Editor: Hạ Tiểu Phong
Chương: 91 ngàn dặm tìm phu
Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt ngược lại vui mừng vây quanh, vương phi mình vốn là bình dị gần gũi, thích bậy, nhưng bọn chính là từ đáy lòng đối với vương phi tin phục cùng tôn kính.
Đám người Xuất Trần, Thanh Y cùng Ngạo Tình tiếp xúc nhiều lắm, tất nhiên mắt to trừng mắt , đứng thẳng bất động.
"Ta các ngươi là chủ tử , nhưng chỉ lo hạnh phúc của mình, để ý chuyện lớn cả đời của thuộc hạ , xứng chức." Ngạo Tình liếc cái nhìn Sở Mộc Hi và Phong Hề Ngạn, hai người đều đưa ánh mắt cho thuộc hạ, tiểu tử ngốc mới dám tiến lên vài bước. đieenndânnlquydon
Những ám vệ này, từ bị giáo huấn luyện thành đầu gỗ cứng ngắc, đừng nữ tữ, chỉ sợ ngay cả mình mấy tuổi cũng nhớ , lòng chỉ làm vì chủ, tờ Sinh Tử Khế Ước liền định cả đời.
Ngạo Tình rất hài lòng, quên tiếp đón nụ cười cưng chìu của Lam Tử, "Sư phụ, người cũng nhàn rỗi, hay là cũng học chút, tại lưu hành tình xế bóng, người cũng vượt qua chuyến, được, già trẻ tồi ."
Hì hì.
Mọi người xôn xao cười tiếng, chuyện này cũng có thể . Phong Dạ Hàn cười ôm người vào ngực, làm sao lại thích hồ đồ như vậy, lại cười giỡn lên sư phụ mình .
Lam Tử gương mặt vừa kéo, nghiêm mặt : "Ta sinh Quân* chưa sinh, Quân sinh ta già. Ta hận Quân sinh trễ, Quân hận ta sinh sớm. Nếu như thực có thể, ta lại muốn thử chút già trẻ nhau." xong, mắt màu xanh dương ra được thâm thúy, phóng phật nhàng nháy mắt, tất cả mọi người bị hút vào.
*(ý chỉ người)
Nhìn tròng mắt thanh minh của Lam Tử, Ngạo Tình nghiêm túc : "Sư phụ thích hợp già trẻ , tình xế bóng nhưng ra vô cùng thích hợp."
"Vì sao?" Lam Tử ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Vì sao? chuyện Huyền Ky* nhiều hơn, lại vẻ nho nhã, những thứ kia phải thứ mà tiểu muội muội có thể thích, tránh khỏi thèm nhiều nửa câu." Ngạo Tình rất cho Lam Tử mặt mũi, chọc thẳng chỗ đau của y.
*đạo lý huyền diệu (của đạo gia)
"Vi sư thụ giáo." Lam Tử là tán thành.
Khóe miệng Ngạo Tình vừa kéo, khó sửa đổi, tuyệt đối là bệnh nhân bệnh hiểm nghèo, phải xuống dược( thuốc) mạnh mới được mới được.
Tiểu thư. đieenndânnlquydon
Giọng Băng Tâm như lực xuyên thấu đúng lúc truyền đến, Băng Lam cũng gương mặt lo lắng mà đến. Vô Phong cùng Lam Y cũng ôm ngực chạy tới.
"Tiểu thư, ba người Bách Mị được người cứu rồi."
Ngạo Tình khẽ ừ, liền thẳng nhìn vào Lam Tử, nhìn Lam Tử trong lòng phát rét.
Lam Tử sợ run lát sau, từ trong lòng móc ra hai viên thuốc đưa cho Băng Tâm, cho Vô Phong và Lam Y bị thương ăn vào."Đều do vi sư năm đó nhất thời mềm lòng, đành lòng chưởng lấy tính mạng của sư muội Mộng nhi, ngờ nay đúc thành sai lầm lớn."
"Còn có những nguyên nhân khác chứ?" Ngạo Tình cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn ra tâm tình.
Lam Tử cả kinh, có chút bối rối: "Ngạo nhi cũng biết rồi hả ? Như vậy, sư phụ là phải cũng biết chứ?" đieenndânnlquydon
" có gì giấu giếm được Lão Ngoan Đồng, chỉ là vì mặt mũi sư phụ, Lão Ngoan Đồng mắt mở mắt nhắm mà thôi. Nếu là ma trận được luyện thành như trong lời của sư thúc, giang hồ sợ phải dấy lên cuộc gió tanh mưa máu. Nếu ta dùng năng lực bây giờ, ta chỉ có tỉ lệ thành công 50%."
Ngạo Tình nhắm thẳng vào yếu điểm, tiếp tục : "Lần trước cùng Bạch Quỳnh đánh nhau ta mơ hồ phát trong cơ thể này có lực lượng thần bí ngăn trở ta dùng Sát công, đến tận sau này, chỉ cần ta có hơi tức giận, cảm giác bên trong đan điền có cổ lực lượng vô danh thúc giục khiến ta nội lực tán loạn, có khuynh hướn sắp tẩu hỏa nhập ma."
Hoá ra là như vậy . Phong Dạ Hàn lạnh cả tim, siết chặt tay bé của Ngạo Tình , quyết định để cho nàng lại dùng sát công.
Lam Tử lập tức tiến lên bắt mạch, mi tâm nhíu chặt, tin, lần nữa bắt mạch, vẫn như cũ có kết quả. Cúi đầu suy tư hồi lâu, con mắt chập chờn sáng lên, "Có loại biện pháp có lẽ có thể được, chỉ là. . . . . ." Lam Tử có chút khó có thể mở miệng.
"Chớ cằn nhằn, thẳng." đieenndânnlquydon Ngạo Tình toát ra bạch quang.
"Đó chính là. . . . . . Tìm người trong cơ thể cũng có nội lực chí thuần chí nhu . . . . . . Cùng nhau song tu." Lam Tử liếc nhìn Phong Dạ Hàn, trực giác phúc hậu.
"Ta đồng ý." Phong Dạ Hàn mặt hắc khí, cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
Ngạo Tình khóe miệng giật giật, nhìn bàn tay eo mình trở nên trắng bệch , trong lòng thẳng kêu bất đắc dĩ, nam nhân này càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng ngang ngược. Mình cũng có mở miệng, ngược lại cự tuyệt chừa đường lui.
Trong lòng Sở mộc Hi trực nhạc vui mừng, chỉ là mặt hề có thần sắc vui mừng, vẫn như cũ vẻ mặt lạnh nhạt.
"Vậy làm sao bây giờ, tiểu thư?" đieenndânnlquydon Băng Tâm ngược lại gấp gáp hỏi .
"Rau trộn!"***
"Rau trộn!"
***( Rau trộn còn có nghĩa là Lương Phan, ta biết NT và PDH muốn cái gì nên vẫn để nguyên văn. Mọi người thông cảm ạ *cúi đầu*)
Hai kẻ chuyện ngẩn ra, bốn mắt nhìn nhau, là tâm linh tương thông. Người này khó được hài hước lần, Ngạo Tình bội phục mình thuật thuần phu(chồng) rất cao.
Mọi người bận rộn chia lương theo đầu người, lều lán (đồ để che nắng) chuẩn bị lên đường loáng thoáng, chút thanh kỳ quái truyền đến, mặt đất khẽ run. Cỏ cây lay động, phát ra thanh huyên náo, giống như là bị gió thổi động phát ra, mà là có quy luật, tuần tự như tiến , xen lẫn chút thanh nhặt hỗn loạn, từ xa đến gần mà đến, tốc độ cực nhanh.
Mắt hạnh của Băng Tâm ngưng lại, nhào tới mặt đất, kê tai vào mặt đất, " tốt. Có rất nhiều thứ gì đó tiến đến đây ."
"Nhanh chóng phân chia đồ đạt, có thể lấy được bao nhiêu lấy bấy nhiêu." Phong Dạ Hàn kịp thời ra lệnh, "Chạy về vách núi hướng Tây Bắc."
Ngạo Tình ngưng mắt nhìn Phong Dạ Hàn, tâm có hư vinh nho quấy phá, người này sợ hiểu thiên văn địa lí. Lại giả bộ thâm trầm, chỉ là giả bộ đúng là khốc.
Sở Mộc Hi cũng trầm ngâm liếc nhìn Phong Dạ Hàn, quả nhiên là nhân vật lợi hại, cả chiến trường lẫn tình trường. . . . . .
đieenndânnlquydon xong, trực tiếp sử dụng khinh công kéo Ngạo Tình về Tây Bắc, những người còn lại nhanh chóng đuổi theo.
Mọi người tò mò nhìn nơi xa, đến tột cùng là thứ gì tác quái. Ngày càng tiến gần.
Rốt cuộc thấy màu sắc rực rỡ hàng gười chạy về phía vách núi, ít người thân nhếch nhác, quần áo lam lũ, bên tai ngừng huyên náo. Lại là đám người Thượng Quan Liệt, Công Tôn Vũ Hiên, Lạc Sơ Hàn, vốn định bật cười, sau đó khắc, nhìn đến thứ sau lưng bọn họ liền cười được nữa.
bầy mãn xà đen ngòm, thần tốc đuổi theo mọi người.
"Trời ạ." Tròng mắt Băng Tâm như Bì Cầu( bóng da) trừng lớn, hóa đá.
nãi nãi. Bọn họ còn biết gây chuyện hơn, cư nhiên đem nhiều Đại Gia Hoa kêu tới đây như vậy. Ngạo Tình toàn thân nổi da gà, trốn vào trong ngực của Phong Dạ hàn, đáng thương nhìn . Phong Dạ Hàn có chút nghi ngờ, nàng là thế nào? đieenndânnlquydon
"Vật sợ rắn." Sở Mộc Hi nhìn thẳng Phong Dạ Hàn, bất đắc dĩ cười tiếng, tuyệt đối thân thiết nhìn Ngạo Tình.
Ngạo Tình nháy nháy mắt nhìn tới Sở Mộc Hi, chẳng lẽ biết Độc Tâm Thuật.
Phong Dạ Hàn nhìn người trong ngực vẻ mặt hoảng hốt, trong lòng có nho áy náy, ôm gần chút, đieenndânnlquydon " sợ."
Ngạo Tình tất nhiên dám nhìn ánh mắt của Sở Mộc Hi nữa, sợ nhìn lại, trong lòng gợn sóng lại rung chuyển.
Vừa dõi mắt quét nhìn, liền thấy đầy khắp núi đồi lân( vảy) quang đen nhánh lấp lánh chớp động, vô số con mãng xà bò tới nhanh.
Màu xám tro, màu đen, trắng đen xen kẽ , đỏ thẫm hoa văn , thỉnh thoảng xen lẫn mấy cái màu vàng rơm , món ăn màu xanh lá cây, màu vàng sẫm , đều là thân thể giống nhau trơn mượt dài . . . . . .đieenndânnlquydon
Chương 92: Tình địch đồng lòng.
Vặn vẹo, chuyển động, giống như có vô số đường cong uốn lượn song song, nhanh chóng khép lại, tạo thành cái lưới khổng lồ lay động theo gió. Nhưng cách chỗ bọn họ đứng khoảng, hình như có ý định tấn công ngay lập tức.
Vô số ánh mắt lục sắc lạnh lẽo to chừng trái nhãn lơ lửng giữa trung, nhìn gần thấy chúng ngẩng cao đầu, le lưỡi, liên tục vang lên những tiếng xèo xèo, tựa như xa lại rất gần, tựa như yếu lại rất mạnh, đập vào màng nhĩ, làm cho lòng người rét lạnh, da gà nổi lên tầng lại tầng.
Còn có vô số mãng xà ngừng từ bốn bề tiến đến, gia nhập trong đội ngũ này. Xa xa nhìn lại, vô biên vô hạn, giống như ở trong biển xà vậy.
Người bên dưới chạy trốn tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng dục vọng chạy trốn cao hơn cả, liều mạng chạy về phía vách núi.
A... người chạy chậm bị rắn cắn, tay, chân, mông, thê thảm nỡ nhìn.
"Mẫu thân, mau lên vách núi. . . . . ." Giọng quen thuộc, có chút khàn khàn pha lẫn lo lắng.
Lãnh Đan Đan.
Ngạo Tình rùng mình cái, nhìn kỹ, quả nhiên có bóng dáng mấy nữ tử.
"Cứu người." Phong Dạ Hàn lập tức bảo Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt xuống cứu người, Sở Mộc Hi cũng lệnh cho Vô Trần cùng Vô Quả tương trợ.
Thời gian nửa ly trà qua, người có thể lên lên đến nơi, người lên nổi chôn thân trong bụng mãng xà.
"Ngữ Thu di, biểu tỷ, các ngươi vẫn khỏe chứ?" Thấy bọn họ vẫn còn kinh hoảng, thể làm gì khác ngoài an ủi tinh thần mọi người, nàng bảo Băng Tâm tặng hai kiện áo choàng cho hai người khoác tạm.
"Ngạo nhi." Lăng Ngữ Thu kích động thôi, vội vã nắm tay Ngạo Tình, lã chã rơi nước mắt.
Ngạo Tình đành ôm nàng vào lòng, thuận tay vỗ về bàn tay của Lãnh Đan Đan, trong lòng thầm than, nữ tử mềm yếu làm gì tới rừng rậm có danh xưng “Ma Vực” làm gì. Sợ là, người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Sau khi trấn tĩnh lại, Lăng Ngữ Thu mới ra lí do tới đây. ra là ngàn dặm tìm phu(chồng), ngàn dặm cứu phụ(cha) mà tới. Mặc dù chưa từng thấy người dượng này, nghĩ người này mạnh mẽ, chắc phải là người lừa danh lấy tiếng chứ.
Trong lòng Ngạo Tình ngẩn ra, suy nghĩ liên tục, hồi lâu mới che giấu tính toán, an ủi hai người phen.
Nhìn lại đám người Thượng Quan Liệt, có chút chật vật, nhưng cũng tổn hao hình tượng hoàng tử quý nhân gì cả.
tốt. Mãng xà tới rồi. Có người kinh hãi la lên.
Chợt nhìn, là đàn mãng xà chồng chất lên nhau, Ngạo Tình ghê tởm run lên, da gà lại dựng lên, vội trốn vào trong lòng Phong Dạ Hàn.
Phong Dạ Hàn cấp cho nàng ánh mắt an tâm, "Đừng sợ" thanh trầm thấp giống như Định Hải Thần Châm làm trái tim bé của Ngạo Tình yên ổn lại.
"Vật , đừng sợ! Có ta ở đây." Sở Mộc Hi thâm tình đưa qua ánh mắt, xưng hô cũng thay đổi, làm Ngạo Tình đáp lại cũng được mà đáp cũng được.
"Nàng là thê tử của ta, cần ngươi lo lắng." Phong Dạ Hàn trực tiếp trợn mắt nhìn lại, tiểu tử này càng ngày càng dễ dàng nóng nảy rồi, có lẽ là do Huyền Minh thần công gây nên.
"Ta chưa bao giờ thừa nhận qua." Sở Mộc Hi cười mị hoặc, nhìn Phong Dạ Hàn tức giận.
" gia, Sở thái tử, hai người lại náo loạn. Đối đầu với kẻ địch mạnh, đoàn kết mới đúng" Băng Tâm ruột để ngoài da, nhịn được liếc mắt hai người cái.
Choáng nha, nữ hài này có khí phái, quả chính là nữ thần trong bóng tối.
Hai người cuối cùng cũng cấp cho Băng Tâm mặt mũi, hề đỏ mặt tía tai nữa. Mọi người cũng hết tâm xem náo nhiệt, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bầy mãng xà ngừng nhiều lên.
"Sư phụ, người nên ra tay thôi." Ngạo Tình cười nhìn Lam Cơ Tử .
Tiểu quỷ Băng Tâm kia là người đầu tiên chạy đến bên người Lam Cơ Tử, nhìn chằm chằm Lam Cơ Tử, làm cho Lam Cơ Tử sững sờ.
"Tiểu quỷ gian xảo, cầm . Rải vòng ở vách núi chung quanh là được." Lam Cơ Tử nhàng móc ra lọ .
Băng Tâm cẩn thận nhận lấy bảo bối.
"Đây là lưu hoá tán, đặc biệt dùng để đối phó các loại mãng xà." Lam Cơ Tử thêm.
Quả nhiên, sau khi rắc vòng, những mãng xà kia ngửi thấy mùi đều choáng váng, ngã xuống toàn bộ.
Nhưng bầy mãng xà vẫn rời , quanh quẩn ở dưới vách núi, thể rời , nhưng hung hãn giảm xuống, dần dần, có phần mãng xà bỏ .
"Ta các ngươi làm sao mà chọc đến đám gia hỏa này, giờ hầu như là sang đông, mấy gia hỏa ngủ đông này cũng bị mấy người gọi dậy, tuyệt" Ngạo Tình , hi vọng có người trả lời cho nàng.
"Đều tại ta." Người là Lạc Trí Viễn, xấu hổ cúi đầu, áo có chút tổn hại, cũng dính ít vết máu, chắc hẳn cùng mãng xà đại chiến.
ra là đêm qua bọn họ có chỗ cắm trại, thủ hạ tìm được cái sơn động, sơn động kia lại ấm áp như xuân, mọi người cũng an tâm nghỉ ngơi. Ai ngờ, nửa đêm Lạc Trí Viễn cảm thấy người ẩm ướt dinh dính, man mát lành lạnh, vừa mở mắt nhìn thấy Huyết Mãng xà to bằng cánh tay quấn quanh đùi , tiểu tử chưa từng bước chân ra khỏi nhà sợ đến nỗi xuất ra chưởng đem Huyết mãng xà giết chết máu tươi bắn ra, mới biết đây là hang xà, đàn mãng xà sao có thể bỏ qua cho người giết đồng loại chúng, mọi người liền bị đàn mãng xà vây lại, vất vả mới phá vòng vây chạy ra khỏi sơn động, mà đàn mãng xà đuổi mãi buông, càng tụ càng nhiều, ước chừng hành hạ bọn họ suốt đêm.
Sai lầm vô tình, cũng phải do . Nếu phải kịp thời phát , có khi bọn họ vùi thân trong bụng mãng xà.
Ô ô ô. thanh như thổi kèn, kèm theo bi phẫn cùng giống giận.
"Tiểu thư, tốt. Đại Gia Hỏa xuất ." Tiểu Thiếu Nữ thính lực tốt, vừa mừng vừa sợ .
Ngạo Tình bất đắc dĩ vỗ trán, " nãi nãi, cố tình giết con cháu Xà vương, cũng xui xẻo."
Xà vương? Mọi người thần sắc đại biến.
Ô ô ô.
Mọi người vừa nhìn, toàn bộ hóa đá. Hai Huyết Mãng to lớn, dài hơn mười thuớc, uy phong lẫm lẫm bò qua đây, mở to miệng phát ra thanh tức giận bi.
"Trời ạ! Chuyện này. . . Chuyện này. . ." Lãnh Đan Đan chỉ thiếu có ngất , tới bên cạnh Lăng Ngữ Thu.
bao lâu, thanh gào khóc lại truyền tới, cũng phải do hai Huyết Mãng to lớn này phát ra.
" tốt!" Lam Cơ Tử lúc này cũng có chút luống cuống, mọi người nhìn theo hướng ánh mắt Lam Cơ Tử, bên kia vách núi là chỗ đầm sâu, mà trong đầm sâu cư nhiên nhô ra hai Huyết Mãng to lớn, "Bọn chúng muốn bốn bề vây công."
Nhìn bốn bề gia hỏa ghê tởm vây quanh, trong lòng Ngạo Tình run lên, Phong Dạ Hàn cúi đầu hôn lên trán nàng, lấy thanh chỉ có hai người nghe được : "Có ta ở đây."
Ngạo Tình chỉ ngây ngốc gật gật đầu
"Chăm sóc tốt vương phi." Phong Dạ Hàn nhìn bốn người Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt, Băng Tâm cùng Băng Lam, giọng chút nhiệt độ, lại có khả năng chấn nhiếp mọi người.
Sở Mộc Hi lạnh lùng liếc nhìn bốn người Vô Trần, bốn người hiểu ý. Phong Hề Ngạn cũng có ý bảo bốn người Thanh Y bảo vệ tốt Ngạo Tình.
Mười hai người ăn ý đem Ngạo Tình vây lại, tận tâm tẫn trách. Đôi mắt trong veo có ánh sáng lướt qua, cứ có cảm giác như mình là tên trói gà chặt, vô lực, khóe miệng co quắp, dứt khoát trực tiếp ngồi chiếu, nhắm mắt dưỡng thần, coi như thấy mấy ánh mắt hâm mộ đố kị kia.
Editor: Hạ Tiểu Phong
Chương 93: Song Long gào thét tiếu
Phút chốc, bốn đạo tiếng gió hướng bốn phương tám hướng đánh tới, trong lúc nhất thời, tiếng vù vù chung quanh vang lên, làm cho lòng người trực phát hàn.
trận cuồng phong luân canh, mùi máu tươi từ bốn phương tám hướng đánh tới, dạ dày Ngạo Tình cũng vận hành như dời sông lấp biển, dốc hết sức bình sinh mới miễn cưỡng ngăn chận cảm giác nôn mửa này, sắc mặt bắt đầu có chút tái nhợt, cái trán loáng thoáng có mồ hôi rịn, trong lòng thầm oán thầm, có tiền đồ. sợ hãi đối với mãn xà tột cùng là bắt đầu khi nào? Đời trước? Kiếp trước nữa? thể nào biết.
Nghe chuyển động lên tiếng, mãng xà rống giận tiếng, nhiều tiếng kinh lật (hoảng sợ, run rẩy), nhiều tiếng bi thống, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng kinh hô của Lãnh Đan Đan, Ngạo Tình đại khái đoán được, dần dần là người chiếm thượng phong.
Ngao. Ngao. Ngao. Chẳng những có thanh của vật nặng rơi xuống đất, chấn động vách núi cũng run rẩy ngừng, Đại Gia Hỏa quả nhiên đủ rung động.
tốt. Thượng Quan Liệt lên tiếng.
ngừng nghe được trong dầu có tiếng xì xì, đốt trụi tất cả, mùi máu tươi tràn ngập, xem ra mãng xà tính toán đập nồi dìm thuyền liều mạng phen trước rồi.
"Chủ tử, cẩn thận." Đồng thời lên tiếng, Vô Trần cùng có kết luận đồng thời nhảy lên, chạy tương trợ.
Mở mắt vừa nhìn, ra là Sở Mộc Hi cùng Cự Mãng đánh nhau Sinh Tử Cổ đột nhiên phát tác, hai mắt sớm đỏ tươi, lui tới bên, những tiểu binh tiểu tướng kia tất nhiên đồng loạt xông lên, trước có Cự Mãng, sau lại có bầy mãng xà, như ngàn cân treo sợi tóc.
Trong Điện Quang Hỏa Thạch, mấy con mãn xạ miệng đầy máu nhào đến bên Sở Mộc Hi, Ngạo Tình chợt cảm thấy tâm đau xót, sắc mặt đại biến, cũng quên sợ: "Hi, cẩn thận."
Vội vàng uống, người vội vàng nhào tới hướng của Sở Mộc Hi, Thiên Tàm Ti trong tay bắn ra, quấn lấy hông của Sở Mộc Hi, nâng lên, thời thế thay đổi, Sở Mộc Hi cùng Ngạo Tình hai người áp sát vào nhau, Cự Mãng chưa từ bỏ ý định, giữa trung đứng lên, mở miệng to như chậu máu muốn nuốt sống hai người.
"Ngạo nhi." Phong Dạ Hàn kinh hãi, quát to tiếng, ngưng tụ nội lực quyền đánh vào đầu Cự Mãng , ô ô ô. , vật nặng ngã xuống đất lúc, lướt gấp tới.
Người chưa đến, sau lưng Ngạo Tình giống như mọc thêm con mắt, ô tàm ti đưa tới, Sở Mộc Hi liền bay về phía Phong Dạ Hàn, "Nhận lấy ."
Mắt phượng Phong Dạ Hàn nóng lên, cơ hồ muốn phun lửa, lại muốn cứu tình địch, cuối cùng ở giữa nhất niệm, vẫn là tiếp nhận Sở Mộc Hi, chưởng phong đưa tới, ném Sở Mộc Hi về phía vách núi, Vô Phong kịp thời tiếp được.
Qua trong giây lát, Phong Dạ Hàn nghĩ trở về chỉ thấy bóng dáng nho cùng Huyết Mãng lao vào nhau. Phong Dạ Hàn gia nhập chiến đấu hăng hái, người phía trước tấn công, người phía sau tập kích, phối hợp chê vào đâu được.
Huyền Minh chưởng quyền đánh ra, có vật nặng rơi xuống đất tạo cảm giác rung động , lại giải quyết được đại gia hỏa (ý chỉ Mãn Xà). Hai người nhìn nhau cười, ôm nhau bay về phía vách núi. Chỉ còn dư lại Phong Hề Ngạn cùng Lam Tử hai người đánh túi bụi.
" giúp chủ tử các ngươi ." Phong Dạ Hàn ý bảo bốn người Thanh Y tương trợ Phong Hề Ngạn, Truy Nguyệt cùng Bích Nguyệt giúp Lam Tử.
Ngạo Tình vừa tới vách núi, liền rạch đường ngang cổ tay, trực tiếp đưa vào miệng Sở Mộc Hi "Hi, mau." Thấy toàn thân ngừng co quắp, đôi môi sớm cắn trắng bệch, chỉ có thể cầm vào ngực.
Sau khi uống máu, Sở Mộc Hi toàn thân vô lực, thể làm gì khác hơn là thuận thế tựa vào trong ngực Ngạo Tình , sau cảm giác đau đớn vô lực khiến cho mắt đào hoa có chút tan rã, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chỉ thấy Phong Hề Ngạn khi được bốn người Thanh Y tương trợ, hề phí sức. Cuối cùng, Phong Hề Ngạn dùng nội lực truyền vào nắm đấm hét lớ tiếng, nặng nề đánh vào người mãng xà, con vật khổng lồ như thế, lại bị đánh cho gào thét kêu lên, thân thể như cây cổ thụ ngã về bên, ai ngờ, khi đến giữa trung, lại có thể vội vàng lộn vòng trở về, hóa giải ít sức lực của đòn kích kia, đầu Mãng Xà chợt quét ngang qua năm người bọn họ.
Phong Hề Ngạn bay lên cao lật người lại, liền tránh thoát, hai chân đạp đỉnh đầu mãng xà, hai quả đấm lần nữa đánh tới, ô ô ô. Vọt tiếng ngã xuống đất, huyết tương bắn tán loạn, quái dị gầm lên giận dữ, chợt thẳng tắp hướng về phía Ngân Y quét ngang qua, ba người Thanh Y hợp lực lại, kiếm hợp nhất, đâm thẳng vào mắt của Mãng Xà. Con ngươi (mắt) tương bắn ra bốn phía, ô ô ô.
Sơn động dao động, khiếp địa kinh thiên quỷ thần. Cùng lúc đó, Lam Tử bên kia cũng nhanh chóng giải quyết Cự Mãng này, trực tiếp đem nó đánh vào trong đầm sâu.
Ô ô ô. , tiếng nghẹn ngào kinh khủng tận xương.
A. Sở Mộc Hi bắt đầu toàn thân co quắp, co rúc ở trong ngực Ngạo Tình, từng trận khổ sở kêu rên, tiếng kêu xuyên thấu cả tầng mây, vang tận mây xanh, đột nhiên, ngã nhào mặt đất, đáy mắt trong veo tất cả đều là nồng nặc vẻ khổ sở, đôi môi bị cắn đầm đìa máu tươi, cái trán gắn đầy, phân mồ hôi lạnh hay chính là đổ mồ hôi.
Chủ tử. Bốn người Vô Trần lên trước lượt, bảo vệ Sở Mộc Hi.
"Hi. Ngươi làm sao vậy?" NgạoTình vội vàng ôm chặt thân thể run rẩy của Sở Mộc Hi, tay bắt mạch cho , Lam Tử cũng lấn người tiến lên, bắt được tay kia của Sở Mộc Hi , xem mạch .
"Xem ra có thứ gì đó hấp dẫn Sinh Tử Cổ trong thể ." Lam Tử kịp thời đưa ra phán đoán, Ngạo Tình cũng nhất trí phán đoán này.
"Tiểu thư, mau nhìn!"
Theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt hơi chậm lại, cư nhiên. . . . . . Lại là hai cái song đầu Bạch Mãng xà, so sánh với đại Huyết Mãng, vô luận là hình thể hay là sát khí, ước chừng lật hơn gấp mấy lần, ra đây mới là vua . Chúng mãng xà thấy vương giả, rối rít nhường đường, tuyệt đối sùng bái.
Hai cái Bạch Mãng xà càng đến gần, Sở Mộc Hi càng bộc phát khổ sở kêu rên đến muốn điếc màng nhĩ người. Mắt trong veo ra tia linh quang, lạnh lùng nhếch khóe miệng, cúi người ôm lấy Sở Mộc Hi, nhàng lau vết áu nơi khóe miệng , nhìn vào mắt đào hoa tan rã ra, "Hi, ta để cho ngươi có chuyện."
liên quan đến tình nam nữ, duy nhất đau lòng. Mấy người lực chiến Cự Mãng hơi sức chưa khôi phục, Ngạo Tình tất nhiên để cho bọn họ mạo hiểm nữa.
Quay đầu lại nhìn về phía Phong Dạ Hàn, vẻ mặt tỉnh táo nghiêm túc: " Hai con song đầu Cự Mãng này xảy ra biến dị, khó đối phó, chăm sóc tốt , chàng cần ra tay."
Biến dị? Mọi người hiểu, đành đưa toàn bộ ánh mắt nhìn lên người của Ngạo Tình.
Ngạo Tình biết nhất thời khó mà giải thích, việc cấp bách là phải giải quyết Cự Mãng hai đầu này.
"Ngạo nhi, chẳng lẽ ngươi biết cách sử dụng lực lượng thần bí kia?" Lam Tử thấy gương mặt tự tin của Ngạo Tình, kinh hãi .
Ngạo Tình lành lạnh cười tiếng, "Trước biết làm sao dùng, tại biết."
Mắt phượng lay động, muốn ngăn cản, lại bị Lam Tử đè xuống, chỉ có thể phản bác được. Hai mắt Sở Mộc Hi sâu sắc nhìn Ngạo Tình cái.
Tiến lên vài bước, nhìn song đầu Bạch Mãn Xà vận công chờ phát động, mắt rong veo run lên, đem nội lực ngưng tụ vào tay phải, chợt vỗ đan điền, rưới vào nội lực, vốn là lúc đại chiến Huyết Mãng, trong cơ thể này lực lượng thần bí liền rục rịch chộn rộn, tại bị đánh thẳng vào, nhất thời hỏng mất hầu như còn, lực lưỡng này nhanh chống hóa thành hai luồng băng và lửa, liên tục ngừng xông ra trong cơ thể.
Sau trận cả kinh, mọi người đột nhiên cảm thấy hai cổ khí lưu nồng đậm đập vào mặt mình, lạnh nóng, thân thể giống như đụng phải hai tầng bức tường vô hình, lúc này bị chấn phải lui về sau vài bước.
Thân thể Ngạo Tình phát ra tia sáng chói mắt, hào quang màu trắng bạc cùng ánh sáng lửa đỏ luân phiên vận chuyển, linh quang lưu chuyển, trong nháy mắt hóa thành con rồng màu bạc trắng và con màu lửa đỏ, xông thẳng lên trời. Màu bạc tinh khiết có chút tạp chất, màu đỏ rực thông suốt cũng tì vết.
Last edited by a moderator: 18/7/16