1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi kiêu ngạo - Hỏa Cơ (Chương 12) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 : Nụ hôn đầu (phần 2)




      Đỏ mặt?

      Nàng dĩ nhiên đỏ mặt?

      Lại chỉ vì nụ hôn trán?

      Nhận thức mới mẻ gì sánh được về bản thân khiến Hạ Vũ Băng như bị sét đánh, đờ ra trước ánh mắt hoang mang của Nhã nhi.

      lát sau, nàng mới chậm rãi quay đầu, hỏi lại bằng giọng cứng nhắc :

      “Ta đỏ mặt?”

      Nhìn biểu tình do dự biết nên lắc hay nên gật của Nhã nhi, thanh của Hạ Vũ Băng trở nên đặc biệt u, lạnh lùng nhấn từng chữ :

      nghi ngờ gì…là ngươi nhìn lầm rồi!”

      Nhất định, là nhìn lầm rồi.

      Nhất định, vừa nãy chỉ là hồi mộng.

      phải mộng, nàng sao có thể để Sở Liệt Phong an an ổn ổn cùng mình trò chuyện, lại an an ổn ổn ra về sau khi tự xưng là trượng phu của nàng, gọi nàng là nương tử rồi còn nhắc đến chuyện động phòng chi nữa…

      Chuyện như thế, có khả năng là được, dứt khoát là thức quá khuya sinh ảo giác rồi.

      Ngủ giấc, tốt rồi…

      ………………………

      Bất kể Hạ Vũ Băng có muốn phủ định đến đâu, vẫn là , bằng chứng là chuyện nàng cùng Sở Liệt Phong gặp gỡ chỉ có trời biết đất biết, biết nàng biết mà kẻ khác cũng biết.

      Kẻ ấy, đứng ngay trước mặt Sở Liệt Phong với bạch y thắng tuyết, tóc dài phi dương, ngũ quan sắc nét cùng nụ cười nửa miệng quen thuộc lẫn đâu được của Tuyết Thiên Thu :

      “Chà chà, ngờ vương gia mải hưởng thụ ôn nhu mà vẫn còn nhớ đến cố nhân, người ta đúng là thụ sủng mà kinh đấy.”

      đen trắng đứng đối diện nhau, dưới ánh trăng càng thêm phá lệ bắt mắt, tiếc rằng sắc mặt của bên quá ư giả tạo, bên kia rất đỗi khó coi đến uổng phí cả hai dung mạo vốn tuấn mỹ tuyệt thế.

      “Trăng mờ gió chướng (1), dám hỏi Tuyết các chủ ngài còn muốn dời gót đâu? Chẳng may tuần binh bắt được lại lầm là phường gian tặc đến bản vương có muốn cứu cũng vô phương!”

      Lời này đương nhiên quá khoa trương, tuần binh bình thường làm sao bắt nổi kẻ khinh công cao cường như “Tuyết Hồ”, e rằng còn chưa kịp bắt nổi cái bóng của y hụt hơi mà chết rồi cũng nên !

      Nhìn vẻ phẫn hận đến bút nào tả xiết của Sở Liệt Phong, Tuyết Thiên Thu dường như cực kỳ thỏa mãn.

      “Tuyết mỗ quê mùa ít chữ, bất quá nửa đêm dạo kinh kỳ cũng là tội? Đường là đường chung, vương gia được ta cũng được chứ? Chưa kể vương gia bây giờ mới giống loại gian tức giặc…”

      Sở Liệt Phong mắt lóe căm hờn, hừ giọng :

      “ Đùa giỡn thế còn chưa đủ? Ngươi muốn hại ta cả đời độc thân gã mới vừa lòng?”

      “Có nhầm thế! Mắng chửi người ta là ngài đâu phải do ta ép, huống chi…Tần vương gia ngài mà độc thân, nam tử thiên hạ còn ai dám tự cho mình là có vợ?”

      Sở Liệt Phong chẳng hề nao núng, đôi mắt xanh ánh lên mai mỉa :

      “Ta nhớ ai đó trong nhà hai mươi tư thị thiếp, năm thông phòng nha đầu, ấy thế mà đâu cũng tự xưng xưng quả, có ngượng miệng kia chứ?”

      đoạn lại hừ tiếng rồi tiếp :

      “Ngươi ta như nhau cả, đừng có mà ra vẻ! Hay nhất đừng tới gần Tuyết nhi của ta, bằng ta khách sáo!”

      “’Tuyết nhi của ta’ kia đấy? Ngươi nắm chắc ghê nhỉ!”

      “Dông dài! của ta của ai?”

      Liếc qua Tuyết Thiên Thu cái, Sở Liệt Phong tuyên bố đầy ngạo nghễ:

      cho ngươi hay, nàng nhất định phải là của ta, bất kể ai – dù là ông Trời cũng cản được!”

      Chạm phải đôi tròng mắt chuyển hẳn sang sắc xanh ánh thép kiên nghị vô hạn, giọng điệu Tuyết Thiên Thu bỗng trở nên nghiêm túc khác thường :

      “Ngươi có là Sở Liệt Phong mà ta biết thế?”

      câu hỏi đầu đuôi, nhưng cũng đủ để đối phương hiểu ý.

      Sở Liệt Phong nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt trượt về phía mà biết có thiếu nữ đương lòng dạ rối bời vì :

      “Ngươi xem?”

      Trong khắc, ánh mắt Tuyết Thiên Thu đột nhiên lên tia nghiền ngẫm sâu xa rồi cũng rất nhanh bị giấu nhẹm sau chiếc mặt nạ giảo hoạt .

      Y thản nhiên với Sở Liệt Phong :

      nam quả nữ phòng, phong lưu tình thánh mà lại ra về với nụ hôn trán, ra có người cười đến rụng răng biết chừng!”

      Với những kẻ quen “chinh chiến” giữa chốn hồng nhan, tình huống ấy mà đổi về nụ hôn lên bất kỳ phần da thịt nào thuộc loại lộ ra cả thiên hạ đều biết cầm bằng như bại trận, ấy thế mà…

      Đây đương nhiên cũng là day dứt nãy giờ trong lòng Sở Liệt Phong, song bị đối phương trắng ra thực khó nghe, thập phần căm hận mà chỉ đành cười lạnh, chính khí hiên ngang mà đáp :

      “Đừng đánh đồng bản vương với phường như ngươi, đúng là thô tục! Bản vương xưa nay quang minh chính đại….”

      Bài diễn văn thao thao bất tuyệt đầy chất quân tử của Sở Liệt Phong vào tai Tuyết Thiên Thu dĩ nhiên thành trò cười gì sánh được, quen biết từ thủa còn chưa mọc răng, kẻ trước mặt phong lưu hay hạ lưu còn ai hơn y được!

      Tuyết Thiên Thu bèn uể oải cắt ngang tràng hùng biện của Sở Liệt Phong thương tiếc :

      tranh được thịt ‘ta ăn chay’, ngươi định chứng minh câu này với ta đó à?”

      Sở Liệt Phong nhất thời nghẹn họng, hậm hực cực kỳ, trơ ra nhìn dáng vẻ nhơn nhơn của cái gã lãng tử tiêu sái giả hiệu kia, đầu ngừng duyệt lại hàng trăm cách hủy thi diệt tích kim cổ đông tây…

      Đối diện với , nụ cười của Tuyết Thiên Thu lúc này có thể xem như tột độ bất lương :

      “Mà thôi, thế cũng tốt, dù sao miếng thịt này Tuyết mỗ cũng muốn tranh…”

      Sở Liệt Phong vừa nghe lập tức sát khí bừng bừng, thét lớn :

      “Ngươi dám!”

      Đáp lại , chỉ là giọng cười cợt biếng nhác :

      “Món ngon nhiều kẻ ngó nhòm là lẽ đương nhiên, lòng dạ vương gia sao lại thành chật hẹp như thế? Như năm xưa tương thân tương ái có hơn ? ”

      Như hữu ý như vô tình, Tuyết Thiên Thu ngẩng đầu nhìn trăng thở dài rồi tiếp ngọt ngào :

      “Chẳng biết Giang tiểu thư có nhã hứng nghe kẻ quê mùa ta đây kể vài câu chuyện cũ nhỉ…Mỹ Nhân, Mỹ Nhân hề…”

      Trừng cho y cái tàn bạo, Sở Liệt Phong nhịn nổi bỏ qua cả phong độ, cả nho nhã gì gì đó, gầm lên cắt ngang dòng ngâm nga “nhảm nhí” kia,:

      “Tuyết Thiên Thu! Đến nước này lão tử cũng cùng ngươi thừa lời! Thằng khốn nhà ngươi cút về núi cho ta! Mà , tốt nhất là cút xuống địa ngục cho rồi!”

      …………

      “Ồn chết ta mất!”

      Hạ Vũ Băng mệt mỏi than phiền, cảm thấy đêm nay đặc biệt kém thanh tĩnh, đến cả tiếng dế kêu cũng phá lệ ầm ĩ khiến nàng sao dỗ giấc được, chập chờn chật vật tới tận gần sáng mới tạm coi như ổn, chẳng ngờ…

      Khi Nhã nhi bưng nước vào phòng, cả căn phòng dường như ở dưới trận bão vần vũ.

      Nơi mây đen dầy nhất, gió gào điên cuồng nhất, ắt là ngay đầu Hạ Vũ Băng.

      đêm mất ngủ cũng khiến nàng bực bội đến thế, mà tất cả nguồn cơn đều là tên Sở Liệt Phong đáng chết.

      Khi vừa tỉnh dậy, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới lại chính là nụ hôn đêm qua kia cùng trích đoạn trong cuốn sách nàng từng đọc – với trí nhớ của mình Hạ Vũ Băng thậm chí thừa sức viết ra chính xác từng chữ .

      Nụ hôn lên trán – nụ hôn của “người thân”, của bạn bè, của mẹ cho con, của người lớn với người .

      chút xíu gì gọi là …

      Cơn giận hờn cồn cào cùng nỗi thất vọng tên chẳng biết từ đâu lại, mà chính cái “chẳng biết từ đâu lại” kia mới khiến Hạ Vũ Băng đau đầu nhất.

      Nàng có lí do gì để giận?

      Chờ mong gì để rồi thất vọng?

      Những cảm xúc hoàn toàn vô cớ, hoàn toàn xa lạ này khiến Hạ Vũ Băng mất phương hướng trầm trọng, phải nhờ tới nỗ lực thần kỳ mới có thể tạm thời lấy lại thăng bằng dù trong lòng vẫn có đám sương mù che phủ, đến cả cuốn sách đọc dở nàng cũng chẳng mấy thiết tha, chỉ có thể nhờ tới những dụng cụ thí nghiệm thô sơ quen thuộc để trấn định tâm tư.

      ngày mới, với Hạ Vũ Băng mà rất dài…









      Chú thích :

      (1) Trăng mờ gió chướng : nguyên văn là “nguyệt hắc phong cao”, thời điểm gió nổi trăng mờ rất thích hợp cho những kẻ làm chuyện mờ ám (trăng mờ lộ bóng, gió lớn để lại mùi hương hay dấu vết)

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 : Sóng gió Giang gia (phần 1)


      Theo vầng thái dương càng lúc càng lên cao, màn sương trong tâm trí Hạ Vũ Băng cũng theo đó mà tan dần.

      Ngắm nhìn thành quả sau buổi sáng miệt mài, nàng hài lòng tự nhủ : “Đúng là nhàn cư vi bất thiện!”

      Kinh qua vô số giả thiết như đói bụng, mất ngủ, hạ đường huyết, đến kỳ (*)… bị phủ quyết, khuyết thiếu lao động chính là lý do cuối cùng khả dĩ giải thích tình trạng tinh thần bất ổn từ tối qua đến giờ của Hạ Vũ Băng.

      Quả nhiên thân làm nhà vật lý mà chịu khắc phục khó khăn, ỷ vào thiếu dụng cụ mà lơ là công việc là hỏng bét!

      Từ Archimedes, Faraday, Kepler hay Maxwell lẫn Newton (1) đâu cần mấy thứ máy móc đại kia mà cũng thành công, kẻ sau lẽ nào đến cả chí khí cũng thua các bậc tiền bối?

      Hạ Vũ Băng vững chắc tin rằng, chỉ cần bản thân dốc sức khôi phục “hùng tâm tráng chí” những cảm xúc dư thừa nhảm nhí kia nhất định xuất làm phiền nàng thêm nữa, nghiêm túc tự kiểm điểm xong bèn lập tức tìm Đường Yên – nguồn cung cấp nguyên vật liệu cực kỳ quan trọng gần đây mới được phát .

      Mang theo tâm tình hưng phấn cùng quyết tâm chất ngất như vậy, chẳng ngờ Hạ Vũ Băng còn chưa vào tới tiểu viện của Đường Yên phải chùn bước.

      Nguyên do rất đơn giản : khi nàng ngang góc hoa viên khuất nẻo vô tình nhìn thấy người cần tìm bận cùng ai tranh cãi.

      “Ai” ở đây, chỉ nhìn bóng lưng thấp thoáng Hạ Vũ Băng liền đủ biết là lão nhị Giang Vũ Dương, còn chuyện tranh cãi…

      Trước khi nàng kịp rút lui theo phép lịch , thanh buốt giá nồng đậm phẫn nộ của Giang Vũ Dương tiết lộ tin tức kinh người khiến ngay cả Hạ Vũ Băng cũng khó lòng kìm nén hiếu kỳ :

      “Đường đại tiểu thư quả nhiên phóng khoáng hơn người, đến cả lên giường cũng như thế sảng khoái,…”

      Ngắt ngang câu ai tin có thể thốt ra từ miệng Giang gia nhị thiếu nổi danh tao nhã hữu lễ này, khỏi nghĩ cũng biết là tiếng “bốp” – tương đương với cái tát nảy lửa từ nữ tử áo tím.

      gian đông cứng lại, đến nhiệt độ ngày hè cũng như theo đó mà hạ xuống kha khá, hồi lâu sau mới nghe Đường Yên cười lạnh :

      “Hào phóng đến đâu cũng so được với ‘ai kia’, nhị thiếu có phải ?”

      Ngữ khí bỡn cợt mà lạnh nhạt phi thường, đợi Giang Vũ Dương phản ứng lại vang lên tàn khốc :

      “Lên giường với ai cũng do bản tiểu thư nguyện ý, vị hôn phu của ta hiềm tị, nhị thiếu hà tất can dự? Huống hồ… tư cách gì can dự?”

      Nàng ta xong liền phất áo bỏ , từ đầu đến cuối Giang Vũ Dương hề đáp lại lời song Hạ Vũ Băng cũng khó hình dung sắc mặt của lúc này…

      Xét lợi xét hại, xem ra hôm nay tốt nhất nàng ngấm ngầm lui quân hơn, tránh cho tai bay vạ gió lại thêm lằng nhằng phức tạp!

      Chỉ tiếc Hạ Vũ Băng chẳng phải Sở Liệt Phong hay Tuyết Thiên Thu, khinh công mù tịt nên loạng quạng sao đó liền bị phát .

      “Ai?”

      Giọng quát sắc lạnh đến độ khó mà liên tưởng tới Giang Vũ Dương ôn hòa ngày thường, dư sức hù chết ít kẻ yếu tim, nhưng gan của nàng đương nhiên có như thế !

      Hạ Vũ Băng bèn trấn định xoay người, bước ra khỏi góc khuất sau tòa giả sơn, đạm nhạt trả lời :

      “Là muội, nhị ca.”

      Nhận ra thanh của nàng, thái độ của Giang Vũ Dương cũng bớt phần gay gắt dù vẫn nghiêm lãnh khác hẳn bình nhật :

      “Muội định đâu mà qua đây?”

      Hạ Vũ Băng duy trì thái độ hết sức bình thản đáp :

      “Trời đẹp nên muội muốn dạo chút, thấy bóng người bên này ngờ lại là huynh, giờ này huynh làm gì ở đây mà chưa tới chỗ gã Đông Phong thế?”

      Ý tứ của nàng chẳng qua chỉ muốn gián tiếp thông báo cho “Muội đây chưa nghe thấy gì, huynh đài xin cứ an tâm”, nghe Hạ Vũ Băng thế sắc mặt Giang Vũ Dương cũng hòa hoãn hơn, cân nhắc thiệt hơn nàng bèn cố tình tiếp, còn thêm chút nghi hoặc làm gia vị :

      “Mà mặt huynh sao vậy? Nhìn cứ như…”

      Biết , mà phải vờ như biết đúng là môn nghệ thuật cao siêu – vết tát tai má Giang Vũ Dương như ban ngày thế kia mà lờ giả tạo quá!

      Quả nhiên lúc này Giang Vũ Dương tan hết phòng tâm, chỉ gượng cười chống đỡ qua loa cho xong chuyện rồi đôi bên tự khắc đường ai nấy , hòa bình cực độ.

      Hạ Vũ Băng tặc lưỡi nhìn trời vào trưa, nhịn được lắc đầu thương cảm cho số phận bị “lơ” của Đông Phong Vạn Lý, nàng ở nhà giờ đến Giang Vũ Dương mặt mũi thế kia – thế nào được?

      ……

      tới? Cả hai người?”

      Trong Hạnh Hoa lâu, nam tử cao gầy mặc thanh sam nghe người đối diện hỏi lại như thế chỉ biết cười khổ, sờ sờ mũi vẻ phiền muộn rất hài hước.

      “Đệ thế nào biết xa có chuyến về thoáng cái thành đồ phế thải? Nhà chút nữa bị lão huynh trọng sắc khinh bạn đòi phá đòi hủy, làm tiệc mời người người cũng chẳng đến… Đông Phong Vạn Lý đệ rốt cuộc trêu ai chọc ai chứ? ”

      Người kia nghe vậy bèn mỉm cười rất bao dung, rất ôn nhu, nâng tách trà lên nhấp ngụm, hồi lâu mới giọng buông lời:

      “Người phát cơn giận đủ khiến lão Phong muốn tìm cả thầy phong thủy, sao cũng thể là tiểu nhân vật tầm thường được… Gặp mặt lần, cũng tệ nhỉ?”

      Đông Phong Vạn Lý lập tức mắt tinh quang, dựng thẳng tai lại gần người ấy, qua hồi thầm to chỉ thấy liên tục gật đầu khen phải rồi đôi bên song song nhìn nhau cười, ám muội vô cùng!

      Trong khi đó, Hạ Vũ Băng vẫn chẳng hề hay biết mình thành tiêu điểm trong mắt của ít nam nhân quen biết với Sở Liệt Phong, đối bọn họ mà người có thể khiến “Phong lưu tình thánh” đột nhiên tu tâm dưỡng tính dẫu chưa biết kéo dài được bao lâu cũng rất đáng giá để “diện kiến” phen rồi.

      Đổi lại, lúc này nàng còn bận trầm ngâm suy nghĩ về chuyện khi trưa, mà càng nghĩ càng thấy rối.

      Giang Vũ Dương với Đường Yên nhìn thế nào cũng là đôi tình chàng ý thiếp, cớ gì cứ đụng tới là hai bên đều nhất quyết phủi sạch, kiên tâm khẳng định bản thân với người kia chẳng qua là tình bằng hữu…

      Bằng hữu mới có quỷ!

      Chuyện trưa nay đến người mù cũng thấy Giang Vũ Dương ghen, mà dường như chỉ duy Đường Yên , cũng chẳng cảm kích lại như càng nghe càng chối tai.

      Thêm nữa…

      “Lên giường” rồi “vị hôn phu” – đây mới là trọng điểm!

      Đường Yên dẫu tư tưởng có thoáng hơn khuê nữ bình thường cũng thuộc hàng lẳng lơ phong tình, huống chi ràng tâm ý của nàng ta hướng về Giang Vũ Dương, sao có thể tùy tiện cùng kẻ khác mây mưa?

      đoạn ngắn nghe được cũng khó Giang Vũ Dương cùng Đường Yên có gì hay chưa, nhưng Hạ Vũ Băng mơ hồ cảm giác dứt khoát song phương qua giới hạn có thể quay về…

      Đừng những chuyện phức tạp khó đoán ấy, ba chữ “vị hôn phu” từ đâu nhảy ra đủ khiến Hạ Vũ Băng kinh ngạc.

      Từ lúc nàng nghe đến Đường Yên, cả Giang gia chưa từng có ai nhắc tới chuyện nàng ta có hôn ước, đúng là kỳ lạ!

      Lẽ nào đây là nguyên nhân hai người đến được với nhau?

      Rắc rối, thực là rắc rối!

      Hạ Vũ Băng chợt nghĩ thầm, giá như “người đó” có mặt ở đây, biết y làm thế nào nhỉ?

      “Mỗi trò chơi đều có luật lệ riêng … Chi phối được những quy tắc ấy, ngươi chi phối được cả trò chơi, thậm chí cả những người chơi khác!”

      Những lời ấy bỗng nhiên bật ra trong đầu Hạ Vũ Băng, khiến nàng sững ra trong khoảnh khắc rồi bất chợt cười thành tiếng – mà đừng là từ khi tới thế giới này, đến suốt 20 năm cuộc đời cũng coi như rất đỗi hiếm hoi.

      Sau tiếng cười, tất cả còn lại chỉ là khoảng lặng trầm.

      “Nhưng, ta sống, phải chơi…”

      Hạ Vũ Băng, vĩnh viễn thể giống như “người đó”, coi thế gian là trò chơi để đùa giỡn rồi tận hưởng cho thỏa chí.

      “Ta muốn chơi, ta chỉ muốn về nhà, ngươi có biết ?”

      Về nhà – hai tiếng thân thương mà sao xa vời đến thế!

      Dẫu cho bầu trời nhìn từ nơi này vẫn có Ngân Hà, vẫn có Đại Hùng (2), có Thiên Nga, Thiên Cầm, Thiên Ưng (3), nhưng nào phải đâu quê hương dấu xa xôi nơi có những người quan trọng nhất…

      Là người cha trầm lặng ít lời, người mẹ hào sảng rộng rãi, những người mỗi người tính song đều rất mực thương em.

      Là Vương Bình, là “người đó”, là đám “tinh ” tự phong vẫn cùng nàng tranh cãi đến đỏ mặt tía tai về những chuyện như trưa nay ăn gì cho tới lớn như hố đen dẫn đâu.

      Là cái lũ sinh viên đáng chết thiếu đầu óc hại nàng lưu lạc tận đây.

      cái tên nàng đành bỏ lại…

      Tay nàng siết chặt, lắng nghe từ sâu trong ký ức bỗng có thanh vô cùng kiên nghị vang lên, trấn áp hết những chông chênh mơ hồ vừa :

      “Hãy nhớ…”

      “Dẫu ngươi có đâu, làm gì, cuộc sống có thế nào, chỉ cần nhớ kỹ điều…”

      “Ngươi, là Hạ Vũ Băng!”

      Nhất định phải nhớ!

      Ta, là Hạ Vũ Băng.

      Vĩnh viễn.

      Là Hạ Vũ Băng độc nhất vô nhị!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 : Sóng gió Giang gia (phần 2)



      Đáng tiếc, bất kể Hạ Vũ Băng có nghĩ thế nào, thực trước mắt nàng vẫn phải làm Giang Ngưng Tuyết – và việc ấy chẳng dễ dàng chút nào khi thiếu 20 năm ký ức của nguyên chủ.

      Khó khăn nhất, có lẽ là khi phải đối mặt với những vị trưởng bối trong nhà mà nàng chẳng hề biết phải cư xử thế nào, hai vị phu nhân coi như tạm ổn song với Giang lão thái thái lại là chuyện khác.

      Danh nghĩa là cháu nội, thực chất là cháu ngoại, thêm tình cảm dành cho đứa con bất hạnh mất sớm dồn cả sang cháu, lão thái thái với Giang Ngưng Tuyết xưa nay đặc biệt thương, gần gũi này đối Hạ Vũ Băng tuy vô hại nhưng cũng phiền toái gì sánh được.

      Lần đầu gặp Giang lão thái thái, kỳ thực Hạ Vũ Băng cảm thấy trong đôi mắt già nua đầy từ ái song vẫn rất tinh nhanh kia có những tia nghiền ngẫm rất khác thường, nửa như đau đớn xót xa nửa như mừng rỡ, thậm chí lại có chút gì dò xét mà nàng nhất thời sao hiểu nổi.

      Hạ Vũ Băng, đặc biệt thích những thứ mờ mịt ám muội, cũng tuyệt thích bị người khác thăm dò, vậy nên từ đó đều tận lực cách ly, giảm thiểu tiếp xúc với Giang lão thái thái.

      May mắn cho Hạ Vũ Băng, Giang Ngưng Tuyết trước giờ tính tình trầm lặng khó thân cận, với ai cũng đều hữu lễ mà xa cách, ngay cả người bà này cũng ngoại lệ nên chẳng ai thắc mắc về thái độ tránh trước né sau của nàng.

      Bình thường chỉ cần Hạ Vũ Băng mỗi tối đều đặn cùng cả nhà dùng bữa, dăm ngày lại tới vấn an lão thái thái trò chuyện chốc lát rồi tìm cớ rút êm coi như yên, chẳng ngờ hôm nay Hạ Vũ Băng vừa mới về phòng thấy “bà” thân chinh tìm tới cửa!

      Xét bối phận, Hạ Vũ Băng là cháu đến thăm bà mới là phải phép, xét tình huống ngày nào cũng gặp, cứ gặp là “ân cần” thăm hỏi đầy đủ lệ bộ bà hiền cháu thảo, hà tất phải tới tìm nàng lúc khuya?

      Trăm đoán vạn đoán, Hạ Vũ Băng cũng tính ra được chủ đề câu chuyện lại chính là chuyện của Đường Yên cùng Giang Vũ Dương.

      “Chuyện Yên nhi cùng lão nhị, cháu biết cả rồi phải ?”

      câu hỏi, đủ khiến Hạ Vũ Băng sửng sốt, nhất thời biết đáp thế nào cho phải.

      Nàng vốn ngỡ chuyện trưa nay chỉ có mình mình chứng kiến, chẳng ngờ quả nhiên bọ ngựa rình bắt ve sầu, sau lưng có chim sẻ núp chờ, đúng thực “gừng càng già càng cay”!

      Giang gia xưa nay người mỏng, Giang Vũ Thành thường xuyên vắng nhà, Giang Vũ Bình đóng quân tận ngoài ải Bắc, ngay đến Giang Vũ Dương cũng liên miên công vụ, kết quả trong phủ từ xuống dưới quanh năm hầu như chỉ toàn đám nữ quyến ra vào.

      bà mẹ chồng, hai con dâu cùng đám cháu , cứ thế an ổn mấy chục năm ầm loạn kỳ thực đều do tay vị Giang lão thái thái tuổi ngoài thất thập kia chăm lo vẹn toàn, bản lĩnh của “bà ngoại” này đến hôm nay Hạ Vũ Băng mới được tự thân thể nghiệm.

      Chuyện mới xảy ra hồi trưa, lại ở góc hoa viên khuất nẻo cách tiểu viện của lão thái thái xa như vậy mà bà cũng biết tường tận thế, Hạ Vũ Băng bất giác nghĩ có khi nào chuyện Sở Liệt Phong nửa đêm tới chỗ mình cũng bị người ta phát giác mất rồi?

      Ngẫm mà bối rối, thần tình cũng theo đó hốt có vẻ được tự nhiên, ngày thường vẫn lớn tiếng chê bai , đêm xuống lại mặc cho tới lui như quen thân lắm, việc ấy mà lộ ra Hạ Vũ Băng nàng còn mặt mũi nào?

      Tuy nhiên Giang lão thái thái dường như chẳng có ý muốn đề cập tới chuyện Sở Liệt Phong, thậm chí nhìn bề ngoài cũng có vẻ gì như biết, chỉ say sưa tường thuật tình hình của Đường Yên cùng Giang Vũ Dương từ trước tới giờ, tỉ mỉ đến từng chi tiết.

      Ngay từ lúc đưa Đường Yên về Giang gia, lão thái thái có ý muốn để nàng ta thành dâu cháu trong nhà, thấy hai trẻ quấn quýt lấy làm mừng ai ngờ trồng cây sắp tới ngày hái quả lại xảy ra chuyện…

      Nghe cả nửa ngày, chẳng những sáng tỏ được điều gì mà mỗi lúc mỗi mờ mịt, kết cuộc Hạ Vũ Băng dằn được phải lên tiếng hỏi :

      “Bà, bà muốn cháu làm gì đây?”

      Khi tới kể chuyện cho nàng, chắc phải ăn no nhàn đấy chứ?

      Đáp lại Hạ Vũ Băng, là câu trả lời dứt khoát:

      “Ta muốn cháu giúp tác thành cho hai đứa!”

      Hạ Vũ Băng nhất thời ngây ra, chuyện này có can gì đến nàng, lẽ nào chỉ vì thấy chuyện nên thấy mà tự dưng bị tròng dây vào cổ?

      Lão thái thái chăm chú nhìn Hạ Vũ Băng, ánh nhìn hiền hậu mà thẳng thắn :

      “Chuyện của bọn trẻ các cháu, trưởng bối như ta tiện xen vào, mà Mi nhi, Yến nhi hãy còn chưa hiểu chuyện, chỉ có cháu là thích hợp nhất để ta gửi gắm.”

      đoạn bà thở dài hơi, âu sầu tiếp :

      “Con cháu vốn tự có phúc của con cháu, nhưng Yên Yên từ bé quật cường, uất ức gì đều chỉ nuốt vào trong bụng mà lão nhị nhà chúng ta cũng đầu gỗ cái, giằng dai mãi chỉ e hỏng mất…”

      “Mấy ngày trước nó tháng sau xuất giá ta còn tin, hôm qua được thư của cha nó mới hay là thực.”

      Nếu lang vô tình, thiếp vô ý chẳng kể làm chi, đằng này đôi bên tình ý vấn vương, duyên cớ oanh yến lìa đôi là khó hiểu…

      Đến tận lúc tiễn Giang lão thái thái ra về, bản thân Hạ Vũ Băng cũng quá vì sao lại nhận lời giúp tác thành cho hai người ấy.

      Phải chăng vì ánh mắt của Đường Yên mỗi lần nhắc tới Giang Vũ Dương đều có chút gì khiến người ta đành lòng?

      Phải chăng vì vẻ tịch thê lương trong bóng lưng Giang Vũ Dương lúc ban trưa mà nàng chứng kiến?

      Hay đơn giản, chỉ vì nàng muốn báo đáp phần tình cảm cả hai dành cho nàng từ lúc đến đây?

      Bất luận thế nào, Hạ Vũ Băng cũng bị cuốn vào vòng xoáy ngấm ngầm diễn ra giữa Đường Yên cùng Giang Vũ Dương, mình lúc này coi như mang trọng trách, thứ trọng trách nặng nề được gọi với mỹ danh hai chữ : “Việc nhà”!

      ……

      Trong lúc Hạ Vũ Băng bận “đấu tranh tư tưởng” cùng “tự kỷ ám thị” suốt ngày trời như thế, Sở Liệt Phong lại cực kỳ nhàn nhã, nhàn nhã đến độ rất nhiều người nhìn vừa mắt.

      Người đầu tiên, chính là đại ca của , hoàng đế Sở Liệt Vân minh thần võ :

      “Lại là đệ !?”

      Cứ định tìm mỹ nhân cá nước vui vầy phen, y như rằng Sở Liệt Phong lại thò mặt ra xin cầu kiến, mà lý do lần nào cũng là “cầu hoàng huynh ban chỉ tống… à , phải X đến Y làm Z”.

      cho dễ hiểu, cứ thay X bằng các tên như Thương Vân, Tuyết Thiên Thu, Minh Hồng, Dạ Tử Thương, Long Khởi Vân,… thậm chí là cả Giang Vũ Dương, tức là tất tật những kẻ có tên trong danh sách “Thập đại mỹ nam tử” của Thương Lan có mặt tại kinh thành, bất luận ngành nghề.

      Về Y, đương nhiên là địa điểm càng xa Thượng Dương càng tốt, tuyệt nhất là ra luôn ngoài biên giới!

      Z, cần biết là việc gì, “khuất mắt là được rồi!” – Sở Liệt Phong tỉnh bơ tuyên bố!

      Đối với những người đương ở xa, phương án được Sở Liệt Phong đưa ra là “ đâu , cấm được về kinh!”

      Cáo thành tinh như Sở Liệt Vân mà cũng chút nữa khí tuyệt bỏ mình khi nghe “động cơ” khiến Sở Liệt Phong muốn đuổi hết nào trọng thần, nào ái tướng của , đến cả thủ hạ trong bóng tối như Tuyết Thiên Thu cũng bỏ qua.

      Cư nhiên…

      Cư nhiên là “ Đe dọa việc đệ lấy vợ, cần phải diệt trừ”!

      “Chỉ vì thế?”

      “Sao lại ‘chỉ vì thế’? Nghiêm trọng cực kỳ đấy!”

      Lòng Sở Liệt Vân rầm rĩ kêu Trời, nhịn được nghĩ thà rằng Sở Liệt Phong vì muốn soán ngôi đoạt vị mới diệt trừ chướng ngại còn hơn là cái lý do hết sức hoang đường kia!

      Mấy ngày nay chẳng phải có người báo cáo chuyện nhị đệ nhà mình “điên đảo” vì Giang gia Ngưng Tuyết, vừa nghe còn tưởng thủ hạ quá lên mà thôi, chẳng ngờ thực tế còn vượt xa!

      “điên đảo” là vô cùng nể mặt Sở Liệt Phong rồi!

      Đây, tuyệt đối là minh họa cho hai chữ “Cuồng dại”!

      Thậm chí khi Sở Liệt Vân hiếu kỳ muốn truyền chỉ gọi Hạ Vũ Băng vào cung diện kiến long nhan, kết quả cũng bị Sở Liệt Phong phũ phàng gạt phăng :

      được! Tuyệt đối được!”

      Nhìn bộ dạng ban đầu ngập ngừng rồi lại đột ngột liều chết can ngăn của Sở Liệt Phong, Sở Liệt Vân bất giác nheo mắt, chậm rãi hỏi :

      “Đừng với ta là đệ sợ ta nhìn thấy ý trung nhân của đệ sinh lòng ái mộ mà chiếm mất đấy?”

      Đáp lại , chỉ thấy Sở Liệt Phong làm bộ nghe, chớp chớp mắt xanh – đôi mắt xanh mà Sở Liệt Vân hận cực kỳ, nếu có nó, Sở Liệt Phong chưa chắc thắng được , vị trí đệ nhất mỹ nam Thương Lan chưa biết thuộc về ai…

      Thanh của Sở Liệt Vân hạ xuống như muỗi kêu, mềm hết sức :

      “Đừng với trẫm … nếu trẫm phải hoàng đế, khanh cũng định tống trẫm ra biên ải rồi đấy?”

      Lần này, đôi mắt xanh của Sở Liệt Phong lại chăm chăm ngó lên trần điện, tưởng như ấy có thứ gì khiến say mê vô hạn….

      Kết quả cuộc cầu kiến này, đương nhiên là hoàng đế xấu tính nổi trận lôi đình, đuổi cổ Tần vương số khổ ra ngoài cung với lời nhắn gửi thân thương : “ Từ nay chúng ta tuyệt tình huynh đệ!”

      Sau đó, Sở Liệt Phong liền ấm ức tìm Tần Tử Ngọc, chẳng ngờ kẻ này sớm biết mục đích của , chưa tới nơi thấy tổng quản phủ Tần thị lang nhã nhặn ra “Mời Tần vương dịp khác tới chơi, đại nhân nhà lão nô bữa nay bệnh nặng xuống được giường, đại phu phải tránh gió tránh máy….”

      Kết quả liền mấy người như thế khiến cơn tức trong lòng Sở Liệt Phong càng lúc càng bốc cao, ngẫm ngẫm lại chỉ có tìm “Tuyết nhi” là hay nhất, chỉ có nàng mới có thể xoa dịu tâm hồn “mỏng manh thương tổn” của , vì vậy…

      Nhìn thấy con rùa ngốc ấy lại thò đầu ra, Hạ Vũ Băng muốn ngẩng lên trời mà than tiếng!

      Cớ sao nàng lại vướng phải vị hôn phu “cực phẩm” thế này?

      Suốt ngày chỉ biết chung quanh rêu rao sinh , biết làm sao lên nổi chức Đại tướng quân nữa?

      Nhất định là cửa sau, thân làm em trai hoàng đế hậu trường mạnh là lẽ đương nhiên!

      Nhất định là quân địch chiến trường nhìn thấy bộ mặt mỹ nhân của nỡ xuống tay nên mới còn sống đến giờ!

      Sở Liệt Phong chẳng hề hay biết trong lòng Hạ Vũ Băng mình rớt giá tới mức ấy, chỉ ngoan ngoãn tròn mắt ngồi nhìn nàng đọc sách.

      Lòng đương bận tính toán xem làm sao giải quyết chuyện của Giang Vũ Dương cùng Đường Yên cho gọn lẹ, Hạ Vũ Băng cũng chẳng để tâm đến cho tới khi nghe thấy tiếng động thôi, nhưng vẫn rất trong cảnh đêm khuya thanh vắng.

      Nhìn lại phía Sở Liệt Phong, chỉ thấy mặt thoáng đỏ, vẻ cực kỳ thiếu tự nhiên khiến nàng khẽ chau mày, hỏi thẳng :

      “Ngươi đói?”

      Sở Liệt Phong thần tình quẫn bách được lời nào, mãi hồi lâu sau mới đáp nho :

      “Trưa giờ ta mới chỉ uống tách trà…”

      còn cả khí lực để mắng , Hạ Vũ Băng thở dài hơi, dặn rút tạm lên mấy tán cây rậm rạp ngoài cửa sổ, rồi ra sai gọi Nhã nhi lấy ít điểm tâm về ăn khuya, cuối cùng mới trấn áp được cái bao tử chịu an phận của Sở Liệt Phong.

      cho đúng ra số điểm tâm đó cũng phải mình Sở Liệt Phong chén sạch….

      “Tuyết nhi…”

      “Hm?”

      Mắt Hạ Vũ Băng vẫn dán vào cuốn sách trong tay, hoàn toàn ngẩng đầu lên.

      “Mở miệng ra nào…”

      “Đừng ồn nữa.”

      “Mở miệng ra nào…”

      qua lại hồi lâu, trong cảnh tinh thần Hạ Vũ Băng hoàn toàn đặt vào chuyện đối thoại, bất tri bất giác đến lúc tỉnh lại mới hay bị “dỗ” cho ăn kha khá.

      thầm mắng cái tật thích đồ ngọt của mình, vừa có ý hỏi rốt cuộc tới đây làm gì Sở Liệt Phong lên tiếng trước :

      “Nàng lo lắng gì sao?”

      Hạ Vũ Băng kinh ngạc nhìn lên, chỉ thấy Sở Liệt Phong cười rất xán lạn :

      “Tốc độ đọc sách hôm nay chậm hơn ba lần bình thường đấy!”

      Chậm hơn so với nàng mọi khi song vẫn là nhanh hơn người khác, chuyện như thế mà cũng để ý được, Hạ Vũ Băng quả phải nhìn Sở Liệt Phong với con mắt khác!

      Đúng là phường chuyên rình mò lén lút!

      Đụng phải cái liếc bén như dao, Sở Liệt Phong vẫn cười đến rất ôn nhu :

      ta nghe xem, chuyện gì khiến Tuy…”

      “Cấm được gọi Tuyết nhi!”

      Vũ Băng bỗng buột miệng cắt ngang như phản xạ , nhanh độ chính nàng cũng ngờ tới mình lại thốt ra lời ấy.

      Sở Liệt Phong ngẩn ra lát rồi bỗng bật cười khe khẽ :

      “Vậy gọi là nương tử nhé, hay bảo bối…”

      Câu này đương nhiên đổi lại thêm cái lườm rất hung nữa, cuối cùng Hạ Vũ Băng cắn môi ngẫm nghĩ hồi, nhanh :

      “Gọi là Băng.”

      Nhìn vẻ hoang mang trong mắt Sở Liệt Phong, Hạ Vũ Băng dứt khoát nhấn giọng :

      “Tên của ta, là Băng.”

      Bịa ra lý do đại loại như cái tên bí mật, nhũ danh ít người biết…, Sở Liệt Phong dĩ nhiên chấp nhận, cũng hỏi gì nhiều, trực tiếp sử dụng luôn :

      “Vậy Tiểu Băng của ta lo lắng chuyện gì nào, cho ta nghe có được ?”

      Hiển nhiên ưa cách gọi “Tiểu” này, “nhi” nọ của , song Hạ Vũ Băng cũng sửa lại, trầm ngâm giây lát rồi kể lại việc Giang lão thái thái tới tìm nàng…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương mười : Sóng gió Giang gia (phần 3)



      (Ở đây tại hạ vốn định viết cảnh báo là có cảnh hot, chẳng ngờ post rồi mới hay công lực của các vị bằng hữu vượt xa tưởng tượng, còn mặt mũi nào, đành gỡ nó xuống mà thay vào câu :

      Cảnh báo : ở đây hot lắm đâu, xin đừng bật điều hòa vội)





      Sở Liệt Phong nghe xong liền nhíu mày :

      “Tìm nàng? Tác thành cho bọn họ?”

      Dù sao Hạ Vũ Băng chỉ là muội muội của Giang Vũ Dương, chuyện giữa Đường Yên cùng Giang Vũ Dương kia đâu tới lượt nàng xen vào, chưa kể sính lễ cha Đường Yên nhận, đến lão thái thái muốn ngăn cũng khó, chi nàng?

      Cớ sao lại tìm đến đích danh nàng làm việc gần như cầm chắc thất bại?

      Đọc được thắc mắc này, Hạ Vũ Băng thoáng chần chừ, biết nên đáp ra sao.

      Chuyện nàng vô tình nghe được trưa nay liên quan đến danh tiết của Đường Yên, dẫu nữ quyến trong nhà cũng thể tùy tiện ra, huống chi là nam nhân như Sở Liệt Phong?

      Hạ Vũ Băng bèn tránh sang chuyện khác :

      “Ngươi nghĩ ta làm nổi?”

      Sở Liệt Phong vội lắc đầu :

      “Vấn đề ở nàng, mà ở hai người kia…”

      “Trai chưa vợ, chưa chồng, hợp thành đôi là thiên kinh địa nghĩa, cớ gì ai cũng cho là được?”

      Theo ý Hạ Vũ Băng, ngạc nhiên về chuyện này mới là khó hiểu!

      phải là được, chỉ là chuyện lúc trước…như vậy, bỗng nhiên lại xoay thành thế này có hơi đường đột…”

      “Như vậy”, thế này” là cái quỷ gì?

      Người nào cũng úp úp mở mở, chẳng ai chịu với nàng, đến cả Giang lão thái thái mang tiếng là kể lể chi tiết nhưng đến đoạn này cũng chịu chi tiết cho khiến Hạ Vũ Băng lòng đầy bất mãn mà cách nào hỏi ra miệng, chỉ biết bực tức trừng Sở Liệt Phong cái làm lập tức im bặt, chột dạ loay hoay ngẫm nghĩ tới lui xem rốt cuộc lại sai chỗ nào rồi!

      Tất nhiên sai, mà đều vì Hạ Vũ Băng chẳng phải Giang Ngưng Tuyết nên làm sao biết được những chuyện lúc trước xem ra rất khó kia?

      Nhìn bộ dáng gãi đầu gãi tai của Sở Liệt Phong, Hạ Vũ Băng có chút suy nghĩ…

      Chuyện lần này vốn chẳng liên quan đến nàng, dù lão thái thái có lời nhờ song cũng đâu nhất thiết thành công?

      Tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về Hạ Vũ Băng, mà là của Giang Ngưng Tuyết, nàng đâu cần can thiệp?

      phần đâu đó trong đầu như cố thúc nàng quên những chuyện phiền hà rắc rối ấy, nhưng…

      Người phải đối diện với việc của Giang Vũ Dương cùng Đường Yên bây giờ là nàng, người nhận lời giúp Giang lão thái thái cũng là nàng!

      Hạ Vũ Băng cau mày cắn môi, bước tới bên song cửa trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng lên chậm mà dứt khoát:

      “Bỏ , mặc kệ lúc trước có chuyện gì, mặc kệ lão thái thái vì sao muốn ta can dự vào, chuyện ta quyết, nhất định làm đến cùng!”

      Bất giác, nàng bỗng cảm thấy như được lại là chính mình – lại là Hạ Vũ Băng tràn đầy lòng tin với bản thân, Hạ Vũ Băng kiên định, Hạ Vũ Băng khi nào lui bước!

      Hạ quyết tâm xong chờ mãi vẫn chẳng thấy Sở Liệt Phong có động tĩnh gì, Hạ Vũ Băng lấy làm lạ quay sang liền bắt gặp đương sững ra nhìn nàng chuyển mắt, ánh nhìn khiến nàng nhất thời cảm giác như có đàn kiến bò râm ran dưới da, nhịn nổi lên tiếng:

      “Nhìn… gì chứ?”

      Chẳng ngờ Sở Liệt Phong lại yên lặng rất lâu, rồi đáp khẽ khàng :

      “Ta biết.”

      Khi đôi mắt nàng vụt sáng tựa hai vì sao băng lướt qua bầu trời, chợt như mê , đầu óc quay cuồng, máu rần rật trong huyết quản rồi dồn lại nơi trái tim nảy lên kịch liệt nơi lồng ngực, chỉ có thể đăm đắm nhìn nàng mà vô phương kìm nén.

      Hệt như khoảnh khắc đầu tiên gặp nàng.

      Miệng khô khốc, yết hầu thắt lại, toàn thân nóng rực và lòng bàn tay ướt đẫm, nguy hiểm hơn là đâu đó nơi bụng dưới nhói lên…

      Lòng thầm kêu ổn, chỉ còn nước tính đánh trống thu quân, ai biết nàng Hạ Vũ Băng chưa trải đời thấy Sở Liệt Phong mặt đột nhiên sượng trân, tái nhợt rồi đỏ bừng, cứ ngỡ bệnh sao đó liền tới gần, “ân cần” thăm hỏi :

      “Ngươi sao thế? Vẫn còn đói?”

      Thân là quân nhân, nhịn đói chưa đầy ngày đến mức biểu như hạ đường huyết có phải hơi quá?

      Sở Liệt Phong thần kinh căng như dây đàn, khó nhọc đáp :

      “Ta… ta… sao.”

      Nghe giọng Sở Liệt Phong lúc này hơi khàn khàn, tay lại có chút run rẩy, Hạ Vũ Băng càng thêm nghi hoặc, theo thói quen đưa tay ra dán lên trán dò thử :

      “Cũng đâu có sốt? Sao lại đỏ rực lên thế này?”

      Có Trời chứng giám!

      Kề sát bên mình là giai nhân mơ tưởng ngày đêm, da nõn như tơ, môi hồng khẽ hé, hơi thở như lan, chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi!

      Nãy giờ phải nhẩm tới nhẩm lui biết bao nhiêu lời răn dạy về lễ nghĩa liêm sỉ nhưng quả nhiên thánh hiền so với mỹ nhân ảnh hưởng thua xa, hết thảy đều như muối bỏ bể, đến nghĩ cho rành mạch cũng gian nan hết sức!

      Tiếc rằng biết Hạ Vũ Băng hoàn toàn chẳng cảm giác được nguy hiểm, hay quá tin “phong độ quân tử” ở , chỉ dùng đôi mục quang trong suốt đầy dấu hỏi mà chú mục vào nam nhân sắp còn khống chế nổi…

      ràng là Hạ Vũ Băng tuyệt chẳng nghi ngờ gì, thậm chí còn hơi thoáng chút lo lắng cho tình trạng bất thường của Sở Liệt Phong!

      “Đừng tin ta thế! Xin nàng đấy!”

      Sở Liệt Phong lòng muốn khóc thét, tay bấm lên đùi nãy giờ sắp bật máu tới nơi, lại bị bàn tay mềm mại mát rượi kia áp lên chẳng những hạ hỏa nổi mà càng như chất thêm củi dưới đáy nồi…

      Trước khi lý trí bốc hơi mất sạch, Sở Liệt Phong nghiến răng, quyết ý ngoảnh mặt nhìn cặp môi mọng đầy mời gọi trước mặt, tiếc rằng mùi u hương nhàn nhạt vẫn ngừng đưa tới làm mê loạn tâm thần, thiếu điều lực tự chủ toàn bộ tan vỡ.

      Để tự ngăn chặn bản thân thành phường cầm thú bằng, mất cả chì lẫn chài – Sở Liệt Phong ruột đau như cắt gắng gượng lơ cơn khát lấn át mọi giác quan, lập tức từ tạ ra về.

      Dè đâu, ngay giây phút nhấc chân bước qua bậc cửa, Sở Liệt Phong bỗng nhiên thấy do dự vô hạn!

      lại, nàng dẫu sao cũng là vị hôn thê của

      Trai đơn chiếc chung phòng giữa lúc đêm khuya, ắt nàng cũng chuẩn bị tâm lý rồi chứ…

      Bỏ thế này, có biết bao nhiêu đành lòng…

      cần nhiều, chỉ chút thôi…

      Nỗi luyến tiếc cuồn cuộn sôi trào như bài sơn đảo hải khiến Sở Liệt Phong sao ghìm nổi nữa, quay ngược lại cực kỳ thần tốc, để Hạ Vũ Băng kịp ngạc nhiên mà hỏi câu ập tới như gió lốc!

      Trong thoáng, đầu óc Hạ Vũ Băng hoàn toàn trống rỗng!

      Chỉ biết gương mặt tuấn vô khuyết kia vừa sát lại bên, môi nàng lập tức bị thứ gì mềm ấm khóa chặt, toàn thân bất giác tê dại như điện giật!



      Sàm sỡ!

      Sắc lang!

      Phản ứng đầu tiên của Hạ Vũ Băng, đương nhiên là muốn đẩy cái gã lỗ mãng này ra, đánh cho trận cửu tử nhất sinh mới thỏa!

      Nhưng bất luận hình thể hay khí lực nàng làm sao so nổi, chưa kể đôi môi kia như truyền sang ngọn lửa vừa ôn nhu, vừa cường liệt và chẳng để lại cho nàng chút dư địa để phản kháng, hòa tan toàn thân nàng thành thứ dung nham bỏng rãy…

      Ngoài vòng tay ôm siết lấy nàng, hơi thở mơn man má cùng bàn tay luồn vào suối tóc như thác, nhận thức của Hạ Vũ Băng hoàn toàn mờ mịt, khi phát ra đầu lưỡi mềm mại kia quấn riết lấy nàng chịu buông tha, nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ, lúc đắm đuối lúc như đùa giỡn, đánh bật lớp ngăn cách vô hình nàng vẫn dựng quanh mình, cuốn lấy nàng trong vòng xoáy đam mê mãnh liệt.

      Chỉ tiếc rằng, Hạ Vũ Băng, kỳ thực còn chưa từng biết đến nụ hôn khi thực hành ra sao, nên bất chấp có “người dẫn đường” kinh nghiệm cỡ nào, kết quả vẫn là…

      “Hahaha…”

      Đến cả kẻ ham muốn đến phát cuồng như Sở Liệt Phong cũng nén nổi cười phá lên khi chứng kiến cảnh Vương phi tương lai của mình suýt nữa ngất xỉu vì quên thở khi hôn.

      Mặt bừng bừng như hơ lửa, vì giận hay vì thẹn mà Hạ Vũ Băng vẫn phải nén xuống mà lấy tay bịt chặt miệng Sở Liệt Phong, chỉ sợ Nhã nhi vốn ngủ rất say bên ngoài nghe được giật mình tỉnh giấc.

      Ai ngờ Sở Liệt Phong ăn phải hùng tâm báo đảm, được nước lấn tới, dám cả gan đưa lưỡi rà lên lòng bàn tay nàng, khiến Hạ Vũ Băng giật bắn mình thu tay, căm giận trừng Sở Liệt Phong như muốn ăn sống nuốt tươi, gặp ngay vẻ mặt “nhơn nhơn” đáng hận chút hối cải, Hạ Vũ Băng máu dồn tận đỉnh đầu, nộ khí xung thiên cầm ngay tay cắn cái thừa sức làm Sở Liệt Phong nước mắt giàn giụa!

      Đau mà được kêu, Sở Liệt Phong chỉ biết dùng nhãn thần tràn ngập ai oán ủy khuất nhìn lại Hạ Vũ Băng hệt như mới là người bị hại làm nàng tức chết!

      Cả hai cứ thế tiếp tục cuộc chiến thầm lặng bằng mắt, cho tới khi Hạ Vũ Băng nhận ra trong cặp mắt xanh đối diện đương lần nữa lấp loáng tia cuồng dã, cơn ham muốn tựa như lửa bỏng chút che giấu …

      Sở Liệt Phong lúc này, tâm trí hoàn toàn bị dư vị ngọt lịm nồng nàn của nụ hôn khi nãy làm cho váng vất, mất cả năng lực tự hỏi, đại não tràn ngập những hình ảnh ở mức “hạn chế thiếu nhi”, ánh mắt quét dọc toàn thân Hạ Vũ Băng rồi dán chặt lên đôi môi sưng mọng của nàng.

      Mềm như lụa, bỏng như lửa, ướt rượt say lòng!

      Dự định ban đầu chỉ là nụ hôn tạm biệt cho đỡ thèm, nhưng cái tư vị thơm ngọt mê người ấy khiến cách nào dứt ra nổi, hàng trăm lần tưởng tượng, hàng ngàn lần mơ đến, chẳng ngờ thực còn tuyệt vời gấp cả vạn lần!

      được hưởng ngon ngọt lần, bảo Sở Liệt Phong bây giờ bỏ đúng là khó hơn lên trời.

      Đáng tiếc, có khó hơn nữa cũng phải , bởi thừa biết vận may hôm nay của mình chỉ đến đây thôi, để lý trí thoát cương thêm nữa hậu quả ắt thê thảm – vị hôn thê này trăm triệu phải loại sau đêm liền phủ phục dưới chân , e rằng nếu xảy ra chuyện đời này kiếp này cũng đừng hòng đụng đến của nàng sợi tóc!

      Ở lại thêm chút nữa, Sở Liệt Phong cũng có tự tin bản thân có còn xứng với hai chữ “con người” hay !

      Vậy nên nếu bảo khi Sở Liệt Phong quay lại nhanh như giông tố, tốc độ rút lui của bây giờ phải ví như chớp lóe, thoáng cái biệt tăm tích, chỉ để lại câu “Nàng… là đẹp!” cùng ngón tay lướt qua làn môi tiên diễm ngọt ngào…

      Trợn mắt nhìn bóng dáng Sở Liệt Phong mất dạng trong bóng đêm còn nhanh hơn lũ cướp ngân hàng tẩu thoát khỏi trường, người xưa nay trọng “ăn văn nhã, tránh lời thô tục” như Hạ Vũ Băng nhịn được quát lên :

      “Bại hoại khốn kiếp!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 : Bạch gia tỷ muội (phần 1)


      Tất nhiên, người quát cứ quát, còn kẻ bị quát biệt tích từ lâu, Hạ Vũ Băng có khản giọng cỡ nào cũng vô ích, khỏi ấm ức thở than tự mắng mình vô dụng.

      Nhớ ngày đầu gặp Sở Liệt Phong vốn quyết ý “ thấy, nghe, ”, kết quả mối lần thấy mặt liền bị đôi mắt xanh cùng những lời hoa ngôn xảo ngữ của đánh bại , mà tối nay quả thực bại đến tả tơi còn manh giáp, mặc cho tự tung tự tác!

      Lẽ nào lòng của nàng còn mềm hơn cả đậu hũ?

      Lẽ nào ý chí của nàng còn bạc nhược hơn cả cánh ve sầu?

      Tâm trạng phải hoài nghi chính mình này quả là khiến Hạ Vũ Băng phát sầu phát khổ, nhất là khi chỉ cần vừa hồi tưởng chút, lập tức lại thấy hai gò má như bừng bừng tỏa nhiệt…

      Cả cơ thể vẫn còn gợi nhớ nỗi rung động khi môi kề môi cùng những va chạm đầy thân mật, chỉ làn gió vờn qua cũng ngỡ như những ngón tay lướt êm qua từng tấc da mềm, vấn vương bờ môi, mi mắt, mỗi cái vuốt ve có hình hài mà đan dệt thành tấm lưới vô hình quấn chặt lấy Hạ Vũ Băng, đến cả khí xung quanh dường như cũng thấm đẫm khí tức nam tính đầy mị hoặc của kẻ mới rời

      Cái rát rát môi, nóng bỏng dị kỳ lưu lại da thịt cùng bóng dáng phiêu nhiên tiêu sái phơn phớt sắc lam cứ thế theo Hạ Vũ Băng vào giấc mộng, dẫn thành cái nhăn mày cùng câu lẩm bẩm nho :

      “Bại hoại khốn kiếp…”

      Chẳng trong mơ nàng thấy gì, nhưng khóe miệng như mơ hồ thoáng nét cười nhàn nhạt…



      …………………



      Có điều, đời quả nhiên đúng như câu “Mộng đẹp chóng tàn”, Hạ Vũ Băng ngủ còn chưa đủ giấc bị đánh thức bởi những thanh huyên náo từ ngoài vọng vào, loáng thoáng như có ai kêu la gì đó.

      Kẻ đó ắt hẳn phải rất to gan, bởi cả Giang phủ ai tam tiểu thư hơn tháng gần đây mỗi lúc mỗi khó chiều, mỗi lúc mỗi trái tính trái nết hơn hẳn khi xưa.

      Hạ Vũ Băng, đặc biệt ghét náo loạn, đặc biệt ghét thức giấc nửa chừng, tập tính này dù là sau khi nàng tới thế giới này cũng chẳng có gì thay đổi, thậm chí còn có xu hướng nặng hơn khi thú vui duy nhất vùi đầu vào phòng thí nghiệm cũng gần như bị tước mất.

      Chỉ sau vài lần lãnh trọn ánh nhìn chiếu tướng cực kỳ bất thiện của Hạ Vũ Băng cùng cảm giác bị khí thế gồm đủ ác khí, sát khí, quỷ khí đè ép, hạ nhân Giang phủ ai nấy bắt đầu ai bảo ai, có việc qua Tĩnh Tuyết hiên liền tự động răm rắp phép “ , khẽ”, hài hòa vô cùng.

      Ấy thế mà trời mới vừa sáng, ở ngay sân trước, lại có kẻ dám cả gan làm loạn!

      Cau có nhìn phòng ngoài trống , Nhã nhi chẳng biết đâu rồi, Hạ Vũ Băng bất đắc dĩ bước ra ngoài, muốn mở miệng nghe tiếng thét :

      “Giang Ngưng Tuyết! Ta chém chết ngươi!”

      Cùng đó là cảm giác như có cuồng phong hung hãn thốc tới, trong sát na hung hiểm, nàng lập tức nghiêng người né tránh theo phản xạ, chưa kịp định thần thấy ngay sát chóp mũi thanh nhuyễn kiếm còn đương rung lên bần bật!

      Rất may cho Hạ Vũ Băng, kẻ cuồng sát biết từ đâu ra này bị hai gia đinh chẳng kiêng nể gì ghìm chặt hai bên, bằng đừng mấy sợi tóc mai bị kiếm khí chưa tận cắt đứt rơi lả tả sàn kia mà đến cái mũi của nàng cũng bị hớt mất rồi!

      Hạ Vũ Băng hít vào hơi khí lạnh, trừng mắt ngó lưỡi thép xanh buốt, đường nhìn tự động lướt dọc theo thân kiếm …

      Bắt gặp bàn tay trắng nõn mượt mà – bàn tay con .

      Chủ nhân của bàn tay ấy lúc này phẫn nộ rít gào :

      “Buông ra! Ta phải cho con nữ này kiếm!”

      “Tiện nữ dám tránh…”

      Giọng này, vào tai Hạ Vũ Băng chợt có chút quen thuộc.

      Nhìn kỹ đối phương, thiếu nữ chừng 16,17 tuổi, dáng dấp linh lợi, dung mạo khả ái, gương mặt non tơ vẫn còn hơi hướng trẻ con, đôi mắt to trong sáng…

      Bạch Thủy Linh?

      Vô duyên vô cớ cầm kiếm đòi chém đòi giết, còn dám mắng nàng là nữ?

      Lòng ba phần kinh ngạc, bảy phần tức giận, gương mặt Hạ Vũ Băng dưới nắng sớm phá lệ u, vừa nghe Bạch Thủy Linh lần nữa mắng “ nữ chết tiệt, nữ nhân đê tiện…”, thêm vào vô số thanh hỗn loạn từ đám hạ nhân hối hả đổ về Tĩnh Tuyết hiên, sắc diện càng thêm khó coi…

      “Mới sáng sớm ầm ĩ còn ra thể thống gì? Im hết cho ta!”

      tiếng quát, dẹp yên cả trường.

      Ngay Bạch Thủy Linh cũng bị kinh động mà sững lại, gia đinh nhân cơ hội ấy liền lấy tay thay đao, dùng lực chém thẳng xuống cổ tay nàng ta, chấn rơi kiếm, đồng thời điểm luôn mấy huyệt khiến Bạch Thủy Linh phẫn hận trợn tròn mắt muốn mắng muốn chửi mà thốt nổi ra lời, cũng chẳng động đậy được.

      Nhận lấy thanh kiếm từ tay gã gia đinh, Hạ Vũ Băng gật đầu tỏ ý hài lòng rồi đảo mắt nhìn lượt qua đám hạ nhân, dừng lại gương mặt đỏ bừng giận dữ của Bạch Thủy Linh, lạnh lùng lên tiếng :

      “Ngang nhiên tới chỗ ta làm loạn, tùy tiện vung kiếm chém người còn mở miệng ra là rủa mắng, giỏi thực!”

      Lời vừa dứt, trở tay cái, thanh kiếm nhanh như thiểm điện đâm thẳng về phía Bạch Thủy Linh, nhất thời ai nấy đều kinh hoảng!

      Chẳng ngờ kiếm vừa chạm mi tâm (1) liền dừng lại, sau hồi yên lặng như tờ chỉ thấy Hạ Vũ Băng nhàn nhạt tiếp :

      “Tống ta về Bạch phủ!”

      đoạn liền xoay người dợm bước vào trong, hờ hững phảng phất như đứng đó phải kẻ vừa cầm kiếm muốn giết mình, thậm chí cả tràng náo loạn vừa rồi cũng như chưa từng xảy ra.

      “Tiểu thư! Để ta dễ thế ư!”
      Nhã nhi chẳng biết về đứng bên xem từ khi nào, lúc này nghe vậy mới ấm ức thắc mắc.

      “Chỉ là đứa trẻ lỗ mãng mà thôi, hà tất để tâm!”

      Bất giác, những người diện tại đương trường đều có chút thương cảm cho Bạch Thủy Linh màng danh tiếng thân phận tới đây, kết quả đối thủ lại chẳng buồn liếc mắt, thậm chí vô cùng coi .

      ai hay biết, kỳ thực, trong giây khắc Hạ Vũ Băng chĩa kiếm về phía Bạch Thủy Linh, thiếu nữ đó nhìn thấy những gì trong đôi mắt của Hạ Vũ Băng.

      Uy thế.

      Thứ uy thế khiến người ta căng thẳng, bất an lại kính sợ.

      Ngạo khí.

      Thứ ngạo khí thuần túy chút dung thứ, cho phản kháng.

      Giang Ngưng Tuyết lãnh tĩnh của hôm nay, so với điệu bộ nóng nảy hung hãn hôm trước còn đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần.

      Ngay cả người còn non nớt như Bạch Thủy Linh cũng cảm thấy đấy chẳng thể nào là ánh mắt của quan gia thiên kim tầm thường, mà phải thuộc về …

      Mới nghĩ đến đó, Bạch Thủy Linh bất giác giật mình hoảng hốt, tỉnh ra thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa hay nghe được câu “chỉ là đứa trẻ lỗ mãng” của Hạ Vũ Băng cùng bắt gặp ánh nhìn thương hại của đám gia nhân Giang phủ.

      thể , cũng thể cử động, cũng dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, nỗi uất ức cùng ủy khuất trong lòng Bạch Thủy Linh bỗng trào lên cuồn cuộn, cay cay nơi sống mũi, nóng hổi bờ mi.

      Bạch Thủy Linh mỡi nãy còn như cọp cái chuyển sinh, giờ đây lại khóc ngon lành như trẻ con khiến ai nấy đều ngơ ngác, chỉ biết ngây ra nhìn những hạt lệ trong veo nối nhau lăn dài đôi gò má bầu bầu như mưa đậu hoa lê, ngọc châu dây đứt(2).

      “Này…này… khóc cái gì chứ? Người bị hại là tiểu thư nhà ta đấy!”

      Hạ Vũ Băng đương quay lưng muốn nghe Nhã nhi hô thế cũng xoay đầu nhìn lại, vốn dịnh mặc kệ song nhớ tới “ai đó” lại có chút đành, phiền muộn bóp trán rồi ra lệnh :

      “Giải huyệt cho ta.”

      Thực là nữ nhân phiền phức, tự ý gây , tự ý khóc lóc, biết tiếp theo có phải là thắt cổ nữa (3)!

      Chờ được giải huyệt rồi, việc đầu tiên Bạch Thủy Linh làm chẳng ngờ là ngồi bệt xuống đất, oa oa khóc lớn chút cố kỵ:

      “Giang…Ngưng Tuyết…ngươi…khinh người…quá đáng! Ta có thành ma… cũng tha.. cho ngươi…”

      Bỏ qua luôn công đoạn thắt cổ, trực tiếp thành ma?

      Hết chịu nổi tiếng khóc nức nở đau đầu liên miên biết khi nào mới dứt, Hạ Vũ Băng gắt giọng :

      “Còn chưa có chết ma quỷ cái nỗi gì!”

      “Hức… sớm muộn gì…cũng bị ngươi hại…hức…ta phải báo thù..hức…”

      Nhận định của Hạ Vũ Băng lúc này đối với Bạch Thủy Linh, chính là kẻ mắc bệnh thần kinh hoang tưởng!

      “Báo thù? Ta làm gì ngươi chứ?”

      “Ngươi…hức..hại chết tỷ tỷ…oa oa oa…”

      Hại chết?

      Tỷ tỷ?

      ……



      _________________________________



      Chú thích :

      (1) Mi tâm : điểm ở giữa hai mày, xuất xứ từ “Xuân từ” của Bạch Cư Dị :

      Đê hoa thụ ánh tiểu trang lâu,xuân nhập mi tâm lưỡng điểm sầu

      (Hoa kia bóng rợp lầu xuân, mi mày sao họa thành hai nét sầu)

      (Ta sở trường dịch thơ, chỉ dịch được thoát nghĩa cho dễ hiểu, mọi người bỏ quá cho)



      (2) Mưa đậu hoa lê, ngọc châu dây đứt : “mưa đậu hoa lê” xuất từ ý “hoa lê đẫm mưa” miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị :



      “Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”



      (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)



      “Ngọc châu dây đứt” tương đối dễ hiểu, ý nước mắt như chuỗi ngọc trai đứt dây, nối nhau rơi xuống.



      (3) Trung Quốc thường có câu đùa “ khóc, hai nháo, ba thắt cổ” để miêu tả quá trình “hành hạ sách” của phụ nữ.



      2 tuần vừa rồi do có nhiều chuyện bất ngờ nên ta thể post bài như dự kiến, chắc chắn khiến nhiều bạn muốn ném đá lắm rồi =_= Thôi xin các bạn ném cứ ném, nhưng nhè tay cho chút để ta còn đủ sức phục vụ mọi người.

      Dù sao tại đầu ta còn treo lơ lửng rất nhiều project, cả công lẫn tư, nhưng ta cũng cố chăm chỉ … làm việc khác trong lúc chờ post.

      Thứ nhất là dịch “Túy giai nhân”, hơi vất vả tí vì phải chỉnh sửa mướt mồ hôi mới cắt ghép ra thành từng đoạn in vừa khổ A4, sau đó in ra và… tèn ten, tuy rằng có chút cố do mẫu thân đại nhân lầm tưởng bản dịch là giấy lộn mang ra hốt rác, nhưng chắc là sang tuần có cho mọi người đọc.

      (Nhân tiện, bạn nào rảnh rảnh lại hảo tâm giúp ta với File nhiều quá cắt lâu ơi là lâu.)

      Thứ hai là dịch và viết tiếp những thứ như “Hương viễn liên hoa”, “Luận về mỹ nam” bị bỏ xó lâu.

      Thứ ba là lùng bộ để dịch kiểu 1,2 ngày 1 chap như bộ Hủ nữ (còn VPKN là theo tuần). Bộ “Ngự phu” vốn là quyết định ban đầu, nhưng sau đó do ngày càng chìm đắm vào thể loại “ngược thân” rớt nước mắt (và tất nhiên HE), ta bị dằn vặt giữa vài ba bộ đặc biệt xuất sắc. Ta suy nghĩ hết tuần này, nếu chọn dịch 1 bộ nào các bộ khác ta cũng giới thiệu hết cho mọi người cùng đọc, coi như quà năm mới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :