1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 41: Ta nguyện ý ở lại!

      Edit: hongheechan

      như vậy, có chút tuyệt tình, mà nên tuyệt tình với nàng sao? Nhớ ngày đó, cũng vì mẫu thân nàng mới khiến cho mẫu thân mỗi ngày sống bằng chết! nên báo thù sao?

      Nhưng. . . tại sao tim của ngày lại ngày trôi qua trở nên mềm lòng hơn? Ở chỗ sâu trong đầu của , ái mộ trong mắt tiểu nhân kia sao lại chói mắt như vậy.

      Vốn cho rằng mình đau lòng nữa, nhưng vì sao càng nhìn nàng càng đau lòng!

      "Ngươi biết?" Cảm nhận được thiếu niên này tức giận, Tử Lan Thanh hơi sững sờ, sau đó chính là khuôn mặt giễu cợt. Nàng tin, thân thế của là thái tử nước Khâu Lăng này, nếu quan tâm Tiểu Ngữ, sao lại biết Tiểu Ngữ suýt nữa bị ngược đãi tới chết.

      Thiếu niên trả lời, chỉ lạnh lùng cúi đầu.

      Nhìn cái vẻ mặt y hệt tiểu thụ kia, Tử Lan Thanh muốn cạy cái đầu xinh đẹp kia ra, xem bên trong đựng cái gì.

      "Hừ, hôm nay ngươi phải cho ta câu trả lời thỏa đáng, nếu . . . Ta trực tiếp mang Tiểu Ngữ !" Tử Lan Thanh vốn muốn , ‘nếu ta lấy đầu ngươi’, vậy mà những lời này, nàng chút dám , nhìn thấy nơi này là địa bàn của người khác sao.

      địa bàn quốc gia của người khác lấy đầu thái tử của bọn họ, hắc hắc hắc. . . Bây giờ nàng có gan đó!

      "Ta cho!" Giọng như trầm kiên cường, băng hàn lạnh thấu xương khiến Tử Lan Thanh cũng nhịn được rùng mình cái, đây là giọng của loài người sao?

      "Hừ, tại sao ngươi cho!" Cho dù mới vừa bị khí thế của thiếu niên lạnh lùng này làm cho sợ hết hồn, nhưng Tử Lan Thanh vẫn mạnh miệng, hơn nữa ấy bị Chu Tử Mặc cưng chiều nên ra ngoài cậy mạnh, vì vậy mới ra lời cường ngạnh như vậy.

      Tại sao cho? Thiếu niên kia vì lời của Tử Lan Thanh mà sững sờ, tại sao lại cho Chu Tử Ngữ rời theo nàng, nàng là trong mấy người tôn quý nhất thế giới này, mà mình chẳng qua chỉ là con hoang. Dù thân là thái tử nước Khâu Lăng, cũng chỉ dựa vào thủ đoạn của mà từng phần từng phần kiếm được.

      "Tử Lan, ta nguyện ý ở lại." Chu Tử Ngữ ở bên thủy chung trầm mặc rốt cuộc lúc này cũng mở miệng, nàng thể làm khó . Dù ở lại chỗ này tiếp tục chịu hành hạ, nàng cũng muốn nhìn vẻ mặt khó xử kia, cho dù là chút xíu cũng muốn!

      "Ngươi nguyện ý ở lại! Ngươi nguyện ý vì người nam nhân này chết hả!" Giọng của Tử Lan Thanh đột nhiên trở nên quỷ dị, mà khuôn mặt nhắn tinh sảo của nàng như kỳ tích tràn đầy đỏ và xanh, giống như hai đóa Phù Vân khác thường, giống như thần kì vậy.

      Huyết Mạch Chi Lực lại lên lần nữa, hai con tiểu sủng vật khiếp sợ nhìn tiểu chủ tử của mình, chưa giác tỉnh huyết mạch mà có thể Huyết Mạch Chi Lực lên, chuyện này. . . Rốt cuộc phải có huyết mạch lực rất cường đại mới có thể làm được!

      Khó trách mỗi lần lão chủ nhân nhắc tới tiểu chủ nhân cũng đều bất đắc dĩ như vậy.

      Thú Hoàng và Ngư Hoàng là tử địch trời sinh, khống chế tất cả sinh vật cạn trừ con người bên ngoài, mà bên khống chế tất cả sinh vật dưới nước. Vốn là tử địch, nhưng lại cố tình sản sinh ra vật kết hợp này.

      Theo tính tình Thú Hoàng và Ngư Hoàng, tuyệt đối cho phép ngoại tộc như tiểu chủ nhân tồn tại, nhưng bọn họ lại cùng buông tha xóa bỏ tiểu chủ nhân, giống như tiểu chủ nhân hề xuất vậy.

      Bọn họ vẫn luôn cảm thấy quái dị, nên mới phải lén chạy đến nhìn chút xem rốt cuộc tiểu chủ nhân này có chỗ nào tầm thường.

      Mấy năm trước, bọn họ chỉ nhìn thấy tiểu chủ nhân là ăn kẻ hàng, trình độ tham ăn này, hắc hắc hắc. . . cũng phải người bình thường mà có thể so sánh được.

      Cho đến giờ phút này, bọn họ mới biết, ra cái vị tiểu chủ tử tham ăn này những chỉ biết ăn, mà người nàng còn nồng nặc Huyết Mạch Chi Lực cho nên lão chủ nhân và Ngư Hoàng mới bỏ qua cho nàng.

      Nàng là người chuyển đổi tất cả vận mạng, chỉ có nàng mới có thể cứu vớt cái thế giới này, trước khi Thần tộc ngàn năm đầu hàng, mỗi lần giáng lâm đều là cuộc đại tai ương, có lẽ chỉ có tiểu chủ nhân mới có thể cứu vớt cái thế giới này.

      "Tử Lan." Cảm thấy Tử Lan bên cạnh mình đột nhiên trở nên xa lạ, Chu Tử Mặc hơi hoảng hốt lôi kéo bàn tay bé của nàng. Ngay lập tức, tất cả các máu mạch máu đều bị áp chế.

      Hơi mê mang ngẩng đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh có chút khó chịu lắc đầu cái, hình như muốn đuổi cảm giác khác thường mới mẻ này.

      "Ta sao." Khẽ mím môi, ánh mắt Tử Lan Thanh rơi vào người thiếu niên nghiệt kia lần nữa, vẻ mặt của nàng hơi quái dị, "Ngươi muốn Tiểu Ngữ ở đây sao, ngươi nguyện ý cưới nàng ?"

      Nguyện ý ?

      Toàn thân thiếu niên nghiệt chấn động, nên nguyện ý, nên hận nàng, di enndan lequyđ ôn vậy mà. . .

      "Ta để cho người tổn thương nàng nữa." ngẩng đầu, lời của thiếu niên cực kì lạnh nhạt, rồi lại lộ ra uy tín thể nghi ngờ.

      "Vậy ngươi nguyện ý?" Tử Lan quay đầu lại, nhìn Chu Tử Ngữ, nàng biết đáp án của nàng ấy, nhưng nàng vẫn muốn hỏi câu.

      "Ta nguyện ý ở lại." Chu Tử Ngữ rất kiên định.

      "Cho dù cho chết, ngươi cũng nguyện ý." Ngón tay nho nhắm thẳng vào hàn băng thiếu niên kia, trong giọng của Tử Lan lộ ra nhẫn.

      "Ta nguyện ý!" Vẫn là kiên trì như vậy, lại làm cho lòng Tử Lan Thanh đau xót, vẫn là nguyện ý sao? Cho dù vì nam nhân này mà tìm chết, đều nguyện ý! Tiểu Ngữ như vậy, chấp nhất như vậy, rốt cuộc là vì sao?

      Tại sao nàng hiểu, chẳng lẽ chỉ vì nàng là người đại, hiểu những ý định của cổ nhân này, hiểu cái gì là ! Càng tin thế giới này có tình ! Nàng luôn luôn chỉ là khách qua đường thôi sao?

      " hối hận?" Muốn xoay người , nhưng vẫn nhịn xuống bước lên phía trước.

      "Biển cạn đá mòn, thiên hoang địa lão, bao giờ hối hận!" câu , khiến Tử Lan Thanh khiếp sợ nhịn được lui về phía sau bước.

      bao giờ hối hận, bao giờ hối hận. . .

      Lại là những lời này, người nho nhìn thẳng tắp chằm chằm vào vẻ mặt kiên định của Chu Tử Ngữ, trong mắt liên tục lên đỏ và xanh.

      "Đánh nàng bất tỉnh, mang về!" Tiếng cao ngạo và thánh khiết từ trong miệng nho của nàng thốt ra, ràng là mệnh lệnh nhưng lại tự nhiên như thế, giống như vương giả trời sinh vậy.

      "Đừng!" Lúc này thiếu niên nghiệt kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên hốt hoảng.

      "Hừ!" Tử Lan vươn tay, ánh sáng màu đỏ chói mắt ngừng thoáng ở tay bé của nàng, Huyết Mạch Chi Lực tinh thuần khiến thiếu niên lạnh lùng nhớ lại thân phận của nàng, thân phận và nàng chênh lệch quá lớn.

      Đừng bảo là , ngay cả cha là hoàng đế cũng thể cãi lại mệnh lệnh của nàng.

      Đằng Long vẫn ở bên cạnh nàng nghe thấy lời của Tử Lan, hề cho Chu Tử Ngữ cơ hội mở miệng, d.d'l'êqu ýđô n trực tiếp đánh nàng bất tỉnh.

      Đối với , chỉ cần Tử Lan ra lệnh, cảm thụ của người khác liên quan gì tới !

      Chu Tử Mặc ở bên nhìn ánh sáng màu đỏ chớp động trong tay Tử Lan, khẽ nheo cặp mắt lại, muốn che kín đau đớn trong mắt , tuy nhiên lại bi ai phát ra tâm mình vẫn đau như vậy.

      Tử Lan, ngươi biết ? Ta tình nguyện ngươi chỉ là bình thường bị ném bỏ, mà nguyện thân phận của ngươi cao quý như vậy, cao quý đến mức ta chỉ có thể ngẩng nhìn!

      "Ta muốn giết chết ngươi, nhưng giết chết ngươi Tiểu Ngữ rất đau lòng, ta. . . muốn nàng đau lòng." Lời của Tử Lan vẫn thánh khiết mà cao ngạo như vậy.

      Thiếu niên lạnh lùng mở miệng, chỉ nhìn chòng chọc vào Chu Tử Ngữ té xỉu ở trong ngực Đằng Long.

      "Chúng ta !" xong câu đó, mắt lạnh của Tử Lan càn quét qua hai con tiểu sủng vật cái, trực tiếp xoay người rời , lúc ngang qua Chu Tử Mặc rất tự nhiên kéo tay của Chu Tử Mặc, mà cũng ở lúc tay nàng chạm được tay Chu Tử Mặc tất cả ánh sáng màu đỏ và xanh trong mắt biến mất còn mống.

      Ở đáy mắt nàng, vẫn thuần khiết như vậy, giống như con mèo ngoan ngoãn, chỉ có bước tiến của nàng hề dừng lại.

      Chu Tử Mặc vốn mất mác bị tay bé kéo , cả tâm đều rung động, Tử Lan của vẫn là Tử Lan của . . .

      "Chúng ta cứ trắng trợn mang Tiểu Ngữ ra ngoài như vậy sao?" thẳng ra hoàng cung, Tử Lan Thanh mới phản ứng được, tất cả cảm giác mới vừa rồi quá mức huyền ảo, nàng cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, giống như tận sâu bên trong có người khác khống chế thân thể của nàng vậy.

      Loại cảm giác này cực kỳ khó chịu!

      "Cứ ra như vậy, chúng ta cứ ra như vậy sao?" Tay bé của Tử Lan Thanh liên tục xoa huyệt Thái Dương của mình, rốt cuộc mới vừa xảy ra chuyện gì?

      "Chúng ta trở về thôi." Chu Tử Mặc nhìn Tiểu Ngữ trong ngực Đằng Long cái, cứ mang Tiểu Ngữ về như vậy, biết nên làm sao để khai báo với những người kia.

      Nhưng cũng may giờ Tiểu Ngữ thay đổi hơi lớn, có thể lừa gạt lừa gạt , đợi đến cuối cùng lừa gạt được lại .

      Dù sao nếu Tử Lan quyết định mang Tiểu Ngữ về, cũng thể ném Tiểu Ngữ xuống đúng ?








      Chris thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 42.1: Đây là số mệnh!

      Edit: hongheechan

      "Đúng, chúng ta cứ ra như vậy, tại nên trở về nước." Chu Tử Mặc cầm tay Tử Lan đột nhiên dùng sức, khiến Tử Lan nhịn được cau mày, nhưng cái gì cũng , chỉ nhún nhún cái mũi của mình nhíu nhíu mày, "Vậy biết thái tử có tìm chúng ta tính sổ ?"

      "Bây giờ mới biết sợ?" Chu Tử Mặc điểm cái mũi của Tử Lan, bộ mặt cưng chiều mở miệng.

      "Ta mới sợ, chỉ sợ ngộ nhỡ tìm Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ lại đau lòng! Nếu , chúng ta làm cho Tiểu Ngữ mất trí nhớ ?" Cặp mắt Tử Lan Thanh sáng lên, mất trí nhớ chính là chiêu vô cùng tốt.

      Mất trí nhớ. . .

      Nghe được hai chữ đó, lòng của Chu Tử Mặc co rụt lại, sau đó cầm được đau lòng, Tử Lan của nhất định mất trí nhớ, nhất định quên , nhưng lại thể làm cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng mất trí nhớ!

      "Sao vậy, được sao? Cũng đúng, người ta làm sao vô duyên vô cớ mất trí nhớ chứ!" Hơi tự giễu , Tử Lan than thở hơi, chẳng lẽ Tiểu Ngữ khổ sở là chủ định của ông trời?

      " ra . . . có lẽ nam nhân kia quan tâm Tiểu Ngữ, có số việc. . . ngươi cũng biết." Cùng nhau đến đó, đối mặt với vô số vệ binh, mặt đám người Tử Lan đổi sắc, coi bọn họ có tác dụng, nhưng nhắc lại đến nam nhân có nỗi khổ tâm kia Chu Tử Mặc cũng nhịn được thở dài.

      "Chuyện gì mà ta biết?" Tử Lan ngẩng đầu, hơi híp cặp mắt, chẳng lẽ cũng là vì có nỗi khổ tâm, cho nên mới phải ngược đãi Tiểu Ngữ như vậy?

      Nhưng ngược đãi là ngược đãi, dù có nỗi khổ tâm cũng thể thay đổi này được!

      "Hôm qua ta cũng mới biết được, sở dĩ tiến về phía nước Chu muốn lấy Tiểu Ngữ, chỉ vì. . . trả thù!" d d.lê'q`uy`đ`ô`n Con ngươi Chu Tử Mặc co rụt lại, ban đầu những chuyện kia cho rằng nam nhân kia cũng biết, nhưng bây giờ hiểu được, bọn họ đều cùng loại người, sao có thể biết!

      "Trả thù, tại sao?" Tử Lan cảm giác mình tiến vào mê cung, giống như cái gì cũng biết.

      "Bởi vì mẹ ." Những mặt u ám này, Chu Tử Mặc hề muốn cho Tử Lan biết, nhưng cũng biết, sớm muộn gì Tử Lan cũng phải lớn lên, dù nàng thông minh giống như nghiệt, nhưng kinh nghiệm luôn chỉ có chút như vậy, nên để nàng biết, từ từ cho nàng biết.

      Cho đến khi nàng có thể hoàn toàn hiểu được cái thế giới này.

      Khẽ cúi đầu, trong mắt Tử Lan Thanh lóe lên tia giãy giụa, nàng đột nhiên nhớ đến kiếp trước hình như có bài hát tên là ‘ muốn lớn lên ’.

      Nàng vốn hiểu vì cái gì mà muốn lớn lên, nhưng bây giờ biết, nàng quả muốn lớn lên.

      Dù nội tâm của nàng là 38, nhưng chỉ cần bề ngoài của nàng còn là đứa bé tám tuổi, nàng có thể vĩnh viễn sống trong cuộc sống ngây thơ hạnh phúc, nhưng. . . Nàng luôn từ từ lớn lên!

      khi lớn lên, thể giả bộ ngu ngơ như vậy nữa, cần gặp phải cái vấn đề này rồi cái tiếp theo kia, mà mưu cũng theo nhau tới, đến lúc đó nàng cũng thể hạnh phúc như vậy nữa.

      . . . muốn lớn lên. . .

      "Có thể giảng cho ta chuyện xưa trong đó chút ?" Cho dù muốn lớn lên, nàng vẫn mỗi ngày lớn, phải biết tất cả mưu quỷ kế phía sau đó.

      " Mẫu phi Tiểu Ngữ và mẫu phi là biểu tỷ muội, cùng phụ hoàng ta, vốn là mẫu phi gả cho phụ hoàng ta, lại bị biểu muội thân cận nhất của nàng thiết kế, có lẽ. . . lúc sắp chết nữ nhân kia vẫn nắm tay của , để vì nàng báo thù." Cặp mắt Chu Tử Mặc hơi thâm trầm, cặp mắt đen nhánh xinh đẹp cũng bắt đầu ra từng tia xanh thẫm quỷ dị.

      có thể cảm thấy ràng, tay bé của Tử Lan liên tục trở nên lạnh, hơn nữa vẫn còn run rẩy.

      "Tử Lan, đừng sợ, những thứ này đều cách ngươi quá xa, ngươi. . ." Cặp mắt Chu Tử Mặc bắt đầu trở nên ảm đạm, những lời này lừa đứa trẻ tám tuổi khác sao, nhưng Tử Lan. . . nàng thông tuệ như vậy, sao lại biết tâm tư của chứ.

      Thân ở đời, vốn dĩ gặp được chỉ có hạnh phúc vui vẻ, mà nhiều hơn còn là những mưu, có bất kỳ người nào có thể chạy thoát!

      Với lại và Tử Lan đều ở hoàng tộc, càng gặp phải mưu nhiều!

      chỉ có thể thận trọng che chở Tử Lan, để nàng phải nhìn thấy tối tăm của hoàng tộc, nhưng. . . thể vĩnh viễn che mờ cặp mắt của Tử Lan.

      Bất kể giấu giếm như thế nào, Tử Lan vẫn biết!

      "Tử Lan. . . Có ta ở đây!" có lời thừa thải, Chu Tử Mặc biết Tử Lan hiểu ý tứ của .
      Chris thích bài này.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 42.2:

      Edit: hongheechan(truyện được edit chính thức và duy nhất tại *******************)

      Có ta ở đây?

      Tử Lan ngẩng đầu, nhìn thiếu niên cao hơn nàng ba cái đầu này, nàng có thể nhìn ra kiên định trong mắt . Trong nháy mắt, có cảm xúc khác thường xông lên trong lòng của Tử Lan, "Ngươi vĩnh viễn cưng chiều ta sao?" Giọng của Tử Lan hơi tắc nghẽn, có ? Vĩnh viễn. . .

      "Vĩnh viễn quá dài, ta chỉ biết cưng chiều ngươi vạn năm!" Chu Tử Mặc nhìn Tử Lan, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa hoàng cung phía xa xa kia.

      Đột nhiên, trong tim hiểu ra, Hoàng Thành hào hoa như thế này chỉ là nhà tù, mà ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng kia chỉ là gông xiềng giam cầm hạnh phúc của .

      Vì Tử Lan, ngồi lên vị trí cao cao tại thượng này, chỉ biết làm Vương gia tiêu dao, mỗi ngày điên điên khùng khùng khoái khoái lạc lạc với này.

      Nghe Chu Tử Mặc xong, khóe miệng Tử Lan bắt đầu nhếch lên, a. Chu Tử Mặc! Ta nhận định ngươi rồi! Cho dù về sau ngươi muốn lấy ta, ta cũng chiếm nhà giữa! Muốn bám ngươi cả đời. . .

      Khẽ mím môi, Tử Lan Thanh rất muốn với Chu Tử Mặc câu, ‘ta ngươi’, nhưng lời này nàng như thế nào cũng ra miệng được.

      Chỉ có thể thầm tự nhủ ở trong lòng, ‘sau đó phải chọn thời cơ tốt hơn để mở miệng’.

      Nhưng người nào đó lại biết, lần sau có thể sau đó 10,000 năm hay . . .

      Khi Chu Tử Ngữ tỉnh lại lần nữa, Tử Lan chau mày nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt đẹp của nàng ấy nghĩ đến khi còn bé phát sinh đủ thứ, mấy năm thoáng cái qua, họ cũng giảm mập mạp khi còn bé trở nên mỹ lệ.

      Tử Lan nhớ, năm ba tuổi ấy nàng hình như qua, có lẽ sau khi họ lớn lên là mỹ nữ tuyệt sắc, nhớ lúc ấy Chu Tử Mặc rất khinh thường, nhưng chứng minh họ quả đều là mỹ nữ, nhưng. . . trở thành mỹ nữ có ích ? chỉ đăng tại d.đànlê quý đônn những thế khuôn mặt mỹ nữ này chỉ mang đến vô số phiền não cho bọn họ!

      Giống như hôm nay, tên Hoàng đế kia lại muốn gả nàng cho đại thần nhị phẩm, đại thần kia 27, dáng dấp gian xảo, có hai thê, còn có ba tiểu thiếp, mặc dù nàng gả làm chính thê, nhưng nàng cũng phải có thể tiêu thụ đãi ngộ như vậy.

      Nếu phải do tổ mẫu Hoàng quý phi che chở, chừng thánh chỉ gả này tuyên bố rồi.

      Đến lúc đó nàng nhất định kháng chỉ, mà hậu quả nàng kháng chỉ chính là thoát khỏi quốc gia này, có lẽ còn thuận tiện mang theo Chu Tử Mặc và Chu Tử Ngữ.

      "Tử Lan. . . ta ở đâu?" Liên tục xoa huyệt Thái Dương của mình, tay thô ráp của Chu Tử Ngữ chà xát khuôn mặt nhắn của nàng hơi làm đau, nhưng nàng lại hoàn toàn có cảm giác .

      "Vương phủ của Chu Tử Mặc." Tử Lan Thanh thu hồi ý định của mình, cúi đầu nhìn Chu Tử Ngữ, nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch kia mà đau lòng.

      "Ừ." Sau khi đáp tiếng, Chu Tử Ngữ trở về trầm tĩnh, loại yên tĩnh như trước khi chết này khiến Tử Lan Thanh khẽ cau mày.

      Nàng vốn tưởng Chu Tử Ngữ điên khùng náo loạn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nàng an tĩnh như thế.

      ràng nàng ấy muốn rời !

      "Sao mở miệng, hận ta dẫn ngươi trở lại sao?" Giọng của Tử Lan Thanh hơi quái dị, nhưng cũng lộ ra nghiêm túc, nàng muốn biết đáp án của nàng ấy.

      "Có lẽ. . . Đây là số mệnh!" Khẽ ngẩng đầu, Chu Tử Ngữ nhếch miệng muốn mỉm cười, nhưng lại thể cười nổi.

      "Cười so với khóc còn khó coi hơn!" Hơi chê bai , nhưng còn chưa xong lời này, Tử Lan Thanh liền nhịn được bật cười trước.

      Sau đó Chu Tử Ngữ cũng cười theo lên.

      " cho ngươi cười!" Tay bé của Tử Lan hơi hung tàn nắm được khuôn mặt béo mập bé của Chu Tử Ngữ, nghĩ đến Chu Tử Ngữ làm những việc ngốc kia, nàng muốn trực tiếp bóp chết nàng thôi.

      "Đau." Đáng thương nhìn Tử Lan, Chu Tử Ngữ điềm đạm đáng .

      Mặc dù chưa từng buông khuôn mặt nhắn của Chu Tử Ngữ ra, nhưng tay bé của Tử Lan Thanh bắt đầu giảm bớt lực độ.

      "Bây giờ mới biết đau, ba năm nay bị ngược đãi cũng biết đau đúng ?" Tay bé của Tử Lan Thanh đổi sang vuốt ve.

      Đặc biệt là khi nhìn thấy bàn tay bé thô ráp của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh hận mình cho nam nhân kia mấy bạt tai.

      "truyện đăng duy nhất tại die ênđ ànlê qu ýyyđoo nn.com"

      , nàng hiểu tại sao Chu Tử Ngữ lại cái loại nam nhân đó, nếu là nàng, sớm phủi mông chạy lấy người rồi!

      "Cũng đau, nhưng nơi này đau." Chu Tử Ngữ vuốt lồng ngực của mình, khóe miệng còn sót lại nụ cười.
      Chris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 43: Nữ nhân thần bí xuất !

      Edit: hongheechan


      " tại ngươi đau chỗ đó !" Vẻ mặt Tử Lan hơi hung dữ, khuôn mặt nhắn bình thường đáng giống như Tu La tàn bạo .

      "Ừ." Mặc dù biết trả lời của mình càng làm cho Tử Lan tức giận, nhưng nàng muốn lừa dối nàng.

      Trầm mặc, trầm mặc như chết, giờ phút này ai cũng muốn chủ động mở miệng.

      biết qua bao lâu, hung ác mặt Tử Lan chậm rãi tản , sau đó cười khổ tiếng, Chu Tử Ngữ như vậy khiến cho nàng rất đau lòng, nhưng đau lòng cũng thể, lần này nàng tuyệt đối để nàng trở lại bên cạnh nam nhân kia.

      Nếu lần sau là phải nhặt xác này!

      "Nghỉ ngơi tốt vào, qua mấy năm nữa ngươi từ từ quên." Tử Lan Thanh đứng dậy, muốn nhìn thấy ánh mắt nhớ nhung kia của Chu Tử Ngữ, mới vừa rời bắt đầu nhớ nhung rồi sao?

      "Tử Lan. . ." Chu Tử Ngữ tự lẩm bẩm, sau đó là tiếng cười khổ trầm mặc.

      . . .

      Lúc này trong hoa viên nở rộ ở hoàng cung, hai nữ nhân duyên dáng quý phái giống nhau lẳng lặng ngồi ghế xích đu, nụ cười giả dối giống nhau như đúc lên ở mặt của các nàng.

      Mà ở bên cạnh các nàng người người làm nào, ràng nơi này bị cách li.

      "Có nhiều khi, ngươi đều cảm thấy ngươi sống vô cùng mệt mỏi sao?" Rốt cuộc, tuyệt mỹ nữ tử mặt cung bào màu trắng cao quý nhàng chậm chạp mở miệng, mà nụ cười giả dối mặt nàng cũng từ từ rút lại.

      Cuối cùng nàng cũng giả bộ được!

      "Muội muội, lời ấy sai rồi, Bổn cung thân là hoàng hậu, là chính thê duy nhất của hoàng thượng, ngươi ta có phải nên tận lực gánh chức trách của chính thê hay !" Hoàng hậu kém nữ tử áo trắng đẳng cấp chậm rãi mở miệng, mỹ mạo duyên dáng quý phải này cũng phải người bình thường có thể giả bộ.

      Nhưng nàng luôn thiếu phần thanh nhã so với nữ tử áo trắng, giống như nàng muốn khẩn cấp chứng minh chuyện, nhưng chuyện kia căn bản .

      " thẳng mục đích đến đây của ngươi , ta muốn vòng vo với ngươi." Chân mày xinh đẹp của nữ tử áo trắng khẽ nhíu lên, biết hề nữ nhân trước mặt, chỉ vì có chút chuyện mới thể cưới nàng.

      Nhưng thân phận chính thê của nàng ta giống như khối đá lớn đè ở ngực của nàng, mỗi lần nhớ tới lại khống chế được hô hấp của mình.

      có nhiều thê tử như vậy, thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu hầu ở bên cạnh nàng, những thứ này nàng đều hiểu. Nhưng cũng vì hiểu nàng mới có thể khó chịu như vậy!

      Bây giờ nàng đột nhiên hiểu được câu của nữ nhân kia, ‘cũng vì hiểu mới khổ sở hơn! ’ ra quả như thế.

      "Muội muội, ngày là muội cả đời là muội, ngươi là muội muội, theo lý nên thực đúng chức trách của muội muội, có mấy lời có số việc, nên cũng thể nên làm! Hiểu ?" Nữ nhân quý phái nhàng chậm rãi mở miệng, cao ngạo như vậy.

      Nhưng nữ nhân tuyệt mỹ kia hề để lời của nàng trong mắt, thân phận của nàng là thế nào, dù tại gả cho hoàng đế nước Chu, nhưng nàng vẫn luôn là con của Nhân Hoàng, huyết mạch tôn quý mà nữ nhân trước mặt này vĩnh viễn kém hơn.

      Cho nên nàng mới có thể vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, vì ở trong mắt của nàng, nữ nhân trước mặt chính là đống cứt chó!

      " hiểu!" forum lêq uyyyđ ô onn.c omm Nữ nhân tuyệt mỹ cúi đầu, nhìn móng tay xinh đẹp mà có thêm chút nào trang sức nào của mình khẽ mím môi, khóe miệng mỉm cười như có như khiến trong mắt nữ nhân quý phái lóe lên tia độc.

      Nàng ghét nhất sắc mặt lạnh nhạt này của nàng ta, mỗi lần nhìn thấy lại muốn xé nát.

      "Hừ, đừng tưởng rằng hoàng thượng sủng ái ngươi là... ngươi mà có thể vô pháp vô thiên, Bổn cung luôn luôn là hoàng hậu mà ngươi chỉ là Hoàng quý phi!" Mặt mũi nữ nhân quý phái hơi lãnh, tư thái quý phái của nàng ta cũng bắt đầu trở nên xốc xếch.

      Nữ tử tuyệt mỹ chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu, sau đó lại lạnh nhạt cúi đầu, quản việc vớ vẩn!

      "Ngươi. . . tôn trọng bề !" Tiếng cắn răng nghiến lợi hận thể lập tức xé nát khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt, trong mắt nữ nhân cao quý bao hàm quá nhiều ai oán.

      "Bề . . . ngươi đáng sao?" Châm chọc cười tiếng, ngay lập tức trời đất này như chỉ còn vây quanh nụ cười xinh đẹp này.

      "Bổn cung cho ngươi biết, nước Khâu Lăng truyền đến tin tức, Chu Tử Ngữ bị con trai bảo bối của ngươi dẫn ra khỏi nước Khâu Lăng, bây giờ Bổn cung ra lệnh ngươi giao người ra! Nếu . . . đừng trách Bổn cung nhớ đến tình nghĩa tỷ muội!" Nữ nhân cao quý giả bộ được nữa, mặt mũi dữ tợn thét chói tai.

      nhớ tình nghĩa tỷ muội, nữ tử tuyệt mỹ khinh thường cười tiếng, khi nào ngươi nhớ đến tình nghĩa tỷ muội vậy, với ngươi mà , tất cả nữ nhân trong hoàng cung này đều là kẻ địch của ngươi!

      Nhưng Mặc nhi lại dám mang Chu Tử Ngữ về, điểm này nàng chưa lường trước được, Mặc nhi phải loại ngu dốt như vậy, sở dĩ mang Chu Tử Ngữ về, nhất định vì Chu Tử Ngữ ở nước Khâu Lăng bị đối xử tốt.

      Cũng đúng, thái tử nước Khâu Lăng này mang Chu Tử Ngữ chính vì trả thù.

      Điểm này nàng biết , về phần nữ nhân trước mặt này, nàng cũng biết , nhưng mà với nàng mà , nàng chưa bao giờ coi Chu Tử Ngữ là con của nàng, Chu Tử Ngữ chỉ là công cụ nàng dùng để lấy lòng nước Khâu Lăng.

      "Tùy ngươi, ta có lời khác, chỉ có câu. . . Nếu người ngay cả lương tâm cũng bị mất, chắc chắn người đó còn là người! Thậm chí ngay cả súc sinh cũng bằng!" Nữ tử tuyệt mỹ chậm rãi đứng dậy, với nữ nhân đánh mất lương tâm trước mặt này, nàng còn lời nào để .

      "Ngươi mắng ta!" Mặt mũi vặn vẹo lộ ra oán độc vô tận.

      Người nàng sâu đậm lại nữ nhân trước mặt này, dù nàng là hoàng hậu, là nữ nhân có quyền thế nhất trong hậu cung này, nhưng nàng lại hề vui vẻ.

      Mỗi ngày nàng phải tính toán nữ nhân muôn hình muôn vẻ trong hoàng cung, lại chỉ dám đụng vào nữ nhân tuyệt mỹ trước mắt này.

      Nàng biết nữ nhân này là cấm kỵ trong lòng ! Nhưng cũng vì biết mới có thể khổ sở như vậy, rất lâu rồi, nàng đều nghĩ tới đồng quy vu tận (cùng chết) với nữ nhân này, nhưng nàng lại bỏ được .

      "Nếu như có việc gì, mong ngươi đừng làm phiền ta!" tiếp tục để ý tới nữ nhân trước mặt nữa, bước của nữ tử tuyệt mỹ hơi lười biếng, nhưng dừng lại.

      Nữ nhân kia, dù có xinh đẹp, tâm kế cũng sánh nổi nàng, mà cũng chưa từng thích nữ tử này, nên nàng cũng hề đặt nàng ta ở trong mắt.

      "Đứng lại! Hôm nay ta nhất định muốn dạy dỗ ngươi lễ nghi quy củ tốt!" Nữ nhân cao quý sớm tan biến hết tất cả bình tĩnh, mặt mũi dử tợn lộ ra vẻ ác độc vô tận, là lúc nên đồng quy vu tận sao?

      Ngươi quan tâm con trai ngươi như thế, vậy ta khai đao với con trai ngươi!

      Hơi híp cặp mắt, từng chút thu ác độc vào đáy lòng, cuối cùng hai mắt nhắm lại, lúc mở hai mắt ra lần nữa, nữ nhân cao quý khôi phục bình tĩnh ban đầu lần nữa. Nhưng oán độc ở đáy lòng lại thêm mấy phần. . . Nhìn bóng lưng tuyệt mĩ rời , nhàng chậm rãi cười tiếng.

      . . .

      Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu xuống khiến Tử Lan Thanh toàn thân ngứa ngáy, nàng vẫn hơi híp mắt lại chưa từng thực nhắm mắt, vì Ám Bộ mới truyền tin tức đến, mưu chính tức triển khai từng chút.

      Bước đầu tiên chính là đối phó Chu Tử Mặc sao? Muốn thông qua danh kỹ đệ nhất nước Chu khiến Chu Tử Mặc thân bại danh liệt hả?

      Nuôi binh nghìn ngày, nữ nhân kia bồi dưỡng danh kỹ đệ nhất như thế, còn phải là muốn cho danh kỹ kia bắt được lòng của Chu Tử Mặc sao, mà tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia có động lòng với nữ nhân kiều mị như thế hay ?

      Mình nên nhắc nhở, còn nên . . . yên lặng theo dõi biến hóa sao?

      Nhưng vì sao, tim của nàng lại phiền não như thế!

      Than thở hơi, d iễnđ ànlê qu yđ ôn Tử Lan Thanh tự giễu cười tiếng, khi nào tiểu quỷ kia lại có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng, mà nàng vẫn còn chưa chuẩn bị với loại cảm giác kia.

      Suy nghĩ về đời trước chút. . . hình như có người nào có thể vào nội tâm của nàng, nàng máu lạnh như con quái vật.

      Nhưng đời này. . .

      Đột nhiên, tiếng ‘vù’ đánh thức suy nghĩ sâu xa trong Tử Lan Thanh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc, Tử Lan Thanh hơi híp mắt lại, "Tra được thế nào?"

      "Bẩm tiểu chủ tử, Minh Uyển này phải là người bổn quốc." Giọng Đằng Long hơi khổ sở, vì Chu Tử Mặc mà điều động tất cả người của Ám Bộ thăm dò nữ nhân, chủ tử như vậy còn cố chấp hơn Thánh nữ trước kia.

      Thân là truyền nhân của Thú Hoàng Ngư Hoàng lại đời sau của Nhân hoàng, quan hệ này. . .

      Cũng biết cuối cùng bọn họ có thể đạt được hạnh phúc hay , coi như có thể cũng nhất định cực kỳ khó khăn, mà lúc này chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng trời cao có thể xem xét tình sâu nặng ở giữa bọn họ mà để bọn họ sống cùng nhau đến đầu bạc răng long.

      "Nửa ngày chỉ tra được nàng phải người của bổn quốc?" Đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt Tử Lan Thanh lộ ra từng tia lệ khí.

      Theo lệ khí của Tử Lan Thanh, Đằng Long cảm thấy trái tim mình bị đè nén trận, loại cảm giác này chỉ cảm giác qua ở người Thú Hoàng, mà bây giờ lệ khí người tiểu chủ tử lại có thể nặng như vậy.
      Last edited by a moderator: 10/10/16
      Chris thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 44: Thân phận chênh lệch!

      Edit: hongheechan


      khó tưởng tượng, đứa bé tám tuổi lại có thể biết tản mát ra lệ khí kinh khủng như vậy, người biết còn tưởng rằng nàng trải qua bao nhiêu sống chết đau khổ.

      "Hình như nàng ta đến từ tổ chức rất thần bí, cái tổ chức kia quá mạnh mẽ. . . Trước mắt chúng ta tra được cái gì cả, chỉ biết là nàng đến nước Chu được ba năm, mà hính như nàng ta đến nơi này là vì. . . Chu Tử Mặc!" Lời của Đằng Long hơi liên tục, nửa vì làm việc tốt, nửa vì tình của tiểu chủ tử đối với Chu Tử Mặc.

      "Vì. . . Chu Tử Mặc!" Tâm chợt co lại, nữ nhân tên là Minh Uyển đó vì Chu Tử Mặc mới đến nước Chu sao?

      Vì sao trong lòng lại lo lắng lạ thường như vậy?

      "Mang nữ nhân kia đến!" Nhắm hai mắt lại lần nữa, trong lòng Tử Lan Thanh liên tục suy đoán những chuyện chưa biết, xem ra cái thế giới này quả đơn giản như nàng tưởng tượng ra.

      Còn tháng nữa, nàng qua chín tuổi, cũng là lúc hiểu cái thế giới này.

      Chỉ hy vọng thế giới này phức tạp như nàng tưởng tượng!

      "Chuyện này. . ." Đằng Long rất khó xử, thân phận kia rất đặc biệt, ở chỗ tối có thế lực thần bí bảo vệ nàng, nên muốn chộp nữ nhân kia tới, khó khăn.

      Dù sao bây giờ chỉ là thủ hạ của tiểu chủ tử, mà phải là hộ vệ của thánh nữ, nên quyền lực có hạn.

      "Vậy mang ta nhìn nữ nhân kia chút thôi." Tử Lan Thanh mở hai mắt ra lần nữa, trong mắt đùa giỡn dễ thấy.

      Thân phận đặc biệt? Có thể đặc biệt đến mức nào? Nàng muốn xem đến tột cùng là nữ nhân như thế nào, mới có thể làm cho nữ nhân kia tự cho là nhất định có thể quyến rũ Chu Tử Mặc.

      Có biết rằng tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia dễ dàng quyến rũ như vậy!

      Nghe xong lời của tiểu chủ tử mình, sắc mặt Đằng Long càng khó chịu, để đấng mày râu như chưa bao giờ tới kỹ viện mang theo tiểu nha đầu tám tuổi vào kỹ viện tìm kỹ nữ. . . Được rồi, thừa nhận mình hơi xốc xếch chút.

      " tại lên đường luôn." Tử Lan Thanh đứng dậy, nhìn về vẻ mặt rối rắm của Đằng Long, bộ mặt cười đùa .

      "Éc. . . Được." Đằng Long cắn răng cái, nếu tiểu chủ tử muốn , cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử, ai bảo khi rời Thánh nữ có qua, nàng có làm tốt chức trách của mẫu thân, xin phải chăm sóc tốt tất cả cho Tử Lan chứ.

      như vậy, với tất cả điều kiện của tiểu chủ nhân, mình cũng đồng ý vô điều kiện, dù nàng muốn mạng của , cũng cho nàng!

      nhanh đến trước mặt của Đằng Long, forum d'iễn'đ'àn'l êq úy`đô-n Tử Lan mở tay bé của mình ra, chờ Đằng Long ôm lấy nàng.

      Hơi sững sờ, Đằng Long phản ứng lại thận trọng ôm lấy người nhắn này chân nhấn liền bay khỏi mặt đất, thoáng cái thấy người đâu.

      Theo trận gió xoáy qua, màu phỉ thúy xanh lá cây lặng lẽ bay xuống, ngay lập tức vô ảnh vô tung biến mất như kỳ tích.

      Ở trong kỹ viện xa hoa nhất nước Chu, có gian phòng Phi Hồng Lục Liễu , mà ở ghế ngồi bằng gỗ bên cạnh, thiếu niên xinh đẹp lãnh ung dung uống nước trà.

      Đối diện với , nữ nhân tuyệt mỹ nhàng tung bay, kỹ thuật nhảy hoàn mỹ như kể lại chuyện xưa thê lương, nhưng thiếu niên đối diện giống như chưa từng nhìn thấy.

      Giống như trong mắt , nước trà tay còn hấp dẫn hơn người trước mặt kia.

      Rốt cuộc, mỹ nhân đối diện dừng bước chân xoay tròn lại, điềm đạm đáng nhìn thiếu niên chưa từng liếc nhìn nàng cái, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, trong mắt thoáng lệ quang.

      Thánh nhân cũng chịu nổi vẻ mặt đáng thương như vậy, vậy mà thiếu niên lạnh lùng này tia phản ứng, chỉ uống nước trà của .

      "Vì sao ngươi nhìn ta cái, chỉ cần liếc mắt cái thôi!" Nữ nhân xinh đẹp uất ức mở miệng, cặp mắt sáng ngời lên, lông mi thon dài như tơ ngừng nháy.

      Giống như nàng ưu thương với người khác, thiếu niên lạnh lùng chậm rãi ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn mỹ nhân nhi ưu sầu, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn nước trà trong tay, có dấu hiệu mở miệng nào.

      Mà hiển nhiên mỹ nhân kia thể chịu được thái độ lạnh lùng của thiếu niên này, từng bước từng bước về phía thiếu niên hoàn mĩ ở trong mắt nàng.

      Thâm tình khóe mắt nàng ấy dễ thấy như vậy, như nàng lúc nào cũng .

      Nhưng đối với tình của nàng, lại khinh thường!

      " thể cho ta cơ hội sao? Ngươi biết ta cũng phải là quan kỹ ở đây, ngươi biết ta. . ."

      " xin lỗi, ta cái gì cũng biết!" Rốt cuộc thiếu niên nhịn được để ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu cắt đứt lời của mỹ nhân này.

      là cái gì cũng biết, nhưng tuyệt đối ra.

      Trong tim của có người nho đó, nhóc từ lúc còn rất bước vào lòng , tại còn nhớ mẫu phi Hoàng quý phi , nếu muốn có tiểu nhân kia, đời này kiếp này, chỉ có thể có mình nàng.

      Trước kia biết thân phận của nàng, dù trong lòng ghi khắc, vẫn còn hơi khinh thường. Nhưng cho đến khi biết thân phận nàng mới hiểu , dù thề chỉ thích mình nàng, vẫn còn xứng với nàng.

      Mà mình có thể làm, chỉ có ngừng cố gắng phấn đấu, mới có thể có được nghiệt giống y hệt người kia.

      Vì vậy đối mặt với nữ nhân xinh đẹp này, ngoại trừ chán ghét nồng nặc còn có vô số khinh thường. Nếu phải hôm nay nữ nhân này cho mình biết chuyện quan trọng với Tử Lan, tuyệt đối xuất tại nơi này.

      Nhưng nữ nhân đáng chết này trừ khiêu vũ chỉ có khiêu vũ, còn nhảy xấu xí như vậy, để cho cả gốc cây phiền lòng trong nóng nảy đến cực điểm, cho nên sắc mặt càng ngày càng kém.

      "Ngươi. . . Quả vẫn rất nàng." Mỹ nhân ưu thương đưa tay chạm đuôi lông mày của mình, muốn giảm bớt vết thương đầu lông mày.

      Nàng vốn là hoa thủy tiên trong vương phủ, khi khi còn bé tưới chăm sóc, nàng nhìn chăm sóc nàng ròng rã ba năm, từ lúc mới bắt đầu mơ hồ đến hiểu ra rồi đến vết thương cuối cùng, vốn tưởng rằng rời nhớ nhung nữa.

      Nhưng bây giờ mới biết, dù có xa nữa, nhớ nhung giống như chấp nhất với bản thân, ngàn cản vạn ngăn cũng ngăn cản được thủy triều nhớ nhung này.

      Nên khi đứng trước mặt của lần nữa, lại quên nàng còn mống.

      Mấy năm vất vả cần cù tưới tiêu, hôm nay nàng đứng trước mặt của , vậy mà còn nhớ cái gì!

      Nghe thấy giọng u oán, Chu Tử Mặc khẽ cau mày, sát cơ trong mắt chợt lóe lên, tuyệt đối cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến Tử Lan, cho dù là nguy cơ núp đều thể!

      "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối tổn thương nàng, ta cũng có thực lực này." Lời của mỹ nhân nhi có quá nhiều bất đắc dĩ.

      Nàng muốn giết chết Tử Lan, nhưng nàng căn bản làm được, dù làm được Mộc Hoàng cũng tuyệt đối cho phép. Nếu Thú Hoàng tức giận, Mộc tộc cũng có thể chịu được, nàng chỉ là hoa thủy tiên chi thông linh (có linh tính), dù tộc nhân Mộc tộc vô cùng thưa thớt, nhưng cũng trở thành diệt chủng.

      Mà đối mặt với giết chết Tử Lan chính là diệt chủng!

      "Hừ, biết là tốt rồi! tại chuyện ngươi định cho ta!" Mắt Chu Tử Mặc lạnh lẽo nhìn về phía mỹ nhân nhi kia, trong sắc mặt tia tình cảm nào cả, di ễnđ ànl-ê-q úyđ6ôn hình như chưa bao giờ để ý tới nữ nhân trước mặt.

      Nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh liếc mắt nhìn ra hàm nghĩa trong lòng .

      Cười khổ. . . Vô vạn cười khổ, quả trong lòng của vẫn chỉ có người nho kia, giờ khắc này nàng rất hâm mộ ghen tỵ với đứa bé kia , vì sao nàng có thể lấy được tình của ?

      Nàng biết sớm hơn nàng ta, khi nàng còn là hoa thủy tiên kia, nàng có thể thấy lòng của khi đối mặt với nàng.

      Chẳng lẽ, chỉ khi coi nàng là bụi thực vật thể nhúc nhích mới bố thí cho nàng mấy thần lòng sao?

      Nếu quả là như vậy, nàng tình nguyện vĩnh viễn đều là thực vật, vĩnh viễn. . . Chỉ vì tia quan tâm ở khóe mắt , cũng tốt hơn tại, bọn họ như là người lạ, hề biết nàng!

      "Tử Lan chỉ là truyền nhân duy nhất của Thú Hoàng, mà còn là truyền nhân duy nhất của Ngư Hoàng, mà ngươi. . . Chỉ là người rất bình thường, ngươi như vậy có tư cách gì lấy được nàng!" Lời tàn nhẫn chậm rãi phát ra từ mỹ nhân tuyệt mĩ kia, từng chữ từng câu cũng đâm sâu vào trái tim Chu Tử Mặc.

      Ngươi như vậy, có tư cách gì lấy được nàng?

      "Đây là chuyện của ta và nàng, liên quan gì đến ngươi!" Hơi híp mắt lại, lạnh lùng trong mắt càng ngày càng ràng, cho dù biết đây là , nhưng lại muốn tiếp nhận.

      dùng cố gắng của mình từng bước từng bước đến gần Tử Lan, huyết mạch giác tỉnh. . . Huyết mạch giác tỉnh. . .

      Nếu như trong thân thể cũng có Huyết Mạch Chi Lực của hoàng tộc, cũng giác tỉnh, tốt biết bao!
      Last edited by a moderator: 10/10/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :