1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi không viên phòng - Hương Di

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: (2)

      Edit: TiênTiên


      Ngày hôm đó, sau giữa trưa tuyết bắt đầu rơi, bông tuyết tinh khiết từ phía chân trời chậm rãi rơi xuống, khiến Triệu Như Hi đứng bên cửa sổ ngắm tuyết đầy hào hứng, mãi đến khi tỳ nữ đưa điểm tâm tới nàng mới chịu rời khỏi cửa sổ.

      Ngoại trừ múa, nàng thích nhất là được thưởng thức các món ăn ngon. Có lẽ vì kiếp trước mẫu thân của nàng rất thích thức ăn ngon, nàng cũng di truyền gien của mẫu thân, chỉ cần nghe ở đâu có món ngon liền nghĩ cách ăn thử.
      Mấy ngày nay, nàng ăn nhiều món ăn La Minh Mậu làm, đối với trù nghệ của khen ngớt. Thỉnh thoảng có ý kiến gì hoặc muốn ăn món gì, nàng cho biết, làm y theo lời của nàng, nấu cho bằng được, bởi vậy nàng ăn được ít thức ăn ngon.

      Ăn ngụm điểm tâm đậu hủ, Triệu Như Hi có chút kinh ngạc gạt mấy thứ nguyên liệu phủ điểm tâm ra, liền thấy đậu hũ trắng mềm bên dưới, nàng vui mừng lẩm bẩm: "Đây phải đậu hũ sao, nhưng làm thế nào lại ra món mặn?"

      Nàng liền nhớ tới lúc trước cùng vũ đoàn du lịch ở đại lục, từng ăn qua chén đậu hũ ở nơi nào đó, cũng làm từ đậu hũ nhưng lại là đậu hũ mặn. Đậu hũ ở Đài Loan thông thường đều làm thành món ngọt, rất ít khi làm thành mặn, đó là lần đầu tiên nàng ăn đậu hũ mặn.

      Nàng tinh tế nhấm nháp, đậu hũ mềm mềm làm thành món mặn cũng có hương vị đặc sắc riêng, chỉ là, bỗng nhiên nàng rất muốn ăn đậu hũ ngọt.
      Vì vậy nàng viết tờ giấy, để cho tỳ nữ đưa cho La Minh Mậu.

      La Minh Mậu nhìn thấy nguyên liệu viết tờ giấy có chút kinh ngạc, trầm tư lát liền bắt đầu luộc đậu xanh, đậu đỏ, đậu phộng, lại hòa nước vào đậu hủ, nguyên bản là đậu hũ mặn trong chốc lát biến thành ngọt.

      ăn chút, phát nước gừng hầm nấu vậy mà có hương vị rất ngon. Vậy nên lập tức sai người múc chén đưa tới cho Vương Phi, tiếp theo lại múc chén đưa cho Vương gia nhà mình thưởng thức.
      Triệu Như Hi ăn đậu hũ ngọt được đưa tới, hoài niệm thôi ăn liên tục mấy miếng.
      "Ăn ngon ." Ăn đậu hũ ngọt mềm mịn, nàng thỏa mãn nheo mắt lại, có lẽ do trước kia quen ăn đậu hũ ngọt, vậy nên cảm thấy đậu hũ ngọt ăn ngon hơn.
      Thấy thế, Uyển Uyển tò mò hỏi: "Vương Phi, đậu hủ ngọt này ăn ngon đến vậy sao?"

      " ăn ngon, các ngươi cũng ăn thử ." Nàng đem chén đậu hũ còn lại đưa cho ba người các nàng.

      Ba người đều tự ăn vài miếng, Uyển Uyển nhịn được ánh mắt phát sáng: " thể tưởng tượng được đậu hủ làm thành món ngọt ăn lại ngon đến vậy."

      Trăn Nhi khen: "Đúng vậy nha, ăn ngon , hơn nữa nước gừng trong này còn làm ấm thân thể."

      Phù Dung giống hai người hầu hạ bên người Vương Phi từ , lúc ở chung cũng có vài phần câu nệ, dám nghĩ cái gì cái đó, nhưng giờ phút này ánh mắt lóe sáng kia của nàng cũng giấu được kinh hỉ.

      Cùng lúc đó, Sa Lãng Thần xử lý công vụ ở thư phòng cũng ăn thử món đậu hũ ngọt này, rất nhanh liền ăn hết sạch chén đậu hũ.

      Sau đó nhờ La Minh Mậu mới biết được, đậu hũ ngọt là do Vu Nguyệt Oanh nghĩ ra, khỏi nhớ tới điệu múa đêm đó của nàng.

      Trong vương phủ, cơ thiếp am hiểu vũ đạo cũng ít, nhưng người có thể nhảy khiến kinh ngạc như thế.

      Nghĩ đến diệu múa hôm đó, đứng dậy rời khỏi thư phòng, về phía viện của nàng.

      Triệu Như Hi thấy bất thình lình xuất , có chút kinh ngạc.

      Sa Lãng Thần để ý tới ngạc nhiên của nàng, vừa mở miệng cầu: "Bổn vương tới nhìn ngươi khiêu vũ."

      "Khiêu vũ?" Nàng nghi ngờ nhướng mày.

      "Liền nhảy điệu múa hôm đó ngươi nhảy." Trong giọng điệu của lộ ra ý bắt buộc.

      Triệu Như Hi thích thái độ ra lệnh của , cũng hiểu được tốt nhất nên nghịch , dù sao đây là Tĩnh An vương phủ, vì vậy cam chịu nhảy lại điệu "Phi Thiên" đêm đó.

      Trước nàng làm mấy động tác ấm người, đợi tay chân cứng ngắc mềm mại xuống, lại từ từ múa, thân thể mềm mại của nàng từ từ lay động mở rộng ra, giống như nước chảy lưu loát tuyệt đẹp.

      Có lẽ vì nàng nhảy phải cam tâm tình nguyện, nên tâm tình cách nào đắm chìm trong chuyện xưa não nùng lâm li, động tác mặc dù vẫn ưu nhã dịu dàng, lại ít phần cảm xúc đau xót triền miên.

      Sa Lãng Thần thấy thế, mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng lên tiếng cắt ngang: "Ngừng."

      Triệu Như Hi chân tướng dừng lại.

      "Ngươi nhảy bằng đêm đó." trực tiếp phê bình , nàng chỉ có thân thể múa may, giống đêm đó cả người đều đắm chìm bên trong vũ điệu, làm người ta cảm thấy loá mắt.

      ngờ lại bị nhìn ra, nàng có chút chột dạ giải thích: "Chuyện này… Vương Gia đột nhiên tới đây, ta nhất thời kịp chuẩn bị." Thân là nghệ sĩ múa, bị phê bình như thế, làm nàng cảm thấy rất xấu hổ.

      Sa Lãng Thần hơi trầm ngâm, liền phân phó Phù Dung: "Ngươi lấy đàn."

      "Vâng" Phù Dung nhanh chóng mang tới cây đàn: "Vương Gia, đàn đem tới rồi."

      Sa Lãng Thần tùy ý đem thanh cầm đặt đùi, sau khi đưa tay gảy vài dây đàn, ngước mắt dò xét nhìn nàng: "Ngươi nhảy lại lần nữa."

      xong, tay khảy dây đàn, tiếng đàn trầm bổng từ giữa những ngón tay thon dài của tuôn ra.

      Triệu Như Hi kinh ngạc liếc cái, đây là muốn đệm nhạc vì nàng sao?

      Nàng hít sâu hơi, để cho cảm xúc của mình lắng đọng xuống, chậm rãi nhảy múa, thân thể cùng tiết tấu rung động rất nhanh cùng tiếng đàn hòa hợp, tâm tình của nàng cũng từ từ tan ra tiến vào buồn bã uyển chuyển bên trong tiếng đàn, múa ra ý thê lương triền miên trong " Phi Thiên".

      Có tiếng đàn đệm nhạc, nàng nhảy càng xuất thần, dáng người giống như bay bồng bềnh tuyệt đẹp.
      ly sắc thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 (2) t.t


      Rốt cuộc lúc này chân mày Sa Lãng Thần giãn ra, hài lòng nhếch miệng, hai tay thuần thục gảy dây đàn, mỗi tiếng đàn cũng giữ chặt vũ bộ của nàng, ánh mắt chớp cũng chớp nhìn nàng chằm chằm, muốn bỏ qua bất kỳ kỹ thuật nhảy cùng vẻ mặt nào của nàng.

      Uyển Uyển và ba người dám lên tiếng, an tĩnh ở bên nhìn hai người bọn họ khảy đàn khiêu vũ, vũ bộ di chuyển theo tiếng đàn, tiếng nhạc cũng biến đổi theo từng bước nhảy, phối hợp chê vào đâu được.

      Phần ăn ý này nếu người biết nhìn thấy, chỉ sợ cho là bọn họ phối hợp vô số lần.

      Đợi nhảy xong cả bài, Triệu Như Hi nhận lấy khăn tay Trăn nhi đưa tới, lau mồ hôi rịn ra mặt, đợi hơi thở thoáng bình phục, nàng nhìn về Sa Lãng Thần, từ trong thâm tâm khen: "Tài đánh đàn Vương gia tốt, lần đầu tiên đàn, lại là có thể hoàn toàn phối hợp vũ bộ của ta, cũng nắm chặt tâm tình của điệu nhảy."

      Sa Lãng Thần thấy hơi thở của nàng có chút nhanh, hai má đỏ hồng, hai mắt sáng long lanh, gương mặt thanh lệ lộ ra phong thái rực rỡ, gương mặt từ trước đến nay lạnh lùng hơi hòa hoãn chút, cũng khen nàng câu, "Ngươi nhảy tồi."

      Triệu Như Hi thanh nhã cười tiếng. Đối với kỹ thuật nhảy của mình xưa nay nàng rất tự tin, nếu giờ phút này nàng vẫn sử dụng thân thể kiếp trước được huấn luyện nhiều năm, nhảy tốt hơn.

      Mặc dù thân thể mềm mại cùng kiên nhẫn này của Vu Nguyệt Oanh cũng coi là kém, nhưng dù sao cũng được huấn luyện lâu dài, lại từng trúng kịch độc, đến nỗi thể hư lực suy (thân thể suy kiệt), vì vậy có vài động tác cách nào thể hoàn mỹ.

      Lúc này, Nhị quản Bảo Nghi Thành chờ ngoài cửa, thấy vương phi múa xong, mới dám vào nhà.

      "Tiểu nhân bái kiến Vương Gia, Vương phi."

      "Chuyện gì?" Sa Lãng Thần biết tới đây nhất định có chuyện muốn bẩm báo.

      "Tiểu nhân có hai chuyện muốn bẩm báo Vương Gia."

      "." đơn giản ra lệnh.

      "Chuyện thứ nhất là Mộng phu nhân cùng Mi phu nhân bởi vì việc vặt cãi vả, Mộng phu nhân nổi nóng, cầm bình hoa đánh Mi phu nhân, vô ý thất thủ (lỡ tay) đánh chết nàng."

      Nghe vậy, khuôn mặt Sa Lãng Thần lạnh lùng gợn sóng, nhàn nhạt ra chỉ thị: "Truyền mệnh lệnh của ta, phạt Mộng phu nhân cấm túc suy nghĩ mười ngày."

      Nghe phân xử, Triệu Như Hi rất kinh ngạc, Mộng phu nhân đánh chết người, lại có thể xử phạt như vậy?

      "Dạ, chuyện thứ hai là Băng phu nhân hỏi Vương Gia, tối nay có phải đến chỗ nàng dùng bữa ?"

      Sa Lãng Thần vuốt cằm : "Ừ, chỗ nàng ta thôi."

      "Dạ, tiểu nhân chuyển cáo Băng phu nhân." Nhị quản khom người lui ra ngoài.

      Sa Lãng Thần cũng ở lâu hơn, giao đàn đầu gối cho Phù Dung liền đứng dậy rời .

      "Cung tiễn Vương Gia." Đám người Phù Dung cung kính quỳ gối, cho đến khi ra khỏi cửa chính mới dám đứng dậy.

      Đợi vừa , Triệu Như Hi mệt mỏi đặt mông ngồi xuống, bởi vì mới vừa nhảy nửa bị Sa Lãng Thần cắt đứt nhảy lại lần nữa, vì vậy coi như nhảy "Phi Thiên"hai lần, giờ phút này thể lực của nàng tiêu hao, cũng đứng vững.

      Trăn nhi lập tức rót ly trà đưa cho nàng."Vương phi, uống trà, thở chậm rãi."

      Nàng nhận lấy, từ từ uống trà nóng trong ly, vừa nghe Uyển Uyển hỏi Phù Dung về nghi ngờ trong lòng.

      "Mộng phu nhân đánh chết Mi phu nhân, tại sao Vương Gia chỉ phạt nàng suy nghĩ mười ngày? Ngày đó Thái phu nhân hại Hồng phu nhân chết chìm, lại bị đánh 50 đại bản trục xuất vương phủ?" Đây là về sau nàng nghe lại, Thái phu nhân bị đánh gần chết, đuổi ra vương phủ.

      "Thái phu nhân sao có thể so sánh cùng Mộng phu nhân." Phù Dung xem thường .

      Trăn nhi nghi ngờ hỏi: "Vì sao thể so sánh, lúc trước Thái phu nhân phải cũng rất được sủng ái sao?"

      Phù Dung thay nàng giải thích: "Ngươi đây biết, giống nhau được sủng ái, nhưng tình hình được sủng ái khác biệt. Liền Thái phu nhân, Vương Gia chỉ sủng ái nàng hai tháng, nhưng ngươi biết Vương Gia sủng ái Mộng phu nhân bao lâu ? Từ khi nàng vào vương phủ, Vương Gia sủng ái nàng đến bây giờ, có chừng năm năm, cho dù thỉnh thoảng có cơ thiếp mới vào phủ, nàng đều chưa từng thất sủng, mà đây cũng phải lần đầu nàng đánh chết người, hơn nửa năm trước nàng bực bội cầm trâm cài đầu đâm chết cơ thiếp, Vương Gia cũng chỉ phạt nàng cấm túc nửa tháng, có thể thấy được Vương Gia có bao nhiêu sủng ái nàng."

      Nghe thế, mặt Trăn nhi lộ vẻ kinh ngạc." như vậy nàng liên tiếp giết chết hai người, tuy nhiên Vương Gia lại dung túng nàng lần nữa?"

      "Lần này các ngươi biết trong vương phủ người chân chính được sủng ái là ai rồi. Chỉ là nếu các ngươi gặp Mộng phu nhân, tại sao Vương Gia lại sủng ái nàng như vậy, ta chưa từng thấy nào quyến rũ hơn nàng. Đúng rồi, Băng phu nhân vừa mới vào phủ lâu, xinh đẹp cũng kém Mộng phu nhân."

      Dáng điệu Vương phi mặc dù cũng thanh lệ duyên dáng, nhưng hai người bọn họ vẫn hơn chút, chỉ có điều lời này Phù Dung chỉ dám nghĩ ở trong lòng, cũng dám ra ngoài.

      Uyển Uyển lại hỏi, "Ngươi Băng phu nhân, chính là người Nhị quản vừa nhắc tới?"

      " sai, ta nghe nàng vào phủ nửa tháng, Vương Gia chỗ ấy ít nhất 6, 7 lần rồi, ban thưởng cho nàng ít đồ trang sức trân bảo, đối với nàng rất sủng ái." Phù Dung thận trọng nhìn Triệu Như Hi cái, thấy nàng vẫn bình tĩnh, hình như hoàn toàn thèm để ý.


      Triệu Như Hi trong lòng nghĩ, thoạt nhìn Sa Lãng Thần là người lạnh lùng, lại có nhiều cơ thiếp như vậy, cảm giác có chút tốt, cũng biết khi sủng ái những cơ thiếp kia vẻ mặt lạnh lùng có phải trở nên nhiệt tình hay , hay vẫn mặt lạnh như cũ?

      Nhớ tới mới vừa rồi đánh đàn đệm nhạc vì nàng thể cầm nghệ cao siêu, nàng rất kinh ngạc, ngờ mới nhìn lần, liền có thể dùng cổ cầm trình diễn ra nhạc cảnh "Phi Thiên", giai điệu còn cùng với vũ bộ của nàng phối hợp phi thường hoàn mỹ, nàng rất khó tưởng tượng người như vậy lại là người ham mê nữ sắc, khỏi cảm thấy rất đáng tiếc.
      ly sắc thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: (1)

      Dùng qua bữa tối, gương mặt kiều diễm tuyệt luân của Băng phu nhân mang nét cười, vì Sa Lãng Thần pha ly trà nóng."Vương Gia xin dùng trà." Mười ngón tay mảnh khảnh cầm ly ngọc đưa tới trước mặt .

      nhận lấy, uống hớp trà liền để xuống.

      " còn sớm nữa, bằng cận thân hầu hạ Vương Gia tắm rửa, ngủ sớm." Nàng thẹn thùng e lệ giọng hỏi, cặp mắt đẹp kia biểu lộ tha thiết chờ mong.

      "Tối nay, Bổn vương muốn nhìn ngươi khiêu vũ." Dung nhan tuấn khôi ngô của Sa Lãng Thần vẫn lạnh lùng như cũ, biểu lộ cảm xúc dư thừa.

      "Dạ. Vậy cận thân đổi Vũ Y trước, trở lại vì Vương gia hiến vũ."

      Băng phu nhân rất nhanh đổi váy áo mỏng hồng nhạt ra ngoài, vì trong nhà đốt mấy chậu than sưởi ấm, cuối cùng cũng quá lạnh, nàng khoác dải lụa thất sắc, thành thực hướng Sa Lãng Thần tới, sa mỏng phơi bày dáng điệu linh lung như như của nàng trước mặt , nàng mềm mại như có xương dựa sát vào , làm nũng : "Nghe cầm nghệ Vương Gia cao siêu, Vương Gia nhưng nguyện làm thiếp thân nhạc đệm?"

      Sa Lãng Thần đồng ý, mà sai người gọi nhạc công trong vương phủ.

      lâu, mấy tên nhạc công tới, ôm cầm, tranh, tỳ bà cùng sáo của mình ngồi xuống ở sau tấm bình phong, sau khi hỏi nàng nhảy bài gì, tấu nhạc.

      Thân thể mềm mại của Băng phu nhân theo tiếng nhạc chậm rãi xoay mình, theo vũ điệu dải lụa thất sắc trong tay của nàng duyên dáng tung bay, mắt sáng long lanh, khóe miệng mỉm cười, giữa sóng mắt lưu chuyển, tỏa ra nét quyến rũ.

      Sa Lãng Thần chỉ nhìn mấy lần, đối với nàng õng ẹo làm dáng cảm thấy vô vị tẻ nhạt, hoàn toàn thể sánh bằng vũ điệu của Vu Nguyệt Oanh, nhưng thần sắc biểu lộ chút nào, chỉ bất động thanh sắc ( biến sắc) uồn tay vào ống tay áo.

      Sau khi nàng múa hết khúc, đích thân rót ly trà, để lại dấu vết bắn chút bột giấu ở đầu ngón tay vào trong chén, mới đưa cho nàng. "Ái Cơ uống ly trà nghỉ lát."

      "Đa tạ vương gia." Băng phu nhân cười tươi như hoa nhận trà, uống cạn, cười nhu mì hỏi, "Vương Gia, cận thân mới vừa nhảy như thế nào, có thể vào mắt của vương gia?"

      "Có thể."

      Biết dễ dàng khen ngợi người khác, được hai chữ có thể cũng coi là kém, vả lại nàng quả dụng tâm nhảy, chỉ đem tâm tư làm sao mê hoặc .

      Mặc dù tới nơi này 6, 7 lần, nhìn như rất sủng ái nàng, nhưng đây chẳng qua là ngoài mặt mà thôi, chưa bao giờ ngủ lại, cách khác, còn chưa chạm qua nàng, nàng rất cam tâm, đâu phải nàng khá, lại gợi lên dục vọng của .

      Nàng dựa vào , hai tay kéo cánh tay cứng cáp của , bộ ngực đầy đặn chà xát cánh tay , ý tứ ám thị vô cùng ràng, nàng tin động lòng, sao đoán được lúc này bỗng nhiên cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, nàng nhịn được che miệng ngáp cái.

      Thấy thế, Sa Lãng Thần lên tiếng : "Ái Cơ mệt mỏi, nghỉ trước ." vặn bung ra tay của nàng, ở lâu nữa, liền đứng lên ra ngoài.

      ra ngoài phòng, vẻ mặt lạnh lùng bắn rớt chút bột lưu lại ở ngón giữa, đó cũng phải là thuốc, mà là mê dược (thuốc ngủ), đối phó những cơ thiếp dây dưa ngớt, thường dùng biện pháp này thoát thân.

      Năm ấy chín tuổi, bởi vì phụ vương bị đâm bỏ mình, mẫu phi vì bảo vệ , bí mật đưa rời Tĩnh An vương phủ, bái vị cao nhân làm thầy, trừ võ thuật, còn học được công phu hạ độc.

      Mười sáu tuổi trở lại vương phủ, bởi vì giỏi dùng độc, mấy lần có người thầm hạ độc trong thức ăn muốn mưu hại , đều bị đoán được, hiển nhiên người hạ độc cũng bị bắt được xử tử.

      Lúc trước Vu Nguyệt Oanh dùng dược thiện, là đặc biệt điều chế, để khắc chế độc tố lưu lại trong cơ thể nàng, tránh cho nàng chết quá sớm.

      Vương phủ to như vậy, mặt ngoài nhìn như phong quang (hào nhoáng), kì thực thay đổi liên tục, giấu giếm nguy cơ, Tĩnh An vương cũng tốt.

      Sa Lãng Thần trở lại ngủ phòng, có hai nam tử trẻ tuổi sớm chờ bên trong.

      "Thuộc hạ tham kiến Vương Gia." Thấy vào, hai người cùng kêu lên hành lễ.

      "Ngồi ." Đối mặt thủ hạ tâm phúc, vẻ mặt lạnh lùng của Sa Lãng Thần ấm lên vài phần.

      "Tạ vương gia." Hai người cùng nhau ngồi xuống.

      "Bẩm Vương Gia, trong triều truyền đến tin tức, mấy ngày trước lúc Tứ hoàng tử săn vô ý ngã ngựa, người bị thương nặng, hôm nay hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm đến tính mạng." Ngồi phía bên trái Thẩm Bình Tam mở miệng trước. Mặt mũi khôi ngô, tính tình giống như khuôn mặt của cương nghị trầm ổn.

      "Ta xem là có người thầm động tay chân, nếu thuật cởi ngựa của Tứ hoàng tử luôn tốt làm sao có thể té ngựa." Thiệu Ấn Hành ngồi phía bên phải hừ lạnh. mi mục như họa (mặt mày như vẽ), ngũ quan nhu tuấn mỹ, da thịt trắng noãn tinh tế thua kém các nương.

      Sa Lãng Thần nhìn về phía Thẩm Bình Tam, hỏi "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"

      Thẩm Bình Tam cùng Thiệu Ấn Hành cùng là sinh tử chí cốt cùng nhau lớn lên trong vương phủ, cha của hai người đều làm việc ở vương phủ, năm đó bị đưa khỏi Vương phủ hai người cũng cùng theo , cùng tập võ, sau khi trở lại, hai người liền trở thành cánh tay đắc lực của .

      Bình thường Thẩm Bình Tam phụ trách theo dõi tình hình trong triều, còn Thiệu Ấn Hành lại là trưởng thị vệ của vương phủ, phụ trách bảo vệ an toàn của vương phủ.

      "Thuộc hạ cũng cho là chuyện Tứ hoàng tử ngã ngựa nhất định có tình khác." Thẩm Bình Tam cung kính đáp.

      Trầm tư giây lát, Sa Lãng Thần hỏi nữa. "Hoàng thượng cùng Đại hoàng tử nơi đó có động tĩnh gì?"

      "Hoàng thượng nghiêm trị mấy tên tùy tùng ngày đó theo Tứ hoàng tử săn. Về phần Đại hoàng tử, vì tuyết tai ở Đông Bắc nghiêm trọng, trước ngày Tứ hoàng tử gặp chuyện may phụng mệnh hoàng thượng tuần sát, ở Đô thành."

      Thiệu Ấn Hành nheo đôi mắt phượng lại. "Đại hoàng tử cùng Tứ hoàng tử luôn luôn bất hòa, chân trước rời cung, Tứ hoàng tử liền gặp chuyện may, cái này quá khả nghi rồi."

      Sau khi Thái tử qua đời vào mười năm trước, hoàng thượng cũng lập trữ nữa, những năm gần đây hoàng thượng ngày càng tuổi già sức yếu, tranh giành hoàng trữ (*người được xác định thừa kế ngôi vua) diễn ra càng kịch liệt, dưới mắt mấy vị hoàng tử năng lực tranh đoạt trữ nhất, trừ Tứ hoàng tử bị thương bên ngoài lần này, còn có Đại hoàng tử, Ngũ Hoàng Tử cùng Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử.

      Ngũ Hoàng Tử cùng Tứ hoàng tử xưa nay giao hảo, ở chỗ này dưới tình huống ràng, hình như có lý do gì hại , nay Thất hoàng tử ở trong quân, cũng thể là , Cửu hoàng tử cùng Tứ hoàng tử là cùng mẹ sinh ra, tình cảm rất thân, cũng có lý do hại , vì vậy khả nghi nhất chính là Đại hoàng tử.

      "Chuyện này yên lặng theo dõi biến hóa trước, nhìn hoàng thượng có lấy bí dược cất giấu trong cung ra cứu Tứ hoàng tử ." Sa Lãng Thần suy nghĩ .

      Bí dược này là thái y trong cung căn cứ bài thuốc bí truyền năm đó quân sư khai quốc lưu lại, hái trăm loại linh thảo luyện chế mà thành, tục truyền có tác dụng kì diệu cải tử hồi sanh.

      Nhưng thực tế cũng thần hiệu như thế, nếu người có tính mệnh nguy hiểm ăn vào, quả thực có thể hồi sinh, vãn hồi mạng.

      Chỉ là thuốc này luyện chế cực kỳ khó khăn, mất mấy chục năm, cũng chỉ có thể lấy được 2, 3 viên, cực kỳ trân quý.

      "Nghe bí dược này trong cung hình như còn sót lại viên, hoàng thượng chịu lấy ra cho Tứ hoàng tử dùng sao?" Thiệu Ấn Hành kinh ngạc .
      ly sắc thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3 (2): t.t


      Thẩm Bình Tam nghĩ ngợi : "Nếu hoàng thượng chịu lấy ra cho Tứ hoàng tử dùng, vậy chứng tỏ ở trong lòng hoàng thượng Tứ hoàng tử rất quan trọng."

      Thiệu Ấn Hành lập tức tiếp lời. "Vậy ý tứ của hoàng thượng có khả năng để làm thái tử."

      "Nếu hoàng thượng chịu cho Tứ hoàng tử dùng bí dược, đến lúc đó bố cục của chúng ta ở trong triều phải thay đổi đôi chút." Rất nhanh Sa Lãng Thần đem tình hình ở trong lòng suy diễn phen.

      Thẩm Bình Tam nghĩ ngợi : "Ý Vương Gia là nếu Tứ hoàng tử lấy được bí dược, bỏ qua con cờ ban đầu, đổi thành ủng hộ Tứ hoàng tử sao?"

      Sa Lãng Thần gật đầu.

      xong chuyện này, Thiệu Ấn Hành nhớ tới chuyện khác, xin chỉ thị: "Vương Gia, cái đinh mai phục trong phủ ta nhổ xong , còn diệt trừ cái đinh kia?"

      Vì tranh đoạt ngôi vị thái tử, chư vị hoàng tử đều được ủng hộ của vương gia, vì vậy ào ào hiến tặng mỹ nhân giai lệ, cùng đủ loại kỳ trân dị bảo muốn lôi kéo .

      Bọn bày tỏ thái độ tốt như thế đồng thời cũng phái mật thám trà trộn vào vương phủ, muốn dò xét động tĩnh của vương gia, muốn biết Vương Gia đến tột cùng ủng hộ người nào.

      Theo danh vọng cùng thế lực của Tĩnh An vương ở Đại Thịnh Vương Triều, nếu có được đến ám trợ của vương gia, có thể nắm vững phần thắng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

      Nhưng trong những hoàng tử này, nhưng phải ai cũng muốn lôi kéo Vương Gia, trong đó có hận thể đẩy vào chỗ chết.

      Nếu phải thủ vệ vương phủ sâm nghiêm, tất cả thị vệ dưới tay nghiêm chỉnh huấn luyện, chỉ sợ Vương Gia sớm xảy ra chuyện.

      Tuy biết người nhiều lần được phái tới là người nào, nhưng thứ nhất có chứng cớ xác , thứ hai vì ngại thân phận của đối phương, nên tạm thời động đến được.

      Sa Lãng Thần suy nghĩ chút, chỉ thị: "Khoảng thời gian này ngươi nghĩ cách ly gián những người đó trước, tạm thời đừng tự thân động thủ nữa."

      Thiệu Ấn Hành suy nghĩ thêm chút liền hiểu."Ý Vương gia là như Thái phu nhân và Hồng phu nhân lúc trước, làm cho các nàng tự mình chó cắn chó, đấu lưỡng bại câu thương?"

      Sa Lãng Thần gật đầu.

      Cho nên trong vương phủ có nhiều cơ thiếp như vậy, bởi vì hoàng thượng tứ hôn cho đồng thời, cũng ban thưởng sáu mỹ nhân làm thiếp cho .

      Sau đó, những quan lại quyền quý đối với cầu xin cũng theo dâng lên mấy mỹ nữ, còn dư lại là mấy vị hoàng tử tặng.

      Dù sao Tĩnh An vương phủ khá lớn, chứa đủ những cơ thiếp này ôm mục đích bất đồng đến gần , vì vậy đối với những người tiến dâng mỹ nhân, bất luận ai cũng cự tuyệt.

      Bởi vì ở thời điểm cần thiết, cũng lợi dụng các nàng truyền lại tin tức muốn lan rộng ra ngoài, cũng cố ý phóng túng họ ghen tuông, giết hại lẫn nhau.

      Khi con cờ còn hữu dụng liền mượn tay của các nàng trừ .

      Cũng tỷ như lúc trước sáu mỹ nhân do hoàng thượng ban tặng, tất cả đều chết trong tranh đấu cơ thiếp.

      Mặt Thiệu Ấn Hành lộ vẻ vẻ hưng phấn, lời đáp ứng luôn. "Dạ, Vương Gia, chuyện này giao cho thuộc hạ làm, thuộc hạ bảo đảm nhất định ổn thỏa."

      Thấy lộ ra nụ cười khát máu, Thẩm Bình Tam nhịn được nhắc nhở: "Ngươi đừng làm quá đáng, ngược lại thêm phiền cho Vương Gia."

      Thiệu Ấn Hành tức giận liếc cái."Chuyện này ta tự có chừng mực, ta làm việc còn có thể phạm sai lầm sao?"

      Thẩm Bình Tam : "Ta xem bộ dạng ngươi muốn đại khai sát giới."

      "Hắc hắc, giết người tính là gì, mượn đao giết người mới lợi hại đấy. Đúng rồi, Vương Gia, vị Vương phi kia…" còn chưa xong, liền nghe Sa Lãng Thần : "Trước đừng động nàng, Bổn vương hoài nghi nàng là giả mạo."

      "Nàng là giả? Nhạc Bình Hầu sao lớn mật như thế, dùng thế thân lừa gạt Vương Gia, đây là tội lớn khi quân, sợ bị hỏi tội sao?" Thiệu Ấn Hành lấy làm lạ hỏi.

      "Chuyện này Bổn vương chỉ hoài nghi, có chứng cớ. Bình Tam, ta có việc giao ngươi làm."

      "Vương Gia xin phân phó."

      Sau khi có người cố ý cùng Sa Lãng Thần tận lực buông xuôi, trong vương phủ chuyện các cơ thiếp lục đục đấu đá càng ngày càng kịch liệt, mới ngắn ngủn mấy ngày, lại có mấy cơ thiếp chết oan chết uổng.

      Nhưng những sóng gió này lan đến gần Triệu Như Hi, ở trong mắt người ngoài, nàng chỉ là vương phi bệnh tật lại được sủng ái, ai đặt nàng trong mắt, vì vậy nàng yên lặng trải qua cuộc sống của mình, chịu ảnh hưởng hỗn loạn bên ngoài.

      Ngày hôm đó thấy trời ngừng tuyết, mới vừa dùng đồ ăn sáng, nghe Phù Dung nhắc sắp tới lễ mừng năm mới, Triệu Như Hi chợt nhớ tới, tới thế giới này hơn tháng, lại cả ngày nhốt trong vương phủ, chưa từng ra xem bên ngoài thế giới, vì vậy quyết định xuất phủ dạo chút.

      Nàng với cùng Uyển Uyển, Trăn nhi và Phù Dung, ngồi kiệu tới phố phồn hoa nhất.

      đường , từ Phù Dung nàng biết được, trong thành này ước chừng có hơn triệu cư dân, là thành trì lớn nhất phía Đông Nam, phố xá náo nhiệt nhất nằm ở ngã tư giao giữa đường Nam Ly cùng đường Đông Huyền.

      Sau khi xuống kiệu, nàng ngước mắt nhìn quanh, đường phố Lai Ngọc Thành tựa như bàn cờ, ngang dọc đan xen, ngay ngắn trật tự, vả lại vào cuối năm, dân chúng mua đồ tết ít, hai bên đường phố tiếng hò hét của người bán hàng rong, rất náo nhiệt.

      Nhìn mọi người lăng xăng, khóe môi Triệu Như Hi lên cười khẽ, từ từ dạo, khi tiến lên nhìn gian hàng đàng trước, lúc lại vào cửa hàng dọc hai bên đường nhìn chút, đối với mọi thứ đều hiếu kỳ thôi.

      gian bán sách mua mấy quyển sách, sau khi ra ngoài Triệu Như Hi chợt ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, con sâu thèm ăn trong bụng của nàng động đậy, nàng nhịn được hỏi thăm Phù Dung. "Phù Dung, ngươi ở đây nhà hàng nào ăn ngon?"

      "Nhà hàng?" Phù Dung chưa từng nghe qua cách này, nhưng nàng cũng cơ trí, lập tức : "Vương phi khách sạn hoặc là tửu lâu sao?"

      " sai." Triệu Như Hi gật đầu.

      "Muốn đến ăn, trong Lai Ngọc Thành nổi danh nhất là Đan Hoa tửu lâu, khách sạn Bồng Lai cùng quán ăn Đổng Tứ."

      "Những nơi này có món gì nổi tiếng?" Triệu Như Hi hỏi kỹ lưỡng, dự định hôm nay tiệm nếm thử chút trước.

      "Đan hoa tửu lâu nổi tiếng vì xử lý các món cá, bọn họ có thể làm ra trăm loại cá khác nhau, mà Bồng Lai khách sạn còn lại là..."
      Last edited: 24/10/16
      ly sắc thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: (2)

      Trong khi Phù Dung giới thiệu các món ngon trong Lai Ngọc Thành tửu lâu có chiếc xe ngựa chạy tới, xe ngựa chạm trổ hoa văn thanh trúc lộng lẫy, đường phố mọi người đều tránh sang hai bên, bởi vì dấu hiệu thanh trúc chính là gia huy của Tĩnh An vương phủ.

      Giờ phút này Sa Lãng Thần ngồi trong xe, bởi vì hôm nay ngày đẹp hiếm có, vì vậy cửa sổ xe mở ra tấm ngăn khắc hoa, chỉ dùng màn trúc ngăn cách trong ngoài, làm ánh mặt trời có thể xuyên vào bên trong xe.

      Tầm mắt của xuyên qua mành vá, nghiêng mắt nhìn cảnh bên ngoài, lơ đãng trông thấy bên cạnh đường phía trước, Triệu Như Hi cùng mấy tỳ nữ chuyện, mặt mày vui vẻ, biết vì chuyện gì, khóe miệng chứa nụ cười nhu hòa ấm áp.

      Trong mắt lộ ra vệt trầm tư, ngày trước để Thẩm Bình Tam sai người cẩn thận điều tra Vu Nguyệt Oanh, biết được nàng chưa từng học múa, nhưng hai lần trước tài múa của nàng bày ra thành thạo tuyệt đẹp như vậy, tuyệt đối thể như nàng trong mộng nhìn thấy liền có thể múa được.

      Lúc trước vì đào hôn nàng kiên quyết cùng Diệp Thiếu Phi bỏ trốn, có thể nhìn ra tính tình nữ tử này cực kỳ mạnh mẽ, sau đó thất bại bị tóm, càng quyết tuyệt cùng tình lang uống thuốc độc tuẫn tình, có thể thấy được giữa hai người tình thâm ý thiết, có thể Diệp Thiếu Phi chết, còn nàng sống mình, theo lý nàng nên đau đến muốn sống mới đúng, nhưng theo vẻ mặt của nàng, nhưng thấy tia đau đớn thương tâm.

      Chỉ có khi khiêu vũ, nàng mới toàn tâm tập trung vào vũ đạo mà theo kỹ thuật nhảy toát ra biểu bi thương, nhưng múa xong, thần sắc thống khổ thoáng chốc biến mất.

      Là nàng quên lãng tình cảm đối với Diệp Thiếu Phi, hay là... Vu Nguyệt Oanh này cũng phải là chân chính Vu Nguyệt Oanh?

      Xe ngựa rời trước, trong lòng Sa Lãng Thần kiềm chế tâm tình khác thường mới dâng lên, quay đầu liếc nàng cái, lúc này mới thu lại nỗi lòng.

      Lúc này Triệu Như Hi biết Sa Lãng Thần nghi ngờ nàng, dưới hướng dẫn của Phù Dung, kích động tới quán ăn Đổng Tứ, thưởng thức các loại trứng nổi danh.

      Có trứng chưng, trứng luộc, trứng hồng, trứng xào, trứng nướng, trứng sấy, trứng kho, trứng rán, vân vân… Triệu Như Hi lần đầu được ăn nhiều loại trứng giống như vậy, mỗi loại đều nếm say sưa ít, sở thích ăn uống của nàng được mở rộng nên mặt mày hớn hở.

      Lấp đầy bụng đường trở về Vương phủ, nhìn thấy bên đường có người bán kẹo mạch nha, Triệu Như Hi liền lập tức cầu đậu xe, xuống xe mua.

      Khi , cha nàng ngoại tình cùng mẹ ly hôn, sau nàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cho dù trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng mỗi khi tết đến, mẹ đều tự mình làm Ngưu Yết Đường (kẹo hạnh phúc) cho nàng ăn, dư thừa gửi cho thân bằng hảo hữu.

      Mẫu thân làm Ngưu Yết Đường là ngon nhất, cứng mềm vừa phải, làm cho nàng ăn lần dừng được, liều mạng ngụm tiếp ngụm đút vào miệng.

      Mấy năm trước sau khi mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn mình nàng, nhưng mỗi khi gặp tết đến, nàng đều theo thói quen mẹ lưu lại, làm Ngưu Yết Đường ăn.

      Đây là tết đầu tiên nàng đến thế giới này, nếu nơi này có kẹo mạch nha, vậy lo có nguyên liệu làm Ngưu Yết Đường.

      Trở lại Vương phủ, khi Triệu Như Hi với La Minh Mậu muốn tự mình làm điểm tâm ngọt lập tức lui ra cho nàng sử dụng, vật liệu cần dùng lúc trước ở đường nàng mua đủ, chỉ thiếu sữa bột, nhưng cũng sao, thêm sữa bột, nhưng cũng có thể làm ra Ngưu Yết Đường hương vị truyền thống đến.

      Làm Ngưu Yết Đường kiểm soát nhiệt độ là khó nhất, nếu kiểm soát tốt, làm ra phải quá cứng quá mềm, nhưng nơi này có nhiệt kế để đo, tất cả chỉ có thể dựa vào cảm giác.

      Nàng thêm lượng nước cùng đường trắng, muối thích hợp vào bạch Mạch Nha mới mua về đồng thời nấu lên, lợi dụng khi nấu Mạch Nha nàng cho chút nước cùng lòng trắng trứng đánh lên, bởi nơi này có máy đánh trứng chạy bằng điện để dùng, bằng sức lực của nàng rất khó đánh, may sau khi nàng thoáng nhắc tới, La Minh Mậu liền tự động giúp đỡ.

      Bởi vì lúc trước nàng cung cấp ít cách làm thức ăn, vì vậy La Minh Mậu rất thiện cảm với vị Vương phi này, muốn biết lần này nàng lại muốn làm đồ ăn gì mới.

      "Vương phi, trứng này đánh đến khi nào?" La Minh Mậu hỏi. Cho dù khí lực của , nhưng ngừng đánh nhanh trứng như vậy, tay cũng mỏi.

      "Đánh tới độ mềm thể đổi là được." Triệu Như Hi bên nấu khô kẹo mạch nha, bên lưu ý tình huống của lòng trắng trứng.

      "Cái gì gọi là độ mềm thể đổi?" nghi ngờ hỏi.

      Triệu Như Hi nghĩ hồi, thử dùng lời có thể hiểu được để giải thích, "Chính là đánh lòng trắng trứng cho có bọt càng càng cứng hơn, dùng chiếc đũa kéo nó lên, những bọt ở phần cuối hơi uốn lượn chứng tỏ được rồi."

      Giải thích xong, nàng thấy tiểu đầu bếp nhào nặn mì vắt đưa vào góc dùng gạch xây lên gian kín hình vuông, nàng vội vàng hỏi: "La Sư Phó, đó là cái gì?"

      La Minh Mậu theo hướng chỉ của nàng nhìn lại, cười : "Đó là nơi dùng nướng thịt hoặc là mì vắt. Ngày hôm trước bánh cát lợi đưa Vương phi ăn, chính là dùng cái kia nướng ra."

      Vỏ ngoài của bánh cát lợi ăn có chút giống thổ ty, chỉ có điều khá dày, đào nhân bánh bên trong ra, mùi vị tệ, thời điểm Triệu Như Hi ăn rất tò mò, nơi này vừa có lò nướng, làm thế nào nướng được vỏ bánh thế này, lúc này mới biết hoá ra bọn họ có lò nướng như vậy.

      Triệu Như Hi hơi suy nghĩ, nơi này có lò nướng này, có chút vật phẩm ngọt, bánh ngọt như vậy có thể thử làm xem.

      "La Sư phụ, sau này ta nghĩ dùng lò nướng kia nướng bánh gatô, có thể ?"

      "Bánh gatô? Đó là cái gì?" La Minh Mậu khiêm tốn hỏi. Từ trước tới nay, rất quen thuộc Vương phi thường ra ít từ chưa từng nghe.

      "Đó là loại bánh ngọt dùng trứng làm, ăn rất mềm."

      Nghe thấy là đồ ăn biết, chút do dự gật đầu."Vương phi chỉ cần rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây làm."

      Khi bọn chuyện, kẹo mạch nha nấu sai biệt lắm, lòng trắng trứng cũng cứng, nàng giọt nước đường vào bên trong nước lạnh, thấy có thể kết thành khối rắn, chứng tỏ nhiệt độ đủ rồi, liền đặt kẹo mạch nha bên để nó giảm nhiệt độ, nhanh chóng đổ lòng trắng trứng bên đánh vào khuấy đều.

      Liên tục khuấy đến bên ngoài kẹo mạch nha mất sáng bóng mới thôi, sau đó gia nhập nàng thêm hạt hạnh nhân lúc trước cho người ta biên xào qua, lại tiếp tục khuấy đều, đến khi chạm mà kẹo mạch nha dính tay, là có thể đổ vào bên trong mâm hình vuông chuẩn bị, sau khi kéo bằng mặt, đợi đến khi lạnh, có thể lấy ra cắt thành miếng to vừa phải.

      Sau khi cắt, nàng cầm hai miếng, khối cho mình, miếng khác cho La Minh Mậu.

      La Minh Mậu ăn hết miếng, liên tiếp gật đầu."Tư vị này sai, ngọt mà chán, còn nếm được mùi vị hạnh nhân, rất dễ ăn."

      Triệu Như Hi cũng cảm thấy lần này làm tệ lắm, nàng lấy nửa, nửa kia để lại nhà bếp mang .

      La Minh Mậu suy nghĩ chút, sai người đưa phần cho Vương Gia thưởng thức.

      Sa Lãng Thần về Vương phủ vào ban đêm, sau khi vào, thấy cái đĩa đặt bàn biết là cái gì, nếm miếng, tiếp theo nhịn được ngụm tiếp ngụm, liên tục ăn mấy miếng, dặn dò tỳ nữ trong phòng: "Đây là đường gì? Ngày mai cho nhà bếp làm nhiều hơn ít, đưa cho Vương phi ăn."

      Cho dù La Minh Mậu là bếp trưởng cũng biết thích ăn đồ ngọt, chỉ có mấy tâm phúc mới biết.

      Tỳ nữ bẩm: "Dạ. Chẳng qua Vương gia, nô tỳ nghe người của nhà bếp , đây là buổi chiều Vương phi tự tay làm, gọi là Ngưu Yết Đường, La Sư Phó cảm thấy tư vị sai, bởi vậy đưa tới cho Vương Gia dùng thử, nếu Vương Gia cảm thấy ngon, trước tết làm nhiều hơn nữa ít."

      "Đây là Vương phi làm?" khỏi có chút bất ngờ.

      "Dạ."

      đăm chiêu cầm lấy miếng Ngưu Yết Đường, nhớ tới mấy món ăn Đậu Hủ Ma Bà cùng mì thịt băm lúc trước, còn có canh đậu hũ ngọt đều là làm từ phương pháp của nàng, nay nàng lại làm ra loại điểm tâm ngọt chưa từng ăn qua, còn có nàng khiêu vũ, cũng chưa từng nhìn thấy, điều này làm càng thêm hoài nghi thân thế của nàng, nàng thực là Vu Nguyệt Oanh sao?

      Ba ngày sau, mỗi ngày Sa Lãng Thần đều đến thưởng thức Triệu Như Hi khiêu vũ trước đây chưa từng có.

      Nếu đổi Cơ Thiếp khác, chỉ sợ thụ sủng nhược kinh, nhưng với nàng mà chỉ thấy quấy nhiễu.

      Tuy rằng mỗi lần đến đều đích thân vì nàng đệm nhạc, phối hợp tiếng đàn của , có thể làm nàng nhảy càng thêm tập trung, mà khi nàng nhận ra ánh mắt của nhìn nàng mang theo tìm tòi nghiên cứu, có chút hoảng sợ.

      Nàng có thể cảm giác được tựa hồ hoài nghi nàng, nhưng quá chắc chắn hoài nghi ở đâu.

      điệu múa hoàn tất, Triệu Như Hi lau mồ hôi mỏng mặt, thấy tựa hồ còn có ý định rời khỏi, nàng yên tĩnh ngồi xuống bên, nhận lấy trà nóng Trăn Nhi đưa tới yên lặng uống.

      "Vương phi bắt đầu học múa từ khi nào?" Sa Lãng Thần chợt hỏi.

      Nàng theo bản năng trả lời bắt đầu từ lúc bảy tuổi, nhưng lúc mở miệng chợt nhớ tới, chủ nhân thân thể này Vu Nguyệt Oanh chưa từng học được múa, vội vã nuốt lại lời , ngược lại đáp: "... Trước đây chưa từng học, những điệu múa này đều là ta ở trong mơ nhìn thấy, chính mình tùy ý nhảy loạn." Nàng tiếp tục dùng lời kia ứng phó .

      Mắt đen của Sa Lãng Thần lạnh lùng nhìn nàng, nhàn nhạt lên tiếng: " sao? Ngươi nhảy có thể so với những vũ nương tập múa từ còn tốt hơn, ngay cả Băng phu nhân trong phủ am hiểu nhất là múa đều theo kịp ngươi."

      Trong lòng Triệu Như Hi cả kinh, buông xuống mắt trả lời: "Vương Gia quá khen rồi, ta nào so được với Băng phu nhân, tất cả đều là ta nhất thời hưng phấn tùy tiện nhảy múa thôi."

      Ánh mắt nhưng chưa từng dời khỏi người nàng, nhìn như hững hờ hỏi lại: "La Sư Phó ở nhà bếp ngươi thường cùng thảo luận cách làm các loại thức ăn, ngươi làm sao biết được nhiều món ăn mới như vậy?"

      Tâm tình ổn định của nàng có chút khẩn trương, trấn định trả lời: "Những món kia cũng là ta mơ thấy, hơn nữa bình thường thích xuống bếp, cho nên nghĩ ra những cách làm kia."

      Đột nhiên Sa Lãng Thần đứng dậy tới trước mặt nàng, vươn tay nâng cằm nàng lên.

      Nàng sợ hết hồn, mở to mắt trừng .

      Thấy lông mi nàng run rẩy, mặt thoáng vẻ biết làm sao, cố ý chậm rãi cúi người dựa vào, quan sát vẻ mặt nàng.

      Cơ thể Triệu Như Hi cương cứng, nhìn tư thế của , nàng hoài nghi muốn hôn nàng, càng dựa vào càng gần, tim nàng đập càng nhanh, nhất thời biết nên làm gì, theo bản năng đưa tay ra, che miệng .

      Lòng bàn tay chạm phải bờ môi mềm mại của nàng mới nhận ra mình làm gì, khuôn mặt chợt đỏ lên, vội vàng rụt tay giấu ở sau lưng, lắp ba lắp bắp cảnh cáo: "Ngươi, ngươi được dựa qua đây nữa!"

      Bộ dáng trúc trắc e lệ này của nàng sâu sắc lấy lòng Sa Lãng Thần, lần nữa đưa tay cài tốt cho nàng cây trâm ngọc, sau đó thong thả ung dung mở miệng : "Bổn Vương thấy trâm cài đầu của Vương phi bị lệch, muốn cài trâm lại cho Vương phi, Vương phi cho rằng Bổn Vương muốn làm gì?"

      "Ta, ta... , có gì." Hai tay Triệu Như Hi nắm chặt đặt đầu gối, nâng cằm lên, có chút tức giận trừng , ràng cố ý làm hành động ám muội khiến nàng hiểu lầm, đáng ghét!

      Đón nhận ánh mắt tức giận của nàng, trong mắt Sa Lãng Thần lóe lên nụ cười, đứng thẳng người, sửa sang lại ống tay áo, tiếp theo hời hợt : "Lúc trước bởi vì lo lắng thân thể của Vương phi, nên chưa cùng Vương phi viên phòng, bây giờ thấy Vương phi việc gì, Bổn Vương mau chóng tìm thời gian cùng Vương phi viên phòng, để tránh oan ức Vương phi."

      Nghe vậy, nàng kinh ngạc bật thốt lên: " cần!"

      " cần? Chẳng lẽ Vương phi bất mãn với Bổn Vương?" Hai mắt sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.

      Triệu Như Hi nhớ tới thân phận của mình, ấp úng giải thích, ", phải, ý ta, nếu Vương Gia có thời gian, cần để ý." Xin nhờ, mau quên chuyện này .

      "Vương phi săn sóc như vậy, ngược lại Bổn Vương càng băn khoăn, ngươi yên tâm, Bổn Vương để ngươi chờ quá lâu."

      Nàng khổ não nhếch miệng, biết làm sao mới có thể thuyết phục từ bỏ ý nghĩ đáng sợ này, trời ạ, tuyệt đối đừng chạm đến nàng, nàng chút cũng muốn cùng lên giường.

      Ý tứ khước từ của nàng quá ràng, Sa Lãng Thần sao có thể nhìn ra, con ngươi trong nháy mắt xẹt qua thích."Bổn Vương chọn ngày hoàng đạo." xong, liền phất tay áo rời .

      Phù Dung vô cùng phấn khởi vui vẻ : "Vương phi, quá tốt rồi!"

      Bởi vì Vương Gia vẫn chưa cùng Vương phi viên phòng, cho nên những Cơ Thiếp đó đều đặt Vương phi trong mắt, ngay cả nàng cũng bị những nô bộc trong phủ xem thường, chờ Vương phi cùng Vương Gia viên phòng, những người kia còn dám xem thường Vương phi cùng nàng ! Triệu Như Hi lắc lắc vai, cảm thấy có gì tốt đẹp, vốn là hỏng bét.

      Nghĩ đến cùng mấy chục tiểu thiếp lên giường nam nhân, trong lòng nàng dị thường bài xích, khỏi bắt đầu nghĩ các loại lý do trốn tránh.
      Last edited: 24/10/16
      Meoconkissu2ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :