1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi! Nàng háo sắc!!! - conangcatinh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 10: Ở Đây Có...Mỹ Nam?


      Màn đêm buông xuống. Như dự định, giờ sửu (2-3g sáng) nhóm người lai lịch thầm rời ngôi miếu đổ nát tìm đến cái giếng cổ phía sau rừng vào mật đạo ra khỏi thành. Nếu dùng cách này, cho dù quân binh có canh phòng nghiêm ngặt thế nào cũng thể làm khó bọn họ. Dẫn đầu là người lưng cõng theo ... xác ngủ.

      Lăng Lạc Nhân vì ban ngày xảy ra quá nhiều chuyện, thêm rượu vẫn còn tồn đọng trong người, ngủ mê man là chẳng thể tránh được. phần bọn hắc y nhân cũng muốn nàng phát mật đạo bí mật này, nguy hiểm cho họ.

      Cả nhóm suốt 2 canh giờ (4tiếng @.@) ngừng nghỉ, khi Lăng Lạc Nhân tỉnh lại mặt trời mọc cao. Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh lần nữa, thấy đây là căn phòng có trang trí tao nhã, sạch, gọn, nàng lại đờ người ra ' ràng hôm qua mình bị bắt cóc mà? Chẳng lẽ trí tưởng tượng của mình đạt cảnh giới mơ giống như vậy sao? Có nên mơ thêm giấc thấy vàng từ trời xuống đây?' =.=!

      phân vân trong lòng, cửa phòng đột nhiên được mở, hai tên áo đen che mặt tay cầm chậu nước cùng bộ y phục màu trắng tinh đặt xuống bàn, tiếng động.... ra =.=!!, nếu phải mắt nàng nhìn thấy được, chắc chắn nghi ngờ gì hai tên đó là hồn ma -_-!

      Thở dài sầu não, Ông trời...vì sao bị bắt cóc là chứ phải mơ? Lý gì mạng nàng lại rệp hơn con rệp như thế? Có phải ông thấy cho nàng hạnh phúc nhiều nên mình bị thiệt thòi? Muốn cho thêm hương vị khác để hài hòa hơn? Xin đừng nha, nàng chỉ cần niềm vui hạnh phúc,rắc rối hay tai họa cứ đá qua mấy tên khốn kiếp luôn bắt nạt xinh xắn là nàng á =.=!


      thầm thở dài chán nản, xuống giường cầm khăn rửa mặt, lại nhìn về chiếc y phục, phải làm thế nào đây? Từ khi đến thời đại này, thứ rắc rối nhất vẫn là mặc y phục. Trước đây có nha hoàn mặc hộ, bây giờ ai mặc? Nhờ mấy tên áo đen? có cửa đâu, thà nàng tắm rửa.

      Trong giây lát 'Hồn Ma' lại tiếng động đem vào cái thùng với kích cỡ vừa đủ, đổ đầy nước lại tiếng động ra. Bọn cũng có lòng nhân đạo phải ? Vì sao nhân đạo tiếp tục để thả nàng ra? Giam lỏng có lợi lộc gì đâu? Nếu có nàng cũng chịu thiệt thòi ở lại để chia phần trăm lợi nhuận mà tiếng than vãn.

      Cảm giác cả người khó chịu, có lẽ hơn ngày đêm nàng chưa được tắm, mồ hôi trong người ra dính dính chẳng biết làm sao. Nếu tắm dùng y phục buộc cả người lại? Còn tắm...bức rứt làm sao. Tiến về phía thùng, độ ấm của nước vừa đủ làm Lăng Lạc Nhân thấy sản khoái, lại nhìn đống y phục, mặt mũi quan trọng hay bản thân quan trọng? Cái nào có lợi nàng nghiêng về đó.

      Cả người sau khi tắm rửa dễ chịu thoải mái, lau khô người lấy nội y mặc vào, gương mặt Lăng Lạc Nhân thoáng đỏ tận mang tai, con bà nó, toàn là nam nhân, những thứ này cũng dám mua? Đúng là ' hồn biến thái =.='.

      Nội y cùng y phục ngắn có phần đơn giản, có lẽ vì chưa tìm hiểu kỹ nên nhìn có vẻ phức tạp. Đến phần y phục dài bên ngoài, thực ra là mặc như thế nào? Mảnh dài mảnh ngắn lủng lẳng rời rạc, chỉ còn cách...mặc theo cảm giác.

      Thấy ổn thỏa, mở cửa bước ra, muốn trốn trước tiên cần quan sát địa hình mới có thể thuận lợi. Lăng Lạc Nhân chốc lát bên tai nghe tiếng gió thổi qua, nhìn lại chẳng thấy gì. kỳ lạ, gió nghe nhưng thấy là sao? Tới gió cũng biến thái đến như vậy?=.=

      Cảm nhận bước chân nàng dần xa, vài tên áo đen vừa trốn mới thở ra nhỏm. Nếu để chủ nhận biết bọn họ bắt gặp nữ nhân kia ăn mặc như vậy, bị móc mắt hay cắt lưỡi chắc nghi ngờ gì. Ai cũng thấy cái người kia được chủ nhân cõng suốt 2 canh giờ mà chẳng hề cho bất kỳ thuộc hạ nào động đến, nếu nhìn ra ý gì bọn chúng chết biết bao lần rồi.

      "Chết tiệt, nàng dám ăn mặc như thế ra ngoài?" ngồi nghĩ về nữ nhân làm Nam Cung Dân trộm cười, bất chợt thấy bóng dáng nhắn đến gần, định dùng kinh công tránh mặt, đôi mắt lại dừng người nàng, ý định đó bị đá văng lên chín tầng mây, cởi chiếc áo khoác nhún chân cái đến trước mặt Lăng Lạc Nhân bao trùm người nàng, giọng tức giận trách mắng.

      Đôi mắt to nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đột nhiên xuất trước mặt Lăng Lạc Nhân, ở đây cũng có mỹ nam? Vì sao nàng phát nhanh chút, than vãn vì bị gian lỏng như thế, nhưng vì sao giọng này nghe quen quen vậy? Chả cần biết, có mỹ nam là được.

      "Mỹ nhân, ngươi xinh đẹp nha" Vô tình trong đầu nghĩ gì miệng lại ra thế ấy, nhưng đẹp khen đẹp có sao đâu? biết con người thế nào thôi.Nhìn gương mặt đối phương từ xanh chuyển hồng, từ hồng sang đỏ, miệng nàng lại khống chế "Mỹ nhân, ngươi đa sắc"

      Tức giận vì bị nàng xem như nữ nhân mà so sánh, lại ngượng ngùng vì ánh nhìn say đắm kia, Nam Cung Dân chẳng biết nên quát mắng hay hành động như thế nào để bài trừ xấu hổ.

      "Khụ Khụ...nàng đứng đắn" Ho khan hai tiếng để lấy lại bình tĩnh,trong lòng như có chú nai nhảy nhót, tim đập liên hồi làm thái tử từ trước tới nay luôn khiến người khiếp sợ, bỗng dưng bày vẻ e thẹn,nếu để bọn áo đen biết được.. mất mặt.
      mattroiden2810 thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 11 : Đối phương là ai?

      Đôi mắt dại ra vì nhan sắc, bên tai lại được nghe thanh tiếng lần nữa, hình ảnh từ xinh đẹp phút chốc biến thành khó coi. Vì sao mỹ Nam trong mắt nàng lại nhanh chóng sụp đổ như vậy?

      "Là Ngươi?" Tên bắt cóc mà chịu thả nàng ra? Hừ..có mắt mù mới khen là xinh đẹp, so với người bình thường cũng thua xa. Tưởng nàng vì vẻ bề ngoài đó mà bỏ qua thiệt thòi của mình? có cửa đâu.

      "Vì sao lại thích?" Chẳng phải vừa rồi, ánh mắt nàng rất say đắm sao? Vì điều gì phút chốc lại thay đổi? Với tư cách là thái tử Tây Đô, Nam Cung Dân lại là trong bảy đệ nhất mỹ nam tứ quốc, từ trước tới nay chưa hề có nữ nhân nào gặp qua đem lòng . Vì sao nàng lại tỏ thái độ chán ghét như thế?

      "Thích? Thích người ta bắt cóc, giam lỏng mình? Xin lỗi, ta có tính tự ngược biến thái như vậy" Đùa sao, người ta thường càng đẹp càng nguy hiểm. So với Hàn Lãnh Thiên, tên này cũng kém, cách càng xa càng tốt, nàng chưa muốn mạng mình nhanh chóng kết thúc.

      "Nàng..." Cảm thấy biết nên thế nào mới có thể thay đổi ánh nhìn Lăng Lạc Nhân, Nam Cung Dân khó chịu " Ngoại trừ rời , nàng có thể đưa ra mọi cầu" Làm nàng thỏa mãn mong muốn, như vậy cũng xem như thỏa đáng .

      "Ngoại trừ thả ra, ta cầu gì cả" Tự do mà mất, cho dù có tất cả cũng chẳng thấy vui vẻ, thực chất cũng có chút tiếc rẻ mỹ nam nha. Nhưng vì sao lại chịu thả nàng? Hay muốn dùng nàng tống tiền Lăng Mẫu? Trong tivi diễn cảnh này đáng sợ lắm =.=!

      " , giờ nàng có thể chỉnh chu lại bộ y phục" Đổi chủ đề, tại biết được, thua trong tay nữ nhân có cảm giác gì. Trước kia chỉ có mình định đoạt người khác, còn với nàng nếu để chủ đề này tiếp tục diễn bàn, cầm lòng được mà thả ra, điều này là thể được.

      Ơ, nàng chiếm thế thượng phong mà? Sao lại quay ra vấn đề này? Chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý muốn cầu tìm giúp nha hoàn? Lúc nãy cần, bây giờ cần?..quá mất mặt !

      "Ta...ta biết mặc" thanh của nàng vô cùng , dường như có thể hòa vào khí làm gió, nhưng vì là người luyện võ, thính giác của rất nhạy vẫn có thể nghe ràng rành mạch. Nhìn gương mặt đỏ ửng tận mang tai rất thú vị, ra nàng cũng có mặt thẹn thùng đáng như thế.

      "Khụ... theo ta" Là câu cầu, nhưng cho quyền quyết định, cầm lấy cổ tay kéo nàng . Cái tên này có độ cuồng tự kỉ cao lắm đây, cứ nghĩ mình là duy nhất sao? Hừm...nhưng có lợi nàng nghe theo +.+

      "Ngươi...ngươi định làm gì?" Vào phòng, cởi chiếc áo choàng định giúp nàng mặc lại y phục. Lăng Lạc Nhân lùi về sau mấy bước, tay che ngực cảnh giác nhìn về phía đối phương. Hừ,đừng tưởng nàng dễ bị bắt nạt, chiếm tiện nghi là có cửa.

      "Chẳng lẽ nàng định cho mọi người nhìn thấy hình tượng như thế này?" Thấy vẻ đề phòng Nam Cung Dân dở khóc dở cười, chẳng lẽ với nàng xấu xa như thế? Bất chợt trong tim dâng lên cảm giác mất mát, nàng tin tưởng !

      Cứ nghĩ là tên này sàm sở, nhưng nghe giải thích vậy thấy cũng đúng.Thời cổ đại, nữ nhân được ăn mặc thế. Đành để giúp nàng, dù gì cũng là người đại, việc ngại ngùng cũng phô trương quá mức.

      Đổi lại là Nam Cung Dân, gương mặt rất nghiêm túc, màu sắc cứ đỏ dần tận tai, là vì chưa từng làm nhiệm vụ cao cả thế này, tay có phần luống cuống, ngượng ngùng. Ngoài việc bắt cóc nàng, những thứ khác cũng có thể xem là người đến nỗi xấu .

      __________________________

      Lại về Hàn Lãnh Thiên!
      Gương mặt lúc này tựa như tảng băng ngàn năm đông lại, làm người khác dám phạm bất cứ sai lầm nào, bị giết là thể chối cãi. ngày đêm hề có bất kỳ manh mối hay tin tức gì,cứ như bọn họ bị bốc hơi hay độn thổ vậy.

      Nghĩ đến đó, đôi mày lại ép chặt, lục soát khắp nơi, kể cả hoàng cung cũng bỏ qua, vậy tại sao vẫn chưa tìm được? Bất chợt ánh mắt sáng lên, đúng vậy,là địa đạo! Chỉ có địa đạo mới tránh được kiểm soát của quân binh, nếu tính theo thời gian này, chắc chắn bọn họ rời thành? Chết tiệt, vẫn sơ suất điều này, nàng gặp vấn đề gì ?

      thanh xé gió xuyên qua, Hàn Lãnh Thiên dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi tên, chân nhúng , thân thủ thoát cái thông qua cửa sổ đuổi theo thích khách. to gan, ngay tại vương phủ của có kẻ dám đột nhập?

      Đứng trước tên áo đen, vẻ mặt 'Sát Vương' chút biểu tình nhìn con mồi rơi vào tay. vui, vậy mà có kẻ cần đến điện Diêm La báo danh, cũng quá hẹp hòi mà làm người tốt =.="

      "Nếu cần tính mạng nàng ta, ngươi có thể ra tay" Nàng ? Là Lăng Lạc Nhân sao? Tên áo đen vẫn bình tĩnh nhìn biểu của Hàn Lãnh Thiên. Thấy gương mặt phút chốc giảm dần sát khí, thừa cơ hội phi nhanh để bảo vệ mạng sống của mình.

      Xem xét mảnh giấy mũi tên, ánh mắt nhìn hướng thích khách vừa chạy, thực ra đối phương là ai? Vì sao lại xen vào chuyện này? Hay đằng sau có tình gì đen tối? Nhưng điều quan trọng trước mắt phải cứu nàng,địa điểm ghi trong mảnh giấy.

      Nghĩ đến Lăng Lạc Nhân,ánh mắt lại tối sầm,nếu để biết được bất kỳ tên nào dám tổn thương sợi tóc của nàng, nhất định phanh thay tên đó làm trăm mảnh.
      PhongVymattroiden2810 thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 12: Gặp Vận Xui Xẻo

      Nhận được lệnh, Tần Diễn cho quân binh xuất thành bao vây Vinh Tử Môn cách thành đông năm trăm dặm. Nhưng có lẽ bọn họ phát và dẫn người chạy vào cánh rừng phía trước, đành cho người đuổi theo vây bắt.

      Vì sợ manh động làm dân chúng phát , Nam Cung Dân dự định xuất hành vào ban đêm, như vậy mới có thể thuận lợi rời Nam Việt quốc. Nhưng người tính sao qua thiên mệnh? tại tình cảnh đối đầu căng thẳng.

      Người nhàn hạ nhất lúc này là Lăng Lạc Nhân, nếu thoát khỏi tên này, biết đâu đụng phải tên 'Sát Vương' gì đó. Cái tên đó chỉ vì mặt mũi Nam Việt mới truy tìm đến đây, liên quan tới nàng, phải lợi dụng tình hình náo loạn tìm chỗ thoát thân.

      tại Nam Cung Dân che mặt, chưa muốn bại lộ thân phận, tình huống này nhất định có người tiết lộ. Trong đầu bỗng lên nhân vật thứ ba chen chân vào, người này cũng thông minh, vừa theo dõi được , vừa thông báo cho Hàn Lãnh Thiên. Lợi ích đạt được cũng .

      Mắt thấy quân binh kéo đến nơi, bọn thuộc hạ ở lại ngăn chặn xin nhanh chóng tìm chỗ thoát thân. Dẫn theo Lăng Lạc Nhân chạy theo triền núi, bất thình lình bị Hàn Lãnh Thiên đón bước. hai lời, trận chiến bắt đầu.

      Nhìn cuộc hỗn loạn cây đổ đá tan, mắt thấy ai chú ý đến mình, Lăng Lạc Nhân chân bỏ chạy. Tuy nhìn,nhưng tập trung của họ điều ở người nàng, thấy nàng bỏ chạy, cả hai đuổi theo, vừa đánh vừa đuổi, cách nàng khoảng nhất định. Bất chợt, vấp cục đá, Lăng Lạc Nhân trượt chân rơi xuống núi!

      "Lạc Nhân"

      "Nhân Nhi"

      Hai thanh cùng vang, trận đấu cũng ngừng lại, và cả hai...cùng lao xuống cứu người. Rất tiếc với ý định đó bị ngăn bởi nhóm người áo đen. Cả hai chỉ biết dùng hết sức tàn sát bọn chúng, ngăn cản? Muốn chết!

      ________________

      Mơ hồ tỉnh dậy, nhìn xung quanh xa lạ cảm giác có chút ngây ngô. Lăng Lạc Nhân nhớ lại tình huống hôm qua sợ tái mặt. Chết tiệt,cái vận mệnh khốn kiếp gì đây, sao đen đủi cứ mãi đeo bám nàng vậy? Hình như...có liên quan tới mỹ nam. Bởi vậy mới , đẹp chỉ được ngắm, tiếp xúc là bị các vong hồn nữ ganh tị ám liền =.=!

      " tỉnh?" Ôi , mới nhắc mỹ nam, mỹ nam lại xuất ? Có phải Lăng Lạc Nhân chưa đủ độ kém may mắn hay sao lại gặp nữa ? Nhìn người trước mặt, đôi mắt phượng dài hẹp, tựa như đôi mắt của hồ ly.

      "Ngươi là..." Là ai cần quan tâm, chỉ vì vẻ mặt gian xảo đó làm nàng có cảm giác may mắn. A..có phải năm nay người đẹp thường đem nhiều rắc rối cho kẻ khác? Thế chỉ có nước hủy nhan sắc bọn họ thôi =.="

      "Tư Đồ Ngọc" Vừa vừa có vẻ hưởng thụ với cái tên của chính mình, rất tiếc Lăng Lạc Nhân là người mới đến nơi đây, tên đó cũng như bao cái tên khác, chả có tí gì đặc biệt.Tư Đồ Ngọc bát vương gia Bắc quốc, tinh thông mưu kế làm người khác sợ dám đắc tội, cũng là trong bảy vị mỹ nam nổi tiếng.

      "Ồ" Nếu nhớ lầm khi nàng rơi xuống, đón được và...chết tiệt dám đánh nàng ngất . Thù này tạm thời ghi vào sổ nợ, ít ra khi có cơ hội đòi lại gấp đôi, nhưng tại được trở mặt, nếu thiệt thòi chính là bản thân.

      "Nàng ngạc nhiên?" Được thấy trong bảy vị đệ nhất mỹ nam nổi danh nhất tứ quốc mà phản ứng của nàng là dửng dưng? nghi ngờ khi đỡ nàng có lỡ tay làm đầu nàng bị thương hay .

      "Ta phải ngạc nhiên vì điều gì?" Nếu có ngạc nhiên chỉ là tại sao cứu nàng rồi đánh ngất nàng, trừ khi muốn lợi dụng nàng thực mục đích nào đó. Nhìn vẻ gian xảo, nàng hiểu điều, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người.

      "Thời gian kế nàng phải ở tạm đây" Mất hứng vì được người khác chú ý, ra ý định của mình. Gần đây phát , Hàn Lãnh Thiên cùng Nam Cung Dân rất để ý này, phải biết cách tận dụng những thứ trời ban cho .

      Đó đó, trắng ra là bắt giữ nàng đó,chết tiệt, thoát hổ rơi vào tay sói,sói vừa rời bị hồ ly bắt lại, vận may khốn kiếp gì đây?
      PhongVymattroiden2810 thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 13: Mỹ nhân...ta tìm nàng đòi nợ.

      Đêm dần khuya, gian trở nên yên tĩnh. Lăng Lạc Nhân chỉnh lại tư thế thoải mái tiếp tục vào mộng đẹp. Bất chợt bên tai dường như có ai đó gọi, mịt mờ mở dần đôi mắt, đập vào trước mặt là hình ảnh khiến nàng giật bắn cả mình.

      "Á...ma..." gặp quỷ,nàng chưa làm việc gì ác đến quá đáng, hắc vô thường lẽ gì câu hồn nàng sớm vậy? Từ bàn tay che miệng cảm nhận được hơi ấm,người? Cũng cần báo hại trái tim bé của nàng co thắt như thế.

      "Tiểu thư, ta đến cứu người" Vì sợ làm kinh động kẻ khác, Dương Tinh Linh nhanh chóng bịt kín miệng Lăng Lạc Nhân, nếu muốn thoát là khó khăn. Cảm thấy đối phương bình ổn lại cảm xúc, bàn tay nàng mới buông dần.

      Gật đầu đồng ý cùng đối phương rời , Lăng Lạc Nhân thầm tính toán, người này biết bạn hay thù, nhưng cứu nàng rời khỏi mặc kệ là ai, thoát trước tiên rồi tính,chứ ở đây có ngày nàng phát hỏa đốt trụi nơi này khổ =.=!

      Cả hai nhanh chóng rời , đến khi chỉ còn bước nữa thoát được ....
      "Cả gan dám mang con mồi ta ?" thanh vừa vang lên, màn đêm xung quanh được thay thế bằng những ánh sáng ngọn đuốc, lúc này mới phát ra, bọn họ bao vây kín xung quanh .Lăng Lạc Nhân hậm hực, xem nàng là 'con mồi'? mới là con mồi,cả nhà là con mồi.

      "Bớt xàm ngôn" chút sợ hãi, Dương Tinh Linh rút kiếm đánh với Tư Đồ Ngọc. Nàng phạm lỗi lần, lần này là cơ hội cuối cùng, lấy công chuộc tội, nếu thất bại mạng kết thúc. Thân phận là Bạch Ảnh trong Ảnh Hội cũng là cao thủ, nhưng so với còn kém đoạn.

      chút do dự, Tư Đồ Ngọc dùng lực đánh vào ngực nàng, bất chợt phát ....là nữ nhân? Nhìn bàn tay vừa tiếp xúc chỗ vừa chạm vào, ngây người. Thừa cơ hội Dương Tinh Linh dùng kiếm tấn công.

      May mắn tránh được nguy hiểm, khóe môi nhếch cười lướt qua người nàng, bất chợt tay báo trước...tháo khăn che mặt. Nhìn nàng diễm lệ như đóa hoa hồng có gai bén nhọn, lại kiềm chế được mà ngây người. "Vô Sĩ" tức giận vì hành vi đó, Dương Tinh Linh càng thêm kích động,dùng chiêu hiểm tấn công.

      Bắt được cổ tay khóa chặt , hứng thú nhìn tức giận của nàng, hình như rất hài lòng. Dương Tinh Linh nhịn được, dùng tay còn lại xoay người đánh, kết quả...cả hai tay đều bị khóa sau lưng.

      "Mỹ nhân, nàng ngoan" Từ phía sau, trêu đùa thổi vào gáy nàng. Đôi mắt hồ ly ánh lên chăm chú nhìn màu đỏ lan dần, chẳng biết vì tức giận hay thẹn thùng, cơ hồ thích là được, vì thế... mất tập trung.

      Vẫn mở lời, dồn tất cả lực xuống bàn chân, chút nương tình đạp mạnh vào chân trái , cảm nhận bàn tay có chút buông lỏng nàng xoay người đá vào gối chân phải thoát vòng tay .

      "Mỹ Nhân,nàng nhẫn tâm" Vừa ôm chân vừa nhìn trộm, trong đôi mắt lại toát lên nét cười, nhưng nhanh chóng che khuất . Xem như bồi thường chưởng khi nãy, công bằng ai nợ ai.

      "Hạ lưu" Bỏ lại hai chữ, nhún cái đem theo Lăng Lạc Nhân rời , có ngốc mới ở lại dây dưa cùng , tính mạng của nàng thể đem ra đùa.

      " cần" Ngăn chặn thuộc hạ cho đuổi theo, cầm chiếc khăn tay, ánh mắt lại nhìn về hướng Dương Tinh Linh vừa tẩu thoát. thả nàng , như vậy nàng thiếu món nợ? Phải cẩn thận ghi vào, để sau này còn đòi lại. Khóe môi mỉm cười,mỹ nhân ta tìm nàng đòi nợ!

      ______________________


      Từ nãy đến giờ Lăng Lạc Nhân vẫn chưa hề lên tiếng, nhìn nữ nhân trước mắt mà nghĩ, nương này rất xinh đẹp, có thể so sánh với Tiểu Hoan, võ công cũng cao cường, vì cứu nàng nên bị dính vào số đào hoa , vừa rồi nhìn lầm, cái tên kia hình như có ý, biết may hay rủi đây, Mỹ Nam họa thủy mà.

      "Ngươi là..." Ít ra cũng có thể cho nàng biết tên để xưng hô, hoặc có thể sau này trả ơn. Vừa cả hai cũng nhanh chóng đến xe ngựa mà Dương Tinh Linh chuẩn bị sẵn, tại nàng ta quá khó chịu như lúc bị tên kia đùa cợt.

      "Dương Tinh Linh, là nha hoàn mới của Tiểu Thư" Nếu muốn bên cạnh Lăng Lạc Nhân bị người khác chú ý, thân phận này là thích hợp nhất, đồng thời thực nhiệm vụ Vương Gia giao cho.

      Khó hiểu, từ khi nào nàng có thêm nha hoàn? Mặc kệ,có lợi cho nàng, nàng từ chối, tại an toàn. Vừa nghĩ, ánh mắt vừa liếc nhìn Dương Tinh Linh, biết vì sao, với nương này, luôn có cảm giác an toàn tiệt đối, dường như bao giờ nàng ta làm tổn thương mình.

      "Vậy ta gọi nàng Linh nhi nha?" So tuổi cả hai bằng nhau,gọi tên chắc là vấn đề ? Là người đại, con người luôn có bình đẳng, Tiểu Hoan và Tiểu Hỉ nàng cũng xem như tỷ muội mà đối đãi, có bất kỳ phân biệt chủ tớ.

      "Dạ,Tiểu Thư" Mặt chút biểu cảm, nhưng trong lòng Dương tinh Linh thực xem nàng là chủ nhân mà đối đãi, cũng chỉ vì câu gọi 'Linh nhi'. Từ khi tham gia vào Ảnh Hội, đây là lần đầu nàng được nghe cách thân mật như thế.

      "Tiểu Thư, người chịu khó ngồi hai canh giờ, chúng ta nhanh chóng vào thành an toàn" Tuy thoát khỏi nguy hiểm, nhưng an toàn vẫn chưa chắc chắn, cần phải nhanh chóng đưa nàng trở về, vì tại có người nôn nóng muốn biết tin.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      *Chương 14 :Tình Cảm Hàn Lãnh Thiên

      Sau khi đưa Lăng Lạc Nhân về lại gia trang, Dương Tinh Linh cũng nhanh chóng trở về bẩm báo.

      tại giữa giờ Sửu sang giờ Dần (4-5 giờ sáng) Hàn Lãnh Thiên vẫn ngồi chiếc ghế chủ tọa, hai ngày hai đêm chưa từng chợp mắt vì lo lắng chờ đợi tin tức từ phía Tần Diễn. Từ lúc nàng rơi xuống vách núi, đến giờ vẫn chút manh mối, có lẽ có người cứu hoặc bắt .

      "Ai ?" Nhận ra có hơi thở thoáng , vẻ mặt Hàn Lãnh Thiên phút chốc ngưng trọng, mảnh sát khí dày đặc được bao phủ lúc này tựa như Diêm La Vương từ địa ngục đến. Dương Tinh Linh chút nghi ngờ xuất ,nếu chậm trễ e rằng mạng nàng giữ được.

      "Vương Gia" Dù quen với tính cách lạnh lùng của chủ nhân, nhưng nàng vẫn cầm lòng được giờ phút này lại sợ hãi, như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đáng sợ. Quỳ trước mặt vẫn ngước nhìn, Dương Tinh Linh nghĩ rằng mình thể thốt được lời.

      "" Ngữ lạnh lẽo chút xúc cảm áp bức đối phương, những điều khó chịu thể phát tiết, chỉ có thể trong lời .Từ khi nàng gặp nạn, trái tim chưa từng được yên ổn, cảm giác vô cùng đau đớn.

      "Tiểu thư được bình an trở về" Tuy nhìn, nhưng nàng cảm nhận ràng sát khí dần biến mất, thầm than trong lòng, nếu thực tìm và đưa Lăng Lạc Nhân về,số phận của nàng chắc chắn có mà chẳng trở lại !

      "Tốt, nhiệm vụ mới của ngươi bên cạnh bảo hộ nàng, để bất kỳ điều gì tổn thương" Nàng sao? Trái tim bây giờ mới bình lặng, nhưng vẫn còn lo lắng, trừ khi chính mắt nhìn nàng mới thực yên tâm.

      "Dạ" Như nhớ đến điều gì đó "Vương Gia, kẻ bắt tiểu thư là Bát Vương Gia Bắc quốc, Tư Đồ Ngọc" Nhắc đến tên này, trong lòng dâng lên cảm giác muốn bằm làm trăm mảnh để xả giận, dám trêu chọc nàng? Muốn chết !

      "Tư Đồ Ngọc?" Là đệ đệ hoàng đế Bắc quốc tin tưởng sủng ái? Cũng chính là người đứng phía sau sai thuộc hạ ám sát và tên áo đen trong rừng? Tất cả cho thấy, bọn chúng bắt đầu ngầm ra tay rồi. Xem ra cũng nên chuẩn bị đối sách.

      Phất tay ý bảo Dương Tinh Linh lui ra, mình trong căn phòng, thầm xem xét lại tất cả manh mối. Đôi mắt ánh lên nguy hiểm, nếu như vậy tên áo đen kia cũng là người trong hai nước còn lại? Trước tiên phải tra tung tích bọn họ, hành động sau này dể dàng hơn.

      Trước mắt lại lên gương mặt hai ngày hai đêm làm bất an, Lăng Lạc Nhân dùng mê dược gì khiến đầu óc lúc nào cũng nghĩ về thân hình nhắn gương mặt đáng nụ cười trong sáng đó?

      Khẽ lắc đầu, có lẽ thực còn là chính mình, tâm tư lúc nào cũng đặt người nữ nhân khiến lo lắng yên, đáng để giận. Nhưng nàng an toàn bù đắp bản thân mong muốn.

      Nhìn thời gian tại, Hàn Lãnh Thiên nhún chân thoát cái ra khỏi vương phủ, hướng chính là nơi nữ nhân lúc nào cũng chiếm toàn bộ suy nghĩ, nhìn nàng thực bình yên mới làm hoàn toàn buông xuống sợ hãi.

      _________________________

      Lăng Lạc Nhân về gia trang, khi kết thúc thăm hỏi cùng quan tâm của mọi người, nàng trở về phòng,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Suốt thời gian xe ngựa, căn bản thể chợp mắt vì độ sốc.

      Nhìn vẻ mặt trẻ con say giấc, đưa bàn tay khẽ vuốt má, ánh mắt Hàn Lãnh Thiên trở nên nhu tình trước nay chưa từng có. Thực ra vì nguyên nhân gì khiến vừa nhìn thấy nàng thể khống chế cảm giác, lúc nào cũng nghĩ và quan tâm đến như vậy? Có phải đây là an bài thượng đế đặc biệt dành tặng ?

      Thấy thời gian còn sớm, cũng lúc rời , nhưng tâm trí lúc này chỉ muốn bên cạnh để nhìn nàng như thế, cứ như thế cũng thực hài lòng. Bất chợt nàng trở mình, sợ làm tỉnh giấc, rút tay lại nhưng bị nàng nắm chặt đặt dưới má. Hàn Lãnh Thiên dám cử động dù là . Cứ vậy người ngủ, người ngồi nhìn, mặc thời gian lặng lẽ trôi.

      Có người từng , người lãnh huyết vô tình, cuộc sống màu sắc, lạnh lẽo và u tối. Trái tim chưa từng chứa đựng bất cứ điều gì làm phân tâm. chiến trường, giết người chớp mắt. Trong triều, trừng phạt kẻ phạm tội chẳng nương tay. Người khác bận tâm về điều gì, chỉ cần việc nên làm, nhanh chóng thực hành.

      Đến khi nàng xuất , như định luật đề ra, tự chủ được thương, quan tâm, thầm hé mở để ánh sáng trong đôi mắt kia chiếu vào, nụ cười rạng rỡ sưởi ấm, tính cách nàng làm trái tim rung động, tất cả điều ngự trị trong suy nghĩ, lúc nào rời khỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :