mẫu thân ngươi là ai?”

      Nhìn người tới phản ứng như thế, Ngạo Tình bắt đầu có chút mờ mịt: “Mẫu thân của ta tên là Lăng Sơ Hạ, nhũ danh Huyên Nhi.”

      Lăng Ngữ Thu vừa nghe, vèo tiếng nhanh chóng tới trước mặt Ngạo Tình: “Ngươi cái gì? Lặp lại lần nữa!”

      Ngạo Tình nhìn qua dưới khăn che mặt mỏng, dung mạo như như , bỗng chốc mắt hạnh mở lớn, nàng lại giống mẫu thân tới bảy phần.

      “Tiểu thư, nàng và ngươi giống như.” Băng Tâm càng xem càng cảm thấy như thế, xen vào.

      Lăng Ngữ Thu có chút nghi ngờ, vì sao nha đầu kia lại như thế.

      Ngạo Tình đưa tay tới sau tai, nhàng vén lên, diện mạo nghiêng nước nghiêng thành ra trước mặt Lăng Ngữ Thu.

      Thần sắc Lăng Ngữ Thu kịch biến, “Tỷ… tỷ… … ngươi…” Lăng Ngữ Thu tới, ôm chặt Ngạo Tình.

      “Ngươi là… là… nữ nhi của tỷ tỷ, ngươi và tỷ tỷ giống nhau như đúc… Giống nhau như đúc.” Lăng Ngữ Thu kích động khóc thành tiếng.

      loại cảm giác quen thuộc, cảm giác của người thân tràn về.

      “Ngươi là… Ngữ Thu a di?” Ngạo Tình chậm rãi đưa lên tay, run rẩy ôm Lăng Ngữ Thu.

      “Đúng, ta chính là a di Ngữ Thu của ngươi đây. Là a di của ngươi.”

      Ầm.

      Sắc mặt Phong Dạ Hàn biến hóa, ra Ngạo Nhi là hậu nhân Lăng gia, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

      , hai chúng ta chuyện chút, có được hay ?” Lăng Ngữ Thu xong, sớm kéo Ngạo Tình đến cánh rừng cách đó xa.

      Phong Dạ Hành nhìn bảo hai người Băng Tâm theo sau.

      “Năm ấy ta mười hai tuổi, Sơ Hạ tỷ tỷ mười ba, hai người chúng ta len lén chạy đến Lãnh gia tìm Tử Húc đại ca so kiếm, chơi đùa cả ngày, trời tối mới từ Tinh Tú Sơn Trang trở lại. Bởi vì bữa cơm trưa ta ăn quá no, bụng nặng nề, đường liền tìm nơi giải quyết, thể làm gì khác nên tỷ tỷ đành về nhà báo bình an cho cha mẹ trước. Khi đó kiếm thuật của hai chúng ta cũng là tốt, con đường kia cũng quen thuộc nên tỷ tỷ cũng yên tâm rời . Ai ngờ, lúc ta trở lại cửa sơn trang liền phát có cái gì đó đúng, bình thường từ xa có thể nghe người canh cổng Lăng Vũ bọn họ vui đùa, nhưng hôm đó lại có ai giữ cửa, mùi máu tươi theo gió phiêu tán khắp nơi, ta vốn định vọt vào, nhưng lúc đó ta thấy đội người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh từ cửa trang ra, đao nào cũng thấy máu.” Lăng Ngữ Thu mang theo phẫn hận mãnh liệt cùng khổ sở kể trận thảm án diệt môn kia.

      “Ngữ Thu a di, ngươi cho là, là Phong Khiếu Thiên sai sử, Bách Lý… tướng quân cũng có phần?” Tin tức này quá khiếp sợ rồi, Ngạo Tình thiếu chút nữa là nổi điên rồi. Gia gia? Phụ thân? thể nào! Tuyệt thể nào!

      “Bách Lý Tướng quân ta có bằng chứng chắc chắn nhưng Phong Khiếu Thiên sai sử đúng là thiên chân vạn xác. Ta tự mình lẻn vào trong cung xem qua phần mật chỉ này.”

      Cái gì? Còn có mật chỉ.

      “Ngạo nhi, người tuyệt đối thể cùng nam nhân Phong gia cùng chỗ, về sau cũng cần về Hầu phủ nữa, chừng chuyện năm đó bọn họ chính là đồng lõa, bọn họ làm như vậy, cũng là do lương tâm bất an, chăm sóc tỷ tỷ để lương tâm bọn họ đỡ áy náy mà thôi.” Lăng Ngữ Thu hung hăng .
      Last edited by a moderator: 21/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :