1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương Phi Mau Lên Giường - Cầu Mộng (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10

      Núi cao, có tiếng vang; nước sâu, có rồng linh.

      Trấn Bình Thủy là thôn trấn lớn, dựa vào núi mà dựng, dựa vào nước mà sống, nhưng gần đây bởi vì Phong Triệt làm quan trong triều cáo lão hồi hương mà náo nhiệt.

      Bản thân từng làm Hàn Lâm Đại học sĩ và Thái Phó, hôm nay nữ nhi lại được tứ hôn cho Ký vương đương triều, người ta mới về tới, thánh chỉ cũng đuổi tới nơi, nhất thời thành đề tài của dân chúng trà dư tửu hậu.

      Quan viên Châu phủ thân hào nông thôn nghe đều rối rít chạy tới chúc mừng, trong khoảng thời gian ngắn, xe ngựa đua nhau lui tới trấn Bình Thủy xưa nay yên bình, cùng lúc đó các loại quà tặng cũng tuôn trào vào phủ.

      Bên kia Long An Khác canh thời gian, trước hôn lễ ba ngày liền tới trấn Bình Thủy.

      Khi ở kinh thành, giá y của Phong Phân cũng được thêu tốt, cũng cần làm mới, về phần những chuyện khác nàng cũng cần làm, chỉ cần ngoan ngoãn đợi, chuẩn bị xuất giá.

      Khi thấy phụ thân đưa cho mình danh sách đồ cưới Phong Phân lập tức trợn tròn mắt.

      Của cải Phong gia có những gì nàng còn ràng hơn so với phụ thân mình, căn bản thể đưa ra trăm ba mươi sáu rương đồ cưới, có thể đưa đủ sáu mươi rương cũng coi như nhiều rồi.

      “Cha, đây là đâu ra?”

      Sắc mặt Phong Triệt lên lúng túng, nhưng hơn hết là kiêu ngạo và hài lòng: “Những thứ kia đều do Vương gia cho người mua thêm.”

      cực kỳ hài lòng đối với việc Ký vương thương nữ nhi, mặc dù buông, cũng muốn gả con cho , gả vào Hoàng gia. Nhưng Ký vương thương nữ nhi lòng, cũng cảm thấy an tâm.

      “Hoá ra là như vậy . . . . . .”

      “Phân Nhi.”

      “Cha?”

      “Mặc dù cửa hôn nhân này thể được như ý nguyện, nhưng cũng may Ký vương có lòng với con, cha cũng an tâm nữa.”

      Phong Phân nhìn phụ thân, bỗng nhiên vành mắt hồng hồng: “Cha…”

      “Vốn có vài lời nên để nương với con, nhưng bây giờ nàng còn, chỉ có thể để cha .”

      “Mời cha .”

      “Hôn nhân này là do ngự tứ, người khác đoạt được danh phận Vương phi này, nếu như Ký vương đối xử tốt với con, con nên sống với tốt, nếu như thể thủy chung như , vậy con nên sống tốt vì mình.”

      “Phân Nhi biết.”

      Phong Triệt đưa tay vuốt tóc nữ nhi, có chút cảm khái: “Thuở tính tình con kiên nghị (kiên cường và nghị lực), nhưng cha cũng chỉ dặn dò hai câu, khi gả cho người ta tính tình phải sửa đổi chút, cho dù đổi được, cũng nên thu lại chút, sống chung với Vương gia tốt.”

      “Dạ.”

      “Cha nỡ gả con ra ngoài.”

      “Nữ nhi cũng luyến tiếc rời khỏi cha.” Phong Phân vừa vừa tựa đầu lên vai phụ thân.

      Phong Triệt vỗ vỗ vai nữ nhi: “Sắp lập gia đình rồi, còn giống như đứa trẻ.”

      “Trước mặt cha, con vĩnh viễn là đứa trẻ.”

      “Đúng vậy, con vĩnh viễn là Tiểu Bảo của cha! Cứ tưởng rằng con có thể ở bên cạnh cha cả đời, hôm nay lại…”

      Tên khốn Ký vương kia! Mặc dù biết thương Phân Nhi, cho nàng them rất nhiều đồ cưới, nhưng vẫn thể xóa sạch chuyện đoạt nữ nhi bảo bối như cũ.

      Chỉ cần nghĩ đến nữ nhi bảo bối sắp bước chân vào Hoàng gia hung hiểm kia, Phong Triệt cả đời trung quân ái quốc đều có kích động muốn khởi nghĩa.

      muốn dẫn theo nữ nhi hồi hương để trốn tránh, tên khốn Ký vương kia lại đuổi theo ra khỏi kinh thành bắt cóc khuê nữ , rang khi còn bé là tiểu Hoàng tử lanh lợi khéo léo, kết quả càng lớn càng vặn vẹo, nghĩ tới tính tình hôm nay của Ký vương, tim của muốn trượt xuống túi mật (bộ phận trong cơ thể người, phải mật ong), đầy bụng ưu sầu.


      Ôi! Nữ nhi bảo bối của

      “Cha, có chuyện này với người.”

      “Chuyện gì?”

      “Vương gia , ngày sau nếu con sinh nữ nhi, có thể theo họ “Phong”, cha vui ạ?”

      Phong Triệt kinh ngạc, trong lúc nhất thời có phản ứng.

      “Cha?”

      “Ký vương ?”

      “Dạ”

      “Chính miệng ?”

      “Dạ”

      mặt Phong Triệt lên vui mừng, cháu ngoại mang họ Phong, đó chính là Phong gia có hậu.

      “Đến lúc đó người chiêu rể cho cháu ngoại, Phong gia tiếp tục có người nối dõi rồi.”

      Phong Triệt vui mừng gật đầu, lại nhịn được trừng mắt nhìn khuê nữ: “ nương gia mà chuyện này, biết xấu hổ.”

      “Chẳng lẽ cha vui mừng sao?”

      “Vui mừng.”

      “Vậy nên tính toán, cha vui là tốt rồi.”

      Bên này phụ nữ Phong thị tâm trước khi gả, rất nhanh bên kia Long An Khác nhận được tin tức.

      Nghe thuộc hạ báo cáo tới câu ‘Nếu như Ký vương đối xử tốt với con, con nên sống với tốt, nếu như thể thủy chung như , vậy con nên sống tốt vì mình’ rốt cuộc hiểu chính xác tại sao Vương phi của mình có tính tình như vậy: “Chỗ Vương phi có chuyện gì khác chứ?”

      có, tất cả đều bình thường.”

      “Cẩn thận bảo vệ, Bổn vương hy vọng Vương phi có cái gì ngoài ý muốn.”

      Long An Khác đứng trước cửa xổ, nhìn ngôi sao bầu trời thở ra hơi. chân chính cưới nàng vào cửa, có cách nào yên tâm.

      Lại qua hai ngày nữa, nàng hoàn toàn thuộc về , gia phả Hoàng thất có them tên của nàng, từ nay về sau tên của nàng cùng chỗ với tên , sau tram tuổi nàng được chôn chung với .

      “Mạc Thanh.”

      “Có thuộc hạ.”

      “Ngươi nếu bây giờ Bổn vương gặp Vương phi, có phải tốt lắm hay ?”

      “Vương gia, hôn lễ sắp đến.”

      thở dài: “Vẫn nên khiêu chiến tâm của Thái Phó, mặc dù gia huấn trước khi gả của cho Bổn vương mặt mũi.”

      Mạc Thanh thân vào chỗ tối lần nữa.

      Long An Khác đứng ở cửa sổ nghe gió đêm mang theo hơi nóng, đứng cả đêm nhìn về phía Phong phủ.

      Ngày thành thân, trong ngoài Phong phủ giăng đèn kết hoa, bên ngoài phủ kèn Xona thổi náo nhiệt, tân khách nối liền dứt, pháo được đốt ngừng, cho đến khi Long An Khác tiến đến.

      Bởi vì phải lấy vợ ở đây, cho nên mua khu vườn, tạm thời làm nhà mới, cách Phong phủ xa, nhưng cẫn cưỡi ngựa, cho người khiêng kiệu hoa lượn quanh thành vòng mới tới đón tân nương, sau đó cưỡi ngựa lượn tiếp vòng mới trở về nhà.

      Sáng sớm Phong Phân bị ma ma trong cung phái đến dày vò, cái gì tắm rửa thay quần áo, cái gì tục chải tóc trang điểm…Tóm lại, nàng đói bụng bị người giày vò lên kiệu hoa, lại nhịn đói bị nâng về nhà mới đưa vào động phòng, vẫn ngồi trong hỉ trướng đỏ rực, nàng cảm thấy cả người lâng lâng.

      Rất chân , nàng cứ như vậy gả , thậm chí có đầy đủ thời gian điều chỉnh tâm tình của mình, có vẻ hơi vội vàng gả cho Long An Khác.

      Trước khi lên kiệu, giọng phụ thân có chút nghẹ ngào, cách khăn voan nàng cũng có thể tưởng tưởng được vẻ mặt vui mừng lại bỏ được của người.

      Chương 10 (tt)

      Thời điểm tâm thần Phong Phân rối loạn, trước mắt bỗng dưng sáng lên, nàng kinh ngạc giương mắt.

      “Tại sao lại nghênh đón Bổn vương bằng vẻ mặt này?” Giọng hài hước quen thuộc truyền đến.

      Phong Phân thấy Long An Khác mặc hỉ phục vô cùng tuấn mỹ.

      đợi nàng mở miệng chuyện, phất tay, người hầu trong phòng lặng lẽ lui ra ngoài.

      Trong phòng tĩnh lặng, Long An Khác vén áo ngồi xuống cạnh nàng, đưa tay nâng cằm nàng, nhàng cẩn thận.

      Nhìn người trước mắt mặc hỉ phục mang trang sức theo phẩm cấp, bộ dạng ung dung quý phái nhưng cũng lộ ra điềm tĩnh lạnh nhạt.

      Chỉ là, thoa phấn hơi dày, kém xa bộ dáng son phấn của nàng, càng bằng ngày đó để thấy được nàng vẽ hoa đào, hỉ phục tân nương này thể vào mắt được, lần này ma ma trong cung phái tới quá khô khan.

      “Tại sao trở về nhanh như vậy?”

      Long An Khác nhếch môi cười, hôn môi nàng cái, : “Ở đây Bổn vương lớn nhất, bọn họ ai dám lỗ mãng.”

      Phong Phân im lặng trong nháy mắt.

      đúng là trong núi có cọp, con khỉ xưng làm vương, nếu bọn họ thành hôn ở kinh thành, cho dù là Vương gia, cũng ít người đè , nhất định có ít người dám náo động phòng .

      Đáng tiếc, có thể hôm nay ở trấn Bình Thủy này đều do định đoạt.

      “Đói bụng ?”

      Phong Phân gật đầu: “Rất đói, có ăn?”

      “Có, đương nhiên là có, cho nàng ăn no, làm sao Bổn vương có thể cày cấy.”

      Bị ám chỉ trần trụi khiến Phong Phân mắc cỡ đỏ mặt.

      Long An Khác cười ha ha, cầm tay của nàng, : “, ăn cái gì .”

      Lúc này Phong Phân mới phát bên ngoài sớm bày bàn rượu thịt phong phú.

      “Trước tiên ta tháo trang sức ra .”

      Long An Khác nhìn nhìn mặt nàng, sảng khoái gật đầu đồng ý: ‘Người tới, giúp Vương phi tháo trang sức.”

      thanh của lớn, nhưng ngoài cửa lập tức có người ứng tiếng, rất nhanh có mấy thị nữ vào.

      Dưới trợ giúp của các nàng, rất nhanh Phong Phân tháo xuống các loại trang sức nặng nề, thuận tiện thay y phục, đổi bộ váy Yên la màu đỏ sậm.

      “Quả nhiên nhìn như vậy thuận mắt hơn nhiều.” Long An Khác vừa vừa thuận thế hôn lên mặt nàng hai cái.

      Bọn thị nữ cuối đầu lui ra ngoài, dám nhìn nhiều hay gì.

      có người ngoài, liền giữ quy cũ nữa, trực tiếp ôm nàng đặt lên đùi mình, dùng bữa với nàng.

      Phong Phân ăn được bữa cơm này rất phí sức, bởi vì bàn tay có hạnh kiểm xấu cứ dao động người nàng, còn thỉnh thoảng chọc đốt lửa, quá đáng hơn là còn trơ mặt ra muốn nàng đút ăn, đôi tay kia hoàn toàn dùng để trêu chọc nàng.

      “Chàng thể để cho ta ăn bữa cơm ngon sao?” Phong Phân có chút giận.

      Giọng Long An Khác oán trách : “Ba ngayfnay ta có đụng vào nàng.”

      “Khụ…”

      “Uống nước.”

      Phong Phân dùng sức đẩy tay ra, trừng mắt nhìn .

      Long An Khác hoàn toàn để ý đến: “Ăn mau, đừng lề mề.”

      Phong Phân nhịn được hít sâu.

      “Ăn , nếu ăn no…”

      “Ta còn chưa có ăn bao nhiêu.”

      Thấy người nào đó có khí tiết chút nào dùng cái miệng đầy dầu mỡ lưu lại ấn ký người mình, Phong Phân kéo ống tay áo lau vết mỡ, đồng thời buồn bực : “Chàng còn như vậy, ta tức giận đó.” Long An Khác vẫn chưa thỏa mãn ngẩng đầu, ai oán nhìn nàng: “Tại sao Bổn vương cảm giá nàng ngày càng hung dữ vậy.”

      “Chàng thử nhịn đói ngày rồi hãy đến chuyện với ta.” Nàng dừng chút, tiếp: “Hơn nữa còn gặp người hiểu thương tiếc chỉ biết gây họa.”

      Long An Khác đứng hình, mặc dù ai tức giận nhưng cũng hơi sợ, nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, cảm thấy nên nhân nhượng thê tử chút mới được, như vậy lát nàng ăn nó mới có thể cho ăn lại, nhưng mà hình như Vương phi của ăn quá chậm, Long An Khác chậm rãi nguy hiểm nheo mắt lại.

      Phong Phân bưng chén canh uống, thình lình cái chén bị người đoạt , sau đó cả người liền bị cuốn vào lồng ngực cường tráng mà giận dữ.

      “Nàng ăn cũng nhiều, giờ tới Bổn vương ăn.”

      “Ta còn chưa ăn no…” Đói bụng muốn xỉu, nàng dám ăn quá nhanh.

      Khi Phong Phân bị người thả lên hỉ giường có chút xấu hổ mở to mắt: “Vừa mới ăn xong, nên vận động ngay…”

      Long An Khác làm gì lo lắng mấy cái đó, mắt nhìn người trong lòng như oa nhi nằm hỉ giường đỏ thắm, chỉ cảm thấy huyết mạch dâng trào, rốt cuộc chịu đựng được loại kích thích mãnh liệt này.

      Cổ họng phát ra tiếng than thở, liều mạng đánh về phía hấp dẫn kia. đêm này bên trong hỉ trướng bị sóng hồng đánh úp, cả đêm chưa ngừng.

      Phong Phân trải qua hai ngày sau hôn lễ rất vất vả.

      Trước kia bởi vì tên Vương gia kia chưa có danh phận, chuyện nam nữ biết tiết chế, hôm nay còn kiêng kị gì, mỗi lần phải tận hứng mới tha cho nàng nghỉ ngơi, nếu khồn phải ngày thứ ba lại mặt (trở về nhà mẹ đẻ), tối hôm qua cũng để cho nàng nghỉ ngơi sớm.

      Cho dù như thế, ngày lại mặt bắt đầu rời giường, sắc mặt Phong Phân vẫn có chút tiều tụy, thể dùng son phấn để che giấu.

      bên, Long An Khác ngồi nhìn nàng trang điểm, thở dài: “Bổn vương thấy kỹ xảo hóa trang của nàng rất tốt, có ai dạy hay sao?”

      “Khi còn bé thích đùa nghịch phấn son, lâu dần vẽ tốt lên.” Chỉ là quen tay sinh ra khéo thôi.

      Tiểu Quả ở bên giải thích: “Nô tỳ nghe nương ít lão nhân trong phủ , khi còn bé tiểu thư rất thích bắt người lại để trang điểm, lúc mới bắt đầu nàng vẽ vẫn còn rất kinh khủng.” Nghe năm đó quả trong phủ là cảnh tượng quần ma loạn vũ, dưới gối Phong Triệt chỉ có nữ nhi, lại là sinh lúc về già, là bảo bối được sủng ái tới trời, bọn hạ nhân có oán cũng dám phát.

      Long An Khác bật cười, ra còn có chuyện như vậy.

      “Tiểu Quả, phải gọi Vương phi.” Nha đầu này, ba ngày rồi, còn chưa sửa được.

      Tiểu Quả rút đầu, ban đầu Vương gia còn kích động muốn nàng gọi gia, kết quả sau khi thành hôn, lại cho nàng gọi, ngay cả tiểu thư cũng phải đổi thành Vương phi, ai, quả nhiên lời đồn trong kinh sai, Vương gia chính là người vui buồn thất thường.

      Phong Phân buông hộp phấn, kiểm tra lại khuôn mặt trong gương, lúc này mới hài lòng gật đầu: “Ta xong rồi.”

      Long An Khác thở dài: “Phân Nhi khéo tay, trang dung (dung nhan trang điểm) này chê vào đâu được.

      Phong Phân để lại dấu vết trừng mắt nhìn , tên khốn kiếp biết tiết chế!

      Long An Khác đuối lý, chỉ có thể ngượng ngùng đứng dậy ra ngoài: “Chúng ta thôi, đừng để cho nhạc phụ đại nhân đợi lâu.”

      Phong Phân gật đầu với Tiểu Quả cái, sau đó hai chủ tớ theo.

      Chương 10 (hoàn)

      Hôm nay là ngày vợ chồng Ký vương lại mặt, cũng là lần ra cửa đầu tiên của bọn họ, ở ngoài cửa, Phong Phân ngồi vào kiệu, Long An Khác cưỡi ngựa theo bên cạnh.

      Bởi vì nhà mới của bọn họ cách Phong phủ xa, cho nên đến hai khắc (30 phút) tới bên ngoài Phong phủ.

      Mặc dù Phong Triệt là nhạc phụ Ký vương, nhưng quả làm thần tử, cho nên thời điểm bọn họ đến nghênh đón bên ngoài cửa phủ.

      Phong Phân xuống kiệu thấy được phụ thân, lập tức vành mắt hồng hồng.

      Ba ngày trước, nơi này vẫn là nhà nàng, hôm nay trở về, là nhà mẹ của nàng.

      Thấy nữ nhi, hốc mắt Phong Triệt cũng ửng hồng, nhưng mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhanh chóng kiểm tra nữ nhi, cảm thấy có chỗ nào tốt, lúc này mới thả tâm.

      Vào phủ, trước bàn quốc lễ, sau bàn gia lễ, kế đó, mọi người phân biệt ngồi xuống.

      Long An Khác ngồi chủ vị, bởi vì thân phận Vương gia, cho nên cho dù Phong Triệt là nhạc phụ của , cũng chỉ có thể ngồi phía dưới.

      Thấy tình hình như vậy, trong lòng Phong Phân có chút khổ sở.

      Mặc dù Phong Triệt có rất nhiều lời muốn với nữ nhi, nhưng có vị Phật Ký vương ở chỗ này, cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống.

      Cũng may Long An Khác cũng phải người hiểu phong tình, huống chi đối phương là phụ thân của thê tử mình, vừa là lão sư mình, cho nên vài ba câu liền lấy cớ muốn ra vườn hoa ngắm cảnh, tránh .

      “Cha.” Sau khi trượng phu , Phong Phân lập tức khôi phục thành bộ dáng tiểu nữ nhi, tiến lên ôm lấy cánh tay phụ thân.

      “Nữ nhi của ta lớn rồi.”

      “Mấy ngày nay cha có uống rượu ?”

      có, cha nhớ Phân Nhi dặn dò, hơn nữa, A Trung kiên quyết chấp hành lời của con, con yên tâm .”

      “Dạ, con biết Trung thúc có thể chăm sóc tốt cho cha.”

      “Con đó…..”

      “Cha, ta thư phòng chuyện.”

      “Tốt.”

      Phụ nữ hai người vào thư phòng, vẻ mặt Phong Triệt liền che giấu được.

      “Cha, có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      Phong Triệt nắm tay nữ nhi, nghiêm túc cẩn thận nhìn nàng, tràn đầy muốn, : “Cha bỏ được con.”

      “Có ý gì?”

      Phong Triệt vỗ vỗ tay nàng, kéo đến bàn đọc sách, cầm lên phong công văn bàn, : “Trong kinh đưa tin, đại thọ Thái hậu sắp tới, truyền Ký vương về kinh.”

      Vẻ mặt Phong Phân đại biến, tại sao có thể như vậy?!

      ràng Long An Khác có qua, sau khi thành thân để cho nàng ở lại quê tháng, mặc dù giọng điệu lúc đó cũng phải rất xác định, nhưng mà….. ngờ nàng và phụ thân chia lìa sớm như vậy.

      Bên kia, ngồi trong đình nghỉ mát ở góc vườn hoa, Long An Khác tự tin :

      “Mạc Thanh, ngươi Vương phi có thể trở mặt với ta hay ?” Mạc Thanh duy trì nguyên tắc im lặng là vàng của , trong lòng lại vui sướng nho khi người gặp họa.

      Bị Vương gia độc hại nhiều năm như vậy, rốt cuộc có thể chính mắt thấy gặp báo ứng, cảm thấy rất hả hê.

      “Ta nhất thời quá mức khinh thường, quên mất đại thọ Thái Hậu…..” Người nào đó còn than thở, lần này hoàn toàn mất sạch lòng tin của Vương phi đối với , có thể để cho nàng ở lại quê hương tháng, Long An Khác mè nheo hồi lâu ngoài vườn hoa, mới thể đối mặt với kiều thê, chỉ là cũng thấy nàng trong thư phòng.

      “Phân Nhi đâu?”

      “Nó xuống phòng bếp.” Phong Triệt .

      “Phân Nhi tự mình xuống bếp?” có chút vui mừng.

      “Nó trước khi làm cho ta bữa cơm, sắp từ biệt rồi.” đến đây Phong Triệt khỏi sầu não.

      Long An Khác im lặng, biết thê tử khẳng định khổ sở, chỉ là khi thấy mắt nàng đỏ hoe biết thời gian khóc rất lâu, tim gan gì cũng đều đau.

      bàn cơm, Phong Phân mực khuyên phụ thân ăn nhiều chút.

      Lại mặt quá ngọ (12-13h trưa), bọn họ ăn cơm trưa, mặc kệ Phong Phân luyến tiếc như thế nào, cũng phải rời theo quy củ Hoàng gia.

      Ngồi vào kiệu, nước mắt nàng liền rơi xuống.

      Nàng có phát ra thanh, chỉ là thầm rơi lệ càng khiến người ta đau lòng hơn so với gào khóc.

      Chờ Tiểu Quả dìu nàng xuống kiệu, lập tức cuống cuồng : “Tiểu thư, sao vậy? Tại sao khóc ra như vậy?”

      Nghe lời Tiểu Quả, Long An Khác ba chân bốn cẳng chạy qua, đưa tay kéo người trong kiệu ra ngoài, tập trung nhìn lại, khóc đến hoa dung thất sắc cũng bằng là Vương phi mới cưới ư, phấn mặt sớm trôi sạch, cả người đau thương dứt.

      “Phân Nhi.” Long An Khác cực kỳ bất đắc dĩ, nàng như vậy càng khiến bó tay hết cách hơn là miệng mồm mau lẹ nhiều.

      “chàng gạt người, đều là gạt người!”

      Quả nhiên vẫn tìm tính sổ, nhưng ngược lại Long An Khác yên tâm, nàng có thể tâm ra ngoài dù sai cũng tốt hơn nhiều so với buồn bực lên tiếng.

      “Là ta tốt.”

      Đột nhiên Phong Phân tránh khỏi ngực , che mặt chạy vào hậu viện.

      “Các ngươi đều được theo tới.” Long An Khác quăng ra câu, sau đó vội vàng đuổi theo thê tử.

      mực theo đến phòng ngủ của hai người, lại bị nhốt bên ngoài, mà bên trong cũng truyền ra tiếng khóc rất .

      Tay Long An Khác đè lên cửa phòng, chỉ cảm thấy chưa bao giờ hoảng hốt như thế, cách cánh cửa khuyên nhủ: “Nàng đừng khóc, bằng Bổn vương để cho nàng đánh trận, nếu nàng khóc hư thân thể phải làm sao…?

      Từ đầu đến cuối ở bên trong phát ra thanh nào.

      Ở bên ngoài Long An Khác hồi lâu, cuối cùng lo lắng thôi, cước đạp văng cửa phòng.

      liếc mắt nhìn qua, lại chỉ thấy bóng dáng thê tử té xỉu bên cạnh bàn, lập tức hồn phi phách tán (hồn vía lên mây :3)

      “Phân Nhi…” Xông lên mấy bước dò xét hơi thở của nàng, thấy còn hô hấp mới yên lòng, chắc do đau đớn quá mức mới bất tỉnh.

      Long An Khác cẩn thận ôm nàng đặt giường, lại ra ngoài gọi người mời đại phu tới đây.

      Mặc dù biết nàng có chuyện gì, nhưng vẫn có chút yên lòng.

      Chờ khi đại phu tới, chẩn đoán chính xác có gì đáng ngại, lúc này Long An Khác mới coi như an tâm, cho mọi người lui ra, mình ngồi vào bên giường, lẳng lặng nhìn thê tử mê man.

      ***

      Bọn họ vẫn phải lên đường hồi kinh.

      Cho đến khi còn thấy bóng dáng của trấn Bình Thủy, Phong Phân mới thả màn xe xuống, ngồi im lặng bên trong xe, bởi vì hôm qua khóc quá lâu, hôm nay mắt vừa sung vừa đau, lúc này nàng thể nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Long An Khác kéo nàng vào ngực, để nàng tựa vào chân mình, dịu dàng : “Nằm nghỉ , chớ suy nghĩ quá nhiều.”

      Phong Phân chuyện, bây giờ tâm tình nàng rất tệ.

      “Biết nàng lo lắng nhạc phụ, chắc chắn có biện pháp.”

      “Tuổi cha lớn…” Nàng vừa cũng biết khi ông còn sống còn có thể trở về nữa , sao lại khó chịu?

      Long An Khác hiểu lo lắng của nàng, bởi vì hiểu, mới cầu phụ hoàng cho thành hôn ở gia hương Thái Phó, sau đó hồi kinh, vì muốn để cho Thái Phó tận mắt nhìn thấy nàng xuất giá, coi như bồi thường cho nàng.

      Dù sao nếu phải mình có lòng riêng, nàng có thể theo kế hoạch lúc trước là chiêu người ở rể, ở cạnh phụng dưỡng Thái Phó đến tram tuổi, mà phải như hôm nay thể theo hồi kinh.

      “Ta cho người bảo vệ nhạc phụ tốt.”

      “Cảm ơn.”

      “Ta là con rể Phong gia, cần phải như vậy.”

      Kế tiếp Phong Phân gì them, đợi đến khi Long An Khác cảm thấy đúng mới phát nàng ngủ tự lúc nào.

      nhàng thở ra, hăn vuốt ve mặt nàng, cười , nghĩ đến mấy ngày tinh thần nàng mệt mỏi, thương trỗi dậy, muốn để cho thân thể nangfnghir ngơi tốt.

      Nhưng vài ngày sau, đối với quyết định của mình liền hối hận.

      Mỗi lần bọn họ nghỉ ngơi nàng liền may vá rời tay, bộ dạng cố gắng may vá trong mắt thực chói mắt.

      “Phân Nhi, y phục của nhạc phụ đại nhân đủ mặc, nếu nàng lo lắng, Bổn vương sai người tìm nhóm may y phục đưa về trân Bình Thủy nhé.”

      Phong Phân may xiêm áo ngước mắt lên nhìn , : “Đây là tự tay ta may, dĩ nhiên cùng ý nghĩ.”

      Vương gia vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn chằm chằm xiêm áo: “Chúng ta thành thân lâu như vậy, Phân Nhi còn chưa tự tay làm cho ta bộ y phục.” Càng ngày còn cảm thấy tội lỗi khi thê tử cách xa nhạc phụ rồi, làm sao cho tốt đây.

      Phong Phân cầm kim hạ xuống thản nhiên : “Chúng ta thành thân vẫn chưa đến nửa tháng, có rất lâu sao?”

      Thiếu chút nữa Long An Khác la lên bọn họ là vợ chồng hơn tháng, hoàn hảo còn giữ được lý trí, nhịn xuống.

      “Phân Nhi, nàng còn như vậy, vi phu thể đòi chút quyền lợi phu quân.”

      “Chàng chắc chắn?”

      Nàng thế, đột nhiên Long An Khác cũng xác định.

      Ngày trước vẫn còn cho rằng tâm tính nàng kiên cường, có gì có thể dao động tâm nàng, ảnh hưởng tới tâm tình của nàng. Kết quả là khóc liền khóc, hại tâm thần đại loạn. Nếu dám để cho nàng thực “nghĩ vụ” vương phi trong thời điểm nàng kiên trì gấp gáp may áo cho nhạc phụ…Đột nhiên có chút sợ nàng bắn ngược.

      Ai, thể dè chừng.

      Hoàng triều sử ký.

      Sinh thời Ký vương chỉ cưới thê, sinh năm nam hai nữ, trưởng nữ được chọn kế thừa họ Phong.
      Last edited by a moderator: 4/4/16
      Phong nguyet thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :