1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi trắng nõn - Tình Đình Phi Lai (Chương 131) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 21 _ TUYẾT HOA CÔNG CHÚA

      Nhưng này đúng là bị truyền ra ngoài, hơn nữa còn truyền khắp toàn bộ hoàng cung.

      Tất cả mọi người đều biết hoàng đế rất cưng chiều Miên Miên, vì thế có ít phi tần đặc biệt đến thăm, hễ trông thấy nàng đều khen nàng “vừa béo vừa tròn”, sau đó đem nàng vo lại thành trái cầu, ôm vào trong ngực vừa vân vê vừa nhéo.

      Nguyễn Miên Miên tại hoàng cung mỗi ngày bị người ta chà đạp rốt cuộc cũng được nửa năm, thân hình cũng là càng ngày càng mượt mà a, có đôi khi nhìn chính mình nhịn được mà cảm thán,“cảm thấy rất có da có thịt, muốn cắn miếng!”

      Kỳ quái nhất chính là Tiêu Nguyệt chưa tới thăm nàng bao giờ, nghe phải học tập các loại chính vụ, tập võ, săn thú, vân vân……

      Được rồi, đến càng tốt, nhìn bộ dạng lãnh huyết của chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ.

      Mà lúc trước hoàng đế có hứa hẹn là cho Liễu Mặc Như mang theo Dung Triệt tiến cung thăm nàng, nhưng đến nay chưa lần thực .
      Mãi đến khi…… vị phi tử nào đó của hoàng đế sinh hạ vị tiểu công chúa.

      Đó là đêm tuyết rơi đầy trời phi tử thứ mười ba của hoàng đế, sau muôn vàn thiên tân vạn khổ, sanh ra nữ nhi, tên gọi: Tuyết Hoa công chúa.
      Hạ Lan Dung Triệt thời điểm đó mới được phép tiến cung, lần thứ hai tiến vào cuộc sống của Miên Miên.

      Vì thế…… mưu chính thức được trình diễn.

      Miên Miên mới được hai tuổi, nhìn thấu hoàn toàn cái mưu năm đó.
      Hoàng đế có nữ nhi, lúc trước ngự y với hoàng đế rằng vị phi tử nào đó của có khả năng mang thai công chúa, cho nên mượn cớ cho Dung Triệt đến gặp muội muội, nhưng mục đích chính lại là muốn cùng vị tiểu công chúa đó bồi dưỡng tình cảm, đây gọi là: Bạn từ thủa thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau rồi chừng thương nhau.

      Hoàng đế dùng chiêu này vừa là thị uy, vừa đem Miên Miên làm con tin, lại có dự tính đem nữ nhi của chính mình cấp cho Hạ Lan gia tăng cảm tình, làm cho Hạ Lan Bạch Thần thể xuất thủ .

      hiểm hiểm, Miên Miên ngừng cảm thán cuối cùng cũng đành nhận mệnh, sau đó mỗi ngày ở trước mặt hoàng đế trước giả vờ ngoan ngoãn , nàng biết, tại hoàng đế thích nàng, là vì nàng có tính nguy hiểm, nhưng chờ nàng trưởng thành……

      Cho nên, nữ nhân thông minh phải giả ngu, nàng nhất định phải ngây thơ tới cùng!

      Kiên quyết quán triệt lấy phương châm heo con ăn thịt hổ làm chiến lược……
      Dịch: NHẤT NGUYỆT (UYÊN ƯƠNG CÁC)
      Beta: MEO

      CHƯƠNG 22 _ CÂY NẤM ĐIỂM ĐIỂM

      Nguyễn Miên Miên ba tuổi, Dung Triệt ba tuổi, Tiểu Tuyết Hoa tuổi, Tiêu Nguyệt mười tuổi.

      Nơi nào đó trong hoàng cung , các thái giám xếp thành hàng.

      “Được rồi, Dung Triệt, hôm nay chúng ta chơi trò diều hâu bắt gà con, huynh làm diều hâu, tới bắt muội .”

      “Vì sao mỗi lần đều là ta phải làm diều hâu?” Dung Triệt nhìn Miên Miên len lỏi đứng giữa các thái giám, nha đầu này hiểm.

      “Bởi vì diều hâu là cho nam hài tử làm , muội là nữ hài tử.”

      “Ồ”

      Chơi được hồi,“ bắt nữa, ta muốn thăm Tuyết Hoa .”

      được! Vì sao huynh lại muốn thăm nàng ta?” Nguyễn Miên Miên tức giận nhìn , kiên quyết tỏ vẻ bất mãn.

      “Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng .” Dung Triệt trả lời mà có chút nghẹn ngào và uỷ khuất.

      “Vậy huynh , muội tìm Phi Sắc chơi tiếp”. Miên Miên dậm chân cái, sau đó vung ống tay áo lên, thẳng mạch.

      Nàng vụng trộm đến tẩm cung của Tiêu Nguyệt — Linh Tê cung, theo như nàng tìm hiểu, bình thường lúc này, Tiêu Nguyệt đều cùng hoàng đế xem tấu chương .

      Đây là chuyện bắt buộc mỗi ngày của nàng , cơ bản Tiêu Nguyệt đối với hành vi của nàng đều là mắt nhắm mắt mở, bởi vì phát Miên Miên đến chỉ có mục đích , chính là đùa giỡn với tiểu long miêu (ý chỉ con mèo béo) của .

      “Phi Sắc, ngươi nhớ ta sao? Lúc trước khi ngươi tắm rửa, ngươi còn nhào vào trong lòng của ta mà?”

      Phi sắc cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi đầu làm tiếp chuyện riêng của , bởi vì căn bản nghe hiểu ngôn ngữ của con người.

      “Đừng chơi đuổi bắt với cây nấm này nữa……” Miên Miên phát hành động của tiểu long miêu đặc biệt quái dị.

      Sau khi Phi Sắc phát ở hậu viện trong tẩm cung của Tiêu Nguyệt có trồng loại nấm , cây nấm này tròn tròn mềm mềm, sinh trưởng độc lập, cao khoảng 20 cm.

      Mỗi ngày đều chơi trò đuổi bắt với cây nấm này, hoặc là dùng móng vuốt nhàng mà vuốt ve nó, miệng kêu khe khẽ, mỗi lần khoảng vài canh giờ.

      Cây nấm này làm cho Miên Miên nghĩ tới cây nấm điểm điểm [1] trong biểu cảm của QQ [2] , rất giống, vì thế, nàng liền gọi nó là điểm điểm.

      Miên Miên đương nhiên biết Phi Sắc làm gì.

      Kỳ mỗi lần ở cùng điểm điểm là lại nhớ nhớ tới, vừa tắm rửa vừa ca hát , nhớ lúc nàng ôm ngủ , nhớ hai má mềm mềm của nàng làm cho muốn hôn cái.

      Nhưng biết rằng kia tại hóa thành tiểu hài tử mỗi ngày đều đến đùa giỡn với , mà buồn liếc mắt nhìn cái.
      CHƯƠNG 23_ THÊM VÀI PHẦN NGHIỆT

      Miên Miên năm tuổi, Dung Triệt năm tuổi, tiểu Tuyết Hoa ba tuổi, Tiêu Nguyệt mười hai tuổi

      Hoàng đế cho rằng học tập cần phải bắt đầu từ , thể mặc kệ tiểu hài tử tùy ý chơi đùa được.

      Cho nên Dung Triệt và Miên Miên được an bài đến hoàng cung cùng các hoàng tử học tập.

      Đọc sách! Nàng từng đọc sách hơn mười mấy năm, giờ lại phải tiếp tục đọc sách nữa sao? Miên Miên chút tâm tư để ý vào việc học cũng có, hơn nữa sư phụ dạy bọn nàng Tam Tự kinh, Đạo Đức Kinh, nàng đều đọc qua rồi.

      Cho nên, nàng lại lần được coi như thần đồng, có thể là học trò kiểu mẫu.
      Tan học, tiểu Tuyết Hoa sớm chờ ở cửa, bởi vì tuổi nàng còn , tạm thời cần phải học mấy thứ này.

      “Dung Triệt, huynh lại rủ nàng ta tới đây làm cái gì vậy?” Miên Miên có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm tiểu Tuyết Hoa, tiểu công chúa này tại nghiễm nhiên thành cái đuôi của Dung Triệt.

      “Dung Triệt ca ca… hôm nay chúng ta chơi trò gì?” tiểu Tuyết Hoa trước sau buồn liếc mắt nhìn Miên Miên cái, thản nhiên lôi kéo ống tay áo của Dung Triệt mà dò hỏi.

      Bởi lẽ từ mang thân phận công chúa nên Tuyết Hoa có cảm giác về ưu việt của bản thân, nàng tuổi tuy hiểu chuyện, nhưng cũng biết Miên Miên dám đắc tội với nàng.

      “Ta muốn gặp Kỉ sư phụ để luyện võ.” Dung Triệt nhìn Tuyết Hoa, mà là nhìn về phía Miên Miên, đôi mắt màu hổ phách trong veo như đôi ngọc lưu ly, vừa lấp lánh vừa sáng, khiến người khác dám nhìn lâu.

      Vì vậy hai tiểu nương đành ngồi dưới bóng cây nhìn Dung Triệt luyện võ, bên cạnh có bàn hoa quả phục vụ bọn họ, đằng sau còn có cung nữ quạt mát, chỉ mỗi Dung Triệt đáng thương , đứng tấn tới nỗi mồ hôi nhễ nhại.

      Miên Miên cầm quả bỏ vào trong miệng ăn, bất chợt cảm thấy có gì đó đúng.

      Nàng phát , ở chung vài năm, theo thời gian trôi qua nàng có chút ỷ lại vào Dung Triệt, đôi khi nhìn vào ánh mắt , nàng chợt ngây người.

      Thế gian tại sao lại có ánh mắt đẹp như vậy, tựa như sao trời, như ánh trăng trong hồ nước, trong sáng nên lời.

      đúng đúng, chẳng qua là do bản thân rất nhàm chán có gì làm, thích được cùng chơi đùa thôi, hề ỷ lại, tuyệt đối phải.

      Trong lòng nàng thầm phủ định vạn lần, xa xa chợt nhìn thấy đạo bóng dáng màu trắng qua.

      Tiêu Nguyệt? Tại sao lại đường này nhỉ? Miên Miên buồn bực.

      Tiêu Nguyệt từ xa cũng nhìn thấy bóng dáng bé mặc y phục màu hồng nhạt mập mạp ngồi dưới bóng cây , cố ý chậm.

      Nhìn nàng đặt bàn tay múp míp đặt đầu gối chống cằm giống như bộ dáng của vị đại nhân nghiêm túc suy nghĩ, khóe miệng Tiêu Nguyệt bất giác nhếch lên.

      biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy bé mập mạp này, tâm trạng bực bội lập tức tan biến yên tĩnh chìm xuống dưới.

      A… Trắng nõn trắng nà, là đáng .

      Ngay chính cũng ngờ nổi bản thân mình chỉ vì mỗi ngày đều mong muốn có thể nhìn thấy bé mập mạp này mà tận lực tính toán thời điểm qua con đường này, nhưng dù vậy vẫn tới gần nàng.

      Miên Miên cảm giác được ánh mắt nóng rực từ bên kia phóng tới của Tiêu Nguyệt, khuôn mặt nhắn cũng ngẩng lên nhìn về hướng , trong lòng thầm cảm thán: “Thằng nhãi này, lại thêm vài phần nghiệt”.
      CHƯƠNG 24 _TUYẾT HOA RẤT XẤU TÍNH

      Miên Miên bảy tuổi, Dung Triệt bảy tuổi, tiểu Tuyết Hoa năm tuổi, Tiêu Nguyệt mười bốn tuổi.
      Cuộc sống còn thú vị như trước.

      Mỗi ngày ăn cơm, ngủ, cùng Dung Triệt, Tuyết Hoa chơi đùa, trêu chọc Phi Sắc.

      Ngày nào đó.

      Tuyết Hoa lại chờ Dung Triệt ở cửa học đường, lúc này nàng năm tuổi, biết tỏ ra lòng dạ hẹp hòi.

      “Dung Triệt ca ca, phụ hoàng hôm nay đưa cho ta món đồ chơi rất tuyệt”. Tuyết Hoa đưa ra cái vòng tròn hình trụ gì đó, đỉnh gắn quả cầu thủy tinh trong suốt.

      “Ngươi xem này……” Nàng tiến đến bên cạnh Dung Triệt, ánh mắt đắc ý lướt qua Miên Miên, giống như , xem , phụ hoàng vẫn là hiểu ta nhất, có bảo bối này nọ vẫn là tặng cho ta, ngươi muốn nhìn sao? Ta cho ngươi xem.

      Miên Miên khinh thường quay lại nhìn nàng cái, là tư tưởng tiểu hài tử, ngây thơ!

      “Miên nhi muội xem, cái này thực thần kỳ.” Dung Triệt ngắm đồ vật kia, lập tức vui sướng hồi, đẩy Tuyết Hoa ra bên cạnh, đem đồ vật kia cho Miên Miên xem, hưng phấn mà :“Muội xem này, có thiệt nhiều hoa văn”.

      Miên Miên ngờ vực tiếp nhận, nhìn thoáng qua. Ồ! ra là vạn hoa đồng [3] à, thứ này khi còn bé nàng từng chơi qua, cho nên đối với nàng mà , tuyệt ngạc nhiên.

      Tuyết Hoa tức giận ở bên dậm chân, hô:“Dung Triệt ca ca, đồ chơi đó Tuyết Hoa cho ngươi xem thôi”.

      Dung Triệt vẫn đứng ở kia thờ ơ, ngược lại là ánh mắt an ủi nhìn Miên Miên.

      “Hạ lan Miên Miên, ngươi trả lại cho ta!” Thở phì phì Miên Miên, Tuyết Hoa ra lệnh.

      Miên Miên căn bản thèm tranh với nàng, đem đồ vật trả lại cho nàng, ai ngờ Tuyết Hoa lại cười khanh khách, sau đó làm bộ tiếp được.

      Vạn hoa đồng nhất thời rớt mặt đất, bể thành hai nửa.

      “Oa…… Ngươi phá hư đồ chơi của ta, ta tố cao với phụ hoàng……” Tuyết Hoa bổng chốc khóc lên, khiến tất cả cung nữ và thái giám ở bên cạnh đều lại đây.

      Miên Miên bất đắc dĩ a, đặc biệt bất đắc dĩ.

      nên tha thứ nàng mới chỉ có năm tuổi thôi, nhưng đứa năm tuổi chỉ số thông minh thấp, mà mánh khoé hãm hại ngượi lại có thể “cao minh” như vậy, rất có thiên phú.

      Cho nên, nàng trách nàng ta, chỉ cảm thấy chính mình cư nhiên cùng với nữ hài năm tuổi đọ sức, việc này quả thực là lãng phí thời gian.

      “Tuyết Hoa đừng khóc ……” Dung Triệt thấy Tuyết Hoa khóc vội vàng lên vỗ lưng nàng an ủi.

      hề tức giận, Miên Miên nhún nhún vai rồi xoay người, Dung Triệt cũng chỉ là đứa bảy tuổi , còn chưa có năng lực phân biệt đúng sai, ta thèm tức giận. ( Nhất Nguyệt: Chứ ko phải Miên tỷ cũng 7 tuổi à).

      Nhanh chóng rời khỏi đám người kia, sau lưng lại đột nhiên truyền đến thanh hơi non nớt của Dung Triệt ,“Muội muội à, muội đâu vậy?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 25 _ CHUYỆN MỜ ÁM

      Nhanh chóng rời khỏi đám người kia, sau lưng lại đột nhiên truyền đến thanh non nớt của Dung Triệt ,“Muội muội, muội đâu vậy?”

      Nguyễn Miên Miên dừng lại cước bộ, trong lòng nảy sinh cảm giác nên lời, hình như là chua sót.

      Bình thường Dung Triệt đều là gọi nàng Miên nhi, giờ phút này lại đột nhiên gọi nàng là muội muội, xưng hô quá thân thiết , cảm giác cực kì trống rỗng!

      “Gọi cái gì vậy?” Nàng quay đầu lại, đứng tại chỗ, đón nhận ánh mắt Dung Triệt .

      “Muội muốn đâu? đợi xem ta luyện võ sao?” giọng điệu của Dung Triệt có chút bất an.

      xem, có hứng thú!” Nguyễn Miên Miên trả lời ràng, sau đó xoay người, thèm quan tâm xem đám người phía sau làm cái gì.

      Thời điểm vừa rồi, nàng hiểu được chuyện, mọi người trong hoàng cung này là máu lạnh.

      Giờ phút này nàng chạy , cư nhiên cung nữ cùng, ngay cả các cung nữ bình thường chỉ chăm sóc riêng mình nàng, giờ đều vây quanh bên cạnh Tuyết Hoa.

      Do cùng huyết thống nên tình nghĩa mới lạnh lẽo thế này đây.

      Cũng tốt, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội để bản thân có thể hành động mình, thể lãng phí cơ hội tốt này, ngộ lỡ nàng có biến mất cũng bị người nào phát .

      Nguyễn Miên Miên nghĩ như vậy,rồi lén liếc mắt quan sát bốn phía, xác định bốn bề vắng lặng, lập tức chạy theo hướng khác.

      Ở trong cung sáu năm, nhưng phạm vi hoạt động cùng tiếp xúc với mọi người luôn hạn chế như vậy.

      Lúc này là mùa xuân, hoa trong toàn bộ hoàng cung đều nở rực rỡ, nơi nơi muôn hoa khoe màu đua sắc.

      Miên Miên nhìn ngắm cảm thấy xung quanh mình đều là hoa, giờ phút này nàng căn bản biết bản thân tới nơi nào, hoàn toàn có mục đích , theo cảm giác.

      Kỳ quái, nơi này là nơi nào a, ngay cả cung nữ thái giám cũng thấy.

      hiểu bản thân mình có phải may mắn mới tới được đây ? Nhưng dù sao nơi này vẫn rất kỳ lạ.

      Miên Miên sợ run cả người, chuẩn bị trở về, đột nhiên nghe được tiếng rên rỉ kiều mỵ tận xương , tiếp theo là:

      “Ưm…… Mau dừng lại…… A…… Thanh Thanh chịu nổi …… A a……”

      Miên Miên mở to hai mắt nhìn, trong đầu lập tức ra hình ảnh, thanh này, nhất định là do có người cùng làm chuyện mờ ám.

      Oa ha ha ha…… ngờ nàng lại gặp được chuyện tốt thế này, bức xuân cung đồ ở cổ đại người việc , cứ nghĩ tới là thấy kích thích. (xuân cung đồ: cảnh trai nhau)

      Dừng chân đứng im tại chỗ, quay đầu, thanh kia, hình như truyền ra từ phía sau giả sơn.

      Mang tâm tình kích động nhàng qua , phía sau giả sơn là suối nước nóng rộng lớn.

      Mà giữa suối nước nóng, có hai thân hình quấn lấy nhau triền miên ngừng nghỉ, tiến hành vận động nguyên thủy của loài người.

      Tần suất kịch liệt quá!

      Mà giữa ôn tuyền, hai cái hồng quả quả thân hình giao triền cùng chỗ, tiến hành tối nguyên thủy vận động của loài người.

      tần suất hảo kịch liệt !
      CHƯƠNG 26 _ BỊ BẮT QUẢ TANG RÌNH TRỘM

      Oa…… hình ảnh làm cho người ta muốn phun máu.

      Miên Miên hề chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

      Chỉ thấy nam tử tà mị, biếng nhác tựa vào nhuyễn thạch bên cạnh suối nước nóng, sợi tóc đen như mực thả tán loạn bờ vai, lười biếng mang theo chút hương vị cuồng dã, hai tay nhào nặn vào thân thể mềm mại của nữ tử, chơi đùa thuần thục mà có kỹ xảo.

      Giờ phút này nữ tử kia ngồi người , ánh mắt mờ ảo như sương , bộ dáng cực kì xuất thần.

      Ha Ha ~ với tư thế này nam nhân kia có thể hưởng thụ thoải mái! ( Nguyệt : mơ màng tưởng tượng ko ra *xấu hổ*)

      Nguyễn Miên Miên tránh ở phía sau hòn giả sơn cười hắc hắc hết sức hiểm, càng xem càng hăng say, phải biết rằng nàng trải qua cuộc sống buồn tẻ lâu như vây, cuối cùng cũng tìm được chút kích thích .

      hai ba bốn, hai hai ba bốn, động tác lặp lặp lai theo nhiệp điệu đều đặn……”

      Trong lòng im lặng giúp bọn họ đếm nhịp điệu, bức xuân cung đồ này quả thực làm cho nàng cảm thấy mãn nhãn, nàng xem chăm chú để phụ nhiệt tình của bọn họ.

      Tư thế, tiếng kêu, phối hợp giữa hai người, đều đạt tới trình độ chuyên nghiệp.

      Chẳng qua, từ xa nhìn lại, biểu tình của nam tử kia quá mức lạnh lùng, hoàn toàn giống như người bình thường đắm chìm ở bên trong **, hai tròng mắt lạnh lẽo sáng như sao lộ ra tia xem thường, rất lạnh lùng……

      Nguyễn Miên Miên bất chợt run rẩy cái.

      “A…… Có ánh mắt!” Nữ tử đột nhiên hoảng sợ hét to tiếng.

      Nguyên lai nàng giữa lúc muốn đạt tới đỉnh cao nhất, lại đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Miên Miên tránh ở phía sau núi giải sơn, thế là nàng hoảng sợ xụi lơ ở người nam tử, cử động cũng dám.

      cần để ý tới nàng ta……” Tiêu Trì trấn định như thường, giọng biếng nhác.

      Đè lại thắt lưng nữ tử cùng với tiếng gầm , phóng thích. ( Nguyệt: Ngây thơ hok hỉu gì hết)

      Nguyễn Miên Miên nghĩ thầm, phen này xong rồi, bị phát , xem nam nhân kia trấn định như thế, nhất định là người thâm sâu lường được .

      Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, trốn!

      Miên Miên lắc lắc cái thân thể mập mạp của mình, quay người chạy như điên.

      Kết quả, chưa chạy được vài bước, đạo bóng dáng màu tím liền bay xuống chắn trước mặt nàng.

      Từ lúc nàng trốn phía sau hòn giả sơn Tiêu Trì phát tồn tại của nàng.

      Sở dĩ ra, là muốn nhìn xem ai có lá gian lớn như vậy, toàn bộ hoàng cung đều biết nơi đây là nơi hoan ái.

      Thế nhưng người đứng trước mắt cư nhiên là , lại là béo mập và trắng nõn trắng nà, thú vị rồi đây!
      CHƯƠNG 27 _ BỊ TÀ MỊ NAM NHÂN XÁCH LÊN

      Kẻ nhìn trộm hóa ra là đứa bé, lại là đứa bé mập mạp trắng nõn rất đáng .

      Miên Miên nhìn nam tử mặc y phục màu tím toàn thân toát ra thần khí, nàng phát ra miệng mình lúc này trương ra thành hình chữ O to đùng.

      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người biểu diễn môn khinh công trong truyền thuyết, so với ti vi phiêu dật hơn rất nhiều, đáng ngưỡng mộ quá .

      Tiêu Trì nhìn biểu tình mặt nàng lại càng thấy nàng khả ái hơn, tiến lên xách áo nàng lên như xách con gà con.

      Miên Miên phục hồi tinh thần lại, hai chân đạp loạn trung, miệng hét to lên: “Mau… buông ta ra… Ngươi là ai?”.

      Sao cách hành xử của cái người này lại giống y Tiêu Nguyệt như vậy chứ, là biết cách làm cho người ta tức tới ói máu.

      “Đứa hoang dã này ở đâu ra…” Giọng lạnh lùng và nhạt nhẽo vang lên đỉnh đầu nàng.

      Miên Miên ngẩng đầu, giờ nàng mới nhìn tướng mạo của nam tử này.

      Nhìn khuôn mặt , ngũ quan được điêu khắc cách ràng, gương mặt góc cạnh tuấn mỹ dị thường, mái tóc dài đen như mực thả rối tung, thần sắc lộ cuồng ngạo .

      Nụ cười mặt có vẻ như muốn trêu tức người khác, ánh mắt nhìn xa xăm vừa băng lãnh lại kiêu ngạo, quá lạnh lùng….

      Miên Miên nhìn ánh mắt khỏi rùng mình cái, rồi cúi đầu nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại nơi bờ ngực rộng của , nàng nhìn mà hề chớp mắt.

      Vóc người này vừa nhìn là biết có luyện tập, rắn chắc vô cùng, hoàn mỹ mà gợi cảm, hơn nữa người còn thoảng mùi thơm do vừa tắm rửa xong, khiến nàng có cảm giác thư thái.

      Oa… thơm quá , Miên Miên hoàn toàn quên mất nguy hiểm và buồn giãy dụa nữa, nhào vào trong lòng , tham lam hít hít ngửi ngửi, hương thơm này giống y hương thơm thích nhất của nàng. Trước đây mỗi lần tắm rửa nàng đều dùng hương thơm này, cảm giác thân thiết.

      “Bé con à, ngươi là ai, sao lại tới chỗ này?”.

      Tiêu Trì hết sức kinh ngạc, nhìn thân thể bé hề sợ hãi thản nhiên nhào vào lòng , phải biết rằng, mọi người trong cùng đều rất sợ .

      Miên Miên tiếng nào, mắt mở to như hai cái bóng đèn phát ra tia sáng nhìn chăm chú.

      Nàng suy nghĩ cách dối, thể cứ thà bảo với rằng nàng vì nghe thấy thanh nhạy cảm mới chạy tới, càng thể rằng nàng nhìn lén bọn họ từ đầu tới cuối.

      “Ta… Ta lạc đường, ta phải về…” Biểu tình mặt Miên Miên lộ ra kinh hoàng và bất lực, đôi mắt mở to vô tội nhìn , mong muốn tranh thủ đồng tình của , nhờ giúp đỡ đưa nàng rời khỏi đây được là hay nhất.

      Tiêu Trì lúc này vô cùng kinh ngạc, đứa này tâm tình hoàn chuyển quá nhanh, vừa nãy ràng là bắt gặp trong mắt nàng ra giảo hoạt, thế nhưng tại sao lại biến đổi ra vẻ đáng thương thế này?

      Nàng vẫn còn như vậy mà!
      CHƯƠNG 28 _ GIỐNG Y CON ẾCH

      “Mời vừa nãy ngươi nhìn trộm cái gì vậy…?”. Tiêu Trì cố ý hỏi, biết rất nàng trốn sau giả sơn nhìn lén lâu như vậy, nhưng vẫn cố ý hỏi xem nàng trả lời thế nào.

      “Ta…” Miên Miên cân nhắc câu trả lời, sau đó làm ra bộ yếu đuối vô tri hiểu biết: “Ta thấy ngươi giống y con ếch nhảy lên nhảy xuống ở chỗ nào đó, rồi ngươi lao vào cắn khắp người đại tỷ kia, đại tỷ kia cũng cắn lại ngươi, các ngươi làm cái gì vậy? Ngươi đau sao?”.

      dứt lời, nàng chạm vào người vỗ vỗ vài cái biểu thị trấn an…

      Tiêu trì vừa nghe, thiếu chút nữa tức giận đến nỗi máu tươi bắn ra xa ba thước, tư thế của là gợi cảm mê người như vậy, thế mà trước mắt nhóc con này thành ra giống y con ếch nhảy lên nhảy xuống.

      Vẫn biết lời của trẻ em cố kỵ cái gì bao giờ, đứa này lại thà ra như vậy, dù rất muốn rộng lượng nhưng tự trọng của Tiêu Trì vẫn bị đả kích nghiêm trọng.

      Bóp cái mũi xinh xắn của nàng, nghiến răng nghiến lợi : “Đó phải là ếch nhảy lên nhảy xuống mà là hưởng thụ đó, có hiểu hay ?”.

      “Ưm… A…” Miên Miên bị bóp chặt vô cùng khó chịu, nàng thở nổi, ra sức dương đôi tay mập mạp của mình lên đẩy mạnh tay ra.

      “Đau lắm đó… ngươi có biết hay hả?”. Sở cái mũi bị bóp đỏ hồng của mình, cái miệng chu lên biểu thị bất mãn.

      Tiêu Trì buông tay ra, trong lòng thầm nghĩ, chơi với đứa này vui, bất giác chuyển sang bế lấy nàng.
      Miên Miên nhìn ánh mắt biết cố ý. Vì vậy quyết định trả thù, vừa nãy cố ý hỏi nàng nhìn thấy cái gì, tại nàng cũng muốn hỏi lại .

      “Ngươi hưởng thụ nghĩa là sao? Đó là cái gì vậy? Ngươi có bị đau ?”. Làm ra vẻ vô tri hiểu biết nàng hỏi loạt vấn đề có độ khó cao, sau đó mở to đôi mắt chờ đợi, ánh mắt đằng sau hàng mi dài lấp lóe tinh quang, chờ xem trả lời thế nào.

      Tiêu trì đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó khóe miệng nhếch lên, cười to rồi bảo: “Bé con à, khi nào lớn lên ngươi tự khắc hiểu được”.

      Toàn thân Miên Miên run lên, trong lòng hốt hoảng run sợ.

      Giọng của nghe thế nào cũng vẫn cảm thấy dường như muốn ám chỉ cái gì đó, hoen nữa cái vẻ mặt cùng nụ cười quỷ mị kia là dọa người ta sợ chết khiếp.

      “Ta trả lời câu hỏi của ngươi rồi, giờ đến ngươi trả lời câu hỏi của ta, ngươi tên là gì? Người của cung nào?” . Tiêu Trì muốn đối đáp với nàng tới cùng.

      “À… Ta là Nguyễn… Tên ta là Hạ Lan Miên Miên, ở Mộng Xuân Các, còn ngươi?”.

      “Hạ Lan Miên Miên? Mộng xuân các? Ngươi là thái tử phi?”
      CHƯƠNG 29 _ BẾ NÀNG VỀ CUNG

      Tiêu Trì lập tức thả nàng xuống đất.

      “Đúng vậy… Ngươi biết ta sao? Ngươi là ai vậy?” Miên Miên ngẩng đầu, biết thái độ của vì sao lại thay đổi như vậy.

      Tiêu Trì cười nhạt, rồi lộ xa lánh, cười tươi : “Người đâu, mau hộ tống thái tử phi hồi cung”.

      biết hai vị thái giám xuất từ đâu tới trước mặt bọn họ: “Dạ, đại hoàng tử”.

      Đại hoàng tử? Miên Miên suy nghĩ, hay đây chính là vị đại hoàng tử trong truyền thuyết cả ngày hoang dâm độ? Ca ca của Tiêu Nguyệt.

      Quả nhiên danh bất hư truyền, vừa rồi còn tranh cãi hăng say như vậy thế mà nay lạnh lùng trầm tĩnh như vậy.

      “Nô tài hộ tống thái tử phi hồi cung.” Hai thái giám cúi người, gương mặt biểu lộ cảm xúc nào.

      Miên Miên hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ là trực giác mách bảo nàng, sau khi Tiêu Trì biết thân thế của nàng lộ ra ý đối địch.

      Ài…. Tất cả tại Tiêu Nguyệt thường ngày quan hệ với người khác tốt, nên em trong nhà mới bất hòa như vầy.

      Phẫn nộ theo sát hai thái giám hồi cung, ngày hôm nay tuy rằng rình coi thất bại, nhưng cũng phải hoàn toàn có thu hoạch, chí ít thấy được hồi đại chiến hết sức đặc sắc.

      Tiêu Trì nhìn thấy thân thể bé tròn vo cố gắng chạy theo hai thái giám, hình như nàng rất nỗ lực, nô tài đúng là hiểu được tối với trẻ phải biết chiếu cố chút.

      thở dài, chính cũng nghĩ ra, tại sao lại mở miệng gọi nàng lại.

      “Chờ chút…”

      Thân thể bé nhất thời dừng lại, có chút hưng phấn quay đầu lại, mắt mở to nhìn đầy mong đợi, nụ cười gương mặt trông hết sức ngọt ngào.

      Đây chính là tuyệt chiêu do việc nàng ở chung với hoàng đế lâu ngày tu luyện mà thành, mỗi lần chỉ cần nàng làm vẻ mặt này với hoàng đế, hoàng đế lập tức đáp ứng tất cả nguyện vọng của nàng mà cần nàng phải thỏa hiệp hay nài nỉ, chiêu này lúc nào cũng hữu dụng.

      Tiêu Trì bị biểu tình ngây thơ của nàng hấp dẫn, nhanh nhẹn về phía nàng, đưa hai tay bế nàng lên: “Bản vương bế ngươi hồi cung….”.

      “Ha hả… Hay lắm…” Nàng cười càng thêm ngọt ngào, nhào vào trong lòng Tiêu Trì, gác đầu lên vai . Vừa nãy thực mệt mỏi quá, hai thái giám kia quá nhanh, nàng hầu như phải hối hả chạy mới đuổi kịp.

      Hít hít hà hà ~ Người là thơm tho, hương thơm lan tỏa, dễ chịu quá.

      Miên Miên tựa vào vai , án nhàn ngủ, bàn tay nắm chắc vào ngựa áo , dù gì đây vẫn là hoàng cung, Tiêu Trì dám đem nàng bán.

      Cảm nhận được hương vị ngọt ngào toát ra từ đứa này, trong lòng Tiêu Trì như có dòng nước ấm chảy qua, rất lâu rồi có loại cảm giác này.

      là chậm, cẩn thận từng li từng tí bế nàng về Mộng Xuân các.

      Bọn họ biết rằng, trong Mộng Xuân các lúc này nhốn nháo thề nào, hoàng đế cùng Tiêu Nguyệt đều giận dữ, chờ hạ nhân hồi báo.

      Thái tử phi mất tích, làm sao mà khẩn trương cho được.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 30 _ TRONG LÒNG LÀM NŨNG

      Thái tử phi mất tích, làm sao mà khẩn trương cho được.

      Lúc Tiêu Trì ôm Miên Miên trở lại Mộng Xuân các, trong phòng nô tài quỳ thành hàng.

      Hoàng đế cùng Tiêu Nguyệt ngồi ở vị trí chủ thượng, vẽ mặt đều ngưng trọng giống như sao hỏa muốn đánh vào trái đất, nghe thấy nô tài bẩm báo thái tử phi hồi cung, đầu tiên là thở hắt ra, sau đó nhìn thấy người ôm Miên Miên trở về là Tiêu Trì vẻ mặt lập tức sa sầm cứ như ngày tận thế đến nơi.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng…” Tiêu Trì kiêu ngạo siểm nịnh hướng về phía hoàng đế hành lễ, còn Tiêu Nguyệt nhanh chóng qua.

      “Khiến hoàng huynh vất vả rồi, thái tử phi ngày thường ăn khá nhiều, vẫn là để ta ôm ”. Vừa dứt lời, cũng cần biết đến phản ứng của Tiêu Trì, giống như đoạt bảo bối mà ôm lấy Miên Miên về.

      Tiêu Trì là loại người nào, Tiêu Trì là người nổi tiếng có nhiều nữ nhân tới đếm xuể, nhìn Miên Miên như con heo nhào vào lòng ngủ say, Tiêu Nguyệt tức mà làm gì được.

      Sau khi ôm lấy Miên Miên Tiêu Nguyệt lập tức nhéo lên khuôn mặt nhắn trắng nõn của nàng phen, nàng mất tích mấy canh giờ, lòng lo lắng như kiến bò chảo nóng, nha đầu kia giỏi cư nhiên nằm ở trong lòng nam nhân khác ngủ.

      “Ai nha…” Miên Miên bị nhéo tỉnh ngủ, mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt phẫn nộ của Tiêu Nguyệt.

      Nàng vừa cùng Chu Công đánh cờ, đầu óc vẫn trong trạng thái mơ màng, nâng bàn tay mập mạp bé xoa mắt, nhìn Tiêu Nguyệt, mơ hồ hỏi: “Sao vậy? Sao ngươi lại ở trong này?”.

      Tiêu Nguyệt lên tiếng chỉ muốn biết vài canh giờ trước nàng xảy ra chuyện gì, như thế nào lại ở cùng chỗ với Tiêu Trì, thân hình bé mập mạp của nàng có rơi vào ma trảo của Tiêu Trì hay ?

      Miên Miên đầu óc thanh tỉnh được chút, nhìn nô tài quỳ trong phòng, còn khuôn mặt của hoàng đế tràn đầy nghi vấn, rốt cục phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng từ người Tiêu Nguyệt nhảy xuống, nàng làm sao có thể thân cận cùng thái tử nghiệt lãnh huyết này!

      “Phụ hoàng…” tươi cười lấy lòng chạy đến, ngay lập tức nhào vào lòng hoàng đế, ” Phụ hoàng… Người vì sao lại phạt bọn họ? Là vì Miên nhi sao?”

      Hoàng đế vốn có chút tức giận, nay lại thấy Miên Miên ở trong lòng làm nũng, bao nhiêu tức giận liền tiêu biến.

      Vì thế giọng, vẻ mặt như của người cha nhân từ tươi cười : “Bọn họ có xem trọng ngươi, phụ hoàng sốt ruột, ngươi cảm thấy phụ hoàng có nên phạt bọn họ ?”.

      nên…” nhìn đám nô tài đáng thương phải chịu liên lụy, trong lòng Miên Miên cũng có chút dễ chịu, “là Miên nhi ham chơi chạy mất, liên quan đến bọn họ”.

      “Là như vậy sao?” hoàng đế gật đầu, lập tức nhìn Tiêu Trì, “Miên nhi vì sao lại ở cùng chỗ với ngươi?”.
      CHƯƠNG 31: Bị ĐÁNH

      Miên Miên khẩn trương nhìn Tiêu Trì, sợ thành đem chuyện lúc đó ra, nếu như bị Tiêu Nguyệt cùng hoàng đế phát nàng nhìn lén bọn họ làm chuyện nam nữ, là mất mặt quá mất.

      “Phụ hoàng… Miên nhi bị lạc đường , vừa lúc gặp được Sở vương, liền đưa ta trở về đây.” xong liền rời khỏi lòng hoàng đế, đến bên cạnh Tiêu Trì lôi kéo vạt áo “Sở vương là người tốt”.

      Tiêu Trì nghĩ tới nàng lại như vậy, dường như trong mắt nàng ý tứ giống như khẩn cầu được ra .

      “Là như thế sao?”. Ánh mắt hoàng đế như trước rời khỏi Tiêu Trì, giống như muốn từ vẻ mặt của nhìn ra giả.

      “Đúng vậy… Phụ hoàng.” Tiêu Trì trừng mắt nhìn Miên Miên, loại chuyện lén lút này trước kia tuyệt đối bao giờ làm, mà bây giờ tiềm thức lại khống chế vô thức làm ra.

      Tiêu Nguyệt nhìn thấu hết phối hợp ăn ý của bọn họ, trái bí đao mập này bình thường chỉ biết ăn, nay chỉ trong buổi trưa liền câu mất hồn Tiêu Trì.

      Nắm chặt bàn tay thành quyền, đôi mắt khinh thường nhìn bọn họ, nhưng trong lòng dấm chua lại dâng lên.

      Trong mắt nhóc con mập ú này căn bản nhìn đến .

      “Tiểu miên nhi trở về là tốt rồi, vừa rồi nhìn thấy ngươi, trẫm và Nguyệt nhi rất lo lắng…” Hoàng đế xong đứng dậy, ý muốn cho bọn họ gian riêng.

      Cái tư tưởng gì đây, nàng mới mấy tuổi, cần phải như vậy sao? Chẳng lẽ còn phải nhận sai với Tiêu Nguyệt vì cái chuyện đó sao?

      Miên Miên bĩu môi, thân hình bé cúi xuống hành lễ, ” cung tiễn phụ hoàng…”

      Sau đó, nhìn hoàng đế dẫn đám nô tài rời , Tiêu Trì cùng nô tài của cũng lui xuống dưới.

      Miên Miên nghiêng đầu nhìn theo bọn họ, giống như chờ mong cái gì đó.

      Quả nhiên, Tiêu Trì đến cửa dừng lại, quay đầu nhìn nhìn Miên Miên, vừa lúc nhìn thấy hai mắt nàng phát sáng

      “Cám ơn nha… tạm biệt…” Miên Miên dùng hình miệng ra hiệu, hơn nữa còn phất phất tay, hoàn toàn có chú ý tới Tiêu Nguyệt đứng ở bên giận dữ.

      Tiêu Trì sủng nịch nhìn nàng, cũng phất phất tay với nàng, rồi mới rời .

      Miên Miên đứng tại chỗ, bộ dáng giống như lưu luyến rời, biết vì sao cảm giác của nàng đối với Tiêu Trì tệ, người đẹp trai lại tốt bụng.

      “Người ta rồi…” Thanh lạnh như băng chút độ ấm từ đỉnh đầu truyền đến.

      Miên Miên quay đầu lại, còn chưa có phản ứng, cả người bị Tiêu Nguyệt vác lên, tiếp theo chỉ cảm thấy mông chợt lạnh, Tiêu Nguyệt cởi tiết khổ của nàng ra.

      “Ngươi làm gì thế…?” Miên Miên sợ tới mức hoa dung thất sắc, vì sao lại cởi quần của nàng, ” uy, ngươi muốn làm gì, ta với ngươi đâu có thân quen gì đâu”.
      CHƯƠNG 32 _ BỊ ĐÁNH VÀO MÔNG

      “Ngươi làm gì thế…?” Miên Miên sợ tới mức hoa dung thất sắc, vì sao lại cởi quần của nàng chứ? “này, ngươi muốn làm gì, ta với ngươi đâu có thân quen gì đâu”.

      phải thân quen? Vậy ngươi thân quen với ai? Với Tiêu trì à?”

      “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì……?” Miên Miên sợ hãi muốn đưa tay che lại cái mông hở hang của mình, nhưng nàng bị vác lên, tay cũng đủ dài để che tới chỗ đó.

      “Ngươi cho là ta muốn cái gì, ngươi biết sai chưa?” Tiêu Nguyệt chỉ mới mười bốn tuổi, bản tính trẻ con nổi lên, đem nàng đặt đùi mình.

      “Ngươi…… Ngươi đây là ngược đãi vị thành niên, ta muốn tố giác với phụ hoàng …”

      “Ngươi cứ việc tố cáo” dứt lời liền giơ lên bàn tay, hướng chiếc mông trắng như tuyết của nàng mà đánh vào.

      Ba ba ba…… Chiếc mông trắng nõn lập tức bị đánh đỏ bừng.

      “Ô…… Tiêu nguyệt! Ngươi là tên bại hoại, ngươi dám đánh ta, ngươi đánh ta…… Ô…… Ta ghét ngươi, ghét ngươi……” Miên Miên vừa khóc vừa kêu, mông rát bỏng, nàng thống hận bản thân tại sao chỉ có bảy tuổi, thể chống lại tên tiểu tử này

      “Đây là trừng phạt ngươi nghe lời! Về sau còn dám ham chơi rồi mất tích ? Còn dám nhào vào lòng nam nhân khác ngủ ?” Tiêu Nguyệt dừng lại động tác tiếp tục phát tiết cơn tức giận của . ( a~! dã man)

      Miên Miên nghe trong lời của có chút dấm chua, thầm nghĩ rằng tên tiểu tử này chẳng lẽ ghen tị, phải rất lãnh huyết sao?

      “Ô…… Đau quá…… Ta sai rồi, ta cũng dám nữa .” Nữ nhân cao thâm nên chấp nhặt để rồi phải chịu thiệt, biết đánh lại , vậy chịu nhận sai cho xong, mông nàng rất đau , nghiệt này xuống tay quá ác độc , hoàn toàn biết thương hương tiếc ngọc.

      biết mình sai lầm rồi chứ? Cam đoan có lần sau chứ ?” Tiêu Nguyệt dừng động tác, đôi đồng mâu thâm thúy nhìn chằm chằm thẳng vào khuôn mặt nàng.

      “Ừ…… Ta cam đoan, về sau dám nữa .” Miên Miên ngoài miệng thề thốt, trong lòng lại thầm thề: hận này, Miên Miên ta nhất định phải báo

      “Tạm thời tin tưởng ngươi lần.” Tiêu Nguyệt ôm Miên Miên vào phòng ngủ, đặt nàng lên giường.

      Vừa rồi mông bị đánh đau, giờ Miên Miên chỉ có thể nằm sấp .

      Ủy khuất mà nhúc nhích thân thể bé mập mạp lui vào góc tường, lông mi đen dài còn lưu lại nước mắt, bộ dạng hoảng sợ nhìn Tiêu Nguyệt.

      “Đánh thế thôi nhé. Ta về sau nghe lời mà”.
      CHƯƠNG 33 _ CÙNG NHAU NGỦ

      “Còn đau ?” Tiêu Nguyệt ngồi vào mép giường, tức giận trong đôi mắt phượng dần biến mất, tầm mắt nhìn xuống cái mông đỏ bừng của nàng.

      Miên Miên thấy thay đổi thái độ bắt đầu từ tấc lại muốn tiến lên thước “đau chết ta luôn”.

      Tiêu Nguyệt cũng tức giận, chỉ là bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy tìm cái lọ rồi đổ vào ngón tay ít thuốc mỡ.

      “Ngươi muốn làm gì……?” Hiểu được ý đồ của , Miên Miên sợ tới mức run run,muốn rời khỏi .

      Ở trước mặt lộ ra cái mông cần phải có rất nhiều dũng khí , bây giờ còn bị sờ nữa sao? Tuy rằng đó là bôi thuốc, tuy rằng nàng chỉ mới bảy tuổi, nhưng tâm lý vẫn khó chấp nhận.

      “Ngươi vừa rồi còn cam đoan nghe lời , bây giờ quên rồi sao?”. Tiêu Nguyệt cố ý làm vẻ mặt nghiêm túc đe dọa nàng.

      Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Miên Miên rụt cổ, sau đó chui đầu vào trong chăn tỏ vẽ ngầm đồng ý, khuất phục dưới dâm uy của , nàng cũng muốn đau càng thêm đau.

      Tên Tiêu Nguyệt này vui buồn thất thường, bây giờ chưa thể tách khỏi tốt hơn là đừng nên chọc giận .

      Bàn tay to nhàng vuốt lên chiếc mông của nàng, đem thuốc mỡ mát lạnh cẩn thận bôi lên da thịt đỏ bừng.

      Loại thuốc này rất hiệu quả, Miên Miên cảm thấy mông của mình dần bớt đau đớn liền lộ cái đầu vụng trộm ngắm Tiêu Nguyệt.

      Giờ phút này cực kỳ chăm chú bôi thuốc đều đều, lực đạo cẩn thận cùng biểu tình chuyên chú, tất cả làm cho Miên Miên cảm thấy có chút ảo giác.

      Kỳ cũng phải lãnh huyết lắm, có lẽ bởi vì sinh tại nơi hoàng cung vô cùng phức tạp chỉ có thể dùng biểu cảm lạnh lùng để che giấu chính mình cho người khác thấy được nhu tình của .

      Tiêu Nguyệt ngẩng đầu, bắt gặp Miên Miên dùng ánh mắt kì quái đánh giá , khóe miệng hơi cong lên tạo ra chút ý cười câu hồn “Thế nào…… Còn đau ?”.

      “Ừ…… đau”. Đôi tay mân mê cái miệng, chiếc đầu nhắn lắc lắc, trong mắt có lệ quang chớp động.

      Vừa rồi là giả vờ ủy khuất, giờ phút này là ủy khuất, chưa có ai dùng sức đánh nàng như Tiêu Nguyệt.

      “Tốt lắm, ngoan…… Tên ngươi là Hạ Lan Miên Miên, nên cũng giống như chú cừu ngoan ngoãn luôn biết nghe lời, hiểu ?” Tiêu nguyệt giọng an ủi, buông thuốc, rồi sai người chuẩn bị bữa tối.

      “Cho ngươi ăn ngay tại giường, đêm nay ta ở đây ngủ cùng ngươi.”

      “A……!!!” Miên Miên mở to mắt, bồi nàng ngủ ư? chuyện này …… thích hợp chút nào.
      CHƯƠNG 34 _ TA LÀ CHIM CÁNH CỤT

      “A……!!!” Miên Miên mở to mắt, bồi nàng ngủ ư? Chuyện này … thích hợp chút nào

      “Như thế nào? Tiểu miên nhi muốn sao?” Tiêu Nguyệt như nhưng trong bụng lại thấy tức cười muốn chết.

      Lâu rồi tìm được chuyện gì vui như vậy, đấu với tiểu nương này, rất thú vị .

      Nguyễn Miên Miên chớp chớp mắt, bắt đầu nghĩ nên dối như thế nào.

      “Chuyện này…… Ta nghe là…… Hai đứa trẻ đều phải trưởng thành, cao như thế này mới có thể cùng nhau ngủ chứ?” xong còn dương tay lên diễn tả độ cao.

      “Thế nhưng, tiểu Miên nhi, ta cao như vậy rồi”

      “Nhưng mà ta vẫn còn thấp tịt à?” Vẻ mặt khẩn trương nhìn , chắc phải là đấy chứ, tại sao phải ngủ tại đây, ngủ ở giường của mình được sao?

      sao, ngươi là thái tử phi do phụ hoàng tứ hôn, chúng ta có thể ngủ cùng nhau .”

      Kỳ trong lòng Tiêu Nguyệt có chút hiểu, tiểu Miên nhi này tại sao lại sợ phải ngủ cùng như vậy nhỉ? tiểu hài tử mới bảy tuổi, cái gì cũng hiểu mới đúng chứ, nhưng nàng lại lo lắng cái gì nhỉ? Lo lắng mình bị ăn sao? ( thể xác 7 tuổi nhưng tâm hồn già rồi ca ơi =D)

      “Ăn mấy cái này trước , ngươi nên ngoan ngoãn nằm yên nên cử động, ta ra ngoài lấy.” Tiêu Nguyệt xong đứng dậy, nhìn vẻ mặt sợ hãi của bé con béo mập kia nữa.

      Nguyễn Miên Miên nằm giường nhìn Tiêu Nguyệt ra ngoài, rồi lập tức cúi đầu, vẻ mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

      Nên làm cái gì bây giờ? Nhìn thấy thân thể bé toàn thịt là thịt chưa phát dục của mình, hẳn là ăn được.

      Hơn nữa Tiêu Nguyệt mới từng này tuổi nhất định hiểu được mấy chuyện đó.

      Đúng, ta chính là dáng người chim cánh cụt , chả có ai buồn ăn đâu.

      Nhưng, vì tránh bị xấu hổ, nàng vẫn quyết định giả bộ ngủ là tốt nhất.

      Cuộn mình rồi tựa vào tường vẫn tư thế nằm úp sấp như trước, khuôn mặt trắng nõn dựa vào gối, nhắm mắt lại, bắt đầu tự thôi miên: Ta là chim cánh cụt , ta còn vị thành niên, ta thể ăn được……

      Thầm niệm lần lại lần, miệng lảm nhảm liên tục đếm cừu.

      Lúc Tiêu nguyệt bưng đồ vào, Miên Miên ôm chăn ngủ mất tiêu rồi.

      Tiêu Nguyệt đến gần nàng, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhịn được dùng tay vuốt ve chút..

      tắm rửa xong, cuối cùng thổi tắt đèn rồi nằm lên giường.

      Đêm thực yên tĩnh…… Chờ khi suy nghĩ lắng đọng xuống dưới Tiêu Nguyệt mới phát , ngày thường vốn ít , thế nhưng bây giờ lại cùng bé con lại bảy tuổi tranh luận toàn chuyện vô nghĩ vớ vẩn. thực cảm thấy phi thường hứng thú với loại đề tài này nữa chứ.

      bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt tươi cười sủng nịch, nhìn tướng ngủ đáng chút nào của bé con béo mập này.

      Lúc nàng ngủ miệng cong lên, hiền lành chút nào, cái chân mập mạp còn trực tiếp cuốn lấy thắt lưng mảnh khảnh của , bàn tay mềm mại khoát lên trước ngực , trong miệng còn mơ : “Ta là chim cánh cụt ……”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 35 _ TIÊU NGUYỆT NẰM MƠ

      Khi nàng ngủ môi nàng chu lên, trông chả hiền lành chút nào, cái chân mũm mĩm trực tiếp cuốn lấy thắt lưng mảnh khảnh của , bàn tay mềm mại khoác lên ngực , trong miệng còn lảm nhảm lảm nhảm mơ: “Ta là chim cánh cụt bé …”

      Chim cánh cụt bé ? Là vật gì vậy? Tiêu Nguyệt khó hiểu, biết nàng đọc sách gì mà miệng lúc nào cũng có thể ra được những từ ngữ cổ quái kì lạ.

      Ánh trăng nhè xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, trắng hồng giống như quả đào, Tiêu Nguyệt nhịn được vươn tay chọc chọc vào má nàng, rất mềm, rất đàn hồi, còn có nhiều thịt.

      Người trong ngực khẽ hừ tiếng, tựa hồ bị người ngoài đụng vào quấy rối đến giấc ngủ của nàng, ngay sau đó liền xoay người, bàn tay mềm mại giống như chân mèo nhàng bám trước ngực , làm cảm thấy ngứa.

      Hơi thở ấm áp của nàng chỉ cách lớp quần áo mỏng phả vào trước ngực Tiêu Nguyệt, hiểu sao lại làm cho cơ thể Tiêu Nguyệt có phần cứng ngắc, tựa như chỉ động tác làm cho máu huyết toàn thân đông cứng lại, vị trí nào đó cơ thể lần đầu tiên xuất cảm giác rục rịch.

      Tiêu Nguyệt dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, lại càng muốn giác quan nào đó rung động khó kiềm chế, chậm rãi thả lỏng cơ thể, ôm bé con vào trong lòng, nhắm mắt lại, bắt đầu tự mình thôi miên mình, bất quá khác biệt với Miên Miên chính là trong miệng lẩm bẩm đọc thanh tâm chú.

      còn bất cứ dấu vết nào của ảo mộng.

      Tiêu Nguyệt mười bốn tuổi, niệm thanh tâm chú đến hỗn loạn đầu óc rồi mới thiếp ngủ.

      Tiếp theo bắt đầu nằm mơ.

      Trong mơ, tựa hồ như tới cõi tiên, ở đó có thiếu nữ, tuổi chừng mười bốn mười lăm, thiếu nữ nàng tên là Nguyễn Miên Miên.

      Tiêu Nguyệt thấy tướng mạo của nàng, chỉ mơ hồ cảm thấy nàng rất quen thuộc, giống như là Hạ Lan Miên Miên sau khi lớn lên.

      Sau đó, bọn họ ở trong cõi tiên này tràn đầy nhu tình lưu luyến, mềm mại mà ôn tồn, sau cùng là đến chuyện nam nữ, khó phân thắng bại…(sao mà nghe ghê gớm thế này=.,:)

      Ánh sáng đầu mùa xuân ấm áp rạng rỡ xuyên qua sương mù chiếu rọi vào bên trong, làn gió theo cửa sổ chầm chậm thổi qua, vừa ấm áp vừa khoan khoái.

      chiếc giường lớn tinh xảo mềm mại, Nguyễn Miên Miên ghé vào cạnh người Tiêu Nguyệt, cái chân mũm mĩm ôm lấy thắt lưng , dần dần tỉnh lại.

      Phía sau lưng tựa như có cái đệm lưng hết sức êm ái? giống như cái chăn, chẳng lẽ là trước khi ngủ nàng lại ôm theo gấu bông ngủ cùng?

      Lấy tay đâm đâm, vừa vặn trúng vào ngực Tiêu Nguyệt, thoải mái a.

      an phận mà chuyển động cơ thể, Miên Miên chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt cư nhiên lại là sắc mặt ửng hồng của Tiêu Nguyệt.
      CHƯƠNG 36 _ ĐỤNG TRÚNG

      “Tiêu Nguyệt?” chậm rãi phun ra hai chữ, trí nhớ ngay lập tức đảo ngược về tối hôm qua.

      Nàng muốn giả bộ ngủ, kết quả lại thực ngủ luôn, sau đó nhớ gì nữa, đúng, tại sao mình lại nép vào trong ngực , tư thế mờ ám quá, lại còn gối đầu lên ngực nữa.

      Hô…may là hai người đều mặc nguyên quần áo.

      “Chim cánh cụt bé …thức dậy rồi sao?” Tiêu Nguyệt trong mắt tràn đầy ý cười, quan sát nàng từ khi tỉnh lại với hàng loạt biểu cảm.

      Chim cánh cụt bé ? Chết tiệt! nghe được hết hả.

      Cơ thể rời khỏi , tay cũng rụt về nhưng lại vừa vặn đụng trúng vị trí nhạy cảm nào đó cơ thể .

      “Ư…” Tiêu Nguyệt buồn bực hừ tiếng, giọng có chút khàn khàn, sắc mặt càng thêm ửng hồng, biểu tình có chút ngượng ngùng, dường như bị người ta phát ra chuyện bí mật thể cho ai biết.

      Miên Miên sợ đến mức khẩn trương rụt tay lại, cảm thấy có điểm hợp lí, hồi hộp cái quái gì chứ?

      Vừa rồi khi đụng tới , đúng là đụng tới nơi nào đó của sao?

      Aaaaaaaaaa!! Nơi nào đó của đúng là trong trạng thái dâng trào a, hơn nữa ~~ hình như ~~ đại khái ~~ có lẽ ~~ y phục của ẩm ướt.

      Miên Miên cũng sợ đến sắc mặt đỏ bừng, nàng cơ bản hiểu chuyện gì xảy ra.

      Tiêu Nguyệt mười bốn tuổi, chính là nam hài tử lần đầu tiên trưởng thành.

      Lại nhìn mà biểu tình mặt lộ vẻ sợ hãi, rất có thể, tối hôm qua lần đầu tiên xuất tinh trong mơ.

      Mà xuất tinh trong mơ, thông thường, là phải mơ tới chuyện nam nữ mới phát sinh, mà tối hôm qua ôm nàng ngủ.

      cách khác, Tiêu Nguyệt tối hôm qua ôm bé con như nàng nhưng lại liên tưởng tới chuyện YY, còn lỡ để xuất mộng tinh nữa chứ.

      Mà chuyện này cũng biểu lộ thực tế, Tiêu Nguyệt trưởng thành, và có khả năng ăn nàng.

      Miên Miên cười ha hả quay lại đối mặt với vừa gật đầu vừa cười khúc khích, cười đến mức có pha chút thâm ý.

      Nàng cười như vậy, Tiêu Nguyệt càng cảm thấy được tự nhiên, có chút xấu hổ mà khó xử, nhưng nghĩ lại, dù trưởng thành sớm nhưng nha đầu này cũng có khả năng làm u mê như thế chứ.

      “Ngươi cười cái gì thế hả…chim cánh cụt bé .”

      “A…hahaha… a…” Miên Miên lập tức giả ngu, ta là cười, chỉ vào trung, “Oa, ngươi xem, hôm nay có mây trắng, bầu trời trong xanh, thời tiết tốt a.”

      “…” chả ăn khớp gì hết? Trong đầu Tiêu Nguyệt tràn đầy nghi vấn.

      Thừa dịp Tiêu Nguyệt ngây người, Miên Miên ngay lập tức nhảy xuống giường, “Hôm nay thời tiết tốt như vậy, ta muốn ra ngoài chơi, còn người nên ngủ nhiều chút.” xong đem chăn ném lên người , nhanh như chớp chạy .

      Thở hắt ra…tên Tiêu Nguyệt này, có phần nguy hiểm.
      C 37 _ DUNG TRIỆT TẶNG THỎ

      Miên Miên từ gian phòng đó chuồn ra, mới vừa tới cửa đụng phải Dung Triệt, tiếp theo hai người đều ngã chổng vó mặt đất.

      “Ôi…người nào đó? Mới sáng sớm đứng trước cửa phòng ta rồi.” Miên Miên hổn hển quát.

      Mộng xuân các là địa bàn của nàng, ai lại dám to gan đụng vào nàng như vậy.

      “Miên nhi…là ta…” Dung Triệt đứng lên, nâng Miên Miên đứng dậy.

      “Dung triệt?” Nguyễn Miên Miên đầu tiên là sửng sốt chút, tiếp theo lập tức nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tin tưởng Tuyết Hoa như vậy lại còn dám lừa nàng, muội muội của mình mất tích cũng quan tâm.

      “Ngươi tới để làm gì…?” nàng tức giận đáp lại rồi lạnh lùng nhìn .

      “Ta đến…” Dung Triệt tựa hồ do dự chút, tiếp theo từ mặt đất nhặt lên cái lồng sắt bởi vì vừa ngã nên bị rơi.

      “Ta đến tặng cái này cho muội muội…”cầm lồng sắt đưa cho Miên Miên, Hạ Lan Dung Triệt nhìn nàng vẻ mặt có chút khẩn trương.

      “Đưa cho ta cái gì thế?” Miên Miên nghi ngờ tiếp nhận, nhìn kỹ, bên trong hóa ra là con thỏ .

      “Ta thấy muội rất thích con mèo kia của Thái tử, ban đầu ta cũng muốn tìm con giống thế, nhưng tìm được loại như vậy, con thỏ trắng này cũng là màu trắng, muội thích ?”

      Miên Miên lấy tay cầm tai của con thỏ, đôi tai dài, con ngươi màu đỏ, hàm răng giống như chuột, lông trắng như tuyết, còn rất mũm mĩm, quả thực rất dễ thương.

      Dung Triệt nhìn nàng tươi cười, thở phào hơi.

      “Muội sau này cần đến Linh tê cung để chơi với con mèo đó nữa.” Khẩu khí của có chút ý tứ khẩn cầu.

      Vì câu này mà Miên Miên ngẩng đầu, nhìn kỹ Dung Triệt, vẻ mặt của rất nghiêm túc, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười yếu ớt, thản nhiên đến độc.

      luôn luôn thích mặc y phục màu xanh, tuổi còn người mơ hồ có loại khí tức lạnh lẽo, phảng phất như tiên nhân xuất trần.

      “Sau này nếu buồn chán, cho dù muội thích chơi với con thỏ này cũng được tới Linh Tê cung chơi với Phi Sắc nữa.” nhấn mạnh lần nữa.

      Miên Miên rốt cục cũng hiểu được ý tứ trong lời của .

      Dung Triệt tựa hồ như rất thích nàng tới Linh Tê cung, vì cái gì chứ?

      “Còn nữa, ngày hôm qua Hoàng thượng cùng Thái tử có làm khó dễ gì muội ? Ta nghe bọn họ chờ muội rất lâu, toàn bộ hoàng cung đều phải tìm muội.”

      Lần này, Miên Miên bắt đầu cười trộm trong lòng, vốn dĩ Dung Triệt vẫn rất quan tâm tới nàng, mới sáng sớm đến, phỏng chừng là vì xem nàng hôm qua có phát sinh chuyện gì hay .

      biết vì sao hiểu mục đích của , còn thấy cố tình tặng con thỏ này, Miên Miên thầm cười trộm ở trong lòng.

      Nàng vẫn trong tình trạng đặc biệt hưng phấn, phía sau cánh cửa đột ngột mở ra, Tiêu Nguyệt rửa mặt chải đầu ra, đúng lúc nghe được cuộc chuyện của hai người tại cửa.

      Dung Triệt trông thấy , khóe miệng vừa cong lên lập tức mím lại.

      cư nhiên lại ra từ tẩm cung của nàng, bây giờ mới là sáng sớm, lẽ nào bọn họ tối hôm qua…? (Meo: đúng rùi đó, kưng à)
      C38 _ MÙI THUỐC SÚNG NÔNG NẶC


      “Miên nhi…?” Dung Triệt ngay lập tức dùng ánh mắt chất vấn nhìn Nguyễn Miên Miên, tuy rằng còn hiểu ý nghĩ của chuyện ngủ cùng chỗ, nhưng trong cùng căn phòng cũng khó tránh khỏi thân mật tiếp xúc.

      Chính cũng biết vì sao, lại thích Miên Miên và Tiêu Nguyệt ở quá gần nhau.

      “Dung Triệt?” Tiêu Nguyệt tới trước mặt , người mười bốn tuổi, người bảy tuổi, Tiêu Nguyệt ràng so với cao hơn cái đầu.

      “Tham kiến Thái tử.” Dung Triệt kiêu ngạo siểm nịnh mà thi lễ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nguyệt ràng có địch ý.

      Tiêu Nguyệt trái lại thấy thái độ ràng của lại có chút kinh ngạc, miễn cưỡng mỉm cười, đôi mắt hơi nheo lại giống như con mèo tỏa ra nguy hiểm.

      “Đến tìm Miên nhi sao?” bình tĩnh đến mức nghe ra tâm tình trong giọng điệu của , Tiêu Nguyệt đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm gần gũi ôn hòa mỉm cười, lại khiến cho người ta cảm thấy xa cách.

      “Ừm” Dung Triệt thản nhiên trả lời, ánh mắt lạnh lùng giống y vị quan bé .

      Miên Miên yên lặng đứng bên, cảm thấy hình như trong khí nồng nặc mùi thuốc súng phải?

      Tình hình ổn, nam nhân cùng nam nhân, đúng, là nam hài cùng nam hài quyết đấu, ta vẫn là chuồn trước tốt hơn.

      Thân thể mũm mĩm làm ra vẻ lơ đãng, yên lặng mà rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

      Kết quả, còn chưa vào trong phòng, bị hai thanh vang dội gọi lại: “Hạ Lan Miên Miên!”

      Tiêu Nguyệt cùng Dung Triệt trăm miệng lời gọi nàng, bên này hai người trừng mắt lạnh lẽo nhìn nàng, bên kia nàng cư nhiên lại nghĩ có thể dẫn theo con thỏ chuồn .

      “Miên nhi…” Tiêu Nguyệt qua, điểm điểm vào cái mũi của nàng (cái nỳ em chiém hehe), dắt tay nàng tới trước mặt Dung Triệt.

      Miên Miên trong lòng vô cùng hối hận, muốn liều mạng mà bỏ tay ra nhưng hết lần này tới lần khác đều bị dùng lực nắm chặt.

      Dung Triệt nhìn bọn họ do dự tới, muốn tiến lên đoạt lấy Miên Miên, nhưng bảy tuổi rồi, tiểu nam tử hán, biết về khác biệt địa vị trong hoàng cung, thể tùy hứng được.

      “Ngươi mới sáng sớm muốn ra ngoài chơi đùa? Còn chưa rửa mặt chải đầu mà đâu chứ? là bẩn nha.” Tiêu Nguyệt thèm đếm xỉa đến vẻ mặt u ám của Dung Triệt, thâm tình mà nhìn Nguyễn Miên Miên, nụ cười mơ hồ tràn đầy sủng nịch.

      Lạ nha, hôm nay Tiêu Nguyệt cư xử là lạ. đổi tính lúc nào vậy? hôm qua vẫn còn uy hiếp nàng, nghe lời đánh vào mông, hôm nay thay đổi sắc mặt rồi.

      Dung Triệt là ca ca ta, ngươi cần biểu giống hệt , ta thực buồn nôn mà, dồ đạo đức giả!

      Bất quá, Tiêu Nguyệt dùng chiêu này quả thực có hiệu quả.

      Dung Triệt đứng bên, lạnh lùng nhìn, cuối cùng quỳ xuống, tỏ ý xin cáo từ.

      Miên Miên nhìn bóng lưng rời , bóng dáng nho , đơn mà làm cho người ta tiếc thương.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      C 39 _ PHẢI THIẾN CÁI ĐÓ


      “Ngươi cầm cái gì tay vậy?” Tiêu Nguyệt thấy Miên Miên biểu bộ dáng lưu luyến nhìn theo Dung Triệt rời , cảm thấy tên tiểu tử Dung Triệt này thoạt nhìn rất hiền lành, kỳ thực là tên ngụy quân tử.

      Ban nãy khi đứng ở cửa nghe được chút đoạn đối thoại của bọn họ, Dung Triệt cư nhiên lại cấm Miên Miên tới tẩm cung của chơi với Phi Sắc, nghĩ cái quái gì thế? Chẳng lẽ sợ ta ăn mất muội muội của ?

      có gì, chỉ là con thỏ.” Miên Miên đưa lồng sắt ra, ở trước mặt lắc lắc vài cái vào nhà.

      “Con thỏ? Ngươi chờ chút.” Tiêu Nguyệt cũng theo vào nhà, đoạt lấy lồng sắt tay Miên Miên, nắm hai tai con thỏ nhấc nó ra.

      “Ngươi làm gì?” Miên Miên khẩn trương nhìn , đây chính là món quà đầu tiên Dung Triệt tặng nàng, trong lòng nàng rất vui, lẽ nào Tiêu Nguyệt vẫn chưa hết giận muốn trút cơn giận lên đầu con thỏ?

      “Dung Triệt đưa cho ngươi hả?” khóe miệng Tiêu Nguyệt nhếch lên châm biếm, khinh thường nhìn con thỏ kia, “Ngươi cảm thấy con thỏ này so với Phi Sắc đáng hơn hả?”

      Trong lòng Tiêu Nguyệt, loại sinh vật đẳng cấp thấp này làm sao có thể so được với Phi Sắc có trí tuệ thông minh được.

      Phi Sắc? Miên Miên nhận ra Tiêu Nguyệt có vẻ xem thường con thỏ này, con mèo tính cách quái dị kia cùng chủ nhân của nó đều như thế, cả ngày chỉ biết vờn cây nấm , căn bản thèm để ý nàng.

      Tuy rằng nó xác thực rất đáng , Miên Miên còn nhớ lần đầu tiên gặp phi sắc trong phòng tắm, khi đó nó rất thông minh, nhưng tại làm sao mà nó lại thay đổi tính cách nhứ thế chứ?

      Đúng, nhất định là vì gần mực đen gần đèn sáng (câu này em tự đổi sang nghĩa Việt nha), sau khi Phi Sắc theo Tiêu Nguyệt, tự nhiên lại trở nên thiếu đức hạnh như Tiêu Nguyệt, kì lạ!

      “Phi Sắc của ngươi đúng là rất đáng , ta xem thời gian nó vờn cái nấm so với thời gian quanh quẩn bên cạnh ngươi còn nhiều hơn.”

      Miên Miên cố tình dùng ngữ điệu quái gở châm chọc , nhưng mặt lại cười đến xán lạn.

      Vì con thỏ, ta nhịn!

      “…” Tiêu Nguyệt nhất thời nghẹn giọng, căm hận nhìn chằm chằm con thỏ kia, khuôn mặt nghiệt ra vài phần ngả ngớn, khóe môi phảng phất như cười, cười đến mức…tà ác.

      “Ngươi là Thái tử phi, bên người được phép có con vật giống đực làm bạn, vậy con thỏ này…” nhìn thẳng vào Miên Miên, thấy nàng nổi giận.

      Ngón tay thon dài nhấc hai chân sau của con thỏ, động tác vừa ưu nhã vừa mị, đôi mắt nhìn theo động tác của chính mình, cho đến khi dừng lại ở tiểu vật giữa hai chân con thỏ (hix-.-!), khóe môi khinh thường nhếch lên, bạc môi khẽ mở, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Phải…thiến cái đó!” Chikajo: (hu, biến thái! Biến thái! Cực kì biến thái!!!>”< đúng là soái ca của iem, hứt!)

      xong, mang theo con thỏ hướng ra ngoài cửa ném phát, chỉ nghe con thỏ kêu “Thu” tiếng bi thương, tiếp theo còn thanh nào nữa.

      Con thỏ Dung Triệt tặng nàng!!! chết cũng tàn phế!!!
      C40_ KIÊN CƯỜNG CHỊU KHUẤT PHỤC


      Miên Miên lao ra, ôm lấy con thỏ hấp hối, nó chỉ vừa bị ném xuống đất, mà còn bị đụng vào cánh cửa khi quẳng ra, tại có thể là đầu rơi máu chảy.

      Đúng là muốn nhịn nhưng thể nhịn nữa, nhịn nữa ta là Ninja rùa!

      “Tiêu Nguyệt!” lượng lên cao gấp tám lần, gần như là gào lên.

      Tiêu Nguyệt hiển nhiên ngờ tới Miên Miên có phản ứng mạnh như vậy nên có bị hù dọa chút xíu, vốn tưởng kế tiếp trận cuồng phong mưa mù, Miên Miên chắc chắn cùng liều mạng tới mất còn.

      Kết quả nàng chỉ là ôm con thỏ sắp chết vào lòng, rồi chạy vào phòng.

      Miên Miên vừa vào phòng bắt đầu tìm kiếm thuốc chữa thương, toàn bộ bôi lên người con thỏ.

      Máu tươi ngừng từ người con thỏ chảy ra, chính là Miên Miên căn bản tìm được vết thương ở đâu, chỉ là nắm bình dược tay ngừng run rẩy, đôi mắt cố kềm nén nước mắt ào ra nên có chút mơ hồ.

      Các cung nữ sợ đến mức dám giúp đỡ, Miên Miên cầm bình dược tiếp tục bôi, mặc cho nàng cố gắng làm thế nào nữa, máu của con thỏ vẫn ngừng chảy.

      Tay nàng ngừng run rẩy.

      Nhìn con thỏ nằm đó, hô hấp yếu ớt, Miên Miên rốt cục nhịn được, giọt nước mắt trong suốt theo má chảy xuống…nhưng nàng lại cắn chặt môi cho bất cứ thanh nức nở nào phát ra.

      Tiêu Nguyệt nhìn bả vai hơi rung rung của nàng, nữ hài tử bảy tuổi, quật cường chịu khuất phục, hề khóc oa oa ầm ĩ như tối hôm qua.

      Tiêu Nguyệt lần đầu tiên thấy nước mắt của nữ hài tử này đúng là khiến cho người ta đau lòng, như là chảy vào trong lòng loại chua xót thể khống chế.

      Tiêu Nguyệt qua, khoát tay áo, tỏ ý ra lệnh hạ nhân lui ra.

      Miên Miên vẫn đứng ở đó, mặc cho từng giọt nước mắt rơi người con thỏ nàng cũng lau , lại đứng ở đó bất lực mà run rẩy.

      Tiêu Nguyệt nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, lần đầu tiên chứng kiến nữ hài tử bảy tuổi đau lòng, lệ châu lành lạnh chảy xuống, giống như hai dòng suối.

      Trái tim hơi run rẩy, ôm lấy bả vai của nàng, dịu dàng lau nước mắt nàng, như thấy tình hình tại thầm bên tai nàng: “Ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta mang con thỏ này tới ngự y, nó sao nữa.”

      , tựa hồ có tác dụng an ủi, Miên Miên ngẩng đầu nhìn cái, mặt đầy lệ ngân, sau đó hướng về phía gật đầu, nhàng ừ tiếng tỏ ý bằng lòng.

      Tiêu Nguyệt ôm lấy con thỏ, rồi nắm tay nàng, tay nàng vẫn còn chút run rẩy.

      Tiêu Nguyệt lần đầu tiên hiểu , Dung Triệt trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng, cũng lần đầu tiên vui mừng như thế, vui mừng vì nàng cùng Dung Triệt là quan hệ huynh muội!
      CHƯƠNG 41_ GIẤC MƠ BÉ


      Vào ngày thứ hai sau kiện Tiêu Nguyệt hành hạ con thỏ, hoàng đế ra đạo thánh chỉ.

      Đạo thánh chỉ này tuy có tiếng là chiếu cáo toàn bộ hậu cung, nhưng mục đích cũng như ý nghĩa của nó mồn là nhằm vào Tiêu Nguyệt.

      Ý tứ của thánh chỉ cũng rất cụ thể, đó là ra lệnh cho Tiêu Nguyệt phải chờ cho Miên Miên đến mười lăm tuổi mới được viên phòng [1].

      Lúc Miên Miên nhận được đạo thánh chỉ này, hưng phấn lời nào tả xiết, ôm thánh chỉ lon ton, tung tăng nhảy múa khắp gian phòng.

      Có lẽ hoàng đế biết chuyện Tiêu Nguyệt qua đêm ở Mộng Xuân các, nên ra đạo thánh chỉ này nhằm thẳng vào Tiêu Nguyệt.

      Mục đích hẳn là để bảo vệ nàng rồi, cuối cùng hoàng đế cũng có chút tính người, biết giúp đỡ trẻ vị thành niên bảo vệ trinh tiết, chí ít nàng có thể an tâm về an toàn của bản thân cho tới năm mười lăm tuổi.

      Đối với hành vi ngày hôm qua của Tiêu Nguyệt, Miên Miên hoàn toàn cho qua, quay mặt nhìn Tiêu Nguyệt ngừng dùng ánh mắt “quyến rũ” bắn phá nàng. Khuôn mặt Miên Miên nhất thời nở nụ cười đắc ý, khuôn mặt lỗ suy nghĩ “nhóc con kia, muốn ăn ta ư, hãy đợi vài năm nữa nhé”.

      Tiêu Nguyệt nhìn bộ dạng Miên Miên hưng phấn vô cùng, trong lòng chợt thấy khó chịu, thầm nghĩ “sao phụ hoàng lại giúp người ngoài thế nhỉ? Con cừu đó sớm muộn cũng là của cơ mà, phải sao?”. (Meo: uhm, phải phải)

      Tiêu Nguyệt phẫn nộ hồi cung, mười bốn tuổi, tư tưởng lẫn hành vi do trải qua tu luyện nên rất có khí chất vương giả, thế nhưng khi đối diện với Miên Miên, trong lòng lại chợt nảy sinh bản tính đùa giỡn như của đứa trẻ, bao nhiêu lạnh lùng đều tan biến như bọt bóng xà phòng.

      Chính bản thân Tiêu Nguyệt cũng , tại sao lại như vậy?

      Đến khi bình tĩnh lại, Miên Miên buồn chán biết làm gì nên ôm em thỏ chơi, nàng cưng chiều em thỏ y như Dung Triệt cưng chiều nàng.

      Nàng đặt cho em thỏ cái tên, gọi là: Giấc mơ bé !

      Cái tên này gợi nhớ đến tên bộ phim hoạt hình mà nàng rất thích khi còn , tên của bộ phim đó là ‘giấc mộng B ’ .

      Miên Miên bồi hồi nhớ lại bộ phim đó, cũng rất muốn dùng nguyên văn cái tên bộ phim để đặt cho em thỏ, nhưng dùng chữ cái như A – B hay C đặt tên nghe mờ ám lắm, cũng rất bất nhã.

      *

      Thời gian vùn vụt trôi qua.

      Miên Miên 9 tuổi, Dung Triệt 9 tuổi, Tiêu Nguyệt 16 tuổi, Tiểu Tuyết Hoa 7 tuổi, Giấc Mơ Bé tuổi, nhưng từ bé thỏ con thành chú thỏ trưởng thành.

      Miên Miên 9 tuổi, cao hơn cái đầu, thân thể bé vẫn mập mạp nhưng lộ ra vài đường cong.

      Khuôn mặt tròn tròn trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, cái miệng đỏ như trái đào luôn hé mở, và vẫn được mọi người đặc biệt thích.

      Lúc này Miên Miên hiểu được câu trước kia của hoàng đế, lúc lớn lên, tất trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

      Vào ngày nào đó, Miên Miên ôm Giấc Mơ Bé ra hồ nước chơi.

      Lúc này vào khoảng giữa mùa hạ nên khí trời khô nóng. Vì vậy, nàng liền thả chân vào hồ nước, ngừng hất nước lên bộ lông trắng muốt của Giấc Mơ Bé .

      Giấc Mơ Bé rất ngoan và biết vâng lời, đặc biệt có vài ưu điểm khá giống chủ nhân, đó là ăn tham và ăn nhiều, thân thể bé ngày càng to béo tròn lu nên chậm chạp cách nào tránh được nước hắt vào người, chỉ còn cách quẫy quẫy thân thể lăn qua lăn lại.

      Đột nhiên Giấc Mơ Bé dừng lại, đôi mắt tròn màu đỏ nhìn chằm chằm về phía trước, nó phát ra đồng loại.

      Đó là con vật cũng tròn xoe, lỗ tai tròn tròn, bốn cái chân cũng tròn, đích thị là con mèo béo của Tiêu Nguyệt tản bộ về phía này.

      Miên Miên ngẩng đầu nhìn thấy Phi Sắc tránh khỏi ngạc nhiên. Sao nó lại ra tận ngoài này nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :