1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi ngỗ nghịch - Yến Vân Thương (114) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 113 : Bí Mật Của Giới Giải Trí.

      Edit: Tiêu Linh
      Beta: Zinny


      Thời gian gần đây, biết vì sao hoàng đế lại phá lệ coi trọng Tô Tích Lạc. Thường xuyên giao những chuyện có liên quan đến quốc gia xã tắc cho lo liệu, làm cho Tô Tích Lạc thể nào từ chối, chỉ có thể nghiêm túc làm.

      Năm nay, ở phía nam Thiên Ninh quốc xảy ra đại án, liên luỵ tới mấy vị đại thần trong triều. Hoàng đế phái Tô Tích Lạc thẩm tra xử lí vụ án này.

      Sau khi tiễn Tô Tích Lạc , Dung Tú tự nhốt mình trong phòng. ngày ba bữa đều do Tiểu Thuý mang vào phòng cho . Còn trốn miết trong phòng viết viết vẽ vẽ.

      Có điều vốn luôn là người hoạt bát, giờ lại thành ra “an tĩnh“ như vậy, khiến cho Dung Dịch bắt đầu hồ đồ rồi. Ông rất muốn xem đứa con bảo bối của mình rốt cuộc có thể kiên trì ở lì trong phòng được mấy ngày.

      ngày, hai ngày… Sáu ngày sau, Dung Tú đầu bù tóc rối từ trong phòng chạy ra. Lúc đó Dung Dịch vừa hay dạo hành lang trong sân viện của , nhất thời thể nhận ra cái người tóc tai bù xù này lại là con bảo bối của mình, còn tưởng rằng có kẻ điên nào xông vào nhà bọn họ.

      Mấy ngày sau, Dung Tú sai người tới tòa lâu bỏ trống mà mua lại với giá năm trăm lượng, treo lên bảng hiệu “Di Hồng Viện”, còn cho quản gia của Dung phủ đề tờ áp phích, là muốn tuyển người.

      Về phần vì sao muốn lấy cái tên hầm hố “Di Hồng Viện” làm bảng hiệu, đương nhiên là vì thời buổi này tiêu đề đảng rất cường hãn, cho nên cũng chuẩn bị chạy theo tiêu đề đảng phen. Chẳng còn cách nào, cái tên Di Hồng Viện này rất vang dội, mượn tạm dùng lát vậy.

      Đương nhiên hành động này của , đám người Dung Dịch căn bản hiểu nổi. Nhưng thấy làm đến là nghiêm túc, Dung Dịch cũng đành để mặc , chỉ căn dặn Tiểu Thuý phải để ý tới .

      Ngày hôm sau, Dung Tú kê cái bàn gỗ ngay trước cửa Dung phủ. mặt bàn dựng tờ giấy đề mấy chữ to “Nơi Đăng Ký ‘Di Hồng Viện Có Mùa Xuân’ “.

      o(╯□╰)o.

      ngày dài đằng đẵng bắt đầu từ đó. Dung Tú ngồi ghế, lộ ra nụ cười hở tám cái răng tiêu chuẩn, bắt đầu phụ trách làm “Ngự Tỷ Mặc Đồng Phục“ tiếp đón mọi người tới báo danh.

      _ _ “Vị tiểu thư này, ta chín tuổi đọc nhiều sách vở, hai mươi tuổi đạt tới đỉnh cao, ba mươi năm trước ba mươi năm sau, ai có thể vượt qua ta, xét về trí tuệ bọn họ hẳn là thể nào so được với ta, vậy nên hãy chọn ta .“

      __ ”Vị đại tỷ tỷ này, tôi biết thông minh đến cỡ nào, nhưng tôi biết đứng quá cao rồi, lúc nào cũng có thể ngã xuống đè vào chúng tôi, cho nên chúng tôi dám chọn đâu.”

      _ _ “Dung đại tiểu thư, ta rất vui, lý do ta vui là vì ta quá xuất chúng, ngoại hình khiêu gợi cùng khí chất băng thanh ngọc khiết (đây là nguyên lời bạn học của ta ) khiến cho ta tới đâu cũng bị ánh mắt của mọi người “vô tình” bắt được. Ta lúc nào cũng là tiêu điểm. Khuôn mặt hấp dẫn của ta, cùng với dáng người nóng bỏng khiến nam nhân chảy máu mũi, định trước nửa đời bi kịch của ta.

      _ _ “Đại tỷ tỷ à, trời lạnh trở về mặc thêm y phục rồi quay lại nhé, nếu bọn tôi bị vẻ ngoài của làm cho đông lạnh đấy.”

      _ _ ”Dung tiểu thư, ta biết hát giọng cừu*, (bắt đầu hát) hai con cọp, hai con cọp……. “

      *chất giọng êm dịu, hơi run.

      _ _ “ vui vẻ, tiễn.“

      …………..

      Dung Tú ngồi nghe, mệt mỏi nằm nhoài ra bàn. vất vả mới tìm được hai người có tư chất, nhưng phần lớn thời gian toàn gặp phải những kẻ “quái dị”, trả lời những câu hỏi “quái dị” của bọn họ.

      “Tiểu Thuý, lấy cho ta ly trà!” vất vả mới có cơ hội nghỉ ngơi, Dung Tú vội thét gọi Tiểu Thuý ở đằng sau.

      Rất nhanh người đứng sau lưng , đưa cho ly trà màu trắng, Dung Tú cầm lấy ly trà, mở nắp ra, nhàng thổi cho mấy lá trà nổi mặt nước tản ra, uống ngụm lớn trong làn hơi nóng. Ngay sau đó liền đến lượt đám nam sĩ báo danh.

      Có điều, người, rồi hai người. Lòng của dần trầm xuống. Trong kịch bản của chính là thằng nhãi Tô Cẩn Hạo kia nha, nếu như tìm được người nào có khí chất bằng , chỉ e kịch bản thất bại. Đến lúc đó khỏi đến việc trút được giận, mà tên ngựa giống chết bầm kia chắc chắc tới giễu cợt phen. Cho nên nhân vật nam chính rất quan trọng!

      Nhưng vào lúc này…, trông kẻ nào kẻ nấy như trường tai nạn ô tô, làm sao mà chịu nổi đây. Dung Tú cắn cắn môi, ngửa đầu nhìn trời, cũng gì nhiều, chỉ câu.

      “Ông trời ơi, ban cho con đẹp trai mà!”

      Có lẽ lần này ông trời nghe thấy lời khẩn cầu của , lập tức có giọng đầy mị hoặc vang lên phía sau, “Xin hỏi, ta có thể ?“

      Dung Tú nghe thấy giọng này, ngạc nhiên mừng rỡ xoay người lại, Quân Lăng Thiên vẫn mặc bộ đồ đen đứng đó. Gió thổi qua, làm mấy sợi tóc hơi xoăn bên thái dương bay bay, trong tay cầm chiếc quạt, khoé miệng hơi cong lên, nở nụ cười yếu ớt.

      Quân Lăng Thiên hôm nay có gì đó khác lạ với trước đây, tại sao lại thay đổi như vậy?

      Bình thường tạo cho Dung Tú cảm giác đơn vô cùng mị hoặc, mà nay lại nở nụ cười tràn ngập tự tin, vui sướng, làm cho người ta bừng sáng cả tầm mắt.

      Dung Tú nhìn dời mắt, trong tay lúc này đúng là cầm cây quạt “độc nhất vô nhị” của . hơi ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.

      kìm nổi hưng phấn, đứng bật dậy, về phía Quân Lăng Thiên. Khoé miệng giương lên, cười bảo Quân Lăng Thiên, “Ngươi từ gian nhà tranh kia tới sao? Lần trước ta chờ ngươi rất lâu, ngươi cũng về. Ta sợ cha với mọi người lo lắng, cho nên phải trở về trước.”

      Dung Tú giải thích tỉ mỉ cho , vẻ mặt có phần giống như em ngoan ngoãn giải thích điều gì đó với trai.

      có việc gì!” Quân Lăng Thiên xòe mở cây quạt trong tay, sau đó dùng chất giọng đầy lôi cuốn .

      “Ta có thể chứ?“

      “Hả?“ Dung Tú nhìn Quân Lăng Thiên, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

      “Làm nhân vật nam chính kia đó?“ Quân Lăng Thiên gập quạt lại, nghiêm túc.

      “Có thể, có thể, đương nhiên là có thể! “ Dung Tú phản ứng lại kịp, trong lòng rung động, vội vàng nhìn về phía ông trời. Quân Lăng Thiên quá phù hợp. Đầu tiên cùng với thằng nhãi Tô Cẩn Hạo từng “ở chung”, hơn nữa dáng vẻ còn đẹp trai như vậy, khí khái có thừa. Dùng là quá thích hợp rồi.

      Oa ha ha, Dung Tú nghĩ tới đó, cười đến mức ngậm miệng lại được.

      “Vậy từ bây giờ nàng chính là chủ nhân của ta rồi.” Quân Lăng Thiên tao nhã chắp tay, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân tự mình sung sướng kia. Khoé miệng bất giác lại nâng lên.

      Trong những tháng ngày mất tích trước đây, trở về nhà lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày lưu lạc bên ngoài!

      với người trong nhà là tìm được người con có thể giúp chấm dứt vận rủi, đương nhiên quan trọng nhất là, muốn cưới nàng!

      Cho nên lần này trở về Thiên Ninh quốc là chuẩn bị trước.

      Nữ nhân, xin lỗi, nhưng ta bù đắp cho nàng.

      Trong cuộc đời của ta, ta chỉ đối tốt với mình nàng.

      Đôi mắt đen của Quân Lăng Thiên nhìn sâu về phía Dung Tú, nhưng với Dung Tú, ánh mắt này của như muốn quyến rũ . Bởi vì ánh mắt này, cũng cmn quá nóng rồi nha.

      Tuy rằng tại quan điểm của về Quân Lăng Thiên thay đổi 1 chút, nhưng như vậy có nghĩa là ta có thể quyến rũ bà chủ của mình, là hoa có chủ rồi mà.

      Lẽ nào còn chưa nhậm chức mà biết áp dụng “quy tắc ngầm” rồi ư.

      Nghĩ đến “quy tắc ngầm” của ngành giải trí này, lập tức lạnh run cả người.

      Đương nhiên đó là điều tuyệt đối cho phép.

      Vì thế nghiêm mặt, huých Quân Lăng Thiên 1 cái, rồi ném kịch bản trong tay cho ta, “Nào, bắt đầu từ ngày mai, đầu tiên ngươi phải thuộc hết lời thoại trong kịch bản, ngươi diễn vai Tiết Cẩn Hạo ở trong này! ” (cua đồng nơi nào cũng có, nên đem Tiết Bình Quý đổi thành Tiết Cẩn Hạo)

      Quân Lăng Thiên nhận lời thoại ném tới kia, sắc mặt cứng ngắc, “Diễn?”

      “Đúng, chính là diễn! Ngươi chỉ cần dựa theo kịch bản mà diễn là được. Đến lúc đó bạc đãi ngươi.” Dung Tú thành khẩn thề thốt cam đoan.

      thế nào tại trong tay cũng có kinh phí năm vạn lượng, cho nên nhất định bất lương khất nợ tiền lương của bọn họ.

      Sắc mặt Quân Lăng Thiên sầm xuống, tiện tay vô ý thức lật vài tờ.

      Vở diễn này kỳ cũng có gì, chỉ là. . . . . .

      Chỉ là với thân phận này của . . . . . . bắt diễn vở này trước công chúng . . . . .

      Phỏng chừng được. . . . . .

      “Làm sao vậy?” Dung Tú nheo mắt, nhìn vẻ mặt khó xử của . Biết có thể chịu diễn, nhưng mà có biện pháp, cái Thanh Hòa công chúa kia nửa tháng nữa tới đây rồi.

      quả muốn để cho “Thiếu nữ xuân sắc mơn mởn” bị cái gã Tô Cẩn Hạo khoác lớp da người kia lừa gạt, cuối cùng lại nối gót con đường bị chồng bỏ của , mặc cho Tô Cẩn Hạo chà đạp khi dễ.

      Cho nên vì chính , vì Thanh Hòa công chúa còn chưa gặp mặt kia, vì hạnh phúc của đông đảo đồng bào nữ giới, nhất định phải để Quân Lăng Thiên diễn vai “Gã phụ bạc” này.

      Oh yeah! làm động tác tay tự nhủ phải cố lên, cuối cùng trực tiếp tới quấn lấy Quân Lăng Thiên.

      “Ngươi đồng ý với ta mà, có được … Cùng lắm ta tăng gấp đôi tiền lương cho ngươi…” kéo ống tay áo rộng thùng thình của Quân Lăng Thiên, dáng vẻ cực kì vô lại.

      Quân Lăng Thiên khẽ nhíu mày, nhìn quấn quít lấy mình, cuối cùng bị buộc phải chấp nhận hiệp ước “Nhục nước mất chủ quyền” kia của .

      —— màn kịch ——

      Tô Tích Lạc: Tú Tú, muội phải đợi ta nhé. Mỗ vô lương tâm cho ta quay lại.

      Tô Cẩn Hạo: Hãy cho ta chén vong tình thủy, để cho ta quên tất cả.

      Quân Lăng Thiên: Ta kiềm chế được kích động trong lòng nữa rồi, ta phải bắt đầu hành động thôi.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Đời người dũng mãnh cần giải thích

      Edit: Hạ Vân

      Beta: Zinny


      Trước cửa Câu Lan viện nổi danh kinh thành có hai nam tử thần thái dị thường đứng. Trong đó, công tử áo đen mị hoặc, tuấn mỹ phiêu dật, đứng trước cửa Câu Lan viện nhưng vẻ mặt lạnh nhạt. Còn công tử áo trắng, thần thái hơi có vẻ hơi yếu đuối, có điều, thần sắc “” lại khồng hề bình tĩnh như vị công tử áo xanh đứng bên cạnh.

      Dung Tú ngẩng đầu nhìn ba chữ “Tân Nguyệt lâu” thiếp vàng to tổ chảng tấm bảng, trong lòng cảm khái thôi.

      về nữ chính xuyên , ai cũng đều muốn tới thanh lâu chuyến. Đương nhiên, trước đây vì chuyện của Tô Cẩn Hạo mà vô duyên vô cớ lãng phí “lần đầu tiên”. Cho nên nếu hôm nay đến Tân Nguyệt lâu nhất định phải làm tốt chút việc. (Tôi này, là nữ nhân, có thể làm ra cái chuyện gì chứ?)

      Thanh lâu ở trong tiểu thuyết và phim truyền hình đều là trong những “danh thắng cổ tích”. Vì sao nó lại phổ biến như vậy, tất nhiên là vì ngọc ấm hương nồng, xuân tiêu khắc, những thứ đó hấp dẫn rất nhiều người đến.

      Lại , từng xem qua cảnh làm người ta phun máu mũi tivi. Trong đêm trăng tròn hoa thắm, hoa khôi xx lâu cởi sạch quần áo tắm rửa trong bồn tắm. Sau đó, có người đẩy cửa vào. Hoa khôi kia vội vàng đứng dậy, dùng thanh mị hoặc : “Công tử, tthiếp chờ chàng lâu!”

      Ngẫm lại, làm gì có nam nhân nào có thể kiềm chế được trước hình ảnh kiều diễm như vậy đây. Cho nên, cũng nên xem thường người ở trong thanh lâu nha.

      Cái khác , chỉ những lời mập mờ này thôi cũng làm cho người ta vừa nghe suy nghĩ miên man dứt.

      Đương nhiên Dung Tú hôm nay tới là vì chính . Bạn hỏi sao lại “Mặc Vân các” mà lại đến nơi này ư, đó là vì lần trước tú bà ở đó gặp hai người họ, cho nên nếu lần này bọn họ lại tới đó, há chẳng phải là làm khó cả đôi bên hay sao?

      Nhìn thấy có hai vị khách, mấy nương ăn vận hở hang đứng trước cửa vội vàng như sói đói đến, dùng loại điệu mềm nhũn đến tận xương tủy để : “Khách quan, mời vào bên trong!”

      Quân Lăng Thiên nheo mắt lại, tránh khỏi móng vuốt của mấy nương kia, mà Dung Tú bên này lại đỏ mặt, để mặc cho nương dắt vào lầu.

      Vào đến Tân Nguyệt các, hai nương kia lại ra cửa làm nhiệm vụ dẫn khách. Hai người bị bỏ lại bên trong Tân Nguyệt lâu, Dung Tú liền được mở rộng tầm mắt. Ở đây cả trai lẫn ngang nhiên quấn lấy nhau. Trong khí dường như còn truyền đến cười phóng đãng của nương nào đấy.

      nén nổi rùng mình cái, ra những người này phóng khoáng như vậy, trước mắt bàn dân thiên hạ mà bắt đầu OOXX. Cặp mắt đen của Quân Lăng Thiên liếc nhìn rồi giọng bên tai , “Nếu thấy thoải mái chúng ta có thể rời .”

      cần đâu!” Dung Tú mở lớn đôi mắt đen huyền sáng long lanh, kiên định lắc đầu.

      “Ôi ôi! Hai vị công tử là ngọc thụ lâm phong nha.” Hai người bên này chuyện vị tú bà hung hãn vô song trong truyền thuyết kia rốt cục bước ra. Tay mụ cầm chiếc khăn lụa , lắc mông uốn éo như rắn nước về phía Dung Tú và Quân Lăng Thiên.

      “Khụ khụ…” Dung Tú nhịn được ho khan mấy tiếng, muốn với tú bà rằng có thể để trở thành người bán son bột nước cho mụ hay . Này, khuôn mặt trét mấy tầng phấn như vậy, cùng với thứ mùi gay mũi người mụ, cũng là dọa người mà.

      Tú bà kia hiển nhiên cho rằng Dung Tú là “bé trai” dễ nắn bóp, đôi móng vuốt heo bay thẳng đến tay Dung Tú, còn khẽ vuốt ve mu bàn tay . Bị sờ như vậy, Dung Tú dựng cả tóc gáy.

      “Tiểu Hồng, Tiểu Lan… Lại đây tiếp đón hai vị khách quan.” Tú bà kia cũng là người giỏi quan sát nét mặt, thấy Dung Tú híp mắt lại, liền thức thời rút cặp móng heo của mình về, sau đó gọi hai nương trẻ tuổi khác tới.

      trong tất cả những thanh lâu lớn lớn , ai là người có tỉ lệ lên sàn cao nhất?

      Đáp án đương nhiên là Tiểu Hồng, Tiểu Lan, hai vị nương trong truyền thuyết này rồi.

      Vì sao ư? Ngươi xem, trong mỗi thanh lâu, khách vừa vào đến cửa, tú bà quay đầu gọi hai vị nương là Tiểu Hồng, Tiểu Lan. Hai vị nương này cửa có vẻ thấp nên tương đối được hoan nghênh, tương đối có thị trường.

      Nhưng hoa khôi nương trong truyền thuyết cũng phải người bình thường muốn là có thể gặp. Hơn nữa, những hoa khôi nương này bình thường đều mến mộ mấy gã thư sinh nghèo hoặc là những nhân khách lai lịch , sau đó là “vì chàng mà cả người tiều tụy”, cả ngày ngẩn ngơ công tác mà lòng thầm nghĩ đến vị hán tử phụ tình kia. Thái độ làm việc của các nàng hiển nhiên tích cực như hai vị Tiểu Hồng, Tiểu Lan này được.

      tóm lại, tỉ suất được gọi của các hoa khôi kia xác thực thể cao bằng hai vị Tiểu Hồng, Tiểu Lan này được.

      Ngược lại, cũng cho chúng ta biết đạo lý. Nếu muốn làm hoa khôi, trăm ngàn lần thể đặt tên Tiểu Hồng, Tiểu Lan như vậy được. Gọi là Tiểu Hồng, Tiểu Lan nương vĩnh viễn cũng chỉ có thể yên lặng phấn đấu ở cửa thanh lâu, phạm vi hoạt động gói gọn trong vòng năm mươi bước hướng vào trong cửa.

      Đương nhiên hai vị Tiểu Hồng, Tiểu Lan trong Tân Nguyệt lâu này cũng rất “nhiệt tình”. Các nàng lập tức tới, người dựa đầu lên vai Quân Lăng Thiên, người lên nhàng khoác lên tay Dung Tú. Miệng ra những lời ám muội.

      Dung Tú phạch tiếng, mở cây quạt trong tay mình. Phe phẩy mấy cái mới trầm giọng bảo tú bà, “Chúng ta đến là để tìm hoa khôi của Tân Nguyệt lâu – Hàm Hương nương!”

      “Ai ôi, hai vị may, Hàm Hương hôm nay trong người thoải mái cho nên tiếp khách!” Tú bà giảo hoạt đong đưa đôi mắt mị hoặc, vẻ mặt tiếc nuối .

      “Nàng ta tiếp khách sao?” Dung Tú lấy ra thỏi bạc to, đưa qua đưa lại trước mặt tú bà. Mắt tú bà vì xuất của thỏi bạc này mà sáng lên, vội vươn tay đoạt lấy thỏi bạc trong tay Dung Tú. Lập tức vẻ mặt chuyển sang tươi cười , “Tiếp, tiếp chứ, sao lại tiếp. Ta lập tức dẫn hai người lên.”

      Tú bà mặt mày hớn hở cất thỏi bạc kia, sau đó trước dẫn đường.

      Để có thể diễn tốt vai Vương Bảo Xuyến ôn nhu chí tình trong “Di Hồng viện có mùa xuân”, hôm nay Dung Tú phải làm tiểu thư khuê các, cử chỉ vô cùng đoan trang. Nhưng Dung Tú hiển nhiên là phù hợp, cho nên mới nghĩ ra cách đến Câu Lan viện xem hoa khôi người ta là như thế nào.

      Đến lầu hai, tú bà lại rẽ thêm khúc nữa mới đưa hai người bọn họ đến trước gian nhã phòng. Đẩy cửa ra, bên trong có nương đứng dậy tiếp đón, tướng mạo xinh đẹp vô cùng, thân phong lưu, uyển chuyển, mang theo chút mùi phấn son.

      Nàng kia má phấn môi đỏ, tóc mây nửa búi nửa rủ xuống nhàng, búi tóc có cài mấy đóa hoa làm từ lụa, thân áo trắng. Đầu mày khóe mắt lại có chút phong phạm của hoa khôi.

      “Ma ma, nữ nhi hôm nay thoải mái.” Nàng hơi hạ thấp người, mày liễu nhíu lại, trông rất đẹp mắt.

      quan trọng, chúng ta chỉ là muốn chuyện với Hàm Hương nương chút thôi!” Dung Tú trầm giọng, chắp tay .

      “Đúng vậy, đúng vậy. Khó có thể gặp được vị công tử nào tốt bụng như vậy, Hàm Hương con phải cố gắng tiếp đãi bọn họ nha.” Tú bà si ngốc cười, sau đó lại lắc lắc thân hình như rắn nước xuống.

      Thiếu hơi thở nồng đậm mùi son phấn của tú bà, khí xung quanh trở nên trong lành. Dung Tú há miệng hít vài hơi khí rồi ngồi xuống. Quân Lăng Thiên vén áo dài ngồi xuống cạnh .

      Hàm Hương nương kia thành thạo rót thêm trà cho bọn họ, bấy giờ mới mím làn môi đỏ, bất động thanh sắc liếc hai người họ cái, thản nhiên : “Hai vị đến nơi này có việc gì quan trọng?”

      , chúng ta chỉ tùy tiện tới đây ngồi lát mà thôi.” Dung Tú nâng ly trà, nhàng nhấp môi. Đôi con ngươi trong veo như trái nho đen từ đầu đến cuối vẫn chăm chú nhìn vào Hàm Hương nương ngồi đối diện.

      Quân Lăng Thiên ngồi ở bên cạnh, ánh mắt lại chưa hề liếc nhìn Hàm Hương nương cái. Đối với nơi như thế này, chán ghét từ sâu trong lòng. Hôm nay nếu phải vì đưa Dung Tú đến đây, trăm triệu lần cũng có khả năng đến nơi này.

      Đương nhiên Hàm Hương ở nơi phong nguyệt lâu, ánh mắt của nàng sớm luyện thành “Hỏa nhãn kim tinh”. Từ lúc Dung Tú vừa ngồi xuống, nàng biết đấy là vị nương cải trang. Cho nên hứng thú đối với cũng giảm vài phần. Nhưng ra, Quân Lăng Thiên ở bên cạnh lại làm cho nàng ta có vài phần hứng thú.

      “Hàm Hương nương, nàng biết đánh đàn ?” Dung Tú tìm chuyện để , nếu phải tốn bạc để vào đây, đương nhiên thể ngồi tán gẫu như vậy được.

      “Ta có biết chút!” Hàm Hương đứng dậy khiêm tốn . Sau đó bước đến nơi để đàn, vừa định ngồi xuống nghe tiếng ồn ào ở cửa.

      “Lão tử muốn nhìn xem Hàm Hương rút cuộc có phải là bị bệnh !” giọng đàn ông the thé truyền đến, cửa phòng lập tức bị đá văng. Ở cửa, có vị công tử áo gấm ngà ngà say, nghiêng ngả lảo đảo mà bước vào.

      “Chẳng phải ma ma nàng bị phong hàn sao? Sao còn ở đây tiếp khách?” Công tử áo gấm kia chỉ vào Hàm Hương, tức tối .

      Hàm Hương nhìn thấy công tử áo gấm kia hiển nhiên cũng rất vui, khỏi khẽ nghiêng mình, tránh phía sau hai người Dung Tú, lúc này mới mềm mại cất giọng: “Trương công tử, Hàm Hương đêm nay thân thể có chút bệnh , hai vị công tử này cũng chỉ đến tìm ta để chuyện chút thôi.”

      “Có thể tiếp bọn họ, lại thể tiếp ta sao?” Công tử áo gấm kia đẩy hai nương dìu mình ra, lảo đảo về phía trước, muốn kéo Hàm Hương.

      ngờ Quân Lăng Thiên giờ phút này đứng chắn trước mặt y, hơi cười lạnh, cây quạt cầm trong tay phạch tiếng được mở ra.

      “Chó ngoan chắn đường!” Công tử áo gấm khinh khỉnh , giơ tay muốn đẩy Quân Lăng Thiên ra. ngờ Quân Lăng Thiên liếc mắt nhìn y cái, dùng thanh trầm trầm : “Đáng tiếc, con người ta lại thích nhường đường cho lợn.”

      “Đáng giận, ngươi lại dám mắng ta là lợn!” Công tử áo gấm líu lưỡi rống lên, muốn vươn tay túm lấy Quân Lăng Thiên. Quân Lăng Thiên lắc mình tránh né, dễ dàng thoát khỏi thế công của y.

      “Lợn chính là lợn, gào thét thế nào cũng ra được tiếng người. Ai, quên , ta cũng so đo với súc sinh, ta nhường ngươi cũng được!” Quân Lăng Thiên cầm quạt phe phẩy mấy cái, mỉm cười .

      “Khốn kiếp! Bản công tử hôm nay cho ngươi biết thế nào là lợi hại ngươi biết chữ “sợ” viết như thế nào!” Trương công tử nổi giận, nắm chặt nắm tay định đánh Quân Lăng Thiên.

      Quân Lăng Thiên vung tay áo, quạt gỗ trong tay đặt cổ của Trương công tử nọ.

      “Chậc chậc, ta còn tưởng thế nào, hóa ra lại chỉ là con hổ giấy thôi.” Quân Lăng Thiên thu hồi quạt, quay người . Trương công tử kia thấy thế, toan đánh lén từ phía sau. ngờ rằng Quân Lăng Thiên hạ thủ trước, chiếc phi tiêu từ trong tay áo bay ra.

      mũi nhọn sáng loáng lóe lên, chỉ nghe tiếng vang , phi tiêu găm vào tấm ván gỗ cách mặt của Trương công tử xa. Y khiếp hãi ngã ngồi mặt đất, cảm giác say tiêu tan ít, hoảng sợ nhìn Quân Lăng Thiên về phía y.

      “Ngươi muốn gì?” Y rất có sáng ý những lời này.

      Quân Lăng Thiên dùng quạt “bốp bốp” vỗ vào má y, tủm tỉm : “ muốn gì cả, Hàm Hương nương đêm nay chúng ta bao. Nếu ngươi có ý đối với nàng hôm khác quay lại.”

      “Vâng, vâng, tất cả đều nghe theo huynh.” Trương công tử gật đầu như băm tỏi, cuống quít đứng dậy, chạy vội ra khỏi phòng.

      Bấy giờ Quân Lăng Thiên mới quay người lại, hướng về Dung Tú vẫn hóng hớt bên bất đắc dĩ lắc đầu.

      Dung Tú bên này còn chưa gì, ngờ Hàm Hương ở bên cạnh mở miệng trước. Nàng tiến lên bước, khẽ nhún mình với Quân Lăng Thiên, ngước gương mặt ửng hồng có chút e thẹn với : “Cảm tạ công tử.”

      cần!” Quân Lăng Thiên lắc đầu, lại đưa ánh mắt về phía Dung Tú.

      “Đúng vậy, Hàm Hương nương đừng khách sáo!” Dung Tú buồn bực . Căn cứ vào mười mấy năm bị ngôn tình hun đúc, dám khẳng định, sau màn hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, Hàm Hương nương này tám phần mười là coi trọng Quân Lăng Thiên rồi.

      Nhưng sau khi nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác này nguyên do, chính là có chút phiền muộn.

      Bọn họ còn muốn thêm gì đó, nhưng đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, sau đó là tiếng hô trầm mạnh, “Tuần tra !” Tiếp theo đó là tràng tiếng bước chân trật tự truyền vào.

      Dung Tú nghiêng tai lắng nghe, chạy vội tới ngoài cửa, trốn sau cây xà nhà, len lút nhìn xuống dưới. Sau đó con ngươi của liền kịch liệt co rút lại,

      Cái… cái người ở phía dưới kia… chẳng phải là…

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :