Chương 59: Lịch sử Lăng gia.
"Tiểu. . . Đại tỷ, tại là lúc nào rồi mà tỷ còn ngủ." Băng Tâm la hét, cố ý cất cao giọng. Băng Lam lắc đầu, hoàng đế còn vội thái giám gấp làm gì chứ.
Diệp Thanh đến mí mắt cũng lười nâng lên, dùng khăn vải bông trắng lau kiếm Liễu Diệp.
"Chuyện gì khiến ngươi gấp như kiến bò chảo nóng vậy. Để ta ngủ thêm chút . Mặt trời mùa đông dễ chịu, ngươi xem nơi này kế núi gần sông, hảo hảo dưỡng thân thể cũng có thể sống thêm mấy năm đấy."
"Tiểu thư, ngộ nhỡ rút thăm phải gia làm sao?" Băng Tâm cúi người hỏi.
"Vậy đánh chứ sao." Vừa nghĩ tới tối hôm qua Phong Dạ Hàn điên cuồng, đầu Ngạo Tình liền đau, vội vàng sang chuyện khác, "Này toàn gia hồ ly có động tĩnh gì ?"
"Mấy con tiểu hồ ly vẫn lăn qua lăn lại, cả đêm điều khiển ít binh lính tôm cua, mấy tiểu hồ ly tinh_ trừ con quyến rũ thành tối hôm qua, ngược lại còn hai con lại an phận thủ thường. Nhưng kỳ quái là tối hôm qua có sinh vật trốn vào phòng ngủ của lão hồ ly, như mưu đồ bí mật gì đó." Băng Tâm toàn bộ tin tức thăm dò được ra.
"Xem ra ta đây mấy ngày này vẫn có chút thu hoạch." Ngạo Tình ngáp cái.
"Đúng rồi, tối hôm qua sau khi chúng ta ra khỏi đại đường, nghe có hai mỹ nhân xông vào Sơn Trang, là công chúa Tây Hộc Quốc."
Ngạo Tình mở mắt liếc nhìn Băng Tâm cái: "Từ xưa mỹ nữ hùng, nên đại hội Hùng tự nhiên có mỹ nhân chạy đến như vịt, thế mà cũng phải ngạc nhiên sao?" Công chúa Tây Hộc quốc? Cùng phe với Sở Mộc Hi, mục đích vào Tàng Kiếm Các là gì? Người này tuyệt đối là nhân tinh trong nhân , tinh túy trong tinh hoa.
Cuộc so tài của bốn người bắt đầu, Hàn Tình đấu với Lạc Sơ Hàn, Phong Dạ Hàn đấu với Sở Mộc Hi.
"Tuấn ca ca, ta coi trọng ngươi nha."
Bốc thăm xong, ba nam tử muốn xoay người đến dưới đài nghỉ ngơi, Ngạo Tình bất thình lình câu. Ba nam nhân đồng thời quay người lại, khiến trong lòng Ngạo Tình cười trộm, chỉ vào Phong Dạ Hàn thân trắng ngà quần áo : " ách. . .Ta là cùng vị tuấn ca ca tâm địa thiện lương này ."
Khóe miệng Phong Dạ Hàn khẽ co rút ít người có thể nhận ra, lúc này còn hồ nháo, nhưng trong ánh mắt lại có nụ cười cưng chiều.
Sở Mộc Hi đứng bên cạnh, mắt sáng tự nhiên cũng chú ý tới phản ứng của Phong Dạ Hàn, biết tại sao, trong lòng có loại cảm giác thoải mái khó hiểu. Lạc Sơ Hàn khẽ nhíu mi, hừ lạnh tiếng liền thẳng xuống đài.
Nhân lúc thời gian điều tức nửa canh giờ trước khi tỉ võ, Ngạo Tình tránh về phòng tranh thủ chợp mắt.
Thời gian đến, Lạc Sơ Hàn ở đài, dưới đài ít người bàn luận xôn xao, trong lòng mấy người Băng Tâm lo lắng, tiểu thư chẳng lẽ lại ngủ quên nữa?
Hôm nay, Lạc Nam ngồi ở vị trí gia chủ, ngừng vuốt râu, có chút nào là kiên nhẫn.
Rốt cuộc khi Băng Tâm hết kiên nhẫn muốn xoay người , bóng dáng màu đỏ từ giữa trung bay vút xuống, diễm lệ như thế.
"Nguyệt Thượng Hồng! Quả nhiên là Nguyệt Thượng Hồng!" Có người kêu lên sợ hãi.
Ngạo Tình thân váy lụa đỏ, bên ngoài khoác cái áo lông chồn ngắn màu đỏ, làn váy thêu mấy đóa hồng mai, tôn lên khuôn mặt thanh tú, như thần tiên trời, nhất thời đưa tới những ánh mắt si ngốc mơ ước của nhiều nam tử dưới đài và thiếu ánh mắt ghen tỵ của nữ tử.
Dưới đài sau khi kinh ngạc mặt Phong Dạ Hàn đen lại. Sở Mộc Hi, Phong Hề Ngạn, Thượng Quan Dực sắc mặt thay đổi giống nhau.
" biết Lạc công tử muốn tỉ thí như thế nào?" Ngạo Tình để ý tới ánh mắt của mọi người, chỉ hơi hơi liếc mắt nhìn Lạc Sơ Hàn, gọn gàng dứt khoát .
"Hàn nương là nữ tử, ta nghe theo là được." Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Sơ Hàn ngừng chút, lập tức khôi phục.
Ngạo Tình cười tà khí : "Rất có phong độ quân tử nha, vậy dùng kiếm pháp sở trường của công tử thôi."
Lạc Sơ Hàn gật đầu đồng ý, trực tiếp rút kiếm chờ Ngạo Tình lấy vũ khí ra.
Ngạo Tình nhìn lướt qua Nam Cung kiếm mà Lạc Sơ Hàn cầm, mũi kiếm tản mát ra ánh lạnh, kiếm tốt. Từ bên hông rút ra đôi bao tay Thiên Tàm Ti, Thiên Tàm Ti dưới ánh sáng mặt trời tản mát ra bạch quang, tỏa sáng lấp lánh, lạnh lẽo nhàn nhạt.
"Thiên Tàm Ti, Nguyệt Thượng Hồng, đúng là Nguyệt Thượng Hồng." vị công tử hưng phấn hét lên.
Ngạo Tình quay đầu nhàn nhạt nhìn lướt qua những người dưới đài, mắt khẽ nháy, cằm khẽ nhếch, cao ngạo lành lạnh cười tiếng. Công tử bị nhìn cả kinh choáng váng, si ngốc, ánh nhìn lướt qua cũng cả đời khó quên.
"Nghe Khổng Tước Sơn Trang tàng vô số kiếm, biết Lạc lão Trang chủ có thể đáp ứng thỉnh cầu của Hàn Tình . Ngộ nhỡ tiểu nữ may mắn thắng lệnh công tử, ngài có thể tặng Hàn Tình bảo kiếm mà ta thích ?" Trước mặt của mọi người trực tiếp ra chặn đường lui của Lạc Nam, vẫn có thể xem là kế sách thượng thừa.
"Nếu Hàn nương muốn, lão phu sao có thể cự tuyệt." Lạc Nam mặt mo cười tự nhiên, trong nội tâm sớm có phong ba.
Lấy được đáp án hài lòng, Ngạo Tình tỏ vẻ bảo Lạc Sơ Hàn tỉ thí.
Soạt soạt soạt, trường kiếm quét ngang tiến lên, thân thể đỏ hồng tránh, ở trong nhiều bóng kiếm như huyễn chính xác bắt được mũi kiếm, hai người ngừng lại, dưới đài mảnh tiếng hô, Thiên Tàm Ti, quả nhiên đao thương bất nhập.
Lạc Sơ Hàn vận khí rút kiếm, Ngạo Tình nghịch ngợm cười tiếng, kịp thời buông ra, chỉ là lúc buông ra ngón trỏ quên bắn ra, lúc này Nam Cung kiếm lập tức phát ra tiếng ông ông vang vọng, kéo dài mà sắc bén, chói tai như kim đâm. Lạc Sơ Hàn thất kinh, nhanh chóng xuất chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ, kiếm trong tay xoáy hướng vào phía trong, theo đó thân thể chuyển thế đâm về phía Ngạo Tình, Ngạo Tình lăn vòng tại chỗ, vèo tiếng, ngón trỏ lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai lần nữa chiếm lấy mũi kiếm.
Mọi người thở dốc vì kinh ngạc, chiêu nhanh như vậy Nguyệt Thượng Hồng vẫn có thể chính xác bắt được tiêu điểm như cũ, có thể thấy được võ công của nàng sâu lường được. Ngay cả Phong Dạ Hàn cũng hơi ngẩn ra, tay dưới áo nắm chặt, mắt phượng kinh ngạc.
Ngạo Tình cười ngạo nghễ, cánh tay vừa trợt, nội lực rót vào hai ngón tay, trường kiếm trong tay Lạc Sơ Hàn bỗng nhiên ông tiếng, gãy thành hai khúc, mũi kiếm rơi xuống đất, tiếng đinh đương thanh thúy vang lên. Người dưới đài thất sắc, Nam Cung kiếm chém sắt như chém bùn cứ như vậy biến mất.
Trong lòng Lạc Nam sững sờ, sức lực mạnh, ngờ nữ tử trẻ tuổi như vậy lại có công lực cao như thế.
"Có muốn đổi kiếm khác ?" Ngạo Tình thấy Lạc Sơ Hàn bớt kinh ngạc, lạnh nhạt .
Lạc Sơ Hàn tràn đầy đau xót : " cần."
Sau đó đương đương tiếng, nửa đoạn Nam Cung kiếm còn sót lại rơi xuống đất.
"A, Lạc công tử muốn cùng ta đấu. . ." Ngạo Tình vẫn chưa hết, Lạc Nam lên tiếng.
"Sơ Hàn chờ chút, Phụ thân bảo Trí Viễn cầm kiếm lên."
Lạc Sơ Hàn cũng đành dừng lại, ánh mắt nhìn Ngạo Tình càng ngày càng sâu, nội tâm đối với nàng có ít khiếp ý, còn có chút tâm tình khác thường.
Kiếm lấy ra, Lạc Sơ Hàn vừa cầm kiếm, kiếm phong ra, toàn thân đen tuyền, những người dưới đài lập tức cảm giác được cỗ hàn khí cắt da, nhìn kỹ thân kiếm, đen thùi lùi, có bất kỳ hoa văn nào, chỉ là chuôi kiếm có chút hoa văn, hoa văn cũng đen thui, thể nhìn ra là gì.
Chương 60: Thực lực tương đương
"Kiếm này là kiếm gì?" Đám người phía đươi rối loạn, thanh kiếm kì dị như vậy lần đầu tiên họ thấy được.
"Kiếm tốt! Nếu là kiếm tốt Hàn Tình phải thể nghiệm cảm giác với kiếm này mới được." Nàng xong liền cởi bao tay Thiên Tàm Ti ra.
Mọi người cả kinh, Lạc Nam liền lên tiếng, "Kiếm này là trong những bảo vật trấn trang chúng ta_Triêu Dương kiếm, cũng là sính lễ cho phu nhân tương lai của nhi tử ta. Nếu nương coi trọng kiếm này, lão phu kia tất nhiên hai tay dâng lên."
Lời này vừa ra, mọi người lại ồn ào.
Ngạo Tình cười lạnh, bảo vật gia truyền nhà ta_Triêu Dương kiếm cư nhiên bị bọn chuột nhắt các người lấy ra làm sính lễ, quá oan uổng rồi! Ngạo Tình vốn định sau trận đấu quang minh chính đại muốn kiếm này, ai ngờ đường bị lão hồ ly này quấy nhiễu, cũng có đường lui. Hai tay dâng lên? Cái này phải làm mai cho nhi tử sao? nãi nãi đây phải muốn như vậy, đúng là đầu trộm đuôi cướp.
Nhìn Lạc Sơ Hàn cái, tròng mắt đen của cũng nhìn nàng chằm chằm, trong mắt cất giấu nhàn nhạt mong đợi. Ngạo Tình run cái, choáng nha, chẳng lẽ coi trọng bản nương rồi?
"Lạc lão tiên sinh đùa, Hàn Tình mặc dù thích kiếm này, nhưng quân tử đoạt thứ thích của người khác, huống chi kiếm này liên quan đến chuyện lớn cả đời của Lạc huynh, Hàn Tình cũng đành phải chùn bước, đứng xa nhìn mấy lần đủ rồi." Đôi mắt trong veo lướt nhìn đôi mắt phượng sáng quắc dưới đài cái, thấy khí lạnh rút ít, mới hơi thoáng an tâm.
Lạc Sơ Hàn sau khi nghe xong, dũng khí tăng lên. Đôi mắt của Ngạo Tình chuyển cái, ngay lập tức biến lạnh, đôi tay sưu sưu sưu biến ảo, nghênh lưỡi dao mà lên, giống như con rắn mềm mại xương quấn lên thân kiếm, hai người chợt ngừng, Lạc Sơ Hàn rung động, vô luận rút kiếm như thế nào, đều thể rút Triêu Dương kiếm bị Ngạo Tình quấn lấy, thấy như kiếm cùng người cơ hồ là nhất thể, hai bên như cùng chung chỗ.
Chuyện gì xảy ra? Mọi người dưới đài hiểu.
Ngạo Tình khẽ cười khẽ, nhíu mày, giương cánh tay lui về phía sau hơn mười bước, cười đùa . "Ta thấy Triêu Dương kiếm cùng ta còn rất hợp ý. Hàn Tình cũng cùng kiếm đùa bỡn phen."
Dưới đài Hàn Tâm vừa nghe, giơ tay vung lên, thanh kiếm màu vàng bay về phía Ngạo Tình, Ngạo Tình chuyển người cái nhàng bắt được kiếm.
nhàng vẽ cái, thanh ông ông, mềm mại lọt vào tai, khác thường dễ nghe.
"Đây lại là kiếm gì?" Chợt nghe tiếng hô bên dưới.
Ngạo Tình mỉm cười: "Còn đây là bảo vật của Phượng Hoàng Sơn trang_một trong những bảo vật gia truyền của Lăng gia_Đan Phượng kiếm."
Mặt mo của Lạc Nam cứng đờ, Lạc Trí Viễn, Lạc Đạm Bạc đứng bên thấy gia phụ mặt đen nghi hoặc khó hiểu.
" biết các vị có từng nghe qua Đan Phượng Triều Dương?" Ngạo Tình hướng dẫn từng bước.
Dưới đài toàn bộ lắc đầu. Chỉ có vị lớn tuổi lão giả trầm tĩnh : "Lời đồn đãi Đan Phượng, Triều Dương kiếm đều là của Phượng Hoàng Sơn trang, do Lăng Phong truyền xuống, Lăng Phong cùng thê tử, nữ Đan Phượng, nam Triêu Dương, mái trống, hai người nghiên cứu ra bộ kiếm pháp, hô ứng lẫn nhau, giống như Long Phượng Trình Tường. Lão phu cũng là nghe tin đồn, có duyên gặp lần."
"Tạ ơn lão tiên sinh! sai, đây chính là Đan Phượng kiếm của Lăng gia ta, do tằng ngoại tổ phụ của ta truyền lại, truyền cho nữ tử đời sau truyền thừa của Phượng Hoàng Kiếm, mà Triêu Dương kiếm là do nữ tử đó tặng cho phu quân. Hai mươi lăm năm trước, Lăng gia trong đêm bị diệt môn, tìm đường sống trong cái chết Đan Phượng kiếm truyền đến tay mẫu thân ta, Triêu Dương kiếm lại biết tung tích." Ngạo Tình cười nhìn Lăng Ngữ Thu dưới đài: "Đây là mẫu thân trước khi chết giao cho cho ta."
Dưới đài tròng mắt Lăng Ngữ Thu trợn to, ngờ Lăng gia lại có quy củ như vậy. Nhưng lúc đó nàng mới mười hai tuổi, biết được cũng là bình thường.
" ra là kiếm này vốn là của nhà tỷ tỷ ta, thiếu chút nữa kiếm nhà mình cũng nhận ra." Băng Tâm chỉ sợ thiên hạ loạn, thêm vào câu.
Ầm ầm. Dưới đài mảnh ầm ĩ. Lạc Nam cố nén tức giận, khuôn mặt tươi cười đón gió.
"Triêu Dương kiếm vốn toàn thân Kim Hoàng Sắc, nhưng nếu phải người thừa kế, bất kỳ nam tử nào cầm nó cũng chỉ có thể làm thanh hắc kiếm(kiếm đen) sắc bén mà sử dụng, lại phát huy ra được hiệu quả của ." Ngạo Tình lạnh lùng nhìn Lạc Nam, " biết Lạc lão tiên sinh có thể tặng lại Triêu Dương kiếm cho Hàn Tình sau khi trận đấu kết thúc ."
"Vì Hàn nương là hậu nhân của Lăng gia nên tất nhiên như vậy." Lạc Nam biết cởi hổ khó xuống, cũng đành phải cười .
Sau khi Ngạo Tình nghe xong, thản nhiên cười, cười như gió xuân thổi qua, như hoa mai dưới tuyết tinh thuần thanh nhã.
Thỏa thuận xong điều kiện, Ngạo Tình mỉm cười : "Vì đáp tạ khẳng khái của Lạc lão tiên sinh, Hàn Tình dùng Lăng gia Phượng Hoàng Kiếm Pháp để so tài." Ngụ ý càng sâu, người ta vẫn là chân chính chủ nhân, trả cũng phải trả.
Quát lạnh tiếng "Ra chiêu ."
Bóng dáng hồng rực bay vụt lên , giang hai cánh tay, Đan Phượng kiếm lập tức phát ra tiếng vang, giống như tiếng kêu của Phượng Hoàng, tiếp kiếm thế sắc bén mau lẹ hướng Lạc Sơ Hàn đánh tới, con ngươi của Lạc Sơ Hàn co rúc lại, ra tia hàn ý, nâng kiếm tiếp chiêu.
Hai bóng dáng đỏ trắng nhanh chóng giao thoa ở chỗ, Di Hình Hoán Ảnh nhanh chóng, người nào võ công có chút thành tựu tuyệt đối thấy được chiêu thức biến hóa của hai người.
"Phượng hoàng vu phi"
"Phượng Vũ Quy Vân"
"Phượng Hoàng lai nghi"
"Đan Phượng tề mi", thanh của Ngạo Tình thanh thúy ngừng vang vọng, hơi thở có tia hốt hoảng.
"Loan phượng hòa minh"
Cuối cùng tiếng dứt lời, thắng bại phân. đạo hoàng quang thoáng qua, lóe mà mất, Triêu Dương kiếm trong tay Lạc Sơ Hàn bỗng nhiên tránh thoát trói buộc, bay thẳng về phía Đan Phượng kiếm trong tay Ngạo Tình, hai kiếm chạm nhau, thương tiếng.
Ngạo Tình lập tức đưa tay trái ra cầm Triêu Dương kiếm, Triêu Dương kiếm ra luồng ánh sáng vàng cam, ngừng chấn động, giống như có sinh mạng, hưng phấn khác thường khi trở lại bên cạnh chủ nhân.
Ngạo Tình nhìn kiếm, cưng chiều cười tiếng: "Tốt lắm đừng làm rộn, ta tìm cho ngươi chủ nhân thích hợp."
Bỗng chốc, Triêu Dương kiếm cư nhiên nghe lời ngưng chấn động, khôi phục bộ dạng thanh hắc kiếm vụng về.
"Cảm tạ!"
Vừa xong, chỉ nghe được tiếng xé lụa, áo trắng trước ngực Lạc Sơ Hàn bị cắt qua vài đường.
đài dưới đài hoàn toàn tĩnh mịch. Lạc Sơ Hàn ngây ngốc nhìn tay , nhìn lại xiêm áo nơi ngực, lâu hồi thần.
Ngạo Tình cầm hai cây kiếm, qua trước mặt Phong Dạ Hàn, ngừng lại du côn cười : "Tuấn ca ca cố lên nga." rồi đôi mắt trong veo quên liếc nhìn Triêu Dương kiếm, ý tứ rất rồi, thắng liền đưa cho ngươi.
Phong Dạ Hàn khẽ kéo khóe miệng, nâng tay che miệng giọng "ừ" tiếng.
Ngạo Tình liền tiêu sái trở về chỗ ngồi, như thấy những ánh mắt suy đoán kia. Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, Vương phi này là kẻ dở hơi!
bóng trắng ngà, bóng lam; người vẻ mặt băng hàn, người mặt mày hớn hở, hai người tay áo bồng bềnh, thoáng như thiên nhân(người trời). Hai người mắt phượng nhìn nhau, võ đài chân khí lay động cao thấp, từng đợt từng đợt.
Cao thủ đối chiêu, đúng là loại cảnh giới.
"Phong huynh, chúng ta ba chưởng định thắng thua, như thế nào?" Sở Mộc Hi mỉm cười .
"Tốt." Phong Dạ Hàn cần suy nghĩ liền đáp.
Phong huynh? Bộ ngực lớn. Ngạo Tình vừa nghe, vỗ bắp đùi, nhắm đôi mắt trong veo lại, rất có hình tượng bật cười. Tiếng cười thanh thúy như chuông, nhộn nhạo ở dưới đài đài, nhiều người nhìn trừng trừng, nàng vẫn như cũ thiếu chút nữa cười đến thở được, cười chảy cả nước mắt.
Chương 61: Ngăn cản ra khỏi trang.
Băng Tâm thấy tiểu thư nhà mình lại lâm vào trạng thái điên cuồng như nơi người, vội vàng tiến lên gắt gao che miệng Ngạo Tình, bên bồi lễ , " tỷ tỷ nhà ta có tật xấu là ngừng cười được. Cười xong lại bình thường."
đài Phong Dạ Hàn cùng Sở Mộc Hi vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Ngạo Tình, cũng quên tranh tài. Dưới đài, mọi người bắt đầu dùng ánh mắt quái dị nhìn Ngạo Tình, ít tiếng thở dài đáng tiếc. nương võ công tốt như vậy lại có bệnh này?
vất vả ngưng cười, thấy hai người vẫn động thủ, lập tức phất tay cái, kiên nhẫn : " Hai người chớ dây dưa nữa, mau động thủ ."
Hai bóng dáng lướt ngang qua nhau, cùng ngưng tụ nội lực, hai chưởng như nhau, đụng. Hai người đều lui về phía sau, hai cổ chưởng phong mãnh liệt hóa thành hình cung bắt chéo chấn động toàn trường, vù vù vù. Hai cổ đều là chưởng pháp chí dương chí cương, chưởng phong giống như hai cổ khí nóng quét ngang mọi người dưới đài, cảm giác như da thịt bị đốt cháy .
"Huyền Minh thần chưởng! Thiên Cương thần chưởng!" Lạc Nam khẽ vận khí làm giảm cảm giác thoải mái, kinh ngạc . Mọi người vừa nghe, sắc mặt biến đổi lớn. Hai chưởng pháp này đều là võ công thượng thừa thất truyền mấy trăm năm, cư nhiên đều ở nơi này tái xuất giang hồ.
Ánh mắt Ngạo Tình trầm xuống, Thiên Cương thần chưởng đúng là thượng đẳng võ công, Huyền Minh thần chưởng cũng như vậy, nhưng Phong Dạ Hàn mới học lâu, cho dù dùng cùng với tâm pháp cũng tạm thời thể hấp thu hoàn toàn tinh túy của Huyền Minh thần chưởng, vốn cho rằng chỉ cần xuất bảy thành công lực liền có thể thủ thắng, ngờ năng lực của Sở Mộc Hi lại giấu sâu như thế.
Hai người văng ra xa mười mấy mét, mà nơi bọn họ giao chiến, sớm lõm xuống, đây chính sân đấu Thiết Lực Mộc (gỗ bọc sắt) thượng hạng, cư nhiên vỡ tan. Thiết Lực Mộc tên cũng như thực, có thể thấy được kết cấu bên trong có nhiều tinh túy, như vậy thấy được công lực hai người rất cao.
Hai người đều dùng ba thành công lực để thử dò xét đối phương. Mắt phượng của Phong Dạ Hàn run lên, muốn ngưng tụ tám phần nội lực, lại phát có trở ngại khi vận hành chân khí, ràng có chút hỗn độn, suy nghĩ nhiều, trực tiếp tiến lên, chưởng này lực tựa như bầu trời, xoay tròn mở ra, mặc cho người thể tránh né, tròng mắt đen của Sở Mộc Hi thâm thúy, lập tức giơ chưởng chào đón, chụp hạ xuống, song chưởng tương giao, chưởng này giống như cái chuông lớn vung , chưởng đối với chưởng, mặc dù kém xa chưởng lực mạnh mẽ của Phong Dạ Hàn, nhưng vẫn ở trong chưởng phong liên tục rót vào loại nhu hòa Miên Chưởng.
Thình thịch bùm.
Hai người nặng nề văng ra xa hơn, Ngạo Tình bỗng chốc đứng lên, Sở Mộc Hi lại có thân thể có thể dung hòa hai loại chưởng lực, như vậy, người hôm qua có thể dò xem nội lực người khác chính là . Quả nhiên là Nhân Ngoại Hữu Nhân.
Tốt! Tốt! Tốt chưởng pháp!
Mọi người cũng quên cảm giác khó chịu vì chưởng lực, la hét.
Phong Dạ Hàn cảm giác hơi thở rối loạn, nội lực trong nháy mắt tán loạn. Thấy ở phía đối diện Sở Mộc Hi vẫn đứng vững vàng bất động vân đạm phong khinh như cũ, tựa hồ cười nhạo mình, chợt nhớ tới chuyện Ngạo Tình đêm qua, cỗ ghen tức đột phát, nén lấy hơi, muốn đập nồi dìm thuyền đánh cuộc lần, ai ngờ càng cưỡng ép nội lực ngưng tụ, càng có cổ nội lực mãnh liệt phản lại trong người, phốc.
ngụm máu tươi phun ra, bản nhân nửa quỳ ở lôi đài.
Chủ tử! Xuất Nguyệt, Truy Nguyệt bay vút lên đài, trong veo mắt ngây ngốc hội, bay nhanh lên đài, tâm như lửa cháy bừng bừng. Ngạo Tình chỉ lo hướng đài chạy, lại biết có người sau lưng nhân cơ hội đánh lén, viên điểm đỏ hướng phía sau nàng lấy tốc độ mà ít người có thể nhận ra đánh tới, Diệp Thanh tinh mắt nhanh tay, Liễu Diệp tiêu vung ra, hai vật ầm ầm rơi xuống đất, vừa nhìn, lại là tiểu trùng toàn thân đỏ bừng, tiếng thở rất , cực ít người có thể phát .
Bắt mạch mới biết cư nhiên trong lúc so chiêu đột phá Huyền Minh thần chưởng, nhất thời chân khí tiết ra ngoài, tâm mạch yên, mới hộc máu .
"Kim châm." Dứt lời, Băng Lam từ trong ngực nhanh chóng rút ra bao bố, tay phải Ngạo Tình nhanh như ảo ảnh, sưu sưu sưu, mấy chục cây kim châm cắm đầy đầu cùng sống lưng Phong Dạ Hàn, ngăn lại huyệt vị của .
"Nhất tuyến châm? Lại là nhất tuyến châm!" vẫn là vị lão giả có kiến thức kia lên tiếng kinh hô.
Mọi người nhất thời ngu ngốc, kinh ngạc mà nhìn lão giả chuyện, đợi giải thích. Nhất tuyến châm là y kỹ thất truyền nhiều năm của Lại gia, hành y cứu người, hành y tế thế, chỉ cần người bệnh vẫn còn hơi thở, nhất tuyến châm có thể cùng Diêm Vương Gia cướp người.
"Mang tới phòng ta." Ngạo Tình đỡ Phong Dạ Hàn ngất , tâm nhéo thương.
Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt mỗi người bên, vọt lên, hướng về phòng nghỉ ngơi mà .
Nhanh chóng rút châm ra, ngừng rót vào trong cơ thể Phong Dạ Hàn cỗ Chân Khí nhu hòa, bình ổn lại chân khí chí cương trong cơ thể . Thời gian uống cạn nửa ly trà, Phong Dạ Hàn rốt cuộc tỉnh lại. mặt đỏ rực, ngũ quan tuấn mỹ, cùng cẩm bào trắng ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, rất là chói mắt.
Thấy Ngạo Tình lo lắng nhìn mình, môi khẽ gợi lên vòng cung đẹp đẽ, nghiệt cười tiếng: "Thế nào, lại bị ta quyến rũ."
Ngạo Tình nhất thời 囧, ánh mắt nũng nịu nháy mắt: "Đúng sao, Hừ!" nhàng xoa kiếm, cúi đầu bên tai Phong Dạ Hàn: "Chúng ta thôi, số vật gì đó tạm thời để cho bọn họ bảo quản. Đến lúc đó chàng theo giúp ta làm lần đầu trộm đuôi cướp, có được hay ?"
Phong Dạ Hàn còn có chút đau lòng, vừa nghe nàng như thế liền gật đầu.
Nhóm người Phong Dạ Hàn mới vừa ra phòng xá xa, Lạc Nam mang theo đám nam nữ cùng các đồ đệ tạo thành vòng vây lên.
"Hàn nương, thắng bại chưa phân, có thể nào lâm trận bỏ chạy đây? Người làm thế này uy tín của Khổng Tước Sơn Trang để ở chỗ nào!" Lạc Nam sắc mặt căm phẫn, nội tâm ước gì bọn họ làm như thế, để có lý do.
Đôi mắt Ngạo Tình lạnh xuống, cười lạnh: "Thế nào, Hàn Tình tự nguyện buông tha tư cách đoạt giải nhất cũng làm phiền Lạc lão tiên sinh rồi sao?"
"Đây cũng phải, quy tắc tranh tài quy định ràng người dự thi có thể tự do rút lui khỏi cuộc so tài, chỉ là Ngũ Hoàng Tử phải lưu lại, Lạc mỗ đồng ý đợi đến khi hoàng tử khôi phục, tiếp tục so tài tìm người đạt giải nhất, mới uổng công chúng hùng đối với Khổng Tước Sơn Trang tin cậy cùng kính trọng cho tới nay." Lấy lui làm tiến, quả nhiên là lão hồ ly thành tinh, sợ là sớm nhìn ra quan hệ của hai người.
Mọi người bên cạnh cũng gật đầu. Khó gặp lần hai cao thủ, nhìn hai người so tài cũng tốt.
"Nếu như Bổn vương tự nguyện rút lui khỏi cuộc so tài này?" Phong Dạ Hàn cười như cười .
"Chuyện này. . .Sợ rằng hùng thiên hạ cũng dễ dàng đồng ý, Ngũ Hoàng Tử cùng thái tử Tây Hộc Quốc Sở Mộc Hi đều là rồng trong loài người, mà hai người cũng mang thần công tuyệt thế hiếm thấy, bỏ lỡ lần như vậy, sợ là cuộc đời này khó có thể thấy lần nữa, các ngươi , phải hay ?" Lạc Nam quên giựt giây những tiểu bối ngu ngốc kia, lấy lực lượng đông đảo, ép buộc Phong Dạ Hàn lưu lại.
"Vậy nếu như bản nương muốn mang Ngũ Hoàng Tử sao?" Ngạo Tình cười tự nhiên, nhìn lướt qua Sở Mộc Hi phía trước, vừa vặn liếc thấy hai nương y phục quái dị bên cạnh , cái váy dài đỏ thẫm, vạt áo trước, giữa eo treo đống trang sức đinh đinh đương đương, lại có vẻ hào phóng lưu loát nhiều hạn chế, đôi mày thanh tú mắt to sáng ngời, có hồn lại vô cùng cơ trí, nhưng lại thiếu hụt thanh tú, lại có mấy phần hung ác nham hiểm, chắc hẳn bình thường tu luyện công phu cũng là chí chí hàn võ công.
Chương 62: Tuyết bay dưới nhân gian.
Trong đầu Ngạo Tình đột nhiên có ý nghĩ, người muốn đưa mê tình cổ vào người mình chắc có liên quan tới nàng, trong lòng hừ lạnh tiếng. Nhìn nữ tử còn lại, bộ xiêm y xanh dương, trước ngực cũng có chút trang sức tinh xảo, má hồng mắt hạnh, mũi cao, dịu dàng ưu nhã, nhìn qua rất thân thiện, là vẻ thùy mị khuynh quốc.
"Lạc mỗ sợ là thể được, trừ phi có người thay thế Ngũ Hoàng Tử tham gia thi đấu." Rốt cuộc lão hồ li cũng lộ ra ý tứ.
Trong lòng Phong Dạ Hàn lo sợ, quay đầu nhìn Ngạo Tình chút, Ngạo Tình dời mắt nhìn , tay thon nhàng vuốt ve gương mặt tuấn tú: " Để vi thê (vợ) thay chàng thi đấu có được ?" Giọng khẩn thiết, động tác dịu dàng như nước.
Hai người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vi thê? Ánh mắt kia, động tác kia ràng cho thấy thân mật khăng khít của tình nhân.
Vẻ mặt Phong Dạ Hàn lạnh lẽo, giọng giận hờn, lại thiếu chiều nhiều: " thể!" rồi trực tiếp ôm Ngạo Tình vào ngực: "Vi phu quyết đồng ý."
Rầm.
ra là vợ chồng, chẳng lẽ đây chính là Hàn vương phi trong truyền thuyết? Những lời đồn đại Hàn vương phi thô bỉ vô lễ, thân mang võ, mặc dù dáng dấp tướng mạo đẹp nhưng lại là nữ tử cả người đầy hơi tiền, người đàn bà đanh đá, lại dám ở triều từ hôn, khiến thể diện của Hàn Vương Gia mất sạch. Nhìn Hàn vương gia trước mắt đối với nữ tử tình ý thắm thiết, cư nhiên như dân chúng bình thường tự nhận "Vi phu" , chuyện này. . . Cùng lời đồn đãi cũng quá khác nhau rồi.
Ngạo Tình đối với những lời nghị luận của người khác ngoảnh mặt làm ngơ, Ngạo Tình chỉ để ý phản ứng của Phong Dạ Hàn: "Ta làm theo khả năng. Đồ của nhà ta, ta muốn tự tay đoạt lại." Người nào đó thích mềm thích cứng, Ngạo Tình cũng đành phải nhàng khẩn cầu.
Thấy Phong Dạ Hàn kiên định như núi lớn, thể làm gì khác đành thay đổi cách làm, nghiêng đầu với Sở Mộc Hi: "Hai ta chưởng định thắng thua, gọn gàng linh hoạt, biết ý thái tử như thế nào?"
"Ngạo nhi, thể. Người này nội công thâm hậu, ta sợ. . ." Lăng Ngữ Thu chẳng biết lúc nào từ trong đám người ra, ngăn cản .
"Ngữ Thu di, chớ lo lắng, Ngạo nhi tự có chừng mực." Ngạo Tình nhàng vỗ bả vai Lăng Ngữ Thu.
"Hàn?" Ngạo Tình cố ý kéo dài điệu, cười hì hì kêu Phong Dạ Hàn, mang theo chút nũng nịu kiều mỵ, thiên ngôn vạn ngữ, ra tới bên miệng, cũng là tiếng gọi khẽ.
Băng Tâm Băng Lam che miệng cười trộm, chiêu này đối với gia trăm lần đều linh. Bả vai bốn người Xuất Nguyệt run lẩy bẩy, thống nhất cúi đầu.
"Ừ." Phong Dạ Hàn cưng chiều ngắt mũi Ngạo Tình, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Ngạo Tình le lưỡi cái, hận thể ngay lập tức trộm hương hôn chàng, mà bên cạnh lại quá nhiều người.
"Như thế nào, thái tử điện hạ?" Ngạo Tình hoạt bát cười tiếng.
Sở Mộc Hi sóng mắt lưu chuyển, rồi điềm tĩnh : " bằng so kiếm pháp mà nương am hiểu, chiêu định thắng thua được ?"
"Ca ca, nàng gả làm thê tử người khác, thể gọi là nương nữa" Sở Linh Nhi gương mặt ngây thơ, giả bộ ngu ngốc, kì thực dụng tâm bất lương .
ít tiếng thổn thức cảm thán. Sợ là ít thiếu nam thiếu nữ tan vỡ mộng xuân.
Thời tiết thay đổi liền thay đổi ngay, trong cái nháy mắt, liền có tuyết hạ xuống. Ngạo Tình ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn Phong Dạ Hàn nhắm mắt dưỡng thần điều khí. Thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa sổ chút, thưởng thức cảnh tuyết rơi.
Bỗng chốc Phong Dạ Hàn dùng môi chặn môi nàng lại, Ngạo Tình sợ run hồi lâu, bất đắc dĩ cười tiếng, vòng tay ôm cổ chàng, người này rất thích chơi đánh bất ngờ.
Gần tới hoàng hôn, trận chung kết bắt đầu. Người dưới đài mặc cho gió tuyết lặng lẽ đợi trận so tài cuối cùng.
Sở Mộc Hi mặc bộ trường bào trắng như tuyết, ở võ đài có vẻ càng thêm phiêu dật động lòng người.
Đôi mắt Ngạo Tình hơi sững sờ, lạnh lùng cười tiếng: "mọi người nghe ‘ tuyết bay nhân gian ’ chưa?"
đài dưới đài hồn nhiên dừng lại, đây kiếm chiêu gì, bây giờ mới nghe lần đầu, ngay cả Lạc Nam cũng hơi nhíu mày.
Mắt Sở Mộc Hi khẽ tối lại, mỉm cười : "Mời ra chiêu."
Kiếm của nàng vừa ra vỏ, khí lạnh bức người, hảo thanh Vô Danh kiếm.
Sở Mộc Hi nhìn ánh mắt Ngạo Tình đứng đó, mấy phần khiếp sợ, mấy phần cảm hoài.
Kiếm khí cùng hàn khí của đôi mắt cơ hồ sớm làm tâm băng lãnh, người có như thép cũng hơi bị chấn động. Vậy mà, cũng chịu thua, quyết cho phép ở chiến trường có chút khác thường.
Hai người cách nhau xa, Ngạo Tình chỉ lạnh lùng nhìn , bỗng nhiên khẽ cười lên.
Trong gương mặt tươi cười của nàng có tia bi ai, giống như đóa hàn mai nở trong tuyết, tịch mịch, độc, mỹ lệ, và tràn đầy miệt thị thế gian vạn vật lạnh lùng.
Nụ cười như vậy, Sở Mộc Hi nhìn ngây người. ngờ nữ tử này lại có nụ cười độc thế.
Nhưng lúc khẽ ngẩn ngơ, kiếm quang sáng như tuyết từ kiếm kiếm phát ra. Ngạo Tình toàn thân lụa đỏ tung bay, từng vòng bông tuyết quấn quanh quanh quẩn ở chung quanh nàng.
Kiếm quang sáng rỡ rốt cuộc phóng lên cao, kiếm trung hư hư tạo nên mấy kiếm hoa, như tuyết nữ hạ phàm tràn đầy trời bay về phía Sở Mộc Hi. Sở Mộc Hi rút kiếm xuất chiêu, nhanh như điện quang.
Tê tiếng, thanh áo bào xé rách.
Chỉ chiêu này, cơ hồ đạt tới kiếm thuật đỉnh cao của Sở Mộc Hi, lại giật mình, kiếm quang nơi ngực chợt lóe, lại nhanh chóng biến mất. thấy gì cả, liền cảm giác đột nhiên ngực đau xót. Cúi đầu, dòng máu đỏ thẫm chảy xuống.
Nàng kiếm, lại thua. Hoa tuyết vẫn từng lớp từng lớp bay về phía Sở Mộc Hi, bay về phía mọi người dưới đài, bay lả tả. Quả nhiên là. Tuyết bay nhân gian.
mặt tràn đầy khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên thua tay người khác.
Huống chi đối phương còn là nữ tử mười bảy tuổi.
Ầm đạo sấm sét, rung động trong lòng mọi người, nữ tử này đến tột cùng có khả năng như thế nào?.
"Tiểu thư quá tuyệt vời!" Sau khi khiếp sợ Băng Tâm nhảy nhót vẫy tay hô. Tiếp đó dưới đài ít người hồi hồn, gia nhập hàng ngũ hoan hô, bốn người Xuất Nguyệt cũng ngoại lệ, vương phi mang cho bọn họ quá nhiều rung động.
Ngạo Tình tự xuống đài, chạy vội tới trước mặt Phong Dạ Hàn, như bình thường đòi thưởng, nghịch ngợm cười : " chiêu này của vi thê xinh đẹp chứ?"
Phong Dạ Hàn cười nghiệt với Ngạo Tình, hôn lên trán nàng, nụ cười sáng rỡ mang theo thâm tình : "Rất đẹp!"
Ngạo Tình cười tiếng, lại nghiêm nghị hướng về phía Lạc Nam : "Lạc lão tiên sinh, có nên cho Ngạo Tình xem tam bảo của quý trang chút ?"
Cho dù trong lòng ngàn vạn cái muốn, dưới con mắt mọi người, Lạc Nam cũng đành phải phất tay khiến gia đinh đưa lên ba loại phần thưởng cho người đoạt giải nhất.
Ngạo Tình ở trong những lời tung hô của mọi người, mở ra hộp gấm thứ nhất, cái hộp tử đàn, vừa mở ra, đây là hạt châu to như quả trứng, mới nhìn trắng noãn như tuyết, theo ánh sáng lưu chuyển, trong tuyết lại ra bích lục quang ảnh, trong chớp mắt quang ảnh kia lại cùng tuyết tan hợp cùng nhau, tản ra ánh sáng lộng lẫy. Khi đến gần người ta lại cảm thấy cỗ khí tức kỳ lạ xông thẳng ra ngoài, mới đầu cảm giác hơi lạnh như gió, mà lúc sau lại thấy như có chút dịu dàng mát mẻ.
Quanh thân Ngạo Tình đột nhiên tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, rút chủy thủ trong ngực ra, nhàng vẽ cái ngón tay, giọt máu rơi vào hàn thiềm Bảo Châu, bỗng chốc, hạt châu ra ánh sáng đỏ thắm chói mắt, trong phút chốc hạt châu hoàn toàn đem máu hấp thu vào bên trong hạt châu, dần dần khôi phục màu gốc, nhưng lại tản mát ra khí tức mát mẻ nhu hòa hơn, làm cho người ta có cảm giác như làn gió xuân thổi qua.
Last edited by a moderator: 27/9/15