1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi vô lại của hàn vương - Nguyệt Thượng Hồng (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Phượng Hoàng mới sinh(1)

      Nữ tử áo xanh cười càng vui vẻ hơn: "Bách Lý Ngạo Tình, rốt cuộc bị ta lừa lần, trong lòng thể kìm nén nữa rồi."

      "Ngươi... Ta để yên cho ngươi. Lại dám trêu chọc ta!" Nếu phải là thân thể mình nên động võ, Ngạo Tình chỉ muốn hung hãn mà chỉnh nàng lần.

      "Nàng nhớ ngươi." Áo xanh thoáng cái, biến mất, chỉ để lại câu mập mờ.

      Ngạo Tình ngớ ngẩn, cảm thấy Phong Dạ Hàn nghi ngờ, liền rỉ tai câu, Phong Dạ Hàn cười vui vẻ.

      Trúng hương này, cần ít nhất canh giờ mới có thể khôi phục. Mấy người cũng đành phải ngồi xuống từ từ khôi phục nội lực, mọi người ngồi thành vòng quanh đống lửa.

      Mà Ngạo Tình ở trong ngực Phong Dạ Hàn ngủ say sưa, thỉnh thoảng tay tự giác vuốt ve giường người này, đốt lên trong người Phong Dạ Hàn từng đốm lửa, trán đen lại.

      Bất đắc dĩ nhìn nữ tử trong ngực, : "Nha đầu hư hỏng, ngay cả ngủ cũng an phận như vậy. cho rằng ta là Liễu Hạ Huệ, người trong lòng như vậy mà vẫn loạn!" xong, thể làm gì khác đành lặng lẽ đổi lại tư thế, để cho nàng ngủ được thoải mái hơn.

      thanh rất , nhưng Băng Tâm đứng bên cạnh vẫn nghe thấy, rất nể tình : " gia, ngươi trực tiếp đem tiểu thư đụng ngã , lúc này ăn đợi đến bao giờ."

      Phong Dạ Hàn cũng chỉ nhếch môi cười, cũng muốn, người trong lòng ở trong ngực mình, có dục vọng có đạo lý. Huống chi cách đó xa còn có hai con sói mắt trắng dòm ngó nữ nhân của , tục ngữ sai, sợ tặc(ăn trộm) trộm mất chỉ sợ tặc nhớ, cũng cảm thấy uy hiếp. Nếu phải là thân thể nàng thoải mái, tin tưởng mình cũng có thể làm nhanh chóng.

      Cách đó xa Phong Hề Ngạn cùng Thượng Quan Dực đối với nhất cử nhất động của bọn họ như lòng bàn tay, trong lòng có tư vị gì cũng chỉ có trong lòng bọn họ biết.

      "Sát khí nặng!" Nụ cười của Băng Tâm còn chưa tắt, lập tức nhảy lên. Mấy người Xuất Nguyệt cảm kích, trong nháy mắt đề phòng. Ngược lại mấy người Phong Hề Ngạn phát việc ổn chậm hơn chút, ánh mắt khỏi kinh ngạc. Ngạo Tình và Phong Dạ Hàn vẫn bất động như cũ.

      "Bọn họ vì cái gì còn phải ám sát?" Ngạo Tình chậm rãi mở đôi mắt trong veo, hiểu nhìn Phong Dạ Hàn.

      Phong Dạ Hàn bị nàng làm cho rối tinh rối mù, Băng Tâm lập tức lĩnh ngộ: "Tiểu thư, là những người lúc trước?"

      Sột soạt.

      "Xem ra ngươi đúng là có ít kẻ thù!" Thượng Quan Dực hướng về phía Phong Dạ Hàn chê cười .

      Ngạo Tình mới từ trong ngực Phong Dạ Hàn đứng lên: "Đó là bởi vì quá ưu tú, nhiều người ghen tị."

      Phong Dạ Hàn cực kì hưởng thụ việc được Ngạo Tình bảo vệ, thưởng cho nàng ánh mắt.

      Lúc chuyện, người áo đen tiến gần đến.

      đúng là trêu chọc mà, vừa mới nhóm nữ tử áo đen, tại nhóm nam tử áo đen.

      "Người nào phái các ngươi tới, mục đích là gì?" Thượng Quan Dực ràng có chút nổi cáu, quát lạnh.

      "Lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, có người đưa giá ba mươi triệu lượng bạc trắng muốn lấy đầu Phong Dạ Hàn cùng Bách Lý Ngạo Tình." Đại hán quắc mắt lớn.

      " ra là đầu của chúng ta cũng chỉ trị giá chút tiền như vậy?" Ngạo Tình liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, thấy có chút nghi ngờ.

      "Vậy nếu như ta cấp gấp đôi số lượng hoàng kim, mua các ngươi quay lại sao?" Ngạo Tình cười , muốn thử dò xét Tây Vực Lang Nha minh còn có thể để Phong Dạ Hàn dùng được nữa .

      Lời này vừa ra, Phong Hề Ngạn, Thượng Quan Dực, Phong Hành Thượng đều ngơ ngác nhìn gương mặt ngạo khí của Ngạo Tình. Nàng tới cùng có bao nhiêu tiền? Nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện bọn họ biết? Đối với bọn , toàn thân nàng đều là bí mật.

      Người dẫn đầu vừa nghe số lượng như vậy, trợn tròn mắt, giọng nhu hòa hơn nhiều: "Ách... Cái này được, chúng ta có nguyên tắc."

      Ngạo Tình nghe vậy, trong lòng vẫn có chút vui mừng, từ trong ngực lấy ra khối Đá Đen, Lang Đầu kỳ nhân, cất cao giọng : "Các ngươi trở về thôi, cần dùng suối làm lụt miếu long vương(giống câu dùng dao mổ trâu làm thịt gà), người trong nhà nhận biết người trong nhà."

      Tất cả mấy người áo đen vừa nhìn, ngạc nhiên, theo quy củ quỳ xuống: "Thuộc hạ có tội. Xin chủ tử trách phạt."

      "Người biết có tội, về sau mua bán cần biết . Nếu ta ngại thanh lý môn hộ ngay bây giờ." sắc mặt Ngạo Tình lạnh lẽo, lãnh tuyệt vô tình .

      "Thuộc hạ biết tội." Người dẫn đầu phất tay cái, mọi người nhanh chóng biết mất dưới sắc trời dần sáng.

      "Băng Lam, tới đây." Giọng của nàng nghiêm túc, Băng Lam lập tức nhận lệnh xoay người biến mất ở trong tầm mắt mọi người. Trong lòng Băng Tâm cũng có nghi ngờ, chủ tử Tây Vực Lang Nha phải nam sao? Thế nào minh lệnh lại ở tay tiểu thư, tiểu thư lúc nào cùng người nọ có chân sao?

      Lúc này, Ngạo Tình chỉ lẳng lặng nhìn mảnh hắc thạch trong tay, lọt vào suy tư sâu. Toàn thân tản ra loại khí thế lạnh lùng bức người như cách người khác ngoài ngàn dặm.

      Phong Dạ Hàn thấy Ngạo Tình như thế, khỏi có loại hốt hoảng, biết Ngạo nhi chưa bao giờ như thế, tiến lên, hung hăng ôm nàng vào ngực.

      "Nàng làm sao vậy?" Rất thích nàng như thế.

      Nghe thấy được hơi thở quen thuộc, khí lạnh giảm xuống: " xin lỗi. Ta nghĩ số chuyện, để cho chàng lo lắng rồi." Ngạo Tình khôi phục sắc mặt nghịch ngợm, quên hướng gương mặt tuấn tú trộm hương phen.

      Tình huống như thế khiến mấy nam tử nghẹn giọng.

      Băng Tâm thấy nhiều : "Tiểu thư, ngươi chừng nào có đồ chơi này?"

      "Người khác đưa."

      "A. chẳng lẽ có chân?" Băng Tâm vừa ra khỏi miệng, xong rồi. thể lại rồi.

      Mặt của Phong Dạ Hàn thoáng đen lại.

      Ngạo Tình tức giận trợn mắt nhìn Băng Tâm cái: "Ta đúng là muốn cùng nàng có chân, vấn đề là ta thích chính là nam nhân."

      "A, người nọ là nữ?" Băng Tâm khoa trương .

      "Có phải hay ngứa da, giả vờ sợ hãi." Ngạo Tình khẽ liếc cái, Băng Tâm chợt cảm thấy xương sống lạnh lẽo từng trận, vội vàng rụt đầu, tận lực làm cho mình bé hơn.

      Lên đường hai ngày liên tiếp, Ngạo Tình lâm vào giấc ngủ mê man, vẫn tỉnh lại. Phong Dạ Hàn thỉnh thoảng rầu rỉ nhìn gương mặt nhắn trắng bệch vô sắc, đau lòng dứt.

      Băng Lam thấy gia lo lắng quá mức, liền : " gia, ngươi khỏi phải lo lắng, tiểu thư từ rất thích ngủ, lúc có chuyện gì làm, vừa ngủ ba ngày ba đêm."

      "Đúng vậy a. Tiểu thư cũng thường cuộc đời khó được ngủ trận trời đất mù mịt, gia đặt tim trở về bụng thôi."

      Nghe lời hai nha đầu , trong lòng Phong Dạ Hàn an tâm chút.

      Mơ mơ màng màng sắp sửa tỉnh lại, Ngạo Tình xoa mắt nhập nhèm, trừng mắt nhìn, lại mở mắt ra: "Ah! Soái ca! Ah! Ta hình như thấy qua nha?"

      Phong Dạ Hàn sắc mặt kéo kéo, khó được lúc nàng tỉnh lại, ai ngờ vừa tỉnh lại mê sảng, nhưng lại thể nổi giận: "Cái gì hình như???", liền đưa tay bế nàng vào trong ngực.

      Ngạo Tình lăn cái bò dậy, trốn vào trong ngực ấm áp quen thuộc " cái giường ấm áp!" Vừa , chép miệng, lại ngủ.

      Băng Tâm rất khinh thường: "Tiểu thư con heo lười lớn."

      Băng Lam che miệng nở nụ cười: "Tiểu thư đây là thôi miên mình, tương đương với thôi miên tuyệt tình cổ, như vậy là có thể ít uống máu của gia."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Phượng Hoàng mới sinh (2)

      Mi tâm Phong Dạ Hàn cau lại, ai cũng phát trong mắt phượng đảo quanh nước mắt.

      Ngạo Tình tỉnh lại lần nữa là do bị tiếng đao kiếm đánh thức.

      Đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt tuấn mỹ gợn sóng như thể việc bên ngoài đánh nhau hề liên quan tới , mà chỉ có nàng có thể tác động đến ., khẽ hôn, dịu dàng hỏi tiếng: "Nàng tỉnh."

      "Ừ, ôm ta ra ngoài xem chút, bỏ qua là đáng tiếc."

      Phong Dạ Hàn nhàng ôm lấy nàng, giống như nâng niu đứa bé hay đồ sứ dễ vỡ, khiến Ngạo Tình nhịn được hôn trộm cái.

      Bên ngoài xe ngựa, những bóng dáng màu đỏ lay động.

      Trong đó, nổi bật nhất là hai người, là tiểu mỹ nhi tối hôm qua, mặc dù thay đổi xiêm áo, nhưng Ngạo Tình nhìn cái liền nhận ra nàng. Bên cạnh hình như nhiều hơn tiểu nương áo lam tuổi tương tự nàng, khăn che mặt là đôi mắt trong sáng, xem ra cũng là mỹ nhân.

      Mấy ngày trước tập kích buổi tối, hôm nay ngược lại quang minh chính đại đưa tới cửa, lá gan lớn.

      "Dừng tay."

      nương áo lam vừa nhìn thấy Ngạo Tình ra khỏi xe ngựa, lập tức hô chúng nữ tử áo đỏ dừng lại, Băng Tâm Băng Lam cũng trở về vị trí cũ.

      "Tiểu thư, bọn họ biết Lưu Tinh kiếm pháp." Hơi thở của Băng Tâm có chút nhiễu loạn, mồ hôi chóp mũi ngưng lại, nội lực của Băng Lam hơi kém Băng Tâm nên sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên có dấu hiệu tiêu hao thể lực.

      "Ngươi chính là Bách Lý Ngạo Tình?" Theo thói quen truyền bằng nội lực, tuổi nhưng võ công kém.

      Vì mình mà tới sao? "Chính là ta. ngờ tên của ta lại nổi tiếng như thế" Bách Lý Ngạo Tình chắp tay, khí thế kém nữ tử áo lam chút nào.

      "Họ tại sao lại biết Lưu Tinh kiếm pháp?" Đôi mày thanh tú của nữ tử áo lam run lên, hình như thái độ có chút khinh thường với Ngạo Tình.

      Tâm tư Ngạo Tình có chút mờ mịt, chẳng lẽ?

      "Họ vì sao thể biết Lưu Tinh kiếm pháp?" Hỏi ngược lại.

      "Đó là kiếm pháp tổ truyền của gia tộc chúng ta. Người ngoài được tập luyện!" Trong ánh mắt của nữ tử áo lam bắt đầu có chút tức giận, tựa như nhìn thấy kẻ trộm.

      Kiếm pháp tổ truyền?

      Trong nháy mắt sắc mặt Ngạo Tình ửng hồng hỏi: " nương họ gì?"

      "Hừ. Ngươi còn chưa xứng biết danh tính của chúng ta, ngươi chỉ cần các nàng làm sao biết Lưu Tinh kiếm pháp? Nếu chớ trách đao kiếm có mắt."

      "Tiểu muội muội, lời này của ngươi có trình độ. Giang hồ xem trọng hòa khí, huống chi chúng ta đều là nữ nhi, có thể giải quyết mọi chuyện bằng lời , làm gì cần dùng đao kiếm, ngộ nhỡ bị thương mặt lại hay?" Thấy thái độ nữ tử áo lam cứng rắn, cũng đành phải đùa giỡn chút.

      "Ngươi... Hãy bớt sàm ngôn , tại sao lại biết Lưu Tinh kiếm pháp?" Giọng bắt đầu cao!

      "Như vậy , nương cùng nha hoàn của ta so lần, nếu như nha hoàn của ta thua, vậy ta hỏi gì đáp đấy, nếu như ngươi thua, vậy ngươi phải trả lời câu hỏi của ta, như thế nào?" Người giang hồ dùng kiếm lấn hiếp người, người như vậy ít, cũng đầu độc nha đầu mới mười mấy tuổi rồi.

      " lời định."

      "Đánh nhanh thắng nhanh." Ngạo Tình ý bảo Băng Tâm nghênh chiến, Băng Tâm gật đầu bước ra khỏi hàng.

      "Khẩu khí lớn." Nữ tử áo lam hừ lạnh tiếng: "Vậy hãy để cho ngươi biết chút về Lưu Tinh kiếm pháp chân chính."

      Lưu Tinh kiếm pháp chú trọng vào nhanh, ngoan (hung ác), chuẩn (chính xác), xem trọng tốc độ nhanh nhất, sắc bén nhất, kiếm thế trước kiếm đoạt người, bộ pháp biến ảo vô thường, tự mình vận kiếm, lấy thần vận kiếm, Thân Kiếm Hợp Nhất, thần kiếm kết hợp, làm kẻ địch thể chống đỡ được.

      Chiêu thức của hai người như nhau, giống tỷ thí, càng giống như đùa chơi, người có nhãn lực đều thấy được nhiều chiêu ngoan độc.

      Cuối cùng, nữ tử áo lam hết kiên nhẫn, bay lên biến ảo chín chiêu thức, đâm thẳng vào mặt Băng Tâm.

      "Tiểu... " Băng Lam muốn hô to, Ngạo Tình sớm lắc mình rút kiếm trong tay Băng Lam ra, dùng Đạp Vân Bộ, thân hình loáng cái, kiếm trong tay soàn soạt soàn soạt mấy chiêu, binh tiếng.

      Kiếm của nữ tử áo lam cắm xuống mặt đất ở vài thước bên ngoài, mà mũi kiếm của Ngạo Tình cách chính giữa mi tâm của nữ tử áo lam vài tấc. Nàng cư nhiên dùng Lưu Tinh kiếm pháp tuyệt chiêu —— Lưu Tinh xuyên nguyệt.

      Băng Tâm Băng Lam nội lực chưa đủ, nàng dám mạo hiểm hiểm để cho các nàng học hai chiêu cuối cùng, nữ tử áo lam cư nhiên học hết, vì thế Băng Tâm thua thiệt, Ngạo Tình vạn bất đắc dĩ mới ra tay.

      " nương tốt, xong mà tại sao lại động sát khí?" Ngạo Tình buông kiếm xuống, kéo tay Băng Tâm, thầm chuyển chút nội lực cho nàng, làm tâm mạch rối loạn của nàng hơi ổn định lại.

      "Ngươi... Ngươi cư nhiên chiêu liền cản lại chiêu Lưu Tinh xuyên nguyệt của ta." Nữ tử áo lam trợn tròn cặp mắt, ánh mắt nhìn Ngạo Tình như nhìn người điên.

      Ngạo Tình lúc này cũng có tâm tình để ý tới nàng, chỉ muốn giúp Băng Tâm điều tức kinh mạch. "Ta và ngươi thua thắng, hôm nay đến đây chấm dứt." Dù sao còn nhiều thời gian, họ đều tìm tới cửa.

      "Lãm Nguyệt, ngươi tới giúp Băng Tâm."

      Lãm Nguyệt nghe lệnh, ngồi xuống ngưng tụ nội lực truyền cho Băng Tâm, nhìn sắc mặt Băng Tâm của từ từ đỏ thắm, Ngạo Tình mới thoáng thở phào nhõm.

      "Tiểu thư, ta... " Băng Tâm cúi đầu, dám nhìn vẻ mặt hơi giận của Ngạo Tình.

      "Lần sau được cậy mạnh, cứ như trong khi tập luyện bình thường là được." Ngạo Tình đành lòng trách móc nặng nề, vốn là muốn lấy cá tính chịu thua của Băng Tâm, làm cho đối phương sử dụng tuyệt chiêu, xem thử lời nữ tử áo lam có đúng .

      Khó thấy Băng Tâm ngoan ngoãn gật đầu.

      "Cảm giác tốt hơn chưa?" Ngạo Tình cầm tay của nàng, sắc mặt lạnh nhạt hơn rất nhiều, Băng Tâm gật đầu, giúp nàng vén lại sợi tóc rối loạn, cười : "Cái nha đầu này, cái tính háo thắng của ngươi sớm muộn cũng chịu thua thiệt."

      Băng Tâm le lưỡi cái, vô cùng dễ thương, Băng Lam ở bên cũng quên trêu ghẹo. Chủ tớ ba người hoàn toàn đem những nam tử kia quên mất. Phong Dạ Hàn cười ôn hòa nhìn Ngạo Tình, trong lòng nhu hòa trăm lần.

      "Tiểu nữ tử bội phục kiếm thuật của Ngạo Tình nương, ta họ Lãnh." Nữ tử áo lam vẫn coi như lỗi lạc, tự đáp.

      ngờ nàng vẫn chưa , Ngạo Tình đột nhiên xoay người: "Ngươi ngươi họ Lãnh?"

      Nữ tử áo lam có chút kinh ngạc: "Đúng vậy. nương biết?"

      Hai mươi lăm năm trước, Lăng gia Phượng Hoàng Kiếm, Lãnh gia Lưu Tinh kiếm pháp, vang danh giang hồ, hai nhà thế giao nhiều năm, mà việc kết thân cũng thiếu chỉ là ngày Lăng gia bi thảm bị diệt môn, Lãnh gia cũng buổi sáng ở giang hồ mai danh tích.

      Vì sao nay tái xuất giang hồ, lại khắp nơi muốn đưa Phong Dạ Hàn vào chỗ chết.

      "Vì sao phải giết Phong Dạ Hàn?" Ngạo Tình đột nhiên hỏi.

      Vừa nhắc tới cái này, sắc mặt nữ tử áo lam kịch biến, cắn răng nghiến lợi : "Bọn họ Phong gia đáng chết. Phong Dạ Hàn là nhi tử Phong Khiếu Thiên sủng nhất, tự nhiên phải giết , để cho cha nếm thử chút tư vị việc mất ái tử."

      Lúc này, hai người Phong Hề Ngạn, Phong Hành Thượng cũng kinh ngạc.

      Ngạo Tình vội hỏi, "Vì sao lại thống hận người Phong gia như thế?"

      "Thù diệt môn." Nữ tử áo lam đau khổ ra .

      Lam Vân vẫn phản đối mình thích Phong Dạ Hàn, thậm chí đủ loại hành động cũng thể thống hận người Phong gia như thế nào, như thế là bởi vì mẫu thân, mà giao tình của Lăng gia cùng Lãnh gia thế nào ai cũng biết, vậy...

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: đẹp trai băng lãnh.

      Ầm. Giống như sét đánh.

      Ngạo Tình lảo đảo cái, lui về sau vài bước, vẻ mặt vô cùng khổ sở. Phong Dạ Hàn tiến lên bước, đỡ Ngạo Tình.

      "Chẳng lẽ nương cũng là người Lãnh gia chúng ta?" Nữ tử áo lam thấy Ngạo Tình kinh ngạc như vậy, mà nha hoàn của nàng biết Lưu Tinh kiếm pháp, phỏng đoán Ngạo Tình cũng biết.

      Ngạo Tình trấn định trở lại, : " ngươi truyền lại cho trưởng bối của ngươi hai câu: "Phượng Hoàng trái với bàn Kim sợi, Mẫu Đan cả đêm nghe mưa phùn" tự nhiên bọn họ hiểu."

      Nữ tử áo lam chắp tay cáo từ: "Ta nhất định truyền lại!"

      Ánh trăng sáng rọi, tinh tú trời như ngừng lại, cảnh đêm mông lung.

      Kể từ khi nữ tử áo lam rời , Ngạo Tình vẫn im lặng, cũng vẫn tránh né ánh mắt của Phong Dạ Hàn.

      Ngạo Tình khoác áo choàng trắng, ra ngoài hóng mát chút. Phong Dạ Hàn muốn theo, bị Ngạo Tình cự tuyệt, Băng Tâm cùng Băng Lam thể làm gì khác đành phải theo sau ở xa xa.

      "Xem ra, ta còn là có cơ hội!" Thượng Quan Dực khiêu khích nhìn Phong Dạ Hàn đứng cạnh hồ nước.

      Rất nhiều dấu hiệu cho thấy, Ngạo Tình và hoàng đế Túc Nguyệt quốc có thù đội trời chung, lại điều kiện của Lam Cơ Tử lúc trước với , chắc hẳn là có chuyện diệt môn như vậy.

      Giờ phút này Phong Dạ Hàn có tâm tình để ý tới Thượng Quan Dực, chỉ lo lắng nặng nề nhìn Ngạo Tình ngồi ở bên hồ.

      "Nghe hai mươi lăm năm trước, Phượng Hoàng sơn trang của Lăng gia cả đêm bị diệt môn, Tinh Tú Sơn Trang của Lãnh gia cũng trong đêm mai danh tích, hai nhà này vốn là thế giao, cư nhiên đồng thời gặp chuyện may. Chuyện này lúc ấy chấn động thời, đầu đường cuối ngõ, ai biết." Bình thường Phong Hành Thượng thích nghe thuyết thư, thỉnh thoảng cũng nghe được lão giả đến chuyện này chút.

      Phong Dạ Hàn đột ngột quay đầu, đối với tin tức này rất kích động. Vậy như thế, Ngạo nhi hoặc là người Lăng gia, hoặc là người Lãnh gia, như vậy nàng hôm nay mất hồn...

      Tròng mắt màu trà của Phong Hề Ngạn sáng lên, trong đầu bắt đầu tính toán .

      Tiểu thư! Băng Tâm đột nhiên hô to tiếng.

      Vừa dứt lời, thân hình Phong Dạ Hàn thoắt cái lướt tới trước mặt, đem cổ tay sớm cắt ra đến môi Ngạo Tình. Toàn thân run rẩy, gân xanh nổi lên, đột ngột Ngạo Tình mở mắt liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, có chút tức giận, dùng sức đẩy ra, nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực chống lại tuyệt tình cổ.

      Phong Dạ Hàn chợt cảm thấy tức giận, xoay người Ngạo Tình lại, lần đầu tiên gầm lên với Ngạo Tình: "Muốn báo thù phải sống sót ."

      Băng Tâm Băng Lam cũng hút khí, gia bình thường lạnh lẽo, ngờ lúc giận, lại kinh thiên động địa như vậy.

      Ngạo Tình ngẩn ra, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt phượng, chỉ thấy trong đôi mắt phượng mang theo bi thương cùng tức giận, còn có tràn đầy thương . Ngạo Tình thể làm gì khác hơn đành ngoan ngoãn cúi đầu hút.

      hồi lâu, thấy Ngạo Tình ngưng động tác, sắc mặt Phong Dạ Hàn khôi phục lạnh lẽo, muốn xoay người rời .

      Ngạo Tình chợt tiến lên, gục trong ngực , mê mang : "Ngộ nhỡ thảm án diệt môn này do phụ hoàng chàng gây nên, vậy chúng ta nên làm cái gì? Ta lại nên làm cái gì?"

      Khàn.

      Xem ra chuyện đúng như mọi người suy đoán. Tất nhiên có người vui mừng có người buồn.

      "Chuyện hai mươi lăm năm trước ta cách nào ngăn cản, nhưng bây giờ, ta buông tha nàng." Phong Dạ Hàn ôm chặt người trong ngực, giọng lạnh lẽo, nhưng khí phách mười phần, có ai có thể cự tuyệt.

      Thân thể Ngạo Tình hơi run rẩy, trong lòng lại khỏi vui mừng.

      Cứ như vậy, cuối cùng đoàn người cũng tới núi Tiễn Khúc. đỉnh núi rất lạnh, có thể thấy mây, cảm giác hình như sắp có tuyết rơi.

      Nơi xa, có nhà gỗ lớn lắm, trước nhà có con Tuyết Ngao lớn, nó quay đầu nhìn, mắt hắc hoàng, toàn thân trắng như tuyết, lông dài, khẽ nhắm cặp mắt, trong ánh mắt hàm chứa thần thái như loại miệt thị, cái loại ánh mắt trầm ổn, gặp nguy sợ rất có khí độ phong phạm Vương Giả. Lúc này, như thần khuyển căm thù nhìn đám người bọn , thỉnh thoảng phát ra thanh hùng hậu, sợ nhiều người như vậy chút nào.

      "Tiểu thư, chú chó lớn uy phong." Băng Tâm kích động kêu lên, nếu phải thấy hàm răng nhọn đáng sợ của Tuyết Ngao, Băng Tâm sớm tiến lên ôm nó mà chơi đùa.

      Ngạo Tình liếc mắt, là nha đầu có kiến thức: "Đây là Tuyết Ngao đấy? Mắt của ngươi thế nào vậy, gặp qua chó lớn như vậy chưa?"

      Mọi người ở đây, cũng chỉ có Phong Hành Thượng thích xem sách là biết về loại động vật này, những người còn lại đều nghi hoặc nhìn Ngạo Tình.

      "Tuyết Ngao, là loại động vật sống ở núi cao băng hàn là loại Thần Khuyển, tính tình cương nghị, lực đại hung mãnh, dã tính vẫn còn tồn tại, khiến người sợ. Bảo vệ lãnh địa, bảo vệ thức ăn, giỏi về tấn công, đối với người xa lạ có địch ý mãnh liệt, nhưng đối với chủ nhân cực kỳ thân thiết. Dùng để trông nhà, trợ giúp việc nuôi thả ngựa rất đắc lực." Ngạo Tình , trong lời khỏi biểu lộ ra thích thú đối với Tuyết Ngao.

      "Chó phải là chó sao? Còn phải như vậy?" Băng Tâm phục lắm, phản bác.

      Ngạo Tình quả muốn đạp nàng cước, dừng chút, cùng tiểu nha đầu chấp nhặt.

      "Vãn bối Phong Dạ Hàn cầu kiến Huyền Ngọc Tử tiền bối." Phong Dạ Hàn chắp tay . Bên trong nhà truyền đến bất kỳ thanh trả lời nào, nhưng bên trong nhà ràng có hơi thở con người.

      Vẻ mặt Phong Dạ Hàn trầm xuống, vén cẩm bào, quỳ xuống, rót vào giọng tia nội lực, : "tiền bối, ái thê của vãn bối thân trúng tuyệt tình cổ, muốn mượn giường Hàn Băng của tiền bối dùng để lấy ra cổ vật, giúp ái thê khỏi bị toàn tâm đau xót, kính xin tiền bối giơ tay giúp đỡ, vãn bối ở chỗ này cám ơn người." Vừa xong, Phong Dạ Hàn hướng về phía nhà gỗ khấu đầu ba cái.

      Ngạo Tình hít mũi, đôi mắt trong veo ửng hồng, cắn môi yên lặng nhìn Phong Dạ Hàn quỳ xuống đất, hai chữ "Ái thê" giống như mật rót vào trong lòng của nàng. tên ngốc.

      Người luôn luôn thích nhiều như Phong Dạ Hàn, cư nhiên nhiều lời như vậy, lại khẩn thiết như thế, tình chân ý thiết, Băng Tâm Băng Lam cũng cảm động sâu.

      Phong Hề Ngạn đứng bên cũng ngẩn người, ánh mắt Thượng Quan Dực nhìn Phong Dạ Hàn hình như thâm thúy hơn rất nhiều.

      "Trở về thôi. Ta cho mượn giường Hàn Băng." thanh cứng cáp có lực từ trong nhà truyền ra, cũng rót vào phần nội lực.

      "Xin hỏi ta phải làm như thế nào tiền bối mới có thể cho ta mượn giường Hàn Băng dùng chút?" Phong Dạ Hàn vẫn quỳ như cũ, cũng làm giảm khí cùng khí phách vương giả.

      "Trở về thôi, phải lão phu cho mượn giường Hàn Băng, lão phu cũng là thể ra sức." Giọng hình như thán tận thế giới thê lương, mọi cách bất đắc dĩ.

      "Tiền bối, cầu xin ngươi cho ta mượn giường Hàn Băng dùng chút, cứu lấy tiểu thư nhà chúng ta, Băng Tâm lạy người." Băng Tâm vừa nghe thấy Huyền Ngọc Tử cho mượn, tâm hoảng hốt, phù tiếng quỳ xuống đất, dập đầu vào mặt đất tiếng vang ầm ầm.

      "Cầu xin tiền bối cứu tiểu thư nhà ta. Băng Lam cũng dập đầu xin người." Băng Lam cũng dùng sức hướng đất dập đầu.

      Hai người dập đầu làm trong lòng Ngạo Tình thương sót. Ngẩng đầu nhìn trời muốn đem nước mắt bức lui, trong lúc vô tình lại thấy được mấy phần mộ cách nhà gỗ xa. Nhìn kỹ chữ mộ bia, đôi mắt trong veo chuyển cái, có chủ ý.

      "Vãn bối là Bách Lý Ngạo Tình, biết có thể cùng lão tiên sinh mình chuyện chút , có lẽ vãn bối có biện pháp giải độc Ngọc Khô Cốt." Ngạo Tình vừa dứt lời, cơn gió mạnh từ nhà gỗ đánh tới.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43: Chuyện cũ.

      Trắng! Toàn thân đều trắng, sắc mặt tái nhợt, sợi tóc tuyết trắng, áo trắng bồng bềnh, lão nhân tang thương như ngăn cách với thế gian, chính là Huyền Ngọc tử trong truyền thuyết.

      "Nha đầu, ngươi có thể giải Ngọc Khô Cốt?" chỉ có đôi mắt còn huyết khí nhìn chằm chằm vào mặt ngạo tình, kích động .

      Tâm tình Ngạo Tình có chút thương cảm, lão nhân như thế làm cho lòng nàng sinh bi thương: "Lão gia gia, lúc vãn bối cũng trúng loại độc này, là sư phụ vãn bối tốn thời gian tháng mới cứu sống vãn bối."

      Lão nhân vừa nghe, hai mắt ươn ướt, đó là loại kích động trong tuyệt vọng thấy tia hi vọng, chờ mong." nha đầu?"

      "Tiểu thư, người trúng loại độc này lúc nào vậy?" Băng Tâm sớm đứng lên, cặp mắt trợn tròn, túm vạt áo Ngạo Tình, vội vàng .

      Ngạo Tình lại cười nhạt , nhớ tới cảm giác tê tâm liệt phế đó trong lòng vẫn còn đau đớn: "Lúc ta tám tuổi, mẫu thân bệnh nặng hôn mê, gia gia đánh giặc phía Bắc Trường Thành, khi đó các ngươi còn chưa theo ta."

      Chẳng biết lúc nào, Phong Dạ Hàn ở phía sau tiến lên đưa tay nắm tay Ngạo Tình, ra là nàng cũng dễ dàng như vậy.

      "Ngọc Khô Cốt, thiên hạ chí độc, vô sắc, vô vị, dấu vết, lúc vào cơ thể, đầu tiên cảm giác nội tạng tê ngứa, như trăm côn trùng gặm cắm, thời gian sau, giống như ngũ tạng đứt đoạn, sau hai canh giờ, hóa thành bãi thi thủy (nước thi thể), hài cốt còn." Ngạo Tình khẽ cười, giống như chuyện của người khác, nhưng Phong Dạ Hàn đứng bên cạnh cảm thấy nàng mỗi chữ, máu huyết dôi trào kinh người, cũng biết độc kia mang đến cho nàng thương tổn khắc cốt ghi tâm.

      "Nha đầu, tôn tử của ta cũng trúng độc này, may mắn là lão phu kịp thời che lại huyệt vị, lại dùng Băng Phách châu băng trụ thân thể của , mượn giường Hàn Băng mới có thể bảo vệ tính mạng của đến giờ, nghe Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm có thể giải loại độc này, nhưng Thiên Sơn Tuyết Liên vốn là trân bảo hiếm thấy, số lượng nhiều lắm, chớ chi là Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm. Cũng năm năm rồi, lão phu cơ hồ tuyệt vọng." Huyền Ngọc tử vừa lau lệ, vừa dùng giọng khàn khàn đau khổ .

      "Lão tiên sinh, năm đó sư phụ vãn bối chính là dùng Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm cứu vãn bối." Ngạo Tình nghiêm túc .

      "?" Huyền Ngọc tử kích động nhào tới bắt lấy tay Ngạo Tình, mắt lão mở to. Thấy mặt Phong Dạ Hàn hơi biến sắc, mới chợt buông tay.

      "Vâng, sư phụ vãn bối sau khi vãn bối dùng Tuyết Liên ngàn năm, thân thể bách độc bất xâm, máu của ta có thể giải bách độc, mặc dù biết có thể giải độc này , nhưng nếu như vãn bối dùng châm pháp phụ trợ, có đến chín phần chắc chắn." Cũng bởi vì máu của mình có thể giải bách độc, nàng mới có thể thôi miên tuyệt tình cổ .

      " tốt quá!" Huyền
      Ngọc tử kích động thiếu chút nữa nhảy dựng.

      Huyền Ngọc Tử đem Ngạo Tình dẫn tới sơn động cách nhà gỗ xa. Bên trong động, khí lạnh bức người, đất ướt nhẹp trơn trượt, mười mấy bước liền nhìn thấy giường Hàn Băng tỏa khí lạnh ra bốn phía, nam tử 24-25 nằm giường, mặt như trăng rằm, tuấn nhan như bông hoa xuân, mày như mực vẽ, người mặc trường bào trắng như tuyết, lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như ngủ thiếp , tuấn mỹ giống như bức họa.

      “Oa! soái ca, có thể so sánh gia của chúng ta.” Băng Tâm hoa si kêu lên, bừng tỉnh, giả bộ ngây ngốc, cúi đầu im lặng, vuốt vuốt kiếm.

      Băng Lam rất có hình tượng cười lên.

      Ngạo Tình nhíu mày, vô ý liếc mắt nhìn Phong Dạn Hàn, Phong Dạn Hàn cũng vừa vặn nhìn qua hiểu ý cười cười, làm cho trong lòng Ngạo Tình run lên, đúng là như vậy, càng nhìn càng nghiệt.

      Ngạo Tình lấy khăn tay trong ngực ra, đặt lên cổ tay nam tử, lúc này mới chẩn mạch. Mi tâm chợt nhíu chợt giãn, làm trong lòng Huyền Ngọc Tử cả kinh run lên.

      “Như thế nào?” Thấy Ngạo Tình thu tay về, cất khăn lụa, lập tức hỏi.

      “Giải có thể giải, chỉ là…” Ngạo Tình muốn , Huyền Ngọc tử hoảng hồn chạy tới bắt được tay Ngạo Tình, nước mắt lão lại chảy ra: “Chỉ là như thế nào?”

      Ngạo Tình vội vàng vịn Huyền Ngọc tử: “Lão tiên sinh yên tâm, tôn tử của ngài trúng độc thời gian lâu, độc tính rót vào quá sâu, nhưng Ngạo Tình vẫn có biện pháp, chính là nhờ sư phụ vãn bối mang Linh Chi ngàn năm tới đây. Tuy công hiệu trừ độc của Linh Chi ngàn năm bằng Tuyết Liên ngàn năm, nhưng hiệu quả cũng kém, chỉ cần Ngạo Tình thi châm giúp tôn tử của người bức độc ra ngoài, lại thêm dược hiệu của Linh Chi ngàn năm, tôn tử của người rất nhanh có thể khỏi hẳn, tỉnh lại.”

      “Tiểu thư, Linh Chi là để cho người dùng, người tặng cho , tiểu thư làm thế nào?” Băng Lam có chút gấp rồi.

      Ngạo Tình cười bất đắc dĩ, : “Sư phụ sớm đem Linh Chi ngàn năm chế thành hai viên thuốc, cho dù trân quý, hẳn cũng đem hai viên thuốc này tới. ra ta cũng chỉ cần bức ra tuyệt tình cổ là được, nhưng sư phụ sợ tuyệt tình cổ làm tổn hại tâm mạch của ta, muốn để thân thể ta có chút tổn thương nào, mới chuyến mà thôi.”

      “Ai! Này lão tiên sinh tính tình cũng quá kì cục rồi. Nếu…” Băng Tâm ý thức được sai, vội vàng lấy tay che miệng.”

      “Tốt! Nha đầu, cám ơn ngươi!” Huyền Ngọc tử lau nước mắt, mới : “Vậy sư phụ ngươi lúc nào có thể tới nơi?”

      “Nếu có gì bất ngờ mấy canh giờ nữa là tới.” Ngạo Tình an ủi.

      Huyền Ngọc Tử cao hứng như hài tử, nhiều năm như vậy cũng chờ được, mấy canh giờ có cái gì mà chờ được.

      Bởi vì trong động thực quá lạnh, mọi người cũng đành phải trở lại nhà gỗ chờ đợi.

      Tuyết Ngao hình như cũng cảm thấy bọn họ phải là kẻ địch, thái độ căm thù cũng giảm xuống ít, nhưng mà vẫn để cho bọn họ đến gần, duy chỉ có ngoại lệ là Ngạo Tình.

      “Chúng ta dáng dấp cũng kém, làm sao mà Tuyết Ngao này để cho chúng ta đến gần?” Băng Tâm oán giận , nàng và Băng Lam thử đến gần mấy lần, Tuyết Ngao vẫn trừng mắt nhìn, chân cũng mềm nhũn.

      Ngạo Tình cười cười, vuốt ve lông dài toàn thân của Tuyết Ngao, ánh mắt có chút xa xa: “ ra Tuyết Ngao là loại động vật rất có linh tính, khí chất cao quý, dũng cảm, như là người tài, nhưng vờ đần độn, đừng nhìn vậy mà sợ sệt.Tỷ như, nếu có người gõ cửa, Tuyết Ngao tỉnh táo nhìn về phía cửa, giống như thường ngày híp mắt, ánh mắt như có loại miệt thị chờ đợi tình thế phát triển thêm bước. Nếu như người tiến vào vô cùng cao giọng, vừa chuyện vừa vào trong, Tuyết Ngao mới dùng tiếng ô ô trầm thấp, hùng hậu, có lực, xuyên thấu cảnh cáo người tới, đến nhà người khác thanh chuyện nên quá cao. Chính là loại thanh này làm cho những người liều lĩnh trở nên lễ phép hơn.”

      “Oa, làm sao mà tiểu thư lại hiểu như vậy, giống như ngươi chính là con Tuyết Ngao kia vậy.” Băng Tâm vừa xong, thảm, vội vàng lui về phía sau vài bước.

      “Nha đầu, có phải ngươi từng nuôi Tuyết Ngao?” Khó có lúc Huyền Ngọc tử cười hì hì .

      “Đúng vậy, năm ta bốn tuổi có đại ca ca cùng ta chơi đùa có con Tuyết Ngao.” Ngạo Tình nhớ lại . Mùa đông năm ấy, chuồn êm đến Tử Sơn chơi đùa, đột nhiên gặp đại ca ca mười tuổi, bên cạnh mang theo con vật lông lá . Ngạo Tình từ luôn sợ chó, liều mạng chạy, phía sau người chó đuổi theo, còn hả hê liều mạng cười. Ngạo Tình bốn tuổi, chân sao có thể chạy thoát khỏi đại ca ca mười tuổi. Cuối cùng, hai người chạy quen biết, điên điên khùng khùng, hai người ngao, cũng như vậy cùng nhau qua tháng.
      Last edited by a moderator: 4/2/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Trừ độc giải cổ.

      Sau đó, vị đại ca ca kia muốn , liền đem tuyết ngao để lại cho Ngạo Tình.

      "Oa! Tiểu thư, ngươi bốn tuổi liền bắt đầu gieo họa rồi. phải là tiểu tình nhân chứ?" Băng Tâm rất sợ chết la hét. Băng Lam đứng bên cạnh muốn ngăn cản cũng kịp, vội nháy mắt cho Băng Tâm. Băng Tâm liếc nhìn Phong Dạ Hàn cách đó xa quả nhiên sắc mặt thay đổi.

      Ngạo Tình liếc băng tâm cái, đứa này tư tưởng cũng quá thuần khiết. "Cái nha đầu hư này, đứa trẻ bốn tuổi biết gì chứ? Có phải đầu ngươi bị cửa kẹp ." Nhưng đúng là đại ca ca cho nàng cảm giác an toàn thể được, sợ là trong lòng có chút thích, cũng có thể loại tin tưởng cùng lệ thuộc.

      Băng Tâm cười khúc khích gật đầu, Huyền Ngọc tử cũng cười tự tại.

      "Này sau đó sao, sao lại thấy này Tuyết Ngao đâu?" Băng Lam nghi ngờ , Băng Tâm bên cạnh cũng gật đầu.

      Sắc mặt Ngạo Tình trầm xuống, "Sau lại... Đại ca ca được hai tháng, đêm mưa đột nhiên nó như phát điên cắn đứt sợi dây chạy ra ngoài, từ đó trở về nữa."

      "Ta nghĩ Tuyết Ngao quá nhớ chủ nhân, tìm ." Băng Lam nhìn tiểu thư nhà mình giống như rất đau buồn, vội vàng an ủi.

      " có lẽ a...! ." Ngạo Tình ra vẻ nhõm cười cười, vuốt ve Tuyết Ngao bên cạnh.

      "Hắc hắc, ta đoán vị đại ca ca kia khẳng định rất đẹp trai rất phong cách, cho nên nó thể chấp nhận tiểu thư." Băng Tâm tim phổi trêu ghẹo .

      "Ừ, rất tuấn tú, là người đẹp nhất trong những người mà ta từng gặp qua."

      Thời điểm đó đại ca ca xác thực rất tuấn tú, ngũ quan đoan chính, đôi mắt hoa đào, đôi môi dày mỏng đúng độ, cười lên như trăm hoa đua nở. Chỉ là tính tình rất nghiêm chỉnh, thích trêu cợt tiểu Ngạo Tình, túm bím tóc nàng, ôm lấy nàng dựng ngược, chỉ điểm tuyết ngao đuổi theo nàng, cố ý ném cầu tuyết lên người nàng. Rất nhiều rất nhiều, tóm lại, mấy tháng đó là trong những kỉ niệm vui vẻ ít ỏi để nàng nhớ lại.

      Băng Tâm nhìn thấy sắc mặt hồi tưởng lại của tiểu thư, lại nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của gia bên kia.

      Xong rồi! Xong rồi!

      Băng Lam lanh tay lẹ mắt, tiến lên kéo tay áo Ngạo Tình, Ngạo Tình mới từ trong hồi ức tỉnh lại.

      Hiểu ý tứ Băng Lam, giả ho tiếng: "Khi đó đúng là có chút đẹp mắt, sau khi lớn lên cũng biết thế nào, bây giờ suy nghĩ lại gia có vẻ tuấn nhất." Ngạo Tình cười đùa, thâm tình liếc mắt nhìn Phong Dạ Hàn, mới thấy sắc mặt người nào đó dần dần tốt lên.

      O o.

      Bình thường bộ dáng lì lợm, nhưng nếu tức giận đáng sợ hơn người khác rất nhiều. Ví như ngày đó nàng chịu uống máu của tức giận vô cùng, đến nay nhớ lại mà nàng dựng cả tóc gáy.

      ngoài dự đoán, mấy canh giờ sau, Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt mang đến hộp gấm, bên trong quả nhiên có hai viên thuốc.

      Thấy Lam Vân chưa xuất , trong lòng Ngạo Tình vẫn có chút để ý.

      Cứu người quan trọng hơn, Ngạo Tình dùng kim châm che lại mấy huyệt vị, lại dùng chủy thủ cắt qua đầu ngón tay mình, đem giọt máu vào miệng Huyền Tu, lấy độc trị độc, thấy người nằm đó sắc mặt từ từ bắt đầu biến thành đen, lập tức rót nội lực của mình vào, làm độc tố trong cơ thể nhanh chóng bị bức ra từ đầu ngón tay.

      Sau nửa canh giờ, sắc mặt Huyền Tu bắt đầu hồng nhuận, làm Huyền Ngọc tử vui mừng run chòm râu bạc phơ.

      Mới vừa rót hết nội lực, sắc mặt Ngạo Tình bắt đầu xanh, trán gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ra.

      Ngạo Tình cố gắng chống đỡ : " Mau đem công tử đỡ đến nhà gỗ dùng thuốc, tốt nhất ở bên trong phòng đốt đuốc lên, cần Hàn Băng giường nữa." xong, thân thể run mạnh. Huyền Ngọc tử đáp ứng, ôm tôn tử hướng nhà gỗ chạy .

      "Tiểu thư." Băng Tâm nhanh tay đỡ Ngạo Tình vì đau đớn mà sắp ngất .

      Ngoài động Phong Dạ Hàn nhào tới, nhận lấy Ngạo Tình. Mấy người Phong Hề Ngạn cũng theo vào động.

      "Các ngươi cũng ra ngoài, Băng Tâm Băng Lam bảo vệ cửa động, mình ta là được rồi." Ngạo Tình cố gắng nắm chặt tay, run rẩy .

      "Ta lưu lại." Mắt phượng khẽ nhíu, Phong Dạ Hàn với Ngạo Tình, trong giọng tia thương lượng.

      Ngạo Tình biết quyết, cũng đành phải gật đầu: "Các ngươi cũng ra ngoài ."

      "Ta cũng muốn lưu lại nơi này." Thượng Quan Dực cư nhiên cũng vào: "Ngươi là vị hôn thê của ta, ta tự nhiên muốn lưu lại nơi này."

      Phong Hề Ngạn bộ dáng xem kịch vui, Phong Hành Thượng nhìn hai người, biết như thế nào cho phải.

      Phong Dạ Hàn toàn thân phát ra hàn khí, hung hăng nhìn chằm chằm Thượng Quan Dực, ánh mắt kia cơ hồ muốn đem nghiền thành tro.

      Băng Tâm Băng Lam, bốn người Xuất Nguyệt hung ác nhìn chằm chằm người này, người này thế nào lại vô liêm sỉ như vậy. Nhưng bộ dạng của Thượng Quan Dực như quan tâm, cũng mất tự nhiên.

      Đột nhiên, ánh mắt của Ngạo Tình lướt qua Thượng Quan Dực, ánh mắt như hàn băng : "Tất cả đều ra ngoài." Thanh rét lạnh như hàn băng ngàn năm, hàn ý thấu xương.

      Trong lòng Thượng Quan Dực trấn động, nếu như Phong Dạ Hàn lạnh lùng làm cho sợ phần, ánh mắt Ngạo Tình như vậy làm cho sợ hết sức. Nàng rốt cuộc là người như thế nào, tại sao lại đột nhiên có thể làm cho người ta chấn nhiếp lạnh lẽo.

      Phong Hề Ngạn cũng cảm nhận được cỗ khí đàn áp, nữ tử như vậy làm cho người ta vừa vừa sợ.

      Phong Hành Thượng la hét đuổi hai người ra ngoài.

      Ngạo Tình ngồi xếp bằng, chậm rãi vận hành chân khí trong cơ thể, đem chân khí phong ấn bên trong đan điền, khiến khí lạnh của giường Hàn Băng xâm nhập vào cơ thể, khí lạnh vừa vào nhiệt độ lại càng giảm xuống, lạnh làm cho trái tim Ngạo Tình run lên.

      Dần dần, tuyệt tình cổ cảm nhận được uy hiếp, ngừng tràn ngập huyết mạch trong cơ thể, chạy trốn tứ phía, bắt đầu tản mát ra khí nóng, như cây đuốc ở đáy lòng Ngạo Tình thiêu đốt, loại đau khổ vừa nóng vừa lạnh như vậy khác gì địa ngục. Ngạo Tình đau đến nỗi kinh hô ra tiếng: "Phong Dạ Hàn, rất đau."

      Phong Dạ Hàn đứng bên cạnh, cũng quản mọi việc, cởi bỏ cẩm bào, cởi trần, cũng ngồi lên giường Hàn Băng, đưa tay xé y phục của Ngạo Tình, chỉ để lại cái yếm có thêu hoa sen, chặt ôm lấy nàng, toàn thân nàng biến thành màu đen, nhiệt độ của Ngạo Tình có thể thiêu đốt vạt vật.

      "Chúng ta cùng nhau đau!" Phong Dạ Hàn đưa bả vai đến gần miệng Ngạo Tình: "Cắn ta." Tiếng bá đạo làm cho người khác thể cự tuyệt.

      "... cần... " Ngạo Tình còn tia lý trí, vô lực lắc đầu.

      "Nghe lời. Chúng ta là phu thê, phải sao?"

      Hơi thở quen thuộc vây quanh, khiến tuyệt tình cổ trong cơ thể càng hưng phấn.

      "A!"

      Ngạo Tình khổ sở há miệng ra, cắn bả vai Phong Dạ Hàn.

      Phong Dạ Hàn lại thoải mái nhếc môi: "Chúng ta cùng nhau đau."

      A, Ngạo Tình lại lần nữa đau đớn mà kêu lên, gương mặt cơ hồ vặn vẹo.

      Lửa nóng như dời núi lấp biển mà đến, chui thẳng vào ngũ tạng lục phủ, đoạt tất cả hô hấp của nàng, ngọn lửa cực nóng thiêu đốt, dường như muốn đem nàng đốt thành tro bụi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :