Chương 71: Người nào lưu được.
Bộ dạng cao ngạo coi thế gian vào trong mắt. Cái nàng có chính là tư cách, ngạo mạn trời sinh.
Tròng mắt Sở Mộc Hi đen sâu sâu, ngờ tiểu đông tây có mặt lạnh lùng như thế. Hai người Phong Dạ Hàn, Phong Hề Ngạn cả kinh, tay của bọn họ có thể cảm giác được hàn khí kinh người từ trong cơ thể Ngạo Tình toát ra.
Bạch Quỳnh cũng bị loại hàn khí này làm kinh sợ, nhưng rất nhanh hồi hồn. Bùm. Bùm. Bùm. Bạch Quỳnh ra lệnh tiếng, chúng nữ tử bắt đầu gõ trống.
Mọi người rốt cuộc bắt đầu phản ứng, liên tiếp che đầu, phát ra tiếng rên rỉ khổ sở. Hai người Băng Tâm Băng Lam nhanh chóng vào bàn ngồi, mặc dù sắc mặt cũng tái nhợt ít, nhưng vẫn việc gì. phải bởi vì công lực của hai người thâm hậu hơn người khác, mà là hai người bọn họ được Ngạo Tình dạy cho Tĩnh tâm pháp độc môn bảo vệ tâm mạch.
Sở Mộc Hi có nội lực chí thuần chí nhu chống đỡ, tất nhiên sợ, chỉ là thể cử động thân thể, nếu tâm mạch đứt đoạn. Bốn người Xuất Nguyệt giống như những người khác, nhức đầu kịch liệt, khổ sở lại.
Phong Dạ Hàn, Phong Hề Ngạn dưới bảo vệ của Ngạo Tình, vẫn có chút lực bất tòng tâm. Mặc dù cảm thấy trong cơ thể Ngạo Tình có cổ chân khí liên tục ngừng chảy vào tâm mạch bọn họ, hóa giải cảm giác đau đớn của bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn, tim đập nhanh bất thường, cảm giác cả trái tim sắp vỡ toang ra ngoài .
Ba Công quả nhiên lợi hại, ngón tay của Ngạo Tình ở dây đàn tung bay, đôi mắt đẹp trong suốt như nước, lành lạnh như băng. Tựa như có thể tẩy rửa tất cả tội ác cùng xấu xí, cũng nhìn thấu tất cả đau lòng cùng bi thương trong cuộc đời. Ngón tay ngọc ở dây đàn nhảy múa, tiếng đàn lưu chuyển, uyển chuyển du dương, lưu loát, như trời xanh mênh mông, như nước chảy róc rách, như lời bên tai của nữ tử, giọng thầm, tuyệt thể tả.
Bỗng chốc, tiếng trống lộ ra nồng nặc khí tức xơ xác, sát khí trùng trùng điệp điệp, ngàn vạn lợi kiếm núp trong đó, lần ra chính là kích như sấm sét. Boong boong sát khí xuyên thẳng thẩm thấu trời xanh, vừa động thiên địa biến sắc.
Mọi người phản ứng càng thêm kịch liệt, thân thể lung lay như cái sàng, dùng sức tự vỗ đầu mình.
Ngạo Tình cũng đột ngột chuyển cái, ngón tay chuyển động nhanh, nội lực kích động bắn ra bốn phía, như vậy tuyệt đối là thanh tử vong, lanh canh tranh, từng chùm Ba Đạn , thình thịch bùm, mấy cái trống bị phá vỡ, từng nữ tử ngã xuống đất, cuối cùng, nhanh chóng vung vẫy, giống như như thủy triều bắn về phía Bạch Quỳnh.
Phốc, Bạch Quỳnh hộc máu mà chết, còn sót lại đất tiểu nương tức giận, ánh mắt như nhìn thấy ác ma, dùng sức chống người lui về phía sau.
Rốt cuộc, tất cả khôi phục yên tĩnh.
Thần trí mọi người cũng trở về, Phong Dạ Hàn trước tiên nhìn Ngạo Tình ngồi im lặng . Vỗ nhè khuôn mặt trắng noãn, Ngạo Tình chợt mở hai mắt ra, trực giác trong người có luồng khí, tay phải bụm miệng, đẩy Phong Dạ Hàn ra, nghiêng người về bên, nôn ra, cơ hồ nôn cả mật ra.
Phong Dạ Hàn gấp gáp biết làm sao, chỉ có thể vỗ vào sau lưng Ngạo Tình: "Nàng tốt hơn chưa?"
Phun hồi lâu, Ngạo Tình cảm thấy toàn thân vô lực, xụi lơ ở trong ngực Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn trực tiếp bế nàng trở về phòng.
Mới vừa nằm ở giường, Ngạo Tình lại lật người, bắt đầu nôn ra.
Sở Mộc Hi, Phong Hề Ngạn cũng theo vào gian phòng, Băng Tâm Băng Lam, bốn người Xuất Nguyệt vừa ổn định kinh mạch cũng chạy vào phòng.
"Tiểu thư, có phải người có tin vui rồi ?" Băng Tâm ra lời kinh thiên.
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn lập tức tỏa sáng, toát ra ánh sáng hưng phấn, bản năng nhìn về phía bụng Ngạo Tình. Sở Mộc Hi cùng Phong Hề Ngạn cúi đầu .
Bốn người Xuất Nguyệt vui mừng dứt, mà Băng Lam lại hơi nhíu đôi mày thanh tú, tiến lên muốn xem mạch.
" cần, tuyệt đối thể nào!"
Bị Ngạo Tình ngăn lại, tâm tình xấu đến mức ra.
Băng Tâm trừng mắt nhìn, tựa như bất cứ giá nào cũng phải bắt mạch. Đôi mắt trong veo nghi ngờ hồi lâu, kỳ quái?
"Ha ha, ta ăn đau bụng rồi." Ngạo Tình cười gian, vỗ vỗ vai Phong Dạ Hàn : "Thiếp còn chưa chơi đủ đấy."
Thần sắc Phong Dạ Hàn ảm đạm, nhưng cũng còn nhiều rối rắm.
"Ai! Ta còn tưởng rằng có Tiểu tiểu thư hoặc là tiểu thiếu gia đấy." Vẻ mặt Băng Tâm đầy tiếc hận.
"Tại sao thể lần sinh hai, nhanh chóng, tiết kiệm lại ít phiền toái." Ngạo Tình rất có hình tượng ngã xuống giường, lau nước mắt chảy ra khi nôn.
"Oa. Tiểu thư, sinh hay sinh hai, người đều có thể khống chế à? trâu bò." Băng Tâm lập tức hứng thú, như tên trộm hướng mép giường tới, nhiều chút kiến thức cũng tốt : "Nếu là sinh đôi, Long Phượng Thai là tốt nhất."
Phốc. Băng Lam nhịn được cười ra tiếng.
Ngạo Tình mệt rối tinh rối mù, liếc Băng Tâm cái : "Ngươi lại còn coi tiểu thư nhà ngươi là thần sao. Ta đó là nguyện vọng, có hiểu hay ? Huống chi sinh nam sinh nữ cũng phải do nữ nhân quyết định, phải dựa vào nam nhân."
"À?" Lòng hiếu kì của Băng Tâm bị khơi lên, trực tiếp đến giường ngồi, cười hì hì : "Mau tiểu thư, đây cũng là tiểu thư mới nghiên cứu ra đúng ?"
Băng Lam thấy sắc mặt gia có chút biến hóa, kéo kéo Băng Tâm, Băng Tâm mới hồi hồn, vội vàng từ giường nhảy xuống, vội khom lưng xin lỗi.
"Chớ quấy rầy. Ta rất mệt mỏi." Ngạo Tình thầm tự , rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Ánh trăng xuyên thấu qua chạm rỗng cửa gỗ, êm ái vẩy vào gương mặt của nàng, trắng như tuyết, có loại hơi thở thuần phác đơn thuần, khí chất lạnh nhạt, đẹp làm cho người ta động lòng.
Phong Dạ Hàn lẳng lặng nhìn, khóe miệng nở nụ cười sâu hơn, đáy lòng có vệt dịu dàng nhàn nhạt, dần dần tan ra, tan vào ngũ tạng lục phủ của , cả trái tim cũng tràn ngập vui vẻ nên lời.
Đột nhiên, mắt phượng tối sầm lại, ma động? .
"Chủ tử, Vô Trần, Vô Phong cứu giá chậm trễ." Hai nam tử quỳ gối, cúi đầu.
" trách các ngươi." Sở Mộc Hi lạnh lùng quay lưng , chắp tay ngạo nghễ nhìn trời, chốc lát, nhớ tới dung nhan tuyệt thế, khóe miệng khỏi nhếc lên.
Vô Trần, Vô Phong liếc nhìn nhau, liền tiếp tục cúi đầu.
Mỗi khi gió thu xào xạc, biển hoa trắng noãn Như Ngọc, mùi hương say lòng người. Vậy mà, tất cả tốt đẹp bị màn nghiêm trọng phá hư. luồng tuyết như kiếm bay đến, nhanh như sấm sét, đột nhiên tới, phốc xích.
"Âu Trạch Xuyên, nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ." Hai mắt nữ tử vô tận bi thương cùng thương tiếc, sâu nhìn vào mắt đối phương, tuyệt nhiên cười nhạt .
Xuyên qua biển hoa trùng trùng điệp điệp, nhìn bóng dáng thủ hộ mình đời oán hối, đôi mắt trong veo vô tận bi thương cùng thương , dùng hết tia nội lực cuối cùng : "Tiêu Nhiên, kiếp sau cần gặp lại ta!"
giọt nước mắt, óng ánh trong suốt lại bao hàm tất cả tình cảm, là lưu luyến, là bỏ, là đau lòng, là bi thương vô lực cứu vãn. . . Xẹt qua gò má gầy gò tuyệt mỹ xuống, hai mắt nữ tử dần dần tan rã.
". . ." Nguyệt Dạ_ Bạch y nam tử tê tâm liệt phế kêu lên, vang tận mây xanh.
Chương 72: Hồ điệp băng ngọc ( bươm bướm băng ngọc)
Bỗng nhiên, trong tay sáng như tuyết chợt lóe, cùng kiếm, cắm vào bên ngực trái, cười tiếng giải thoát.
"Từng nhớ. . . Sống chết có nhau. . . Kiếp sau. . . Ta nhất định tìm được nàng trước."
Đầu sỏ gây nên, nam tử lam y, kinh hãi nhìn đôi tay mình, hoảng sợ im lặng.
. . . Cư nhiên. . . Tự tay giết chết nữ nhân mình thích nhất. . . . . . Là nàng phản bội mình trước. . . Là nàng phản bội trước. . . A. . .
Gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ vặn vẹo nghiêm trọng, lâm vào điên cuồng, hai mắt bi thống nhắm lại, bi thương cũng tùy ý lan tràn trong lòng.
Rốt cuộc cười to, vô vọng bi thương như thế, dường như muốn xuyên thấu tận trời.
Xuyên, nếu có kiếp sau, gặp nhau như người lạ.
Như người lạ. . . Ha ha. . . Ha ha. . . Tâm mạch vỡ tan.
biển hoa bi thương bao phủ ba người, nhưng cách nào hòa làm thể.
Ngạo Tình bật dậy, nàng vẫn như trong cơn ác mộng kia.
Phanh. Cửa phòng mở ra, Phong Dạ Hàn lắc mình vào, ôm Ngạo Tình toàn thân toát mồ hôi, ân cần : "Có việc gì sao, Ngạo nhi?"
Sở Mộc Hi cũng theo sau chạy tới, thấy hai người ôm nhau, trái tim khỏi đau xót, ngay sau đó cười đùa : "Làm sao rồi, Tiểu đông tây, có phải nằm mơ thấy đại ca ca trêu cợt muội ?"
Ngạo Tình nghe xong, đôi mắt trong veo bắt đầu sáng lên: "Còn biết sao, là ai bảo Tiểu Kim ti đuổi muội chạy khắp núi, là ai ném muội ở trong sơn động đen thui. . ." Ngạo Tình cầm gối lên, dùng sức ném tới.
Sở Mộc Hi thuận tay bắt lấy, quên trêu chọc: "Tiểu đông tây còn nhiệt tình như vậy, thương đại ca ca rồi."
"Hừ. Lần sau phải là ném gối đầu mà là mai hoa tiêu {Ngâm độc}." Ngạo Tình quên trừng mắt liếc Sở Mộc Hi.
Sở Mộc Hi cũng chỉ ngây ngốc cười tiếng: " sao, chỉ cần là tiểu đông tây cho, ta đều tiếp nhận." câu hai nghĩa.
Sắc mặt Phong Dạ Hàn lập tức đen lại, cũng .
Vì để tiện lên đường, Ngạo Tình đổi sang nam trang, nam nhi tuấn tú lanh lợi, Phong Dạ Hàn nhìn thấy cũng có chút hoảng hốt, dù Ngạo Tình có giả trang nam nhi cũng tuấn tú động lòng người như vậy.
Sở Mộc Hi lại trắng trợn nhìn chằm chằm Ngạo Tình, người biết còn tưởng đường đường là nam nhi cao bảy thước lại thích Tiểu tuấn đấy.
Bởi vì nhân số quá nhiều, đoàn người sợ quá mức bắt mắt, bốn người Xuất Nguyệt đành phải thầm thủ hộ.
Như thế, tam nam tam nữ đường phong trần tới nghỉ chân tại quán trà.
Lúc này là hoàng hôn, phần lớn mọi người cũng trở về nhà, chỉ còn lại mấy người linh tinh, sáu người mới thoải mái ngồi uống trà.
" nương, Bói Toán Tử xem cho ngươi quẻ được ?" Đột nhiên, bàn cách đó xa, có lão nhân dáng dấp Tiên Phong Đạo Cốt, vuốt chòm râu bạc trước ngực, thần thái sáng láng, cười ha hả nhìn Ngạo Tình. Làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, hình như nếu để ý lập tức liền Vũ Hóa Đăng Tiên (mọc cánh thành tiên).
Chén trà trong tay Ngạo Tình khẽ nghiêng làm chút nước đổ ra ngoài, theo tiếng kêu nhìn lại, cười nhạt với lão nhân: " tạ ơn lão tiên sinh, Ngạo Tình tin số mệnh, chỉ tin mình." rồi liền bảo Băng Tâm mang cho lão nhân gia chút ngân lượng.
Bói Toán Tử lập tức từ chối, gương mặt vẫn cười như cũ: "Lão phu chỉ coi bói cho người hữu duyên, thu đồng."
"Tiểu thư, nếu để cho lão tiên sinh chút, dù sao mất tiền, ngu sao mà nghe." Băng Tâm hiếu kỳ .
"Vậy làm phiền lão tiên sinh." Ngạo Tình cung kính hướng lão nhân gia gật đầu cái.
"Mười mấy năm qua, nương có hay mơ thấy cùng giấc mộng?" Ánh mắt lão đầu có chút tĩnh mịch.
Ngạo Tình vừa nghe, đôi mắt trong veo hoảng hốt, tay có cảm giác vô lực, ly trà rơi mặt bàn, nước tung tóe khắp nơi.
Mọi người cả kinh, Ngạo Tình chưa từng mất hồn như thế này. Biểu như thế, chứng minh lão tiên sinh kia đúng.
Phong Dạ Hàn vội vàng nắm tay Ngạo Tình, Sở Mộc Hi nhặt ly trà lên, đưa khăn lụa cho nàng.
"Xin lão tiên sinh tiếp tục." Ngạo Tình hồi thần, đợi lão tiên sinh tiếp tục.
Đúng là có cơn ác mộng quấn lấy nàng vài chục năm, cùng giấc mộng, càng ngày càng chân .
"Cuộc đời này của nương là bởi vì báo đáp khoản nợ ân tình mà đến, khoản thiếu hai đời nợ nần." Vẻ mặt Bói Toán Tử có chút nặng nề, quên vuốt râu, chậm rãi đứng thẳng.
Trong lòng Ngạo Tình ngẩn ra, chợt nhớ tới câu trong mộng "Gặp lại như người lạ" kia, muốn hỏi ràng, ai ngờ thấy bóng dáng lão đầu kia.
Hai người Phong Dạ Hàn, Sở Mộc Hi khiếp sợ. Người nọ biến mất như thế nào, bọn họ cư nhiên có chút cảm giác, ngay cả hơi thở cũng cảm thấy.
Giống như tất cả chuyện lúc nãy chưa bao giờ xảy ra, vậy mà, chuyện xảy ra kế tiếp làm cho bọn họ thể tin tưởng đó là việc chân phát sinh qua.
"Đời như luồng khói, cuối cùng cũng tan biến. Hồng nhan như hoa, nhân gian giữ được." hơi thở dài, vang vọng ở vọng đất trống.
Trong lòng Ngạo Tình ngẩn ra, cười nhạt tiếng, nhìn mọi người khiếp sợ : "Ta muốn chuyến." Đứng dậy ra ngoài quán trà.
Phong Dạ Hàn muốn đuổi theo, Sở Mộc Hi đưa tay ngăn trở. Băng Tâm Băng Lam vội vàng đuổi theo, theo phía xa.
Nhân gian giữ được?
Ba nam nhân vẻ mặt ảm đạm, tự mình lâm vào trầm tư.
Phong Dạ Hàn nắm chặt tay, dùng sức nắm chặt góc bàn, tại sao nhân gian giữ được? , nhất định có thể, nhất định phải lưu Ngạo nhi lại.
Kể từ khi nghe lão tiên sinh bói quẻ, Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình rất ăn ý hề tới bất cứ thứ gì liên quan. Sở Mộc Hi cũng rất tự giác cái gì cũng , những người còn lại tự nhiên cũng giữ vững trạng thái trầm mặc.
Mấy người tiếp tục chạy tới sa mạc lớn, dọc đường hiếm thấy dấu vết con người, trời dần tối, vất vả mới tìm được nhà nông, đành đưa chút bạc để vượt qua đêm.
"Ah, đó phải là Dung công tử sao?" Băng Tâm cầm củ khoai lang to, ăn hăng say, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy người ngựa hướng về phía bọn họ chạy tới.
Theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Dung Hi sắc mặt lo lắng, giữa hai lông mày có luồng hắc khí, trong bụng cứng đờ, xem ra là xảy ra chuyện lớn!
Dung Hi nhìn cái thấy Ngạo Tình, xa liền phi thân nhảy xuống, dùng khinh công nhanh chóng đến chỗ Ngạo Tình.
"Nhã Nhã bị bắt. Bọn họ muốn dùng ngươi trao đổi." Dung Hi vội vàng đưa lên phong thơ, động tác liền mạch, có thể thấy cực kỳ sốt ruột.
Ngạo Tình cũng nhận thư ngay, mà nhanh chóng điểm mấy huyệt vị người Dung Hi, đôi mắt trong veo nhiều hơn vẻ tức giận, kéo tay Dung Hi sang xem mạch: “Có phải ngươi nhìn lén thư ."
Dung Hi có chút xấu hổ, gật đầu cái, : "Ta là quá lo lắng! Ta phải cố ý muốn nhìn lén." ra trong lòng càng thêm lo lắng những người đó có ý xấu với Ngạo Tình.
"Trong thư này bôi thực cốt phấn, may mà lượng cũng nhiều, nếu ngươi cũng sống được bao lâu." xong liền từ trong ngực móc ra viên thuốc óng ánh trong suốt, để Dung Hi nuốt vào. Thuốc vừa xuống bụng, hắc khí giữa trán Dung Hi tan dần, cả người cũng tinh thần gấp trăm lần.
"Tiểu thư, đây chính là Tử Kim Đan, sử dụng như vậy cũng quá đại tài tiểu dụng (gần như dùng dao mổ trâu giết gà ấy) rồi." Băng Tâm đau lòng viên Tử Kim đan kia, toàn bộ Đại lục sợ là chỉ có viên như vậy, vất vả mới có được. chỉ có thể Giải Bách Độc, lại có thể nâng cao thể trạng, tăng công lực lên gấp bội.
Last edited by a moderator: 10/11/15