1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi vô lại của hàn vương - Nguyệt Thượng Hồng (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Cao thủ nhiều như mây.

      " là!" Càng ngày càng nhiều người phụ họa.

      Lạc Vũ Phi lần lượt sử dụng Tiên Nhân Chỉ Lộ, Tọa Bồng Trích Liên, Thu Phong Tảo Diệp, đều là tuyệt chiêu của Phượng Hoàng Kiếm, Ngạo Tình nhàng linh hoạt né tránh, ngừng nhìn kỹ chiêu thức võ công của nàng, hừ. Đúng là luyệt tập lâu. Mặc dù trong chiêu thức có chút thay đổi, nhưng phần lớn vẫn là Phượng Hoàng Kiếm. Chỉ là có nội công tâm pháp phù hợp phụ trợ, xem ngươi cũng làm được gì.

      Càng lúc ra chiêu càng ngoan(hung ác), chiêu chiêu trí mệnh, lúc Lạc Vũ Phi dừng lại hoàn toàn kinh ngạc, "Ngươi. . . Ngươi. . . Lại có thể nhàng như thế tránh thoát. . . những chiêu thức kia."

      Nhìn lại kiếm trong tay, lần nữa ngước mắt: " thể nào."

      "Xin hỏi tiểu muội muội, những chiêu thức này đều do gia chủ tạo ra sao?" Ngạo Tình cười lạnh hỏi.

      Lạc Vũ Phi gật đầu "Dĩ nhiên, từ ta bắt đầu học rồi."

      Ha ha ha, nàng cười làm cho những người đài dưới đài đều bối rối.

      Ngạo Tình ngửa đầu cười to, toàn thân tản mát ra khí lạnh làm cho người ta rét mà run, "Nay bản tiểu thư để cho ngươi biết Phượng Hoàng Kiếm chân chính. Tiếp chiêu."

      Tụy Tâm Kiếm chậm rãi nâng lên, hướng nghiêng người vẽ cái, lật người xoay tròn, bay lên bay vọt vài mét, giống như Phượng Hoàng giương cánh, tay ngọc vung lên, kiếm khí bén nhọn bổ về phía Lạc Vũ Phi, kiếm khí dày đặc, chói mắt bức người, trong nháy mắt con ngươi của Lạc Vũ Phi co rúc lại, cảm thấy hoảng sợ, đây phải là chiêu thứ nhất mà Lạc Vũ Phi vừa dùng sao, so sánh này, quả khác biệt trời vực.

      Lạc Vũ Phi rất nhanh phản ứng lại, muốn tiếp chiêu, như điện chớp, lạnh lẽo tận xương, tránh thể tránh, kiếm của Ngạo Tình đặt ngực.

      "Phượng Hoàng luân kiếm." Lăng Ngữ Thu kêu lên sợ hãi, lúc này nàng kinh ngạc, kích động. Lãnh Đan Đan vội vàng chặn Lăng Ngữ Thu lại, mẫu thân lúc này làm cho nàng lo lắng thôi.

      "Thế nào, chiêu như vậy liền tiếp nổi rồi." Ngạo Tình khẽ cười tiếng: "Đây mới là Phượng Hoàng Kiếm chiêu thứ nhất, Phượng Hoàng luân kiếm."

      Giọng kia, lạnh lùng tuyệt ngạo. Bỗng chốc, Ngạo Tình khôi phục vẻ mặt cười hì hì : "Đa tạ đa tạ, tiểu muội muội."

      Công phu biến sắc mặt cũng quá nhanh.

      Mọi người hoan hô " Đồ đệ của Lam Cơ Tử quả nhiên bất phàm."

      Ngạo Tình ngừng cười khúc khích, phất tay, vui vẻ chạy xuống đài, tới trước mặt Phong Dạ Hàn "Ca ca tuấn tú này, đa tạ."

      Mắt phượng của Phong Dạ Hàn quơ quơ, gật đầu: " cần."

      Truy Nguyệt nhận lấy kiếm, dùng loại ánh mắt như nhìn thần tiên nhìn vương phi của mình, chiêu kia quá nhanh, là khéo, quá tinh, cho dù mình, cũng là chiêu bại trận.

      Lúc này Lạc Vũ Phi sớm được người Lạc gia đỡ xuống đài, Lăng Ngữ Thu cũng để ý đến việc đụng ngã nhiều người, chạy vội tới trước mặt Ngạo Tình, bắt được tay của nàng "Ngươi có phải Ngạo nhi ?"

      ràng như vậy, còn phải hỏi.

      Ngạo Tình bất đắc dĩ gật đầu cái.

      Lăng Ngữ Thu tới, ôm Ngạo Tình chặt, vô cùng kích động, "Ngạo nhi, ngươi có phải học thành toàn bộ Phượng Hoàng Kiếm rồi ."

      "Ừ." chỉ là Phượng Hoàng Kiếm, ngay cả nội công tâm pháp cùng nàng đều có thể đọc làu làu. "Đúng rồi, Ngữ Thu di, các ngươi vì cái gì mượn danh Khổng Tước Sơn Trang dự thi?"

      Lăng Ngữ Thu lặng lẽ ở bên tai Ngạo Tình, rỉ tai phen.

      Ngạo Tình ngẩn người, nghi ngờ trong lòng bắt đầu có chút ràng, Ngữ Thu di đúng là hồ đồ, bị người bán còn giúp người ta kiếm tiền.

      "Việc của Lăng gia, Ngữ Thu di cũng cần để ý, Ngạo nhi xử lý tốt."

      Nhìn gương mặt Ngạo Tình, Lăng Ngữ Thu bỗng chốc cảm thấy lâu nữa oan ức có thể được rửa sạch rồi.

      Trở lại chỗ ngồi nghỉ ngơi, ít ánh mắt tập trung ở người Ngạo Tình, bên Băng Tâm nhàng rỉ tai, Ngạo Tình nghe xong, cười lạnh : "Là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi. Huống chi vào hang hổ sao bắt được hổ con."

      Kế tiếp là thái tử Tây Hộc quốc? Đây phải là Tây Mộc Sơ sao, ra tên là Sở Mộc Hi. đúng là dùng tên giả. Chuyển mắt nhìn Diệp Thanh, con mắt hạnh lạnh lẽo đầu tiên là khiếp sợ, tiếp theo là mất mác, cuối cùng tuyệt vọng, cúi đầu.

      Ngạo Tình nhìn nàng thương cảm, lâu mới động tâm, cố tình người ta lại thuộc về nơi cao thể chạm tới. Hoa này cũng có nở rộ, liền bị bóp chết trong lúc chớm nở, đáng tiếc.

      thân y phục trắng tuyết, thanh quý vô hạ; như ngọc, ôn nhu văn nhã. Chỉ là hai người đều phải người thường.

      "Thượng Quan huynh, biết muốn tỉ thí thế nào?" Sở Mộc Hi bày ra khuôn mặt tươi cười của người hiền lành, làm cho người ta cảm thấy hai người căn bản phải sắp đấu đến sống chết, mà là quân tử đánh cờ bình thường.

      "So quyền pháp thôi." Bôn Lôi Quyền là thế mạnh của , dĩ nhiên là bày ra bản lĩnh xuất chúng rồi.

      "Được, mời."

      Người này lịch làm Ngạo Tình cảm thấy ê răng.

      Hai người đồng thời bắt đầu dời bước, hai người như gió hợp lại, vốn thấy hai người ra tay như thế nào, nghe được thanh ầm ầm, bóng trắng hợp lại, bỗng nhiên văng ra.

      Cao thủ! Mọi người ngừng gật đầu. Vốn trước khi đến cũng cảm thấy công bằng, bây giờ nhìn lại thành viên dự thi của hoàng tộc các nước cũng thể coi thường.

      Thượng Quan Dực dùng tới năm phần lực, ngờ thái tử đảo quốc này thực lực sâu như vậy, lại chỉ dùng tới hai phần nội lực.

      Hai người hẹn mà cùng đấu tiếp, Hổ Hổ Sinh Phong, hai quả đấm đụng nhau, chân khí mãnh liệt trong cơ thể hai người tản ra ngoài, những người xem dưới đài cảm thấy cơn gió lạnh đè nén gào thét mà qua, sắc bén vô cùng. Mắt trong veo của Ngạo Tình trầm xuống, Sở Mộc Hi này lại có thể biết Thiên Cương đấu quyền thất truyền từ lâu, phòng trung mang công, minh phòng ám công, lấy lực khống chế lực. Xem ra Thượng Quan Dực nhất định thất bại.

      Hai người càng đánh càng hăng say, cuối cùng lúc mọi người xem đấu lại chỉ nghe được tiếng vang lớn, đụng. Thượng Quan Dực nằm võ đài, miệng phun máu tươi.

      "Đa tạ." Vẻ mặt Sở Mộc Hi như có gió xuân thổi qua, như thể vừa mới giao thủ là người khác. Thượng Quan Dực biết Sở Mộc Hi xuống tay lưu tình, cũng đành phải đứng lên, chắp tay nhận thua.

      Ngạo Tình khỏi nhìn thẳng vào mắt Phong Dạ Hàn, đây mới là đối thủ, chỉ là tại, sợ rằng về sau cũng thế.

      Phong Dạ Hàn tất nhiên hiểu ý tứ trong mắt Ngạo Tình, hơi cười cợt để cho nàng an tâm. Ngạo Tình đành quay đầu tiếp tục xem tiếp, Huyền Minh thần chưởng của Phong Dạ Hàn cũng coi như nhất đẳng chưởng pháp, chỉ là còn cần đoạn thời gian mới có thể hoàn toàn hấp thu chân khí trong cơ thể.

      Bất cứ giá nào, binh tới tướng đỡ chứ sao.

      Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc.

      Đến phiên Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc, Hòa Thạc là nam tử trung niêm tầm bốn mươi, ngũ quan coi như là tinh xảo, khôi ngô cao lớn, có thân Thiết Sa Chưởng làm cho người ta vừa nghe run sợ, lại có nội lực hoàn mỹ dung hợp.

      Phong Dạ Hàn vốn nhiều, chắp tay, đợi Hòa Thạc đáp lại, hai người liền lao vào trận đấu. Phong Dạ Hàn cư nhiên có sử dụng Huyền Minh thần chưởng, mà là Liệt Dương quyền loại phong hỏa làm cho người ta rung động, khí thế tuyệt kém hơn Thiết Sa Chưởng. Trong trận cuồng đấu, Phong Dạ Hàn lấy chưởng pháp Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân hóa giải kích trí mạng của Thiết Sa Chưởng.

      lúc mọi người vẫn còn ở xem say sưa thắng bại phân.

      " là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, ta chịu thua." Có khí khái, có thể cầm lên buông xuống được.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Nhạo báng.

      Phong Dạ Hàn cũng chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt như vậy.

      Ngạo Tình len lén đưa cho Phong Dạ Hàn mị nhãn, choáng nha, c̣òn len lén có lưu tay đấy.

      ra thông minh lanh lợi như Ngạo Tình sớm đoán được, Phong Dạ Hàn cũng đơn thuần vô hại như vẻ ngoài, có thể chính xác biết trước canh giờ tuyết rơi, lại có cảm giác cực kỳ bén nhạy, chân khí của mình trong cơ thể có trợ giúp khi luyện Huyền Minh thần công hay , sợ vẫn là sói đội lốt cừu thôi.

      Quá đặc sắc, mọi người coi như được mở rộng tầm mắt.

      Công Tôn Vũ Hiên đấu với Ngôn Tuyệt.

      Đối với Công Tôn Vũ Hiên, Ngạo Tình có nhiều ấn tượng. Cũng có thể đứng vào hàng ngũ những công tử tuấn tú đại lục này, nhưng ở giữa đôi mày có tà khí thoắt thoắt , tính tình bất định, chỉ cần ý nghĩ, thành phật, rơi vào địa ngục.

      Tùy ý liếc mắt nhìn Ngôn Tuyệt, may mà mắt trợn trắng, liếc mắt nhìn, người đó hóa thành tro nàng cũng nhận ra được là ai. tại sao lại tu luyện loại tà công chí hàn mà người đời thích này, hoặc giả bản nhân bởi vì tu luyện loại tà công này mới có tính tình lãnh khốc tuyệt tình như vậy.

      Khi Ngạo Tình cúi đầu suy nghĩ hai người sớm phân được thắng bại. Lúc Ngôn Tuyệt xuống đài sau lưng sớm ướt đẫm, nhưng lại bị trường bào màu đen che giấu mà thôi.

      Tần Mục Phỉ tỷ thí với Lạc Sơ Hàn, hai người tỉ thí kiếm thuật, Ngạo Tình có hứng thú với bọn họ lắm, trong lòng biết, Lạc Sơ Hàn nhất định thắng. Liền cùng Diệp Thanh, Băng Tâm, Băng Lam ăn.

      Sau khi ăn, tin tức truyền đến. Lạc Sơ Hàn, Lạc Trí Viễn đều thắng.

      Danh sách tuyển thủ vòng sau có, tám người là: Diệp Thanh, Ngạo Tình, Lăng Ngữ Thu, Sở Mộc Hi, Phong Dạ Hàn, Ngôn Tuyệt, Lạc Sơ Hàn, Lạc Phó Viêm. Rút thăm trận kế tiếp: Diệp Thanh đấu với Sở Mộc Hi, Ngạo Tình đấu với Lạc Trí Viễn, Lăng Ngữ Thu đấu với Lạc Sơ Hàn, Phong Dạ Hàn đấu với Ngôn Tuyệt.

      Có người vui mừng có người buồn, buồn là Diệp Thanh, vui là Ngạo Tình, nàng chính là muốn khơi lên khói lửa ở Khổng Tước Sơn Trang, tìm ra người phía sau màn.

      Nghỉ ngơi hai canh giờ, buổi trưa qua lại đến thời gian tranh tài.

      Diệp Thanh đấu với Sở Mộc Hi, trường hợp này có chút buồn cười.

      " nương, ngờ lần gặp mặt này lại là ở đài."

      Sở Mộc Hi nghiệt này, cười tự nhiên, nhưng khổ cành liễu ngây ngô là Diệp Thanh, thể làm gì khác đành cười trừ.

      Hai người ước định tùy ý đánh, Sở Mộc Hi cũng lạnh nhạt đồng ý. Như thế xem ra, các kĩ năng của người này đều tốt, thế này Diệp Thanh tiểu muội muội nhất định phải thua, sợ là chỉ thua mình trận đấu.

      Diệp Thanh cũng tính sử dụng kiếm, xem ra muốn tuyên truyền đanh hiệu của "Mai Liễu song trộm". Trong khoảnh khắc, Thanh Diệp vứt ống tay áo, Bạch Nguyệt lụa bay ra, ngay lập tức như đao phong bén nhọn đánh tới, mùi thơm tỏa ra, mùi thơm ngào ngạt say lòng người.

      Người có nhãn lực sợ hãi kêu.

      "Bạch Nguyệt lụa, lại là Liễu Mai song trộm Liễu Diệp Thanh."

      "Loại người này tại sao có thể tham gia đại hội hùng?" thiếu hạng rắn chuột oán hận .

      "Này Lam Cơ Tử làm sao thu nhận đệ tử như vậy."

      Người nọ còn chưa dứt lời, người bên cạnh có chút sáng suốt liền phản đối : "Người ta Liễu Mai thần thâu, trộm đều là tài vật của những tham quan, hơn nữa tài vật đoạt được đều thầm đưa về cho bách tính bình dân, họ đây là nghĩa thâu(trộm có nghĩa), hiệp nữ."

      "Đúng. Đúng. So với những thứ người dáng dấp ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại làm việc gian dâm cướp bóc, ăn hối lộ, chuyện ác nào làm, biết hơn mấy vạn lần."

      "Đúng vậy, nghĩ xem Thánh Nhân như Lam Cơ Tử, chọn đệ tử tuyệt đối sai."

      Càng ngày càng nhiều ý kiến đồng ý, hoàn toàn tung hô, hi vọng Liễu Diệp Thanh có thể thắng.

      Người phản ứng nhanh chóng, lập tức liên tưởng Hàn Tình có thể là Nguyệt Thượng Hồng, mà Ngạo Tình đối với chuyện này cũng chỉ cười nhạt.

      Nội lực của Sở Mộc Hi chính là chí cương, Bạch Nguyệt lụa là vũ khí mềm mại, Lấy Nhu Thắng Cương là mấu chốt, bất quá...

      Diệp Thanh xem phản ứng của người dưới đài thoáng qua như nghe thấy, tay phải giương , lại dải lụa màu trắng đột nhiên vẩy ra ngoài, lao thẳng tới Sở Mộc Hi. Ra tay rất mạnh mau lẹ, Sở Mộc Hi lập tức dùng khinh công lui về sau. Lúc chưa biết công lực đối phương thế nào, tùy tiện ra tay lại tốt.

      Ngoài ý muốn, Diệp Thanh rót vào mấy phần nội lực, binh khí là dải lụa như thể mọc cánh, đuổi theo Sở Mộc Hi buông, Sở Mộc Hi chỉ ngừng tránh né.

      Chỉ lúc sau, Sở Mộc Hi có thể nhìn thấu chút, lúc này đôi tay ngưng tụ chân khí, đưa ra chưởng phong thử dò xét, liên tục phát chưởng, đánh lui lụa Bạch Nguyệt.

      Chưởng Xuân Phong Hóa Vũ, lại có thể biết chưởng pháp này. Ngạo Tình tự chủ ngổi thẳng lên, mắt chớp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Sở Mộc Hi.

      Đây là loại chưởng pháp gì? Những người xem lại bắt đầu ồn ào lên.

      Diệp Thanh ngờ có thể sử dụng chưởng pháp lấy nhu khắc nhu, hơi kinh ngạc, lại rót thêm chân khí vào lụa Bạch Nguyệt, tiếp tục tập kích.

      Cuối cùng, Sở Mộc Hi nhanh chóng đem lụa Bạch Nguyệt của Diệp Thanh nắm vào tay, hai người mỗi người đầu, rất tức cười, nếu là lụa đỏ, hắc hắc, ở đây trực tiếp "Phu Thê Đối Bái" là được.

      Diệp Thanh thua, vẫn ngạo khí chắp tay nhận thua.

      Dưới đài đều hoan hô, tiểu nha đầu, mặc dù thua vẫn còn vinh.

      Đến phiên Ngạo Tình đấu với Lạc Trí Viễn. Nhìn kỹ Lạc Trí Viễn thản nhiên, ôn hoà, ước chừng bằng tuổi Ngạo Tình. Gương mặt ngạo khí, dù cặp mắt hoa đào thay đổi mà tay có địch ý, Ngạo Tình híp híp mắt, nhìn đại đao trong tay , mi tâm vừa nhíu.

      "Vì sao có vẻ mặt như thế?" đúng là khách khí, Lạc Trí Viễn khinh thường .

      là tiểu tử có lễ phép, mi tâm chặt hơn. Ngạo Tình khoan thai tự đắc sờ sờ kiếm trong tay, thanh kiếm Triêu Dương cùng mình mười năm.

      "Ta hỏi ngươi đấy?" Lúc còn trẻ người nào cũng từng khinh cuồng, huống chi theo tin đồn vị Lạc Trí Viễn này có thiên phú kinh người về lực cánh tay, lại được Lão Trang Chủ Lạc Nam nâng nâng niu trong tay.

      Ngạo Tình thở dài cái, mới : "Ta , những người phong thần tuấn lãng phần lớn sử dụng kiếm, mà ngươi lại dùng cây đại đao chặt tới chặt lui, chẳng phải sát phong cảnh sao."

      ra, dưới đài mảnh xôn xao cười to. Lạc Trí Viễn nhất thời cứng họng, gương mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng, căm tức : "Ngươi rốt cuộc có đánh ?"

      "Haiz, ngươi xem, gặp gỡ ngươi, làm cho ta có cảm giác ‘tú tài gặp gỡ quan binh’." Ngạo Tình bĩu môi, cười đùa .

      Ha ha ha, dưới đài lại thêm hồi tiếng cười.

      "Tam ca, nàng muốn chọc giận ngươi, mặc kệ nàng ." Chỗ khách quý truyền đến lời hơi tức giận của Lạc Vũ Phi.

      Lạc Trí Viễn vừa nghe, tròng mắt ra hung quang, rút đao bắt đầu. Nhất thời ánh đao sáng ngời, cũng là cỗ đao khí hồn hậu. Xuất đao trong nháy mắt, vẻ mặt lập tức cung kính nghiêm cẩn, bình tĩnh.

      Đôi mắt trong veo của Ngạo Tình ngẩn ra, lại là Quỷ Phủ Thần Đao, ngờ cái Tiểu Hài Đồng lại là đồ đệ của đao tổ Phong Tín Tử. Ngạo Tình thầm than trong lòng, người này mặc dù là tuổi trẻ khinh cuồng, cũng thiếu thân chánh khí, nhưng ở Khổng Tước sơn trang nơi bẩn thỉu dơ bẩn này, biết có thể giữ phần chánh khí này bao lâu.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56: Ai cũng có mục đích riêng.

      "Tiếp chiêu." Coi như quân tử, trước khi vung đao, báo trước câu.

      Ánh đao sáng như tuyết đầy trời, mang theo loạt lãnh khí mà mấy trượng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, nghiêng đao bổ xuống, cực kỳ bá đạo.

      Mọi người bật thốt lên: "Hảo đao!"

      Ngạo Tình vẫn cầm kiếm đứng như cũ, tránh né, người xem dưới đài sớm há mồm hút khí, nhưng lúc đao sắp đến nơi Ngạo Tình chợt dùng kiếm xoay tròn, nhõm tránh thoát chiêu thứ nhất của Lạc Trí Viễn.

      "Ngươi muốn tốc chiến tốc thắng, vậy ta cũng đành phải phụng bồi(làm theo)." Dứt lời, nhanh chóng rút kiếm, thương thương thương. Người xem dưới đài sớm điên cuồng, kiếm này kêu to như vậy, nhất thời nghi ngờ, đây rốt cuộc là kiếm gì?

      Cùng lúc đó, ở Tàng Kiếm Các của Khổng Tước Sơn Trang truyền ra hồi thanh đáp lại.

      Nghi ngờ chưa được giải thích, liền nghe được tiếng huy kiếm vút vút, tiếng đao chém, hai bóng dáng trắng qua lại, lạch cạch leng keng, lách ca lách cách, keng keng keng, ánh đao đầy trời, kiếm khí khắp nơi, uốn lượn tại sân đấu. Mọi người kịp nhìn ánh sáng lạnh của đao khí chợt ngừng, kiếm khí ngưng kết, vạn vật đều tĩnh. Mũi kiếm của Ngạo Tình đặt ngực Lạc Trí Viễn, mà Quỷ Phủ Thần Đao của Lạc Trí Viễn nằm đất, tay áo sớm nhuộm đỏ, vài giọt máu theo chuôi đao chảy đến đất.

      Ngạo Tình nhanh chóng thu kiếm, sưu sưu sưu, tay trái điểm mấy chỗ huyệt vị cánh tay phải của Lạc Trí Viễn.

      "Vài năm sau ta chưa chắc có thể thắng ngươi lần nữa." Ngạo Tình xoay người cười hì hì chắp tay , tiếp theo hướng dưới đài vừa vừa "Bêu xấu. Bêu xấu." Cả người vô lại, cùng với bộ dạng của nàng hoàn toàn phù hợp.

      Mọi người chợt hiểu hồi hồn, hô to mảnh.

      Nhưng cũng ai biết, đao pháp của Lạc Trí quá nhanh, đao khí bức người, Ngạo Tình đành phải tùy cơ ứng biến, hỗn hợp các chiêu thức của Lưu Tinh kiếm pháp, Quân Tử Kiếm, Phượng Hoàng Kiếm, lấy biến ảo nhanh hơn tuyệt hơn mới thủ thắng.

      Len lén ánh mắt an tâm cho Phong Dạ Hàn, liền tìm chỗ ngồi, để mấy người Băng Tâm làm hộ pháp, khoanh chân điều khí.

      Bên ngoài thực quá ồn ào, Ngạo Tình thể làm gì khác hơn là vận khí che lại ba huyệt vị gần tai. Điều khí xong,
      Vẫn chưa vào sân cảm thấy cổ khí nóng bỏng lớn chấn động tới đây, tiếp theo là hồi khí lạnh lẽo, bính bính chạm nhau.
      Phong Dạ Hàn đánh Phong Hề Ngạn cùng bay ra, Phong Hề Ngạn như đĩa sắt bay xuống dưới võ đài. Ngạo Tình chạy gấp nhìn võ đài, thấy sắc mặt Phong Dạ Hàn hơi biến thành đỏ, hô hấp vũng vàng. Lúc này Ngạo Tình mới dám thở phào nhõm.
      Chủ tử!
      Hai giọng cất lên mới làm Ngạo Tình hồi thần. Suy nghĩ chút, nếu Phong Hề Ngạn có việc hay xảy ra, cho dù Phong Dạ Hàn quan tâm tình huynh đệ, mình cũng thể để cho mang tiếng xấu giết huynh đoạt sủng được.
      Theo phương hướng phụ cận nhìn thấy cả người Phong Hề Ngạn ướt đẫm, miệng đầy máu tươi. Khẽ cắn răng :” Để ta nhìn xem!”
      Hộ vệ bên cạnh cản lại, vội mở đường.
      Rút tay bắt mạch, ngẩn ra, máu Phong Hề Ngạn giống như băng hàn đông lại, mạch đập chợt có chợt , nhanh chóng vén ống tay áo của lên, vừa nhìn, vết thương ứ hồng nghiêm trọng, dị thường.
      “Kẻ điên! Biết đả thương người bảy phần, tự thương mình ba phần, còn dám thúc giục nội lực, chết cũng tàn phế” Ngạo Tình cau mày , nhưng chính nàng cũng phát ra lời này có mấy phần lo lắng.
      Cái gì? Người vây xem trợn tròn mắt.
      “Ách…” Phong Hề Ngạn lại ho ra phúng máu, “ ra là ngươi, trong lòng vẫn có ta”
      Mọi người nghi ngờ, ra hai người có quan hệ.
      Băng Tâm Băng Lam xem thường dứt, nam nhân này là tự dát vàng lên mặt mình.
      Ngạo Tình cũng lười để ý tới, ý bảo Băng Tâm lấy ra viên Hộ Tâm Đan, nhìn chằm chằm Phong Hề Ngạn:” Há mồm”
      Phong Hề Ngạn suy ngốc nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của Ngạo Tình, mím môi, cười đến nghiệt, mới chậm rãi hé miệng, nuốt thuốc, cười ,” ra dáng dấp của ta cũng rất tuấn, phải sao?”
      “Câm miệng!”
      Ngạo Tình ngồi xếp bằng, rót vào người Phong Hề Ngạn chỗ chân khí, sắc mặt Phong Hề Ngạn tốt hơn, bảo vệ được mạng sống.
      Thu chưởng điều khí xong, Ngạo Tình đứng lên. Chạm mặt đối mặt với Phong Dạ Hàn, bình tĩnh vô ba, giống như nước hồ yên lặng. Phong Dạ Hàn cúi đầu nhìn tròng mắt khiêu khích của Phong Hề Ngạn, kiên quyết xoay người .
      Ngạo Tình nhất hời ngốc trệ, Băng Tâm kéo kéo tay áo Ngạo Tình, Ngạo Tình mới khôi phục thần trí rời khỏi đám người.
      Còn hai trận đấu cuối cùng tiến hành vào buối sáng kế tiếp. Khổng Tước Sơn Trang lấy lý do bảo vệ tuyển thủ trận chung kết, mạnh mẽ cầu Phong Dạ Hàn cùng Ngạo Tình vào sơn trang ở. Miễn phí bao ăn bao ở, cần phí phạm, liền sảng khoái đồng ý.
      Nhưng buổi tối lại ầm ỹ, nhất định mở dạ tiệc chúc mừng bốn người vào trận chung kết. bữa tối qua, quản gia là nam tử trung niên sớm đến mời bốn người Ngạo Tình.
      Dù sao rãnh rỗi có việc gì làm, xem lão trang chủ lại muốn làm cái gì.
      Vừa vào sân, khắp nơi đều là đèn lưu ly, làm nổi bật viên dạ minh châu lớn. quả như hoàng cung. Nhìn lướt qua chỗ người ngồi, choáng nha. Cũng là cuộc xem mắt , đúng là có ý tưởng mới!
      “Ngươi là ái đồ của Lam tiên sinh Hàn Tình?” thanh khỏe mạnh có lực, theo tiếng nhìn lại, thân trường bào, bộ râu hoa râm, long mày rậm nặng, ngũ quan thon gầy, hình dáng ràng, rồi lại đôi mắt có hồn tỏa ra ánh sáng.
      “Chính là tiểu nữa, tiền bối nhất định là Lão Trang Chủ Lạc Nam Lạc lão tiên sinh” Vẻ mặt Ngạo Tình khoa trương bộ hạnh ngộ hạnh ngộ.
      “Chính là lão phu, ngờ đồ đệ của Lam tiên sinh đều thông tuệ thanh linh như thế, nhanh ngồi.” Vẻ mặt Lạc Nam cười hòa ái, dẽ gần.
      Ngạo Tình cũng khách khí, dẫn ba người Diệp Thanh tự nhiên thanh thản ngồi xuống. Giương mắt nhìn, đối diện chính là Lạc Trí Viển bị nàng đánh bại chiều nay, Lạc Trí Viễn thấy Ngạo Tình nhìn sang, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên hồng.
      Ngạo Tình vô ý cười cười, ánh mắt quét nhìn Phong Dạ Hàn, bộ trắng ngà, dưới ánh sáng đèn lưu ly, cao ngạo lạnh lung, đáng dấp vóc người như chứa lực lượng cường đại, cao quí kiêu ngạo lại phiêu dật như Tiên nhân, giống như bụi Ngọc Trúc dưới nắng mai. Ánh mắt lạnh nhạt như thần tiên coi rẻ cuộc sống vội vàng nơi phàm trần, mơ hồ lộ ra giễu cợt cùng ngạo mạn, lại cho thêm phần vắng lặng, đem kết hợp với khí chất lạnh nhạt chê vào đâu được.
      tức giận sao? Ngạo Tình chu môi cái cũng nhìn lại , cầm ly rượu lên nhấp chút.
      Lạc Nam lại phen, đại khái đều là chút lời may mắn, lời khách sáo,
      “Khuyển tử Lạc Sở Hàn, Lạc Đạm Bạc, Lạc Trí Viễn, tiểu nữ Lạc Sơ Ảnh, Lạc Thanh Cạn, Lạc Vũ Phi” Lạc Nam giới thiệu từng người.
      đúng là khai chi tán nghiệp, con cháu cả sảnh đường a!
      Mọi người rối rít hàn huyên.
      “Lạc lão trang chủ là người văn võ song toàn hiếm thấy, vãn bối bội phục bội phục” ngạo Tình khẽ khom người, giọng thanh nhã.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      tú cầu thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Ngẫu nhiên gặp lúc dạ hành.

      Mọi người khẽ giật mình, lời này phân khen chê, nụ cười của Lạc Nam cứng đờ, lại khôi phục nụ cười rất nhanh: " biết lời này là thế nào?"

      Ngạo Tình lạnh lùng uống ngụm rượu, nhàn nhạt ngâm ra, " phải là đạm bạc vô dĩ Minh Chí, phải là yên tĩnh vô dĩ Trí Viễn; nước soi nghiêng bóng mai gầy; Giang Vũ Phi Phi giang thảo Tề, người thử xem, Lạc lão tiên sinh?" xong, hơi cười cợt, tiếp tục rót rượu.

      Mọi người tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Ngạo Tình kinh thán thôi.

      "Ha ha ha, hổ là ái đồ của Lam tiên sinh." Lạc Nam cười nâng chén.

      "Vậy tên của đại ca ta giải thích thế nào?" Lạc Thanh Thiển vẻ mặt trẻ con hỏi. Mọi người cũng thắc mắc, chỉ có Lạc Vũ Phi vẻ mặt khinh thường.

      Ngạo Tình nhàng, nín cười, đưa mắt nhìn về phía Lạc Sơ Hàn cười tiếng, tay Lạc Sơ Hàn dưới tay áo nắm chặt: "‘ gối sơ hàn mộng phải ’" , chậm rãi dời mắt khỏi Lạc Vũ Phi, lên tiếng lần nữa, "‘ năm hướng Như Mộng điểu vô ích gáy ’."

      Mọi người thở dốc vì kinh ngạc, khí này có chút thích hợp rồi.

      "Ha ha. Quả nhiên là thông minh hơn người." Lạc Nam cũng cười sung sướng.

      Chỗ ngồi nam tân(khách nam), ít ánh mắt của nam tử nhìn về phía Ngạo Tình ngồi như có chuyện gì kia, Sở Mộc Hi, Lạc Sơ Hàn, Lạc Đạm Bạc, nhất là Lạc Trí Viễn người từng giao thủ với Ngạo Tình, tự nhiên thiếu được Phong Dạ Hàn.

      "Tiểu nữ Sơ Ảnh, từ thích múa đao lộng kiếm, chỉ biết chút cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú. Hôm nay có may mắn nhìn thấy Hàn Tình muội muội, mới biết đời này lại có nữ tử băng tuyết thông minh như thế, Văn Thao Vũ Lược, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông. Sơ Ảnh nhất thời muốn thi đấu phen, biết Hàn Tình muội muội có thể giúp tỷ tỷ ."

      Lạc Sơ Ảnh dịu dàng mỉm cười, đứng thẳng lên, thân lam sắc màng danh lợi, tóc đen tùy ý thả sau đầu, chỉ buộc sợi dây nhũ sắc, giữa hai lông mày có nhất mạt thanh ngạo. Trang phục đơn giản, lại khó nén thân sáng chói. Tôn lên khuôn mặt nhắn như hoa như ngọc, khiến vạn vật mất màu sắc. Hảo cái mỹ nhân thanh ngạo mất linh khí.

      Trong lòng Băng Tâm hừ lạnh, muốn cùng tiểu thư nhà ta đấu cầm kỳ thư họa, quả tự rước lấy nhục.

      "Hàn Tình cũng muốn cùng tỷ tỷ so sánh lần, nhưng Hàn Tình tài sơ học thiển, chỉ thông thạo chút múa đao lộng kiếm, thỉnh thoảng bị sư phụ ép buộc mới học chút thi văn, thể ra ngoài bêu xấu, nhưng mà tam muội Hàn Lan của ta lại ngược lại, bằng ngươi và gia muội thử xem thế nào, hai người các ngươi chắc chắn cuộc tỉ thí hay." Ngạo Tình làm vẻ mặt xin lỗi .

      Phốc. Lạc Thanh Thiển cùng Băng Tâm rất nể tình cười phun. Hàn Lan tức xạm mặt lại, tiểu thư làm khó người khác ngứa ngáy.

      Xuất Nguyệt đứng bên cạnh Phong Dạ Hàn lại đối với vương phi nhà mình bất mãn, Ngạo Tình chỉ có thể làm bộ như nhìn thấy.

      Lạc Sơ Ảnh cũng đành phải lui lại. Lấy ra thanh Lục Y cầm, tay thon đặt dây đàn, ưu nhã đánh khúc《 Phượng Cầu Hoàng 》uyển chuyển động nhân. Lúc Sơ Ảnh khảy đàn thỉnh thoảng nhìn về phía Sở Mộc Hi ở chỗ nam tân, mà khuôn mặt Sở Mộc Hi vẫn tươi cười, có chút hăng hái nghe đàn. bên Ngạo Tình thầm than, thần nữ, Tương Vương!

      thể bội phục Sơ Ảnh, lại có cầm kỹ xuất sắc như thế.

      Khúc dừng, Sơ Ảnh quên khiêu khích: "Hàn Tình muội muội có biết bài vừa rồi?"

      Ngạo Tình nhíu mày, cười : "Có người, gặp quên. ngày thấy, nhớ nhung điên cuồng. khúc hay, biết Hàn Tình có đúng ? Mà Hàn Tình bội phục Sơ Ảnh nương, có dũng khí."

      Mọi người mới vừa từ tiếng đàn của Sơ Ảnh phục hồi tinh thần, lại bị câu thơ của Ngạo Tình làm chấn động.

      Sơ Ảnh vừa nghe, ngược lại nhiều hơn mấy phần ngượng ngùng. Nụ cười của Sở Mộc Hi hơi cứng chút rồi lại như lúc đầu.

      Ngạo Tình cảm thấy tâm tình của Diệp Thanh bên cạnh nặng nề, thể làm gì đành bảo Băng Lam ra tỉ thí. Băng Lam sáng tỏ, từ bên hông rút ra Tiêu bạch ngọc, ngón tay nõn nà đặt lên, khúc Tiêu << Mai Hoa Tam Lộng >> du dương sâu xa vang vọng ở trong đại đường. thanh vang lên, như oán như ngưỡng mộ, như khóc như tố; dư lượn lờ, mỏng manh như tơ.

      Tiếng tiêu kết thúc, mọi người kinh hãi vỗ tay.

      "Tốt! Tốt! Tốt!" Người đầu tiên ngược lại là Lạc Đạm Bạc, liên tiếp ba ‘ tốt ’ giúp hai người phân ra thắng bại.

      Chờ đúng thời cơ, Ngạo Tình khoa trương ngáp cái, lợi dụng lý do muốn dưỡng sức trước cuộc so tài, muốn mang theo ba người Diệp Thanh về phòng nghỉ trước.

      "Lạc lão tiên sinh, hôm nay quả vui vẻ, bọn ta xin cáo từ trước, các vị từ từ ăn uống vui đùa." Ngạo Tình lại ngáp cái, mặc kệ hình tượng.

      "Hàn Tình tỷ tỷ sao lại nhanh như vậy?" Đôi mắt thiên chân vô tà của Lạc Thanh Thiển nhìn nàng, như bỏ được: " bằng lúc sau Thanh Thiển tìm người được , Thanh Thiển đối thi từ chữ cũng biết, tỷ tỷ dạy Thanh Thiển cách làm thơ như thế nào có được hay ?" Dáng vẻ mềm mại, muốn cự tuyệt cũng được.

      Choáng nha, như thế này phải bày tỏ là thả người sao?

      "Đúng vậy a. Vũ Phi cảm thấy hôm nay cùng hàn Tình tỷ tỷ so tài cuộc, đánh quen biết, trong lòng rất bội phục tỷ tỷ tuổi còn trẻ, võ công có thành tựu như vậy, muốn cùng tỷ tỷ hàn huyên võ học tâm đắc chút, cũng giúp Vũ Phi ngày khác có đột phá." Lạc Vũ Phi mặt cười như hoa, nhìn như chút bất mãn.

      ra đều là tiểu hồ ly tinh, thậm chí dùng kế luân phiên.

      " được. Đại tỷ nhà ta ngủ tinh thần tốt, trong lòng hốt hoảng, đầu óc hỗn loạn, ngày mai tỷ võ nhất định thua." Băng Tâm giả bộ đáng , vô tội, vẫn quên nhiều, lấy tay che chở Ngạo Tình, chỉ sợ người khác đoạt Ngạo Tình , chớp chớp ánh mắt như nước trong veo, cho dù ai cũng hoài nghi lời nàng , "Hơn nữa Tâm nhi cũng rất mệt mỏi, có đại tỷ cùng ta ngủ, ta ngủ được. Ta muốn!" xong, dùng sức lay cánh tay Ngạo Tình, nước mắt ròng ròng, dưới chân còn phối hợp giẫm giẫm mấy cái: "Đại tỷ, Tâm nhi buồn ngủ, chúng ta thôi."

      Chỉ sợ chậm bước, người khác đoạt Ngạo Tình . Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi biết làm trò đùa giỡn, Băng Tâm nhà ta là tổ sư gia của các ngươi kia đấy.

      "Tâm Nhi được náo, đại tỷ bận, đợi lát nữa là tốt rồi." Băng Lam vội vàng cùng diễn trò, đưa tay lôi kéo Băng Tâm, ai ngờ Băng Tâm né tay Băng Lam ra, khóc ôm chặt hơn, bất khuất buông tha, "Đại tỷ, Tâm nhi mệt mỏi." xong, hai hàng nước mắt như trân châu rơi xuống, bộ mặt đáng thương như chó con.

      Dọa Lạc Thanh Thiển cùng Lạc Vũ Phi, lúng túng thôi.

      Ngạo Tình giả bộ bất đắc dĩ sờ sờ đầu Băng Tâm, "Chờ đại tỷ chút được ?"

      " chờ, ta muốn." xong, đưa tay đẩy mấy ly rượu bàn xuống, mười phần là tiểu hài tử giận dỗi. Ngạo Tình trợn to hai mắt, nghiêm nghị quát mắng: "Tâm nhi."

      Cuối cùng Lạc Nam vội vàng mở miệng thả người. Ngạo Tình liên tục xin lỗi, bất đắc dĩ dắt Băng Tâm rời , vẫn quên chỉ trích Băng Tâm, " Bình thường đều quên, sớm biết cho ngươi đến rồi."

      Bốn người liền dưới con mắt mọi người, tiêu tiêu sái sái về phòng. Ai ngờ, bốn người vừa về tới phòng, ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả Diệp Thanh mặt như khối băng đều bị phá rồi.

      Nhìn Đan Phượng kiếm ngừng phát ra thanh, Ngạo Tình quyết định thừa dịp bóng đêm mông lung tìm hiểu phen. Thay y phục dạ hành, thân hình linh hoạt tránh thoát tai mắt đông đảo thị vệ, theo hấp dẫn của Triêu Dương kiếm, tới Tàng Kiếm Các.
      Last edited by a moderator: 18/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 58: thân phận.

      Nhìn qua thấy thủ vệ ở Tàng Kiếm Các tăng cường bảo vệ, vì thế đành phải hạ chút mê hương cho những thị vệ này hôn mê hồi. Từ đầu lấy xuống thanh sắt , nhàng linh hoạt mở khóa ra, vào Kiếm Các vừa nhìn, quả nhiên có ít cơ quan vòng vòng đan xen nhau.

      Nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt, "Két" tiếng gần như thể nghe thấy, phía bắc vách tường xuất động đen như mực. Lập tức, Triêu Dương kiếm động cành mạnh, từ trong lòng ngực lấy ra hộp quẹt, nhàng vừa thổi, hai mắt tỏa sáng, trời ơi, nơi này tất cả đều là danh kiếm, danh đao. Ở bàn đá lớn cắm thanh kiếm phát ra Hồng Quang, Triêu Dương kiếm rung mạnh.

      Đôi mắt trong veo ra ý cười, rút Triêu Dương kiếm ra, sử dụng kiếm nhọn nhàng trích ở đầu ngón tay, giọt máu ở thân Triêu Dương kiếm, Triêu Dương kiếm lập tức ngưng rung động, tiếng động cũng dần dần lắng xuống.

      Bỗng chốc, bên ngoài truyền đến tiếng ầm ỹ, Ngạo Tình nhanh chóng vung tay áo, cửa động lập tức khép lại, cùng lúc đó, Ngạo Tình tung người hướng về góc chết. Ai ngờ, có người nhanh chân đến trước.

      Bốn mắt nhìn nhau, đều chút bối rối, hai người thể làm gì khác đành chen chỗ. Tư thế quá mập mờ, nam tử nằm xà nhà, Ngạo Tình bay lên cũng là nằm, hiển nhiên như nữ bổ nhào vào nam vậy.

      " ngờ là ngươi!" Sở Mộc Hi cười .

      Ngạo Tình liếc cái, "Đừng cười, cười giả dối, ngươi sợ mặt cương lại, ta nhìn còn khó chịu hơn đấy."

      Ánh mắt Sở Mộc Hi chợt lóe, cười rực rỡ hơn, Ngạo Tình làm như nhìn thấy, động tác mập mờ như vậy cũng chỉ khi ở với Phong Dạ Hàn, ngộ nhỡ bị đại hũ dấm này biết lại nhức đầu.

      "Vui vẻ liền cười, khổ sở khóc, ngươi cười cứ như bò điên vậy_ muốn chết mà" Ngạo Tình hạ thấp giọng , ra nàng trước kia cũng như vậy, nhưng sau khi gặp được Phong Dạ Hàn, mới có người để dựa vào để mà khóc.

      Gương mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi cứng đờ, hơi nhếch môi, con ngươi cũng nhìn Ngạo Tình nữa.

      "Cái này mới đúng chứ, mới 24-25 tuổi, làm gì cần tỏ vẻ như mình là đại thúc bốn mươi tuổi, đa mưu túc trí, cười như cười vậy."

      Tiếng ầm ỹ dần dần xa, Ngạo Tình nhanh chóng lật người nhảy xuống, hướng Triêu Dương kiếm ném chút bột phấn, thân hình lóe lên, nhanh ra cửa động. Cuối cùng Sở Mộc Hi nhảy xuống, nhìn Triêu Dương kiếm chút, lại nhìn Ngạo Tình để ý đến , mắt sáng chớp chớp, cười nữa.

      Vừa tới gian phòng, cỗ hơi thở quen thuộc đánh tới. Nhưng đến nửa đường lại dừng lại. Ngạo Tình lập tức ngây ngẩn cả người, vội vàng xoay người ngước mắt, nhìn Phong Dạ Hàn.

      Mắt phượng thay đổi dần thâm thúy, sắc mặt đen lại, mi tâm khóa chặt, thân thể phát ra khí lạnh như băng ngàn năm.

      người ngươi có mùi của nam nhân khác, Sở Mộc Hi.” Từng chữ từng chữ tóe ra, mắt phượng càng thêm băng lãnh.

      Ngạo Tình biết thể gạt được, : “Mới vừa rồi ta len lén Tàng Kiếm Các, đụng phải Sở Mộc Hi, đường có tiếng người, hai người núp cùng chỗ, dính mùi.” Ngạo Tình chột dạ, tư thế mập mờ như vậy, suy nghĩ chút cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Mắt phượng vẫn có biến hóa chút nào, “ ôm ngươi.”

      “Chỗ núp quá .” Giải thích.

      Phong Dạ Hàn cười lạnh tiếng, phất tay áo xoay người, nhảy ra từ cửa sổ. Đôi mắt trong veo hoảng hốt, biết Phong Dạ Hàn giận . Nam nhân này càng ngày càng nhen, hay tại nàng quá mức quan tâm , đến nỗi chút kiêng kỵ. Buổi trưa thay Phong Hề Ngạ chữa thương sớm chọc giận , tại lại thêm người Sở Mộc Hi. nhức đầu mà.

      Tắm nước nóng xong, thay thân váy dài hồng mai, tránh thoát con mắt mọi người, tới viện của Phong Dạ Hàn.

      Chỉ thấy Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt đứng ngoài cửa, cùng nữ tử áo trắng chuyện.

      “Lạc tiểu thư, chủ tử nhà ta sớm nghỉ ngơi, tiểu thư nếu có chuyện gì, xin ngày mai trở lại.” Xuất Nguyện bộ dạng việc công nghiêm cẩn, lạnh lùng, tàn khốc.

      Mi tâm Ngạo Tình nhảy lên, này ban đêm gió lớn, Lạc Vũ Phi đúng là chủ động, quá hạ giá .

      Lạc Vũ Phi liều mạng, trực tiếp hướng về phía cửa dùng thanh thẹn thùng động nhân : “Tiểu nữ Lạc Vũ Phi, ngưỡng mộ Ngũ Hoàng tử lâu, nên lần này đăng môn bái phỏng.”

      Cũng trắng ra rồi? cái này gọi là nam đuổi theo nữ cách tần sơn (núi), nữ truy nam cách tầng sa (vải), Lạc Vũ Phi này phải nữ tử bình thường. Ngạo Tình cười thầm, muốn nhìn phản ứng của Phong Dạ Hàn ra sao.

      Ngạo Tình nhàng nhảy lên chạc cây gần đó, tìm tư thế thoải mái, tìm góc độ tốt, lặng lẽ đợi chuyện phát triển.

      “Lạc tiểu thư, Xuất Nguyệt khuyên người nên trở về thôi.” ngờ nữ nhân này biết xấu hổ như vậy, Xuất Nguyệt cũng mất hết kiên nhẫn, huống chi chủ tử nhà mình tâm tình tốt, bọn họ tại lo lắng lắm.

      “Ngũ Hoàng tử, ra người cùng Vũ Phi từng gặp nhau, còn nhớ hay …” Lạc Vũ Phi , chợt, bên trong gian phòng truyền đến tiếng gầm , “Cút cho ta!”

      Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt run rẩy khẩn trương xua đuổi, Lạc Vũ Phi mới phẫn nộ phất tay áo rời .

      Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt muốn thở phào cái, trong phòng lại truyền tới tiếng gầm : “Còn muốn ở đó bao lâu?”

      Hai người hết sức nghi hoặc, chỉ thấy bóng dáng hồng mai chợt tiến vào gian phòng, hai người ngoài cửa mới dám thở hơi.

      ngờ công lực của Phong Dạ Hàn tiến triển nhanh như thế, Ngạo Tình cũng nín thở bế khí rồi mà vẫn bị phát .

      “Chàng ghen?” Ngạo Tình giọng , từ phía sau ôm lấy thân thể cứng ngắc của Phong Dạ Hàn, bàn tay khẽ xoa lồng ngực kiên cố, “Ta muốn chàng gánh tiếng xấu giết huynh đoạt sủng, cho nên cứu Phong Hề Ngạn.” Thân thể Phong Dạ Hàn mềm ra ít.

      “Hôm nay vào Tàng Kiếm Các tìm Triêu Dương kiếm thất truyền từ lâu của Lăng gia, gặp được Sở Mộc Hi, bên ngoài có động tĩnh, vạn bất đắc dĩ mới tiếp xúc mà thôi, đừng nóng giận, có được hay ?”

      Phong Dạ Hàn lúc này mới chậm rãi xoay người, cái gì cũng , ôm ngang Ngạo Tình lên, trực tiếp ném lên giường, nhưng lúc ném động tác cố ý lại, Ngạo Tình vẫn còn ở trong khiếp sợ, thân thể cao lớn như núi đè xuống, bờ môi khêu gợi nhanh như tia chớp hạ xuống làm Ngạo Tình muốn tránh cũng được.

      bao lâu, hai người cùng nhau, động tác của Phong Dạ Hàn mang theo trừng phạt cùng tức giận, làm cho Ngạo Tình có cảm giác muốn chết trong loại khoái cảm này.

      “Hàn… Chậm chút…”

      Vân vũ mấy phen, Ngạo Tình mềm nhũn nằm ở người Phong Dạ Hàn, hô hấp nặng nề.

      “Hàn, tức giận chứ?”

      “Dám có lần sau, để cho nàng tháng xuống giường được.” Phong Dạ Hàn nhàng ôm người trong ngực, bên môi có ý cười sủng nịnh cưng chiều, làm dung mạo thêm tuyệt diễm.

      Thân thể Ngạo Tình run lên, đầu lắc như gõ trống, “ dám nữa.” Nàng tin tưởng Phong Dạ Hàn được làm được.

      Núi Khổng Tước cũng cao, núi cây cối ướt đẫm sương đêm, rừng tầng tầng lớp lớp, ánh mặt trời đầu mùa đông chiếu xuống, ánh xạ tạo nên bức tranh đủ màu sắc, mang tới chút lạnh lẽo, ấm áp, dịu dàng.

      Ngạo Tình nửa đêm bị đuổi về gian phòng, lúc này lười biếng tựa vào bên cửa sổ phơi nắng, buồn ngủ mông lung.
      Last edited by a moderator: 30/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :