1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi vô lại của hàn vương - Nguyệt Thượng Hồng (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: Phong Dạ Hàn cướp dâu(1)

      Băng Lam cũng tiếp lời: "Đêm hôm trước chúng nô tì thử lẻn vào phủ thái tử để thăm dò, lại thể tới gần nửa bước, chắc chắn là tiên sinh nhắc nhở Thượng Quan Dực phòng bị, ngày mai là ngày đại hôn, gia người là hoàng tử, hay ngày mai người trực tiếp vào phủ thái tử, cứu tiểu thư ra."

      Đôi môi Phong Dạ Hàn mím chặt, mắt phượng thấp liễm , trầm mặc hồi lâu mới : "Các ngươi đem bản đồ cho ta, tối nay ta dạ thám phủ thái tử, các ngươi hãy chuẩn bị tốt mọi thứ ."

      Băng Tâm, Băng Lam thấy gia coi trọng tiểu thư nhà mình như vậy, tự nhiên hốc mắt hồng hồng, gật đầu như gà con mổ thóc.

      Bốn người Xuất Nguyệt thấy chủ tử vậy, hai mặt nhìn nhau, ngẩn ra, như bị giáng gậy vào đầu, chẳng lẽ nữ tử như thần tiên này chính là vương phi tương lại sao. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

      Đêm lạnh như nước, sao thưa trăng sáng, thỉnh thoảng cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào.

      Ngạo Tình lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn cảnh đêm trước mắt, trong đầu thỉnh thoảng có chút trí nhớ giống như lên men dạng, càng lúc càng lớn, hình ảnh càng ngày càng ràng, hình như lập tức phá lớp màn mỏng kia ra, nhưng trong khoảnh khắc, những ký ức kia lại chìm xuống.

      Bỗng chốc, Ngạo Tình cảm thấy mùi thơm quen thuộc.

      "Người nào?" Mặc dù tạm thời mất trí nhớ, nhưng trời sanh tính cảnh giác có giảm bớt chút nào.

      "Ngạo nhi." ngữ điệu dịu dàng, giống như ma chú, lập tức, trong tâm trí của Ngạo Tình lại mãnh liệt giao động, ánh mắt kia dịu dàng Liễm Diễm, tựa hồ thấy qua ở đâu? thấy ở đâu? ở đâu?

      "Ngươi... Rốt cuộc là ai?" Tâm tư Ngạo Tình có chút thể khống chế.

      , ánh mắt lạnh lùng, như cỗ xoáy nước đen láy, lúc nhìn nàng, có có thương, còn có quá nhiều thứ nàng thể ràng, tâm tình rất phức tạp, rất mãnh liệt, nàng lại sợ hãi, chỉ bằng ánh mắt đó, người nam nhân trước mắt này tổn thương nàng.

      Người tới chính là Phong Dạ Hàn, mắt phượng nháy mắt nhìn chằm chằm Ngạo Tình vừa quen thuộc vừa xa lạ, chậm rãi đến gần trước mặt nàng, nghe được câu hỏi của Ngạo Tình, trong lòng bỗng chốc đau xót, cánh tay duỗi ra, hung hăng ôm nàng vào trong ngực.

      "Ngạo nhi, ta là Phong Dạ Hàn, nàng quên rồi sao?" thanh từ tính quen thuộc, như dòng suối ngày xuân rót vào trong lòng Ngạo Tình, chút trí nhớ lên, trong cơ thể máu bắt đầu sôi trào, rốt cuộc là cái gì? Cái gì?

      "Ngươi... Ừ... " Ngạo Tình muốn thoát khỏi vòng ôm này, Phong Dạ Hàn sớm dùng môi mình bắt lấy môi nàng, nhiều ngày nhớ nhung, cuối cùng cũng gặp nàng.

      Này hôn, này cánh môi quen thuộc, này mắt phượng như sương mê ly... Tất cả quen thuộc như thế.

      Bắt thích khách!

      Bên ngoài bắt đầu rối loạn lên.

      Ánh mắt Ngạo Tình trở nên lạnh lùng, dùng sức đẩy ngực Phong Dạ Hàn, lui về phía sau hai bước, đồng thời tay phải dùng hết hết khí lực giương lên.

      "Chát"

      Phong Dạ Hàn ngờ Ngạo Tình lại đột nhiên nổi đóa, mắt phượng khiếp sợ, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt năm ngón tay, vẻ mặt Ngạo Tình cũng hoảng hốt, biết như thế nào cho phải.

      Tiếng người càng ngày càng gần, Phong Dạ Hàn thể làm gì khác đành tạm thời rời , bóng dáng màu đen nhàng, thừa dịp loạn biến mất ở trong bóng đêm.

      Bên trong nhà Ngạo Tình ngơ ngác nhìn hướng Phong Dạ Hàn biến mất, cánh tay phải vẫn còn run rẩy, tại sao đánh vào mặt của , tim của mình lại đau như thế. Ánh mắt bi thương kia cũng làm lòng nàng đau quá, trong lòng như bị ai nhéo chặt, giống như mười mấy bó gai buộc chặt tim của mình, vặn chặt, nắm chặt, là đau.

      Nàng đưa tay đánh , là vì thích loại cảm giác phập phồng vì người này, ngờ là dạng này? Vậy bọn họ biết nhau sao?

      "Ngạo nhi, nàng sao chứ?" Thượng Quan Dực nhanh chóng đẩy cửa vào, nhìn thấy Ngạo Tình ngưng mắt nhìn tay phải của mình, ngơ ngác ngồi đó, nhịp tim lại gia tốc, lo lắng hỏi.

      Thượng Quan Dực đến, Ngạo Tình ngước mắt nhìn Thượng Quan Dực, tại sao hướng về phía , tim của mình có chút cảm giác nào, còn khi tát nam nhân kia đau lòng như cắt, chẳng lẽ ta quên cái gì?

      Thấy Ngạo Tình nhìn chằm chằm mình, Thượng Quan Dực vui mừng, trong lòng rối loạn.

      " có việc gì! Ta muốn nghỉ ngơi." Ngạo Tình thấy ánh mắt hoa si của Thượng Quan Dực, có lý do gì mà chán ghét, xoay người mặt lạnh .

      Tâm tình của nhất thời như bị dội chậu nước đá, Thượng Quan Dực chỉ có thể cười bất đắc dĩ rời , cười mình ngu si, nhưng mà tin tưởng, chỉ cần dùng tâm nàng, cuối cùng có ngày mây mờ trăng tỏ.

      " gia." Băng Tâm, Băng Lam vừa thấy Phong Dạ Hàn phá cửa sổ mà vào, nhanh tiến lên hỏi.

      "Ngày mai cứ thực theo kế hoạch." Phong Dạ Hàn để lại câu , lắc mình vào trong phòng.

      Băng Lam cùng Băng Tâm nhìn nhau, nhìn thấy gì, thể tin, kịp chờ đợi muốn từ ánh mắt của đối phương tìm thấy câu trả lời.

      " gia bị đánh!" Băng Lam có chút kinh ngạc, cúi đầu lại ngẩng đầu, cảm thấy phải là mộng, mà là thấy được.

      Băng Tâm càng thêm mắt choáng váng: " gia bị người đánh, dấu tay nét, quá ác rồi, như thế nào có thể đánh khuôn mặt nghiệt như vậy chứ, đánh mạnh a, quá độc ác rồi... "

      Đột nhiên, hai người đồng thời lên tiếng: "Tiểu thư đánh? !"

      vèo vèo...

      Bốn người Xuất Nguyệt sớm phát ra đầu mối, nhưng dám lên tiếng mà thôi, hôm nay, có thể đánh lên mặt chủ tử nhà mình, sợ là chỉ có vương phi thôi!
      ***

      Nha hoàn hầu hạ nhìn thấy Ngạo Tình mặc trang phục lộng lẫy như vậy, ánh mắt thể tin, lại khiếp đảm dám nhìn lâu chút, thái tử phi đẹp như thiên tiên, chỉ là quá mức lạnh lùng.

      định nâng Ngạo Tình đứng dậy mùi hương từ cửa bay vào.

      "Tiểu thư!" Nha đầu Băng Lam nước mắt ròng ròng, ôm lấy Ngạo Tình: "Tiểu thư, ngươi tỉnh tỉnh, ta là Băng Lam a."

      Băng Lam? Tên này, vì sao quen thuộc như vậy?

      Ngạo Tình khổ sở ôm đầu, mắt hồng hồng, khổ sở : "Đầu ta đau quá!"

      "Tiểu thư... "

      Giờ lành đến, ma ma cẩn thận từng li từng tí đỡ Ngạo Tình, cẩn thận để Ngạo Tình chạm vào cái gì, nàng tại đỡ nữ tử là bảo vật trong lòng thái tử, nếu xảy ra chuyện gì, nàng cũng khỏi phải nghĩ đến việc sống tiếp.

      Thượng Quan Dực thân hỉ phục đỏ thẫm, tâm tình đặc biệt hưng phấn, vừa nghĩ tới dung nhan của Ngạo Tình, trái tim thể khắc chế được mà đập nhanh.

      "Giờ lành đến! Bái đường!" công công cao giọng hô.

      Thượng Quan Dực hồi hộp trong lòng, cầm hồng trù tay, đầu kia của hồng trù chính là nữ nhân trong lòng .

      "Khoan ... " tiếng quát lạnh từ bên ngoài phủ truyền đến, tiếng quát có rót nội lực, như cơn gió mạnh mẽ, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người. Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng y phục trắng ngà, như gió lốc xuyên qua thị vệ tiến vào.

      Đầu lụa đỏ kia hơi lung lay, Thượng Quan Dực cảm nhận được ràng.

      "Ngũ đệ, sao ngươi lại tới đây?" Người đầu tiên lên tiếng là Phong Hành Thượng, cùng Phong Hề Ngạn cùng nhau nhận lệnh đến chúc mừng, ngờ gặp phải Phong Dạ Hàn đáng lẽ đường hồi kinh.

      "Ta tới mang vương phi của ta ." Phong Dạ Hàn lạnh lùng , tựa như trả lời vấn đề của Phong Hành Thượng, lại tuyên cáo quyết tâm của , bộ dáng vương giả, quả quyết lạnh lùng.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Phong Dạ Hàn cướp dâu(1)

      phen sấm động, mọi người đều chờ xem kịch hay! Nhất là Phong Hề Ngạn, mặc dù sáng tỏ việc gì, nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội thấy Phong Dạ Hàn hốt hoảng như vậy, trong lòng sớm cười nghiêng ngửa.

      "Ngũ Hoàng Tử thích đùa? Người tìm vương phi hẳn nên tìm ở Hàn vương phủ, tại sao lại tìm ở phủ Thái tử Cao Li quốc của ta? Nếu như Ngũ Hoàng Tử muốn uống rượu mừng, Thượng Quan Dực vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu như muốn tới tìm người cũng phải đợi ta bái đường thành thân xong rồi bồi tiếp người được ?" Thượng Quan Dực hơi mỉm cười . gặp mặt Phong Dạ Hàn lần, cũng giao thủ, là đối thủ tốt.

      Phong Dạ Hàn nhìn Thượng Quan Dực, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng phủ khăn voan kia.

      "Nàng chính là vương phi của ta, Hàn vương phi!"

      biết khi nào, trận gió thổi qua, làm bay mất khăn voan của Ngạo Tình.

      Mọi người nhìn lại, mắt mở to, quên hô hấp, chuyện này...Này tân nương tử... đẹp lời nào tả được.

      Mắt sáng, mày ngài, khuôn mặt trắng ngần, thiên tư mỹ mạo, hơn nữa dưới đôi mày ngài là cặp mắt lạnh như băng, sâu thấy đáy, lạnh lẽo linh tâm, ai có thể lại gần.

      Phong Dạ Hàn ngờ có ngày như vậy, muốn qua cũng kịp rồi, dung mạo của nàng, chỉ có có thể nhìn. còn thể bảo vệ tốt cho nàng, nhìn gương mặt quen thuộc, tim của , mắt của cũng đau đớn!

      "Huyên Nhi!" Người đầu tiên lên tiếng lại là Thượng Quan Liệt _vua nước Cao Li, vẻ mặt kích động thiếu chút nữa từ chỗ ngồi xuống. Tựa như tiểu tử mười bảy mười tám tuổi thấy người .

      Đôi mày thanh tú của Ngạo Tình nhíu lại, cỗ huyết khí xông lên, nàng rất thích, rất thích loại cảm giác này. Bị người khác nhìn ngó, bất đắc dĩ bị nhận lầm làm thành mẫu thân, ánh mắt bi thương.

      Tâm tình Thượng Quan Dực mãnh liệt rung động, phụ hoàng tại sao gọi Ngạo nhi là Huyên Nhi? Ánh mắt kia ràng... Nhưng... thể nào... lại thấy ánh mắt mẫu hậu tựa như hận thể lột da rút xương Ngạo Tình, trong đầu Thượng Quan Dực nhất thời trống rỗng.

      "Ngũ đệ, đây phải là Ngũ đệ muội?" Phong Hành Thượng nghĩ Ngũ đệ có phải quá vọng động rồi hay .

      "Thê tử của ta ta ràng nhất!" Phong Dạ Hàn trực tiếp kéo Ngạo Tình, sâu sắc nhìn nàng: "Ngạo nhi, theo ta."

      Ngạo Tình giật mình cái, cơn đau đầu lại kéo tới, đau đớn như hàng trăm con kiến cắn xé tâm, như có cái gì muốn phá kén mà ra.

      "Đau! là đau!"

      "Tiểu thư!" Băng Lam cùng Băng Tâm bước nhanh về phía trước, kéo lấy Ngạo Tình.

      Ngạo Tình hung hăng bỏ tay Phong Dạ Hàn ra, đôi tay ôm chặt đầu, làm rơi mũ phượng xuống, dưới chân lảo đảo cái, phốc. cỗ máu tươi như phun ra.

      "Ngạo nhi... " Phong Dạ Hàn lắc mình ôm lấy thân thể Ngạo Tình: "Ngạo nhi, nàng làm sao vậy?"

      "Ngạo nhi... " bóng dáng lam nhạt tiến đến, nhanh chóng về phía Ngạo Tình nằm trong ngực Phong Dạ Hàn.

      Băng Tâm vừa nhìn thấy người tới, vẻ mặt giận dữ, mang theo tức giận nức nở, từng quyền hung hăng đánh vào ngực người kia: "Ngươi rốt cuộc cho tiểu thư ăn cái gì? Khiến tiểu thư quên chúng ta, cái người này khốn kiếp, đem tiểu thư hại thành ra như vậy! Cái người này khốn kiếp, đừng đụng tiểu thư nhà ta!"

      bên Băng Lam nhìn người nọ bằng ánh mắt lạnh lùng, hung hăng liếc nhìn Lam Vân, nước mắt tuôn rơi, gầm lên: "Tiểu thư thích Hàn Vương Gia, ngươi tại sao phải buộc nàng gả cho người khác, tại sao? Ngươi xứng làm sư phụ nàng, xứng!"

      Lời này vừa ra, mọi người hít vào hơi.

      Hai nha đầu thanh tú này giống như là diễn trò, nhìn lại nam tử áo lam, vẻ mặt đau nhức, áy náy. Xem ra là !

      Phong Hành Thượng vừa nhìn thấy hai nha đầu này thiếu chút nữa trợn tròn mắt, đó là nha hoàn thiếp thân của Ngạo Tình, nếu họ cũng nhận định đó là tiểu thư của họ, như vậy...

      Phong Hề Ngạn trợn to mắt màu trà, tâm như sét đánh, ra nàng đẹp như vậy! Đôi môi nhất câu, dục vọng trong mắt lại càng nồng đậm.

      "Ngạo nhi!" Phong Dạ Hàn dùng ống tay áo lau máu bên khóe miệng nàng, càng lau lại càng nhiều.

      Lòng của Phong Dạ Hàn chợt đau đến cách nào hô hấp, như hàng ngàn con kiến gặm cắn trái tim, hết sức khó chịu.

      Thế gian có vài thứ mà ngươi có, bắt đầu sợ mất .

      từng cho rằng mình độc cả đời, nghĩ tới mơ hồ lại Ngạo Tình, hơn nữa lúc ở Tây Vực chinh phạt loạn tặc, mỗi khi nhớ tới bộ dáng nghịch ngợm gây của nàng, toàn thân liền tràn đầy sức mạnh, vô cùng vô tận, thúc giục sớm kết thúc trận chiến, để được sớm nhìn thấy nàng, ôm nàng, hôn nàng, hưởng thụ hơi ấm nàng mang lại.

      Nhưng là, tại phát mình vô năng như thế.

      "Buông ta ra!" Ngạo Tình nhân lúc Phong Dạ Hàn hoảng hốt, nhàng rút tay, để ý vẻ mặt bi thương của Phong Dạ Hàn, cũng nhìn Băng Lam Băng Tâm đau lòng, chỉ là chậm rãi đến gần Lam Vân.

      Lấy thanh chỉ có hai người nghe được, giọng : "Ngươi vẫn cảm thấy mình làm được, Thiên Hạ Vô Song, nữ nhân, chỉ cần ngươi thích, ai có thể cự tuyệt ngươi. ra , người mẫu thân đầu tiên là ngươi, chỉ là ngươi quá mức kiêu ngạo, chưa bao giờ biết săn sóc quan tâm nàng. Cuối cùng nàng gặp phụ thân ta, . Ngươi mới thấy cam lòng, ra trong nội tâm của ngươi muốn thừa nhận chính ngươi phạm lỗi mà thôi. Ngươi tự tay dạy ta rất nhiều thứ, luôn mồm muốn ta báo thù cho mẫu thân, đây chẳng qua là ngươi tìm cái cớ vì mình mà tìm lý do sống tiếp thôi." Lời lạnh lẽo cơ hồ có thể đông lạnh khí chung quanh, người Ngạo Tình tản mát ra hàn khí làm mọi người giật mình.

      Sắc mặt của Lam Vân càng lúc càng tái nhợt, vẻ mặt khổ sở, như hàng trăm con chuột gặm nhắm tim .

      "Ngươi biết ? Ta sợ, vẫn luôn sợ, sợ ánh mắt của ngươi, sợ ngươi đến gần, bởi vì ngươi vẫn coi ta như mẫu thân ta. từng bởi vì ngươi, làm ta nhìn thấy nam nhân là ghét, sợ bọn họ cũng giống như ngươi, người điên, muốn lại bỏ được mặt mũi, dáng vẻ cao cao tại thượng. Tình luôn cần từ hai phía, mà phải là để cho nữ nhân ở xa xa hâm mộ ngươi, như đạo lý nơi cao thể lạnh, mà phải người ." Đôi mắt Ngạo Tình đỏ lên, nhàng lau vết máu ở khóe miệng.

      "Ha ha, bởi vì gương mặt này, ngươi hành hạ ta chín năm." đến đây, đôi mắt trong veo rét lạnh, tay phải ở mặt khẽ quét. Tạo ra vết thương dài, nhìn mà ghê người

      " cần... " Lam Vân trợn to hai mắt, nghẹn giọng.

      Phong Dạ Hàn im lặng, làm thế nào cũng nâng nổi tay tới ngăn cản.

      "Tiểu thư!" Băng Lam, Băng Tâm tê tâm liệt phế hô lên.

      "Huyên Nhi!" Thượng Quan Liệt cũng hô lên.

      Gương mặt đẹp như vậy, cư nhiên... là đáng tiếc...

      Ngạo Tình chút thương tâm, thanh dịu dàng mềm mại như tơ lụa: "Đau lòng sao? Đúng rồi, mạng của ta cũng là ngươi cứu, ngươi , ta nên như thế nào mới có thể trả lại ngươi phần ân tình này!" Tia chớp, ống tay áo vẽ cái, thanh chủy thủ sáng loáng, đâm vào trái tim, người kia lại cười tùy ý, quyết tuyệt như vậy.

      "!" Lam Vân đưa tay ra, nhưng quá muộn.

      "Ngạo nhi!" Phong Dạ Hàn lắc mình ôm lấy thân thể ngã xuống, trong lòng đau nhức, Ngạo nhi ngoan tuyệt như thế, chưa từng nhận thức.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Cổ độc tuyệt tình.

      "Tiểu thư!" Lúc này, hai người khóc thành tiếng, giống như ngày tận Thế vậy.

      "Vương... " Mấy người Xuất Nguyệt nhìn nam tử cứng rắn kia, khóe mắt đẫm lệ.

      Bỗng chốc, Lam Vân đoạt lấy Ngạo Tình từ trong lòng Phong Dạ Hàn, dùng sức lay thân thể còn chút hơi ấm của Ngạo Tình, khàn khàn : "Ngạo nhi, sư phụ sai lầm rồi! Vi sư bao giờ nữa ép con làm chuyện con thích nữa, bao giờ nữa, con cần rời xa sư phụ, có được hay ? Mau tỉnh lại a!"

      Lúc này Phong Dạ Hàn, cảm thấy thế giới của lại trở về hắc ám, mọi thứ đều biến mất, tim như còn, mất rồi.

      "Ngạo nhi!" Bách Lý Chiến phong trần mệt mỏi tiến đến, vừa nhìn Ngạo Tình ở trong ngực Lam Vân, nét mặt già nua tái xanh, rét lạnh!

      "Lão hầu gia, tiểu thư bị tên khốn này hại chết, cái người này tên khốn kiếp, ngươi chết! Bồi tiểu thư nhà ta!" Băng Tâm vừa nhìn thấy Bách Lý Chiến, càng khóc dữ dội hơn, như trời đất thay đổi.

      Bóng dáng xanh ngọc nhoáng lên. "Chát" tiếng bạt tai trong trẻo vang lên.

      "Cái tên súc sinh này , năm đó ngươi cam kết chăm sóc tốt tôn nữ của ta, ngươi chăm sóc tôn nữ của ta như vậy sao? Buộc nàng tìm chết!" Bách Lý Chiến cơ hồ vô lực chống đỡ, quỳ mặt đất, đem Ngạo Tình ôm vào trong ngực chặt. "Ngạo nhi, sao con lại bỏ gia gia, phải con với gia gia, sang năm cho gia gia ôm chắt sao? Đồng ý cho đổi ý , con , đổi ý chính là tiểu Cẩu, mau dậy , cùng gia gia về nhà!"

      vị lão tướng quân kiên cường như vậy cứ bình thản ra, dù người có tâm địa sắt đá, cũng khó tránh khỏi tan nát cõi lòng.

      Lam Vân xê dịch thân thể, hướng về Bách Lý Chiến khấu đầu ba cái: "Lão hầu gia, là ta bức tử Ngạo nhi, ta đáng chết! Bảo trọng!" Dứt lời, bàn tay ngưng tụ nội lực, liền muốn chưởng tự vẫn.

      "Dừng tay!" Băng Lam hét với Lam Vân: "Tiểu thư còn có thể cứu được."

      Phong Dạ Hàn mừng như điên bắt lấy cánh tay Băng Lam, Băng Lam đau xót, với : " gia, người đừng nóng vội!"

      Lam Vân dừng động tác lại, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Băng Lam.

      "Ta muốn về sau người được ép tiểu thư làm bất cứ chuyện gì!" Băng Lam cắn chặt răng, hung hăng .

      "Tốt! Chỉ cần Ngạo nhi tỉnh lại, cái gì ta cũng đồng ý." Lam Vân giống như hài tử, ngoan ngoãn gật đầu, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế.

      "Nha đầu, con có biện pháp?" Bách Lý Chiến nghi ngờ .

      Sắc mặt Băng Lam căng thẳng: "Nên ! gia, mau! Ôm lấy tiểu thư, tìm phòng thoáng khí. Nếu tiếp tục trì hoãn, dù có là Đại La Thần Tiên cũng cứu được tiểu thư." Nếu để cho bọn họ biết là tiểu thư bảo nàng làm như vậy, bọn họ chắc chắn giết chết nàng, mà nàng là lần đầu tiên thi châm, đem tiểu thư làm chuột bạch, đáng sợ!

      "Ta mang mấy người !" Thượng Quan Dực lần nữa lên tiếng.

      Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, cũng kịp nghĩ cái gì. Phong Dạ Hàn ôm lấy Ngạo Tình theo Thượng Quan Dực, tới gian phòng rất rộng rãi.

      " gia, người cởi áo giúp tiểu thư." Băng Lam vừa từ trong ngực móc ra túi vải bày bàn để chuẩn bị, vừa hướng Phong Dạ Hàn .

      Vừa nghe thấy phải cởi áo, Băng Tâm vội vàng xua đuổi đám người, chỉ để mình Phong Dạ Hàn ở bên trong.

      Phong Dạ Hàn cũng quản nam nữ khác biệt, trực tiếp cởi đai lưng của Ngạo Tình, Băng Lam tập trung toàn bộ tinh thần để thi châm, mỗi châm đều nắm chặc lực độ, đều cân nhắc ngàn lần trong đầu, cũng may, mỗi lần châm, sắc mặt Ngạo Tình đều tốt lên, cho đến khi mười mấy châm hạ xong, Ngạo Tình bỗng nhiên ho khan tiếng, bắt đầu hít thở.

      "Phong Dạ Hàn!" Hai hàng lệ nóng cuồn cuộn chảy ra, ngữ điệu hàm chứa nhớ nhung vô tận cùng say đắm.

      "Ta ở đây! Ta ở đây với nàng!" Phong Dạ Hàn nhịn được ôm nhân nhi ngừng hô tên mình trong mộng, tim của trở lại, tim của lại đập rồi!

      Ngạo Tình ở trong mộng hốt hoảng, liều mạng tìm kiếm bóng dáng Phong Dạ Hàn.

      "Ta ở đây." Phong Dạ Hàn cầm tay bé của Ngạo Tình, nghé lại gần tai nàng : "Ngạo nhi, Hàn ở chỗ này."

      Chợt, Ngạo Tình dùng sức mở mắt ra, trước mắt là gương mặt nghiệt, là , phong Dạ Hàn.

      "Hàn." Ngạo Tình mạnh mẽ ôm chặt Phong Dạ Hàn có vẻ mặt mừng như điên, ôm chặt, dùng hết toàn bộ sức lực.

      "Ngạo nhi. Về sau được đồng ý của ta, cho nàng tự thương tổn mình nữa." Phong Dạ Hàn thể nào suy nghĩ nữa, chỉ dùng gò má của mình dán lên trán nàng, hôn xuống.

      "Vậy nếu chàng cho phép, ta liền có thể... Ừ..." Người này, rất thích cắt đứt lời người khác, có lễ phép!

      Phong Dạ Hàn để nàng tiếp, tức giận hôn nàng, xảo diệu cạy mở môi của nàng, thẳng đường mà vào, công thành trì, hòa tan vào nụ hôn này là tất cả nhiệt tình, nhớ nhung, sợ hãi cùng vui mừng như điên khi mất mà có lại.

      Nụ hôn dài vừa kết thúc, hai đôi môi tách ra, Ngạo Tình nũng nịu: "Chàng có phải rất thích thừa dịp ta bị bệnh, dẫn dụ ta tội phạm a!" hiền hậu.

      Phong Dạ Hàn thiếu chút nữa nổi đóa, đưa tay điểm lên trán nàng: "Bị bệnh vẫn quên nhiều."

      Hì hì. Băng Tâm rất khách khí cười .

      Băng Lam mới vừa rồi thi châm, dư còn chút kinh sợ, oán trách: "Tiểu thư, về sau ngàn vạn đừng bắt Băng Lam làm công việc hành hạ này, hơi chút sai lầm, cần đến gia chưởng đánh ta lão Hầu Gia cũng cước đạp chết ta đấy."

      "Cái gì? Mấy nha đầu hư hỏng này, cư nhiên cùng nhau gạt lão đầu ta?" Bách Lý Chiến hung hăng đẩy cửa, phát huy hết uy lực giọng cao vút của lão nhân gia mà gầm lên. Mới vừa rồi nghe được Băng Tâm kêu Ngạo Tình liền muốn chưởng mở cửa phòng , nhưng lại sợ bên trong còn chưa xong đành nhịn lại. Nhưng vừa nghe thấy lời Băng Lam , nhất thời nổi trận lôi đình, cũng nghĩ được cái gì.

      "Nha đầu hư hỏng này, lại làm chuyện nguy hiểm như thế này! Lần này nhất định phải trừng phạt nha đầu ngang bướng này!" Bách Lý Chiến chạy vào, tóm lấy Ngạo Tình, hung hăng ôm lấy.

      "Gia gia, người còn chưa được ôm chắt? Ngạo nhi há có thể coi thường mạng sống của mình!" Ngạo Tình giả bộ lau lệ, khóc đến vui mừng.

      Bách Lý Chiến nghe vậy, thấy cũng có đạo lý, tức giận vừa rồi cũng trở thành hư , cười hì hì : "Ngạo nhi, có phải con có chắt của ta rồi." xong, mắt lão nhìn chằm chằm bụng Ngạo Tình, như hận thể tạo ra cái hố để xem.

      "Gia gia, nàng cố ý lảng sang việc khác!" Phong Dạ Hàn nhìn chằm chằm Ngạo Tình, muốn đánh nàng cái.

      Ngạo Tình ngẩn ra, cư nhiên cùng nhau công kích mình.

      Băng Tâm hừ lạnh tiếng: "Lão hầu gia, ta giơ cả hai tay tán thành, trừng phạt tiểu thư."

      bên, khóe miệng Băng Lam giật giật, cúi đầu . Xem tồn tại của ta , ta là đà điểu, đà điểu!

      Băng Tâm liếc mắt nhìn thấy, : "Đem đồng lõa Băng Lam tiền trảm hậu tấu này cũng xử luôn."

      Băng Tâm trừng mắt liếc Băng Lam, còn hảo tỷ muội, cư nhiên gạt ta, vì nước mắt của mình, cũng phải hung hăng trừng trị nàng.

      "Đúng! Phải phạt cả! Hàn Nhi ngươi xem coi thế nào?" Bách Lý Chiến quát, hướng về phía Phong Dạ Hàn .

      "Tán thành!" Mắt phượng của Phong Dạ Hàn chứa tức giận, trừng mắt nhìn Ngạo Tình.

      Ngạo Tình lạnh run, lần trừng phạt này là thể tránh được, phải tìm phương pháp thoát thân thôi.

      Chương 37: qua vạn bụi hoa(1)

      Đột nhiên, Ngạo Tình cảm thấy cỗ khí lạnh mãnh liệt trong cơ thể tràn ra, sắc mặt chợt biến tím đen, gân xanh nổi lên, toàn thân run rẩy, loại đau đớn như tan lòng nát dạ đánh tới, trong nháy mắt lâm vào hôn mê: "Đau! Ta rất đau!"

      Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn run lên, ôm lấy Ngạo Tình, kinh hoảng : "Nàng làm sao vậy?"

      "Ngạo nhi, con làm sao vậy?" Bách Lý Chiến trợn tròn mắt, hiểu ra sao.

      "Tiểu thư thế nào?" Băng Lam vội vàng xem mạch, cả kinh kêu lên: "Trong cơ thể của tiểu thư có cổ!"

      Cổ?

      Lam Vân từ trong đám người thoát thân, tới trước, trong con ngươi thoáng qua ý tứ biết vậy chẳng làm: "Tuyệt tình cổ."

      Bóng dáng xanh ngọc lướt qua, "Chát".

      "Cái tên súc sinh này, ngươi cư nhiên...Năm đó ta nên đem Ngạo nhi giao cho ngươi." Bách Lý Chiến hối hận dứt: "Ngươi biết ? Ngạo nhi từng nghĩ cuộc đời này gả, đợi ta tá giáp quy điền(cởi áo giáp về làm ruộng), mang ta lên núi bồi ngươi để bù lại ân tình mà mẫu thân nàng nợ ngươi, nhưng bây giờ xem ra, ngươi đáng giá, chỉ đáng giá với tình của Huyên Nhi, lại càng đáng giá phần tình cảm này của Ngạo nhi đối với ngươi."

      Hai mắt Bách Lý Chiến đẫm lệ, thanh cũng trở nên yếu ớt.

      Nghe lời của Bách Lý Chiến, Lam Vân cười , chậm rãi tiến lên: "Ta có thể giải cổ."

      Nếu phải là biết cách giải cổ, Phong Dạ Hàn sớm nghĩ chưởng giết .

      Lam Vân chẩn mạch, sắc mặt chợt biến, hướng về phía Băng Lam gầm lên: "Mới vừa rồi ngươi dùng châm pháp đả thông mạch môn?"

      "Đúng vậy, tiểu thư dạy ta." Băng Lam hoảng sợ, chẳng lẽ châm sai huyệt vị rồi?

      "Ta vốn cố định phạm vi hoạt động của tuyệt tình cổ, ngờ bị ngươi trong lúc vô tình mở ra rồi." Lam Vân cười lạnh, cúi đầu cười đến thê lương: "Quả nhiên, tự mình làm bậy thể sống được."

      Phút chốc, xé áo ngực ra, từ tay áo rút ra chủy thủ, muốn đâm vào ngực, Ngạo Tình đột nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ tươi khó khăn nhìn Lam Vân: "Ta cho người thương tổn tới mình, nhất định có biện pháp khác."

      "Ngạo nhi, là ta đáng đời, ta lấy mạng đổi mạng cũng là việc nên làm." Lam Vân nhìn thấy Ngạo Tình như vậy mà vẫn quan tâm mình, trong lòng rất vui vẻ rồi, càng thêm kiên định dùng phương pháp lấy huyết dẫn cổ.

      "Nếu như... Người dám, cuộc đời này... Ta tha thứ cho người!" Ngạo Tình dùng hết sức lực chống cự lại đau đớn mà .

      "Ngạo nhi..." Lam Vân ôm lấy Ngạo Tình, nước mắt ướt vạt áo, cảm nhận tuyệt tình cổ trong cơ thể nàng hoạt động lợi hại, hình như có chút tầm thường. Chợt, nghĩ tới biện pháp.

      "Ngươi và Ngạo nhi cùng phòng chưa?" Lam Vân nhìn chằm chằm Phong Dạ Hàn, vội vàng : "Tuyệt tình cổ, được có tình, nhưng nếu như
      lúc tuyệt tình cổ vẫn bị cố định phạm vi hoạt động, nếu có da thịt chi thân, hơi thở cùng huyết khí của ngươi cũng có thể ảnh hưởng đến tuyệt tình cổ."


      Phong Dạ Hàn nhất thời phản ứng kịp, có chút xấu hổ: "Cái đó.... Cùng phòng có, chỉ là Ngạo nhi thỉnh thoảng nghịch ngợm, thích cắn môi ta, thỉnh thoảng cũng rách da chảy máu."


      Băng Tâm Băng Lam cúi đầu cười trộm, hai nàng biết kỹ thuật hôn của tiểu thư. Bách Lý Chiến mỉm cười, chất nữ này của mình đúng là nhân vật lợi hại, hiểu được chủ động tấn công. Bốn người Xuất Nguyệt phải cố gắng nén cười.


      Lam Vân cũng quản cái khác, thẳng: "Mau. Máu của ngươi có thể làm cho tuyệt tình cổ tạm thời an định lại. Trước khi tuyệt tình cổ thức tỉnh lần nữa, tìm được giường Hàn Băng ngàn năm, ép tuyệt tình cổ ra ngoài. Cộng thêm Linh Chi ngàn năm để làm thuốc, là có thể khôi phục nguyên khí."


      Phong Dạ Hàn nghe xong, tay phải dùng chủy thủ khẽ vạch cổ tay trái, mi tâm đều nhíu cái, đưa đến miệng Ngạo Tình. Tuyệt Tình cổ trong cơ thể nàng cảm nhận được máu của Phong Dạ Hàn, bỗng hưng phấn, Ngạo Tình giống như bị nghiện, càng hút nhiều hơn.


      "Rất đau phải ?" hồi lâu, Ngạo Tình mới thả cổ tay Phong Dạ Hàn ra, nhìn miệng vết thương, tâm bỗng chốc đau lợi hại.


      Phong Dạ Hàn nhàng lau khô máu nơi khóe miệng của Ngạo Tình, cưng chiều cười : " đau chút nào."


      Vẻ mặt Ngạo Tình cứng đờ, từng giọt nước mắt như hạt đậu tuôn rơi, ôm chặt lấy Phong Dạ Hàn nức nở : "Nhưng, lòng của ta đau!"


      "Nha đầu ngốc!" Vuốt tóc Ngạo Tình, dịu dàng cười .


      Chưa bao giờ thấy tiểu thư rơi lệ, trong nháy mắt Băng Lam lao thẳng tới cầm tay Ngạo Tình: "Tiểu thư, người đừng khóc, Băng Lam nấu chút canh bổ huyết cho gia ăn để bù lại. Tiểu thư đừng khóc!"


      "Đúng vậy. Tiểu thư. Băng Tâm cũng . Băng Tâm chưa từng thấy tiểu thư khóc, tiểu thư vừa khóc, lòng của Băng Tâm như nát ra."


      Phong Dạ Hàn nghe xong lời của hai người, thân thể cao lớn run lên, ôm chặt hơn.


      "Vậy sao ngươi còn đứng ở đây được, phải lòng ngươi nát sao?" Ngạo Tình buông Phong Dạ Hàn ra, đưa tay lau nước mắt, nhìn Băng Tâm đứng bên .


      "A." Băng Tâm sửng sốt, cũng quên khóc.


      Mọi người sửng sốt hồi, sau đó nở nụ cười ha ha. Phong Dạ Hàn thể làm gì đành bất đắc dĩ lắc đầu cái, nụ cười càng đậm.


      Phong Dạ Hàn phái Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt cùng nhau hiệp trợ Lam Vân trở về núi Yên Vụ lấy Linh Chi ngàn năm, sau đó gặp nhau tại núi Tiên Khúc. Bách Lý Chiến bất ngờ rời quân đội, mặc dù có công trạng, cũng tránh được có người lợi dung sơ hở cáo buộc ông tự tiện rời quân, thể làm gì khác là phải lập tức trở về Tây Vực.


      hôn lễ oanh oanh liệt liệt, Thượng Quan Dục vì giữ mặt mũi, cũng đành tìm người thay thế, tiện tay tìm khuê nữ của trọng thần cho bái đường, coi như thay đào đổi mận. Tự nhiên, việc này thiếu hòa giải ngầm của Thượng Quan Liệt.


      đường đến núi Tiên Khúc tìm Huyền Ngọc mượn giường Hàn Băng, Phong Hành Thượng, Phong Hề Ngạn cũng ảo não theo, càng buồn cười hơn chính là Thượng Quan Dực cũng mặt dày cùng, lấy lý do là hộ tống vị hôn thê.


      Nếu phải lo lắng bệnh tình của Ngạo Tình, nên động võ, Phong Dạ Hàn sớm muốn đánh Thượng Quan Dực quay về.


      "Thái tử điện hạ, Ngạo Tình được người lấy lễ đối đãi mấy ngày này, có biểu gì cũng có phi lễ với người, người xem, người có việc gì lại cùng với kiều thê mỹ thiếp của người sống tốt đẹp, chạy tới nơi đất cằn sỏi đá cho muỗi đốt này, đầu người có phải bị trúng gió hay ?" Ngạo Tình nhìn nam nhân qua ngàn bụi hoa dính phiến lá lại còn ra vẻ nam nhân chung tình, nhịn được chê cười .


      Lời này vừa ra, mọi người cố nhịn cười ra tiếng, Phong Dạ Hàn chợt cảm thấy trong lòng hết giận ít.


      Thượng Quan Dực đâu nghĩ đến Ngạo Tình chân thực là như vậy, miệng tha người, suy nghĩ dừng chút, rất nhanh đuổi theo, "Ngạo nhi, mặc dù chúng ta có bái đường, nàng cũng là vị hôn thê của ta, cái gọi là ngày ân ái, trăm năm vợ chồng, chờ thân thể của nàng tốt lên, chúng ta tổ chức lại hôn lễ." Qủa nhiên nhanh mồm nhanh miệng, rất biết nhìn trái phải mà cái khác.


      Phong Dạ Hàn vừa nghe, gương mặt tuấn tú đen đến nỗi thể đen hơn nữa. Ngạo Tình núp trong ngực Phong Dạ Hàn, tự nhiên cảm thấy phản ứng của , nắm chặt tay của , tất cả giao cho ta. Băng Tâm, Băng Lam càng thêm giận đến phồng má.


      "Thái tử điện hạ quả nhiên là trăm sông đổ về biển ' qua vạn bụi hoa', ân huệ cùng hưởng, là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, quả nhiên nhân trung cực phẩm, ngực đực trong hoa tuyệt thế, dâm tà trong vương hầu." ngạo Tình vui mừng hì hì , giống như về thời tiết vậy.


      Phốc
      Last edited: 21/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: qua vạn bụi hoa(2)

      Băng Tâm phun hết nước trong miệng ra.

      Độc, độc miệng.

      Thượng Quan Dực nghẹn làm cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, rồi chuyển tím đen, lại tìm được câu nào để . Sắc mặt Phong Hành Thượng, Phong Hề Ngạn cũng biến đổi.

      Phong Dạ Hàn cũng kéo ra, bất đắc dĩ vuốt tóc Ngạo Tình, lẳng lặng cảm thụ hương vị quen thuộc.

      Ngạo Tình dời mắt sâu sắc nhìn Phong Dạ Hàn, nghiêm túc : "Hồng trần lần, nguyện được lòng người."

      Phong Dạ Hàn nhếch môi cười, thâm tình hôn lên trán Ngạo Tình, thâm tình nhìn sắc mặt người trong ngực có chút tái nhợt, khẽ ừ.

      "Tiểu thư, quá lạnh rồi, đợi lát nữa ngủ hai người từ từ bồi dưỡng tình cảm, đừng biểu diễn ở đây làm người ta ghen chết." Băng Tâm trừng mắt nhìn, cố ý lớn tiếng .

      "Ừ, cũng đúng. Lời tâm tình dĩ nhiên là... chỉ chàng biết." Ngạo Tình khỏi Hướng Phong Dạ Hàn ném cái mị nhãn.

      Phong Dạ Hàn giật giật khóe miệng, lại nhạo báng ta. Thế nhưng vẫn cưng chiều cười cười, đổi lại tư thế thoải mái, ôm nàng gần hơn.

      "Hơn nữa ta có tính thích sạch , thích dùng đồ người khác dùng qua, nhất là nam nhân." Ngạo Tình nhìn Thượng Quan Dực phía đối diện, ánh mắt cũng liếc xéo Phong Hề Ngạn.

      O o.

      Tiểu thư thực có can đảm !

      Sắc mặt Thượng Quan Dực, Phong Hành Thượng, Phong Hề Ngạn biến hóa khác nhau, may là bóng đêm che giấu. Bốn người Xuất Nguyệt, Lãm Nguyệt tự chủ cúi đầu, thầm thay chủ tử toát mồ hôi.

      Phong Dạ Hàn ngớ ra, nhìn Ngạo Tình, Ngạo Tình hiểu ý : "Chàng cũng ngoại lệ, đây là vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, đổi được." Ngạo Tình ôm chặt Phong Dạ Hàn.

      Trong lòng Phong Dạ Hàn thầm hô to may mắn, hoàn hảo chính rất ghét nữ nhân, nếu bỏ qua nàng.

      Ở trong ngực Phong Dạ Hàn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên hương thơm bay tới. Hai người đồng thời tỉnh lại, Ngạo Tình nhanh chóng điểm mấy huyệt vị của Phong Dạ Hàn.

      " nên dùng nội lực, loại này là Mê Hồn Tán đặc biệt để đối phó với người có nội công thâm hậu." Hai người nhanh chóng ra khỏi lều, thấy tất cả mọi người đều ra khỏi lều, đều là bị đánh thức.

      "Đừng có dùng nội lực." Ngạo Tình hướng về phía mấy người Thượng Quan Dực . Mấy người khẽ run lên, đều trấn định lại.

      "Tiểu thư, chúng ta đều sao." Lúc chuyện, Băng Tâm, Băng Lam ngửi thấy mùi thơm sớm dùng nội công tâm pháp mà Ngạo Tình giao cho các nàng để giữ nội lực. Ngạo Tình nháy mắt, hai người liền đến gần hai người Xuất Nguyệt, ràng có ý bảo vệ.

      Hai người lập tức hiểu ý: "Tạ vương phi!"

      Sắc mặt mấy người Phong Hề Ngạn khẽ đổi, ánh mắt nhìn Ngạo Tình khỏi sâu hơn.

      " trách được chủ nhân , nếu muốn giết Phong Dạ Hàn, nhất định phải diệt trừ Bách Lý Ngạo Tình trước, xem ra phải có lý!" thanh mị tận xương, u từ xa truyền tới.

      ra là vì Phong Dạ Hàn mà đến, trong lòng Phong Hề Ngạn, Thượng Quan Dực cười thầm phen.

      Phong Dạ Hàn muốn lên tiếng, Ngạo Tình cũng hướng về phía nàng cười nhạt : "Nếu là nữ nhân, hãy để cho ta ra mặt , nữ nhân cùng nữ nhân cũng dễ khai thông, trừ phi nàng ngươi."

      Phong Dạ Hàn khó được kéo miệng cười tiếng, lúc này, nha đầu này còn dám đùa.

      "Vợ chồng vốn là chim liền cánh, chàng ở đây ta ở, chàng mất ta cũng tùy tướng, chỉ là ta còn muốn sống lâu mấy chục năm, cùng chàng chỗ nhìn ngắm nhân gian nước chảy đá mòn, cho nên, ta che chở chàng, , phải là che chở mạng của mình, tuy hai mà , có cái gì để so đo." Thanh mềm mại, giọng lạnh nhạt, lại có loại lực lượng làm người tin phục.

      Phong Dạ Hàn ngơ ngác nhìn Ngạo Tình, Ngạo Tình cảm thấy ánh mắt nóng bỏng này, dời mắt hì hì cười : "Có phải rất cảm động ? Trước đừng kích động, đợi lát nữa đánh nhau xong, chúng ta hơn."

      Băng Tâm phì tiếng bật cười, tiểu thư này, da mặt dày là so với tường thành còn dầy hơn.

      "Ha ha, quả nhiên là phu thê tình thâm, nhưng lát nữa lại trở thành đôi uyên ương đoản mệnh, là đáng tiếc." Nữ tử toàn thân y phục đen chậm rãi từ bóng tối ra, mặt mang khăn lụa màu đen, hai cánh tay ôm kiếm, tư thái xinh đẹp, từ cặp mắt kia cũng đủ làm cho người ta thấy đây là mỹ nhân.

      "Ai chết vào tay ai còn biết, chỉ là tiểu mỹ nhân cần lo lắng, ngộ nhỡ ngươi sợ ở Hoàng Tuyền tịch mịch khó nhịn, ta để cho soái ca bồi ngươi, nếu ta hào phóng đốt nhiều chút, để cho ngươi thỉnh thoảng thay đổi, tránh cho ngươi phải nhìn mãi cùng gương mặt, nhìn phiền lòng!" Ngạo Tình cười đến khoa trương, run rẩy kéo tay Phong Dạ Hàn.

      Hì hì.

      Lần này, Xuất Nguyệt cùng Lãm Nguyệt cũng nhịn được, rất có hình tượng bật cười vì miệng lưỡi lợi hại của vương phi nhà mình.

      Khóe miệng Phong Hành Thượng khẽ cười: "Đệ muội rất có ý tứ!"

      "Ngươi... " Tiểu mỹ nhân cau đôi mày thanh tú, tức giận rồi.

      "Ôi chao. Ngàn vạn lần đừng tức giận, nữ nhân tức giận rất dễ già , già rồi rất khó quyến rũ tuấn nam, suất ca nha(trai đẹp ấy)." Ngạo Tình vẫn miệng tha người như cũ.

      "Lên cho ta." Tiểu mỹ nhân gầm lên, những nữ tử áo đen từ bốn phương tám hướng đánh tới, ước chừng hơn ba mươi người.

      "Chờ những lời này của ngươi lâu rồi!" Vẻ mặt Ngạo Tình lành lạnh, nhanh chóng cùng Phong Dạ Hàn lưng tựa lưng, tạo thành thủ thế(tư thế phòng thủ).

      Đao Quang Kiếm Ảnh, thanh nam nữ quát, ở trong bóng đêm lạnh đầu mùa đông, có chút hợp thời.

      Mỗi người đối phó mấy người áo đen, đối phó vốn phải chuyện khó, nhưng mấy nam nhân đều thể dùng nội lực, chỉ có thể dùng chút kiếm chiêu ứng phó.

      khắc đồng hồ sau, vẫn chưa phân thắng bại.

      bên mỹ nhân nhàn nhã nhìn trận đấu, xem thời gian hình như có chút ngoài ý muốn, ý nghĩ biến chuyển, hô lên "Bày trận."

      Hai mươi mấy nữ tử áo đen còn sót lại nghe lệnh, lập tức bày trận thế, vây cá xoay quanh, trong lúc hỗn loạn có chứa quy luật chạy vòng, vẻ mặt Ngạo Tình khẽ biến, Băng Lam cùng Băng Tâm cũng hẹn mà nhìn nhau.

      Lại là Thiên La Địa Võng Thất Sát trận!

      "Chậm, nếu là trận pháp, vậy dĩ nhiên là xông trận, tiểu mỹ nhân, bằng chúng ta mỗi người lùi bước, ngươi vừa bày trận, bọn ta nếu phá trận, trận tán nhân tán, sớm chút giải quyết về nhà tắm cái rồi ngủ, như thế nào?" Ngạo Tình nghiêm túc , chỉ có thể như thế, nếu mấy người cùng nhau phá trận, đây chính là trăm hại lợi.

      "Giọng điệu lớn! Được, xem ngươi phá trận như thế nào." Tiểu mỹ nhân vẻ mặt như đùa chơi chết ngươi .

      Phong Dạ Hàn lo lắng cầm tay Ngạo Tình, nàng cho ánh mắt an tâm.

      " phải, mọi người đều là nữ nhân, vạn nhất cẩn thận hủy dung, sao dễ tìm nhà chồng, có đúng hay ? Mọi người luận bàn chút coi như xong." Ngạo Tình đưa mắt ra hiệu cho hai người Băng Tâm, để hai người các nàng xông trận.

      "Vương phi..." Xuất Nguyệt lo lắng kêu thành tiếng, Ngạo Tình cười hì hì cười : "Yên tâm, hai người bọn họ nuôi dưỡng ở khuê phòng mấy năm, cũng đến lúc cho các nàng ra ngoài bộ chút."

      "Tiểu thư. Chúng ta cũng phải là tiểu cẩu, làm gì muốn bộ..." Băng Tâm muốn, Băng Lam chỉ cười .

      Xuất Nguyệt thấy vương phi muốn mình an tâm, cũng đành phải ngậm miệng .

      Hai người Hoành Kiếm, Lăng nhanh chóng xuất ra, càng gần trận, trong nháy mắt kiếm quang lượn lờ, hai bóng dáng hồng lam giống như ảo ảnh, nhanh chóng dời , nơi qua, tiếng kêu thảm thiết lên, hai người tiếng thở tương thông, ý hợp tâm đầu, tung hoành cùng đánh, phối hợp chặt chẽ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Nhiều lần phá trận

      Kiếm thuật nhanh, mọi người lên tiếng kinh hô.

      "Di Hình Hoán Ảnh." Tiểu mỹ nhân kinh hô tiếng, nghi hoặc nhìn Ngạo Tình: "Bọn họ làm sao biết Lưu Tinh kiếm pháp?"

      Lưu Tinh kiếm pháp? Đây phải là kiếm pháp mất tích nhiều năm, vẫn bị người trong võ lâm đổ xô tìm, cư nhiên ở người các nàng bày ra bỏ sót.

      "Tiểu mỹ nhân, chưa nghe qua, Thiên Ngoại Hữu Thiên(trời cao còn cao hơn)? ngờ ngươi tóc dài, kiến thức đúng là ngắn a!" Ngạo Tình tựa vào ngực Phong Dạ Hàn, rất tự nhiên .

      Lúc chuyện, mấy chục người còn ai. Hai người Băng Tâm, Băng Lam hạ xuống đất, cư nhiên dính giọt máu nào mà trở lại trước mặt Ngạo Tình, mọi người thấy ánh mắt ba nữ tử lay lay, chớp lại nháy mắt.

      "Tốt! có lười biếng. Trở về mỗi người thưởng nụ hôn thôi." Ngạo Tình rất hài lòng với biểu của hai người.

      "Miễn!" Hai người nhất thời có chút vẻ thắng lợi vui sướng nào, vội vàng lùi ra xa.

      "Lại hồ nháo!" Phong Dạ Hàn cưng chiều điểm mũi nàng, cái tay khác quên ôm càng chặt thêm.

      Ngạo Tình hướng toét miệng cười, lại nhìn về phía tiểu mỹ nhân: "Như thế nào, trận tán nhân tán, ai về nhà nấy. Lần sau gặp lại thôi?"

      Tiểu mỹ nhân tức giận: "Hừ! Nếu như các ngươi có thể xông qua cửa ải tiếp, ta nhận thua, lập tức rút lui."

      Cư nhiên muốn đánh luân phiên. Vẻ mặt Ngạo Tình giận hờn, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của nàng lên sắc đỏ kiều diễm giống như uống rượu say, trong bóng đêm tuyệt mỹ vô luân. Mắt phượng của Phong Dạ Hàn nhìn nháy mắt, ngay sau đó trong cơ thể dâng lên cỗ nóng ran.

      "Chúng ta có lựa chọn khác sao!" Ngạo Tình khinh thường hỏi ngược lại.

      Tiểu mỹ nhân sớm muốn lấy lại mặt mũi, cười lạnh: "Bày trận!" Trong bóng tối lại xuất nhóm nữ tử, thân hình vừa động, đinh đinh đương đương, nhìn kỹ, mới phát tay mỗi nữ tử đều mang theo cái chuông.

      Đinh đinh đương đương, tiếng chuông vang lên, làm cho lòng người dao động, tâm tư rối loạn.

      Lại là Cửu Cung nhiếp tâm trận.

      "Tiểu thư. Bọn họ lại có thể biết trận pháp này!" Hai người đều chấn động, thể tin nhìn trận pháp kia.

      Ngạo Tình lạnh lùng nhìn nhiếp tâm trận ngừng biến ảo, vốn muốn thể công phu ở trước mặt người khác, nhưng bọn cũng thể dùng nội lực, Băng Tâm, Băng Lam lại chưa đủ trình độ, thể để cho họ xông vào, mình lại trúng tuyệt tình cổ, vạn nhất cẩn thận lại thức tỉnh nó, cái loại tư vị đau đớn đó có chút khó nhịn, càng muốn Phong Dạ Hàn phải tiếp máu cho mình.

      "Ngạo nhi, ta tới !" Phong Dạ Hàn nhìn thấy Ngạo Tình do dự, mỉm cười .

      Ngạo Tình cần suy nghĩ liền cự tuyệt: " thể, trận pháp này có ma lực nhiếp hồn, nội lực của chàng bị phong bế rồi, xông trận phải là lựa chọn sáng suốt."

      " bằng chúng ta cùng tiến lên." Phong Hành Thượng hồ đồ .

      Ngạo Tình tức xạm mặt lại, rất khách khí trả lời: "Ngươi cho rằng đây là kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhiều người sức mạnh lớn sao!"

      Phong Hành Thượng cứng họng, có chút ngượng ngùng.

      "Thế nào? xông trận, vậy chúng ta thể làm gì khác hơn là kéo bè kéo lũ đánh nhau thôi." Tiểu mỹ nhân vô liêm sỉ cười khẩy .

      "Tiểu mỹ nhân, là bán vải mà mang theo thước đo." Ngạo Tình quên ba hoa.

      "Có ý tứ gì?" Tiểu mỹ nhân mặc dù biết lời của Ngạo Tình cũng tốt đẹp gì, nhưng lại muốn im lặng chịu thiệt thòi, hỏi.

      Phong Dạ Hàn cười, đưa tay ôm chặt người trong ngực, trong mắt vô tận cưng chiều, là nha đầu miệng lưỡi tha người.

      " có liêm sỉ. Đần!" Băng Tâm cười đến hài lòng, chút hoang mang giải thích.

      "Ngươi... Lựa chọn người nhanh chút, bản nương cũng có nhiều kiên nhẫn." Tiểu mỹ nhân giận dữ dùng Sư Tử Hống đấy.

      Đúng vào lúc này, huyết dịch Ngạo Tình bắt đầu sôi trào, nhiệt độ thiêu đốt bức người, trong lòng như bỏng rát, rất đau rất đau, Phong Dạ Hàn vừa thấy tình huống đúng, lập tức tháo băng ở cổ tay, khẽ dùng sức, máu tươi liền tràn ra, lập tức đưa đến bên miệng Ngạo Tình. Ngạo Tình cũng để ý được hình tượng gì khác, hé môi nhận lấy.

      "Tiểu thư." Hai người Băng Tâm, Băng Lam khỏi lo lắng.

      "Ha ha. ra là ngươi trúng cổ, là trời cũng giúp ta. trách được ngươi dám tự mình ra trận. Vậy thể trách ta rồi." Tiểu mỹ nhân hả hê, cười đến mị, ngay cả bóng đêm hình như cũng dính vào mấy phần mị thái.

      "Đợi chút, ta có người xông trận." Vẻ mặt Ngạo Tình khôi phục ít, nhưng vẫn tái nhợt vô lực.

      "Mau! Bản nương còn bao nhiêu kiên nhẫn." Tiểu mỹ nhân có chút nhịn được rồi, hướng về phía Ngạo Tình phẫn nộ quát.

      Ngạo Tình vừa nhàng băng bó cổ tay cho Phong Dạ Hàn, vừa rót vào phần nội lực : "Còn thân, có phải muốn ta dùng kiệu tám người khiêng mời."

      Vừa dứt lời, bóng dáng màu xanh giống như mũi tên rời cung, vèo tiếng xông vào trong trận, kèm theo hồi tiếng chuông thanh thúy, tiếng kiếm đụng chuông, cơ hồ thấy người trong trận là người phương nào, sớm là vong hồn dưới kiếm.

      Nhìn từng nữ tử áo đen ngã xuống, tiểu mỹ nhân rốt cuộc bắt đầu run rẩy, thủy mâu bén nhọn co rút nhanh: "Chuyện này... Cái này thể nào... ".

      "Thiên Ngoại Hữu Thiên, ta sớm ai chết vào tay ai biết trước được. Trở về cho chủ nhân ngươi biết, bảo nàng tới đây. Vì ngươi còn có tác dụng làm người thông báo, hôm nay liền tha ngươi mạng." Giọng Ngạo Tình rất bình thản, nhưng nghe vào trong tai, so với gió lạnh đêm đông còn lạnh lẽo hơn.

      Chém giết quá nhiều, ngược lại qui tắc của nàng, nếu phải là bọn họ nhằm vào Phong Dạ Hàn, nàng cũng ra tay ngoan độc như vậy.

      Dứt lời, nữ tử áo xanh sớm phá trận, chừa ai, nhoáng cái, liền tới trước mặt Ngạo Tình.

      "Lợi hại!" Ngạo Tình chống lại cặp mắt phía khăn che mặt màu xanh, nhếch môi hạ xuống, quên ca ngợi.

      Nữ tử áo xanh cũng tính trả lời, chỉ là bước chân nhàng đến gần Ngạo Tình, mắt yên lặng nhìn Phong Dạ Hàn sau lưng nàng. Nhàn nhạt lên tiếng, ngắn gọn vài chữ "Mặt than, ra hồn!"

      Băng Tâm ha ha cười, nữ tử mặc áo xanh này hài hước.

      "Ta thích là tốt rồi!" Ngạo Tình tức giận, khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, trầm mặc.

      Ai ngờ, nữ tử áo xanh đột nhiên thay đổi thái độ, hơi uất ức nức nở, "Ngươi làm người tâm địa ác độc, ta với ngươi thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ thuở , chín tuổi bắt đầu cùng giường chung gối, đối với ngươi, ta sớm rễ tình đâm sâu, ai ngờ ngươi buổi sáng thay lòng, để cho ta mình tịch mịch, cho dù biết ngươi ở cùng ta, ta vẫn như cũ bên cạnh ngươi, chỉ sợ ngươi có chút tổn thương, nhưng ngươi, quá thương tổn lòng ta rồi!"

      Chân thực như vậy, khẽ thầm, mọi người cho là nữ tử áo xanh Bách Lý Ngạo Tình.

      Vẻ mặt Ngạo Tình giống như ăn phải con ruồi vậy, há miệng ra, lại mấy lần ra lời. Liễu Diệp Thanh cho tới bây giờ tiếc chữ như vàng, hôm nay lại nhiều như vậy, khiến Ngạo Tình cảm thấy như thiên lôi giáng xuống "Ngươi chẳng lẽ thích ta?"

      Lời vừa ra, trong đầu mọi người trống rỗng. Sắc mặt Phong Dạ Hàn cương cứng, xanh mét.

      Nữ tử áo xanh vẻ mặt vui mừng, nở nụ cười, thanh thanh thúy như chuông đồng, vang vọng ở bóng đêm lành lạnh đầu mùa đông.

      Ngạo Tình vừa nghe thanh sang sảng kia, cả giận : "Dám đùa ta."

      "Tiểu thư." Băng Tâm cười vui mừng như hoa nở: "Người rốt cuộc biết được cảm giác khiêng đá đập chân mình."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :