1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi ngỗ nghịch - Yến Vân Thương (114) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 108: Chuyện “hồi hồn”

      Edit: Sand Võ

      Beta: Zinny



      Dung Tú quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tích Lạc đứng ở cửa, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn .

      Trong lòng đột nhiên dấy lên loại cảm giác kỳ quái, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nhịn được, chạy về phía chàng ta.

      “Tú Tú, muội. . . . . .” Tô Tích Lạc chậm rãi tiến vào, say mê nhìn trước mặt. Nỗi nhớ nhung trong lòng càng thêm sâu sắc.

      Bởi vì tâm trạng Dung Dịch lúc này căn bản thích hợp xử lý “tang ” của Dung Tú, thế nên hai ngày qua, hầu như mọi chuyện trong Dung phủ đều do tay Tô Tích Lạc lo liệu.

      Vừa rồi đỡ Dung Dịch về phòng, thu xếp ổn thỏa cho ông ta. ngờ lại có gia đinh túc trực bên linh cữu hoảng sợ báo lại rằng xác chết tiểu thư nhà bọn họ vùng dậy. vừa nghe vậy liền vội vàng chạy tới.

      Quả nhiên tại linh đường, lại thấy được bóng hình xinh đẹp của nàng. dõi mắt nhìn về phía nàng, trong lòng dâng lên nỗi vui sướng nồng đậm. Bi thương trong lòng lại được thay thế bằng cảm giác vui sướng ồ ạt kia.

      “Biểu ca. . . . . .” Dung Tú khẽ nhíu mày gọi . Nhưng trong giọng dường như ngọt ngào như lúc trước.

      “Nàng chết. . . . . . Nàng chết. . . . . .” Tô Cẩn Hạo ở bên cười ngây ngốc, ai có thể ngờ được Tam vương gia vô cùng lãnh khốc trước đây của Thiên Ninh quốc, giờ phút này lại có bộ dạng điên cuồng như vậy.

      Nghe thế, chân mày nhíu chặt của Tô Tích Lạc đột nhiên giãn ra. Hàng mày hơi cong lên chút, đôi mắt trong veo lúc này tỏa sáng như ánh sao lung linh bầu trời đêm.

      “Tú Tú, muội trở về là tốt rồi!” Tô Tích Lạc cong cong hàng mày, khóe mắt đượm ý cười, vui vẻ .

      Đối với lời của Tô Cẩn Hạo, Dung Tú hơi khó hiểu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tô Tích Lạc như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy ấm áp hơn. khắc chế nỗi bất an trong lòng, nhào về phía Tô Tích Lạc. “Biểu ca. . . . . . Cha muội. . . . . .”

      Giọng khe khẽ vang lên trong ngực , Tô Tích Lạc cúi đầu nhìn sâu, ôm siết lấy , giống như khi buông lỏng tay, lại rời xa .

      “Tú Tú, có việc gì là tốt rồi!” Ngữ khí vẫn mang theo gió xuân như trước khẽ với Dung Tú. Đối với , Dung Tú có việc gì mới là chuyện quan trọng hơn cả. Còn những lời mập mờ ái muội, vẫn nên để sau hẵng .

      “Biểu ca, cha muội sao có thể như vậy . . . . . .” Dung Tú khóc nức nở nghẹn ngào bảo . mới rời vài ngày, vậy mà cùng Dung Dịch “ dương cách biệt”.

      Tuy bọn họ luôn tranh cãi xem ai mới là no. 1 trong Dung phủ, nhưng nếu biết ông gặp chuyện như vậy, ước rằng khi xưa tranh cãi với ông ấy.

      “Cha. . . . . . Con có lỗi với cha. . . . . .” Dung Tú áy náy, khổ sở, nỡ, sợ hãi. . . . . . Đủ loại tình cảm vặn xoắn trái tim .

      Tô Tích Lạc khẽ nhíu mày, hơi có chút nghi hoặc với hành động của Dung Tú. Nhưng vừa định mở miệng, liền nghe được giọng hưng phấn của Dung Dịch bên ngoài cửa,

      “Tú Tú, con của cha. . . . . .”

      Hai cha con gặp lại, trong lòng đều là loại cảm giác xa cách mấy đời.

      Dung Tú hít hít mũi, nước trong mắt ào ào chảy ra. nhìn Dung Dịch đứng trước cửa, quả nhiên có bóng, ông . . . . . .

      “Cha. . . . . .” khóc òa lên.

      Mà Dung Dịch bên này, vừa rồi ông ta mới nằm xuống, liền loáng thoáng nghe thấy hạ nhân xác chết Dung Tú vùng dậy rồi. Bất kể con bé có phải xác chết vùng dậy hay , trong lòng người phụ thân, nữ nhi vĩnh viễn là quan trọng nhất. Vì thế Dung Dịch ngọ nguậy bò dậy khỏi giường.

      Giờ phút này cặp mắt ông ta cũng nhìn chằm chằm phía sau Dung Tú. Quả nhiên có bóng, xem ra con bé là . . . . . hồi hồn về thăm người phụ thân này đây.

      “Tú Tú. . . . . .” Dung Dịch nhịn được khóc rống lên.

      o(╯□╰)o.

      Hai cha con đều chậm rãi tới gần đối phương, sau đó cách khoảng đều dừng lại. ai có dũng khí tiến lên chạm vào đối phương, chỉ rưng rưng mắt nhìn nhau, bao nhiêu lời ấp ủ trong lòng lại nên lời.

      “Cha ơi. . . . . . Cha có khỏe . . . . . .” Dung Tú nước mắt ào ào hỏi.

      “Ừ, cha rất khoẻ. Con đừng lo lắng, nhưng con ở bên kia trời lạnh. . . . . . Phải chú ý nhé. . . . . .” Dung Dịch dùng tay áo lau nước mắt, chua xót .

      Tô Tích Lạc và Tô Cẩn Hạo ở đằng sau nhìn thấy hai cha con như vậy, cũng nén nổi nhíu mày, có phần nghe hiểu “phương thức giao lưu” kỳ quái của hai người này.

      “Con biết mà, nhưng còn cha, có ai bên cạnh chăm sóc. . . . . . Cha ơi. . . . . .” Dung Tú cũng lau nước mắt, nghẹn ngào .

      “Tú Tú à, cha có việc gì. Chỉ cần con ở bên kia vui vẻ, là cha yên lòng rồi. . . . . .” Dung Dịch bịn rịn nhìn gương mặt nữ nhi, nghĩ lại những ngày con bé sống cùng mình, hình như ông ta chưa từng nghiêm túc ngắm con bé như vậy.

      Ông ta vươn tay, rờ theo đường nét mặt . Cảm giác chân đến vậy, giống như giờ phút này Dung Tú vẫn còn ở bên cạnh ông ta.

      “Cha. . . . . . Đều là con hại cha, cha mắng con .” Dung Tú thấy ông duỗi tay về phía mình, nhưng chỉ khua khoắng trong khí, trong lòng càng thêm đau xót.

      Nếu trở về sớm chút tốt rồi, ít nhất lúc ấy còn có thể lời vĩnh biệt lần cuối với ông bố hờ này.

      Đều do , làm hại ông ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng được.

      Mi đúng là đứa con bất hiếu, người ta đối tốt với mi như vậy, mi lại có thể đối xử với ông ấy như thế.

      Càng nghĩ Dung Tú càng áy náy, trong lòng ngổn ngang trăm mối nguôi, chỉ có thể dùng tiếng khóc bộc lộ hết tâm tình với ông. “Cha ơi, cha là người đối xử với con tốt nhất đời này.”

      Dung Dịch nghe như vậy, rụt tay về, gương mặt bi thương kia cũng lên nụ cười đạm nhạt. “Con ơi, con nên như vậy. Lúc cha với mẹ con còn ở chung với nhau, cha chỉ là gã quan tép riu nghèo đói. Lúc mẹ con sinh ra con, nhìn thấy là con , cha liền muốn tống con cho người khác. Thế là cha gạt mẹ con. . . . . .”

      Ông ta nghẹn ngào kể lại chuyện cũ, “Vào buổi tối trời đông giá rét, cha gạt mẹ con bế con . Có lẽ khi đó con cũng biết cha muốn vứt bỏ con, cho nên con cứ khóc trong lòng cha suốt. Lúc đó cha cũng rất đau lòng. Sau khi đặt con ở trước cửa nhà giàu, cha liền núp ở bên. Thế nhưng con khóc cả buổi tối, vẫn có ai ra ôm con vào, cuối cùng cha nghe tiếng con khóc, trong lòng chịu nổi nữa, đành phải quay lại bế con về nhà. Từ lúc đó cha cho rằng cuộc đời này nhất định con đòi nợ cha. Con xem cha có thể đối tốt với con hay sao?”

      Gương mặt tèm nhem nước mắt của Dung Tú nhất thời cứng ngắc chỗ. Trong lòng có loại cảm giác hung hãn, ra thân thể này cũng có đoạn “lịch sử bị ruồng rẫy” chua xót như vậy. Nếu như lúc đó vứt bỏ thành công, chừng tại.

      “Cha, chuyện trước kia con trách cha. Con cũng có chỗ đúng, con nên mỗi lần tức giận lại gọi cha là “ông ngoại”, ra cha còn rất trẻ, rất tuấn tú.”

      . . . . . . Cha trách con. Là do cha ngày thường đúng, cho nên Tú Tú mới như vậy.” Giờ con chết, ông ta ngược lại muốn làm ông ngoại, cũng có cơ hội nữa rồi.

      Nghĩ đến chuyện bi thương, ông ta lại nén nổi sụt sùi. “Cha tạo nghiệt gì đây, hại khổ con của cha. . . . . .”

      “Cha, cha đừng vậy mà. Đều là con hiểu chuyện. . . . . . Hu hu. . . . . . Con nhớ cha lắm. . . . . .” Dung Tú nhịn được khóc òa lên.

      “Cha cũng nhớ con. . . . . Tú Tú à. . . . . .” những lời này, Dung Dịch dường như thoáng chốc già xọm .

      Tô Cẩn Hạo ngơ ngẩn nhìn hai cha con nhà này, chỉ cảm thấy nồng đậm bi thương. Mà Tô Tích Lạc nhìn hai cha con “ dương cách biệt” này trong lòng hiểu giữa hai bọn họ có hiểu lầm gì đó rồi.

      Thế là tiến lên bước, muốn tình hình cho Dung Tú. Có điều lúc này Dung Tú đắm chìm trong bi thương, nhất định quan tâm đến .

      quay mặt sang nhìn Tô Tích Lạc, đau lòng , “Biểu ca, huynh để muội cùng cha muội mình trong chốc lát .”

      Hàng mày mặt Tô Tích Lạc hơi nhíu lại, ngưng mắt nhìn Dung Tú cái rồi mới quay mặt qua chỗ khác, chuẩn bị giải thích tình hình cho Dung Dịch. Tiếc rằng Dung Dịch bên này, cũng coi “con là lớn nhất”, về phần “cậu con rể lúc trước” là , chỉ có thể mang tới bi thương nồng đậm cho ông ta mà thôi,

      “Đúng vậy. Lục vương gia, cậu để cho ta chuyện riêng với Tú Tú lát . Khó khăn lắm nó mới trở về lần, dễ dàng đâu.”

      xong, lại dùng tay nhàng kéo Tô Tích Lạc ra phía sau. Tô Tích Lạc thở dài, dứt khoát vung tay áo, mặc kệ hai cha con bọn họ. Giờ Dung Tú chết, còn phải sai người huỷ bỏ “Hậu chuẩn bị cho Dung Tú, nếu trong Dung phủ toàn màu lụa trắng, cũng là điềm xấu.

      “Cha ơi, chừng nào cha lại có thể về thăm con?” Dung Tú trông mong .

      “Con ngốc, ngày nào cha cũng ở nhà, lúc nào con muốn cũng có thể trở về gặp cha. Tú Tú à, con ở nơi đó thân mình, cha yên tâm. . . . . .” Dung Dịch tới đây, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại thêm, “Đúng rồi, ở nơi đó con có gặp mẹ con ? Bà ấy tại thế nào? Đời này hai mẹ con xem như bị cha làm lỡ rồi!”

      Mẹ? Dung Tú nhướng mày, có thể mẹ của “Dung Tú” biết , nhưng lại biết “người mẹ” này.

      “Cha, đúng. Muốn nhìn thấy cũng phải là cha nhìn thấy mẹ mới đúng?” thế nào cũng nên là Dung Dịch nhìn thấy bà ấy mới đúng, giờ sống sờ sờ đứng ở chỗ này, nếu “người mẹ” này tới đây gặp , hù chết mới lạ.

      “Cái gì?” Dung Dịch nhíu mày, trong lòng chợt dấy lên cảm giác kỳ quái. Lần này ông ta trực tiếp vươn tay về phía cái mặt dính đầy bụi bẩn của Dung Tú, loại cảm giác này quá chân rồi. Ông ta mở to hai mắt, lại dùng sức nhéo mặt của , đau tới mức Dung Tú kêu ré lên.

      “Tú Tú, con chết ư?” Dung Dịch cất cao giọng.

      “Cha, phải cha chết rồi sao?” Dung Tú cũng vươn tay ra. . . . . .

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 109: Người Nào Đó Gần Đây Tương Đối Xui Xẻo

      Edit: Nhi Pham
      Beta: Zinny



      “Tú Tú, con chết?” Dung Dịch cao giọng hỏi.

      “Cha, phải cha chết rồi ư?” Dung Tú cũng vươn tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt của Dung Dịch.

      Hai cha con đồng thời vươn tay, chạm vào khuôn mặt của nhau, cảm giác chân thực này khiến bọn họ lưu luyến, cũng làm cho trong lòng bọn họ nổi lên nghi vấn.

      Hai người ba bước gộp thành hai bước chạy tới cỗ quan tài được đặt trong linh đường. Dung Tú lúc này mới chính thức nhìn thấy thi thể nằm trong quan tài, hai mắt trừng lớn, chỉ vào thi thể kia run rẩy , “Cha… cha lén lút ngoại tình sau lưng ‘mẹ‘ con, mà nữ nhân này, rốt cuộc là tiểu tình nhân của cha hay là đứa con mà tiểu tình nhân của cha sinh cho cha?”

      Hiển nhiên lời này của Dung Tú mang ý tra hỏi, trong lòng Dung Dịch luôn là hình mẫu “trượng phu mẫu mực”, giờ cái xác nữ trong quan tài này làm sụp đổ hoàn toàn hình tượng hoàn mỹ của Dung Dịch trong lòng rồi.

      Gương mặt Dung Dịch sa sầm, chỉ vào thi thể kia thanh minh: “Đấy là… Nàng ta… Cha cha… Tưởng rằng con chết, cho nên mới…” Ông ta vì quá kích động, mãi xong, cuống đến độ vội đưa tay lau mồ hôi túa ra trán.

      “Chẳng phải con vẫn sống sờ sờ ra đấy sao, nữ nhân này sao có thể là con!” Dung Tú lại liếc nhìn cái xác nữ nằm trong quan tài kia, thấy mặt người đó trương phềnh đến nỗi nhận ra nổi, vội quay mặt sang hướng khác. Cảnh tượng này cũng quá khó coi rồi. Cũng biết ai có lòng dạ độc ác như thế, người chết mà còn biến thi thể nàng ta thành như vậy.

      “Tú Tú à, lúc đó cha… thấy nàng ta và con ăn mặc như nhau… hơn nữa vóc dáng tướng mạo gì đó đều giống con, cho nên mới tưởng nhầm nàng ta là con…” Dung Dịch vuốt vuốt chòm râu, có chút đau lòng nhức óc .

      “Cha, cha khiến con thất vọng quá mất, ngay cả con ruột của mình mà cũng nhận sai.” Dung Tú quay ngoắt mặt , cũng là vẻ mặt đau lòng nhức óc.

      đúng, lúc đó Lục vương gia cũng ở đó, hơn nữa Tiểu Thúy cũng đâu có nhận ra!” Dung Dịch lại lau mồ hôi trán, tại sao lúc nhận xác ba người bọn họ cùng với nhau, giờ xảy ra chuyện lại để mình ông ta gánh trách nhiệm là thế nào. Đối với chuyện này, ông ta rất phản đối nha.

      Dung Tú hơi híp mắt, lúc này mới biện bạch thay Tô Tích Lạc: “Cha, cha đừng ngụy biện nữa. Con là con ruột của cha, hơn nữa con và Lục biểu ca… Giữa bọn con có chuyện gì đâu… biểu ca nhận sai con là chuyện bình thường, nhưng cha …”

      “Khụ, khụ…” Dung Tú vừa mới dứt lời liền nghe thấy tràng ho khan truyền đến từ ngoài cửa. giương mắt nhìn sang, thấy Tô Tích Lạc thân áo bào trắng đứng đó, sắc mặt hơi ửng đỏ.

      “Vương gia, cậu tới đúng lúc, lúc trước thời điểm chúng ta nhận xác, có phải các người cũng…” Dung Dịch tiến lên bước, định kéo tay áo Tô Tích Lạc, chỉ có điều trước đó, Dung Tú chạy đến trước mặt , ôm cánh tay chu miệng, ngọt ngào : “Muội đói bụng rồi!”

      ngày đêm chưa có gì bỏ bụng, nếu phải vừa nghe được tin tức Dung Dịch “từ trần”, nhất thời quên hết mọi chuyện, mới chống đỡ được lâu như vậy. Giờ mọi chuyện ràng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm rồi. Cho nên mới xán đến chỗ Tô Tích Lạc, làm nũng với chàng ta.

      Đôi mắt trong veo của Tô Tích Lạc nhìn chăm chú, lúc này mới cưng chiều : “Được rồi, ta sai người chuẩn bị tiệc tẩy trần cho muội rồi.” Dung Tú vừa muốn kéo tay Tô Tích Lạc, Tô Cẩn Hạo im lặng đứng bên nãy giờ rốt cục lên tiếng.

      mím môi, gọi với theo hai người xa dần: “Tú Tú…” Chất giọng trầm khàn khiến người ta nhịn được run lên. Dung Tú quay đầu lại, thấy Tô Cẩn Hạo vẻ mặt kiên quyết : “Xin lỗi!”

      Lời xin lỗi này, nếu vào ngày hai người hòa ly, lúc vừa tát cái, có lẽ tha thứ cho . Thế nhưng tại chỉ có thể : “No!” chỉ thế, Dung Tú còn buông cánh tay Tô Tích Lạc ra, tới trước mặt , hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.

      “Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, cũng để ngươi sau này được vui vẻ đâu! Chờ đấy, ta cho ngươi biết lợi hại của ta!” Dung Tú mỉm cười , nhưng trong giọng lại là vẻ nghiêm túc khó nén.

      Tô Cẩn Hạo vì những lời , đôi mắt chân thành kia ảm đạm vài phần.

      Dung Tú quay người lại, kéo tay Tô Tích Lạc, dứt khoát rời . Bỏ lại Tô Cẩn Hạo mình độc bên trong linh đường.

      Hậu viện Dung Phủ, trong nhà ăn, Dung Tú nhìn đống đồ ăn ngon trước mắt, nhịn được chảy nước miếng. Hai tay gập lại, mỗi tay cầm cái đùi gà, nhét vào miệng mình.

      Dung Dịch nhìn tướng ăn thô lỗ kia của , lòng chua xót sao nén nổi. Chỉ có thể ở bên cạnh ngừng gắp thức ăn cho . Tô Tích Lạc ngồi ở bên kia, cưng chiều gỡ xương cá cho , khóe miệng nụ cười nhàn nhạt. “Tú Tú, muội ăn từ từ thôi.”

      Đối với người đói bụng ngày đêm mà , tất cả chỉ là phù vân, chỉ có lấp đầy bụng mới là đạo lý. ăn đến mức chuyện được, đột nhiên bóng đen từ đâu nhảy ra. Trong lúc còn chưa kịp thấy bóng đen kia là gì, người bị đập quyền tàn bạo, sau đó quả đấm tới tấp rơi xuống như mưa.

      “Phù…” Dung Tú rên rỉ, thoáng liếc qua Tiểu Thúy ngồi xổm phía dưới mình, hai cái đùi gà trong tay cũng bị Tiểu Thúy đánh rơi xuống.

      “Tiểu thư… Tiểu Thúy nhớ tiểu thư lắm…” Tiểu Thúy bên nước mũi bên nước mắt khóc nức nở, vốn tâm tình kích động, nàng ta hoàn toàn khống chế được lực tay.

      “A…” Dung Tú tái mặt, miếng thịt gà vốn ở bên mép trực tiếp mắc kẹt trong cổ họng. thở gấp, đôi tay dính đầy dầu mỡ trực tiếp chộp lấy Tô Tích Lạc, dùng sức kéo áo chàng ta. “A.. Nước…”

      Mắt thấy bi kịch sắp diễn ra rồi.

      “Đừng đánh nữa.” Tô Tích Lạc vội hét lên, nhanh chóng rót chén nước , bấy giờ mới vội vàng đổ vào miệng Dung Tú. Dung Tú chỉ cảm thấy có ngoại lực từ ngoài miệng đẩy vào, sau đó miếng thịt gà trong cổ họng từ từ trôi xuống bụng mình.

      “ Tú Tú… con sao chứ…” Dung Dịch sớm cuống quít lo lắng hỏi. Tiểu Thúy gây chuyện cúi gục đầu ở bên, nước mắt bắt đầu lặng lẽ chảy xuống.

      “Khụ khụ... con… sao…” Dung Tú vừa ho khan vừa , trong lúc đó còn quên trợn mắt lườm Tiểu Thúy cái. Thiếu chút nữa bị nha đầu kia đưa gặp Diêm Vương rồi.

      Tiểu Thúy nhận được ánh mắt sắc bén của , nhịn được run lẩy bẩy cả người như tuyết bay tháng sáu.

      Dung Tú vừa muốn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm, trực tiếp té xỉu. May mà Tô Tích Lạc kịp thời tiến lên đỡ được , mới tránh cho khỏi cái số ngã lăn ra đất.

      “Mau gọi đại phu!” Dung Dịch lớn tiếng ra lệnh cho Tiểu Thúy quỳ dưới đất. Tiểu Thúy sớm bị dọa sợ, vội vàng chạy ra ngoài gọi đại phu.

      Vương đại phu rất nhanh chóng được đưa tới, đương nhiên Dung Tú ra có chuyện gì lớn, chỉ là đói bụng quá lâu, lại đột nhiên ăn quá nhiều lúc nên mới té xỉu.

      Nghe Vương đại phu giải thích xong, mọi người mới thở phào nhõm.

      Có điều mọi người trông nom bên cạnh Dung Tú ngày đêm, vẫn chưa tỉnh. Nhìn thấy Dung Dịch mấy ngày nay chưa được chợp mắt, lúc này dù ngồi trông bên giường Dung Tú, nhưng ông ta cứ ngáp suốt, nước mắt ứa ra. Tô Tích Lạc nhìn ông ta, mím môi, giọng : “Bá phụ, người ngủ trước , để con trông ở đây được rồi. Khi nào muội ấy tỉnh lại con cho người gọi người.”

      Dung Dịch nhìn Tô Tích Lạc cũng mặt mày uể oải, có chút khó xử : “ sao đâu, ta đợi thêm lát nữa. Chính cậu mới nên về nghỉ ngơi trước đó Vương gia à.”

      cần!” Tô Tích Lạc vươn bàn tay trắng ngần thon dài nhàng gạt mấy lọn tóc vương trán Dung Tú, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “ Bá phụ, người ngủ trước . Nếu Tú Tú tỉnh dậy, chừng lại muốn gọi ngườii là “ông ngoại” đó!”

      sao?” Dung Dịch kinh hãi, vội vàng sờ soạng hai trũng mắt lõm sâu của mình, và cả mái tóc rối bời đầu. Vội dặn dò Tô Tích Lạc mấy câu, sau đó trở về phòng ngủ giấc dưỡng nhan sắc.

      Tô Tích Lạc ngồi ở mép giường, nhìn chớp mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lúc này Dung Tú nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lông mi dài rậm rung nhè , dáng vẻ an tĩnh nhu thuận khác xa với vẻ nghịch ngợm thường ngày.

      vươn tay, nhàng giúp nàng đắp lại chăn. Sau đó quay đầu nhìn xung quanh, lúc này mới khe khẽ kéo tay Dung Tú, nhàng đưa lên môi hôn.

      Dung Tú ngủ mê man khẽ hé mắt, gương mặt tuấn tú của Tô Tích Lac phóng đại trước mặt . Tim nóng lên, cảm giác muốn xa cách Tô Tích Lạc trong lòng lập tức bị chính mình vứt bỏ. “Biểu ca…” Tiếng gọi mang giọng mũi yếu ớt làm cho Tô Tích Lạc trầm tư suy nghĩ chuyện riêng sực tỉnh.

      “Muội tỉnh rồi!” Tô Tích Lạc cất cao giọng, ánh mắt uể oải khi trước sáng ngời lên, hàng mi cong cong in bóng dưới vành mắt . nhàng vươn tay đỡ Dung Tú ngồi dậy.

      “Biểu ca, giờ là lúc nào?” Dung Tú mới tỉnh dậy, ý thức vẫn chưa tỉnh táo. “Muội ngủ bao lâu rồi?”

      “Bây giờ trời tối rồi.” Tô Tích Lạc dịu dàng .

      Dung Tú bấy giờ mới vội vàng đứng dậy xỏ hài, vội vàng chạy ra cửa, vừa nhìn sắc trời, quả nhiên trăng lên cao. Trong lòng nhịn được rên rỉ, mấy ngày nay CMN xui xẻo, xem ra ngày mai phải miếu khấn trời phật phù hộ, giải hết vận xui người mới được.

      “Tú Tú, muội vẫn nên quay về giường nghỉ ngơi .” Tô Tích Lạc ở phía sau thấy dáng vẻ chạy vội vàng của , lông mày cau lại, có vài phần xót xa.

      “Biểu ca, sao đâu, muội khỏe rồi.” Dung Tú quay người lại, ánh mắt sáng như sao, chạy vội tới bên Tô Tích Lac, kéo tay ngọt ngào : “Biểu ca, chúng ta đến nơi có được …”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 111: Cùng Nhau Ngắm Sao Băng
      Edit: Hạ Vân

      Beta: Zinny


      “Biểu ca, sao đâu, bệnh của muội khỏi rồi!” Dung Tú quay người lại, đôi mắt tựa sao trời sáng long lanh, chạy tới cạnh Tô Tích Lạc, kéo tay , ngọt ngào :

      “Biểu ca, cùng muội đến nơi này được ?” kéo tay áo mềm giọng .

      Tô Tích Lạc nheo mắt, căng thẳng nhìn , “ được, hôm nay trời lạnh, thân thể muội tốt, nên ra ngoài.”

      “Biểu ca, giờ muội sao mà, hơn nữa muội là bệnh nhân nha, tâm trạng bệnh nhân là quan trọng nhất, tâm trạng vui vẻ bệnh cũng nhanh khỏi hơn nha.” Dung Tú qua quít. Thực ra trong chốc lát vừa rồi, hiểu sao trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác nhung nhớ, nhưng là nhung nhớ nam nhân khác.

      Trong khắc kia, vậy mà lại nhớ tới Quân Lăng Thiên. biết bây giờ làm gì, nếu giờ phút này vẫn ở ngôi nhà tranh kia có khi nào cảm thấy lạnh lẽo hay ?!

      bị ý nghĩ bất chợt này của mình dọa cho hoảng sợ.

      Có điều, khi mở to mắt nhìn Tô Tích Lạc, ý nghĩ trong lòng lại bị cảm giác ngọt ngào khi thấy chàng ta thay thế.

      Chính vào lúc này, khẳng định cái dây thần kinh nào đó của có vấn đề rồi, cho nên mới càn quấy như vậy.

      “Tú Tú muốn dẫn ta đâu?” Tô Tích Lạc mím miệng, che dấu nỗi lo lắng trong mắt.

      “Chúng ta ngắm sao .” Dung Tú mở miệng .

      “Nhưng… Trời rất lạnh…” Tô Tích Lạc bất đắc dĩ . Thời tiết lạnh lẽo như vậy, ở trong phòng thích hợp với nàng hơn.

      “Muội chịu đâu!” Dung Tú lại kéo tay áo Tô Tích Lạc bướng bỉnh .

      “Thôi được rồi!” Tô Tích Lạc sao có thể thắng nổi cái tính ương bướng của Dung Tú, hoặc là đành lòng nhìn mất hứng. Bởi vậy, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Có điều nhất quyết choàng thêm chiếc áo khoác cho Dung Tú rồi mới chịu mang bay lên nóc nhà.

      Dung Tú ngẩng đầu nhìn ánh sao mù mịt bầu trời đêm, khóe miệng co rút. Ông trời quá phúc hậu rồi. Chẳng mấy khi muốn lãng mạn tí, lại gặp phải tình huống này.

      Ngẫm lại ở tivi diễn là cùng nhau ngắm mưa sao băng rồi lại cùng nhau ngắm mưa sao băng, vì sao lần nào nam nữ chính hẹn hò cũng có thể thấy sao băng, còn chỉ có mong ước nhoi, muốn ngắm sao, chỉ cần sao bình thường thôi mà, cầu như vậy mà ông trời cũng thành toàn cho .

      Ôi chao nhân phẩm orz…

      Tô Tích Lạc chỉnh lại áo choàng cho xong, quay lại kinh ngạc thấy nét mặt thay đổi xoành xoạch , khóe miệng hơi cong lên nụ cười thản nhiên.

      “Trời lạnh, muội ngồi lại gần ta chút .” nhướng mày nhìn bầu trời, bàn tay to nhàng ôm vào lòng.

      Dung Tú cũng hề khách khí dựa đầu vào ngực , trong mũi vương vít mùi trúc thơm thanh nhã. ngửi ngửi, cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu, bèn tìm tư thế thoải mái nhất, nằm trong ngực cọ cọ.

      Tô Tích Lạc cúi đầu nhìn "con mèo " nghịch ngợm trong lòng mình, nhàng sửa lại quần áo, rồi lại nhàng vỗ vỗ lưng , ánh mắt an tĩnh, dịu dàng.

      Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, những chuyện xảy ra cứ như là trong mộng. Tưởng rằng vĩnh viễn mất nàng, ngờ ông trời lại ưu ái , còn cho có thể ôm nàng như vậy.

      cảm giác như mình nằm mơ, hết thảy những điều trước mắt đều là cõi mộng chân thực.

      Nhưng mà lại hi vọng có thể mơ mãi giấc mơ này, vĩnh viễn tỉnh lại.

      và nàng có thể vĩnh viễn như vậy, gần nhau trong gang tấc, nhìn đối phương vui sướng và bi thương, đây cũng là loại hạnh phúc.

      Lúc này, chân trời xa đột nhiên vụt qua tia pháo hoa vàng rực, làm bừng sáng cả trung. Dung Tú, Tô Tích Lạc đều giương mắt, nhìn bầu trời nhúc nhích. Dung Tú nghĩ, nếu đến lúc sáu mươi tuổi, ngẩng đầu lên nhìn trung mà vẫn có biểu ca bên cạnh là tốt biết bao!

      đột nhiên quay lại, nhìn kỹ Tô Tích Lạc trong chốc lát rồi “Biểu ca, huynh gầy rồi!” Đương nhiên, biết, sở dĩ gần đây gầy như vậy phần lớn là vì .

      cho đến bây giờ vẫn thể làm gì cho .

      “Đâu có.” Tô Tích Lạc lấy lại tinh thần, chống lại ánh mắt của , thản nhiên . “Có lẽ mấy ngày nay muội gặp ta nên bây giờ nhìn thấy ta mới có cảm giác như vậy.”

      Tô Tích Lạc nhếch môi cười khẽ, lại nhàng ấn cái đầu an phận kia vào ngực mình. Nhưng mà Dung Tú vừa ngoan ngoãn dựa vào ngực chốc lát liền nhìn thấy chân trời có luồng ánh sáng vụt qua trong chớp mắt, thắp sáng bầu trời đêm.

      “Biểu ca, sao băng kìa!” Dung Tú hưng phấn chỉ vào ngôi sao băng xẹt qua, đột nhiên đứng dậy, lúc này áo choàng người cũng bị tuột xuống.

      Người ta cứ vì sao “Vườn sao băng” lại nổi như vậy, đương nhiên là vì tình của Lọ Lem và Hoàng tử rất hấp dẫn động lòng người rồi. Nhưng giây phút sao băng vèo vèo xẹt qua chân trời cũng làm cho phim tăng thêm tầng lãng mạn nha.

      Phụ nữ đều thích lãng mạn, giờ phút này tuy Dung Tú chỉ thấy ngôi sao băng thôi, nhưng tâm tình vẫn rất kích động. Con ngươi đen huyền nhìn chăm chú vào ngôi sao băng tiến nhanh theo quỹ đạo kia, khóe miệng cười đến mức ngậm vào được.

      Tô Tích Lạc nhặt chiếc áo choàng bị rơi xuống nóc nhà lên, đứng dậy, nhàng phủ lên người . bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười : “ xem được sao băng rồi, chúng ta có thể xuống được chưa?”

      !” Tính tình ương bướng của Dung Tú lại nổi lên. Con ngươi đen của chợt lóe, nghịch ngợm luồn bàn tay lạnh lẽo của mình vào ống tay áo của Tô Tích Lạc. Tay rất lạnh, trong tay áo của Tô Tích Lạc lại rất ấm áp. Thế nên mò vào rồi liền muốn rút ra nữa.

      Tô Tích Lạc cứng người, đôi mắt trong veo sâu thẳm chăm chú nhìn , dường như muốn đẩy ra, lại bị nắm chặt lấy, trong chốc lát đẩy ra được, càng về sau, lại để tay tùy ý đặt trong tay áo mình.

      “Thế nào? Lạnh ?” Dung Tú nhướng mày chọc ghẹo. Nhưng giờ phút này lại đối diện với đôi mắt trong suốt của Tô Tích Lạc. Tô Tích Lạc nhìn , ánh mắt dịu dàng như ánh trăng rơi xuống người . Cặp mắt trong suốt kia gợn lên những cơn sóng nhàng, rèm mi dày hơi chớp động vài cái, tràn đầy dịu dàng.

      thản nhiên cười, nhưng ý cười ấm áp vui vẻ như hoa đào cuối cùng dần dần héo rũ, chậm rãi biến thành nụ cười gần như thuần khiết, mang theo ý tứ .

      “Biểu ca…” Dung Tú ngưng mắt nhìn , nhàng gọi tiếng. Hương trúc thanh nhã người quanh quẩn trong khoang mũi , ngơ ngẩn đứng im tại chỗ.

      Tô Tích Lạc nhàng vươn tay ôm lấy eo , nắm chặt. Sau đó nhếch miệng, nhàng tách đôi môi non mềm của , tiến vào trong miệng , quấn lấy cái lưỡi đào của .

      Mùi hương của lá trúc nhàn nhạt người lan tỏa trong miệng , Dung Tú kinh ngạc nhìn , lần này đến lượt muốn đẩy ra. Chỉ có điều…

      Đầu lưỡi quấy đảo trong miệng , chậm rãi, như muốn truyền từng chút từng chút nhiệt tình của cho .

      Loại cảm giác này làm cho mặt Dung Tú căng lên, trong phút chốc như bị lửa đốt, mặt nóng ran lên.

      Tô Tích Lạc chậm rãi rút ra khỏi miệng của , cười với , mặt cũng nhiễm màu đỏ ửng khả nghi.

      “Tú Tú…” hé miệng gọi tên , lúc sau cũng biết nên gì.

      “Ừm.” Dung Tú cúi đầu, khuôn mặt nóng bừng kia để lộ vẻ quẫn bách của . Đương nhiên lúc này cũng biết nên gì mới phải. Hai người bọn họ im lặng chuyện, Mặt trăng tỷ tỷ lơ lửng ngang trời lúc này lại tuôn lệ như mưa.

      Tại sao, tại sao chứ? Tại sao người nàng lại phải kẻ ngốc như Dung Tú chứ! Đúng là đời người ngang trái thể giải thích mà!

      Sau này mà kẻ ngốc này ngắm trăng, nàng chắc chắn vui vẻ hòa nhã với ta đâu. (Hẳn là mọi người hiểu vì sao Dung Tú lãng mạn được như nữ chủ trong “Vườn sao băng” rồi chứ.)

      Mặt trăng tỷ tỷ oán thán xong, lập tức trốn sau áng mây “mặt mày u ám”.

      “Tú Tú… Sao hai đứa lại chạy lên nóc nhà thế hả…” Dưới nhà truyền đến tiếng hùng hồn, hai người nghiêng đầu nhìn, thấy Dung Dịch đứng ở sân bên cạnh nhìn lên tự bao giờ.

      Dung Tú lúng túng, biết khi nãy Dung Dịch có thấy được màn kia . chột dạ, ngẫm nghĩ chút rồi quấn chặt y phục, dùng áo choàng che khuất mặt mình. Thế này mới cười hì hì với Dung Dịch.

      Đương nhiên Tô Tích Lạc cũng lộ vẻ xấu hổ, có điều cũng may là nam nhân. Cho nên giả vờ ho khan vài tiếng, che giấu lúng túng của mình, bấy giờ mới đưa Dung Tú xuống dưới.

      Dĩ nhiên là sau khi xuống dưới, hai người “có tật giật mình”, vội vàng tìm cớ để khỏi phải chuyện với Dung Dịch.

      “Cha à, con buồn ngủ rồi, con về phòng ngủ đây!”

      “Bá phụ, nếu Tú Tú có việc gì, ta cũng trở về Vương Phủ đây!”

      Hai người xong đều mất dạng. Bỏ lại Dung Dịch đứng đấy mình, vuốt vuốt chòm râu, vẫn chưa hiểu tình huống này là thế nào.

      Những ngày buồn tẻ như vậy trôi trong nửa tháng, trong kinh thành vừa êm ả lại xảy ra việc lớn. Đương nhiên chuyện này có quan hệ trực tiếp với Dung Tú, nhưng lại có quan hệ gián tiếp.

      Chuyện này chính là – Tam vương gia Tô Cẩn Hạo lại muốn cưới Vương Phi.

      Toàn bộ đầu sóng ngọn gió lại mạnh mẽ hướng về Dung Tú.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 111: Bà Đây Làm Cho Tên Ngựa Giống Chết Bầm Kia Lấy Được Vợ Lần Nữa

      Edit: Nhi Pham & Sand Võ
      Beta: Zinny


      Lần này toàn bộ đầu sóng ngọn gió lại mạnh mẽ hướng về Dung Tú.

      Chẳng phải là vừa mới hưu người sao, bây giờ lại muốn lấy Vương Phi là thế nào, vì thế mọi người đều mang lòng hiếu kỳ, muốn nghe ngóng xem vị Tam Vương Phi mới kia là người phương nào.

      ra Vương Phi mới là công chúa nước láng giềng Ngân Nguyệt tên là Thanh Hoà. Nghe công chúa Thanh Hòa dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.

      Cứ như vậy, liền thể thiếu màn PK giữa hai vị Vương Phi đương nhiệm rồi.

      *PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này dùng cho các trường hợp tự vệ.

      Có câu chỉ nghe người mới cười, nghe thấy người cũ khóc. Bồ Tát ở nơi khác tới giỏi niệm Phật.

      Đạo lý này sử dụng người Dung Tú là thích hợp nhất. Sau khi hai người bị mọi người so sánh phen, Dung Tú trở thành đại biểu cho “thiếu phụ luống tuổi có chồng”, mà công chúa Thanh Hoà thần bí này liền nhanh chóng biến thành “tình nhân trong mộng” của rất nhiều nam nhân.

      Dư luận lại hiển uy lực của nó, quá hai ngày, từ trong ngõ lớn ngõ truyền ra kết quả PK này. Hơn nữa, càng truyền càng xa, hình tượng Dung Tú cũng càng ngày càng kém, cuối cùng thành “Chung Vô Diệm”.

      Bên trong Dung Phủ, sau khi Dung Tú xem tờ giấy trong tay mình, tức giận đập tay xuống bàn cái. CBN, cái chức danh hạ đường thê (người vợ bị bỏ) này đúng là phải để cho người làm. qua lâu như vậy, chuyện ngựa giống chết bầm kia “tái hôn” liên quan cái quái gì đến , những người này còn lôi vào.

      Càng nghĩ càng cam lòng, hơn nữa tên ngựa giống chết bầm kia còn tát ba cái, còn chưa trả lại cho đâu.

      Dù sao bây giờ cũng có việc gì làm. chơi đùa cùng tên ngựa giống chết bầm kia chút cũng chẳng sao.

      “Tô Cẩn Hạo, bà đây khiến ngươi cả đời này đừng mơ cưới được vợ lần nữa”. Dung Tú giơ tay làm động tác cổ vũ chính mình, nhưng mà nhất thời chưa nghĩ ra cách gì khiến thân bại danh liệt. Vì thế nhướng mày, ngồi ỉu xìu ghế, chống cằm tiếp tục suy nghĩ.

      Dựa theo nội dung tiểu thuyết kịch truyền hình, bình thường gặp phải loại tình huống này xử lý như thế nào?

      Mở kỹ viện?

      Sau đó rèn giũa mình thành hoa khôi, trở lại mê hoặc Tô Cẩn Hạo, cuối cùng khiến cho thân bại danh liệt?

      được. Trước tiên đến việc có thể thu hút được tên ngựa giống chết bầm Tô Cẩn Hạo kia đến thanh lâu hay , chỉ riêng việc tự biến mình thành hoa khôi, đòi hỏi kỹ thuật cao hạng nhất rồi.

      Biện pháp này hiển nhiên được thông qua.

      Hạ xuân dược?

      giang hồ độc dược quá ít, bởi vậy người bình thường dùng độc, cơ bản đều chọn sử dụng mấy loại đơn giản gì đó. Mị dược là lựa chọn biết chán của các đại cao thủ. Mặc dù như vậy, phí tổn hạ mị dược này cũng rất cao đó nha.

      Chưa đến việc biết đâu tìm mỹ nhân đến làm mồi dụ, quan trọng là mị dược này phải dễ như trong tiểu thuyết. Ở Thiên Ninh Quốc, muốn mua mị dược, ngoại trừ kỹ viện, dân chúng bình thường mua cái này đều phải trình hộ tịch của mình.

      Cho nên cách này cũng pass.

      Rốt cuộc phải sử dụng biện pháp gì mới có thể làm cho Tô Cẩn Hạo kia thân bại danh liệt, lấy được công chúa Thanh Hoà đây?

      Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào hay.

      “Haizz…” thở hắt ra, chẳng lẽ có cách nào làm cho dư luận đứng về phía mình sao?

      “Chờ chút… Dư luận?……Đúng rồi!” Trong đầu Dung Tú đột nhiên loé ra biện pháp cực hay, đảm bảo làm cho thằng nhãi Tô Cẩn Hạo này nửa đời sau tuyệt hậu luôn.

      “Ha ha…” ngửa đầu cười to hai tiếng, rồi quay đầu chạy về hướng thư phòng của Dung Dịch. Giờ này Dung Dịch ở trong thư phòng đọc sách.

      “Rầm!” Dung Tú cước trực tiếp đá văng cánh cửa, Dung Dịch vốn chăm chú đọc sách, bị tiếng động bất thình lình này hù cho hết hồn, ngẩng đầu mới thấy con mang vẻ mặt lấy lòng về phía mình. Trong lòng ông ta nhất thời có dự cảm chẳng lành.

      “Cha ơi…” Dung Tú ngọt ngào gọi, nhấc chân bước tới chỗ ông ta.

      Gọi càng ngọt, chứng tỏ chuyện này càng khó giải quyết. Cho nên mặt Dung Dịch sa sầm, thần sắc thống khổ.

      “Cha ơi… cha cho con mượn tiền !” Dung Tú cũng thèm quan tâm biểu cảm mặt ông ta, thẳng ý đồ.

      “Mượn tiền? Mượn tiền làm gì?” Dung Dịch vừa nghe đến tiền, ánh mắt liền lóe lên, vội vàng hỏi.

      “Đương nhiên là làm việc có ích rồi. Chuyện này cha cần lo, dù sao cha chỉ cần có cho mượn hay ?” Dung Tú trực tiếp cầm trái táo bàn, vừa cắn vừa .

      “Bao nhiêu?” Vừa nhắc đến tiền, trong mắt Dung Dịch liền xuất cảm xúc bi thương.

      “Từng này!” Dung Tú vừa vừa dùng ngón tay ra dấu.

      trăm?” Dung Dịch cẩn thận hỏi.

      Dung Tú lắc đầu, phủ nhận phỏng đoán của ông ta.

      ngàn?” Giọng Dung Dịch bắt đầu có chút run, ngàn là quá nhiều rồi.

      Dung Tú lại lắc đầu, hơn nữa còn dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn Dung Dịch, việc muốn làm ngàn này làm sao đủ.

      vạn!” Dung Dịch lau mồ hôi trán, tiếp tục suy đoán.

      Dung Tú hề do dự phe phẩy đầu, vạn vẫn còn quá ít, chuyện muốn làm nhất định phải xài khoản tiền lớn.

      Thấy vạn còn phải, Dung Dịch lúc này trực tiếp trợn to hai mắt, khẽ nghiến răng, vô cùng đau đớn hô lên: “Mười vạn!”

      “Đúng vậy!” Dung Tú tiến lên cười ngọt ngào, tính rồi, mười vạn hẳn là xấp xỉ đủ xài . “Cha ơi, cha cứ cho con mượn mười vạn lượng trước , sau này con nhất định trả lại cho cha!”

      được! Cha con là quan thanh liêm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy!” Dung Dịch hiểu , đứa con này của ông ta vừa nhìn chính là đứa phá gia, mười vạn giao vào tay nó, đoán chừng đến tháng hết bay rồi. Nếu nó có thể trả lại tiền cho ông, mặt trời chắc cũng có thể mọc từ hướng tây. Cho nên số tiền này ông ta kiên quyết cho mượn.

      “Cha à, cha đừng tưởng con biết nhé. Bên trong bình hoa lớn trong phòng ngủ của cha cất giữ rất nhiều tiền và bạc trắng. Con tôn trọng cha mới đến với cha tiếng, nếu con trực tiếp vào phòng cha để lấy rồi.” Dung Tú híp mắt lại, Dung Dịch này ngoại trừ làm quan trong triều đình, ngoài bổng lộc nho đó, kỳ ông ta còn là địa chủ, địa chủ trăm phần trăm. Cho nên ông ta có tiền mới là lạ.

      “Tú Tú à, số tiền đó là cha giữ lại về sau mua quà vặt cho cháu ngoại của cha, con tính toán gì cũng phải chừa con của mình ra chứ.” Dung Dịch nhanh chóng tìm cái cớ, dù sao cũng thể nào đem tiền của mình cho đứa con phá gia này được.

      “Cha à, con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ bọn chúng là con đây còn chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, bọn chúng làm sao lại mặt dày mà hưởng thụ đây. Cho nên tiền này con thay bọn chúng giữ vậy.” Dung Tú “ biết xấu hổ” .

      ………….

      Hai cha con cò kè mặc cả phen, cuối cùng mỗi người nhường bước, bấy giờ mới đạt thành hiệp nghị chung. Dung Dịch đưa Dung Tú năm vạn lượng bạc, kỳ hạn là ba tháng.

      Dung Dịch suy sụp ngồi ghế, hai mắt vô lực nhìn đứa con y chang giặc cướp của mình, trong lòng đau như bị ai xẻo mất miếng thịt. Trời ạ, năm vạn lượng bạc đó, trong nháy mắt biến mất tiêu rồi.

      Sau khi chiếm đoạt được năm vạn lượng bạc từ chỗ Dung Dịch, Dung Tú kéo tay Tiểu Thúy cùng ra ngoài. Nếu bạn hỏi , ba tháng sau, có thể trả lại tiền cho Dung Dịch sao?

      nhất định vô lực buông thõng hai tay, thở dài sâu, “Tôi bước nào tính bước đó, về phần số tiền này, đợi ba tháng sau hẵng tính.”

      Càng , Tiểu Thúy càng buồn bực. Nhìn hướng này chính là hướng đến Tam Vương Phủ. Nàng ta nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đâu vậy?”

      “Tam Vương Phủ.” Dung Tú lập tức trả lời, nhưng ngẫm nghĩ, hình như đúng. Cho nên lại bổ sung, “Là đến bên cạnh Tam Vương Phủ!”

      “Chúng ta đến đó làm gì?” Tiểu Thúy giậm chân bất mãn, tại nàng ta chẳng thích Tam Vương Gia đâu, bây giờ nghe tiểu thư nhà họ muốn đến Tam vương phủ, trong lòng nàng ta liền thoải mái, nàng ta bĩu môi theo sau Dung Tú.

      Sau đó nguyên cả buổi chiều, Dung Tú liền xoay lòng vòng mấy chỗ xung quanh Tam Vương Phủ. Tiểu Thúy thấy miệng có khi lầm bầm lầu bầu gì đó, có khi lại lắc đầu, than thở. Nàng ta theo phía sau, trong lòng ngừng kêu rên, hết nguyên buổi chiều, chân nàng ta bị cọ xát nổi cả mụn nước lên rồi.

      Trong lòng bắt đầu thầm oán trách tiểu thư nhà bọn họ, nghĩ xem nên đòi tiểu thư nhà nàng bồi thường bữa cơm thế nào. Ngay lúc nàng nghĩ cách, Dung Tú đột nhiên dừng lại trước toà lầu trông rất lớn nhưng lại bị bỏ . miệng nở nụ cười hài lòng.

      “Tiểu Thúy, chỗ này là của ai?”

      Tiểu Thúy nhìn bốn phía xung quanh , dù sao trước kia cũng từng sống trong Vương Phủ này. Đối với những chỗ bên cạnh Vương Phủ coi như cũng biết ít, thế nên nàng trả lời, “Tiểu thư, chỗ này hình như là của Tam Vương Gia, làm sao vậy?”

      Dung Tú vừa nghe là của Tô Cẩn Hạo liền nhịn được cau mày. vất vả mới tìm được nơi tốt như vậy, lại là của tên ngựa giống chết bầm kia. CBN, quá công bằng rồi đấy. Dung Tú vừa muốn nhấc chân rời , tiếp tục tìm kiếm chỗ khác. Chẳng ngờ phía sau vang lên giọng quen thuộc gọi bọn họ.

      “Vương Phi!”

      Hai người quay lại, phát chính là Vương tổng quản trong Vương Phủ. ra việc hai chủ tớ bọn họ quanh quẩn Vương Phủ vòng, sớm bị đám hạ nhân tinh mắt bẩm báo với . Vương tổng quản vừa nghe thế, đương nhiên biết tâm tư Vương Gia nhà bọn họ. Cho nên đích thân tới đây xem xét, quả nhiên gặp được hai người Dung Tú.

      Ánh mắt dừng lâu người Tiểu Thúy, Tiểu Thúy hung hăng trừng mắt nhìn cái, mới thu hồi ánh mắt, lại khách khí chắp tay với Dung Tú, “Vương Phi, các người… tới nơi này… làm gì?”

      “Vương tổng quản đùa rồi, ta từ lâu còn là Vương Phi gì gì đó.” Dung Tú lạnh lùng liếc nhìn , đột nhiên lại nghĩ tới tòa lầu bỏ trống trước mặt, lúc này mới mở miệng hỏi: “Tòa lầu này là của Vương Gia các ngươi sao?”

      “Vâng.” Vương tổng quản cũng thèm nhìn tòa lầu kia cái, mà trả lời luôn.

      “Tốt lắm, hãy lại với Vương gia của các ngươi, ta muốn mua tòa lầu này, ngươi hỏi xem muốn bao nhiêu tiền?” Dung Tú lạnh lùng , nếu có thể mua được tòa lầu này, đến lúc đó hắc hắc… trong lòng thầm đắc ý.

      “Việc này chỉ e thuộc hạ quyết định được, vẫn nên chờ Vương gia trở về, tiểu nhân bẩm báo lại với ngài ấy. Vương gia nhà chúng nô tài sắp về rồi… bằng hai người chờ Vương gia lát?” Vương tổng quản hiển nhiên là muốn giữ hai người bọn họ lại.

      Dung Tú híp mắt nhìn

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 112: Có mùa xuân khác

      Edit: Tiêu Linh & Sand Võ

      Beta: Zinny


      “Việc này chỉ e thuộc hạ quyết định được, vẫn nên chờ Vương gia trở về, tiểu nhân bẩm báo lại với ngài ấy. Vương gia nhà chúng nô tài sắp về rồi… bằng hai người chờ Vương gia lát?” Vương tổng quản hiển nhiên là muốn giữ hai người bọn họ lại.

      Dung Tú quay đầu lạnh lùng liếc Vương tổng quản cái, thản nhiên , “Như vậy , chúng ta đợi ở “ Sắc Xuân” cách đây xa, sau nửa canh giờ, nếu vẫn chưa trở lại, chúng ta phải rời trước thôi!“

      Dung Tú xong, liền phất phất tay vẫy Tiểu Thuý. Đương nhiên Tiểu Thuý theo phía sau Dung Tú, nhưng trước khi , nàng ta quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc Vương tổng quản, sau đó mới ngẩng đầu, ưỡn ngực, nghênh ngang rời .

      Vương tổng quản có “thiên ngôn vạn ngữ“ muốn với Tiểu Thuý, cuối cùng lại chỉ có thể nuốt tất cả vào trong bụng, đứng trơ tại chỗ ảm đạm dõi theo bóng nàng rời .

      Có câu rằng, làm ăn có được hay , cái tên rất quan trọng.

      Lấy “ Sắc Xuân“ làm ví dụ , trước đây tên của nó là “Mỹ Thực”, kết quả chỉ khiến cho việc làm ăn ngày càng ế ẩm, cuối cùng phải đóng cửa. Sau đó nghe người có tiền mua lại, sửa lại tên của nơi này, đổi thành: Sắc Xuân.

      Bây giờ mọi người ở kinh thành này khi ngang qua sau khi nhìn thấy tấm biển “ Sắc Xuân”, đều nhịn được mà vội vàng tiến vào. Tất cả mọi người đều bị cái tên ” Sắc Xuân” của tiệm lừa bịp. Cho rằng ở nơi đây, ngoài việc ăn uống, còn được hưởng thêm phục vụ khác nữa.

      Người qua kẻ lại thấy “ Sắc Xuân” đắt khách như vậy, cũng nhao nhao kéo nhau vào. Kết quả “ Sắc Xuân“ chiếm trọn việc làm ăn của những tửu lâu khác trong kinh thành, còn mở rất nhiều chi nhánh khác nữa. Thậm chí trước đây còn nghe , mở đại lí khắp nơi Thiên Ninh quốc.

      Tiểu Thuý thích nhất món cổ vịt ở đây, còn Dung Tú thích ăn món gà rán thơm ngon. Cho nên hai người ở dưới lầu đợi Tô Cẩn Hạo lát, rồi vào nhã gian, gọi ít thức ăn lên, vừa ăn vừa đợi.

      Tiểu Thuý gặm cổ vịt, mở miệng hỏi, “Tiểu thư, Tam Vương Gia kia chẳng phải loại tốt đẹp gì, sao người còn muốn qua lại với ?“

      Dung Tú chậm rãi gặm cánh gà, nghe thấy nàng hỏi như vậy, từ từ ngẩng đầu lên, cười gian, “Các người cứ chờ mà xem, ta để cho con ngựa giống chết bầm kia sống tốt đâu.”

      Tiểu Thuý còn muốn thêm gì đó, tiểu nhị lại bưng thêm thức ăn lên, rất hợp với khẩu vị của nàng. Nàng vội gắp đồ ăn bỏ vào miệng, nên những nghi vấn này tạm thời bị đè xuống bụng.

      Trong Tam Vương phủ, Vương tổng quản nhìn nhìn trời, rồi lại ngóng nhìn người qua lại đường. Trong lòng vội đến phát hoảng, mắt thấy sắp đến giờ rồi mà Vương gia nhà bọn họ vẫn chưa về, thế này… thế này… biết phải làm sao đây.

      Xoay người lại, chợt thấy bóng dáng quen thuộc. Tô Cẩn Hạo cưỡi con ngựa trắng từ bên kia đường tiến lại. Vương tổng quản thấy thế, vội vàng chạy tới, giúp giữ ngựa, lập tức với Tô Cẩn Hạo: “Vương gia… Vương phi đến đây!!!“

      Tô Cẩn Hạo cứng đờ người, sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên. lập tức nhấc chân tiến vào vương phủ. đương nhiên biết Vương phi trong miệng Vương tổng quản là tới người nào.

      “Vương gia… … Vương phi có ở trong phủ.” Vương tổng quản vội đuổi theo, thấp thỏm với theo.

      Khuôn mặt vui vẻ của Tô Cẩn Hạo lập tức cứng lại, hai mắt híp lại, quay lại nhìn Vương tổng quản.

      “Vương phi muốn mua lại toà lầu bỏ trống bên cạnh Vương phủ, thuộc hạ có mời nàng vào vương phủ chờ. Nhưng nàng chịu, nàng … nàng ở “ Sắc Xuân” chờ ngài. Nhưng mà biết bây giờ nàng còn ở đó hay mất rồi.” Thấy Tô Cẩn Hạo đưa mắt nhìn về phía , Vương tổng quản bình tĩnh đem mọi chuyện kể lại cho Tô Cẩn Hạo nghe.

      Tô Cẩn Hạo trầm mặt, sau đó khuôn mặt đẹp lại nhiễm ý cười. mím môi, vội vàng cúi đầu nhìn y phục của mình lượt, sau đó dùng tay phủi phủi bụi đất vốn hề tồn tại, hỏi Vương tổng quản đứng bên cạnh, “Ngươi thấy bổn vương ăn mặc như thế này gặp nàng có được ?“

      “Vương gia ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang… mặc cái gì cũng rất xuất chúng.” Vương tổng quản dĩ nhiên biết trong lòng Tô Cẩn Hạo vẫn còn tình cảm với Dung Tú. Cho nên cũng vừa lựa lời, vừa chân thành trả lời câu hỏi.

      “Ha ha, bổn vương thấy kĩ năng vuốt mông ngựa của ngươi càng ngày càng tốt rồi đó.” Tô Cẩn Hạo cười khẽ, sau đó mới nhấc chân về phía “ Sắc Xuân”.

      Trong “ Sắc Xuân”, Tô Cẩn Hạo được tiểu nhị đưa tới chỗ bên ngoài nhã phòng của hai người. vừa định đẩy cửa vào, nghe được bên trong truyền ra tiếng chuyện. mím miệng, nghiêng tai vào bên cửa nghe.

      “Tiểu thư, có khi nào Tam Vương Gia tới .” Tiểu Thuý vuốt cái bụng căng phềnh . Hai việc hưởng thụ nhất đời chính là : ăn no, ngủ ngon. Tiểu Thuý rất muốn quay về Dung phủ, bởi vì ở Dung phủ nàng có thể trốn ngủ.

      “Chờ chút !“ Dung Tú đặt đũa xuống, rầu rĩ . Bây giờ muốn gặp thằng nhãi Tô Cẩn Hạo kia để mua nhà, trước hết cứ cho cho “ngạo mạn“ , đến khi mình báo thù xong, xem còn dám như vậy hay .

      “Tú Tú…“ Tô Cẩn Hạo nghe được Dung Tú chờ , trong lòng bỗng nhộn nhạo, vội vàng đẩy cửa vào. Dung Tú ngồi trong phòng thấy cũng chỉ lạnh lùng liếc cái, trong lòng ân cần hỏi thăm Tô Cẩn Hạo vài lần.

      “Ta vừa trở về, nghe tổng quản nàng tới tìm ta?” Tô Cẩn Hạo vén ngoại bào rồi ngồi xuống.

      “Ừ. Ta muốn mua lại toà lầu bỏ trống bên cạnh Vương phủ, ngươi ra giá .“ Dung Tú thẳng vào vấn đề, trong lòng cũng làm tốt công tác chờ trả giá.

      “Nàng muốn mua lại nơi đó để làm gì?“ Con ngươi đen của Tô Cẩn Hạo ngừng người Dung Tú, thanh trầm thấp hỏi.

      “Ngươi quản làm gì, rốt cuộc ngươi có bán hay ?” Bây giờ đương nhiên thể cho biết cần tòa lầu trống đó để làm gì.

      Tô Cẩn Hạo hỏi vậy, chẳng qua là muốn biết sau này nàng có hay lui tới mà thôi. Nếu bây giờ nàng muốn cho cũng sao, thu lại ánh mắt chứa nhu tình vô hạn, , “Được! Nàng tuỳ tiện ra giá .” Dù sao đó cũng chỉ là tòa lầu để , nếu như có thể dùng nó để mua tiếng cười của nàng, thấy đáng giá.

      Dung Tú cứng đờ, ngờ cái gã này lại coi tiền bạc như vậy. có chút hối hận trong lòng, lúc hòa ly tại sao lại gom mớ tài sản của , đúng là cho tên ngựa giống chết bầm này quả hời lớn rồi. Có điều, ngay bây giờ cũng mềm lòng nữa, ho khan vài tiếng rồi , “Như vậy , ta mua lại với giá năm trăm lượng! Ngươi có bán , bán ta tìm người khác.“

      Tiểu Thuý mới uống ngụm nước, nghe xong liền phun hết ra. Nàng nghe lầm đấy chứ, tiểu thư nhà nàng dám dùng năm trăm lượng để mua tòa lầu bỏ trống kia, phải biết rằng nhìn riêng trang hoàng bên ngoài, tính ra cũng hơn con số này rồi.

      Trời ạ, tiểu thư nhà nàng cũng hơi quá đáng rồi đó.

      “Được!“ Tô Cẩn Hạo nhìn lâu, rồi trả lời khẳng khái.

      “Vậy, lời định! Ngày mai ta cho người đưa ngân lượng tới cho ngươi.” Dung Tú nhíu mắt lại, trong lòng muốn tung hoa, đốt pháo rồi. Khó trách người ta tại cái gì quý nhất, chính là nhà cửa!

      Bây giờ trực tiếp đem đấu giá tòa nhà kia, phân nửa tiền bán nhà đủ để trả khoản nợ cho Dung Dịch rồi.

      Nghĩ vậy, trong lòng phấn chấn, “Tiểu Thuý, chúng ta về nhà thôi.” Vừa , vừa kéo Tiểu Thuý đứng dậy rời .

      Tô Cẩn Hạo vội đứng bật dậy, kéo tay áo của , dùng chất giọng khàn khàn trầm thấp , “Chờ chút, cùng ta dùng bữa cơm, được ?“

      Dung Tú muốn trực tiếp trợn mắt khinh bỉ , nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm trầm Tô Cẩn Hạo dành cho mình, liền thấy cả người thoải mái, thế là ngây ngốc ngồi xuống, cùng ăn bữa cơm này.

      Tô Cẩn Hạo kinh ngạc khi thấy nàng ngồi xuống, khuôn mặt tái của chợt lên nụ cười thoả mãn, nụ cười trong sáng như đứa trẻ khát khao tình cảm ấm áp, vội vàng sai tiểu nhị lấy thêm cơm.

      Bữa cơm này diễn ra trong im lặng, ai câu nào. Tô Cẩn Hạo im lặng ăn chén cơm của mình, lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Dung Tú cái, sau đó lại cúi xuống từ từ ăn cơm trong bát.

      Trong nhã phòng thực rất im ắng, mùi hương của thức ăn và rượu cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, chậm rãi tạo nên bầu khí dịu dàng. (Chí ít Tô Cẩn Hạo tự cho là như vậy)

      Tô Cẩn Hạo rất quý trọng khoảng thời gian hai người ở cạnh nhau như thế này. (Tiểu Thuý bị góc)

      Vậy nên ăn rất chậm, mục đích chính là để kéo dài thời gian. Quả thực có thể dùng hành động đếm từng hạt gạo để hình dung.

      Trong lòng Dung Tú sớm hối hận muốn chết, đều do vừa rồi đầu bị lừa đá, mói có thể ở lại ngồi đợi tên ngựa giống chết bầm này ăn cơm, nhưng tên ngựa giống chết bầm này đâu phải là ăn cơm cơ chứ. cắn môi, đứng bật dậy, chỉ vào Tô Cẩn Hạo , “Ngươi cố ý phải ?“

      Tô Cẩn Hạo nhìn , con ngươi đen ảm đạm vài phần. lặng lẽ nhìn , gì, Dung Tú bị nhìn đến khó chịu cả người. Thế là kéo tay Tiểu Thuý, “Ta ăn cơm cùng ngươi nữa! Đúng rồi, ngày mai ta sai người mang tiền qua! Còn nữa, he he… Tiền cơm của ngày hôm nay phiền ngươi trả giúp ta.“ cười chậc chậc, dù sao vừa rồi Tô Cẩn Hạo cũng có ăn, cho nên để trả tiền là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa.

      “Thiếu chút nữa ta quên mất, chúc mừng ngươi nha … lại sắp lấy Vương phi rồi!“ Dung Tú tới cửa bỗng nhiên quay người lại nhìn , cười cực kỳ vui mừng hớn hở.

      Tô Cẩn Hạo kinh ngạc buông tay làm rớt luôn đôi đũa, nhìn bóng dáng kia dần biến mất, trong lòng chợt phiền muộn vô cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :